Xuyên Không [Edit] Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử - Tương Nguyệt Khứ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hoa Hoa Hạ, 2 Tháng chín 2022.

  1. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên truyện: Xuyên thành con dâu nuôi từ bé của nam chủ trong truyện khoa cử

    Tác giả: Tương Nguyệt Khứ

    Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên sách, Làm ruộng, Mỹ thực, 1v1.​

    Edit: Hoa Hoa Hạ

    Tình trạng: Hoàn thành

    Thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Hoa Hoa Hạ

    - Văn án -​

    Cố Tiêu xuyên thành con dâu nuôi từ bé mất sớm của nam chính Thẩm Hi Hòa trong truyện khoa cử.

    Dựa theo nội dung cốt truyện, cô sẽ ăn trộm tiền đi thi của nam chính rồi bỏ trốn, nhưng không may bị bắt tại trận rồi bị đuổi ra khỏi nhà, không may rơi xuống vách núi chết không toàn thây.

    Mà Thẩm Hi Hòa sau này sẽ được ghi tên trên bảng vàng, thăng quan tiến chức, quang tông diệu tổ, còn cưới được nữ chính có tâm địa thiện lương.

    Cố Tiêu xuyên đến hiện trường trộm tiền, mà ở bên ngoài có người đang chờ bắt cô.

    Cố Tiêu nhịn đau thả hai văn vào trong túi tiền, miệng lẩm bẩm, "Ta nhất định sẽ tích góp đủ quà nhập học cho tướng công!"

    * * *

    Lấy cớ tích góp quà nhập học cho Thẩm Hi Hòa, Cố Tiêu đã bí mật tiết kiệm không ít tiền, chờ ngày nào đó sẽ rời đi.

    Nhưng thái độ của Thẩm gia chậm rãi thay đổi.

    Mẹ chồng bất công: "Ta coi Tiểu Tiểu như nữ nhi thân sinh của mình."

    Hai vị tẩu tử: "Cưới được Tiểu Tiểu, phần mộ tổ tiên của Thẩm gia cũng tỏa khói rồi."

    Ngay cả Thẩm Hi Hòa, cũng lén đưa tiền cho Cố Tiêu, "Nàng tự mua đồ ăn đi."

    Tiểu kịch trường:

    Thẩm Hi Hòa rất không thích người vợ nuôi từ bé này, ngay cả giữa trưa cũng không muốn cô đến đưa cơm, vì thế hắn nói với Chu thị, để cháu trai tới đưa.

    Chỉ là mỗi ngày đưa cơm, lời dặn dò ấm áp, sớm đã thành thói quen.

    Cho đến một ngày nào đó, người đưa cơm lại thành cháu trai.

    Thẩm Hi Hòa nhìn nửa ngày, không thể tin được nói: "Như thế nào lại là cháu? Chỉ có một mình cháu sao? Tiểu thẩm cháu đâu?"

    * * *

    Cố Tiêu mỗi ngày đều phải đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa.

    Từ thôn Thượng Dương đến huyện Quảng Ninh phải đi mười mấy dặm đường, nếu không phải có thể tiện đường đi bán đồ, cô đã sớm không muốn đi.

    Sau này, mẹ chồng nói với cô, không cần đưa cơm nữa, cô muốn khi nào đi huyện thành thì đi, giữa trưa nắng gắt, chúng ta không nên chịu tội.

    Cố Tiêu không nói hai lời liền đồng ý.

    Vai chính: Cố Tiêu, Thẩm Hi Hòa

    Một câu tóm tắt: Đem tướng công treo ở bên miệng, mà không phải để ở trong lòng

    Kết luận: Lấy chân thành đối đãi, người tất sẽ đối xử chân thành với bạn
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười 2022
  2. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Trộm tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Tiêu mở mắt ra, thấy trong tay đang cầm một túi tiền.

    Hai bên mép đã ma sát đến trắng bệch, chỉ là hoa văn phía trên vẫn còn tinh xảo đẹp mắt.

    Túi tiền nửa mở, lộ ra hai khối bạc vụn bên trong, Cố Tiêu không hiểu, trên tay cô vì sao lại có túi tiền này.

    Cố Tiêu đem túi tiền mở ra, bên trong trừ bỏ thỏi bạc, còn có vài xâu tiền đồng, cô nhìn túi tiền này cảm thấy có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ ra mình đã nhìn thấy túi tiền này ở đâu.

    Là mấy ngày hôm trước xem qua cuốn sách khoa cử kia.

    Nam chính Thẩm Hi Hòa từ nhỏ đã thông tuệ, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, một đường thi đậu, thi đậu tam nguyên, nhưng Thẩm gia chỉ là nông gia bình thường, mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, cho dù người một nhà chỉ lo cho một người Thẩm Hi Hòa đi học, hoàn cảnh cũng rất khó khăn.

    Mà túi tiền này là do mẫu thân Chu thị của Thẩm Hi Hòa quản, giấu ở dưới đáy cái bình gốm thứ ba trong đông phòng, là từng đồng từng đồng tích góp lên.

    Xem đi xem lại nhiều lần, lại quý trọng, cho nên hai bên mép túi đã có chút phai màu.

    Cố Tiêu toát mồ hôi lạnh, cô tại sao lại cầm túi tiền này, chẳng lẽ cô xuyên qua, xuyên thành Chu thị?

    Trong phòng im ắng, Cố Tiêu nhìn tay mình, lại sờ sờ khuôn mặt mình, trong sách nói Chu thị đã qua 50 tuổi, cô sờ khuôn mặt mình như thế nào cũng không giống đã 50 tuổi, nhưng ngoài Chu thị, còn có thể là ai.

    Cố Tiêu lại nhớ tới một người.

    Chu thị đau lòng Thẩm Hi Hòa, ở thôn bên cạnh mua một cô gái về làm con dâu nuôi từ bé cho Thẩm Hi Hòa.

    Theo lý thuyết Thẩm Hi Hòa vào triều làm quan, con dâu nuôi từ bé có thể làm vợ của quan nhân, chỉ là lúc cô trộm bạc đi thi của Thẩm Hi Hòa rồi bỏ trốn, lại còn bị bắt tại trận.

    Người Thẩm gia trong mắt không chứa được một hạt cát, đem đứa con dâu nuôi từ bé này đuổi ra ngoài, bị đuổi đi còn chưa tính, con dâu nuôi từ bé này cuối cùng ngã xuống vách núi, chết không toàn thây.

    Cô con dâu nuôi từ bé kia tên là Cố Tiểu.

    Cố Tiêu cảm thấy bạc trong tay nóng bỏng vô cùng, lúc trước xem cuốn sách khoa cử kia, cảm thấy nam chính một đường phong quang, từ tú tài cử nhân, đến cống sĩ tiến sĩ, cuối cùng thi đậu Trạng Nguyên, thăng quan tiến chức một đường thẳng tiến, cuối cùng còn cưới được nữ chính có tâm địa thiện lương, trong lòng chỉ thấy vô cùng sảng khoái.

    Nếu cô xuyên thành Cố Tiểu, vậy sự việc liền không đơn giản như vậy.

    Bây giờ bên ngoài cửa chắc chắn đang có người đứng chờ cô đây.

    Cố Tiêu muốn đem bạc trả lại, ít nhất không bị đuổi ra ngoài, chuyện sau này để sau này hẵy tính, chỉ cần không lấy trộm, cái gì cũng dễ nói.

    Nhưng người ngoài cửa đã chờ không kịp, bắt trộm phải chớp đúng thời cơ, Cố Tiểu đã vào phòng lấy túi tiền ra, không bắt nàng thì còn đợi cái gì.

    Trần thị vợ của Đại Lang nhỏ giọng nói: "Đó là bạc đi thi của Tam Lang, thật làm cho người ta tâm lạnh." Nói xong, cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Chu thị.

    Sắc mặt Chu thị rất khó coi, bà ngũ quan đoan chính, làm lụng vất vả hơn phân nửa đời người, khóe mắt và trán đều có nếp nhăn, ngày thường không thích cười, bây giờ hai mắt lộ ra hàn quang làm người khác sợ hãi.

    Chu thị cảm thấy bản thân đã nhìn lầm, lúc trước mua Cố Tiểu là bởi vì nàng xinh đẹp, hơn nữa đạo sĩ đã tính qua, mệnh cách của Cố Tiểu cùng Thẩm Hi Hòa cực kỳ tương xứng, kết quả thế nào, Cố Tiểu thế nhưng lại trộm tiền.

    Thẩm gia tuyệt đối không thể tha thứ cho người trộm cắp!

    Cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, cửa đã cũ nên di chuyển một chút liền kêu kẽo kẹt, Cố Tiêu trong lòng lộp bộp lại không dám quay đầu lại, cô khẩn trương mà nắm quần áo trước ngực, lại sờ đến hai đồng tiền.

    Đây có lẽ là do nguyên thân tích góp hồi lâu mới có được.

    Cố Tiêu cắn răng, hạ quyết tâm, đem tiền đồng để vào túi tiền, trong miệng thì thầm: "Ta nhất định phải tích góp đủ quà nhập học cho tướng công!"

    Không nghe thấy âm thanh phía sau, bên ngoài yên tĩnh, giống như giọng nói vừa rồi chỉ là ảo giác của cô vậy.

    Cố Tiêu đem túi tiền trả lại chỗ cũ, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đợi trong chốc lát mới từ trong phòng đi ra.

    Thẩm gia là nông gia có người đi học, có ba gian phòng chính, sáu gian nhà kề. Vợ chồng Chu thị ở đông phòng, Đại Lang Nhị Lang của Thẩm gia cùng mấy đứa con ở nhà kề, Thẩm Hi Hòa ở tây phòng.

    Cố Tiểu đi theo Thẩm Hi Hòa, nên tất nhiên cũng ở tây phòng. Thấy bên ngoài không có ai, Cố Tiêu chạy nhanh vào phòng.

    Trong phòng trống trải, án thư, đèn dầu, một chiếc giường, còn có một tràng kỷ nhỏ.

    Cố Tiêu ngồi ở trên giường trong chốc lát, đầu óc còn ong ong, cũng không biết nên làm gì.

    Tại sao lại xuyên thành Cố Tiểu chứ, rõ ràng ngày hôm qua vẫn là bà chủ cửa hàng thủ công có trăm vạn fans, vừa ngủ một giấc đã trở thành Cố Tiểu.

    Thẩm Hi Hòa từ trước đến nay chưa từng thích cô con dâu nuôi từ bé này, sau này người làm quan là hắn, người được thăng quan tiến chức là hắn, người cưới được cô nương xinh đẹp vẫn là hắn.

    Còn bị đuổi là nàng, lưu lạc bên ngoài là nàng, người chết không toàn thây vẫn là nàng.

    Cố Tiêu khóc không ra nước mắt, lại nói ở bên kia, Chu thị cùng Trần thị từ trong phòng ra ngoài, sợ gặp phải sẽ xấu hổ nên đợi ở tiền viện.

    Chu thị vẫn có chút yên tâm, ngày thường Cố Tiểu không thích nói chuyện, nhưng vẫn có lòng, hai đồng tiền kia tuy rằng không đáng giá gì, nhưng cũng là một mảnh tâm ý.

    Sắc mặt Trần thị phức tạp, nàng ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy Cố Tiểu vào đông phòng, cho nên mới vội vàng chạy đi tìm mẹ chồng, lại không ngờ Cố Tiểu căn bản không trộm tiền, còn bỏ hai đồng tiền vào bên trong.

    Trần thị khóe miệng chua xót, "Nương, hai đồng tiền cũng không đáng giá gì.."

    Thần sắc Chu thị lạnh đi, "Không đáng giá? Sao ta không thấy ngươi bỏ vào nửa đồng tiền nào!"

    Trần thị nói không nên lời, nàng ta đúng là chưa từng bỏ vào, nhưng ngày thường tiền công của đại phòng đều phải nộp hết lên, tiền đọc sách của tiểu thúc đều do bọn họ chu cấp đấy.

    Nhưng nghĩ lại, tiểu thúc chăm chỉ đọc sách, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, chờ năm sau thi hương trúng cử nhân, ngày tháng về sau còn dài.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Trần thị cười mỉa mai: "Nương nói đúng, tâm ý của Tiểu Tiểu, chúng ta cũng sẽ hết lòng dốc sức, ngày lành còn ở phía trước không xa."

    Cả gia đình chu cấp cho Thẩm Hi Hòa đọc sách, cho dù trong lòng Trần thị có oán khí cũng không dám oán trách nửa câu, Thẩm Hi Hòa chính là mệnh của Chu thị.

    Chu thị nghĩ đến tiểu nhi tử, trên mặt nhu hòa một chút, "Được rồi, nếu Tiểu Tiểu lại vào đông phòng, ngươi lưu ý chút."

    Chu thị cũng không phải sợ Cố Tiểu trộm tiền, nhưng cũng phải biết Cố Tiểu bỏ tiền vào khi nào, một văn hai văn, chậm rãi tích góp cũng được rất nhiều.

    Trần thị thở dài một hơi, Chu thị lại nói: "Chuẩn bị cơm trưa, chờ mấy người bọn họ từ dưới ruộng trở về là có thể ăn, cơm của Tam Lang bảo Tiểu Tiểu đưa qua đi."

    Chu thị là người quản lý tiền trong gia đình, nấu cơm cũng do bà định đoạt.

    Thẩm Hi Hòa đọc sách ở huyện thành, cứ 5 ngày về nhà một lần, lúc trước là do đại oa của đại phòng đưa cơm, hiện tại nó phải xuống ruộng làm việc, nên để cho Cố Tiêu đi.

    Bây giờ là giữa tháng ba, đợi đến tháng tư vào vụ thu thư viện sẽ cho nghỉ vài ngày.

    Cố Tiêu cũng không dám trộm tiền nữa, cô về sau còn muốn sống ở Thẩm gia, tương lai Thẩm Hi Hòa sẽ cưới nữ chính, đợi cô tích góp đủ tiền rồi, sẽ rời khỏi Thẩm gia.

    Cố Tiêu có một bàn tay khéo léo, nặn những bức tượng người cũng không tệ, chậm rãi tích góp khẳng định có thể gom được một ít bạc.

    Cố Tiêu nhìn lại căn phòng này, trên bàn đặt mấy quyển sách, chắc là của Thẩm Hi Hòa, trang sách chỉnh tề sạch sẽ, có thể thấy được chủ nhân rất yêu quý nó.

    Trong phòng không có những thứ khác, cô vừa định xem kỹ lại thì đã nghe thấy Trần thị ở bên ngoài kêu cô đi nấu cơm.

    Thẩm gia đông người, con dâu đại phòng Trần thị có ba đứa con, đứa thứ ba là một tiểu cô nương mới mười tuổi.

    Con dâu Nhị phòng Lý thị, đại nữ nhi cùng tuổi với Cố Tiêu, đang ở độ tuổi tươi đẹp như hoa, Lý thị hiện giờ đang có thai năm tháng nhưng mỗi ngày cũng phải làm việc.

    Một nhà mười hai nhân khẩu ăn tương đối nhiều, nên trước nay nấu cơm đều phải dùng một nồi to.

    Khoai lang đỏ màn thầu trắng, hầm thêm một nồi củ cải, Chu thị lấy trong nhà ra bốn quả trứng gà đặt lên trên nồi hấp.

    Một cái là cho Lý thị, hai cái cho tôn tử của đại phòng, còn một cái khác tất nhiên là cho Thẩm Hi Hòa.

    Thấy đại phòng được hai quả trứng gà, Trần thị cũng hài lòng, trên mặt liền mang theo vài phần tươi cười, ngay cả khi nhìn Cố Tiêu làm việc cũng cảm thấy thuận mắt hơn.

    Khoai lang đỏ màn thầu trắng nấu rất tốt, lửa cũng nhóm tốt, so với ngày thường lưu loát hơn nhiều, xem ra thật sự đã đổi tính rồi.

    Chờ cơm được nấu xong, Chu thị lấy rổ múc phần cơm cho Thẩm Hi Hòa, hai cái màn thầu một cái trứng gà, còn có một đĩa đồ ăn, nhiều thêm một cái màn thầu là cho Cố Tiêu.

    Từ thôn đến huyện thành phải hơn nửa canh giờ, trở về ăn tất nhiên là không kịp.

    Chu thị đem rổ giao cho Cố Tiêu, "Trở về sớm một chút, đừng ham chơi ở bên ngoài."

    Lúc mua Cố Tiêu về cô mới hơn mười tuổi, hiện tại đã qua ba năm, cùng tuổi với Đại Nha đầu nhị phòng, ở trong lòng Chu thị, Cố Tiêu cũng chỉ là một đứa nhỏ.

    Cố Tiêu nhận lấy rổ, cô đối với Chu thị gọi không được tiếng nương, nên chỉ gật gật đầu rồi chạy nhanh ra cửa.

    Chỉ có một con đường đi lên huyện thành, Cố Tiêu vừa đi được nửa đường đã cảm thấy đói bụng.

    Thức ăn bình thường trong giỏ lúc này cũng tỏa ra mùi hương thơm phức, trong này cũng có một cái màn thầu là của cô.

    Cố Tiêu chưa từng đi qua con đường này, đường đất không dễ đi, xa xa cũng nhìn không thấy phía trước có gì. Đi huyện thành không biết phải mất bao lâu, nếu bây giờ cô ăn cái màn thần này, lúc trở về phải làm sao đây.

    Xách theo rổ, Cố Tiêu nhịn không được nhìn tay chân gầy guộc của mình, dù phải rời khỏi Thẩm gia cô cũng phải dưỡng tốt thân thể của mình, nhưng mà đi đưa cơm cũng có chỗ tốt, đó là cô có thể thường xuyên đi lên huyện thành nha.

    Cố Tiêu ở trong lòng nhẩm tính thời gian, hơn nửa canh giờ liền nhìn thấy người, cô hỏi người qua đường, cuối cùng cũng tìm được thư viện.

    Trước cửa thư viện có không ít người, đa số đều là tới đưa cơm.

    Tiên sinh của thư viện trên Huyện thành đều có học vấn rất tốt, cho dù quà nhập học khá cao, người nhà cũng sẽ cố gắng cho con đi thư viện học.

    Sợ chạy qua chạy lại sẽ lãng phí thời gian, nên học sinh đều ở lại trong thư viện, nhưng chi phí ăn ở trong thư viện tương đối nhiều, cho nên người trong nhà đều là đúng hạn tới đưa cơm.

    Cố Tiêu không biết người nào là Thẩm Hi Hòa, cho nên đứng ở một bên chờ Thẩm Hi Hòa tới tìm cô, bụng cô đã đói đến nỗi kêu vang, cho nên liền lấy màn thầu từ trong rổ ra ăn ngấu nghiến.

    Cơm mang cho học sinh đều là đồ ăn ngon trong nhà, Cố Tiêu ngửi thấy mùi thịt bay ngang qua, cô lau miệng một phen, cảm giác có người vỗ vỗ bả vai cô.

    Cố Tiêu quay đầu lại nhìn, người tới cao hơn cô một cái đầu, dáng người gầy gò, khuôn mặt tuấn lãng, trên người mặc một cái áo vải bố màu xanh, cổ tay áo đã giặt đến bạc màu, chỗ cánh tay còn có một miếng vá.

    Trong sách có nói qua, Thẩm Hi Hòa người này thanh phong minh nguyệt, trước kia Cố Tiêu không hiểu, bây giờ đã rõ ràng.

    Thấy Cố Tiêu nhìn mình như vậy, Thẩm Hi Hòa quay đầu đi, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét cùng một chút không được tự nhiên, "Hôm nay như thế nào lại là muội tới."

    Cố Tiêu không biết ngày thường là ai tới đưa cơm, nhưng hôm nay mọi người đều bận rộn, Chu thị kêu cô tới, cô liền tới, cô biết Thẩm Hi Hòa không thích cô, cho nên cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, chỉ đem rổ trong tay đưa cho hắn, "Huynh mau ăn đi, ăn xong ta đem rổ mang về."

    Thẩm Hi Hòa nghẹn lời, hắn khụ một tiếng, đứng ở một bên ăn cơm.

