Bách Hợp Gia Tỷ Độc Tài - Tỏi Móm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tỏi móm, 24 Tháng chín 2020.

  1. Tỏi móm

    Bài viết:
    0
    Chương 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 40

    "Thì ra là vậy?" Lúc này những kí ức trước đó cứ từ từ xuất hiện, lần đầu Nàng không đáp trả Cô là do Nàng chưa tìm hiểu được cách hai người con gái dung hợp như thế nào có chút khẩn trương và sợ lần đầu gây ảnh hưởng không tốt về sao, còn những lần sau Nàng không phải là không muốn trả lời mà Nàng cứ tưởng dùng hành động chứng minh là được, không ngờ Cô lại là người thích nghe lời mật ngọt, đường đường là Gia Tỷ mặt lạnh như tiền vậy mà khi yêu lại không khác gì mấy đứa con nít thích được dụ ngọt. Nàng nghĩ tới bỗng dưng cười ra tiếng đủ để Gia Phương Đình nghe được.

    "Em cười cái gì?" Gia Phương Đình nghe được không khỏi thắc mắc đây là Nàng đã hết giận rồi sao?

    "Cười chị thật ngốc" Nàng lúc này mới quay lại đối diện với Cô, Nàng biết lỗi một phần cũng do mình, nhưng Cô đã tự nhận lỗi trước, muốn không tha thứ cũng không được. "Đình lần này em tha thứ cho chị" Nàng hôn nhẹ lên môi Cô như chuồn chuồn lướt nước.

    "Vậy còn lần sao?" Cô không thể bỏ qua cơ hội mà đáp trả cho Nàng.

    "Lần sau.. Ư.. Lần.. s. A.. u.." Nàng muốn nói cũng không được, vì Cô cứ như thế mà hôn Nàng lấy đi hơi thở khiếm nụ hôn sâu hơn. "Sẽ rời khỏi chị, không cho phép chị đi tìm em" Nàng đẩy Cô ra tránh đi nụ hôn của Cô, mặc dù Nàng nói như vậy nhưng Nàng rất muốn ngày hoàn toàn không xảy ra.

    "Sẽ không có ngày đó" Hai tay Gia Phương Đình lúc này ôm ngay eo của Giang Như Ngọc thiếu điều muốn cứ vậy mà đi đến hết cuộc đời.

    "Giúp em móc đồ lại tủ" Hai người ôm nhau nhìn nhau một lúc, Nàng cũng phát hiện đồ mình cứ như thế mà lộn xộn lên.

    "Được" Gia Phương Đình luyến tiếc cái ôm này.

    Một lúc sao lay quay hai người cũng thu xếp gọn gàng.

    "Được rồi đi ăn cơm đi, nguội hết rồi" Nàng phủi tay đứng nhìn cái tủ quần áo của mình rồi chiếc giường ngay ngắn của mình hài lòng nói.

    "Chị định làm gì?" Chưa kịp bước đi thì hành động của Gia Phương Đình rất nhanh đã kéo Giang Như Ngọc lăn giường, mặt đối mặt.

    "Ăn em trước" Cô nói xong đã đặt trên mí mắt Nàng một nụ hôn.

    "Chị" Nàng mặt đỏ xấu hổ hơi nghiêng đầu một chút, Nàng trước đó muốn câu dẫn Cô mục đích là như thế này mà không hiểu sao nguyện vọng sắp thành lại xấu hổ như vậy.

    "Không phải em câu dẫn chị sao?" lúc Giang Như Ngọc nghiêng đầu Cô cũng nhanh chóng ngậm tai Nàng thổi khí nói nhỏ, phát hiện tai Nàng rất mẫn cảm, mới vậy mà đỏ cả lên.

    "Chị lưu manh" cảm giác được sự kích thích ở tai cơ thể như có điện chạy dài.

    "Chỉ lưu manh với em, Ngọc Nhi" Cô kêu Nàng giống như muốn Nàng phải nhìn Cô đối diện.

    "Hử. M.." Nàng lúc này mới nhìn Cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

    "Chị yêu em"

    "Em cũng yêu chị, rất rất yêu chị" Nàng hai tay câu cổ Cô trả lời, đây là đứa con nít mà Nàng muốn nuông chiều suốt đời này.

    Gia Phương Đình nghe được câu trả lời như tâm nguyện nở nụ cười hạnh phúc hôn Nàng, nụ hôn lưỡi dài và lâu, tay Cô cũng không rảnh rỗi mà cởi hết đồ trên người của mình và Nàng, hai thân thể không một mảnh vải che thân đang cọ xát vào nhau, nụ hôn của Cô xuống cổ rồi sương quai xanh của Nàng, từ chút từ chút nhẹ nhàng mà dùng lực.

    "Ưm.. ư Đình" Giang Như Ngọc giống như lạc mất nhịp, không biết làm sao phản ứng như thế nào, chỉ ngân theo cảm giác, rồi kêu tên Cô trong tiềm thức.

