Từ khi cậu nhóc bắt đầu ký sự liền biết Đàm Chiêu cũng không phải là cha ruột của cậu, Hoa thúc đáng yêu dễ thân cũng không phải là thân nhân của cậu, nhưng trong trí nhớ của cậu trừ bỏ hai người, cũng chỉ có một quái thúc thúc mặc áo choàng đỏ thường xuyên tới thăm cậu.
Sau lại cậu lại lớn thêm một chút, khi cậu nói chuyện có trật tự rồi cậu hỏi nhị thúc, nhị thúc liền nói cho cậu về thân thế của cậu.
Mẹ cậu hiện giờ là ngoại trưởng sự phái Nga Mi, cha cậu càng thêm cao không thể với tới, người lui tới trên giang hồ mười người thì có bảy người đang tại đàm luận Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết, nghe nói cậu còn có cái tổ phụ là Tây phương đại ma đầu, thân thế này của cậu vừa nghe liền rất có địa vị, nhưng vì sao nhị thúc cậu..
Tây Môn Duệ ngẩng đầu nhìn nhị thúc đẹp trai nhà mình, nói câu thập phần làm giận: "Nhị thúc, thúc xem người một nhà chỉ có thúc một người ngay cả cái tên tuổi đều không có, thúc không thấy hổ thẹn sao?"
Đàm Chiêu thiếu chút nữa khí trọc: "Thằng nhóc nhà ngươi tuổi còn nhỏ cũng đã biết hổ thẹn hai chữ viết như thế nào rồi!"
Tiểu tổ tông vẻ mặt kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, đại nương bán bánh hấp bên cạnh bắt được tên ăn mày trộm bánh hấp của thím ấy, thím ấy nâng lên chày cán bột liền chất vấn cậu ta tuổi còn nhỏ không thấy hổ thẹn sao!" Vừa nói còn vừa học lời nói của người ta, nhưng đem Đàm Chiêu cười hỏng rồi: "Cháu nhưng thật ra
Biết vừa học vừa dùng!"
"Cho nên thúc không hổ thẹn sao?" Còn không thuận theo không buông tha.
Vốn dĩ Đàm Chiêu ở trước mặt cậu nhóc liền không có dáng vẻ trưởng bối, theo sau nâng lên mí mắt, không chút nào để ý nói ra lời dạy hư trẻ con: "Thanh danh có thể đáng mấy đồng tiền, có thể mua đường hồ lô cho cháu sao?"
Tiểu ma lanh cặn kẽ suy nghĩ, nhất thời thế nhưng cảm thấy.. Lời này của nhị thức nói không sai nha.
Công phu hai người nói chuyện, Hoa Mãn Lâu đã dẫn theo hộp đồ ăn lại đây, chỗ Đàm Chiêu ở cách tiểu lâu rất gần, chỉ đi qua cái phố quải cái cong là tới, tiểu tổ tông ngửi thấy mùi hương, nhe răng liền chạy vội tới vui vẻ kêu đại ca ca, cái miệng ngọt kia.. Hoàn toàn nhìn không ra là con trai Tây Môn Xuy Tuyết.
Hoa Mãn Lâu cũng sớm đã quen thuộc kịch bản của Tây Môn Duệ, nhưng hiển nhiên biết cũng không tương đương không nhập hố, y thập phần yêu thương mà sờ sờ cái đầu nhỏ xù xù của Tây Môn Duệ, sau đó liền đem hộp đồ ăn trong tay đưa qua, cậu nhóc rèn luyện thân thể từ nhỏ, lung lay thế nhưng cũng không đem hộp đồ ăn nện ở trên mặt đất.
Nhìn Tây Môn Duệ ngồi ở bàn nhỏ của mình bắt đầu ăn, Hoa Mãn Lâu mới tiếp nhận chén trà trên tay Đàm Chiêu, cười mở miệng: "Thật sự phải đi sao? Duệ
Nhi.."
Hai người đã là lão bằng hữu, Đàm Chiêu nói chuyện cũng rất là tùy ý: "Như thế nào? Luyến tiếc thằng quỷ kia! Cũng không biết hôm qua ai bởi vì mấy bao hoa trong tiểu lâu liền phải đuổi theo thằng nhóc kia ba dặm đường, hôm nay lại ba ba chạy tới cửa đưa ăn!"
