Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 999: Hẹn hò (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy người anh trai ngồi vây quanh Giản Nhất Lăng.

    Hai bên trái phải Địch Quân Thịnh phân biệt ngồi Giản Duẫn Thừa cùng Giản Duẫn Náo.

    Hai người kia tương đối trầm mặc, nhưng mà khí tràng vẫn thực đủ. Bộ dáng canh phòng nghiêm ngặt thật giống như là đang đề phòng cướp.

    Sáu người anh đem Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng vây xung quanh.

    Đừng nói là nói chuyện yêu đương, ngay cả nói chuyện, cũng nói không được.

    La Tú Ân nhìn ra tới mấy anh em Giản gia là cố ý, nhưng cô không chỉ không có tính toán nói cho Giản Nhất Lăng, còn kiên định mà cùng các anh em một cái trận doanh.

    Không có biện pháp, ai làm Nhất Lăng cũng là đại bảo bối của cô chứ?

    Trong chuyện này, đã thành chị dâu của Giản Nhất Lăng cô càng kiên định mà cùng các anh em Giản gia thống nhất mặt trận, nhất trí đối ngoại.

    Nhà hàng hoa viên trên trung có món ăn thực ngon miệng, đặc biệt trong hoàn cảnh lãng mạn ấm áp này.

    Nhưng mà Giản Nhất Lăng chú ý tới Địch Quân Thịnh không có ăn nhiều, "Không thể ăn sao?"

    "Ăn ngon." Địch Quân Thịnh nhưng thật ra không sinh khí, chỉ là xác thật không dễ dàng nói chuyện.

    Sớm biết như vậy, anh hôm nay cùng thỏ con ở nhà ăn cho rồi.

    Ít nhất kia vẫn là thế giới hai người.

    "Em kệ cậu ấy đi, cậu ấy chắc là không có thói quen náo nhiệt như chúng ta." Giản Dật Thần cười đến vẻ mặt khoe khoang.

    Anh thích xem vẻ mặt buồn bực của nam nhân thúi này.

    Giản Vũ Mân cười ha hả mà nói, "Địch thiếu gia nhất định là quá cảm động, chúng ta nhiều người như vậy tới bồi cậu ấy cùng em gái, trong lòng cao hứng."

    "Em gái, món này là cái gì, ăn thật ngon." Giản Vũ Tiệp khen ngợi.

    Vấn đề của Giản Vũ Tiệp thành công hấp dẫn lực chú ý của Giản Nhất Lăng.

    Giản Dật Hành sau đó hỏi, "Thực đơn này là Tiểu Lăng nghĩ ra sao?"

    "Ân."

    "Không tồi." Giản Dật Hành đánh giá.

    Giản Nhất Lăng giải thích cho Giản Vũ Tiệp cùng Giản Dật Hành.

    Địch Quân Thịnh lại bị bở qua ở một bên.

    ###

    Một bữa cơm kết thúc, mọi người từng người rời đi.

    Giản Dật Hành và Giản Dật Thần cùng Giản Nhất Lăng và Địch Quân Thịnh một đường.

    Vì thế ngay cả trên đường trở về, Địch Quân Thịnh cũng không thể cùng Giản Nhất Lăng một chỗ.

    Thẳng đến khi vào cửa nhà, rốt cuộc mới trở về thế giới hai người.

    Cửa phòng vừa mới đóng, Địch Quân Thịnh cúi đầu, ôm lấy Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    Như thế nào đột nhiên lại ôm cô.

    "Không có gì. Liền muốn ôm em." Địch Quân Thịnh nói.

    Giản Nhất Lăng duỗi tay khoanh lại vòng eo của Địch Quân Thịnh, ôm anh.

    Eo anh thon gầy hữu lực, thắt lưng rõ ràng.

    Cơ bắp trên ngực cứng rắn.

    Lúc ôm sẽ cảm giác được thực an tâm, thực thoải mái.

    Địch Quân Thịnh cười một chút.

    "Đây là cái gì?" Giản Nhất Lăng bỗng nhiên sờ thấy đồ vật trong túi quần tây của Địch Quân Thịnh.

    Dưới sự nghi hoặc lấy ra.

    "Không có gì!" Địch Quân Thịnh vội vàng đoạt lấy đồ vật.

    Nhưng mà Giản Nhất Lăng đã thấy rõ ràng đồ vật kia.

    "Em biết." Giản Nhất Lăng nói, ánh mắt thanh triệt, "Anh phải dùng nó sao?"

    "Không có!" Địch Quân Thịnh phủ nhận, sau đó lại hỏi, "Em sao lại biết thứ này?"

    Giản Nhất Lăng giải thích, "Thứ này có thể hữu hiệu mà phòng ngừa một ít bệnh tật truyền nhiễm, ví dụ như HIV một loại STD. Khi tuyên truyền sức khỏe, sẽ khuyến khích mọi người sử dụng. Anh đem nó đặt ở trong túi không phải là muốn dùng sao?"

    Cùng với kiến thức y học, Giản Nhất Lăng nắm giữ thật sự toàn diện.

    "Không phải!" Địch Quân Thịnh vội vàng phủ nhận.

    "Vậy anh đặt nó ở trong túi làm cái gì?"

    "Không có gì." Địch Quân Thịnh quay mặt đi.

    "Ân?" Sự giải thích này cũng không thể thuyết phục Giản Nhất Lăng.

    "Hàn Mông Dự nhét vào túi anh." Địch Quân Thịnh đem nồi ném cho Hàn Mông Dự.

    Giải thích xong, Địch Quân Thịnh liền đem đồ vật ném vào thùng rác, sau đó bước nhanh trở về phòng ngủ của mình.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1000: Trái tim của anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Địch Quân Thịnh trở về phòng mình, Giản Nhất Lăng cũng về phòng mình.

    Sau khi trở về phòng không bao lâu, Giản Nhất Lăng nhận được điện thoại của Lưu Đình gọi tới.

    "Nhất Lăng muội tử, anh nói cho em hai tin tức, một tốt một xấu, em muốn nghe cái tin nào trước?"

    "Tin tức tốt."

    "Tin tức tốt là, thân thể anh họ Ôn Ngôn kia của em khôi phục rất khá, cậu ta thực tích cực mà phối hợp trị liệu, cậu ta cũng là một bệnh nhân vô cùng nghe lời, cho nên anh cảm thấy có khả năng cậu ta sẽ bình phục nhanh hơn thời gian mà chúng ta tính toán."

    "Tin tức xấu."

    "Tin tức xấu là, vấn đề về trái tim của vị hôn phu em, chúng ta đã nghiên cứu qua, đưa ra kết luận là không có cách nào tiến hành giải phẫu, cho dù có tìm được trái tim để đổi cũng vô dụng, tình huống thân thể cậu ta thực đặc thù, cấy ghép không được trái tim bình thường, mã hóa gien của cậu ta quyết định cậu ta cũng chỉ có thể trưởng thành như vậy."