    Đồ ăn Thẩm gia đưa đến rất đơn giản, thiếu niên mười lăm tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên hắn rất nhanh đã ăn xong, cũng chỉ no được bảy phần.

    Cố Tiêu nhận lấy rổ vừa muốn trở về, vừa vặn mấy người bạn cùng trường của Thẩm Hi Hòa lại đây, ngày thường đưa cơm đều là người đại phòng, bạn cùng trường tò mò hỏi một câu, "Tiểu cô nương này là ai, trước kia như thế nào chưa thấy qua."

    Ở tuổi này mọi người đều không thích quá khác biệt so với người khác, chuyện con dâu nuôi từ bé này Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ nói cho người khác, cũng không muốn để Cố Tiểu tới, hắn nắm chặt ngón tay, "Muội ấy là.."
     
  3. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Muội là muội muội của huynh ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Hi Hòa liếc nhìn Cố Tiêu, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi nơi khác, những lời đó đều đã đến bên miệng, nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời.

    Bạn cùng trường nhìn hai người, "Hả?"

    Cố Tiêu trong lòng rõ ràng, Thẩm Hi Hòa không thích con dâu nuôi từ bé là cô đây, trong sách nói cô con dâu nuôi từ bé tính tình nhút nhát, một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ có một khuôn mặt ưa nhìn, hơn nữa cử chỉ thô bỉ, ích kỷ, nữ chính lại huệ chất lan tâm, tâm địa thiện lương.

    Nhưng Cố Tiêu là do Chu thị tốn năm lượng bạc mua về, cho dù Thẩm Hi Hòa không vui cũng không có biện pháp..

    Thẩm Hi Hòa không muốn thừa nhận cô là con dâu nuôi từ bé, Cố Tiêu cũng không thừa nhận Thẩm Hi Hòa là đồng dưỡng phu đâu.

    "Muội là muội muội của huynh ấy."

    Cố Tiêu dứt khoát lưu loát nói xong, sau đó cười nói: "Tam ca, thời gian không còn sớm, muội đi về trước."

    Thẩm Hi Hòa trong lòng thở phào nhẹ nhõm, người cũng thả lỏng hơn, Cố Tiêu nói là muội muội của hắn mọi chuyện mới ổn.

    Hắn gật đầu một cái, nhưng Cố Tiêu đã quay đầu rời đi, bạn cùng trường khoác lấy bờ vai của hắn, cười nói: "Muội muội này của huynh sao lại không giống huynh tý nào vậy, nhìn hơi ngây ngô hồn nhiên."

    Thẩm Hi Hòa thần sắc lạnh lùng, xoay người trở về, "Không được nói bậy."

    * * *

    Trở về vẫn là con đường cũ, Cố Tiêu đã ăn màn thầu nhưng lại cảm thấy bụng càng đói hơn, nghĩ tới Thẩm Hi Hòa, có thể ăn hai cái màn thầu một cái trứng gà, cô trước kia không cảm thấy trứng gà có gì ngon, nhưng bây giờ cả tâm trí đều nghĩ đến nó.

    Trong nhà còn có cơm, nhưng trong nhà nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không để lại cho cô, muốn ăn cơm phải đợi tới buổi tối. Cơm trưa đã như vậy, cơm tối chắc cũng không tốt hơn bao nhiêu.

    Cố Tiêu muốn kiếm tiền, kiếm được tiền mới có thể ăn no.

    Bây giờ là giữa tháng ba, cỏ mọc chim bay, trên đường có hoa cỏ, có côn trùng kêu vang, Cố Tiêu ngồi xổm ở ven đường nhìn quanh, trên lá cây có mấy con dế màu xanh đang nhảy qua nhảy lại.

    Cố Tiêu duỗi tay ngắt vài cọng cỏ xanh mướt, vừa đi vừa đan lồng dế, cô khéo tay, những cọng cỏ dường như đang nhảy múa trên tay cô.

    Đầu tiên dệt một cái đáy hình tròn, sau đó đan lên từng lớp, lồng dệt có hình bầu dục, phía trên để lại một lỗ nhỏ, xuyên một sợi cỏ qua để thuận tiện cho người cầm theo, một đường trở về này, Cố Tiêu tổng cộng làm được hai cái.

    Cô đói đến mức trước mắt biến thành màu đen, chỉ mong thời gian trôi nhanh một chút, đợi đến ngày mai đi đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa, thuận tiện nhìn xem lồng dế này có thể bán đi hay không.

    Cố Tiêu đem lồng dế giấu trong tây phòng, buổi chiều cô đi theo Chu thị giặt quần áo làm việc nhà, chờ đến buổi tối cũng chỉ được phân một chén cháo.

    Cố Tiêu nhìn những người khác, cũng là cháo, nhưng đặc hơn chén của cô. Người khác đều không chê cháo ít, nên Cố Tiêu cũng không dám nói gì, sự việc trộm tiền vừa qua đi, cô phải cẩn thận làm việc.

    Bát cháo không được mấy hạt gạo, ai cũng ăn không đủ no.

    Chu thị nói: "Lương thực phải ăn tiết kiệm, qua mấy ngày nữa còn bận gieo trồng vụ xuân. Nhà lão đại đi rửa chén.." Bà lại nhìn Cố Tiêu, Cố Tiêu bề ngoài thật sự là rất được, mắt hạnh môi anh đào, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

    Nghĩ đến buổi sáng Cố Tiêu bỏ vào túi hai văn tiền, Chu thị cảm thấy trong lòng được an ủi, "Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, đừng lãng phí dầu thắp đèn."

    Trần thị cúi đầu thu thập chén đũa, Cố Tiêu rất mệt nên cũng không có ý kiến gì, cô đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, liền nằm ở trên giường, đem lồng dế để ở bên gối, cả trong mơ cũng thấy bản thân đang bán lồng dế.

    Sáng hôm sau vẫn ăn cháo, Chu thị quản phòng bếp, trong lòng bà có tính toán rõ ràng, Thẩm Hi Hòa còn phải đọc sách, ăn quá ít không được, Thẩm lão gia tử là chủ gia đình, Đại Lang Nhị Lang của Thẩm gia một người làm nghề mộc, một người làm ruộng, nếu ăn ít thì không có sức làm việc.

    Cho nên nam nhân có thể ăn nhiều, nữ nhân thì ăn ít lại, đến lượt Cố Tiêu chỉ có một chén cháo nhỏ.

    Hai bữa đều ăn cháo, Cố Tiêu mới hiểu được màn thầu trưa ngày hôm qua có bao nhiêu đáng quý, nguyên chủ muốn chạy cũng không lạ, chờ cô tích góp đủ bạc, cũng sẽ rời đi, đi càng xa càng tốt.

    Làm việc không bao lâu liền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, cơm trưa của Thẩm gia mười năm như một, ăn đều ăn không đủ no, làm sao sẽ thay đổi món ăn đa dạng chứ.

    Cơm của Thẩm Hi Hòa giống ngày hôm qua, hai cái màn thầu cùng một đĩa đồ ăn, còn có một quả trứng gà nóng hầm hập.

    Mà màn thầu cho Cố Tiêu cũng đặt ở trong rổ.

    Cố Tiêu đem theo lồng dế, đi bộ đến thị trấn dưới ánh nắng mặt trời, bây giờ tuy rằng không nóng lắm, nhưng ở bên ngoài lâu như vậy cũng bị phơi đến hoảng, Cố Tiêu đi rất nhanh, ở trên đường còn bắt được hai con dế, bèn bỏ mỗi con vào mỗi chiếc lồng.

    Cô chờ Thẩm Hi Hòa tới lấy cơm, trong lòng cân nhắc nên bán lồng này cho ai.

    Thư viện có học sinh nghèo, cũng có người có gia cảnh giàu có, bảy tám tuổi là độ tuổi yêu thích chơi những thứ này.

    Cố Tiêu chỉ mong Thẩm Hi Hòa ra nhanh một chút, ăn xong mình còn phải đi làm chính sự.

    Cô đứng ở cửa thư viện, đợi trong chốc lát mới thấy Thẩm Hi Hòa đi ra, Cố Tiêu đem rổ đưa qua, "Tam ca, huynh tranh thủ ăn lúc nóng."

    Cố Tiêu trong lòng nhớ thương việc bán lồng, cho nên đi tương đối nhanh, cơm bên trong vẫn còn nóng, Thẩm Hi Hòa nhất thời không biết nói cái gì, hắn tiếp nhận cơm, cúi đầu không nói gì.

    Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa ăn, màn thầu lớn cỡ hai nắm tay, một cái trứng gà, Thẩm Hi Hòa rất nhanh đã ăn xong.

    Thiếu niên mười lăm tuổi, đúng là tuổi có thể ăn nhất, nhưng thân hình Thẩm Hi Hòa vẫn rất mảnh khảnh. Cố Tiêu chống cằm nói: "Chờ muội kiếm được tiền, sẽ mua đồ ăn ngon cho huynh."

    Thẩm Hi Hòa là nam chính, lấy lòng nam chính cũng không có hại gì, sau này Thẩm Hi Hòa làm quan, khẳng định sẽ không thiếu chút tiền này của cô.

    Thẩm Hi Hòa ăn xong, đem cái đĩa thả vào trong rổ, "Nói mẫu thân không cần quá vất vả, ta ngày thường chép sách cũng có thể kiếm tiền."

    Đối với những gì Cố Tiêu nói, hắn cũng không để ở trong lòng.

    Cố Tiêu đáp ứng, đem rổ thu dọn, "Muội biết, Tam ca huynh đi về trước đi."

    Thẩm Hi Hòa gật gật đầu.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Cố Tiêu không muốn trở về ngay bây giờ, cô nhìn Thẩm Hi Hòa vào thư viện mới đem lồng để trong lòng ngực lấy ra, chiếc lồng xanh biếc lóe ra ánh sáng nhạt dưới ánh mặt trời, dế bên trong xanh biếc như ngọc, tuyệt đẹp.

    Cố Tiêu lớn lên đẹp, xách theo lồng dế hấp dẫn người khác chú ý.

    Trong thư viện có không ít học sinh, không thiếu người có gia cảnh khá giả trong tay có một ít tiền tiêu vặt, ngày thường ngoài việc đọc sách ra, chính là đấu dế, ai mà không muốn có được một lồng dế thật đẹp chứ.

    Cố Tiêu đi xung quanh một vòng, liền có người vỗ bả vai cô.

    "Tiểu cô nương, lồng dế này của cô nương có bán không?"

    Cố Tiêu quay đầu lại, người tới một thân tơ lụa màu xanh lam, trong tay còn cầm quạt xếp, Cố Tiêu bất động thanh sắc đánh giá, sau đó gật gật đầu.

    "Lồng dế này ba văn một cái, nếu thiếu gia mua hai cái, có thể giảm cho ngài một văn tiền." Cố Tiêu cũng không chắc hắn có thể mua hay không, cho nên ánh mắt có chút thấp thỏm.

    Tiểu thiếu gia cầm cây quạt gõ gõ lòng bàn tay, ba văn tiền cũng không nhiều, nhưng lồng dế bằng cỏ này qua mấy ngày sẽ úa vàng, đến lúc đó không còn đẹp nữa..

    Cố Tiêu nói: "Hiện tại đang giữa tháng ba, cây cỏ xanh biếc, đợi đến sau này, mỗi lồng dế đều sẽ có một vẻ đẹp khác nhau, lồng dế hôm nay chắn chắn sẽ khác với lồng dế của ngày mai."

    Tiểu thiếu gia cân nhắc đạo lý này, hắn liền lấy tiền ra mua hai cái lồng dế, huýt sáo trêu đùa với con dế bên trong.

    Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cô dùng sức nắm chặt năm đồng tiền, cô có thể mỗi ngày đều đan lồng dế, chậm rãi tích góp tiền rồi từ từ sẽ tích góp đủ.

    Cố Tiêu lấy ra ba đồng tiền, không về Thẩm gia, mà là đi dạo chợ.

    Việc cấp bách là lấp đầy bụng.

    Trong chợ rất náo nhiệt, có đủ loại âm thanh hò hét, Cố Tiêu đi dạo xung quanh, thấy bán rất nhiều thứ, thịt heo mười ba văn một cân, xương sườn mười lăm văn, thịt dê 25 văn một cân, gạo bảy văn, bột mì sáu văn.

    Cố Tiêu có chút ngượng ngùng, thèm muốn nhìn quầy thịt, cuối cùng chỉ đứng trước quán bánh nướng.

    Bánh nướng chay một văn một cái, bánh nướng nhân thịt hai văn một cái.

    Cố Tiêu hiện giờ mới mười ba tuổi, là tuổi đang phát triển, bánh nướng cỡ lòng bàn tay, lớp vỏ bên ngoài được nướng chín vàng, phần nước thịt bên trong làm cho lớp da trở nên sẫm màu.

    Cố Tiêu nghĩ đến Thẩm Hi Hòa mỗi ngày đều có trứng gà ăn, cắn răng mua hai cái bánh nướng nhân thịt.

    Cô vừa đi vừa ăn, bánh nướng mới ra lò vẫn còn nóng hổi, da bên ngoài giòn, bên trong đầy ắp nhân thịt, rất nhanh một cái đã chui vào bụng cô.

    Cố Tiêu cẩn thận để phần còn lại vào trong lòng ngực, cái này có thể chờ buổi tối lúc đói bụng sẽ ăn, ăn xong để ngày mai sẽ lén vứt giấy dầu đi.

    Trên người còn thừa một văn tiền, Cố Tiêu lại cực kỳ vui vẻ, có thể kiếm tiền, tháng ngày về sau liền có hi vọng, cuộc sống sẽ không đứng yên một chỗ.

    Suốt quãng đường về, Cố Tiêu nhổ không ít cỏ, đi theo Trần thị làm việc cả một buổi chiều, uống một bát cháo như thường lệ, vào buổi tối Cố Tiêu liền về phòng đan lồng tiếp.

    Cô chỉ có một mình nên không thể đốt đèn, cho nên chỉ đan một cái, ngày kế tiếp Cố Tiêu thức dậy thật sớm, vụng trộm ăn bánh nướng, sau đó thừa dịp trời còn sớm, đan thêm hai cái lồng dế.

    Cố Tiêu ngóng trông đi huyện thành, trên mặt nhịn không được lộ ra vài phần vui mừng, Chu thị nhìn qua vài lần, nói: "Chỉ là đi đưa cơm mà cao hứng thành như vậy."

    Trần thị Lý thị luân phiên nấu cơm, hôm qua là Lý thị, hôm nay là Trần thị, ngày thường đều là nhi tử của nàng đưa cơm cho tiểu thúc, làm chân chạy vặt việc này cũng không nhẹ nhàng gì, Trần thị còn ước gì để Cố Tiêu đi đưa.

    Trần thị trêu ghẹo nói: "Tiểu thúc không trở lại, Tiểu Tiểu cũng mong được gặp mặt nhau ấy."

    Cố Tiêu thật sự là oan uổng, cô có nơi nào là giống muốn đi gặp Thẩm Hi Hòa, cô rõ ràng là trông mong bánh nướng thịt có được hay không.

    Lời giải thích đến bên miệng, Cố Tiêu lại nuốt xuống, việc này không thể nói, cô cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Con sớm một chút đi đưa cơm cho tướng công.. Tướng công có thể ăn xong sớm một chút, là có thể đọc nhiều sách một chút."

    Thật là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Thẩm Hi Hòa.

    Chu thị gật gật đầu, đối với con dâu mình chọn lại vừa lòng thêm vài phần, "Con có lòng như vậy rất tốt, trên đường nhớ chú ý an toàn."

    Cố Tiêu cầm rổ chạy nhanh ra ngoài nhanh chóng lên đường, cô còn đan thêm một cái lồng dế, cô đến sớm, trước tiên bán được một cái, ba văn tiền liền tới tay, đôi mắt cô tràn đầy vui mừng.

    Thẩm Hi Hòa ra khỏi cửa, từ xa đã nhìn thấy Cố Tiêu đang cười tươi như hoa. Người Thẩm gia tướng mạo đoan chính, chỉ là tuấn tú có thừa, lại không đủ tinh xảo, dù sao thân là nam nhi, bề ngoài không quan trọng.

    Ngược lại là Cố Tiêu, mặt mày như họa, giống như hoa mẫu đơn.

    Thẩm Hi Hòa không yêu mẫu đơn, nhưng thích mai lan trúc cúc.

    Cố Tiêu cuối cùng cũng đợi được người tới, thanh âm có chút nhảy nhót, "Tam ca! Huynh tới rồi!"

    Thẩm Hi Hòa thanh âm lãnh đạm: "Ân."

    Cố Tiêu: "Cơm còn nóng, huynh mau ăn đi!" Thẩm Hi Hòa ăn xong, cô liền có thể đi bán lồng dế mua bánh nướng.

    Ăn không nói, Thẩm Hi Hòa nhanh chóng ăn cơm xong, thấy Cố Tiêu đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng không khỏi nghĩ, chỉ là đưa cơm cho hắn mà cao hứng như vậy sao.

    Thẩm Hi nhìn đi chỗ khác, thanh âm lộ ra vài phần xa cách, "Ngày mai nghỉ tắm gội, có cần mua đồ gì về nhà không?"

    Thẩm Hi Hòa 5 ngày về nhà một lần, gạo và mì trong nhà đều là hắn mang về.

    Cố Tiêu chớp chớp mắt, Thẩm Hi Hòa ngày mai về Thẩm gia? Điều đó có nghĩa là..
     
  4. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Chia thịt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điều đó có nghĩa ngày mai cô không thể đi đưa cơm, cũng không có cách nào đi bán lồng dế hay sao.

    Cố Tiêu có chút mất tập trung, Thẩm Hi Hòa cau mày nói: "Hả?"

    Cố Tiêu lấy lại tinh thần: "Không có, nương chưa nói."

    Chu thị không nói gì với cô, vậy Thẩm Hi Hòa cũng không cần mang đồ về, Cố Tiêu nói: "Tam ca yên tâm đọc sách, muội về nhà đây."

    Thẩm Hi Hòa ừ một tiếng, trước cửa thư viện người đến người đi, hắn còn phải đi về ôn tập, kỳ thi mùa thu năm sau nếu không thi đậu thì phải chờ thêm ba năm nữa.

    Thẩm Hi Hòa vừa rời đi, Cố Tiêu đã cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô còn có ba cái lồng dế, ba văn tiền một cái, chỉ qua một lát đã bán hết toàn bộ, hơn nữa ngày hôm qua còn thừa một văn tiền, hiện giờ trên người Cố Tiêu tổng cộng có mười ba văn tiền.

    Cố Tiêu lấy ra hai văn tiền, đi chợ mua một cái bánh nướng nhân thịt, lại lấy ra sáu văn tiền, ở sạp thịt mua nửa cân thịt.

    Hiện giờ thịt mỡ đắt thịt nạc ngược lại rẻ hơn một chút, Cố Tiêu xách theo thịt, trong lòng thở dài, nghĩ lát nữa trở về còn không biết nên nói thế nào với Chu thị, cho dù Chu thị gật đầu chấp nhận, phân đến cho mình cũng không biết có được một miếng thịt hay không.

    Cố Tiêu ăn bánh nướng nhân thịt, trên đường trở về đi phá lệ chậm, cô đan một cái lồng dế chuẩn bị dùng để thông báo cho Chu thị.

    Cô đúng là muốn tích góp tiền, nhưng cứ vụng trộm ăn một mình cũng không phải là biện pháp hay, nếu sau này ăn đến mập lên, Chu thị khẳng định sẽ nói cô ăn vụng.

    Cố Tiêu muốn sau này ăn gì cũng phải quang minh chính đại mà ăn, tiền kiếm được số ít giao ra phần nhiều thì giữ lại.

    Thẩm gia một ngày ăn ba bữa cơm, sáng và tối mỗi bữa một bát cháo, giữa trưa ăn khoai lang đỏ màn thầu trắng, một nồi đồ ăn hầm, nói là hầm, nhưng không có lấy một giọt dầu mỡ.

    Lý thị đang mang thai, nhưng lại gầy đến đáng thương, sắc mặt vàng vọt.

