Đam Mỹ [Edit] Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng - Cú Hào Thủy Tinh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Phượng Chiếu Ngọc, 19 Tháng chín 2022.

  1. Chương 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta 1: Vũ Kiều Phụng

    Beta 2:

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Rất nhanh Chu Lãng đã biết đáp án.

    ^^: [ 11 giờ rưỡi đêm nay, tới nhà của em, cho anh xem một bảo bối.]

    Ý tứ mời gọi không cần nói cũng biết, Chu Lãng cầm lấy ly nước lạnh đã rót từ trước uống mấy ngụm, lỗ tai hồng hồng mãi vẫn chưa tan.

    Rõ ràng đã gần gũi với Tống Ý Dung như vậy, nhưng mỗi một lần Chu Lãng đều không thể giữ được bình tĩnh dù chỉ một chút, như một đứa trẻ mới lớn bắt đầu biết

    Yêu, ngượng ngùng và phân vân mãi trong đầu.

    Giữa trưa, Tống Ý Dung ra ngoài sân nhìn, chăn gối đã sắp khô, nhàn nhạt tản ra mùi hương nước giặt quần áo.

    Cậu lắc lắc tấm chăn rồi lật mặt chăn lại, tiếp tục phơi.

    Xa xa, Tống Ý Dung nghe được tiếng nói của Phương Văn Tú, cậu đứng ở hàng rào nhìn ra bên ngoài.

    Bà và Chu Đại Hà, mỗi người đeo một sọt bắp đầy ắp trên lưng đi về nhà, trên mặt và quần áo đầy mồ hôi, đeo nặng như vậy nhưng bước chân vẫn rất thong thả.

    Tống Ý Dung vội mở cửa, chạy chậm qua hỏi: "Dì ơi, để con đeo giúp dì nha?"

    Chu Đại Hà nhìn cậu một cái, không nói gì, sắc mặt Phương Văn Tú không được tốt lắm nhưng cũng không nói nặng lời, cứng

    Rắn mà mở miệng: "Cậu đeo không nổi."

    Tống Ý Dung "ờm" một tiếng, lui ra phía sau vài bước, nâng cái sọt mà Phương Văn Tú đang đeo lên, đỡ giúp bà một phần gánh nặng, ngữ khí nhẹ nhàng, nói: "Con đỡ như vậy cũng được, không ảnh hưởng đến bước chân của dì."

    Sọt bắp trên lưng Phương Văn Tú nhẹ hơn, bước chân bà dừng một chút, quay đầu lại nhìn Tống Ý Dung một cái, lại im lặng quay đầu đi, cuối cùng vẫn không đuổi người.

    Hái một ít bắp về rồi bắt đầu tách hạt, bắp chín già, từng hạt từng hạt san sát vào nhau, tách bằng tay nên mất rất nhiều sức. Lúc làm việc, Phương Văn Tú và Chu Đại Hà không nói chuyện với nhau, mỗi người ngồi trên một cái ghế, động tác trên tay vẫn luôn không ngừng, một lát sau dưới chân hai người đã có một núi hạt bắp nhỏ.

    Tống Ý Dung muốn giúp đỡ nên cũng lấy một cái ghế đến, ngồi gần hai người tách hạt bắp.

    Tống Ý Dung chưa từng làm việc nặng nên không quen làm những việc này, hạt bắp cứng rắn ma sát lên những ngón tay làm ngón tay đỏ bừng lên, cậu ngừng một lát, không muốn làm quá chậm nên vừa làm vừa nghỉ.

    Chu Đại Hà liếc cậu một cái, chỉ chỉ ven tường, trầm giọng mở miệng: "Nếu tách không quen thì có thể dùng tấm giặt quần áo kia thử xem."

    Tống Ý Dung quay đầu nhìn thoáng qua, tính trẻ con nổi lên, cậy mạnh nói: "Không cần đâu chú, con có thể tách bằng tay."

    Vừa dứt lời, Phương Văn Tú đã đứng dậy,

    Không biết từ nơi nào lấy ra một đôi bao tay nylon, ném đến trước mặt Tống Ý Dung, thanh âm khô cằn, nghe có vẻ khó chịu, nói: "Đeo đi."

    Thói cậy mạnh của Tống Ý Dung nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết, cậu cười cười, cầm lấy bao tay nói: "Dạ được, cảm ơn dì."

    Bao tay mới sạch sẽ, ngón tay Tống Ý Dung dài, mang lên rất vừa vặn, nhưng ngón tay quá gầy, bao tay có hơi phồng lên.

    Bao tay nhanh chóng phát huy tác dụng của nó, bảo vệ bên ngoài ngón tay, cảm giác đau do cọ xát giảm đi rất nhiều.

    Làm việc đúng là rất mệt, Tống Ý Dung ngồi trên ghế nhỏ, trong lòng lại bình yên đến lạ, trạng thái cũng rất thoải mái, cha

    Mẹ Chu Lãng đều là người mạnh miệng mềm lòng, cậu ở đây cả buổi trưa, cơ hồ không cảm nhận được cảm xúc bài xích của hai người.

    Rốt cuộc cũng tách xong hạt bắp cuối cùng, Tống Ý Dung tháo bao tay ra, ngón tay đỏ bừng, vỗ vỗ quần áo đứng lên: "Thưa chú và dì, con đi về trước, trong nhà còn đang phơi chăn."

    Phương Văn Tú kêu: "Cậu chờ một chút."

    Tống Ý Dung nghe lời mà ngừng bước chân, đứng ở cửa xoa xoa ngón tay, hỏi: "Sao vậy dì?"

    Phương Văn Tú lật lật trong sọt một hồi, lấy ra ba trái bắp, đưa tới trước mặt Tống Ý Dung, nói: "Cho, mấy trái này non, cậu lấy về ăn đi."

    Tống Ý Dung ngẩn người, chậm nửa giây mới nhận lấy bắp trong tay Phương Văn Tú: "Cảm ơn dì.." Vừa duỗi tay, lòng bàn tay đỏ bừng, có chỗ bị ma sát đến rách da liền lộ ra, Phương Văn Tú nhìn thoáng qua, dời đi tầm mắt, nói: "Không cần."

    Một lát sau, bà lại nói, "Về nhà nhớ bôi thuốc vào tay, nếu không ngày mai sẽ đau hơn."

    Tống Ý Dung gật gật đầu: "Dạ."

    Phương Văn Tú muốn nói lại thôi, nhìn nhìn cậu, vẫn là nói: "Cậu ở bên cạnh Chu Lãng là được, không cần đến đây làm những việc này lấy lòng chúng tôi."

