Xuyên Không [Edit] Tỷ Phu Của Ta Là Thái Tử - Lên Núi Đánh Lão Hổ Ngạch

Discussion in 'Truyện Drop' started by Lin Wentworth, Sep 29, 2022.

  1. Lin Wentworth

    Messages:
    2
    Chương 20: Bệ hạ có tin tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Lệ ngẩng đầu liếc Diệc Thất Cáp: "Nói."

    "Bệ hạ muốn tin tức của kinh thành Nhị Hung, đã điều tra rõ, bọn Nhị Hung này, là đám người Chu Dũng.."

    Chu Lệ nhíu mày, tầm mắt hạ xuống, nhìn có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng cổ tay trong vạt áo dài lại nổi đầy gân xanh.

    "Nhị Hung này.. là Trương Nguyệt."

    Chu Lệ lại đau lòng rồi: "Trẫm không lâu trước đó mới trách phạt bọn chúng, tốt rồi, bây giờ bọn chúng lại ngày càng tệ hại, muốn dỡ cả mái nhà ra."

    "Trẫm thật không ngờ, đám con cháu sau này lại không nên thân đến nông nỗi này. Bọn họ nếu có thể có thể học được một chút năng lực của Quách Đắc Cam, trẫm cũng coi như bọn họ là người có bản lĩnh."

    Diệc Thất Cáp im lặng không nói một lời.

    Chu Lệ tiếp tục cười lạnh nói: "Như thế nào chỉ có Nhị Hung, không có cái tên Trương Yên Thế kia sao, chẳng phải nói bọn họ thủ túc tình thâm à?"

    "Chuyện này.. Nhị Hung chỉ là Nhị Hung thôi, nếu có Trương Yên Thế, thì phải là Tam Hung rồi."

    "Cái gì mà nhị hung, tam hung, chẳng qua là nhị hại, tam hại mà thôi, một đám con rệp, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"

    Chu Lệ cẩn thận vuốt sợi râu dài, có điều là hắn cũng xem như có tâm tính nhẫn nại, dù sao không lâu trước đó, bởi vì trừng phạt Trương Nguyệt mà thiếu chút nữa gây ra đại họa.

    Diệc Thất Cáp thấy bệ hạ tức giận không ít, miễn cưỡng cười cười nói: "Bệ hạ, thật ra còn có một tin tức tốt."

    "Báo."

    "Hồi bẩm bệ hạ, về lời đồn của bệ hạ trên phố.. đã có kết quả."

    Chu Lệ vừa nghe đến chuyện này, hầu kết đã chuyển động, lời nói thật.. khiến người ta ghét bỏ!

    Thấy Chu Lệ không lên tiếng, Diệc Thất Cáp cẩn thận nói: "Cẩm y vệ đề kỵ sau khi cẩn thận xâm nhập vào tất cả những hạng người trên phố tra hỏi.. cũng chưa từng nghe có người nhắc đến chuyện này."

    "Không ai đề cập?"

    "Không có."

    "Một người cũng không có?"

    "Gián điệp, đề kỵ ở khắp nơi, cơ sở ngầm trải dài cả thiên hạ, quả thật chưa từng có người đề cập, bệ hạ.."

    Diệc Thất Cáp vẻ mặt nghiêm nghị, hắn rất sợ sự xuất hiện nụ cười của chính mình ngay lúc này, hiện tại bất kể một biểu cảm cười hư hư thực thực nào, đều cũng có thể dẫn đến sự hiểu lầm.

    Hắn nghiêm mặt nói: "Cẩm y vệ bên kia, tuyệt không dám lấy chuyện này để lừa gạt bệ hạ.

