Ngôn Tình Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé! - Hiểu Lam

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Trần Hạ Thiên Vyy, Jun 12, 2022.

  1. Chương 80: Không ai yêu cô bằng anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biệt thự của lão phu nhân Âu gia.

    Cả nhà bốn người của Âu Thiên Bách cùng bước vào trong biệt thự để dự tiệc mừng thọ của lão phu nhân Âu gia.

    Hôm nay, Giai Tuệ mặc một chiếc đầm màu trắng trễ vai, dài đến đầu gối trông gợi cảm như không quá hở hang, mái tóc xõa dài hơi xoăn nhẹ được vén qua một bên tai, dưới ánh đèn của buổi tiệc cô trong trẻo và tinh khôi pha lẫn sự ngọt ngào, xinh đẹp của độ tuổi thanh xuân.

    Giai Tuệ khoác tay của Âu Lãnh Thiên bước vào. Âu Lãnh Thiên thì mặc một bộ vest đen trông vô cùng lịch lãm, họ đi bên cạnh nhau khiến ai nấy đều phải ngước nhìn vì thật sự họ quá đẹp đôi.

    "Cháu chào bà ạ, chúc bà tuổi mới có thật nhiều sức khỏe." Giai Tuệ bước lại chỗ lão phu nhân để chúc bà.

    "Ừm.. Giai Tuệ phải không, bà nghe Thiên Bách nói rất nhiều về con." Lão phu nhân nở một nụ cười với Giai Tuệ.

    Sau đó quay sang nhìn Âu Lãnh Thiên: "Lãnh Thiên con không chúc bà à?"

    Âu Lãnh Thiên liền bước lại ôm lão phu nhân, rồi hôn lên má bà: "Sao con không chúc bà được.. chúc bà trẻ mãi không già, cứ đẹp mãi như vậy luôn."

    "Cái thằng bé này, cái gì mà trẻ mãi không già chứ.. lúc nào cũng giỡn được." Lão phu nhân bật cười khi nghe lời chúc của Âu Lãnh Thiên.

    Tiếp theo sau đó, Âu Lãnh Thiên ghé sát vào tai lão phu nhân nói với bà một điều gì đó, Giai Tuệ đứng phía xa nên không thể nghe rõ hai người đang thì thầm cái gì.

    "Bà thấy cháu dâu của bà có đẹp không?"

    "Ừm.. rất đẹp!" Lão phu nhân nói nhỏ vào tai của Âu Lãnh Thiên, trông bà rất hài lòng về cô cháu dâu này.

    Mọi người cùng nhau gửi những lời chúc đến lão phu nhân, bữa tiệc diễn ra trong bầu không khí vô cùng ấm cúng.

    * * *

    Từ nãy đến giờ, hết người này đến người khác đến chủ động bắt chuyện với Âu Lãnh Thiên, bọn họ liên tục bàn chuyện ở công ty với Âu Lãnh Thiên, Giai Tuệ đứng kế bên anh, nghe mà chẳng hiểu gì.

    "Em đi vệ sinh một chút nhé." Giai Tuệ nhón chân lên, nói nhỏ vào tai anh.

    "Có cần anh đi cùng không?"

    "Anh tưởng em là con nít hay sao mà đi vệ sinh còn cần anh đi cùng." Giai Tuệ đánh nhẹ vào vai anh.

    Nói xong, Giai Tuệ xoay người rời đi.

    Âu Lãnh Thiên đứng đó nhìn theo dáng người cô gái nhỏ đang từ từ bước đi, vừa buồn cười vừa ấm ức, rõ ràng là anh quan tâm cô, mà cô lại dám bắt bẻ anh.

    Hình như vì bị anh chiều hư, cộng thêm sự hậu thuẫn của ba nên cô ngày càng đanh đá với anh thì phải?

    * * *

    Lúc Giai Tuệ từ phòng vệ sinh bước ra, nhìn qua nhìn lại ở chỗ cũ không thấy anh đâu nữa.

    Giai Tuệ thở dài một hơi chán chường.

    Vậy mà dám nói cô là con nít, anh mới là con nít đấy, đi đâu lung tung để bây giờ cô phải đi tìm.

    Tìm khắp nơi ở dưới lầu nhưng không thấy, nên cô đi lên lầu.

    Giai Tuệ đi ngang qua một căn phòng rất lớn, lúc này cửa phòng đang đóng, bên trong có tiếng nói phát ra, Giai Tuệ không phải là người có tính hiếu kỳ, nên định lướt qua nhưng đột nhiên cô nghe trong phòng có tiếng của Âu Lãnh Thiên, liền đứng khựng lại.

    "Bà gọi con vào phòng đây có chuyện gì vậy?"

    "Lãnh Thiên.. lúc trước con chưa có bạn gái thì bà không ép, nhưng bây giờ con có bạn gái rồi, định chừa nào lấy vợ, sinh con đây?"

    "Bà à, con nhất định sẽ cưới cô ấy.. nhưng không phải là bây giờ, Giai Tuệ còn rất trẻ với lại cô ấy còn phải theo đuổi ước mơ của cô ấy nữa.. nếu con bàn chuyện kết hôn lúc này chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy rất khó xử, con không muốn ép cô ấy."

    Giọng lão phu nhân bỗng nhiên trầm xuống, tỏ vẻ nghiêm trọng: "Con biết ba của con cũng đã già rồi, không thể điều hành Âu thị lâu được nữa, đến lúc đó con phải tiếp quản chiếc ghế chủ tịch của ba con.. nhưng con có biết quy định dành cho người thừa kế của Âu gia là gì không?"

    Âu Lãnh Thiên gật đầu: "Dạ, con biết."

    Lão phu nhân im lặng nhìn Âu Lãnh Thiên một hồi lâu rồi mới nói tiếp.

    "Để gia tộc không phải tuyệt tự tuyệt tôn thì người thừa kế của Âu gia bắt buộc phải có con thì mới được trao quyền thừa kế, nói thật bà rất hài lòng khi con sẽ tiếp quản Âu thị.. nhưng đây là quy định của gia tộc chúng ta, nếu con không có con.. đến lúc đó bà đành phải trút bỏ quyền thừa kế của con mà giao lại cho người khác."

    Phần lớn các cổ đông của Âu thị đều là các chú, bác, họ hàng với Âu Lãnh Thiên. Âu Thiên Bách là người có quyền lực nhất trong công ty, bao nhiêu năm qua nhờ Âu Thiên Bách mà Âu thị mới có thể vượt qua biết bao sóng gió để trở thành tập đoàn lớn mạnh như ngày hôm nay.

