Chương 10: Lo lắng, ăn gì bổ nấy
Thẩm Hi Hòa nghe được từ đầu đến đuôi, hắn chính tai nghe được Cố Tiêu nói hận hắn không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng.
Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cái gì cũng dám nói.
Trên tay Trần thị cầm hành lá đã rửa sạch, vẫn còn nhỏ nước, Thẩm Hi Hòa gật đầu gọi một tiếng đại tẩu.
Trần thị cười nói: "Tam Lang đã trở về, trên đường vất vả rồi, tẩu đem hành đưa qua cho nương."
Trần thị vào phòng bếp, sân trước chỉ còn lại hai người Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa thần sắc nhàn nhạt, hắn nhìn Cố Tiêu một cái, Cố Tiêu cho rằng hắn sẽ giống như lần trước vậy, kêu cô vào phòng, sau đó giáo huấn một trận.
Thẩm Hi Hòa vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả lời còn chưa nói ra, đã nghe Cố Tiêu nói: "Muội đi hỗ trợ, trong phòng có nước lạnh, huynh rửa tay trước đi, một lát là có thể ăn cơm rồi."
Cố Tiêu vội vàng chui vào phòng bếp, cô cũng không ngốc, ở đó chờ bị Thẩm Hi Hòa giáo huấn sao, cùng hắn ở chung một chỗ còn không bằng đi nấu cơm đâu.
Nấu cơm vừa thơm vừa vui vẻ.
Giữa trưa làm bánh rán hành, quan trọng nhất chính là hành và bột mì, cho một miếng mỡ heo vào nồi đun nóng từ từ, sau đó rải một ít hành lá xắt nhỏ lên trên, chiên trong dầu nóng, cả phòng đều là mùi thơm của hành lá.
Quết dầu lên bột để tạo thành từng lớp, thoa một lớp dầu rồi gấp lại, cứ tiếp tục làm như vậy, đến lúc đó một chiếc bánh có thể có nhiều lớp.
Bột chủ yếu là dùng phần lớn bột mì trắng trộn thêm một ít bột khoai lang lại với nhau, cho nên có màu vàng nhạt, trong đó còn bỏ thêm hành lá, mặt bánh có màu xanh lá của hành, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.
Nồi canh sườn heo vẫn còn đang sôi sùng sục, nắp nồi thường bị đẩy lên bởi hơi nóng, mùi hương bay ra khắp mọi nơi.
Cơm là do Cố Tiêu làm, Trần thị và Lý thị phụ trách thêm củi, Chu thị ở một bên nhìn, bà không chỉ nhìn chằm chằm vào gạo và bột mì, còn nhìn xem dầu có dùng nhiều hay không.
Non nửa bình mỡ heo đã bị Cố Tiêu múc đi một nửa, Chu thị đau lòng không thôi, cái này để xào rau mỗi lần bỏ một ít, là có thể ăn được rất lâu đấy, Chu thị nhíu mày, "Dầu bỏ nhiều quá rồi, lần sau không được dùng nhiều như vậy nữa."
Cố Tiêu: "Con biết rồi nương, đợi lát nữa nương nếm thử xem, khẳng định là ăn ngon."
Chu thị xụ mặt nói: "Dùng nhiều dầu như vậy cho dù có hầm sừng bò cũng ăn ngon!"
Trần thị Lý thị kinh ngạc nhìn nhau, chỉ như vậy đã xong?
Nhớ trước đây khi các nàng nấu cơm, không cẩn thận bỏ nhiều dầu, Chu thị có thể răn dạy một hồi lâu, Cố Tiêu lúc này vừa dùng bột mì vừa dùng dầu, trong nồi còn hầm xương sườn đấy, mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng như vậy đã cho qua.
Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, "Nương, phòng bếp nhiều khói dầu, người mau về phòng nghỉ ngơi đi, cẩn thận bị sặc, con cùng với đại tẩu nhị tẩu ở chỗ này là đủ rồi."
Chu thị: "Ừ, cơm nấu xong rồi thì đi gọi cha con và những người khác trở về." Nói xong, thật sự đi ra khỏi phòng bếp.
