Ngôn Tình [Edit] Cứu! Cơ Thể Tôi Bị Hoán Đổi Rồi - Mộc Hà

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hoasimbiengioi, 29 Tháng tư 2022.

  1. Hoasimbiengioi

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Bình An Vượt Qua

    Bình thường sổ tiết kiệm và bảo hiểm y tế gì đó đều do Dương Lệ là người bảo quản, sau khi về đến nhà Dương Lệ nhanh chóng tìm thấy bảo hiểm y tế vẫn còn ở chỗ đó, ngoài sổ tiết kiệm hằng ngày dùng để chi tiêu, Dương Lệ lật tung tầng dưới cùng nhất lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm.

    Trong cuốn sổ tiết kiệm này là của hồi môn mà trong nhà chuẩn bị cho cô lúc cưới Vương Kha, là tài sản thuộc riêng về Dương Lệ.

    Dương Lệ nhìn một cái không chút do dự đem cùng với bảo hiểm y tế bỏ vào trong túi.

    Sau khi về đến bệnh viện, Dương Lệ trước tiên cầm lấy số tiết kiệm đi quầy lễ tân giao nộp hết tất cả viện phí.

    Hai người kết hôn hai năm, tuy thu nhập cũng không tệ nhưng vì hai người đều còn trẻ chi phí hàng ngày cũng lớn, tiết kiệm cũng không quá con số vạn.

    Chỉ riêng phí phẫu thuật đã cần mười vạn tệ, phí nằm viện sau phẫu thuật và các chi phí y tế tiếp theo còn phải tiêu đến hơn mấy vạn, tổng cộng lại gần hai mươi vạn.

    Dương Lệ sau khi nhìn thấy toàn bộ chi phí cần có móc ra đồ cưới của mình nhìn phía trên viết hai mươi vạn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tạm đủ, dẫu sao một chốc tìm người số tiền lớn như vậy cũng là chuyện rất khó.

    Sau khi giao xong tất cả mọi chi phí Dương Lệ cầm hết đống hóa đơn tìm đến Vương Kha.

    "Tìm được chưa? Chúng ta đem tiền đến quầy lễ tân thanh toán trước." Vương Kha nhìn thấy Dương Lệ quay về, mau chóng kéo tay Dương Lệ chuẩn bị đến quầy lễ tân.

    "Không cần đâu em đã thanh toán rồi, ở trong bệnh viện lạnh, nhìn tình hình này ước chừng còn cần phải đợi một chút, em về nhà lấy cho anh một cái áo anh mặc vào trước, anh bây giờ không thể bị lạnh." Dương Lệ lấy từ trong cái túi bóng to đang xách ở trong tay ra một chiếc áo khoác giày chùm lên trên người Vương Kha.

    "Tổng cộng tiêu hết bao nhiêu tiền, đủ không? Không đủ anh đi tìm người mượn một chút." Vương Kha xòe áo ra đắp một nửa kia lên người Dương Lệ hỏi.

    "Vẫn may, vừa đủ, còn thừa lại một chút."

    Dương Lệ có chút ngập ngừng nói.

    "Em đưa đơn thanh toán cho anh xem." Đối với Dương Lệ, Vương Kha vẫn rất hiểu cô ấy, vừa thấy thái độ của Dương Lệ Vương Kha liền biết có vấn đề.

    Sau khi Dương Lệ nghe thấy theo bản năng đưa cái túi sau lưng đi chuyển về phía sau, Vương Kha nhân lúc cô không để ý cầm lấy qua, Dương Lệ thấy vậy có chút chột dạ rời tầm mắt đi, không dám nhìn Vương Kha.

    Vương Kha nhìn bên trong viết mười mấy vạn tiền thuốc men và cuốn sổ tiết kiệm dường như từng quen biết, bên trong xảy ra chuyện gì tự nhiên đều biết rõ.

    Vương Kha quay đầu nhìn gò má của Dương Lệ, đường đường là một đấng nam nhi, nhịn không được mắt đỏ hoe, "vợ ơi, là anh có lỗi với em mà".

    Anh đối xử với em như vậy, còn muốn li hôn với em, em lại cứ đối xử tốt với anh từ tận đáy lòng, sau này anh nhất định đối đãi với em thật tốt, khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, Vương Kha thầm hứa trong lòng.