    Chu Lệ trầm mặc, hắn suy nghĩ rất lâu, giương mắt hổ, dừng ở Diệc thất Cáp:" Đây là tin tức tốt? "

    " A.. chuyện này.. Bệ hạ, nô tài cho rằng.. đầu đường cuối ngõ không có bất kì người nào đề cập đến.. chuyện này cũng xem như là.. "

    Chu Lệ cầm ngự án đập mạnh, hùng hổ nói:" Rốt cuộc tin tức tốt này là một quả lừa, khắp thiên hạ chưa từng có người tuyên truyền, chuyện này có nghĩa là, nói trẫm ăn phân chính là do Quách Đắc Cam, chính hắn đã bịa ra. "

    Diệc Thất Cáp:"... "

    Chu Lệ đứng dậy khoan thai, chấp tay sau đít, bắt đầu bước đi thông thả.

    Diệc Thất Cáp nói:" Bệ hạ, chi bằng.. đem tên Quách Đắc Cam này.. "

    Chu Lệ cả giận nói:" Người ta đây là đang khen trẫm, khen trẫm trí tuệ đại dũng! Ngươi còn muốn đem người ta xử tội? "

    " A.. chuyện này.. "

    Chu Lệ hít sâu một hơi:" Trẫm còn có thể cùng một tên thiếu niên so đo? Chính vì hắn khen trẫm? "

    " Đúng, bệ hạ khoan hồng độ lượng. "

    " Khoan dung độ lượng cái rắm! "

    Tình huống này khiến Diệc Thất Cáp hoàn toàn không thể hiểu nổi.

    Chu Lệ hít sâu một hơi, dừng bước chân lại, giống như đã từ từ bình tĩnh lại, Diệc Thất Cáp không để lỡ mất thời cơ nói:" Nếu không, trước tiên điều tra một chút về thân thế của kẻ này. "

    Chu Lệ nói:" Trẫm biết Quách Đắc Cam không phải đích danh của hắn, không cần phải đi tra xét. "

    Diệc Thất Cáp sững sốt:" Bệ hạ, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, trong thiên hạ này.. "

    Chu Lệ cắt ngang hắn:" Không cần thiết, ngươi không hiểu, người này.. cũng coi như là có một chút công lao, không nói đến những chuyện khác, trị thương của Trương Nguyệt, trong lòng trẫm đó chính là công lao lớn nhất rồi, tên tiểu tử này mặc dù có vô liêm sỉ một chút, nhưng lại có bãn lĩnh, nếu bây giờ trẫm điều tra đến thân thế thật sự của hắn, trẫm hỏi ngươi, trẫm còn muốn ban thưởng cho hắn nữa hay không? Đại trượng phu trên đời, ân oán rõ ràng, há lại có đạo lý không ghi nhớ ân huệ của người khác? "

    Chu Lệ dứt lời lại nói:" Nhưng tên tiểu tử này tuổi còn quá nhỏ, không thể không nói, người này là một quái tài, chỉ cần hắn có thể đoán trước được sự mất giá của tiền giấy, đã không thể so sánh với đám bạn cùng lứa tuổi, trẫm đang cân nhắc, nếu khen ngợi hắn ngay lúc này, hắn khó tránh khỏi vì sủng mà kiêu, đối với người còn trẻ mà nói, không phải là chuyện tốt. Thiếu niên trẻ tuổi là một hòn ngọc, không cần phải vội vả tạo hình chúng. "

    Diệc Thất Cáp nói:" Bệ hạ quỷ thần khó lường, vô cùng thánh minh. "

    Nhưng lúc này, mặt của Chu Lệ vẫn cứ đâm lại, hình như đang lẩm bẩm tự nói:" Con mẹ nó, không nghĩ tới tên tiểu từ này là một người rất giỏi đặt chuyện! "

    Diệc Thất Cáp:"... "

    Chu Lệ ngồi xuống, lúc này lại có tiểu hoạn quan tiến vào, nói:" Bệ hạ, thuốc dẫn đến rồi. "

    Chu Lệ kinh ngạc:" Đã đem dược lấy về rồi? Đến đây, cho trẫm nhìn xem. "

    Hoạn quan thật cẩn thận tiến lên, đem một bình sứ nhỏ dâng lên.

    Chu Lệ quan sát lọ sứ, sau đó mở nắp bình, nhẹ nhàng ngửi một chút..

    Mùi vị này.. là lạ.