Trần thị gả đến Thẩm gia đã mười mấy năm, còn chưa bao giờ thấy qua Chu thị như vậy, Chu thị quản gia rất nghiêm, lương thực đều do bà cất giữ, một bữa cơm dùng bao nhiêu dầu bao nhiêu muối đều có số lượng nhất định, khi nào thì giống như hôm nay chứ.
Mấy ngày nay trong nhà cũng đã mua thịt ăn rồi, trong tay cũng đã có một ít tiền, nghĩ như vậy, Chu thị thay đổi cũng không có gì kỳ quái.
Lý thị bụng đã lớn, ngồi trên ghế con nhóm lửa, nàng ta nói: "Hôm nay cơm thật là thơm."
Bánh có màu vàng kim, nhìn đã biết là dùng nhiều dầu.
Trần thị: "Cũng là nhờ có Tiểu Tiểu, chúng ta là dính được chút ánh sáng của Tam Lang, nhưng mà hôm nay Tam Lang trở về có chút sớm.."
Thẩm Hi Hòa được nghỉ về nhà, đi đường phải mất nửa canh giờ, hôm nay về nhanh hơn so với bình thường mười lăm phút.
Lý thị nói: "Có lẽ là vội vàng trở về, ở thư viện đã 5 ngày, nhớ nhà rồi."
Vừa nói, Lý thị vừa nhìn Cố Tiêu với ánh mắt trêu ghẹo.
"Còn không phải sao, Tiểu Tiểu vừa nói nhớ Tam Lang, Tam Lang liền về đến nhà." Trần thị ôn nhu cười.
Mặt Cố Tiêu bị nhiệt khí trong nồi bốc lên làm ửng hồng, lời là do cô nói, nên cô đành phải đáp lại, "Muội chỉ là thuận miệng nói thôi, làm sao biết tướng công thật sự đã trở lại."
Cô sau này nhất định sẽ nói ít làm nhiều, cho dù có nói gì, cũng sẽ không để cho Thẩm Hi Hòa nghe thấy.
Người cổ hủ, sắc mặt lại không hòa nhã, Cố Tiêu cũng có thể đoán được Thẩm Hi Hòa bây giờ đang suy nghĩ cái gì.
- - Cố Tiêu thật là chán ghét đến cực điểm!
- - nói cũng nói không thông, thật là phiền.
Thẩm Hi Hòa rửa sạch tay, hắn không mang nhiều đồ vật trở về, hai bộ quần áo, cùng một bọc nhỏ điểm tâm phải đưa cho Chu thị.
Căn phòng sạch sẽ, chăn trên giường được đặt ngay ngắn, cửa sổ mở ra, có ánh nắng chiếu vào phòng.
Thẩm Hi Hòa không khỏi nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Cố Tiêu, mặt mày linh động, rõ ràng giữa trưa ngày hôm qua mới thấy qua, nhưng mà giờ đã to gan lớn mật thành như vậy.
Cảnh xuân tươi đẹp, Thẩm Hi Hòa đi quanh phòng hai vòng, sau đó ra ngoài gọi Thẩm lão gia tử bọn họ về ăn cơm.
Giữa trưa ăn cơm, theo thường lệ vẫn là Chu thị phân chia bánh, một cân xương sườn không được mấy miếng, Thẩm lão gia tử một miếng, Thẩm Hi Hòa một miếng, hai miếng cho Cố Tiêu, đại phòng nhị phòng mỗi phòng một miếng.
Còn dư lại hai miếng, Chu thị không ăn, cũng không nỡ ăn, nên giữ lại cho Thẩm Hi Hòa ăn vào buổi tối, miếng còn lại giữ cho Tiểu Tiểu.
Một bàn người nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt, ai cũng muốn ăn, Cố Tiêu cúi đầu, đem xương sườn trong chén mình gắp lên.
Dịch giả: Hoa Hoa Hạ
Hai miếng thịt lần trước, Cố Tiêu phải cho Thẩm Hi Hòa, lần này..
Xương sườn được đặt ở trong chén Chu thị.