    "Có gì mà phải xin lỗi, không phải chỉ là tiền thôi sao, không có nữa đi kiếm lại là được rồi." Dương Lệ không chút để ý nói.

    "Ừ." Vương Kha đưa đôi tay có chút lạnh lẽo của Dương Lệ bỏ vào trong lòng ấm áp của mình, hai người ngồi trên ghế đẩu lặng lẽ đợi.

    Trời bắt đầu tối dần, giữa chừng Dương Lệ trở về nhà một lần, làm bữa tối mang đến bệnh viện, lúc hai người đợi đến qua mười giờ tối, đèn phòng cấp cứu ban đầu sáng màu đỏ cuối cùng biến thành đèn xanh.

    Hai người thấy vậy mau chóng xông đến cửa phòng cấp cứu.

    "Bác sĩ thế nào rồi?" Bác sĩ vừa trong phòng cấp cứu ra Dương Lệ liền sốt ruột hỏi.

    Bác sĩ mặt đầy mệt mỏi bỏ khẩu trang ra cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Phẫu thuật rất thành công nhưng tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn lơi lỏng cảnh giác, phải xem hai ngày này bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không."

    "Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ, bác sĩ anh vất vả rồi." Hai người sau khi nghe xong lời của bác sĩ, nở ra nụ cười đầu tiên của buổi tối ngày hôm nay.

    Tiếp theo đó các y tá ở phía sau đẩy Khúc Vũ Hân vào trong phòng giám hộ bệnh nhân nặng, hai người vốn dĩ cũng định cùng nhau vào nhưng bị ngăn lại ở ngoài cửa, y tá nói với họ là bây giờ không được vào, phòng giám hộ bệnh nhân nặng mỗi ngày chỉ có nửa tiếng buổi chiều năm giờ rưỡi đến sáu giờ mới được vào, nếu như bệnh nhân có chuyện gì, y tá sẽ kịp thời thông báo tới họ.

    Thời gian rất nhanh đã đến đêm khuya, tuy hai người có lo lắng thế nào nhưng cũng không có cách nào, cuối cùng Dương Lệ quyết định một mình ở ngoài trông, lỡ như có chuyện gì xảy ra cũng dễ dàng đối phó Vương Kha ban đầu cũng muốn ở cùng cô chỉ là khổ nỗi tình hình của bản thân bây giờ không cho phép nên đành thôi.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Kha vì lo lắng hai người trong bệnh viện, mới sáng sớm liền xách bữa sáng đến bệnh viện.

    "Sao sớm như vậy đã đến rồi, cũng không ngủ nhiều một lát, bây giờ anh là thai phụ, ngủ nhiều một chút đều tốt với anh và em bé bên trong bụng." Dương Lệ có chút trách móc nhìn về phía Vương Kha.

    "Biết rồi, anh ngủ cũng rất lâu rồi mà, em mau ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon nữa." Vương Kha nhìn quầng thâm mắt thấp thoáng quanh mắt của Dương Lệ lòng đau như cắt.

    Có thể sau khi Vương Kha đến sẽ cho Dương Lệ một chút cảm giác an toàn, vừa mới ăn xong bữa sáng chưa được mấy phút Dương Lệ liền dựa vào Vương Kha ngủ.

    Vương Kha thấy vậy đắp một lớp áo dày lên người cô, vì để cho cô ngủ thoải mái một chút cả buổi sáng đều giữ tư thế như vậy đều không động đậy một chút nào.

    Sắp đến buổi trưa, Dương Lệ mới dụi dụi mắt tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

    "Bây giờ thời gian còn rất sớm, sao em không ngủ thêm chút nữa." Vương Kha động đậy vai của mình, một cảm giác đau nhức dữ dội khiến anh cau mày.

    "Bây giờ mấy giờ rồi? Không phải anh luôn giữ tư thế này không dám động đậy đấy chứ?" Dương Lệ nhìn đồng hồ một cái bên trên hiện mười một giờ bốn mươi, vừa cảm động lại tức giận bóp vai cho Vương Kha.

    "Không sao, em cũng không ngủ lâu lắm." Vương Kha tận hưởng sự mát xa của Dương Lệ cố tỏ ra nói.