    Tống Ý Dung không ngờ ý đồ khi đến đây của mình bị phát hiện nhanh như vậy, im lặng một chút nhưng vẫn nói ra lời chân

    Thành từ tận đáy lòng:

    "Dì ơi, con đã xem người nhà anh ấy là người nhà của con, vì người nhà anh ấy làm một ít việc trong khả năng cho phép cũng là chuyện dĩ nhiên, chỉ cần.. dì không chê con phiền là được."

    Tống Ý Dung hiếm khi nói ra tâm tình của mình với người khác một cách chân thành như vậy, ngay cả với mẹ ruột của mình, lời nói của cậu cũng nửa giả nửa thật, giấu kín cảm xúc chân thật của bản thân.

    Nghe xong lời này, Phương Văn Tú đúng là có hơi xúc động, nâng mắt nhìn vào đôi mắt của Tống Ý Dung, đôi mắt của đứa trẻ trong suốt như nước ở dòng suối nhỏ vào mùa xuân, thật không giống một đứa trẻ sẽ làm ra những chuyện xấu. Làm mẹ lâu rồi, tâm địa cũng mềm hơn, Phương Văn Tú than nhẹ một hơi, nói: "Tùy

    Các con vậy." Lúc nấu cơm chiều, Tống Ý Dung cho bắp vào nồi cơm hấp.

    Ăn cơm xong thì lấy bắp đã chín đi ra ngoài sân, ngồi trên ghế dưới tàng cây chậm rãi gặm. Bắp mới hái quả nhiên tươi ngon, mỗi một hạt bắp đều căng đầy, cắn một ngụm, vị ngọt thanh nháy mắt lan tràn trong khoang miệng, đánh thức thần kinh vị giác đã ngủ quên từ lâu.

    Sau khi ra khỏi nhà Chu Lãng, Tống Ý Dung về đến nhà liền đi tắm, mặc vào một bộ quần áo nhẹ nhàng, mát mẻ, áo màu trắng rộng thùng thình, quần đùi may bằng vải bông màu đen. Mùi bắp ngọt thanh phảng phất quanh chóp mũi làm cậu cảm nhận được một loại ấm áp, ngọt ngào kỳ diệu.

    Cánh tay Tống Ý Dung trắng nõn đung đưa trong không khí, mũi chân hơi nhếch lên,

    Đường cong cẳng chân cũng rất đẹp, quả thật là làm tất cả động tác hấp dẫn người khác, Chu Lãng đến nhà Tống Ý Dung thì nhìn thấy hình ảnh như vậy.

    Trời biết, rõ ràng Tống Ý Dung không có làm gì hết.

    Nhiệt khí dâng lên trong lòng Chu Lãng, đi từng bước đến phía sau Tống Ý Dung.

    Tống Ý Dung đã sớm phát hiện Chu Lãng đến nên thuận thế ngả người ra phía sau, đầu dựa vào bụng anh.

    Chu Lãng nắm lấy cằm cậu hỏi: "Mẹ anh nói, hôm nay em đến nhà anh hỗ trợ tách hạt bắp."

    "Ừ", Tống Ý Dung nói: "Bắp ngọt quá, trong nồi còn một trái, anh muốn ăn không?"

    Chu Lãng xoay người lại cầm lấy bàn tay cậu, vừa nhìn thấy liền đau lòng muốn

    Hỏng mất, hỏi: "Tay có đau không?"

    Tống Ý Dung không thèm để ý, hờ hững nói: "Chú với dì còn làm nhiều hơn em, em cũng không giúp được bao nhiêu."

    Chu Lãng nói: "Bàn tay em non mềm, sau này đừng làm nữa, để anh về làm cho."

    "Không đâu", Tống Ý Dung quay sang nhìn mặt Chu Lãng, trong mắt như có sóng nước dập dờn, nghiêm túc nói: "Em muốn có vết chai."

    Chu Lãng nghi hoặc: "Để làm gì?"

    Tống Ý Dung nói nhỏ: "Bởi vì sờ lên sẽ rất thoải mái."

    Mặt Chu Lãng đỏ lên, một tay ôm eo Tống Ý Dung, một tay luồn qua đầu gối, bế cậu

    Đi vào trong nhà, cứng rắn mà mở miệng: "Anh có vết chai."

    Tống Ý Dung nhẹ, bế lên cũng không tốn bao nhiêu sức, làn da ở chỗ cong của đầu gối vừa trơn vừa mềm.

    Bàn tay Chu Lãng nóng kinh người, Tống Ý Dung nhẹ nhàng cười một tiếng, chân cọ cọ vào cánh tay Chu Lãng nói: "Vậy anh sẽ làm em thoải mái sao?" Hầu kết Chu Lãng nặng nề di chuyển lên xuống, gân xanh trên cánh tay phồng lên, nói: "Ừ."

    Tống Ý Dung tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, hỏi: "'Chó nhỏ' đâu rồi, có ở đây không?" Còn chưa vào phòng mà Chu Lãng đã không chịu nổi khiêu khích của Tống Ý Dung, sức lực trên tay cũng lớn hơn.

    Vừa thả Tống Ý Dung xuống, một tay Chu Lãng đã vòng qua eo cậu, một tay đỡ ót,

    Cúi xuống hôn lên môi cậu.

    Trong vòng tay của Chu Lãng, Tống Ý Dung không còn chỗ nào để tránh né, đầu lưỡi bị cắn có chút đau.

    Chu Lãng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, buông môi ra, lui về phía sau một chút, nghẹn giọng nói: "'Chó nhỏ' ở đây, em sờ đi."

    Ý cười trong mắt Tống Ý Dung giấu không được nữa, tiếng nói Chu Lãng vừa dứt, cậu liền ôm cổ anh mà hôn lên.
     
  2. Chương 31: Có H

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2022
  3. Chương 32

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta 1: Vũ Kiều Phụng

    Beta 2:

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Tối thứ sáu, Chu Lãng và Tống Ý Dung chuẩn bị đến khu Song Duyên tìm phòng thuê.

    Tìm phòng cũng không phải là việc dễ dàng, hai người ra ngoài hai ngày cuối tuần không có vấn đề gì, nhưng để mèo nhỏ ở nhà một mình, Tống Ý Dung không yên tâm.

    Giản Nhiễm không ở trấn Bán Kiều, Tống Ý Dung cũng không biết tìm ai hỗ trợ.

    Chu Lãng bế mèo lên, vuốt vuốt nó, nói: "Lỗ Lỗ rất ngoan, để anh hỏi ba mẹ anh thử xem."