    Đây là số liệu giám sát sau khi làm một loạt các cuộc kiểm tra ở trên đảo đối với Địch Quân Thịnh, hơn nữa cũng là kết luận của các bác sĩ chuyên nghiệp ở trên đảo cùng nhau nghiên cứu thảo luận ra tới.

    Là một cái kết quả thực thận trọng.

    Lưu Đình đã thực nỗ lực dùng một loại phương thức tương đối nhẹ nhàng nói cho Giản Nhất Lăng kết quả này.

    Nhưng Lưu Đình biết, kết quả này như cũ sẽ làm Giản Nhất Lăng thương tâm.

    Giản Nhất Lăng trị liệu qua vô số chứng bệnh nghi nan tạp chứng, lại đối mặt căn bệnh của vị hôn phu mình, thì bó tay không có biện pháp.

    Lưu Đình không có nghe được Giản Nhất Lăng đáp lại, là có thể tưởng tượng ra tâm tình của Giản Nhất Lăng giờ phút này.

    "Nhất Lăng em đừng khổ sở, anh của em chính là sợ em khổ sở, mới để cho anh tới nói cho em cái đáp án này, hy vọng anh có thể giúp cho em vui vẻ."

    Sau một hồi thật lâu, Lưu Đình mới lại nghe được Giản Nhất Lăng nói chuyện.

    "Em đã biết."

    Giọng nói rất nhỏ, trầm thấp.

    Tuy rằng không có nghe được cô nói đau buồn, nhưng mà Lưu Đình đã có thể cảm giác được Giản Nhất Lăng khổ sở.

    "Nhất Lăng, chúng ta là bác sĩ, chúng ta có thể trị bệnh cứu người, nhưng chúng ta chung quy cũng chỉ là người, con người bình thường, chuyện chúng ta có thể làm chung quy là hữu hạn, chúng ta có thể cùng Tử Thần đoạt người, nhưng không phải mỗi một lần đều có thể thành công, chúng ta cần phải tiếp thu chúng ta là người bình thường, tiếp thu chúng ta cũng có lúc vô năng."

    "Em biết."

    Giản Nhất Lăng biết mình chỉ là bác sĩ, mặc kệ học nhiều, chung quy cũng có cực hạn.

    Bệnh của Địch Quân Thịnh, vượt qua phạm vi năng lực của bọn họ.

    ###

    Ban đêm, Giản Nhất Lăng nằm mơ

    Trong mộng là phòng thí nghiệm ở đời trước của cô.

    Đó là nơi mà cô trải qua lâu nhất trong đời trước.

    Từ lúc cô còn rất nhỏ, vẫn luôn ở đến thời điểm cô chết.

    Cảnh trong mơ, cô đi ngang qua cửa văn phòng đồng nghiệp, nghe được bọn họ đang nói đến cô.

    "Tôi nói, Giản Nhất Lăng thật sự thật là lợi hại, cô ấy mới có mấy tuổi, mà biết nhiều thứ như vậy."

    "Lợi hại thì thế nào, cùng người máy giống nhau, không có cảm tình, chỉ biết công việc, cũng chỉ hiểu công việc, cậu nói cô ấy cùng dụng cụ bên trong viện nghiên cứu chúng ta có cái gì khác nhau sao?"

    "Dụng cụ là tiêu tiền mua tới, cô ấy cũng là tiêu tiền mua tới, bản chất thật đúng là không có gì khác nhau."

    "Tôi cảm thấy ba mẹ cô ấy không cần cô ấy cũng là có nguyên nhân nhất định, ai nguyện ý ở nhà gặp mặt một người không nói không cười như vậy chứ?"

    "Tôi nghe nói ba mẹ cô ấy sau khi đưa cô ấy đến đây không được bao lâu thì sinh một người em trai, hiện tại người một nhà cầm tiền viện nghiên cứu mua cô ấy sống rất khá, ở trong thành phố mua vài căn hộ."

    "..."

    Cô chỉ là một dụng cụ của viện nghiên cứu..

    Không có cảm tình.

    Không có cuộc sống.

    Chỉ có nghiên cứu học thuật là chuyện duy nhất cô sẽ làm.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1001: Em muốn cùng anh sinh bảo bảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở lại văn phòng của mình, vị tiền bối cùng văn phòng phát hiện cô có chút thất thần.

    Tiền bối là là một người phụ nữ có khuôn mặt hiền từ.

    "Làm sao vậy? Có tâm sự?"

    "Em đối với viện nghiên cứu, mà nói, em chỉ là, một dụng cụ sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    Nghe vậy nữ tiền bối dừng một chút, sau đó mỉm cười cùng Giản Nhất Lăng nói, "Nhất Lăng, đối với viện nghiên cứu mà nói, không chỉ có em là dụng cụ, chị cũng vậy, chúng ta đều như vậy."

    "Chúng ta làm nghiên cứu, là vì cái gì?"

    "Bảo hộ những cái người đáng giá chúng ta bảo hộ. Hoặc là trực tiếp bảo hộ, hoặc là dùng năng lực chúng ta đổi lấy tiền tài, gián tiếp mà đi bảo hộ bọn họ cùng chính chúng ta."

    "Nhưng mà, em không có, người muốn bảo hộ, không có, người yêu."

    "Nhất Lăng, cha mẹ em không yêu em, không có quan hệ, chuyện này không phải em sai, chung quy sẽ có một ngày em gặp được người khác yêu thương em, bọn họ sẽ bảo hộ em, sẽ quan tâm em. Vậy những nghiên cứu em làm, những trả giá cùng nỗ lực, liền có thể dùng để bảo hộ bọn họ."

    "..."

    Tỉnh mộng.

    Giản Nhất Lăng mở mắt ra, nhìn trong phòng một mảnh đen nhánh.

    Cô gặp được người yêu cô, nhưng mà vì cái gì, cô không có cách nào bảo hộ anh?

    Là bởi vì cô còn chưa đủ nỗ lực sao?

    Cô là người không hiểu cái gì là thân tình cái gì là tình yêu.

    Nhưng mà cô biết nếu Địch Quân Thịnh chết, cô sẽ rất buồn lòng rất khổ sở.

    Cô không muốn A Thịnh có việc.

    Nhưng mà cô không có cách nào bảo hộ anh, không có cách nào giữ lại anh.

    Những gì cô đã học đều không có một chút tác dụng.

    Giản Nhất Lăng cảm giác được có chất lỏng ấm áp từ hai mắt của mình chạy ra, xẹt qua gương mặt của mình.

    Giản Nhất Lăng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi phòng mình.

    Địch Quân Thịnh ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên nghe được động tĩnh, giữa một mảnh đen nhánh, một cái thân ảnh kiều tiếu xông vào phòng anh, trực tiếp bổ nhào lên giường anh.

