Ngôn Tình [Edit] Phúc Nữ Nhà Nông - Úc Vũ Trúc

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by HiHi2129, Aug 14, 2022.

  1. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 40: Ghen tị

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Nov 3, 2023
  2. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 41: Con kiến chuyển nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Thiện Bảo nói: "Vậy ngươi phải giỏi giống Khổng Tử mới được, Tử Cống nói, thầy Khổng Tử ôn, lương, cung, kiệm, nhượng, thế nên mọi người mới bằng lòng chia sẻ chuyện xưa với hắn."

    Mãn Bảo tràn đầy tự tin, "Chắc chắn ta cũng có thể, phải rồi, ôn lương cung kiệm nhượng là cái gì? Để ta đoán, chính là phải khiêm nhượng đúng không?"

    Bạch Thiện Bảo khinh bỉ nhìn bé, "Ngươi còn không biết đó là gì, còn nói mình có thể làm được, đứa trẻ khoác lác không phải đứa trẻ ngoan."

    "Ngươi thì biết gì, Khoa Khoa nói, trước khi làm việc cần phải thiết lập mục tiêu, như vậy mới dễ lên kế hoạch, đã lập mục tiêu thì đương nhiên là càng lớn càng tốt."

    Hệ thống: "..."

    Bạch Thiện Bảo đảo con ngươi, nghi ngờ, "Thật sao?"

    Mãn Bảo hung hăng gật đầu, "Đương nhiên là thật."

    "Vậy sau này ta sẽ làm quan lớn, lớn hơn cả chức quan của cha ta, ta còn lâu mới muốn làm chức quan giống cha ta."

    Mãn Bảo òa một tiếng, bừng bừng hứng thú hỏi, "Cha ngươi làm chức quan gì?"

    Bạch Thiện Bảo có chút kiêu ngạo, rồi lại mang theo hai phần rụt rè nói: "Cha ta là huyện lệnh."

    Mãn Bảo không có thiện cảm với huyện lệnh, bé nói: "Huyện lệnh đều không phải người tốt, bọn họ luôn thu tiền của chúng ta."

    Bạch Thiện Bảo không vui, "Cha ta là quan tốt, còn được triều đình khen ngợi đó."

    Trang tiên sinh vừa mới vào phòng học đã nghe thấy lời hai đứa trẻ nói, ông khẽ nhíu mày, tuổi còn nhỏ, sao đã ngông cuồng thảo luận chuyện triều chính chứ?

    Hai đứa nhóc con biết huyện lệnh làm việc gì sao?

    Trang tiên sinh gọi hai đứa trẻ vào trong viện nói chuyện.

    Vốn Bạch Thiện Bảo có hơi thấp thỏm, bởi vì chiếu theo kinh nghiệm của cậu, lần nào bị tiên sinh gọi riêng ra ngoài thì đều sẽ không có chuyện gì tốt.

    Nhưng Mãn Bảo không như thế, so với việc ngồi trong lớp nghe giảng bài, bé càng quen học hành nói chuyện với Trang tiên sinh trong viện hơn.

    Vì thế bé vô cùng vui sướng đi vào.

    Thấy vẻ mặt vui tươi của Mãn Bảo, Bạch Thiện Bảo liền cảm thấy hẳn không phải là chuyện xấu, vì thế cũng thả lỏng tâm tình đi vào.

    Trang tiên sinh ngồi trên ghế đá, gọi hai đứa trẻ đến trước mặt, hỏi: "Vừa rồi hai đứa đang nói chuyện gì vậy?"

    Thiện Bảo cúi đầu, ở trong mắt cậu, câu này của tiên sinh là đang chất vấn, trách mắng bọn họ nói chuyện trong lớp học.

    Nhưng Mãn Bảo không cảm thấy như vậy, nghe thấy tiên sinh hỏi, bé lập tức vui vẻ thuật lại một năm một mười lời nói của bọn họ cho ông, còn hỏi một câu, "Tiên sinh, huyện lệnh cũng có người tốt sao?"

    Trang tiên sinh không khỏi hỏi bé, "Sao con lại cảm thấy huyện lệnh là người xấu?"

    Mãn Bảo kể lại chuyện hôm trước bé lên huyện thành, vào thành thì phải nộp một văn tiền, còn kể lại tin tức ngũ ca của bé hỏi thăm từ huyện thành về, qua một thời gian nữa, ngay cả người đi đường muốn vào thành cũng phải nộp phí.

