Bạn được MapleSomme mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2,765 ❤︎ Bài viết: 969 Tìm chủ đề
295 1
Kiếm tiền
Lunarchen đã kiếm được 2950 đ
Trái Tim A Tử

Tác giả: LunarChen

Thể loại: Truyện ngắn/ Kiếm Hiệp

Cuộc Thi Nét Bút Tuổi Xanh Tuần 29+30+31

Chủ đề: Trái Tim Của Kẻ Phản Diện

81PQFUAKCpL._AC_SL1500_.jpg


Lời tựa - Khúc độc thoại của oan hồn nơi Nhạn Môn Quan.

Ta vốn chẳng tin vào thiện ác. Giang hồ, máu và gươm đều cùng một sắc đỏ. Chỉ kẻ thắng mới được gọi là chính đạo.

Sinh ra giữa đao kiếm, lớn lên bằng nụ cười của kẻ biết lừa người trước khi bị lừa. Trái tim ta từng khô cằn như sỏi đá.. Cho đến khi gặp chàng.

Người đời bảo chàng bất trung. Còn ta chỉ thấy một vị đại hiệp với đôi mắt ngay thẳng, sáng tựa sao khuya. Trong chàng, ta nhận ra điều tưởng đã chết: Lòng tin và trượng nghĩa.

Nhưng thứ sáng ấy không thuộc về ta.

Nó chiếu rọi nơi tỷ tỷ, còn ta mãi chìm trong bóng tối.

Người đời nói yêu là ngọn lửa. Ta lại thấy, yêu là băng giá. Đông cứng mọi thứ, kể cả nước mắt.

Ta từng muốn giết chàng vì ghen. Từng muốn chết đi vì tương tư dằn vặt.

Nhưng rồi.. Chàng lại chết trước ta, giữa trời tuyết trắng.

Mũi tên xuyên ngực.

Chàng gục ngã.

Thế giới trong ta cũng sụp đổ.

Chàng chết vì đại nghĩa. Ta chết vì muốn theo chàng.

Giờ đây, ta chỉ còn là oan hồn lạc bước nơi Nhạn Môn Quan.

Gió nổi. Giữa mịt mờ tuyết trắng, ta nghe như có tiếng ai gọi:

"A Tử.. A Tử.."

Liệu nơi địa phủ xa kia, chàng còn nhớ? Rằng đã từng có một cô nương, cô độc giữa tuyết, chỉ mong một lần được chàng quay lại nhìn.

Nếu được làm người thêm một lần nữa, nguyện chẳng cần dung nhan, chẳng cần võ công, chẳng mang hận thù. Chỉ cần cùng người mình thương dắt tay nhau đi qua một cuộc đời bình dị.

Tự do. Tự tại. Không còn bị trói buộc bởi đạo nghĩa giang hồ.


Danh sách chương:

(Hoàn thành, tổng cộng 2 Phần)

Phần 1

Phần 2


Note: A Tử là nữ phụ độc ác, bị ghét nhất trong thế giới "Thiên Long Bát Bộ" của Kim Dung ạ.
 
Chỉnh sửa cuối:
2,765 ❤︎ Bài viết: 969 Tìm chủ đề
Phần 1

Ta tên là A Tử.

Một cái tên lạc lõng giữa nhân gian, không ai nhớ, không ai thương.

Khi người khác sinh ra, có mẹ ru ngủ, có cha bồng bế.

Còn ta, mở mắt giữa thế giới lạnh lẽo, chẳng biết đâu là nhà, đâu là người thân. Chỉ nhớ.. Trong ký ức mờ mịt, có tiếng khóc rất nhỏ, như bị nghẹn lại. Hình như là của chính mình, khi bị bỏ giữa núi rừng.

Người nhặt ta về là Đinh Xuân Thu.

Với hắn, trẻ con là một món đồ hiếm lạ, không phải con người.

Ta lớn lên giữa mùi độc dược và máu tanh, trong những căn phòng đặc quánh bóng tối.

Hắn dạy: "Đừng tin ai. Thương người là tự sát."

Thế là ta học.