    Cố Tiêu về đến Thẩm gia, xách theo thịt lặng lẽ vào đông phòng, Chu thị đang may vá quần áo, quần áo của Thẩm lão gia tử và Đại Lang Nhị Lang Thẩm gia do làm việc nặng nên rách rất nhanh, vải để vá cho quần áo của Thẩm Hi Hòa cũng là vải không thể dùng nữa, Chu thị tay nghề may vá tốt, đường may tỉ mỉ tinh tế.

    Chu thị ngẩng đầu nhìn Cố Tiêu, "Đã về rồi à."

    Cố Tiêu gật đầu, gọi một tiếng nương khô khốc.

    Thật ra Cố Tiêu cũng đã cẩn thận suy xét qua mới nói cho Chu thị biết, Chu thị cũng không phải loại người không màng đại cục mà phán xét lung tung, sau này Thẩm Hi Hòa đảm nhiệm chức Tể tướng, cũng thỉnh phong cáo mệnh cho Chu thị, bà cùng với nhóm phu nhân ở Kinh thành quan hệ rất tốt.

    Chu thị tuy rằng thiên vị Thẩm Hi Hòa, nhưng đối với đại phòng nhị phòng cũng không tệ.

    Chu thị thấy Cố Tiêu tựa hồ có chuyện muốn nói, liền dừng công việc lại, "Tam Lang có nói gì à?"

    Cố Tiêu lắc đầu, cẩn thận nhìn sắc mặt Chu thị, "Không có, nương.. Ngày mai tướng công nghỉ tắm gội, con ở chợ mua nửa cân thịt, muốn bồi bổ cho tướng công.."

    Chu thị đôi mắt trừng lớn, lông mày nhíu chặt, "Con mua cái gì!"

    Cố Tiêu hoảng sợ, cô nuốt nuốt nước miếng, nói: "Nửa cân thịt.."

    Chu thị từ trên giường đất đi xuống, gấp gáp đóng cửa đông phòng lại, bà túm cánh tay Cố Tiêu hỏi: "Con lấy tiền ở đâu ra!"

    Nhà Thẩm gia nghèo, nên tất nhiên không có khả năng cho tiền cho Cố Tiêu, hai đồng tiền kia Chu thị chỉ nghĩ là tiền mừng tuổi Cố Tiêu giữ lại, nhưng mua nửa cân thịt phải tốn sáu bảy văn tiền, tiền của Cố Tiêu từ đâu mà có!

    Thẩm gia nghèo thì nghèo, nhưng không chấp nhận được người tay chân không sạch sẽ.

    Cố Tiêu lấy lồng dế ra, "Con đan lồng dế bán, một cái có thể bán ba văn tiền."

    Chu thị lúc này nói không ra lời.

    Nhà họ chưa phân gia, cho nên tiền kiếm được đều đưa Chu thị quản, các phòng lén giữ lại mấy đồng tiền trong lòng Chu thị đều biết, cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.

    Bà không nghĩ tới Cố Tiêu còn có thể kiếm tiền.

    Cố Tiêu lại lấy lý do vạn năng kia, "Con thấy người tướng công ốm yếu, đọc sách vất vả, phải bồi bổ thân mình.."

    Thẩm Hi Hòa chính là mệnh của Chu thị, Chu thị nghĩ đến nhi tử, trong lòng một trận chua xót.

    Chu thị lau khóe mắt, tiểu nhi tử gầy yếu, Lý thị mang thai cũng ăn không đủ no, chỉ ngóng trông được ăn thịt.

    Còn có tôn tử đại phòng sắp phải thành thân, Chu thị cũng đau lòng.

    Chu thị nghiêm mặt nói: "Cũng không phải chưa ăn qua thịt, còn tham miếng thịt này, sau này không thể như thế!"

    Cố Tiêu dùng sức gật đầu, "Con là đau lòng tướng công, cũng không phải là con muốn ăn."

    Chu thị: "..."

    Chu thị nhìn về phía Cố Tiêu, cô nương mười ba tuổi, cả người lại không có nổi hai lượng thịt, "Thịt là con mua về, tất nhiên sẽ không thiếu phần của con."

    Cố Tiêu liền yên tâm.

    Chu thị cũng không yêu cầu Cố Tiêu đem tiền giao ra, một mặt bà cảm thấy Cố Tiêu không kiếm được bao nhiêu tiền, mặt khác nhìn cô một lòng một dạ nghĩ đến Tam Lang, cho dù trộm tiền, cũng sẽ tiêu trên người Tam Lang.

    Cố Tiêu trông mong nói: "Nương, thịt này nên làm như thế nào nha?"

    Chu thị nhìn thoáng qua rổ kim chỉ, nhiều người thịt ít, miếng thịt chỉ cỡ lòng bàn tay, cắt thành miếng hầm với cải trắng, cho dù không ăn được thịt cũng có thể nếm thử mùi vị, "Phần thịt mỡ đem đi thắng lấy dầu, phần còn lại thì đem đi hầm."

    Cố Tiêu nghe thấy trong lòng chua xót, "Nương, để cho con làm đi, con bảo đảm sẽ nấu ngon!"

    Chu thị bán tín bán nghi, bà càng sợ Cố Tiêu sẽ gây họa, "Con muốn làm loạn cái gì."

    Cố Tiêu mặt không đổi sắc nói: "Con muốn làm cho tướng công ăn!"

    Chu thị đen mặt, bà thật là không biết nên nói cái gì mới tốt, tuổi còn nhỏ mà đã như vậy..

    Cố Tiêu phát hiện đem Thẩm Hi Hòa treo ở bên miệng tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng mà dùng rất tốt, Chu thị cuối cùng gật đầu.

    Ngày hôm sau.

    Giữa trưa Thẩm Hi Hòa về nhà, Chu thị để Trần thị Lý thị xuống ruộng làm việc, cơm trưa bà sẽ làm, Cố Tiêu làm trợ thủ.

    Mấy đứa nhỏ cũng đi phụ giúp, hoặc là đi bắt sâu cho gà ăn, Thẩm gia có năm con gà, chính là bảo bối cục cưng của Chu thị.

    Trong nhà không có người khác, Chu thị khụ một tiếng, "Con làm, ta nhìn." Nếu Cố Tiêu làm không tốt, bà sẽ làm.

    Nửa cân thịt thật sự không nhiều, cắt thành miếng tổng cộng mới được tám miếng nhỏ, Cố Tiêu đem thịt nấu đến khi ra nước, sau đó dưới ánh mắt của Chu thị, từ lọ đường đổ ra một ít đường để tạo màu.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Chu thị: "Tại sao còn phải dùng đường!"

    Cố Tiêu trong lòng căng thẳng, "Nương, làm như vậy ăn mới ngon, con muốn làm cho tướng công ăn."

    Làm nước màu phải chú ý thật kỹ, nếu để khét, chắc chắn Chu thị sẽ không cho cô làm lần thứ hai, chờ nước đường đặc lại, Cố Tiêu vội vàng đổ thịt vào.

    Miếng thịt đã ngả sang màu cánh gián, Cố Tiêu múc một gáo nước, lại rắc thêm muối cùng hành gừng tỏi, trong nhà không có những thứ khác, chỉ có thể làm như vậy.

    Chu thị cau mày, "Hồ nháo."

    Cố Tiêu mím môi cười nhưng không dám nói chuyện.

    Chu thị tức giận không nhẹ, "Còn thất thần làm gì, đi nấu cơm đi!"

    Cơm trưa vẫn là khoai lang đỏ màn thầu trắng, Chu thị từ trong lu lấy ra bột mì, ủ bột chưng màn thầu, bà cảm thấy Cố Tiêu đang hồ nháo, nhưng một lúc sau, mùi thơm từ từ tỏa ra, khác hẳn những món ăn thường ngày.

    Cố Tiêu mở nắp nồi nhìn qua, nói: "Sắp xong rồi, nương lát nữa cho người nếm thử tay nghề của con."

    Thịt phải ninh từ từ để nước cạn bớt, như vậy thịt hầm ra mới thơm, mỡ và nạc xen kẽ nhau, béo mà không ngấy.

    Chu thị cũng không ngẩng đầu lên: "Nương không thích ăn cái này."

    Lửa trong bếp dần tắt, Chu thị ngại tốn đường tốn dầu lại tốn củi, Cố Tiêu múc ra một miếng thịt bưng cho Chu thị, "Nương ngài nếm thử xem ăn ngon không."

    Thịt khẳng định là ăn ngon, không cũng chỉ có mấy miếng thịt, Chu thị chính mình không ăn, "Có cái gì ngon mà nếm."

    Cố Tiêu nói: "Nương, người nếm thử đi, con tuy rằng là làm cho tướng công ăn, nhưng trong lòng con thương nhất vẫn là nương, nương vì cái nhà này mà phải làm lụng vất vả, con làm đồ ăn, miếng đầu tiên nhất định phải để nương ăn trước!"

    Nhìn thịt đưa tới bên miệng, Chu thị ngơ ngác.

    Cố Tiêu cẩn thận thổi thổi, ma xui quỷ khiến, Chu thị liền há mồm.

    Miệng đầy mùi thơm của thịt, da bên ngoài mềm, lần cuối cùng bà ăn thịt vẫn là lúc ăn tết, một cân thịt băm thành nhân cả gia đình cùng ăn, cũng chỉ nếm được mùi vị.

    Đây chính là một miếng thịt hoàn chỉnh a.

    Chu thị cảm thấy đau lòng, nhưng lại không dám nhổ ra, chỉ có thể nuốt xuống, "Ta ăn cái này làm gì.."

    Ăn một miếng liền ít đi một miếng.

    Cố Tiêu hỏi: "Nương, ăn ngon không?"

    Chu thị gật đầu, không được tự nhiên mà nhìn sang nơi khác, "Thất thần làm gì, còn không đem thịt múc ra, nhanh chóng hầm đồ ăn, chưng màn thầu."

    Bảy miếng thịt được đặt trong một cái bát, nước dùng bên trong trực tiếp hầm với cải trắng, thịt được hầm trong nồi hấp, làm thế nào để chia bảy miếng thịt này, trong lòng Chu thị đã có tính toán.

    Đợi đến giữa trưa, người Thẩm gia từ ngoài đồng trở về, bận rộn một buổi sáng, Thẩm lão gia tử ra không ít mồ hôi, vừa bước vào nhà, Thẩm lão gia tử liền đi rửa mặt, "Hôm nay cơm như thế nào lại thơm như vậy."

    Chu thị cũng không ngẩng đầu lên nói: "Là Tiểu Tiểu vất vả tích góp tiền, mua được một miếng thịt, nói Tam Lang đọc sách vất vả phải bồi bổ thân mình."

    Lời này vừa nói xong, người trong nhà đều ngây ngẩn cả người.

    Thẩm Đại Lang Thẩm Nhị Lang từ trước đến nay nghe lời Chu thị, chỉ gật gật đầu, mà Trần thị Lý thị lại không khỏi suy nghĩ nhiều.

    Cố Tiêu có thể tích góp bao nhiêu tiền, nói giống như là người có công lao to lớn vậy, tiền để Thẩm Hi Hòa đọc sách còn không phải là bọn họ cho sao.

    Lý thị sờ sờ bụng, muốn vì hài tử trong bụng tranh thủ một phen, nàng ta đã có một nữ nhi, thai này có lẽ là con trai, "Con đây là dính ánh sáng của Tiểu Tiểu rồi."

    Chu thị cũng không để ý, mà là lên tiếng nói: "Đại oa, con đi đầu thôn đón tiểu thúc của con đi."

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Đại oa mười sáu tuổi, còn lớn hơn một tuổi so với Thẩm Hi Hòa, hắn không biết đọc sách, chỉ học qua hai năm liền không học nữa, hắn đã tới tuổi chuẩn bị bàn chuyện nghị thân rồi, nhưng Trần thị lại muốn chờ Thẩm Hi Hòa trúng cử nhân mới bàn tiếp, việc hôn nhân cũng sẽ kiếm được mối tốt hơn.

    Không đợi đại oa đi ra ngoài, Thẩm Hi Hòa đã trở lại, hắn cõng một cái tay nải, bên trong là đồ vật mua từ huyện thành.

    Chu thị nhìn thấy tiểu nhi tử trong lòng liền vui mừng, "Mua đồ về làm gì, con đọc sách mua bút mực đều cần dùng đến tiền!"

    Thẩm Hi Hòa nói: "Không tốn bao nhiêu."

    Chu thị sờ sờ đầu Thẩm Hi Hòa, "Đói bụng rồi à, mau ăn cơm đi!"

    Bà chợt nhớ tới Cố Tiêu, "Tiểu Tiểu mua một miếng thịt về, chính là để cho con bồi bổ thân thể."

    Thẩm Hi Hòa liếc nhìn Cố Tiêu một cái.

    Cố Tiêu cười gượng hai tiếng, ".. Đúng vậy."

    Nam nhân được hai cái màn thầu, nữ nhân một cái màn thầu, chờ thịt được bưng ra tới, mắt của Trần thị các nàng đều nhìn chằm chằm.

    Quyền chia thịt nằm ở trong tay Chu thị, đầu tiên bà gắp cho Thẩm lão gia tử một miếng, miếng thứ hai đặt vào trong chén của Thẩm Hi Hòa.

    Đại phòng nhiều người nên cho hai miếng, Lý thị một miếng, còn dư lại hai miếng đều đặt ở trong chén Cố Tiêu.

    Thức ăn là nước canh hầm từ thịt nên thơm hơn bình thường, bốn cái trứng gà cũng được chia ra, bữa cơm này so với ngày thường phong phú hơn nhiều, Chu thị ngồi xuống nói, "Ăn cơm đi."

    Lý thị nhìn thịt trong chén mình, lại nhìn chén Cố Tiêu, nữ nhi của nàng ta cùng tuổi với Cố Tiêu, đã lớn như vậy nhưng chưa được ăn qua mấy lần thịt, ngay cả hai tôn tử đại phòng cũng có trứng gà ăn mà nàng cũng chưa được ăn qua, bây giờ chỉ có thể trông mong mà nhìn, Lý thị thở dài một hơi, đem thịt chia ra một miếng nhỏ, bỏ vào trong chén của nữ nhi.

    Trần thị chính mình luyến tiếc ăn, nên gắp toàn bộ cho hai nhi tử.

    Cố Tiêu thật không ngờ Chu thị sẽ chia cho cô hai miếng, phải biết rằng Thẩm Hi Hòa cũng chỉ có một miếng.

    Cố Tiêu giả vờ nói, "Tướng công đọc sách vất vả, phải ăn thêm một miếng."

    Cô làm bộ muốn gắp cho Thẩm Hi Hòa, nhưng trong lòng lại nghĩ, Thẩm Hi Hòa nếu dám ăn vậy nhất định sẽ chết với cô!

    Thẩm Hi Hòa thần sắc nhàn nhạt, "Nương cho muội, muội ăn.." Đó là.

    Cố Tiêu lập tức thu lại chiếc đũa còn chưa duỗi hết ra, "Vậy tướng công, muội đành ăn vậy!"

    Thẩm Hi Hòa lời nói còn chưa nói xong: ".. Ừ."
     
    Ghaannn2018, Chì Đen, Simei13 người khác thích bài này.
  5. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Đi ngủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đói bụng đã ba ngày nay, Cố Tiêu thật sự rất thèm thịt, đúng là cô đã ăn bánh nướng nhân thịt, nhưng một chút cũng không đã thèm, vẫn là thịt kho tàu ăn ngon hơn.

    Đem màn thầu bẻ ra, sau đó đem thịt bỏ vào trong, lại kẹp hai đũa cải trắng, Cố Tiêu ăn bánh kẹp thịt, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

    Chu thị trước đó đã ăn thịt, nhìn Cố Tiêu chỗ nào cũng cảm thấy vừa lòng, bà nói: "Cho con thì con ăn đi, đây là quy tắc trong nhà."

    Chu thị nói xong, lại nhìn Lý thị Trần thị, Trần thị được hai miếng thịt, cho dù chính mình không ăn một miếng cũng nguyện ý, nhưng Lý thị vẫn luôn nhìn Cố Tiêu, trên mặt hiện ra vài phần không phục, làm sao Chu thị có thể không biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì.

    Thẩm lão gia tử từ trước đến nay mặc kệ những việc này, một miếng thịt một ngụm nuốt xuống đã không còn, thực sự ăn rất ngon, nếu mà có thêm rượu càng tốt, "Ăn ngon."

    Thẩm Hi Hòa cúi đầu cắn một ngụm, vị thịt thơm nồng, hắn chỉ thấy mấy người cùng trường ăn qua, một khối vương vức, cùng miếng thịt này không khác biệt lắm.

    Hắn từng nghĩ chỉ cần thi đậu công danh, về sau có thể ăn thịt, lại không nghĩ tới lần đầu tiên được ăn lại nhờ vào Cố Tiêu.

    Mặc kệ Thẩm Hi Hòa nghĩ như thế nào, Cố Tiêu xem như được ăn bữa cơm no nhất từ khi tới đây, ngay cả màn thầu trưa hôm nay cũng lớn hơn so với ngày thường, cơm nước xong, Lý thị trở về phòng, Cố Tiêu đi giúp Trần thị rửa chén.

    Giữa tháng ba, nước giếng vẫn lạnh đến thấu xương, Trần thị rửa qua một lần, để Cố Tiêu rửa lại lần thứ hai, người Thẩm gia đều về phòng ngủ trưa, Trần thị thấy bên cạnh không có người khác, bèn đè thấp thanh âm nói: "Tiểu Tiểu, muội lấy tiền từ đâu mà mua thịt?"

    Cố Tiêu ngẩng đầu lên, hất nước trên tay xuống, cũng không phải chỉ có mình cô biết đan lồng dế, hơn nữa cô cũng nói cho Chu thị nghe rồi, nói cho Trần thị biết cũng không sao, "Muội lấy cỏ đan thành lồng dế đem bán."

    Trần thị ngượng ngùng cười, "Tẩu hỏi cái này cũng không có ý gì khác.."

    Trần thị thành khẩn nói: "Mùa thu sang năm Tam Lang phải đi tỉnh thành tham gia khảo thí, phải đi mấy ngàn dặm đường, đi lại cũng mất hơn mười ngày, người làm tẩu tử như ta cũng muốn biểu lộ chút tâm ý."

    Cố Tiêu nghe lời Trần thị nói có loại cảm giác rất quen thuộc.

    Hai nhi tử của Trần thị, trưởng tử mười sáu tuổi, cũng nên nghị hôn rồi, nhưng không có tiền thì cưới vợ như thế nào, cô hiểu, cô hiểu mà.

    Cố Tiêu nghĩ nghĩ, nói với giọng điệu của cô dâu nhỏ: "Vậy muội đây thay mặt tướng công cảm ơn tẩu."

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Trần thị vui mừng ra mặt, "Vậy Tiểu Tiểu muội có thể dạy cho tẩu không, như vậy có thể bán được nhiều một chút, có thể tích góp nhiều chút cho Tam Lang."

    Trần thị nghĩ thầm, lão đại sang năm phải thành thân, khuê nữ đã mười ba, cũng nên chuẩn bị của hồi môn rồi, kiếm chút bạc, cô cũng sẽ nộp lên phần ít giữ lại phần nhiều, mẹ chồng cũng sẽ không nói gì.

    Nam nhân nhà cô làm nghề mộc, tiền kiếm được phải giao nộp lên toàn bộ, bây giờ vẫn chưa phân gia, mặc dù nói đón dâu sẽ lấy tiền chung của nhà ra, nhưng Trần thị vẫn muốn bí mật trợ cấp thêm nhiều chút.

    Sự tình đã quyết định như vậy, Trần thị vì để tạ ơn Cố Tiêu đã hỗ trợ, nên chén bát cũng không để cho cô rửa, buổi chiều người Thẩm gia xuống ruộng, Trần thị nhanh nhẹn đem quần áo giặt sạch, sau đó đi nhổ cỏ chờ Cố Tiêu dạy nàng ta đan lồng.

    Đan lồng dế không khó, cái khó chính là phải kiên nhẫn và tỉ mỉ, một bên đan, một bên điều chỉnh hình dáng, còn phải đem cỏ ở đầu và đuôi dư ra giấu đi.

