Welcome! You have been invited by Minhmath to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10: Lo lắng, ăn gì bổ nấy

Thẩm Hi Hòa nghe được từ đầu đến đuôi, hắn chính tai nghe được Cố Tiêu nói hận hắn không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng.

Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cái gì cũng dám nói.

Trên tay Trần thị cầm hành lá đã rửa sạch, vẫn còn nhỏ nước, Thẩm Hi Hòa gật đầu gọi một tiếng đại tẩu.

Trần thị cười nói: "Tam Lang đã trở về, trên đường vất vả rồi, tẩu đem hành đưa qua cho nương."

Trần thị vào phòng bếp, sân trước chỉ còn lại hai người Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa thần sắc nhàn nhạt, hắn nhìn Cố Tiêu một cái, Cố Tiêu cho rằng hắn sẽ giống như lần trước vậy, kêu cô vào phòng, sau đó giáo huấn một trận.

Thẩm Hi Hòa vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả lời còn chưa nói ra, đã nghe Cố Tiêu nói: "Muội đi hỗ trợ, trong phòng có nước lạnh, huynh rửa tay trước đi, một lát là có thể ăn cơm rồi."

Cố Tiêu vội vàng chui vào phòng bếp, cô cũng không ngốc, ở đó chờ bị Thẩm Hi Hòa giáo huấn sao, cùng hắn ở chung một chỗ còn không bằng đi nấu cơm đâu.

Nấu cơm vừa thơm vừa vui vẻ.

Giữa trưa làm bánh rán hành, quan trọng nhất chính là hành và bột mì, cho một miếng mỡ heo vào nồi đun nóng từ từ, sau đó rải một ít hành lá xắt nhỏ lên trên, chiên trong dầu nóng, cả phòng đều là mùi thơm của hành lá.

Quết dầu lên bột để tạo thành từng lớp, thoa một lớp dầu rồi gấp lại, cứ tiếp tục làm như vậy, đến lúc đó một chiếc bánh có thể có nhiều lớp.

Bột chủ yếu là dùng phần lớn bột mì trắng trộn thêm một ít bột khoai lang lại với nhau, cho nên có màu vàng nhạt, trong đó còn bỏ thêm hành lá, mặt bánh có màu xanh lá của hành, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.

Nồi canh sườn heo vẫn còn đang sôi sùng sục, nắp nồi thường bị đẩy lên bởi hơi nóng, mùi hương bay ra khắp mọi nơi.

Cơm là do Cố Tiêu làm, Trần thị và Lý thị phụ trách thêm củi, Chu thị ở một bên nhìn, bà không chỉ nhìn chằm chằm vào gạo và bột mì, còn nhìn xem dầu có dùng nhiều hay không.

Non nửa bình mỡ heo đã bị Cố Tiêu múc đi một nửa, Chu thị đau lòng không thôi, cái này để xào rau mỗi lần bỏ một ít, là có thể ăn được rất lâu đấy, Chu thị nhíu mày, "Dầu bỏ nhiều quá rồi, lần sau không được dùng nhiều như vậy nữa."

Cố Tiêu: "Con biết rồi nương, đợi lát nữa nương nếm thử xem, khẳng định là ăn ngon."

Chu thị xụ mặt nói: "Dùng nhiều dầu như vậy cho dù có hầm sừng bò cũng ăn ngon!"

Trần thị Lý thị kinh ngạc nhìn nhau, chỉ như vậy đã xong?

Nhớ trước đây khi các nàng nấu cơm, không cẩn thận bỏ nhiều dầu, Chu thị có thể răn dạy một hồi lâu, Cố Tiêu lúc này vừa dùng bột mì vừa dùng dầu, trong nồi còn hầm xương sườn đấy, mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng như vậy đã cho qua.

Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, "Nương, phòng bếp nhiều khói dầu, người mau về phòng nghỉ ngơi đi, cẩn thận bị sặc, con cùng với đại tẩu nhị tẩu ở chỗ này là đủ rồi."

Chu thị: "Ừ, cơm nấu xong rồi thì đi gọi cha con và những người khác trở về." Nói xong, thật sự đi ra khỏi phòng bếp.

Trần thị gả đến Thẩm gia đã mười mấy năm, còn chưa bao giờ thấy qua Chu thị như vậy, Chu thị quản gia rất nghiêm, lương thực đều do bà cất giữ, một bữa cơm dùng bao nhiêu dầu bao nhiêu muối đều có số lượng nhất định, khi nào thì giống như hôm nay chứ.

Mấy ngày nay trong nhà cũng đã mua thịt ăn rồi, trong tay cũng đã có một ít tiền, nghĩ như vậy, Chu thị thay đổi cũng không có gì kỳ quái.

Lý thị bụng đã lớn, ngồi trên ghế con nhóm lửa, nàng ta nói: "Hôm nay cơm thật là thơm."

Bánh có màu vàng kim, nhìn đã biết là dùng nhiều dầu.

Trần thị: "Cũng là nhờ có Tiểu Tiểu, chúng ta là dính được chút ánh sáng của Tam Lang, nhưng mà hôm nay Tam Lang trở về có chút sớm.."

Thẩm Hi Hòa được nghỉ về nhà, đi đường phải mất nửa canh giờ, hôm nay về nhanh hơn so với bình thường mười lăm phút.

Lý thị nói: "Có lẽ là vội vàng trở về, ở thư viện đã 5 ngày, nhớ nhà rồi."

Vừa nói, Lý thị vừa nhìn Cố Tiêu với ánh mắt trêu ghẹo.

"Còn không phải sao, Tiểu Tiểu vừa nói nhớ Tam Lang, Tam Lang liền về đến nhà." Trần thị ôn nhu cười.

Mặt Cố Tiêu bị nhiệt khí trong nồi bốc lên làm ửng hồng, lời là do cô nói, nên cô đành phải đáp lại, "Muội chỉ là thuận miệng nói thôi, làm sao biết tướng công thật sự đã trở lại."

Cô sau này nhất định sẽ nói ít làm nhiều, cho dù có nói gì, cũng sẽ không để cho Thẩm Hi Hòa nghe thấy.

Người cổ hủ, sắc mặt lại không hòa nhã, Cố Tiêu cũng có thể đoán được Thẩm Hi Hòa bây giờ đang suy nghĩ cái gì.

- - Cố Tiêu thật là chán ghét đến cực điểm!

- - nói cũng nói không thông, thật là phiền.

Thẩm Hi Hòa rửa sạch tay, hắn không mang nhiều đồ vật trở về, hai bộ quần áo, cùng một bọc nhỏ điểm tâm phải đưa cho Chu thị.

Căn phòng sạch sẽ, chăn trên giường được đặt ngay ngắn, cửa sổ mở ra, có ánh nắng chiếu vào phòng.

Thẩm Hi Hòa không khỏi nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Cố Tiêu, mặt mày linh động, rõ ràng giữa trưa ngày hôm qua mới thấy qua, nhưng mà giờ đã to gan lớn mật thành như vậy.

Cảnh xuân tươi đẹp, Thẩm Hi Hòa đi quanh phòng hai vòng, sau đó ra ngoài gọi Thẩm lão gia tử bọn họ về ăn cơm.

Giữa trưa ăn cơm, theo thường lệ vẫn là Chu thị phân chia bánh, một cân xương sườn không được mấy miếng, Thẩm lão gia tử một miếng, Thẩm Hi Hòa một miếng, hai miếng cho Cố Tiêu, đại phòng nhị phòng mỗi phòng một miếng.

Còn dư lại hai miếng, Chu thị không ăn, cũng không nỡ ăn, nên giữ lại cho Thẩm Hi Hòa ăn vào buổi tối, miếng còn lại giữ cho Tiểu Tiểu.

Một bàn người nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt, ai cũng muốn ăn, Cố Tiêu cúi đầu, đem xương sườn trong chén mình gắp lên.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Hai miếng thịt lần trước, Cố Tiêu phải cho Thẩm Hi Hòa, lần này..

Xương sườn được đặt ở trong chén Chu thị.

Chu thị ừ một tiếng, Cố Tiêu là thật tâm cho bà, bà liền nhận, sau này thiên vị thêm chút là được.

"Thịt là Tiểu Tiểu mua để Tam Lang bồi bổ thân mình, chỉ có mấy miếng này, nhiều hơn thì không có." Chu thị phân xong thịt lại đến phân bánh, bánh rán hành còn bốc khói nghi ngút, mỗi người một cái, nam nhân thì có thêm cái thứ hai.

Sắc mặt Chu thị tốt hơn một chút, cô cắn một miếng xương sườn, dùng nước trong hầm, hầm hơn một canh giờ, thịt mềm vừa thơm vừa nhừ, ăn thật sự rất ngon.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu ăn cơm, trong lòng có chút phức tạp.

Ăn trưa xong, nghỉ một lát phải đi làm việc tiếp, Cố Tiêu muốn nằm nghỉ thêm một lát, Thẩm Hi Hòa vừa trở lại cô cũng chỉ có thể ngủ trên tràng kỷ thôi, một lát sau, cửa bị đẩy ra, Thẩm Hi Hòa nói với Cố Tiêu: ".. Tiểu Tiểu, muội đi ra ngoài một chút."

Cố Tiêu ngồi dậy, "Muội vì sao phải đi ra ngoài a?"

Thẩm Hi Hòa: "Ta muốn thay quần áo."

Xuống đồng làm việc phải mặc áo vải thô, bộ trên người này không được.

Trên đời này còn có người nào bá đạo và vô lý hơn so với Thẩm Hi Hòa không? Chỉ là thay quần áo mà thôi vì sao lại muốn cô đi ra ngoài chứ, giống như cô sẽ nhìn lén không bằng, Cố Tiêu hít sâu một hơi, từ trên tràng kỷ bước xuống, "Được, muội bây giờ sẽ đi ra ngoài."

Thẩm Hi Hòa đứng ở bên cạnh trường kỷ, có chút bất lực, hắn cũng không biết là có chuyện gì, rõ ràng không có ý muốn đuổi Cố Tiêu ra ngoài mà, hắn trầm giọng nói: "Tiểu Tiểu.."

"Huynh yên tâm, cửa muội cũng sẽ giúp huynh đóng lại." Cố Tiêu mới không muốn nhìn, có cho cô bạc cô cũng không thèm nhìn đâu.

Cố Tiêu đi ra khỏi phòng, càng nghĩ càng tức giận, Thẩm Hi Hòa nghĩ cô là người như thế nào chứ, cô sẽ nhìn lén sao?

Thẩm Hi Hòa nhanh chóng thay xong quần áo, mở cửa ra, ngoài cửa đã không còn bóng dáng Cố Tiêu nữa, Thẩm Hi Hòa ở trong sân tìm không thấy người lại đi phòng bếp tìm, nhưng phòng bếp cũng không có.

Trần thị đang thu dọn chén đũa, Thẩm Hi Hòa hỏi: "Đại tẩu, Tiểu Tiểu đâu rồi?"

Trần thị nói: "Mới vừa đi ra ngoài, chắc là ra ngoài ruộng rồi."

Đang giữa trưa, Thẩm lão gia tử còn đang ở trong phòng chưa ra ngoài, Thẩm Hi Hòa nói: "Đại tẩu, vậy ta ra ngoài ruộng trước đây."

Đất nhà Thẩm gia ở sau thôn, mấy ngày nay đã trồng tổng cộng năm mẫu, hai ngày nay trời không mưa, cho nên phải đi gánh nước về tưới.

Sông cách ruộng một đoạn đường, gánh nước rất phí sức, Cố Tiêu đứng ở bờ sông, trong tay cầm một đống cỏ.

Thẩm Hi Hòa người này, đọc sách giỏi, chỉ là đầu óc không tốt, nên đến bờ sông rửa sạch sẽ đi, trong sách nói tính cách của Thẩm Hi Hòa giống với Chu thị, nhưng cô thật sự không nhìn ra.

Động tác trên tay Cố Tiêu cũng không dừng lại, đem cỏ đan thành một sợi dây cỏ, mùa này cỏ cứng hơn nhiều, dây cỏ đan ra cũng chắc chắn hơn nhiều.

Một đống dây cỏ từ từ biến thành lưới cá, trong lòng Cố Tiêu cũng không tức giận như vậy nữa, Thẩm Hi Hòa ở trong nhà của mình, còn cô chỉ là con dâu nuôi từ bé vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, còn không phải hắn nói cái gì chính là cái đó sao, phải tích góp nhiều thêm chút tiền, mới có thể rời đi sớm một chút.

Lưới cá không lớn lắm, Cố Tiêu thử quăng nó xuống sông, cô đã từng làm qua lưới cá, nhưng mà chưa đánh qua cá bao giờ, dưới sông nhiều cỏ, sau một lúc chờ đợi Cố Tiêu thử nhấc lưới lên, lưới cá nặng đến kinh người.

Cố Tiêu sức lực nhỏ, kéo lưới cũng vô cùng tốn sức, nhưng lại không nỡ bỏ tay ra, lỡ như bên trong tất cả đều là cá thì sao.

Cô đã rất lâu không được ăn cá rồi, nếu là cá lớn thì có thể hầm ăn, nếu là nhỏ thì xin Chu thị một ít dầu, chiên chắc là không được, nhưng rán sơ qua chắc là có thể.

Cố Tiêu dùng sức kéo mạnh lưới cá lên, Thẩm Hi Hòa cuối cùng cũng từ trong nhà tìm ra tới, hắn xa xa nhìn thấy Cố Tiêu đứng ở bờ sông, nửa người đã hướng xuống dưới, vội vàng hét lên, "Cố Tiêu!"

Cố Tiêu hoảng sợ, "Thẩm.. Tướng công, huynh mau tới đây, trong này có cái gì đó!"

Tim Thẩm Hi Hòa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trước giáo huấn Cố Tiêu một trận, "Muội tới bờ sông làm cái gì, muội có biết sông này có bao nhiêu sâu có bao nhiêu lạnh không, bây giờ đang là giữa trưa, bên ngoài đến một người cũng không có, lỡ như rớt xuống, ai sẽ cứu được muội!"

Cố Tiêu: "Huynh trước đừng nói chuyện, kéo lưới, nhanh kéo lưới nha!"

Thẩm Hi Hòa mím môi, vòng qua tay Cố Tiêu, đem lưới kéo lên, lưới cá được kéo lên, bên trong có năm sáu con cá đang giãy dụa, còn lại đều là cỏ màu xanh lá.

Thực sự có cá nha, ánh mắt Cố Tiêu sáng lên, "Cá này cũng phải nặng đến hai ba cân đó!"

Thẩm Hi Hòa trầm mặc không nói

Cố Tiêu vui vẻ nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, có cá ăn rồi."

Thẩm Hi Hòa vẫn còn đang giận dỗi, trong lòng Cố Tiêu rất vui, nên không so đo cùng hắn, "Ai, muội chắc chắn sẽ không để lưới cá kéo muội xuống đâu, cùng lắm thì bỏ đi, tướng công, cá có thể cho huynh bổ thân thể, canh cá bổ nhất."

Loại lời nói này Cố Tiêu đã nói qua rất nhiều lần, chuyện gì chỉ cần đem Thẩm Hi Hòa đặt ở phía trước, thì sẽ dễ làm hơn rất nhiều.

Cho nên nói vô cùng thuận miệng.

Sáu con cá, một con nặng hai ba cân, cá kho nấu canh làm cá viên, ăn thế nào mà không được!

Thẩm Hi Hòa nghẹn họng: "Muội ra đây là vì bắt cá cho ta.. bổ thân mình?"

Cố Tiêu chớp chớp mắt, dù sao Thẩm Hi Hòa cũng sẽ ăn, nói như vậy cũng không sai, "Đúng rồi, huynh đọc sách đầu óc mệt mỏi, đầu cá đều để cho huynh ăn."

Ăn cái gì bổ cái gì, lấy hình bổ hình, bổ cái đầu óc thích suy nghĩ miên man này của Thẩm Hi Hòa.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 11: Cùng nhau

[HIDE-THANKS]"Vậy cũng không nên đi tới bờ sông." Thẩm Hi Hòa nói: "Nước sông sâu, trước kia đã có người rơi xuống sông rồi."

Cố Tiêu: "Đã biết đã biết, Tam ca, có muốn thả thêm lưới khác hay không?"

Cá đang nhảy loạn trong lưới, Thẩm Hi Hòa lại sợ lần sau Cố Tiêu sẽ tự mình tới, liền nói: "Lại thả thêm một lần liền trở về."

Thẩm Hi Hòa chưa đánh lưới qua bao giờ, lần thả lưới này không bắt được gì ngoài cỏ.

Thẩm Hi Hòa đem lưới thu hồi lại: "Trở về thôi."

Cá dùng dây cỏ xuyên qua, Thẩm Hi Hòa một mình xách bốn con, Cố Tiêu xách theo hai con cá cùng lưới cá.

Con cá quẫy đuôi, làm cả người Thẩm Hi Hòa ướt nhẹp.

Cố Tiêu nhếch miệng, quẫy tốt lắm, để cho hắn thay quần áo thêm vài lần đi, có lẽ là ý cười trong mắt cô không thể nào che giấu được, Thẩm Hi Hòa thấy vậy bèn hỏi, "Vui như vậy sao?"

Cố Tiêu ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, "Đúng a."

Thẩm Hi Hòa cong khóe miệng, nhưng rất nhanh đã buông xuống, "Vậy cũng không được phép một mình ra bờ sông."

Tật xấu của Thẩm Hi Hòa cũng thật nhiều, thay quần áo thì muốn cô đi ra ngoài, bờ sông thì không thể đi, sáu con cá này nhất định cho hắn ăn hết.

Cố Tiêu gật gật đầu, "Đã biết đã biết."

Thẩm lão gia tử bọn họ còn chưa ra đồng, bây giờ ngoài trời đang nắng to, sợ sẽ phơi đến hoảng.

Chu thị nhìn ra bên ngoài, "Tam Lang cùng Tiểu Tiểu đi đâu vậy."

Trần thị cũng không biết, "Tam Lang đi ra ngoài tìm Tiểu Tiểu, chắc là lát nữa sẽ về."

Chu thị: "Trưa nắng như vậy cứ phải chạy ra bên ngoài."

Chu thị đứng ở ngoài cửa đợi, cũng không phải chờ lâu, bà từ xa đã nhìn thấy Thẩm Hi Hòa và Cố Tiêu sóng vai cùng trở về, Thẩm Hi Hòa cao gầy, cao hơn một cái đầu so với Cố Tiêu, nhìn thật là xứng đôi.

Chu thị lại một lần nữa cảm thán bản thân mình chọn mối hôn sự này quả thực quá tốt, trong lòng bà nhộn nhạo một lát, bỗng nhiên phát hiện trong tay hai người họ đều cầm theo đồ vật.

Cả hai tay Cố Tiêu đều không rảnh, nên không thể vẫy tay để chào hỏi, liền hô một tiếng, "Nương!"

Chu thị tập trung nhìn vào, hảo gia hỏa, cá từ đâu ra, còn có những sáu con.

Chu thị đi ra ngoài nghênh đón, "Hai người các con đi đâu vậy, cái này.. từ đâu tới!"

Cố Tiêu chạy chậm hai bước, giọng nói vô cùng kích động, "Nương, vớt được từ dưới sông, lần này tướng công sẽ ở nhà nghỉ ba ngày, có cái để bồi bổ rồi!"

Chu thị nói: "Bờ sông bên đó có thể đi loạn sao, nước rất sâu, năm ngoái còn có người chết đuối đấy!"

Cố Tiêu: "Nương, suỵt! Nhà chúng ta bắt được cá, không thể để cho người khác nghe thấy nha, con về sau tuyệt đối không đi nữa, nương đừng nói con nữa."

Chu thị vừa giận vừa sợ, Cố Tiêu vì Thẩm Hi Hòa thật là cái gì đều làm được, "Tam Lang!"

Thẩm Hi Hòa đi ở phía sau, hắn nói: "Nương."

Chu thị nói: "Đây đều là Tiểu Tiểu đặc biệt vì con mà bắt, con cũng không thể cô phụ tâm ý của Tiểu Tiểu được."

Thẩm Hi Hòa liếc nhìn Cố Tiêu, gật đầu một cái, "Ân."

Cố Tiêu sửng sốt một chút, tâm ý của cô?

Không nói đến có phải vì Thẩm Hi Hòa hay không, cho dù có, Thẩm Hi Hòa làm sao có thể nhớ đến cái tốt của cô chứ.

Cố Tiêu không để ý Thẩm Hi Hòa nghĩ như thế nào, cô mỉm cười, đến bên cạnh Chu thị, "Nương, cá này làm như thế nào nha?"

Chu thị rốt cuộc nở nụ cười, cá không cần tiền, hơn nữa có đến sáu con, phải ăn trong bao lâu đây, lần này cả nhà đều có thể được ăn ngon một bữa rồi.

Thẩm gia lúc ăn tết cũng có cá, ý nghĩa hàng năm đều dư thừa, coi đó là một điềm lành.

Chu thị làm cá đều là bỏ vào trong nồi hầm, canh cá hầm ra lại hầm thêm mấy ngày đồ ăn, một con cá có thể ăn nửa tháng.

Nhưng bây giờ Chu thị biết Cố Tiêu làm đồ ăn ăn ngon, xương sườn giò heo, còn có bánh rán hành, cho nên yên tâm mà giao cho Cố Tiêu, "Con cứ xem mà làm là được."

Cá phải để buổi tối mới làm được, sáu con cá đều cho vào trong bể, Trần thị Lý thị nhìn mấy con cá này, đôi mắt đều sáng lên không ít, sáu con cá, cộng lại phải mười mấy cân, mình chắc cũng sẽ được ăn một miếng.