    Quen thuộc hương vị, quen thuộc thân hình.

    Giản Nhất Lăng chui vào ổ chăn của anh, sau đó chui vào trong lòng ngực anh.

    Hết thảy tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.

    "Nhất Lăng?" Địch Quân Thịnh cúi đầu.

    Người trong lòng ngực không có đáp lại, một đôi tay kiều nộn vội vàng mà ở trên người anh sờ soạng.

    "Nhất Lăng, em làm sao vậy?" Địch Quân Thịnh giờ phút này chỉ có nghi hoặc cùng lo lắng.

    "A Thịnh, em muốn cùng anh sinh bảo bảo."

    Giản Nhất Lăng thực kiên định, thực bức thiết mà nói ra suy nghĩ của chính mình.

    Địch Quân Thịnh như bị cái gì đó ập qua.

    Đây là cái yêu cầu gì?

    "Nhất Lăng, trước nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không?"

    Trong bóng đêm, tay Địch Quân Thịnh sờ đến một ít ướt át ở trên gương mặt Giản Nhất Lăng

    Cô ấy khóc?

    Chuyện này làm cho tim Địch Quân Thịnh như bị ai đó nắm lên.

    Anh từ trước đến nay đều không có gặp qua Giản Nhất Lăng khóc.

    Phía trước mặc kệ là bị oan uổng, chịu ủy khuất, bị ức hiếp, bị nhạo báng, bị bắt cóc, cô đều chưa từng rớt qua một giọt nước mắt.

    "Em trị không hết bệnh của anh."

    Nghe được câu trả lời này của Giản Nhất Lăng, Địch Quân Thịnh ngược lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.

    Hóa ra là chuyện này, không phải cô ấy bị thương thì tốt rồi.

    Địch Quân Thịnh duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái ót Giản Nhất Lăng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trấn an cô.

    "Không có việc gì, trị không hết liền trị không hết, cũng không phải chuyện gì to tát."

    Địch Quân Thịnh đã có thói quen, từ lúc bắt đầu anh đã không có ôm qua cái hy vọng gì.

    Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà tìm đến vô số bác sĩ, anh đã có thói quen.

    Anh đã có thói quen ở trong tuyệt vọng sống sót, ôm ý tưởng có khả năng tùy thời đều có thể chết đi, qua mỗi một phút.

    Chỉ là cô ấy khóc là anh chưa từng nghĩ đến.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1002: Lời âu yếm của cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những giọt nước mắt nóng bỏng kia hạ xuống ngực anh, lưu tại trong lòng anh.

    "Em không muốn anh chết."

    Giản Nhất Lăng luôn luôn lý trí, giờ phút này ôm Địch Quân Thịnh, lời nói một chút đều không có lý trí.

    "Anh sẽ nỗ lực tồn tại." Vì cô, nỗ lực tồn tại, "Nhất Lăng, anh biết tình huống của anh, tùy thời khả năng anh sẽ chết, nhưng mà anh cũng có thể vẫn luôn không chết, kỳ thật cho dù là người khỏe mạnh, cũng không biết ngày mai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Chỉ cần trước một ngày kia, em ở bên cạnh anh, như vậy đủ rồi."

    "A Thịnh, anh nhất định phải khỏe, phải sống tốt." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng yêu cầu.

    "Ân, anh sẽ tồn tại, ở bên người em, cùng em xem xuân hạ thu đông, cùng em trải qua mùa hạ đi đến mùa đông."

    Địch Quân Thịnh ôm Giản Nhất Lăng, hai người ở trong bóng đêm, an tĩnh mà ôm.

    Một hồi lâu sau, Giản Nhất Lăng không còn khóc thút thít nữa.

    "Chúng ta sinh bảo bảo được không?" Giản Nhất Lăng lại lần nữa đưa ra thỉnh cầu.

    "Vì cái gì muốn sinh bảo bảo cho anh." Địch Quân Thịnh hỏi.

    "Nếu sinh mệnh của anh chú định hữu hạn, em muốn, trong thời gian hữu hạn của anh, đem chuyện chúng ta phải làm, làm cho xong."

    Địch Quân Thịnh ngẩn ra một chút.

    Giản Nhất Lăng đại khái chính mình cũng không biết, lời cô nói là những lời âu yếm đẹp cỡ nào.

    Đẹp đến Địch Quân Thịnh muốn lập tức vứt bỏ những điều cố kỵ.

    Địch Quân Thịnh mở đèn đầu giường.

    Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng khuôn mặt hai người.

    Sau đó Địch Quân Thịnh trở mình, để Giản Nhất Lăng nằm ở trên giường.

    Anh một tay chống đỡ thân thể mình, treo trên không, từ trên nhìn xuống cô bên dưới.

    Một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên một bên má Giản Nhất Lăng.

    Phía trên còn có nước mắt cô vừa mới khóc.

    Khuôn mặt mềm mại, đôi mắt thanh triệt, nơi đó có ảnh ngược chính là bộ dáng của anh.

    "Nhất Lăng, em biết em muốn sinh một bảo bảo ý nghĩa là chuyện gì sẽ phát sinh không?" Địch Quân Thịnh cần xác nhận.

    "Ân." Cô biết.

    Sau khi được đến câu trả lời khẳng định, thân thể Địch Quân Thịnh chậm rãi trầm xuống, chậm rãi hôn lên cô.

    Giản Nhất Lăng trúc trắc lại nhiệt tình mà đáp lại.

    Sau một lúc lâu qua đi, Địch Quân Thịnh xoay người nằm ở bên cạnh.

    Giản Nhất Lăng quay đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía anh.

    "Đã khuya, ngủ đi." Địch Quân Thịnh đem chăn đắp lên người Giản Nhất Lăng.

    "Nhưng mà.." Còn không có sinh bảo bảo.

    "Không có nhưng mà."

    Anh không thể, không thể làm cô sinh hạ bảo bảo.

    Vì một người anh lo lắng đã đủ rồi, lại thêm một người làm cô lo lắng, cô chỉ biết càng thống khổ.

    "Không sinh sao?" Giản Nhất Lăng còn có một ít ý định chưa từ bỏ.

    Tay bắt lấy cánh tay Địch Quân Thịnh, một đôi mắt tràn đầy chờ mong.

    "Hôm nay không sinh."

    "Vì cái gì hôm nay không sinh."

    "Đã khuya, ngủ, ngoan."

    Vừa rồi không nên đem đồ vật của Hàn Mông Dự cho anh vứt bỏ..

    Giản Nhất Lăng dựa gần vào Địch Quân Thịnh ngủ rồi, lần này cô lại không nằm mơ.

    Một giấc ngủ tới rồi hừng đông.

    Sáng sớm, thời điểm nửa mộng nửa tỉnh, Giản Nhất Lăng cảm giác có một con mèo con đang liếm gương mặt mình.