    Cố Tiêu làm mẫu cho Trần thị, "Thật ra cũng tương tự như đan giỏ tre, đan từng lớp từng lớp lên trên là được."

    Trần thị nhìn Cố Tiêu đan trong lòng còn cảm thấy rất dễ dàng, chẳng qua lúc sau tự mình đan thì lại khác, chân tay nàng ta vụng về, đến cả phần đáy lồng cũng đan không được.

    Thật vất vả đan xong phần đế, kết quả bên này to bên kia nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo.

    Trần thị nhìn cái của mình lại nhìn cái của Cố Tiêu, "Tiểu Tiểu.. tại sao lại không giống nhau a."

    Cố Tiêu thời điểm lần đầu tiên đan cũng đan tốt hơn so với nàng ta, cô an ủi nói: ".. Chuyện này, lần đầu tiên đều như vậy, quen tay thì sẽ ổn thôi."

    Trần thị thở dài, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới quen tay đây a.

    Cố Tiêu đem lồng dế bỏ vào trong rổ, "Đại tẩu, kiếm tiền không phải chỉ có mỗi cách đan lồng dế này, làm gì mà không kiếm được tiền chứ."

    Trần thị không biết chữ, sau khi gả đến Thẩm gia thì sinh con dưỡng cái, đi theo Chu thị lo liệu việc nhà, trồng trọt giặt quần áo, may vá quần áo, cũng thử thêu qua khăn tay, nhưng lại thêu không tốt, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

    Trần thị thở ngắn than dài, "Kiếm tiền nào có dễ dàng như vậy."

    Thẩm Đại Lang đóng một chiếc tủ cũng chỉ kiếm được vài chục đồng tiền thôi.

    Cố Tiêu nhớ tới ngày ấy nhìn thấy tiểu công tử áo lam, "Tẩu có thể thắt dây đeo nha."

    Luận khéo tay, Trần thị so ra kém hơn cô, cũng không so nổi với nghề mộc của Thẩm Đại Lang, thắt dây đeo không khó, khẳng định có thể làm được.

    Lông mày Trần thị nhíu lại một chỗ, "Thắt dây đeo?"

    Cố Tiêu gật gật đầu, "Chính là đe m sợi dây thắt thành nút kết, có đồng tâm kết, thảo hoa kết, cát tường kết.. có thể treo ở trên quạt xếp, nhìn rất đẹp mắt."

    Nhà Thẩm gia chỉ có một cái quạt hương bồ, Trần thị nghi ngờ: "Cái này có thể bán được không?"

    Cố Tiêu nói: "Nếu không làm thì khẳng định bán không được, dù sao cũng phải thử xem sao mới biết được."

    Trần thị khẽ cắn môi, "Vậy muội chỉ cho tẩu đi!"

    Thắt dây đeo đơn giản hơn so với đan lồng dế, lúc bắt đầu học Trần thị dùng một sợi dây dù, sợi dây này dày hơn sợi chỉ một chút, trừ bỏ nhan sắc khó coi, nhưng làm ra một sợi dây đeo cũng đẹp không kém.

    "Nhìn cũng khá đẹp mắt," Trần thị cười nói: "Khẳng định có thể bán được. Tiểu Tiểu a, tẩu thật là không biết nên cảm ơn muội như thế nào."

    Cố Tiêu xua tay, "Đều là người một nhà, nếu tẩu thật sự muốn cảm tạ muội, vậy có thể giúp muội việc nhỏ này hay không.. đại ca làm nghề mộc nếu có gỗ thừa có thể cho muội hay không? Còn có nếu có đao khắc không dùng nữa, có thể cho muội dùng hay không."

    Trần thị nói: "Chuyện này có gì mà không được, những mảnh gỗ vụn đó cũng vô dụng, giữ lại cũng chỉ làm củi đốt mà thôi."

    Trần thị đem gỗ thừa lấy lại đây, đều là những mảnh gỗ nhỏ, những thứ này vẫn là lấy ra từ phòng chứa củi.

    "Đao có chút rỉ sắt, Tiểu Tiểu muội dùng tạm vậy."

    Cố Tiêu ngọt ngào cười, "Cảm ơn tẩu tẩu."

    Trần thị nói: "Người một nhà nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ, chúng ta đều không phải là vì Tam Lang sao."

    Vì Thẩm Hi Hòa?

    Cố Tiêu thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, không thể quên đi ý định ban đầu của mình, "Đúng vậy! Tất cả đều là vì tướng công, chỉ cần tướng công có thể tiếp tục đọc sách thi đậu công danh, muốn muội làm gì muội đều nguyện ý!"

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Trần thị nói: "Muội đúng là một lòng một dạ đều ở trên người Tam Lang rồi."

    Cố Tiêu ngượng ngùng cười.

    Cửa Thẩm gia vang lên tiếng mở cửa.

    Mặt trời sắp lặn.

    Hai người bận việc một buổi trưa, tháng ba ngày ngắn, trời rất nhanh đã tối sầm, mọi người Thẩm gia đã từ dưới đồng trở về. Trong nhà tổng cộng có mười một mẫu đất, lại qua mấy ngày thì có thể làm xong rồi.

    Thẩm Hi Hòa vác cuốc, mặc một thân áo ngắn bằng vải thô, tay áo xắn lên cao, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi.

    Thẩm lão gia tử khụ một tiếng, Thẩm Đại Lang Thẩm Nhị Lang không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Hi Hòa, trong ánh mắt đều là ý trêu ghẹo.

    Thẩm Hi Hòa hơi siết chặt tay, cau mày đi về phía Cố Tiêu, nói với cô: "Muội vào đây với ta."

    Cố Tiêu trên mặt nóng như lửa đốt, cô làm sao biết sẽ bị nhiều người như vậy nghe thấy, đây còn không phải là trường hợp bất đắc dĩ sao, Trần thị đã nói như vậy cô có thể không đáp lời sao.

    Cố Tiêu đi theo Thẩm Hi Hòa vào nhà, Thẩm Hi Hòa liền đem cửa phòng đóng lại.

    Bên ngoài trời đã tối, trong phòng càng tối hơn, Thẩm Hi Hòa chắp tay sau lưng, nói: "Lời muội vừa nói là như thế nào?"

    Cố Tiêu bất chấp tất cả, "Lời nói trong lòng muội a."

    Cô có thể nói cái gì, trường hợp bất đắc dĩ, tất nhiên là lời nói dối thiệc chí, thật cho rằng đó là lời nói đáy lòng của cô sao.

    Thẩm Hi Hòa có chút tức giận, đúng hơn là không còn lời nào để nói, nửa ngày sau hắn mới nói: ".. Muội không biết xấu hổ sao?"

    Vì để cho hắn đọc sách, làm cái gì cũng nguyện ý sao?

    Thẩm Hi Hòa kiên quyết nói: "Phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, lời nói thế này, muội về sau không được nói nữa, có nghe thấy không?"

    Cố Tiêu ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Thẩm Hi Hòa vô cùng sáng ngời, người thiếu niên xụ mặt ra vẻ trưởng thành, chắp tay sau lưng giáo huấn cô, dáng vẻ nghiêm trang.

    Cố Tiêu nói: "Đã biết."

    Thẩm Hi Hòa lại nói: "Ở trong lòng cũng không được nghĩ đến."

    Cố Tiêu: ".. Ân, đã biết."

    Hai người ra khỏi phòng, Thẩm Hi Hòa ra sân trước đốn củi, hắn 5 ngày về nhà một lần, việc trong nhà có thể làm đều làm xong rồi, chẻ củi, gánh nước, xuống bếp nhóm lửa, tuyệt đối không phải là người chỉ biết đọc sách mà gánh không nổi gánh, vác không nổi người.

    Cơm chiều do Chu thị làm, bà nấu một quả trứng gà cho Thẩm Hi Hòa, buổi tối cháo cũng đặc hơn so với bình thường.

    Lúc bà nấu cơm luôn lẩm bẩm, "Ở thư viện đừng quá tiết kiệm, cũng đừng chép sách, phải chuyên tâm làm bài tập."

    Thẩm Hi Hòa thêm lửa vào bếp, "Nương, con tự biết tính toán, chép sách cũng có thể ghi nhớ nhiều thêm một lần, sẽ không chậm trễ."

    Thẩm Hi Hòa lần này mang theo điểm tâm trở về, với Chu thị mà nói đã là rất chu đáo nhưng mà, "Cũng đừng luôn mang đồ về trong nhà."

    "Một bao điểm tâm, lại không quý giá gì." Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, "Nương.. Về sau vẫn nên để đại oa đưa cơm cho con đi."

    Chu thị đặt thìa xuống, "Tiểu Tiểu đưa cơm không được sao?"

    Thẩm Hi Hòa nói không nên lời, "Con.." Hắn chỉ là không thích.

    Chu thị vẫn là đau lòng nhi tử, "Được, chờ đợt này bận xong, thì không cho Tiểu Tiểu đi nữa."

    Nhưng mà Cố Tiêu chỉ là đi đưa cơm đã cao hứng như vậy, nếu không cho Cố Tiêu đi, Chu thị cũng không đành lòng, cho nên cơm chiều múc cho Cố Tiêu thêm một muỗng cơm.

    Thẩm gia ăn cơm không có nhiều quy củ như vậy, nên nói vẫn nói, nên ăn vẫn ăn, Thẩm lão gia tử cũng hỏi một chút chuyện ở thư viện của Thẩm Hi Hòa, cái khác cũng không hỏi nhiều, cơm nước xong, Thẩm Hi Hòa đổ đầy lu nước trong nhà, chuồng gà quét tước sạch sẽ, lại đem đất trồng rau sau hậu viện dọn một lần.

    Cố Tiêu cũng mệt mỏi cả ngày nay, việc làm không bao nhiêu, nhưng cũng không quá nhàn rỗi, cô đem cái sọt đựng vật liệu gỗ vào nhà, dùng đao khắc lên đó.

    Cỏ đầu xuân còn tương đối mềm, chờ qua mấy ngày nữa cỏ sẽ cứng lại, như vậy không thể bán lồng dế tiếp rồi, Cố Tiêu muốn tích góp tiền, dù sao cũng phải tìm ra biện pháp khác.

    Ngày ấy nhìn thấy quạt xếp tiểu thiếu gia áo lam cầm trong tay, Cố Tiêu liền muốn làm quạt xếp để bán.

    Mặt trên quạt giấy có thể viết thêm vài dòng chữ, không thì vẽ mai lan trúc cúc, thư sinh thích nhất mấy thứ này, nếu muốn kiếm lợi, có thể thêm chút tâm tư ở cán quạt, khắc hoa chạm rỗng, khắc hoa khắc chữ.

    Trang sức cũng có thể làm thêm nhiều loại, như ý kết, đồng tâm kết, cái nào đẹp sẽ làm cái đó.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Giấy Tuyên Thành để làm quạt giấy thì quá mềm, hoặc là chính mình làm, hoặc là dùng nhiều thêm vài tờ giấy.

    Sau khi hạ quyết tâm, Cố Tiêu muốn chờ đến ngày mai sau khi Thẩm Hi Hòa đi rồi mới thử xem, cô mệt mỏi một ngày, liền ngồi ở mép giường nghỉ ngơi một lát.

    Cửa bị đẩy ra, thanh âm kẽo kẹt ở trong phòng vang lên cực kỳ đột ngột. Thẩm Hi Hòa từ bên ngoài bước vào, hắn đã rửa mặt chải đầu xong, tóc trên trán còn có chút ướt, hắn đóng cửa lại, thì nhìn thấy Cố Tiêu ngồi ở trên giường, ánh mắt càng thêm âm trầm.

    Cố Tiêu giật mình, sao Thẩm Hi Hòa lại nhìn cô như vậy, buổi chiều nên giáo huấn cũng đã giáo huấn qua, cô cũng không trêu chọc gì hắn mà.

    Thẩm Hi Hòa trầm giọng nói: "Cố Tiêu, muội rốt cuộc muốn làm gì."

    Ngày thường Cố Tiêu đều ngủ ở trên tràng kỷ nhỏ, vì sao hôm nay lại ngồi ở trên giường.

    Hậu tri hậu giác Cố Tiêu đã hiểu Thẩm Hi Hòa có ý tứ gì.

    Thời điểm cô tới đây Thẩm Hi Hòa còn ở thư viện, vẫn chưa trở về nhà, tây phòng tổng cộng chỉ có một chiếc giường, cô đương nhiên ngủ ở trên giường.

    Giường chỉ vừa đủ cho một người ngủ, trách không được còn có một cái tràng kỷ ở bên kia, Cố Tiêu ở trong lòng đấm ngực dậm chân, trách không được, nguyên lai đó là dành cho cô a.

    Cô đột ngột đứng lên, khom lưng vuốt phẳng nếp nhăn chỗ mình vừa ngồi, "Muội muốn giúp huynh thử xem giường này có thoải mái hay không, rất êm đó, huynh ngồi, huynh ngồi đi."
     
    Chì Đen, Ghaannn2018, Simei13 người khác thích bài này.
  6. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Hiểu chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Hi Hòa không hề để ý đến Cố Tiêu nữa, hắn cầm đèn dầu đi đến mép giường, muốn cởi thắt lưng xuống.

    Đêm khuya tĩnh lặng, tay Thẩm Hi Hòa đặt trên đai lưng, hắn xụ mặt nói: "Cố Tiêu, muội không đi ngủ, xem ta làm cái gì."

    Cố Tiêu chỉ liếc nhìn giường thêm lần nữa, điều này cũng không được sao, ".. Ban đêm trời lạnh, huynh nhớ đắp chăn cẩn thận, thân thể là quan trọng nhất."

    Nói xong, Cố Tiêu đã đi tới tràng kỷ nhỏ, tràng kỷ hẹp đến đáng thương, chỉ vừa đủ cho cô ngủ.

    Không chỉ có như thế, trên giường cả một cái gối đầu cũng không có, Cố Tiêu nằm ở phía trên, muốn xoay người cũng rất khó khăn, còn không phải chỉ là một chiếc giường sao, ai mà không thể ngủ chứ, dù sao ngày mai Thẩm Hi Hòa phải đi rồi, cô ngày mai là có thể dọn trở về.

    Thẩm Hi Hòa 5 ngày về nhà một lần, nhưng nếu có thể mười ngày một lần, mười lăm ngày một lần, thậm chí một tháng mới về một lần thì càng tốt.

    Thẩm Hi Hòa thổi đèn, cởi áo choàng trong bóng tối, hắn nằm ở trên giường, trong đầu vẫn là lời nói của Cố Tiêu, ban đêm trời lạnh..

    Quan tâm hắn như vậy sao?

    Tràng kỷ bên kia không còn động tĩnh gĩ, Thẩm Hi Hòa cho rằng nếu hắn chán ghét Cố Tiêu, mỗi lần trở về sẽ không thể ngủ ngon, lần này chắc hẳn cũng như vậy, kết quả, hắn cả đêm ngủ rất yên bình.

    Ngủ tới giờ Dần thì Thẩm Hi Hòa dậy, Cố Tiêu mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm mặc quần áo.

    Không có gối đầu cũng không dám động đậy, cô một đêm này ngủ đến eo đau lưng mỏi, trời còn chưa sáng, nhưng Cố Tiêu thật muốn lập tức tiễn Thẩm Hi Hòa đi, không, cô phải tận mắt nhìn thấy Thẩm Hi Hòa rời đi mới được.

    Cố Tiêu ngồi dậy, "Huynh giờ này phải đi rồi sao?"

    Thẩm Hi Hòa gật đầu, hắn 5 ngày nữa sẽ trở về, huống hồ, Cố Tiêu mỗi ngày đều đi đưa cơm, không cần lưu luyến không rời như vậy.

    Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tự mình đưa Thẩm Hi Hòa ra cửa, "Trời tối, huynh đi đường cẩn thận một chút nha."

    Thẩm Hi Hòa không để ý đến cô, thuận tay đóng cửa lại.

    Chu thị từ sáng sớm đã dậy nấu cơm cho Thẩm Hi Hòa, trong nhà cũng không có gì để mang theo, trong túi là bộ quần áo đã sửa xong của Thẩm Hi Hòa.

    Có thể đưa con mình đi thư viện đọc sách phần lớn đều là gia đình có chút của cải, tốt hơn một chút có thể mặc áo tơ lụa, tệ hơn chút cũng mặc áo bông, người mà trên quần áo đầy mụn vá, chắc chỉ có một mình Thẩm Hi Hòa.

    Chu thị nói: "Quần áo đều đã sửa tốt, giữa trưa vẫn là Tiểu Tiểu đi đưa cơm cho con."

    Thẩm Hi Hòa ừ một tiếng, đợt này bận xong qua đến tháng tư thì không cần Cố Tiêu đi nữa.

    Cố Tiêu ở tây phòng nghe động tĩnh của Thẩm Hi Hòa, một lát sau thấy hắn đã đi rồi, cô cũng ngủ không được nên dậy đan thêm một cái lồng dế.

    Mấy tấm gỗ cô để ở dưới gầm bàn, trong đó dài có vuông cũng có, nếu muốn làm cán quạt thì phải mài thành từng miếng mỏng.

    Cố Tiêu ở trong phòng làm trong chốc lát, đợi đến giờ Mẹo người trong nhà đều thức dậy, liền đi hỗ trợ nhóm lửa nấu cơm.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Hôm nay là Lý thị làm cơm sáng, Lý thị ngồi ở ghế con trong bếp nhóm lửa, nàng ta cúi đầu, hai mắt có chút sưng đỏ, giống như vừa khóc xong.

    Lý thị đã khóc cả đêm qua, nàng ta oán Chu thị bất công, cũng oán bụng mình không biết cố gắng, tối hôm qua nhị nha nhỏ giọng nói với nàng ta, thịt ăn thật sự rất ngon nha, nghĩ nữ nhi lớn lên chưa ăn được mấy lần thịt, lòng Lý thị đau giống như bị kim châm.

    Cháo đang nấu trong nồi sủi bọt, Lý thị bị khói xông lên làm con mắt nhói đau, nàng ta khẽ cắn môi, nghĩ mình cũng nên tiết kiệm một ít tiền.

    Thẩm Nhị Lang chỉ biết ngủ, cả ngày chỉ chăm lo cho hoa màu, lấy đâu ra tiền tiết kiệm, nhị phòng còn không bằng đại phòng. Nàng ta đang mang thai, dù cho nàng ta không ăn, hài tử trong bụng cũng phải ăn.

    Lý thị nhìn Cố Tiêu, "Tiểu Tiểu, nhị tẩu muốn cầu xin muội một chuyện.."

    Cố Tiêu sửng sốt, "Cái gì mà cầu với không cầu.. Nhị tẩu.." Cô nhìn Lý thị, hỏi một câu, "Tẩu có phải cũng nghĩ đến kỳ thi mùa thu sang năm của tướng công, sợ bạc đi thi không đủ, cho nên cũng muốn góp một chút tâm ý hay không?"

    Lý thị ngây ngẩn cả người, nàng ta tuy rằng là người nói chuyện thẳng thắn, nhưng cũng không ngốc, "Đúng vậy, Tiểu Tiểu muội nói rất đúng, nên kiếm thêm nhiều chút bạc cho Tam Lang. Nhị tẩu ngày thường có thêu một ít khăn tay, Tiểu Tiểu nếu đi vào thành, có thể giúp tẩu bán đi không?"

    Tất cả đều phải căng da mắt thêu từng đường kim mũi chỉ, nhị nha thêu cả ngày, trên tay cũng bị đâm ra vài lỗ kim, nên Lý thị không có khả năng giao toàn bộ cho Chu thị.

    Đây chỉ là chuyện thuận đường nên Cố Tiêu nguyện ý hỗ trợ, cô sau này sẽ rời đi, nhưng bây giờ vẫn còn ở Thẩm gia, nên vẫn muốn có mối quan hệ tốt với người trong nhà.

    "Vậy muội sẽ thử xem sao." Cố Tiêu vừa khấy cháo vừa nói: "Vậy chỗ của nương.."

    Lý thị nói: "Nương làm chủ trong nhà, phần lớn khẳng định phải giao nộp lên, nhưng chỉ cần Tam Lang có thể thi đậu, tẩu làm cái gì cũng đều nguyện ý."