Lý thị sờ sờ bụng, trên đầu cá cũng không có thịt, bọn họ dù sao cũng có thể ăn một cái đầu cá.

Sáu con cá ai cũng đều nhìn phát thèm, Trần thị hỏi Chu thị, "Nương, buổi tối ăn cá sao?"

Chu thị do dự một chút, sáu con không ít đâu, nhưng trong nhà cơm ngon đều là giữa trưa mới ăn, buổi tối ăn ngon như vậy làm cái gì.

Cố Tiêu đi đến bên Chu thị: "Nương, ăn trước một con đi, chúng ta ăn cháo cá đi!"

Người khác nói gì có lẽ Chu thị sẽ không nghe, nhưng Cố Tiêu thì khác, Chu thị nói: "Vậy thì ăn đi, được rồi, con mắt đều dính chặt vào mấy con cá làm gì, xuống đồng làm việc đi, ai cũng không được lười biếng!"

Buổi tối có thể ăn cháo cá rồi, Cố Tiêu rất vui vẻ, chỉ cần có thể ăn thịt, thì dù có đi làm đồng cô cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Thẩm Hi Hòa nghiêng đầu nhìn bộ dạng vui vẻ của Cố Tiêu, nói: "Đi rửa tay đi, trên tay đều là mùi cá."

Cố Tiêu nghĩ thầm, Thẩm Hi Hòa thay quần áo còn phải tránh đi, rửa tay cô cũng không đi theo làm gì, "Tướng công huynh đi trước đi, lát nữa muội mới rửa."

Thẩm Hi Hòa lông mi rũ xuống, ".. Ừ."

Chờ Thẩm Hi Hòa rửa tay xong, Cố Tiêu mới đi qua, cô phải để ý một chút, không được làm người khác chướng mắt nữa.

Vì vậy khi xuống ruộng cô đều đi theo phía sau Trần thị và Lý thị.

Nhưng mà Cố Tiêu làm việc không nhanh nhẹn bằng Trần thị các nàng, lúc gieo hạt Trần thị đã gieo xong một luống, còn Cố Tiêu mới gieo được một nửa.

Mặt trời lặn dần về phía tây, Cố Tiêu duỗi thẳng eo đập vai.

Trần thị nói: "Tiểu Tiểu, hai ta đổi một chút đi."

Nàng ta gieo nhanh, một đến một đi như vậy, hai người cũng giao được không sai biệt lắm.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Cố Tiêu cũng không giả vờ mạnh mẽ, "Cảm ơn đại tẩu."

Trần thị ai một tiếng, làm nhiều việc một chút cũng không sao, Cố Tiêu mỗi ngày đưa cơm còn giúp nàng ta bán dây đeo, dây đeo cũng là do Cố Tiêu dạy nàng ta làm đấy.

Hai người đang muốn đổi, thì nghe thấy Thẩm Hi Hòa ở bên kia nói: "Đại tẩu, đệ sẽ đổi cùng nàng ấy."

Thẩm Hi Hòa cũng chỉ cách các nàng có mấy luống mà thôi, hắn làm việc nhanh lại linh hoạt, nên gieo giống rất nhanh.

Trần thị nhíu mày, Thẩm Hi Hòa lại lặp lại một lần nữa, "Đệ đổi với Tiểu Tiểu."

Thẩm Hi Hòa xách theo túi hạt giống đi tới, trầm giọng nói, "Muội đi qua kia trước, lát nữa lại đổi lại đây."

Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, đứng ở trước mặt Cố Tiêu đã chắn đi phần lớn ánh nắng mặt trời.

Cố Tiêu do dự trong chốc lát, sau đó xách theo túi hạt giống qua bên kia.

Có người có thể hỗ trợ cũng tốt, cô làm không hết nổi, như vậy có thể xong nhanh một chút, cô cũng sẽ nhanh chút về nhà nấu cháo cá.

Thẩm Hi Hòa không nói gì nữa, hắn cúi đầu đi tiếp luống của Cố Tiêu, chờ sau khi vượt qua Cố Tiêu một đoạn, lại đổi lại.

Một buổi trưa, thay đổi sáu lần, Thẩm Hi Hòa gieo nhiều hơn Cố Tiêu năm luống.

Chờ trời sắp tối thì về nhà, thiếu niên thanh tú khiêng cái cuốc không nói một lời mà đi ở phía trước Cố Tiêu, nhưng lỗ tai lại lắng nghe người phía sau nói chuyện.

"Buổi chiều Tam Lang làm việc thật chăm chỉ a." Trần thị nhìn thấy hết, chỉ cảm thấy Thẩm Hi Hòa đã hiểu được đau lòng người khác, nhớ năm ngoái, cho dù Cố Tiêu làm chậm thế nào, nó cũng không quan tâm qua.

Cố Tiêu miễn cưỡng phụ họa nói: "Ân, tướng công vẫn luôn là người siêng năng nhất, làm việc cũng khỏe hơn so với người khác."

Trong lòng Cố Tiêu nhớ rõ Thẩm Hi Hòa không thích cô nói nhảm, vì vậy giọng nói của cô rất nhỏ, không để Thẩm Hi Hòa nghe thấy.

Lý thị cười, "Còn không phải sao, cháu trai nhà họ Trương trưởng thôn, cũng ở thư viện đọc sách, lại dưỡng thành tính tình đại thiếu gia, vai không thể gánh, tay không thể vác."

"Hắn làm sao có thể so với tướng công chứ." Cố Tiêu nói đương nhiên: "Đại tẩu nhị tẩu, muội còn phải nấu cháo cá, nên về trước đây, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi."

Cố Tiêu chạy nhanh về nhà, Trần thị Lý thị trêu ghẹo cô và Thẩm Hi Hòa, cô da mặt dày, nên không cảm thấy gì, nhưng Thẩm Hi Hòa thì khác nha.

Cố Tiêu hy vọng đất của Thẩm gia sẽ gieo xong sớm một chút, năm sau Thẩm Hi Hòa phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, nếu trong nhà đã không còn việc gì, hắn nhất định sẽ sớm trở về học viện.

Chỉ là Chu thị không nghĩ như vậy, "Tam Lang ở nhà ba ngày, cá phải để ăn từ từ, Tiểu Tiểu à, nương nghĩ cá này là con vì để cho Tam Lang bồi bổ mới bắt về, nên để lại hai con, ban đêm nấu cho Tam Lang ăn.."

Cố Tiêu hít một hơi thật sâu, nhịn đau nói: ".. Nương người đúng là có suy nghĩ giống con! Tướng công về nhà, chắc chắn không thể không đọc một cuốn sách nào, ban ngày phải bận việc trong ruộng vậy chỉ có thể đọc sách ban đêm, thật quá vất vả, cá nên để cho tướng công ăn!"

Làm bữa ăn khuya cho Thẩm Hi Hòa, làm khó Chu thị có thể nghĩ ra được.

Chu thị nói: "Vậy ta đây liền an tâm rồi, nương đưa chìa khóa tủ bếp cho con, muốn dùng thì tự mình lấy."

Đối với Cố Tiêu, Chu thị rất yên tâm, buổi tối ăn cháo cá, đã có thể ăn được thịt cá, như vậy còn chưa đủ sao.

Một đám chỉ nghĩ đến ăn, nhưng không muốn làm việc kiếm tiền, nếu mọi người ai cũng giống như Cố Tiêu vậy, bà cũng không cần nhọc lòng như thế.

Đây là lần đầu Cố Tiêu thái cá thành từng lát mỏng nhất từ trước đến nay, sau đó bỏ cá vào ngâm trong nước gừng để khử bớt mùi tanh.

Cháo được nấu trong nồi lớn, cho từng lát cá vào nồi, cá vừa vào nồi, màu hồng phấn của thịt lập tức chuyển sang màu trắng như tuyết.

Cá sông tươi ngon, rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ lên, không chỉ có thơm, mà còn nhìn rất đẹp mắt.

Cháo là do Chu thị chia, nam nhân một chén lớn, nữ nhân một chén nhỏ, cháo nóng hổi, cẩn thận thổi nguội, uống vào một ngụm thập phần sảng khoái.

Mùi vị của cháo cũng không ngon như trong tưởng tượng của Cố Tiêu, một chén nhỏ, bên trong có ba đến năm lát thịt cá, ăn cũng không tận hứng.

Ăn cơm xong, Trần thị chủ động rửa chén đũa, Thẩm Hi Hòa thì về phòng, lấy sách từ trong túi ra.

Kỳ thi mùa thu sắp tới, nên một ngày cũng không thể chậm trễ, dù có phải thắp đèn dầu, cũng phải đem sách ôn lại một lần.

Thẩm Hi Hòa liếc nhìn bên ngoài cửa, rồi tĩnh tâm lại nghiêm túc đọc sách.

Ngoài cửa, Cố Tiêu đang đem cá lớn thái thành tám miếng.

Làm bữa ăn khuya cho Thẩm Hi Hòa, phải làm vừa ngon vừa tiện, Cố Tiêu chọn hai con cá, chuẩn bị nặn cá viên.

Đem thịt cá đã bỏ xương băm nhuyễn, sau đó nêm thêm muối và nước gừng, sau đó dùng muỗng nhỏ múc cá viên cho vào nồi nước nóng tạo hình, hai con cá nặng bốn cân, làm được một nồi nhỏ cá viên.

Mì cá viên vừa đơn giản vừa có thể chống đói, Chu thị đối với Thẩm Hi Hòa vẫn nỡ bỏ được, Cố Tiêu cũng không để dư lại, múc bột mì trắng làm mì, đầu cá ninh từ từ trong nồi, bỏ mì vào canh đầu cá, cho thêm bảy tám viên cá viên, cuối cùng Cố Tiêu cũng không quên đem đầu cá dùng để bổ đầu óc bỏ vào.

Một chén mì đầy ắp, bên trên còn có một lớp hành lá, ăn cái này vào, đừng nói Thẩm Hi Hòa, cho dù là ngốc tử, thì đầu óc cũng có thể trở về bình thường.

Cố Tiêu cầm chén đũa, gõ cửa, "Tướng công."

Thẩm Hi Hòa tay đang lật sách dừng lại, "Muội vào chính là.." đây cũng là phòng của Cố Tiêu, gõ cửa làm gì chứ.

Cố Tiêu đẩy cửa đi vào, cánh cửa cũ kỹ kêu cót két, "Tướng công, nương kêu muội làm bữa ăn khuya cho huynh."

Hương thơm phảng phất bay tới, Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu, ngọn đèn nhoáng lên một cái, sau đó run rẩy rồi đứng vững.

Cố Tiêu đặt mì lên bàn, "Huynh ăn đi."

Cô đặt mì xuống rồi bước ra ngoài, nói thật, cô cũng không biết nên đi chỗ nào, phòng là của Thẩm Hi Hòa, cô không đi, chẳng lẽ đứng ở bên cạnh nhìn Thẩm Hi Hòa ăn sao!

Mì có vị rất thơm, nhưng Thẩm Hi Hòa lại không động đũa, "Muội đi đâu vậy?"

Thành thật mà nói, Cố Tiêu muốn ra bờ sông đi dạo, "Muội đi rửa nồi."

"Muội lấy thêm một bộ chén đũa tới, chúng ta cùng nhau ăn." Thẩm Hi Hòa đem sách đặt qua một bên, thấy Cố Tiêu bất động lại hô một tiếng, "Tiểu Tiểu?"

Cố Tiêu nuốt nuốt nước miếng: "Huynh nói cái gì.. cùng nhau ăn?"

Thẩm Hi Hòa: "Ừ.. dù sao, một mình ta cũng ăn không hết."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 12: Đổi người

[HIDE-THANKS]Thẩm Hi Hòa thần sắc tự nhiên, "Hơn nữa, buổi tối không nên ăn nhiều."

Cố Tiêu có chút do dự: "Nhưng mà muội cũng không đọc sách, bữa ăn khuya này là nương để muội làm cho huynh ăn mà."

Nếu cô ăn, lỡ như Chu thị biết được, thì phải làm sao bây giờ.

Ánh đèn mờ ảo, Thẩm Hi Hòa nghiêng người qua, nhỏ giọng hỏi: "Muội rốt cuộc có ăn không?"

"Ăn!" Cố Tiêu vội vàng đi vào phòng bếp lấy thêm chén đũa, sau đó đóng chặt cửa lại, "Muội ăn một ít là được rồi, huynh đọc sách mệt mỏi, nên ăn nhiều một chút."

Đầu cá đưa cho Thẩm Hi Hòa, Cố Tiêu chỉ gắp một đũa mì, trong chén có tám viên cá viên, Cố Tiêu gắp ba viên, "Nhiêu đây đã đủ cho muội ăn rồi."

Thẩm Hi Hòa cầm đũa lên, "Nhanh ăn đi, lát nữa ta còn phải đọc sách."

Cố Tiêu dùng sức gật đầu, cô nhất định sẽ ăn nhanh, không quấy rầy Thẩm Hi Hòa đọc sách nữa, cũng chỉ có một ít mì, Cố Tiêu một lúc sau đã ăn xong rồi, "Tam ca huynh ăn từ từ!"

Cố Tiêu vui mừng khôn xiết, mì cá viên cô làm ăn ngon thật, vừa tươi vừa thơm, ngày mai có lẽ Chu thị còn thêm bữa ăn cho Thẩm Hi Hòa, nghĩa là vẫn còn có phần của cô nha.

Cố Tiêu cong môi cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, chỉ cần cô có thể ăn được, vậy cô nguyện ý làm cho Thẩm Hi Hòa.

Dù sao biết đọc sách cũng không có nghĩa là đầu óc cũng tốt, cô sẽ không so đo đâu.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu ăn một ngụm cuối cùng, Cố Tiêu đơn giản dễ dỗ dành, chuyện giữa trưa hôm nay, cô nhất định đã quên rồi.

"Ta còn phải đọc sách một lát, muội ngủ trước đi." Thẩm Hi Hòa liếc mắt nhìn Cố Tiêu một cái, không nói thêm gì nữa.

Cố Tiêu vốn dĩ cũng không định đợi Thẩm Hi Hòa, cô cũng không ngủ ở trên giường, chờ hắn làm gì chứ.

Cố Tiêu: "Muội sẽ không phát ra âm thanh nào đâu, bảo đảm không quấy rầy huynh đọc sách!"

Thẩm Hi Hòa nhíu mày, "Ta không phải là sợ.. thôi quên đi, muội ngủ đi."

Chén đũa của hai người rất dễ rửa, Cố Tiêu rửa mặt chải đầu một phen, bò lên trên tràng kỷ thuộc về mình, cô kéo chăn bông lên, thành thật nằm xuống.

Bóng đêm thâm trầm, ngọn đèn được thắp sáng ở góc bàn trong tây phòng, Thẩm Hi Hòa dựa vào ánh đèn đọc sách, hắn quay đầu lại, trong đêm tối chỉ có thể nhìn thấy một góc chăn phồng lên, đúng thật là không quấy rầy chút nào.

Ngày hôm sau, vẫn xuống ruộng như thường lệ, có Thẩm Hi Hòa ở đây, Cố Tiêu nhẹ nhàng hẳn, trồng trọt cũng nhanh hơn, mười hai mẫu chỉ còn dư lại hơn bốn mẫu, Chu thị đau lòng tiểu nhi tử, hận không thể cái gì cũng đều cho Thẩm Hi Hòa ăn, tới buổi tối, bà dặn dò Cố Tiêu: "Tiểu Tiểu à, buổi tối con vẫn là nấu thêm cho Tam Lang một bữa đi."

Cố Tiêu mím môi, "Nương, người nói xem đem giò heo đi hầm được không? Sau đó ăn mì giò heo, nhất định bổ."

Bổ hay không cũng không sao cả, cái chính là cô muốn ăn đó.

Giò heo là mấy ngày trước mua về, Chu thị vẫn luôn không nỡ ăn, xương sườn thì ăn rồi, xương thì hầm rồi, chỉ có giò heo vẫn luôn để đó.

Cũng may là thời tiết cũng không nóng lắm, nếu không đã để đến hư luôn rồi.

Chu thị gật đầu, "Con xem rồi làm là được."

Hai cái giò heo chặt ra, cho vào nồi, thêm hành gừng tỏi muối và đường phèn vào trong, bột mì vẫn là dùng bột mì trắng, đầy hương vị lúa mì.

Để món mì đậm đà hơn, Cố Tiêu còn đập một quả trứng vào, chờ giò heo hầm xong rồi, Cố Tiêu trực tiếp cho mì vào trong nồi, nấu thêm một lúc thì mì đã chín, rắc một ít hành lá thái nhỏ lên trên, vừa thơm vừa đẹp mắt.

Hai cái giò heo, cô có lẽ có thể ăn một cái nhỉ.

Chu thị để cho Cố Tiêu làm chính là nghĩ sẽ cho nó ăn thêm một chút, Tam Lang nếu biết đau lòng cho người khác, thì sẽ để cho Cố Tiêu ăn, Tiểu Tiểu ăn thì bà bỏ được, nhưng người khác thì luyến tiếc cho.

Một chén mì lớn, còn nhiều hơn so với ngày hôm qua, Cố Tiêu cẩn thận bưng vào phòng, cười nhìn về phía Thẩm Hi Hòa: "Tam ca, huynh ăn đi!"

Thẩm Hi Hòa để sách xuống, nhìn Cố Tiêu một cái, "Muội lại lấy thêm một bộ chén đũa đi."

Cố Tiêu không nói hai lời, đặt chén xuống rồi đi vào bếp, cô cũng ăn không nhiều lắm, gắp một cái giò heo thì không lấy thêm nữa.

Thẩm Hi Hòa: "Mì quá nhiều, ta ăn không hết."

Cố Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, "Sẽ ăn hết mà, muội nhiêu đây là đủ rồi, huynh đọc sách mệt nên ăn thêm đi."

Lời này Cố Tiêu nói qua không chỉ một lần rồi.

Ánh nến lung linh chiếu vào trên mặt Thẩm Hi Hòa, thiếu niên lang mười lăm tuổi, làm việc cả ngày, lại đọc sách, đã sớm đói bụng.

Thẩm Hi Hòa không rõ, vì sao Cố Tiêu lại quan tâm hắn như vậy, thích hắn như vậy sao, chỉ đối tốt với nàng một chút, nàng cũng sẽ rất vui vẻ.

Thẩm Hi Hòa nhẹ giọng nói: "Còn lại hai mẫu đất, ngày mai trồng xong, sáng ngày kia ta phải về thư viện rồi."

Vậy thật sự là quá tốt rồi.

Cố Tiêu ngẩng đầu, đem xương nhả ra, cô cố gắng làm ra biểu hiện không mấy vui vẻ, "Sau này trời sẽ nóng dần lên, Tam ca nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, trên đường đi nhớ cẩn thận."

Thẩm Hi Hòa muốn nói với Cố Tiêu, ở nhà không cần kêu hắn là ca, nhưng lại không nói được những lời này, ".. Ta đã biết."

Đã biết được tâm ý của Cố Tiêu, cũng biết nàng thích hắn.

Mặt trời mọc ở phía đông lặn phía tây, thời gian cứ thế trôi qua, Thẩm Hi Hòa cảm thấy mấy ngày nay thật sự trôi qua có chút nhanh, tối hôm qua còn ăn giò heo nướng, hôm nay đã phải đi rồi.

Người thiếu niên đã cảm nhận cảm giác khi phải rời nhà là thế nào, trước khi đi đứng ở cửa đưa mắt nhìn người trên tràng kỷ, sau đó trong đêm tối vội vàng đi tới huyện thành.

Trong lòng Chu thị có chút loạn, gieo trồng vụ xuân đã kết thúc, trong nhà cũng không còn bận rộn nữa, Thẩm Đại Lang nhận hai công việc làm mộc, Thẩm Nhị Lang đi huyện thành tìm việc, đại oa nhị oa bọn họ cũng không có việc gì làm.

Chu thị nghĩ lại lần trước nói chuyện với Tam Lang ở phòng bếp, chờ gieo trồng vụ xuân qua đi, thì để cho đại oa đi đưa cơm.

Hiện tại gieo trồng vụ xuân đã kết thúc, bà nên nói như thế nào với Cố Tiêu đây.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Chu thị rải một ít hạt kê vào chuồng gà, sau đó bước vào bếp trong trạng thái mất tập trung.

Cố Tiêu ở trong phòng mài cán quạt đã nửa ngày, cô muốn buổi chiều đi lên núi xem thử, chọn lấy mấy cây tre, cây tre có thể dùng làm quạt, làm dù, sau này trời sẽ mưa nhiều, dù chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Cố Tiêu đem cán quạt cất đi, hoạt động một chút cổ tay, "Nương, vẫn còn có canh xương hầm đó, hầm cải trắng ăn đi, cải trắng trong vườn rau mọc dày đặc, nên ăn trước một đợt rồi."

Trần thị Lý thị đang làm việc trong bếp, Chu thị ho khan một tiếng, "Được, giữa trưa liền ăn cái này.. Tiểu Tiểu à.."

Chu thị mở miệng, lông mày đôi mắt đều rủ xuống.

Cố Tiêu: "Nương, có chuyện gì vậy."

Chu thị thật sự không đành lòng nói ra, bà nghĩ, để Cố Tiêu đi đưa cơm cũng không có gì, chỉ là đưa bữa cơm, mà Cố Tiêu vui vẻ cỡ nào a.

