Ngôn Tình [Edit] Toàn Thế Giới Đều Muốn Ta Kêu Ba Ba - Đông Sa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cuộn Len, 21 Tháng một 2022.

  1. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 30: Trộm đưa Thu Thu lên máy bay

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Kaka193, vtmh1996, ka1939439 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2022
  2. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 31: Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui không?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Kaka193, vtmh1996, ka1939441 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng hai 2023
  3. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 32: Ba ba thật đẹp trai

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Kaka193, vtmh1996, ka1939433 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2022
  4. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 33: Ni Khắc Sâm đúng là không biết điều

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Kaka193, vtmh1996, ka1939433 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2022
  5. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 34: Cùng các ba ba xem《 Xin chào bảo bối 》

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Kaka193, vtmh1996, ka1939433 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng hai 2023
  6. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 35:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    TMD!

    Hai câu đơn giản của Tông Tuyển làm cho Kỷ Hoài suýt nữa thì tức chết, cậu chỉ vào hắn nói: "Sao lại có người như anh chứ? Tôi khuyên anh nên lương thiện chút đi!"

    Cậu có trêu chọc gì hắn không?

    Một câu khó nghe cậu cũng chưa nói, kết quả vẫn bị hắn gạt bỏ phúc lợi, đây có phải việc mà người làm không chứ?

    "Hơn nữa, sao lại nói ' Thu Thu con lớn rồi?'Thu Thu lớn chỗ nào? Bé còn nhỏ như vậy mà đã để bé tự gội đầu? Nhẫn tâm không khác gì cha dượng."

    Tức thì tức, nhưng mà thời điểm dìm hàng người khác nâng giá bản thân Kỷ Hoài vẫn nhớ rõ: "Chuyện nhẫn tâm như vậy, tôi không làm được, đừng nói Thu Thu năm tuổi, cho dù 15 tuổi, 25 tuổi, chỉ cần bé là con gái của tôi một ngày, tôi sẽ gội đầu cho bé một ngày!"

    Nếu người nói câu này là ba ba khác, có lẽ sẽ khiến người nghe vô cùng cảm động, cảm thấy tình thương của cha quá vĩ đại, nhưng mà nghe lời này từ miệng Kỷ Hoài, trong đầu Giang Qua và Tông Tuyển chỉ xuất hiện hai chữ --

    Tưởng bở!

    Đối với Kỷ Hoài, gội đầu cho Thu Thu là một chuyện vui vẻ mà không phải chuyện gì vất vả, cho nên làm sao có thể khiến Giang Qua và Tông Tuyển cảm động.

    Bọn họ chỉ thấy, Kỷ Hoài muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi! Hơn nữa còn muốn chiếm tiện nghi lớn!

    Nhưng mà Kỷ Hoài mặc kệ suy nghĩ của bọn họ, cậu chỉ quan tâm đến Thu Thu, cậu nhìn về phía bé con, hỏi: "Thu Thu, con thích ba Đường Đường gội đầu cho con không?"

    Thu Thu: "..."

    Bé cảm thấy trọng điểm không phải bé thích hay không, mà bé thấy ba Đường Đường rất thích gội đầu cho bé, Thu Thu nên làm thế nào bây giờ?

    Ba ba của mình chỉ có thể tự mình chiều chuộng thôi.

    "Thích ạ." Thu Thu gật gật đầu nói với Kỷ Hoài, lập tức thấy ba ba cao hứng cười cười, bé cũng không nhịn được cười theo.

    Đối với Thu Thu, tự mình gội đầu hay được các ba ba gội cho đều được, đều là chuyện nhỏ.

    Nếu các ba ba thích gội đầu cho bé, vậy thì để họ gội, Thu Thu không phải vì muốn mọi người đều thích mình mà tỏ ra ngoan ngoãn, bé biết các ba ba đều yêu mình nên mới làm như vậy.

    Bé rất thích các ba ba, muốn họ vui vẻ.

    Còn có một chuyện khác, Thu Thu chưa bao giờ nói với các ba ba, đó là: "Thật ra lần đầu tiên được ba ba gội đầu, con rất vui."

    Sao có thể không vui được?

    Bé siêu thích cảm giác được mọi người yêu thương.

    Thu Thu nói bé rất vui, nhưng mà Kỷ Hoài nghe bé nói như vậy thấy cực kỳ đau lòng, mặc dù lúc nhỏ cậu cảm thấy cha mẹ không thương mình, nhưng mà đấy chỉ là cảm giác của cậu mà thôi, ba mẹ Kỷ thực sự rất thương cậu, cậu còn được dì cả và dượng xem như con ruột nữa.

    Nhưng mà Thu Thu thì khác.

    Cha Văn mẹ Văn đều không yêu bé, cho nên những việc nhỏ này đối với những đứa trẻ khác thì bình thường, nhưng với bé lại rất quý trọng.

    Sau khi Giang Qua nghe thấy Thu Thu nói vậy, đột nhiên mở miệng hỏi cô bé: "Vậy mấy lần trước ba gội đầu cho con, có phải con đều cười trộm không?"

    Cô gái nhỏ nghe vậy liền liếc mắt nhìn Giang Qua, thấy ba ba mặt không cảm xúc nhìn bé chằm chằm, chính là bộ dáng muốn tìm bé tính sổ, Thu Thu nhanh chóng phát hiện, lập tức bày ra vẻ mặt vô tội.

    Bé chớp chớp mắt, vừa cười ngây ngô vừa đi tới ôm lấy chân hắn, dùng giọng sữa làm nũng nói: "Ba ba, Thu Thu yêu ba nhất~"

    Nhóc con vừa nói vừa dùng tay làm động tác bắn tim đáng yêu: "Bắn tim bắn tim~"

    "Ha, quỷ nhỏ, con học tật xấu ba hoa chích choè này từ ai?" Giang Qua được Thu Thu bày tỏ lập tức trợn trắng mắt, bày ra bộ dang xem thường, Kỷ Hoài đứng bên cạnh chứng kiến tất cả tức đến nghiến răng.

    Đúng là được lợi còn khoe mẽ, đừng tưởng rằng cậu không biết trong lòng hắn đang mừng thầm.

    Được, cứ giả vờ đi.

    Kỷ Hoài khó chịu, nhanh chân bước lên, duỗi tay bế Thu Thu lên: "Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi gội đầu nào."

    Thu Thu được Kỷ Hoài bế lên không nhịn được cười ha ha, bé nhìn Kỷ Hoài đang mất hứng (ghen tị) nhanh chóng vươn tay ôm lấy cổ ba Kỷ của bé: "Ba Đường Đường, con cũng yêu ba."

    Kỷ Hoài hừ hừ hai tiếng nói: "Qua loa lấy lệ."

    Thu Thu nghe vậy chuyển chuyển tròng mắt, sau đó bé thơm cậu một cái, hỏi: "Thế này thì sao ạ?"

    Kỷ Hoài không duy trì được bộ mặt nghiêm túc nữa, lập tức nở nụ cười, hơi hơi nghiêng đầu đưa bên má còn lại về phía bé: "Còn có bên này nữa."

    Thu Thu cười hì hì lại thơm má Kỷ Hoài, nụ cười của cậu sắp kéo tới mang tai rồi.

    Mặc dù vừa nãy trên bàn ăn, Thu Thu thổi cho Tông Tuyển một đống "rắm cầu vồng", sau khi xem xong 《 Xin chào bảo bối 》 bé lại bày tỏ với Giang Qua, nhưng mà không sao hết, bởi vì cậu vừa được bé con bày tỏ, lại còn được bé thơm thơm nữa, tính đi tính lại, cậu không được xếp thứ nhất thì chắc chắn là thứ hai.

    Bởi vì tự hiểu lấy bản thân, cho nên Kỷ Hoài không mơ mộng chiếm vị trí thứ nhất trong lòng Thu Thu, cậu chỉ cần không bị rớt khỏi vị trí thứ hai là được rồi.

    Vui vẻ.

    Cuối cùng cũng không bị lót đế.

    Nhưng mà tâm trạng tốt của Kỷ Hoài chỉ kéo dài được đến sáng ngày hôm sau, bởi vì sau khi ngủ dậy cậu phát hiện lại không thấy Thu Thu.

    Đúng, chính là "lại".

    Tình huống quen thuộc làm Kỷ Hoài nhớ đến chuyện mấy ngày trước: "Chẳng lẽ Tông Tuyển lại muốn đi công tác, cho nên mang cả Thu Thu đi cùng?"

    Kỷ Hoài nói xong lại tự mình phủ nhận: "Không thể nào, không phải hôm qua hắn vừa trở về sao?"

    Tông Tuyển đúng là một cái máy cuồng công tác không cảm xúc, nhưng mà cơ thể hắn cũng có phải làm từ sắt đâu?

    Giang Qua liếc mắt nhìn Kỷ Hoài một cái, sau đó hỏi cậu: "Giới giải trí các cậu không xét chỉ số thông minh à?"

    Kỷ Hoài: "?"

    "Đừng tưởng tôi không hiểu là anh đang diss tôi nhé." Kỷ Hoài nói.

    Giang Qua không có chút thành ý nào, vỗ tay hai cái: "Đều bị cậu nghe được rồi, giỏi quá."

    Kỷ Hoài: "!"

    Muốn đánh người!

    Kỷ Hoài tức chết đi được, nhưng mà Giang Qua không thèm để ý, không thấy Thu Thu, hắn nghĩ đến đầu tiên là Tông Tuyển mang bé đi, nhưng mà mang đi đâu?

    Chắc chắn không phải đi công tác, có thể là mang bé cùng đi làm.

    Nếu là lúc trước chưa đi nước A, Tông Tuyển chắc chắn không làm chuyện như thế, nhưng mà bây giờ đã đi nước A về..

    Giang Qua hừ lạnh một tiếng, còn cái gì mà Tông Tuyển không làm được?

    Câu hỏi này, tạm thời chưa có câu trả lời, nhưng mà Giang Qua đoán đúng, Tông Tuyển mang Thu Thu cùng đi làm.

    Là thương nhân, Tông Tuyển cảm thấy cái gì hắn cũng ăn được, chỉ có thiệt thòi là không được ăn, đây là vấn đề nguyên tắc, vì vậy sau khi bị Kỷ Hoài khoe khoang, ngày hôm sau Tông Tuyển đã mang cả Thu Thu cùng đi làm.

    "Thật không ạ?"

    "Ba ba muốn mang con cùng đi làm?"

    "Không nói đùa?"

    Thu Thu bị Tông Tuyển đóng gói lên xe vô cùng kích động, ghế dưới mông giống như có gai nhỏ, làm cho bé một phút cũng không chịu ngồi yên.

    "Yên tĩnh một chút." So sánh với Thu Thu thì Tông Tuyển rất bình tĩnh, hắn nhìn qua bé con đang ríu rít, uy hiếp nói: "Còn loay hoay ba sẽ ném con xuống xe."

    Bởi vì trước giờ Tông Tuyển đều ở vị trí cao, mặc dù hắn không có bộ dáng hung thần như Giang Qua nhưng mà vẫn làm cho người khác kính sợ, không dám làm bậy, càng không dám xem lời của hắn như gió thoảng bên tai.

    Nhưng Thu Thu là ai?

    Bé chính là fan não tàn của Tông Tuyển, hơn nữa năng lực tự lý giải 100 điểm đem những lời của Tông Tuyển tự động chuyển thành-

    Con phải ngoan ngoãn một chút, vậy mới là con ngoan của ba.

    Nếu ba ba đã nói như vậy, Thu Thu chắc chắn sẽ đồng ý: "Ba ba yên tâm, con sẽ ngoan."

    Tông Tuyển: "..."

    Nhóc này lại lý giải thành cái gì rồi?

    Tông Tuyển thông minh đến mấy cũng không có cách nào lý giải được sóng não của "fan não tàn" Thu Thu. Nhân viên tập đoàn Tông Thị vốn đang làm việc bình thường, nhưng mà khi họ thấy Boss nhà mình đi làm còn mang theo một cục bột nhỏ thì không thể duy trì nổi sự bình tĩnh nữa rồi.

    【 Mấy người chắc chắn không đoán được tôi vừa nhìn thấy cái gì! 】

    【 Trời ạ! Hôm nay Boss đi vào từ cửa chính! Nhưng đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là! 】

    【 Sếp còn mang theo một "cục bột nhỏ"! 】

    【 Khoan đã, tôi phải đính chính lại, Boss mang theo là một "cục bột nhỏ" siêu siêu siêu đáng yêu! 】

    Nhân viên ở quầy lễ tân đi làm như thường lệ, cô vốn nghĩ hôm nay và mọi ngày đều giống nhau, đều là một ngày làm việc bình thường, nhưng mà cô không ngờ mình vừa bắt đầu công việc được một lát mà đã thấy được ông chủ lớn của tập đoàn * Boss Tông Tuyển.