    "Đồ ngốc." Dương Lệ nhỏ nhẹ nói một câu, khóe miệng mỉm cười.

    Hai giờ chiều y tá ở phòng giám hộ bệnh nhân nặng nói cho hai người biết một tin vui, Khúc Vũ Hân tỉnh rồi nhưng hai ngày này vẫn phải chỉ có thể ở trong phòng giám hộ bệnh nhân nặng, sau khi hai người nghe xong bỏ nỗi thương xót luôn canh cánh trong lòng xuống.

    Năm giờ rưỡi chiều đến giờ mở cửa của phòng giám hộ bệnh nhân nặng, hai người và người nhà của những bệnh nhân khác sau khi cùng nhau rửa tay bằng nước khử trùng xong, đi vào phòng bệnh.

    Hai người nhìn thấy Khúc Vũ Hân nằm trên giường bệnh, tinh thần vẫn tốt, trong lòng có chút vui mừng thanh thản.

    Khúc Vũ Hân nhìn thấy hai người, há miệng định nói chút gì đó.

    "Mẹ, nhiệm vụ của mẹ bây giờ chính là dưỡng bệnh cho tốt, cháu trai cháu gái ngoan của mẹ đang đợi mẹ sau này trông bọn chúng đó, những chuyện khác mẹ đều không cần phải lo." Vương Kha biết Khúc Vũ Hân đang muốn nói những chuyện gì, sợ bà suy nghĩ lung tung liền nhanh chóng mở miệng an ủi.

    Sau khi Khúc Vũ Hân nhìn hai người lại nhìn đứa cháu còn chưa ra đời, mắt hơi đỏ nhắm mắt nhìn về phía hai người gật gật đầu.

    Vì để cho người già vui, hai người đều chọn nói những câu nói dễ nghe nhất, không bao lâu lại đến kết thúc thời gian thăm nom, sau khi dặn dò bà không cần lo lắng những chuyện khác phải cố gắng dưỡng bệnh xong rồi ra khỏi phòng bệnh.

    Ba ngày sau Khúc Vũ Hân từ phòng giám hộ bệnh nhân nặng chuyển đến phòng bệnh nhân bình thường, tuy vẫn chưa có thể động đậy nhưng về cơ bản nói chuyện thì không có vấn đề gì.
     
  2. Hoasimbiengioi

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Bình An Vượt Qua

    Bình thường sổ tiết kiệm và bảo hiểm y tế gì đó đều do Dương Lệ là người bảo quản, sau khi về đến nhà Dương Lệ nhanh chóng tìm thấy bảo hiểm y tế vẫn còn ở chỗ đó, ngoài sổ tiết kiệm hằng ngày dùng để chi tiêu, Dương Lệ lật tung tầng dưới cùng nhất lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm.

    Trong cuốn sổ tiết kiệm này là của hồi môn mà trong nhà chuẩn bị cho cô lúc cưới Vương Kha, là tài sản thuộc riêng về Dương Lệ.

    Dương Lệ nhìn một cái không chút do dự đem cùng với bảo hiểm y tế bỏ vào trong túi.

    Sau khi về đến bệnh viện, Dương Lệ trước tiên cầm lấy số tiết kiệm đi quầy lễ tân giao nộp hết tất cả viện phí.

    Hai người kết hôn hai năm, tuy thu nhập cũng không tệ nhưng vì hai người đều còn trẻ chi phí hàng ngày cũng lớn, tiết kiệm cũng không quá con số vạn.

    Chỉ riêng phí phẫu thuật đã cần mười vạn tệ, phí nằm viện sau phẫu thuật và các chi phí y tế tiếp theo còn phải tiêu đến hơn mấy vạn, tổng cộng lại gần hai mươi vạn.

    Dương Lệ sau khi nhìn thấy toàn bộ chi phí cần có móc ra đồ cưới của mình nhìn phía trên viết hai mươi vạn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tạm đủ, dẫu sao một chốc tìm người số tiền lớn như vậy cũng là chuyện rất khó.

    Sau khi giao xong tất cả mọi chi phí Dương Lệ cầm hết đống hóa đơn tìm đến Vương Kha.

    "Tìm được chưa? Chúng ta đem tiền đến quầy lễ tân thanh toán trước." Vương Kha nhìn thấy Dương Lệ quay về, mau chóng kéo tay Dương Lệ chuẩn bị đến quầy lễ tân.