Nhưng dù sao Tam Lang cũng là nhi tử của bà, là mệnh của bà, chuyện mà bà đã đáp ứng, sao có thể không thực hiện được chứ.

Chu thị há hốc mồm không nói được gì, Cố Tiêu cười cười nói: "Nương, người có chuyện gì thì cứ nói ra đi, con coi người như mẹ ruột, cùng nữ nhi ruột nói chuyện còn phải như vậy sao."

Chu thị nghe xong trong lòng rất là cảm động, tri kỷ nhất vẫn là Cố Tiêu.

Chu thị hít sâu một hơi, "Tiểu Tiểu à, sau này chúng ta không đi huyện thành đưa cơm cho Tam Lang nữa, để cho đại oa đi, trời càng ngày càng nóng, đi một đường sẽ phơi nắng đến hoảng, đại oa da dày thịt béo, không sợ phơi nắng."

Chu thị cảm thấy chủ ý của bà rất tốt, bà không phải vì Tam Lang, mà là vì Tiểu Tiểu.

Không chỉ có Cố Tiêu sửng sốt, mà cả Trần thị Lý thị đều ngây ngẩn cả người.

Trần thị trông cậy vào Cố Tiêu mang dây đeo đi huyện thành bán, Lý thị thêu khăn cũng toàn dựa vào Cố Tiêu a, Cố Tiêu không đi đưa cơm nữa, vậy đồ vật phải bán ra ngoài thế nào đây.

Trần thị miễn cưỡng cười nói, "Nương, Tiểu Tiểu đi đưa cũng khá tốt nha."

Lý thị sờ sờ bụng, "Đúng vậy, nương."

Cố Tiêu nói: "Nương.. con không sợ phơi nắng, cũng không ngại mệt, để cho con đi đi mà."

"Tiểu Tiểu, ánh mặt trời giữa trưa có độc, con là một cô nương gia thì đi làm gì, vừa xa vừa mệt, còn phải ăn cơm trễ." Chu thị bị Cố Tiêu làm cho chân tay luống cuống, đứa nhỏ này thật làm người khác đau lòng, không khóc không nháo, còn nói mình không sợ mệt, Chu thị đã bắt đầu chê Thẩm Hi Hòa nhiều chuyện rồi, có người đưa cơm cho còn chọn tới chọn đi.

Cố Tiêu nắm chặt tay, "Con không sợ, đi huyện thành con cao hứng còn không kịp, làm sao sẽ ngại mệt chứ."

Nếu không đi huyện thành, cô phải làm thế nào để bán đồ đây, không bán được đồ, cô làm sao có thể tích góp tiền, không tích góp tiền, thì khi nào mới có thể rời đi đây.

Vì sao Chu thị lại không cho cô đi rồi, có phải Thẩm Hi Hòa đã nói cái gì hay không.

Cố Tiêu tự nhận mình đối với Thẩm Hi Hòa đã tận tình tận nghĩa, lúc trước thì đưa cơm cho hắn, ba ngày nay còn làm thêm đồ ăn khuya nữa.

Xem ra chỉ bồi bổ mỗi đầu óc là không được.

Chu thị thở dài, phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói là Tam Lang không muốn nó đi đưa sao.

Cố Tiêu hít hít mũi, "Không đi huyện thành, thì sẽ không thấy được tướng công, đồ cũng bán không được, bán không được đồ, vậy làm như thế nào để tích góp bạc cho tướng công đây."

Tiểu cô nương cúi thấp đầu, nhấp môi, ủy khuất không thôi, tâm Chu thị đều mềm nhũn, "Ai nói như vậy, nếu con muốn đi huyện thành bán đồ, khi nào đều có thể đi, cứ muốn giữa trưa nắng nóng đi làm gì."

"Đúng vậy!" Trần thị nói nhanh: "Nương, Tiểu Tiểu một lòng vì Tam Lang, người cũng không thể cô phụ một phen khổ tâm của Tiểu Tiểu a."

Lý thị lau tay, phụ họa nói: "Đúng vậy đấy!"

Cố Tiêu chớp chớp mắt, "Nương người nói thật sao? Ngày thường đi cũng được?"

Tâm Chu thị đã nghiêng về một phía rồi, bà cam đoan, "Ừ, chỉ cần làm xong việc, con muốn đi lúc nào thì đi lúc đó!"

Cố Tiêu hít sâu một hơi, "Vậy để đại oa đi đưa được rồi, con ở nhà nấu cơm cho tướng công cũng được, chỉ cần tướng công có thể an tâm đọc sách, con không đi cũng được."

Chu thị nhẹ nhàng thở ra, "Ở nhà trò chuyện với ta không bằng so với chạy tới chạy lui rồi."

Cố Tiêu nói: "Con tất nhiên nguyện ý ở nhà trò chuyện với nương rồi, nhưng mà con càng muốn kiếm tiền để người có cuộc sống tốt hơn a."

Sau này cô tích góp đủ bạc rồi, nhất định sẽ thường xuyên trở về thăm Chu thị.

Chu thị trong lòng thoải mái, Trần thị Lý thị nhìn nhau cười, "Vẫn là Tiểu Tiểu hiếu thuận."

Bữa trưa là canh xương hầm cải trắng, lúc trước đại oa đã từng đi đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa, nên quen cửa quen nẻo, trong rổ có hai cái màn thầu, một đĩa đồ ăn, còn có một cái trứng gà.

Chu thị dặn dò đại oa không được chậm trễ trên đường, sau đó thì đi lo cho Thẩm lão gia tử bọn họ ăn cơm.

Một cái màn thầu, lại ăn thêm mấy miếng đồ ăn, Cố Tiêu nghĩ không đi cũng tốt, về sau muốn đi buổi sáng thì đi buổi sáng, muốn đi buổi chiều thì đi buổi chiều.

Lại nói tới đại oa bên kia đã đi đến huyện thành, vội vàng chạy tới thư viện, hắn đến sớm, trước cửa cũng không có bao nhiêu người.

Đại oa đứng chờ ở dưới tàng cây, đây là chỗ cũ lúc trước hắn đưa cơm, bảo đảm tiểu thúc vừa ra tới là có thể nhìn thấy hắn.

Ngày càng có nhiều người đi ra khỏi thư viện, ánh mắt đại oa rất tốt, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Hi Hòa.

Chỉ là Thẩm Hi Hòa căn bản không nhìn qua nơi này của hắn, mà là đi tới dưới một gốc cây khác, yên lặng chờ đợi.

Thẩm Đại Oa xách theo rổ chen qua, cao giọng hét lớn: "Tiểu thúc, tiểu thúc!"

Thẩm Hi Hòa theo hướng giọng nói nhìn qua, hắn nhíu mày, đáy mắt có chút không thể tin, "Như thế nào.. là cháu?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 13: Bánh cuốn

[HIDE-THANKS]Đại oa gãi gãi đầu, "Tiểu thúc, trước kia cũng là cháu đưa mà."

Thẩm Hi Hòa nhìn về phía sau đại oa, hỏi: "Chỉ có một mình cháu sao?"

Đại oa nghĩ thầm, chỉ có một rổ cơm như vậy, còn cần dùng tám người nâng tới sao? "Đúng vậy, tiểu thúc mau ăn đi, còn nóng đó."

Đại oa lớn hơn Thẩm Hi Hòa một tuổi, trước kia khi còn đọc sách ở trường tư thục trong thôn, Chu thị đã dặn dò đại oa, phải chăm sóc tốt cho tiểu thúc.

Mối quan hệ giữa hai người rất tốt, chỉ là thành tích đại oa không tốt lắm, nên không tiếp tục đọc sách nữa.

Từ lúc Thẩm Hi Hòa vào thư viện đến bây giờ, đại oa đã đi đưa cơm tròn 6 năm. Chỉ vì năm nay bận việc đồng áng, nên mới để Cố Tiêu đi đưa.

Đại oa thấy Thẩm Hi Hòa vẫn còn thất thần, "Tiểu thúc mau ăn đi."

Thẩm Hi Hòa cảm thấy ngực có chút thắt lại, hắn nhớ ra rồi, là hắn đã nói với Chu thị không cho Cố Tiêu đến. Bây giờ mọi thứ đã trở lại như trước, hắn lại không thấy vui vẻ chút nào.

Đại oa thở dài một tiếng, "Tiểu thúc?"

Thẩm Hi Hòa định thần lại, "Tổ mẫu cháu có nói vì sao để cho cháu tới hay không?"

"Buổi trưa trời nắng nóng, cháu không sợ phơi nắng, cho nên để cháu đi đưa." Đại oa cảm thấy đúng là bị phơi đến hoảng mà, "Tiểu thúc nhanh ăn đi."

Thẩm Hi Hòa bưng chén lên, muốn nói lại thôi, "Tiểu thẩm của ngươi nàng.."

Đại oa nội tâm trong sáng, không nghe ra ý trong lời nói của Thẩm Hi Hòa, "..."

Thẩm Hi Hòa mím môi, "Thúc không muốn nàng tới, là bởi vì thời tiết nóng bức, đi đường vất vả, không phải là thúc không muốn, lời này thúc chỉ nói với một mình cháu, cháu vạn lần không thể nói cho người khác."

Thẩm Hi Hòa nghĩ, chỉ cần đại oa trở về nói rõ ràng với Cố Tiêu, Cố Tiêu sẽ không cần phải thương tâm khổ sở.

Đại oa nói: "Tiểu thúc yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết!"

Hắn đọc ít sách, nhưng cũng biết đạo lý đã đồng ý với người khác chuyện gì vậy nhất định phải làm được.

Thẩm Hi Hòa hỏi: "Cháu thật sự nhớ kỹ?"

"Yên tâm, đã nhớ kỹ!" Đại oa chờ Thẩm Hi Hòa ăn xong, xách theo rổ trở về nhà, tiểu thúc không cho hắn nói hắn sẽ không nói, cho dù là nãi nãi hỏi cũng sẽ không nói cho bà biết.

Thẩm Hi Hòa nhìn bóng lưng của đại oa mà thở dài, Trần Ninh Viễn cũng đã ăn xong, hắn khoác vai Thẩm Hi Hòa, "Hi Hòa huynh, đó không phải là cháu trai của huynh sao?"

Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái.

Trần Ninh Viễn nói: "Hôm nay tại sao không phải là lệnh muội tới đưa vậy?"

Thẩm Hi Hòa nói: "Muội ấy hôm nay không tới, ngày mai không tới, về sau cũng sẽ không tới nữa."

Thẩm Hi Hòa thoát khỏi cánh tay Trần Ninh Viễn, đi thẳng đến thư viện, Trần Ninh Viễn ai một tiếng, bước nhanh đuổi theo, "Vì sao?"

Thẩm Hi Hòa nhìn vào mắt Trần Ninh Viễn, gằn từng chữ một nói: "Không có vì sao."

* * *

Lại nói đến bên kia, đại oa từ huyện thành về nhà, Chu thị từ trong phòng đi ra đón, "Có nóng không?"

Đại oa nói: "Cháu đi dưới bóng cây, không nóng."

Chu thị đang mong Thẩm Hi Hòa sẽ nhắn lời về nhà, nói cho bà, hoặc là nói cho Cố Tiêu, Chu thị sợ Cố Tiêu trong lòng không thoải mái. "Tiểu thúc ngươi có nói gì không?"

Đại oa nhớ tới lời nói của Thẩm Hi Hòa, tiểu thúc không cho nói.

Vì thế hắn nói: "Tiểu thúc cái gì cũng không nói."

Chu thị thở dài: "Ai, vậy cháu mau vào ăn cơm đi thôi."

Cố Tiêu ở tây phòng mài cán quạt, không cần ra đồng, sớm đem việc trong nhà làm xong, như vậy liền có rất nhiều thời gian mài cán quạt rồi.

Dùng gỗ làm cán quạt vừa dày vừa chắc chắn, nhưng không thể so với sự thanh thấu và dẻo dai của tre được.

Cố Tiêu muốn đi phía sau núi nhìn xem.

Cố Tiêu đi ra ngoài hỏi Chu thị, "Nương, sau núi có cây tre không?"

Chu thị: "Có, con tìm cây tre làm gì?"

Thôn Thượng Dương có người đan sọt tre giỏ tre, đi bán ở huyện thành hai văn tiền một cái.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Thẩm gia chỉ có Thẩm Đại Lang biết làm, nhưng mà đan giỏ tre tốn công lại chậm, nên cũng không thường làm lắm.

Cố Tiêu nói: "Con muốn thử đan sọt tre xem sao, bây giờ cỏ không dùng được nữa, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp kiếm ít tiền."

Chu thị thật sự không biết nên nói gì, Cố Tiêu vẫn còn nghĩ cho Tam Lang đó.

Miệng Chu thị lúc đóng lúc mở, "Con đi xem thì đi đi, trong nhà cũng không trông cậy vào con kiếm được chút tiền ấy, không ăn thịt thì không ăn, nhiều năm không ăn cũng sống được đến bây giờ mà."

Cố Tiêu nói: "Con không ăn cũng phải để người ăn a, vậy con đi đây nương, lát nữa sẽ trở về."

Cố Tiêu mang theo dao chẻ củi, người đến sau núi không ít, người hái rau rừng, người tìm măng, Đại nha Nhị nha của Thẩm gia cũng đi lên núi đào măng về làm măng chua, dự trữ để ăn vào mùa đông.

Trên núi rừng tre rậm rạp, có tre trưởng thành hơn mười năm, còn có tre mới mọc lên, tre là thứ tốt, làm quạt phải dùng tới, làm ô cũng phải dùng, còn có thể làm giấy, thấy một rừng tre rộng lớn như vậy, đôi mắt Cố Tiêu tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Cô chọn một cây tre già, chặt thành từng khúc và cho vào sọt củi.

Tre chưa được phơi nắng, bên trong vẫn còn nhiều hơi nước, nên muốn làm quạt còn phải chờ thêm mấy ngày.

Cố Tiêu mang theo tre về nhà, sau đó về phòng tiếp tục làm cán quạt bằng gỗ, chờ đến trời tối, mới đem đồ vật thu dọn.

Thẩm lão gia tử từ sáng sớm đã mang theo Thẩm Nhị Lang đi ra ngoài tìm việc làm, đến buổi tối mới trở về.

Vừa bước vào nhà, Thẩm lão gia tử liền lấy ra tẩu hút thuốc, cuộn một điếu thuốc, rồi ngồi ở ngưỡng cửa như có như không mà hút thuốc.

Trong lòng Chu thị lộp bộp, bà nhìn về phía Thẩm Nhị Lang, Thẩm Nhị Lang sắc mặt khó coi, "Nương, không tìm được việc làm."

Ở bến tàu có công việc khiêng vác, một ngày cho mười văn tiền, từ sau khi bận xong gieo trồng vụ xuân, Thẩm lão gia tử và Thẩm Nhị Lang liền đi bến tàu bắt đầu làm việc.

Năm nay cũng không biết sao lại thế này, chiếc thuyền nào cũng không cần người.

Trong nhà chỉ trông cậy vào số tiền này, thư viện của Thẩm Hi Hòa một năm quà nhập học cần hai lượng bạc, sau này phải đi tỉnh thành, chỗ nào cũng cần dùng đến tiền, Chu thị cảm thấy giống như trời sắp sụp xuống, "Lão đầu, ngày mai lại đi nơi khác tìm xem sao."

Thẩm lão gia tử năm nay hơn 50 tuổi, làm việc nhiều, lưng có hơi còng, ông híp mắt, "Có thể hỏi đều đã hỏi, tháng 5 có nhiều phục dịch, nhà ta phải đi một người."

Một khi đi chính là kéo dài một tháng, sửa đường sửa kênh mương, đều là lấy mạng mà làm việc.

Thật ra chỉ cần bỏ ra bạc là có thể không đi, nhưng trong nhà không có tiền.

Chu thị đứng ở bên cạnh Thẩm lão gia tử, cúi đầu lau khóe mắt.

Trần thị khe khẽ thở dài, người một nhà vì trợ cấp cho một mình Thẩm Hi Hòa, cái gì có thể lấy ra đều đã lấy ra rồi, về sau nếu cả một văn tiền cũng kiếm không được, cũng không thể đập nồi bán sắt chứ.

Lý thị nhìn trượng phu, sờ sờ bụng, nhị nha đứng ở bên cạnh Lý thị, nhỏ giọng kêu nương.

Cố Tiêu nhớ rõ đoạn cốt truyện này.

Người Thẩm gia không tìm được việc làm, lúc đó lại có phục dịch, Thẩm lão gia tử vì một lượng bạc, mà thay người khác đi phục dịch, kết quả bị ngã gãy một chân.

Thẩm lão gia tử không nỡ bỏ tiền đi y quán, nên cố chịu đựng, cuối cùng là bị Thẩm Hi Hòa đẩy đi.

Nhưng do thời gian chậm trễ quá lâu, đại phu cũng bất lực.

Thẩm lão gia tử bị phế đi một chân ngược lại kiếm được một lượng bạc, sau này Thẩm Hi Hòa con đường làm quan thăng tiến, nhưng vẫn luôn hối hận về chuyện này.

Cố Tiêu nghĩ, nếu cô không biết chuyện này thì thôi, nhưng nếu đã biết, cô cũng không thể để Thẩm lão gia tử bị gãy chân được.

Cố Tiêu kéo tay áo Chu thị, nói: "Nương, nếu thật sự không được thì đẩy xe đi huyện thành bán thức ăn vậy."

"Trên đường có bán bánh nướng, chay thì một văn một cái, thịt hai văn một cái, chúng ta cũng làm đồ ăn bán đi!" Cố Tiêu cười với Chu thị, "Còn có con mà, cùng lắm thì con ăn ít lại, để tướng công an tâm đọc sách."

Chu thị lập tức bình tĩnh lại, bà không còn luống cuống như vậy nữa, nhìn Cố Tiêu nói: "Con còn nhỏ, làm ăn buôn bán nào có dễ dàng như vậy được!"

Cố Tiêu nói: "Nương, con chính là người đã bán qua lồng dế nha, mới không còn nhỏ đâu. Dù sao trong nhà cũng có xe đẩy, cứ thử qua xem sao, không thử thì làm sao biết không được chứ."

Lý thị trong lòng nóng lên, cũng không thể cái gì cũng không làm được, không làm thì nhất định sẽ không kiếm được tiền, "Nương, vậy cứ thử đi, không được thì về nhà."

Trần thị tin nhất lời nói của Cố Tiêu, lúc trước nàng ta còn cho rằng dây đeo sẽ không bán được đấy, "Nương, cứ thử xem sao."

Chu thị chỉ vào mũi Trần thị mắng: "Các ngươi một đám chỉ biết nói ngoài miệng, bán thức ăn cũng phải có người mua mới kiếm được tiền, cũng không xem thử xem mình có bao nhiêu phân lượng!"

Trần thị Lý thị nghe đến mặt nóng lên, Cố Tiêu sờ sờ cằm, nói: "Nương, người nói xem con làm thức ăn có ngon không?"

Chu thị nhớ tới món giò heo hầm đậu nành, thịt kho tàu, canh xương sườn, tất cả đều là mỹ vị.

Chu thị nhướng mày, "Con làm?"

Cố Tiêu nói: "Con cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến, việc quan trọng còn phải để nương quyết định, con thì không được rồi."

Chu thị hừ một tiếng, "Chỉ biết nói bừa, ta thì biết cái gì."

Cố Tiêu há mồm liền nói, "Nương là trụ cột trong nhà, có người ở đây, trong lòng chúng con liền kiên định hẳn."

Chu thị nghe xong quả thật rất muốn cười, bà nói: "Chờ đó!"

Thẩm lão gia tử lại hít một hơi thuốc nữa, hắn nhìn Chu thị vào đông phòng, Chu thị đem cái bình thứ ba trong góc tường nhấc lên lấy túi tiền ra.

Bà vuốt ve túi tiền, sau đó thật cẩn thận mở ra, bên trong có hai mảnh bạc vụn, là ba lượng bạc, còn có một chuỗi tiền đồng, có 130 đồng tiền.

Ngoài ra còn có một chuỗi tiền nhỏ, là do Cố Tiêu đưa.

Chu thị lấy ra chuỗi tiền lớn, sau đó buộc túi tiền lại rồi cất đi.

Làm buôn bán thì phải có tiền vốn, ba lượng bạc kia không thể động đến, cũng chỉ có thể lấy ra nhiêu đây thôi.

Chu thị từ trong phòng đi ra, "Tiểu Tiểu, số tiền này con cầm đi."

Cố Tiêu giật mình, "Nương, con cầm sao."

Cô chỉ là đưa ra ý kiến của mình, nhưng không nghĩ sẽ đem việc này ôm đến trên người mình, tiền kiếm được cô không cần, việc cô cũng không muốn làm đâu.

Chu thị xụ mặt: "Bọn họ một đám cái gì cũng đều không hiểu."

Cố Tiêu nói: "Con càng không hiểu, cha và đại ca bọn họ đã đi ra ngoài nhiều, cũng đã gặp qua không ít người, muốn mua đồ thì chắc chắn là bọn họ sẽ biết nơi nào bán rẻ hơn, nương, để cho con chỉ cần nghĩ nên bán cái gì thôi được không?"

Chu thị chịu không nổi bộ dạng này của Cố Tiêu, "Được rồi được rồi, con nha."

Trần thị Lý thị đều thở phào nhẹ nhõm, các nàng đã gả vào đây lâu như vậy, còn chưa được cầm qua tiền bao giờ đâu, Cố Tiêu không lấy là tốt nhất.

Chu thị nói: "Được rồi, ăn cơm trước đi, cơm nước xong lại nói."