    Ngứa.

    Giản Nhất Lăng duỗi tay đẩy đẩy, con mèo này có chút nặng, đẩy không đi.

    "Không được gặm cổ, ngứa." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng yêu cầu.

    Nhưng mà con mèo xấu xa kia một chút đều không có nghe lời cô nói, còn cố ý gặm cổ cô.

    Ngứa muốn chết.

    "Không được gặm loạn." Giản Nhất Lăng lẩm bẩm, "Đánh."

    Trong mơ mơ màng màng Giản Nhất Lăng mở mắt, thấy được con mèo lớn xấu xa không nghe lời cô nói kia.

    "Anh gặm em làm gì?" Giản Nhất Lăng bất mãn mà lên án.

    "Em không phải nói muốn cùng anh sinh bảo bảo sao?"

    "Có quan hệ gì sao?"

    "Có."
     
    Heoheocon9552 likes this.
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1003: Bảo hộ Kiều Kiều của chúng ta (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa rồi thừa dịp Giản Nhất Lăng ngủ, anh đã đến thùng rác trong phòng khách, đem đồ vật kia nhặt lại.

    Cuộc đời Địch Quân Thịnh lần đầu tiên lục thùng rác, dùng ở trên thứ này.

    Thời điểm hai người đang thân thiết, di động của Giản Nhất Lăng vang lên.

    "Đừng động nó." Địch Quân Thịnh không muốn Giản Nhất Lăng bị di động làm phân tán đi lực chú ý.

    "Muốn tiếp." Giản Nhất Lăng duỗi tay đi đến đầu giường tìm di động.

    Địch Quân Thịnh thất bại.

    Chỉ có thể từ bỏ, để cho Giản Nhất Lăng đi tiếp điện thoại.

    Là An Dương gọi điện thoại tới.

    Hình như là có chuyện gì sốt ruột tìm Giản Nhất Lăng.

    "Ân, đã biết, trong chốc lát tôi đến." Giản Nhất Lăng đối với điện thoại nói.

    Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng tiếp xong điện thoại, "Muốn ra cửa sao?"

    "Ân, Hồ Tiêu đã xảy ra chuyện."

    "Chuyện gì, quan trọng sao? Muốn anh đi qua không?"

    Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Không có việc gì, em có thể giải quyết."

    "Anh đưa em ra cửa."

    "Ân."

    Địch Quân Thịnh từ trên giường ngồi dậy, trước đi phòng tắm tắm nước lạnh.

    Địch Quân Thịnh đem Giản Nhất Lăng đưa đến bệnh viện.

    Ở bệnh viện, An Dương mang theo một đám huynh đệ đang ở cùng người khác cãi nhau.

    Thời điểm Giản Nhất Lăng đến, hai bên chính là đang ồn ào đến lợi hại.

    Hồ Kiều Kiều ở bên cạnh ủy khuất mà nức nở.

    Sáng sớm hôm nay, Hồ Kiều Kiều ở trên đường gặp được một bà lão bị té ngã, Hồ Kiều Kiều liền đem người nâng dậy tới đưa đến bệnh viện, còn giúp bà lão liên hệ người nhà.

    Kết quả sau khi chờ người nhà bà lão tới, bà lão một mực chắc chắn là Hồ Kiều Kiều đẩy ngã nàng.

    Hồ Kiều Kiều một người đối mặt người một nhà lên án, cô phản bác không được, cũng chỉ có thể gọi An Dương tới.

    An Dương là một người nóng tính, mang theo các tiểu đệ liền chạy tới.

    Không nghĩ tới người nhà đối phương là một đại V có mười mấy vạn fans ở trên mạng, không chỉ có không sợ An Dương cùng các tiểu đệ của cậu, còn trực tiếp móc di động ra tiến hành phát sóng trực tiếp, trái lại lên án An Dương bọn họ ỷ thế hiếp người.

    An Dương nơi nào chịu được chuyện này.

    Vì thế hai đám người ở bệnh viện ồn ào lên.

    Hồ Kiều Kiều vốn chính là một người nhát gan, đối mặt người nhà đối phương như thế này, còn có bị mấy người trên mạng ở phát sóng trực tiếp chửi rủa, cô trực tiếp liền ủy khuất mà khóc.

    Cô chỉ muốn trợ giúp một bà lão bị thương ở trên đường một chút, như thế nào đều không có nghĩ đến sẽ biến thành cái dạng này.

    Giản Nhất Lăng đi đến bên người Hồ Kiều Kiều, Hồ Kiều Kiều nhìn thấy Giản Nhất Lăng, ủy khuất mà ôm lấy cô.

    "Nhất Lăng, mình không có đụng vào người bà ấy, mình chỉ hỗ trợ."

    Giản Nhất Lăng nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Hồ Kiều Kiều.

    "Không sợ, tụi mình đều ở đây." Giản Nhất Lăng nói.

    "Nhất Lăng, mình không sợ bồi thường tiền, nhưng mà mình thật sự không có đụng ngã người, bọn họ oan uổng cho mình." Hồ Kiều Kiều nghẹn ngào nói.

    "Không phải cậu sai, không bồi thường."

    Dưới sự trấn an của Giản Nhất Lăng, cảm xúc của Hồ Kiều Kiều tốt lên không ít.

    Trong phòng bệnh, An Dương cùng mấy người ồn ào đến mặt đỏ tai hồng, cậu ta hận không thể trực tiếp đem đầu đối phương đánh ngã xuống dưới.

    Nhưng mà biểu hiện của cậu ta càng hung, đối phương quay chụp đến cao hứng, những dân mạng không rõ chân tướng ngược lại càng đứng ở bên phía chủ bá bên.

    Người cầm điện thoạt phát sóng trực tiếp chính là một người đàn ông trung niên, thân hình hơi béo, vóc dáng rất cao, hắn ta là con trai út của bà lão.

    Người đàn ông đăng tải một số video ngắn hài hước, có hơi thở quê cha đất tổ thu hoạch mười mấy vạn fans.

    Người đàn ông quay An Dương bọn họ nói với di động:

    "Nhóm Thiết Tử xem đi này, đây là thanh niên của xã hội bây giờ, không học hành, học người khác kéo bè kéo cánh, đụng phải mẹ của tôi không muốn phụ trách, còn tính toán đe dọa chúng tôi, còn tuyên bố muốn chém chúng tôi, mọi người nhìn cẩn thận, sắc mặt như hung thần ác sát của bọn họ."
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1003: Bảo hộ Kiều Kiều của chúng ta (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông là vương bát đản, ông lại nói hươu nói vượn lão tử xé rách miệng ông!"

    An Dương thật sự muốn đánh người, cậu ta chịu không nổi chuyện này, cho dù có bị bắt cậu ta cũng muốn đánh, trước cứ đem mặt người đàn ông này đánh cho sưng lại nói.

