Bên ô cửa xanh dương - Thơ tình Du Mục * * * Làm sao để em biết Rằng anh vẫn luôn ở đó Nơi góc quán cà phê quen thuộc Chiếc ghế gỗ cạnh ô cửa xanh dương Thuốc lá cuốn tay và đen đá không đường Nhánh trường xuân vẫn lên xanh sau bao ngày giông bão Quán cà phê đã đổi chủ Thật may những chiếc đĩa hát cũ người chủ mới vẫn còn giữ lại Giọng Ngọc Lan cứ ngân vang mãi Trong một góc nhỏ giữa thành phố đã trải qua nhiều mùa đông Những ngày mưa nối dài nỗi buồn Chiếc ghế đối diện vẫn không có ai ngồi xuống cùng trò chuyện Nỗi buồn còn nguyên vẹn Như tách cà phê trên bàn. Ngày thứ Sáu vẫn nồng nàn Cà phê vẫn thơm dù vị không còn ngon như trước Anh khuấy nỗi buồn tan trong đáy cốc Ngọc Lan lại hát về mưa Thành phố ngoài kia sắp sửa sang mùa Kỷ niệm hôm qua vẫn còn vẹn nguyên ở đó Dẫu đã trải qua rất nhiều mưa gió Nỗi nhớ vẫn lặng lẽ lên xanh như nhánh trường xuân. Mùa hạ mang theo những cơn mưa xa dần Thu thả gió heo may len trong lòng phố Làm sao để em biết anh vẫn luôn ở đó Chờ em về ngồi, bên ô cửa xanh dương..
Gió mùa - Thơ tình Du Mục Em đứng dưới tàng thông Ngọn gió mùa thu dịu dàng trên vai Tuổi trẻ như dòng sông Chảy dưới chân thung lũng Thời gian là cơn lũ Cuốn thanh xuân về cuối trời xa. Một chiều mưa Trong quán cà phê thinh lặng Ngồi nhớ lại những năm tháng đã qua Liệu em còn nhớ những lá thư ta từng viết cho nhau. Và mùa thu của những năm về sau Khi em đã là mẹ của những đứa trẻ Trong một ngôi nhà xinh trồng nhiều Cẩm Tú Tình cờ đọc lại bài thơ cũ Những bài thơ còn làm em mỉm cười. Anh một mình đi qua những phố đời Nhìn nơi đâu cũng toàn nỗi nhớ Anh lặng lẽ đi qua những mùa màng Chạm vào ai cũng thành vụn vỡ. Gió mùa về, lạnh run từng mái phố Anh ngồi xếp lại những lá thư cất vào ngăn tủ Ngoài kia, thung lũng vừa qua mùa thu hoạch Còn lại anh trơ như gốc rạ Giữa cánh đồng ký ức hoang vu.
Năm em 17 - Thơ tình Du Mục Ngày em vừa mười bảy Tóc thề tựa mây trôi Đương học trò mơ mộng Sách vở thơ ngây đời Tung tăng em tới lớp Áo dài gió đong đưa Có gì trong mắt biếc Như là nắng, là mưa Tan trường anh theo bước Những guồng xe quay mau Lá thư không dám gửi Giấu mãi trong tình đầu.
Trở về - Du Mục Ta về với nhỏ Biết nhỏ vui không Bao ngày xa cách Nhỏ còn chờ trông Đường đi nắng gió Cát bụi vô tư Nửa đêm tỉnh giấc Mưa buồn hồ như Mưa tan đồi núi Nỗi nhớ gầy hao Hồn hoang cơn sóng Chiều vỗ cồn cào Ta về với nhỏ Đèn phố nhà ai Lung linh cười nói Ta lòng ban mai.
Chúng ta như những người xa lạ - Du Mục Chúng ta như những người xa lạ Bên trong thang máy Đứng sát cạnh nhau Mà chẳng nói điều gì Chỉ biết nhìn xuống chân Và lắng nghe hơi thở nhau Đến một tầng nào đó Cửa sẽ mở, một người lặng lẽ bước đi Người kia đứng lại Chờ cửa mở một lần nữa Rồi cũng bước đi lặng lẽ Chiếc thang máy vẫn lên xuống Mở cửa đón và tiễn những người xa lạ Và chúng ta sẽ quên đi nhanh chóng Rằng đã từng có lúc đứng sát cạnh nhau..