Có Cố Tiêu, thì Chu thị không còn lo lắng như vậy nữa, đạo sĩ đã nói rồi, số mệnh của Tiểu Tiểu rất tốt, vô cùng hợp với Tam Lang.

Ăn cơm xong, người một nhà ngồi cùng nhau thương lượng trong chốc lát, ngày hôm sau, Thẩm Nhị Lang mang theo hai cháu trai đi huyện thành, chờ đến giữa trưa, đại oa đi đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa.

Bọn họ bày một quầy hàng nhỏ ở một con hẻm trên huyện thành, họ bán chính là bánh cuốn xuân.

Một lớp bánh mỏng, phủ đầy nước sốt lên trên, hắn cũng không biết cái nước sốt kia là làm như thế nào, vừa thơm vừa cay.

Sau khi quết nước sốt xong, thì cho cải trắng và đậu hủ vào, hôm nay chỉ chuẩn bị một loại này, tiểu thẩm nói bên trong còn có thể cho thêm giá đỗ, trứng gà, thịt sợi, cái gì cũng đều có thể cuốn.

Một cái bánh cuốn một văn tiền, vừa thơm lại nóng hổi, người mua cũng không ít.

Thẩm Hi Hòa từ thư viện đi ra, cái hắn nhìn thấy chính là Thẩm Đại Oa đang cười ngây ngô.

Thẩm Hi Hòa nghĩ thầm, hay là hôm qua đã nói rồi, Cố Tiêu để nó tiện thể nhắn lời lại đây?

Thẩm Hi Hòa cong khóe miệng, "Đại oa."

Đại oa: "Tiểu thúc, hôm nay ăn bánh cuốn."

Thẩm Hi Hòa liếc nhìn cái rổ, "Ngày hôm qua con có đem lời nói của ta nói cho ai hay không.."

Thẩm Đại Oa làm sao có thể để tiểu thúc nghi ngờ cách làm người của hắn chứ, "Không có! Tuyệt đối không có, ai cũng không nói, nãi nãi hỏi cháu cũng không nói, tiểu thúc nếu không tin cháu có thể thề."

Thẩm Hi Hòa: "..."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 14: Đưa cơm

[HIDE-THANKS]Thẩm Hi Hòa nói: "Đại oa thật đúng là tuân thủ lời hứa mà.."

Đại oa sờ sờ cái ót, "Đây là chuyện cháu nên làm, tiểu thúc cũng đừng khen cháu nữa."

Thẩm Hi Hòa cảm thấy trong ngực ngột ngạt, hắn gật đầu một cái, "Ăn cơm thôi."

Trong rổ là hai cái bánh cuốn được bọc trong giấy dầu, chỗ bày quầy hàng của Thẩm gia cách thư viện rất gần, cho nên bánh cuốn vẫn còn nóng hôi hổi.

Thẩm Hi Hòa cắn một ngụm, vỏ bánh giống như bánh rán hành đã ăn trước đó, vỏ bên ngoài mềm, bên trong là cải trắng và đậu hủ, vỏ bánh thấm đẫm nước sốt, ăn thực sự rất ngon.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu nhìn cuốn bánh hai cái, hỏi: "Đây là do tiểu thẩm của cháu làm sao?"

Đại oa nói: "Không phải, là cháu làm."

Thẩm Hi Hòa rũ mi xuống, ".. Ừ, vậy nàng ở đâu, có ở huyện thành không?"

Đại oa nghi hoặc, "Ai cơ?"

Thẩm Hi Hòa nhíu chặt mày, còn có thể là ai chứ, "Tiểu thẩm cháu!"

"Tiểu thẩm đang ở quầy bán bánh, ngày đầu tiên thẩm ấy không yên tâm, nên qua đó xem một chút." Đôi mắt Đại oa tỏa sáng, tuổi này của hắn cũng nên nghĩ đến chuyện cưới vợ rồi, nhưng mà hắn đọc sách không tốt, cũng không có bản lĩnh gì lớn, hiện tại học làm bánh cuốn, có thể bán kiếm tiền, có lẽ không bao lâu nữa là hắn có thể cưới vợ rồi.

Hắn cũng muốn giống như tiểu thúc vậy, cưới một người toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho hắn.

Thẩm Hi Hòa tâm chợt trầm xuống, Cố Tiêu tới huyện thành, lại không tới thư viện.

"Ta đã biết." Thẩm Hi Hòa mấy ngụm đem bánh cuốn ăn xong, "Cháu trở về đi."

Đại oa xách theo rổ trở về, quán bánh ở đầu hẻm đang có một vòng người vây quanh.

Cố Tiêu đúng là không yên tâm, Trần thị ở nhà dọn dẹp nhà cửa, Lý thị thì bụng đã lớn, Thẩm Nhị Lang và Thẩm Đại Oa đều là nam nhân, đối với buôn bán không hiểu biết gì.

Đúng lúc cô cũng muốn đi bán quạt, cho nên đi theo ra đây.

Cô lo lắng cũng không phải dư thừa, Thẩm Nhị Lang chưa buôn bán qua bao giờ, đứng ở chỗ đó xoa tay không nói được câu nào, Thẩm Đại Lang thì ngây người, Lý thị đứng ở phía sau Cố Tiêu, vẻ mặt rụt rè, cuối cùng vẫn là Cố Tiêu lớn tiếng thét to.

Một cái bánh cuốn một văn tiền, một lớp mỏng mỡ hành và bột, bỏ vào trong nồi chiên đến khi lớp da bên ngoài có màu vàng là được.

Còn có một nồi cải trắng hầm đậu hủ, đã sớm hầm tốt trước đó, trước tiên phết nước sốt lên trên vỏ bánh, sau đó cho một muỗng lớn nhân vào rồi cuốn lại, cuốn bánh có chút phồng lên.

Bánh cuốn xong mà Thẩm Nhị Lang bọn họ còn chưa phản ứng lại kịp, như vậy là có thể bán rồi?

Cố Tiêu nói: "Thất thần làm gì, lấy giấy dầu, thu tiền."

Thẩm Đại Oa nhanh chóng lấy giấy dầu đem bánh cuốn gói lại, cho tiền vào túi, xem như quầy bánh chính thức khai trương rồi.

Cố Tiêu làm hai phần, sau đó đem việc giao lại cho Lý thị, Thẩm Nhị Lang thì nhóm lửa, Lý thị chiên bánh, đại oa cuốn bánh, tuy rằng vừa bắt đầu có chút hoảng loạn, nhưng sau đó thì cũng đâu vào đấy.

Giữa trưa đại oa phải đi đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa, nên Cố Tiêu phụ giúp một tay, trước quầy hàng vẫn còn rất đông người, nhưng mà bánh thì sắp bán hết rồi.

Thẩm Đại Oa chen vào, "Để cháu, tiểu thẩm nghỉ một lát đi."

Cố Tiêu thối lui sang một bên, bên cạnh quầy bọn họ chính là quán bánh nướng, bánh nướng chay một văn một cái, bánh cuốn cũng một văn một cái, nhưng bánh cuốn nhìn to hơn so với bánh nướng, cho nên sinh ý của họ còn muốn tốt hơn so với quán bánh nướng.

Một nồi đồ ăn hầm, 40 phần bánh cuốn, qua giữa trưa đã bán không sai biệt lắm.

Chờ bán xong một phần cuối cùng, Thẩm Nhị Lang dập tắt lửa, để Lý thị Cố Tiêu ngồi lên xe, sau đó đẩy xe về nhà.

Chu thị ở nhà lo lắng chờ đợi, "Đã giờ nào rồi, như thế nào còn chưa về?"

Thẩm lão gia tử đang hút thuốc, "Bà đừng có đi tới đi lui nữa, buôn bán làm sao có thể dễ dàng như vậy chứ."

Chu thị ngồi lên trên giường đất, "Nếu bán không được thì nghĩ biện pháp khác, bất luận như thế nào cũng phải để Tam Lang được đọc sách!"

Thẩm lão gia tử không nói chuyện, lại hút thêm một hơi thuốc, ông chỉ còn lại một bao lá thuốc nhỏ, sau này sẽ không hút nữa.

Qua buổi trưa, gần giờ Mùi thì bên ngoài cửa mới có động tĩnh.

Lỗ tai Chu thị giật giật, vội vàng đi ra ngoài, ngoài cửa còn không phải là bọn Thẩm Nhị Lang đây sao.

Chu thị muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, Thẩm Nhị Lang là cái hũ nút, Lý thị thì không biết nói như thế nào, còn Thẩm Đại Oa chỉ biết cười toe toét.

Chu thị gấp đến nỗi dậm chân, "Rốt cuộc là bán được hay là bán không được a!"

Cố Tiêu nói: "Nương, đã bán hết toàn bộ rồi, bán đồ xong chúng con liền trở về."

Những lời này truyền vào trong đầu Chu thị, bán hết rồi..

Chu thị cười đến nỗi mặt hiện ra nếp nhăn, "Tiểu Tiểu, mau, bán thế nào, nói rõ ràng cho nương biết."

Chu thị lôi kéo Cố Tiêu vào nhà, Thẩm Nhị Lang đỡ Lý thị xuống dưới, Lý thị vuốt bụng, "Chúng ta cũng vào nhà thôi."

Chu thị bước đi nhanh, Cố Tiêu nói: "Nương, chúng ta bán còn tốt hơn so với quán bánh nướng, đưa cho tướng công hai cái, chúng con ăn sáu cái, tổng cộng bán được 32 văn tiền.

Bột mì lấy từ trong nhà, năm văn tiền một cân, dùng không đến hai cân, hai miếng đậu hủ, một văn một miếng, mỡ heo cũng dùng rồi, tính sáu văn, kiếm lời mười bốn văn, nếu là mang theo nhiều bột mì chút, vậy chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn."

Một cuốn bánh thật ra dùng bột còn không nhiều bằng một cái bánh nướng, bán tốt là bởi vì bánh to hơn vị ngon hơn.

Cải trắng nhà tự trồng, đậu hủ cũng rẻ, khi cuốn lại nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng thực tế không tốn bao nhiêu tiền.

Mùi vị thứ nhất nằm ở mỡ hành trên vỏ bánh, mỡ hành là dùng mỡ heo làm, có mùi thịt còn có hương thơm của hành.

Thứ hai là ở nước sốt, tương đậu nành là do Chu thị làm, Cố Tiêu bỏ thêm sa tế và mỡ heo vào bên trong.

Hai thứ này cũng là chỗ dùng nhiều tiền nhất.

Chu thị chưa mua bánh nướng bao giờ nhưng đã thấy qua có rất nhiều người vây quanh quán bánh nướng, vậy mà bán còn tốt hơn quán bánh nướng sao, "Tiểu Tiểu à, ngày mai chúng ta làm nhiều chút để bán!"

Cố Tiêu nói: "Chắc chắn phải mang nhiều hơn, nương, con nghĩ, chúng ta là người đầu tiên bán bánh cuốn, nhưng sau này chắc sẽ có người bán giống với chúng ta."

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Trên đường đã có vài gia đình bán bánh nướng rồi đấy, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, Chu thị không vui nổi, bà xụ mặt nói: "Đúng là thứ đồ không biết xấu hổ!"

Cố Tiêu: "Đều là muốn kiếm miếng cơm thôi, đó cũng là chuyện không có biện pháp, chỉ cần chúng ta làm ăn ngon, bọn họ chắc chắn sẽ mua ở chỗ chúng ta."

Chu thị trầm mặc trong chốc lát, "Cái này nhìn đơn giản, ai cũng có thể học được."

Thẩm Nhị Lang Thẩm Đại Oa cũng có thể cuốn được, những người khác còn không phải vừa học đã biết rồi sao.

Cố Tiêu kéo tay Chu thị, "Cho nên phải bỏ nhiều công sức hơn ở khâu mùi vị, cải trắng đậu hủ có thể cuốn, thì tất nhiên cũng có thể cuốn thứ khác, trứng gà, thịt, bánh lớn có thể cuốn được hết mọi thứ!"

Chu thị cầm được bạc, Cố Tiêu nói cái gì bà liền nghe cái gì, "Con xem rồi làm, con nói, để nhị ca con làm! Con chạy tới chạy lui, chắc là mệt rồi.."

Cố Tiêu lắc đầu, "Có thể kiếm tiền con sẽ không mệt, chúng ta kiếm được nhiều tiền, là tướng công có thể ăn ngon, có thể yên tâm đọc sách!"

Cố Tiêu buổi sáng đi một chuyến đến hiệu sách, bán hai cây quạt, cô không có thuốc màu, cũng không thể dùng mãi của Trương chưởng quầy được, cho nên một cây quạt bán 200 văn, một trăm văn thì giữ lại, cô cũng đã để dành được một lượng bạc rồi.

Chu thị tốn năm lượng bạc mua Cố Tiểu, nhưng nguyên thân ở Thẩm gia ăn ở ba năm, nên Cố Tiêu phải gom đủ bảy lượng bạc.

Thẩm gia sống tốt, vậy thì sau này cô rời đi cũng sẽ dễ dàng hơn chút.

Chu thị vừa nghe, trong lòng hơi chua, "Con chỉ nghĩ đến Tam Lang!"

Cố Tiêu cười cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, "Mới không có, con là nghĩ đến nương mới đúng."

Chu thị cảm thấy thoải mái hơn chút, bà nói: "Các ngươi đều phải nhớ cho kỹ, chủ ý là do Tiểu Tiểu nghĩ ra được, sau này nếu cuộc sống tốt hơn, cũng không thể quên Tiểu Tiểu!"

Lý thị lập tức nói: "Nương nói đúng, đều nhờ vào Tiểu Tiểu cả."

Sắc mặt của Trần thị không được tốt lắm, Thẩm Đại Lang phải làm nghề mộc, Lý thị mang thai, nàng ta làm đại tẩu, dù sao cũng phải ở lại trông coi nhà.

Theo lý mà nói hiện tại tiền kiếm được đều nộp vào quỹ chung, nhưng sau này thì sao, sẽ đến lúc phải phân nhà, học được một thân bản lĩnh mới là của mình.

Trần thị: "Nương, không thì con cũng đi hỗ trợ đi."

"Con đi thì việc trong nhà ai làm, còn muốn để cho ta một lão thái bà làm hay sao?" Chu thị mắng hai câu.

Trần thị ngượng ngùng cười, "Con không phải là sốt ruột sao, Nhị Lang cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên san sẻ gánh nặng cho gia đình."

Chu thị còn muốn mắng tiếp, Cố Tiêu nói: "Nương, đại tẩu cũng là vì cái nhà này, con thấy bây giờ đang buôn bán tốt, không chừng ngày nào đó sẽ lo liệu không hết, đến lúc đó nhất định sẽ nhờ đại tẩu tới hỗ trợ."

Chu thị hừ một tiếng, bà còn không biết trong lòng Trần thị đang tính toán gì sao, toàn tâm toàn ý vì cái nhà này chỉ có một người là Tiểu Tiểu mà thôi.

Trần thị ai một tiếng, cảm kích mà nhìn Cố Tiêu, "Ta là trưởng tức, mọi việc phải suy nghĩ cho nhà trước, phụng dưỡng cha mẹ chồng, không dám chậm trễ."

Chu thị vừa muốn mắng, đã thấy Cố Tiêu thò qua nhỏ giọng nói, "Nương, về sau buôn bán tốt, có lẽ còn phải đến trước cửa thư viện bán, nhiều học sinh như vậy, ai mà không muốn ăn miếng đồ ăn nóng hổi chứ, có lẽ còn phải nhờ đến đại tẩu đó."

Chu thị không được tự nhiên mà xê dịch mông, "Ừ, được rồi, tiền này bây giờ ta sẽ không cầm, cần mua gì thì mua, tây phòng có giấy bút, ghi sổ sách lại, đại oa đến đây."

Đại oa nhị oa cũng đọc qua ba năm sách, viết chữ không có vấn đề.

Cố Tiêu nghĩ nghĩ, cô cũng nên ghi sổ sách lại.

Cô về phòng viết một tờ giấy nhỏ, bán thân năm lượng bạc, ba năm ăn ở hai lượng, bây giờ có một lượng một văn tiền, còn cần thêm sáu lượng nữa.

Sau khi ghi chú xong, cô thổi thổi sau đó để xuống dưới tràng kỷ.

Tây phòng sẽ không có người khác tiến vào, Thẩm Hi Hòa càng không đi lục lọi cái tràng kỷ này, nên Cố Tiêu rất yên tâm, Thẩm Nhị Lang đi ra ngoài mua dầu và thịt heo, Cố Tiêu liền ở trong phòng mài cán quạt.

Đã gần tháng năm, triều đình muốn tu sửa kênh mương, trời mưa nhiều.. Cố Tiêu muốn bán ô.

Quạt không bán được giá cao, ô thì có thể bán cho tiểu thư khuê các, có lẽ có thể bán được nhiều bạc hơn.

Tre chặt về vẫn chưa phơi khô, Cố Tiêu đã mài mấy cây cán quạt, sau đó đi ra ngoài dạy Lý thị làm thịt kho trứng kho.

Thẩm Nhị Lang mua hai cân thịt hai cân mỡ lá về, lần đầu thấy nhiều thịt như vậy, Lý thị không biết nên xuống tay thế nào.

Trong nhà có những thứ gia vị như đường hành gừng tỏi, muốn nhiều hơn cũng không có, Cố Tiêu chỉ có thể căng da đầu làm, cô nhất nhất chỉ dạy, Lý thị ở một bên cẩn thận nghe.

Cố Tiêu nói: "Sau khi làm xong thì bỏ vào trong nước canh kho, muốn bỏ thịt thì thêm một văn tiền, cho hai miếng thịt, thêm trứng gà cũng phải thêm một văn."

Thịt đã kho xong là không thể ăn, nhưng mà Cố Tiêu vẫn lén cho Chu thị nếm thử một miếng.

Chu thị lôi kéo tay Cố Tiêu nói: "Tiểu Tiểu, nếu con nhớ Tam Lang, thì đi thăm nó."

Cố Tiêu sửng sốt: ".. Nương yên tâm, con sẽ đi."

Nhớ Thẩm Hi Hòa? Cái tên đầu gỗ kia sao.. điên rồi chắc.

Ngày hôm sau, Thẩm Nhị Lang vẫn đi chỗ cũ bày quán, một nồi đồ ăn, một vò thịt, ngửi đã thấy thơm hơn rồi.

Hôm nay mang rất nhiều đồ, nên người tới không ngớt, tới giữa trưa, Thẩm Đại Oa thiếu chút nữa đã quên mất chuyện đi đưa cơm, "Tiểu thẩm, nơi này cháu thật sự là bận không thể rời đi, thẩm đưa cơm cho tiểu thúc đi."

Thẩm Nhị Lang bọn họ muốn tự mình làm, một buổi sáng Cố Tiêu cũng chỉ thu tiền, giao đồ, nên Cố Tiêu bèn gật đầu, "Để cho ta."

Trong rổ có hai cái bánh cuốn, một cái bỏ thịt, một cái bỏ trứng gà.

Cố Tiêu tới nơi có chút muộn, Thẩm Hi Hòa đã đứng chờ dưới tàng cây.

Cố Tiêu đi qua nói: "Tam ca, quầy hàng đang bận, nên đến hơi muộn."

Thẩm Hi Hòa nắm chặt ngón tay một chút, lại nhanh chóng buông ra, đầu óc hắn nóng lên, buột miệng thốt ra: "Hôm nay như thế nào là muội.."

Cố Tiêu hít sâu một hơi, Thẩm Hi Hòa cho rằng cô muốn đến sao, "Quầy hàng bận, ngày mai vẫn là đại oa tới, huynh đem bánh lấy ra đi, muội đi đây."

Bánh được gói bằng giấy, căn bản không cần dùng đến chén, cũng chỉ có đại oa, phải chờ Thẩm Hi Hòa ăn xong mới rời đi.

Thẩm Hi Hòa nghe thấy Cố Tiêu phải đi, tức khắc liền cứng người lại.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 15: Tiểu cô

[HIDE-THANKS]Cố Tiêu có thể tới, đáy lòng Thẩm Hi Hòa rất vui vẻ, nhưng hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, giống như lần thay quần áo trước đây vậy, nói ra những lời không nên nói.

Thẩm Hi Hòa hỏi: ".. Vậy muội bây giờ phải đi rồi sao?"

Cố Tiêu gật đầu một cái, "Bánh cuốn có bọc bằng giấy dầu, huynh ăn cũng rất thuận tiện, muội trở về ăn cơm đây."

Thẩm Hi Hòa ngây người một chút, hắn cúi đầu, cầm một cái bánh cuốn đưa cho Cố Tiêu, "Cái này cho muội.."

Thẩm Hi Hòa phải đọc sách, hai cái bánh cuốn đều là cho hắn, Cố Tiêu làm sao sẽ lấy, hơn nữa, quầy hàng cách chỗ này cũng không xa.

Thẩm Hi Hòa không đợi Cố Tiêu nói xong, liền nói: "Quá nhiều rồi, một mình ta ăn không hết, muội.."

Hắn nhớ rõ mỗi lần đem đồ ăn chia cho Cố Tiêu, nàng đều rất vui vẻ.

Cố Tiêu liếc nhìn Thẩm Hi Hòa, cười nói: "Huynh ăn không hết thì để dành buổi tối ăn tiếp, hoặc là chia cho bạn cùng trường cũng được, huynh từ từ ăn đi, muội đi trước đây."

Ý cười của Cố Tiêu không chạm tới đáy mắt, lúc xoay người thì đã biến mất không còn một mảnh.