Chu thị ừ một tiếng, Cố Tiêu là thật tâm cho bà, bà liền nhận, sau này thiên vị thêm chút là được.
"Thịt là Tiểu Tiểu mua để Tam Lang bồi bổ thân mình, chỉ có mấy miếng này, nhiều hơn thì không có." Chu thị phân xong thịt lại đến phân bánh, bánh rán hành còn bốc khói nghi ngút, mỗi người một cái, nam nhân thì có thêm cái thứ hai.
Sắc mặt Chu thị tốt hơn một chút, cô cắn một miếng xương sườn, dùng nước trong hầm, hầm hơn một canh giờ, thịt mềm vừa thơm vừa nhừ, ăn thật sự rất ngon.
Thẩm Hi Hòa cúi đầu ăn cơm, trong lòng có chút phức tạp.
Ăn trưa xong, nghỉ một lát phải đi làm việc tiếp, Cố Tiêu muốn nằm nghỉ thêm một lát, Thẩm Hi Hòa vừa trở lại cô cũng chỉ có thể ngủ trên tràng kỷ thôi, một lát sau, cửa bị đẩy ra, Thẩm Hi Hòa nói với Cố Tiêu: ".. Tiểu Tiểu, muội đi ra ngoài một chút."
Cố Tiêu ngồi dậy, "Muội vì sao phải đi ra ngoài a?"
Thẩm Hi Hòa: "Ta muốn thay quần áo."
Xuống đồng làm việc phải mặc áo vải thô, bộ trên người này không được.
Trên đời này còn có người nào bá đạo và vô lý hơn so với Thẩm Hi Hòa không? Chỉ là thay quần áo mà thôi vì sao lại muốn cô đi ra ngoài chứ, giống như cô sẽ nhìn lén không bằng, Cố Tiêu hít sâu một hơi, từ trên tràng kỷ bước xuống, "Được, muội bây giờ sẽ đi ra ngoài."
Thẩm Hi Hòa đứng ở bên cạnh trường kỷ, có chút bất lực, hắn cũng không biết là có chuyện gì, rõ ràng không có ý muốn đuổi Cố Tiêu ra ngoài mà, hắn trầm giọng nói: "Tiểu Tiểu.."
"Huynh yên tâm, cửa muội cũng sẽ giúp huynh đóng lại." Cố Tiêu mới không muốn nhìn, có cho cô bạc cô cũng không thèm nhìn đâu.
Cố Tiêu đi ra khỏi phòng, càng nghĩ càng tức giận, Thẩm Hi Hòa nghĩ cô là người như thế nào chứ, cô sẽ nhìn lén sao?
Thẩm Hi Hòa nhanh chóng thay xong quần áo, mở cửa ra, ngoài cửa đã không còn bóng dáng Cố Tiêu nữa, Thẩm Hi Hòa ở trong sân tìm không thấy người lại đi phòng bếp tìm, nhưng phòng bếp cũng không có.
Trần thị đang thu dọn chén đũa, Thẩm Hi Hòa hỏi: "Đại tẩu, Tiểu Tiểu đâu rồi?"
Trần thị nói: "Mới vừa đi ra ngoài, chắc là ra ngoài ruộng rồi."
Đang giữa trưa, Thẩm lão gia tử còn đang ở trong phòng chưa ra ngoài, Thẩm Hi Hòa nói: "Đại tẩu, vậy ta ra ngoài ruộng trước đây."
Đất nhà Thẩm gia ở sau thôn, mấy ngày nay đã trồng tổng cộng năm mẫu, hai ngày nay trời không mưa, cho nên phải đi gánh nước về tưới.
Sông cách ruộng một đoạn đường, gánh nước rất phí sức, Cố Tiêu đứng ở bờ sông, trong tay cầm một đống cỏ.
Thẩm Hi Hòa người này, đọc sách giỏi, chỉ là đầu óc không tốt, nên đến bờ sông rửa sạch sẽ đi, trong sách nói tính cách của Thẩm Hi Hòa giống với Chu thị, nhưng cô thật sự không nhìn ra.