    Tống Ý Dung đang đứng dựa vào khung cửa, nghe vậy thì đứng thẳng lên, do dự nói: "Chú và dì.. sẽ đồng ý sao?"

    Chu Lãng khom lưng hôn sườn mặt cậu, dịu dàng nói: "Sẽ đồng ý."

    Chu Lãng cứ như vậy mà ôm mèo đi về nhà mình, Tống Ý Dung đứng ở cổng nhà nhìn ra, trong lòng có hơi bất an.

    Mèo nhỏ bị ôm đến chỗ lạ, có chút không thích ứng, nhưng nó ngửi được mùi vị quen thuộc, dần dần không còn sợ hãi, chui đầu ra khỏi ghế dựa, bắt đầu tò mò mà nhìn ngó xung quanh.

    Phương Văn Tú vừa về đến nhà, liền nhìn thấy một con mèo tròn vo với cặp mắt đang dáo dác nhìn trái nhìn phải, sửng sốt một lúc lâu, mới nói: "Đây là mèo của tiểu Tống hả?"

    Chu Lãng "dạ" một tiếng, "Mẹ, mèo nhỏ

    Hình như rất thích mẹ."

    Phương Văn Tú cúi đầu nhìn, mèo mập nhỏ rất thức thời mà bò đến cạnh chân bà duỗi người, lông mi thật dài chớp chớp, thoạt nhìn là một con mèo kiêu kỳ.

    Bà nhìn một hồi, dời mắt đi: "Nếu nó cào mẹ thì phải làm sao?"

    Chu Lãng dụ dỗ nói: "Mẹ cứ sờ nó trước đi, sau đó lại nói tiếp."

    Phương Văn Tú cười mắng: "Chỉ biết dụ dỗ mẹ."

    Chu Lãng cong cong khóe môi, Phương Văn Tú thử vươn tay, mèo nhỏ liền ngoan ngoãn thò đầu qua, bộ dáng kia như nói: Bà cứ vuốt thoải mái đi.

    Chu Lãng lại nói: "Nó tên là Lỗ Lỗ, lúc trước là mèo hoang, Tống Ý Dung đã nhận nuôi nó."

    Bộ lông của mèo nhỏ sạch sẽ lại mềm mại, vừa nhìn đã biết được chăm sóc rất tốt, động tác vuốt mèo của Phương Văn Tú hơi ngừng, nói: "Tiểu Tống vậy mà tốt bụng.."

    Chu Lãng cười nói: "Em ấy rất lương thiện."

    Phương Văn Tú vuốt mèo đến nghiện, thúc giục nói: "Được rồi, con đừng ở đây nữa, đi làm việc của mình đi."

    Chu Lãng ngồi xổm xuống xoa xoa đầu mèo, nói: "Vậy, con giao mèo nhỏ cho mẹ."

    Phương Văn Tú "ừ" một tiếng.

    * * *

    "Chỉ như vậy?" Tống Ý Dung không dám tin mà hỏi, cậu cho rằng nên có gì đó xảy ra.

    Chu Lãng nói: "Mẹ của anh mạnh miệng mềm lòng, sau này em tiếp xúc với bà nhiều hơn sẽ hiểu."

    Tống Ý Dung tựa lưng vào ghế ngồi, đặt mu bàn chân lên đùi Chu Lãng, từ từ nhắm mắt lại.

    Cơ bắp trên người Chu Lãng căng thẳng lên, theo bản năng dùng tay nắm lấy chân cậu, chân bị nắm chặt có hơi ngứa, cậu hô lên: "Anh làm gì vậy? Em không động đậy được nè."

    Chu Lãng rầu rĩ mà "à" một tiếng, tay vẫn không buông.

    Một lát sau, anh nói: "Anh muốn mua xe."

    Tống Ý Dung dùng mu bàn chân cọ cọ lòng bàn tay Chu Lãng nói: "Sao lại đột nhiên muốn mua xe?"

    Chu Lãng nhíu mày, nói: "Không thể để em ngồi xe máy hứng gió lạnh khi mùa đông đến được."

    Tống Ý Dung cười hai tiếng, từ sô pha bò dậy, hai chân bước qua, ngồi lên đùi Chu Lãng, hai cánh tay trắng nõn vòng lấy cổ anh, nói: "Vậy thì mua đi, đừng mua đắt quá, không phải đi bộ là được rồi."

    Cằm Chu Lãng đặt trên vai Tống Ý Dung, mùi hương nhàn nhạt phảng phất trước mũi anh, nói: "Ừ."

    Tống Ý Dung kéo kéo tóc Chu Lãng, ngón tay sờ tới sờ lui trên đầu anh: "Nói nghe nè,

    " Anh "đây cũng có tiền tiết kiệm, nếu cảm thấy khó quá, 'anh' sẽ nuôi cưng nha, chó nhỏ!"

    Lỗ tai Chu Lãng cũng bị Tống Ý Dung sờ, ngón tay mềm mềm của cậu vòng lên vòng xuống vành tai anh, giống như thưởng thức một món đồ chơi mới lạ.

    Lúc trước hai người nói chuyện phiếm với nhau cũng đã biết được tuổi tác của đối phương, Tống Ý Dung nhỏ hơn Chu Lãng một tuổi, đúng ra nên xưng là em.

    Bình thường Chu Lãng đều tùy ý để cậu muốn gọi sao thì gọi, nhưng hôm nay lại không như mọi ngày, Chu Lãng nghiêng đầu nhìn thẳng vào môi Tống Ý Dung hỏi: "Tống Ý Dung, ai là anh hả?"

    Tống Ý Dung nhìn Chu Lãng, tính trẻ con lại

    Nổi lên, cố ý dùng môi cọ cọ lên lớp râu nhợt nhạt của anh, nói: "Sao? Không thích anh phải không? Được thôi, anh đi nha cưng."

    Nói xong thì giả vờ muốn rời khỏi đùi Chu Lãng.

    Nhưng trong nháy mắt, Chu Lãng đã giữ ót Tống Ý Dung lại, kéo cái trán của cậu đến gần hơn, thấp giọng nói: "Được rồi, anh hai, em hôn anh được không?"

    Tống Ý Dung xoa xoa môi của anh, nói: "Không cho nhúc nhích."

    Chu Lãng nhìn thẳng vào đôi mắt Tống Ý Dung, ánh mắt thâm thúy như muốn hút cậu vào: "Ừ, ngồi yên."

    Tống Ý Dung cắn bờ môi của anh, bắt đầu hôn từ khóe miệng, da cùng da tiếp xúc với nhau, thật đúng là một việc làm người ta mê muội.