Thẩm Hi Hòa đứng yên tại chỗ, ảo não mà thở dài.

Thật vất vả Cố Tiêu mới tới đây một chuyến, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ, nhưng lại bị mấy câu nói của hắn làm cho mất hứng rồi.

Cơm vẫn phải ăn, bánh cuốn này lớn hơn so với ngày hôm qua, bên trong còn có thịt vụn, nạc mỡ đan xen, thơm mà không ngán.

Ăn xong một cái, Thẩm Hi Hòa không nỡ ăn cái thứ hai.

Ngày mai, chắc là đại oa sẽ tới.

Thẩm Hi Hòa cầm bánh cuốn trở về, bả vai bỗng nhiên bị người ta chạm vào một cái, hắn quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Trần Ninh Viễn.

Trần Ninh Viễn nói: "Vừa rồi giống như đã thấy lệnh muội.. Hi Hòa huynh, giữa trưa hôm nay là lệnh muội tới đưa cơm sao?"

Thẩm Hi Hòa gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải, nên đơn giản là không trả lời.

Trần Ninh Viễn cũng không thèm để ý, "Chắc là đúng rồi, nhìn từ xa đã cảm thấy quen mắt."

Trần Ninh Viễn mi thanh mục tú, khi nhắc tới Cố Tiêu thì trong mắt mang theo ý cười, rất ôn nhu.

Thẩm Hi Hòa nhéo ngón tay, hắn không biết Trần Ninh Viễn có ý gì, chỉ biết rằng mình cực kỳ chán ghét loại cảm giác này, người Cố Tiêu thích chính là hắn, là người của hắn, hắn không muốn từ trong miệng người khác nghe được tên Cố Tiêu.

Cho dù người này là bạn tốt của hắn cũng không được.

"Ngươi làm gì cứ nhắc đến muội ấy?" Thẩm Hi Hòa mặt vô biểu tình, "Nếu ngươi xem ta là bằng hữu, vậy cách.. xá muội xa một chút."

Trần Ninh Viễn: "..."

Thật sự là oan uổng mà, hắn lúc nào cũng nhắc đến chứ, hắn không phải cũng nhắc tới đại oa sao, vì sao lại không thấy Thẩm Hi Hòa tức giận như vậy.

"Bởi vì đó là muội muội huynh nên ta mới nói, huynh với ta là huynh đệ chi giao, lệnh muội lại.."

Thẩm Hi Hòa sắc mặt lạnh xuống: "Ngươi còn nói?"

Trần Ninh Viễn dùng quạt gõ nhẹ vào khóe miệng, "Là ta hồ đồ, nếu huynh đã không thích nghe, vậy ta sẽ không nói nữa."

Thẩm Hi Hòa mím môi đi về phía trước, Trần Ninh Viễn vài bước đã đuổi kịp, "Đây là thức ăn gì vậy, chưa thấy huynh ăn qua bao giờ."

Đây là bánh cuốn Cố Tiêu mang cho hắn.

Thẩm Hi Hòa nói: "Bánh cuốn, mang hơi nhiều nên ăn không hết, giữ lại để buổi tối ăn."

Trần Ninh Viễn "bá" một tiếng mở quạt ra, cán quạt được đẽo bằng tre, trên mặt quạt có vẽ trúc đen nhìn giống như được sinh ra từ trong đó vậy, "Món này ăn ngon, còn nóng hổi, ăn cũng tiện lợi hơn nhiều."

Thẩm Hi Hòa trầm mặc một chút, Trần Ninh Viễn nói không sai, bánh cuốn còn nóng, còn tiện lợi, hắn ăn một cái có thể ăn no bảy phần.

Nếu như tới trước cửa thư viện bán, chẳng phải là có thể ngày ngày nhìn thấy hay sao.

Thẩm Hi Hòa cong nhẹ khóe miệng, lại nhanh chóng buông xuống, "Cảm tạ"

Trần Ninh Viễn: "Cảm tạ ta làm gì."

Thẩm Hi Hòa đưa mắt nhìn bánh cuốn, "Ninh Viễn huynh ngươi nếm thử xem bánh này hương vị như thế nào."

Trần Ninh Viễn: "Ta?"

Thẩm Hi Hòa nói: "Đúng vậy."

Trần Ninh Viễn gia cảnh tốt, nếu hắn cũng cảm thấy hương vị không tồi, vậy có thể tới cửa thư viện bán rồi.

Đến lúc đó hắn cũng có thể ra hỗ trợ một phen.

Trần Ninh Viễn gật đầu, "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Bánh cuốn có vỏ mỏng, nhưng lại có thể đem nhân bọc đến kín mít, bên trong có trứng gà, hương vị thơm nồng.

Trần Ninh Viễn tuy đã ăn cơm xong, nhưng vẫn cảm thấy ăn ngon, "Không tệ."

Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng thở ra, vậy là tốt rồi, nếu ngày mai là Cố Tiêu tới, hắn sẽ nói thẳng ra, nếu người tới là đại oa..

Thẩm Hi Hòa thở dài, hắn sẽ nói là có việc muốn thương lượng với Cố Tiêu.

* * *

Cố Tiêu đưa cơm xong, xách theo rổ đi dạo một vòng trước cửa thư viện, nhìn thấy có mấy nhà bán đồ ăn ở trước thư viện.

Có bán mì chay, bánh hấp, bánh nướng, giá cũng không đắt, một hai văn tiền một phần.

Trong lòng Cố Tiêu đã có tính toán, xách theo rổ trở về, trong lòng Thẩm Đại Oa vẫn cảm thấy có lỗi, nếu không phải hắn vội quá nên quên mất, cũng sẽ không làm phiền Cố Tiêu đi một chuyến.

"Tiểu thẩm, thẩm mau ăn cơm đi." Đại oa đưa qua một cuốn bánh căng phồng, bên trong không chỉ bỏ thêm thịt, còn có trứng gà.

Cố Tiêu cầm lấy bánh, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, "Đại oa, con lại đây một chút, thẩm có chuyện muốn nói với con."

Cố Tiêu tìm một chỗ không có ai ở đó, chỉ có hai người họ, Cố Tiêu đi thẳng vào vấn đề: "Về sau ở bên ngoài, con gọi ta là tiểu cô đi."

Đại oa: "Hả?"

Cố Tiêu nói: "Đây cũng là vì tốt cho tiểu thúc của cháu, huynh ấy còn chưa thi đậu công danh.. lấy vợ quá sớm là điều không tốt."

Thẩm Đại Oa cũng không hiểu cưới vợ thì ảnh hưởng gì đến chuyện thi đậu công danh, nhưng hắn là người luôn thành thật, từ trước đến nay trưởng bối nói gì hắn liền nghe cái đó.

"Cháu đã biết, sau này ở bên ngoài sẽ gọi người là tiểu cô." Đại oa gãi đầu, "Thẩm yên tâm, cháu nhất định sẽ nhớ kỹ."

Cố Tiêu gật đầu, vậy thì cô liền an tâm rồi.

Hai người trở về, Lý thị đưa cho Cố Tiêu một chén nước, "Tiểu Tiểu, bán được hơn một nửa rồi, chắc là đến trời tối mới có thể trở về, muội lát nữa về nhà trước đi, báo bình an cho nương."

Mệt đúng là mệt, nhưng mà rất thiết thực.

Lý thị nghĩ, sau này Thẩm Hi Hòa không còn đọc sách nữa, phu thê họ sẽ mở một quầy hàng nhỏ ở huyện thành.

Cố Tiêu nói: "Muội đi chợ mua một ít gia vị, một lát liền trở về."

Lý thị sảng khoái mà đáp một tiếng, "Trên đường đi cẩn thận một chút."

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Cố Tiêu vẫn muốn mua thịt.

Thẩm Nhị Lang mua một cân thịt heo, nhưng phải để lại bán, Chu thị tính toán rất rõ ràng, đồ để bán người trong nhà một ngụm cũng không được đụng vào.

Thẩm Nhị Lang đi bán bánh cuốn, Chu thị bọn họ ở nhà vẫn ăn màn thầu đồ ăn hầm như thường ngày, cả dầu cũng không bỏ nhiều hơn.

Còn bọn Thẩm Nhị Lang cũng chỉ ăn những bánh cuốn rau đơn giản nhất.

Cố Tiêu muốn thoải mái mà ăn thịt.

Tiền cô có thể dùng có một trăm văn đấy, cái cớ cũng đã nghĩ kỹ rồi, tướng công hắn sắp được nghỉ, phải ăn ngon một chút.

Cố Tiêu đứng ở trước sạp thịt, "Lấy một cân thịt ba chỉ, một cân xương sườn, hai cái giò heo, lại thêm.. hai cân thịt dê."

Thịt dê nạc mỡ đều có, vừa lúc có thể ăn thịt dê nướng.

Tre cũng đã phơi xong, làm quạt cũng không dùng được nhiều như vậy, cán dù phải dùng tre mỏng, nhiều tre như vậy, làm thành que, là có thể xâu rất nhiều xiên thịt.

Lại rải thêm chút ớt bột, bột thì là, đảm bảo thơm nức mũi.

Cố Tiêu thường tới mua thịt, nên ông chủ rất quen thuộc, "Cho thêm cô nương hai khúc xương lớn."

Xương lớn không có thịt, đem nấu canh là tốt nhất, hơn nữa bây giờ phải kho thịt, có thể tăng thêm chút vị thịt.

Sau khi đếm 75 văn tiền, Cố Tiêu xách theo rổ đi y quán.

Trong y quán hương liệu nào cũng có, Cố Tiêu mua lá thơm vỏ quế và hoa hồi, chỉ một bao nhỏ mà đã tiêu hết hai mươi văn tiền.

Dư lại năm văn tiền, cô mua một vại nhỏ dầu cây trẩu.

Dầu cây trẩu không ăn được, cho nên giá rẻ chút, ô giấy dầu, dù sao cũng phải tự mình làm giấy dầu mới được.

Cố Tiêu xách theo đồ trở về, đã thấy Chu thị ngồi chờ ở trước cửa.

"Đã trở về rồi, đi đường có mệt không?"

Cố Tiêu lắc đầu, "Không mệt, nương, tướng công hai ngày nữa sẽ về, con mua chút thịt, đến lúc đó nấu lên ăn."

Chu thị trầm mặc hơn nửa ngày mới nói: "Ta phải nói con thế nào đây, lại tiêu tiền lung tung, trong nhà cũng không phải không có thịt, bây giờ trời đã nóng, không thể để lâu được."

"Không để được vậy thì ăn thôi, nương, con thấy tướng công lại gầy rồi, bọn đại oa người nhìn giống như cây tre vậy, còn có nhị tẩu đã mang thai hơn sáu tháng, người gầy bụng to nhìn rất dọa người." Cố Tiêu kéo tay Chu thị, "Người cũng phải bồi bổ thân thể nữa nha."

Chu thị quay đầu đi, ngoài miệng lẩm bẩm, "Tại sao ta lại không nhìn ra Tam Lang gầy chứ, nhìn béo lên không ít đâu.."

Trần thị ở một bên nghe cảm thấy mới lạ, lúc nào Tam Lang trở về mà Chu thị không ôm hắn khóc lóc một phen, đã khi nào nói qua béo chứ.

Trần thị rửa tay sạch sẽ: "Nương, đây cũng là một phen ý tốt của Tiểu Tiểu, thịt bỏ vào trong nước giếng sẽ không hư được."

Mua thịt về, các nàng ít nhiều cũng có thể được ăn một ngụm không phải sao.

Cố Tiêu nói: "Nương, con có mua một ít thịt dê, thịt dê bổ hơn so với thịt heo, hầm hay là nướng ăn đều được, vẫn là để con nhìn rồi làm sao?"

Chu thị: "Còn không phải.. Con trước đừng làm vội, cùng ta vào phòng trước."

Chu thị đi ở đằng trước, kêu Cố Tiêu đóng cửa lại.

Bà mở ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một bao điểm tâm, đây là do Thẩm Hi Hòa mang về, bà không nỡ ăn, vẫn luôn để cho tới bây giờ.

Chu thị nói: "Đây là Tam Lang mang về cho con."

Cố Tiêu: "..."

Chu thị đây là vì Thẩm Hi Hòa, nhi tử của bà có cái đức hạnh gì trong lòng bà rõ ràng nhất, người như cái hũ nút vậy, miệng không dùng được, cũng không nói được lời dễ nghe, người làm nương như bà phải trợ giúp một phen.

Chu thị nói: "Tam Lang nhờ ta đưa cho con, ta bận nên quên mất."

Cố Tiêu còn có thể không hiểu sao, đoán chừng là do Thẩm Hi Hòa mang về cho Chu thị, Chu thị lại không nỡ ăn.

"Nương.." Cố Tiêu có chút cảm động, không phải bởi vì Thẩm Hi Hòa, mà là bởi vì Chu thị.

Chu thị nói: "Mau cầm đi, để ở chỗ của ta cũng chiếm chỗ, con muốn cho ai thì cho, ta cũng mặc kệ, dù sao cũng là Tam Lang mua cho con.."

Cố Tiêu đành nhận lấy điểm tâm, "Vậy cảm ơn nương."

Tám miếng điểm tâm. Một phút đã chia hết rồi, bên trong là nhân đậu, bên ngoài là lớp bánh trứng, điểm tâm vẫn chưa bị hỏng, đồ mang về cho Chu thị, Thẩm Hi Hòa chọn thứ tốt mà mua, cũng ăn khá ngon.

Loại điểm tâm này Cố Tiêu trước kia cũng đã làm qua, dùng lồng hấp chưng, thơm mềm tinh tế, nhưng để làm điểm tâm thì phải làm khuôn hấp trước, không bằng ăn thịt trước, nghĩ xong chỉ có thể từ bỏ.

Chu thị ăn một miếng, còn dư lại đều chia cho Lý thị và Trần thị, bà không thấy đau lòng, mà ngược lại cảm thấy Cố Tiêu hào phóng hiếu thuận.

Cố Tiêu ăn xong điểm tâm lại đi ra sau núi, chặt vài cây tre làm cán ô, cô ở trong phòng vót tre, mài xiên tre, rất nhanh đã đến ngày thứ hai.

Hai cân thịt dê Cố Tiêu trước tiên nướng một cân, ướp thịt xong thì cắt thành từng miếng nhỏ, xiên vào xiên tre, sau đó đặt lên trên bếp than nướng.

Than củi là than thừa của mùa đông, Chu thị tự mình tìm ra, "Chưa thấy qua con phá của như vậy, làm chút đồ còn phải dùng đến than, cái này phải để dành cho mùa đông.."

"Nương, mùa đông con sẽ làm than mới cho nương, lát nữa xiên thịt dê đầu tiên cũng sẽ cho người ăn trước." Cố Tiêu chưa dùng qua chậu than bao giờ, nên có chút luống cuống tay chân, "Người đừng nói con nữa."

Chu thị sợ Cố Tiêu sẽ bị phỏng tay, "Không nói không nói nữa.. Tiểu Tiểu à, con lát nữa có đi đưa cơm cho Tam Lang hay không a.."

Cố Tiêu là lười quan tâm đến Thẩm Hi Hòa, nhưng lúc trước ở trước mặt Chu thị cô ba câu đều không rời Thẩm Hi Hòa.

"Tất nhiên là đi đưa cho tướng công nha, con lát nữa liền đi."

Chu thị: "Ai, để lại cho đại oa bọn họ mỗi người một xiên là được, còn dư lại thì chờ con trở về ăn."

Cố Tiêu đáp lại một tiếng, gói lại ba xiên thịt dê rồi đi thư viện.

Ở bên kia, đại oa nhớ kỹ giờ đi đưa cơm, cuốn hai cái bánh đưa đi cho tiểu thúc.

Hôm nay Thẩm Hi Hòa đã ra từ sớm, Trần Ninh Viễn bưng cơm, cùng ăn cơm với Thẩm Hi Hòa.

"Hi Hòa huynh, đó có phải là đại oa hay không?"

Thẩm Hi Hòa trong lòng có chút hụt hẫng, "Ừ."

Trần Ninh Viễn lại nói: "Còn người ở xa xa kia, chính là lệnh muội?"

Thẩm Hi Hòa hướng nơi xa nhìn qua, vừa liếc mắt một cái đã thấy, "Ừ!"

Thẩm Đại Oa bước nhanh tới, "Tiểu thúc, cháu mang cơm tới."

Thẩm Hi Hòa vừa định nói gì đó, đã thấy đại oa quay đầu lại, "Ai, tiểu.. cô như thế nào cũng tới đây."

Tiểu cô.

Thẩm Hi Hòa đột nhiên nhìn về phía đại oa, đại oa lại hồn nhiên không biết.

Thẩm Đại Oa lắc đầu, nói: "Tiểu cô chắc là tới đưa đồ ăn.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 16: Nghe lén

Tiểu cô tiểu thẩm cũng chỉ là cái xưng hô, nhưng Thẩm Hi Hòa lại cảm thấy quá mức chói tai.

Hắn cũng đã từng nghĩ, nếu ngày ấy Cố Tiêu không mở miệng trước, đối mặt với Trần Ninh Viễn, Thẩm Hi Hòa cũng sẽ nói -- đây là gia muội.

Cố Tiêu thích hắn như vậy, trong lòng chắc là rất ủy khuất khó chịu.

Giống như hắn bây giờ vậy, muốn nói Cố Tiêu không phải là muội muội cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Đại oa nói: "Tiểu cô giữa trưa tới đây, quá vất vả rồi."

Sắc mặt Thẩm Hi Hòa lạnh như băng, hắn mím môi, muốn làm cho biểu tình của mình nhu hòa chút.

Cố Tiêu nói: "Muội tới đây đưa chút đồ ăn, một lát liền đi."

"Tiểu Tiểu." Thẩm Hi Hòa kêu tên Cố Tiêu, "Ta có lời muốn nói với muội."

Thẩm Hi Hòa nhìn vào mắt Cố Tiêu, nhưng lời nói lại là nói với Trần Ninh Viễn nói, "Ninh Viễn huynh, huynh nếu đã ăn xong thì đi về trước, đại oa, bánh cuốn đưa cho ta, cháu cũng trở về đi."

Đại oa nghĩ, Cố Tiêu tới đây một chuyến, vừa nóng vừa mệt, nói không chừng bây giờ còn chưa có ăn cơm, hắn không thể cứ đi như vậy a.

Thẩm Đại Oa: "Cháu không vội, cháu sẽ chờ tiểu cô."

Thẩm Hi Hòa: ".. Được, vậy cháu chờ đi. Tiểu Tiểu, muội cùng ta lại đây."

Thẩm Hi Hòa kéo Cố Tiêu tới góc tường dưới tàng cây, hắn không biết nên mở miệng như thế nào, đã thấy Cố Tiêu nhíu mày, nói: "Huynh không cần phải nói, hôm nay là bởi vì đại oa không có ở nhà, cho nên muội mới đến."

Cố Tiêu biết Thẩm Hi Hòa không thích cô, thậm chí là chán ghét cô.

Thẩm Hi Hòa có tiền đồ sáng lạn, thầy bói tính căn bản không chính xác, dù không có cô, Thẩm Hi Hòa cũng sẽ phong hầu bái tướng.

Cố Tiêu nghĩ đến nữ chính, cô nhớ rõ đó là một vị tiểu thư quan gia, ôn nhu lương thiện. Trong sách miêu tả tuyến cảm tình quá ít, hai người bọn họ tôn trọng nhau như khách cử án tề mi.

Cô sẽ không thích Thẩm Hi Hòa, chờ bạc tích góp đủ rồi, liền lấy giấy bán thân về rồi rời khỏi nơi này.

Thẩm Hi Hòa hoảng loạn nói: "Ta không phải nói cái này! Muội có thể tới.."

Cố Tiêu có thể tới, Thẩm Hi Hòa rất là cao hứng.

Hắn sợ càng nói càng sai, chỉ ảo não nói: "Ta không có không muốn muội tới, kêu muội là muốn hỏi có muốn đem quầy bánh đặt trước cửa thư viện hay không."

Cố Tiêu đúng là có quyết định này, Thẩm Hi Hòa thế nhưng lại có suy nghĩ giống như cô.

Thẩm Hi Hòa nói: "Giữa trưa học sinh đều đứng ở trước cửa thư viện ăn cơm, đưa cơm chiếm đa số, khoảng cách khá xa, cơm mang tới đây cơ hồ đã nguội lạnh. Có ba nhà bán đồ ăn, mì chay bánh hấp bánh nướng, ta cảm thấy bánh cuốn.. rất tốt."

Thẩm Hi Hòa khụ một tiếng, "Nếu bày ở trước cửa thư viện, ta cũng có thể ra hỗ trợ."

Thẩm Hi Hòa biết chép sách kiếm tiền ăn mặc lại rất cần kiệm.

Thẩm Hi Hòa lặp lại một lần, "Ta tan học sẽ tới hỗ trợ, Tiểu Tiểu.."

Thẩm Hi Hòa có chút không được tự nhiên, hắn chắp tay sau lưng, siết chặt ngón trỏ, trên tay lập tức hằn lên một vết trắng, "Được không?"

Cố Tiêu nói: "Huynh cứ an tâm đọc sách, việc kiếm tiền huynh không cần phải nhọc lòng."

Thẩm Hi Hòa có thể nghĩ đến việc chia sẻ gánh nặng trong nhà thì đã rất tốt rồi, chứng tỏ Chu thị nuôi dạy ra một nhi tử tốt. Nếu sau này có thể, Cố Tiêu muốn nhận Chu thị làm mẫu thân, vậy Thẩm Hi Hòa chính là ca ca của cô rồi.