    "Nhóm Thiết Tử đều nghe được đúng không, người này nói đạo lý nói không lại tôi liền muốn đánh tôi, tôi chính là đầu ngón tay cũng đều không có đụng tới cậu ta. Bạn gái cậu ta đem mẹ tôi phải tới bệnh viện, cậu ta còn nói lý."

    "Ông con mẹ nó đang nói hươu nói vượn cái gì? Lão tử xé mặt ông!" An Dương thật sự quá tức giận, mắng cậu ta còn chưa tính, còn oan uổng Kiều Kiều.

    "Dương ca, Dương ca bình tĩnh." Các tiểu đệ kéo An Dương lại, không cho An Dương xúc động làm xằng bậy.

    Các tiểu đệ cũng rất tức giận, nhưng mà bọn họ biết An Dương nếu thật sự động thủ, vậy thật sự đuối lý, có lý cũng biến thành vô lý, đến lúc đó liền thật sự nói không rõ.

    Mấy người nhà khác của bà lão đúng lý hợp tình mà trách cứ An Dương bọn họ:

    "Các người trừ bỏ ỷ thế hiếp người còn sẽ biết cái gì? Kêu nhiều người như vậy tới bệnh viện là muốn làm gì? Đánh người sao?"

    "Các ngươi đụng trúng người gây thương tích, bồi thường tiền thuốc men đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, các ngươi muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề không có cửa đâu, hôm nay các ngươi liền tính đánh chết chúng tôi, chúng tôi cũng kiên quyết sẽ không khuất phục trước thế lực ác bá các người."

    "Không sai, chúng ta sẽ không khuất phục, các ngươi đừng ở chỗ này diễu võ dương oai, để người gây chuyện chính mình ra tới cùng chúng tôi nói, cô ta cứ tránh ở sau lưng các người như vậy là có ý gì? Muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"

    Giản Nhất Lăng có thể thông qua di động nhìn thấy người đàn ông đang phát sóng trực tiếp cùng phản ứng của dân mạng.

    Phản ứng của dân mạng cơ hồ nhất trí, đều là lên án mạnh mẽ hành vi bạo lực của An Dương bọn họ.

    [Còn có vương pháp hay không, rõ như ban ngày mà kiêu ngạo như vậy.]

    [Kiến nghị chủ bá báo cảnh sát.]

    [Kiến nghị các cơ quan có liên quan tra xét chi tiết những người này, xem hắn ta rốt cuộc có cái bối cảnh gì mà dám kiêu ngạo như vậy.]

    [Chúng ta là xã hội pháp trị, kiên quyết chống lại loại hành vi bạo lực này.]

    [Chủ bá chú ý bảo vệ tốt chính mình.]

    [Chủ bá anh ở đâu bệnh viện nào, chúng tôi đến đó giúp các người.]

    Các bình luận trên phát sóng trực tiếp đều đang bảo vệ chủ bá.

    Giản Nhất Lăng sau khi nhìn trong chốc lát, đứng dậy đi đến giữa hai đám người.

    Nhìn thấy Giản Nhất Lăng xuất hiện, An Dương cùng các tiểu đệ như là thấy được cứu tinh.

    "Đại tỷ!"

    "Đều lui ra phía sau." Giản Nhất Lăng nói.

    Mấy người thập phần nghe lời, ngay cả An Dương tính tình nóng nảy cũng không nói hai lời lui về phía sau hai bước.

    Giản Nhất Lăng xuất hiện làm mọi người trong nhà bà lão có chút ngoài ý muốn.

    Lại nghe được những người khác kêu một cô gái dáng người nhỏ nhắn như vậy là "Đại tỷ", đều lộ ra biểu tình nghi hoặc.

    Ánh mắt Giản Nhất Lăng bình tĩnh mà đảo qua người đàn ông cùng người nhà bên cạnh ông ta.

    Con trai con dâu, còn có cháu trai cháu gái của bà lão đều tới.

    Nhân số cũng không ít.

    "Các người muốn bồi thường nhiều ít?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Cô là tới cùng chúng ta nói bồi thường sao? Cô có thể làm được chủ chuyện này sao?"

    Cùng Giản Nhất Lăng nói chuyện chính là người con trai út.

    "Cô ấy đương nhiên có thể, cô ấy chính là đại tỷ của chúng ta."

    Tiểu đệ của An Dương cao giọng trả lời.

    Người đàn ông chần chờ trong chốc lát, sau đó nghĩ đến chính mình còn đang phát sóng trực tiếp, vì thế nói, "Các người là nghiêm túc mà muốn cùng chúng tôi nói chuyện bồi thường sao?"

    "Ông muốn bồi thường nhiều ít." Giản Nhất Lăng lặp lại một lần.

    Người đàn ông do dự một chút, ông ta không thể đang lúc phát sóng trực tiếp đem số tiền mình muốn đền bù nói ra.

    Những người trên mạng cũng có sức phán đoán nhất định, ông ta đang phát sóng trực tiếp mà nói ra cái giá cao khẳng định sẽ bị phê bình, đến lúc đó ông ta liền biến thành một bên không có chính nghĩa.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1005: Bảo hộ Kiều Kiều của chúng ta (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suy tư qua đi, người đàn ông hướng Giản Nhất Lăng xác nhận, "Nếu cô là thành tâm thành ý mà muốn cùng chúng tôi ngồi xuống nói chuyện tiền thuốc men, chúng ta đây phải nói cho tốt, nhưng mà cô muốn bảo đảm những người phía sau cô không được động tay động chân."

    "Tôi bảo đảm bọn họ không động thủ, nếu ông không yên tâm, hiện tại có thể báo cảnh sát." Giản Nhất Lăng nói.

    Người đàn ông có chút chần chờ mà quay đầu lại nhìn về phía người nhà của mình.

    Mọi người trong nhà đưa mắt ra hiệu cho ông ta.

    Cảnh sát tới, tiền bồi thường bọn họ liền không dễ nói chuyện.

    "Được, tôi đáp ứng cùng cô nói chuyện." Người đàn ông đáp ứng yêu cầu của Giản Nhất Lăng, sau đó đối với phòng phát sóng trực tiếp của mình nói, "Nhóm Thiết Tử, tôi hiện tại tắt trước, buổi tối sẽ cho mọi người biết kết quả đàm phán."

    Người đàn ông đóng phát sóng trực tiếp.

    "Các ngươi muốn nói như thế nào?" Người đàn ông hỏi, ngữ khí cùng tư thái đều so với vừa rồi lúc mở ra phát sóng trực tiếp muốn ngạo mạn không ít.

    "Nói ra điều kiện của ông." Giản Nhất Lăng nói.