    Cho nên bé cảm thấy huyện lệnh đều là người xấu, chỉ biết lấy tiền của dân chúng bọn họ.

    Trang tiên sinh im lặng trong chốc lát, hỏi: "Các con có biết công việc của một huyện lệnh là gì không?"

    Thiện Bảo nhìn Mãn Bảo, lại nhìn tiên sinh, cảm thấy Trang tiên sinh không giống mấy tiên sinh trước kia, vì thế không sợ hãi nữa, cướp lời đáp: "Huyện lệnh chính là quan phụ mẫu của huyện, quản lí dân chúng."

    Trang tiên sinh vuốt râu cười hỏi, "Còn gì nữa?"

    Bạch Thiện Bảo vốn cũng chẳng phải một đứa trẻ rụt rè, nếu cậu rụt rè, trước kia ở trong tộc học cũng sẽ không thường xuyên bị tiên sinh gọi ra ngoài, ngày hôm qua càng sẽ không trêu ngươi Mãn Bảo ngay trước mặt tiên sinh và phụ huynh.

    Cho nên có Trang tiên sinh cổ vũ, hơn nữa còn có Mãn Bảo bên cạnh làm ví dụ, cậu liền tranh nhau trả lời với bé.

    Mãn Bảo nói: "Thu phí vào thành!"

    Thiện Bảo nói: "Phá án."

    Mãn Bảo nói: "Thu thuế lương thực, trước đó không lâu nhà con mới nộp thuế lương thực."

    Cũng là một lần đó, Chu tứ lang đi theo người trong thôn cùng nhau áp tải lương thực lên huyện thành, vì thế mới dính vào bài bạc.

    Thiện Bảo nói: "Còn có bắt cướp, làm chủ cho dân chúng."

    Thiện Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi, gãi đầu nói: "Còn phải khuyên dân chúng gieo trồng lương thực, trồng dâu nuôi tằm."

    Mãn Bảo nói cậu, "Ngốc quá đi, nhà chúng là tự biết trồng trọt, tới thời điểm sẽ tự mình trồng, còn cần huyện lệnh đi khuyên sao?"

    "Cần, không tin ngươi hỏi tiên sinh đi, bà nội của ta nói, làm huyện lệnh phải đi khuyến khích dạy bảo chuyện nhà nông, phụ thân ta chính là vì khuyên bảo nhà nông mới gặp phải cướp mà chết."

    Trang tiên sinh không nghĩ tới hóa ra Thiện Bảo là con nhà liệt sĩ, sắc mặt càng thêm ôn hòa, ông duỗi tay xoa đầu cậu một chút, nói: "Nhận định của các con đều là biểu tượng các con tự thấy mà thôi, đây là không đúng."

    Hai đứa bé u mê.

    Nhìn thấy ánh mắt mê man của hai đứa trẻ, ngàn lời vạn chữ của Trang tiên sinh đều bị chặn lại, hai đứa bé còn nhỏ lắm, ông nói, chưa chắc bọn họ đã có thể hiểu nổi.

    Trang tiên sinh trầm tư, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.

    Hai đứa trẻ yên tĩnh chờ đợi, hồi lâu không thấy ông nói gì, Mãn Bảo gãi đầu, loay hoay loạng choạng thân người, không cẩn thận một cái đã đụng phải Thiện Bảo.

    Thiện Bảo thoáng nhìn tiên sinh, dùng thân thế nho nhỏ của mình đẩy lại.

    Mãn Bảo suýt nữa thì té ngã, bé chớp mắt, cũng lại đẩy trở về.

    Hai đứa trẻ tràn đầy hứng thú phân cao thấp, thừa dịp Trang tiên sinh không chú ý, hai thân thể nho nhỏ kề sát nhau, ngươi dùng sức đẩy ta, ta cũng dùng lực đẩy ngươi.

    Trang tiên sinh còn đang trầm tư, bỗng liếc mắt thấy con kiến cách đó không xa, trong nháy mắt có ý tưởng, vừa quay đầu lại thấy hai đứa nhỏ ngươi đùn ta đẩy, không khỏi đau đầu ho nhẹ một tiếng.

    Mãn Bảo và Thiện Bảo nháy mắt thu lực, kết quả bởi vì Thiện Bảo thu lực quá nhanh, Mãn Bảo chậm hơn chút, nên trực tiếp đâm qua bên đó, một tay đẩy Thiện Bảo ngã xuống mặt đất.