Hoa Mãn Lâu cũng thực bất đắc dĩ, nhưng Duệ nhi vẫn chỉ là đứa trẻ: "Này nguyên nhân chẳng lẽ không phải Đàm huynh cả ngày lười nhác độ nhật, sơ với quản giáo sao?"
Trời đất chứng giám, Đàm Chiêu cảm thấy chính mình đã làm hết sức, nhân xưng giang hồ năm tốt nhị thúc, nhà ai nhị thúc mạo nguy hiểm mạng già dưỡng cháu trai, nhưng lời này nói ra liền không thú vị: "Ta xét lại, kiểm điểm, cho nên quyết định dẫn nhóc đi ra ngoài đi một chút."
Hoa Mãn Lâu cười bất đắc dĩ, chẳng qua y cũng minh bạch trong thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn: "Dù sao hiện tại xuân về hoa nở, đi ra ngoài đi một chút cũng tốt."
"Hoa huynh lời này là có ý gì?"
"Cha ta thúc giục ta về nhà thành thân."
* * * Quả nhiên thanh niên lớn tuổi tới nơi nào đều sẽ bị cha mẹ thúc giục hôn, Đàm Chiêu đồng tình vỗ vỗ bờ vai y, tỏ vẻ cái gì đều minh bạch.
Hoa Mãn Lâu: "..."
Người giang hồ sao, luôn thích nói đi là đi, nếu lấy cái tiêu chuẩn này tới bình phán, như vậy Đàm Chiêu tuyệt đối là người giang hồ chuẩn không cần chỉnh. Cho nên ngày thứ hai, Đàm Chiêu liền cùng Hoa Mãn Lâu mang theo Tây Môn Duệ rời đi thành Dương Châu, một đường ngược Bắc.
Đứa nhóc này sao, thông minh là thông minh, cơ linh cũng là cơ linh, nhưng rốt cuộc còn tuổi nhỏ, nhìn đến đồ chơi mới đôi mắt đều dời không ra, rõ ràng đồ vật ở Dương Châu cũng có, lại cảm thấy chưa từng gặp qua, nhìn liền buồn cười.
"Đàm huynh, huynh năm nay mới ba tuổi rưỡi sao, cười nhạo trẻ con vui sao?"
Đàm Chiêu không để ý tới y, tiếp tục điều chỉnh hô hấp cười tiếp.
Hoa Mãn Lâu: . Huynh giả bộ nghe không thấy ta nói sao?
Dù sao.. qua ba ngày, Hoa Mãn Lâu liền có chút hối hận về chuyến đi lần này, đặc biệt là sau khi ở Huy Châu nghe được tin Lục Tiểu Phụng gây họa.
Trên giang hồ nghe đồn có quan liên quan tới Lục Tiểu Phụng Lục đại hiệp vẫn luôn ùn ùn không dứt, nếu Hoa Mãn Lâu muốn biết tình hình gần đây của bạn tốt, chỉ cần tìm một quán rượu nghe một chút câu chuyện mới của thuyết thư tiên sinh là xong, trong mấy năm Lục Tiểu Phụng tra án phá bí đã thành công kéo một số lớn quán trà quán rượu sống lại hơn nữa phát triển không ngừng, có thể nói là nổi bật vô song.
Lục Tiểu Phụng gây họa cũng không hiếm lạ, hiếm lạ chính là.. Chàng ta thế nhưng bị Tây Môn Xuy Tuyết đuổi giết, nguyên nhân là Lục đại gia chạy tới Vạn Mai Sơn Trang uống rượu tay tiện làm bị thương con trai yêu quý của Tây Môn Xuy Tuyết.
Đàm Chiêu: .
Hoa Mãn Lâu: .
Tây Môn Duệ đang gặm bánh quy chớp chớp mắt: "Lông mày thúc thúc làm bị thương con? Con là con trai yêu quý của cha con? Vui vẻ!" Sau đó liền cười đến hai con mắt đều híp lại, tốc độ gặm bánh đều nhanh rất nhiều.
Nói chuyện rất có trật tự, Đàm Chiêu khen thưởng nhóc một cái đùi gà lớn: "Người lớn nói chuyện trẻ con không được xen mồm."
"Thúc là người lớn sao? Ngày hôm qua không phải còn nói chỉ lớn hơn con có nửa tuổi sao!"