    Người đàn ông nói với Giản Nhất Lăng, "Lão phu nhân của chúng tôi bị té ngã, nằm viện một tháng không thể thiếu, tổn thất tinh thần, người nhà chúng tôi cần thiết xin nghỉ để chăm sóc bà, tiền lương bị trừ, hơn nữa lúc sau lão phu nhân có khả năng không thể đi lại, cần trường kỳ có người chăm sóc, những phí dụng này tính xuống, các ngươi phải đưa không sai biệt lắm tầm mười vạn, đương nhiên đây là trong tình huống lão phu nhân ở trong nửa năm có thể tốt lên, nếu trong nửa năm vẫn không thể xuống giường, tôi còn muốn các người trả thêm phí dụng."

    Vợ của người đàn ông nói, "Lão phu nhân của chúng tôi đã rất đau đớn, tiền thuốc men hơn nữa tiền lương đi làm của mấy người chúng tôi, mười vạn tính ra còn thiếu."

    Bà lão bị té ngã, vừa mới bệnh viện đã kiểm tra qua, gãy xương cũng đều không có, toàn thân trên dưới cũng chỉ có hai chỗ bị bầm.

    Chỉ là bà lão vẫn luôn kêu đau, bệnh viện đành phải lại kiểm tra cho bà ta từ đầu đến chân làm một lần nữa, hiện tại kết quả kiểm tra còn không có ra tới.

    Cứ như vậy mà mấy người trong nhà của bà ta mở miệng muốn mười vạn tệ.

    Khó trách người đàn ông này muốn đóng phát sóng trực tiếp mới bàn đến tiền bồi thường, phỏng chừng chính ông ta trong lòng cũng rõ ràng, mình hô cái giá này hô quá cao, sẽ có dân mạng cảm thấy có vấn đề.

    "Có thể. Các ngươi lấy ra chứng cứ chứng mình bạn của tôi đụng phải lão phu nhân của mấy người, mười vạn liền cho các người." Giản Nhất Lăng nói.

    Giản Nhất Lăng nửa câu đầu nói làm người nhà của bà lão vừa lòng, nhưng mà nửa câu sau ngay sau đó làm cho bọn họ không vui.

    "Chứng cứ? Lão phu nhân chính miệng nói, còn cần cái chứng cứ gì?"

    "Đúng vậy, lão phu nhân chúng ta không hồ đồ, nhận biết rõ ràng, chính là cô gái kia làm bà té."

    "Các ngươi không phải là muốn quỵt nợ chứ?"

    Mấy người trong nhà bà lão người một lời ta một ngữ.

    "Nói miệng không bằng chứng." Giản Nhất Lăng trả lời, ngữ khí bình tĩnh không có gợn sóng.

    "Cô không muốn nhận cứ việc nói thẳng, còn cố ý hỏi chúng tôi muốn bao nhiêu tiền, cô rõ ràng chính là muốn không nhận trướng!"

    "Tôi chỉ là muốn chứng cứ." Giản Nhất Lăng lặp lại.

    "Ai cũng đều biết cái hẻm nhỏ kia bên trong không có máy theo dõi, không có những người khác đi ngang qua, chúng tôi nơi nào có chứng cứ đưa cho các ngươi?" Một người con dâu của bà lão hùng hổ mà phản bác.

    "Vậy không bàn nữa, các người báo cảnh sát đi." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Giản Nhất Lăng nói xong quay đầu liền đi.

    Mắt thấy mười vạn tệ tới tay muốn bay.

    Mấy người trong nhà bà lão sôi nổi tiến lên, đem cửa phòng bệnh lấp kín, không cho Giản Nhất Lăng bọn họ rời đi.

    "Muốn chạy có thể, đem bồi thường thanh toán!"

    "Ngươi đây là có ý gì? Đùa chúng tôi sao? Mười vạn tệ đã là cho các ngươi mặt mũi, liền một chút trách nhiệm các ngươi cũng không muốn phụ trách?"

    Con trai cả của bà lão có dáng người cao to đứng ở cửa phòng bệnh.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1006: Gậy ông đập lưng ông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn ta có thân hình cao lớn cùng Giản Nhất Lăng hình thành tiên minh đối lập.

    An Dương tức giận tiến lên tới bảo vệ Giản Nhất Lăng, lại bị Giản Nhất Lăng ngăn cản.

    "Cậu trước đừng nói chuyện." Giản Nhất Lăng làm An Dương tạm thời đừng nóng nảy.

    An Dương thực nghe lời Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng nói cậu ta tạm thời đừng nóng nảy, cậu ta liền ngoan ngoãn câm miệng.

    Nhóm con trai con dâu của bà lão rất không kiên nhẫn, "Các ngươi rốt cuộc tính toán thế nào? Có phải muốn quỵt nợ hay không?"

    "Nếu đúng chúng tôi có lỗi, chúng tôi sẽ trả, nhưng mà các người cần đưa ra chứng cứ chứng minh đó là lỗi của chúng tôi." Giản Nhất Lăng thực dứt khoát.

    "Chứng minh cái gì mà chứng minh, lão phu nhân chúng ta nói không phải rất rõ ràng sao? Lão phu nhân chúng ta sẽ không nhận sai người!" Con trai cả của bà lão hùng hổ.

    "Đúng vậy, các ngươi hiện tại có ý tứ gì? Đụng phải người còn không nghĩ chịu trách nhiệm sao?" Con dâu cả cũng vênh váo tự đắc.

    "Tôi nói cho các ngươi biết, hôm nay tiền bồi thường là các ngươi cần thiết phải đưa, đây là trách nhiệm của các ngươi, các ngươi cần thiết phải phụ trách, bằng không các ngươi liền đem lão phu nhân chúng tôi mang về nhà chăm sóc!" Con trai út nói lời như rất như chính nghĩa.

    Giản Nhất Lăng bình tĩnh mà nhìn những người này, cũng không tức giận.

    Sau khi mấy người đó lải nhải một hồi lâu, Giản Nhất Lăng chỉ chỉ vị trí hành lang.

    Ở nơi đó, có một người đàn ông đang cầm di động, camera quay vị trí của bọn họ.

    Mọi người trong nhà bà lão sửng sốt một chút.

    Lúc này vợ con trai út bà lão bỗng nhiên ở trên mạng nhìn thấy gì đó, kinh hô lên.

    "Lão công, lão công không tốt, chúng ta bị phát sóng trực tiếp."

    Kênh phát sóng trực tiếp bọn họ là chủ bá đại V có hơn hai trăm vạn fan, số lượng fan cũng có thể đánh ngã kênh của xong bạo kênh của con trai út của bà lão.

    Số lượng người xem phát sóng trực tiếp cũng vượt xa số lượng người xem kênh con trai út của bà lão phát sóng trực tiếp lúc nãy.

    Vị đại V này đem toàn cảnh vừa rồi người một nhà bà lão chào giá, cùng những ngăn trở vô lý toàn bộ quay lại.