    Nhưng ở đời ai lại muốn mình và con cháu của mình sau này, mãi mãi chỉ có thể làm trâu làm bò để cho người ta sai khiến, bởi thế không ít cổ đông trong công ty có ý định mơ tưởng về quyền thừa kế mà Âu Lãnh Thiên đang nắm giữ.

    "Con biết Âu thị là tâm huyết cả đời của ba con, là mồi hôi công sức của ông ấy, thậm chí là hạnh phúc cả đời của ông ấy, ông ấy cũng sẵn sàng hy sinh vì Âu thị.. nhưng không vì thế mà con lại ép buộc cô ấy được.. tuần sau Giai Tuệ sẽ đi ký hợp đồng với công ty, trong hợp đồng dành cho nghệ sĩ đều quy định họ không được phép kết hôn.. Khi Giai Tuệ kể cho con nghe về ước mơ của cô ấy, con đã thấy trong mắt cô ấy tràn ngập hạnh phúc vì được là chính mình, con không muốn vì con mà ước mơ của cô ấy bị gián đoạn.. cô ấy vì con mà đã phải chịu mất mát quá lớn rồi, vì thế con muốn bù đắp cho cô ấy, cô ấy muốn gì, cần gì chỉ cần con làm được nhất định con sẽ làm cho cô ấy."

    "Ngay cả việc từ bỏ quyền thừa kế, từ bỏ tâm huyết của ba con gầy dựng sao?" Lão phu nhân hỏi.

    Âu Lãnh Thiên gật đầu, cười nhẹ rồi nói với lão phu nhân.

    ".. Có lẽ Giai Tuệ là cái nợ mà kiếp này con phải trả và con cam tâm tình nguyện làm con nợ cho cô ấy đòi."

    "Con đã quyết định như vậy rồi thì bà không ép." Lão phu nhân thở dài một hơi tiếc nuối, nói.

    Giai Tuệ đứng ở bên ngoài nghe hết tất cả mọi chuyện, mắt cô đỏ ửng cả lên, rưng rưng vì xúc động.

    Anh thật sự rất yêu cô, luôn nghĩ cho cảm xúc của cô.

    Sẵn sàng từ bỏ cả tiền bạc địa vị của bản thân mình chỉ vì cô, trên đời này chắc có lẽ không ai yêu cô bằng anh cả.
     
  2. Chương 81: Sinh con cho anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Âu Lãnh Thiên và bà nội của anh, Giai Tuệ đã suy nghĩ rất nhiều.

    Trước giờ, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ cưới anh và sinh cho anh một đứa con, cô chỉ biết mình là tình nhân của anh, một cô tình nhân bí mật được anh tìm đến mỗi lúc cần, chỉ biết an phận để anh không phải chán ghét.

    Bởi thế, mỗi lần thân mật với anh xong cô đều dùng thuốc tránh thai, cô không muốn sinh con ra, nhưng lại không thể cho nó một gia đình trọn vẹn.

    Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô biết anh yêu cô, biết anh hy sinh cho cô rất nhiều vì thế cô muốn làm một điều gì đó cho anh.

    Và cô muốn đó là sinh cho anh một đứa con.

    * * *

    Âu Lãnh Thiên từ công ty trở về.

    Bước vào phòng, căn phòng bây giờ tối om.

    Âu Lãnh Thiên đưa tay định bật đèn lên, bỗng nhiên anh ngửi được một mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí, không nồng nặc như mùi nước hoa mà mùi hương ấy rất dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

    Ngay giây tiếp theo, anh cảm nhận được, một thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi của anh.

    Âu Lãnh Thiên bị khựng lại bởi vì nụ hôn bất ngờ này, tay anh vẫn còn để trên công tắc đèn mà chưa bật lên.

    Bàn tay nhỏ nhắn của Giai Tuệ nhanh nhẹn cởi áo vest của anh xuống, tiếp theo là chiếc cà vạt ở trên cổ, rồi đến cúc áo sơ mi, từng cúc, từng cúc đều được cô tháo ra.

    Cạch.

    Đèn được bật sáng.

    Âu Lãnh Thiên nắm lấy bàn tay hư hỏng đang lần mò tìm kiếm khóa quần của anh.

    "Em làm gì vậy hả? Nữa đêm nữa hôm lại qua phòng, sàm sỡ anh!"

    Đèn bỗng sáng làm Giai Tuệ có hơi giật mình, cộng thêm lời nói của anh nữa làm mặt cô đỏ bừng cả lên.

    "Em.. á!"

    Đột nhiên, Âu Lãnh Thiên lật ngược tình thế, ép cô vào tường, tay anh chống lên tường chiếm thế thượng phong.

    Giai Tuệ bây giờ chẳng khác gì một con thú nhỏ bị giam trong lòng của kẻ săn mồi to lớn.

    "Em có biết, em đang đùa với lửa không?" Âu Lãnh Thiên cắn nhẹ vào cổ của Giai Tuệ để lại một dấu đỏ nhàn nhạt, giọng nói đầy tà mị gót vào tai cô khiến đầu óc cô trở nên mụ mị.

    "Em.. em muốn sinh cho anh một đứa con." Giọng của Giai Tuệ rất nhỏ, cô không dám nói lớn vì rất ngại, dù sao da mặt của cô cũng đâu có dày được như của anh, nhưng Âu Lãnh Thiên vẫn có thể nghe rõ được từng câu từng chữ của cô.

    Lúc này, anh mới để ý nhìn xuống chiếc váy mà cô đang mặc, chiếc váy hai dây bằng lụa, rất mỏng, mỏng đến mức có thể nhìn thấy rõ được đường cong cơ thể của cô ở phía sau lớp vải ấy, cổ áo chữ V khoét sâu, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy rảnh ngực gợi cảm nửa kín nửa hở của cô, thậm chí cô còn không mặc áo ngực nên những gì mờ ám nhất đều phơi bày ra ngoài, lọt vào tầm mắt của anh.

    "Tại sao? Tại sao đột nhiên lại muốn sinh con cho anh? Không phải em nói em sắp ký hợp đồng để trở thành ca sĩ sao, nếu sinh con cho anh làm sao em có thể làm ca sĩ được?"

    "Hôm trước.. em có nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và bà.. nên em đổi ý rồi, em không muốn trở thành ca sĩ nữa.. em sẽ.."

    Giai Tuệ đang nói thì bị anh ngắt lời.

    "Nếu em nghe được anh và bà nói chuyện thì em cũng đã nghe được câu trả lời của anh rồi mà có phải không?" Lúc này giọng của anh rất nghiêm nghị mang chút kiên định.

    "Nhưng anh đã làm rất nhiều chuyện cho em rồi, em cũng muốn làm việc gì đó cho anh."

    "Giai Tuệ, em không cần phải làm gì cho anh cả, chỉ cần em được hạnh phúc đã là đủ với anh rồi!"