Cười khi người khác khóc. Giấu dao trong tay áo, pha thuốc độc mà vẫn thản nhiên.

Mỗi khi ta làm được điều tàn nhẫn, hắn sẽ thưởng cho một viên kẹo. Và ta, đứa trẻ ngu ngốc ấy lại thấy vui. Vì ít nhất, có ai đó để ý đến mình. Khi những đứa trẻ khác được khen là ngoan, ta được khen là hiểm độc. Khi người khác được ôm, ta được dạy cách giết người. Cái thiện trong ta, nếu từng có, thì cũng đã bị bóp chết trong tiếng cười nham hiểm của kẻ dạy mình.

Lúc đó từng nghĩ, chắc thế giới này chỉ toàn giả dối. Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền sống, còn kẻ yếu chỉ đáng làm trò đùa.

Có lần, một đôi mẹ con dân thường bị Đinh Xuân Thu bắt. Người mẹ quỳ xuống, ôm chặt đứa trẻ trong lòng. Đứa bé khóc thét, còn bà thì dỗ dành:

"Đừng sợ, mẹ ở đây."

Ta đứng nhìn, chỉ thấy lạ lùng. Đó là thứ tình cảm gì mà khiến họ khóc vì nhau?

Đinh Xuân Thu nói:

"A Tử, giết chúng đi."

Khoảnh khắc đó, tay ta khẽ run. Người đàn bà ấy ngẩng đầu nhìn ta, không sợ hãi, chỉ bi ai nói:

"Tiểu cô nương, đừng để mình trở thành ác quỷ."

Câu nói ấy như hòn đá rơi vào lòng nước, tạo những vòng sóng mơ hồ trong tim. Sóng gợn lên, nhưng tay vẫn phải nhuốm máu. Sự tàn nhẫn đã là luật sinh tồn, và ta chỉ là kẻ tuân theo.

Nhưng đêm về, lại thấy họ trong mơ.

Người mẹ ôm đứa con, ánh mắt hiền từ như đang nhìn xuyên qua bóng tối. Ánh mắt ấy.. Ám vào tim, nhức nhối như lời nguyền. Như thể muốn gọi dậy trong ta thứ gì đó đang ngủ quên. Giật mình tỉnh giấc, tay vẫn nắm chặt chuôi dao lạnh buốt. Ta biết, sớm thôi, bóng tối sẽ lại nuốt trôi tất cả. Vì ta đã sống trong nó quá lâu.. Đến mức chẳng nhớ mình cũng là người.

Khi lớn hơn, ta bắt đầu biết cười.

Đinh Xuân Thu nói: "Đó là nhất tiếu khuynh thành."

Nhưng ta biết, hắn chỉ đang thích cái mặt nạ do chính tay hắn nặn nên.

Đằng sau mỗi lần ngoan ngoãn cúi đầu, một vết nứt lại khắc sâu hơn trong tim. Ở nơi đó, ta học cách chịu đựng - thứ nghệ thuật của kẻ yếu trước bạo quyền. Càng chịu đựng, tâm hồn càng mục ruỗng. Càng im lặng, ta càng hóa độc. Ngày qua ngày, chỉ còn lại thói quen và một nụ cười.

Rồi một đêm, tiếng cười ấy vỡ ra cùng máu.

Ta giết người.

Không vì thù hận, cũng chẳng vì mệnh lệnh. Chỉ muốn biết: Khi máu rơi, nỗi đau có tan đi không. Chỉ đơn giản chọn một người bất kỳ, rồi thả độc vào ly rượu của hắn. Khi gã đàn ông xa lạ đó ngã xuống. Ánh mắt hắn từ dục vọng hóa thành hoảng loạn. Ta ngồi yên, nhìn gã quằn quại và chờ một cảm giác giải thoát.

Nhưng nó lại không đến.

Khi thân xác gã cứng đờ, trong ta chỉ còn một khoảng trống lạnh lùng. Ta có thể làm người khác đau, nhưng chẳng thể lấp được hố sâu trong lòng. Không còn niềm tin. Không còn hy vọng. Đôi khi ta tự hỏi, nếu được sinh trong một cuộc đời khác, liệu có thể thấy được những sắc màu khác hay không?

