Chương 10: Cha ta không phải cha ta 10
Diệp Cô Hồng có phải thứ tốt hay không Đàm Chiêu không biết, nhưng hắn cảm thấy Lục Tiểu Phụng thật sự không phải thứ tốt gì.
Ngay sau đó hắn liền đối diện vẻ mặt bất đắc dĩ của Hoa Mãn Lâu, mở miệng nói: "Y lại muốn đi Dương Châu, huynh cũng đừng cho y mượn bạc uống rượu, y không có tiền không có rượu, chính là một con gà phế!"
Hoa Mãn Lâu bừng tỉnh gật đầu: "Đàm huynh lời này có lý."
Nói đã nghiện, bên kia sương tiểu tổ tông đã kiêu căng ngạo mạn mà phát biểu xong bài diễn thuyết, tôn chỉ chính là tôi là con trai của ai thì liên quan đếch gì đến chú, lớn lên không thảo hỉ như vậy khó trách bị người cột lấy vân vân.
Dù sao khi Đàm Chiêu dẫn theo bữa sáng lại đây, sắc mặt Diệp Cô Hồng đã khó coi đến cực điểm. Gã ta nhìn đến Đàm Chiêu tiến vào, liền lạnh giọng mở miệng: "Anh làm trưởng bối của nó, chính là như vậy dạy nó sao?"
Này tự chủ trương có chút nghiêm trọng nha, Đàm Chiêu một bên bày món ăn, một bên kêu cậu nhóc đi rửa mặt, nói chuyện rất có vài phần không thèm để ý: "Nha, vậy cậu cảm thấy nên dạy thế nào?"
Diệp Cô Hồng bị trói, cũng thập phần đương nhiên mà mở miệng: "Đương nhiên là học kiếm, Tây Môn Xuy Tuyết ba tuổi học kiếm, bảy năm luyện thành, mười một tuổi liền nổi danh khắp giang hồ, nó làm con trai Tây Môn Xuy Tuyết, chẳng lẽ không để ý tới việc kế thừa ý chí của phụ thân sao?"
"Logic bắt cóc! Nghe tới giống như cậu rất muốn làm con trai Tây Môn Xuy Tuyết?"
"Anh!"
* * * Sợ không phải là nói đến tâm khảm rồi đi? Ai cái bộ dáng thẹn quá thành giận này, khó trách tố chất tâm lý kém như vậy, Lục Tiểu Phụng mới nói vài câu tâm lý đã không chịu nổi muốn tự sát.
Tiểu tổ tông bị Hoa Mãn Lâu lãnh trở về vừa vặn nghe được lời này, trên mặt vui vẻ: "Chú muốn làm con trai của cha tôi, vậy chính là phải làm em trai tôi rồi!" Ngay sau đó lại thập phần buồn rầu chống cằm: "Chính là chú già như vậy, tôi nghĩ cha tôi cũng không muốn có đứa con trai lớn như chú."
Diệp Cô Hồng trực tiếp khí trọc!
Như thế lại xem, Diệp Cô Hồng liền hoàn toàn không giống Tây Môn Xuy Tuyết, trừ bỏ một bộ quần áo một kiểu tóc, Đàm Chiêu rốt cuộc không nhìn thấy trên người cậu ta có chỗ nào tương đồng với Tây Môn Xuy Tuyết.
Bắt chước vĩnh viễn vượt không được bản gốc, đạo lý này cũng không hiểu, ngươi học kiếm làm gì không biết!
Đàm Chiêu ba người liền ngồi xuống ăn cơm, ăn chính là đậu hũ chiên, sủi cảo phỉ thúy nhân tôm hành, hương vị nức mũi, đối với người đói khát tới nói, có thể nhìn đến nhưng thể ăn quả thực chính là nhất tra tấn.
Diệp Cô Hồng gian nan dịch đôi mắt sang một bên, nhưng mùi hương ở chóp mũi vẫn cứ muốn cự còn nghênh mà dũng về phía anh ta.
Hoa Mãn Lâu tuy rằng nhìn không tới, nhưng lỗ tai y lại nhanh nhạy hơn cả, y cũng biết Đàm huynh sẽ bỡn cợt người, lại không nghĩ rằng sẽ như vậy.. Y nhẹ nhàng cười cười, ngay sau đó động thủ gắp cho Tây Môn Duệ một cái sủi cảo, không có nửa điểm ý tứ muốn xuất khẩu ngăn cản.