    Làm gì có cô gái nào không ôm giấc mơ đẹp "Tổng tài bá đạo yêu tôi" chứ? Đặc biệt là phái nữ làm việc ở Tông Thị, đối với một người đàn ông chất lượng cao như Boss · bá đạo tổng tài, các cô chỉ muốn nói --

    Người ta có thể!

    Người ta thật sự có thể!

    Mặc dù đáy lòng của hầu hết các vị nữ sĩ đều hò hét mấy lời này, tuy rằng vài ngày sẽ bị hiện thực đập tỉnh, nhưng mà cái này cũng không thể ngăn cản các cô thèm muốn nhan sắc của Boss, tiền của Boss, còn có dáng người Boss nữa.

    Nhưng mà hiếm khi được thấy Boss, vậy mà hôm nay sự chú ý của nhân viên lễ tân đều bị Thu Thu bên người Tông Tuyển hấp dẫn.

    Thu Thu buông tóc, mặc một chiếc váy công chúa màu vàng nhạt, lúc bé được Tông Tuyển nắm tay đi vào, nhìn hai người giống như công chúa nhỏ và kỵ sĩ bước ra từ Disney.

    Hình ảnh này..

    Thật là đẹp.

    Diễn đàn của công ty bị một câu nhân viên lễ tân làm náo động.

    【 Tôi cũng thấy! Lúc đầu tôi còn tưởng mình bị hoa mắt! 】

    【 Đáng yêu quá, không biết Boss nhà mình mang về từ chỗ nào? 】

    【 Tin nóng, có nguồn tin nói đó là con gái riêng của Boss. 】

    【 Con gái riêng? 】

    【 Con gái riêng? 】

    Thu Thu mới chỉ lộ mặt trong cuộc họp video lần trước mà thôi, cho nên ít người biết bé, nhưng mà hôm nay bé được Tông Tuyển dắt đi dạo một vòng tập đoàn Tông Thị, bây giờ trên dưới cả công ty đều nghi ngờ Tông Tuyển có con gái riêng.

    Thư ký An rất muốn nói bọn họ câu "Tự tin lên, không cần phải nghi ngờ, Thu Thu chắc chắn là con gái Boss."

    Mang bé đi nước A trải nghiệm, bây giờ còn mang bé bên người tự mình dạy dỗ, đã lo lắng đến trình độ này, không phải con ruột thì là gì?

    Đương nhiên, trừ cái này ra, thư ký An còn có bằng chứng xác thực khác, đó là Thu Thu thông minh như vậy, không di truyền từ Boss thì ai?

    Chỉ số thông minh bằng nhau nhưng mà không làm người khác tin tưởng Thu Thu là con ruột mình - Kỷ Hoài: "..."

    Trong lòng có một câu MMP, không biết có nên nói hay không.

    Thu Thu không biết bé theo Tông Tuyển đi làm lại mang đến chấn động lớn cho nhân viên của Tông Thị, sau khi bé theo Tông Tuyển vào văn phòng, đồng hồ thông minh của bé liền vang lên.

    Là mấy người ba Giang Qua gọi.

    Sau khi Thu Thu bắt máy, liền cười gọi bọn họ, nghe được tiếng gọi mềm mềm cô gái nhỏ truyền tới, mặc dù trong lòng mấy người Giang Qua đang bốc hỏa cũng dần dần bị dập tắt.

    Hơn nữa bực tức trong lòng họ không phải nhằm vào Thu Thu, nhưng mà..

    "Thu Thu, con cùng Tông Tuyển đi làm à?" Kỷ Hoài hỏi.

    "Vâng ạ."

    "Vậy con không cần học sao?" Vốn Kỷ Hoài còn không vui vì Tông Tuyển an bài chương trình học cho Thu Thu, lại còn an bài nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ hắn lại cảm thấy an bài rất tốt.

    Không có an bài này, hắn lấy cái gì làm cớ đem Thu Thu dỗ (lừa) trở về?

    "Có ạ." Thu Thu nói: "Nhưng mà ba Tông Tuyển nói, không thể chỉ đọc sách, để con cùng ba ba đi làm, theo bên người ba ba học tập."

    Tông Tuyển nghĩ như vậy chính là vì những lời lúc trước của lão quản gia để hắn mang Thu Thu đi nước A, không nói cái khác, chỉ cần để bé bên người hắn học tập, sau đó mưa dầm thấm đất, khẳng định là tốt cho bé.

    Giang Qua: "..."

    Kỷ Hoài: "..."

    Nói như thật, suýt nữa thì bọn họ tin rồi.

    Nếu Tông Tuyển vẫn là Tông Tuyển trước kia thì có lẽ Kỷ Hoài cùng Giang Qua còn tin tưởng lời hắn, nhưng mà bây giờ?

    Thôi bỏ đi, có ai không biết hắn như thế nào?

    "Làm như vậy không phải là làm phiền ba Tông Tuyển của con à?" Trong lòng Kỷ Hoài tức đến muốn đánh người, ngoài miệng lại nói: "Thu Thu, con không phải không biết bình thường ba Tông của con bận lắm, quấy rầy đến hắn làm việc là không tốt."

    "Đúng không ạ?" Thu Thu ngẩng đầu nhìn về phía Tông Tuyển, bởi vì đồng hồ thông minh của bé con mở loa ngoài, Tông Tuyển nghe rõ mấy lời của Kỷ Hoài, Tông Tuyển lập tức nói: "Để Kỷ tiên sinh lo lắng, công việc của tôi bận thì bận, nhưng mà thời gian dạy Thu Thu vẫn có, dù sao tôi cũng là ba của bé."

    Cũng là ba của Thu Thu - Kỷ Hoài: "..."

    Ở bên kia điện thoại Kỷ Hoài trợn trắng mắt, sau đó hỏi bé: "Thu Thu có muốn đi làm cùng ba Tông Tuyển?"

    "Có có." Thu Thu không chút do dự gật đầu: "Con thấy đi theo ba ba có thể học được rất nhiều thứ, bởi vì ba ba quá lợi hại, cái gì cũng biết.."

    Rắm cầu vồng vừa ra Kỷ Hoài liền biết fan não tàn Thu Thu lại online: "..."

    Cậu cảm thấy khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là sống hay chết, cũng không phải hai người đứng trước mặt nhau mà không biết mình yêu đối phương, càng không phải giống cậu và Thu Thu có thể gặp mặt mà vẫn phải gọi điện thoại, mà là thời điểm cậu và Thu đang gọi điện thì bé chỉ biết thả rắm cầu vồng cho Tông Tuyển!

    "Hiện tại tôi tin tưởng câu nói kia, tri thức có thể thay đổi vận mệnh! Rõ ràng Tông Tuyển là cái đế lót, kết quả dựa tri thức mà đi lên!" Sau khi kết thúc trò chuyện với Thu Thu, Kỷ Hoài gọi điện thoại cho anh họ Lộ Khai: "Anh, anh nhanh chóng đăng ký cho em lớp học thêm."

    Cậu muốn phấn đấu!

    Cậu muốn đấu tranh!

    Cậu muốn trở thành một người học thức uyên bác!

    Nắm tay. Jpg

    Lộ Khai: "?"

    Hay là anh chưa tỉnh ngủ?
     
    Kaka193, vtmh1996, ka1939425 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2023
  7. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 36:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của Kỷ Hoài, Lộ Khai có chút ngây ngốc, chờ anh nghe được chuyện cậu nói, anh lại càng ngốc hơn.

    Không hiểu gì hết!

    "Cậu lại muốn làm gì?" Hiếm khi được ngủ nướng, kết quả lại bị điện thoại của Kỷ Hoài đánh thức, Lộ Khai chẳng hiểu gì cả: "Đang êm đẹp, cậu muốn báo lớp học bổ túc làm cái gì?"

    Sao anh không biết em họ mình lại ham thích học hành thế nhỉ?

    "Lớp học thêm gì cũng được." Kỷ Hoài tỏ vẻ: "Chỉ cần có thể bổ sung kiến thức là được."

    Lộ Khai: "?"

    Nhưng mà vấn đề là cậu muốn học cái gì mới được.

    Lộ Khai bị Kỷ Hoài đánh thức, dứt khoát dậy luôn, anh duỗi eo làm mình tỉnh táo một chút, sau đó tiếp tục hỏi cậu: "Anh đây đổi câu hỏi, đang êm đẹp, vì sao cậu lại muốn báo danh lớp học thêm?"

    Từ khi kết thúc quay chụp 《 Xin chào bảo bối 》, Kỷ Hoài nói với anh muốn xin nghỉ phép dài hạn, nói trong khoảng thời gian này tạm thời không muốn tiếp nhận công việc, cậu muốn nghỉ ngơi một chút.

    Lộ Khai biết rõ Kỷ Hoài chắc chắn không nói thật, nhưng mà cậu nói muốn ở cùng Thu Thu trong khoảng thời gian nghỉ này, vậy nên Lộ Khai đành đồng ý.

    Đầu tiên là bởi vì lúc trước bộ phim Kỷ Hoài diễn đóng máy, cậu cũng không nghỉ ngơi, lập tức tiến tổ chương trình 《 Xin chào bảo bối 》 tiếp tục ghi hình, tuy rằng quay chụp gameshow cũng không mệt, nhưng mà đây vẫn là công việc, cho nên Kỷ Hoài muốn xin một kỳ nghỉ cũng không gì đáng trách.

    Thứ hai là bởi vì có Thu Thu ở bên Kỷ Hoài, Lộ Khai cũng yên tâm hơn một chút, nếu mà Kỷ Hoài lại không hiểu chuyện, dù sao cũng còn Thu Thu.

    Kỷ Hoài: "?"

    Bây giờ ai mới là phụ huynh của ai thế?

    May mắn Kỷ Hoài không biết anh họ Lộ Khai lại đối xử với cậu như vậy, nếu cậu mà biết..

    Được rồi, cho dù cậu biết cũng không làm gì được, ai bảo cậu từ nhỏ liền sợ dì cả chứ? Bây giờ lại sợ con trai dì cả cũng là chuyện bình thường.

    Không có cách nào khác, đây chính là huyết mạch áp chế trời sinh trong truyền thuyết.

    Hai người Kỷ Hoài và Lộ Khai tuy là anh em họ, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không khác gì anh em ruột, cho nên anh vừa hỏi, Kỷ Hoài đã đem đầu đuôi mọi chuyện nói hết với anh.

    Cuối cùng cậu còn nói, ".. Anh, nếu anh còn không đăng ký lớp học bổ túc cho em, vậy em làm gì còn chỗ đứng gì nữa?"

    Lộ Khai: "..."

    Lớp học bổ túc? Thôi bỏ đi!

    Anh cảm thấy mua cho cậu mấy quả óc chó bồi bổ còn có tác dụng hơn.

    Sau khi nghe Kỷ Hoài nói xong, phản ứng đầu tiên của Lộ Khai chính là nếu dì nhỏ và dượng vẫn còn năng lực mà nói, vẫn nên suy nghĩ sinh thêm một đứa đi, dù sao bây giờ nhà nước cũng cho phép sinh thai thứ hai.

    "Sáng sớm tinh mơ, Kỷ Hoài, có phải cậu muốn bức anh mắng người không?" Lộ Khai hít sâu một hơi, sau đó nói: "Đầu óc đâu? Cậu có đầu óc không? Đọc sách vốn không phải thế mạnh của cậu, cậu lấy khuyết điểm của mình để so với ưu điểm của người ta làm gì? Tự làm khó mình hay là tự rước lấy nhục?"

    Tông Tuyển là ai? Lộ Khai đương nhiên biết, tuy rằng anh và hắn không liên quan gì đến nhau, nhưng mà là người cầm quyền của tập đoàn Tông Thị, bất kể là thân phận, tuổi tác thậm chí cả vẻ ngoài của Tông Tuyển đều được mọi người quan tâm, anh không thể không biết đến.

    Đối với người như vậy, Lộ Khai không bao giờ nghi ngờ chỉ số thông minh và năng lực của đối phương, kể cả phương diện học thức, bởi vì Tông Tuyển trở thành người đứng đầu Tông Thị không phải chỉ vì hắn họ Tông.

    Mà Kỷ Hoài..

    Không phải Lộ Khai làm anh họ mà lại tăng sĩ khí người khác, diệt uy phong của em họ, mà là ở phương diện học tập, Kỷ Hoài thực sự không có thiên phú, ngược lại cậu lại rất có tài năng trong lĩnh vực diễn xuất.

    Cho nên bây giờ Lộ Khai rất muốn cạy thử đầu Kỷ Hoài ra xem bên trong có bị ngập nước hay không, tại sao lại tìm mọi cách rước lấy nhục như vậy?

    Nghe Lộ Khai nói xong, đột nhiên được khai sáng Kỷ Hoài: "..."

    Từ từ.

    Cái này..

    Hình như là đúng nha.

    Rõ ràng cậu không am hiểu sách vở, sao phải lấy khuyết điểm của mình đi so với sở trường của Tông Tuyển làm gì chứ? Ngại mình thua chưa đủ thảm à?

    Bây giờ Kỷ Hoài mới biết vì sao từ lúc đầu Giang Qua đã không so phương diện này với Tông Tuyển, không phải vì hắn không quan tâm, mà hắn đã hiểu rõ đối thủ, không giống cậu cứ để ý mấy chuyện nhỏ.

    Kỷ Hoài vô cùng cảm ơn Lộ Khai đã thức tỉnh cậu, mà Lộ Khai được cậu cảm ơn lập tức cạn lời, cố gắng nói: "Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn anh, vậy tự đi đăng ký một lớp học bổ túc đi."

    Kỷ Hoài: "?"

    Vừa rồi anh đâu có nói như thế.

    "Tuy rằng sau khi bổ túc cũng không đuổi kịp người ta, nhưng ít ra chắc cũng đạt tiêu chuẩn thấp nhất?"

    Kỷ Hoài: "!"

    Đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu, lại diss chỉ số thông minh của cậu!

    Cuối cùng cuộc điện thoại này bắt đầu từ lúc Lộ Khai tức muốn đánh người và kết thúc ở lúc Kỷ Hoài tức muốn đánh người.

    Mà Thu Thu ở bên kia tuy là ngày đầu tiên (đi theo ba Tông Tuyển) tới Tông Thị (đi làm), không quen nhiều người ở đây, nhưng mà bé ở tập đoàn Tông Thị vẫn như cá gặp nước.

    Không có cách nào khác, Thu Thu rất có khả năng chính là con gái của Boss, cái này có nghĩa là gì?

    Nghĩa là làm tròn lên thì Thu Thu chính là tương lai Thu Thu sẽ trở thành Boss của bọn họ.

    Tuy bọn họ không chắc chắn sẽ làm việc ở Tông Thị mười mấy hai mươi năm, nhưng mà đang yên lành, bọn họ cũng không cần vô duyên vô cớ đắc tội với Thu Thu.

    【 Mấy người nhầm hết rồi, Thu Thu không phải con gái của Boss. 】

    《 Xin chào bảo bối 》 đã phát sóng được một thời gian, dựa vào độ nổi tiếng của khách quý và các bảo bối siêu đáng yêu, khiến cho chương trình này nhanh chóng trở thành gameshow hot nhất trong khoảng thời gian này, không gì sánh nổi.

    Cho nên người không xem 《 Xin chào bảo bối 》 không ra Thu Thu cũng bình thường, nhưng mà người đã xem qua chắc chắn nhận ra được, Lý Hi Ái chính là một trong đó.

    Cô vốn đang rất tò mò con gái riêng của

    Boss nhà mình trông như thế nào, kết quả ai biết vừa click mở liền thấy --

    Con gái của Boss ở đâu chứ?

    Đây rõ ràng là nhóc con nhà các cô, Thu Thu mà.

    Lý Hi Ái gõ bàn phím bùm bùm một đoạn, sau khi giới thiệu đơn giản thân phận của Thu Thu, cô còn đem ảnh của mình chụp cùng Thu Thu, Kỷ Hoài và Giang Qua đăng lên.

    Đảm bảo chứng cứ đầy đủ.

    Cứ như vậy, mọi người đều biết Thu Thu không phải con gái của Tông Tuyển, nhưng mà dù vậy, nhóm nhân viên Tông Thị đối với bé vẫn yêu thích không thôi, Thu Thu đáng yêu như vậy, ai có thể chống đỡ được mị lực của bé?

    【 Thu Thu thành công. 】

    【 Thành công cái gì? 】

    【 Thành công khơi dậy xúc động muốn sinh con của tui! 】

    【 Lầu trên.. 】

    【 Lầu trên à.. 】

    【 Đây là lời nói hổ báo gì đây? 】

    【 Hiểu sai đi đứng xó đi, ý tui là nhìn Thu Thu đáng yêu như vậy, người ta cũng muốn sinh một đứa con gái! 】

    Trong nhóm chat, nhóm nhân viên nữ của Tông Thị đều thả lỏng bản thân, nhưng mà đứng trước mặt Thu Thu, mỗi người đều mang hình tượng chị gái nhỏ dịu dàng thân thiết.

    "Thu Thu có khát không? Có muốn uống gì không?"

    "Thu Thu ăn sáng chưa? Chỗ này của chị có sandwich nha."

    "Em không khát, cảm ơn chị gái, buổi sáng em đã ăn rồi, chị ăn đi ạ, đừng để mình bị đói nha." Tuy rằng Thu Thu chỉ là một cục bột nhỏ 5 tuổi, nói chuyện vẫn còn mang giọng sữa, nhưng nhìn bé ra dáng người lớn nghiêm túc trả lời câu hỏi của các chị gái nhỏ, nháy mắt đã hạ gục trái tim thiếu nữ của các cô.

    Đặc biệt là chị gái muốn tặng Thu Thu bữa sáng, nghe bé con nghiêm túc dặn dò mình, tim cô đều nhũn ra rồi: "Thu Thu thật đáng yêu, chị không đói bụng, sandwich này tặng cho em."

    "Không được." Thu Thu xua xua tay, giọng sữa đáng yêu dặn dò: "Không đói bụng vẫn phải ăn bữa sáng, không ăn sáng không tốt cho cơ thể."

    "Thu Thu còn biết không ăn bữa sáng không tốt cho cơ thể không à?"

    "Dạ, biết ạ." Thu Thu nói.

    Có người cố ý chọc Thu Thu: "Nhưng mà ăn nhiều sẽ bị mập nha."

    "Không đâu ạ, không ăn bữa sáng mới dễ mập đó." Thu Thu nói: "Hơn nữa các chị gái đều xinh đẹp như vậy, ăn nhiều cũng không gọi là mập đâu."

    Nhóm chị gái xinh đẹp vội vàng truy hỏi: "Vậy gọi là gì nào?"

    Thu Thu nói: "Cái này gọi là xinh đẹp lan rộng."

    "A a a a a Thu Thu biết nói chuyện quá đi."

    Một câu của cô gái nhỏ nháy mắt đốn tim các chị gái xinh đẹp, hận không thể ngay lập tức bế bé lên thơm một cái, sao trên đời lại có nhóc con đáng yêu ngọt ngào thế chứ?

    Dễ thương quá!

    Không nói các chị gái đều phát ra tình thương của mẹ, ngay cả tấm lòng cha hiền của mấy người đàn ông như thư ký An cũng bị bé con thức tỉnh.

    Đặc biệt là mấy người đang làm cha, ánh mắt nhìn Thu Thu như nhìn con cái nhà mình, tràn ngập từ ái.

    "Anh An, lúc trước anh còn chắc chắn Thu Thu là con gái Boss, em thấy không giống đâu." Một câu này các đồng nghiệp nữ ở tầng một đều cười đến hỗn loạn, có người liền nói với thư ký An: "Boss của chúng ta sao có thể sinh ra một bé con miệng ngọt đáng yêu như này chứ?"

    Thư ký An: "..."

    Hắn không phản bác được.

    Tuy rằng hắn không có chứng cứ trực tiếp, nhưng mà dựa vào việc cẩn thận quan sát, thư ký An cảm thấy Thu Thu chắc chắn là con gái Boss.

    Đây là một loại trực giác, kể cả Lý Hi Ái có hình có chứng cứ chứng minh cũng không làm thư ký An dao động, thẳng đến khi hắn nghe được câu nói vừa rồi..

    Hình như cũng đúng?

    Giây phút này, ý nghĩ của thư ký An bị miệng ngọt của Thu Thu làm dao động, nhưng mà chỉ một lát hắn đã bình tĩnh lại.

    Bởi vì nhìn bộ dạng ngọt ngào của Thu Thu như vậy, đúng là không giống người trời sinh ít nói ít cười như Boss, nhưng mà trừ cái này ra, điểm nào của Thu Thu cũng như sinh ra từ Boss.

    Đặc biệt là lúc mở họp, khi hai "Cha con" bọn họ ngồi trước bàn hội nghị, loại cảm giác này liền vô cùng mạnh mẽ.

    Tuy rằng nhìn bề ngoài Thu Thu không có gì giống Tông Tuyển, nhưng khi hai người đồng thời nghiêm mặt không biểu cảm nhìn người khác, sẽ làm cho người ta cảm thấy bọn họ chính là cha con.

    Giống như bây giờ.

    Vốn thời điểm báo cáo công việc với Tông Tuyển, cấp dưới đều không nhịn được khẩn trương, kết quả hôm nay còn có thêm một phiên bản Tông Tuyển mini, làm cho bọn họ khi báo cáo không chỉ khẩn trương, mà còn khẩn trương x2.

    Đây đúng là nhân đôi Boss, nhân đôi kích thích mà.

    Rõ ràng trước khi Thu Thu vào phòng họp vẫn là một bé con mềm mềm ngọt ngào đáng yêu, kết quả vừa vào phòng họp liền giống như đổi người vậy.

    Mọi người đều cho rằng Thu Thu tới làm linh vật thôi, ai ngờ cô gái nhỏ lại nghiêm túc lắng nghe, thời điểm Boss của bọn họ bắt đầu điên cuồng đặt vấn đề, ngay cả Thu Thu hắn cũng không bỏ qua.

    Nghe Tông Tuyển đặt câu hỏi với Thu Thu, mọi người lập tức ngây ngẩn, sau đó Thu Thu liền trả lời các vấn đề của Tông Tuyển, những người khác nghe xong lại càng ngốc.

    Bọn họ nhìn Tông Tuyển, lại nhìn Thu Thu, trong khoảnh khắc này bọn họ không biết nên cảm thán Boss nhà mình đến trẻ nhỏ cũng không buông tha, hay nên cảm thán trẻ con bây giờ đều đáng sợ vậy sao?

    Vì thế hiện tại lại đến lượt những người khác bắt đầu dao động.

    Có chắc Thu Thu không phải con gái của Boss không?

    Nhìn đi!

    Chỉ số thông minh này, khí chất này, chính là cùng một khuôn đúc ra với Boss của họ mà.

    "Biết vì sao tôi khẳng định Thu Thu là con gái Boss chưa?" Sau khi kết thúc cuộc họp, thư ký An nói với tất cả mọi người: "Đặc biệt là khi Thu Thu học trực tuyến, đúng, đó chính là lúc khí chất bá tổng của cô bé bộc phát."

    Miêu tả của thư ký An những người khác không hiểu lắm, cho đến khi bọn họ lấy văn kiện để Tông Tuyển ký, khi đi vào văn phong hắn thấy được Thu Thu đang học online, bọn họ mới hiểu phát ra khí chất của tổng tài bá đạo mà thư ký An nói.

    Rõ ràng là một cục bột nhỏ đang học trực tuyến, nhưng mà Thu Thu đang ngồi trên ghế của ông chủ..

    Nhóm nhân viên: "!"

    Rất có nền tảng!

    Đây không phải bộ dạng Boss của họ khi bàn công việc sao?

    Thật là giống, tuy khoảng cách đến lúc Thu Thu trưởng thành còn khá xa, nhưng mà hình như bọn họ đã tưởng tượng ra cảnh bé ngồi vào vị trí của Boss bây giờ, trở thành người cầm quyền kế tiếp của Tông Thị.

    Nhóm các chị gái xinh đẹp vừa bị Thu Thu lay động tâm hồn: "..."

    Các cô nhìn lầm rồi sao?

    Thật ra đây không phải Thu đáng yêu, mà là Thu bá tổng đúng không?

    "Cuối cùng tôi cũng hiểu ý của thư ký An." Nhân viên đi ra từ văn phòng hốt hoảng: "Vậy Thu Thu có phải con gái Boss không?"

    Ban đầu bọn họ cảm thấy không tin tưởng Lý Hi Ái có hình ảnh có chứng cớ là không đúng, nhưng mà bây giờ..

    Cái gì cũng không bằng chính mình tận mắt chứng kiến.

    Trong khi nhóm nhân viên Tông Thị bắt đầu hoảng sợ vì khí chất giống nhau của Thu Thu và Tông Tuyển, thì "cha ruột" Giang Qua và cha nuôi Kỷ Hoài của Thu Thu đã lái xe từ nhà họ Tông tới tập đoàn Tông Thị.

    Giang Qua cảm thấy câu nói trước đó của Kỷ Hoài rất có lý, nếu Thu Thu thích dính Tông Tuyển, vậy bọn họ cũng có thể dính Thu Thu, Tông Tuyển cho rằng hắn mang Thu Thu tới Tông Thị thì bọn họ liền hết cách sao?

    Đùa chắc.

    "Này, anh nói xem, liệu Tông Tuyển có giả vờ không quen biết chúng ta, không cho chúng ta đi lên không?" Sau khi dừng xe, Kỷ Hoài đeo kính râm lên đi vào trong cùng Giang Qua.

    Tuy rằng chỉ đeo kính chắc chắn sẽ bị người nhận ra, nhưng mà Kỷ Hoài cũng không lo sẽ gây hỗn loạn, bởi vì phải công nhận một điều, bởi vì người có thể ra vào nơi như tập đoàn Tông Thị hầu hết đều là người có tố chất cao.

    Cho dù nhận ra Kỷ Hoài, các cô cũng sẽ không làm chuyện gì quá khích.

    "Chúng ta tới tìm Thu Thu, lại không phải tới tìm hắn, quản hắn quen hay không làm gì?" Giang Qua nói.

    "Ý tôi đâu phải cái này?" Kỷ Hoài trợn trắng mắt bên dưới kính: "Đúng là chúng ta tới tìm Thu Thu, nhưng mà còn phải thông qua Tông Tuyển còn gì, tới mấy nơi như thế này, không hẹn trước sao mà đi lên được?"

    Nếu không thể đi lên, chẳng lẽ bọn họ cứ thế xông vào?

    Vừa nói, hai người đã đi đến quầy lễ tân, sau khi Kỷ Hoài tháo kính lập tức bị tiểu thư lễ tân nhận ra, nhưng mà cô rất chuyên nghiệp, cũng không nói gì chỉ hỏi bọn họ: "Xin hỏi có thể giúp gì được cho hai vị?"

    "Chúng tôi hẹn Tông Tuyển." Giang Qua nói.

    "Được, xin hỏi tiên sinh ngài họ gì?" Tiểu thư lễ tân hỏi một câu, sau khi biết Giang Qua họ Giang, cô thao tác một chút trên máy tính, sau khi kiểm tra trên danh sách không có người họ Giang, cô ngẩng đầu nói với bọn họ: "Xin lỗi, Giang tiên sinh, tôi không tìm được tên ngài trong danh sách hẹn trước, cho nên theo lý mà nói, tôi không thể để mọi người đi lên gặp tổng tài."

    Kỷ Hoài quay đầu nhìn về phía Giang Qua, người này lại không nhanh không chậm mà cúi đầu nhìn điện thoại của chính mình, hình như hắn đang ấn gì đó, sau đó nói: "Không có sao?"

    "Không.." Tiểu thư vừa trả lời Giang Qua, vừa theo bản năng liếc lại mắt màn hình máy tính một cái, khi thấy ba chữ "Giang tiên sinh" xuất hiện trong danh sách, cô hơi sửng sốt: "Có?"

    "Xin lỗi, Giang tiên sinh, các vị đợi một lát." Tiểu thư lễ tân ngẩn ra, chẳng lẽ vừa nãy cô hoa mắt nhìn lầm rồi? Nhưng mà cô nhớ rõ mình vừa kiểm tra cẩn thận, rõ ràng là không có người nào họ Giang, nhưng mà bây giờ..

    "Ngại quá, là tôi nhìn lầm." Tuy tiểu thư lễ tân không nghĩ ra, nhưng cô vẫn hướng hai người Giang Qua xin lỗi: "Đúng là các vị đã hẹn trước với tổng tài, hai vị có thể lên rồi, văn phòng của tổng tài ở tầng 28."

    Giang Qua gật gật đầu, sau đó liền cùng Kỷ Hoài đi đến chỗ thang máy, chờ đi được một đoạn, Kỷ Hoài vội vàng hỏi hắn: "Đây là có chuyện gì? Sao đột nhiên lại có hẹn trước?"

    Giang Qua không trả lời, mà quơ quơ điện thoại của mình trước mặt cậu.

    "Là anh giở trò?" Kỷ Hoài lập tức "get" được ý của Giang Qua, cậu cảm thán hắn lợi hại, lại không nhịn được hỏi: "Lập trình viên bây giờ đều lợi hại như vậy sao?"

    Mọi lúc mọi nơi đều có thể dễ dàng hack máy tính người khác bóp méo thông tin à?

    "Ai bảo tôi là lập trình viên?" Giang Qua vào thang máy, vừa ấn lên tầng 28 vừa hỏi lại cậu.

    "Anh không phải sao?" Kỷ Hoài sửng sốt một chút: "Vậy nghề nghiệp của anh là gì?"

    Giang Qua suy nghĩ một chút nói: "Dùng lời của các cậu thì gọi là hacker."

    Kỷ Hoài: "?"

    Hack, hacker?

    "Vậy lúc trước phần báo cáo kết quả xét nghiệm ADN của anh và Thu Thu đều là anh.." Lời nói tới bên miệng, lại bị Kỷ Hoài nuốt trở vào, từ ngữ mấu chốt cậu không nói ra, nhưng mà ý tứ đều biểu đạt rõ ràng.

    Cậu đã nói mà, rõ ràng mọi người đều không phải cha ruột của Thu Thu, sao Giang Qua có thể động tới báo cáo của cơ quan giám định xét nghiệm ADN?

    Vốn dĩ cậu cho rằng Giang Qua thu mua người khác, ai biết được hắn lại dám trực tiếp bóp méo?

    "Tôi nên sớm đoán ra mới phải." Không phải bây giờ Kỷ Hoài mới biết kỹ thuật máy tính của Giang Qua cao như vậy, nhưng mà trước đó tự cậu cho rằng hắn là lập trình viên bình thường, cho nên mới không nghĩ tới hướng này.

    Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu ngụy tạo kết quả báo cáo xét nghiệm ADN của Giang Qua là hacker, thế còn kết quả giả của Tông Tuyển thì sao?

    Đầu óc Kỷ Hoài xoay vòng vòng, cậu không nhịn được đoán, liệu thân phận thật của Tông Tuyển có phải là thủ lĩnh tội phạm rửa tiền gì đó không?

    Không phải trong phim thường hay xuất hiện mấy nhân vật Boss phản diện kiểu này sao?

    Mặt ngoài thì văn nhã, lịch thiệp, sau lưng lại tàn nhẫn độc ác, không phải người tốt!

    Tông Tuyển: "..."
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2023
  8. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 37:

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Tông Tuyển cũng không biết trong lòng Kỷ Hoài đang không ngừng diss hắn, tàn nhẫn độc ác, lại không phải người tốt, nhưng nhìn hai người bọn họ không bị ngăn trở mà đi lên đến đây, hắn liền biết chắc chắn là Giang Qua động thủ.

    Khác với Kỷ Hoài, ngay từ đầu Tông Tuyển đã biết thân phận của Giang Qua, tuy rằng không thể hoàn toàn xác định hắn là ai, nhưng vẫn có thể xác định được hắn là một hacker, hơn nữa còn là một hacker thực lực không thấp.

    Bởi vì giữa ba người Giang Qua, Kỷ Hoài và Lạc Thâm, điều tra Giang Qua là khó khăn nhất, Kỷ Hoài thì không cần nhắc tới, tư liệu về cậu là rõ ràng nhất, còn thân phận của Lạc Thâm tuy rằng bảo mật với bên ngoài, nhưng mà cũng không phải hoàn toàn mai danh ẩn tích, chỉ cần tốn chút sức lực là có thể tra được.

    Chỉ riêng Giang Qua, chắc hắn cũng biết thân phận hacker của mình không thể cho ra ánh sáng, cho nên hắn hầu như không lưu lại bất kỳ dấu vết gì ở trên mạng, điều tra cũng chỉ biết hắn xuất thân từ cô nhi viện, bây giờ làm công việc liên quan đến máy tính.

    Tông Tuyển không tin thân phận Giang Qua sẽ đơn giản như vậy, quả nhiên, tiếp tục điều tra liền phát hiện một vài chuyện mà ít ai biết được.

    Tông Tuyển điều tra tất cả, cũng không phải bởi vì lòng hiếu kỳ của hắn quá nặng, muốn đào bới đời tư người khác, trên thực tế nếu mấy người Giang Qua không có liên quan đến hắn, như vậy bọn họ là quan lớn cũng được, tội phạm cũng thế, đều không có quan hệ gì với hắn.

    Nhưng cố tình lại xuất hiện Thu Thu, làm mấy người vốn không liên quan, tương lai cũng không có khả năng liên quan buộc cùng một chỗ. Nhưng mà Tông Tuyển cũng biết chừng mực, hắn chỉ là muốn biết thân phận của Giang Qua mà thôi, cho nên sau khi xác định Giang Qua là hacker, hắn liền cho người dừng điều tra.

    Bởi vì như thế, cho nên đối với sự xuất hiện Giang Qua và Kỷ Hoài, Tông Tuyển cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà đối với Thu Thu mà nói, thật sự là rất ngoài ý muốn.

    "Ba ba? Ba Đường Đường?"

    Nhìn Giang Qua và Kỷ Hoài từ trên trời giáng xuống, vốn dĩ Thu Thu học trực tuyến đang không ngồi yên, lập tức thẳng người, cong mắt cười hỏi bọn họ: "Sao hai ba ba lại tới đây?"

    "Bởi vì hôm nay có một nhóc trứng thối không có lương tâm, không nói tiếng nào đã chạy đi với người khác." Kỷ Hoài hừ hừ hai tiếng với Thu Thu, hừ hừ đến mức bé không chịu được phải cười lấy lòng với cậu.

    Nói thật, việc này hoàn toàn không thể trách Thu Thu, bởi vì trước khi Tông Tuyển đem bé đóng gói mang đi cũng không nói cho bé là muốn mang bé cùng đi làm, ở trên đường mới nói cho bé biết.

    Lúc ấy Thu Thu hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui được đi làm cùng ba ba, làm sao còn nhớ được Giang Qua và Kỷ Hoài?

    Chờ sau khi bé tới tập đoàn Tông Thị rồi, còn chưa kịp gọi điện thoại cho mấy người Kỷ Hoài "Báo bình an", bọn họ đã gọi bé trước, cho nên Thu Thu cảm thấy..

    Đúng.

    Kỳ thật bé rất vô tội.

    Kỷ Hoài cũng hiểu, cho nên sau khi hừ hừ hai tiếng với Thu Thu, cậu liền thay đổi đối tượng sang Tông Tuyển: "Đúng rồi, đây cũng là bởi vì có người ý đồ không tốt, dạy hư trẻ nhỏ."

    Tông Tuyển liếc mắt nhìn Kỷ Hoài một cái: "Nếu tôi nhớ không lầm, nửa tháng này là tới tôi chăm sóc Thu Thu."

    Kỷ- nhớ ra mình đang cọ Tông Tuyển- Hoài: "..."

    Cậu không nhớ lầm, cậu chỉ quên thôi.

    Nhưng mà..

    "Nửa tháng này đúng là tới lượt anh chăm sóc Thu Thu, nhưng mà không có nghĩa là trong nửa tháng này chúng tôi không phải ba Thu Thu." Kỷ Hoài hợp tình hợp lý nói: "Anh muốn mang bé đi đâu tôi không có ý kiến (mới là lạ), nhưng ít nhất cũng phải thông báo cho chúng tôi một tiếng chứ?"

    Không rên một tiếng mà đã trộm mang Thu Thu đi, hay là không đem bọn họ để vào mắt?

    Tông Tuyển: "..."

    Hắn chính là quá đem bọn họ để vào mắt, cho nên mới không nói một tiếng đã mang Thu Thu đi.

    Tông Tuyển biết lời này của Kỷ Hoài một chút cũng không thật tình, nhưng mà không quan trọng, quan trọng là: "Tôi hiểu rồi, lần sau tôi chắc chắn sẽ thông báo các anh."

    Kỷ Hoài: "?"

    Còn có lần sau?

    Nghe Tông Tuyển nói xong, Kỷ Hoài mới phản ứng lại, cậu giả mù sa mưa nói một phen không diss được Tông Tuyển, ngược lại là hố chính mình, tức chết đi được.

    Tức chính mình, lại tức Tông Tuyển, các bậc đi trước nói không sai chút nào, không gian không phải thương nhân, vốn dĩ thời điểm Tông Thị ở trong tay cha của Tông Tuyển đã là xí nghiệp lớn số một số hai trong nước, chờ đến khi Tông Tuyển lên nắm quyền, hắn lại đưa Tông Thị phát triển vượt bậc, đứng đầu thương nghiệp.

    Nhìn bản lĩnh và thủ đoạn như vậy, không cần nghĩ cũng biết rốt cuộc Tông Tuyển có bao nhiêu "gian"?

    Sao cậu lại đi trêu chọc người này chứ?

    Kỷ Hoài hiểu rõ bản thân, sau khi ăn thiệt thòi ở chỗ Tông Tuyển và được Lộ Khai chỉ điểm, cậu dứt khoát không để ý Tông Tuyển.

    Anh cậu nói đúng, cậu không nên lấy điểm yếu của mình ra so với sở trường của người ta, cậu nên sử dụng sở trường lất át sở đoản của mình mới đúng, vì vậy Kỷ Hoài làm như không nghe thấy lời Tông Tuyển, quay đầu sang nói với Thu Thu: "Thu Thu, con có muốn đi chơi không? Công viên? Disney? Hay là thế giới đại dương, vườn bách thú gì đó."

    Đọc sách có lẽ cậu sẽ thua Tông Tuyển, nhưng mà nhắc đến vui chơi ăn uống, Kỷ Hoài không tin hắn thắng được cậu!

    Đề nghị Kỷ Hoài dùng sở trường - Lộ Khai: "..."

    Hắn nói sở trường không phải chỉ cái này, mà là.. Mà là..

    Được rồi, sở trường của cậu ta hình như cũng chỉ có thế.

    "Công viên trò chơi? Disney? Thế giới đại dương và vườn bách thú?" Đúng là Thu Thu rất thích học tập, nhưng mà bé vẫn là trẻ con, đối với những nơi Kỷ Hoài nói bé đều biết.

    Bé đã từng thấy trên TV, cũng từng nghe được từ trong miệng các bạn nhỏ, nhưng mà Thu Thu chưa được đi bao giờ.

    Nghĩ là biết, chỉ sợ những nơi không cần tiêu tiền thì cha mẹ Văn cũng không muốn phí thời gian đưa bé đi chơi, nói gì đến những nơi cần phải bỏ tiền như này?

    Thu Thu vốn đang cùng ba Giang Qua ngồi xem hai ba ba đấu võ mồm, nghe được lời Kỷ Hoài lập tức hưng phấn hỏi: "Được không ạ? Con có thể đi những nơi đó sao?"

    "Tất nhiên rồi!" Kỷ Hoài đảm bảo: "Chỉ cần Thu Thu muốn đi, ba ba sẽ đưa con đi."

    Disney, vườn bách thú có là gì? Nếu có một ngày khoa học kỹ thuật phát triển đến mức thể du hành vũ trụ, chắc chắn cậu sẽ mang Thu Thu đi thử xem.

    Nghe Kỷ Hoài nói như vậy, Thu Thu rất cao hứng, nhưng mà.. "Ba Đường Đường, nơi đó nhiều người như vậy, nếu ba bị người ta nhận ra, vậy có nguy hiểm không?"

    Tham gia chương trình 《 Xin chào bảo bối 》 cùng Kỷ Hoài, Thu Thu được chiêm ngưỡng độ nổi tiếng của ba Đường Đường, mỗi khi đến một chỗ, tổ chương trình đều phải xuống dẹp người trước.

    Hơn nữa Lộ Khai từng nói với Thu Thu, Kỷ Hoài đã thử ra đường một mình, kết quả vẫn bị fans nhận ra, bị mọi người vây lại, suýt thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    Thu Thu vui vẻ thì vui vẻ nhưng bé không quên Kỷ Hoài là người của công chúng, hơn nữa còn rất nổi tiếng.

    "Đúng là rất nguy hiểm." Kỷ Hoài nghiêm túc gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói, "Nhưng mà vì Thu Thu, cho dù ba Đường Đường phải lên núi đao, hay là xuống biển lửa cũng không chớp mắt."

    Với lưu lượng bây giờ của Kỷ Hoài, đi đến nơi đông người đúng là có chút nguy hiểm, nhưng mà cậu đem so với lên núi đao, xuống biển lửa đi thì..

    Chậc.

    Cuối cùng Giang Qua và Tông Tuyển cũng biết miệng ba hoa nịnh hót của Thu Thu là học từ ai.

    Tuy hai vị ba ba đều khinh thường không thèm nhìn Kỷ Hoài, nhưng mà Thu Thu nghe xong lại rất vui vẻ, không phải bé không biết Kỷ Hoài nói quá, nhưng không sao.

    Thu Thu biết Kỷ Hoài là thật lòng thương bé, bé liền có qua có lại nói với ba Đường Đường: "Vì ba Đường Đường, Thu Thu cũng có thể lên núi đao, xuống biển lửa, mắt cũng không nháy một cái."

    "Không được." Kỷ Hoài lắc đầu nói: "Ba ba luyến tiếc."

    Thu Thu ôm hai má nhỏ phúng phính, giọng sữa ngọt ngào nói với cậu: "Con cũng luyến tiếc nha."

    A a a a a a tim nhũn ra rồi!

    Cuối cùng Kỷ Hoài không nhịn được, tiến lên bế Thu Thu, vừa nãy còn giả vờ nghiêm túc, bây giờ đã cười vô cùng xán lạn: "Không trách được, người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, Thu Thu nhà chúng ta đúng là vừa ấm áp vừa tri kỷ, nếu hai chúng ta đều luyến tiếc nhau lên núi đao, xuống biển lửa, vậy thì không đi, vậy giờ chúng ta ngẫm lại xem đi nơi nào chơi đi."

    Tay nhỏ đô đô của Thu Thu ôm cổ Kỷ Hoài, hai cha con đều cười xán lạn: "Nếu chú Lộ Khai biết thì phải làm sao?"

    Làm sao bây giờ?

    Chăc chắn sẽ chết rất thảm, nhưng mà..

    Kệ đi.

    Kỷ Hoài rất vô trách nhiệm nói: "Chờ chú Lộ của con biết rồi tính."

    Dù sao mấy chuyện tiền trảm hậu tấu như thế này cậu làm cũng không ít.

    Thu Thu cảm thấy Kỷ Hoài nói như vậy là không đúng, nhưng mà bé rất muốn đi chơi, vậy..

    "Vâng, vậy chờ chú Lộ biết lại nói."

    Thu Thu cong con mắt cười giống như mèo nhỏ trộm được cá, bé và Kỷ Hoài bắt đầu ghé vào nhau thảo luận muốn đi đâu chơi, nhưng mà những chỗ Kỷ Hoài nhắc tới Thu Thu đều muốn đi.

    "Vậy đi hết." Kỷ Hoài vung tay lên: "Đi công viên trò chơi trước, rồi đi Disney, sau đó đi thế giới đại dương, cuối cùng chúng ta sẽ đi vườn bách thú."

    Đối với quyết định này của Kỷ Hoài, Thu Thu đồng ý cả hai tay hai chân, bé thơm một ngụm lên má cậu, hai mắt sáng lấp lánh nói: "Ba Đường Đường siêu siêu đẹp trai! Con thích ba Đường Đường nhất!"

    Đều là ba ba, đều có thể mang Thu Thu đi công viên trò chơi, rồi đi Disney, sau đó đi thế giới đại dương, cuối cùng đi vườn bách thú, nhưng mà miệng không biết ba - Giang Qua và Tông Tuyển: "..."

    Kế hoạch đi chơi của Kỷ Hoài rất tốt, nhưng mà điểm đến đầu tiên của bọn họ bây giờ không phải là công viên trò chơi, mà là nhà ăn Tông Thị.

    Vốn dĩ hai người Giang Qua tính mang Thu Thu ra ngoài ăn cơm trưa, nhưng mà cô bé chưa được ăn cơm nhân viên bao giờ nên thấy hứng thú với nhà ăn của tập đoàn Tông Thị, cuối cùng hai ba ba Giang Qua và Kỷ Hoài đành "Liều mình" bồi con gái.

    Giây phút Thu Thu theo đuôi các ba ba vào nhà ăn, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đừng thấy ngày thường nhóm nhân viên này không dám hé răng trước mặt Tông Tuyển, thực ra tâm hồn bát quát lúc nào cũng cháy hừng hực trong lồng ngực.

    Giống như bây giờ.

    Mấy người Tông Tuyển cũng biết mình đã trở thành đối tượng trong đề tài bát quái của mọi người, nhưng bọn họ không để ý, bọn họ chỉ quan tâm hôm nay đồ ăn có thích hợp cho Thu Thu ăn không thôi.

    【 Awsl (a tôi chết rồi) ! Cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là sắc đẹp có thể thay cơm! 】

    【 Đây là giá trị nhan sắc cấp bậc thần tiên sao? Trời ơi, thế này cũng quá.. 】

    【 a a a a a eo này! Chân này! Giá trị nhan sắc này! Tui có thể! Tui thật sự có thể! 】

    【 Tui thật khốn nạn! Tui chính là thèm muốn thân thể của bọn họ! 】

    【 Tuy rằng tui mới hết ở cữ, nhưng mà.. Đỡ tui lên! Tui vẫn còn sinh được! 】

    【 Hu hu hu thật muốn dùng mười năm tuổi thọ của bạn trai cũ để đổi lấy wx của họ 】

    【 Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhưng mà.. I like, tính tôi một phần, tôi có một tá bạn trai cũ có thể đổi. 】

    【 Kiềm chế chút đi, mấy nữ lưu manh các người cho rằng trên diễn đàn là nặc danh liền muốn làm gì thì làm sao? 】

    Có thể không?

    Sự thật chứng minh đúng có thể.

    Khoác áo choàng đồng (lưu) nghiệp (manh) nữ, các cô ở trên diễn lời cợt nhả gì cũng dám nói, từ ngữ lang sói gì cũng dám đăng, cho dù mấy đồng nghiệp nam kéo nhau tới, các cô cũng không sợ.

    Vốn dĩ thời điểm biết Giang Qua và Kỷ Hoài đều tới Tông Thị, các cô còn đang suy đoán xem ai mới là cha ruột của Thu Thu, mặc dù trên mạng đã có đáp án, nhưng mà giống như thư ký An, những người từng thấy bộ dáng của Thu Thu và Tông Tuyển trong cuộc họp đều cảm thấy tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.

    Chờ đến khi các cô đồng thời gặp được cả Tông Tuyển, Giang Qua và Kỷ Hoài..

    Được rồi, cha của Thu Thu là ai không còn quan trọng nữa rồi, so với cái này, bây giờ các cô chỉ muốn biết wx của bọn họ là bao nhiêu?

    "Lại đây, Thu Thu, ăn thử cái này xem ngon không."

    "Ba Đường Đường, ba cũng ăn, cái này ăn ngon lắm nha."

    "Được, ba nếm thử xem, Thu Thu gắp quả nhiên ăn ngon."

    "Ba Đường Đường gắp ăn cũng ngon."

    Nhìn bộ dạng cha con tình thâm của hai người Kỷ Hoài và Thu Thu, ba Giang và ba Tông ngồi một bên mặt không cảm xúc, hai người này coi bọn hắn là người chết à?

    "Ăn cơm hẳn hoi." Giang Qua gõ gõ hai cái lên bàn: "Hay là con muốn ba cho con ăn?"

    Nói xong, Giang Qua liền duỗi tay phải cầm lấy chén của Thu Thu, cô gái nhỏ sợ đến mức vội vàng ôm lấy, lắc đầu nói với Giang Qua: "Không cần, không cần đâu ba, con có thể tự ăn."

    Trí nhớ bé tốt lắm, bé còn nhớ rõ bữa cơm bị ba Giang Qua ép ăn đó, rất "Khủng bố".

    Lúc đó Thu Thu không nghĩ ra, sau đó bé mới rõ ràng, ba ba cho bé ăn, đơn giản chính là muốn bé im miệng mà thôi.

    "Có thật không?"

    "Vâng vâng vâng."

    Thấy Thu Thu mạnh mẽ gật đầu giống như gà con mổ thóc, Giang Qua mới rút tay về, hắn còn cảm thấy hơi đáng tiếc, bởi hắn thấy cho Thu Thu ăn cơm cũng rất thú vị.

    Thu Thu không dám đắc tội Giang Qua, nhưng Kỷ Hoài lại không sợ hắn, cậu duỗi tay ôm lấy bả vai của bé con nói: "Thu Thu đừng sợ, có ba ở đây rồi, ba Giang của con là đang ghen tị, nhưng mà không có cách nào khác, ai bảo người Thu Thu yêu nhất chính là tôi chứ."

    Câu trước là Kỷ Hoài nói với Thu Thu, nhưng mà câu cuối cùng kia chính là nói cho hai người Giang Qua và Tông Tuyển nghe, tuy rằng lời nói có phần khoe khoang, nhưng đây cũng không phải hắn ba hoa nói bừa, mà là chính miệng Thu Thu vừa mới thừa nhận.

    "Có đúng không?" Giang Qua ôm cánh tay nhìn về phía Thu Thu, tuy rằng hắn không nói gì thêm, nhưng mà bé con vẫn rất thức thời, lập tức nói: "Con cũng yêu ba nha, ba ba."

    "Còn gì nữa không?"

    "Còn gì cơ?" Thu Thu chớp chớp mắt, sau đó rất thông minh mà gắp thức ăn cho Giang Qua: "À, còn có ba ba nếm thử này miếng xương sườn này xem, nó chắc chắn là miếng sườn ngon nhất."

    "Vì sao?"

    "Bởi vì miếng sườn này là con ôm tình yêu đầy tràn gắp cho ba, nên nó chắc chắn là miếng ngon nhất."

    "Miệng lưỡi trơn tru." Giang Qua khẽ hừ một tiếng, nhưng mà lúc ăn vào, hắn lại thấy rất ngọt ngào.

    Thấy đã dỗ dành được Giang Qua, Thu Thu nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền nghe thấy Tông Tuyển mở miệng nói: "Ba cũng có thể bón cơm cho con."

    Nghe hiểu ý của Tông Tuyển, Thu Thu: "?"

    Không phải.

    Cái này..

    Không phải ba Tông Tuyển luôn chê bai bé, nói yêu hay không yêu gì đó rất buồn nôn hay sao?

    Trước đây đúng là Tông Tuyển cảm thấy như vậy, nhưng mà Tông Tuyển bây giờ..

    Được rồi, hắn vẫn cảm thấy nói yêu hay không yêu gì đó rất buồn nôn, nhưng mà buồn nôn thì buồn nôn, đều là ba ba, người khác có, hắn cũng muốn có.

    Vì thế Thu Thu hết dỗ dành ba ba này, lại dỗ dành ba ba kia, chờ sau khi bé đem tất cả các ba ba đều dỗ xong, cô gái nhỏ chỉ biết thở dài.

    Mệt mỏi quá đi.

    Vốn dĩ có nhiều ba ba như vậy, Thu Thu rất vui, nhưng mà bây giờ bé mới phát hiện, có đôi khi cũng không ổn.

    Nhưng mà Thu Thu không biết, lúc bé đang buồn rầu vì có nhiều ba ba cần dỗ như vậy, ba người ba ba của bé đang nghĩ cách giúp bé giảm bớt gánh nặng.

    Bởi vì qua mấy ngày nữa liền đến lượt Lạc Thâm chăm sóc Thu Thu, cho nên..

    "Chúng ta tiếp tục bám theo sao?" Kỷ Hoài hỏi.

    Nghe được Kỷ Hoài đột nhiên nhắc tới vấn đề này, Tông Tuyển liếc mắt nhìn Giang Qua một cái, tuy rằng hắn không có bám theo, nhưng mà Tông Tuyển biết cách này rất khó thành công, bởi vì: "Tình huống của Lạc Thâm khác tình huống khác với chúng ta."

    Làm nhân viên nghiên cứu quan trọng của quốc gia, Lạc Thâm không tự do như bọn họ.

    "Vậy bây giờ làm thế nào?"

    "Đổi cách khác." Giang Qua nói: "Tôi nhớ lúc trước hắn nói để chúng ta tới chăm sóc Thu Thu, hắn đi nghiên cứu hệ thống, lúc đó chúng ta từ chối.."

    Giang Qua nhìn Tông Tuyển và Kỷ Hoài, sau đó nói: "Nhưng mà bây giờ chúng ta có thể đổi ý."
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2023
  9. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 38:

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Khác với mấy người Giang Qua, sau khi Lạc Thâm biết được người bị hệ thống lưu manh kia tóm lấy không phải chỉ mình hắn, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là nhiều người có thể chia sẻ nhiệm vụ chăm sóc Thu Thu, mà hắn muốn đem nhiệm vụ này đẩy cho bọn họ.

    Lúc đó tất cả mấy người Giang Qua đều trực tiếp từ chối hắn, mặc dù hắn nói rất có lý, nhưng mà chẳng lẽ chỉ khi bọn hắn đồng ý thì Lạc Thâm mới có thời gian đi nghiên cứu, nghĩ cách thoát khỏi hệ thống sao?

    Không phải.

    Mặc dù bọn họ không đồng ý, mặc dù Lạc Thâm vẫn phải chăm sóc Thu Thu, nhưng mà đồng thời hắn cũng sẽ bỏ thời gian cẩn thận đi nghiên cứu hệ thống, nghĩ mọi cách để thoát khỏi nó.

    Nếu như vậy, cần gì bọn họ phải đồng ý với hắn chứ?

    Giang Qua không vừa mắt thái độ của hắn, mà Tông Tuyển thì không bao giờ làm chuyện thua lỗ, còn Kỷ Hoài..

    Được rồi, căn bản là cậu ta không biết chuyện này.

    "Giáo sư Lạc nói như vậy lúc nào?" Kỷ Hoài sững sờ nhìn Giang Qua và Tông Tuyển, thấy dáng vẻ đã biết chuyện của hai người, cậu nói: "Không phải lúc đó trực tiếp quyết định từng người lần lượt chăm sóc Thu Thu, mỗi người nửa tháng sao?"

    Tông Tuyển và Giang Qua liếc mắt nhìn Kỷ Hoài, nghe cậu hỏi như vậy, hai người không khỏi nhớ đến ám chỉ của Lạc Thâm lúc ở trên xe, kết quả Kỷ Hoài còn ngốc nghếch mà thổi một đợt rắm cầu vồng cho Lạc Thâm, hình ảnh lúc đó thật là..

    Nhớ đến thôi đã thấy buồn cười rồi.

    "Lúc đó Lạc Thâm ám chỉ cậu." Giang Qua giúp Kỷ Hoài nhớ lại tình huống ngày đó.

    Trí nhớ của Kỷ Hoài không dọa sợ người khác như Thu Thu, nhưng mà cũng không quá kém, sau khi được Giang Qua nhắc nhở, cậu cũng dần nhớ lại, hình như đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà vấn đề ờ chỗ..

    "Hắn không thể nói rõ ràng một chút sao?" Kỷ Hoài hết chỗ nói, đổi là người khác nghe hắn nói như vậy, không phải sẽ đều lịch sự khen một câu à? Quỷ mới biết Lạc Thâm nói như vậy là muốn để cậu chăm sóc Thu Thu?

    Tuy rằng lúc ấy Lạc Thâm nếu Lạc Thâm nói rõ, rất có thể cậu sẽ từ chối, nhưng mà cậu vẫn muốn nói với hắn một câu..

    Đơn giản chút đi, cách nói chuyện làm ơn đơn giản một chút.

    "Hắn cho rằng những người bị hệ thống chọn, chắc là chỉ số thông minh sẽ ở cùng một điểm xuất phát." Giang Qua nói, ai ngờ ở giữa lại nhảy vào một tên không liên quan, đúng là làm người ta không kịp chuẩn bị.

    Kỷ Hoài: "?"

    Có phải lại diss cậu không?

    Nhất định là hắn đang diss cậu đúng không?

    Kỷ Hoài muốn đánh người, nhưng cậu lại không thể không thừa nhận, so chỉ số thông minh với mấy người này, nhìn cậu giống như bị thiểu năng.

    Ba người ba IQ cao: "..."

    Tự tin lên, đem "giống như" bỏ đi.

    Kỷ Hoài cứ có cảm giác còn tiếp tục thảo luận vấn đề IQ này, cậu sẽ tự rước lấy nhục, vì vậy cậu dứt khoát nói sang chuyện khác: "Nếu giáo sư Lạc không muốn chăm sóc Thu Thu, vậy nếu chúng nói ra hắn có đồng ý không?"

    "Theo lý mà nói thì đúng." Tông Tuyển mở miệng nói.

    "Sao lại là theo lý mà nói?" Kỷ Hoài khó hiểu: "Không phải là chắc chắn sao? Các anh cũng nói, từ ngay ngày đầu tiên giáo sư Lạc đã có ý này còn gì."

    "Chuyện không bình thường chắc chắn có vấn đề." Tông Tuyển nói: "Nếu ngay từ đầu chúng ta đồng ý với hắn thì còn được, nhưng mà bây giờ?"

    Nếu bây giờ bọn họ mở miệng nói với Lạc Thâm là đồng ý yêu cầu lúc trước của hắn, để họ chăm sóc Thu Thu, để hắn yên tâm nghiên cứu hệ thống, sợ là Lạc Thâm sẽ nghi ngờ bọn họ có âm mưu gì đó.

    Hơn nữa cách làm lần này không giống cách lúc trước Giang Qua và Kỷ Hoài làm, hai người này chỉ tính toán cọ cọ nửa tháng mà thôi, kể cả Kỷ Hoài lúc ấy hay Tông Tuyên sau đó đều không nghi ngờ gì.

    Nhất là Kỷ Hoài, lúc ấy cậu còn hận không thể đặt người ta làm một lá cờ tuyên dương để đưa cho Giang Qua, còn Tông Tuyển, tuy rằng hắn cảm thấy kì quái nhưng mà người đều đặt trong tầm mắt, hắn cũng không sợ bọn họ có âm mưu gì.

    Nhưng lần này thì khác, bọn họ không phải muốn cọ Lạc Thâm nửa tháng (cũng không có khả năng cọ được), mà là tính toán trực tiếp chia cắt phúc lợi của hắn.

    Tuy rằng bây giờ Lạc Thâm cũng không biết đây là phúc lợi, nhưng mà hắn cũng không ngu.

    "Ai, các anh những người này thật là.." Kỷ Hoài nghe hiểu ý của Tông Tuyển, nhưng mà bởi vì nghe hiểu, cho nên cậu mới không biết phải nói gì mới được: "Người thông minh như các anh không thể đơn giản một chút được sao?"

    Muốn để cậu chăm sóc Thu Thu thì cứ việc nói thẳng không được sao? Người khác đồng ý rồi vậy thì cứ tin tưởng đi, phiền toái như vậy để làm gì?

    "Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?" Kỷ Hoài đã từ bỏ việc phải động não, bởi vì cậu cảm thấy đối phó với Lạc Thâm (đầu óc), phải phái ra Tông Tuyển và Giang Qua (đầu óc) mới được, đổi là cậu thì..

    Thôi.

    Chỉ sợ là đem đầu tặng người ta.

    "Để hắn chủ động nói ra là được." Giang Qua nói.

    Kỷ Hoài khiêm tốn hỏi: "Ví dụ?"

    "Lúc trước hắn chỉ cảm thấy chăm sóc trẻ nhỏ là việc hết sức phiền phức, nhưng cụ thể phiền thế nào thì hắn cũng không rõ, nếu vậy chúng ta giúp hắn hiểu thêm một chút."

    "Tôi hiểu rồi." Kỷ Hoài nói: "Chính là hắt nước bẩn cho Thu Thu đúng không?"

    Giang Qua: "..."

    Tông Tuyển: "..."

    Đúng là có ý này, nhưng mà bị cậu tổng kết như thế, sao bọn họ cứ cảm thấy hơi quái quái?

    Thu Thu bắt đầu được biết đến từ 《 Xin chào bảo bối 》, được rất nhiều khán giả yêu thích, nhân số fans chị gái / fans anh trai / fans ba mẹ/ fans ông bà liên tục tăng lên.

    Có thể nói, khán giả đã từng xem 《 Xin chào bảo bối 》 không ai là không yêu thích Thu Thu, bé xinh đẹp, đáng yêu, vừa ngoan ngoãn lại rất thông minh.

    Giống như dự đoán của chú quay phim lúc quay Thu Thu, sau khi chương trình phát sóng, lập tức lên hotsearch

    #chương trình lừa người ta sinh con gái#

    Có thể nói, bây giờ quốc dân độ của Thu Thu rất cao, đến vài anh hùng bàn phím ngốc nghếch cũng cảm thấy xấu hổ khi hắc cô gái nhỏ.

    Nhưng mà trăm triệu không ngờ tới, người ngoài đều ngại hắc Thu Thu, mấy người Kỷ Hoài là ba ba của bé lại không biết xấu hổ, chuyện hắt nước bẩn cho Thu Thu, bọn họ chẳng nuơng tay chút nào.

    Không nghe lời, thích ầm ĩ, một lời không hợp sẽ la lối khóc lóc om xòm, ăn cơm muốn người khác bón, đi ngủ phải có người dỗ, ra ngoài còn phải ôm mới chịu, tóm lại Thu Thu ngoan ngoãn hiểu chuyện bị bọn họ đắp nặn thành một đứa trẻ không có phép tắc làm người ta không yêu thích nổi.

    Không nghĩ tới các ba ba mình yêu quý nhất lại trở thành quần thể anti-fan mạnh nhất, Thu Thu: "?"

    Nhưng mà chắc chắn mấy người Giang Qua sẽ không ngốc đến mức trực tiếp đem ' bát nước bẩn ' mà bọn họ hắt cho Thu Thu đưa cho Lạc Thâm xem, đầu tiên là làm vậy có vẻ đường đột, thứ hai là quan hệ của bọn họ cũng không tốt đến vậy.

    Việc đầu tiên bọn họ cần làm là để Tông Tuyển liên lạc với Lạc Thâm, xác nhận xem hắn đã chuẩn bị xong để ra mười năm ngày để chăm sóc Thu Thu chưa, sau đó sẽ gửi cho hắn một danh sách tỉ mị các điểm cần chú ý khi chăm sóc Thu Thu.

    Cực kỳ kỹ càng, thậm chí đến nước gội đầu cho bé cần ấm bao nhiêu, nước tắm cần ấm thế nào, lượng cơm ăn, tỉ lệ món chay món mặn kết hợp, thời gian đi ngủ, thời gian rời giường, thời gian ngủ trưa.. Tất cả đều được liệt kê rất rõ ràng, tỉ mỉ.

    Còn có nếu như Thu Thu khóc nháo, bởi vì không muốn ăn cơm, không muốn học bài, không muốn đi ngủ thì hắn phải làm thế nào, tất cả các tình huống có thể xảy ra đều có phương pháp giải quyết đi kèm theo cho hắn.

    Có lẽ đây chính là cảnh giới cao nhất của hắt nước bẩn, tuy rằng không nói Thu Thu không tốt, nhưng mà chỉ cần nhìn danh sách các việc cần chú ý và các tình huống có thể xuất hiện cũng đủ để Lạc Thâm hiểu.

    Thu Thu chính là một đứa nhỏ cực kỳ khó chăm.

    "Thế này chắc là được rồi chứ?" Kỷ Hoài không dám xác định, nhưng đổi lại là cậu, nhìn danh sách một chuỗi các điều cần chú ý thế này, sợ là cậu sẽ bị dọa chạy.

    "Chỉ cần không xảy ra chuyện gì khác thường là được." Giang Qua nói: "Vốn dĩ Lạc Thâm cũng không muốn chăm sóc Thu Thu."

    Cho nên bọn họ chỉ cần đúng bệnh bốc thuốc, cái này còn có tác dụng hơn việc trực tiếp đem ' nước bẩn ' của Thu Thu nói với Lạc Thâm.

    Ngoài ra, lúc gọi điện thoại cho Lạc Thâm, Tông Tuyển sẽ hơi ám chỉ với hắn, tuy rằng Tông Tuyển không học chuyên ngành tâm lý học, nhưng hắn là thương nhân, thường xuyên bàn chuyện hợp tác với người khác nên rất am hiểu lối đánh tâm lý.

    Kỷ Hoài ngồi nghe toàn bộ quá trình nói chuyện điện thoại của Tông Tuyển và Lạc Thâm, nhưng mà cậu vẫn chưa nghe ra ám chỉ của Tông Tuyển ở chỗ nào.

    Phải biết là cậu đã biết nội tình.

    Nhưng mà nghe không hiểu cũng không quan trọng, quan trọng là sau khi kết thúc cuộc gọi, rất nhanh Lạc Thâm đã gọi lại cho Tông Tuyển.

    Mà mục đích của cuộc gọi này đúng như mong muốn của bọn họ, Lạc Thâm chủ động bảo bọn họ giúp chăm sóc Thu Thu, còn hắn đi nghiên cứu hệ thống.

    "Nghiên cứu của tôi đã có chút thu hoạch, cho tôi thêm một chút thời gian, tôi có thể tìm được cách thoát khỏi cái hệ thống này." Ở bên kia điện thoại, Lạc Thâm nói.

    "Hình như chuyện này cũng không có lợi ích gì đối với tôi." Tông Tuyển đem bản chất thương nhân (gian thương) phát huy vô cùng nhuần nhuyễn: "Cho dù tôi không đồng ý, thì anh cũng sẽ tiếp tục tìm cách thoát khỏi hệ thống."

    Trong chuyện này, bọn họ căn bản chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, trừ khi Lạc Thâm có thể nhẫn tâm chỉ nghiên cứu để mình hắn thoát khỏi hệ thống này, nếu không..

    Được rồi, không có ' nếu không ' gì cả, bởi vì bây giờ mấy người Tông Tuyển không còn lo lắng chuyện không thể hoàn thành nhiệm vụ để thoát khỏi hệ thống nữa.

    "Nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian." Lạc Thâm đi thẳng vào vấn đề.

    Tông Tuyển giống như bị Lạc Thâm thuyết phục, nhưng mà hắn không xác định được Lạc Thâm cần tốn bao nhiêu thời gian mới tìm được biện pháp này: "Anh cũng biết chỉ cần chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng có thể thoát khỏi hệ thống."

    Lạc Thâm nghe hiểu ý của Tông Tuyển, Tông Tuyển sợ là đợi hắn tìm được biện pháp thì bọn họ đều đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, lúc đó không cần làm gì đã có thể thoát khỏi hệ thống, nhưng mà..

    "Anh yên tâm." Lạc Thâm chắc chắn nói "Hai mươi ngày sau, tôi sẽ cho các anh thấy thành quả nghiên cứu của tôi."

    "Được." Tông Tuyển bị Lạc Thâm "thuyết phục", hắn nói: "Vậy nửa tháng này chúng tôi sẽ thay anh chăm sóc tốt Thu Thu, nếu hai mươi ngày sau nghiên cứu của anh vẫn không có tiến triển, vậy thì.."

    "Vậy tôi gánh vác, tôi sẽ gánh vác." Lạc Thâm tiếp lời Tông Tuyển nói: "Thậm trí là nửa tháng này, tôi cũng sẽ bù lại."

    "Rất tốt."

    Chờ sau khi Tông Tuyển và Lạc Thâm kết thúc cuộc gọi, Kỷ Hoài vội vàng hỏi: "Thế nào? Chúng ta không cần đem Thu Thu đưa đi nữa phải không?"

    Ngay cả Giang Qua cũng nhìn về phía hắn, Tông Tuyển cũng không để bọn họ đoán già đoán non, trực tiếp gật đầu nói: "Đúng, chúng ta tiếp tục chăm sóc Thu Thu, còn chuyện hai mươi ngày sau, thì đến lúc đó lại nói."

    "Yes!" Kỷ Hoài nắm tay, trên mặt vui vẻ: "Nghe hắn nói như vậy, tôi thật hy vọng hai mươi ngày sau nghiên cứu của hắn cũng không có tiến triển."

    Bây giờ Kỷ Hoài cũng không vội vàng giải trừ với hệ thống, lúc đầu đúng là cậu không thích nó, rất muốn thoát khỏi nó, nhưng còn bây giờ?

    Cậu vẫn thích nó như cũ, nhưng mà không thể không thừa nhận, nếu không có hệ thống, cậu sẽ không có được một cô con gái đáng yêu như Thu Thu, vậy nên bây giờ cậu cũng không vội thoát khỏi nó.

    Giang Qua tuy rằng không nói gì, nhưng mà nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết tâm trạng hắn không tồi, ngay cả Tông Tuyển cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, nghe được Kỷ Hoài muốn mang Thu Thu đi công viên trò chơi để chúc mừng, Tông Tuyển cũng không phản đối.

    Nhưng mà lại không chúc mừng được, bởi vì sáng sớm ngày đi chơi, sau khi mấy người Giang Qua bị đánh thức thì nhận được một tin xấu.

    Không thấy Thu Thu.

    "Không thấy Thu Thu?" Sau khi nghe tin tức này, phản ứng đầu tiên của Kỷ Hoài chính là: "Lại bị Tông Tuyển mang đi làm à?"

    "Tông tiên sinh vẫn còn ở nhà." Tiểu Dương rất lo lắng: "Chỉ có Thu Thu là không thấy đâu."

    Nghe tiểu Dương nói như vậy, cơn buồn ngủ của Kỷ Hoài cũng bị dọa bay mất, cậu nhìn về phía Giang Qua cũng vừa mới bị đánh thức và Tông Tuyển đang đi từ trên lầu xuống: "Đang êm đẹp, sao tự nhiên lại không thấy Thu Thu?"

    "Không phải vòng cổ trên người Thu Thu có gắn GPS sao?" Giang Qua hỏi, sau khi đến Tông Trạch, Thu Thu mới mang cái vòng này, lí do là vì trạch viện nhà họ Tông quá lớn.

    Nói Tông Trạch là một tòa nhà, không bằng gọi là một trang viên, bởi vì Thu Thu còn nhỏ, lão quản gia sợ bé bị lạc đường nên kiến nghị với Tông Tuyển, vậy nên hắn đã cố ý đặt người chế tác riêng.

    "Định vị không thấy được" Tông Tuyển trầm mặt nói: "Chắn chắn là bị người làm nhiễu tín hiệu."

    Tông Tuyển vừa dứt lời, sắc mặt Giang Qua và Kỷ Hoài đều trở nên khó coi, kết quả tốt nhất mà bọn họ nghĩ đến chính là Thu Thu dậy sớm, đi tới đi lui ở Tông Trạch nên không cẩn thận bị lạc đường.

    Nếu như vậy, cùng lắm thì bọn họ sợ bóng sợ gió một chút mà thôi, nhưng mà bây giờ Tông Tuyển lại nói không tìm được vị trí GPS trên người Thu Thu, cái này làm cho bọn họ không khỏi nghĩ đến mấy tình huống xấu.

    Bởi vì tự Thu Thu không làm được, bé cũng không có khả năng làm nhiễu tín hiệu GPS.

    "Bác Trần, bác tập trung tất cả mọi người lại." Cho dù đoán được tình huống xấu nhất, nhưng mà Tông Tuyển không cách nào ngồi chờ được: "Gọi người, kiểm tra hệ thống an ninh.."

    Nếu đúng là Thu Thu bị người khác mang đi, như vậy người này chắc chắn là người ở Tông Trạch, không biết vì sao đối phương lại chọn Thu Thu để xuống tay, nếu là vì tiền, vậy còn tốt, nhưng nếu là vì gì khác..

    Lão quản gia nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh của Tông Tuyển, mà đúng lúc này, Tông Tuyển đột nhiên nhận được điện thoại của Lạc Thâm, hắn cũng không dong dài, trực tiếp nói cho bọn họ là hắn cho người mang Thu Thu đi.

    Tông Tuyển: "..."

    Giang Qua: "..."

    Kỷ Hoài: "..."

    TMD!

    Chuyện này đến Tông Tuyển cũng không nhịn được.

     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng một 2023
  10. Cuộn Len

    Bài viết:
    476
    Chương 39:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúng ta tạo nhóm đi trộm trẻ đi.

    Đây là câu nói của Mục Linh lúc xem chương trình 《 Xin chào bảo bối 》quá yêu thích nên trao trọn trái tim của một người dì cho Thu Thu và mấy bạn nhỏ, thuận miệng nói ra, không thể coi là thật được.

    Cô ấy rõ ràng biết trộm trẻ là phạm pháp!

    Nhưng mà Mục Linh vạn vạn lần không nghĩ đến, có một ngày cô ấy sẽ được nhận nhiệm vụ này từ cấp trên của mình.

    Đi trộm trẻ.

    Mục Linh: "..."

    Sếp, đầu óc của anh có vấn đề không?

    Mục Linh trợn to hai mắt không dám tin, nhìn sếp của mình, thật sự muốn đánh hắn: "Ánh mắt của cô như vậy là có ý gì? Tôi kêu cô đưa Tống Dĩ An đến đây, ai bảo cô đi trộm?"

    Mục Linh: "..."

    Như vậy có khác gì nhau?

    "Sếp, biết luật mà vẫn phạm luật tội thêm một bậc." Mục Linh nháy mắt ra hiệu với cấp trên của mình, muốn khuyên nhủ hắn: "Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn."

    * (Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn: Là một câu ngạn ngữ trong phật giáo nghĩ là biển khổ vô cùng vô tận nhưng chỉ cần quay đầu là có thể thấy bờ)

    "Câm miệng." Cấp trên của Mộ Linh chẳng nhẽ không biết trộm trẻ con là vi phạm pháp luật sao? Nhưng vấn đề là đứa trẻ đó không phải của nhà người khác, mà là của nhà giáo sư Lạc Thâm.

    Mà bọn họ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của giáo sư Lạc Thâm, không khác gì người trong nhà, như vậy mà nói thì con cái của giáo sư Lạc Thâm không khác gì con cái của họ.

    Đã như vậy thì bọn họ mang đứa trẻ đi có thể gọi là trộm hay sao?

    Mục Linh: "..."

    Oa.

    Nếu là như vậy thì cô ấy không còn gì để nói nữa.

    Nhưng mà..

    "Thu Thu là con gái của giáo sư Lạc Thâm thật sao?" Mục Linh rất tò mò, đừng tưởng cô ấy không đu Idol, không phải ba ruột của Thu Thu là Giang Qua, ba nuôi là Kỷ Hoài hay sao? Đột nhiên sao lại xuất hiện thêm giáo sư Lạc Thâm nữa vậy?

    "Đừng hỏi những điều không nên hỏi." Cấp trên của Mộ Linh nói: "Tất cả những gì cô phải làm là làm theo mệnh lệnh."

    Mục Linh: "..."

    Được rồi.

    Vì vậy, Mục Linh làm theo mệnh lệnh, dành ra hai ngày để trộm Thu Thu từ Tông Trạch.. Không phải, là mang đi, sau khi đưa bé ra ngoài, thấy bé vẫn đang ngủ say, Mục Linh thật sự yêu không chịu được.

    Trên thế giới này sao lại có đứa trẻ đáng yêu như thế chứ?

    Lúc thức đã rất đáng yêu, lúc ngủ càng đáng yêu, cô ấy sợ rằng Thu Thu ăn đáng yêu mà lớn lên mất.

    Nhà nước đang khuyến khích sinh con thứ hai, Mục Linh cảm thấy nếu muốn kích thích việc sinh con chỉ cần yêu cầu Thu Thu đóng quảng cáo tuyên truyền, ai nhìn thấy cũng thật sự muốn có một đứa con giống như Thu Thu.

    Tuy cô ấy vẫn chưa muốn kết hôn, nhưng nếu có thể bỏ qua quá trình này mà có một đứa con đáng yêu, Mục Linh cảm thấy việc đó cũng rất ok.

    Thử tượng tượng một chút mà xem, bên cạnh không có một người đàn ông hôi hám, cũng không cần phải phục vụ người khác, hai mẹ con cùng nhau ăn uống, đi dạo, chơi đùa thật hạnh phúc biết bao, đây thật sự là một cuộc sống trong mơ.

    "Tỉnh lại, tỉnh lại, ngươi không có con gái." Người trả lời Mục Linh xuyên thủng giấc mơ ngọt ngào của cô.

    Mục Linh tỉnh dậy sau một giấc mơ ngọt ngào.

    Tin hay không, cô ấy đánh vào đầu con chó của hắn bằng một cú đánh nhỏ.

    Mặc dù Mục Linh không rõ vì sao Thu Thu lại là con gái của giáo sư Lạc Thâm nhưng điều đó không ảnh hưởng đến mơ ước có một cô con gái như Thu Thu, sinh lòng ghen tỵ với Lạc Thâm.

    Thật sự thì, Mục Linh không ghen tị chỉ số IQ cao của giáo sư Lạc Thâm mà ghen tị vì hắn có một cô con gái đáng yêu như Thu Thu, chắc hẳn kiếp trước hắn ta đã phải làm rất nhiều việc tốt?

    Lạc Thâm, người mà Mục Linh ghen tị cũng cảm thấy mình rất may mắn, không phải kiểu may mắn vì có một cô con gái đáng yêu như Thu Thu mà là kiểu may mắn bị trói buộc bởi hệ thống Dưỡng Thành.

    Lúc mới bắt đầu, Lạc Thâm thật sự không thích hệ thống Dưỡng Thành này trói buộc hắn, bởi vì đối với hắn, việc chăm sóc trẻ con và việc có một cô con gái đáng yêu đều là những thứ làm phiền đến thí nghiệm của hắn.

    Nếu như không bị hệ thống lỗi này làm vướng víu hắn sẽ không đến trấn Thanh Thủy, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc thực hiện nhiệm vụ này.

    Bọn người Giang Qua đều không đồng ý với đề nghị của hắn, nhưng từ lúc Lạc Thâm chọn chăm sóc Thu Thu có thể thấy hắn đã lên kế hoạch trì hoãn càng lâu càng tốt.

    Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra Lạc Thâm sẽ không đổi ý, nhưng trên đời này làm gì có cái gì gọi là nếu như.

    Việc ngoài ý muốn xuất hiện rồi.

    Lúc đầu, Lạc Thâm xác định hiện tại khoa học kỹ thuật của thế giới không đủ tạo ra hệ thống dưỡng thành, rất có thể là đến từ tương lai hoặc người ngoài hành tinh, bởi vì việc này hoàn toàn liên quan đến lĩnh vực khác, mặc dù Lạc Thâm tự phụ cũng không dám khẳng định mình có thể nghiên cứu hoàn thiện hệ thống này trong một khoảng thời gian ngắn.

    Nhưng không thể nghiên cứu đến cùng và không thể nghiên cứu là hai việc có kết quả khác nhau, lúc trước Lạc Thâm nói chuyện với Tông Tuyển qua điện thoại, hắn nói rằng nghiên cứu của mình đã đạt được điều gì đó, không phải để dụ đối phương đồng ý với hắn. Nghiên cứu của Lạc Thâm thực sự có tiến bộ.

    Tiến bộ này không có gì khác ngoài việc mở khóa các chức năng khác của hệ thống trồng trọt và các nhiệm vụ mô-đun khác.

    Không đề cập đến các chức năng khác, nhiệm vụ của các mô-đun này đều liên quan đến Thu Thu, nếu phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ giống như trước đây, chẳng hạn như có được một cô con gái dễ thương, thì Lạc Thâm đương nhiên sẽ bỏ qua.

    Nhưng phần thưởng của những nhiệm vụ mô-đun này là một số kiến thức công nghệ cao mà hắn chưa từng được tiếp xúc. Kể cả khi những phần thưởng này không thể được trao cho hắn dưới dạng hiện vật, chỉ có thể thu hoạch ở dạng kiến thức, nhưng điều này đủ để cho hắn một nhà nghiên cứu khoa học cảm thấy hứng thú.

    Lúc đầu không chịu chăm sóc Thu Thu, bây giờ lại thay đổi mong muốn được chăm sóc bé khiến lịch trình chăm sóc thay đổi, Lục Thâm đã trở nên nghi ngờ lời nói của Tông Tuyển sau khi nhận được cuộc gọi từ hắn.

    Lục Thâm không nghĩ bọn người Tông Tuyển giống như hắn, nghiên cứu một cách mới để phát triển hệ thống, nhưng hắn đã kiểm tra thanh tiến trình của nhiệm vụ và thấy rằng nó đã tăng từ 0% lúc bắt đầu lên 53%, sự ưa thích của bọn người Tông Tuyển cũng đã tăng từ 0% lúc đầu lên 60% đến 80%.

    Thanh tiến độ nhiệm vụ tăng lên chỉ có thể giải thích rằng bọn người Tông Tuyển chăm sóc Thu Thu rất tốt, việc tăng độ ưu ái liên tục đối với Thu Thu chứng tỏ bọn người Tông Tuyển thực sự rất thích Thu Thu.

    Mặc dù Lạc Thâm không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà bọn người Tông Tuyển có cảm tình với Thu Thu nhiều như thế, nhưng hắn đoán mục đích Tông Tuyển gọi cho hắn không hề đơn giản.

    Vì vậy hắn lên kế hoạch, một mặt giả vờ hứa với Tông Tuyển, mặt khác phái người đi trộm Thu Thu.

    Mặc dù làm như vậy sẽ chọc giận bọn người Tông Tuyển nhưng Lạc Thâm không hối hận, sau khi cúp điện thoại với Tông Tuyển, hắn đi tìm Thu Thu, thấy bé đã tỉnh hắn hỏi: "Con có nhớ ta là ai không?"

    Thu Thu nhìn hắn sau đó gật đầu nói nhỏ: "Nhớ ạ."

    Thu Thu nói là có nhớ nhưng thật ra lúc này cô bé vẫn còn hơi bối rối, lúc ngủ thường ngủ rất say, theo lời của Kỷ Hoài, Thu Thu lúc đang ngủ giống như một con heo con bị bán đi cũng không hề biết. Thực tế chứng minh đúng là như vậy.

    Nếu không lần trước lão quản gia sẽ không cho người đưa bé lên máy bay mà bé không biết chuyện gì, lần này cũng không khác gì bị Mục Linh đưa đi mà bé vẫn ngủ ngon như vậy.

    Khi tỉnh dậy thấy mình không ở trong căn phòng quen thuộc mà là một nơi xa lạ, phản ứng đầu tiên của Thu Thu cũng giống Kỷ Hoài, nghĩ rằng Tông Tuyển lại định đưa bé đi công tác.

    Đến khi Lạc Thâm xuất hiện, bé mới biết hắn là người tiếp theo chăm sóc mình. Bởi vì Thu Thu nhớ ba Đường Đường từng nói rằng bọn họ sẽ thay phiên nhau chăm sóc bé, nhưng..

    Nhưng Thu Thu cảm thấy có điều gì đó không đúng, bọn người Giang Qua đã đồng ý sẽ thay phiên nhau chăm sóc bé nhưng thực tế đội ngũ chăm sóc ngày càng đông.

    Bây giờ chỉ có một mình Lạc Thâm, những người ba khác đã không có ở đây, Thu Thu không thể không hỏi Lục Thâm: "Đây là ở đâu ạ? Các ba khác đang ở đâu ạ?"

    "Đây là ký túc xá của ba." Lạc Thâm nói: "Trước đây chúng ta đã thống nhất thay phiên nhau chăm sóc con, bây giờ đến lượt ba, cho nên khoảng thời gian này ba sẽ sống cùng con."

    "Ồ." Thu Thu đáp, thật ra cô còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Lục Thâm, nhưng lại sợ anh nên đành im lặng nuốt xuống.

    Trước giờ Lục Thâm rất mong được chăm sóc Thu Thu để hắn có thể nhận được phần thưởng, nhưng hắn không có bất kỳ kinh nghiệm chăm sóc trẻ con nào, vì vậy khi Thu Thu im lặng Lục Thâm cũng không biết nói gì.

    May mắn hệ thống dưỡng thành xuất hiện đưa ra một nhiệm vụ mới cho Lục Thâm.

    【 Đánh răng rửa mặt cho Thu Thu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được mười phút nghiên cứu. 】

    Mười phút tuy hơi ngắn, nhưng có còn hơn không, vì vậy Lục Thâm nói với Thu Thu: "Con vừa tỉnh lại, ba đưa con đi đánh răng rửa mặt."

    Thu Thu ngoan ngoãn gật đầu, mang giày thể thao Mục Linh đưa rồi đi theo Lục Thâm vào phòng tắm.

    Bởi vì không quen với Lục Thâm, Thu Thu đột nhiên trở nên thận trọng, hơn nữa bọn người Giang Qua lúc này cũng không ở bên cạnh bé, mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng Thu Thu vẫn có chút bối rối, khó chịu.

    Nhưng thật bất ngờ, ngoài dự kiến của Thu Thu chính là.

    Người ba mới trông lạnh lùng thực sự muốn chính tay đánh răng cho con gái của mình?

    Thu Thu sửng sốt một chút, mặc dù bọn người Giang Qua từng tự tay gội đầu cho bé nhưng chưa từng đánh răng cho bé, Tiểu Dương cũng đã đánh răng cho bé nhưng hắn không phải ba của Thu Thu.

    Thu Thu ngẩng đầu lên, bí mật nhìn Lạc Thâm, lúc này anh đang cầm bàn chải trẻ em bóp kem đánh răng, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cả người lạnh lùng, nhưng..

    Nhưng hắn muốn chính tay mình đánh răng cho Thu Thu.

    Thu Thu thầm nghĩ người ba mới trông có vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng thực sự rất ấm áp đúng không?

    Nghĩ vậy nên khi Lạc Thâm nói: "Ba không có kinh nghiệm đánh răng cho người khác." Thu Thu trầm ngâm nói: "Không sao, con biết đánh răng."

    Thực ra lúc sau còn tưởng Lạc Thâm sẽ nói: "Vì vậy nếu con không thoải mái hãy cố chịu đựng một chút"

    Hắn nhìn Thu Thu, sau khi trả lời đã ngoan ngoãn nhe răng chờ Lạc Thâm đánh răng.

    Lạc Thâm không nói đùa, hắn thực sự không có kinh nghiệm đánh răng cho người khác, cũng không biết kiến thức từng bước đánh răng nên quá trình sau đó Thu Thu thực sự không thoải mái lắm, cũng không quan trọng.

    Thu Thu thầm nghĩ, điều quan trọng là đây là tâm ý của ba mới.

    Lạc Thâm không biết Thu Thu đang nghĩ gì, sau khi loạng choạng đi đánh răng rửa mặt cho Thu Thu, hắn thành công nhận phần quà mười phút vào hệ thống nghiên cứu.

    Lạc Thâm vừa nhận thưởng, nhiệm vụ mới từ hệ thống Dưỡng Thành lại đến nữa.

    【 Chuẩn bị bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng và cân bằng cho Thu Thu, hoàn thành nhiệm vụ để nhận thời gian nghiên cứu ba mươi phút. 】

    Chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng và căn bằng?

    Lạc Thâm, một người vốn không siêng năng lại còn không biết phân biệt ngũ cốc tỏ vẻ, mặc dù phần thưởng thời gian nghiên cứu ba mươi phút rất hấp dẫn, nhưng độ khó của nhiệm vụ này cũng rất khó khăn, hắn cau mày ở trong lòng hỏi hệ thống: "Nhiệm vụ tương tự như này có thể lặp lại không?"

    Câu trả lời từ hệ thống dưỡng thành là: "Có thể", sau khi Lạc Thâm nghe thấy điều đó hắn nói với Thu Thu: "Ta vừa đánh răng cho con chưa sạch, ta sẽ đánh răng thêm ba lần nữa nhé."

    Thu Thu vừa rồi chỉ nghĩ đấy là tâm ý của ba mới nên mới đồng ý: "..."

    Đừng, đừng, đừng, đừng đi ba?

    "Khuôn mặt kinh hoàng. Jpg" - Hình ảnh của Thu Thu.

    Hắn mới nói "Có thể" với hệ thống dưỡng thành: "?"

    Đây là kiểu thực hiện nhiệm vụ ngớ ngẩn gì vậy?

    "Khuôn mặt khiếp sợ. Jpg" - Hình ảnh của Thu Thu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...