Động tác trên tay Cố Tiêu cũng không dừng lại, đem cỏ đan thành một sợi dây cỏ, mùa này cỏ cứng hơn nhiều, dây cỏ đan ra cũng chắc chắn hơn nhiều.
Một đống dây cỏ từ từ biến thành lưới cá, trong lòng Cố Tiêu cũng không tức giận như vậy nữa, Thẩm Hi Hòa ở trong nhà của mình, còn cô chỉ là con dâu nuôi từ bé vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, còn không phải hắn nói cái gì chính là cái đó sao, phải tích góp nhiều thêm chút tiền, mới có thể rời đi sớm một chút.
Lưới cá không lớn lắm, Cố Tiêu thử quăng nó xuống sông, cô đã từng làm qua lưới cá, nhưng mà chưa đánh qua cá bao giờ, dưới sông nhiều cỏ, sau một lúc chờ đợi Cố Tiêu thử nhấc lưới lên, lưới cá nặng đến kinh người.
Cố Tiêu sức lực nhỏ, kéo lưới cũng vô cùng tốn sức, nhưng lại không nỡ bỏ tay ra, lỡ như bên trong tất cả đều là cá thì sao.
Cô đã rất lâu không được ăn cá rồi, nếu là cá lớn thì có thể hầm ăn, nếu là nhỏ thì xin Chu thị một ít dầu, chiên chắc là không được, nhưng rán sơ qua chắc là có thể.
Cố Tiêu dùng sức kéo mạnh lưới cá lên, Thẩm Hi Hòa cuối cùng cũng từ trong nhà tìm ra tới, hắn xa xa nhìn thấy Cố Tiêu đứng ở bờ sông, nửa người đã hướng xuống dưới, vội vàng hét lên, "Cố Tiêu!"
Cố Tiêu hoảng sợ, "Thẩm.. Tướng công, huynh mau tới đây, trong này có cái gì đó!"
Tim Thẩm Hi Hòa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trước giáo huấn Cố Tiêu một trận, "Muội tới bờ sông làm cái gì, muội có biết sông này có bao nhiêu sâu có bao nhiêu lạnh không, bây giờ đang là giữa trưa, bên ngoài đến một người cũng không có, lỡ như rớt xuống, ai sẽ cứu được muội!"
Cố Tiêu: "Huynh trước đừng nói chuyện, kéo lưới, nhanh kéo lưới nha!"
Thẩm Hi Hòa mím môi, vòng qua tay Cố Tiêu, đem lưới kéo lên, lưới cá được kéo lên, bên trong có năm sáu con cá đang giãy dụa, còn lại đều là cỏ màu xanh lá.
Thực sự có cá nha, ánh mắt Cố Tiêu sáng lên, "Cá này cũng phải nặng đến hai ba cân đó!"
Thẩm Hi Hòa trầm mặc không nói
Cố Tiêu vui vẻ nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, có cá ăn rồi."
Thẩm Hi Hòa vẫn còn đang giận dỗi, trong lòng Cố Tiêu rất vui, nên không so đo cùng hắn, "Ai, muội chắc chắn sẽ không để lưới cá kéo muội xuống đâu, cùng lắm thì bỏ đi, tướng công, cá có thể cho huynh bổ thân thể, canh cá bổ nhất."
Loại lời nói này Cố Tiêu đã nói qua rất nhiều lần, chuyện gì chỉ cần đem Thẩm Hi Hòa đặt ở phía trước, thì sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
Cho nên nói vô cùng thuận miệng.
Sáu con cá, một con nặng hai ba cân, cá kho nấu canh làm cá viên, ăn thế nào mà không được!
Thẩm Hi Hòa nghẹn họng: "Muội ra đây là vì bắt cá cho ta.. bổ thân mình?"
Cố Tiêu chớp chớp mắt, dù sao Thẩm Hi Hòa cũng sẽ ăn, nói như vậy cũng không sai, "Đúng rồi, huynh đọc sách đầu óc mệt mỏi, đầu cá đều để cho huynh ăn."