    Hai đứa trẻ lăn thành một đoàn, Trang tiên sinh còn sợ bọn họ khóc, kết quả bọn họ lăn lóc một chút rồi tự bò từ trên đất dậy.

    Trang tiên sinh vừa buồn cười vừa tức giận, vẫy tay với hai đứa: "Lại đây."

    Hai người tiến lên, Trang tiên sinh chỉ con kiến trên mặt đất cho bọn họ xem, "Đây là cái gì?"

    Hai đứa trẻ tranh nhau đáp, "Con kiến!"

    "Đúng vậy, đây là con kiến, vậy các con nói xem nó tốt hay là xấu?"

    Hai đứa nhỏ ngây dại, "Con kiến còn chia tốt xấu ạ?"

    "Đến huyện lệnh các con còn chia tốt xấu, sao con kiến lại không thể chia tốt xấu?"

    Mãn Bảo liền nói: "Vậy con kiến xấu, bởi vì nó cướp đồ ăn của chúng ta, ngươi nhìn đi, chúng nó đang vận chuyển hạt cơm đó, chắc chắn là ăn trộm được."

    Thiện Bảo gật đầu.

    Trang tiên sinh cười ha ha, hỏi: "Vậy bây giờ ta không hỏi các con con kiến xấu hay tốt nữa, ta hỏi các con nhìn thấy gì."

    Thiện Bảo nói: "Chúng nó đang xếp hàng chuyển đồ."

    Mãn Bảo từng nghịch kiến không ít lần, vì thế còn biết nhiều hơn cậu một chút, nói: "Con kiến chuyển nhà thì trời sẽ mưa."

    Trang tiên sinh liền hỏi bé, "Sao con lại biết con kiển chuyển nhà thì trời sẽ mưa? Con nhìn thấy mưa tới sao?"

    Hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng chói chang, đồng loạt lắc đầu, nhưng Mãn Bảo kiên trì, "Mẹ con nói, con kiến chuyển nhà thì trời sẽ mưa."

    Trang tiên sinh gật đầu, "Vậy chúng ta hãy chờ xem hôm nay trời có mưa hay không nhé."

    Thiện Bảo lén lút nói với bé, "Trời nắng to như vậy, làm sao mà mưa được?"

    Mãn Bảo cũng thấy chần chừ, bởi vì đây là câu cửa miệng mà mẫu thân hay nói, cho nên bé nhớ kỹ, nhưng trước kia đúng là chưa từng cẩn thận để ý xem có phải là con kiến chuyển nhà thì trời chắc chắn sẽ mưa hay không.
     
    Last edited: Sep 26, 2024
  3. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 42: Hòa thuận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trang tiên sinh không nói quá nhiều với bọn họ, ông có rất nhiều đạo lý muốn nói, nhưng cũng muốn hai đứa trẻ có thể nghe hiểu, nghe được vào đầu.

    Dù sao hai đứa trẻ còn nhỏ, ông còn nhiều thời gian nói cho bọn họ nghe, nên Trang tiên sinh không gấp gáp.

    Ngược lại, Trang tiên sinh còn đi kiểm tra kiến thức của Bạch Thiện Bảo, bởi vì cậu mới tới, ông phải biết rõ tiến độ học của cậu mới có thể sắp xếp chương trình học cho cậu được.

    Bạch Thiện Bảo đã học thuộc hết <Luận Ngữ>, chỉ chưa học đến hàm nghĩa của mấy phần sau.

    Trang tiên sinh hỏi một lúc, biết trước kia cậu học cùng với tiên sinh và Lưu thị, gật đầu hài lòng, bảo hai đứa trẻ trở về nghe giảng.

    Lần đầu tiên Mãn Bảo thấy có đứa trẻ giỏi hơn cả mình, đi đến bên cạnh cậu nói: "Ngươi đọc sách còn nhanh hơn cả ta, từ lúc một tuổi ta đã bắt đầu đọc sách, nhưng chỉ mới đọc hết <Thiên Tự Văn> thôi."

    Bạch Thiện Bảo cảm thấy quả nhiên là bé khá ngốc, nói: "Ta hai tuổi mới bắt đầu đọc sách, chỉ cần ba tháng đã học thuộc hết <Thiên Tự Văn> rồi."

    Đương nhiên, Bạch Thiện Bảo sẽ không nói cho bé, rằng cậu chỉ học thuộc mà thôi, cũng chưa nhận được mặt chữ, mãi cho đến lúc ba tuổi mới bắt đầu học nhận chữ, viết chữ.