Cố Tiêu: "Tam ca, muội cũng có việc để kiếm tiền, quầy bánh một ngày có thể kiếm ba bốn mươi văn đấy, bạc để đi thi rất nhanh là có thể tích góp đủ rồi."

Thẩm Hi Hòa trong lòng cảm xúc lẫn lộn, nhưng mà lời nói ra chỉ có một câu khô cằn, "Ta chỉ là muốn giúp một tay."

Cố Tiêu nghĩ đến chuyện đọc sách của hắn, nghĩ đến hắn nhớ đến hắn, cho dù hắn nói lời không dễ nghe những lời không nên nói, Cố Tiêu cũng sẽ quên nó đi.

Thấy cửa vào thư viện càng ngày càng ít người, Cố Tiêu cũng phải đi rồi, "Bánh cuốn phải ăn lúc còn nóng, huynh nếu thiếu cái gì thì nói cho muội, bút mực nếu không còn muội sẽ đi mua."

Thẩm Hi Hòa trong lòng không nỡ, "Phải đi rồi sao.. vậy muội, ngày mai còn tới không?"

Cố Tiêu nói: "Ngày mai không phải nghỉ tắm gội sao?"

Thẩm Hi Hòa vỗ đầu một cái, "Đúng rồi! Ngày mai nghỉ tắm gội, ta sẽ trở về sớm một chút."

Cố Tiêu gật đầu một cái, đi qua gọi đại oa: "Đi thôi."

Đại oa đứng dưới tàng cây, "Tiểu cô, người với tiểu thúc nói chuyện xong rồi sao?"

Thẩm Hi Hòa đi lên hai bước, hắn cũng không biết Cố Tiêu nói gì với đại oa, hắn chỉ biết nếu đại oa còn kêu tiểu thẩm, Trần Ninh Viễn sẽ biết Cố Tiêu không phải là muội muội hắn.

Cố Tiêu: "Nói xong rồi, chúng ta đi thôi."

Thẩm Hi Hòa nga một tiếng, "Vậy muội.. đi đường cẩn thận."

Cố Tiêu vẫn chưa ăn cơm, trước đi quầy hàng ăn một cái bánh cuốn, Lý thị làm việc nhanh nhẹn, bánh nướng bánh cuốn làm đâu ra đấy, Thẩm Nhị Lang thì ở một bên nhóm lửa thu tiền.

Cố Tiêu thấy không có chỗ nào cần cô phụ giúp, cho nên liền đi tới hiệu sách.

Trương chưởng quầy là người phóng khoáng, cái giá đưa ra cũng rất chân thực, nên Cố Tiêu muốn tiếp tục công việc kinh doanh này. Chỉ là không biết hiệu sách có thu ô giấy dầu hay không.

"Ô giấy dầu?" Trương chưởng quầy sửng sốt một lúc, "Ta quả thật chưa bán qua ô giấy dầu bao giờ."

Trước đây chưa bán qua, không có nghĩa là sau này cũng không bán.

Trương chưởng quầy nói: "Cố cô nương còn biết làm ô?"

Làm ô cũng không đơn giản như làm quạt, mài cán quạt làm mặt quạt đều là những việc nhẹ nhàng, còn muốn xuất sắc thì phải xem kỹ thuật đôi tay, còn lại thì phải dựa vào sự khéo léo.

Cố Tiêu đều làm được rất tốt, điêu khắc dưới cán quạt, vẽ quạt cũng vậy.

Nhưng còn ô.. Trương chưởng quầy không hiểu, nhà hắn có ô giấy dầu, mặt ô màu vàng, cán ô bên trong rất tinh tế, có thể đóng mở.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Một cái ô bình thường nhất cũng phải 60 văn tiền, những nhà bình thường đúng thật là không có.

Cố Tiêu gật đầu, "Ngày thường ta cũng thích mày mò những thứ này, có thể làm ra được."

Trương chưởng quầy nghĩ lại những cây quạt mà Cố Tiêu làm, hỏi: "Vậy ô có chỗ nào đặc biệt sao?"

Chỗ đặc biệt? Che mưa chắn gió tất nhiên là điều cơ bản nhất, muốn nói có chỗ nào đặc biệt đó chính là cơ chế tinh xảo, tay nghề thủ công hiện đại kết hợp với các kỹ năng cổ xưa, đóng mở độc nhất vô nhị.

Một điểm khác đó là đẹp, trong một chiếc ô có bảy mươi hai xương sườn, mỗi sườn đều rất dẻo dai và thông thấu, ô mở rộng ra hết cỡ đóng lại rất nhỏ, tuyệt đối không quá cồng kềnh.

Cán ô có điêu khắc, mặt ô rắn chắc chống mưa tốt, được tích hợp vẽ sông núi bằng mực.

Cố Tiêu nói: "Tất nhiên là nhìn rất đẹp."

Chưởng quầy trong lòng ngứa ngáy, "Vậy.. cô nương cứ làm ra trước, ta sẽ đưa đi Thịnh Kinh, sau khi bán sẽ thảo luận về giá cả."

Trương chưởng quầy rất thưởng thức Cố Tiêu, một nữ tử, lại có tài khéo léo như vậy, kỹ năng vẽ tranh tuy không cao thâm gì, nhưng cái khó có được chính là linh khí, từng cành lá đều vẽ rất sống động.

"Nếu như cô nương cần dùng tiền gấp, thì có thể lấy trước từ chỗ của ta." Trương chưởng quầy nhìn quần áo trên người Cố Tiêu, thì đã biết gia cảnh của cô thế nào, đi từ Quảng Ninh đến Thịnh Kinh, cũng mất một khoảng thời gian, nói không chừng cũng phải mất ít nhất một tháng.

Nếu chờ đến khi bán hết ô mới tính chuyện tiền nong, thực sự là có chút chậm.

Cố Tiêu có chút kinh ngạc, Trương chưởng quầy thế nhưng đồng ý làm như vậy.

Phải biết rằng bán quạt chính là trực tiếp đưa tiền, hai ba trăm văn một cây, nhiều thêm thì không được.

Cố Tiêu chân thành nói: "Cảm ơn.

Trương chưởng quầy mỉm cười," Cô nương không cần nói cảm ơn, ta muốn bán ô giấy dầu cho các tiểu thư quý tộc, trong tay các nàng có rất nhiều bạc, ô là do cô nương làm, theo lý cô nương phải được nhiều thêm chút, Trương mỗ là người làm ăn, còn không để mình lỗ nữa là. "

Cố Tiêu vẫn rất cảm ơn Trương chưởng quầy, nếu là giá bán cao, có lẽ hai ba chiếc ô là có thể tích góp đủ bảy lượng bạc rồi.

Cô có thể rời khỏi Thẩm gia rồi.

Cố Tiêu thương lượng xong với Trương chưởng quầy, ở hiệu sách mua giấy dai cùng giấy Trừng Tâm, lại mua thêm bút vẽ chu sa bột tam thất ba màu.

Chỉ riêng những thứ này đã tốn hết sáu đồng bạc, còn thừa nửa lượng, dù thế nào cũng phải tiết kiệm lại.

Cố Tiêu mang theo đồ trở về Thẩm gia, Chu thị đương nhiên cho rằng là mua cho Thẩm Hi Hòa," Đừng lúc nào cũng mua đồ cho Tam Lang. "

Cố Tiêu trầm mặc nghĩ, Thẩm Hi Hòa cũng chỉ có tác dụng ở chỗ này mà thôi," Nương, con sau này không mua nữa là được. "

Ngày mai Thẩm Hi Hòa sẽ trở về, Chu thị nói:" Tiểu Tiểu, ngày mai Tam Lang sẽ về nhà. "

Chu thị đem tủ chén trong phòng bếp mở ra, bên trong có một rổ trứng gà, trong nhà có nuôi năm con gà, mỗi ngày một con gà đẻ một trứng, đã ăn bốn trứng, mấy ngày nay cũng để dành được không ít.

Gạo và mì vẫn còn, trong nhà ăn gạo thì ít ăn mì thì nhiều.

Ngoài ra còn có một cân thịt dê một cân xương sườn một cân thịt ba chỉ, thêm hai cái giò heo đấy.

Chu thị dặn dò nói:" Trời nóng, thịt dê thịt ba chỉ giữa trưa ngày mai nấu hết toàn bộ, cho mọi người đều ăn một chút. Còn giò heo xương sườn, thì để buổi tối con làm cho Tam Lang ăn. "

Chu thị hận không thể một ngày chỉ ăn một ít còn lại thì để dành đến tết, nhưng trời nóng như vậy thì không để được, cũng không thể để đến hỏng chứ," Lần sau không được mua nhiều như vậy, một đám bọn họ không kiếm ra tiền, ăn thịt làm gì! "

Cố Tiêu ôm lấy cánh tay Chu thị," Không cho bọn họ ăn, đều để cho nương ăn! "

Chu thị cảm thấy miệng Cố Tiêu giống như là được bôi mật vậy, lúc nào cũng có thể nói trúng đáy lòng bà," Ta ăn nhiều thịt như vậy làm cái gì, đã là người sắp trở về với bụi đất rồi.. "

Cố Tiêu nói:" Mới không phải đâu, tướng công nhất định sẽ làm quan lớn, có lẽ còn sẽ tranh cho người cái cáo mệnh đấy. "

Chu thị hừ một tiếng," Chỉ biết nói ngọt, thịt dê kia.. vẫn còn giữ lại cho con vài xâu đấy, mau lấy ăn đi. "

Cố Tiêu ai một tiếng, đi ra ngoài ăn thịt dê thôi.

Những thức ăn như thế này, bọn người Trần thị chưa bao giờ có phần, ở cái nhà này sinh sống nhiều năm như vậy, Trần thị sớm đã thành thói quen, may mắn là nàng ta đã sinh được hai nhi tử, nên Chu thị cũng có vài phần thương tiếc.

Ngày mai hầm thịt, có thể được ăn một miếng đã thấy mỹ mãn rồi.

Chu thị để lại cho cô bốn xâu, thịt dê được tẩm ướp rất ngon, bên ngoài có lớp vỏ giòn, còn có ớt cay và thì là, ăn ngon cực kỳ, Cố Tiêu mấy miếng đã đem thịt dê ăn xong, Thẩm Hi Hòa trở về cũng có một điểm tốt, đó là buổi tối cô còn có thể ăn nhiều thêm một bữa nha.

Chỉ là, Thẩm Hi Hòa trở về, đồ bên trong tây phòng nên giấu thì giấu, nên dọn thì dọn.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tiêu đã dậy thu thập đồ vật và hầm thịt, Lý thị muốn kiếm thêm ít tiền, mới sáng sớm đã đi huyện thành bày quán, giữa trưa mới trở về.

Trần thị thì ở một bên làm trợ thủ.

Gia vị đầy đủ, mùi thơm của thịt đã sớm thoang thoảng, tới giữa trưa, thì thịt đã được ướp gần hai canh giờ.

Một miếng lớn thịt dê, thịt ba chỉ dùng sợi dây buộc chặt, từng miếng từng miếng nhỏ xương sườn, còn có giò heo được buộc lại, ở trong nồi nhìn không thấy, nhưng Trần thị có thể tưởng tượng ra màu sắc như thế nào.

Nước sốt tươi và đậm đà.

Trần thị hít sâu một hơi," Đúng là dính phúc khí của Tam Lang hết, cũng không biết Tam Lang khi nào sẽ trở về. "

Cố Tiêu không nói chuyện, hai lần đều bị Thẩm Hi Hòa nghe thấy, cô vẫn là ít nói thì tốt hơn." Không biết đâu, chắc là sẽ nhanh thôi. "

Trần thị cười cười," Vẫn là Tiểu Tiểu đau lòng Tam Lang, mỗi lần Tam Lang trở về đều mua thịt. "

Thẩm Hi Hòa tránh ở phía sau cửa, hắn đã về nhà được một lúc rồi.

Biết rõ hành động này không phải việc quân tử nên làm vẫn là muốn nghe Cố Tiêu nói như thế nào.

Đau lòng hắn, mỗi lần hắn trở về đều như vậy..

Thanh âm Cố Tiêu truyền ra:" Đại tẩu.. thêm chút củi nữa."
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 17: Nhìn nàng

Thẩm Hi Hòa giữa trưa về nhà, đến sáng mai mới có thể trở lại thư viện.

Cố Tiêu cảm thấy may mắn khi hắn ở thư viện đọc sách, 5 ngày mới phải trở về một lần, nếu như ngày nào cũng về nhà đối mặt với nhau, Thẩm Hi Hòa cảm thấy không thoải mái, cô cũng sẽ không được tự nhiên.

Trần thị chỉ nghĩ là Cố Tiêu đang ngượng ngùng, dù sao thì trước kia lúc nào cũng nghe cô nhắc đến Tam Lang, tâm tư của con gái thật khó đoán mà, "Ai, đại tẩu sẽ không nói nữa, thêm củi."

Thịt đã sắp hầm xong, một lát nữa cho vào trong tô, sau đó mới chưng màn thầu.

Cố Tiêu túm củi khô bỏ vào trong bếp, nhiêu đây củi chắc cũng đã đủ rồi.

Trần thị đẩy nhẹ củi trong bếp, nàng ta nhìn Cố Tiêu, sau đó nhỏ giọng nói: "Tiểu Tiểu, mặt muội dính tro rồi, mau đi ra ngoài rửa đi, một lát nữa Tam Lang sẽ trở về."

Cố Tiêu lấy tay lau qua, quả nhiên có dính tro, nhưng cô rửa mặt thì rửa mặt, có liên quan gì đến Thẩm Hi Hòa chứ.

Trần thị cười nói: "Ở đây đã có tẩu rồi, muội mau đi đi."

Cách đối xử với Cố Tiêu và đối với Lý thị không giống nhau, với Lý thị nàng ta so đo việc nhà, so đo tiền bạc, nhưng việc thắt dây đeo vẫn là do Cố Tiêu tìm cho nàng ta đấy.

Trần thị lớn hơn Cố Tiêu rất nhiều tuổi, tất nhiên là trưởng bối.

Cố Tiêu đứng thẳng dậy, "Vậy muội đi rửa đây."

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Không phải là vì Thẩm Hi Hòa, nhưng cũng không thể để mặt dính đầy tro bụi được.

Thẩm Hi Hòa ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh, vội vàng lui ra ngoài vài bước, "Ta đã trở về. Nhị ca bọn họ ở phía sau.."

Hắn vừa tan học đã đi quầy bánh hỗ trợ, sau đó thì cùng nhau trở về nhà, nhưng hắn chờ không được, cho nên chạy vội đi trước vài bước.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu nhìn Cố Tiêu, trên mặt cô quả nhiên dính một chút tro bụi, "Tiểu Tiểu, nơi này dính tro."

"Ở chỗ này." Thẩm Hi Hòa vươn tay ra, Cố Tiêu sửng sốt một chút, cô vội lùi về sau tránh né, lấy mu bàn tay xoa xoa mặt, "Muội biết, muội đi rửa đây."

".. Được, vậy ta đem đồ đạc đi cất trước," Tay Thẩm Hi Hòa dừng ở giữa không trung, "Đúng rồi, Tiểu Tiểu!"

Cố Tiêu dừng lại, "Làm sao vậy?"

Thẩm Hi Hòa mím môi, "Ngày hôm trước tiên sinh có cho bọn ta làm kiểm tra, ta đạt được hạng nhất."

Thiếu niên đứng ở cửa, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt hắn đầu tiên là dừng ở cửa một chút, sau lại dừng ở lu nước trong sân, cuối cùng mới dừng ở trên mặt của Cố Tiêu.

Thẩm Hi Hòa nhìn chằm chằm vào vết tro bụi nhỏ trên mặt cô, "Đề thi thật ra cũng không phải quá khó, nhưng mà chỉ có một mình ta đạt hạng nhất thôi."

Thẩm Hi Hòa thấy Cố Tiêu hai mắt cong cong, khóe miệng hắn cũng nhịn không được cong lên.

Cố Tiêu nói: "Tam ca cũng thật là lợi hại! Huynh mau đi nói cho nương biết đi, nương nhất định sẽ rất vui."

Nếu như Thẩm Hi Hòa thi được hạng nhì, thì Cố Tiêu có lẽ sẽ ngạc nhiên, dù sao cũng là nam chính trong sách khoa cử, lúc nào thi mà không được hạng nhất chứ.

Thẩm Hi Hòa: "Ừ."

Cố Tiêu vì sao vẫn còn gọi hắn là Tam ca chứ.

Chuyện ở thư viện hắn sẽ không nói với Chu thị, trong lòng hắn biết phải làm như thế nào, nên Chu thị cũng rất yên tâm, hắn chỉ là muốn nói cho Cố Tiêu..

Giống như ngoài những điều này ra, thì không còn gì để nói nữa.

Cố Tiêu đi đến bên cạnh giếng rửa mặt, một lát sau, Thẩm Nhị Lang bọn họ cũng đã trở lại, Lý thị từ trên xe đi xuống dưới, vừa vào cửa việc đầu tiên chính là đem tiền kiếm được giao cho Chu thị.

Một buổi sáng, bán được mười sáu cái bánh cuốn chay, sáu cái thêm trứng gà, tám cái thêm thịt, tổng cộng bán được 42 văn tiền.

Trừ tiền vốn ra, thì kiếm lời được khoảng hai mươi văn.

Ở bến tàu khiêng vác một ngày cũng chỉ được cho có mười văn tiền thôi đấy.

Chu thị hài lòng, bà càng ngày càng cảm thấy mình chọn được cô con dâu tốt, chủ ý này chính là do Cố Tiêu nghĩ ra được.

Chu thị nói: "Buôn bán tốt không?"

Lý thị sờ bụng, phải đứng cả một buổi sáng, nàng ta có chút ăn không tiêu, "Nương, rất đông khách, cũng có rất nhiều khách quen."

Bọn họ nấu ăn sạch sẽ, hương vị cũng ngon, giá lại rẻ, những người đã ăn qua hầu như đều sẽ quay lại mua thêm lần nữa.

Chu thị nói: "Các ngươi nên nghe theo Tiểu Tiểu, làm như thế nào, bán cái gì, không được tự ý đưa ra quyết định, càng không thể lén giấu tiền!"

Chu thị biết là Lý thị không dám, nhưng mà vẫn phải ân cần dạy bảo một phen.

Lý thị nói: "Nương, con dâu đã biết, sang năm Tam Lang phải tham gia kỳ thi mùa thu, người làm tẩu tử như con cũng sẽ cố gắng hết sức."

"Ừ, đi rửa tay đi, lát nữa ăn cơm!" Chu thị đã lên tiếng, người trong phòng nên rửa tay thì đi rửa tay, nên dọn cơm thì đi dọn cơm.

Cố Tiêu đi theo Trần thị múc cơm, vừa mở nắp nồi, hơi nóng lập tức bốc lên.

Hai mươi mấy cái màn thầu màu sắc có chút vàng, còn có một tô thịt hầm.

Thịt dê ba chỉ xương sườn, còn có thêm hai cái giò heo.

Trần thị đã gả vào đây nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy qua nồi thịt hầm nào như vậy bao giờ, nàng ta nuốt nước miếng, gắp giò heo ra, xương sườn cũng gắp mấy miếng, Chu thị đã nói rồi, thứ này phải để lại cho Tam Lang ăn.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Chu thị thiên vị quen rồi, Trần thị cũng đã thành thói quen, có thể ăn được một miếng đã thấy đủ rồi.

Thịt được bưng ra bàn, lại gắp màn thầu ra, Trần thị đem cải trắng hầm múc ra, còn canh thịt hầm, đúng là lúc trước chưa được ăn qua bao giờ, Trần thị vỗ vỗ tay, ngồi vào bên cạnh Thẩm Đại Lang.

Chu thị ngồi ngay ngắn, bà cầm đũa lên, nói: "Ăn đi, còn thất thần làm gì."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Có ý gì chứ, không cần phân chia sao?

Trong nhà ăn cơm, không quan tâm là ăn cái gì, đều là do Chu thị chia, trứng gà và thịt, đều là để cho Thẩm Hi Hòa, hai tôn tử đại phòng, và Thẩm lão gia tử.

Ngay cả màn thầu cũng là nam nhân nhiều hơn một cái so với nữ nhân.

Hôm nay thế nhưng không cần chia.

Kinh hỉ nhất chính là Lý thị, bởi vì mang thai nên mỗi ngày nàng ta có thể ăn trứng gà, nhưng Đại Nha lớn như vậy, cũng không được ăn qua món ngon nào, hốc mắt Lý thị lập tức ươn ướt, "Nương.."

Chu thị không thích nhìn nàng ta khóc sướt mướt, "Ăn cơm, ai không muốn ăn thì đi ra ngoài!"

Thịt trong tô rất nhiều, nhưng ai cũng không dám động đũa.

Cố Tiêu đã sớm đói bụng, gắp một miếng thịt mỡ xen giữa thịt ba chỉ bỏ vào trong chén Chu thị, "Nương, người ăn đi."

Chu thị ừ một tiếng, "Tiểu Tiểu cũng ăn đi."

Thẩm Hi Hòa cúi đầu nhìn màn thầu trong chén, lại nhìn nhìn Cố Tiêu, còn không đợi hắn có động tác nào, Cố Tiêu đã tự gắp một miếng cho vào trong chén của mình, "Mọi người cũng mau ăn đi, phải hầm hai canh giờ đấy, nếm thử xem có mềm hay không."