Ăn cái gì bổ cái gì, lấy hình bổ hình, bổ cái đầu óc thích suy nghĩ miên man này của Thẩm Hi Hòa.
Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cái gì cũng dám nói.
Trên tay Trần thị cầm hành lá đã rửa sạch, vẫn còn nhỏ nước, Thẩm Hi Hòa gật đầu gọi một tiếng đại tẩu.
Trần thị cười nói: "Tam Lang đã trở về, trên đường vất vả rồi, tẩu đem hành đưa qua cho nương."
Trần thị vào phòng bếp, sân trước chỉ còn lại hai người Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa thần sắc nhàn nhạt, hắn nhìn Cố Tiêu một cái, Cố Tiêu cho rằng hắn sẽ giống như lần trước vậy, kêu cô vào phòng, sau đó giáo huấn một trận.
Thẩm Hi Hòa vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả lời còn chưa nói ra, đã nghe Cố Tiêu nói: "Muội đi hỗ trợ, trong phòng có nước lạnh, huynh rửa tay trước đi, một lát là có thể ăn cơm rồi."
Cố Tiêu vội vàng chui vào phòng bếp, cô cũng không ngốc, ở đó chờ bị Thẩm Hi Hòa giáo huấn sao, cùng hắn ở chung một chỗ còn không bằng đi nấu cơm đâu.
Nấu cơm vừa thơm vừa vui vẻ.
Giữa trưa làm bánh rán hành, quan trọng nhất chính là hành và bột mì, cho một miếng mỡ heo vào nồi đun nóng từ từ, sau đó rải một ít hành lá xắt nhỏ lên trên, chiên trong dầu nóng, cả phòng đều là mùi thơm của hành lá.
Quết dầu lên bột để tạo thành từng lớp, thoa một lớp dầu rồi gấp lại, cứ tiếp tục làm như vậy, đến lúc đó một chiếc bánh có thể có nhiều lớp.
Bột chủ yếu là dùng phần lớn bột mì trắng trộn thêm một ít bột khoai lang lại với nhau, cho nên có màu vàng nhạt, trong đó còn bỏ thêm hành lá, mặt bánh có màu xanh lá của hành, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.
Nồi canh sườn heo vẫn còn đang sôi sùng sục, nắp nồi thường bị đẩy lên bởi hơi nóng, mùi hương bay ra khắp mọi nơi.
Cơm là do Cố Tiêu làm, Trần thị và Lý thị phụ trách thêm củi, Chu thị ở một bên nhìn, bà không chỉ nhìn chằm chằm vào gạo và bột mì, còn nhìn xem dầu có dùng nhiều hay không.
Non nửa bình mỡ heo đã bị Cố Tiêu múc đi một nửa, Chu thị đau lòng không thôi, cái này để xào rau mỗi lần bỏ một ít, là có thể ăn được rất lâu đấy, Chu thị nhíu mày, "Dầu bỏ nhiều quá rồi, lần sau không được dùng nhiều như vậy nữa."
Cố Tiêu: "Con biết rồi nương, đợi lát nữa nương nếm thử xem, khẳng định là ăn ngon."
Chu thị xụ mặt nói: "Dùng nhiều dầu như vậy cho dù có hầm sừng bò cũng ăn ngon!"
Trần thị Lý thị kinh ngạc nhìn nhau, chỉ như vậy đã xong?
Nhớ trước đây khi các nàng nấu cơm, không cẩn thận bỏ nhiều dầu, Chu thị có thể răn dạy một hồi lâu, Cố Tiêu lúc này vừa dùng bột mì vừa dùng dầu, trong nồi còn hầm xương sườn đấy, mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng như vậy đã cho qua.
Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, "Nương, phòng bếp nhiều khói dầu, người mau về phòng nghỉ ngơi đi, cẩn thận bị sặc, con cùng với đại tẩu nhị tẩu ở chỗ này là đủ rồi."
Chu thị: "Ừ, cơm nấu xong rồi thì đi gọi cha con và những người khác trở về." Nói xong, thật sự đi ra khỏi phòng bếp.