[ hệ thống, ta có thể chơi chết thằng nhóc
Sao? ]
Hệ thống mắt đầy tang thương mà phun ra một vòng khói: Làm đi, thích làm gì thì làm!
* * *
"Chỉ sợ là Lục Tiểu Phụng lại chọc phải phiền toái tìm Tây Môn Xuy Tuyết giải quyết."
Đàm Chiêu gật gật đầu: "Xem ra ta chọn thời điểm không quá hợp, nhưng mà cũng không có việc gì, dựa theo cước trình của vị tiểu tổ tông này, phỏng chừng đi hết năm mới có thể đến được Vạn Mai Sơn Trang."
Hoa Mãn Lâu: . Huynh sợ là quá lạc quan rồi.
Thực mau Hoa Mãn Lâu liền biết không phải Đàm Chiêu lạc quan, mà là.. Đã là trăng lên giữa trời, khách điếm đã bắt đầu đóng cửa, tiểu nhị chính đang đóng cửa, đóng đến ván cửa cuối cùng khi, một cái tay thon dài hữu lực liền chặn khối ván cửa này.
Hơn phân nửa đêm, tiểu nhị sợ tới mức hét lên một tiếng, còn chưa chờ hắn kêu quỷ, bên ngoài liền truyền đến tiếng một người nam nhân, Hoa Mãn Lâu thật sự là lại quen thuộc không thể quen hơn: "Đừng kêu, đại gia ta là người! Quán trọ, còn không chạy nhanh phóng đại gia đi vào!"
Tiểu nhị liền tráng lá gan nhìn ra bên ngoài, trong đêm tối xem không rõ lắm, chỉ nhìn đến một người nam nhân mặc áo khoác màu tím cõng một người bạch y nam tử, áo quần kia nhưng còn không phải là Kiếm Thần Trang trong truyền thuyết sao, là người giang hồ!
Tiểu nhị chạy nhanh kéo ra ván cửa, vừa mở cửa vừa cẩn thận hỏi: "Đại gia ngài từ từ, muộn như vậy lại đây, ngài cần dùng thiện sao?"
Đại gia liền nghênh ngang cõng người đi vào, chàng ta vừa tiến vào liền nhìn thấy người ở đại đường, đôi mắt híp lại, như là gặp được thân nhân xa cách đã lâu, xuất khẩu chính là: "Các huynh làm sao lại ở chỗ này, nhìn thấy các huynh ta thật là quá vui mừng!"
Nói thật, Đàm Chiêu cùng Hoa Mãn Lâu một chút đều không vui, thậm chí.. Có điểm muốn chạy.
"Huynh đang cõng người nào vậy? Thân quần áo này làm sao lại nhìn quen mắt như vậy?" Như thế nào càng xem càng cảm thấy giống: "Ông trời ơi Lục Tiểu Phụng huynh là ăn gan hùm mật gấu à?"
Lời này có chút quen tai, Lục đại gia dứt khoát đem người quăng ngã ở trên bàn, cầm cây quạt đem mặt của bạch y nam tử quay ra: "Nhìn cho kỹ, đây không phải Tây Môn Xuy Tuyết. Lại nói tiếp, hai người các huynh ở chỗ này, tiểu tổ tông không đòi đi theo sao?"
"Tiểu tổ tông ở trên lầu ngủ rồi, huynh nếu là nhớ, cũng có thể đi tìm cậu nhóc, nói cho nhóc huynh tìm cho nó người cha giả."
* * * Có thể không nói móc chàng sao, Lục Tiểu Phụng quyết định ngược lại chỉ trích hai người: "Hai huynh cũng là tâm đại, để một đứa bé ở trên lầu, sẽ không sợ.."
"Cái miệng quạ đen nhà huynh, huynh cho rằng ai cũng tâm đại giống huynh sao?"
Đàm Chiêu tự nhiên là làm thiết bị cảnh báo, rốt cuộc hắn có thể ở Dương Châu làm giàu nhanh như vậy cũng phải có chút dựa vào, người lại không phải muốn kiếm tiền là có thể kiếm tiền.