Thịt dê và thịt heo được hầm chung với nhau, ăn càng thơm hơn, đến cả gân cũng rất mềm, cắn một miếng thì thịt như tan ra trong miệng.

Lý thị gắp một miếng cho Đại Nha, Đại Nha chớp chớp mắt, sau đó ăn từng miếng nhỏ cực kỳ chậm.

Trần thị cũng gắp một miếng cho nhị nha, nhị nha nhìn Chu thị, nhỏ giọng nói: "Nương.."

Chu thị sắc mặt nghiêm nghị, "Thích ăn thì ăn không thích thì thôi, Tiểu Tiểu là vì Tam Lang mới mua thịt, các ngươi là được thơm lây mới được ăn theo, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của các ngươi xem, giống như bình thường đối xử khắt khe với các ngươi lắm vậy!"

Cố Tiêu lại gắp một miếng cho Chu thị, "Nương, người là miệng dao găm tâm đậu hủ a, đại tẩu, nhanh ăn đi, để nguội thì ăn không ngon nữa."

Cố Tiêu lại gắp thêm cho Thẩm Hi Hòa một miếng, "Tướng công ăn nhiều một chút."

Thẩm Hi Hòa nói: "Ừ, muội cũng ăn nhiều một chút."

Cố Tiêu thì tất nhiên rồi, cô phải hầm cả một buổi sáng, còn không phải vì chỉ để được ăn thêm vài miếng sao.

Đại nha nhị nha không dám ăn, mỗi người chỉ dám ăn hai miếng. Một mình Cố Tiêu thì ăn đến đã ghiền.

Nghĩ đến buổi tối còn có một bữa nữa, thì Cố Tiêu nguyện ý việc Thẩm Hi Hòa ba ngày trở về một lần.

Mỗi ngày trở về thì không cần đâu, ba ngày được ăn ngon một lần là đủ rồi.

Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Hi Hòa trở về phòng.

Cố Tiêu biết đây là hắn muốn thay quần áo, cho nên liền ở bên ngoài cùng với Trần thị thu thập chén đũa.

Trần thị thở dài, hai nhi tử thì có Chu thị đau lòng, nhưng nàng ta vẫn là đau lòng tiểu khuê nữ nhiều hơn một chút.

Trần thị muốn để dành một ít của hồi môn cho nhị nha, cho nên một lòng suy nghĩ đến quầy bánh cuốn.

Trần thị xoa xoa tay nói: "Tiểu Tiểu, muội nói nếu tẩu đi trước cửa thư viện, chỉ bán buổi trưa, cũng sẽ không làm chậm trễ việc trong nhà có đúng không."

"Bán nhiều chút, vậy cũng có thể tích góp nhiều chút cho Tam Lang.." Trần thị nghĩ đến bộ dáng ăn thịt của nữ nhi, "Muội nói nương có thể đồng ý hay không?"

Cố Tiêu nói: "Nếu là vì tướng công, nương chắc chắn sẽ đồng ý."

Trần thị lập tức nói: "Tất nhiên là vì Tam Lang rồi! Chúng ta kiếm được tiền, nhất định sẽ giao lại toàn bộ cho nương."

Sau này có lẽ sẽ không như vậy nữa, sau này khi phân nhà, là có thể tự suy tính cho mình rồi.

Trần thị vui mừng khôn xiết, "Vậy thì buổi tối tẩu sẽ đi nói với nương."

Sau khi rửa chén xong, Cố Tiêu lại ở bên ngoài chờ một lúc, cô nghĩ Thẩm Hi Hòa chắc cũng thay quần áo xong rồi.

Cô đi qua gõ cửa, "Huynh đã xong chưa, muội đi vào đây."

Thẩm Hi Hòa nói: "Muội vào đi, đây cũng là phòng của muội, không cần phải gõ cửa."

Cố Tiêu nghĩ thầm, lần trước thay quần áo cũng không có nói như vậy đâu. Cô nhìn Thẩm Hi Hòa, hắn vẫn là mặc bộ áo vải thô màu xanh lúc vừa về nhà kia, cũng chưa có thay ra.

Thẩm Hi Hòa quay đầu đi, tay đặt ở trên đai lưng, "Lát nữa ta muốn xuống ruộng làm cỏ."

Mặc bộ quần áo này chắc chắn là không được.

Cố Tiêu trong lòng căng thẳng, Thẩm Hi Hòa hắn đây là có ý tứ gì?
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 18: Tâm tư

Cố Tiêu nghĩ không ra Thẩm Hi Hòa đây là có ý tứ gì, cô ở bên ngoài chờ lâu như vậy mà hắn không thay, cứ phải đợi cô vào rồi mới thay là sao.

Thẩm Hi Hòa nhìn sắc mặt Cố Tiêu, trong lòng căng thẳng, sợ Cố Tiêu lại hiểu lầm, nên vội vàng nói: "Đúng rồi, Tiểu Tiểu! Quần áo của ta bị rách rồi, muội xem, ngay chỗ này này."

Tay áo đúng là bị rách một chút.

Thẩm Hi Hòa cho Cố Tiêu nhìn một cái, sau đó nhanh chóng cởi quần áo ra, hắn ôm quần áo, trên người chỉ mặc một kiện trung y đơn bạc, "Còn phải nhờ muội giúp ta vá lại.."

Cố Tiêu thậm chí còn chưa nhìn rõ áo bị rách ở đâu.

Hộp kim chỉ ở chỗ Chu thị có, từ trước đến nay quần áo Thẩm Hi Hòa bị rách đều là do Chu thị vá, Cố Tiêu nói: "Hộp kim chỉ ở phòng của nương, huynh đi tìm nương đi."

Cố Tiêu vốn định để Thẩm Hi Hòa đem quần áo đi đông phòng, nhưng Thẩm Hi Hòa lại hiểu sai ý của cô, hai mắt hắn sáng lên, cảm thấy đề nghị của Cố Tiêu rất hay, "Muội nói rất đúng, ta đi lấy ngay bây giờ."

Thẩm Hi Hòa bỏ quần áo xuống, thay một bộ áo vải thô, rồi vội vàng đi tới đông phòng.

Cố Tiêu: "..."

Việc đồng áng không còn nữa, chỉ cần sáng và tối đi cuốc đất làm cỏ là được, còn Chu thị thì ở trong phòng thêu thùa may vá.

Quần áo đi làm đều là đồ không tốt lắm, tất cả đều được khâu lại và may vá, có thể mặc trong nhiều năm.

Tay nghề may vá của Chu thị rất tốt, các đường may đều rất tinh xảo, Thẩm Hi Hòa gõ cửa đi vào, nhìn thấy Chu thị đang may vá quần áo, lời nói đã đến bên miệng nhưng thế nào cũng không nói ra được.

Chu thị cũng không biết nhi tử mình bị làm sao, liền liếc mắt nhìn một cái, hỏi: "Tam Lang có việc gì sao?"

Thẩm Hi Hòa nói: ".. Không có việc gì."

Để buổi tối hắn tới mượn sau vậy.

Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái, xoay người trở về tây phòng.

Chu thị buông việc trên tay xuống, "Đứng lại."

Thẩm Hi Hòa căng da đầu ngừng lại.

Chu thị hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, cứ ấp a ấp úng, trước kia cũng không thấy con như vậy, có phải là cần dùng tiền hay không?"

Cũng chỉ có những lúc cần dùng đến tiền, thì Thẩm Hi Hòa mới có biểu tình như vậy, hắn biết điều kiện trong nhà cũng không dễ dàng gì, tiền để mua giấy bút đều là do hắn chép sách kiếm ra, nếu còn dư lại thì sẽ mua điểm tâm mang về nhà.

Thẩm Hi Hòa lập tức phủ nhận nói: "Không phải."

Chu thị nhíu mày, nghi ngờ nhìn tiểu nhi tử của mình, "Vậy thì là có chuyện gì?"

Thẩm Hi Hòa liếc nhìn rổ kim chỉ bên cạnh Chu thị, mở miệng nói: "Nương, con muốn dùng kim chỉ, quần áo của con bị rách rồi."

Chu thị không chút nghĩ ngợi nói: "Nương đúng lúc cũng đang vá quần áo, lấy lại đây đi, thuận tiện vá lại cho con luôn."

Thẩm Hi Hòa không nhúc nhích, "Con mượn rổ kim chỉ dùng một chút là được.."

Chu thị: ".. Con dùng sao? Nói giống như là con biết vá vậy."

"Con không biết, nhưng mà Tiểu Tiểu biết mà!" Thẩm Hi Hòa nói xong, ảo não mà gục đầu xuống, hắn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là ở trước mặt Chu thị.

Rõ ràng lần trước còn nói để đại oa tới đưa cơm, nhưng mà bây giờ hắn đã đổi ý rồi.

Chu thị vừa cảm thấy mới lạ, vừa cảm thấy buồn cười, nhưng phải cố nhịn xuống, "Hả, Tiểu Tiểu biết sao? Nhưng mà nương chưa thấy Tiểu Tiểu may vá qua bao giờ, nếu mà vá xấu thì đừng có quay lại tìm ta đó."

Thẩm Hi Hòa: "Sẽ không đâu." Cho dù vá có xấu, thì hắn cũng sẽ mặc.

Chu thị cũng lười vá thêm nữa, nên bà đẩy rổ kim chỉ qua, "Cầm lấy đi."

Thẩm Hi Hòa cảm thấy như trút được gánh nặng, ôm rổ kim chỉ trở về tây phòng, hắn đóng chặt cửa lại, "Ta lấy về rồi."

Thẩm Hi Hòa cả thời gian đi đi về về cũng không ngắn, Cố Tiêu nói: "Thật để cho muội vá sao?"

Thẩm Hi Hòa đã quyết định thì sẽ không đổi ý, cho dù đúng như lời Chu thị nói cũng thế, có khó coi hắn cũng sẽ mặc, "Tất nhiên rồi."

Bộ quần áo này có thể coi là bộ quần áo tốt nhất của Thẩm Hi Hòa, những bộ quần áo khác đều có vài miếng vá, đáng lẽ chỉ cần vá thêm hai mảnh vải vào là được, nhưng Cố Tiêu lại có chút không đành lòng.

Thêu thêm hai phiến tre là vừa đủ.

Quần áo màu xanh phối với lá tre cũng màu xanh, vừa vặn có thể che đậy lại.

Cố Tiêu liếc nhìn cái rổ đựng kim chỉ, bên trong có những sợi chỉ màu xanh ngọc bích, màu xanh lá, màu đen, vậy là đủ rồi.

Cố Tiêu nói: "Được rồi, huynh đem quần áo để ở đây đi, buổi chiều muội sẽ vá."

Thẩm Hi Hòa sửng sốt một chút, cũng chỉ là vá vài miếng vá mà thôi, cũng không mất quá nhiều thời gian mà, hắn muốn nhìn, "Không phải vá ngay bây giờ sao?"

Cố Tiêu: "Huynh cần mặc gấp à?"

"Không." Thẩm Hi Hòa nhìn vào mắt Cố Tiêu, bỗng nhiên liền hiểu ra.

Chu thị vừa rồi có nói, nếu Cố Tiêu có vá không đẹp đi nữa, thì cũng không được mang qua chỗ bà.

Thẩm Hi Hòa nói: "Tiểu Tiểu, cho dù muội vá có khó coi, thì ta cũng sẽ mặc."

Cố Tiêu: ".. Huynh chê ta vá khó coi vậy sao huynh không tự mình vá đi?"

Thẩm Hi Hòa: "Ta không có chê, ta muốn nói nếu.."

Cố Tiêu nhìn vào Thẩm Hi Hòa, nói: "Nếu huynh muốn ta vá, thì bây giờ muốn làm gì thì đi làm đi, nếu không muốn thì lấy quần áo và rổ kim chỉ lại đi."

Thẩm Hi Hòa hơi mở miệng, muốn nói lại thôi.

Cố Tiêu nói: "Huynh còn muốn vá sao?"

"Vá chứ! Ta đây liền đi ra ngoài.." Thẩm Hi Hòa đứng lên, đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn một cái, hắn nắm chặt tay, "Tiểu Tiểu, bất luận muội vá thành hình dạng gì thì ta đều sẽ mặc."

Cố Tiêu: "..."

Đáng lẽ cô không nên đồng ý mà, cứ để ai muốn quản thì quản đi.

Chỗ bị rách là ở ống tay áo, Cố Tiêu chọn những sợi chỉ màu xanh lá, màu xanh ngọc bích, và màu đen, trước đem so sánh chúng với quần áo.

Ba loại màu sắc biến hóa liên tục, chậm rãi, một mảnh lá tre màu xanh tươi liền xuất hiện ở chỗ bị rách, ba phiến lá tre, đối diện với tên của Thẩm Hi Hòa, Thẩm Tam Lang.

Cố Tiêu tất nhiên sẽ vá, chỉ là cô không muốn Thẩm Hi Hòa ở một bên nhìn mà thôi, không tốn bao nhiêu công sức thì quần áo đã được vá xong, cô gấp quần áo lại, rồi đặt ở trên giường.

Thẩm Hi Hòa từ trong phòng bước ra, liền cầm cuốc đi ra hai đầu bờ ruộng, hạt giống dưới đất đã nảy mầm, cỏ dại cũng mọc rất nhiều, hắn làm cỏ hơn một canh giờ dưới ánh nắng mặt trời rồi mới trở về nhà.

Trần thị đang ở trong viện cho gà ăn, Thẩm Hi Hòa hỏi: "Đại tẩu, Tiểu Tiểu đâu?"

Trần thị thuận miệng đáp: "Đi hậu viện hái rau rồi."

Vậy chắc là quần áo đã vá xong rồi, Thẩm Hi Hòa bỏ cuốc xuống, đi đến bên cạnh giếng rửa mặt xong xuôi sau đó mới vào phòng.

Cửa sổ đang mở, có gió nhẹ thổi vào, rổ kim chỉ được đặt ở trên bàn, đầu sợi chỉ đung đưa theo từng làn gió lay động, quần áo của hắn thì được đặt ở trên giường.

Ba phiến lá tre xanh nơi cổ tay áo, trông sống động như thật vậy.

Thẩm Hi Hòa đứng ở cửa nhìn nửa ngày, sau đó mới ôm quần áo đi ra ngoài.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Hắn lấy một cái chậu gỗ, lại lấy thêm bồ kết, còn đem chày gỗ dùng để giặt quần áo cũng cầm đi, sau đó bưng chậu đi ra ngoài.

Trần thị buông đồ trên tay xuống, ngăn người lại, "Tam Lang đệ muốn làm gì vậy? Đệ cầm quần áo là muốn đi đâu, cứ để cho tẩu giặt là được."

Thẩm Hi Hòa nói: "Đệ rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, để đệ tự giặt là được."

Hắn muốn mặc vào ngày mai, nếu không để ở nhà, vậy thì phải đợi 5 ngày nữa mới có thể trở về lấy.

Trần thị ai một tiếng, Thẩm Hi Hòa hiểu chuyện như vậy, không hề giống với cháu trai nhà họ Trương ở đầu thôn, cả ngày chỉ biết đọc sách ăn cơm, ngay cả quần áo dơ cũng không giặt, chỉ gom lại rồi đem về nhà.

Thẩm Hi Hòa cũng không vội vàng rời đi, "Đại tẩu, quần áo của đệ hỏng rồi, là Tiểu Tiểu đã vá cho đệ, tẩu nhìn thử xem muội ấy vá thế nào?"

Trần thị vội vàng nhìn thoáng qua: ".. Tiểu Tiểu mà vá chắc chắn là tốt rồi."

Thẩm Hi Hòa khóe miệng hơi cong lên, sau đó lại nhanh chóng buông xuống, "Vâng, đệ cũng cảm thấy như vậy."

Thẩm Hi Hòa đi ra bờ sông giặt sạch quần áo, vắt đến một giọt nước cũng không chảy ra nữa, sau đó mới đem phơi ở trong sân.

Phơi cả đêm chắc là sẽ khô thôi.

Thẩm Hi Hòa treo quần áo xong, sau đó đem rổ kim chỉ đi trả, mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, cũng chưa nói với Cố Tiêu một câu nào.

Ăn cơm tối xong, Chu thị nói với Cố Tiêu, "Buổi tối con nấu giò heo và xương sườn cho Tam Lang ăn đi."

Cố Tiêu dùng sức gật đầu, lúc Chu thị nói chuyện không hề né tránh Trần thị, việc cung cấp thêm một bữa ăn cho Thẩm Hi Hòa, Trần thị từ sớm đã nhìn đến quen rồi.

Nàng ta lau sạch bàn, sau đó lau tay, "Nương, con dâu có chuyện muốn nói với người."

Chu thị nhìn Trần thị, "Chuyện gì vậy?"

Trần thị hít sâu một hơi, "Nương, con dâu buổi trưa muốn tới trước cửa thư viện bán bánh cuốn."

Chu thị mặt lạnh lùng, "Ngươi cũng muốn đi."

Trần thị tim đập thình thịch, ".. Con buổi sáng sẽ đem việc trong nhà làm xong, giữa trưa bán xong thì lập tức trở về, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ đến những việc khác."

Trần thị căn bản không dám nhìn vào mắt Chu thị, nhiều năm như vậy đều nghe theo lời Chu thị, đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta có ý kiến riêng của mình.

Ánh mắt của Chu thị trở nên sắc bén, Cố Tiêu vừa định nói chuyện, đã nghe thấy tiếng cửa tây phòng mở ra, Thẩm Hi Hòa đi ra, nói: "Nương, con thấy để đại tẩu đi trước cửa thư viện bán bánh cuốn cũng rất tốt."

Chu thị yêu thương tiểu nhi tử nhất, Thẩm Hi Hòa vừa bước ra, sắc mặt bà liền hòa hoãn không ít.

Chu thị nói: "Sao lại nói như vậy?"

Thẩm Hi Hòa nói: "Trong thư viện đa số học sinh đều cách nhà một khoảng rất xa, hầu hết là trong nhà đưa cơm tới, con nhìn thấy mỗi bữa cơm của họ đều có một quả trứng gà, một quả trứng gà một văn tiền, thêm mấy cái màn thầu, cộng lại cũng đã hai văn tiền rồi.

Hai văn tiền một phần bánh cuốn, có trứng gà, có thể ăn no bảy phần, hương vị cũng ngon hơn so với những thức ăn thông thường."

Chu thị còn đang do dự, dù nói là sẽ không làm chậm trễ việc trong nhà, nhưng nếu thật sự có việc gì, vậy thì bà phải đi chỗ nào tìm người đây.

Nhị Lang và Lý thị cũng đã kiếm được không ít rồi, Chu thị không phải là người tham lam.

Thẩm Hi Hòa nói: "Nương, nhị ca bọn họ làm bánh cuốn cũng đã được mấy ngày rồi, người khác nhìn cũng có thể học được, nếu như để người khác chạy đến cửa thư viện mở quầy bánh trước, lúc đó muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi."

Chu thị hỏi Cố Tiêu: "Tiểu Tiểu, con nghĩ như thế nào?"

Cố Tiêu nói: "Tướng công nói rất đúng nha."

Làm ăn phải chú ý thời cơ, thời buổi bây giờ, ai làm trước thì chính là của người đó, nếu thật sự có người ở trước cửa thư viện bày quán, thì cho dù là mình có lý cũng khó mà nói lại.

Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu, trời đã tối, trong bếp thắp một ngọn đèn dầu, ánh đèn mờ ảo, chiếu vào trên khuôn mặt lộ ra một chút ấm áp.

Thẩm Hi Hòa rũ mắt xuống, Chu thị hừ một tiếng, "Thật là biết bày trò, vậy trưa ngày mai ngươi qua đó đi, nếu không bán được thì sau này cũng đừng đi nữa!"

Trần thị vội vàng gật đầu, "Nương con bảo đảm sẽ làm tốt, chắc chắn sẽ bán được!"

Mặc dù nàng ta chưa bán qua bao giờ, nhưng Lý thị có thể làm được, thì nàng ta cũng sẽ làm được.

Chu thị xua tay, "Được rồi, muốn làm gì thì làm đi."

Trần thị cảm kích mà nhìn Thẩm Hi Hòa, "Vậy tẩu về phòng trước đây."

Chu thị trở lại phòng mình, Trần thị cũng đi rồi, phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Hi Hòa nói: "Để ta nhóm lửa."

Cố Tiêu nói: "Huynh đi đọc sách đi, để muội làm là được."

Thẩm Hi Hòa: "Đọc sách cũng không phải là chuyện nhất thời.."

"Vừa mới ăn cơm tối xong, bữa ăn khuya cũng phải đợi một lát nữa, huynh vào phòng đọc sách đi." Cố Tiêu đóng tủ chén lại, "Còn thất thần làm gì, trở về đi a."

"Ừ.." Thẩm Hi Hòa trở về phòng.

Hắn cầm sách lên đọc, cũng không biết đã đọc trong bao lâu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, thì đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

Hắn đứng lên, xoa xoa bả vai, đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngoài cửa truyền ra từng đợt mùi thơm của thức ăn, Cố Tiêu mở nắp nồi lên, múc ra một chén cơm nhỏ.

"Ăn cơm cùng với thức ăn, huynh.. lấy đũa tới đi." Cố Tiêu không muốn ăn cơm, cô ăn thịt là được.

Một tô giò heo xương sườn, còn có thêm một chén nhỏ có màu vàng óng ánh, Thẩm Hi Hòa không thấy rõ đó là cái gì.

Sách vở được dọn sang một bên, thức ăn đã đặt sẵn lên trên bàn, chỉ có một chén cơm, Thẩm Hi Hòa bưng lên liền xới vào trong chén của Cố Tiêu.