- - Người ngay cả tánh mạng của mình cũng không biết quý trọng, dựa vào cái gì muốn người khác yêu quý.
"Khổ hình" rốt cuộc kết thúc, Diệp Cô Hồng nhẹ nhàng thở ra khẩu khí, ngay sau đó ánh mắt nhìn Đàm Chiêu càng thêm không tốt: "Lục Tiểu Phụng đâu?"
"Chú nói lông mày thúc thúc sao? Thúc ấy cũng tới? Lần trước thúc ấy nói chắc chắn sẽ mang lễ vật cho con, lại nói dối, còn Lục đại hiệp đâu, quá mất mặt, thế mà lừa trẻ con!" Tây Môn Duệ vẻ mặt bi phẫn.
Diệp Cô Hồng thế nhưng cũng bị mang trật theo, anh thế mà cũng cảm thấy Lục Tiểu Phụng rất không biết xấu hổ.
Đàm Chiêu: .
Nhiều cái trói buộc, Đàm Chiêu một hàng vẫn bình thường lên đường, Diệp Cô Hồng vốn dĩ không muốn, nhưng anh ta bị phong võ công, lại nghe nói chuyến này đi hướng Vạn Mai Sơn Trang, lập tức liền không phản kháng, thậm chí.. Sức mạnh của thần tượng thật lớn nha!
"Này, ta nghe nói cậu hình như là họ hàng xa của Diệp Cô Thành, kiếm thuật của Diệp Cô Thành cũng không yếu, làm sao cậu lại sùng bái Tây Môn Xuy Tuyết mà không phải Diệp Cô Thành?"
Đằng trước Tây Môn Duệ quấn theo Hoa Mãn Lâu đòi mua đường, mặt sau Đàm Chiêu nhàn đến hoảng liền mở miệng trò chuyện.
Vấn đề này có rất nhiều người hỏi qua Diệp Cô Hồng, Diệp Cô Hồng cũng trả lời qua rất nhiều lần: "Nếu tôi hỏi anh vì cái gì lựa chọn ăn cơm tẻ, anh sẽ trả lời như thế nào?"
Cái vấn đề quỷ gì vậy? "Tôi cũng có thể lựa chọn không ăn, nói thật tôi tương đối thích ăn mì."
Một giây không thể nói chuyện tiếp, Diệp Cô Hồng cảm thấy người em trai này của Tây Môn Xuy Tuyết quả thực khó có thể thuyết phục, khó trách ở trên giang hồ một chút danh khí đều không có.
"Cái ánh mắt này của cậu là có ý gì?"
"Thích đó là thích, chẳng lẽ còn yêu cầu một cái lý do sao? Đây là kiếm đạo của tôi, anh lại không học kiếm, làm sao có thể hiểu được thành ý của người học kiếm!"
Úi chà, rất kiêu ngạo nga!
"Kiếm đạo của cậu, đó là bắt chước kiếm đạo của người khác?" Đàm Chiêu lười nhác mà dựa vào trong xe ngựa: "Còn có, ai nói ta không học kiếm, cậu nơi nào nhìn ra tới?"
"Vậy kiếm của anh đâu? Kiếm khách kiếm còn người còn, kiếm mất người mất."
Bản lĩnh làm giận của Đàm Chiêu chính là số một: "Vậy thần tượng Tây Môn Xuy Tuyết của cậu hẳn là đã chết."
Diệp Cô Hồng cả kinh nói: "Lời này là có ý gì?"
"Trong lòng có kiếm, trong tay vô kiếm, cũng là có kiếm."
Diệp Cô Hồng nghe xong thế nhưng giống như như từ trong mộng mới tỉnh, lại lần nữa nhìn Đàm Chiêu thế nhưng thiếu vài phần coi khinh: "Tôi tin anh là một kiếm khách."
Ai ngờ lúc này Đàm Chiêu lại mở miệng: "A, tôi lừa cậu đấy, tôi không học kiếm!" Hắn là điên rồi mới có thể học kiếm!
Diệp Cô Hồng: Ngọa tào tôi muốn giết anh!
Hệ thống lại tang thương mà vẽ cái vòng khói: Lần thứ 103, nếu như ký chủ cậu dùng bản lĩnh làm giận ấy vào chính đạo thì võ công của cậu đã sớm đuổi kịp và vượt qua Tây Môn Xuy Tuyết mạnh mẽ đuổi theo Ngọc La Sát rồi!
[ ngươi là kêu ta đi giết Ngọc La Sát? ]
Hệ thống không nói.