    Mùi quả quýt ngọt thanh và mùi kem đánh răng cực đạm hòa lẫn vào nhau, dây dưa giữa môi răng hai người.

    Hầu kết Chu Lãng nhẹ lăn, khẽ nâng cằm muốn đáp lại, nhưng bị ngón tay Tống Ý Dung đè xuống, môi trên môi dưới của anh đều bị Tống Ý Dung ngậm lấy, thanh âm mút nước bọt cùng tiếng hơi thở nghẹn trong cổ họng quanh quẩn trong phòng.

    Chu Lãng có chút thất điên bát đảo, thần chí bị anh mạnh mẽ kéo về, anh ôm lấy khuôn mặt thon gầy của Tống Ý Dung, khoảng cách giữa hai khuôn mặt không đến một phân, nhìn vào mắt cậu nói: "Tống

    Ý Dung, tiền của em cứ để đó, bây giờ dùng tiền của anh trước đi, anh sẽ nỗ lực kiếm tiền."

    Môi Tống Ý Dung cong cong, trong mắt như có sóng nước, một lát sau, cậu nói: "Được."

    Gần 7 giờ sáng, hai người lên xe, 9 giờ mới đến khu Song Duyên.

    Tống Ý Dung không muốn về nhà nên hai người thuê một phòng đôi ở khách sạn gần đó, phòng có một cái giường lớn trải drap trắng tinh, còn có một cái ban công nho nhỏ, đứng ở ban công có thể nhìn thấy ánh đèn lóe lên dưới ánh mặt trời của những tòa nhà cao tầng, đèn giao thông xanh xanh đỏ đỏ, nghe được tiếng người ầm ĩ hòa cùng tiếng còi xe ô tô inh ỏi, thật sự rất náo nhiệt.

    Tắm xong, trên người hai người đều là mùi sữa tắm của khách sạn, Tống Ý Dung mặc áo tắm dài dựa vào đầu giường, da thịt trước ngực trắng đến lóa mắt, cậu dùng mũi chân đá đá chân Chu Lãng nói: "Em muốn xem TV."

    Chu Lãng lập tức đứng dậy, mở TV lên rồi cầm lấy điều khiển từ xa trên ngăn tủ đưa cho cậu.

    Tống Ý Dung cầm điều khiển từ xa, tùy tiện chỉnh đến một kênh nghệ thuật xem, giảm âm lượng xuống rất thấp, chỉ có thể nghe thấy tiếng người mơ mơ hồ hồ.

    Chu Lãng đi vài bước đến mép giường, một chân khuỵu xuống, nửa quỳ trên giường cạnh Tống Ý Dung, ngón trỏ cong lại vuốt ve mặt cậu hỏi: "Em thấy nóng không?"

    Đôi mắt Tống Ý Dung lim dim, bộ dáng như một con mèo bị vuốt đến thoải mái, nhẹ giọng nói: "Anh mà vuốt xuống chút nữa thì sẽ nóng thật đó."

    Vành tai Chu Lãng nóng lên, rút ngón tay lại, rũ ở bên người nghiền nghiền, nói: "Ở đây có máy điều hòa."

    Tống Ý Dung cười cười, dựa lên vai anh, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Chu Lãng."

    Chu Lãng quay đầu lại: "Sao?"

    Ánh mắt Tống Ý Dung mềm mại nhìn anh, chậm rãi nói: "Đây là lần đầu tiên em ở khách sạn với bạn trai, cảm thấy hơi khó tin."

    Nhịp tim Chu Lãng nhanh chóng gia tốc,

    Lặp lại một lần: "Bạn trai?"

    Tống Ý Dung không trả lời Chu Lãng, lùi về giấu nửa khuôn mặt vào chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy ý cười nhìn anh.

    Chu Lãng bị mê hoặc, bàn tay nâng sườn mặt Tống Ý Dung lên, muốn hôn cậu nhưng cậu đã nghiêng mặt tránh đi, thanh âm lộ ra một chút kiêu căng, nói: "Bây giờ em không muốn hôn, muốn xem TV thôi."

    Chu Lãng chợt dừng lại, nhìn chằm chằm mặt Tống Ý Dung, nhìn lại nhìn, cuối cùng hầu kết lăn một vòng, quay người sang bên cạnh: "Ừ, xem TV."

    Tống Ý Dung lười biếng dựa vào gối đầu, chậm rãi trượt xuống, đến khi cả người đều

    Vùi trong chăn, lại dò đầu ra, mắt thì xem TV nhưng tay ở dưới chăn lại lén lút nắm lấy tay Chu Lãng.

    Chu Lãng chỉ sửng sốt trong chớp mắt, lập tức đan những ngón tay của mình vào những khe hở của bàn tay cậu, nắm càng chặt hơn.

    Độ ấm của lòng bàn tay làm người cảm thấy yên tâm, mặt Tống Ý Dung dựa vào cánh tay Chu Lãng, thiếp đi lúc nào không hay.

    Gương mặt bị đè đến hơi phồng lên, đôi mắt nhắm lại, bộ dáng ngủ thật yên tĩnh.

    Chu Lãng cẩn thận kéo cái gối của Tống Ý Dung thấp xuống một chút, điều chỉnh cho cậu một tư thế thoải mái mới duỗi tay cầm

    Lấy điều khiển từ xa tắt TV, tắt đèn trên tủ đầu giường.

    Bức màn vẫn không được kéo ra từ khi vào phòng, ánh sáng bên ngoài không thể xuyên vào, vừa tắt đèn, phòng cũng tối hẳn đi.

    Thấp thoáng nghe được thanh âm náo nhiệt bên ngoài, cảm giác trong phòng càng thêm yên tĩnh, ấm áp.

    Chu Lãng nhìn Tống Ý Dung ngủ, nhìn đến mê mẩn, trái tim mềm mại như ủ trong kẹo bông gòn.

    Anh là bạn trai của Tống Ý Dung.
     
  4. Chương 33

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta 1: Vũ Kiều Phụng

    Beta 2:

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Trong lòng không còn vướng mắc làm người ta có thể chìm sâu vào giấc ngủ, Tống Ý Dung ngủ thẳng đến khi mặt trời đứng bóng, lúc tỉnh lại, Chu Lãng không ở trong phòng, cậu gọi một tiếng nhưng không ai đáp lại bèn cầm lấy di động trên đầu giường.