    "Chị nghe" Cô thôi không ngậm nơi núi đồi khi nữa mà trả lời Nàng, nhưng không vì thế mà ngưng lại lâu tiếp theo đó là những cơn sóng ngầm dần dần xuống bụng rồi nơi huyền bí kia. Gia Phương Đình muốn lần đầu tiên của Nàng một cách trọn vẹn và nhẹ nhàng, biết rằng sẽ làm Nàng đau nhưng Cô giảm sự đau đớn có thể, cảm giác được sự trơn trượt đến mức có thể Cô lúc này mới lên trên thì thầm bên tai Nàng "Ngọc Nhi ngoan"

    "Chị.. lắm.. ui.. l.. ời" Nàng định nói Cô lắm lời nhưng lời nói lại không ra thành lời thì cảm nhận được tay Cô đã bên trong mình có chút đau, nhưng không như mình nghĩ, mà Nàng phát hiện hình như chỉ để đó không dám phản ứng gì tiếp theo.

    "Hay là để lần sao tiếp tục" Gia Phương Đình nghe được tiếp rên đau của Nàng động tác cũng không dám nhúc nhích nữa chỉ để vậy rồi muốn đi ra.

    "Lần sau sẽ không có" Nàng nhanh chóng cầm tay Cô lại, ở đâu ra con người như vậy làm nữa đường rồi lại bỏ trốn, như vậy chắc khiến Nàng phát điên lên mất, nhiều lần cứ bị chị ta cho lên dục vọng rồi chứ như vậy mà không làm gì hết sao được. "Động.. ư.. muốn em" Nàng đẩy nhẹ tay Cô vào chút, giống như muốn Cô cho mình như mình cũng từng cho Cô

    "Ngọc Nhi, ngoài em ra tôi sẽ không hứng thú với bất kỳ ai, đây là lời hứa với em" Cô biết Nàng chịu đau, và Cô cũng biết ngoài người con gái trước mặt này đây, Cô chắc một điều là nếu như không còn Nàng bên cạnh nữa, Cô cũng không yêu thêm một ai, và cũng không đụng vào người con gái khác ngoài Nàng ra.

    "Chị phải giữ lời"

    "Ừm" tiếp theo đó là bốn cách môi hòa nhập một, động tác tay cũng nhanh nhưng không mạnh của Cô từ từ giúp hai người trầm luân.
     
  2. Tỏi móm

    Bài viết:
    0
    Chương 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 41

    "Tinh Nhi làm bạn gái mình nhé" Một chàng trai cùng khoa với Gia Tinh Nhi tỏ tình với Gia Tinh Nhi, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thẩm.

    Nhật Phong là một thanh niên gia đình vừa có địa vị ở xã hội, vừa đẹp trai, tính tình hòa đồng, biết cách ứng xử với mọi người, nếu muốn chọn một người để yêu hoặc tiến xa hơn thì anh là người nên nghĩ tới.

    "Mình" Gia Tinh Nhi định trả lời nhưng ngưng lại rồi không để ý tới Nhật Phong trước mặt, ánh mắt nhìn về nhìn nào đó sao đó lại nói "Được".

    "Không được" Nhật Phong chưa kịp vui mừng thì lại nghe âm thanh phát ra, giống như muốn hét lên, sao đó Nhật Phong với Gia Tinh Nhi cũng đồng thời nhìn hướng phát ra âm thanh đó. "Em ấy là của tôi" Mai Khê ở đâu xuất hiện ngăn cản.

    "Em" Mai Khê định kéo Gia Tinh Nhi về hướng mình, nhưng Gia Tinh Nhi như thế lại tránh né hành động của Mai Khê lùi về sao một bước, Nhật Phong cũng như thế nhẹ nhàng ngăn chặn Mai Khê nhanh chóng đứng giữa hai người. Làm Mai Khê tức giận không nói được lời gì.

    "Là chị?" Nhật Phong chưa kịp nói lại bị Mai Khê nhìn với ánh mắt đầy lửa, khiến lời nói Nhật Phong cũng ngẹn lại.

    "Cậu tránh ra, tôi có chuyện muốn nói với em ấy" Mai Khê nói như ra lệnh.

    "Tôi không biết chị là ai, nhưng giờ Tinh Nhi là bạn gái của tôi vì vậy bảo vệ em ấy là trách nhiệm của tôi" mặc dù Nhật Phong có chút sợ ánh mắt của Mai Khê nhưng anh dù sao cũng là một thằng con trai không lẽ bảo vệ cho người mình yêu cũng không được vậy thì sao đáng mặt đàn ông.

    "Em thật sự muốn quen với cậu ta" Mai Khê không để ý tới Nhật Phong mà chỉ nhìn về hướng Gia Tinh Nhi muốn khẳng định.

    "Tại sao không thể" Gia Tinh Nhi ra giấu cho Nhật Phong, Nhật Phong cũng lui bước đứng song song với Gia Tinh Nhi để Gia Tinh Nhi nói chuyện với Mai Khê.