    Vì thế hắn nhíu mày nói:" Tên Quách Đắc Cam kia nói như thế nào. "

    " Không nói gì nhiều, chỉ nói uống thuốc mỗi lần vài giọt, một ngày ba lượt. "

    Chu Lệ vuốt cằm.

    Diệc Thất Cáp nói:" Bệ hạ, đây là thuốc mới, hay là truyền các ngự thái y đến kiểm tra thực hư.. "

    Chu Lệ lắc đầu:" Đám ngự y này.. làm quan vô cùng ra vẻ, bản lĩnh y học không có, nhưng bản lĩnh học cách đùng đẩy trách nhiệm so với người khác thì vô cùng giỏi. "

    Diệc Thất Cáp nói:" Cho dù không truyền ngự y kiểm tra, cũng thỉnh bệ hạ cho nô tài thử thuốc trước. "

    Chu Lệ nói:" Quách Đắc Cam hắn chẳng lẻ còn dám hạ độc? "

    Nói xong, không để ý đến Diệc Thất Cáp.

    Diệc Thất Cáp quỳ gối trên mặt đất:" Trong cung đã không còn là Yên vương phủ như lúc trước nữa rồi, trong cung có quy tắc của trong cung, khẩn cầu bệ hạ biết nghe lời phải. "

    Chu Lệ nhìn thoáng qua Diệc Thất Cáp, thở dài:" Vậy thì thử đi. "

    Diệc Thất Cáp tiến lên, nhẹ nhàng lấy bình sứ, lại ra lệnh cho tên tiểu hoạn quan đem thìa nhỏ đến, đổ một chút dược, nuốt xuống.

    Không lâu sau đó, Chu Lệ bãi giá đại nội, tới tẩm điện của Từ hoàng hậu.

    Còn chưa tới gần tẩm điện, đã nghe bên trong có tiếng ho khan.

    Số hoạn quan canh giữ bên ngoài lần lượt đến hành lễ.

    Chu Lệ hỏi một tên lão thái giám:" Hoàng hậu đến hôm nay vẫn còn ho sao? "

    " Vâng, sau khi vào thu bệnh tình lại càng tái phát kịch liệt hơn, lúc chính ngọ có sốt nhẹ, hiện tại đã tốt lên rất nhiều. "

    Trong mắt hổ của Chu Lệ hiện lên vẻ ưu sầu, chỉ gật đầu nhẹ, rồi lập tức bước vào tẩm điện.

    Từ hoàng hậu tuy xuất thân là tướng môn chi nữ, nhưng cũng là người tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa nghe thấy động tĩnh, liền liều mạng nhịn ho, cố sức vất vả ngồi dậy, miễn cưỡng cười nói:" Bệ hạ.. người sao lại đến đây? "

    Chu Lệ cười khổ tiến đến, bắt lấy đôi vai gầy yếu của bà, khi thấy bộ dáng dốc sức chịu đựng mà nhịn ho của bà, người đang ông thô lỗ này cũng không thể nhịn nổi mà lộ ra vẻ mặt buồn cảm:" Ơ kìa, nàng đứng lên làm gì, mau nằm xuống.. nếu muốn ho, thì cứ ho, nàng và trẫm phu thê đã nhiều năm, không cần để ý đến những lễ nghi rườm rà này làm chi. "

    Tuy rằng bệnh tình lâu ngày, Từ hoàng hậu vẫn cố gắng thể hiện vài phần khí sắc, nói:" Nô tì kỳ thật thân thể đã tốt lên không ít, bệ hạ không cần phải lo lắng. "

    Chu Lệ hốc mắt ửng đỏ:" Làm sao có thể tốt lên được? Nàng đến hiện tại vẫn luôn kiên cường. Trẫm hôm nay đến đây một chuyến, là do đã tìm được một bài thuốc tốt cho nàng. "

    Đến lúc này, Từ hoàng hậu rốt cuộc không nhịn được nữa, dốc sức ho khan, ngay sau đó Chu Lệ liền đoạt lấy ống nhổ của một tên hoạn quan, đưa đến trước mặt Từ hoàng hậu, một bên khẽ vuốt sống lưng của hoàng hậu, hy vọng là có thể khiến nàng thoải mái một chút.