    Mở màn hình, lập tức thấy tin nhắn đầy trên đó, đều là tin nhắn chúc mừng sinh nhật cậu, phá lệ mà có của Tân Mạn Hương và Tống Tử Thừa, nhưng Tống Triệu Hưng thì không.

    Cick mở tin nhắn của Tân Mạn Hương lại là một câu: [ Tiểu Ý, ba và mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ, năm tháng bình an.]

    【 bao lì xì 】

    Tống Tử Thừa thì đơn giản hơn nhiều, thoạt nhìn còn đang giận dỗi, lẻ loi một câu: [ Sinh nhật vui vẻ.]

    Tống Ý Dung ngây ngốc hai giây, hình như đã lâu rồi cậu không có một ngày sinh nhật đúng nghĩa.

    Ngón tay lướt dọc theo danh sách tin nhắn WeChat thì nhìn thấy tin nhắn đầy ắp chữ như dùng súng bắn tỉa bắn ra của Giản Nhiễm, biểu tượng đáng yêu xen lẫn câu 'sinh nhật vui vẻ' lấp đầy màn hình, y như cá tính của cô.

    Lúc xuất bản sách, Tống Ý Dung đã từng đăng ký thông tin cá nhân của mình nên Giản Nhiễm đã biết ngày sinh nhật của cậu.

    Phía dưới còn có tin nhắn của một số người bạn từng học chung đại học, đã lâu không liên hệ với bọn họ, bây giờ nhìn thấy tin nhắn, cậu lại cảm thấy rất xa lạ.

    Trả lời 'cảm ơn' cho mỗi tin nhắn gửi đến, Tống Ý Dung rời khỏi WeChat, muốn gọi điện thoại cho Chu Lãng hỏi anh, cả buổi sáng đi làm gì mà không thấy bóng dáng.

    Còn chưa bấm gọi thì cửa đã 'tích' một tiếng, Chu Lãng mở cửa đi vào, anh mặc một cái áo thun màu đen, vai rộng chân dài, thân hình đĩnh bạt.

    Tống Ý Dung nhìn thấy một phần đồ ăn sáng trong tay anh nên ngồi dậy hỏi: "Anh ra ngoài mua bữa sáng hả?"

    Chu Lãng gãi gãi đầu, đặt bữa sáng lên cái

    Bàn tròn trong phòng rồi đi đến trước mặt Tống Ý Dung, nhìn cậu nói: "Tống Ý Dung, sinh nhật vui vẻ."

    Anh muốn mở miệng xin lỗi, muốn nói, anh không biết hôm nay là sinh nhật của em, chỉ là không cẩn thận nhìn thấy tin nhắn trên màn hình di động mới biết được.

    Anh đúng là một người bạn trai chưa làm tròn trách nhiệm.

    Nhưng Tống Ý Dung đã giơ tay che miệng anh lại: "Được rồi, không có gì đâu."

    Tống Ý Dung biết Chu Lãng suy nghĩ điều gì nên đã nói cho anh đáp án.

    Chu Lãng hôn lòng bàn tay Tống Ý Dung, nhẹ gật đầu.

    Tống Ý Dung cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa nên rút tay về, Chu Lãng đã há miệng nói: "Anh có mua quà."

    "Sáng nay nhìn thấy tin nhắn, ra ngoài đi dạo một vòng thì mua được cái này", Chu Lãng thấp giọng nói: "Không có chuẩn bị trước.."

    Tống Ý Dung nghe thấy có quà, đôi mắt liền sáng lên: "Đưa cho em đi."

    Chu Lãng lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi ra, Tống Ý Dung cười anh: "Mua nhẫn cho em hả?"

    Chu Lãng lắc đầu, nói: "Không phải."

    Tống Ý Dung nhận lấy hộp, cầm trong tay sờ sờ mặt ngoài bằng vải nhung một chút

    Rồi mới chậm rãi mở nó ra.

    Trong hộp là một sợi dây chuyền bạch kim đơn giản, mặt dây chuyền rất nhỏ được chế tác thành khuôn mặt của mèo.

    Kiểu dáng không quá phô trương nhưng cậu biết Chu Lãng đã rất dụng tâm khi lựa chọn nó.

    Cậu cầm sợi dây chuyền rồi ngẩng đầu lên, lại thấy trên trán Chu Lãng đã lấm tấm mồ hôi mỏng nên cười nói: "Khẩn trương vậy hả?"

    Chu Lãng "ừ" một tiếng, lại nhẹ giọng hỏi: "Em có thích không?"

    "Thích", thanh âm Tống Ý Dung nhẹ nhàng: "Bạn trai có thể giúp em đeo lên không?"

    Chu Lãng gật gật đầu, ngón tay móc vào sợi dây chuyền, vòng đến sau lưng Tống Ý Dung giúp cậu đeo lên.

    Tóc Tống Ý Dung rất ngắn, Chu Lãng vừa vòng qua đã thấy phía sau cổ thon dài trắng nõn của cậu, ngón tay vuốt nhẹ lên, chạm đến làn da mềm mịn, ấm áp, cảm thấy có chút luyến tiếc rời đi.

    Mặc dù luyến tiếc nhưng Chu Lãng vẫn dời mắt, nghiêm túc đeo dây chuyền cho cậu, mặt dây chuyền mèo nhỏ rũ ở chỗ lõm của xương quai xanh, theo động tác của cậu mà nhẹ nhàng đung đưa.

    Như dệt hoa trên gấm, đã đẹp càng đẹp hơn.

    Chu Lãng có chút hoảng hốt, bỗng nhiên muốn đeo sợi dây chuyền giống của Tống

    Ý Dung nhưng mặt dây là hình chó nhỏ trong túi mình cho cậu luôn.

    Cảm giác được Chu Lãng đã đeo dây chuyền xong, Tống Ý Dung sờ sờ mặt dây rũ ở xương quai xanh, quay đầu hỏi: "Đẹp không anh?"

    Chu Lãng nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Sau này không muốn em mặc cái áo màu trắng kia."

    Tống Ý Dung 'phốc' mà cười lên, đùa anh: "Đẹp như vậy luôn hả?"

    Chu Lãng không buồn hé răng, ngón tay đặt trên vai cậu nhẹ nhàng vuốt ve, một lát sau mới nói: "Anh mua một cặp."

    Tống Ý Dung ngoắc ngoắc cằm anh, thò lại gần nói: "Em đeo giúp anh nha."

    Nhìn thấy mặt dây chuyền của Chu Lãng, Tống Ý Dung lại cười lên: "Quả nhiên là chó nhỏ."