Trần thị gả đến Thẩm gia đã mười mấy năm, còn chưa bao giờ thấy qua Chu thị như vậy, Chu thị quản gia rất nghiêm, lương thực đều do bà cất giữ, một bữa cơm dùng bao nhiêu dầu bao nhiêu muối đều có số lượng nhất định, khi nào thì giống như hôm nay chứ.
Mấy ngày nay trong nhà cũng đã mua thịt ăn rồi, trong tay cũng đã có một ít tiền, nghĩ như vậy, Chu thị thay đổi cũng không có gì kỳ quái.
Lý thị bụng đã lớn, ngồi trên ghế con nhóm lửa, nàng ta nói: "Hôm nay cơm thật là thơm."
Bánh có màu vàng kim, nhìn đã biết là dùng nhiều dầu.
Trần thị: "Cũng là nhờ có Tiểu Tiểu, chúng ta là dính được chút ánh sáng của Tam Lang, nhưng mà hôm nay Tam Lang trở về có chút sớm.."
Thẩm Hi Hòa được nghỉ về nhà, đi đường phải mất nửa canh giờ, hôm nay về nhanh hơn so với bình thường mười lăm phút.
Lý thị nói: "Có lẽ là vội vàng trở về, ở thư viện đã 5 ngày, nhớ nhà rồi."
Vừa nói, Lý thị vừa nhìn Cố Tiêu với ánh mắt trêu ghẹo.
"Còn không phải sao, Tiểu Tiểu vừa nói nhớ Tam Lang, Tam Lang liền về đến nhà." Trần thị ôn nhu cười.
Mặt Cố Tiêu bị nhiệt khí trong nồi bốc lên làm ửng hồng, lời là do cô nói, nên cô đành phải đáp lại, "Muội chỉ là thuận miệng nói thôi, làm sao biết tướng công thật sự đã trở lại."
Cô sau này nhất định sẽ nói ít làm nhiều, cho dù có nói gì, cũng sẽ không để cho Thẩm Hi Hòa nghe thấy.
Người cổ hủ, sắc mặt lại không hòa nhã, Cố Tiêu cũng có thể đoán được Thẩm Hi Hòa bây giờ đang suy nghĩ cái gì.
- - Cố Tiêu thật là chán ghét đến cực điểm!
- - nói cũng nói không thông, thật là phiền.
Thẩm Hi Hòa rửa sạch tay, hắn không mang nhiều đồ vật trở về, hai bộ quần áo, cùng một bọc nhỏ điểm tâm phải đưa cho Chu thị.
Căn phòng sạch sẽ, chăn trên giường được đặt ngay ngắn, cửa sổ mở ra, có ánh nắng chiếu vào phòng.
Thẩm Hi Hòa không khỏi nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Cố Tiêu, mặt mày linh động, rõ ràng giữa trưa ngày hôm qua mới thấy qua, nhưng mà giờ đã to gan lớn mật thành như vậy.
Cảnh xuân tươi đẹp, Thẩm Hi Hòa đi quanh phòng hai vòng, sau đó ra ngoài gọi Thẩm lão gia tử bọn họ về ăn cơm.
Giữa trưa ăn cơm, theo thường lệ vẫn là Chu thị phân chia bánh, một cân xương sườn không được mấy miếng, Thẩm lão gia tử một miếng, Thẩm Hi Hòa một miếng, hai miếng cho Cố Tiêu, đại phòng nhị phòng mỗi phòng một miếng.
Còn dư lại hai miếng, Chu thị không ăn, cũng không nỡ ăn, nên giữ lại cho Thẩm Hi Hòa ăn vào buổi tối, miếng còn lại giữ cho Tiểu Tiểu.
Một bàn người nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt, ai cũng muốn ăn, Cố Tiêu cúi đầu, đem xương sườn trong chén mình gắp lên.
Dịch giả: Hoa Hoa Hạ
Hai miếng thịt lần trước, Cố Tiêu phải cho Thẩm Hi Hòa, lần này..
Xương sườn được đặt ở trong chén Chu thị.
Chu thị ừ một tiếng, Cố Tiêu là thật tâm cho bà, bà liền nhận, sau này thiên vị thêm chút là được.