    Bởi vì có một người bạn cùng bàn thông minh, Mãn Bảo không muốn tụt lại phía sau, nên lúc đi học sẽ vô cùng nghiêm túc nghe giảng, còn vô cùng thích động não suy nghĩ, vì thế đưa ra rất nhiều vấn đề.

    Ví dụ như, khi Trang tiên sinh giải thích đôi chút về ý nghĩa của ôn lương cung kiệm nhượng, chính là: Ôn hòa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhượng.

    Vì thế Mãn Bảo hỏi, hành vi như thế nào mới được gọi là ôn hòa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhượng?

    Bởi vì bé nghĩ thử, cảm thấy bản thân đều phù hợp với năm điều này, vậy có phải bây giờ bé chính là thánh nhân không?

    Nhìn đệ tử nói dõng dạc không biết ngại, Trang tiên sinh còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Thiện Bảo ở bên cạnh đã xen mồm vào, "Cái khác không nói, lương thiện, ôn hòa, cung kính và khiêm nhượng đều không phù hợp với ngươi."

    Bạch Thiện Bảo nói: "Ngày hôm qua ngươi giúp cháu trai ngươi, là không lương thiện, ngươi đánh nhau với ta, là không ôn hòa, không cung kính, ngươi còn cắn ta, thì càng chẳng liên quan gì đến khiêm nhượng."

    Mãn Bảo trừng mắt, "Vậy ta cũng không thể để yên cho ngươi bắt nạt cháu trai ta và ta được, ta muốn làm thánh nhân như Khổng Tử chứ không phải muốn làm kẻ ngốc."

    Mắt thấy hai đứa bé lại sắp cãi nhau, Trang tiên sinh gõ bàn nói: "Các con có muốn nghe giảng không?"

    Lúc này Bạch Thiện Bảo và Chu Mãn Bảo mới ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối, ngẩng đầu nghe Trang tiên sinh giảng bài.

    Sau đó Trang tiên sinh liệt kê một ít ví dụ về Khổng Tử, đưa ra bằng chứng ông ấy ôn lương cung kiệm nhượng như nào.

    Cả một buổi sáng, bọn họ cũng chỉ học được một bài mà thôi, Trang tiên sinh để bọn họ tự mình nhận chữ và đọc nhẩm, sau đó đi dạy đám học sinh lớn.

    Tuy rằng hệ thống đã chứng kiến rất nhiều lần, nhưng vẫn không nhịn được tán thưởng trí tuệ của cổ nhân, chỉ xét riêng tài liệu giáo dục, cổ đại còn lạc hậu thua xa tương lai.

    Nhưng cố tình cái thời đại lạc hậu như vậy, học thức của người dạy lại vô cùng uyên bác, dạy dỗ tùy theo năng lực của học sinh là điều mà rất nhiều niên đại trong tương lai đều không bằng.

    Đặc biệt là sau khi thịnh hành văn bát cổ, trực tiếp thống nhất hệ thống văn học, khiến cho ngành giáo dục bắt đầu biến thành nghìn bài một điệu.

    Tất nhiên, hệ thống sẽ không nói với Mãn Bảo mấy lời này, mà lẳng lặng nhìn bé khoác lác với Bạch Thiện Bảo, rằng bé đã thuộc lòng bài khóa vừa học xong, cũng nhớ kỹ cả các hàm nghĩa mà tiên sinh giảng giải.

    Bạch Thiện Bảo hừ nói: "Ta đã thuộc từ lâu rồi, cùng đã sớm nhớ kỹ, đã thuộc làu tất cả các bài rồi."

    Cảm nhận được sự kiêu ngạo của Bạch Thiện Bảo, Mãn Bảo tràn đấy ý chí chiến đấu, "Sau này ta sẽ vượt qua ngươi."

    Bé không chỉ nói cho có mà thôi, còn thật sự làm như vậy, Mãn Bảo lại mở ra sách giáo khoa ra, bắt đầu xem bài tiếp theo.

    Bé đã nhận biết rất nhiều chữ, cho nên có thể tự mình đọc được.

    Huống hồ lúc Trang tiên sinh chép quyển sách này cho bé còn đã ngắt hết câu trong các đoạn văn, bé đỡ phải tự mình đi ngắt, cứ thế rung đùi thích ý đọc lên.

    Lần đọc thứ nhất còn thấy tối nghĩa khó hiểu, lần đọc thứ hai đã không bị ngắc ngứ, lần thứ ba đã lưu loát hơn nhiều, lại đọc một lần, Mãn Bảo có thể lắp bắp đọc thuộc.

    Mãn Bảo cảm thấy rất tự tin, thấy mình nhớ kỹ rồi, liền mở bài tiếp theo ra học thuộc, chỉ trong một thời gian ngắn, Mãn Bảo đã thuộc được ba bốn bài trong sách giáo khoa.

    Bạch Thiện Bảo kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, cũng không dám nghịch trộm trong lớp nữa, vội vàng mở sách ra học thuộc.

    Cậu không thể để mình kém hơn bé được.

    Tiếng chuông giữa trưa vừa vang lên, bọn trẻ chạy ù ù ra ngoài, bê bát của mình chạy đến phòng bếp xếp hàng lấy cơm.

    Mãn Bảo tuổi nhỏ, chân ngắn, xếp ở đằng sau, mà Bạch Thiện Bảo là vì mới đến ngày đầu, còn chưa thích ứng, đến khi mọi người đều chạy ra hết rồi mà cậu vẫn còn chưa phản ứng kịp.

    Vẫn là Mãn Bảo đã chạy đến cửa cảm thấy không đúng, quay lại kéo cậu tìm bát của mình, sau đó kéo cậu đi cùng.

    Cho nên hai đứa trẻ nhỏ nhất xếp ở cuối hàng.

    Nhưng mà Mãn Bảo chẳng có tí lo lắng nào, còn vô cùng tự hào nói với Bạch Thiện Bảo, "Người nấu cơm chia thức ăn chính là đại tẩu của ta, ngươi đi cùng ta, chắc chắn có thể được ăn nhiều hơn."

    Vốn dĩ Bạch Thiện Bảo chẳng cảm thấy cái này có gì đáng kiêu ngạo, nhưng nghe Mãn Bảo nói thế, lại thấy bé tự hào như vậy, thì cũng không khỏi có chút hâm mộ.

    Quả nhiên lúc đến lượt hai đứa bọn họ, tiểu Tiền thị liền cười với hai đứa, sau đó cho bọn họ rất nhiều đồ ăn.

    Bọn học sinh có thể về phòng học ăn cơm, nhưng phần lớn học sinh đều không thích trở về, bọn họ thích đứng hoặc ngồi ở trong sân ăn hơn, thậm chí có đứa còn chạy đến chỗ bụi cỏ đối diện đường làng vừa nghịch vừa ăn.

    Bạch Thiện Bảo cũng ngồi xổm bên cạnh Mãn Bảo xúc cơm ăn, cảm thấy đồ ăn trong trường học vẫn rất ngon miệng, dù sao cậu cũng ăn đến ngon lành.

    Ăn cơm xong, bọn học sinh có thể chơi ở xung quanh trường học một lúc, đương nhiên, không thể tới gần bờ sông. Mỗi ngày vào lúc này, Trang tiên sinh đều sẽ ngồi ở trước cửa viện, nếu ai bén mảng đến gần bờ sông, không chỉ sẽ bị đánh vào lòng bàn tay, còn bị phạt học thuộc bài và viết chữ.

    Cho nên tuy rằng mọi người đều rất hứng thú với con sông cách đó không xa kia, nhưng đúng là trước mắt còn chưa có học sinh nào to gan lớn mật dám chạy đến bên bờ sông này đùa nghịch.

    Tất nhiên Mãn Bảo cũng không đi, bé chạy về ôm hộp đựng sâu tới đây, muốn luyện gan với Bạch Thiện Bảo, bé đã quyết định, chờ khi mấy con sâu này không còn tác dụng với bé nữa, bé sẽ đem chúng nó cho Khoa Khoa.

    Khoa Khoa: .

    Sau đó Mãn Bảo và Bạch Thiện đã nghịch chết mười mấy con sâu này.

    Mãn Bảo thấy hơi xấu hổ, quyết định mang sâu về cho gà ăn, cho nó đẻ nhiều trứng, sau này bé sẽ bắt lại cho Khoa Khoa.

    Mãn Bảo nghĩ như vậy, cũng nói với Khoa Khoa như vậy.

    Hệ thống có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể đáp ứng thôi, nó cũng đâu thể luôn ép Mãn Bảo bắt sâu cho nó chứ?