Cố Tiêu: "Ai, muội không ăn cơm đâu, ăn thịt là được rồi, cơm là nấu cho huynh đó."

Nếu không phải là không còn màn thầu nữa, thì Cố Tiêu cũng sẽ không nấu cơm.

Thì ra là đặc biệt nấu cho hắn.

Thẩm Hi Hòa nói: "Vậy muội ăn thịt nhiều một chút."

Cố Tiêu vội vàng gặm giò heo, cái này còn cần Thẩm Hi Hòa phải nói sao, cô chắc chắn sẽ ăn nhiều chút.

Thẩm Hi Hòa ăn một miếng cơm, sau đó dừng lại nhìn Cố Tiêu.

Cố Tiêu giống như không phát hiện ra hắn đang nhìn cô, cho nên Thẩm Hi Hòa lớn mật hơn một chút, ăn một miếng liền nhìn cô một cái.

Hắn muốn để cho Cố Tiêu ăn nhiều chút, cho nên chờ Cố Tiêu gắp xong thì hắn mới gắp.

Cố Tiêu hơi nhíu mày, Thẩm Hi Hòa nhìn cô làm gì, nghĩ đến khả năng duy nhất nào đó, cô dừng lại hỏi: "Trên mặt muội có dính gì sao?"

Thẩm Hi Hòa sửng sốt: "Hả?"

"Nếu không huynh cứ nhìn muội làm gì.." Cố Tiêu sờ sờ mặt của mình, nhưng mà không sờ được thứ gì.

Tim Thẩm Hi Hòa như vọt lên cổ họng, nhưng cũng không biết tại sao, hắn lại gật đầu một cái, "Có, chỗ này.."

Thân mình thiếu niên nghiêng về phía trước, bàn tay ở trên mặt của Cố Tiêu chạm vào một cái như chuồn chuồn lướt nước, "Được rồi, bây giờ thì hết rồi."

Nói xong, Thẩm Hi Hòa nhanh chóng chắp tay ra sau lưng.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 19: Sinh ý

"Không còn nữa thì tốt." Cố Tiêu dùng đũa chọc giò heo hai cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Thẩm Hi Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Căn phòng yên tĩnh lại, tim Thẩm Hi Hòa đập kịch liệt, hắn vuốt ve đầu ngón tay, cảm giác vừa nãy có lẽ đã đụng trúng rồi, nhưng cũng có cảm giác chưa đụng trúng gì cả.

Trong lòng hắn rối loạn đến cực điểm, chỉ muốn nói nhiều thêm mấy câu với Cố Tiêu, "Đúng rồi! Tiểu Tiểu, đây là đậu nành sao.."

Non nửa chén đậu nhỏ có màu vàng óng ánh, Thẩm Hi Hòa cũng là người làm quen việc nhà nông, cho nên nhận ra được.

Cố Tiêu gật đầu, "Đúng vậy, đây là dùng nước canh để nấu, huynh nếm thử xem."

Trong nhà những thứ khác thì không có nhưng đậu nành thì có rất nhiều, ngày thường cũng không ăn bao nhêu, Cố Tiêu thấy vẫn còn vài túi.

Những thứ có thể cho vào bánh cuốn có rất nhiều, nếu muốn mọi người thường xuyên tới mua, thì phải có thứ gì đó làm cho người khác ăn đến nỗi nhớ mãi không quên mới được.

Hầm đậu nành đến khi mềm, vị đậu hòa quyện với vị thơm của thịt heo kho, quan trọng nhất chính là đậu nành rất rẻ.

Thẩm Hi Hòa ăn một ngụm lớn, "Ăn thật ngon."

Cố Tiêu nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."

Cô ăn nhanh, nhưng Thẩm Hi Hòa lại ăn rất chậm, ăn một bữa cũng phải mất hơn mười lăm phút.

Thẩm Hi Hòa sau khi ăn xong lập tức đứng lên, "Để ta rửa.."

Cố Tiêu bưng chén đũa đi ra ngoài, "Không cần đâu, huynh đọc sách đi."

Lúc này vừa qua giờ Hợi, nếu là ở thư viện hắn còn phải đọc sách thêm một canh giờ nữa, trước đây mỗi lần về nhà, Thẩm Hi Hòa đều rất nghiêm khắc với bản thân, phải qua giờ Tý mới chịu đi nghỉ ngơi. (Giờ Hợi: Từ 21h-23h, giờ Tý: 23h-1h).

Cố Tiêu đối xử tốt với hắn, thích hắn như vậy, thì hắn càng phải dụng tâm cố gắng hơn mới đúng.

Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu đi ra ngoài, "Vậy muội đi ngủ sớm một chút, không cần chờ ta."

Thẩm Hi Hòa đọc sách đến rất khuya, nhưng sáng hôm sau lại thức dậy rất sớm, hắn tận lực nhẹ chân nhẹ tay, Cố Tiêu đang nằm ở trên tràng kỷ, đưa lưng về phía hắn.

Thẩm Hi Hòa muốn cho Cố Tiêu ngủ trên giường, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Hắn đứng đó một lúc, thấy Cố Tiêu trở mình lại, ".. Huynh phải đi rồi sao?"

Cố Tiêu lưu luyến khi hắn phải đi, Thẩm Hi Hòa cũng không nỡ đi, hắn nói: "5 ngày, cứ một ngày một ngày mà tính, Tiểu Tiểu.. rất nhanh ta sẽ lại về nhà."

Trời không còn lạnh như vậy nữa, chỉ cần đắp một cái chăn mỏng là vừa đủ rồi.

Cố Tiêu không muốn thức dậy, cô mơ màng gật đầu, "Ừ.. vậy huynh trên đường đi cẩn thận một chút."

Cố Tiêu thức dậy trễ, sau khi cô thu thập xong xuôi thì Lý thị và Thẩm Nhị Lang đã ra ngoài rồi.

Trần thị đã dậy từ sớm dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo cho gà ăn, khuôn mặt luôn nở nụ cười suốt cả một buổi sáng. "Đại oa, đồ đạc đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Thẩm Đại Oa đã đi theo Thẩm Nhị Lang làm qua mấy ngày, bây giờ đã là ngựa quen đường cũ rồi, "Con đều bỏ lên trên xe hết rồi."

Có đại oa, nên Trần thị cũng không cần Thẩm Đại Lang đi theo.

Vừa qua giờ Tỵ, Trần thị liền đẩy xe hàng đi lên huyện thành.

Cố Tiêu vốn dĩ muốn đi xem, nhưng mà trong nhà không có ai nấu cơm, dù sao có đại oa ở đó, chắc là cũng không xảy ra chuyện gì đâu.

Trần thị đi rồi, Chu thị liền bắt đầu mắng người, "Nó thì hay rồi, đi ra ngoài tiêu dao sung sướng, việc trong nhà đều để lại cho cái bà già này."

Nhị nha rụt rè nói, "Nãi nãi, cháu có thể làm.."

Chu thị nghe vậy càng tức giận hơn, "Mày thì có thể làm gì! Biết nấu cơm hay là biết kiếm tiền.."

Cố Tiêu buông việc trên tay xuống rồi bước ra khỏi phòng, "Nương, đại tẩu đã làm hết việc trong nhà rồi, buổi sáng nhị nha cũng giặt sạch hai chậu quần áo đấy, trưa nay nương muốn ăn gì, con sẽ làm cho người."

Chu thị chỉ là không cằn nhằn thì trong lòng sẽ không dễ chịu thôi, "Hừ, đi rồi cũng tốt, không ở nhà còn đỡ phiền hơn, trưa nay ăn trứng gà, bọn họ không có phúc khí, Tiểu Tiểu để con ăn!"

Cố Tiêu nói: "Vậy trưa nay sẽ làm món trứng hấp, rất tốt cho răng đó."

Lại nói đến bên kia, ba mẹ con Trần thị đã đẩy xe đi tới cổng thư viện.

Học sinh sắp tan học, xung quanh cửa đã có rất nhiều người, tất cả đều đang chờ đưa cơm.

Trần thị bỗng trở nên căng thẳng, "Đại oa à, con nói xem bọn họ có thể mua bánh cuốn của chúng ta hay không."

Thẩm Đại Oa lần đầu tiên cũng như vậy, hắn nói: "Hôm nay buôn bán chắc chắn sẽ không được tốt như vậy, có thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, đúng rồi nương nhị oa, con phải nói cái này với mọi người trước.."

"Chúng ta bây giờ đang ở bên ngoài, không thể gọi tiểu thẩm là tiểu thẩm, bởi vì tiểu thúc còn chưa thi đậu công danh, cưới vợ quá sớm sẽ không tốt." Thẩm Đại Oa tự cho rằng mình là một người cháu trai tốt, chuyện này Cố Tiêu đã quên từ lâu mà hắn vẫn còn nhớ rõ.

"Chuyện có cưới vợ hay không thì có quan hệ gì với thi đậu công danh chứ.." Thẩm nhị oa gãi đầu, Trần thị và hắn có nghi vấn giống nhau, "Đúng vậy."

Thẩm Đại Oa làm sao biết được là thế nào, lời là do Cố Tiêu nói, hắn nghe theo là được, "Quản nhiều như vậy làm gì, lỡ như thật sự có ảnh hưởng, chắc chắn nãi nãi sẽ không tha cho chúng ta đâu."

Trần thị gật đầu đáp ứng, "Biết rồi, đợi lát nữa bận xong, đại oa con đi giúp nhị thúc bọn họ đi.. Người một nhà vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau."

Rất nhanh học sinh đã tan học, tốp năm tốp ba người từ trong thư viện đi ra ngoài.

Trần thị nhìn đại oa, khẩn trương mà lau tay, "Nhiều người như vậy sao.."

Thẩm Đại Oa học theo bộ dáng hét to của Cố Tiêu, nhưng lại không có ai đi qua bên này.

Nghĩ lại cũng đúng, nơi này cũng không phải ở đầu hẻm, học sinh đều có người nhà tới đưa cơm cho, vốn dĩ gia cảnh cũng không giàu có gì, làm sao có thể tiêu tiền để mua bánh cuốn ăn chứ.

Những người có một ít tiền tiêu vặt, thì đều sẽ đi tiệm ăn ăn, chẳng trách đồ ăn trước cửa thư viện đều không bán được.

Trong lòng Trần thị rất lo lắng, cùng hét to với đại oa, "Bánh cuốn vừa mới ra lò đây, vừa ngon vừa rẻ.."

Quầy bánh nướng bên cạnh đã bán được hai cái rồi, còn quầy bánh cuốn vẫn chưa có người tới mở hàng.

Một lúc sau, Thẩm Hi Hòa từ trong thư viện đi ra.

Thẩm Hi Hòa vội vàng chạy ra, nhìn khắp quầy bánh một lượt, đến khi không nhìn thấy Cố Tiêu mới thu hồi tầm mắt, "Đại tẩu, mọi người đã đến rồi, đệ tới hỗ trợ."

Thẩm Đại Oa: "Không cần hỗ trợ đâu, không bận chút nào a."

Thẩm Hi Hòa nói: "Tiểu Tiểu muội ấy không tới sao?"

Thẩm nhị oa xoa mũi, "Tiểu.. cô không có tới, ở nhà bồi nãi nãi."

Thẩm Hi Hòa đột nhiên nhìn về phía Thẩm Đại Oa, đại oa nói: "Đúng vậy, tiểu cô phải bồi nãi nãi đấy, nên không có tới."

Thẩm Hi Hòa hô hấp ngưng trệ, hắn nói: "Ta biết rồi. Vạn sự khởi đầu nan, nếu bán được cái đầu tiên, những cái sau cũng sẽ dễ bán ra thôi."

Trần thị hiểu rõ đạo lý này, có Thẩm Hi Hòa ở đây, nàng ta cũng không nóng nảy như vừa rồi nữa, "Tam Lang đệ chờ một lát, để tẩu làm bánh cho đệ, ai, sao đệ lại mặc bộ đồ này, ngày hôm qua vừa mới giặt hôm nay đã mặc rồi sao?"

Trần thị tận mắt nhìn thấy Thẩm Hi Hòa bưng chậu đi ra ngoài giặt đồ, cả đêm có thể khô được hay sao?

Thẩm Hi Hòa sờ sờ tay áo, "Đã khô rồi."

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Trần thị cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, có khô hay không cũng vậy, dù sao thì Thẩm Hi Hòa cũng đã mặc rồi.

Thẩm Đại Oa nhóm lửa, Trần thị nướng bánh, bánh nướng với mỡ hành, lại đem đồ ăn trong nồi hâm nóng lại, một miếng bánh mỏng, phết lên trên một ít tương đậu nành, một muỗng lớn đồ ăn, một cái trứng kho, lại cho thêm một muỗng đậu Hà Lan.

Sau khi cuốn xong bánh, Trần thị mỉm cười đưa cho Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa nhận lấy bánh, hắn tưởng rằng Cố Tiêu sẽ tới, cho nên mới mặc bộ quần áo này.

Kết quả là Cố Tiêu không có tới.

Thẩm Hi Hòa cắn một miếng bánh, vẫn là hương vị quen thuộc kia, nhưng hình như lại thiếu thiếu chút gì đó, hắn liếc nhìn tre xanh được thêu trên tay áo, nhịn không được hỏi: "Tiểu Tiểu hôm nay có.."

"Bánh này bán thế nào?" Một học sinh đột nhiên chen vào hỏi.

Nói không chừng đây chính là đơn hàng đầu tiên đấy, Trần thị không rảnh nói chuyện với Thẩm Hi Hòa nữa, vội nói: "Có loại bánh chay, cũng có loại cho thêm thịt và trứng gà, chay thì một văn tiền, nếu thêm thịt và trứng gà thì hai văn."

"Vậy thì ta muốn một cái thêm thịt." Thịt nghe có vẻ hời hơn nhiều so với trứng, chắc chắn là phải thêm thịt rồi.

Bán xong phần bánh này, trên mặt Trần thị liền mang theo nụ cười, Thẩm Hi Hòa cũng sắp ăn bánh xong rồi, hắn hỏi: "Đại tẩu, Tiểu Tiểu nàng có hỏi gì hay không.."

"Đây là bánh gì vậy, bán thế nào."

Lại thêm một người tới nữa, Trần thị giải thích một phen, bán được một cái thêm trứng.

Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi, hỏi đại oa, "Tiểu thẩm cháu có nói gì không.."

Đại oa không đồng ý mà nhìn Thẩm Hi Hòa, tiểu thẩm vì tiền đồ của tiểu thúc mà phải nói dối là muội muội của thúc ấy, tiểu thúc vì sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ.

"Tiểu cô cái gì cũng không nói."

Thẩm Hi Hòa mím môi, một lúc sau mới nói: "Ừ."

Hắn đi qua giúp đỡ thu tiền gói giấy dầu, sắp đến thời gian, Trần Ninh Viễn liền tìm tới đây.

"Hi Hòa huynh! Ta mua một cái bánh cuốn." Trần Ninh Viễn đã ăn cơm trưa rồi, nhưng bánh cuốn có thể để buổi tối ăn. Lần trước hắn đã ăn bánh mà Thẩm Hi Hòa đưa cho, về tình về lý thì cũng nên chiếu cố huynh đệ một chút.

Trần thị vui vẻ mà làm bánh, bởi vì là bạn cùng trường của Thẩm Hi Hòa mà còn bỏ thêm nhiều đồ ăn và đậu hơn.

Trần Ninh Viễn không nhịn được mà cắn một miếng, "Hi Hòa huynh, đậu này cũng thật là thơm."

Thẩm Hi Hòa sắc mặt không được tốt lắm, "Đương nhiên là ăn ngon."

Trần Ninh Viễn nói: "Hai văn tiền cũng không đắt lắm, so với để người trong nhà đưa cơm còn bớt việc hơn nhiều, trưa ngày mai ta sẽ ăn bánh cuốn."

Thẩm Hi Hòa: "Ăn đi."

Trần Ninh Viễn cảm thấy mọi chuyện đều rất tốt, chỉ là không nhìn thấy Cố Tiêu, "Vậy ngày mai lệnh muội có đến không?"

Chính Thẩm Hi Hòa cũng không biết Cố Tiêu có tới hay không, Trần Ninh Viễn ánh mắt sáng ngời, trong mắt còn mang theo ý cười.

Thẩm Hi Hòa và Trần Ninh Viễn là bạn cùng trường đã bảy năm, cũng biết gia đình hắn tương đối giàu có, lại là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ hắn cũng đang bàn đến chuyện hôn nhân của hắn.

Vậy thì thế nào, người Cố Tiêu thích chính là hắn, người luôn nhớ đến cũng là hắn.

Thẩm Hi Hòa nói: "Ngươi bớt hỏi thăm chuyện của muội ấy đi."

Trần Ninh Viễn: "Ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, huynh cũng đừng nóng giận. Hi Hòa huynh.. lá tre trên tay áo rất đẹp đó."

Thẩm Hi Hòa nâng tay lên, lại nhìn thêm hai cái nữa, "Ta cũng cảm thấy như vậy."

Câu nói kế tiếp của Trần Ninh Viễn cũng không nói ra được nữa, thời gian trước hắn có mua được một cây quạt, tre được vẽ trên mặt quạt thật sự rất đẹp, nhưng thật ra lại có chút giống với tre trên cổ tay áo của Thẩm Hi Hòa.

"Đi thôi, buổi chiều phải nghe tiên sinh giảng bài, chúng ta đi nhanh lên."

Trưa nay tổng cộng bán được mười ba cái bánh cuốn, tám cái thêm thịt, và năm cái bánh chay.

Cộng thêm tiền vốn và phần trưa nay bọn họ ăn, thì hôm nay coi như làm không công rồi.

Trần thị hậm hực, "Đại oa, bình thường một buổi sáng nhị thẩm con có thể bán được bao nhiêu?"

Thẩm Đại Oa thuận miệng đáp, "Khoảng hai mấy ba mươi cái."

Trần thị trong lòng lộp bộp một cái, ".. Con đi chỗ nhị thẩm con hỗ trợ đi, nương và nhị oa đi về trước."

Trần thị đẩy xe trở về nhà, trước tiên đi đến đông phòng giao tiền, "Nương, tổng cộng bán được 21 văn tiền, hôm nay mới là ngày đầu tiên, ngày mai việc buôn bán chắc chắn sẽ tốt hơn."

Chu thị gật đầu, "Ngày đầu tiên không lỗ vốn là được, ở bên ngoài cũng không được quên việc trong nhà, đừng có mà chuyện gì cũng đều ném cho Tiểu Tiểu."

Trần thị vội vàng đáp: "Nương nói phải."

Đi đi về về một chuyến cũng không dễ dàng gì, huống hồ còn phải đẩy xe đi, Trần thị nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu rửa đồ đạc, việc còn chưa làm xong, thì ngoài cửa đã truyền đến động tĩnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy là bọn Thẩm Nhị Lang đã trở về.

Bình thường Thẩm Nhị Lang bọn họ đều bán đến trời tối mới trở về, hôm nay tại sao lại về sớm như vậy.

Trần thị nhìn kỹ lại, phát hiện Lý thị hốc mắt đỏ bừng, "Xảy ra chuyện gì, sao lại khóc chứ?"

Lý thị đỡ bụng, lau khóe mắt, "Đại tẩu, trên phố nhiều thêm hai ba quầy bán bánh cuốn rồi, bọn họ còn chiếm chỗ của chúng ta nữa, chúng ta bị dồn vào trong một góc, cả một buổi sáng cũng không bán được mấy cái."

Đi tới lý luận với bọn họ lại không dám, Lý thị đang mang thai, càng nghĩ càng tức giận, đã khóc cả nửa ngày rồi.

Thẩm Nhị Lang thở dài, đại oa nói: "Nếu ngày mai bọn họ còn dám làm vậy, ta nhất định phải đánh bọn họ một trận mới được!"

Cố Tiêu nghe thấy động tĩnh liền từ trong phòng đi ra, quầy hàng ở đầu hẻm thu một văn tiền, ai đến sớm thì là của người đó.

Bọn họ ở chỗ đó bán bánh cuốn đã được vài ngày, những người buôn bán xung quanh cũng biết, vậy mà còn có thể bị người khác đoạt mất.

Cố Tiêu nói: "Nhị tẩu đang mang thai, khóc sẽ không tốt cho đứa nhỏ."

Hai mắt Lý thị sưng to như hạt óc chó, nàng ta không ngừng nức nở, nhưng cũng không khóc tiếp nữa.

Cố Tiêu nói: "Nếu hắn dám đoạt, thì chúng ta cũng đoạt lại không phải là được rồi sao, ngày mai để ta đi."

Cố Tiêu đã đoán trước được là sẽ có người học theo, nhưng không nghĩ tới có người ngay cả mặt mũi cũng không cần.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tiêu bảo Lý thị ở nhà, còn mình thì đi theo Thẩm Nhị Lang và Thẩm Đại Oa cùng vào thành.

Mấy nhà kia cũng là có chuẩn bị mà đến, tới sớm hơn nhiều so với bọn họ, đồ đạc cũng đã bày lên hết.

Chỗ cũ đã bị chiếm rồi, nhưng bên cạnh còn có một khoảng đất trống, miễn cưỡng có thể để xe vào, nhưng mà chỗ đứng thì có chút chật.

"Đại oa, để ở chỗ này đi."

Muốn cướp sinh ý sao, vậy thì để cho những người kia tận mắt nhìn thấy bọn họ kiếm tiền như thế nào, nếu không cái gì cũng sẽ không học được.

Thẩm Đại Oa nói: "Được! Tiểu cô."
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back