    Dây chuyền trơn trượt, lành lạnh dán lên da, Chu Lãng cúi người ôm Tống Ý Dung, hôn nốt ruồi nhỏ trên hầu kết cậu, hai sợi dây chuyền nhẹ nhàng va chạm với nhau.

    Tống Ý Dung đẩy đẩy anh: "Em muốn đi đánh răng.."

    Chu Lãng cắn hầu kết cậu, mút ra tiếng, qua một hồi lâu mới chịu buông ra, nói: "Anh ôm em đi rửa mặt."

    Tống Ý Dung phối hợp để Chu Lãng bế lên, cố ý hỏi: "Chu Lãng, em có nặng không?"

    "Không nặng", Chu Lãng buông ra một bàn

    Tay: "Anh có thể ôm em bằng một tay."

    Tống Ý Dung cười một tiếng, khẽ nói bên tai anh: "Vậy trên giường chắc anh Lãng cũng rất dũng mãnh ha?"

    Vai lưng Chu Lãng thoáng chốc căng cứng, một hồi sau mới nghẹn giọng nói: "Tống Ý Dung.. hôm nay còn phải đi xem phòng ở."

    Ý ngoài lời là không nên chọc anh.

    Tống Ý Dung "à" một tiếng, biểu tình nhàn nhạt, ngón tay dời xuống, giả vờ lơ đãng mà đùa 'chó nhỏ' của Chu Lãng một chút.

    Chu Lãng ngừng bước, đôi mắt đều đỏ lên, hầu kết giật giật, đè nặng thanh âm, nói: "Đến lúc anh chuẩn bị tốt, em cũng đừng khóc."

    Tống Ý Dung tin, nhưng lại không sợ.
     
  5. Chương 34: Có H

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2022
  6. Chương 35

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta 1: Vũ Kiều Phụng

    Beta 2:

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Ngày dọn vào nhà mới, ngoài trời mưa phùn, chậu hoa nhỏ đặt ở ban công bị mưa phùn tắm ướt đẫm, cành lá xanh đậm được rửa đến sạch sẽ.

    Lỗ Lỗ rất nhanh đã thích ứng với nhà cây mới của mình, giữa trưa ngủ đến lười biếng.

    Chu Lãng đi làm, Tống Ý Dung ngủ trưa dậy, ôm gối mềm dựa vào cửa sổ nhỏ ngắm mưa, thuận tiện làm tinh thần tỉnh táo hơn, mưa bụi tinh mịn rơi xuống cửa sổ, rất nhanh đã thấm ướt mặt kính.

    Mưa mùa hè như mang đến cho người một ly nước chanh có ga tươi mát.

    Tống Ý Dung dựa vào cửa sổ, cảm nhận sự

    Bình yên chưa từng có từ trước đến nay.

    Chu Lãng tan tầm trở về, tiện đường đi chợ mua chút đồ ăn nhét vào tủ lạnh, sau đó tự giác vào phòng bếp, buộc tạp dề, chuẩn bị nấu cơm.

    Tống Ý Dung đứng bên cạnh anh, giúp anh nấu cơm, thăm dò mà nhìn nhìn Chu Lãng, thanh âm mềm mại, hỏi: "Hôm nay ăn gì vậy, đầu bếp Chu?"

    Chu Lãng nói: "Rau trộn trứng vịt Bắc Thảo, bông cải xanh xào, vịt hương tô."

    Tống Ý Dung gật gật đầu, rất phối hợp mà ca ngợi, nói: "Bắt đầu thèm rồi đó."

    Chu Lãng dùng khuỷu tay đẩy đẩy bả vai Tống Ý Dung, nói: "Phòng bếp toàn mùi

    Khói dầu, em ra phòng khách xem TV đi, sẽ xong nhanh thôi."

    Tống Ý Dung nhón chân hôn hôn sườn mặt Chu Lãng: "Được, muốn em giúp thì gọi em."

    Lỗ tai Chu Lãng đỏ hồng, chậm chạp "ừ" một tiếng.

    Tống Ý Dung mặc đồ ở nhà, cánh tay bị máy điều hòa thổi đến trơn trơn, lạnh lạnh, khoát lên cổ Chu Lãng, mềm mịn còn mang theo mùi sữa tắm ngọt dịu, thiếu chút nữa làm Chu Lãng khẩn trương đến ném nồi sạn trong tay đi.

    TV được mở lên, Chu Lãng ở phòng bếp kéo cửa kính, vừa nấu ăn vừa thỉnh thoảng nhìn Tống Ý Dung ngồi trên sô pha ôm cằm xem TV.

    Trong lòng lại nghĩ ra vài câu hỏi, lão bà của anh sao lại xinh đẹp như vậy? Sao làm cái gì cũng thấy đáng yêu?

    Nhưng anh không thường nói ra, chỉ khi cần thiết mới nói cho Tống Ý Dung, vì trợ hứng cho hoạt động hao thể lực nào đó.

    Đồ ăn bưng lên bàn, sắc thái phong phú, làm người vừa thấy liền nhịn không được muốn ăn cho hết.

    Tống Ý Dung gắp một cái đùi vịt nướng đặt vào chén của Chu Lãng, cười cười nói: "Hôm nay công tác vất vả."

    "Không vất vả," Chu Lãng ăn hết đồ ăn Tống Ý Dung gắp cho anh, mới ngẩng đầu, hỏi: "Ở nhà có nhàm chán không?"

    Tống Ý Dung lắc đầu, nói: "Không đâu, có mèo ở nhà với em mà."

    "Ngày mai em tính đi dạo thư viện thành phố, thuận tiện mua mấy quyển sách, anh không cần lo lắng."

    Ăn cơm xong, hai người cùng nhau ra ngoài tản bộ, trong công viên có rất nhiều đôi tình nhân, còn có các ông lão, bà lão nhảy quảng trường, một tay Chu Lãng ôm mèo, một tay nắm tay Tống Ý Dung, người đi ngang qua ai cũng quay lại nhìn hai người.

    Bây giờ, Tống Ý Dung đã không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác, quay đầu nói với Chu Lãng: "Mưa mùa hè làm không khí thật mát mẻ, gió cũng thật thoải mái."

    Chu Lãng nhìn cậu cười, nói: "Ừ, tóc của em lại dài hơn rồi", nói xong lại vuốt vuốt nhúm tóc dựng lên trên đầu giúp Tống Ý Dung.

    "Vậy cắt đi", Tống Ý Dung nghĩ.

    "Sao cũng được", Chu Lãng nói: "Tóc dài hay ngắn anh đều cảm thấy đẹp."

    Tống Ý Dung nâng đầu lên, nói: "Vậy không cắt."