    Vì thế, Thiện Bảo và Mãn Bảo ước hẹn ngày mai cùng đi bắt sâu.

    Hai đứa trẻ nhất trí cho rằng, nếu bọn họ đã không còn sợ sâu, vậy đương nhiên là phải đi bắt nó, quan trọng nhất là, bị người ta ném sâu đe dọa, sao bọn họ có thể không ném lại?

    Hai người như thể đã quên chuyện đánh nhau ngày hôm qua, lên kế hoạch chuyện phải làm ngày mai, sau đó kín đáo nhìn thoáng qua Bạch nhị lang đang ba hoa khoác lác trong lớp học.

    Bạch Thiện Bảo còn tố cáo với Mãn Bảo, "Hắn hư lắm, ta vừa mới tới hắn đã cướp ngựa gỗ của ta, ta không cho hắn, hắn liền nằm xuống đất ăn vạ."

    Mãn Bảo tò mò, "Sau đó thì sao, mẹ ngươi cho hắn à?"

    "Không cho," Bạch Thiện Bảo ngẩng đầu nhỏ kiêu ngạo nói: "Bà nội ta định cho, thế là ta cũng nằm xuống ăn vạ, sau đó hắn đã bị chú họ ta đánh cho một trận, hừ!"
     
    Last edited: Sep 17, 2022
  4. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 43: Nhìn bản chất thông qua hiện tượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 44: Dạy chữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  6. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 45: Tâm hồn họa sĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu thị hỏi hôm nay cậu học những gì.

    Bạch Thiện bảo rất có kinh nghiệm ứng phó với bà nội, chỉ nói nội dung nói chuyện của Trang tiên sinh với bọn họ cho bà nghe, không hề nói đến chuyện cậu và Mãn Bảo tính bắt sâu hù dọa anh họ.

    Lưu thị dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cháu trai ở trường học chắc chắn không thể ngoan ngoãn như vậy được, huống chi Trang tiên sinh còn phá lệ nhắc tới chức trách của huyện lệnh.

    Này chắc chắn là không phải không có nguyên do, chẳng qua bà không hỏi quá nhiều, mà vẫy tay gọi cháu trai lại gần, nói cho cậu biết, huyện lệnh là ai, huyện lệnh phải làm những gì.

    Bạch Thiện Bảo nghe đến nghiêm túc, quyết định ngày hôm sau sẽ đi nói với Mãn Bảo, hừ hừ, cậu còn biết nhiều hơn bé đó.

    Lưu thị thấy cháu trai nghe rất nghiêm túc, không nghịch ngợm như trước kia, không khỏi nói kĩ càng tường tận hơn, thái độ cũng càng thêm ôn hòa.

    Bạch Thiện Bảo không hiểu liền hỏi, còn kể lại chuyện Mãn Bảo bảo huyện lệnh là người xấu, thu nhiều phí vào thành.

    Lúc này Lưu thị mới rõ vì sao Trang tiên sinh lại dẫn bọn trẻ quan sát con kiến, xem mưa thu, còn kể mấy chuyện này.

    Lưu thị nói: "Trong huyện sửa đường cần tiền, tu đắp đê đập cần tiền, khởi công xây dựng thủy lợi cũng cần tiền, nếu Phó huyện lệnh làm được mấy thứ có ích này, có tăng thêm phí vào thành thì cũng không có gì không đúng."

    Cái này Bạch Thiện Bảo nghe hiểu, đây là làm cái gì cũng cần tiền.

    Mẹ nói sỡ dĩ bọn họ phải dọn vào trong núi, chính là vì gia tộc chèn ép mẹ góa con côi bọn họ, muốn nuốt hết sản nghiệp nhà bọn họ.

    Mẹ nói, những sản nghiệp đó kiếm ra tiền, sau này cậu đọc sách đi thi đều cần đến tiền, cưới vợ cũng cần tiền, làm quan cũng phải có tiền, những tiền đó đều là để dành cho cậu.

    Cũng chính từ khi đó Bạch Thiện Bảo mới biết, tiền là thứ rất quan trọng, ngay cả ông tộc trưởng lợi hại như vậy cũng đều không biết xấu hổ đến cướp tiền nhà bọn họ.

    Lúc này Lưu thị cảm thấy bọn họ chuyển tới thôn Thất Lí là đúng.