    "Không cần đâu em đã thanh toán rồi, ở trong bệnh viện lạnh, nhìn tình hình này ước chừng còn cần phải đợi một chút, em về nhà lấy cho anh một cái áo anh mặc vào trước, anh bây giờ không thể bị lạnh." Dương Lệ lấy từ trong cái túi bóng to đang xách ở trong tay ra một chiếc áo khoác giày chùm lên trên người Vương Kha.

    "Tổng cộng tiêu hết bao nhiêu tiền, đủ không? Không đủ anh đi tìm người mượn một chút." Vương Kha xòe áo ra đắp một nửa kia lên người Dương Lệ hỏi.

    "Vẫn may, vừa đủ, còn thừa lại một chút."

    Dương Lệ có chút ngập ngừng nói.

    "Em đưa đơn thanh toán cho anh xem." Đối với Dương Lệ, Vương Kha vẫn rất hiểu cô ấy, vừa thấy thái độ của Dương Lệ Vương Kha liền biết có vấn đề.

    Sau khi Dương Lệ nghe thấy theo bản năng đưa cái túi sau lưng đi chuyển về phía sau, Vương Kha nhân lúc cô không để ý cầm lấy qua, Dương Lệ thấy vậy có chút chột dạ rời tầm mắt đi, không dám nhìn Vương Kha.

    Vương Kha nhìn bên trong viết mười mấy vạn tiền thuốc men và cuốn sổ tiết kiệm dường như từng quen biết, bên trong xảy ra chuyện gì tự nhiên đều biết rõ.

    Vương Kha quay đầu nhìn gò má của Dương Lệ, đường đường là một đấng nam nhi, nhịn không được mắt đỏ hoe, "vợ ơi, là anh có lỗi với em mà".

    Anh đối xử với em như vậy, còn muốn li hôn với em, em lại cứ đối xử tốt với anh từ tận đáy lòng, sau này anh nhất định đối đãi với em thật tốt, khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, Vương Kha thầm hứa trong lòng.

    "Có gì mà phải xin lỗi, không phải chỉ là tiền thôi sao, không có nữa đi kiếm lại là được rồi." Dương Lệ không chút để ý nói.

    "Ừ." Vương Kha đưa đôi tay có chút lạnh lẽo của Dương Lệ bỏ vào trong lòng ấm áp của mình, hai người ngồi trên ghế đẩu lặng lẽ đợi.

    Trời bắt đầu tối dần, giữa chừng Dương Lệ trở về nhà một lần, làm bữa tối mang đến bệnh viện, lúc hai người đợi đến qua mười giờ tối, đèn phòng cấp cứu ban đầu sáng màu đỏ cuối cùng biến thành đèn xanh.

    Hai người thấy vậy mau chóng xông đến cửa phòng cấp cứu.

    "Bác sĩ thế nào rồi?" Bác sĩ vừa trong phòng cấp cứu ra Dương Lệ liền sốt ruột hỏi.

    Bác sĩ mặt đầy mệt mỏi bỏ khẩu trang ra cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Phẫu thuật rất thành công nhưng tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn lơi lỏng cảnh giác, phải xem hai ngày này bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không."

    "Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ, bác sĩ anh vất vả rồi." Hai người sau khi nghe xong lời của bác sĩ, nở ra nụ cười đầu tiên của buổi tối ngày hôm nay.

    Tiếp theo đó các y tá ở phía sau đẩy Khúc Vũ Hân vào trong phòng giám hộ bệnh nhân nặng, hai người vốn dĩ cũng định cùng nhau vào nhưng bị ngăn lại ở ngoài cửa, y tá nói với họ là bây giờ không được vào, phòng giám hộ bệnh nhân nặng mỗi ngày chỉ có nửa tiếng buổi chiều năm giờ rưỡi đến sáu giờ mới được vào, nếu như bệnh nhân có chuyện gì, y tá sẽ kịp thời thông báo tới họ.