    Âu Lãnh Thiên nói một cách rất cứng rắn rồi xoay người bỏ đi.

    "Thiên!" Giai Tuệ chạy theo, ôm chầm lấy anh từ phía sau, níu anh lại, giọng nói có chút nài nỉ, van xin: "Anh đã nói là chỉ cần em muốn gì thì anh điều sẽ làm cho em có phải không? Hôm trước, em đã kể cho anh nghe về ước mơ của em, nhưng em vẫn còn một ước mơ khác nữa, từ rất lâu rồi mà chưa kể cho anh nghe.. Ước mơ của em chính là anh.. em muốn được ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh, nhìn thấy anh mỗi ngày.. Hiện giờ mẹ của anh vẫn chưa chịu chấp nhận em, nếu em mang thai không chừng bà ấy sẽ vì cháu của mình mà chấp nhận em thì sao? Một khi mẹ của anh chấp nhận em, thì em mới có thể sống bên cạnh anh đường đường chính chính cả đời được chứ.. Chẳng lẽ anh muốn suốt đời này em phải ở trong nhà anh với tư cách là em gái nuôi của anh thôi sao?"

    Âu Lãnh Thiên xoay người lại, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của người con gái trước mặt.

    Cô gái ấy đột ngột đặt lên môi anh một nụ hôn, chiếc lưỡi không xương mềm mại luồn lách qua từng kẽ răng của anh, khích thích anh, khiến con mãnh thú trong người anh không ngừng gào thét, muốn vồ lấy con mồi bé nhỏ yếu ớt đang không biết tự lượng sức mình mà thách thức anh.

    Lúc nào cũng vậy, anh không bao giờ khống chế được bản thân mình khi ở bên cô và lần nào cũng phải chào thua một cách thảm bại.

    Anh kéo cô sát vào người anh, đáp lại nụ hôn của cô, anh từ từ cởi bỏ chiếc váy Giai Tuệ đang mặc trên người.

    Ngay lập tức, cơ thể mềm mại, trắng nõn của người con gái ấy phơi bày ra trước mặt anh, bàn tay anh chạm vào lả lướt, xoa nắn làn da thịt mềm mại ấy.

    Giai Tuệ thật sự rất giống một cây kẹo bông gòn, nhìn rất đẹp, chạm rất mềm, còn khi cắn vào thì sẽ ngọt đến tận tim.

    "Em muốn thật sao?"

    Giai Tuệ gật đầu với anh.

    Âu Lãnh Thiên bế cô lên giường.

    Hai cơ thể hòa quyện vào nhau, anh chậm rãi thả từng nụ hôn lên cơ thể mềm mại của cô.

    Hơi thở của Giai Tuệ càng lúc càng nặng nề, bàn tay luồng vào tóc anh, từng nụ hôn của anh như đang thiêu đốt lấy cơ thể cô, khiến toàn thân cô tê dại trước sự dịu dàng này.

    Anh không ngừng luân động đâm sâu vào cơ thể nhỏ nhắn bằng vật nam tính của mình, không quá mạnh bạo, nhưng đủ khiến cô gái phải bật ra những âm thanh rên rỉ yêu kiều dưới thân anh.

    "Giai Tuệ, đây là con đường em chọn, sau này không được hối hận đâu đấy!"

    Đạt đến cao trào anh bắn hết chất lỏng nóng hổi vào người cô.

    Giai Tuệ không chịu nổi sự kích thích lên đến cực hạn này, đôi mắt mơ màng phủ đầy một lớp sương mờ, tay cô bám chặt lên vai anh, bị anh từ từ dẫn dắt khiến cô đắm chìm vào bể dục vọng không lối thoát.
     
  3. Chương 82: Lỡ có bầu rồi thì cưới thôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi được Giai Tuệ mở giấy thông hành cho phép anh, thì ngày nào Âu Lãnh Thiên cũng tan làm về rất sớm.

    Để tối nào cũng giày vò cô đến mệt lã, phải năn nỉ cầu xin anh tha cho.

    Đến nổi Giai Tuệ sợ mà không dám qua phòng anh nữa, nhưng anh vẫn không chịu để yên cho cô, nửa đêm lại lén mò vào phòng cô.

    Giai Tuệ cũng đã gọi điện xin lỗi với công ty JG về việc cô sẽ không ký hợp đồng với công ty nữa, dù rất tiếc nhưng cô không thấy hối hận về quyết định này của mình.

    * * *

    Thấm thoát đã mấy tháng trôi qua, hai tháng đầu Giai Tuệ rất chăm chỉ cảm nhận cơ thể của mình, thậm chí cô còn mua que về để thử, nhưng kết quả là không có gì, dần dần cô cũng chán nản mà không thèm thử nữa.

    Hôm nay, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời.

    Giai Tuệ bước xuống nhà để ăn sáng.

    "Giai Tuệ sao sắc mặt của con kém vậy? Không được khoẻ sao?" Âu Thiên Bách nhìn thấy sắc mặt xanh xao, nhợt nhạt của Giai Tuệ nên lo lắng hỏi.

    "Con chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi!"

    Giai Tuệ chưa bao giờ mang thai nên cô không biết những chịu chứng khi mang thai sẽ như thế nào, mấy ngày nay cô cứ cảm thấy trong người rất mệt mỏi, dù cô đã ngủ rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy rất uể oải trong người.

    Thu Cầm nhìn Giai Tuệ đã cảm thấy nghi ngờ, nhưng vì không chắc chắn nên bà không dám nói.

    Đồ ăn sáng vừa được dọn lên, bụng của Giai Tuệ bắt đầu khó chịu, liền chạy vào nhà vệ sinh mà nôn ói dữ dội.

    Giai Tuệ nôn xong cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã nghe được giọng của Thu Cầm vang lên khiến cô đứng hình trong vài giây.

    "Giai Tuệ, con có thai rồi phải không?"

    * * *

    Ít phút sau.

    Bác sĩ riêng của gia đình được Thu Cầm gọi đến để khám cho Giai Tuệ.

    "Cô ấy mang thai được hơn hai tuần rồi." Bác sĩ khám cho Giai Tuệ xong rồi nói.

    Khi nghe những lời bác sĩ nói, không ai có thể tưởng tượng nổi là cô vui đến mức nào đâu, đứa con cô mong chờ cuối cùng cũng đến với cô.

    Nhưng, Giai Tuệ nhìn vào sắc mặt của Âu Thiên Bách và bà Thu Cầm thì bỗng nhiên cảm thấy rất sợ, cả hai người không hề nói gì mà chỉ ngồi im lặng đến khi bác sĩ về rồi vẫn không nói gì với cô.

    Đương nhiên, hai người họ biết chủ nhân của cái thai trong bụng Giai Tuệ là của ai, nên mới không nói gì.

    Âu Lãnh Thiên mới thức dậy, bước xuống đã thấy ba người đang ngồi ở phòng khách, tất cả đều im lặng chẳng ai nói gì với nhau.

    Vừa nhìn thấy mặt Âu Lãnh Thiên, Âu Thiên Bách đã lườm anh một cái, tiếp theo sau đó là ánh mắt hình viên đạn của Thu Cầm bay thẳng vào người anh, trông họ bây giờ chẳng khác gì đang nhìn vào mặt cái thằng khốn nào đó vừa làm con gái của họ có bầu.

    Âu Lãnh Thiên nhìn vào ba mẹ của mình mà không hiểu rốt cuộc mình đã làm điều gì sai mà mới sáng sớm họ đã nhìn anh như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống anh như thế?

    Âu Lãnh Thiên nhìn Giai Tuệ, nhướng mày về phía Âu Thiên Bách và Thu Cầm hỏi cô có chuyện gì xảy ra, Giai Tuệ lấy tay chỉ vào bụng của cô, nhưng hình như vừa mới thức dậy, não của anh chưa kịp hoạt động nên chẳng hiểu cô đang muốn nói gì.

    "Cậu ngồi xuống đó đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Âu Thiên Bách chỉ tay vào ghế sofa, giọng điệu y hệt như ông bố vợ đang nói chuyện với thằng con rể tương lai của mình.

    "Trong nhà mình có chuyện gì sao?" Âu Lãnh Thiên vẫn chưa biết chuyện gì mà ngơ ngác hỏi.

    "Ngồi xuống mau đi, đừng hỏi nhiều!" Thu Cầm lạnh lùng lườm anh một cái.

    Âu Lãnh Thiên từ từ ngồi xuống ghế, bây giờ anh hệt như một chiếc thuyền đang lênh đênh giữa biển cả rộng lớn, chẳng biết bão đang tới sắp quật anh tơi tả.

    Rầm.

    Âu Thiên Bách đập tay xuống bàn.

    "Sao con dám làm vậy với con gái của ba?"

    "Mẹ không ngờ con là người như vậy luôn đó Lãnh Thiên!"

    "Ba đã ra lệnh cấm rồi, bộ con không có lỗ tai hả?"

    "Mẹ thật thất vọng về con quá!"

    "Khoan! Dừng lại, hai người làm ơn dừng lại vài giây để nói cho con biết rốt cuộc lý do gì mà mới sáng sớm hai người lại mắng con chứ?"

    "Giai Tuệ có thai rồi, con biết cha của đứa bé là ai mà có phải không?" Thu Cầm nói.

    "Cái gì? Em có thai hả?" Âu Lãnh Thiên quay sang nhìn Giai Tuệ hỏi, anh vui mừng chạy đến ôm cô, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Âu Thiên Bách lên tiếng ngăn cản.

    "Cậu đang làm cái gì vậy hả? Xê ra, ngồi yên tại vị trí cũ cho tôi!" Âu Thiên Bách hét vào mặt Âu Lãnh Thiên.

    Ông tức giận tiếp tục trách móc anh: "Ba đã nói với con rồi, tại sao lại không kiềm chế được bản thân mình vậy? Con gái của ba chưa có chồng mà đã mang thai, làm sao con bé có thể sống nổi với miệng đời đây hả?" Âu Thiên Bách nói mà rơm rớm nước mắt.

    "Con thấy hình như bệnh nghề nghiệp của ba lại tái phát thì phải.. Ba không thích ngọt phải ngược ba mới chịu à?" Âu Lãnh Thiên nhìn mặt ông ba đạo diễn của anh mà than vãn.

    "Ở đây ai cho phép con lên tiếng!" Âu Thiên Bách tức giận quát lớn.

    "Ba à, ba đừng trách anh ấy.. là con.."

    Giai Tuệ đang nói thì bị Âu Thiên Bách ngắt lời.

    "Con đừng có bao che cho nó!"

    "Ba, con thấy chuyện này bình thường mà, sao ba mẹ lại làm quá lên như vậy chứ?" Âu Lãnh Thiên bình tĩnh nói.

    "Mày làm cho con gái ba mang thai mà mày nói là bình thường à?" Âu Thiên Bách giận dữ, hét thẳng vào mặt Âu Lãnh Thiên.

    "Ba mẹ đừng có cổ hủ như vậy chứ!"

    "Con dám nói ba mẹ cổ hủ hả Lãnh Thiên? Bộ con muốn ăn đòn sao?" Thu Cầm không nịnh được mà mắng anh.

    Ba người cãi nhau một trận in ỏi, Giai Tuệ ngồi nghe họ cãi nhau, mà không biết nên ngăn lại trận chiến này như thế nào.

    Xong đột nhiên tất cả đều im lặng, không ai nói với ai nữa.

    Chắc có lẽ vì cãi nhau mệt quá, nghỉ để lấy sức.

    Mất năm phút trôi qua Thu Cầm mới chịu lên tiếng.

    "Lỡ có bầu rồi thì cưới thôi!"

    Từ sau ngày hôm đó mọi người trong nhà gấp rút chuẩn bị cho hôn lễ, vì Giai Tuệ có thai nên Âu Thiên Bách muốn tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.

    Thu Cầm đi xem ngày, và cuối cùng bà sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau.
     
  4. Chương 83: Tha thứ và yêu thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Kiều Tùng Sơn bị bắt, nhờ vào những bằng chứng mà Âu Lãnh Thiên cung cấp cho phía cảnh sát, không bao lâu sau Kiều Tùng Sơn bị kết án, tổng cộng hình phạt cả tội giết người và trốn thuế của ông là 20 năm tù.

    Tất cả tài sản đứng tên của Kiều Tùng Sơn đều bị tịch thu.

    Mẹ con Kiều Hạnh Dung thì tránh xa thành phố phồn hoa này mà trở về quê, nơi mà hai người từng sinh sống trước khi đến Kiều gia, bắt đầu một cuộc sống mới, không tranh giành, không thủ đoạn, tuy nghèo nhưng lại rất bình yên.

    * * *

    Mới sáng sớm, Châu Kỳ đã nhận được cuộc gọi của Giai Tuệ, cô nói muốn gặp Kiều Tùng Sơn, nhờ anh gửi địa chỉ trại giam của ông ta cho cô.

    Trại giam.

    Giai Tuệ ngồi trong phòng chờ, khoảng 5 phút sau Kiều Tùng Sơn bước vào.

    Ông ta trông gầy và tiều tụy hơn hẳn.

    Kiều Tùng Sơn ngồi xuống ghế, đối diện với Giai Tuệ.

    "Không phải con rất hận ba sao? Đến thăm làm gì?"

    "Đúng! Tôi rất hận ông, nhưng dù gì ông cũng là ba ruột của tôi, dòng máu chảy trong người tôi là của ông.. Lúc nghe tin mẹ mất, thật sự lúc đó tôi chỉ muốn bất chấp tất cả để giết ông đền mạng cho mẹ của tôi.. bây giờ bình tĩnh lại rồi thì tôi lại thấy nếu ông chết thì mẹ tôi vẫn không thể sống lại được, giết ông rồi tôi còn phải day dứt trong lòng vì đã chính tay giết chết ba ruột của mình như vậy thật sự không đáng!"

    Từ khi được ở cùng một mái nhà với ba mẹ nuôi và Âu Lãnh Thiên, Giai Tuệ thấy rằng tình cảm gia đình thật sự rất quý giá và nó đã dạy cô học được một điều đó là hãy yêu thương và tha thứ.

    "Ba.. xin lỗi!"

    Nghe ba từ đó của Kiều Tùng Sơn khiến Giai Tuệ bỗng cảm thấy rưng rưng, lần đầu tiên ông ấy nói chuyện với cô một cách dịu dàng như thế, khiến trong lòng của cô cảm thấy rất ấm áp.

    Có lẽ sau khoảng thời gian cải tạo Kiều Tùng Sơn đã nhận ra được rất nhiều điều.

    Ông là một người suốt ngày chỉ biết dùng những thủ đoạn đê hèn để hãm hại người khác, chạy theo những thứ danh vọng hào nhoáng, rồi đến cuối cùng lại chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng và nửa đời sau phải chôn mình ở phía sau song sắt.

    "Con tha thứ cho ba được không?" Giờ đây, những ngày cuối đời của ông chỉ còn một mong muốn duy nhất trước khi ông nhắm mắt đó là được Giai Tuệ tha thứ cho ông.

    "Phận làm con cái, dù cha mẹ có làm sai đến đâu thì cũng không có quyền được phép oán hận hay trách móc.. chuyện cũng đã qua lâu rồi con không muốn bị mối hận thù này đeo bám cả đời." Giai Tuệ nhìn ông và nói.

    Cô biết hiện giờ Kiều Tùng Sơn đang phải trả giá cho những hành động sai trái của ông ta.

    Ở cái độ tuổi gần đất xa trời của ông, nhận mức án 20 năm tù đây chẳng khác nào là án chung thân đối với ông, vì thế cô cũng không còn oán hận ông để làm gì nữa.

    Giai Tuệ im lặng một lúc rồi bỗng lên tiếng.

    "Ba à, con sắp lấy chồng rồi!"

    Kiều Tùng Sơn ngẩn đầu nhìn, cô nói tiếp.

    "Người mà con lấy là.. Âu Lãnh Thiên."

    Kiều Tùng Sơn nghe Giai Tuệ nói thì có hơi khựng người lại, nhưng ông cũng không quá bất ngờ vì cái hôm mà Giai Tuệ liều mình đến Kiều gia trả thù, thì Âu Lãnh Thiên cũng đến, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh dành cho Giai Tuệ, ông cũng đoán quan hệ của họ chắc chắn không bình thường.

    Kiều Tùng Sơn nở nụ cười trên môi, ông không biết nói gì, điêù duy nhất ông có thể làm ngay lúc này đó là chúc phúc cho cô: "Phải sống thật hạnh phúc nhé!"

    Giai Tuệ gật đầu, từ trong đáy mắt cô trào ra một dòng nước mắt, thật sự một cảm xúc rất khó tả.

    Số phận là một trò chơi may rủi, không ai có thể lựa chọn được cha mẹ hay nơi mình sinh ra, dù sống trong một gia đình giàu sang hay nghèo hèn, hạnh phúc hay khổ đau thì vẫn phải chấp nhận nó để sống tiếp.

    Dù ta không có quyền quyết định, nhưng chúng ta lại có thể nỗ lực để thay đổi nó để trở nên tốt đẹp hơn theo cách mà chúng ta mong muốn.

    Thế nên, biết tha thứ và yêu thương chính là cách để cuộc đời của chúng ta trở nên tốt đẹp hơn.

    * * *

    Giai Tuệ vừa bước ra khỏi trại giam, bỗng nhiên một chiếc xe Mercedes chạy đến dừng ngay trước mặt cô.

    Âu Lãnh Thiên vội vàng bước xuống xe.

    Giai Tuệ còn chưa kịp hỏi vì sao anh biết cô ở đây thì đã bị anh ôm vào lòng, anh ôm cô rất chặt như thể nếu anh buông tay ra cô sẽ chạy đi mà bỏ lại anh giống như đêm mưa hôm đó.

    "Tại sao em đến đây mà không nói cho anh biết?" Trong lời nói của anh bây giờ mang một chút nghẹn ngào.

    Châu Kỳ sau khi đưa địa chỉ trại giam của Kiều Tùng Sơn cho Giai Tuệ, anh cảm thấy lo lắng, anh sợ Giai Tuệ bị kích động như lần trước, huống chi bây giờ cô lại còn đang mang thai nữa, nếu cô có chuyện gì thì chắc chắn Âu Lãnh Thiên sẽ không tha cho anh, thế nên Châu Kỳ đã gọi Âu Lãnh Thiên cho biết về chuyện Giai Tuệ đi gặp Kiều Tùng Sơn.

    "Em sợ anh lo lắng nên mới không nói cho anh biết." Giai Tuệ dùng sức đẩy anh ra để có thể nói chuyện, như anh ôm cô rất chặt khiến cô không nhúc nhích được, đẩy cỡ nào cũng không chịu buông cô ra.

    "Em có biết là anh lo cho em lắm không?" Giọng nói lạnh lùng, âm trầm thường ngày đã không còn nữa mà thay vào đó là sự rung rẩy, anh sợ sẽ mất cô, sợ cô sẽ bỏ anh đi một lần nữa.

    Giai Tuệ vỗ nhẹ vào lưng anh, nhưng dỗ dành một đứa trẻ đang nhõng nhẽo với cô.

    "Được rồi, vậy sau này có đi đâu em cũng sẽ nói với anh, có được không?"

    Đây không phải là một lời hứa, mà chính là một lời khẳng định của cô dành cho anh, cô sẽ không bao giờ bỏ anh đi nữa, mãi mãi ở bên cạnh anh.

    Ngẫm lại, tình yêu của hai người đã trải qua vô vàn những điều thú vị từ hạnh phúc, giận hờn, đau khổ và có cả chia ly, nhưng dù có cách xa nhau đến mấy hai người vẫn có thể tìm về bên nhau, cùng nhau viết nên câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp, điều đó đơn giản chỉ bởi một chữ thôi "duyên".
     
    chiqudoll likes this.
  5. Chương 84: Tôi cũng là tình nhân của anh ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấm thoát đã gần đến ngày cưới, còn một tuần nữa đám cưới của Âu Lãnh Thiên và Giai Tuệ sẽ diễn ra.

    Giai Tuệ không có bạn bè gì nhiều, nên cũng không biết phải mời ai, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một mình Hà Quốc Anh là người bạn thân nhất của cô mà thôi.

    Giai Tuệ nhắn tin hẹn Hà Quốc Anh ra một quán cà phê nhỏ, để đưa thiệp mời, mời anh đến dự đám cưới của cô.

    Hà Quốc Anh nhìn tấm thiệp cưới trên bàn mà im lặng không nói gì, anh ngồi trầm tư một lúc lâu khiến cô cũng ngẩn người ra không hiểu chuyện gì.

    ".. Giai Tuệ, tôi biết bây giờ tôi nói đều này ra thì đã quá trễ rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói ra để bản thân tôi không phải hối tiếc.. Tôi thích cô! Thích cô từ ngay lần đầu gặp mặt, nhưng tôi lại không dám nói ra."

    "..."

    Giai Tuệ có hơi bất ngờ xen lẫn một chút khó xử vì những lời của Hà Quốc Anh, cô không biết nên nói như thế nào với anh.

    Cô cũng có tình cảm với anh, nhưng tình cảm đó là sự quý mến cô dành cho anh giống như một người em gái giành cho anh trai mình mà thôi, chứ đó không phải là tình cảm nam nữ.

    "Nhưng cô đừng lo, tôi không phải là kiểu người thích chiếm hữu, yêu ai là phải có được người đó.. tình yêu đôi khi đơn giản chỉ là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc như vậy là tôi đã vui lắm rồi.. vì thế cô phải sống thật tốt, thật hạnh phúc đấy nhé!"

    Giai Tuệ có chút xúc động bởi lời nói của Hà Quốc Anh.

    "Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, tôi nhất định sẽ sống thật hạnh phúc."

    * * *

    Sau khi nói chuyện với Hà Quốc Anh ở quán cà phê xong, Giai Tuệ đi đến công ty của Âu Lãnh Thiên để tìm anh.

    Hôm qua Giai Tuệ và Âu Lãnh Thiên đã đến cục dân chính để đăng ký kết hôn, bây giờ cô đã chính thức có chồng rồi đấy nha!

    Âu Lãnh Thiên cứ nằng nặc đòi giữ quyển sổ chứng nhận kết hôn của hai người. Anh muốn giữ thì cô cũng không cản làm gì.

    Hôm nay đi lấy sổ chứng nhận, Âu Lãnh Thiên nói tự mình đi lấy, nhưng Giai Tuệ vì tiện đường nên đã đi lấy giúp, rồi cô mang qua cho anh.

    Công ty giải trí LT.

    Giai Tuệ mang khẩu trang bước vào trong công ty, vì cô đã đến đây một lần rồi, nên cô nhân viên ở quầy lễ tân có thể nhận ra Giai Tuệ mặc dù cô đang mang khẩu trang, cô biết Giai Tuệ sắp trở thành bà chủ của cô nên cũng không dám ngăn cản nữa, mà lễ phép mời cô lên thẳng phòng làm việc của Âu Lãnh Thiên.

    Vừa bước vào phòng Giai Tuệ rất bất ngờ vì lúc này không có Âu Lãnh Thiên mà chỉ có một cô gái đang ngồi ở trong.

    "Cô là ai? Tại sao ngang nhiên vào phòng chủ tịch mà không biết gõ cửa?" Cô gái kia thấy Giai Tuệ bước vào mà lớn giọng như thể cô ta mới là chủ ở đây còn Giai Tuệ chỉ là khách.

    Giai Tuệ bước lại gần chỗ cô gái kia, bây giờ cô mới nhìn kỹ vào mặt cô ta, khuôn mặt được trang điểm rất kĩ càng, khiến người đàn ông nào nhìn qua cũng phải si mê.

    Phải mất một hồi Giai Tuệ mới nhớ ra cô gái này.

    Cô ta là một người mẫu trong công ty của Âu Lãnh Thiên, cũng khá nổi tiếng, thường được xuất hiện trên các bìa tạp chí lớn, dù đẹp nhưng tiếc là thái độ kênh kiệu của cô ta khiến Giai Tuệ chẳng có thiện cảm tí nào.

    "Tôi hỏi cô là ai? Tại sao cô không trả lời bộ cô bị câm à?" Cô người mẫu kia lớn giọng.

    Lúc này, Giai Tuệ vẫn còn mang khẩu trang, nên cô ta không thể nhìn thấy nụ cười đầy lạnh lẽo, khinh thường của Giai Tuệ dành cho cô ta, hai tay Giai Tuệ khoanh trước ngực, không hề tức giận mà ngược lại rất bình tĩnh không nhanh không chậm nói: "Cô muốn biết tôi là ai sao? Nhưng sợ khi nói ra rồi thì cô phải vội vàng rút lại lời nói lúc nãy mà cúi đầu xin lỗi tôi đấy."

    Cô người mẫu kia dường như không sợ hãi trước những lời của Giai Tuệ mà bắt đầu lớn giọng, hóng hách, uy hiếp Giai Tuệ: "Cô có biết tôi là ai không mà dám khoác lác với tôi như vậy. Tôi nói cho cô biết tôi là tình nhân được Âu tổng chống lưng cho, cô có tin chỉ cần tôi nói một tiếng với anh ấy thôi là cô sẽ không thể yên ổn sống ở thành phố này đâu đó."

    Giai Tuệ nghe xong, liền bật cười.

    "Thật trùng hợp! Tôi cũng là tình nhân của anh ấy." Giai Tuệ nói với giọng nửa thật nửa đùa.

    Cô người mẫu kia không tin nổi vào những gì mình nghe nào hỏi lại: "Hả? Cái gì? Một người tầm thường như cô mà cũng được anh ấy để mắt đến sao? Đúng là nói dối không biết chớp mắt!"

    Vì đang mang thai nên Giai Tuệ mặc những quần áo rộng rãi để cho thoải mái.

    Hôm nay cô mặc một chiếc đầm oversize dài qua đầu gối, cộng thêm đôi giày thể thao nhìn tổng thể trông cô đúng thật rất đơn giản và "tầm thường".

    Giai Tuệ lúc này bỗng trở nên nghiêm túc, không còn vẻ đùa giỡn như lúc nãy nữa: "Đúng vậy, tôi rất tầm thường! Bởi thế tôi không được Âu Lãnh Thiên cho quần áo đắc tiền, trang sức sang trọng như cô.. nhưng mà Âu Lãnh Thiên lại cho tôi chữ ký của anh ta vào tờ giấy kết hôn cùng với đứa con trong bụng, cô có không?"

    Bỗng nhiên lúc này, tiếng của Âu Lãnh Thiên vang lên.

    "Vợ à, sao em ở đây vậy?" Âu Lãnh Thiên vừa bước vào phòng làm việc liền thấy Giai Tuệ, anh vui mừng hỏi.
     
    chiqudoll likes this.
  6. Chương 85: Hôn lễ - END

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỗng nhiên lúc này, tiếng của Âu Lãnh Thiên vang lên.

    "Vợ à, sao em ở đây vậy?" Âu Lãnh Thiên vừa bước vào phòng làm việc liền thấy Giai Tuệ, anh vui mừng hỏi.

    Giai Tuệ lúc này mới mở khẩu trang ra.

    Vừa nhìn thấy mặt Giai Tuệ, mặt cô người mẫu đó liền tái mét đến đứng còn không vững nữa.

    Mấy ngày nay báo chí khắp nơi đang rầm rộ đưa tin về hôn lễ của Âu Lãnh Thiên và Giai Tuệ, đâu cũng thấy hình cưới của hai người, nên vừa nhìn thấy Giai Tuệ là cô ta đã nhận ra ngay Giai Tuệ là vợ sắp cưới của Âu Lãnh Thiên.

    Âu Lãnh Thiên bước lại ôm Giai Tuệ vào lòng, Giai Tuệ ngước lên lườm anh một cái, sắc mặt không được vui cho lắm.

    "Vợ sao lại nhìn anh như vậy chứ? Anh có làm gì đâu!"

    "Cô gái kia nói cô ấy là tình nhân được anh bao nuôi kìa."

    Âu Lãnh Thiên bây giờ mới để ý sự có mặt của cô người mẫu kia trong căn phòng này, ánh mắt đầy sát khí nhìn cô ta, môi anh nhếch lên cười nhạt, một nụ cười lạnh đến thấu xương rồi nói: "Cô được tôi bao nuôi từ khi nào, sao tôi không biết vậy?"

    Việc mấy cô diễn viên, người mẫu nào đó khoác lác nói mình là tình nhân của anh, chuyện này với Âu Lãnh Thiên đã không còn quá xa lạ gì, họ muốn dùng danh tiếng của anh để giúp họ nổi tiếng và đứng vững được trong giới giải trí này, bởi thế từ trước đến giờ có rất nhiều lời đồn đoán nói rằng anh bao nuôi rất nhiều tình nhân, nhưng thật ra chỉ là bọn họ tự bịa đặt ra mà thôi.

    Âu Lãnh Thiên thì không bao giờ để quan tâm những việc đó, bởi vì anh thấy việc như thế không đáng phải cho anh đích thân ra mặt, nhưng sự việc lần này đã đi quá xa rồi, hôm nay lại có người dám đứng trước mặt vợ của anh mà nói mình là tình nhân được anh bao nuôi.

    Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

    "Triết Dương!" Âu Lãnh Thiên lớn tiếng gọi.

    "Dạ sếp." Triết Dương nhanh nhẹn chạy vào.

    "Ai cho phép cô ta vào phòng của tôi vậy hả?"

    "Xin lỗi sếp, lúc nãy tôi có chút việc bận nên không để ý từ khi nào cô gái này lại vào phòng của sếp."

    "Từ đây về sau tôi không muốn thấy mặt cô ta ở trong công ty của tôi nữa, cậu nghe rõ chưa?"

    "Âu tổng, Âu phu nhân.. tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi, xin ngài đừng đuổi tôi đi!" Cô gái kia sợ hãi mà quỳ xuống cầu xin.

    Âu Lãnh Thiên chẳng hề động tâm trước những lời đó của cô ta, ánh mắt tràn đầy khinh thường, lạnh lùng nói: "Triết Dương, lôi cô ta ra ngoài!"

    Triết Dương nhận được lệnh, nhanh chóng kéo cô gái đó ra khỏi phòng làm việc của Âu Lãnh Thiên.

    Bây giờ, trong căn phòng của còn lại Giai Tuệ và Âu Lãnh Thiên.

    Giai Tuệ đứng ở trong lòng anh giãy dụa, không cho anh chạm vào cô: "Âu Lãnh Thiên, tôi không ngờ rằng anh lại có nhiều tình nhân đến vậy đó, còn cô nào nữa không đem ra đây hết đi!"

    "Em đang nói gì vậy? Anh chỉ có một mình em thôi, em không tin anh sao?" Âu Lãnh Thiên nắm lấy tay cô, giải thích nhưng bị Giai Tuệ thẳng thừng gạt ra.

    "Anh nói tôi làm sao tin tưởng anh được đây? Thứ đàn ông lăng nhăng như anh tôi không muốn lấy nữa!"

    Giai Tuệ lớn tiếng, tức giận lấy quyển sổ kết hôn ra mà ném xuống đất.

    Âu Lãnh Thiên cúi người xuống nhặt quyển sổ lên.

    "Em biết em đang nói gì không?"

    Dường nhưng bây giờ anh đã không giữ được bình tĩnh nữa mà quát cô rất lớn tiếng: "Bộ chuyện kết hôn là chuyện em có thể mang ra đùa, lúc muốn thì lấy lúc không muốn nữa thì hủy sao hả?"

    Anh biết hơn cả tháng nay Giai Tuệ vì mang thai mà tính tình thường xuyên thay đổi nhưng anh vẫn chịu được, còn lần này cô mang chuyện kết hôn ra, nói hủy là hủy như vậy khiến anh không thể nhịn được nữa.

    Giai Tuệ đứng im lặng nhìn chằm chằm vào anh, mắt của cô bây giờ đỏ hoe cả lên, cô cố gắng không khóc, nhưng cuối cùng vẫn không kìm chế được mà nước mắt cứ trào ra.

    "Âu Lãnh Thiên, hôm nay anh dám lớn tiếng với tôi!" Giai Tuệ tức mà không làm gì được anh nên khóc lớn.

    Âu Lãnh Thiên bước lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

    "Giai Tuệ ngoan.. anh mắng đúng mà, em oan ức cái gì?"

    Nghe xong những lời của anh, Giai Tuệ đã khóc nay càng khóc to hơn, cô đẩy anh ra không cho anh ôm nữa, nhưng Âu Lãnh Thiên ôm cô rất chặt dù làm thế nào cũng không xê dịch được anh.

    Sự chống cự dần dần yếu đi, Giai Tuệ mệt mỏi, dù sức cô có lớn như thế nào thì với anh cô cũng như một con kiến bé tí, chẳng thể làm được gì.

    Giai Tuệ không chống cự nữa, im lặng đứng thút thít trong lòng anh.

    Âu Lãnh Thiên vẫn ôm chặt cô trong lòng mà dỗ dành cô: "Em nói những lời như thế mà không nghĩ đến con của chúng ta sao? Em định để con sinh ra mà không có được một gia đình hoàn chỉnh hay sao, mà đòi hủy hôn với anh."

    "Anh đừng lấy con ra mà hù tôi!" Giai Tuệ vừa nói vừa lấy tay đấm mạnh vào lưng anh.

    Âu Lãnh Thiên bắt lấy tay cô đặt trước ngực anh, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của người con gái trước mặt: "Vậy em không vì con thì xem như vì anh đi, trên đời này người duy nhất anh cưới chỉ có thể là em, bây giờ.. em lại không chịu lấy anh, thì anh biết phải làm sao đây.. em nỡ nhìn anh sống cô đơn đến già đến chết thì em mới hả giận sao?"

    Giai Tuệ nghe những lời đó của anh làm cô rất mắc cười, nhưng vẫn cố kìm nén lại để không bị lộ ra ngoài.

    "Vợ đừng giận anh nữa mà!"

    Giai Tuệ xoay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn anh, nhưng sự giận dỗi ngây ngô này của cô làm sao có thể lâu được khi có anh ở đây.

    Âu Lãnh Thiên đột nhiên hôn lên môi cô, nụ hôn của anh mang theo một chút mạnh bạo ép buộc cô phải mở miệng đón nhận anh.

    "Bỏ ra! Tôi không bỏ qua cho anh đâu!"

    "Vậy anh hôn tiếp nữa, em mới bỏ qua có phải không?"

    Giai Tuệ còn chưa kịp nói gì đã bị anh khóa chặt lấy đôi môi của cô, không cho cô có cơ hội phản bác, anh ngấu nghiến lấy đôi môi mềm mại ấy như muốn nuốt chửng lấy nó, Giai Tuệ không chịu nổi mà đẩy anh ra.

    Khuôn mặt bị anh hôn đến ửng đỏ lên, đôi môi sưng húp đến đáng thương.

    Giai Tuệ trừng mắt nhìn anh, không khâm phục.

    Âu Lãnh Thiên nhìn thấy ánh mắt không cam tâm đó của cô liền cúi đầu định hôn cô thêm lần nữa.

    Giai Tuệ thấy vậy liền sợ hãi, hôn nữa thì cô sẽ lăn ra chết mất, mà nguyên nhân chết là nghẹt thở vì hôn quá nhiều, Giai Tuệ vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại và nói: "Được rồi, không giận anh nữa!"

    Âu Lãnh Thiên mừng rỡ véo lấy má cô nói: "Vợ của anh, sau này không được ghen tuông bậy bạ rồi đòi bỏ anh nữa đâu đó, trong lòng anh chỉ có một mình em thôi, em phải tin anh chứ!"

    Thật ra, Giai Tuệ không phải không tin anh mà người cô không tin đó chính là cô, cô là một cô gái bình thường, chẳng có gì nổi bật cả, còn anh lại quá ưu tú, mà một người ưu tú như anh đương nhiên sẽ có rất nhiều bóng hồng muốn ve vãn.

    Cô đã từng nghĩ rằng, cô chỉ là một nhành cỏ dại trong khu vườn trồng đầy hoa hồng của anh.

    Nhưng, tại sao anh lại quyết định chọn nhành cỏ ấy mà không phải những bông hoa xinh đẹp, kiêu sa kia?

    Đó là vì dù lộng lẫy và đẹp đẽ đến mấy thì nó cũng chỉ là một bông hoa rồi cũng sẽ héo tàn, còn nhành cỏ dại dù không hề nổi bật, rất bình thường và giản dị, nhưng nó lại chẳng bao giờ tàn phai theo thời gian, mà ngược lại còn mạnh mẽ đâm chồi trên mảnh đất cằn cỗi ấy, làm cho nó màu mỡ như thuở ban đầu.

    Vì thế cái anh cần không phải là một cô gái đẹp, mà cái anh cần chính là một người con gái có thể đi cùng anh đến suốt cuộc đời.

    * * *

    Một tuần ngắn ngủi nhưng đối Âu Lãnh Thiên như dài cả một thế kỷ.

    Và rồi ngày này cũng đến.

    Báo chí khắp nơi đều đổ dồn về ngày trọng đại này, đâu đâu cũng đăng bài về hôn lễ thế kỷ của ông hoàng giải trí.

    Việc Giai Tuệ từng là tình nhân bí mật được Âu Lãnh Thiên bao nuôi cũng đã được báo giới lần mò ra, vụ việc này khiến ai nấy không khỏi ngỡ ngàng sốc nặng với cái bùng binh quan hệ giữa cô dâu và chú rể, dù bị sốc nhưng họ vẫn gửi những lời chúc tốt đẹp dành cho hai người.

    Cánh cửa lễ đường mở ra, Giai Tuệ khoác tay Âu Thiên Bách bước vào lễ đường.

    Trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi, cô bước đi trên con đường ngập tràn hoa hồng, trước mặt cô là người đàn cô mà cô yêu, người đàn ông mà cô tin chắc rằng sẽ mang lại hạnh phúc cho cô.

    Âu Lãnh Thiên đưa tay ra đón lấy bàn tay của Giai Tuệ được Âu Thiên Bách nhẹ nhàng đặt lên.

    Hai người cùng xoay mặt về hướng vị sư mục, giọng nói của ông ấy vang lên.

    Tim của Giai Tuệ bắt đầu đập nhanh hơn, Âu Lãnh Thiên nắm chặt lấy bàn tay cô, cô cảm nhận được bây giờ anh còn rung hơn cả cô nữa.

    Thời gian như ngưng động lại, cô chẳng nghe được gì ngài tiếng nhịp tim của cả hai đang đập rộn lên để chờ đợi thời khắc nói câu.

    "Con đồng ý!"

    Cả hai cùng đồng thanh nói.

    Tiếp theo, một chiếc hộp tinh xảo được mang ra, Âu Lãnh Thiên lấy một chiếc nhẫn từ trong hộp đeo vào tay Giai Tuệ, Giai Tuệ cũng lấy chiếc nhẫn đeo vào tay anh.

    Dưới ánh nắng ban mai dịu dàng và ấm áp, hai người cùng trao cho nhau nụ hôn.

    Hai trái tim, hai tâm hồn giờ đây được gắn kết với nhau bởi một thứ gọi là hôn nhân.

    Hết
     
    nntc6761 and chiqudoll like this.
    Last edited by a moderator: Jan 16, 2023
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...