Lại nói tiếp võ công của Đàm Chiêu trong ba năm này cũng là tiến bộ vượt bậc, hắn học chính là võ công điển tịch cao cấp nhất đổi từ hệ thống thương thành, bao gồm nội công tâm pháp cùng chiêu thức võ học, thậm chí còn có y dược điển tịch, đồ vật tốt như vậy tự nhiên là rất đắt, giá bán đúng một trăm năm, giống cái loại tay mới nghèo nàn như là Đàm Chiêu khẳng định là mua không nổi.
Nhưng cố tình hắn lại mua, còn ký hợp đồng trả góp không đồng cùng hệ thống.
"Cậu đừng dọa người như vậy, lời tuy như thế, nhưng ta thập phần khẳng định một việc, nếu Tây Môn Xuy Tuyết bị người điểm huyệt đạo cột lấy giống như cậu vậy, sẽ tuyệt đối không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ."
Diệp Cô Hồng có loại điềm xấu dự cảm.
"Cậu bị phong chỉ là nội lực, mà không phải kiếm đạo."
Tiến vào thế giới này ba năm, Đàm Chiêu cũng không phải cái gì cũng chưa học, nếu thật sự lười nhác độ nhật hệ thống đã sớm bãi công không làm. Cái giang hồ này nếu luận nội lực, người cao hơn Tây Môn Xuy Tuyết không biết có bao nhiêu.
Tây Môn Xuy Tuyết rốt cuộc tuổi trẻ, thời gian vĩnh viễn là thứ vô tình nhất. Nhưng nếu luận kiếm đạo, cơ bản đã là không có người có thể xưng tên.
Kiếm đạo của Diệp Cô Hồng, nháy mắt liền dao động.
Đàm Chiêu nhướng mi, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Hệ thống: Ký chủ, xem ra cậu cũng không lãnh tâm lãnh phổi, bất cận nhân tình như vậy, hắn nhìn là muốn đột phá.
[ ai biết được! Giáo dục trẻ con khó như vậy, vạn nhất vị tiểu tổ tông Tây Môn Duệ kia cũng muốn học kiếm, nháo muốn kế thừa "Ngôi vị hoàng đế", ta đây cũng phải thử nghiệm một chút. Vật thí nghiệm tự đưa tới của, không thử thì phí!]
Hệ thống: . Coi như tôi chưa nói gì.
Vẫn là chậm rì rì mà lên đường, đại đa số thời gian tiểu tổ tông đều đang chọc giận Diệp Cô Hồng, cậu nhóc tựa hồ cũng đem anh ta đương vật thí nghiệm, có thể là nghĩ cha mình cùng cha giả rốt cuộc khác nhau bao nhiêu, Diệp Cô Hồng còn không có cảm giác, hai người thường xuyên một lời không hợp liền mắng nhau, Diệp Cô Hồng cũng là học kiếm học đến trên đầu khỉ, thế nhưng ngay cả đứa bé ba tuổi cũng cãi không lại, quá mất mặt!
"Đàm huynh, huynh cùng đứa bé ba tuổi so, chẳng lẽ liền không mất mặt sao?"
Lúc này đúng là thời gian mặt trời lặn, bốn người vừa lúc chậm rì rì đi tới một cái trấn nhỏ, nơi này là núi Võ Đang cảnh nội, địa linh nhân kiệt, tiểu tổ tông nghe xong một ít tin tức phố phường liền nháo muốn lên núi xem đạo sĩ, vì thế bốn người liền lưu tại trấn nhỏ. Đàm Chiêu ngẩng đầu nhìn chân trời ráng đỏ, xác thật rất đẹp: "Không mất mặt, thánh nhân đã nói rồi tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên (*), nhóc ta tính cho đủ nhân số."
(*) Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên: Là lời của Khổng Tử ý nói trong ba người đi cùng mình ắt có một người là thầy của mình
Hoa Mãn Lâu liền cười: "Kính huynh!"
"Cái gì ba người, tôi đây đâu! Tôi chẳng lẽ không phải người sao!" Diệp Cô Hồng thiếu chút nữa khí trọc, anh ta đã không nghĩ tự sát, cho nên dây trói trên tay đã cởi bỏ, nhưng nội lực còn phong, cũng không biết là điểm cái huyệt đạo nào, anh ta thế nhưng không cảm giác đến một chút nội lực.
Đàm huynh quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu: "Hoa huynh, huynh có nghe được âm thanh gì không?"
Hoa Mãn Lâu có lẽ bị dạy hư, hơi hơi nghe nghe nói: "Hình như không có, tới, uống trà!"