    Thời gian rất nhanh đã đến đêm khuya, tuy hai người có lo lắng thế nào nhưng cũng không có cách nào, cuối cùng Dương Lệ quyết định một mình ở ngoài trông, lỡ như có chuyện gì xảy ra cũng dễ dàng đối phó Vương Kha ban đầu cũng muốn ở cùng cô chỉ là khổ nỗi tình hình của bản thân bây giờ không cho phép nên đành thôi.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Kha vì lo lắng hai người trong bệnh viện, mới sáng sớm liền xách bữa sáng đến bệnh viện.

    "Sao sớm như vậy đã đến rồi, cũng không ngủ nhiều một lát, bây giờ anh là thai phụ, ngủ nhiều một chút đều tốt với anh và em bé bên trong bụng." Dương Lệ có chút trách móc nhìn về phía Vương Kha.

    "Biết rồi, anh ngủ cũng rất lâu rồi mà, em mau ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon nữa." Vương Kha nhìn quầng thâm mắt thấp thoáng quanh mắt của Dương Lệ lòng đau như cắt.

    Có thể sau khi Vương Kha đến sẽ cho Dương Lệ một chút cảm giác an toàn, vừa mới ăn xong bữa sáng chưa được mấy phút Dương Lệ liền dựa vào Vương Kha ngủ.

    Vương Kha thấy vậy đắp một lớp áo dày lên người cô, vì để cho cô ngủ thoải mái một chút cả buổi sáng đều giữ tư thế như vậy đều không động đậy một chút nào.

    Sắp đến buổi trưa, Dương Lệ mới dụi dụi mắt tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

    "Bây giờ thời gian còn rất sớm, sao em không ngủ thêm chút nữa." Vương Kha động đậy vai của mình, một cảm giác đau nhức dữ dội khiến anh cau mày.

    "Bây giờ mấy giờ rồi? Không phải anh luôn giữ tư thế này không dám động đậy đấy chứ?" Dương Lệ nhìn đồng hồ một cái bên trên hiện mười một giờ bốn mươi, vừa cảm động lại tức giận bóp vai cho Vương Kha.

    "Không sao, em cũng không ngủ lâu lắm." Vương Kha tận hưởng sự mát xa của Dương Lệ cố tỏ ra nói.

    "Đồ ngốc." Dương Lệ nhỏ nhẹ nói một câu, khóe miệng mỉm cười.

    Hai giờ chiều y tá ở phòng giám hộ bệnh nhân nặng nói cho hai người biết một tin vui, Khúc Vũ Hân tỉnh rồi nhưng hai ngày này vẫn phải chỉ có thể ở trong phòng giám hộ bệnh nhân nặng, sau khi hai người nghe xong bỏ nỗi thương xót luôn canh cánh trong lòng xuống.

    Năm giờ rưỡi chiều đến giờ mở cửa của phòng giám hộ bệnh nhân nặng, hai người và người nhà của những bệnh nhân khác sau khi cùng nhau rửa tay bằng nước khử trùng xong, đi vào phòng bệnh.

    Hai người nhìn thấy Khúc Vũ Hân nằm trên giường bệnh, tinh thần vẫn tốt, trong lòng có chút vui mừng thanh thản.

    Khúc Vũ Hân nhìn thấy hai người, há miệng định nói chút gì đó.

    "Mẹ, nhiệm vụ của mẹ bây giờ chính là dưỡng bệnh cho tốt, cháu trai cháu gái ngoan của mẹ đang đợi mẹ sau này trông bọn chúng đó, những chuyện khác mẹ đều không cần phải lo." Vương Kha biết Khúc Vũ Hân đang muốn nói những chuyện gì, sợ bà suy nghĩ lung tung liền nhanh chóng mở miệng an ủi.

    Sau khi Khúc Vũ Hân nhìn hai người lại nhìn đứa cháu còn chưa ra đời, mắt hơi đỏ nhắm mắt nhìn về phía hai người gật gật đầu.

    Vì để cho người già vui, hai người đều chọn nói những câu nói dễ nghe nhất, không bao lâu lại đến kết thúc thời gian thăm nom, sau khi dặn dò bà không cần lo lắng những chuyện khác phải cố gắng dưỡng bệnh xong rồi ra khỏi phòng bệnh.

    Ba ngày sau Khúc Vũ Hân từ phòng giám hộ bệnh nhân nặng chuyển đến phòng bệnh nhân bình thường, tuy vẫn chưa có thể động đậy nhưng về cơ bản nói chuyện thì không có vấn đề gì.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...