Nhưng đời không cho một đứa trẻ lớn lên giữa dối trá và máu quyền được lựa chọn.

Yêu là gì? Chưa từng hiểu. Chỉ biết: Nếu không làm người khác đau, chính mình sẽ là kẻ bị tổn thương.


*********

Ta trốn khỏi Đinh Xuân Thu trong một đêm mưa tuyết.

Trời tối, gió lạnh như dao cắt. Mỗi bước đi, máu loang theo dấu chân. Khi tưởng mình sẽ chết, ta đã gặp nàng - cô nương áo đỏ. Giữa bão tuyết, sắc đỏ ấy như ngọn lửa lạc giữa hư vô. Nàng cứu ta, đưa ta đi trốn, còn tự tay trị thương. Trong đời, chưa ai từng dịu dàng đến thế.

Ta vốn không tin vào lòng tốt vô điều kiện. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy: Trong veo như sương sớm, dịu dàng như trăng rằm.. Ta đã tin, mình vừa gặp một vị thần tiên.

Nàng nói tên là A Châu, là tỷ tỷ của ta.

Thì ra, ta có một người chị.

Nàng nhận ra ta qua mảnh ngọc bội khắc hình con cá - thứ ta luôn mang theo từ nhỏ. Hai mảnh ngọc khớp vào nhau, hai khuôn mặt giống hệt, mà đời lại chia làm hai nửa: Một người lớn lên trong ánh sáng, được yêu thương và dạy dỗ. Một kẻ trôi dạt trong bóng đêm, học cách sinh tồn bằng nụ cười giả tạo.

A Châu hiền lành, ai gặp cũng sinh lòng thương mến. Một nụ cười của nàng khiến thế gian bớt giá lạnh. Nàng là ánh sáng. Còn ta, chỉ là cái bóng mang gương mặt giống hệt nàng. Nhưng lại không thể nào trở thành nàng được.

Mỗi bước chân của ta.. Chỉ khiến người khác rùng mình.

Thật nực cười.

Hai người cùng một cha mẹ, sao số phận lại khác nhau đến thế?

Ta không hiểu vì sao định mệnh lại chọn ta để đày đọa.

Hay là.. Ngay từ đầu, ta vốn không nên được sinh ra trên đời này?


***********

A Châu hay kể cho ta nghe về một người.

Mỗi khi nhắc đến y, giọng nàng nhẹ như gió, ánh mắt lại lấp lánh nhu tình. Nàng nói:

"Chàng ấy là người có thể lấy vai gánh trời, có thể vì nghĩa mà quên thân."

Ta nghe mà bật cười. Trên đời này, làm gì có kẻ nào như thế? Con người, vốn chỉ vì mình mà sống thôi.

Nhưng rồi A Châu lại bảo:

"Chàng đã vì cứu ta, mà chống lại cả giang hồ."

Ta không đáp. Chỉ thoáng nghĩ, nếu lời ấy là thật, thì hẳn người đó khác với tất cả những kẻ ta từng gặp.

Rồi ta đã gặp chàng.

Giữa rừng núi gió lộng, áo choàng tung bay, dáng người hiên ngang như Thiên Sơn giữa tuyết. Trầm tĩnh. Vững chãi. Khiến người ta không thể dời mắt.

Tiêu Phong.

Cái tên ấy, khi thốt ra, mang theo khí phách của gió, và cả nỗi cô độc của bậc trượng phu giữa đất trời.

Chàng từng được giang hồ tung hô là anh hùng. Nhưng chỉ vì mang dòng máu khác, thiên hạ liền xem chàng như loài ác quỷ. Họ gán cho chàng tội ác, đẩy chàng xuống vực sâu danh dự. Chàng không biện hộ. Chỉ im lặng, như thể gánh hết oán hận của thế gian cũng chẳng sao.

Ta từng tưởng, cả đời này chẳng ai khiến mình nao núng. Nhưng hôm ấy, khi chàng quay lại, khẽ cười gọi một tiếng:

"Chào A Tử."

Khoảnh khắc ấy, tim ta chợt rung lên. Từ giây phút đó, chàng đã bước vào lòng ta rồi.