"Thịt là Tiểu Tiểu mua để Tam Lang bồi bổ thân mình, chỉ có mấy miếng này, nhiều hơn thì không có." Chu thị phân xong thịt lại đến phân bánh, bánh rán hành còn bốc khói nghi ngút, mỗi người một cái, nam nhân thì có thêm cái thứ hai.
Sắc mặt Chu thị tốt hơn một chút, cô cắn một miếng xương sườn, dùng nước trong hầm, hầm hơn một canh giờ, thịt mềm vừa thơm vừa nhừ, ăn thật sự rất ngon.
Thẩm Hi Hòa cúi đầu ăn cơm, trong lòng có chút phức tạp.
Ăn trưa xong, nghỉ một lát phải đi làm việc tiếp, Cố Tiêu muốn nằm nghỉ thêm một lát, Thẩm Hi Hòa vừa trở lại cô cũng chỉ có thể ngủ trên tràng kỷ thôi, một lát sau, cửa bị đẩy ra, Thẩm Hi Hòa nói với Cố Tiêu: ".. Tiểu Tiểu, muội đi ra ngoài một chút."
Cố Tiêu ngồi dậy, "Muội vì sao phải đi ra ngoài a?"
Thẩm Hi Hòa: "Ta muốn thay quần áo."
Xuống đồng làm việc phải mặc áo vải thô, bộ trên người này không được.
Trên đời này còn có người nào bá đạo và vô lý hơn so với Thẩm Hi Hòa không? Chỉ là thay quần áo mà thôi vì sao lại muốn cô đi ra ngoài chứ, giống như cô sẽ nhìn lén không bằng, Cố Tiêu hít sâu một hơi, từ trên tràng kỷ bước xuống, "Được, muội bây giờ sẽ đi ra ngoài."
Thẩm Hi Hòa đứng ở bên cạnh trường kỷ, có chút bất lực, hắn cũng không biết là có chuyện gì, rõ ràng không có ý muốn đuổi Cố Tiêu ra ngoài mà, hắn trầm giọng nói: "Tiểu Tiểu.."
"Huynh yên tâm, cửa muội cũng sẽ giúp huynh đóng lại." Cố Tiêu mới không muốn nhìn, có cho cô bạc cô cũng không thèm nhìn đâu.
Cố Tiêu đi ra khỏi phòng, càng nghĩ càng tức giận, Thẩm Hi Hòa nghĩ cô là người như thế nào chứ, cô sẽ nhìn lén sao?
Thẩm Hi Hòa nhanh chóng thay xong quần áo, mở cửa ra, ngoài cửa đã không còn bóng dáng Cố Tiêu nữa, Thẩm Hi Hòa ở trong sân tìm không thấy người lại đi phòng bếp tìm, nhưng phòng bếp cũng không có.
Trần thị đang thu dọn chén đũa, Thẩm Hi Hòa hỏi: "Đại tẩu, Tiểu Tiểu đâu rồi?"
Trần thị nói: "Mới vừa đi ra ngoài, chắc là ra ngoài ruộng rồi."
Đang giữa trưa, Thẩm lão gia tử còn đang ở trong phòng chưa ra ngoài, Thẩm Hi Hòa nói: "Đại tẩu, vậy ta ra ngoài ruộng trước đây."
Đất nhà Thẩm gia ở sau thôn, mấy ngày nay đã trồng tổng cộng năm mẫu, hai ngày nay trời không mưa, cho nên phải đi gánh nước về tưới.
Sông cách ruộng một đoạn đường, gánh nước rất phí sức, Cố Tiêu đứng ở bờ sông, trong tay cầm một đống cỏ.
Thẩm Hi Hòa người này, đọc sách giỏi, chỉ là đầu óc không tốt, nên đến bờ sông rửa sạch sẽ đi, trong sách nói tính cách của Thẩm Hi Hòa giống với Chu thị, nhưng cô thật sự không nhìn ra.
Động tác trên tay Cố Tiêu cũng không dừng lại, đem cỏ đan thành một sợi dây cỏ, mùa này cỏ cứng hơn nhiều, dây cỏ đan ra cũng chắc chắn hơn nhiều.