Lục Tiểu Phụng đã không ăn không uống đi nửa ngày đường, liền muốn chén cơm trắng gắp đồ nhắm rượu bắt đầu ăn lên, ăn đến bảy tám phần no mới buông chiếc đũa, khoan thai uống lên hớp rượu, lúc này mới bắt đầu giới thiệu thân phận của vị bạch y nam tử trên bàn: "Thất Đồng huynh khẳng định biết, muốn nói trên giang hồ này người bắt chước giống Tây Môn nhất, còn thuộc người này."
"Chẳng lẽ là Võ Đang Tiểu Bạch Long Diệp Cô Hồng?" Y tuy dùng ngữ khí nghi vấn nhưng biểu tình trên mặt lại là xác nhận.
Lục Tiểu Phụng liền gật đầu: "Không sai, chính là cậu ta. Lục Tiểu Phụng ta bình sinh gặp qua rất nhiều người giang hồ kỳ quái, nhưng như vậy kỳ quái, thật sự vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy."
Đàm Chiêu lúc này mới nhìn về phía vị kiếm khách gọi là Diệp Cô Hồng này, quần áo giống y đúc, thậm chí khuôn mặt nhìn cũng có vài phần tương tự, chẳng qua thiếu niên này so Tây Môn Xuy Tuyết nhìn tuổi trẻ rất nhiều, nếu là lần đầu tiên nhìn thấy hai người, sợ là sẽ đem người này nhận thành con trai Tây Môn Xuy Tuyết.
Nghĩ lại trên lầu vị kia, Đàm Chiêu.. Không đề cập tới cũng thế.
"Hai huynh có lẽ cũng nghe nói ta chọc phải chút phiền toái, nhưng ta lại không nghĩ tới Diệp Cô Hồng sẽ tới giết ta, Lục đại gia ta cũng không thể đứng để người giết, nhưng ta tiếp được kiếm của cậu ta, cậu ta thế nhưng muốn huy kiếm tự sát.. Kiếm khách đều vô cớ gây rối như vậy sao?" Lục Tiểu Phụng là một bụng nước đắng.
Hoa Mãn Lâu không nói lời nào, có lẽ y cũng không thích cái chức nghiệp kiếm khách này.
Đàm Chiêu nhưng thật ra cười ứng lời: "Này chẳng lẽ không nên hỏi huynh sao? Cho nên huynh tính toán làm gì với cậu ta? Mắt thấy liền phải tỉnh lại, người muốn tự sát huynh còn muốn một tấc cũng không rời đi theo sao?"
Nói tới đây, mặt Lục Tiểu Phụng càng thêm chua xót, ngươi nói tại sao chàng lại xui xẻo như vậy, ôi đứa bé xui xẻo.. Không, đứa bé xui xẻo! Đúng rồi, trên lầu còn ở một đứa bé xui xẻo đâu!
Đôi mắt Lục Tiểu Phụng nháy mắt liền sáng, chàng nhìn Hoa Mãn Lâu một chút, lôi kéo Đàm Chiêu liền nói: "Huynh đệ, lúc này huynh nhất định phải giúp ta."
Đàm Chiêu: ".. Thời điểm ngươi nói lời này, chúng ta cũng đã không phải huynh đệ."
Huynh đệ không làm đến, nhưng cẩu vô lại thì có thể làm một hồi. Sáng sớm Tây Môn Duệ tỉnh dậy tập đứng tấn, liền nhìn đến ngoài cửa trói lại một vị bạch y kiếm khách, một thân sương lạnh, cả người liền tràn ngập kiếm ý.
Tây Môn Duệ còn tuổi nhỏ, là không hiểu cái gì kiếm ý kiếm khách, cậu chỉ cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, nhưng rốt cuộc nghĩ không ra, theo sau quay đầu liền nhìn thấy nhị thúc mới buổi sáng đã biếng nhác không xương cốt.
Đàm Chiêu nhìn cậu nhóc chớp chớp mắt, Tây Môn Duệ liền nghe được bạch y nhân bị cột kia mở miệng, thanh âm cũng phảng phất giống như băng tuyết.. Không thảo hỉ: "
Nhóc chính là con trai Tây Môn Xuy Tuyết?"
Tây Môn tiểu đại gia nghe như thế nào đều nghe ra một cổ ghét bỏ hương vị, đầu gấu con lập tức liền không vui, đi lên chính là một chân, bị trói khẳng định không phải thứ gì tốt!