Ta nhận ra, sau ánh nhìn kiêu hùng ấy, là một nỗi cô đơn rất giống ta. Và trong nỗi cô đơn ấy, vẫn le lói một chút dịu dàng, mà ta biết, dịu dàng ấy, vốn chẳng thuộc về A Tử này.


*********

Người trong lòng chàng là A Châu.

Ta biết, mình không có tư cách để xen vào. Nhưng không rõ vì sao, ta vẫn thấy giận.

Giận vì chàng yêu nàng ấy? Hay vì nàng ấy cái gì cũng hơn ta.. Ta chẳng rõ nữa.

Mỗi lần nghe tiếng chàng nói với nàng, giọng ấm áp, thương yêu, ta thấy ngực mình thắt lại. Như thể giữa muôn điều dịu dàng trên đời, chẳng có phần nào thuộc về ta.

Ta cười.

Vẫn giễu cợt, vẫn thản nhiên như chẳng hề có gì.

Chỉ là trong lòng, có điều gì đó đang âm thầm nứt vỡ. Ta không thích ai thấy mình yếu đuối, hay rối lòng. Vậy nên ta giấu. Giấu cả ghen tuông, cả nỗi tủi hờn không gọi được tên.

Vì ta không thể oán hận A Châu, nên ta chỉ có thể oán hận chính mình.

Nhưng oán hận nào sánh được với nỗi mất mát sắp đến.

Đêm đó, ta mới hiểu thế nào là tuyệt vọng.

Khoảnh khắc A Châu ngã xuống, không một lời oán trách. Chỉ là một thân ảnh trắng rơi trong tĩnh lặng, như bông tuyết đầu mùa tan giữa bàn tay ta. Ánh mắt bình thản của nàng, như thể cái chết chẳng đáng sợ, chỉ cần người kia được sống là đủ.

Ta đứng nhìn, mà không thể tin nổi.

A Châu - người dịu dàng nhất thế gian, lại ngã xuống bởi chính tay người nàng yêu, chỉ vì muốn ngăn chàng giết cha ruột mình.

Từ nhỏ, ta đã học cách nghi ngờ, cười giữa máu tanh, sống bằng thù hận. Nên ta không hiểu nổi vì sao nàng lại chọn cái chết ấy.

Vì nghĩa?

Vì tình?

Hay vì một thứ điên rồ nào đó, mà ta chẳng bao giờ chạm tới?

Rồi ta thấy Tiêu Phong ôm lấy A Châu. Giọng chàng khản đặc, run rẩy gọi tên nàng. Lần đầu tiên, ta thấy người đàn ông ấy khóc. Giọt nước mắt của kẻ từng khiến giang hồ khiếp sợ, nay rơi xuống chỉ vì một người con gái.

Giây phút ấy, mọi thứ trong ta như vỡ vụn.

Nàng ấy chết rồi. Người duy nhất từng yêu thương ta.. Đã chết rồi. Trái tim ta đau đến nỗi tưởng như cũng sắp nổ tung. Nhưng giữa nỗi đau xé nát lòng ấy, một phần trong ta.. Lại thoáng qua tia vui sướng lạ thường.

Có lẽ, kể từ đêm nay, tim chàng chỉ còn lại tro tàn. Và nếu ngọn lửa ấy đã tắt cùng A Châu, thì hãy để ta - kẻ sống sót trong bóng tối, sưởi lại nó, dù chỉ bằng bàn tay tội lỗi này.

Hãy để ta.. Ở bên chàng đi. Dù chỉ là kẻ thay thế ta cũng cam lòng.


******

Ta đi theo chàng, như cái bóng theo ánh sáng.

Không ai ép buộc cả. Ta chỉ muốn ở gần, dù chỉ để chàng nhớ đến A Châu qua ta.

Mỗi tối, khi chàng nhóm lửa, ta giả vờ nhặt củi, chỉ để được nhìn chàng lâu hơn một chút. Ánh lửa hắt lên gò má rắn rỏi ấy, đôi khi khiến ta quên mất mình là ai. Chàng săn thú cho ta ăn, tìm lá thuốc đắp lên vết thương. Còn ta chỉ biết lặng lẽ dõi theo, khao khát một nụ cười, một ánh nhìn khác từ chàng.

