

Ngôi sao đó có phải là anh
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Tản văn
* * *

Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Tản văn
* * *
Gởi người tôi yêu nhất. Gởi người mà lý trí tôi lúc nào cũng mâu thuẫn. Anh là hiện thực hay là mơ? Dù chỉ ít hy vọng nhỏ nhoi nhưng hãy xem như giấc mơ cả đời tôi hằng có được..
Thật bao la..
Màn đêm dày đặc ánh sao, những tinh tú xa xôi đó khiến lòng em trĩu nặng. Giá như anh đang ở đây. Giá như em nghe tiếng anh nói và bàn tay anh nắm lấy em không rời.
Em biết.. đó cũng chỉ là giá như thôi! Chẳng có ai hết ngoài em với màn đêm thăm thẳm. Em nghe tiếng gió lạnh tựa hồ tiếng não nề trong trái tim em. Là anh đến từ cõi hư vô, trong tâm trí khắc khoải đợi chờ. Em đợi tình yêu không có thật như đợi người tình kiếp trước. Cũng là bỉ ngạn hoa mãi mãi chia lìa nhau..
Bao nhiêu năm qua, thứ tình yêu mơ hồ đó ám ảnh tâm trí em. Vì anh đến trong mơ rồi ra đi như ánh sáng mất hút giữa đêm đen.
Có những tình yêu không được nói ra nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Định kiến về một giá trị mơ hồ đó không cản em thôi nghĩ về anh. Tình yêu không phải cổ tích!
Em biết.. nhưng em vẫn tin.
Anh đang ở đâu? Anh có tồn tại trên thế gian này không? Tại sao em luôn nghĩ về anh dù em biết chỉ là hư ảo..
Em đã có tổ ấm nhỏ bé như bao người, em sống vui vẻ bên ngôi nhà mơ ước. Hiện tại mọi thứ rất đẹp, nó hoàn hảo như câu chuyện em xây dựng bao năm qua. Chỉ là.. cái xót xa cứ gặm nhấm tâm hồn, tại sao ta vẫn yêu ảo ảnh nhạt nhòa đó?
Tình yêu không có lỗi. Thượng đế ban cho ta trái tim và khối óc, chúng ta dùng nó để chia sẻ và yêu thương. Anh biết mỗi ngày em nghĩ điều gì không? Em lạc lối trong giấc mơ rồi hy vọng nó thành hiện thực. Ngay lúc này, nửa trái tim còn đó bóng hình anh.
Đáng sợ nhất trên đời là ngủ quên trong giấc mơ chính mình. Em tỉnh dậy mà vương vấn, não nề vì tình yêu ấy. Cố lấy lý trí làm điểm tựa, ai lại yêu người hư ảo bao giờ. Nhưng.. nói thế nào cũng muộn phiền, than thở. Tình yêu gì mà anh viết muôn dặm trùng dương?
Anh nghe thấy chứ? Em gởi niềm tin vào từng cơn gió, trên áng mây cao xa tít chân trời. Người tôi yêu chìm trong giấc mộng, bừng tỉnh lặng nhìn sao sáng tận trời xanh.
"Mây đợi gió mây trôi đi lặng lẽ
Gió ưu sầu tha thiết gọi tên mây.."
Em là kẻ ngốc chốn nhân gian, chẳng ai như em mãi yêu ngôi sao xa thẳm. Dù bên kia đại dương hay giữa đất trời hùng vĩ, khao khát gặp nhau ngày tháng chẳng là bao.
Hy vọng..
Em thắp nên ngọn lửa tình cháy bỏng, ánh trăng lỡ hẹn phải chạy trốn sau đám mây đen. Người ta yêu nhau thề non hẹn biển, mình mơ đến nhau khác gì đêm tối muốn gặp bình minh.
Mấy khi yêu mà chẳng khổ đau, rơi nước mắt. Mình hẹn nhau kiếp sau vun đắp tình yêu. Hay cuối cùng bỉ ngạn hoa là có thật, để tình yêu đau đớn vô ngần..
Đợi ngôi sao sáng giữa đêm khuya, em mong mỏi ánh sao làm khuây khỏa nỗi lòng mình. Giữa triệu vì sao ấy có bóng hình anh không?
Làm sao em biết anh ở phương xa, khi ta cách ngăn giữa tình yêu và nỗi nhớ. Anh ơi em chỉ muốn một câu trả lời.. ngôi sao đó.. có phải là anh không..
The End.
Xem thêm Tản Văn - Một Ngày Đã Xa - Phan Kim Tiên
Chỉnh sửa cuối: