Review Lạn Kha Cờ Duyên Tác Giả: Chân Phí Sự Reviewer: Búp Bê Chiqu (Chiqudoll) Sau khi "gặm" một mớ hỗn độn các tác phẩm tu chân, tiên hiệp rốt cuộc mình cũng vớ phải cuốn này, truyện viết về "tiên nhân" đúng như những gì mình từng tưởng tượng. Thần tiên nên như thế, tiêu dao tự tại, hành sự tùy tâm, dù có ngao du chốn nhân gian cũng siêu thoát cõi hồng trần. Truyện không có mấy màn đấu đá hắc ám ngươi sống ta chết, giết người đoạt bảo, cướp tiên đan, giật công pháp các kiểu. Tiên nhân ở trong truyện "Lạn Kha Cờ Duyên" đa phần đều thanh cao, đạm mạc, rời xa trần thế, không phải coi khinh người trần xem "phàm nhân như cỏ rác", chỉ là người tu tiên tâm tính thoát tục, vô dục vô cầu mà thôi. Truyện có liên quan đến điển cố "ván cờ lạn kha". Điển cố này kể về thuở xưa có một người tiều phu lên núi đốn củi, tình cờ gặp cụ ông đang ngồi đánh cờ dưới gốc cây. Anh ta tò mò lại ngồi xem hai người chơi cờ, họ còn đưa cho anh quả táo để ăn. Xem đến khi ván cờ tàn cục thì mới phát hiện chiếc rìu đốn cùi của anh đã bị mục cán, còn lưỡi rìu thì rỉ sét từ lúc nào chẳng hay. Anh quay lại thì không còn thấy hai cụ ông kia đâu nữa. Khi trở về làng thì thấy làng mạc đã thay đổi xa lạ, người thân quen đã qua đời từ lâu. Lúc này thì người tiều phu nọ mới biết mình đã gặp tiên, một ván cờ đánh xong đã trải qua mấy chục năm. Nam chính của truyện tên là Kế Duyên, anh tham gia chuyến dã ngoại cùng với đồng nghiệp trong công ty. Trong lúc đi nhặt củi đun thì tình cờ nhìn thấy một ván cờ bên dưới gốc cây, Kế Duyên tò mò bước lại xem, trong thoáng chốc giật mình thức tỉnh thì thời gian đã trôi qua ba tuần. Thân thể người thường không ăn uống gì trong vòng ba tuần thì làm sao trụ được, Kế Duyên không kịp cứu giúp và qua đời. Nam chính sống lại trong thân xác của một người ăn mày, bị mù, nằm hấp hối ở trong miếu sơn thần. Lúc mới xuyên nam chính yếu xìu, mắt nhìn không thấy, không võ công, không nội lực, chỉ có mỗi cái miệng biết ăn nói, mở miệng nói đạo lý đao to búa lớn một đống "hù" người thôi. Sau này thì mạnh dần lên, công lực thăng cấp khá nhanh, không thấy gặp trắc trở gì nhiều, trong mắt người khác thì anh luôn là cao nhân, đại lão của đại lão. Bàn tay vàng của nam chính là "bàn cờ". Anh tu luyện chính là cờ đạo, quân cờ là các sinh linh trong thế giới, bàn cờ là toàn bộ thiên hạ này. Mỗi khi anh thúc đẩy hay thay đổi vận số của một sinh mệnh nào đấy thì bàn cờ của anh sẽ xuất hiện một quân cờ hoặc đen hoặc trắng. Mình đã đọc được hơn 600 chương, toàn truyện có 1021 chương và 3 chương phiên ngoại. "Lạn Kha Cờ Duyên" có bản truyện tranh luôn nhé, vẽ rất đẹp nhưng chưa hoàn. Cảm giác đọc truyện này rất đặc biệt. Thật sự là nó khác biệt hoàn toàn với tất cả mọi bộ truyện mình đã đọc từ nhỏ đến bây giờ luôn á. Tình tiết truyện không cao trào, cốt truyện chẳng có tranh đấu hay âm mưu gì hết, nhưng mà đọc cứ bị cuốn theo từng chương rồi lại từng chương. Nam chính chẳng hề có một mục đích nào cả, mọi điều anh ấy làm, mọi nhân vật anh ta gặp đều tùy duyên. Mình thích tình tiết này cực kỳ luôn, trong trời đất này muốn làm gì thì làm, muốn đi đến nơi đâu thì đi, không có ràng buộc, không câu thúc quy củ, không màng vật chất cám dỗ, không tồn tại bất cứ kẻ nào có thể đòi hỏi hay yêu cầu ta phải làm như thế này hay làm như thế kia. Thần tiên hẳn là phải như vậy. Sống được đến cảnh giới đó thì mới xứng đáng gọi là sung sướng như tiên. Truyện là một chuỗi những sự kiện của nhân vật này hay nhân vật khác, những người mà Kế Duyên gặp gỡ hay có liên quan đến, được ghép nối lại tạo thành một cốt truyện dài, dù chẳng phập phồng lên xuống nhưng vẫn đủ ly kỳ và thu hút để độc giả dõi mắt theo. Bối cảnh của truyện cũng khá độc đáo, tuy không rất mới lạ nhưng không hề rập khuôn theo tri thức thường thức mà chúng ta hay mặc định. Thế giới này có tiên tu, ma tu, yêu tu, quỷ tu, quỷ thần, người phàm. Người phàm học võ công, có giang hồ, cũng có triều đình. Tiên tu có tán tu, có tông môn, lại cũng có tiên cảnh tụ tập đông đảo tiên nhân lại không phải tông phái. Yêu tu có yêu tộc tu tà đạo cũng có thiên hướng thích tu chính đạo. Ma tu điên cuồng lại không mất lý trí, các sinh linh nhập ma thường có chấp niệm nào đó, nhất niệm thành ma. Quỷ tu do âm hồn tu thành quỷ, có quỷ thành, có cô hồn dã quỷ. Người chết hóa linh hồn nhưng không phải nơi nào cũng có âm sai đến để thu hồn về âm ty. Thiết lập của quỷ thần vừa quen vừa lạ, mình thấy nó khá hay ho. Truyện có âm ty nhưng không có địa phủ, người chết có âm thọ nhưng không có kiếp sau. Âm thọ đã hết thì linh hồn tan biến quay về với thiên địa. Thông thường thì chúng ta quen thuộc với âm ty địa phủ, phán quan, Diêm vương các kiểu. Trong truyện này boss của âm ty là thành hoàng, các thành hoàng không có quan hệ cấp trên cấp dưới nhé, địa phận của ai người nấy quản. Giới âm ty gọi là quỷ thần, tu thần đạo, dựa vào tín ngưỡng hương khói của nhân gian mà tu hành. Quỷ thần và phàm nhân dù chia tách hai giới âm dương nhưng lại có sự ràng buộc không thể tách biệt. Phàm nhân quá yếu ớt để tự bảo vệ mình trước yêu tà quấy phá, quỷ thần bảo hộ phàm nhân, cũng thông qua đó nhận được tín ngưỡng để tu đạo. Dương gian người sống sung túc thì hương khói cho quỷ thần mới hưng thịnh. Chỉ là vương triều của dương thế luôn thịnh suy bất chợt, mà âm ty lại không thể quản chuyện trần gian nên thần đạo tu hành cũng gian truân trắc trở lúc này lúc khác. Mình vốn có thiên hướng duy tâm, đọc truyện này mà đụng đến mấy khúc liên quan đến quỷ thần thấy rất hấp dẫn ghê luôn. (Còn tiếp)
Hắn xưng là trích tiên, cung vàng điện ngọc khó lòng níu chân Đến hồng lâu chốn phàm nhân đấu rượu Đôi mắt đa tình, đặt bút thành thơ, lại uống thêm vài đấu Rót chén rượu cay nồng nhất nhân gian Ngọa tại cao lầu sừng sững ở Trường An Nhìn khắp thiên hạ, kẻ nào vô ưu được như hắn? Nghe bài này nghĩ đến Kế Duyên liền luôn. Kế Duyên không hẳn là giống hoàn toàn từng câu từng chữ như lời bài hát nhưng cái hồn mấu chốt thì không lệch đị đâu được. Vô ưu vô lo, tiêu sái chốn hồng trần, đến và đi như một cơn gió nhẹ nhàng. Ảnh đi mây về gió thì thoải mái rồi, đáng tiếc cho độc giả như mình bị thế giới hiện thực kéo chân đầu bù tóc rối. Oài! Không sống được phóng khoáng như đại lão ngài, thảo nào đọc truyện dứt ra không nổi. Mình cũng muốn sống một cuộc đời nhẹ nhàng như thế quá mà!
Mình cũng thích bộ này lắmmm. Nhẹ nhàng, chill chill mà cảm giác healing Sau khi sa chân vào thế giới truyện tiên hiệp, đọc toàn kiểu main sát phạt rồi chết chóc rồi lạnh lùng, tàn nhẫn, có quá khứ đau thương, các nhân vật kiểu mưu trong mưu, kế trong kế các kiểu. Gặp bộ này đúng như là healing vậy. Tình tiết mình thích nhất trong truyện là main rất tiêu dao, rất phóng khoáng. Anh ta đi những nơi mình muốn, làm những gì mình thích, quen những bằng hữu mới, du ngoạn giang sơn, thỉnh thoảng lại cứu giúp mọi người. Quả thật là rất thú vị
Hồi trước mình đăng truyện trên web truyện online nên tình cờ thấy bộ này, trong đó đề là Lạn kha kỳ duyên, đây được đánh giá là bộ tu chân đúng nghĩa lột tả được tất cả các khí chất trong từng câu chữ, đưa con người ta tới độ chìm đắm vào khung cảnh tiêu dao bất phàm.
Chuẩn luôn á bạn. Mình đọc tiên hiệp khá nhiều bộ nhưng mà chỉ có bộ này để lại ấn tượng đặc biệt nhất luôn. Kiểu như mấy vị kia khoác nhãn tiên nhân thôi chứ không giống thần tiên đứng bên ngoài ba cõi tiêu dao xuất trần như mình tưởng tượng. Nhưng mà Kế Duyên thì đúng y như mình ảo tưởng về thần tiên luôn. Hồi bé, đọc truyện cổ tích này nọ thần tiên trong mắt mình là phải VIP lắm luôn. Sau này ngốn nhiều ngôn tình, đam mỹ tiên hiệp tu chân xong kiểu.. văn học mỳ ăn liền hại ta, lự kính tiên nhân nát không thể nát hơn được nữa.
Ừa, đúng là bộ đó rùi á bạn. Mình đọc trên wikidich, bên đó converter để tên sao mình để nguyên vậy, mặc dù mình cũng thấy để Hán Việt nó hay hơn dịch ra thuần Việt. Bộ này ai thích thì rất thích, mà không thích thì lại bảo nam chính chả có mục đích rõ ràng gì cả, cứ thấy ảnh lượn tới lượn lui chả biết để làm gì. Mình thì thuộc team mê đứ đừ cơ. Tiên nhân tiêu dao chốn hồng trần, vô câu vô thúc, đi mây về gió tùy tâm. Chứ mà tâm nặng trĩu suy tính a b c các kiểu thì tìm truyện khác.