    Cố Tiêu sờ sờ mặt, lời nói thổ lộ của cô ngày hôm qua bọn họ đều nghe thấy hết rồi.

    Sau khi ăn sáng, người Thẩm gia tiếp tục xuống ruộng làm việc, Lý thị mang theo mấy hài tử cùng dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, rồi sau đó chuẩn bị nấu cơm trưa.

    Nhị nha lớn lên mặt mày thanh tú, ngoan ngoãn làm việc bên cạnh Lý thị, sau khi nấu xong cơm trưa, Lý thị đem khăn đã thêu xong đưa cho Cố Tiêu.

    Cố Tiêu xách theo cơm lên đường, cảnh xuân tươi đẹp, trên đường có những bông hoa dại đủ loại màu sắc, tâm tình cô rất tốt, đi bộ một quãng đường dài cũng không cảm thấy khó đi như vậy nữa.

    Khi đến thư viện thời gian vẫn còn sớm, Cố Tiêu bán được hai cái lồng dế, sau đó cũng không bán thêm được cái nào nữa, cô nhìn quanh cổng thư viện, phát hiện có người cũng đang bán lồng dế, một cái hai văn tiền.

    Cố Tiêu thở dài, làm ăn buôn bán chính là như vậy, nghe thấy một chút tiếng gió nào người khác cũng sẽ bắt chước làm theo, may mà cô đã quyết định làm quạt để bán.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Thời gian vừa tới, đã thấy Thẩm Hi Hòa từ thư viện đi ra, hắn thấy Cố Tiêu hậm hực liềm nhíu nhíu mày, nhưng cũng không hỏi gì nhiều.

    Cơm nước xong, Cố Tiêu liền thu dọn chén đũa, "Tam ca huynh cố gắng đọc sách, muội về trước đây."

    Thẩm Hi Hòa gật đầu, "Ừ, muội trở về đi." Cố Tiêu có vui vẻ hay không, thì có quan hệ gì với hắn chứ.

    Cố Tiêu: "Vậy muội đi đây."

    Cố Tiêu dạo quanh cổng thư viện vài vòng, thật vất vả mới bán được số lồng dế trong tay, nếu hôm nay không bán được, có lẽ ngày mai sẽ không bán được một cái nào rồi.

    Cố Tiêu đi đến tiệm vải ở huyện thành, muốn hỏi xem tiểu nhị có thu mua khăn hay không.

    Những chiếc khăn thêu tốt sẽ được tiệm vải thu mua, một văn tiền một cái, bán xong khăn, Cố Tiêu ở tiệm vải chọn được một bao vải vụn, tốn hết năm văn tiền, bán được bốn cái lồng dế, đến cả bánh nướng nhân thịt cô cũng không nỡ mua, xoay người liền đi vào hiệu sách.

    Hiệu sách ngoài bán sách, còn bán giấy, bút mực và thuốc màu.

    Cố Tiêu còn thừa mười hai văn tiền, một chiếc bút lông thỏ mười văn tiền, một thỏi mực thông thường mười lăm văn một thỏi, thuốc màu còn đắt hơn nhiều, phải hai mươi văn.

    Tiểu nhị ở quầy hỏi Cố Tiêu muốn mua gì, Cố Tiêu nhìn một vòng, "Ta muốn mua một tập giấy."

    Tiểu nhị lấy ra 25 tờ cho cô, "Tổng cộng mười văn tiền."

    Cố Tiêu đau đớn rút tiền ra, cầm tờ giấy trở lại nhà Thẩm gia.

    Về đến Thẩm gia, đầu tiên Cố Tiêu đưa cho Lý thị mười văn tiền, sau đó liền chui vào phòng, Lý thị vì cảm kích Cố Tiêu giúp đỡ mình bán khăn, cho nên mọi việc trong nhà đều ôm hết vào người, để Cố Tiêu an tâm ở trong phòng đợi nàng ta.

    Cố Tiêu phải làm quạt xếp, đầu tiên giấy làm quạt phải cứng, dùng nước dính năm tờ giấy lại với nhau mới đủ dùng, sau đó đem giấy đi phơi, Cố Tiêu đem cái sọt lấy lại đây để làm cán quạt.

    Cán quạt dùng tre để làm là tốt nhất, nhưng vì không có tre, nên Cố Tiêu chỉ có thể dùng gỗ, một cây vuốt mỏng, trên rộng dưới hẹp, mười lăm cây cán quạt, hai bên phải làm rộng và dày hơn.

    Đao khắc đã bị rỉ sét, nên không dễ dùng tý nào, cũng may Cố Tiêu đã làm quen việc này, nên với cô cũng không khó khăn gì, bên dưới cán quạt khoan một lỗ tròn, sau đó lại dùng đầu vải vụn để chà nhám và đánh bóng.

    Cố Tiêu ngồi ở trước bàn cả một buổi trưa, thấy trời đã tối cô liền bỏ việc trong tay xuống, đi ra ngoài nấu cơm, mắt của Lý thị đã không còn sưng nữa, hơn nữa trong mắt còn mang theo ý cười, "Tiểu Tiểu hỗ trợ nhóm lửa là được."

    Khi nhóm lửa nấu nướng, khói từ việc nấu nướng bốc ra từ các ngôi nhà trong làng, mọi người Thẩm gia vừa trở về, Thẩm lão gia tử đã lên tiếng, "Ngày mai chắc sẽ có mưa, phải chuẩn bị hạt giống để ngày kia gieo trồng."

    Người làm nông lâu năm có kinh nghiệm nên chỉ cần nhìn sắc trời đã biết khi nào thì trời mưa, mưa xuân quý như dầu, nên phải nhanh chóng đem hạt giống gieo trồng khi có đủ nước.

    Nếu phải trồng trọt, vậy đồ ăn trong nhà tất nhiên phải thay đổi.

    Buổi sáng phải ăn cơm, giữa trưa chỉ ăn hai cái màn thầu là không đủ, buổi tối trở về ăn không đủ no cũng không được.

    Chu thị gật gật đầu, ngẫm lại số lương thực có trong nhà, vẫn còn đủ ăn.

    Ngày hôm sau, trời thực sự bắt đầu mưa.

    Tuy rằng trời đang mưa, nhưng cô vẫn phải đi đưa cơm, Thẩm gia không có ô che mưa, Cố Tiêu mặc áo tơi vội vã chạy đi huyện thành, đường đất bị nước mưa làm ướt nhẹp, một chân giẫm xuống chính là một chân bùn, đến được thư viện, thì đồ ăn trong giỏ đã nguội hết cả rồi..

    Cố Tiêu vén tấm vải trên giỏ lên, "Tam ca, thức ăn hôm nay đã nguội hết rồi."

    Ngay lối vào học viện đã dựng một cái lều để học sinh ăn cơm, Thẩm Hi Hòa cũng không có dù, quần áo đầu tóc đều ướt sũng, hắn nhìn Cố Tiêu, nói: "Không sao. Hôm nay trời mưa.. vì sao không để đại oa tới."

    Cố Tiêu thở dài trong lòng, vốn dĩ hôm nay đại oa muốn đến, nhưng mà cô còn phải đi bán lồng dế nha, cho dù không có ai mua cũng muốn thử một phen, có thể tích cóp một văn thì một văn, cho nên cô liền đoạt lấy công việc đưa cơm này.

    Cố Tiêu cúi đầu nói: "Muội muốn đến."

    Áo tơi còn nhỏ nước, cả đôi giày của Cố Tiêu cũng bị bẩn, con đường từ thôn Thượng Dương đến huyện Quảng Ninh Thẩm Hi Hòa đã đi qua vô số lần, trời mưa cũng đi qua, tất nhiên biết khó đi như thế nào.

    Thẩm Hi Hòa trong lòng không rõ là tư vị gì, là bởi vì sau này không thể tới đưa cơm nữa, cho nên bây giờ mới muốn tới sao.

    Thẩm Hi Hòa nhanh chóng ăn cơm xong, lại phá lệ nói thêm một câu, "Muội trở về nhớ để nương nấu một bát canh gừng."

    Cố Tiêu giật mình, Thẩm Hi Hòa còn biết quan tâm người khác sao, "Ân, huynh cũng nhớ uống nhiều nước ấm."

    Trong lòng ngực Cố Tiêu vẫn còn lồng dế, vì trời mưa, nên cửa thư viện cũng ít người hơn, chỉ bán được hai cái lồng dế, mưa cũng không thấy ngừng, nhưng Cố Tiêu không dám chậm trễ quá lâu, chạy nhanh về nhà, còn chuyện canh gừng cô cũng đã sớm quên sạch.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Áo tơi dùng tương đối tốt, nên người Cố Tiêu cũng không ướt lắm, ở trong thôn cũng không có dù để mà dùng, Cố Tiêu lau sạch giày, sau đó về phòng xem giấy làm quạt đã phơi đến đâu rồi.

    Giấy đã khô hoàn toàn, quạt giấy có hình nan quạt, trên mặt quạt có mười ba nếp gấp, gấp một nếp gấp về phía trước sau đó gấp lại về phía sau, mặt quạt và cán quạt dùng nước dán không được, phải dùng hồ dán.

    Làm hồ dán phải dùng đến bột mì, nhưng Cố Tiêu lại không có bột mì, có thể thấy mặt bột mì chỉ có mình Chu thị.

    Làm hồ dán bằng bột mì cũng chỉ cần một ít bột mà thôi, nhưng bột mì trắng là lương thực để ăn, hồ dán vừa nghe đã biết không phải chuyện đứng đắn gì, Cố Tiêu nghĩ thầm,

    Cô nhân lúc Chu thị chưa trở về lén lút vào đông phòng..

    Cố Tiêu nhét hai văn tiền vào túi đựng tiền ở dưới đáy chiếc chậu thứ ba, chắp tay trước ngực thành kính nói: "Ta nhất định tích góp đủ bạc cho tướng công!"

    Trần thị bí mật đi theo Cố Tiêu, nàng ta ở ngoài cửa nhìn, trong lòng nàng ta vô cùng xúc động, chờ Chu thị trở về, nàng ta thần sắc phức tạp mà đem chuyện này nói với Chu thị.

    "Nương, Tiểu Tiểu lại bỏ tiền vào trong túi tiền."

    Chu thị về phòng đếm lại, quả nhiên nhiều thêm hai văn tiền, bà thở dài, "Ai, ngươi nói đứa nhỏ này.."

    Như thế nào lại hiểu chuyện như vậy chứ.
     
  7. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Gieo trồng vụ xuân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tâm trạng Chu thị rất tốt, đều biểu hiện trực tiếp ở trên khuôn mặt, bà rất hiếm khi cười, nhưng khi cười rộ lên nhìn rất hòa ái dễ gần.

    Tuy hai văn tiền không nhiều lắm, nhưng còn phải xem là ai bỏ vào.

    Cố Tiêu là người do chính Chu thị bà đây chọn, Cố Tiêu luôn suy nghĩ cho Thẩm Hi Hòa, điều này chứng tỏ ánh mắt nhìn người của bà không sai.

    Vì vậy lúc ăn cơm tối Chu thị múc cho Cố Tiêu nhiều hơn một muỗng cơm.

    Ăn xong bữa tối, Cố Tiêu đi đến trước mặt Chu thị, cô cười ngọt ngào, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, "Nương, con muốn xin người chuyện này."

    Chu thị nghi ngờ liếc nhìn Cố Tiêu: "Con lại có chủ ý gì?"

    Cố Tiêu nói: "Nương, con muốn xin người nửa chén mì làm hồ dán dùng."

    Chu thị lúc này nhìn Cố Tiêu thấy thế nào cũng thuận mắt, "Chuyện này có gì to tát, mà còn phải cầu xin ta, con chờ đó."

    Chu thị sảng khoái đưa cho Cố Tiêu non nửa chén mì, sau đó nhăn mặt nói: "Con có muốn nhiều hơn nữa cũng không có đâu."

    Cố Tiêu vội nói: "Đủ rồi đủ rồi, nương là tốt nhất!"

    Chu thị xua tay, "Nói ít lời vô nghĩa đi, ta không thích nghe những lời này, nên đi ngủ sớm đi, không được lãng phí dầu thắp."

    Ngọn đèn dầu trong Tây phòng kia chỉ khi Thẩm Hi Hòa về nhà mới được thắp, ngày thường đều không dùng, Cố Tiêu nói: "Con biết, chờ tướng công trở về mới dùng!"

    Cố Tiêu mang theo chén mì trở về phòng, thừa dịp bên ngoài trời còn sáng đổ nước vào làm hồ dán, cán quạt dán vào trên mặt giấy, sau đó lấy một cuốn sách ép xuống mỗi nan quạt.

    Sau khi dán xong mười lăm cán quạt, Cố Tiêu xoa xoa bả vai, để cây quạt ép cả đêm, chờ sáng mai lại lấy ra đinh đóng vào các lỗ trên cán quạt.

    Mặt quạt để trống, sau đó xem quạt đóng mở thế nào, âm thanh phải mượt mà thì cây quạt này mới tính là làm thành công.

    Cố Tiêu đem hồ dán đặt ở chỗ râm mát, dùng tấm ván gỗ đậy lại, sau đó đem chăn trên trường kỷ để lên trên giường, giường của Thẩm Hi Hòa được xếp rất ngay ngắn, nhìn có cảm giác tương đối bảo thủ.

    Cố Tiêu đem chăn để qua một bên, bò lên trên giường, ở trên giường lăn lộn một vòng.

    Không cho ngủ thì như thế nào, hiện tại người nằm ở trên giường còn không phải là cô sao.

    Ngày nào cũng ngủ trên giường Cố Tiêu còn ghét bỏ khó chịu đây, cứ 5 ngày một lần, coi như thay đổi chỗ ngủ một chút vậy.

    Cố Tiêu chìm vào giấc ngủ trong tiếng mưa rơi, ngày hôm sau trời nắng đẹp, mọi người trong Thẩm gia cũng bắt đầu bước vào thời điểm quan trọng nhất trong năm -- gieo trồng vụ xuân.

    Thẩm gia có tổng cộng mười một mẫu đất, chưa tính đất trong viện dùng để trồng rau, phải trồng các loại lúa mạch gạo kê, còn có khoai lang đỏ cây đậu.

    Buổi sáng mỗi người ăn một cái màn thầu, không giống ngày thường trong nhà phải có người ở lại, hôm nay tất cả đều phải xuống ruộng làm việc.

    Nhưng mà người nấu cơm đưa cơm thì có thể giờ Mẹo rời đi giờ Thìn quay lại, Cố Tiêu sáng sớm ăn một cái màn thầu nhỏ, sau đó vác cuốc đi theo đám người Thẩm gia bận rộn.

    Trời mưa suốt đêm qua, làm đất ướt và mềm hơn, cày và gieo hạt là những việc mà người nông dân quen làm, nhưng Cố Tiêu lúc trước cả cái cuốc cũng chưa sờ qua.

    Cô sợ Chu thị phát hiện ra gì đó, nên chỉ có thể cắn răng mà làm, rốt cuộc cũng chịu được đến giờ Tỵ, Chu thị kêu Trần thị cùng Cố Tiêu về nhà chuẩn bị cơm trưa.

    Làm việc hao phí nhiều khí lực, giữa trưa nấu cơm cũng nỡ bỏ nhiều dầu hơn so với ngày thường, Chu thị còn phá lệ làm món rau hẹ xào trứng gà, bà giữ lại một phần đặt ở trong rổ, để Cố Tiêu mang đi cho Thẩm Hi Hòa.

    Dọc theo đường đi mùi của rau hẹ xào trứng gà cứ vương vẩn nơi chóp mũi, cuối cũng cũng tới thư viện, Cố Tiêu nhanh chóng nhét đồ ăn cho Thẩm Hi Hòa.

    Thẩm Hi Hòa liếc nhìn đồ ăn trong giỏ, nhiều hơn ngày thường một cái màn thầu, còn xào trứng gà, hắn nói: "Đã bắt đầu gieo trồng vụ xuân sao?"

    Cố Tiêu gật gật đầu, "Ngày hôm qua trời mưa, cha nói thừa dịp trời mưa nhanh chóng gieo xuống."

    Thẩm Hi Hòa nói: "Màn thầu và đồ ăn nhiều ra muội đem trở về đi, nhiêu đây đủ ta ăn rồi." Điều kiện trong nhà thế nào Thẩm Hi Hòa trong lòng rõ ràng, hắn ở thư viện, trong nhà ăn cái gì cũng không cần cho hắn ăn cái đó.

    Cố Tiêu có chút khó xử, đem về nhà lại? Phải đem về thế nào, đây chính là tâm ý của Chu thị. Cho dù bản thân Chu thị không ăn, cũng nguyện ý để lại cho Thẩm Hi Hòa ăn.

    Thẩm Hi Hòa lại nói: "Ngày mai cứ đem đồ ăn như bình thường là được."

    "Nương cho huynh ăn, thì huynh ăn đi, cũng không có ai thiếu một cái màn thầu này của huynh." Cố Tiêu nói

    Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu, "Muội đem về đi." Cho dù trong nhà không thiếu, Cố Tiêu nàng cũng có thể.. có thể ăn ở trên đường, hắn không làm việc, cho nên không cần ăn nhiều như vậy.

    Cố Tiêu không lấy, chỉ xách theo cái rổ cũng đủ nặng rồi, còn muốn mang thêm một cái màn thầu, "Vậy huynh giữ lại để buổi tối ăn, huynh đọc sách mệt mỏi nên ăn nhiều một chút, muội đi về trước đây."

    Cố Tiêu hiện tại không còn một xu dính túi, còn thiếu Trần thị một cái dây đeo. Lồng dế cũng bán không được nữa, người đan lồng dế thật sự là quá nhiều, có người bán hai văn, có người bán một văn, Cố Tiêu không muốn giảm giá, cho nên dứt khoát không bán nữa.

    Cố Tiêu đem quạt xếp từ trong lòng ngực lấy ra, cán quạt cứng cáp trơn bóng, hai bên có khắc trúc xanh, mặt quạt sạch sẽ nhẵn nhụi, thuận tiện cho người lưu chữ đề thơ.

    Bên dưới cán quạt còn treo một cái như ý kết, màu xanh nhạt của tua rua và cây trúc phối với nhau rất xứng đôi.

    Không có tiền nghĩa là không có thịt để ăn, sẽ không có tiền để dành, về sau cũng không đi đâu được, sau này Thẩm Hi Hòa một đường thăng quan tiến chức rất nhanh, sau khi cưới nữ chính nhất định cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, nghĩ đến đã thấy mình thật đáng thương làm sao.

    Cố Tiêu hít sâu một hơi, đi đến hiệu sách.

    Văn nhân học sinh mua sách đều sẽ đi hiệu sách ở huyện Quảng Ninh, bên trong bán sách, còn có giấy và bút mực, quạt xếp không thể mang đi bán ở tiệm tạp hóa, nghĩ tới nghĩ lui, Cố Tiêu chỉ nghĩ tới hiệu sách này.

    Trong nhà vẫn đang chờ gieo hạt, nên Cố Tiêu không thể chậm trễ quá nhiều thời gian, cô bước vào hiệu sách, trực tiếp đi tìm tiểu nhị, "Xin hỏi ở đây có bán quạt không?"

    Tiểu nhị nhìn Cố Tiêu một cái, sau đó cúi đầu, "Quạt tròn phía đông Trân Bảo Các có bán, nơi này của ta không có."

    Cố Tiêu nói: "Vậy quạt xếp, quạt xếp có không?"

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Tiểu nhị nói: "Quạt xếp? Ta lấy ra cho ngươi nhìn thử?"

    Cố Tiêu gật đầu, rất nhanh tiểu nhị đã đem ra ba cây quạt, cái bình thường nhất, mặt trên đề hai câu thơ, hai cái còn lại vẽ một bức tranh, quạt giấy thì tốt hơn một chút, Cố Tiêu hỏi: "Giá bán như thế nào?"

    Tiểu nhị nhìn dáng vẻ Cố Tiêu cũng không giống người sẽ mua nổi nó, nên tùy tiện chỉ, "Cái này hai mươi văn, hai cái còn lại 50 văn."