    Tuy rằng trong tộc nhiều tiên sinh, tài nguyên bên Lũng Châu cũng nhiều hơn bên này, nhưng cháu trai ở trong tộc học luôn bị cô lập, mấy việc trong nhà ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới cậu.

    Tuy cậu thông minh, lại không chịu nghiêm túc nghe giảng, ở trường học toàn nghịch ngợm gây sự, đánh nhau ẩu đả, quan trọng nhất là, tiên sinh trong tộc học cũng không công bằng với cậu.

    Qua thời gian dài, nếu không phải cậu bị bọn họ dạy hư thành kẻ ăn chơi trác táng, thì cũng sẽ trở thành một con người phàm tục hận đời, hai dạng này đều không phải điều mà Lưu thị muốn thấy.

    Bà có thể nuôi dạy con trai thành công từ khi còn trẻ tang chồng, tất nhiên cũng có thể nuôi dạy cháu trai thành công.

    Ánh mắt Lưu thị kiên định, bước đi này bọn họ tính đúng rồi. Kì diệu nhất là trong khe núi như vậy còn có một vị Trang tiên sinh, có lẽ, đây là số phận của Bạch gia bọn họ.

    Lưu thị gọi con dâu tới, nói: "Tuy rằng chúng ta và nhà lão thất thân cận, nhưng nếu quyết định sống lâu dài tại đây thì ở nhờ nhà hắn mãi cũng không tốt. Ý của ta là, chúng ta mua một miếng đất trong thôn, xây cái biệt viện nhỏ dọn vào, như vậy hai nhà cách gần nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau, lại là môn hộ độc lập, chẳng phải tự tại hơn sao?"

    Trịnh thị không có ý kiến gì, nàng đã quen với việc hết thảy đều nghe theo mẹ chồng.

    Nhưng Bạch Thiện Bảo lại có rất nhiều ý tưởng, vừa chơi bên cạnh vừa nghe bà nội trò chuyện, nghe thấy vậy thì chạy tới nói: "Chọn chỗ gần sông đi ạ, đến lúc đó dẫn nước vào nhà, đào cái ao to, con muốn nuôi rùa đen."

    "Sao con vẫn còn muốn nuôi rùa đen chứ?" Lúc trước khi còn ở quê, chính vì tranh nhau một con rùa đen nên đứa nhỏ này mới đánh sứt đầu đứa cháu trai nhà bác hai trong họ, vì cái này mà mẹ chồng đã phải bồi thường rất nhiều lễ vật, bây giờ Trịnh thị nghĩ đến vẫn còn thấy đau lòng.

    Bạch Thiện Bảo lại rất kiên trì, "Con muốn nuôi rùa đen, nuôi lớn hầm canh cho bà nội uống."

    Sắc mặt Trịnh thị có chút một lời khó nói hết, Lưu thị lại biết ý tứ của cháu trai, xoa đầu cậu cười nói: "Được được được, đến lúc đó đào cho con cái ao nuôi rùa đen, con còn muốn cái gì thì nói với ta, để tiện quy hoạch luôn một thể."

    Bạch Thiện Bảo nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy con phải suy nghĩ một chút đã."

    "Suy nghĩ đi, nghĩ xong thì tới nói cho ta."

    Chuyện mua đất xây nhà Lưu thị không tiện ra mặt, còn cần thương lượng với Bạch lão gia.

    Bạch Thiện Bảo cũng chẳng phải nhọc lòng mấy cái đó, hôm nay cậu lấy bài ra ôn tập lại một chút, sau đó bắt đầu lấy bút ra vẽ cái sân nhà trong tưởng tượng của mình.

    Chỉ là trước mắt cậu vẫn còn là họa sĩ trong tâm hồn, ngoại trừ cậu, chỉ sợ không có ai có thể lý giải thứ cậu vẽ ra.

    Nhưng Thiện Bảo không biết điều này, vì thế hôm sau cậu vui vẻ rạo rực cầm tác phẩm xuất sắc của mình cho Mãn Bảo xem, nói với bé, đây sẽ là nhà mới của cậu.

    Mãn Bảo xoay ngang xoay dọc nhìn nửa ngày mới hỏi, "Đằng nào là mặt chính?"

    Thiện Bảo đặt tranh ngay ngắn lại, nói: "Xem kiểu này, ngươi nhìn đi, đây là phòng của ta, ta muốn làm một cái xích đu ở chỗ này, như vậy lúc ta tỉnh lại thì có thể chơi đánh đu. Nơi này thì muốn đào một cái ao ở đây, nuôi rùa đen bên trong, như vậy ta còn có thể vừa chơi đánh đu vừa ngắm rùa, à, đây chính là rùa đen."