    Sau khi ho khan một hồi, Từ hoàng hậu nói:" Đã khiến bệ hạ hao tâm. "

    Tuy là nói như vậy, nhưng Từ hoàng hậu đối với chuyện này đã không còn ôm hy vọng, dù sau hai năm qua, bệ hạ đã đem đến không ít đơn thuốc, chỉ là những phương thuốc này.. phần lớn đều không có bất kì hiểu quả gì.

    Nét mặt của bà ôn nhã, nhẹ nhàng nói:" Rất nhiều sự việc, đều là do ông trời đã an bài sẵn, bệ hạ.. không cần phải hao tâm tổn trí như vậy. "

    Chu Lệ thổn thức nói:" Cái gì là thiên ý, nếu là thiên ý, như vậy trẫm làm sao bình định thiên hạ, lại như thế nào có thể tiến vào thành Nam Kinh, chẳng lẻ đều do thần phật quyết định? Thuốc này hãy thử xem. "

    Từ hoàng hậu gật đầu, chẳng qua rất nhanh đã bị cắt ngang bởi một trận ho khan, thái giám lấy khăn cho bà, Chu Lệ liếc mắt, đã thấy trên khăn dính đầy tơ máu.

    Chu Lệ giả bộ không nhìn thấy, vẫn cười nói như trước:" Đã nhiều ngày, Thái Tử, Hán Vương, Triệu Vương bọn họ không có tới thăm nàng sao? "

    " Đã tới, bọn chúng đều là những đứa trẻ hiếu thảo. "

    Chu Lệ hướng mắt về Diệc Thất Cáp:" Lấy thuốc lại đây, chiếu theo phương pháp sử dụng của Quách Đắc Cam nói, nhanh chuẩn bị. "

    Diệc Thất Cáp gật đầu:" Nô tài tuân chỉ. "

    Từ hoàng hậu đối với chuyện này đã không ôm bất kỳ kỳ vọng nào, chẳng qua là không muốn Chu Lệ phải lo lắng, cho nên mạnh mẽ đồng ý, cùng với đó lại là một trận ho khan.

    Chu Lệ trấn an vài câu, thật ra thấy Từ hoàng hậu đã bênh đến nông nổi này, đại khái cũng biết.. bệnh này không phải cái gọi là linh đan diệu dược có thể chữa khỏi, vì vậy tâm tình càng thêm khó chịu, nói một ít lời phàn nàn, liền đứng dậy ra khỏi tẩm điện.

    Tới trước cửa tẩm điện, Chu Lệ triệu tên hoạn quan bên trong điện của hoàng hậu, hỏi:" Những ngày qua, hoàng hậu ăn uống như thế nào? "

    " Mỗi ngày ăn cơm không quá hai lạng, các loại thức ăn khác.. nhiều loại khó có thể nuốt xuống. "

    Chu Lệ nói:" Mỗi ngày ăn như vậy làm sao có thể được? "

    " Bệ hạ, nương nương.. Đã nhiều ngày ho khan càng thêm kịch liệt, nhất là ban đêm, ban đêm trằn trọc miên man, càng nói chi đến ăn uống. "

    Chu Lệ trầm mặc.

    Hắn chợt ngẩng đầu lên:" Chăm sóc cho thật tốt, trẫm mang thuốc đến, cách dùng đã dặn dò kỹ, mỗi ngày đều phải dùng. "

    Lão hoạn quan nói:" Vâng."

    Chu Lệ lúc này mơi chắp tay sau đít, bước đi thật nhanh.

    Hắn vẫn long hành hổ bộ như trước, bước đi uy vũ sinh phong, những tên hoạn quan xung quanh như mây, tiến lên vây quanh thành nhóm.

    Chẳng qua tấm lưng kia.. lại có một loại cảm giác cô độc và vắng lặng không thể nói rõ.
     
    nntc6761 and LieuDuong like this.
    Last edited: Dec 24, 2022
Trả lời qua Facebook
Loading...