    "Vậy tại sao không phải là tôi?" Mai Khê nói có chút nghẹn ánh mắt đỏ đọng nước, Mai Khê đã bỏ hết tôn nghiêm của mình, đường đường là một công chúa từ nhỏ đến lớn muốn gì có đó ấy thế mà trước mặt người con gái này chẳng đáng là gì.

    Không hiểu sao thấy Mai Khê như vậy lòng của Gia Tinh Nhi thắt lại, Gia Tinh Nhi biết mình đã có tình cảm với người con gái trước mặt này rồi, nhưng Gia Tinh Nhi nếu như chấp nhận tình cảm này, hạnh phúc thì không sao, còn không Gia Tinh Nhi không dám nghĩ tới, Gia Tinh Nhi sợ nếu như Mai Khê thay lòng thì không biết chị của mình là Gia Phương Đình sẽ đối xử với Mai Khê như thế nào, ? Nếu như muốn một cái mạng nhỏ của Mai Khê thì dễ như chở bàn tay, Gia Tinh Nhi sợ ngày đó xảy ra, vì Gia Tinh Nhi đã thích Mai Khê, nên có chuyện gì xảy ra với Mai Khê, Gia Tinh Nhi càng không dám nghĩ, vậy nên Gia Tinh Nhi phải cắt đứt mọi liên quan tới người này, dù sao tình cảm cũng mới thời gian sẽ quên, và điều đặt biệt bây giờ chuyện tình cảm Gia Tinh Nhi cũng chưa muốn nghĩ đến, nên lúc nãy định từ chối Nhật Phong thì Gia Tinh Nhi thấy Mai Khê đang tới vì vậy đã chấp nhận lời tỏ tình của Nhật Phong, mượn Nhật Phong là bình phong cho lúc này.

    "Đúng vậy ai cũng có thể nhưng chị thì không"

    "Vậy thời gian qua em sao tôi là gì? Con rối sao? Hay là một món đồ chơi?" Mai Khê cười khẩy tiết cho tấm lòng mình bị chà đạp như vậy.

    "Giờ chị mới biết sao chị.."

    "Im miệng" Mai Khê ngăn không cho Gia Tinh Nhi nói tiếp tay cũng như thế cho Gia Tinh Nhi một bạt tay, Mai Khê cảm giác như mình bị sỉ nhục hai mươi mấy năm được cưng chiều, được yêu thương che chở, không ai dám nặng lời vậy mà giờ lại bị người khác đem ra đùa "Gia Tinh Nhi tôi hận em, bạt tay này xem như tôi trả cho tình cảm này kết thúc". Nước mắt cũng như thế rơi xuống, Mai Khê không biết Gia Tinh Nhi có đau hay không, nhưng nàng đã thật sự đau rồi, Mai Khê quay bước như chạy đi.

    "Tinh Nhi cậu có sao không?" Nhật Phong không hiểu gì nhưng thấy Mai Khê đánh Gia Tinh Nhi, anh lo lắng muốn chạm vào mặt Gia Tinh Nhi để xem.

    "Không sao, bạt tay này tôi nên nhận" Gia Tinh Nhi tránh sự đụng chạm của Nhật Phong. "Nhật Phong mình xin lỗi".

    "Về chuyện gì?" Nhật Phong không hiểu.

    "Mình không thể làm bạn gái cậu" Gia Tinh Nhi không chấp nhận được tình cảm của Mai Khê thì đã rõ trong giờ gian này sẽ không quen bất cứ ai "Lúc nãy về muốn tránh sự đeo bám của chị ấy nên mới nói thế" Gia Tinh Nhi là người thẳng thắn trong tình cảm, không muốn Nhật Phong dây dưa với mình, nói thẳng ra để mọi người về sao không khó xử.

    "Cậu thích chị ta?" Nhật Phong phát hiện nói chuyện với mình mà Gia Tinh Nhi ánh mắt cũng hướng về hướng Mai Khê vừa đi. Với lại thời gian vừa qua Nhật Phong cũng thấy Mai Khê xuất hiện ở trường rất nhiều mà khi đó lại ở bên Gia Tinh Nhi, anh cũng hiểu được một phần.

    "Dù sao cũng xin lỗi cậu" Gia Tinh Nhi tránh trả lời câu hỏi của Nhật Phong "Lần sau mời cậu bữa cơm xem như tạ lỗi".

    "Chỉ một bữa cơm thôi sao?" Nhật Phong có chút tiếc nuối vì Gia Tinh Nhi không làm bạn gái của mình, nhưng không vì vậy mà mất đi tình cảm bạn bè, anh cũng là người lý trí, cũng biết tình cảm không nên ép buộc.

    "Hử" Gia Tinh Nhi chưa hiểu ý của Nhật Phong.

    "Thôi được rồi một bữa thì một bữa?" Nhật Phong cười vui không muốn xo đo.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...