Diệp Cô Hồng: . Đừng cản ta, có câu MMP nhất định phải nói!
Anh ta vừa muốn nói rút kiếm đi, ra tay thấy thực lực, thì tiếng nói thầm của tiểu nhị bên kia liền truyền tới: "Vị khách quan này làm sao lại nhìn giống vị khách quan ở phòng chứ Thiên số 6 vậy! Ngay cả quần áo cũng giống nhau như đúc!"
Phòng chữ Thiên số 6? Đó không phải là phòng anh ta sao?
Diệp Cô Hồng hơi hơi xoay người, hoàng hôn chiếu xuống bạch y nhân đạp ánh chiều tà mà đến, người thanh lãnh, kiếm túc mục, vốn là ánh tà dương dư quang ấm áp, nhưng không biết vì sao thế nhưng vì một người mà trở nên hiu quạnh cô hàn lên.
Y nhìn như là bình thường lữ nhân, khi bước đi cũng không nhẹ nhàng như người giang hồ, nhưng ngươi cẩn thận nhìn vào liền sẽ phát hiện y bất đồng, cái loại cảm giác.. Huyền mà lại huyền này, Diệp Cô Hồng nói không tốt, nhưng.. anh ta nhìn thấy!
Trong nháy mắt kia, lạnh thấu nội tâm!
Đây là Tây Môn Xuy Tuyết, tuyệt đối chính xác! Diệp Cô Hồng đã từng xa xa nhìn đến Tây Môn Xuy Tuyết, lại chưa bao giờ gần gũi nhìn đến y như này, cũng như anh ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ ở dưới tình huống này gặp mặt.
Đàm Chiêu theo ánh mắt ngốc lăng của Diệp Cô Hồng nhìn lại, liền thấy được Tây Môn Xuy Tuyết.
* * * Thật là trùng hợp!
Tây Môn Duệ ánh mắt chớp chớp, sau đó lại chớp chớp, nhìn ánh mắt nhị thúc nhà mình, tiểu ma lanh trong lòng hiểu rõ, nhảy cái oạch một cái xuống băng ghế liền chạy đi qua, trên tay cậu nhóc còn dính mỡ bóng nhẫy, một phen ôm ở đầu gối Tây Môn Xuy Tuyết, thanh âm ngọt đến làm người vô pháp cự tuyệt: "Cha, người là tới tìm Duệ nhi sao?"
Đàm Chiêu ở trong lòng dựng ngón tay cái cho tiểu ma đầu, thầm nghĩ: Thật dũng cảm!
Lại xem sắc mặt Tây Môn Xuy Tuyết, cảm giác băng sơn tựa hồ muốn sụp đổ.
Diệp Cô Hồng vẻ mặt giật mình mà nhìn vị tiểu tổ tông kia đem cái dấu tay bóng nhẫy ấy ấn ở bộ y phục trắng nõn như tuyết của thần tượng, quay đầu còn nắm tay lại, liếc phía sau một cái là có thể nhìn đến hai bàn tay nhỏ bóng nhẫy, lập tức làm suy yếu đi vẻ lạnh lùng của thần tượng.
Này.. Sẽ không bị diệt khẩu đi?
".. Ngoan, buông tay."
Nhìn một màn này, Đàm Chiêu cảm thấy kỳ thật Tây Môn Xuy Tuyết cũng không có lạnh như vậy, có lẽ.. Là tiểu tổ tông quá nóng rồi.
"Cha người chẳng lẽ không nhớ Duệ nhi sao? Duệ nhi thế nhưng vô cùng nhớ người, vì cái gì ba năm qua cha đều không tới xem Duệ nhi, nhị thúc hư muốn chết, luôn trêu cợt Duệ nhi, người nhất định phải thay Duệ nhi hảo hảo giáo huấn thúc ấy, nói cho thúc ấy về sau phải mua đường hồ lô ngon nhất, bò kho ngon nhất cho Duệ nhi, không thể trộm đổ đi bánh chưng đường mà Duệ nhi vất vả giấu đi!"
Nói xong, hai bàn tay mỡ lại nắm lại, đôi mắt cậu nhóc híp lên, rốt cuộc đem móng vuốt lau khô, vui vẻ :).
Diệp Cô Hồng.. Trong lòng Diệp Cô Hồng có tí xíu vui vẻ, bởi vì ở trước khi thần tượng tới, bạch y của gã mới là nơi vị tiểu tổ tông này lau tay nga!