    Vị đại V này có hơn hai trăm vạn fan xem phòng phát sóng trực tiếp, những dân mạng đã đem hành động cùng sắc mặt của người một nhà bà lão nhìn đến rõ ràng.

    Bắt đầu từ lúc bọn họ đưa ra giá trên trời, bọn họ cũng đã không hề còn là một phương chính nghĩa.

    Hiện tại các dân mạng của phòng phát sóng trực tiếp đều đang chỉ trích hành vi vô sỉ của một nhà bà lão.

    "Này, này làm sao bây giờ?" Con trai út cũng luống cuống.

    Hắn ta vội vàng mở ra tài khoản của mình, phát hiện bên trong có rất nhiều tin nhắn mắng hắn ta.

    Thực hiển nhiên các dân mạng đã thông qua kênh phát sóng trực tiếp của vị đại V kia, tìm được hắn ta tài khoản.

    Trong lúc nhất thời, âm thanh chửi rủa phủ đầy tài khoản của hắn.

    Con trai út nóng nảy, hiện tại mười mấy vạn fan của hắn ta, hắn ta thật vất vả dùng hơn nửa năm mới tích lũy được.

    Hiện tại tình huống này đối với hắn ta thực bất lợi, rất có thể sẽ làm những nổ lực của hắn ta hơn nửa năm này đều như bị một ngọn lửa đốt trụi.

    An Dương cùng Hồ Kiều Kiều bọn họ cũng hậu tri hậu giác mới phản ứng lại đại tỷ của bọn họ đã hành động cái gì.

    "Đại tỷ, người cô an bài a?" An Dương ở bên tai Giản Nhất Lăng nhỏ giọng mà dò hỏi.

    "Ân."

    "Đại tỷ, tôi thật sùng bái cô!" An Dương đối với Giản Nhất Lăng sùng bái giống như nước sông Trường Giang, kéo dài ngàn dặm không đoạn tuyệt.

    Hướng gió xoay, An Dương cùng các tiểu đệ tức khắc cũng không tức giận, bắt đầu học Giản Nhất Lăng bình tĩnh mà nhìn đám người kia biểu diễn.

    "Không được chụp không được chụp." Con trai lớn bà lão có ý đồ ngăn cản người kia đang đứng ở cửa phát sóng trực tiếp.

    Vị đại V này có hơn hai trăm vạn fan giơ di động, một bên trốn tránh con trai cả quấy nhiễu, một bên đối với người trong phòng phát sóng trực tiếp nói, "Mọi người xem thấy rồi chứ, con trai cả nhà này đang quấy nhiễu tôi phát sóng trực tiếp."
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1007: Phải học tập theo đại tỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm người một nhà hoảng loạn mà muốn xử lý rớt đại V đang phát sóng trực tiếp thì cảnh sát tới rồi.

    Nguyên lai Giản Nhất Lăng trên đường tới không chỉ có tìm một vị đại V, còn nhân tiện báo cảnh sát.

    Cảnh sát vừa đến, mọi người trong nhà bà lão tức khắc liền an phận.

    "Cái kia, anh cảnh sát, chúng tôi không có làm chuyện xấu, lão phu nhân nhà của chúng tôi bị người đụng ngã, chúng tôi hy vọng đối phương tiến hành bồi thường mà thôi." Con trai cả bà lão vội vàng giải thích.

    "Đúng vậy đúng vậy, muốn bồi thường hẳn là không có làm gì sai đi?" Con dâu cả phụ họa.

    "Gãy xương cũng không có mà phải bồi thường mười vạn còn không có gì sai?" Cảnh sát hỏi.

    "Cái này.."

    Sắc mặt mấy người xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào cảnh sát.

    "Hiện tại các người mắc tội lừa đảo tống tiền." Cảnh sát nói.

    Vừa nghe đến lừa đảo tống tiền, sắc mặt mọi người trong nhà bà lão trở nên càng khó nhìn.

    "Cái gì? Tội lừa đảo tống tiền? Có nghiêm trọng như vậy không?" Con trai út bà lão kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn.

    "Các người nghĩ sao? Tùy tiện từ miệng các người kêu mười vạn, hai mươi vạn sao? Còn ngăn trở người ta không cho người ta đi."

    "Nhưng mà, nhưng mà lão phu nhân nhà chúng tôi tiến vào bệnh viện, chúng tôi yêu cầu bồi thường là hợp tình hợp lý! Anh cảnh sát anh xem, mẹ tôi còn nằm ở trên giường bệnh! Bà ấy từ lúc nãy vẫn còn đau đầu đau bụng, đến bây giờ cũng chưa có tốt lên, chúng tôi cũng là quan tâm lão nhân gia!" Con trai cả biện giải.

    "Các người yêu cầu bồi thường hợp tình hợp lý, nhưng kết quả kiểm tra của bệnh viện còn không có ra tới, người cũng không có việc gì, lại yêu cầu bồi thường mười vạn là hợp tình hợp lý sao." Cảnh sát nói.

    Mọi người trong nhà bà lão sôi nổi lộ ra sự kinh ngạc cùng hoảng sợ.

    Nếu phạm tội, mọi chuyện sẽ có thể làm lớn lên.

    "Chúng tôi thật sự không có lừa đảo, chúng tôi chính là dựa theo tình trạng nếu lão phu nhân nhà chúng tôi nằm liệt trên giường hàng năm mà tính toán. Chúng tôi nhiều người như vậy bị chậm trễ công tác, tiền lương bị mất đi không ít, em trai út chúng tôi là một người nổi tiếng trên mạng, một ngày phát sóng trực tiếp tiền thu được cũng vài ngàn!"

    "Đúng vậy đúng vậy, cho dù chúng tôi tính toán có vấn đề, bọn họ nói ra là được, đây lại nói chúng tôi lừa đảo cũng thật là quá đáng."

    Mấy người vội vàng tiến lên giải thích, ý đồ đem cái tội danh lừa đảo này lướt qua.

    "Phải hay không phải, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra xác minh thêm một bước nữa." Cảnh sát trả lời.

    Sắc mặt mấy người trắng bệch, có chút mờ mịt không biết làm sao.

    Giản Nhất Lăng không tính toán tiếp tục nhìn tiếp, An Dương để lại cho cảnh sát phương thức liên hệ, có yêu cầu phối hợp điều tra liền liên hệ bọn họ.

    Sau đó Giản Nhất Lăng cùng An Dương bọn họ rời khỏi bệnh viện, đôi mắt Hồ Kiều Kiều bởi vì vừa mới khóc, còn có chút đỏ.

    Nhưng mà cô ấy đã khôi phục lại sức sống trước kia.

    Bắt đầu lải nhải nói chuyện với Giản Nhất Lăng, "Lần sau khi mình làm người tốt, mình nhất định phải nhớ rõ chụp ảnh lưu lại chứng cứ trước, không cho người ta có cơ hội vu oan mình! Hôm nay thật sự thật tốt vì có cậu, bằng không mình ngốc như vậy, chỉ biết sợ hãi, tính tình An Dương lại nóng nảy, chỉ biết cùng người khác cãi nhau, ồn ào tới ồn ào lui, chúng ta có lý đều biến thành không có lý."