Một đống dây cỏ từ từ biến thành lưới cá, trong lòng Cố Tiêu cũng không tức giận như vậy nữa, Thẩm Hi Hòa ở trong nhà của mình, còn cô chỉ là con dâu nuôi từ bé vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, còn không phải hắn nói cái gì chính là cái đó sao, phải tích góp nhiều thêm chút tiền, mới có thể rời đi sớm một chút.
Lưới cá không lớn lắm, Cố Tiêu thử quăng nó xuống sông, cô đã từng làm qua lưới cá, nhưng mà chưa đánh qua cá bao giờ, dưới sông nhiều cỏ, sau một lúc chờ đợi Cố Tiêu thử nhấc lưới lên, lưới cá nặng đến kinh người.
Cố Tiêu sức lực nhỏ, kéo lưới cũng vô cùng tốn sức, nhưng lại không nỡ bỏ tay ra, lỡ như bên trong tất cả đều là cá thì sao.
Cô đã rất lâu không được ăn cá rồi, nếu là cá lớn thì có thể hầm ăn, nếu là nhỏ thì xin Chu thị một ít dầu, chiên chắc là không được, nhưng rán sơ qua chắc là có thể.
Cố Tiêu dùng sức kéo mạnh lưới cá lên, Thẩm Hi Hòa cuối cùng cũng từ trong nhà tìm ra tới, hắn xa xa nhìn thấy Cố Tiêu đứng ở bờ sông, nửa người đã hướng xuống dưới, vội vàng hét lên, "Cố Tiêu!"
Cố Tiêu hoảng sợ, "Thẩm.. Tướng công, huynh mau tới đây, trong này có cái gì đó!"
Tim Thẩm Hi Hòa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trước giáo huấn Cố Tiêu một trận, "Muội tới bờ sông làm cái gì, muội có biết sông này có bao nhiêu sâu có bao nhiêu lạnh không, bây giờ đang là giữa trưa, bên ngoài đến một người cũng không có, lỡ như rớt xuống, ai sẽ cứu được muội!"
Cố Tiêu: "Huynh trước đừng nói chuyện, kéo lưới, nhanh kéo lưới nha!"
Thẩm Hi Hòa mím môi, vòng qua tay Cố Tiêu, đem lưới kéo lên, lưới cá được kéo lên, bên trong có năm sáu con cá đang giãy dụa, còn lại đều là cỏ màu xanh lá.
Thực sự có cá nha, ánh mắt Cố Tiêu sáng lên, "Cá này cũng phải nặng đến hai ba cân đó!"
Thẩm Hi Hòa trầm mặc không nói
Cố Tiêu vui vẻ nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, có cá ăn rồi."
Thẩm Hi Hòa vẫn còn đang giận dỗi, trong lòng Cố Tiêu rất vui, nên không so đo cùng hắn, "Ai, muội chắc chắn sẽ không để lưới cá kéo muội xuống đâu, cùng lắm thì bỏ đi, tướng công, cá có thể cho huynh bổ thân thể, canh cá bổ nhất."
Loại lời nói này Cố Tiêu đã nói qua rất nhiều lần, chuyện gì chỉ cần đem Thẩm Hi Hòa đặt ở phía trước, thì sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
Cho nên nói vô cùng thuận miệng.
Sáu con cá, một con nặng hai ba cân, cá kho nấu canh làm cá viên, ăn thế nào mà không được!
Thẩm Hi Hòa nghẹn họng: "Muội ra đây là vì bắt cá cho ta.. bổ thân mình?"
Cố Tiêu chớp chớp mắt, dù sao Thẩm Hi Hòa cũng sẽ ăn, nói như vậy cũng không sai, "Đúng rồi, huynh đọc sách đầu óc mệt mỏi, đầu cá đều để cho huynh ăn."
Ăn cái gì bổ cái gì, lấy hình bổ hình, bổ cái đầu óc thích suy nghĩ miên man này của Thẩm Hi Hòa.
Chỉnh sửa cuối: