40. Giấc Mơ Ta mơ thấy một con rồng Nửa xanh nửa đỏ lượn vòng nóc gia Tưởng đâu hoa mắt quáng gà Tỉnh ra mới biết thanh xà treo ngang.
41. Bức Tranh Bức tranh phác họa dung nhan Mắt nhìn phong cảnh giang san mơ màng Xa xa nửa tím nửa vàng Trăm hoa ẩn hiện trong làn sương hôm.
42. Con Mắt Bé con ngắm nghía đứng dòm Mắt đen lay láy, kỳ hòm trên tay Ngoáy đầu, nghịch ngợm, loay hoay Dễ cưng đôi mắt thơ ngây trên đồng.
43. Trở Lại Cho ta về lại ruộng đồng Khói sương buổi sáng, mẹ bồng ta ru Ầu ơ, con ngủ, mẹ ru Lá vàng, mẹ mất, mùa thu năm nào.
44. Bé Khóc Em ơi bú sữa đi nào Bú bình, thôi nín đi nào, em ơi Trồng cây vú sữa xong rồi Mấy năm có trái, em đòi leo cây.
45. Trời Mây Chiều tà ngồi ngắm trời mây Gió hiu hiu thổi, lùm cây như cười Rung rinh lí lắc em tôi Mây trời dáng mẹ như đòi bế em.
46. Cá Chép Mẹ ơi, mẹ lại mà xem Có con cá chép lấm lem trên bờ Nước lên, cá nhảy lên bờ Chó phèn đứng hửi, chực chờ muốn ăn.
47. Cái Giếng Giếng tròn, nước đổ ướt sân Trẻ con một lũ cười ran dọc sình Mẹ đem roi mót đứng nhìn Bớ cha, bỏ chạy, dám nhìn lại đâu.
48. Vòng Tay Cho dù con ở nơi đâu Vòng tay cha mẹ, trên đầu ôm con Như vầng mây trắng trên non Gió ơi thổi xuống lòng con nụ cười.
49. Mẹ Ta Mẹ tôi đẹp nết, đẹp người Là nàng dâu thảo, trong đời hiếm hoi Dòng thời gian dẫu cứ trôi Suối khe tuôn chảy bao lời ru con Thiên Đường mẹ để cho con Nhiên như tự tại, lòng son buổi đầu. * Hiền lành, ít nói, dãi dầu Lương tri mẹ dạy: "Tu cầu yên vui" Đức năng thắng số, rèn trui Hạnh người quân tử, tới lui rõ ràng Bạc tình là dạ sói lang Tiền nhân sớm tối nghiêm trang sửa mình Khó khăn ý chí càng tinh Mua câu trung hiếu tiết trinh ngàn vàng. * Yêu thiên nhiên, ghét bạc vàng Người khôn xa lánh buộc ràng lợi danh Lạy cha, lạy mẹ, tu hành Phật môn rộng mở cửa lành đợi trông Đi trong sương lạnh đêm đông Chùa xa ba tiếng chuông đồng ngân vang. * Dấu yêu sao! Mái đình làng Chân sen cô gái nhẹ nhàng lướt qua Mỗi lần nhìn ngắm mẹ ta Bước đi thong thả, ngỡ là dáng tiên Là trăng, là gió, tự nhiên Hoa sen năm đóa dâng lên Phật đà Vô cầu, vô dục, vô tà Hình tiên thoát tục chính là mẹ yêu. * Lòng như hoa tuyết tiêu diêu Trong mơ, mắt mẹ ít nhiều châu sa Trắng trong xinh xắn ngọc ngà Ý chân thành kính, vào ra dịu dàng Quang trung ước thệ đá vàng Minh tinh chiếu rọi con đàng Nho phong. * Con chèo thuyền, sóng mênh mông Nhìn xem biển cả vừa lòng mẹ ta Mắt buồn thương cảnh ác tà Mẹ tôi niệm Phật, bao la tấm lòng Có người mắc tội cùm gông Hình như đã khóc, sửa lòng tu thân Quan quyền công đạo cứu dân Âm Tào soi xét, mà ban phước lành. * Thương cho một kiếp nhân sanh Đời là bể khổ, mong manh mạng người Bao đời, bao kiếp hoa rơi Cảnh sanh tử ấy, lệ rơi không ngừng Lạc quan, qua lối mông lung Lầm mê thoát khỏi, ung dung trở về. * Nhiều cay đắng, với tái tê Đêm mưa giông bão, mẹ về trong mơ Mẹ ta trong nét nguyên sơ Khóc lên ba tiếng, trẻ thơ chào đời Âm Tào nở nụ cười tươi Thầm thương cho kẻ sống đời đơn côi Mẹ ta đã mất thật rồi Ơi à ru ngủ, à ơi, xa rồi! * Mẹ là dòng suối thiên nhiên Hiền lương đức hạnh, bạc tiền khó mua Yêu người, lạy Phật, đi chùa Dấu chân mỗi bước là hoa vô hình. Lòng trong trắng, ý quang minh Con nhìn mắt mẹ có hình Quan Âm Thương đời bao cảnh lạc lầm Nhiều đêm mẹ khóc âm thầm, mẹ ơi! * * * (Hết) Liên Hoa Tử