    Cố Tiêu hít một hơi thật sâu, một xấp giấy bình thường nhất chỉ mười văn tiền, còn gỗ với tre trên núi chỗ nào cũng có..

    Tiểu nhị thấy Cố Tiêu không có ý tứ muốn mua, nên cố ý hỏi, "Cô nương ngài thích cái nào?"

    Cố Tiêu đem cây quạt của mình lấy ra, "Ta tới không phải để mua quạt, ta là muốn bán quạt."

    Sắc mặt tiểu nhị không tốt lắm, nhưng không tiện phát tác, dù sao làm phiền việc làm ăn buôn bán của người khác, gặp ai cũng không thể có sắc mặt tốt được, nhưng hắn đã ở hiệu sách này làm việc mấy năm, gặp qua không ít quý nhân, xem qua không ít sách, cũng luyện ra một chút nhãn lực.

    Chiếc quạt trên tay của Cố Tiêu cũng không tầm thường, nhìn tốt hơn nhiều so với quạt trong hiệu sách.

    Tiểu nhị nuốt nước miếng, hắn thấy Cố Tiêu tuổi còn nhỏ, lớn lên lại xinh đẹp cho nên mới nguyện ý nhìn nhiều thêm một cái, "Cô nương có thể đưa cây quạt cho ta xem qua không."

    Tiểu nhị đặt cây quạt trong lòng bàn tay ước lượng hai cái, sau đó "bá" một tiếng mở ra, quạt đóng mở rất nhịp nhàng, xương cánh quạt dùng gỗ liễu là khéo léo nhất, mặt trên có khắc cây trúc, tuy rằng kém so với sự dẻo dai của cây trúc, nhưng cũng rắn chắc không kém.

    Mặt quạt được gấp rất đẹp, nhưng mà tờ giấy này..

    Tiểu nhị ở trong lòng lắc đầu, nếu là dùng cây trúc và giấy Trừng Tâm làm, chắc chắn làm ra hiệu quả tốt hơn nhiều.

    Cố Tiêu mím môi, "Cây quạt này, hiệu sách có mua không?"

    Tiểu nhị hỏi một câu, "Đây là do cô nương làm sao?"

    Cố Tiêu gật gật đầu.

    "Cô nương theo ta đi gặp chưởng quầy đi, ở đây ta không làm chủ được." Tiểu nhị nói xong liền mang theo Cố Tiêu đi lên lầu hai.

    Chưởng quầy của hiệu sách họ Trương, là người bản địa huyện Quảng Ninh này, đam mê thư pháp và hội họa, những thứ mà văn nhân thư sinh thường thích, hắn cũng sẽ có hứng thú.

    Hắn thưởng thức cây quạt trong chốc lát, sau đó nói: "Cây quạt này hiệu sách sẽ mua, tiểu Hứa, đưa cho vị cô nương này 50 văn tiền."

    Trương chưởng quầy tướng mạo nho nhã, hắn ôn hòa nói: "Loại giấy này không tốt, cho dù gỗ có khắc đẹp đến đâu, dây đeo lại kết đẹp đến đâu, cũng khó mà bán được giá cao."

    Cố Tiêu hiểu rõ, "Đây là chưởng quầy đã nói quá, cây quạt này như thế nào trong lòng ta đều rõ ràng."

    Triệu chưởng quầy liền xua tay, "Cây quạt này do chính tay cô nương làm ra, có thể thấy được tay nghề cô nương nhất định rất khéo léo, cô nương không cần tự coi nhẹ bản thân mình, nếu về sau có làm thêm cây quạt mới, thì có thể đưa đến hiệu sách này."

    Cố Tiêu gật gật đầu, "Vậy ta xin đa tạ chưởng quầy."

    Còn có thể đem lại đây thật là quá tốt, sau này cũng không cần lo lắng ngày nào đó không có tiền nữa, Cố Tiêu nhận 50 văn tiền, nói: "Ta muốn đi xem giấy."

    Mặt quạt nên lấy giấy Tuyên Thành mỏng mịn tinh tế để làm, vỏ giấy hơi cứng nhưng mềm mại thì để làm lớp lót, giấy Liên Sử bóng loáng trơn mỏng dùng làm phần lõi là tốt nhất. Trước đây không có tiền nên không chú ý được nhiều như vậy, bây giờ đã có tiền, nên Cố Tiêu muốn mua giấy tốt một chút.

    Năm tờ giấy Tuyên Thành, năm tờ giấy da, hai tờ giấy Liên Sử đã tiêu hết của Cố Tiêu hai mươi văn tiền, ra khỏi hiệu sách, chân cô liền không chịu nghe theo khống chế mà bước về phía sạp thịt.

    Hai ngày nay, đến cả bánh nướng nhân thịt cô cũng không dám mua, ăn thịt hình như là chuyện rất lâu từ trước kia rồi.

    Còn thừa 30 văn tiền, Cố Tiêu nói: "Lấy một cân thịt heo, hai cái giò heo."

    Chủ quầy thịt lưu loát mà cắt thịt, "Tổng cộng hai mươi văn, tặng cô nương một cây xương heo."

    Trên xương không có lấy một tí thịt, nhưng có còn hơn không, Cố Tiêu xách theo thịt, hận không thể ngay lập tức trở về nhà nấu chín rồi ăn, cô đại khái đã tìm ra biện pháp để cầu xin Chu thị rồi, chỉ cần nói là vì Thẩm Hi Hòa, Chu thị cho dù luyến tiếc cũng không nỡ tức giận, cũng sẽ không nói thêm gì.

    Sau buổi trưa, người Thẩm gia nghỉ ngơi trong chốc lát liền khiêng nông cụ xuống ruộng, Chu thị ở lại trong nhà chờ Cố Tiêu trở về, hôm nay Cố Tiêu về nhà chậm hơn một chút so với ngày thường, trong lòng Chu thị có chút lo lắng.

    Bà từ trong phòng nhìn ra bên ngoài, thấy Cố Tiêu bước vào cửa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, Chu thị từ trong phòng đi ra, ngoài miệng không buông tha nói, "Cọ tới cọ lui, nhanh lên một chút."

    Cố Tiêu nói: "Nương, người đang chờ con sao."

    "Chờ cái đầu của con thì có, việc gì cũng đã làm xong hết rồi, mau đặt đồ xuống, trong nồi.. trong nồi vẫn còn một phần trứng gà, con lấy ra ăn đi."

    Chu thị lúng túng nói, "Trong nhà ăn không hết nên dư lại, cũng không phải là cố ý để lại cho con đâu."

    Cái rổ trong tay Cố Tiêu có chút nóng lên, ".. Nương, người thật tốt, con cũng không biết nên làm thế nào để báo đáp người, con nhất định nghĩ biện pháp kiếm thật nhiều tiền, để mỗi ngày nương đều có thịt ăn."

    Mùi vị của thịt thật sự rất ngon, ăn vào miệng còn thơm hơn, làm Chu thị nhớ lại mùi vị của thịt, trên mặt lại không biểu hiện gì, "Bớt nịnh nọt đi, nhà ai mỗi ngày đều ăn thịt chứ!"

    Cố Tiêu nói: "Con mặc kệ, con chính là muốn cho nương ăn thịt hưởng phúc."

    Cuối cùng trên mặt Chu thị cũng nở một nụ cười, "Được rồi, làm gì có thịt để ăn mỗi ngày chứ, mau đi ăn trứng gà đi, đợi lát nữa nguội thì ăn không ngon."

    Chỉ có hai miếng, ăn hai ngụm đã xử lý xong, nếu mà lần trước Cố Tiêu không nhét thịt vào miệng Chu thị, chắc Chu thị cũng sẽ không để lại phần cho Cố Tiêu.

    Cố Tiêu duỗi tay kéo tay áo Chu thị, "Ai nói chứ! Nương, nương xem con mang gì về cho người nè.."

    Cố Tiêu vén tấm vải trên rổ lên, bên trong có chén đũa, còn có hai cái giò heo và một miếng thịt nạc mỡ đan xen.

    Cố Tiêu mỉm cười nói, "Nương, con nói được thì sẽ làm được."

    Chu thị: "..."
     
    Chì Đen, Ghaannn2018, Simei13 người khác thích bài này.
  8. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Thiên vị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu thị dùng sức nhìn chằm chằm vào đồ trong rổ, trong khoảng thời gian ngắn bà không biết là nên hỏi Cố Tiêu lấy tiền từ đâu ra trước, hay là nên mắng Cố Tiêu một trận trước.

    "Con.. làm sao lại mua thịt nữa!" Chu thị vừa tức giận vừa đau lòng, "Con có biết một cân thịt phải tốn bao nhiêu tiền hay không!"

    Cố Tiêu chớp chớp mắt, "Con biết nha, mười ba văn một cân, giò heo bảy văn tiền, xương là chủ quán cho con, không cần tiền mua!"

    Đồ không tốn tiền, cho dù không có thịt cô cũng sẽ lấy, Cố Tiêu nói: "Xương này có thể hầm canh uống, nương người xem có được hay không?"

    Chu thị còn đang tức giận, mà Cố Tiêu đã quyết định thịt nên nấu như thế nào rồi, "Con thật là hồ nháo, hôm kia vừa mới ăn thịt xong mà!"

    Cố Tiêu nói: "Con chính là muốn để cho nương mỗi ngày đều có thịt ăn a, nương vì cái nhà này mà đã vất vả quá nhiều. Hơn nữa tướng công ở thư viện đọc sách, không ăn uống tốt một chút sao được, con đây cũng không tiêu tiền bừa bãi đâu.. Nương yên tâm, con sau này sẽ để cho người mỗi ngày đều có thịt ăn, cũng sẽ cố gắng tích góp bạc cho tướng công!"

    Chu thị dù có muốn cũng không tức giận nổi nữa, Cố Tiêu cũng là vì nghĩ cho bà.

    Người trong nhà này có ai sẽ nhớ đến mặt tốt của bà chứ, đại phòng nhị phòng vừa thành gia, thì tâm cũng thay đổi rồi, chỉ chăm lo cho gia đình nhỏ của mình, hai cô con dâu cũng không trông cậy vào được.

    Hai khuê nữ của bà cũng đã xuất giá, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được vài lần, Tam Lang còn nhỏ, mà nam nhân thì sẽ không để ý đến những cái này.

    Cố Tiêu thật sự tri kỷ, làm bà ấm áp đến tận trong tim. Hai khuê nữ của bà trước kia cũng chưa từng tri kỷ như vậy.

    Chu thị không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, ".. còn cần con lo lắng tích góp bạc choTam Lang sao."

    Cố Tiêu nắm lấy cánh tay của Chu thị, tích góp bạc cho Thẩm Hi Hòa đương nhiên không cần đến cô, cô là vì sau này sẽ rời đi nha.

    "Vậy con sẽ mua thịt cho nương ăn, để nương ăn mỗi ngày." Cố Tiêu khẽ thở dài, "Con mặc kệ người khác, chỉ quan tâm nương thôi!"

    Chu thị bỏ tay Cố Tiêu ra, bà trước giờ không quen để người khác khoác tay mình như vậy, trong lòng không để ý nói, "Được rồi được rồi, ít nói lời vô nghĩa đi."

    Cố Tiêu bĩu môi, "Vậy ngày mai con sẽ làm, nương muốn nấu như thế nào?"

    Nếu để Chu thị làm chắc chắn bà sẽ đem thịt mỡ đi thắng thành dầu, thịt nạc thì để lại ăn, gieo trồng vụ xuân cũng phải mất mấy ngày, nên một cân thịt không có khả năng chỉ ăn trong một ngày, nhưng Cố Tiêu nấu thật sự ăn rất ngon.

    Chu thị nói: "Con làm còn cần hỏi ta sao?"

    Cố Tiêu: "Chuyện gì cũng phải hỏi nương trước nha."

    "Hừ, để con làm thì con tự nhìn mà làm, dù sao thịt cũng là do con mua về." cách nấu thịt của Chu thị vạn năm như một, nhưng muốn ăn cũng phải đợi đến ngày mai mới được, còn có thể đem một ít cho Thẩm Hi Hòa.

    Chu thị thầm nghĩ, Cố Tiêu cũng không kiếm được mấy đồng tiền, để dành mua thịt cũng tốt, nó đều là vì Tam Lang, chỉ cần là vì Tam Lang, Chu thị cũng không có gì để nói.

    Chu thị mới không thừa nhận là bởi vì Cố Tiêu kính trọng bà nên bà mới như vậy đâu.

    Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, Chu thị là người mặt lạnh tâm nóng, thích ăn mềm không ăn cứng, sau này cứ thế mà làm là đúng rồi.

    Bước vào tháng tư, thời tiết không quá nóng, nên thịt có thể để qua đêm không sợ bị hư, sau khi cất thịt xong, Cố Tiêu trở về tây phòng một chuyến, đem giấy cất đi.

    Chu thị không có hỏi những thứ này, giấy này vừa thấy đã biết là mua cho Thẩm Hi Hòa rồi.

    Sau khi cất đồ đạc xong còn phải xuống ruộng, Chu thị làm việc lưu loát, gieo hạt nhanh chóng, rất nhanh mặt trời đã xuống núi, đám người Thẩm gia từ hai đầu bờ ruộng trở về nhà, một chén cháo một cái màn thầu, ăn xong vẫn cảm thấy đói.

    Nghĩ đến việc gieo hạt vụ xuân còn phải mất mấy ngày nữa, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy không có hi vọng gì.

    Chu thị không nói, Cố Tiêu cũng không nói, buổi tối lúc rửa chén, Trần thị chủ động tiếp nhận công việc, "Tiểu Tiểu, ngày mai giúp tẩu mang dây đeo đi huyện thành nha."

    Cố Tiêu gật đầu, "Được."

    Bả vai Trần thị có chút đau, nhưng nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy tiền, cũng không cảm thấy mệt nữa.

    Chu thị không nói gì về việc mua thịt, Cố Tiêu cũng sẽ không nói nhiều, chỉ chờ ngày mai đem cơm nấu chín, đợi ăn là được. Cố Tiêu cũng đã nghĩ xong phải làm cái gì.

    Buổi tối phải ngâm đậu nành trước, đợi sáng mai là có thể dùng, giò heo rửa sạch sẽ rồi chặt làm bốn, nấu đến khi nước bớt máu thừa thì cho hành, gừng, tỏi và một ít nước tương vào, đợi đến khi gần chín thì cho thêm đậu nành vào, phải đảm bảo hầm đến mềm nhưng không quá nát.

    Một cân thịt thì để làm bánh nhân thịt cùng với rau hẹ, trong nhà có rau hẹ non mới mọc ra, là do Chu thị đã sớm trồng trước đó, một cân thịt băm nhuyễn, sau đó xào bốn cái trứng gà bỏ vào, rau hẹ nhiều nhất, cũng tươi ngon nhất, ướp với muối và nước tương, sau đó cho dầu vào chảo rồi chiên lên, đảm bảo da chín vàng đều là xong.

    Chắc chắn sẽ ăn rất ngon.

    Cố Tiêu đã muốn nhanh chóng đến ngày mai, cô về phòng mài tiếp cán quạt, cô muốn tranh thủ ngày nào đó đi lên núi tìm tre, nếu có giấy mới, quạt khẳng định có thể bán ra với giá cao hơn.

    Nhà họ Thẩm gia bỏ ra năm mươi lượng bạc để mua Cố Tiểu, chỉ cần cô chậm rãi tích góp, khẳng định có thể góp đủ.

    Hôm sau trời vừa sáng mọi người đã ra đồng làm việc, bận rộn hai canh giờ, vừa đến giờ Tỵ Cố Tiêu liền cùng Chu thị về nhà, cô cắt rau hẹ múc bột mì lấy trứng gà, Chu thị vài lần muốn nói gì đó với cô, nhưng đều cố gắng nhịn xuống.

    Vốn dĩ bốn cái trứng gà đã được phân chia xong rồi, nhưng làm như vậy một người có thể ăn được mấy miếng chứ, một cân thịt ăn một lần đã hết coi như xong, còn phải dùng dầu để chiên bánh, trong nhà làm gì có nhiều dầu như vậy chứ.

    Cố Tiêu: "Nương, người cứ để con làm đi mà, con dùng dầu rất tiết kiệm, sẽ dùng không nhiều đâu."

    Chu thị mới không tin những lời này, bà xụ mặt ngồi ở một bên, "Con làm nhiều như vậy, mọi người đều ăn sao?"

    Gạo và mì trong nhà đều do Chu thị quản, có thứ gì tốt cũng là Chu thị làm chủ phân chia, giống như trứng gà thì tiểu nhi tử tôn tử có, Lý thị đang mang thai cũng có, nhưng cháu gái nhi tử con dâu thì không có phần.

    Lần trước có thể chia cho Cố Tiêu hai miếng thịt, là bà đã phá lệ rồi.

    Cố Tiêu nói: "Nếu không đủ ăn lại nướng thêm bánh bột ngô, con chỉ lo cho cha mẹ tướng công có thể ăn ngon, những người khác con mới mặc kệ."

    Chu thị ừ một tiếng, "Tam Lang ở thư viện rất vất vả, làm khó con luôn suy nghĩ cho nó."

    Cố Tiêu đang nhóm lửa, cô cũng không ngẩng đầu lên chỉ hé miệng nói, "Tam Lang là tướng công của con, con không nghĩ cho huynh ấy thì nghĩ cho ai? Con chỉ hy vọng nương ở nhà có thể ăn ngon uống tốt, như vậy Tam Lang ở thư viện cũng không cần lo lắng, cũng không cần phiền não gì, vậy mới có thể chuyên tâm đọc sách."

    Những lời này đã nói trúng tim của Chu thị, bà biết Tam Lang luôn nhớ mong người trong nhà, tiểu nhi tử hiếu thuận Cố Tiêu lại tri kỷ, bà nghiêng về một chút cũng không có gì.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Chu thị: "Nương sẽ không để Tam Lang lo lắng, con cũng không cần trợ cấp cho nó nhiều như vậy."

    Ở trong mắt Chu thị, Cố Tiêu kiếm được tiền hoặc là bỏ vào túi tiền trong đông phòng, hoặc là mua thịt cho cả nhà, hoặc là mua đồ ăn cho Thẩm Hi Hòa, trên đường không phải có bán bánh nướng nhân thịt sao, nói không chừng đã mua cho nó vài lần rồi.

    Tay Cố Tiêu đang nhóm lửa dừng lại một chút, trợ cấp cho Thẩm Hi Hòa?

    Thẩm Hi Hòa?

    Cái bộ mặt lạnh lùng kia của Thẩm Hi Hòa, cô đến đó hắn nói cũng không nói được hai câu, đầu cô bị lừa đá mới có thể trợ cấp cho hắn, có tiền không tích góp, không ăn thịt, chỉ có ngốc tử mới có thể cho hắn.

    Cố Tiêu nói: "Nương, người yên tâm đi, con không có mua đồ cho Tam Lang."

    Chu thị chỉ nghĩ Cố Tiêu ngoài miệng nói vậy nhưng hành động lại khác, ngày hôm qua bà đã thấy mấy tờ giấy kia, mấy cái đó không phải viết chữ mới dùng sao, "Con biết thì tốt."

    Nếu Cố Tiêu biết trong lòng Chu thị đang nghĩ gì, nhất định sẽ vội vàng đem giấy giấu đi trước khi Thẩm Hi Hòa trở về.

    Cố Tiêu cúi xuống nấu cơm, nồi đã sủi bọt, trong nồi đều là tiếng dầu kêu xèo xèo, trong phòng bếp đều là mùi thơm, Chu thị phát hiện Cố Tiêu nấu cơm thật sự rất thơm, nhưng dầu cũng dùng đặc biệt nhiều.

    Giò heo đã hầm xong, trước tiên Cố Tiêu vớt ra nửa cái giò heo, lại múc một muỗng lớn đậu nành, "Nương, người nếm thử xem giò heo đã nhừ hay chưa."

    Bỏ ít xì dầu, cho nên nước hầm chỉ có một màu nâu nhạt, nửa cái giò heo, thịt bên trên run rẩy, đậu nành ánh lên màu của mỡ, có hạt đậu đã nứt thành hai nửa.

    Chu thị ngoảnh mặt đi, "Ta không thích ăn cái này."