Đồ cùng khoản duy nhất với thần tượng, kích động! Quyết định không giặt quần áo!
Ngay sau đó hắn liền đối diện vẻ mặt bất đắc dĩ của Hoa Mãn Lâu, mở miệng nói: "Y lại muốn đi Dương Châu, huynh cũng đừng cho y mượn bạc uống rượu, y không có tiền không có rượu, chính là một con gà phế!"
Hoa Mãn Lâu bừng tỉnh gật đầu: "Đàm huynh lời này có lý."
Nói đã nghiện, bên kia sương tiểu tổ tông đã kiêu căng ngạo mạn mà phát biểu xong bài diễn thuyết, tôn chỉ chính là tôi là con trai của ai thì liên quan đếch gì đến chú, lớn lên không thảo hỉ như vậy khó trách bị người cột lấy vân vân.
Dù sao khi Đàm Chiêu dẫn theo bữa sáng lại đây, sắc mặt Diệp Cô Hồng đã khó coi đến cực điểm. Gã ta nhìn đến Đàm Chiêu tiến vào, liền lạnh giọng mở miệng: "Anh làm trưởng bối của nó, chính là như vậy dạy nó sao?"
Này tự chủ trương có chút nghiêm trọng nha, Đàm Chiêu một bên bày món ăn, một bên kêu cậu nhóc đi rửa mặt, nói chuyện rất có vài phần không thèm để ý: "Nha, vậy cậu cảm thấy nên dạy thế nào?"
Diệp Cô Hồng bị trói, cũng thập phần đương nhiên mà mở miệng: "Đương nhiên là học kiếm, Tây Môn Xuy Tuyết ba tuổi học kiếm, bảy năm luyện thành, mười một tuổi liền nổi danh khắp giang hồ, nó làm con trai Tây Môn Xuy Tuyết, chẳng lẽ không để ý tới việc kế thừa ý chí của phụ thân sao?"
"Logic bắt cóc! Nghe tới giống như cậu rất muốn làm con trai Tây Môn Xuy Tuyết?"
"Anh!"
* * * Sợ không phải là nói đến tâm khảm rồi đi? Ai cái bộ dáng thẹn quá thành giận này, khó trách tố chất tâm lý kém như vậy, Lục Tiểu Phụng mới nói vài câu tâm lý đã không chịu nổi muốn tự sát.
Tiểu tổ tông bị Hoa Mãn Lâu lãnh trở về vừa vặn nghe được lời này, trên mặt vui vẻ: "Chú muốn làm con trai của cha tôi, vậy chính là phải làm em trai tôi rồi!" Ngay sau đó lại thập phần buồn rầu chống cằm: "Chính là chú già như vậy, tôi nghĩ cha tôi cũng không muốn có đứa con trai lớn như chú."
Diệp Cô Hồng trực tiếp khí trọc!
Như thế lại xem, Diệp Cô Hồng liền hoàn toàn không giống Tây Môn Xuy Tuyết, trừ bỏ một bộ quần áo một kiểu tóc, Đàm Chiêu rốt cuộc không nhìn thấy trên người cậu ta có chỗ nào tương đồng với Tây Môn Xuy Tuyết.
Bắt chước vĩnh viễn vượt không được bản gốc, đạo lý này cũng không hiểu, ngươi học kiếm làm gì không biết!
Đàm Chiêu ba người liền ngồi xuống ăn cơm, ăn chính là đậu hũ chiên, sủi cảo phỉ thúy nhân tôm hành, hương vị nức mũi, đối với người đói khát tới nói, có thể nhìn đến nhưng thể ăn quả thực chính là nhất tra tấn.
Diệp Cô Hồng gian nan dịch đôi mắt sang một bên, nhưng mùi hương ở chóp mũi vẫn cứ muốn cự còn nghênh mà dũng về phía anh ta.
Hoa Mãn Lâu tuy rằng nhìn không tới, nhưng lỗ tai y lại nhanh nhạy hơn cả, y cũng biết Đàm huynh sẽ bỡn cợt người, lại không nghĩ rằng sẽ như vậy.. Y nhẹ nhàng cười cười, ngay sau đó động thủ gắp cho Tây Môn Duệ một cái sủi cảo, không có nửa điểm ý tứ muốn xuất khẩu ngăn cản.
- - Người ngay cả tánh mạng của mình cũng không biết quý trọng, dựa vào cái gì muốn người khác yêu quý.
"Khổ hình" rốt cuộc kết thúc, Diệp Cô Hồng nhẹ nhàng thở ra khẩu khí, ngay sau đó ánh mắt nhìn Đàm Chiêu càng thêm không tốt: "Lục Tiểu Phụng đâu?"
"Chú nói lông mày thúc thúc sao? Thúc ấy cũng tới? Lần trước thúc ấy nói chắc chắn sẽ mang lễ vật cho con, lại nói dối, còn Lục đại hiệp đâu, quá mất mặt, thế mà lừa trẻ con!" Tây Môn Duệ vẻ mặt bi phẫn.
Diệp Cô Hồng thế nhưng cũng bị mang trật theo, anh thế mà cũng cảm thấy Lục Tiểu Phụng rất không biết xấu hổ.
Đàm Chiêu: .
Nhiều cái trói buộc, Đàm Chiêu một hàng vẫn bình thường lên đường, Diệp Cô Hồng vốn dĩ không muốn, nhưng anh ta bị phong võ công, lại nghe nói chuyến này đi hướng Vạn Mai Sơn Trang, lập tức liền không phản kháng, thậm chí.. Sức mạnh của thần tượng thật lớn nha!
"Này, ta nghe nói cậu hình như là họ hàng xa của Diệp Cô Thành, kiếm thuật của Diệp Cô Thành cũng không yếu, làm sao cậu lại sùng bái Tây Môn Xuy Tuyết mà không phải Diệp Cô Thành?"
Đằng trước Tây Môn Duệ quấn theo Hoa Mãn Lâu đòi mua đường, mặt sau Đàm Chiêu nhàn đến hoảng liền mở miệng trò chuyện.
Vấn đề này có rất nhiều người hỏi qua Diệp Cô Hồng, Diệp Cô Hồng cũng trả lời qua rất nhiều lần: "Nếu tôi hỏi anh vì cái gì lựa chọn ăn cơm tẻ, anh sẽ trả lời như thế nào?"
Cái vấn đề quỷ gì vậy? "Tôi cũng có thể lựa chọn không ăn, nói thật tôi tương đối thích ăn mì."
Một giây không thể nói chuyện tiếp, Diệp Cô Hồng cảm thấy người em trai này của Tây Môn Xuy Tuyết quả thực khó có thể thuyết phục, khó trách ở trên giang hồ một chút danh khí đều không có.
"Cái ánh mắt này của cậu là có ý gì?"
"Thích đó là thích, chẳng lẽ còn yêu cầu một cái lý do sao? Đây là kiếm đạo của tôi, anh lại không học kiếm, làm sao có thể hiểu được thành ý của người học kiếm!"
Úi chà, rất kiêu ngạo nga!
"Kiếm đạo của cậu, đó là bắt chước kiếm đạo của người khác?" Đàm Chiêu lười nhác mà dựa vào trong xe ngựa: "Còn có, ai nói ta không học kiếm, cậu nơi nào nhìn ra tới?"
"Vậy kiếm của anh đâu? Kiếm khách kiếm còn người còn, kiếm mất người mất."
Bản lĩnh làm giận của Đàm Chiêu chính là số một: "Vậy thần tượng Tây Môn Xuy Tuyết của cậu hẳn là đã chết."
Diệp Cô Hồng cả kinh nói: "Lời này là có ý gì?"
"Trong lòng có kiếm, trong tay vô kiếm, cũng là có kiếm."
Diệp Cô Hồng nghe xong thế nhưng giống như như từ trong mộng mới tỉnh, lại lần nữa nhìn Đàm Chiêu thế nhưng thiếu vài phần coi khinh: "Tôi tin anh là một kiếm khách."
Ai ngờ lúc này Đàm Chiêu lại mở miệng: "A, tôi lừa cậu đấy, tôi không học kiếm!" Hắn là điên rồi mới có thể học kiếm!
Diệp Cô Hồng: Ngọa tào tôi muốn giết anh!
Hệ thống lại tang thương mà vẽ cái vòng khói: Lần thứ 103, nếu như ký chủ cậu dùng bản lĩnh làm giận ấy vào chính đạo thì võ công của cậu đã sớm đuổi kịp và vượt qua Tây Môn Xuy Tuyết mạnh mẽ đuổi theo Ngọc La Sát rồi!
[ ngươi là kêu ta đi giết Ngọc La Sát? ]
Hệ thống không nói.
Lại nói tiếp võ công của Đàm Chiêu trong ba năm này cũng là tiến bộ vượt bậc, hắn học chính là võ công điển tịch cao cấp nhất đổi từ hệ thống thương thành, bao gồm nội công tâm pháp cùng chiêu thức võ học, thậm chí còn có y dược điển tịch, đồ vật tốt như vậy tự nhiên là rất đắt, giá bán đúng một trăm năm, giống cái loại tay mới nghèo nàn như là Đàm Chiêu khẳng định là mua không nổi.
Nhưng cố tình hắn lại mua, còn ký hợp đồng trả góp không đồng cùng hệ thống.
"Cậu đừng dọa người như vậy, lời tuy như thế, nhưng ta thập phần khẳng định một việc, nếu Tây Môn Xuy Tuyết bị người điểm huyệt đạo cột lấy giống như cậu vậy, sẽ tuyệt đối không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ."
Diệp Cô Hồng có loại điềm xấu dự cảm.
"Cậu bị phong chỉ là nội lực, mà không phải kiếm đạo."
Tiến vào thế giới này ba năm, Đàm Chiêu cũng không phải cái gì cũng chưa học, nếu thật sự lười nhác độ nhật hệ thống đã sớm bãi công không làm. Cái giang hồ này nếu luận nội lực, người cao hơn Tây Môn Xuy Tuyết không biết có bao nhiêu.
Tây Môn Xuy Tuyết rốt cuộc tuổi trẻ, thời gian vĩnh viễn là thứ vô tình nhất. Nhưng nếu luận kiếm đạo, cơ bản đã là không có người có thể xưng tên.
Kiếm đạo của Diệp Cô Hồng, nháy mắt liền dao động.
Đàm Chiêu nhướng mi, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Hệ thống: Ký chủ, xem ra cậu cũng không lãnh tâm lãnh phổi, bất cận nhân tình như vậy, hắn nhìn là muốn đột phá.
[ ai biết được! Giáo dục trẻ con khó như vậy, vạn nhất vị tiểu tổ tông Tây Môn Duệ kia cũng muốn học kiếm, nháo muốn kế thừa "Ngôi vị hoàng đế", ta đây cũng phải thử nghiệm một chút. Vật thí nghiệm tự đưa tới của, không thử thì phí!]
Hệ thống: . Coi như tôi chưa nói gì.
Vẫn là chậm rì rì mà lên đường, đại đa số thời gian tiểu tổ tông đều đang chọc giận Diệp Cô Hồng, cậu nhóc tựa hồ cũng đem anh ta đương vật thí nghiệm, có thể là nghĩ cha mình cùng cha giả rốt cuộc khác nhau bao nhiêu, Diệp Cô Hồng còn không có cảm giác, hai người thường xuyên một lời không hợp liền mắng nhau, Diệp Cô Hồng cũng là học kiếm học đến trên đầu khỉ, thế nhưng ngay cả đứa bé ba tuổi cũng cãi không lại, quá mất mặt!
"Đàm huynh, huynh cùng đứa bé ba tuổi so, chẳng lẽ liền không mất mặt sao?"
Lúc này đúng là thời gian mặt trời lặn, bốn người vừa lúc chậm rì rì đi tới một cái trấn nhỏ, nơi này là núi Võ Đang cảnh nội, địa linh nhân kiệt, tiểu tổ tông nghe xong một ít tin tức phố phường liền nháo muốn lên núi xem đạo sĩ, vì thế bốn người liền lưu tại trấn nhỏ. Đàm Chiêu ngẩng đầu nhìn chân trời ráng đỏ, xác thật rất đẹp: "Không mất mặt, thánh nhân đã nói rồi tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên (*), nhóc ta tính cho đủ nhân số."
(*) Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên: Là lời của Khổng Tử ý nói trong ba người đi cùng mình ắt có một người là thầy của mình
Hoa Mãn Lâu liền cười: "Kính huynh!"
"Cái gì ba người, tôi đây đâu! Tôi chẳng lẽ không phải người sao!" Diệp Cô Hồng thiếu chút nữa khí trọc, anh ta đã không nghĩ tự sát, cho nên dây trói trên tay đã cởi bỏ, nhưng nội lực còn phong, cũng không biết là điểm cái huyệt đạo nào, anh ta thế nhưng không cảm giác đến một chút nội lực.
Đàm huynh quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu: "Hoa huynh, huynh có nghe được âm thanh gì không?"
Hoa Mãn Lâu có lẽ bị dạy hư, hơi hơi nghe nghe nói: "Hình như không có, tới, uống trà!"
Diệp Cô Hồng: . Đừng cản ta, có câu MMP nhất định phải nói!