    Từng ngày lại từng ngày trôi qua, tương tác trên Weibo của Tống Ý Dung cũng càng ngày càng tăng.

    Cậu bắt đầu khoe mèo, khoe chậu hoa nhỏ, còn khoe sinh hoạt của bản thân.

    Doanh số《 Suối cạn 》rất cao, 《 Lên núi 》 kết thúc cũng tăng thêm fan hâm mộ cho Tống Dung.

    Tay Chu Lãng ngẫu nhiên lọt vào kính camera, nhìn thấy ngón tay dài, khớp xương rõ ràng kia, các fan bắt đầu oanh tạc Weibo.

    【 là ai vậy? Chẳng lẽ Dung bảo bối ở chung với nam nhân khác? A a a 】

    【 cảm giác bộ dáng của chủ nhân đôi tay này rất soái, gân xanh tôi xp, ai hiểu? 】

    【 có thể phát sinh hoạt hằng ngày nhiều một chút không? Chị rất thích xem! 】

    * * *

    Trước kia, thời điểm cảm thấy cô đơn, Tống Ý Dung có thói quen dựa vào bình luận của các độc giả mà tiếp thêm lực lượng cho bản thân, cho nên trong mắt cậu, fan là những người bạn tốt.

    Bởi vậy cậu cũng không cảm thấy đây là một đòi hỏi gây khó chịu, cậu thoải mái hào phóng mà phát một cái Weibo.

    【 cảm ơn mọi người, đúng thật là bạn trai 〃v〃】

    Giản Nhiễm có lẽ là đang ở trên Weibo, giây tiếp theo cô liền oanh tạc trên WeChat.

    Giản Nhiễm: [ A a a!]

    Giản Nhiễm: [ Hai người ở bên nhau từ khi nào? ]

    Giản Nhiễm: [ Sao tôi lại không nhìn thấy? ]

    Giản Nhiễm: [ Anh vậy mà không thương lượng với biên tập một tiếng đã phát Weibo rồi? ]

    Giản Nhiễm: [ Không được không được, tôi cần thời gian để bình tĩnh.]

    Gần đây, Tống Ý Dung đã học được một ít chuyện cười: [ Đừng khẩn trương, tôi sẽ không ngắt ngang.]

    Giản Nhiễm nhìn màn hình 'hu hu' rơi lệ, được rồi, được rồi, chúc hạnh phúc.

    Số người nói ác ngôn ác ngữ không xuất hiện như trong tưởng tượng, ngược lại, tất cả bình luận đều là chúc phúc.

    Tống Ý Dung nghĩ nghĩ, lại gõ tiếp một

    Đoạn văn dài.

    【 tôi không phải một người quá ưu tú, thậm chí.. còn không kiên cường chút nào, lúc bị suy sụp tôi không thể vượt qua,

    Bóng tối phảng phất như vô cùng vô tận khiến tôi gặp ác mộng từng đêm lại từng đêm, không cách nào ngủ yên, còn ảnh hưởng ít nhiều đến các tác hẩm của tôi.

    Nhưng rất cảm ơn sự xuất hiện của anh, để tôi nhìn thấy ánh sáng và mùa xuân, lúc đó tôi mới biết được, thì ra bình minh rồi cũng sẽ tới với mỗi người, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.

    Yêu đương là một việc rất mới mẻ, ít nhất cũng làm tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hy vọng niềm vui này cũng có thể mang đến cho các bạn độc giả một ít ngọt ngào.

    Về phiên ngoại của《 Lên núi 》, trong đầu tôi đã có ý tưởng, không bao lâu nữa sẽ đăng lên trang web.

    Cuối cùng, mùa hè này, nguyện cho mọi người đều có thể 'vạn sự toàn như ý'. 】
     
  7. Chương 36: Phiên ngoại của《 Lên núi 》

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta 1: Vũ Kiều Phụng

    Beta 2:

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Trương Kiến Sơn không nhớ rõ đã qua bao nhiêu năm rồi, chỉ biết xuân hạ thu đông thay phiên nhau trôi qua rất nhiều lần.

    Bây giờ, lại là đầu mùa xuân của một năm mới.

    Hắn đã không còn như thời niên thiếu, năm tháng đã để lại dấu vết trên người hắn, bên mái đầu bạc, khuôn mặt vẫn cương nghị.

    Hắn đợi đã rất lâu rồi.

    Năm nay xảy ra nạn đói, rất nhiều người dân ở khắp nơi trốn về đây, các nhà các hộ đều cố gắng thu nhận một hai người, lúc

    Trương Kiến Sơn về nhà, cũng thấy một vị thanh niên cao gầy đứng ở cửa nhà hắn.

    Vải thô áo trắng, chỉ có mái tóc dài phía sau bay bay như hạt bụi nhỏ.

    Bước chân hắn chợt ngừng, yết hầu khô khốc, nhìn chằm chằm, vừa nhìn vừa đi từng bước đến sau lưng đối phương, hắn sợ phỏng đoán của mình là sai, bởi vậy thật lâu cũng không dám lên tiếng.

    Đối phương quay đầu, một đôi mắt đa tình tựa hoa đào, thanh âm nhu hòa hỏi: "Xin chào anh, xin hỏi có thể cho tôi chút thức ăn không? Lên đường nhiều ngày, trong bụng sớm đã rỗng tuếch", nam nhân lúng túng mà xoa xoa bụng, có vẻ ngượng ngùng khi đối diện với Trương Kiến Sơn.

    Thật lâu sau, Trương Kiến Sơn mới há

    Miệng, thanh âm càng thêm khô khan: "Cậu quen biết tôi?"

    "Không quen", nam nhân lắc đầu, trong đôi mắt hẹp dài lướt qua vài tia mờ mịt.

    "Cậu tên là gì?", Trương Kiến Sơn nhẹ giọng hỏi.

    "Lương Xuân Lai", cậu ta đáp.

    Trương Kiến Sơn mở to hai mắt.

    Đối phương cho rằng hắn không nghe rõ, vì thế nhỏ giọng lặp lại một lần: "Tôi tên là Lương Xuân Lai."

    Hai mắt Trương Kiến Sơn đỏ đậm, hai hàng lệ nóng thẳng tắp lăn xuống.

    Mùa xuân của hắn, rốt cuộc cũng tới. >

    Sau đó không lâu, 《 Suối cạn 》 tổ chức một ngày hội ký tên, Tống Ý Dung chuẩn bị một phen, bảo Chu Lãng lấy xe mới mua chở cậu đến hội trường.