    An Dương nói, "Tôi sẽ theo đại tỷ học tập thật tốt, về sau phải học được dùng đầu óc mà không phải dùng nắm tay!"

    Hồ Kiều Kiều nhỏ giọng phá đám, "Anh có cái ý tưởng này thật sự rất tốt, cũng không biết đầu của anh có thể thực hiện được hay không, rốt cuộc chỉ số thông minh của anh cùng Nhất Lăng kém không phải chỉ có một chút."

    An Dương nhỏ giọng nhắc nhở bạn gái của mình, "Kiều Kiều, chừa cho anh chút mặt mũi được không?"

    Hồ Kiều Kiều, "Nhưng mà.. ở trước mặt Nhất Lăng, anh cũng không có mặt mũi gì nha.."

    An Dương, "..."
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1008: Trung Nghĩa Minh cần thiết được nắm trong tay Giản Nhất Lăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi xử lý xong chuyện của Hồ Kiều Kiều và về đến nhà, Địch Quân Thịnh đã đi đến công ty.

    Lão giả béo của Trung Nghĩa Minh gọi điện thoại nói muốn đến đây.

    Giản Nhất Lăng cùng lão giả béo đã gặp qua vài lần, biết ông ấy tới tìm mình hơn phân nửa là vì chuyện của Trung Nghĩa Minh.

    Quả nhiên, lão giả béo tự mình đưa tới cho Giản Nhất Lăng một ít tư liệu.

    Là Địch lão gia tử công đạo.

    Lão giả béo giải thích, "Lão gia cùng thiếu gia công đạo qua, mấy thứ này ta phụ trách cùng thiếu phu nhân hội báo, còn thiếu phu nhân muốn làm hay không, vậy thì hoàn toàn là xem thiếu phu nhân có thời gian hay không, thiếu phu nhân không cần có bất luận cái gánh nặng gì."

    Địch lão gia tử ý tứ là, Giản Nhất Lăng có thể mặc kệ sự vụ của Trung Nghĩa Minh, nhưng mà Trung Nghĩa Minh không thể không đem Giản Nhất Lăng đương làm chủ mẫu.

    Quyền này cần thiết nắm ở trên tay Giản Nhất Lăng.

    Đến nỗi Giản Nhất Lăng có nghĩ muốn quản, hay không muốn quản, đó chính là một chuyện khác.

    Đồ vật đưa đến trong tay Giản Nhất Lăng, đó là nói cho người phía dưới biết, chủ mẫu chính là chủ mẫu, cô ấy muốn quản là chuyện của cô ấy, nhưng mà Địch gia tuyệt đối nhận vị chủ mẫu này, cho nên người phía dưới cần thiết đánh bóng đôi mắt mà nhận rõ.

    Lão giả béo đối với chuyện Giản Nhất Lăng cầm quyền không có bất luận cái ý kiến gì, nhưng mà ông ấy đối với Giản Nhất Lăng hiện tại xử lý sự vụ Trung Nghĩa Minh cũng không có ôm cái hy vọng gì.

    Rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, trình độ hữu hạn thực bình thường.

    Ông ấy tôn trọng chủ mẫu, cũng tin tưởng ánh mắt Địch lão gia tử cùng Địch thiếu gia, cho rằng tương lai của thiếu phu nhân đáng mong chờ.

    Chỉ là trước mắt, cô gái nhỏ này còn khó đảm đương chức vụ trọng đại, cho dù ở trên phương diện thượng cô có nhiều thành tựu, nhưng y học cùng quản lý một tổ chức to lớn như Trung Nghĩa Minh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

    Giản Nhất Lăng sau khi lật xem tư liệu, thì khép lại, biểu tình tự nhiên, không có biểu hiện ra ngoài sự nghi hoặc hoặc là tự mãn, vẫn như biểu hiển trước tới giờ.

    "Tôi nên xưng hô với ông như thế nào?"

    Đã gặp mặt vài lần, nhưng Giản Nhất Lăng còn không biết tên của mấy thành viên chủ chốt trong Trung Nghĩa Minh.

    Mỗi lần Địch Quân Thịnh đều nói không có quan hệ, râu ria, không cần cô nhớ kỹ, không muốn cô lãng phí đầu óc.

    Lão giả béo cười khanh khách mà trả lời, "Ta họ Khúc, mọi người đều kêu ta là lão Khúc. Mọi người đều kêu như vậy, thiếu phu nhân cũng kêu như vậy đi, cho dễ nhớ."

    "Khúc tiên sinh, đồ vật giao cho tôi, hai ngày này tôi sẽ xử lý."

    Tiếng nói non nớt, nhưng ngữ khí quyết đoán, cũng không có bởi vì sự phức tạp rườm rà mà hoảng sợ lui bước.

    Giản Nhất Lăng gần đây vừa vặn đang có thời gian rãnh rỗi.

    Tần Hoành Chí đã chết, bệnh án của ông ta cũng liền không tồn tại, Địch Quân Thịnh lại..

    Chuyện này làm cho cô tức khắc liền có thời gian nhàn rỗi.

    Phản ứng của Giản Nhất Lăng làm cho lão giả béo sửng sốt một chút, "Chủ mẫu muốn đích thân xử lý những vụ việc này sao?"

    "Ân."

    "Vậy được, chủ mẫu nếu là có cái gì không rõ ràng lắm, cứ việc hỏi ta."

    "Được."

    "Võ Minh Hội là cái gì?" Giản Nhất Lăng nhìn thấy trong sự vụ của Trung Nghĩa Minh gần đây xuất hiện từ này.

    "Là một trong những quy củ mà Trung Nghĩa Minh chúng ta lập ra từ lúc mới thành lập, mỗi năm cử hành một lần, các nhà phái ra thuộc hạ cao thủ võ học tham gia, luận bàn công bằng, cuối cùng người thắng có thể nhận được khoản tiền thưởng kết xù do Trung Nghĩa Minh cấp. Đồng thời cũng cho phép người thắng cuộc được hưởng đặc quyền trong một năm."

    "Địch gia lão tổ tông lúc ban đầu sáng lập cái quy củ này là vì làm các thành viên trong liên minh bảo trì quan hệ hữu hảo hợp tác cùng cạnh tranh, đồng thời cũng là vì cổ vũ các nhà bồi dưỡng nhân tài, rốt cuộc thế giới của mấy trăm năm trước, là binh hoang mã loạn, vũ lực là yếu tố bảo đảm rất quan trọng."

    Lão giả béo đối với Giản Nhất Lăng biết gì nói đó không nửa lời giấu giếm.
     
    Heoheocon9552 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...