Huyền Ảo Hồ Bạch Lạc - Trúc Châu

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Trúc Châu, Oct 21, 2022.

  1. Trúc Châu

    Messages:
    154
    [​IMG]

    Chương 20: Họa Bì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi trở về từ vùng Lưỡng Địa, ngay trong đêm đó tại Thất Linh Lan, Đoạn Trường Thủy lại tái phát, ngọc ưu linh bắt đầu xuất ly khỏi cơ thể của Ưu Linh. Phần vì lao tâm, lao lực quá nhiều cho việc sự xuất hiện của Vòng Hoa Linh, phần vì dốc hết sức mình mà cứu chữa cho rắn chị.

    Và điều quan trọng chính là độc chất từ đoạn trường thủy khiến tâm của Ưu Linh không ngừng dày vò. Bởi loại kịch độc có chứa những giọt lệ của Canh Mạnh Bà, những lúc tâm an định thì thôi, còn không Ưu Linh sẽ nhớ về quá khứ mà hối tiếc, dằn vặt vì những việc đã xảy ra, khi mình đã từng vô cùng tầm thường và đầy dục vọng trước Thiên Long, hối tiếc bao nhiêu lại càng đau lòng và thống khổ bấy nhiêu.

    Dù bao lần nhắc nhở bản thân, kể cả nhớ lại lời khuyên của Uyên Hoàng, đặc biệt là trước sự bao dung, nhẫn nại của Thiên Long nhưng với dược chất của hoa Mạn Châu Sa, luôn gợi nhớ những ký ức đau thương khiến Ưu Linh không thể giải thoát cho chính mình.

    Thiên Long sau khi đưa Ưu Linh về Thất Linh Lan, chàng cũng trở về Hồ Bạch Lạc. Tại Bạch Lac cung Thiên Long luôn có cảm giác bất an, trong lòng nóng như lửa đốt. Nhớ lại những lời nói và cử chỉ bất thường của Ưu Linh, cộng với vết thương của Ưu Linh còn chưa hồi phục hẳn. Sợ rằng Ưu Linh sẽ gặp chuyện chẳng lành. Thiên Long vội đến thất Linh Lan.

    Vừa đến gần thất Linh Lan, Thiên Long đã thấy hoa Hỉ Ngọc không ngừng mọc lên, tạo nên cả một vùng hoa. Thiên Long vô cùng lo lắng, bay thẳng vào trong nội thất, đến phòng của Ưu Linh. Thiên Long thấy Ưu Linh nằm trên sàn đất, ngọc ưu linh xuất ly không ngừng khỏi thân của tiên tử, cơ thể tiên tử lạnh toát, tâm trí lúc mê lúc tỉnh, Thiên Long biết rằng Ưu Linh đang gặp nguy hiểm, sẽ có thể ảnh hưởng đến tiên mệnh.

    Thiên Long vận nội nguyên truyền tiên khí cho Ưu Linh, Thiên Long nghĩ: "Phải nhanh chóng đưa Ưu Linh đến cung Bắc Giáp gặp Biên Niên Lão tiên tử". Thần liền bế tiên tử Ưu Linh lên, thân thể tiên tử dần trở nên trong suốt, ngọc ưu linh lại càng tuôn chảy nhiều hơn. Biết rằng, không thể di chuyển Ưu Linh được, vì ngọc ưu linh sẽ xuất ly khỏi thân của tiên tử ngày càng nhanh. Thiên Long, bện một đệm mây giữ ấm cho Ưu Linh sau đó vội đến cung Bắc Giáp, thỉnh mời Biên Niên lão tiên tử đến.

    Tiểu Vũ luôn ghen ghét Ưu Linh, từ khi phục độc đoạn trường thủy cho Ưu Linh, ngày đêm luôn theo dõi tiên tử, chờ đợi thời cơ. Cho nên, khi thấy Thiên Long trong đêm đến Thất Linh Lan liền theo dõi. Khi Thiên Long vừa rời đi, nhận thấy thời cơ đã đến, Tiểu Vũ xuất hiện bên Ưu Linh. Tiểu Vũ dìu Ưu Linh ra mỏm đá Hoàng Yến bên ngoài Thất Linh Lan rồi thì thầm bên tai của tiên tử, mỗi câu nói của Tiểu Vũ như mũi tên độc mang đầy tính sát thương:

    "Chị ơi, em đã rất cảm mến thần Thiên Long, từ giây phút đầu tiên gặp gỡ, nhưng tộc Thần Vũ và Tộc Thần Minh thật quá cách xa, em chỉ là một tiểu thần, em thấy mình không xứng đáng với anh Thiên Long, cho dù em có dâng cả tấm thân này, cả cuộc đời này cho anh ấy, có lẽ anh ấy cũng không hề bận tâm. Trong lòng anh ấy chỉ có sứ mệnh bảo vệ Bạch Lạc, cho mọi người. Em cũng biết phận mình, em không nhẫn tâm làm cho anh ấy bận tâm như vậy".

    Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, không thể tỏ tường, đang chịu sự dày vò từ Đoạn Trường Thủy, nay lại nghe những lời của Tiểu Vũ, loáng thoáng qua trong trí "không xứng đáng với tình cảm", "có dâng cả tấm thân này, cuộc đời này" "đừng để anh ấy bận tâm". Ưu Linh nhớ lại tất cả thống khổ mình đang mang, nội tâm đầy sân hận như muốn nhập vào ma giới, lúc thì đau khổ, hối tiếc, lúc lại oán hận ngập tràn, ngọc ưu linh thoát ly khỏi cơ thể hóa thành hỏa ngọc, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

    Thiên Long đến cùng Bắc Giáp không gặp được Biên Niên lão tiên tử vội gửi truyền tin cho Thiên Điểu, rồi nhanh chóng trở lại Thất Linh Lan. Khi Thiên Long vừa quay về đến Cổng Thất Linh Lan, Tiểu Vũ lúc đó vận thuật thay dung khiến mình và Ưu Linh thành một và hiện trước mặt Thiên Long - Ưu Linh đã hóa hiện thành Tiểu Vũ.

    Vừa thấy Thiên Long, cơn thống khổ trong lòng Ưu Linh lại ùa về, trong hình hài của Tiểu Vũ, Ưu Linh cất tiếng nói như cầu cứu trước Thiên Long. Lúc này, Ưu Linh chỉ muốn được an ủi vỗ về và thể hiện lòng yêu thương, quan tâm của mình với Thần Thiên Long, nàng cất tiếng nói trong thều thào:

    "Thiên Long, em sẽ chăm sóc cho anh, cả kiếp này em sẽ bên cạnh anh có được không?"

    Vừa nói, Ưu Linh vừa khóc thật nhiều, nàng như đang rơi xuống vực thẳm chỉ mong có thể nắm được một dây leo mỏng manh để cứu lấy chính mình. Nhưng sự thực đau lòng thay, hình ảnh Thiên Long nhìn thấy chính là Tiểu Vũ, vì thế Thiên Long đã thốt ra những lời nói khiến cho trái tim của Ưu Linh tan nát, vụn vỡ từng mảnh tin yêu:

    "Không cần đâu, tình cảm của anh đã dành cho người khác rồi. Anh sẽ dùng trọn kiếp này để thương yêu nàng ấy".

    Ưu Linh nghe Thiên Long nói vậy thì đổ sụp xuống, mỏm đá Hoàng Yến như không còn tồn tại. Ưu Linh đau lòng như vạn tiễn xuyên tim.

    Lúc ấy, Thiên Long trong lòng nôn nóng mong tìm thấy Ưu Linh, vội vã đi tìm, không thấy Ưu Linh trong phòng, Thiên Long lo lắng không biết tiên tử đã đi đâu, có khi nào đã đến Hoa Linh Điện. Thiên Long vừa nghĩ vậy, vội bay đến Hoa Linh Điện để tìm kiếm Ưu Linh. Thiên Long nào biết rằng người đứng trước mặt mình chính là Ưu Linh.

    Thiên Long vừa rời đi thì Tiểu Vũ thoát khỏi thuật thay dung, bước khỏi hình hài của Ưu Linh. Tiểu Vũ ngoái nhìn Ưu Linh cười mỉa mai và đắc thắng.

    Ưu Linh nhìn theo bóng dáng của Thiên Long mà nước mắt không ngừng rơi. Với sự hoành hành của kịch độc Đoạn Trường Thủy, những sự việc nhỏ được phóng đại lên hàng ngàn, hàng trăm ngàn lần, khiến Ưu Linh đau lòng mà uất nghẹn, hộc máu đỏ cả tiên y. Ưu Linh ngất đi.

    Thiên Long đến Hoa Linh điện thì gặp Biên Niên lão tiên tử. Vì cả thập Bát tiên đang họp trong nội cung Thanh Bảo, thiên điểu phải chờ bên ngoài, vừa hay tin Biên Niên lão tiên tử cùng vừa gặp Thiên Long. Cả hai tìm kiếm Ưu Linh khắp Hoa Linh Điện thì không thấy.

    Biên Niên lão tiên tử nói:

    "Nếu tình trạng của Ưu Linh như con đã nói, Ưu Linh đi đến đâu, hoa Hỉ Ngọc sẽ mọc lên tức khắc. Xung quanh đây không hề có hoa Hỉ Ngọc, chúng ta hãy trở về thất Linh Lan. Có thể Ưu Linh vẫn quẩn quanh ở đó".

    Biên Niên lão tiên tử dứt lời, cả hai vội trở lại Thất Linh Lan để tìm, đến nơi, thấy Ưu Linh nằm bất tỉnh tại mỏm Hoàng Yến, toàn thân tiên tử rất lạnh, tim đập hỗn loạn liên hồi, từng đợt ưu linh ngọc xuất y khỏi thân của tiên tử, khi thấy ngọc ưu linh không mọc lên hoa hỉ ngọc mà hóa hiện hỏa ngọc, Biên Niên lão tiên tử vô cùng lo lắng, biết rằng Ưu Linh đã gặp tình kiếp, bởi chỉ có tình kiếp mới có thể khiến cho một tiên tử đi ngược lại với thiên tính của chính mình.

    Biên Niên lão tiên tử nhìn Thiên Long mà chau đôi mày lại. Chỉ có Thiên Long là nam thần ở bên Ưu Linh nhiều nhất. Nhất định là có chuyện xảy ra. Biên Niên lão tiên tử dùng vòng Nhật Nguyệt trấn áp thiên tính của Ưu Linh, bảo bọc lấy toàn thân của tiên tử. Biên Niên lão tiên tử nói với Thiên Long hãy bế Ưu Linh về cung Bắc Giáp.

    Nhìn thấy sắc diện của Ưu Linh và bắt mạch cho tiên tử, Biên Niên lão tiên tử nhận ra ngay, Ưu Linh đã bị đầu độc mà những chất độc không phải loại độc tầm thường. Cộng với tâm của Ưu Linh bị nhiễm độc từ loài hoa Sắc Châu, nên tâm cứ nắm giữ mà không chịu buông xuống, khiến cho tâm bệnh nay lại càng bệnh nặng hơn. Tâm đã bệnh, thân lại lao lực từ đó thân tâm chịu những tổn thương không thể phục hồi.

    Tình hình bệnh của Ưu Linh đã quá nặng, Biên Niên lão tiên tử liền hỏi Thiên Long những gì đã xảy ra trong thời gian qua, từ khi Ưu Linh trở thành đội trưởng của Viễn Chi. Thiên Long đã hiểu được bệnh tình của Ưu Linh, liền thuật lại tất cả những gì mình cùng với Ưu Linh trải qua từ thời điểm Ưu Linh đi tìm Hoa Sắc châu và Hoa Bạch Tuyết.

    Biên Niên Lão tiên tử vừa nghe qua đã hiểu phần nào, nhưng trong chuyện này nhất định còn có nội tình, có thể thần Thiên Long cũng không hề hay biết. Chuyện quan trọng trước mắt cần phải cứu Ưu Linh. Biên Niên lão tiên tử liền dặn dò Thiên Long đến vùng lưỡng địa đem một bông hoa Hoàng Khương về để trị thương cho Ưu Linh.

    Khi chỉ còn mình ở lại bên cạnh Ưu Linh, Biên Niên lão tiên tử nhìn tiên tử Ưu Linh như vậy rất đỗi đau lòng. Ngồi bên giường, Biên Niên Lão tiên tử nhìn Ưu Linh trong cơn mê man, lão tiên tử nói:

    "Con là vị tiên tử mà ta rất thương yêu nay chịu nhiều nỗi thống khổ, dày vò thân tâm như vậy mà không hề hé môi cho ta biết, con phải nhẫn chịu một mình, đây là nỗi đau đớn mà chỉ có tình kiếp mới có sức mạnh gây ra như vậy. Mọi vật trên đời này đều là duyên sinh, có sinh sẽ có diệt. Thần Thiên Long và con, nếu có mối nhân duyên thì nhất định sẽ không dễ dàng tháo gỡ trong một sớm một chiều được. Ta sẽ luôn bên cạnh con Ưu Linh. Con đừng sợ".

    Biên Niên lão tiên tử ngâm Ưu Linh trong nước Thanh Tú thủy được lấy từ Hồ Bách dược để thanh lọc độc dược ra khỏi thân của Ưu Linh. Rồi dùng Hoàng Khương Tây hoa sắc thành Hoàng đan cho Ưu Linh uống. Sau đó dùng nội nguyên để phục hồi lại thần khí cho tiên tử.

    Kịch độc đã được đẩy ra khỏi cơ thể Ưu Linh, điều này sẽ khiến cho thân của Ưu Linh có cơ hội phục hồi. Vết thương ở thân đã lành, duy vết thương ở tâm chỉ có người bệnh tự buông xuống, tự hiểu rõ thì mới có thể lành lại mà thôi.
     
  2. Trúc Châu

    Messages:
    154
    [​IMG]

    Chương 21: Không Thể Nói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong Cung Bắc Giáp, trên chiếc giường hoa, Ưu Linh tiên tử trở mình sau ba ngày hôn mê, khi tỉnh dậy hình ảnh đầu tiên trong lòng vẫn chính là Thiên Long. Ưu Linh không thể dừng lại việc nghĩ đến Thiên Long, càng không thể quên đi hình bóng ấy. Nàng tự hỏi lòng, vì sao Thiên Long lại như vậy? Nàng đã làm sai điều gì? Bao sinh tử đã trải qua chẳng lẽ với Thiên Long chỉ là thoáng qua, là sương sẽ tan khi gặp nắng, là mây sẽ bay khi gặp gió?

    Cả ngày, Ưu Linh vẫn thẫn thờ như vậy, đôi mắt nàng luôn đẫm ướt vì những giọt lệ, không lúc nào khô ráo được, sự thương tâm quả thực quá lớn, vượt ngưỡng chịu đựng của một vị tiên.

    Bước từng bước trong vô định, Ưu Linh đi xuyên qua từng con đường dẫn đến Thất Linh Lan. Những bông hoa Bách Hợp, hoa Dạ Lan dập duềnh theo cơn gió mang nỗi buồn phiêu linh. Những tiên tử sau khi thọ trai thì đi Kinh hành, hoặc đem hoa cúng dường cho các vị Phật. Mọi việc vẫn diễn ra rộn rịp như vậy nhưng qua đôi mắt của Ưu Linh mọi việc như không hề tồn tại.

    Kể từ đó, Tiên tử né tránh không gặp Thiên Long. Những lần họp mặt cho việc bảo vệ Hoa Linh Điện, Thiên Long nhìn thấy Ưu Linh liền gọi hỏi han mọi việc, hỏi thăm sức khỏe của Ưu Linh có hồi phục hay chưa. Nhưng Ưu Linh chỉ trả lời qua loa, hoặc im lặng rồi lập tức trở về Thất Linh Lan.

    Thấy Ưu Linh luôn né tránh mình như vậy, Thiên Long cũng cảm thấy buồn trong lòng. Dù Ưu Linh tỏ ra xa cách với mình nhưng Thiên Long vẫn nhẫn nại, luôn bên cạnh, luôn dành sự quan tâm cho tiên tử. Thiên Long nghĩ rằng có lẽ Ưu Linh chưa hồi phục lại sau cơn bệnh nặng, hoặc tâm tình nàng cũng không vui vì trong quá khứ tại đầm Nam Du đã có nhiều chuyện xảy ra. Thiên Long luôn lo lắng Ưu Linh sẽ mặc cảm, tự ti hoặc suy nghĩ quá nhiều, vì thế chàng luôn hết lòng nâng đỡ tinh thần cho Ưu Linh.

    Mỗi lần gặp nhau hiếm hoi, Thiên Long vẫn luôn để ý tìm Ưu Linh, rồi trò chuyện để Ưu Linh không còn xa cách với mình, nhưng vì trong lòng Ưu Linh còn nhiều gút mắc không thể tháo gỡ mà trước sự quan tâm của Thiên Long, càng làm cho Ưu Linh đau đớn, nàng càng rời xa. Bởi nàng luôn mặc định trong lòng, mình không xứng đáng với Thiên Long và trong lòng của Thiên Long đã có người khác rồi.

    Mỗi ngày, từ khi mặt trời lên đến khi mặt trời xuống núi, vô vàn những suy nghĩ lướt qua trong trí của Ưu Linh. Độc của Đoạn Trường Thủy đã không còn nhưng vết thương trong tâm đã ngày càng lan rộng ăn sâu vào trong tâm khảm. Sự đau khổ của Ưu Linh cứ âm thầm dai dẳng như vậy.

    Nàng cảm thấy rất đau lòng và cảm thấy giận Thiên Long, lúc thì trách hờn, lúc lại tự ti, mặc cảm. Nàng muốn quên đi tất cả những ngày tháng đã qua, quên đi những lúc thập tử nhất sinh cùng Thiên Long, quên đi tình cảm của mình dành cho Thiên Long, quên đi những cử chỉ thân mật, những lời nói ngọt ngào, sự quan tâm hết mực Thiên Long dành cho mình.

    Giờ đây, mỗi khi nhớ lại những hình ảnh ấy, những lời nói ấy, như con dao cùn cứa từng nhát chậm chạp vào lòng, gây nên nỗi đau cùng cực như thấu trời xanh. Hàng ngàn lần, Ưu Linh muốn uống rượu Vong Tình để quên đi tất cả những gì đã qua. Nhưng mỗi khi nhấc chén đến môi thì nàng lại khóc. Thật sự quên đi tất cả những chuyện này sẽ giải quyết được sao, loại rượu này một khi đã uống sẽ làm quên đi tất cả những ký ức bao gồm đoạn ký ức đau khổ của người trải qua.

    Những giây phút an lạc, hạnh phúc tại núi Giao Linh này thật sự quá quý giá, những tiên tử đã từng ở bên nàng, Biên Niên lão tiên tử luôn yêu thương nàng, cả tiên tử Ly Kha luôn bảo vệ nàng từng chút một, cả nhiệm vụ bảo vệ Hoa Linh Điện. Tất cả phải quên đi sao bởi vì sự đau khổ với một người.

    Rượu Vong Tình bao lần rót rồi bao lần từ bỏ. Ưu Linh dằn vặt mãi trong tâm khảm, tình yêu là như thế này hay sao, nó làm cho người đã rơi vào lưới tình phải khổ đau, muốn quên không thể quên, muốn thương không thể thương.

    Một đêm trăng Ưu Linh ngồi bên dòng Suối An Lạc bên ngoài Hoa Linh điện, nơi mà nàng và Thiên Long cùng ngồi bên nhau trước khi tìm Hoa Bạch Tuyết và Hoa Sắc Châu để cứu rắn chị. Cảnh vật vẫn đẹp như vậy nhưng lòng người thì ưu tư nặng trĩu. Cảm nhận được một luồng tiên khí mát mẻ, thanh lương, Ưu Linh quay đầu nhìn lại và biết ngay đó là tiên tử Ly Kha.

    Ly Kha vốn đã yêu mến Ưu Linh, từ nhỏ lớn lên cùng nhau thành đôi tri kỷ. Ly Kha luôn bên cạnh Ưu Linh những lúc vui buồn. Mặc dầu, trong lòng đã đem lòng thương yêu Ưu Linh, nhưng Ly Kha không hề nói ra, chỉ nhất tâm bên cạnh bảo vệ.

    Ly Kha ngồi xuống bên cạnh Ưu Linh và im lặng, Ưu Linh cảm nhận mình được yêu thương rất nhiều, thông cảm rất nhiều, những ẩn ức trong tâm dồn nén bật ra thành tiếng khóc, tiếng nấc nghẹn ngào. Nàng nói trong nước mắt:

    "Em muốn rời xa nơi này, em thật sự quá đau lòng, em cảm thấy rất mệt mỏi, em muốn quên đi những tình cảm của mình dành cho Thần Thiên Long."

    Ly Kha lặng im nghe Ưu Linh nói hết những đau khổ trong lòng, biết người mình yêu thương đã vướng tình kiếp với Thần Thiên Long. Ly Kha cảm thấy tim mình đau nhói, cảm thấy rất buồn, nhưng sự yêu thương quá lớn dành cho Ưu Linh giúp Ly Kha vượt qua những tình cảm ích kỷ, nhỏ nhen bình thường. Ly Kha cảm thấy yêu thương Ưu Linh vô hạn, bởi vì quá thương Thiên Long mà tiên tử mình yêu thương phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

    Trên thế gian này, mong muốn yêu thương mà không thể là khổ, phải quên đi người mình thương là khổ và nhìn người mình yêu thương đến bên người khác cũng là khúc đoạn trường.

    Ly Kha cất tiếng nói vỗ về Ưu Linh:

    "Em đừng suy nghĩ nhiều quá, mọi việc đều có nhân quả, giờ em trốn tránh không đối diện trước thực tại, những đau khổ vẫn nằm đó mà không thể hóa giải được. Giờ hãy bình tâm lại, lúc nhỏ anh và em thường được lão Biên Niên tử dạy rằng:" Khi gặp bất cứ khó khăn đau khổ nào các con hãy quay về với chính mình, hãy ngồi yên lặng trong chánh niệm, lúc đó những tâm hành đau khổ, sân hận, tham lam lắng xuống, con sẽ nhận ra bộ mặt thật của đau khổ đang vây bủa lấy con ". Em còn nhớ chứ, có phải mấy hôm nay, em suy nghĩ nhiều đến không ngủ được, còn không thiết gì ăn uống phải không? Khiến cơ thể gầy mòn, tinh thần rệu rã như vầy. Hãy nghe lời anh, về Thất Linh Lan để tịnh dưỡng."

    Ưu Linh nghe từng lời của Ly Kha và nhớ lại những ngày qua mình đã quên mình, buông thả bản thân, đã đắm chìm trong đau khổ, sân hận. Ly Kha là người mà Ưu Linh luôn tin tưởng, quý mến, nghe được những lời của Ly Kha, Ưu Linh như sực tỉnh và thấy lòng dịu lại, nàng mỉm cười nhìn Ly Kha và nói:

    "Em sẽ nghe lời anh."

    "Em vẫn luôn nhỏ bé như vậy." Ly Kha mỉm cười và nói với Ưu Linh.
     
  3. Trúc Châu

    Messages:
    154
    [​IMG]

    Chương 22: Giác Ngộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ưu Linh nghe những lời nói của Ly Kha tiên tử thì trong thâm tâm bình an hơn rất nhiều. Nàng cất bước về thất Linh Lan. Trên con đường sỏi nhỏ trở về, Ưu Linh bước đi từng bước trong chánh niệm, đã lâu rồi từ khi trở về từ vùng lưỡng địa, nàng mới cảm nhận được sự bình yên, chưa bao giờ nàng thấy mình cần trở về với chính mình như lúc này.

    Thất Linh Lan nằm phía bên trái Hoa Linh Điện, trên một ngọn núi nhỏ, cao vút. Đường lên núi vô số những loài kỳ hoa dị thảo. Gần đỉnh núi có một mảnh đất bằng phẳng, phía trước lại có một mỏm đá to nhô ra phía trước. Ưu Linh vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên đến Hoa Linh Điện, nàng trên Diệp Xa đi một vòng để khảo sát địa hình, tiên tử đã quyết định chọn nơi này là nơi cư trú của mình. Từng khóm hoa, từng loại cây, nàng đều tự đem về trồng trọt, tự tay mình chăm sóc.

    Nàng trồng hai hàng hoa Xác Pháo ở hai bên lối vào trong thất. Từng bậc thang dẫn vào thất cũng được tiện gọn thật dễ thương. Nơi mỏm đá nhô ra được nàng gọi là mỏm Hoàng Yến, cũng được nàng đem rất nhiều hoa về trồng phủ khắp. Những đóa hoa Miệng Rồng đủ màu sắc, mang hương thơm dịu ngọt. Ở đó còn có một bộ bàn ghế nơi mà nàng thường ngồi uống trà ngắm trăng.

    Về đến Thất Linh Lan, nàng bắt đầu ngồi xuống định tâm và đi vào thiền định. Mặc dầu nỗi nhớ, niềm giận về Thiên Long vẫn không ngừng khuấy động trong lòng. Nhưng Ưu Linh vẫn nhẫn nại, nàng ngồi bất động theo dõi từng hơi thở ra vào.

    Rất nhanh chỉ trong một giây, hai giây tâm nàng lại nhớ về những giây phút vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên Thiên Long. Tâm nàng đi rong rủi như vậy hồi lâu, nàng bỗng giật mình, thì ra tâm đã đi lang thang quá lâu rồi. Nàng quay lại hơi thở, lại tiếp tục theo dõi hơi thở của mình. Một lần nữa, chỉ chừng hai giây, ba giây sau, tâm nàng lại nhớ đến những giây phút đau khổ, những hình ảnh, lời nói của Thiên Long đã làm mình quá đau lòng.

    Lúc ấy, nàng thấy tim mình đập liên hồi, lưng bỗng cảm giác nóng lên, từng dòng ngọc ưu linh chuyển động. Bất giác những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Ưu Linh cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt lại. Ưu Linh cảm giác như Thiên Long đang đứng trước mặt mình. Bỗng nàng nhận ra mình vẫn còn đang ngồi, nàng biết rằng tâm mình đang đi lang thang. Nàng lại lấy hết sức mình theo dõi hơi thở, kéo tâm mình trở lại, kiên trì trong từng giây phút.

    Tâm luôn đi lang thang, lúc đi về quá khứ, lúc nghĩ đến tương lai, lúc đau khổ ngập tràn, lúc giận dữ khôn nguôi, có khi lại hối tiếc, có lúc lại hy vọng, có lúc lại buông bỏ, rồi đến những khi lại muốn nắm bắt.. vv hàng ngàn, thậm chí hàng vạn lần Ưu Linh biết tâm mình đang đi lang thang và hàng ngàn lần, thậm chí hàng vạn lần Ưu Linh đem tâm mình trở lại.

    Nhẫn nại, kiên trì, Ưu Linh trở về với hơi thở của chính mình. Cuối cùng cái tâm đầy vọng động như con khỉ chuyền cành, như con ngựa bất kham cũng bị khuất phục trước sự kiên nhẫn đầy nhiệt tâm của Ưu Linh. Nàng bắt đầu nghe được, cảm nhận được hơi thở của mình nhiều hơn một chút là năm giây, là mười giây, là ba mươi giây rồi một phút.

    Khi thở ra nàng biết mình đang thở ra, khi thở vào nàng biết mình đang thở vào. Mặc dù chỉ là những giây phút nhỏ nhoi nhưng quý giá vô ngần. Đó là những giây phút tâm của Ưu Linh bình lặng nhất. Nàng nhận rõ rằng: Những cảm xúc, cảm giác của mình sanh lên rồi diệt đi, không bao giờ tồn tại mãi mãi.

    Trong khoảng khắc cảm nhận từng hơi thở ra vào, nàng nhận ra rằng hơi thở vốn rất mong manh và ngắn ngủi, chỉ cần một hơi thở vào mà không có thở ra thì phần hồn phách, liền rời khỏi thể xác, dù là thần tiên hay người phàm trần đều giống như nhau.

    Hơi thở rất ngắn ngủi, một khi thở ra không còn hít vào là sang đời khác, kiếp khác. Những chuyện buồn vui của thế gian, dù là chiến công thử thách, dù là yêu thương thiên trường địa cửu, dù là quyền lực ngập trời, dù là có bao nhiêu quyền năng đi nữa một khi bỏ thân xác này, mọi thứ chỉ là một truyền thuyết, một câu chuyện, một sự việc của trăm năm thử ai còn nhớ.

    Nàng thấu suốt được sự khổ, vô thường, vô ngã của thân tâm mình, cũng chính là của mọi hiện hữu trong cõi thiên hà này. Khi cảm nhận được sự khổ, vô thường và vô ngã bằng kinh nghiệm của chính mình. Ưu Linh dần dần buông bỏ được chấp niệm trong tâm. Ưu Linh không còn căm giận Thần Thiên Long nữa.

    Nàng bình tâm hơn, mặc dù nàng không thể quên đi Thiên Long nhưng những cảm giác trước đây mà nàng tạo ra cho chính mình đều được nàng chuyển hóa. Tuy nhiên, do nỗi đau đớn quá lớn đã gây ra một vết thương trong lòng, nàng không thể một ngày một buổi mà quên đi được. Ưu Linh kiên nhẫn từng ngày một, từng ngày trôi qua Ưu Linh vẫn kiên trì thiền định.

    Sau bảy ngày nhập thất thiền định, Ưu Linh bước ra bên ngoài nhìn cảnh vật cây cối với tâm hồn bình an hơn bao giờ hết. Nụ cười của Ưu Linh làm hoa cỏ ở Thất Linh Lan như bừng tỉnh, những đóa hoa khoe sắc thêm xinh tươi. Tâm của Ưu Linh ngày càng bình thản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

    Cô cảm ơn mọi nhân duyên để cô có thể hiện hữu tại núi Giao Linh này. Cảm ơn nhân duyên khi cô được sự yêu thương rất lớn từ Biên Niên lão tiên tử, từ Ly Kha tiên tử cũng như tất cả mọi chúng tiên ở Giao Linh và nàng còn thấy thương chính bản thân mình vì đã luôn nhẫn nại cố gắng để vượt qua khó khăn này.

    Nghĩ đến đây, tiên tử thấy lòng vô cùng vui mừng, vì mình đã có mặt tại cõi tiên giới này. Tiên tử thầm nghĩ: "Chắc lão tiên tử đang lo cho mình lắm". Nghĩ vậy nàng liền lên Diệp Xa bay về Cung Bắc Giáp.
     
  4. Trúc Châu

    Messages:
    154
    [​IMG]

    Chương 23: Bỉ Ngạn Hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ xa cung Bắc Giáp hiện ra thật uy nghiêm, bên ngoài cung tràn ngập những bông hoa Hỉ Ngọc trắng muốt. Vừa đi vừa luồng tay qua những đóa Hỉ Ngọc đung đưa trong gió nàng cất tiếng gọi lão tiên tử:

    "Lão tiên tử ơi, con đã về rồi đây".

    Biên Niên lão tiên tử thấy Ưu Linh rất vui mừng, đáp lời:

    "Con đã về rồi à. Sao không ở Thất Linh Lan để tịnh dưỡng thêm".

    "Vì con nhớ người rồi". Ưu Linh nói.

    "Thật ư, để ta nhìn con xem. Con đã gầy đi nhiều lắm. Con đã khỏe hơn chưa". Biên Niên lão tiên tử.

    Ưu Linh nhìn Biên Niên lão tiên tử thấy trong ánh mắt của Người biết bao lo lắng, thương yêu. Nàng nói trong hiền hòa:

    "Lão tiên tử hãy yên tâm, con đã khỏe hơn nhiều rồi, tâm đã bình an hơn, con nhất định mau chóng khỏe lại".

    "Nhất định phải khỏe lại con nhé. Trên vũ trụ này không gì tồn tại mãi cả, mọi việc đều rất vô thường. Buồn vui hợp tan đều là quy luật". Biên Niên lão tiên tử mỉm cười nói.

    Những lời Biên Niên lão tiên tử nói như thấu tâm can, khiến nàng không khỏi xúc động nghẹn ngào.

    Biên Niên lão tiên tử xoa đầu của Ưu Linh rồi nói:

    "Xem kìa con vẫn như lúc nhỏ vậy. Thôi đừng ở đó nữa, vào đây hái Đào Nhung với ta. Đào Nhung đã đến kỳ thu hoạch, từng trái đào mọng nước trông rất ngon lành. Hôm nay là ngày rằm con hãy hái một ít Đào Nhung và Mạn Đà La hoa đem cúng dường các Đức Phật ở khắp cõi thế giới. Ngài là bậc thầy của Chư thiên, Phạm Thiên và Nhân loại.

    Chúng ta nên cung kính cúng dường đến Ngài. Khi Ngài xuất hiện đã tìm ra con đường thoát khổ cho chúng sinh đó là Tứ Diệu Đế, cũng như pháp môn thiền Tứ Niệm Xứ giúp cho mọi người nhận chân được bản chất của khổ mà hướng tới giải thoát ra khỏi sinh tử luân hồi. Chúng ta là tiên sống trên cõi trời nhưng vẫn còn nằm trong vòng luân hồi, lục đạo cho nên nhất định phải cố gắng tu tập và luôn tôn kính Ngài."

    "Con xin nghe lời". Ưu Linh nói.

    Ưu Linh lòng đầy hoan hỷ khi nghe Biên Niên lão tiên tử nói. Vườn Đào Nhung hiện ra trước mắt thật đẹp làm sao. Thân đào to lớn, là loại cây đã sinh trưởng hàng vạn năm. Vào mùa Đào chín toàn vườn rực lên ánh nhung hồng làm sáng cả một vùng. Những hoa đào nở muộn còn sót lại khẽ đung đưa trong làn gió thanh mát. Vài cánh hoa đào hồng phớt theo làn gió nhẹ nhàng lướt trong vườn. Ưu Linh cẩn thận hái từng quả đào xuống, bỏ vào giỏ mây, mỗi hành động cũng không quên thực hiện trong chánh niệm. Sau khi hái đào xong tiên tử cùng với tiên tử Ly Kha và tiên tử Loan Châu cùng đi nhặt hoa Mạn Đà La.

    Cả ba tiên tử cùng lên Diệp Xa bay lên tầng trời Tam Thập Tam Thiên, ở đó gần cõi nước Phật có rất nhiều hoa Mạn Đà La. Ưu Linh cũng vận một bộ áo màu trắng muốt. Càng tới gần cung trời Tam Thập Tam Thiên, những bông hoa Mạn Đà La hiện ra thật đẹp, trắng toát cả một vùng. Những cánh hoa trắng thanh khiết lay theo gió, tỏa ra hương thơm dịu ngọt làm tinh thần rất bình ổn, tỉnh táo. Nhìn hoa thôi mà tâm tình người ngắm cũng đã thấy vui vẻ, an lạc.

    "Đúng là loài hoa của sự giác ngộ". Ưu Linh cười nói với Ly Kha.

    "Vì hoa đã buông bỏ được những chấp niệm trong lòng. Ưu Linh, em có còn chấp niệm hay không?" Ly Kha vừa nói vừa nhìn Ưu Linh cười thật tươi.

    "Ly Kha huynh trêu muội". Ưu Linh thẹn thùng.

    Ưu Linh cười thật tươi. Nàng đưa tay nâng một bông hoa Mạn Đà La, hoa trắng muốt, nhụy hoa cong vút đưa thẳng lên bầu trời.

    Giọng hơi trầm ngâm, Ưu Linh nói với Ly Kha:

    "Em từng nghe nói về nguồn gốc của loài hoa này. Nó có tên là hoa Bỉ Ngạn. Hoa và lá của bỉ ngạn tượng trưng cho hai người yêu nhau nhưng vĩnh viễn phải xa lìa. " Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Ngàn năm lá sinh, ngàn năm lá diệt. Hoa hiện hữu thì không có lá, lá hiện hữu thì không có hoa, tưởng niệm bao nhiêu cũng không gặp lại. Lá và hoa vĩnh viễn không có khả năng ở cùng thời kỳ tồn tại, đời đời kiếp đều bỏ lỡ lẫn nhau . "Nó có đến 3 phân thân. Mạn Châu Sa màu đỏ, Mạn Đà La màu trắng và Mạn Hoàng Sa Hoa màu vàng. Bông hoa có nhụy cong hướng thẳng lên bầu trời như hỏi cho nỗi thống khổ bi thương của mình.

    Nhìn hoa Bỉ Ngạn, Ưu Linh cảm thấy thương cho hoa vô cùng, vì phải chịu cảnh chia ly như vậy. Nàng thoáng buồn qua nét mi. Ưu Linh bỗng nhớ lại những kinh nghiệm trước đây mình có trong khi thiền định. Mọi cảm xúc vô thường rồi cũng trôi qua. Nàng nhận ra mình đang cảm thấy buồn trong lòng. Âu cũng là nhân duyên. Mọi việc do duyên mà thành cũng vì duyên mà diệt. Những bông hoa này sớm đã có nhân duyên của nó. Và sự hình thành nên cũng do những nhân duyên từ vô thỉ kiếp.

    Loan Châu thấy Ưu Linh thoáng ưu tư, liền đến bên cạnh vuốt mái tóc của Ưu Linh, an ủi tiên tử.

    " Ưu Linh tiên tử, mọi việc rồi cũng sẽ ổn thôi, bất cứ việc gì trên đời này rồi cũng sẽ trôi qua. Đến như những bông hoa Bỉ Ngạn rồi cũng trở thành truyền thuyết trong ba giới. Quan trọng nhất là trong giây phút hiện tại này ".

    Ưu Linh cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp, vì nhận được quá nhiều sự yêu thương từ các vị tiên tử bên cạnh. Nàng nhẹ nhàng để những bông hoa Mạn Đà La trắng muốt tinh khiết vào giỏ mây. Chỉ một lúc sau cả ba tiên tử đã nhặt đầy các giỏ hoa.

    Cả ba tiên tử trong thoáng chốc đã đến cõi nước Phật. Ở cõi đó toàn là cây báu, màng báu giăng khắp nơi, từng đợt gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh Pháp vi diệu ngày đêm. Từng con đường đều dát những vàng bạc, xà cừ, những hồ nước trong xanh chứa đầy nước thanh khiết, bao quanh hồ là những viên ngọc báu.

    Từ xa Ưu Linh đã thấy Đức Phật đang ngồi thuyết pháp cho đại chúng. Đại chúng rất đông hơn mấy do tuần, không thể tính đếm, không gian rất lặng yên, mỗi người đều im lặng thánh thiện lắng tai nghe từng lời Pháp từ kim khẩu của Đức Thế Tôn. Ngài uy nghiêm với 32 tướng tốt, 80 vẻ đẹp, khi nhìn Ngài, tâm của chúng sinh rất an vui và hoan hỷ. Ưu Linh cứ nhìn ngắm mãi trong lòng dâng lên niềm tôn kính vô biên. Nàng cùng hàng vạn chúng tiên rải từng đợt hoa Mạn Đà La dâng cúng lên Đức Phật. Đại chúng dâng lên lời Sadhu! Sadhu! Sadhu! Vang rền cả cung trời.

    Trên đường trở về cõi trời Thiên Hoa, bên tai nàng vẫn như nghe lời của Thế Tôn:" Ai rồi cũng già, không ai thoát khỏi già, ai rồi cũng bệnh không ai thoát khỏi bệnh, ai rồi cũng chết không ai thoát khỏi chết, ai rồi cũng phải xa rời người mình yêu thương. Mỗi người là chủ nghiệp của chính mình. Mỗi người là ông chủ của việc mình tạo ra. Mỗi người đều có tiền nhân hậu quả của việc mình làm. Vì vậy, bất luận người đó đã làm gì là việc lành hay việc xấu. Người đó sẽ tự nhận quả đã trồng. "

    Chia tay Loan Châu và Ly Kha, Ưu Linh trở về thất Linh Lan. Trong đêm khuya khi thiền định, Ưu Linh quán chiếu lại tất cả những gì đã qua. Nhớ lại lời nói của Đức Thế Tôn nàng như trút bỏ xuống được gánh nặng của chính mình.

    " Giữa mình và Thiên Long, Tiểu Vũ đã có nhân duyên như thếnào mà hôm nay lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. Chấp nhận hiện tại một cách tích cực hơn, để cố gắng làm nhiều điều tốt hơn hay là phản ứng lại, chối bỏ, muốn sự việc phải theo ý mình, sẽ làm cho sự việc thêm phần tồi tệ.

    Thiên Long là người mà mình đã yêu thương nhưng có chắc rằng mình sẽ được ở bên Thiên Long mãi mãi, đâu thể bắt buột thần Thiên Long chỉ dành tình cảm cho mình, Thiên Long còn nhiều duyên nghiệp khác của chàng. Thiên Long chỉ là một vị thần xuất hiện trong đời mình trong một khoảng thời gian nào đó rồi cũng sẽ rời đi. Mọi việc không bao giờ có thể như ý mình, mọi việc đều rất vô thường và thay đổi, không ai biết trước được điều gì, vậy thì tại sao không sống thật tốt trong hiện tại này."

    Bất giác Ưu Linh mỉm cười trong thanh thản. Một ngọn gió vô tình lướt qua làm cho ngọn đèn phụt tắt, nàng đi thắp thêm một chén đèn khác nữa. Gió ngoài thất Linh Lan thổi to hơn, nàng đứng dậy vén rèm bước ra mỏm Hoàng Yến.

    Núi Giao Linh đang trong giấc ngủ say nồng. Rừng dây Như Không không lấp lánh bao bọc lấy Hoa Linh Điện. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt mưa rơi xuống đôi vai gầy của tiên tử. Ưu Linh đưa tay hứng từng giọt nước mưa mát lành, ngọt dịu. Giống như bỏ được tảng đá nặng ở trong lòng, Ưu Linh thấy lòng thật nhẹ nhàng, bình yên. Tiên tử nhớ đến Thần Thiên Long, tiên tử thấy mình quá trẻ con và vô minh, đã làm cho Thần Thiên Long phải bận tâm nhiều như vậy.
     
    Tiên Nhi likes this.
  5. Trúc Châu

    Messages:
    154
    [​IMG]

    Chương 24: Quỷ Sắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, khi sương vừa tan trên ngọn cỏ. Ưu Linh trở dậy thay xiêm y, vấn tóc gọn về phía sau. Nàng đi đến Hoa Linh điện. Khi đến trước điện Hoa Linh, Ưu Linh nhìn thấy linh vệ được tăng cường, mọi việc được chuẩn bị vô cùng chặt chẽ. Càng về gần thời điểm Vòng Hoa Linh xuất hiện, tiên khí hội tụ tại Hoa Linh điện ngày càng lớn. Ưu Linh cảm nhận rất rõ ràng điều đó.

    Khi vừa đến Hồ Bạch Liên, Ly Kha tiên tử đã nói ngay với Ưu Linh:

    "Ưu Linh, tối qua Thiên Long đã đi xem tình hình tại Mắt Thần".

    "Mắt Thần đã xảy ra chuyện gì? Anh hãy nói cho em rõ hơn". Ưu Linh ngạc nhiên hỏi lại Ly Kha.

    "Tối qua, Mắt Thần phía Đông Nam núi Giao Linh đột nhiên chuyển động dữ dội. Quỷ Sắt bị phong ấn ngàn năm chợt tỉnh giấc. Đây là điều rất bất thường. Thần Thiên Long đã phát hiện kịp thời. Thiên Long lo cho em vẫn chưa khỏe nên đã không cho anh nói cho em hay. Anh muốn cùng đi với Thiên Long nhưng thần đã ngăn lại vì thời điểm vòng Hoa Linh xuất hiện đã quá gần. Thiên Long không an tâm khi chỉ có một mình em phải lo toan tất cả". Ly Kha nói.

    Ưu Linh nghe Ly Kha nói liền thấy bất an trong lòng, Ưu Linh nói với Ly Kha:

    "Quỷ Sắt tại sao lại giải trừ được phong ấn trong thời điểm này. Thiên Long vì cùng đi tìm dược liệu cứu rắn chị với em đã tiêu hao rất nhiều nội nguyên, đi lần này có thể sẽ giao đấu với Quỷ Sắt. Em muốn đi hỗ trợ cho anh ấy".

    "Không được, em là đội trưởng của Hoa Linh điện, vòng Hoa Linh sắp xuất hiện, sao em có thể rời khỏi đây được. Có thể đây là kế điệu hổ ly sơn. Chính vì suy đoán điều này mà Thiên Long đã quyết chí đi một mình. Nay em đến đó sẽ làm cho Thiên Long thêm phần lo lắng. Em hãy chờ đợi thêm xem tình hình như thế nào". Ly Kha ngăn cản Ưu Linh.

    Thời gian chậm chạp trôi, đã qua một ngày, lòng của Ưu Linh như hơ trên lửa, tiên tử vô cùng lo lắng. Nàng đưa một mẩu tin cho Thiên Điểu đem đi: "Nhất định anh phải quay về. Em đợi anh ở Hoa Linh điện."

    Tin tức của Thiên Long vẫn bặt vô âm tín. Đã hai ngày trôi qua, ngoài trừ những lúc chuẩn bị kế hoạch cho ngày Hội hoa linh thì lòng của Ưu Linh luôn hướng về Mắt thần - nơi Thiên Long đang giao đấu với Quỷ Sắt. Nàng biết mình đang nhớ về Thiên Long, bên cạnh nỗi nhớ còn có sự hối tiếc vì đã không biết trân quý những giây phút hiện tại khi Thiên Long còn ở bên cạnh.

    Vừa bày xong chiến thuật ở Hồ Bạch Lạc, Ly Kha vội đến Hoa Linh Điện đưa thư báo từ Mắt Thần gửi về. Ưu Linh sốt ruột hỏi Ly Kha:

    "Thiên Long như thế nào rồi anh Ly Kha. Mọi việc có ổn không anh?"

    "Em xem thư báo đi sẽ rõ". Ly Kha nói.

    Ưu Linh tung thư báo lên không trung, thư báo từ từ mở ra, tái hiện lại những hình ảnh cuối cùng tại Mắt Thần.

    Khi Thiên Long đến Mắt thần thì Quỷ Sắt đã phá được phong ấn, từ từ tỉnh dậy. Đó là một loài Quỷ có thân hình to lớn với những gai sắt nhọn trên mình, đặt biệt là sắt nham từ miệng của Quỷ Sắt phun ra có thể làm tan chảy bất kỳ thứ gì trong không gian. Là loài Quỷ tồn tại cách đây hàng ngàn năm, trong lúc thiên ma tấn công núi Giao Linh, Quỷ Sắt đã bị Dược sư Hoa Linh Y phong ấn tại miệng của Mắt Thần.

    Vừa tỉnh dậy Quỷ Sắt đã hướng về phía núi Giao Linh. Thiên Long lúc đó vội bay đến ngăn cản. Hai bên giao đấu, tạo thành những cơn lốc xoáy kinh hồn. Quỷ Sắt bị phong ấn hàng vạn năm nhưng nội nguyên không hề suy giảm. Những chiếc gai nhọn sắt trên người nó bắn ra tua tủa, vây chặt lấy thần Thiên Long.

    Thiên Long dùng Bích huyền kiếm đánh trả. Khi kiếm thần chạm vào những chiếc gai sắt tạo nên những hoa lửa, đỏ rợp cả một góc trời. Thấy không thể giết thần bằng những chiếc gai sắt nó bắt đầu chuyển sang phun sắt nham, những đường phun sắt nham chí mạng, Thần Thiên Long dùng sức mình tránh đi những đợt sắt nham nóng cực độ.

    Do cùng đi tìm dược liệu để cứu rắn chị với Ưu Linh. Nội nguyên của thần Thiên Long chưa kịp phục hồi. Thần có phần yếu thế trước Quỷ Sắt. Quỷ Sắt hầm hập tiến về núi Giao Linh. Thiên Long dùng tất cả sức mình hóa hiện thành Bạch Long bay lên không trung, phun lửa xuống Quỷ Sắt, những chiếc gai sắt nung đỏ, tan chảy trên người khiến Quỷ Sắt gào lên một tiếng xé trời.

    Nó điên cuồng quay lại giao đấu với Bạch Long. Cả hai tiến dần về miệng của Mắt Thần, Mắt Thần vốn là một hố đen tồn tại song song với núi Giao Linh. Đây được xem là một trong những nơi nguy hiểm bậc nhất tại cõi trời Thiên Hoa. Ở miệng của Mắt Thần có từng luồng gió xoáy có lực hút cực mạnh, có thể hút tất cả vào trong.

    Thiên Long cố gắng tránh từ đợt sắt nham mà Quỷ Sắt phun ra, ngày càng dụ dẫn Quỷ Sắt gần đến miệng của Mắt Thần. Thần Thiên Long giả vờ yếu thế bị đẩy đến miệng của Mắt Thần. Quỷ Sắt tiến đến càng gần, Thiên Long cùng với Quỷ Sắt giao đấu ngay trên miệng của Mắt Thần.

    Cả hai giao đấu khốc liệt, những bông hoa lửa tung mù khắp lên không trung. Thiên Long cảm nhận hơi lạnh trong miệng của Mắt thần đẩy lên, những bông hoa lửa rụi tàn rất nhanh. Biết rằng đợt gió lốc mạnh cực độ đang đến gần. Thiên Long giữ chân của Quỷ Sắt. Khi lốc vừa đến, nó kéo mạnh cả hai xuống mất hút vào miệng của Mắt thần.

    Hình ảnh cuối cùng mà chiến báo ghi lại được chỉ là những bông hoa lửa yếu ớt, lấp lánh rơi xuống trong khoảng không vô tận. Mắt thần yên tĩnh như chưa có điều gì xuất hiện.

    Ưu Linh quá bàng hoàng, nàng đau xót khôn cùng, sức khỏe của nàng chỉ vừa mới phục hồi, thoáng choáng váng. Ly Kha đỡ lấy Ưu Linh. Ưu Linh trong giây phút liền trấn tĩnh lại và nói với Ly Kha:

    "Sự việc đã diễn ra như vậy, nếu báo ngay về sảnh Thanh La sẽ khiến cho mọi người hoang mang. Thiên Long, anh ấy lại là đội trưởng bảo vệ Bạch Lạc. Em sẽ đi xem xét việc này rồi sẽ trình lên với Thập bát lão tiên tử. Nếu Thiên Long đã quyết định điều gì, hẳn anh ấy cũng đã lường trước mọi việc hết rồi. Ly Kha, anh hãy tiếp tục theo dõi tiến độ thành lập đội bảo vệ của Bạch Lạc, đừng để có sơ suất gì".

    "Anh hiểu ý em. Em hãy yên tâm". Ly Kha nói.

    Đêm ấy trở về thất Linh Lan, Ưu Linh không sao ngủ được. Nàng nhớ về những gì đã trải qua với thần Thiên Long. Vừa mới tháo mở được gút thắt trong lòng. Nay Thiên Long đã rời xa. Chưa một lời được giãi bày. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến nàng quá thảng thốt. Khi hồi tưởng lại giây phút nhìn thấy Thiên Long rơi xuống Mắt Thần, Ưu Linh có cảm giác đất dưới chân mình như sụp đổ. Trên khóe mắt, từng giọt lệ long lanh rơi ra khỏi bờ mi.

    Khi còn được ở bên cạnh chúng ta thường không biết trân quý, cứ xem đó là chuyện bình thường, người ấy mặc nhiên hiện hữu trong cuộc đời ta. Đến khi người đó không còn bên cạnh mình nữa, khi hiểu rằng người mình thương vĩnh viễn đã rời xa, cảm giác bàng hoàng, cố gắng lắp ghép từng mảnh vụn của ký ức để hồi tưởng những giờ phút bên nhau. Cảm giác hối hận khi mình đã hành xử như vậy, nói lời như thế, cảm giác bất lực trước thời gian, trước quy luật vô thường, khiến lòng luôn day dứt.

    Tất cả đã quá muộn màng, có hối hận bao nhiêu cũng không thể quay lại được nữa. Ưu Linh cảm thấy quá chua xót cho bản thân mình. Nàng chợt nhận ra trong lòng nàng vẫn còn thương Thiên Long nhiều như vậy. Dù luôn nhắc nhở lòng mình, mọi việc đều do duyên mà diệt nhưng hoàn cảnh hiện tại vẫn khiến nàng quá đau lòng.

    Ngày hôm sau, khi mọi việc đã sắp xếp ổn định. Ưu Linh đến Mắt Thần để xem xét mọi việc, cũng là xem tình hình Thiên Long như thế nào. Mắt Thần im ắng không chút động tĩnh gì. Những đợt gió rít lên từng hồi. Nàng gọi to:

    "Thiên Long, anh đang ở đâu?"

    Tiếng nàng hòa lẫn vào không gian rồi mất hút, không một tiếng vọng lại, mọi việc chìm vào nỗi thất vọng khôn cùng. Tâm can của Ưu Linh rối bời. Thần Thiên Long là chiến thần, khi trở về vô tận nhất định có điềm báo. Trong khi đó, tại núi Giao Linh vẫn luôn yên tĩnh, không hề có điều gì bất thường. Nàng luôn có cảm giác Thiên Long vẫn bên cạnh mình.

    Ưu Linh phân vân thầm nghĩ: "Chuyện của Thiên Long, trước mắt cần nói cho Biên Niên lão tiên tử biết. Nhất định lão tiên tử sẽ có dự phòng, mọi chuyện sẽ có thể trong tầm kiểm soát". Dù rất buồn bã, Ưu Linh cũng nén đau thương, cùng với Đại Phong sắp xếp đội hình linh vệ tại Hoa Linh Điện.

    Càng đến gần ngày Vòng Hoa Linh xuất hiện, tiên khí tại núi Giao Linh hội tụ ngày càng mạnh. Khắp cả núi Giao Linh như đang tỉnh giấc đón chờ sự xuất hiện của Vòng Hoa Linh - Thánh vật tại núi Giao Linh - chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian rồi biến mất và là sự kiện trọng đại trong vòng 7000 năm mới có một lần.

    * * *

    Chương tiếp theo: Ngày Gặp Lại
     
    Last edited: Nov 14, 2022
  6. Trúc Châu

    Messages:
    154
    [​IMG]

    Chương 25: Ngày Gặp Lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ còn một ngày nữa thời khắc vòng Hoa Linh xuất hiện sẽ đến. Buổi họp mặt cuối giữa đội trưởng và các đội phó Viễn Chi cùng các lão tiên tử, sẽ được diễn ra nhằm đảm bảo cho mọi việc, được diễn ra thật thuận lợi và suôn sẻ.

    Sau khi nói cho Biên Niên lão tiên tử biết chuyện của Thần Thiên Long và trăn trở trong lòng mình. Ưu Linh thật buồn, nhưng tiên tử cố gắng dằn lòng mình xuống. Dù đã hàng ngàn lần nói với bản thân mình chấp nhận sự thật rằng Thiên Long sẽ vĩnh viễn không trở về nhưng trong tâm khảm của Ưu Linh vẫn nhớ Thiên Long rất nhiều. Tiên tử không tin rằng Thiên Long đã vĩnh viễn rời xa.

    Với tâm trạng vừa buồn, vừa hy vọng như thế, Ưu Linh bước đi như vô hồn qua từng lang cang dẫn đến cung Thanh Bảo. Ưu Linh bỗng có cảm giác rất lạ, nàng ngước nhìn lên thì thấy Thần Thiên Long cùng Ly Kha vừa đi qua mình. Thiên Long còn nhìn Ưu Linh cười rất tươi. Ưu Linh rất ngạc nhiên, vài khắc sau mới có thể định thần lại. Ưu Linh chợt nghĩ: "Thật sự là Thiên Long hay sao. Hay do bản thân mình quá nhớ thương mà lại tưởng tượng ra hình ảnh của Thiên Long".

    Dù rất bất ngờ nhưng trong lòng Ưu Linh rất vui vẻ và phấn khởi. Nàng bước nhanh chân đến cung Thiên Bảo, tại đây các đội trưởng, đội phó, đội Linh Vệ bảo vệ Hoa Linh điện và đội Bạch Vệ bảo vệ Hồ Bạch Lạc đang tập trung để hoàn tất các công việc chuẩn bị cung đón Vòng Hoa Linh.

    Vừa bước vào cung Thanh Bảo, Ưu Linh đã nhìn thấy Thiên Long. Ưu Linh khẳng định trong tâm: "Thật sự là anh ấy rồi".

    Thiên Long và Ly Kha đang trò chuyện cùng Biên Niên lão tiên tử. Ưu Linh đoán là về chuyện tại Mắt Thần. Nàng hơi nóng lòng, bước đến hỏi han.

    "Do vòng Hoa Linh sắp xuất hiện, đã kích hoạt tất cả dòng năng lượng xung quanh nó. Mắt Thần cũng vậy. Quỷ Sắt cũng vì thế mà tỉnh giấc. Trong lúc giao đấu, luồng lốc xoáy tiến đến kéo con và Quỷ Sắt vào miệng của Mắt Thần. Quỷ Sắt trong vùng từ trường của Mắt Thần không thể cử động được.

    Những viên Ngọc Ưu linh lần trước khi chạm vào Bích Huyền Kiếm đã nạm vào chuôi kiếm, nay lại tan chảy tạo nên một dòng khí trắng, bao phủ lấy cả Quỷ Sắt, khiến Quỷ Sắt rơi vào giấc ngủ triền miên. Lốc xoáy cũng ngưng hẳn lại. Con có cảm giác, mọi việc như được đóng băng, phong kín lại như lúc Quỷ Sắt bị Dược Sư Hoa Linh Y phong ấn. Cũng nhờ vậy con mới trở về được". Thiên Long nói với Biên Niên lão tiên tử.

    Biên Niên lão tiên tử vừa nghe qua đã hiểu được, ngọc Ưu Linh được sinh ra từ Ưu Linh trâm ngọc - thần khí trên người của Ưu Linh - cũng chính là phân thân của Vòng Hoa Linh, do đó, có sức mạnh phong ấn Quỷ Sắt một lần nữa.

    "Tình thế thật quá nguy hiểm. Sau này, con nhất định phải cẩn thận và quan trọng là phải thông báo cho mọi người biết. Mọi người mới có thể yểm trợ cho con". Biên Niên lão tiên tử nói.

    Biên Niên lão tiên tử chau đôi mày nhìn Ưu Linh dò hỏi: "Còn một chuyện nữa, vì sao Bích Huyền Kiếm lại giao đấu với Ưu Linh trâm ngọc, có phải vết thương của Ưu Linh lại liên quan đến việc này".

    "Sau khi, vòng Hoa Linh xuất hiện, con sẽ kể cho người nghe tất cả". Ưu Linh bối rối nói.

    "Con nói đấy nhé!" Biên Niên lão tiên tử hắng giọng

    Ưu Linh mỉm cười tinh nghịch rồi liếc nhìn Thiên Long. Thiên Long cũng mỉm cười nhìn nàng. Chỉ có Ly Kha, chứng kiến những lúc Ưu Linh suy sụy tinh thần, thân thể yếu ớt, vừa nghe cũng đã đoán được phần nào. Tiên tử Ly Kha thấy rất lo lắng cho Ưu Linh, chợt thoáng buồn khi thấy Ưu Linh thể hiện tình cảm với Thần Thiên Long.

    "Các con hãy chuẩn bị trình bày các phương án bảo vệ cho Vòng Hoa Linh. Ta đến chỗ các lão tiên tử để họp bàn thêm đây". Biên Niên lão tiên tử nói.

    Khi Biên Niên lão tiên tử đi rồi. Ưu Linh nhìn Thiên Long thật trìu mến. Ưu Linh cất tiếng nói:

    "Cuối cùng anh cũng đã quay về. Em tưởng rằng từ đây về sau sẽ không thể gặp anh được nữa. Em tưởng rằng suốt cuộc đời này em sẽ phải cố gắng nhớ những hình ảnh về anh, mỗi ngày phải cố gắng khắc ghi, không để phai nhòa".

    Thiên Long tiến gần về phía Ưu Linh hơn, mỉm cười rồi nói:

    "Anh đã về rồi đây. Em đã khỏe hơn chưa Ưu Linh?"

    "Em đã khỏe hơn nhiều rồi. Sau này, nhất định đừng làm em phải lo lắng như vậy nữa. Anh đã từng hứa, có chuyện gì xảy ra cũng sẽ cho em hay mà". Ưu Linh nói.

    Thiên Long nhìn Ưu Linh đầy thương yêu. Ưu Linh thấy lòng ấm áp vô cùng.

    Có những sự việc, những con người mà, một khi đã rời xa cuộc đời chúng ta rồi, ta mới biết rằng sẽ không còn có cơ hội hối tiếc. Lần này gặp lại Thần Thiên Long, Ưu Linh cảm giác mình như hồi sinh từ đáy sâu thẳm của đêm đen tối. Cảm giác yêu mến Thiên Long như lúc đầu gặp mặt. Bản thân cảm thấy mình cũng trở về một tiên tử trong trẻo, vô tư trước đây. Tất cả, tất cả như được một cơn mưa mát lành gột rửa.

    Tình yêu chân thật có lẽ chính là tình yêu với tất cả tâm từ. Dù người đó ra sao mình cũng thương, dù có bao nhiêu người thích người ấy, dù người ấy ở đâu, làm gì cũng được, mình đều ủng hộ và vui cho người ấy. Tình yêu chân thật thì không sở hữu, không đòi hỏi, không mong cầu.

    Ưu Linh cảm nhận rằng mình chỉ có thể yêu thương Thiên Long như vậy mới là tốt nhất cho chàng ấy. Càng cố nắm giữ, càng muốn chàng ấy thuộc về mình, chỉ càng làm cho bản thân mình tổn thương. Buông tất cả sẽ được tất cả. Có lẽ là đều khó làm nhất nhưng nếu làm được sẽ được phần thưởng xứng đáng nhất.

    Trong suốt buổi họp bàn, thỉnh thoảng Ưu Linh lại nhìn Thiên Long, nhìn với tâm yêu thương vô bờ. Trên đời này thứ quý giá nhất chính là thứ mình vừa đánh mất. Ưu Linh thấm thía hơn bao giờ hết, sự quý giá khi được bên cạnh, được lắng nghe, được nhìn thấy người mình yêu thương trong tầm mắt.

    * * *

    Chương tiếp theo: Mưu Đồ
     
    Tiên Nhi likes this.
  7. Trúc Châu

    Messages:
    154
    [​IMG]

    Chương 26: Mưu Đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Vũ thấy Thiên Long và Ưu Linh vui vẻ, cười đùa với nhau như vậy thì trong lòng vô cùng ganh ghét.

    Mấy đêm liền Tiểu Vũ đều không ngủ được, tiên tử không cam tâm khi nhìn thấy Ưu Linh được vui vẻ như vậy. Tiểu Vũ quyết lòng chia rẽ bằng được mối lương duyên này: "Ta bằng mọi giá phải khiến cho tiên tử Ưu Linh vĩnh viễn biến mất khỏi núi Giao Linh." Ánh mắt Tiểu Vũ rực lửa sân hận, như muốn ăn tươi nuốt sống Ưu Linh.

    Chỉ còn một ngày nữa, vòng Hoa Linh sẽ xuất hiện. Tại Hoa Linh điện, tiên khí hội tụ mạnh dần, bắt đầu xuất hiện những vầng sáng. Thập Bát lão tiên tử vội vàng đến Hoa Linh Điện để xem xét. Cả Hoa Linh điện với những cơn chấn động nhẹ, mọi vật dường như rung rinh. Trong Cung Thanh Bảo, vòng Hoa Linh lúc ẩn lúc hiện tỏa ra ánh sáng ngũ sắc tuyệt nhiên không thể nào nhìn rõ vòng Hoa Linh ngự ở nơi nào. Lúc đó Uyển uyển toàn thư đồng thời xuất hiện. Lật mở đến những trang cuối cùng đã bị phong kín. Biên Niên lão tiên tử truyền âm gọi Ưu Linh và Thiên Long cùng vào trong cung Thanh Bảo. Tiểu Vũ lúc này đang ở Suối Thanh Yến vận dụng thuật ẩn thân, theo chân của Ưu Linh và Thiên Long đến Cung Thanh Bảo, Tiểu Vũ đứng nép vào cửa theo dõi cuộc nói chuyện diễn ra.

    Những trang cuối của Uyển Uyển toàn thư dưới tác động của vòng Hoa Linh, mở ra điều bí mật - nơi cất giấu Mạn Hoàng Sa Hoa. Từ trang cổ thư hình ảnh Hồ Bạch Lạc hiện ra lung linh trong màu trắng xóa, cây Bạch Xích giữa đáy hồ ôm trọn một bông hoa màu vàng ma mị, rực rỡ, thân hoa mỏng manh, cánh hoa cong vút hướng thẳng lên trời như kêu lên nỗi thống thiết bi thương. Chính là Mạn Hoàng Sa Hoa trong truyền thuyết.

    Vòng Hoa Linh chính là cội nguồn sức mạnh của núi Giao Linh. Sự xuất hiện của Vòng Hoa Linh sẽ lan tỏa những năng lượng an lành cho mọi chúng sinh tại núi Giao Linh và cũng chính là gia tăng thêm sức mạnh của cấm thuật tại rừng Cẩm, nhằm bảo vệ cho Mạn Hoàng Sa Hoa. Vì vòng Hoa Linh sắp xuất hiện nên đã tái hiện lại những hình ảnh về loài hoa Bỉ Ngạn màu vàng độc nhất vô nhị trong Tam giới này.

    Bỉ ngạn hoa lưu truyền trong ba cõi Thiên - Nhân - Ma với lời nguyền không bao giờ được hóa giải: "Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Ngàn năm lá sinh, ngàn năm lá diệt. Hoa hiện hữu thì không có lá, lá hiện hữu thì không có hoa, tưởng niệm bao nhiêu cũng không gặp lại. Lá và hoa vĩnh viễn không có khả năng ở cùng thời kỳ tồn tại, đời đời kiếp đều bỏ lỡ lẫn nhau ."

    Bỉ ngạn đỏ - Mạn Châu Sa hoa yêu dị, diễm lệ sinh tồn ở Minh giới, trên đường xuống hoàng tuyền, bên đá Tam Sinh, bên bờ Vong Xuyên. Hương hoa có ma lực gợi nhớ ký ức lúc còn sống của người chết.

    Bỉ ngạn trắng - Mạn Đà La hoa thoát tục, thanh khiết sinh tồn ở Phật giới, tượng trưng cho sự sám hối của những tâm hồn giác ngộ.

    Bỉ ngạn vàng - Mạn Hoàng Sa hoa ma mị, rực rỡ sinh tồn ở Tiên giới, trong hồ Bạch Lạc lãnh lẽo, buốt giá, là phương thuốc thần kì có thể chữa lành vết thương cơ thể và vết thương tâm hồn, đồng thời có thể hội tụ hồn phách, cải tử hoàn sinh, mà ba giới Thiên - Nhân - Ma luôn muốn có được.

    Trong một vài khắc vòng Hoa Linh ẩn đi thì những những hình ảnh trên Uyển Uyển toàn thư cũng mờ dần và biến mất. Tiểu Vũ nghĩ thầm: "Thì ra Mạn Hoàng Sa Hoa đã được phong ấn ở cây Bạch Xích tại Hồ Bạch Lạc. Đúng là một trong những hiện tượng chưa từng thấy. Có lẽ vì sự phong ấn chặt chẽ này mà hơn 7000 năm qua chưa từng có một ai biết về tung tích thật sự của Mạn Hoàng Sa Hoa."

    Thập Bát Tiên dặn dò Ưu Linh và Thiên Long nhất định phải có sự chuẩn bị cẩn thận chu đáo, không cho bất cứ chuyện gì xảy ra vì sự an lành của núi Giao Linh và vì Mạn Hoàng Sa Hoa. Nhìn bên ngoài sự xuất hiện này như là một ngày hội của núi Giao Linh nhưng thực sự đó là một trong những thời điểm mà núi Giao Linh gặp rất nhiều bất lợi. Bởi lúc ấy Mạn Hoàng Sa Hoa cũng dần lộ diện, sức mạnh thần kỳ của hoa sẽ thu hút rất nhiều yêu ma đến tranh đoạt sức mạnh kinh thiên của hoa.

    Thiên Long và Ưu Linh vâng mệnh rồi lui ra. Tiểu Vũ cũng lẻn ra ngoài.

    Nhận thức được nhiệm vụ vô cùng quan trọng lần này mà Ưu Linh phải gánh vác. Tiểu Vũ rắp tâm mưu hại Ưu Linh. Tiểu Vũ bàn với Chu Tượng cùng đến núi U Sơn tìm gặp Thiên Ma.

    "Em định làm gì vậy Tiểu Vũ, em đến U Sơn làm gì?" Chu Tượng hốt hoảng hỏi Tiểu Vũ.

    "Em muốn gặp Thiên Ma, cho hắn biết một bí mật". Tiểu Vũ đáp lời.

    Nhin thấy thái độ phân vân và lo lắng của Chu Tượng, Tiểu Vũ tiếp tục dụ dẫn, nhằm xoa đi những bất an của Chu Tượng:

    "Nếu anh giúp em thì sao này đội trưởng của Viễn Chi sẽ do hai ta nắm giữ. Anh sẽ là đội trưởng của Hồ Bạch Lạc. Em sẽ là đội trưởng của Hoa Linh Điện. Kim Chi Ấn và Ngọc Diệp Ấn trong tay thì ta còn sợ ai nữa chứ".

    Chu Tượng khi nghe Tiểu Vũ nói như thế, liền bị những quyền lợi che mờ mắt mà nghe theo lời sắp đặt của Tiểu Vũ. Chu Tượng dùng thuật dị dung biến thành Tiểu Vũ khiến mọi người không nghi ngờ trong khi Tiểu Vũ rời khỏi núi Giao Linh mà đi đến núi U Sơn

    Tiểu Vũ khi đến U Sơn thì bắt gặp khắp nơi là màu trắng xóa. U Sơn đầy oán khí, chứa đựng biết bao nỗi thống khổ của thân tâm. Nơi nơi tràn ngập dục vọng, si mê. Khi đến gần Hắc Cung thì mới biết được, người vợ thân yêu của Thiên Ma đang bị loạn tâm do tiểu ma vừa sinh ra đã chết. Thiên Ma vô cùng sân hận khi không cứu được con mình của mình, vừa thống khổ khi nhìn thấy người vợ mà mình yêu trong cơn điên loạn, hắn điên cuồng phá nát mọi thứ.

    Thời cơ quả thật đã đến. Tiểu Vũ vào xin yết kiến Thiên Ma. Thiên Ma nghe xong những lời của Tiểu Vũ về Mạn Hoàng Sa Hoa, loài hoa có thể chữa lành vết thương tâm hồn, lại có thể cải tử hoàn sinh, điều này chính xác là những điều mà hắn đang tìm kiếm, có thể khiến cho người vợ thân yêu của mình bình tâm lại và hy vọng có thể cứu được tiểu thiên ma, nghĩ như vậy Thiên Ma rống lên thống thiết, trong lòng lửa tham bốc lên ngùn ngụt, quyết tâm cướp Mạn Hoàng Sa Hoa đem về cứu người vợ và đứa con của mình.

    Trong vô lượng vũ trụ này sẽ có vô lượng chúng sinh, mỗi chúng sinh đều có những nỗi thống khổ riêng là người hay tiên hay ma đều không thể tránh khỏi. Sự đau khổ khi phải xa lìa người mình yêu thương, hay nhìn người mình thương sống trong cơn điên loạn, có thể biến thành cơn uất hận, khiến người ta làm ra những việc gây hại cho biết bao người và cho chính bản thân mình. Bởi không thể chấp nhận được sự thật, không thể hiểu về sự vô thường, nhân quả và duyên sinh nên không thể buông bỏ được mà làm sự việc ngày càng không thể cứu vãn được nữa.

    (Chương tiếp theo: Hội Hoa Linh)
     
  8. Trúc Châu

    Messages:
    154
    [​IMG]

    Chương 27: Hội Hoa Linh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mai, vòng Hoa Linh sẽ xuất hiện, đêm nay cả núi Giao Linh vẫn say ngủ êm đềm, không gian tĩnh mịch khiến cho Ưu Linh có phần bất an, gió thổi nhè nhẹ nhưng không mang cảm giác dễ chịu, Ưu Linh có dự cảm gì đó chẳng lành. Hoa Linh Điện tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, lúc ẩn lúc hiện, rừng cây Như Không vẫn lấp lánh trong từng nhịp thở.

    Ưu Linh bâng khuâng nghĩ không biết giờ này Thiên Long ra sao, tình hình của Bạch Lạc đang như thế nào?

    Thiên Long cũng không thể ngủ được, chàng thấy khí lạnh của Hồ Bạch Lạc bốc lên ngùn ngụt, Hoa Thánh Y cũng bắt đầu đóng tuyết và se sắt lạnh. Những hạt bụi li ti màu vàng thỉnh thoảng từng đợt trôi vào bờ hồ Bạch Lạc. Thiên Long biết rằng Mạn Châu Sa Hoa đã bắt đầu chuyển mình nơi đáy hồ.

    Thời gian trôi qua chậm chạp và thời khắc Vòng hoa Linh xuất hiện cuối cùng cũng đã đến. Đây là việc hy hữu nhất trong cõi trời Thiên Hoa, 7000 năm xuất hiện một lần rồi biến mất.

    Bình minh vừa rạng, vòng Hoa Linh bắt đầu xuất hiện làm sáng rỡ cả Hoa Linh Điện. Một chiếc vòng tròn có vẻ đẹp hoàn hảo, trên thân vòng chạm khắc những hoa văn cổ bằng vàng, những viên kim cương và lưu ly nhỏ được nạm trên thân vòng tỏa ra ánh sánh ngũ sắc. Thân vòng trong suốt như pha lê, một cái chuông nhỏ bằng ngọc được gắn ở thân vòng tạo ra âm thanh vô cùng vi diệu. Vòng hoa linh như một tạo vật đẹp đẽ nhất được tạo ra từ tình yêu thương mà Dược Sư Hoa Linh Y để lại cho núi Giao Linh.

    Vòng Hoa Linh xuất hiện, khắp nơi tại núi Giao Linh muôn hoa khoe sắc thắm. Những con suối, nước chảy rì rào, róc rách như reo vui. Gió thổi mơn man từng cây lá, mang hương thơm của các loài hoa khắp từng ngõ ngách của núi Giao Linh. Cả núi Giao Linh như được phủ một bức màn hoa vô cùng bí ẩn và xinh đẹp.

    Những tiên tử với những màu áo thanh tú từ khắp nơi hội tụ về Sảnh Đồng Quy để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vòng Hoa Linh. Hai bên lang cang phía trên của Sảnh Đồng Quy là hoa Tử Đằng màu tím biếc buông nhẹ những lọn nhỏ, nhè nhè bay trong gió. Lang cang phía dưới có Hoa Cẩm Tú Cầu, Hoa Xác Pháo, Hoa Thiên Điểu, càng tô điểm cho Sảnh Đồng Quy thêm phần rực rỡ. Những dây Thường Xuân, dây Băng Tâm mềm mại buông thõng hai bên thác nước Trà Mi thêm phần yểu điệu. Hồ điệp sặc sỡ sắc màu chập chờn trong không gian choáng ngợp bởi hoa là hoa, những chú thỏ, chú nai con ngơ ngác như làm cho cảnh vật càng dễ thương hơn bao giờ hết.

    Chúng tiên hội tụ về đông không đếm xuể, các vị với quần áo đẹp đẽ chỉnh tề, cùng hướng về Hoa Linh điện chờ đợi vòng Hoa Linh xuất thế. Chuông trên cung trời Thiên Hoa đã điểm ba tiếng thật thanh tao, ngân vang. Vòng Hoa Linh ngự trên đệm mây ngũ sắc bay về Sảnh Đồng Quy. Từng đôi mắt long lanh đầy xúc động khi nhìn thấy thánh vật của núi Giao Linh.

    Vòng Hoa Linh thật đẹp biết bao, ngự giữ sảnh Đồng Quy, vòng Hoa Linh tỏa ánh sáng dịu dàng và lan tỏa nguồn năng lượng an lành xuống tất cả vạn vật tại núi Giao Linh. Các vị tiên tử đồng hoan hỷ cùng nhau chánh niệm nhất tâm, đón nhận năng lượng an lành ấy và lan tỏa nó đến khắp hành tinh trong vũ trụ.

    Nguồn năng lượng từ vòng Hoa Linh lan tỏa đến rừng Cẩm, khiến cho kết giới tại rừng Cẩm càng thêm vững chắc, những mối liên kết của từng vòng bảo vệ tại Bạch Lạc lại càng được vững vàng. Dưới đáy hồ Bạch Lạc, Mạn Hoàng Sa Hoa khẽ rung mình, tỏa hương thơm ngào ngạt và khoe sắc vàng rực, ma mị trong làn nước lạnh giá. Hồ Bạch Lạc bốc lên hơi lạnh ngùn ngụt như muốn hóa băng cả mặt hồ. Đây chính là lúc Mạn Hoàng Sa Hoa cảm thấy được vui sướng nhất, vì hoa được tiếp nhận năng lượng từ Vòng Hoa Linh.

    Mạn Hoàng Sa Hoa là một loại kỳ hoa trong vũ trụ, có sức mạnh vô song, hoa hấp thụ nguồn linh khí cả núi Giao Linh và giữ cho núi Giao Linh luôn có được sự cân bằng. Vòng Hoa Linh xuất hiện khiến hoa rất vui mừng như được gặp lại sự yêu thương mà hàng vạn năm trước Dược Sư Hoa Linh Y dành cho mình. Mạn Hoàng Sa Hoa khẽ đu đưa trong làn nước, từng đợt bụi vàng mịn màng dập duềnh ngày càng nhiều vào mép hồ. Ánh sáng vàng từ từ tỏa lên từ cây Bạch Xích.

    Cảnh tượng tại núi Giao Linh đẹp đẽ lạ thường chưa từng có. Sảnh Đồng Quy và Bạch Lạc như song cảnh tuyệt mĩ hoàn hảo nhất, khó tìm thấy được trong cõi thiên hà.

    Thập Bát Tiên và Ưu Linh không ngừng theo dõi diễn biến của sự xuất hiện quá quý giá này. Thiên Long tại Bạch Lạc cũng không ngừng cảnh giác. Thời gian như ngưng đọng lại, những cánh hoa đào bay bay nhè nhè trong gió càng làm cho khung cảnh thêm hữu tình, mọi việc như được diễn ra chậm lại dưới sự ảnh hưởng của Vòng Hoa Linh.

    Khi mặt trời vừa qua khỏi đỉnh của Thạch Trụ tại Hoa Linh Điện. Vòng Hoa Linh bắt đầu ẩn đi, đây là thời điểm vô cùng nguy hiểm bởi là lúc nguồn sức mạnh của vòng Hoa Linh yếu nhất, vòng ánh sáng của Hoa Linh dần mờ đi thì cùng lúc đó Cung Ma Liềm là thánh vật của cõi ma vụt phóng đến chạm vào Vòng Hoa Linh. Ưu Linh nhanh như cắt dùng thân mình chặn lấy Cung Ma Liềm, liền bị từ trường của Cung Ma Liềm đánh bật ra xa. Cung ma liềm va chạm vào vòng Hoa Linh tạo ra âm thanh cực lớn làm rung động cả Sảnh Đồng Quy. Vòng Hoa Linh bị nứt ở thân.

    Ưu Linh nhanh chóng phi đến dùng kiếm Thanh Ngọc chiến đấu với Cung Ma Liềm. Thập Bát Tiên dùng truyền âm phân tán tất cả tiên tử. Các thiên binh, Linh vệ bảo vệ Vòng Hoa Linh đều xuất hiện. Thiên Ma cũng đem theo ma binh hùng hậu quyết trận tử chiến với đội Viễn Chi.

    Ưu Linh đứng đầu đội Viễn Chi, nàng đứng giữa không trung dùng Thanh Ngọc Kiếm chặn lấy Cung Ma Liềm, lúc ấy Thiên Ma nhanh như cắt phi đến dùng nội ma chưởng lực vào Cung ma liềm và bay đến cướp lấy vòng Hoa Linh. Ưu Linh dùng hết sức mình truyền nội nguyên cho Vòng Hoa Linh, quyết tâm giữ lấy vòng Hoa Linh. Dưới áp lực giằng co từ hai phía, thân vòng Hoa Linh bị nứt ngày càng bị nứt nhiều hơn và gãy làm đôi. Ưu Linh cầm được một nửa và Thiên Ma cầm được một nửa. Thập Bát lão tiên tử cùng bay lên, thì bị chúng ma cùng xông lên tấn công, khiến Ưu Linh chỉ còn có thể một mình mà chống chọi với Thiên Ma.

    Thiên Long tại Bạch Lạc trong lòng nóng như lửa đốt, khi thấy Thiên Ma xông đến. Thiên Long dặn Ly Kha ở lại bảo vệ Bạch Lạc vì chàng hiểu rằng vòng Hoa Linh bị cướp chắc chắn cấm thuật tại rừng cẩm sẽ bị giải trừ. Một mình Ưu Linh không thể đấu lại với Thiên ma. Thiên Long lao đi như tên bay về phía Sảnh Đồng Quy. Ưu Linh dùng tất cả sức mình chiến đấu với Thiên Ma, cùng với sự giúp sức của Thiên Long nhưng Thiên Ma thật sự quá mạnh.

    Hắn cướp được một nửa vòng Hoa Linh vội vã tiến về Hồ Bạch Lạc. Thiên Long và Ưu Linh biết được ý muốn của Thiên Ma liền phi thân về Bạch Lạc. Thiên Ma lần này quyết cướp lấy bằng được Mạn Hoàng Sa Hoa đem về cho nên đã chuẩn bị mọi việc kỹ càng. Hắn không những đem theo quân ma, mà còn đem theo đôi xà tinh và chó ba mắt, quyết ngăn bất kỳ ai ngăn cản hắn cướp Mạn Hoàng Sa Hoa. Thiên Long và Ưu Linh bị đôi xà tinh giữ chân, lúc ấy hai chị em rắn Uyên Hoàng và Khương Hoàng xuất hiện, chiến đấu anh dũng bảo vệ chúng tiên đẩy lùi yêu thú của Thiên ma.

    Ưu Linh và Thiên Long phi thẳng về Bạch Lạc, phía sau lưng sảnh Đồng Quy chìm trong tan tác, những tiểu tiên tử với đôi mắt ngơ ngác trên diệp xa trước khi bay đi, những bông hoa dập nát, những loài động vật chạy trong thảng thốt, tiếng chiến đấu vang động cả một góc trời.

    (Chương tiếp theo: Hoa Linh Cung Tiễn)
     
  9. Trúc Châu

    Messages:
    154
    [​IMG]

    Chương 28: Hoa Linh Cung Tiễn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ưu Linh đeo một nửa Vòng Hoa Linh vào tay, cùng Thiên Long phi nhanh về phía rừng Cẩm, cố gắng tìm cho được Mạn hoàng sa hoa trước Thiên Ma. Càng đi sâu vào trong rừng Cẩm, khí lạnh càng tăng dần, không khí ngày càng âm u, không còn nhìn ra lối.

    Thiên Ma đang bị mê trận của rừng Cẩm giữ chân. Vòng Hoa Linh vỡ làm đôi, cấm thuật của rừng Cẩm được giải trừ đi một nửa, mê trận không thể giữ Thiên Ma được lâu. Hắn thoát ra khỏi mê trận, điên cuồng phá hủy, đốt sạch cây cối, lùng sục mọi nơi tìm Mạn Hoàng Sa Hoa, cả rừng Cẩm chìm trong biển lửa. Vòng lửa ngày càng siết lại, để lộ Hồ Bạch Lạc ở giữa rừng Cẩm.

    "Cuối cùng ta đã tìm được Mạn hoàng sa hoa". Giọng thiên ma rít qua kẽ răng. Nói xong hắn lao đi như một cơn lốc về phía Hồ Bạch Lạc.

    Thiên Long và Ưu Linh nhìn thấy rừng Cẩm đang ngùn ngụt cháy. Cả hai vô cùng đau lòng. Cố gắng hết sức bay đến Hồ Bạch Lạc.

    "Thiên Long, nhanh lên, chúng ta hãy đến cây Bạch Xích. Mạn Hoàng Sa đang ở cây Bạch Xích". Ưu Linh nói trong gấp gáp.

    Hai người chưa kịp bay đến cây Bạch Xích, Thiên Ma đã phía sau tung một chưởng vào người Ưu Linh, nàng ngã xuống trên những bông hoa Thánh Y mỏng manh. Thiên Long vội đỡ lấy Ưu Linh. Cả hai bay lên không trung đánh với Thiên ma. Hai người cùng nhau phối hợp, thi triển tất cả chiêu thức giao đấu nhưng vì cả hai đã tốn quá nhiều nội nguyên nên đều không chống cự nổi trước Thiên Ma. Thiên Ma quá mạnh lại có một nửa Vòng Hoa Linh trong tay, càng không dễ đối phó. Hai người bị đánh văng xuống đất, lăn xuống sát mép nước Hồ Bạch Lạc.

    Ưu Linh bị chấn động mạnh, trong khoảnh khắc, nàng thấy một luồng ánh sáng vàng rực rỡ phản chiếu từ đáy hồ. Nàng thì thầm: "Mạn Hoàng Sa Hoa"

    Thiên Long dùng thuật ẩn thân bế Ưu Linh lại một gốc cây đại thụ gần đó.

    Những tiếng nổ vang trời làm đinh tai nhức óc. Nước trong hồ nổi sóng. Thiên ma điên cuồng tìm kiếm Mạn Hoàng Sa Hoa. Hắn đang dùng chưởng lực trút xuống cây Bạch Xích.

    Ưu Linh nói với Thiên Long đầy quyết tâm:

    "Anh Thiên Long, Mạn Hoàng Sa Hoa đang gặp nguy hiểm. Nếu không ngăn cản được Thiên ma, chúng ta sẽ mất Mạn Hoàng Sa Hoa, mất luôn cả núi Giao Linh và những tiên tử mà chúng ta yêu thương. Chúng ta chỉ còn một lựa chọn cuối cùng. Phải dùng Hoa Linh Cung Tiễn".

    Hiểu được ý định của Ưu Linh, Thiên Long nói ngay:

    "Hoa Linh Cung Tiễn chỉ có thể mở một lần. Ưu Linh Ngọc cũng là linh hồn của em. Nếu đánh mất hết ngọc ưu linh, em khó mà toàn mạng. Anh không thể để em mạo hiểm."

    "Anh cũng biết Hoa Linh Cung Tiễn chỉ có thể mở một lần. Em cần có một điểm tựa thật vững chắc để giương cung. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Em cần anh giúp, Thiên Long." Mắt của Ưu Linh đẫm lệ, nàng tiếp tục nói trong nghẹn ngào:

    "Ánh sáng vàng ngăn không cho Thiên ma đến gần cây Bạch Xích. Hắn chỉ có thể dùng chưởng lực từ xa. Chúng ta sẽ đứng đối diện với cây Bạch Xích, tạo nên thế ngắm cung tốt nhất".

    Nhìn ánh mắt của người yêu, cùng giọng nói quyết tâm của nàng ấy. Thiên Long biết rằng mình không thể ngăn cản. Chỉ có thể nhủ thầm trong lòng, bằng mọi giá cũng phải bảo vệ Ưu Linh. Hai người nhìn nhau im lặng không nói nhưng trao cho nhau biết bao yêu thương. Thiên Long nhẹ nhàng lau giọt nước mắt của nữ tiên tử. Chàng nói với nàng:

    "Hứa với anh, nhất định phải bình an".

    Ưu Linh mỉm cười trấn an Thiên Long. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy suốt đời Thiên Long không bao giờ quên được.

    Vừa dứt lời, Thiên Long bay về phía hồ Bạch Lạc, biến hình thành Bạch Long to lớn, cuốn mình xuyên qua bức tường ánh sáng màu vàng xung quanh cây Bạch Xích. Thân và đuôi của Bạch Long trụ vững trên không trung, trên mặt hồ Bạch Lạc.

    Cùng lúc ấy Ưu Linh tiên tử tháo một nửa Vòng Hoa Linh cầm ở tay trái, tay phải rút Trâm Ưu Linh trên tóc. Sau đó, Ưu Linh chắp hai tay lại giơ thẳng lên cao qua đầu, dùng hết khí lực của cơ thể xoay ba vòng xuyên qua bức tường ánh sáng vàng bao quanh cây Bạch Xích, Ưu Linh nhẹ nhàng đáp xuống đứng trên lưng Bạch Long. Tay trái cầm một nửa Hoa Linh giơ ra trước mặt. Tiên tử đọc thần chú, lập tức nửa Vòng Hoa Linh biến thành cung tiễn. Thân cung trong suốt, hai đầu là Kim Cương Hoa Linh. Toàn thân cung phát ra ánh sáng trắng tỏa rạng cả mặt người cầm cung. Ư Linh Trâm Ngọc cũng biến đổi thành một mũi tên bằng ngọc ngũ sắc, phát ra hàng ngàn tia sáng ngũ sắc. Ưu Linh giương cung nhắm thẳng vào Thiên ma đang điên cuồng chưởng lực vào cây Bạch Xích.

    Những tiếng nổ vang trời như sự rên xiết của muôn vàn cây cỏ. Mặt hồ nổi sóng. Khói và hơi lạnh bốc lên ngùn ngụt. Trên mặt hồ, cây Bạch Xích rung lên theo từng chưởng lực của Thiên ma. Lá cây rụng lả tả như hàng ngàn giọt nước mắt đau đớn. Đối diện Bạch Xích, Ưu Linh và Thiên Long tạo tư thế chiến đấu mạnh mẽ, uy lực, quyết chiến sinh tử.

    Râu và bờm của Bạch Long bay lòa xòa trong gió, bốn chân móng vuốt sắc nhọn, trụ vững giữa không trung. Bạch Long làm bệ đỡ, Ưu Linh tiên tử phía trên. Tóc mây của Ưu Linh chập chờn trong gió lạnh. Ánh mắt đầy vẻ quyết tâm. Tay nàng giương cung nhắm thẳng Thiên ma. Tiên và Rồng tạo thành một khối hợp nhất cả thân và tâm.

    Sức mạnh của Hoa Linh cung tiễn ngày càng lớn, hội tụ linh khí của Giao Linh. Ánh sáng phát ra từ cung và tên ngày càng sáng rỡ. Lúc ánh mắt Thiên ma bắt gặp ánh mắt của Ưu Linh cũng là lúc mũi tên được bắn ra khỏi cung tên. Mũi tên lao vút về phía trước với tốc độ cực nhanh. Xung quanh mũi tên được bao bọc bởi ánh sáng trắng của Hoa Linh. Mũi tên xé gió phân thành hàng vạn mũi tên Ưu Linh. Đến gần Thiên ma mũi tên Ưu Linh tan ra thành muôn ngàn viên Ưu Linh Ngọc ngũ sắc, ghim vào khắp cơ thể Thiên ma. Những viên ngọc ấy lại mở vỏ phát tán đi hàng ngàn mũi tên nhỏ nằm bên trong.

    Thiên ma đau đớn, rên xiết vang trời, toàn thân phủ đầy ánh sáng của Ưu Linh Ngọc. Trước khi đổ ngục xuống hắn lấy hết sức mạnh còn lại tung chưởng phản hồi cuối cùng. Ưu Linh tiên tử đã dùng quá nhiều tiên lực, không còn Ưu Linh Ngọc, lại bị một chưởng quá mạnh của Thiên Ma. Nàng rơi mình xuống Hồ Bạch Lạc.

    Lúc này, nàng thấy toàn thân lạnh buốt, thấu đến tâm can. Trong giây phút ấy trong đáy mắt nàng là hình ảnh đẹp đẽ về núi Giao Linh, về Hoa Linh Điện, về những tiên tử yêu thương, Biên Niên lão tiên tử, Ly Kha, Thiên Long và cuối cùng là vùng Lưỡng Địa nơi nàng và Thiên Long có biết bao kỉ niệm.

    Ưu Linh ngã xuống, rơi trong khoảng không vô định, thân tiên tử chạm vào hoa Thủy ngọc, va đập vào nước hồ buốt giá, rồi từ từ chìm xuống đáy hồ. Khí lạnh từ hồ và bụi vàng từ Mạn Hoàng Sa Hoa bay mù trời, che khuất cả mặt hồ như đang muốn đóng băng.

    Thiên Long nhìn thấy hình ảnh Ưu Linh hy sinh thân mình, quá đau lòng, thần bay quanh hồ ba vòng tìm kiếm nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của nữ tiên tử. Thiên Long gọi Ưu Linh trong tuyệt vọng, không còn nghe được tiếng của Ưu Linh, không còn nhìn thấy được Ưu Linh, Thiên Long gần như phát điên giữa khoảng trời Bạch Lạc. Thiên Long gầm lên những tiếng bi thương, dùng hết sức nội nguyên tạo nên vòng kết giới xung quanh hồ như muốn bảo vệ người mà thần đã yêu thương, như muốn tất cả mọi việc, cả không gian và thời gian dừng lại ngay giây phút này.

    Nội nguyên từ Thiên Long quá lớn làm những đợt khí lạnh bay tản lên, tạo thành từng dòng. Mặt hồ thấp thoáng hiện ra trước mắt, mặt hồ đã bắt đầu hình thành một lớp băng mỏng phía trên. Thời gian đã quá gấp rút, e rằng mặt hồ sẽ hóa băng vĩnh viễn, Thiên Long vội lao mình xuống hồ, tìm kiếm Ưu Linh, khi đầu rồng chạm mặt băng đã bị dội ngược lại, Thiên Long bị thương, nhưng chàng vẫn không từ bỏ, tiếp tục công phá mặt băng để được xuống đáy hồ. Sau những nỗ lực của mình, mặt băng đã nứt, Thiên Long phá vỡ được mặt băng mà trầm mình xuống hồ Bạch Lạc.

    (Chương tiếp theo: Mạn Hoàng Sa Hoa)
     
  10. Trúc Châu

    Messages:
    154
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...