Anh ta vừa muốn nói rút kiếm đi, ra tay thấy thực lực, thì tiếng nói thầm của tiểu nhị bên kia liền truyền tới: "Vị khách quan này làm sao lại nhìn giống vị khách quan ở phòng chứ Thiên số 6 vậy! Ngay cả quần áo cũng giống nhau như đúc!"
Phòng chữ Thiên số 6? Đó không phải là phòng anh ta sao?
Diệp Cô Hồng hơi hơi xoay người, hoàng hôn chiếu xuống bạch y nhân đạp ánh chiều tà mà đến, người thanh lãnh, kiếm túc mục, vốn là ánh tà dương dư quang ấm áp, nhưng không biết vì sao thế nhưng vì một người mà trở nên hiu quạnh cô hàn lên.
Y nhìn như là bình thường lữ nhân, khi bước đi cũng không nhẹ nhàng như người giang hồ, nhưng ngươi cẩn thận nhìn vào liền sẽ phát hiện y bất đồng, cái loại cảm giác.. Huyền mà lại huyền này, Diệp Cô Hồng nói không tốt, nhưng.. anh ta nhìn thấy!
Trong nháy mắt kia, lạnh thấu nội tâm!
Đây là Tây Môn Xuy Tuyết, tuyệt đối chính xác! Diệp Cô Hồng đã từng xa xa nhìn đến Tây Môn Xuy Tuyết, lại chưa bao giờ gần gũi nhìn đến y như này, cũng như anh ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ ở dưới tình huống này gặp mặt.
Đàm Chiêu theo ánh mắt ngốc lăng của Diệp Cô Hồng nhìn lại, liền thấy được Tây Môn Xuy Tuyết.
* * * Thật là trùng hợp!
Tây Môn Duệ ánh mắt chớp chớp, sau đó lại chớp chớp, nhìn ánh mắt nhị thúc nhà mình, tiểu ma lanh trong lòng hiểu rõ, nhảy cái oạch một cái xuống băng ghế liền chạy đi qua, trên tay cậu nhóc còn dính mỡ bóng nhẫy, một phen ôm ở đầu gối Tây Môn Xuy Tuyết, thanh âm ngọt đến làm người vô pháp cự tuyệt: "Cha, người là tới tìm Duệ nhi sao?"
Đàm Chiêu ở trong lòng dựng ngón tay cái cho tiểu ma đầu, thầm nghĩ: Thật dũng cảm!
Lại xem sắc mặt Tây Môn Xuy Tuyết, cảm giác băng sơn tựa hồ muốn sụp đổ.
Diệp Cô Hồng vẻ mặt giật mình mà nhìn vị tiểu tổ tông kia đem cái dấu tay bóng nhẫy ấy ấn ở bộ y phục trắng nõn như tuyết của thần tượng, quay đầu còn nắm tay lại, liếc phía sau một cái là có thể nhìn đến hai bàn tay nhỏ bóng nhẫy, lập tức làm suy yếu đi vẻ lạnh lùng của thần tượng.
Này.. Sẽ không bị diệt khẩu đi?
".. Ngoan, buông tay."
Nhìn một màn này, Đàm Chiêu cảm thấy kỳ thật Tây Môn Xuy Tuyết cũng không có lạnh như vậy, có lẽ.. Là tiểu tổ tông quá nóng rồi.
"Cha người chẳng lẽ không nhớ Duệ nhi sao? Duệ nhi thế nhưng vô cùng nhớ người, vì cái gì ba năm qua cha đều không tới xem Duệ nhi, nhị thúc hư muốn chết, luôn trêu cợt Duệ nhi, người nhất định phải thay Duệ nhi hảo hảo giáo huấn thúc ấy, nói cho thúc ấy về sau phải mua đường hồ lô ngon nhất, bò kho ngon nhất cho Duệ nhi, không thể trộm đổ đi bánh chưng đường mà Duệ nhi vất vả giấu đi!"
Nói xong, hai bàn tay mỡ lại nắm lại, đôi mắt cậu nhóc híp lên, rốt cuộc đem móng vuốt lau khô, vui vẻ :).
Diệp Cô Hồng.. Trong lòng Diệp Cô Hồng có tí xíu vui vẻ, bởi vì ở trước khi thần tượng tới, bạch y của gã mới là nơi vị tiểu tổ tông này lau tay nga!
Đồ cùng khoản duy nhất với thần tượng, kích động! Quyết định không giặt quần áo!