Chương 50: Dụ dỗ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 51: Lịch sử nợ nần Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.** Dành cho những ai không hiểu đoạn kênh kết nối của hệ thống. Mình đọc hơn chục lần mới cảm thấy thông ra chút đây: 1. Lúc đầu Khoa Khoa có một khoản tích phân rất lớn + năng lượng hệ thống, Khoa Khoa chỉ cần đủ năng lượng là có thể về, nhưng do cơn bão, năng lượng của Khoa Khoa đã bị cạn kiệt, không tự trở về được. 2. Vậy nên Khoa Khoa đã tiêu khoản tích phân lớn kia của mình để mở kênh kết nối ra, như thế thì đồ vật ghi lại mới có thể truyền về Bách Khoa Quán để đổi tích phân, và theo mình nhớ thì ký chủ càng nhiều tích phân thì Khoa Khoa sẽ có càng nhiều năng lượng. 3. Ký chủ trong đoạn văn trên có thể chỉ là một danh từ để chỉ chung người ký chủ, hoặc có thể là vì tác giả muốn giải thích đoạn dưới nên đã cho tình tiết hệ thống vào người Mãn Bảo lên trước thôi.
Chương 52: Mua gà Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 53: Phát hiện mới Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 54: Đấu trí Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 55: Nữ trinh tử Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 56: Keo kiệt Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 57: Thiên vị Bấm để xem Chương 57: Thiên vị Cuối cùng Chu ngũ lang cũng không thể lấy thêm ít kẹo từ chỗ Mãn Bảo, hắn lắc đầu thở dài đưa lão lục và Nhị Nha lên đường, không sai, là Nhị Nha. Hôm nay đến lượt Nhị Nha theo bọn họ lên huyện thành. Đám Chu đại lang cũng vác sọt đi cùng bọn họ, đi hái nữ trinh tử mẹ bọn họ nói. Mãn Bảo cũng theo sau mông bọn họ ra ngoài, bé phải đi học đó! Tới trường học, bé phát hiện bạn học đã đến được một nửa rồi, Bạch Thiện Bảo đang ngồi ngay ngắn nghiêm túc đọc sách ở chỗ của mình, bé cũng chạy lên đó, để sách của mình đặt lên bàn, mở ra, sau đó nghiêng đầu nhìn sang bạn cùng bàn của mình. Bạch Thiện Bảo rung đùi thích ý đọc xong một bài, lúc này mới dừng lại nhìn sang người bạn nhỏ, trưng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Có việc gì?" "Không có việc gì, chỉ định nói với ngươi một tiếng, cha ta đã đồng ý để mấy anh trai ta giúp ngươi xây phòng rồi đó. Nhà ngươi đã chọn được chỗ chưa?" Nhắc đến việc này, bờ vai Bạch Thiện Bảo lập tức hạ xuống, nói: "Thím nói không muốn để chúng ta ra ngoài ở, cứ nhất quyết muốn giữ chúng ta lại, hôm qua bà nội ta cũng chưa nói gì." Mãn Bảo nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại muốn giữ người ngoài ở trong nhà mình chứ, như vậy chẳng tự nhiên gì cả, còn tốn cơm." Bạch Thiện Bảo: "..." Tốn cơm? Đây là nói kiểu gì vậy? Mãn Bảo nói: "Ta có một ông cậu vô cùng lười, cậu ấy cãi nhau với mợ ta rồi bị đuổi ra ngoài, xong cậu đi tìm mẹ ta, muốn ở nhờ nhà ta, nhưng mẹ ta không cho cậu ấy ở, véo lỗ tai bắt cậu về nhận lỗi với mợ, lúc ấy mới được về." Mãn Bảo nói: "Mẹ ta bảo, đây là vì tốt cho cậu, cũng là tốt cho nhà ta, ở lại nhà người khác phải xem sắc mặt người ta, nào có thoải mái bằng nhà mình chứ? Mà chủ nhà nếu có người ngoài vào ở cũng không được tự nhiên, lúc không có người ngoài ấy, ngươi cãi nhau đập chén cũng được, thân mật cũng thế, nhưng có người ngoài ở, ngươi có thể không biết xấu hổ mà làm vậy sao?" Bạch Thiện Bảo hung hăng lắc đầu, lên án nói: "Trước kia ta có thể nghịch bùn, nhưng giờ mẹ ta không cho ta nghịch nữa. Hôm qua ta nhìn thấy trong vườn hoa có một cây hoa màu vàng rất đẹp, ta định hái cho bà nội, mẹ ta cũng không cho. Hừ, nếu ta ở trong nhà của mình, ta thích hái gì thì hái, mẹ ta cũng không quản, còn khen ta hiếu thuận nữa." Mãn Bảo khuyến khích cậu, "Cho nên ngươi phải dọn ra ngoài ở. Đến lúc đó nếu ngươi muốn trồng hoa, ta có thể dẫn đám cháu trai lên núi đào giúp ngươi, ta nói ngươi nghe, trên núi có nhiều hoa đẹp lắm." Hai mắt Bạch Thiện Bão khẽ sáng lên, có chút hâm mộ nhìn bé, "Ngươi còn lên núi rồi sao?" Tuy rằng Mãn Bảo cũng chỉ lên được hai lần, nhưng bé vẫn thấy vô cùng kiêu ngạo, dường như núi kia là sân sau nhà bé, ngẩng đầu nhỏ nói: "Đương nhiên, ta thích lên thì lên, trên núi còn có quả dại để ăn đó." Hâm mộ trong mắt Bạch Thiện Bảo càng nhiều, Mãn Bảo thấy thế, trong lòng hơi kích động, vỗ bộ ngực nhỏ nói: "Nếu ngươi muốn đi thì ta đưa ngươi đi." Bạch Thiện Bảo mở to hai mắt, "Thật sao?" Này có gì khó đâu, chờ tan học dẫn cậu đi tìm tứ ca là được. Mãn Bảo dè dặt gật đầu. Bạch Thiện Bảo hoan hô một tiếng, bóng dáng Trang tiên sinh vừa mới xuất hiện ở cửa, Bạch Thiện Bảo đã lập tức cầm sách lên, còn khẽ đẩy Mãn Bảo, ý bảo bé coi chừng tiên sinh. Đáng tiếc Mãn Bảo chưa từng sống qua cảnh bị tiên sinh nhắm vào, cho nên bé không thể lĩnh hội được ý tứ của Bạch Thiện Bảo, bé quay đầu ra cửa, phát hiện là tiên sinh, liền nở một nụ cười rạng rỡ với ông, còn vô cùng ân cần chào hỏi một câu, "Chào tiên sinh ạ!" Đám học sinh: . Đúng là đi tìm đường chết mà, tưởng tiên sinh không thấy các ngươi đang nói chuyện riêng sao? " Trang tiên sinh vốn đang định nổi giận đột nhiên khựng lại một chút, đối diện với gương mặt tươi cười của đệ tử, ông không thể giận nổi, chỉ có thể mỉm cười lại với bé, sau đó uy nghiêm nói:" Giờ học bắt đầu từ giờ Dần, còn không mau lấy sách ra đọc? " Mãn Bảo ngoan ngoãn mở sách ra, theo Bạch Thiện Bảo rung đùi đọc sách. Đám học sinh: . Bọn họ bị hoa mắt đúng không, chắc chắn là bị hoa mắt đúng không? Nhưng đúng là Trang tiên sinh cứ nhẹ nhàng buông tha bọn họ như vậy. Nhưng vào lúc nghỉ giữa giờ, Trang tiên sinh lại xách hai đứa trẻ vào trong viện bên cạnh. Bọn học sinh cho rằng Trang tiên sinh định giáo huấn bọn họ, lúc này trong lòng mới thấy cân bằng hơn, đã bảo mà, nói chuyện riêng trong tiết học sớm sao có thể không bị phạt chứ? Rõ ràng tiên sinh đã nói, ai muốn nói chuyện riêng thì đi ra ngoài, đã vào lớp thì chỉ được đọc sách học bài thôi. Nhưng bọn họ không biết, Trang tiên sinh gọi họ vào là để hỏi hai đứa trẻ buổi học hôm nay hiểu được những gì? Hôm nay bọn họ vẫn học phần giữa của <Luận Ngữ>, Trang tiên sinh đã giải thích ý nghĩa. Mãn Bảo luôn có rất nhiều câu hỏi, lúc trước ở trong lớp học, bởi vì tiên sinh đang đang giảng nên bé không thể ngắt lời ông để hỏi, bây giờ có cơ hội thì đương nhiên là liến thoắng hỏi bằng hết. Trang tiên sinh mỉm cười giải đáp từng câu cho bé. Bạch Thiện Bảo vốn không dám đặt câu hỏi, vì theo kinh nghiệm của cậu, nếu cậu dám hỏi tiên sinh mấy vấn đề này, nhất định sẽ bị mắng là tráo trở, sau đó sẽ bị đánh vào tay. Lần sau tiên sinh gặp bà nội cậu còn mách bà nữa, nói cậu không tập trung, ngày nào cũng nghĩ mấy thứ bàng môn tả đạo và mấy trò gian trá. Lúc này thấy Mãn Bảo có vấn đề gì cũng dám hỏi, cậu không do dự nữa, hai mắt long lanh đặt câu hỏi cho Trang tiên sinh, còn lấy mấy vấn đề lúc trước không hiểu khi học <Thiên Tự Văn> ra hỏi nốt. Quá nhiều câu hỏi, thời gian nghỉ giữa giờ này căn bản không đủ để giải đáp hết. Trang tiên sinh xoa đầu nhỏ của cậu, cười nói:" Đừng vội, chờ đến lúc ăn cơm trưa, các con đến chỗ tiên sinh nghỉ ngơi, tiên sinh lại trả lời các con. " Dừng một chút lại nói:" Nếu các bạn hỏi các con tới đây làm gì, các con cứ nói tiên sinh bảo các con tới đây quét dọn vệ sinh, biết chưa? " Hai đứa trẻ cùng nhau gật đầu, cái đầu be bé, mặt nhỏ tròn tròn, trông đáng yêu không chịu được. Thấy sắc mặt Bạch Thiện Bảo có chút ngỡ ngàng, Trang tiên sinh liền vỗ nhẹ vào đầu cậu một cái, cười nói:" Nghĩ cái gì vậy, tỉnh táo lên, mau trở về học đi. " Mãn Bảo kéo Bạch Thiện Bảo chạy về phòng học. Bạch Thiện Bảo nhỏ giọng nói thầm vào tai bé," Tiên sinh vừa xoa đầu ta đấy. " Mãn Bảo khó hiểu nhìn cậu," Ừ, thế thì sao? " Bạch Thiện Bảo nói:" Tiên sinh trước kia dạy ta không bao giờ xoa đầu ta, cũng không xoa đầu đứa trẻ nào khác, chỉ biết đánh chúng ta. " Lòng Mãn Bảo đầy căm phẫn," Vậy tiên sinh cũ của ngươi là người xấu đó, Trang tiên sinh tốt lắm, chỉ có học sinh nào hư mới bị đánh vào tay thôi. Nhưng nếu học sinh hư đấy biết sửa sai, Trang tiên sinh lại xoa đầu của hắn. " Bạch Thiện Bảo tiếc nuối," Nếu ta sớm đến đây thì tốt, hồi xưa ta đi học ở trường ấy.." Bạch Thiện Bảo liến thoắng kể lại chuyện ở trường học cũ của cậu, chờ đến khi Trang tiên sinh vào lớp cậu còn suýt chút nữa không dừng lại được. Cậu kể vẫn chưa đã thèm, nghĩ, đáng tiếc là cậu ngồi ngay dưới tầm mắt của thầy giáo, nếu ngồi ở hàng sau thì tốt rồi, như vậy thì có thể tiếp tục nói chuyện với Mãn Bảo. Mãn Bảo cũng nghe chưa đã, nên lúc tan trưa không đi tìm tiên sinh nữa, sau khi chạy đến phòng bếp lấy cơm xong thì lập tức ra ngoài tìm một bãi cỏ ngoài trường học vừa ngồi ăn cơm vừa tiếp tục trò chuyện. Làm cho Trang tiên sinh đợi ở trong sân một lúc lâu, mới tìm thấy hai đứa trẻ ngồi song song với nhau trên bãi cỏ đang bừng bừng hứng thú nói gì đó, thế mới biết vì sao bọn họ không đi tìm ông. Trang tiên sinh tức giận đến nổi thổi bay cả râu, ông hô một tiếng, xách hai đứa bé vào trong viện, quyết định trưa hôm nay sẽ giảng cho bọn họ biết cái gì gọi là giữ chữ tín, cái gì gọi là tôn sư trọng đạo!
Chương 58: Mở tiết học đặc biệt Bấm để xem ] Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cúi đầu nghe thầy giáo khiển trách một trận, nhân tiện nhồi vào đầu bọn họ thêm một đống đạo lý, lúc này mới chính thức bắt đầu dạy dỗ đặc biệt cho bọn họ. Trang tiên sinh dẫn bọn họ vào thư phòng. Thư phòng chia làm hai gian trong ngoài, gian ngoài có hai hàng giá sách, còn có một cái bàn đọc sách lớn và một cái ghế. Gian trong là phòng trà, bởi vì Trang tiên sinh sợ lạnh, vợ của ông cũng sợ lạnh, nên trước kia nếu đến đây ở thì sẽ đặt một cái giường lò vào trong phòng ngủ của thư phòng. Giường lò rất thấp, bên trên dải một cái chiếu, ở giữa có một bộ đồ uống trà. Trang tiên sinh biết mấy đứa bé không uống trà nên ông cũng không để bọn họ uống, cho nên ông ngồi lên vị trí đầu, nhường hai đứa bé ngồi phía đối diện. Bạch Thiện Bảo cởi giày trèo lên rồi khoanh chân ngồi xuống, dáng vẻ không thể thuần thục hơn. Mạn Bảo lại chưa ngồi kiểu này bao giờ, tò mò trèo lên ngồi bên cạnh cậu, kết quả một chân vừa leo lên thì cả người đã nghiêng một cái, trực tiếp ngã ra bên cạnh. Bạch Thiện Bảo cũng chỉ ra vẻ thôi, dù sao cậu cũng còn rất nhỏ, mặc dù bà nội đã từng dạy cậu ngồi kiểu này, nhưng ở trong nhà cũng rất ít khi ngồi như thế, vừa bị Mãn Bảo va vào thì lảo đảo, trực tiếp cắm đầu sang bên kia, hai đứa bé lăn thành một đoàn. Trong mắt Trang tiên sinh ánh lên ý cười, suýt nữa không nhịn được cười, chẳng qua nghĩ đến sự uy nghiêm của người làm thầy, ông không cười ra tiếng. Giơ tay nín cười đỡ hai đứa bé ngồi ngay ngắn, nói: "Con người sớm đã có thói quen ngồi ghế đẩu* và ngủ trên giường, nhưng ở trong giới sĩ lâm, còn có không ít người hoặc là đã quen, hoặc là học đòi văn vẻ, dù sao vẫn phải kiên trì ngồi thế này. Sau này các con muốn làm người có học, thì phải học mấy thứ lễ nghi này." * Nguyên gốc: 胡凳: Mình cũng không biết từ này có phải là ghế đẩu không, đại khái nó là cái ghế không có thành ghế. Trang tiên sinh nói: "Bây giờ các con còn nhỏ, có thể không cần ngồi nghiêm chỉnh như vậy." Trang tiên sinh đang định nói tiếp, Mãn Bảo đã tò mò hỏi: "Sĩ lâm là gì ạ? Ghế đẩu là ghế sao? Sao lại gọi là ghế đẩu ạ?" Lời Trang tiên sinh đang định nói lập tức nghẹn trong cổ họng, nghĩ một chút, liền nói từ đầu cho bọn họ. Cái gì gọi là sĩ lâm? Đơn giản theo ý trên mặt chữ, chính là cái vòng có rất nhiều kẻ sĩ, người học hành, vậy nên gọi là sĩ lâm. Nhắc đến sĩ, liền phải nói đến địa vị thứ bậc của nông công thương, chờ đến khi Trang tiên sinh nói hết mấy thứ này, trong lúc đó mấy đứa trẻ còn hỏi thêm rất nhiều vấn đề, liền phát hiện thời gian đã nhanh chóng trôi qua. Vấn đề ông vốn định nói đã không có cơ hội để nói, chẳng qua ông cũng không thấy tiếc, thấy hai đứa bé chăm chú nghe say sưa, thì hài lòng nở nụ cười. Ông nhìn ra bên ngoài, nói: "Còn hơn một khắc nữa là vào học rồi, các con nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi." Hai đứa bé đang cảm thấy tràn trề sinh lực, chẳng có tí mệt mỏi nào. Trang tiên sinh nói: "Mặc dù không thấy mệt mỏi, nhưng động não nhiều sẽ tổn thương khí huyết. Bây giờ các con không thấy gì, nhưng sau này sẽ không cao lên, còn bị ngốc đi, đến lúc đó muốn sửa đổi thì đã muộn." Hai đứa bé nghe thấy không chỉ không cao được lên, còn có thể bị ngốc đi, lập tức không dám phản bác nữa, nằm bẹp xuống chiếu rồi nhắm mắt lại. Nhưng lúc này trí não của bọn họ vẫn còn hoạt động rất mạnh, luôn cứ suy nghĩ mấy kiến thức Trang tiên sinh vừa nói, không thể ngủ được. Bọn họ cảm thấy, có nhắm mắt lại thì cũng chẳng được ích gì. Nhưng chỉ một lúc sau, hô hấp của bọn họ đã dần ổn định xuống, đại não cũng không còn hoạt động nhanh như vậy, hơi thở ngày càng kéo dài, cứ thế mà mơ mơ màng màng ngủ mất. Trang tiên sinh yên lặng ngồi phía đối diện, lấy ấm trà trên lò rót cho mình một ly trà, chậm rãi uống, nhìn hai đứa trẻ đang từ từ giang tay giang chân, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Tâm tình hai ngày nay của Trang tiên sinh rất tốt, mặc dù sau khi đệ tử vào trường học đã xảy ra vài chuyện không hay, nhưng không khí trong trường đã sôi nổi hẳn lên, ông còn phát hiện được một hạt giống tốt. Một quyển <Luận Ngữ> có đọc cả đời cũng không thấy chán, mỗi lần đọc đều có thể có những cảm ngộ khác nhau, mà các bậc thánh hiền ngoài <Luận ngữ>, còn có rất nhiều quyển sách khác nữa. Nho gia, đạo gia, pháp gia, binh gia, có thể đọc được nhiều sách như vậy, cho nên thứ ông có thể dạy cho bọn trẻ cũng rất nhiều. Trang tiên sinh có một bụng học vấn có thể dạy cho học sinh, nhưng không phải học sinh nào cũng thích hợp học những thứ này. Trang tiên sinh đã từng làm học sinh ba mươi năm, làm tiên sinh mười lăm năm, trong lúc đó còn từng làm mưu sĩ, môn nhân*, ông quá biết, tìm được một người đi đúng đường khó khăn cỡ nào, học sinh muốn học tri thức có ích với mình có bao nhiêu khó khăn, tiên sinh muốn truyền thừa học vấn trong bụng mình có biết bao gian khổ. * Hay môn khách: Người có tài năng được một gia đình quý tộc thời phong kiến nuôi dưỡng lâu dài trong nhà để dùng tài năng khi cần thiết. (Theo từ điển Tiếng Việt) Lúc quyết định tới thôn Thất Lý, ông đã từ bỏ hi vọng cuối cùng của mình, bởi vì tìm được một đứa trẻ thích hợp thật sự là quá khó, quá khó khăn. Đến cả châu huyện mà cũng không tìm được một đứa trẻ thích hợp, ông không cảm thấy trong khe núi này có thể tìm được một đứa trẻ vừa thông minh, vừa phù hợp với kỳ vọng của mình. Nhưng ông lại tìm được. Đầu tiên là Mãn Bảo, một đứa trẻ thông minh, hiếu thuận, cũng biết kính trọng ông, nhược điểm duy nhất là bé là một bé gái. Bây giờ lại có một đứa. Toàn bộ trường học chỉ có tất cả hai mươi tám học sinh, có học sinh dốt, cũng có không ít đứa trẻ cơ trí, nhưng Trang tiên sinh biết, bọn họ không thông minh đến mức đó, kiến thức nông cạn, ông giảng, có đứa hiểu, có đứa lại cần phải nói lại rất nhiều lần mới có thể nhớ kĩ. Nhưng mấy đứa bé hiểu được kia, quay đi quay lại cũng sẽ quên. Cho nên ông không dạy được những thứ sâu xa hơn. Vì sao ông lại nguyện ý mở tiết học đặc biệt cho hai đứa bé Mãn Bảo và Bạch Thiện chứ? Bởi vì ông nói bọn họ không chỉ hiểu, còn có thể suy một ra ba, sau đó hỏi ra càng nhiều vấn đề. Những vấn đề đó, có cái nông cạn, cũng có cái rất tinh tế, nói chuyện với bọn họ, ông không chỉ là đang truyền thụ tri thức, mà trong quá trình suy ngẫm để giảng bài, ông cũng đạt được nhiều thứ. Trang tiên sinh ngả ra phía sau một chút, dựa vào vách tường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đối với tình trạng hiện giờ, ông rất thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn. Đệ tử tâm đắc có một đứa là đủ, có hai đứa, đời này đã coi như không còn gì tiếc nuối. Trang tiên sinh quyết định lần nghỉ tắm gội tiếp theo sẽ trở về châu huyện một chuyến, ông phải mang một ít thứ lại đây, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều cần dùng đến. Trang tiên sinh nhắm mắt suy nghĩ lung tung, sau khi cảm thấy thời gian đã trôi đi kha khá, bèn mở mắt nhìn bóng mặt trời bên ngoài, lúc này mới đánh thức hai đứa bé dậy, cùng đi lên lớp. Tiết học buổi chiều phần lớn là toán học và thơ văn, hai đứa bé đều rất thích hai môn này, nhất là toán học, Mãn Bảo phát hiện bé tính cực kỳ nhanh, gần như lần nào đi học cũng được tiên sinh khen, thế là bé càng học hăng say. Buổi chiều sau khi tan học, Trang tiên sinh vốn định xách hai đứa bé vào dạy thêm một chút, ai biết ông còn chưa kịp mở miệng, hai nhóc con đã phấn khích đứng lên cùng các bạn học khom lưng chào ông, chờ ông vừa phất tay ra hiệu cho bọn trẻ ra về, đang định mở miệng, hai đứa bé đã ôm sách chạy nhanh như làn khói. Trang tiên sinh còn chưa kịp mở miệng: . Hồi lâu sau, ông lắc đầu bật cười, thôi vậy, tuổi hai đứa bé còn rất nhỏ, cần gì nóng lòng nhất thời đâu? Đám Mãn Bảo đi ra ngoài, Đại Đầu đã chờ ở bên ngoài. Trông thấy anh bạn nhỏ bên người cô nhỏ, Đại Đầu thấy khá ngạc nhiên, thế là đưa hai người về nhà, cất đồ xong thì chạy ra khỏi cửa
Chương 59: Vui mừng Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**