    Mãn Bảo chưa từng thấy rùa đen, hỏi: "Rùa đen có thể ăn không?"

    "Có chứ, rùa đen có thể sống rất lâu, ta định nuôi béo nó xong sẽ mang đi hầm canh cho bà nội của ta uống, như vậy thì bà nội của ta có thể sống lâu trăm tuổi."

    Hai mắt Mãn Bảo sáng ngời, "Thật vậy ư?"

    Thiện Bảo gật đầu, "Đương nhiên là thật, hồi ta còn ở quê bọn họ đều nói rùa tượng trưng cho Trường Thọ!"

    "Vậy ngươi có bao nhiêu con, có thể bán cho ta một con không, ta cũng muốn nuôi rùa đen."

    Thiện Bảo hỏi, "Ngươi nuôi rùa đen làm gì?"

    "Cho mẹ ta ăn, mẹ ta hay bị bệnh, chờ bà ấy ăn rùa đen xong thì có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy sẽ không bị bệnh nữa."

    Bạch Thiện Bảo cảm thấy rùa đen rất hiếm, nếu không trước kia cậu cũng chẳng tranh một con rùa với anh họ, chỉ là bây giờ cậu vừa mới giao hảo với Mãn Bảo, từ chối bé thì không hay, nên do dự một chút mới nói: "Vậy ta bảo mẹ ta mua thêm một con, nếu không mua được, thì chờ khi nào rùa đen sinh con, ta đưa con của nó cho ngươi."

    Mãn Bảo cảm thấy không đúng, "Phải có hai con rùa thì mới sinh con được, một con đực, một con cái."

    "Ai bảo thế?"

    "Gà và heo đều là như thế, người cũng giống vậy," Đừng nhìn Mãn Bảo còn nhỏ tuổi, thật ra bé biết rất nhiều thứ, bé liệt kê từng cái cho cậu nghe: "Trước kia khi gà mái nhà ta ấp trứng, mẹ ta đều phải kiểm tra trứng gà, nói chỉ có trứng nào đẻ với gà trống mới có thể nở ra gà con. Cả lúc mùa xuân nữa, cháu trai Đại Trụ vì muốn cho heo cái nhà bọn họ sinh heo con, phải cố ý sang tận thôn bên cạnh mời heo đực về thành thân với heo cái đó. Con người cũng phải cưới vợ mới có thể sinh em bé được."

    Cho nên, "Ngươi phải mua hai con rùa đen, một con đực một con cái, như vậy mới có thể sinh con. Sinh mỗi năm một con, mười năm thì sẽ được mười con, đến lúc đó chúng ta ăn hai con rùa lớn, còn lại thì tiếp tục nuôi, lại sinh con mới.." Mãn Bảo đếm thử, tự mình sợ đến ngây người, "Oa, như vậy chúng ta sẽ có rất nhiều rùa đen."

    Bạch Thiện Bảo cảm thấy bé nói có lý, vì thế định tối nay trở về sẽ nói chuyện này với mẫu thân.

    Mãn Bảo thấy cậu bằng lòng nghe kiến nghị của bé, vì thế càng thêm nhiệt tình, chỉ bức tranh của cậu nói: "Ao này ngoại trừ nuôi rùa đen, còn có thể trồng thêm củ sen nữa, ngươi có biết củ sen không? Bên chỗ hạ lưu sông thôn chúng ta có rất nhiều, lúc mùa hè nở hoa rất đẹp, hạt sen ăn rất ngon, củ sen ăn cũng ngon."

    Mãn Bảo bắt đầu thấy phấn khích, "Ta đưa ngươi đi đào củ sen nhé, năm ngoái ta đã đi xem thử, có thể đào được rồi."

    Bạch Thiện Bảo liền hỏi, "Không phải chúng ta đã nói là hôm nay phải đi bắt sâu sao?"

    Mãn Bảo chẳng thèm để ý, nói: "Để sau này bắt đi, chúng ta đi đào sen trước, củ sen đẹp hơn sâu nhiều."

    Bạch Thiện vốn cũng không muốn đi bắt sâu lắm, nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
     
    Last edited: Nov 3, 2023
  7. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 46: Mặt đối mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 47: Quần ẩu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 48: Nhớ tình nghĩa cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 49: Nhận lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...