    Thời điểm Tống Ý Dung ký tên, Chu Lãng ở hậu đài chờ.

    Người đến Hội ký tên nhiều hơn so với tưởng tượng, Tống Ý Dung cúi đầu ký tên, có một em gái thắt hai bím tóc đi đến trước mặt cậu, thật cẩn thận hỏi một câu: "Xin hỏi anh thật là Tống Dung sao?

    Tống Ý Dung khó hiểu mà cười cười, nhưng vẫn dùng thanh âm ôn hòa nói:" Đúng, làm sao vậy? "

    Em gái che đi khuôn mặt đỏ rực, chỉ lộ ra hai con mắt, nói:" Anh thật xinh đẹp nha. "

    Em gái nói xong, lại vội vàng giải thích:" Không phải nói lớn lên giống con gái, chính là thật sự rất xinh đẹp. "

    Tống Ý Dung nói:" Không có gì, rất cảm ơn em có thể đến Hội ký tên hôm nay. "

    Em gái nhỏ lắc lắc đầu, ôm sách đã ký tên chạy mất.

    Hội ký tên kết thúc. Tống Ý Dung đã mệt đến miệng khô lưỡi khô, gân cốt cũng mệt mỏi, Chu Lãng mở cửa chỗ ghế phụ, đỡ vai cậu lên xe.

    " Lão bà của anh thật là lợi hại ", Chu Lãng xoay chìa khóa xe, hơi nghiêng nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua Tống Ý Dung.

    " Lão bà của anh là ai à? ", lúc nãy ở trong

    Một đám người, cậu rất căng thẳng, bây giờ trở lại nơi tư mật của hai người, Tống Ý Dung không thèm che giấu vẻ kiêu ngạo của mình:" Sao tôi lại không nhìn thấy? "

    Chu Lãng cười cười, hỏi:" Tối nay muốn ăn gì? "

    " Thịt nướng ", Tống Ý Dung nói:" Mùi thịt ba chỉ phết dầu thơm quá. "

    " Được. "

    Chu Lãng mở bản đồ dẫn đường trên xe, chạy đến trước một cửa hàng thịt nướng.

    Trên đường trở về mua hai chai bia, lại ghé quán nhỏ bên đường mua thêm mấy xiên nướng BBQ.

    Về đến nhà ăn bữa ăn khuya.

    Lúc uống say, Tống Ý Dung mở di động ra xem tin tức Weibo

    Bị hot search hai chữ to" Tống Dung "hoảng đến hoa mắt.

    Vì thế đưa điện thoại đến trước mặt Chu Lãng, lại cầm lấy cái ly bia đã uống một nửa lên, nói:" Em uống đến choáng váng rồi, anh nhìn giúp em, trên đó viết cái gì? Có người mắng em sao? "

    Chu Lãng click mở hot search, cẩn thận mà xem từ trên xuống dưới, sau khi xem được một lúc lâu, Tống Ý Dung phát giác anh trầm mặc.

    Tay chống trên sàn nhà, dịch dần đến bên cạnh Chu Lãng, sườn mặt nóng bỏng của Tống Ý Dung đặt lên vai Chu Lãng, cùng

    Anh xem di động:" Làm sao vậy? "

    Chu Lãng nhấp nhấp môi, một hồi lâu mới mở miệng:" Em lại có thêm rất nhiều lão công, mấy cô kia đều gọi em là lão bà.. "

    Tống Ý Dung cầm di động qua, vuốt một hồi, đánh" ợ "một cái, chậm rãi nói:" Hèn chi, có người chụp ảnh em mà. "

    Chu Lãng hơi rũ mắt, một mình ngồi ăn giấm.

    Tống Ý Dung vuốt xuống thật lâu, rốt cuộc thấy được một tin.

    【 tôi về trễ nên trùng hợp nhìn thấy bạn trai Tống Dung tới đón anh ấy, bạn trai của anh ấy rất cao, thoạt nhìn cũng rất soái! Đi cùng anh ấy rất xứng đôi nha! Quân tài quân sắc mà! 】

    Tống Ý Dung cầm di động, chậm rì rì đặt trước mắt Chu Lãng, nói:" Anh nhìn xem này. "

    Chu Lãng không buồn hé răng, nhưng vẫn thuận mắt xem di động, sau khi xem xong, khóe miệng không còn căng như trước, thấp giọng nói:" Lão bà rõ ràng là của một mình tôi. "

    Tống Ý Dung mềm như bông mà ngồi lên đùi Chu Lãng, đôi tay vòng quanh cổ anh, sờ sờ tóc ngắn của anh:" Ngoan nào. "

    Hầu kết dán trên cánh tay Tống Ý Dung của Chu Lãng lăn lăn, nói:" Hôn anh. "

    Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn giữa hai người, Tống Ý Dung cúi đầu tìm môi Chu Lãng, cắn một ngụm, nói:" Hôm qua 'chó

    Nhỏ' không ăn no sao? "

    Thân thể Chu Lãng cứng ngắc không lên tiếng, nhiệt khí nóng bỏng phun trên làn da Tống Ý Dung, từng hơi từng hơi tràn đầy lực lượng và tính chiếm hữu.

    Tống Ý Dung lại nhỏ giọng nói:" Chọc trên bụng em đau quá! "

    Ngực Chu Lãng mạnh mẽ mà phập phồng, xoay người đè Tống Ý Dung lên sô pha, nói một câu:" Là em đốt lửa. "

    Tống Ý Dung mặc rộng thùng thình, hơi chút lôi kéo, tảng lớn xương quai xanh lộ ra, trắng đến lóa mắt, Chu Lãng như chó lớn thấy xương cốt liền không ngừng miệng, hôn từ trên xuống dưới, một giây cũng không ngừng.

    Mèo bị hai người ồn ào không chịu nổi.

    Tức giận mà vòng vài vòng xung quanh sô pha, phát hiện hai người trên sô pha không ai thèm phản ứng nó, đành phải mặt ủ mày ê mà trở về cái nhà cây cho mèo của mình.

    Mèo nhỏ thì không thể có mùa xuân sao!

    Lỗ Lỗ giận rồi nha.

    Tống Ý Dung kéo tinh thần về từ trong mưa hôn dày đặc của Chu Lãng, liếc mắt nhìn nhà cây cho mèo, nói:" Đúng rồi, Lỗ Lỗ nên làm giải phẫu tuyệt dục. "

    Cậu thở hổn hển một hơi, tiếp tục nói:" Đừng quên.. a.. "

    Chu Lãng hô lên một tiếng:" Được."
     
  8. Chương 37: Hoàn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...