    Cố Tiêu nói: "Nương người nếm thử tay nghề của con đi mà, cái này chắc đã nhừ, con cũng đã múc ra cho nương rồi, người ăn thử một miếng đi.."

    Chu thị thật sự không nỡ ăn, nhưng cũng thật sự chịu không nổi Cố Tiêu dính người, tiểu cô nương lại đẹp, thanh âm lại mềm, đôi mắt lại sáng như vậy, Chu thị liền ăn một ngụm thịt trên tay của Cố Tiêu.

    Giò heo rẻ tiền, mọi người đều chê không có thịt, nhưng Chu thị lại cắn được một miếng thịt to, vừa mềm vừa thơm, đầy nước thịt, còn có chút dính.

    Cố Tiêu: "Nương, người ăn nhiều một chút, lại nếm thử đậu nành xem có thơm hay không."

    Vẻ mặt nghiêm nghị của Chu thị cũng tan chảy, bà liền từng ngụm từng ngụm ăn xong, giò heo được hầm trong một thời gian dài, một ngụm đi xuống đã cắn ngay thịt, xương cũng rất dễ nhả ra, đậu nành còn thơm hơn, Chu thị chưa ăn qua đậu nành nào thơm như vậy.

    Chỉ chốc lát sau, bà đã ăn xong nửa cái giò heo.

    Ý thức được chính mình đã làm gì Chu thị: "..."

    Bánh cũng đã chiên xong, Cố Tiêu cũng nên đi đưa cơm choThẩm Hi Hòa rồi, cô múc nửa cái giò heo thêm một muỗng lớn đậu nành, lại cầm hai cái bánh nhân thịt heo rau hẹ, "Nương, Tam Lang cũng hy vọng người sẽ ăn nhiều một chút."

    Chu thị ngây người trong chốc lát, hai cái bánh đã đủ nhiều rồi, còn có nửa cái giò heo nữa, nồi đồ ăn hầm vẫn còn đó, một lát sau người Thẩm gia sẽ trở lại, bữa cơm này còn chờ Chu thị tới chia đây.

    Chu thị ho khan một tiếng, "Tiểu Tiểu con đi sớm một chút, trên đường ăn cơm sẽ nguội mất, chờ con trở về rồi ăn, nương sẽ để dành đồ ăn trong nồi."

    Cố Tiêu mỉm cười, "Vậy con xin cảm ơn nương trước!"

    Còn thừa một cái giò heo, ít nhất có nửa cái sẽ là của cô, Cố Tiêu xách theo rổ đi thư viện, cô vừa đi không bao lâu, Thẩm lão gia tử mang theo con cháu từ trong ruộng trở về.

    Làm việc nửa ngày, bụng đã sớm đói đến kêu vang, nhưng vừa bước vào cửa, thì thiếu chút nữa đã bị mùi thơm bay đến làm ngất đi.

    Chu thị ngồi thẳng lưng, lên tiếng nói: "Là Tiểu Tiểu lo nghĩ cho người trong nhà, lo nghĩ cho Tam Lang, nên nghĩ biện pháp mua thịt về, còn không phải sao, nó đã làm một bữa bánh nhân thịt đây."

    Thẩm Đại Lang Thẩm Nhị Lang hai mắt sáng lên, Trần thị lau mồ hôi, Lý thị sờ sờ bụng, mấy đứa trẻ thì ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không biết nên nói cái gì.

    Chu thị nói: "Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của các ngươi kìa, giống như đời này chưa thấy qua thịt bao giờ vậy, đều đi rửa tay đi, một lát nữa ăn cơm."

    Bánh nhân thịt lớn cỡ bàn tay, nam nhân hai cái nữ nhân một cái, Cố Tiêu làm tổng cộng 23 cái, Lý thị ăn thêm một cái, thì còn dư lại sáu cái.

    Chu thị muốn để lại cho Cố Tiêu hai cái, dư lại bốn cái thì để buổi tối ăn.

    Còn về giò heo, Chu thị vốn muốn múc cho Lý thị nửa cái, nhưng đồ là Cố Tiêu mua về, cũng là do Cố Tiêu nấu, chính yếu chính là, bà còn ăn nửa cái.

    Chu thị liền múc cho Lý thị nhiều đậu nành chút, giò heo thì giữ lại cho Cố Tiêu.

    Lý thị thụ sủng nhược kinh, nhiêu đây đã đủ rồi, đủ nhiều rồi.

    Trần thị cắn một miếng bánh có nhân, hiện tại rau hẹ là thời điểm tươi non nhất, đều là những mầm hẹ nhỏ, bên trong nhân có màu vàng của trứng gà, còn có thịt, thật đúng là thơm a..

    Người một nhà ăn rất thống khoái, còn Cố Tiêu rốt cuộc cũng tới thư viện.

    Thẩm Hi Hòa cũng vừa ra đến, hắn cũng không biết Cố Tiêu có nghe lọt tai những lời mà hắn nói ngày hôm qua hay không.

    Cố Tiêu đang khẩn cấp muốn về nhà, "Tam ca, huynh nhìn xem cơm còn nóng hay không, tranh thủ còn nóng nhanh ăn đi."

    Thẩm Hi Hòa vén tấm vải trên rổ lên, đập vào mắt, là hai cái bánh vỏ bánh bên ngoài có màu vàng kim, bên cạnh còn có một chén giò heo hầm đậu nành.

    Cố Tiêu nói: "Muội ngày hôm qua mua về, muốn cho huynh bồi bổ thân mình.. Tam ca, huynh mau ăn đi."

    Thẩm Hi Hòa lẳng lặng mà nhìn Cố Tiêu, hỏi: "Muội.. tiền từ đâu ra."

    Cố Tiêu nghĩ thầm, có thịt ăn không phải được rồi sao, quản nhiều như vậy làm gì chứ, "Muội không phải đã nói qua muốn kiếm tiền để huynh được ăn ngon sao, muội nói được thì làm được nha."

    Cố Tiêu quả thực có nói những lời này, nhưng Thẩm Hi Hòa lúc đó chỉ cho đó là lời nói vui đùa.

    Lông mi hắn khẽ run, Cố Tiêu thích hắn như vậy sao?

    Nàng đối xử với hắn tốt như vậy, ngoài thích ra, Thẩm Hi Hòa nghĩ không ra nguyên nhân nào khác.
     
  9. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Tâm loạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay Thẩm Hi Hòa ăn chậm hơn so với bình thường, thức ăn chưa được ăn qua bao giờ, lần đầu tiên được ăn hắn đã rất ngạc nhiên, nhưng lại không nỡ ăn. Bánh vẫn còn nóng, đặt trong rổ đã nửa tiếng, tuy không còn giòn như lúc vừa mới ra khỏi nồi, nhưng mà ăn vào vẫn rất thơm.

    Giò heo hầm đậu nành chứa đầy trong một chén nhỏ, còn có mùi hương nhàn nhạt bay ra, trước đây đều là Thẩm Hi Hòa ngửi hương thơm từ đồ ăn của nhà người khác, hôm nay thế nhưng..

    Thẩm Hi Hòa nói: "Lần này nghỉ tắm gội thuận tiện nghỉ luôn mùa vụ, việc nặng thì chờ ta trở về sẽ làm."

    Cố Tiêu gật đầu, nghĩ tại sao Thẩm Hi Hòa không ăn nhanh lên, cô còn chưa có ăn cơm đâu.

    Thẩm Hi Hòa lại nói: "Muội.."

    Cố Tiêu: "Làm sao vậy?"

    Thẩm Hi Hòa trong nháy mắt có chút thất thần, Cố Tiêu dung mạo xinh đẹp, làm người khác nhìn đến ngây người cũng là bình thường, nhưng Thẩm Hi Hòa lại chán ghét chính mình như vậy.

    Thẩm Hi Hòa bèn nhìn sang chỗ khác, "Sao hôm nay không thấy cơm của muội, muội còn chưa ăn sao?"

    Cố Tiêu gật đầu, biết cô còn chưa ăn còn không ăn nhanh lên.

    Thẩm Hi Hòa cúi đầu, nhanh chóng ăn xong cơm, ăn đến một nửa, bạn cùng trường của hắn lại bước tới, "Hi Hòa, hôm nay cũng là muội muội huynh tới đưa cơm a."

    Cố Tiêu sợ Thẩm Hi Hòa không được tự nhiên, nên vội nói: "Mấy ngày này đều là muội đưa cơm cho Tam ca."

    Người bạn cùng trường này họ Trần danh Ninh Viễn, người Quảng Ninh, học chung trường cùng Thẩm Hi Hòa đã bảy năm, quan hệ cũng không tồi.

    Trần Ninh Viễn rất thưởng thức tính cách cùng học thức của Thẩm Hi Hòa, huống chi quân tử chi giao đạm như nước, sẽ không để ý gia cảnh.

    Trần Ninh Viễn nói: "Muội muội của Hi Hòa cũng chính là muội muội ta, tại hạ Trần Ninh Viễn, là bạn cùng trường của Hi Hòa."

    Cố Tiêu gật đầu một cái, "Ninh Viễn ca."

    Thẩm Hi Hòa mấy miếng đã ăn xong, hắn cầm chén đũa thả lại vào rổ, sau đó nói với Cố Tiêu: "Muội về nhà sớm đi."

    Cố Tiêu vốn dĩ cũng không muốn ở lại quá lâu, cô con dâu nuôi từ bé này nói không chừng Thẩm Hi Hòa còn chán ghét đây, làm sao có thể để cô nhiều lời với bằng hữu của hắn chứ.

    Cố Tiêu cũng không quay đầu lại mà rời đi, Thẩm Hi Hòa xoay người trở về thư viện.

    Trần Ninh Viễn vẫn đang nhìn bóng dáng Cố Tiêu, vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi Thẩm Hi Hòa đâu, hắn vội vàng đuổi theo, "Hi Hòa chờ ta với!"

    Thẩm Hi Hòa trong lòng có chút bực bội, nhưng lại không biết vì sao.

    Trần Ninh Viễn nói: "Ba ngày sau được nghỉ, Hi Hòa, chắc huynh phải về nhà hỗ trợ gieo trồng đi."

    Thẩm Hi Hòa: "Ngươi hỏi cái này làm gì."

    Trần Ninh Viễn nói: "Nhà ta ở huyện thành, trong nhà không có ruộng, bây giờ cảnh xuân tươi đẹp, là thời điểm thích hợp để đi chơi xuân, ta muốn cùng về với huynh."

    Thẩm Hi Hòa nắm chặt tay, "Nhà ta nhỏ, không chứa nổi, không thuận tiện lắm."

    Trần Ninh Viễn nói: "Ta và huynh ở chung một phòng không phải được rồi sao?"

    Vấn đề là không phải chỉ có mình hắn ở Tây phòng, còn có Cố Tiêu nữa.

    Thẩm Hi Hòa đột nhiên ý thức được, cho dù hắn nói với người khác Cố Tiêu là muội muội của hắn, nhưng Cố Tiêu với muội muội hắn không giống nhau.

    Muội muội nhà ai ngủ cùng một phòng với huynh trưởng của mình, muội muội nhà ai gọi mình là tướng công, hơn nữa muội muội nhà ai giống như nàng, nghĩ cách kiếm tiền để hắn được đọc sách chứ?

    Thẩm Hi Hòa cũng không diễn tả được cảm giác trong lòng của mình là gì, tóm lại đã không giống trước kia, đối với Cố Tiêu, hắn đã không còn chán ghét như vậy nữa.

    "Phòng của ta chỉ có một chiếc giường, ngủ không được." Thẩm Hi Hòa nhéo nhéo ống tay áo, "Hơn nữa ngươi chưa làm qua việc nhà nông, sẽ làm không quen."

    Trần Ninh Viễn muốn nói chưa làm qua thì sao biết được hắn làm quen hay không, nhưng Thẩm Hi Hòa vốn phải trở về gieo trồng, hắn cũng không thể gây thêm phiền toái cho người ta, vẫn là thôi vậy.

    Cố Tiêu vừa ra khỏi thư viện liền đi qua tiệm vải, dây đeo Trần thị đưa cho cô vẫn chưa bán đâu, đan dây đeo rất nhanh, cũng chỉ tốn công sức để bện lại thôi.

    Thật khéo, tiệm vải cũng thu những thứ này, mười bảy cái dây đeo một cái bán được một văn tiền, tổng cộng mười bảy văn tiền.

    Những dây đeo này nếu treo trên ngọc bội ở eo, thì sẽ có giá tiền khác rồi.

    Bản thân Cố Tiêu còn có mười văn tiền, cô còn thiếu Trần thị một cái dây đeo, sau khi lấy ra một văn thì còn lại chín văn, mấy ngày nay cô kiếm được không ít tiền, nhưng cũng tiêu ra nhiều, mấy ngày nữa Thẩm Hi Hòa trở về, một lần nghỉ này chính là ba ngày, cô phải tranh thủ Thẩm Hi Hòa vẫn chưa trở về làm nhiều thêm hai cây quạt mới được.

    Tích góp tiền cũng không thể quá vội vàng được, bây giờ quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng về nhà ăn cơm trưa, dọc theo đường đi Cố Tiêu đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.

    Cả đi cả về cũng mất một canh giờ, giữa trưa mặt trời vẫn còn chói chang, trên trán Cố Tiêu đã đổ đầy mồ hôi.

    Chu thị nhìn thấy có chút đau lòng, "Chắc con đói bụng rồi, cơm ở trong nồi, mau đi ăn đi."

    Đợi đến khi gieo trồng vụ xuân kết thúc, thì để cho đại oa đi đưa cơm cho Tam Lang, Cố Tiêu không đi, cũng không có vấn đề gì.

    Vẫn còn một đống lửa than vùi trong bếp, bánh nhân thịt và giò heo vẫn còn nóng, Cố Tiêu nhấc nắp nồi lên, bên trong đựng ngay ngắn hai cái bánh nhân thịt, và một chén lớn giò heo hầm đậu nành.

    Giọng nói của Chu thị truyền tới, "Nhanh ăn đi, đừng có lề mề, ăn xong còn phải xuống đồng làm việc đó."

    Trong lòng Cố Tiêu có chút nóng lên, nếu sau này cô phải rời đi, người cô luyến tiếc nhất nhất định là Chu thị.

    Cố Tiêu khéo tay, nhưng lại không phải người để làm việc trong ruộng, làm việc rất chậm, cũng may có Trần thị Lý thị giúp đỡ, có thể chịu đựng qua một buổi trưa.

    Trần thị cầm được tiền, trong lòng vui sướng vô cùng, chỉ cần Cố Tiêu có thể giúp nàng ta đem dây đeo đi vào thành bán, cho dù nàng ta phải làm việc nhiều hơn cũng nguyện ý.

    Lý thị đỡ eo, nghĩ xem nếu có thời gian thì thêu thêm mấy cái khăn tay nữa, nhị nha thêu thùa đã có tiến bộ, có thể nhận thêu khăn phức tạp hơn một chút.

    Sau khi làm xong việc, ăn qua cơm tối, Cố Tiêu liền về phòng làm quạt xếp, giấy Tuyên Thành giấy Liên Sử giấy dai ba lớp dính vào nhau, sau đó lại dính vào cán quạt, cuối cùng dùng một cuốn sách dày ép nó xuống.

    Cây quạt này cùng cây lần trước không giống nhau, có lẽ có thể bán được nhiều tiền hơn một chút.

    Chờ đến khi bên ngoài cả một chút ánh sáng cũng không có, Cố Tiêu mới dụi mắt, một bộ quạt, còn có bảy cán quạt đã được mài tốt, ít nhất trước khi Thẩm Hi Hòa trở về, cô ít nhất có thể làm được ba cây quạt xếp.

    Sau khi Thẩm Hi Hòa trở về cô chắc chắn không thể làm thêm nữa, ba cây quạt giấy, chắc sẽ bán được hơn một trăm văn đi, tốn một ít để mua thịt, còn có thể tiết kiệm được một trăm văn.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Cố Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sao thưa thớt, chắc không lâu nữa, là cô có thể rời đi nơi này rồi.

    Mà ở bên kia, Thẩm Hi Hòa ôn tập đến nửa đêm, Trần Ninh Viễn đã buồn ngủ không chịu được, vẫn luôn ngáp không ngừng, "Hi Hòa, trở về ngủ đi thôi."

    Thẩm Hi Hòa nói: "Ngươi về trước, ta xem thêm một lát."

    Hôm nay được ăn ngon, hắn vẫn chưa thấy mệt, nên muốn xem thêm một lát nữa.

    Trần Ninh Viễn nói: "Thân thể quan trọng, bây giờ đã rất khuya rồi."

    "Ta biết là thân thể quan trọng, Tiểu Tiểu vẫn hay nói câu này." Thẩm Hi Hòa nắm chặt cuốn sách trong tay, trong lòng có chút ảo não làm sao hắn lại nhắc tới Cố Tiêu rồi.

    "Tiểu Tiểu, chính là lệnh muội sao?" Trần Ninh Viễn nhớ rõ Cố Tiêu, ngây thơ hồn nhiên lại hoạt bát đáng yêu, đoạn đường từ thôn Thượng Dương đến thư viện cũng không gần, một tiểu cô nương tới được đây cũng rất vất vả.

    Thẩm Hi Hòa lạnh lùng mà liếc Trần Ninh Viễn một cái, "Ngươi đừng đánh ta.. đừng có đánh chủ ý gì lên người nàng."

    Trần Ninh Viễn nói: "Hi Hòa huynh yên tâm đi, ta và huynh là bằng hữu thân thiết, muội muội của huynh tất nhiên cũng là muội muội của ta nha.."

    Cố Tiêu không phải là muội muội của hắn.

    Chẳng lẽ muốn để hắn nói cho Trần Ninh Viễn biết Cố Tiêu không phải muội muội, mà chính là con dâu nuôi từ bé mẫu thân hắn đã sớm giúp hắn cưới về sao.

    Thẩm Hi Hòa đặt sách xuống, "Thời gian không còn sớm nữa, nên trở về rồi."

    Cơn gió nhẹ bên ngoài thổi qua, khiến đầu óc Thẩm Hi Hòa tỉnh táo hơn, Trần Ninh Viễn không rõ nguyên do, Thẩm Hi Hòa luôn là bộ dáng ổn trọng tự chủ nho nhã lễ độ, tại sao đêm nay lại có biểu hiện như vậy, nghĩ không ra đáp án Trần Ninh Viễn chỉ cho đây là huynh ấy đang bảo vệ muội muội của mình.

    * * *

    Một đêm trôi qua rất nhanh, ăn sáng xong, Thẩm lão gia tử mang theo con cháu ra đồng làm việc, nhà Thẩm gia không có bò, thuê bò phải tốn tiền, cũng may Thẩm gia con trai nhiều, có rất nhiều sức lực.

    Giữa trưa vẫn là Chu thị và Cố Tiêu cùng nấu cơm, không có thịt, nên đồ ăn đơn giản hơn rất nhiều.

    Trong nhà còn có một khúc xương to, dùng dao chặt ra, đem luộc sơ qua, sau đó thì ném vào trong nồi hầm đồ ăn, tốt xấu gì cũng dính chút vị thịt.

    Còn lại một ít đậu nành, Chu thị múc cho Thẩm Hi Hòa một chút, còn dư lại, bà nghĩ nghĩ sau đó để lại toàn bộ cho Cố Tiêu.

    Cố Tiêu bớt chút thời gian đem đinh gỗ đóng lên cán quạt, cây quạt này quả thực tốt hơn cái trước kia rất nhiều, chỉ là cô cũng không rõ có thể bán được bao nhiêu tiền, cô chỉ biết cây quạt quý nhất của hiệu sách cũng chỉ có 50 văn mà thôi.

    Chu thị đem cơm đặt vào rổ, "Đi sớm về sớm, trên đường đừng chậm trễ, cơm thì để trở về hãy ăn, vẫn để trong nồi giữ ấm đấy."

    Cố Tiêu vui vẻ đáp, "Vậy nương người chờ con trở về nha!"

    Chu thị gật đầu, Tiểu Tiểu vẫn cao hứng như vậy, bà còn không biết nên nói như thế nào, không cho Cố Tiêu đi đưa cơm nữa nó chắc chắn sẽ hỏi lý do vì sao.

    Nếu nói thẳng Tam Lang không muốn nó đi.. Như vậy không thể được.

    Chu thị nghĩ thầm, dù sao còn có vài ngày nữa, trước cứ kéo dài thêm vậy.

    Bên kia Cố Tiêu mang theo quạt, đi tới huyện thành nơi cô vẫn luôn nhớ nhung, đưa cơm chỉ tốn một ít thời gian, Thẩm Hi Hòa vẫn ít nói như cũ, yên lặng ăn xong sau đó giúp đỡ đặt chén đũa vào trong rổ.

    Cố Tiêu: "Tam ca, muội đi về trước đây."

    "Ừ, Cố Tiêu.." Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi, hắn chỉ gọi tên Cố Tiêu, lại chậm chạp không nói câu thứ hai.

    Bên cạnh người đến người đi, Cố Tiêu yên lặng mà chờ Thẩm Hi Hòa nói chuyện.

    Thẩm Hi Hòa nhìn bốn phía xung quanh, vừa thấy Trần Ninh Viễn đi tới, liền vội vàng nói: "Đi đường cẩn thận."

    Cố Tiêu nghĩ thầm, cũng thật không dễ dàng gì mà, tới đây nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Hi Hòa kêu cô đi đường cẩn thận đấy, "Tam ca huynh chăm chỉ đọc sách, chú ý thân thể, muội đi về đây."

    Trần Ninh Viễn cũng đi tới, hắn chờ Cố Tiêu đi xa mới hỏi Thẩm Hi Hòa: "Lệnh muội tên Cố Tiêu, Thẩm Cố Tiêu sao?"

    Thẩm Hi Hòa: "Không phải. Nếu ngươi ăn xong rồi, vậy trở về đi."

    Trần Ninh Viễn: ".. Được."

    * * *

    Vừa ra khỏi thư viện, Cố Tiêu lập tức đi tới hiệu sách.

    Trong tiệm sách có không ít người, tiểu nhị mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Tiêu.

    "Cô nương đã tới rồi, có phải muốn gặp chưởng quầy hay không?" Tiểu nhị híp mắt cười, "Chưởng quầy ở lầu hai, để ta mang cô nương qua đó."

    Cố Tiêu có quạt cảm thấy thỏa mãn, "Làm phiền rồi."

    Trương chưởng quầy quả thật là đang đợi Cố Tiêu, đem cây quạt lật qua lật lại, giấy không tốt không phải là chuyện gì lớn, chủ yếu là họa tiết cây tre trên cán quạt quá tinh xảo.

    Nếu là cán tre, giấy tốt, cây quạt này nếu đưa lên kinh thành, sợ là có thể kiếm lại gấp mấy chục lần mấy trăm lần.

    Nói

    "Cô nương nếu đã tới đây, chẵng lẽ là đã làm được quạt mới?" Trương chưởng quầy vẻ mặt ôn hòa nói.

    Cố Tiêu đem quạt lấy ra, "Ân, chưởng quầy nhìn xem."

    Trương chưởng quầy lập tức liền nhìn ra sự khác biệt, quạt giấy làm rất tốt, mỏng nhưng rắn chắc, nan quạt nhẵn bóng hẹp dài, hai nan ngoài bên trên có khắc hình hoa mai, một cành mai nghiêng qua, nhưng cành mai lại chỉ có một nửa..

    "Còn một nửa còn lại thì ở đâu?"

    Cố Tiêu nói: "Nửa còn lại ở trong mặt quạt."

    Nhưng mặt quạt lại trống trơn, cái gì cũng không có, chưởng quầy lòng nóng như lửa đốt, "Cô nương, cây quạt này là từ tay cô nương mà ra, mặt quạt nếu để cho người khác tới vẽ, sẽ.. không có ý cảnh a!"

    Cố Tiêu nói: "Chưởng quầy muốn để ta vẽ sao? Nếu ta mà vẽ, vậy thì không thể tính giá cũ nữa rồi."
     
  10. Hoa Hoa Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Thẩm Hi Hòa trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm quạt là giá này, nhưng vẽ tranh lại là một cái giá khác.

    Hơn nữa mặc kệ Cố Tiêu vẽ như thế nào, nhưng chỉ cần là do chính tay cô vẽ, vậy giá tiền sẽ không giống nhau.

    Trương chưởng quầy thầm nghĩ, cô nương này cũng thật là tinh ranh, nếu không phải không phải nàng thì không thể, nếu không phải sợ sẽ làm hỏng cây quạt này, hắn tuyệt đối sẽ đi tìm người khác.

    "Cô nương vẽ là được, bạc không thành vấn đề."

    Cố Tiêu: "Vậy xin làm phiền chưởng quầy lấy bút mực tới."

    Trước kia làm quạt xếp, mặt quạt đều là do cô vẽ, mà vẽ nhiều nhất là mai lan trúc cúc.

    Cây quạt này được làm khéo léo, những bông hoa mai trên quạt lại càng khéo léo hơn, bóng mai nghiêng ngã, hương thơm phiêu động, điểm xuyết thêm một nụ hoa mai mới nhú, giống như là mọc ra từ trong quạt vậy.

    Chưởng quầy cầm lấy cây quạt cẩn thận mà thổi thổi, đúng là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, nhìn thế nào cũng thấy chúng rất cân xứng với nhau, ngay cả dây đeo màu xám dưới cán quạt không thu hút ánh nhìn chút nào trông cũng cực kỳ xứng đôi.

    Trương chưởng quầy vừa thưởng thức cây quạt, vừa nói: "Cô nương, cây quạt này 300 văn như thế nào?"

    "Thật ra cũng không phải lừa dối gì cô nương, cây quạt này nếu đem tới bán ở thành Thịnh Kinh, có lẽ có thể kiếm thêm gấp vài lần, nhưng.."

    Cố Tiêu biết câu nói kế tiếp của Trương chưởng quầy là gì, cây quạt này đến thành Thịnh Kinh có thể bán được nhiều tiền hơn đúng là không sai, nhưng mà cô phải có khả năng đi đến đó trước đã a.

    Cố Tiêu đi không được, cho dù đi đến đó cô cũng không quen biết ai không có mối quan hệ, có thể bán được hay không còn không biết chắc được.

    300 văn, đã là số tiền không ít rồi.

    Cố Tiêu gật đầu, "Được, 300 văn đã là rất nhiều rồi, đa tạ Trương chưởng quầy."

    Trương chưởng quầy xua xua tay, "Không dám nhận không dám nhận, Trương mỗ còn phải cảm ơn cô nương đây."

    Tiểu nhị cân hai lượng bạc, lại đếm một trăm văn tiền đưa cho Cố Tiêu.

    Cố Tiêu đã tới đây nhiều ngày như vậy, đã bán qua lồng dế quạt xếp, đây vẫn là lần đầu tiên cô sờ đến bạc.

    Bạc là thứ tốt, có thể làm chỉ bạc, giấy bạc, quan trọng nhất chính là, đây chính là tiền a.

    Cố Tiêu không có mua thứ gì khác trong tiệm sách, hai ngày nữa Thẩm Hi Hòa đã trở lại, sẽ ở nhà ba ngày, nếu mua đồ sẽ khó mà giấu đi.

    Giấy bút không cần mua, nhưng thịt vẫn phải mua.

    Cố Tiêu cầm tiền đi sạp thịt.

    Lần đầu tiên tới chỉ có thể nhìn, sau đó mua nửa cân thịt, bây giờ, Cố Tiêu cả thịt dê cũng mua nổi luôn rồi.

    Chủ quầy thịt thấy Cố Tiêu có chút quen mắt, "Cô nương hôm nay muốn mua thịt gì?"

    Cố Tiêu: "Lấy một cân xương sườn, bốn cái giò heo, thêm một cân mỡ heo."

    Thẩm gia chỉ dùng dầu đậu nành, cả thịt cũng ăn không nổi, thì làm gì ăn nổi mỡ heo chứ.

    Mỡ heo thơm, một chén cơm, lại múc thêm một muỗng mỡ heo trắng như tuyết, ăn đồ ăn gì cũng sẽ thấy thơm.

    Tóp mỡ có thể làm nhân, chấm đường trắng cũng ăn rất ngon.

    Ông chủ vui vẻ chặt sườn thành từng miếng nhỏ, lại cho thêm hai cây xương heo lớn.

    Xương sườn mười lăm văn một cân, bốn cái giò heo mười lăm văn, mỡ heo mười ba văn một cân, tổng cộng tiêu hết 43 văn tiền.

    Cố Tiêu còn dư lại hai lượng bạc 66 văn tiền, cuối cùng cũng tích góp được một chút rồi.

    Sáu văn tiền, Cố Tiêu chuẩn bị đưa cho Chu thị.

    Chu thị rất thương yêu Thẩm Hi Hòa, chỉ cần cô tích góp tiền cho Thẩm Hi Hòa, mua cái gì Chu thị cũng sẽ không nói gì.

    Về đến Thẩm gia, câu nói đầu tiên của Cố Tiêu chính là, "Nương, tướng công sắp được nghỉ ngày vụ rồi!"

    Chu thị ở trong lòng tính toán, "Ừ, không sai biệt lắm chính là lúc này."

    "Tướng công đọc sách đã đủ vất vả rồi, còn phải về nhà hỗ trợ trồng trọt." Giọng của Cố Tiêu không lớn không nhỏ, Chu thị vừa vặn có thể nghe được.

    Đối với Trần thị Lý thị mà nói, Thẩm Hi Hòa trở về trồng trọt cũng là điều nên làm, nhưng đối với Chu thị mà nói, Thẩm Hi Hòa còn phải đọc sách, bà thiên vị tiểu nhi tử, công việc trong nhà ai cũng phải làm nhiều thêm một phần, thì cũng không cần để Thẩm Hi Hòa nữa.

    Chu thị nói: "Tam Lang được nghỉ trở về phải đọc thêm sách."

    Cố Tiêu đem rổ vào phòng bếp, "Nương, đọc sách càng khiến người mệt mỏi, làm việc cũng phí khí lực, đọc sách mệt đầu óc, tướng công thật vất vả mới ở nhà nghỉ mấy ngày, phải bồi bổ cho tướng công mới được."

    Chu thị vừa nghe thấy lời này đã cảm thấy không đúng, bà nhìn chằm chằm vào cái rổ trên tay Cố Tiêu, ".. Con lại mua cái gì về! Không được giấu diếm!"

    Cố Tiêu đem rổ để trên mặt đất, "Chỉ là mua một chút thịt, tướng công thật vất vả mới trở về một lần.."

    Chu thị tức đến ngã ngửa, hận không thể kêu Ngọc Hoàng Đại Đế tới, Thẩm gia cũng không phải là gia đình đại phú đại quý gì, làm sao còn có thể mỗi ngày đều ăn thịt chứ!

    Cố Tiêu hào phóng như vậy, cuộc sống sau này phải thế nào đây. Chỉ nghĩ cho Tam Lang được ăn ngon đọc sách, không bằng nên lo nghĩ cho tương lai sau này.

    Chu thị nghĩ thầm, hôm nay dù thế nào cũng phải dạy dỗ Cố Tiêu một phen, phải sửa lại cái thói quen này.

    "Con đứng lại đó, con thật đúng là muốn làm ta tức chết mà!" ngực Chu thị phập phồng lên xuống, "Tiền này là gió lớn thổi tới sao? Con liền tiêu xài hoang phí như vậy!"

    Cố Tiêu cúi thấp đầu, nắm lấy vạt áo, nghiễm nhiên một bộ dáng con dâu nhỏ bị bắt nạt.

    Chu thị chỉ vừa mới nói hai câu thôi, nhưng nhìn thấy bộ dạng Cố Tiêu như vậy, giống như bà đã nói nặng lời với nó vậy.

    Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

    Bộ dáng cụp mi rũ mắt này, làm Chu thị thấy không đành lòng.

    Cố Tiêu là vì ai, còn không phải là vì Thẩm Hi Hòa sao, một tiểu cô nương một ngày đi mười mấy dặm đường đi huyện thành đưa cơm, còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.

    Quan trọng nhất chính là, mua thịt về người trong nhà chỉ ăn một ít, bà và Tam Lang ăn được nhiều nhất, đã ăn đồ của người khác thì cũng nên suy nghĩ cho nó, giọng Chu thị hòa hoãn chút, "Nương vừa rồi không phải đang mắng con.."

    Cố Tiêu ngẩng đầu lên lại nhanh chóng cúi đầu xuống, "Con chỉ là muốn cho nương cùng tướng công được ăn ngon một chút.."

    Chu thị nghẹn họng, thịt đã vào trong bụng của bà, vốn dĩ trong nhà cũng không trông cậy vào Cố Tiêu sẽ kiếm tiền, vất vả lắm mới kiếm được một chút đã đem đi mua thịt, đã làm tốt như vậy, còn bị nói.

    Cố Tiêu có gì sai chứ, giữa trưa đưa cơm mua thịt, trở về còn phải nhận giáo huấn.

    Chu thị ho khan một tiếng, "Nương lúc nãy có chút nặng lời, trước không nói chuyện này nữa, con ăn cơm trước đi, bánh nhân thịt ngày hôm qua còn dư lại một cái, nương giữ lại cho con."

    Cố Tiêu nói: "Con không ăn, để dành cho tướng công đi, nương, đây là sáu văn tiền, tích góp cho tướng công."

    Cố Tiêu đem tiền đưa cho Chu thị, sáu văn tiền bị nắm chặt một lúc lâu, Chu thị cầm trong tay vẫn còn hơi nóng, trong lòng bà căng chặt, "Ngươi đứa nhỏ này.. làm sao có thể không ăn cơm chứ, để lại cho Tam Lang làm cái gì, con ăn đi!"

    Cố Tiêu đứng đó không nói lời nào, Chu thị đem tiền bỏ vào trong lòng ngực, sau đó đi phòng bếp lấy cơm cho Cố Tiêu, "Nhìn xem con gầy như vậy, không ăn sao được.. nương không nói con nữa, con lo nghĩ cho Tam Lang là chuyện tốt, Tam Lang có người vợ như con là phúc khí của hắn."

    "Thịt mua thì đã mua rồi, con muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi." Chu thị tính tính, Cố Tiêu đã lén bỏ tiền vào túi hai lần, hôm nay lại cho sáu văn, mười văn tiền rồi.

    Chu thị cố ý xụ mặt, "Lần này vừa lòng rồi chứ, chỉ biết quan tâm đến Tam Lang."

    Cố Tiêu cắn một ngụm bánh, "Nương, nấu xong rồi miếng đầu tiên đều sẽ đưa cho người ăn!"

    Ngụ ý chính là cô càng quan tâm Chu thị nhiều hơn.

    Chu thị nghe xong rất là hưởng thụ, Cố Tiêu tri kỷ hiếu thuận, trong lòng bà rõ ràng.

    Cố Tiêu nói: "Nương, con có mua thịt cũng sẽ không quên tích góp tiền, người cũng đừng nói mãi con như vậy, con muốn cho nương được ăn ngon một chút, con về sau còn mua cho người nhiều đồ ăn ngon hơn nữa!"

    Chu thị ngơ ngẩn mà gật đầu, bà vừa mới gả qua đây đều phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống, một văn tiền cũng không được giữ lại, vẫn là Thẩm lão gia tử lén mua đồ cho bà ăn.

    Sau này khi đã phân nhà, có hài tử rồi, bà quản tiền, Thẩm lão gia tử cũng không mua đồ ăn nữa.

    Thẩm Đại Lang Thẩm Nhị Lang cũng sẽ lén mua riêng cho vợ cùng hài tử của mình, làm sao còn nhớ đến bà lão này chứ.

    Tam Lang cũng mang điểm tâm trở về, nhưng chưa từng mang về cho Cố Tiêu qua.

    Chu thị cẩn thận nghĩ lại, đúng thật là không có.

    Chu thị cau mày, Tiểu Tiểu mỗi ngày đưa cơm cho hắn, còn mua thịt, tích góp tiền, Tam Lang cũng không biết đau lòng sao?

    Chu thị trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Ai, con nha.."

    Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm, về sau mua đồ về có lẽ Chu thị sẽ không nói gì nữa đi.

    "Nương, chúng ta làm bánh ăn đi, hành lá trong vườn rau đã mọc lên rồi, ăn bánh rán hành." Cố Tiêu mấy ngụm đã ăn xong cơm, "Nương, con có mua xương sườn giò heo cùng mỡ heo, con còn có thể làm mì sợi cho người ăn đó!"

    Chu thị cười mắng một câu, "Chỉ biết ăn thôi."

    Bà còn chưa được ăn qua mấy lần xương sườn đâu, bánh rán hành ăn ngon không, Cố Tiêu phải làm mì sợi, hẳn là cũng không tệ.

    Buổi chiều phải xuống đồng, nhưng mỡ heo không thể để lâu, chỉ có một cân, thắng mỡ cũng rất nhanh, một cân mỡ heo, liền được nửa bình gốm dầu.

    Dư lại chính là tóp mỡ màu vàng óng ánh.

    Tóp mỡ vẫn còn nóng, có cái bên trên còn sủi bọt khí, Cố Tiêu tìm Chu thị muốn xin một ít đường trắng, gắp một miếng tóp mỡ chấm với đường trắng, miếng thứ nhất liền đưa tới bên miệng Chu thị.

    Chu thị có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn há miệng ăn, thật là vừa thơm vừa ngọt.

    "Nương lại ăn thêm hai miếng nữa đi!"

    "Ta không ăn nữa, chỉ có hài tử mới thích ăn mấy thứ này, con ăn nhanh lên đi, ăn xong còn phải xuống ruộng đó." Chu thị lắc đầu đi ra khỏi phòng bếp, trong lòng cảm khái Cố Tiêu vẫn là có tính tình trẻ con.

    Cố Tiêu ăn một miếng là đủ rồi, cô cũng không quên Thẩm Hi Hòa, "Vậy giữ lại cho tướng công."

    Chu thị thì ngóng trông Thẩm Hi Hòa nhanh trở về, còn Cố Tiêu chỉ mong hắn vĩnh viễn đừng trở về nữa, thời gian ba ngày, phải làm quạt rồi trồng trọt, cho dù cơm so với trước kia tốt hơn nhiều, Cố Tiêu vẫn rất gầy, mặt càng nhỏ thêm.

    Cô bớt chút thời gian làm quạt, tổng cộng làm được hai cái, mai lan trúc cúc xem như đã đầy đủ, cô tranh thủ trước khi Thẩm Hi Hòa trở về đi một chuyến đến hiệu sách, đem cây quạt bán đi, kho bạc nhỏ của cô lại nhiều thêm nửa lượng bạc rồi.

    Bảy lượng bạc 60 văn tiền, cô phải giấu kỹ, tuyệt đối không thể để Thẩm Hi Hòa thấy được.

    Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Tiêu bèn đào một cái hố ở dưới tràng kỷ, đem toàn bộ tiền vùi vào đó, sau đó lấy đất lấp lại, đè chặt.

    Thẩm Hi Hòa sắp trở về, Lý thị Trần thị cũng vui vẻ, nhiều thêm một người thì sẽ nhiều thêm một trợ thủ, giữa trưa nấu cơm, Trần thị còn trêu chọc Cố Tiêu, "Tiểu Tiểu à, hôm nay Tam Lang sẽ trở về đấy."

    Cố Tiêu cúi đầu cười, "Lần này tướng công có thể ở nhà nghỉ ba ngày, thật là tốt quá."

    Thẩm Hi Hòa trở về, cô còn có thể làm gì chứ, chẳng lẽ còn có thể đuổi người ra ngoài sao.

    "Muội đang mong tướng công trở về đây," Cố Tiêu nói lời trái lương tâm, "Muội chỉ hận tướng công không thể lập tức xuất hiện trước mặt muội."

    Thấy Trần thị không nói lời nào, Cố Tiêu chớp chớp mắt.

    Trần thị bèn cười nói: "Tiểu Tiểu muội nhìn xem người ở ngoài cửa là ai?"

    Cố Tiêu quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Hi Hòa phong trần mệt mỏi đứng ở cửa, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu câu rồi.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...