Nước mắt giữa trưa - Thơ tình Du Mục Em khóc lúc giữa trưa Ngã tư đèn vụt tắt Phố xá thành đồi hoang Cuộn trôi theo nước mắt Nỗi đau kết long lanh Rơi giữa lòng thành phố Kỷ niệm hóa đàn dơi Bay hút vào quên nhớ Nước mắt lúc giữa trưa Rớt xuống đường nóng hổi Vỡ trên lối ngày buồn Tình tan theo chăn gối..
Chiều - Thơ tình Du Mục Nắng tàn sau mái phố Hấp hối giọt chiều rơi Ngày buồn như lá úa Xác xơ trên lưng đồi. Tìm em bên đời rộng Vết nồng nàn hôm qua Mong manh lời hò hẹn Đánh rơi bên hông nhà. Cuộc tình như cơn gió Cuốn tuổi buồn xa xôi Cơn yêu trong phút chốc Lạc mất nhau một đời.
Người đi nắng vội - Du Mục Em giấu trong mắt đầy Ngày buồn như bóng cây Phố giấu trong nắng hạ Những gió mưa hao gầy Chiều đổ trên đỉnh dốc Bóng một cuộc chia phôi Thành phố buồn sỏi đá Hoàng hôn phai chân người Người đến như dấu ngựa Thức dậy cỏ đồi hoang Người đi như nắng vội Trên đôi môi muộn màng Ngày dài như đuôi mắt Tình trôi qua ngón tay Em về buông tóc rối Cho quên tình khói mây. Hà Nội, 21.20.18
Giông chiều - Thơ tình Du Mục Cơn giông ngang thành phố Xác lá mờ bụi bay Vội vàng chiều nông nổi Nhớ nhung mây giăng đầy. Mưa quay tròn ngõ phố Đành thôi giấc đón đưa Người tình không ghé đến Tình nằm nghe gió lùa Phố phường tan bọt nước Cuốn theo tình mong manh Thả trôi bao hò hẹn Những giấc mơ không thành.. Cơn giông ngang thành phố Em ngồi đếm mưa bay Chuyện xưa là giông gió Giờ anh mưa hao gầy.. Hà Nội.
Những ngày gió về - Thơ tình Du Mục Những ngày gió mùa Bầu trời với tay gần hơn Thành phố dang tay rộng hơn Những chiếc áo len hân hoan thơm mùi tủ gỗ Ở ngã tư, không có ai vượt lên đèn đỏ Người cảnh sát giao thông cũng bớt cau mày. Những ngày gió mùa Vừa lái xe vừa nghe Nguyên Thảo hát Phạm Duy Ngay lập tức chỉ muốn ghé vào quán cà phê Gọi một cốc nâu nóng và viết chút gì Nhưng khoan! Ở công ty còn nhiều việc lắm. Những ngày gió mùa Quán cơm trưa không còn bật điều hòa Ngồi quán nước thôi kêu trà đá Ly trà ấm bé vừa lòng bàn tay Vừa thổi vừa uống nhâm nhi từng ngụm nhỏ Cô chủ quán mời ăn một chiếc kẹo lạc Chao, phải cuốn một điếu thuốc ngay thôi. Những ngày gió mùa Ai về sớm thì đi chợ Rồi cùng chuẩn bị một bữa cơm Hôm nay có món canh khoai tây hầm xương Ăn xong thì pha một ấm trà Rồi gác chân lên nhau xem vô tuyến. Những ngày gió mùa Lôi chiếc chăn dầy cất từ cuối mùa Xuân Nằm cuộn tròn đọc thơ Lan Tử Viên Và mơ về những ga tàu vắng khách. Mơ mộng cũng tốt, nhưng nên ngủ trước mười một giờ Mai còn dậy sớm để vòng qua Thụy Khuê Ăn xôi xéo và uống trà buổi sớm Đường đi làm sẽ xa hơn một chút Nhưng có sao đâu.. Những ngày gió mùa Mọi điều đều nhẹ nhàng và ngọt ngào Trừ việc.. phải dậy sớm. Đi làm! HN, 24.1O. 2O18