Nhưng nụ cười ấy, từ lâu đã chôn cùng A Châu rồi.

Ta biết chàng thương ta, nhưng chỉ vì ta mang khuôn mặt khiến chàng đau đớn.

Nhiều đêm, nghe tiếng thở bên kia đống lửa, chỉ một sải tay nữa là có thể chạm đến, mà ta không dám. Vì sợ khi chàng tỉnh dậy, ánh mắt ấy lại xa xăm như cũ.

Đôi khi ta thử cười hiền hơn, nói khẽ như A Châu. Nhưng càng cố, càng thấy nực cười. Một con rắn độc thì làm sao bắt chước được cánh chim trời?

Ta đứng sau lưng chàng, nhìn ánh hoàng hôn đổ dài trên bóng lưng ấy, biết chàng đang nghĩ về một người đã chết. Vậy mà tim ta vẫn đập điên cuồng, như thể vẫn còn hi vọng.

Yêu một người không bao giờ quay đầu nhìn lại.. Là nỗi tuyệt vọng tàn nhẫn nhất trên đời.

Rồi ta biết kẻ hại chàng là ai - Khang Mẫn, vợ của Mã Đại Nguyên.

Một ả đàn bà tưởng mình thông tuệ, giấu sau vẻ kiều diễm là trái tim độc địa. Chính ả đã phơi bày huyết thống Khiết Đan của chàng, khiến thiên hạ quay lưng, đẩy anh hùng thành tội đồ.

Ta từng nghĩ:

"Nếu ta giết ả, chàng hẳn sẽ vui. Nếu báo được thù này, biết đâu chàng sẽ nhìn ta khác đi."

Đêm ấy, ta đến tìm ả.

Khang Mẫn ngồi trước gương, chải tóc, môi khẽ cười - nụ cười của kẻ vẫn tin nhan sắc là quyền lực. Ta đứng sau, nhìn khuôn mặt ấy phản chiếu trong gương.

Đẹp thật. Đẹp đến mức đáng ghét.

Ngón tay ta chạm vào kim độc, mũi nhọn lấp lánh trong ánh trăng.

"Ngươi tự hào vì sắc đẹp này phải không?"

Ả quay lại, chưa kịp kêu. Một đường rạch mảnh như sợi chỉ cắt qua. Vệt máu trên gương trộn với bóng hình ta, hai khuôn mặt dường như hòa vào nhau. Tiếng hét xé màn đêm, nhưng ta không dừng lại. Mỗi nhát kim là một nỗi hận: Của chàng, và của chính ta.

Ta muốn biết: Không còn nhan sắc này, ả sẽ dùng gì để khiến thiên hạ quỳ dưới chân?

Gió đêm quét qua, lạnh thấu xương. Trong gương, chỉ còn một khuôn mặt loang máu, đôi mắt hoang dại.

Ta nghĩ mình đã làm đúng, thay chàng rửa hận, làm điều chàng không thể. Rồi ta quay lưng. Chàng đã đứng đó từ bao giờ.

Ánh trăng rơi trên gương mặt chàng, nhạt nhòa, lạnh lẽo. Đôi mắt ấy nặng trĩu, tối sầm. Chàng nhìn ta thật lâu, không nói một lời. Sự im lặng ấy còn nặng hơn cả phán xét.

Ta muốn nói: "Vì chàng mà ta làm thế.." Nhưng lời nghẹn lại trước đôi mắt ấy.

Chàng bước qua ta lạnh lùng, như đi qua một kẻ xa lạ. Mùi máu còn vương trên tay, chàng cũng không nhìn. Chỉ để lại một câu khiến lòng ta tê dại:

"A Tử.. Muội.. Không nên làm thế."

Từ hôm ấy, chàng không còn cười với ta nữa. Không hỏi ta có lạnh, có đói không? Chỉ đi trước, ta lặng lẽ theo sau. Giữa chúng ta, gió cũng ngần ngại, không dám chạm vào. Đêm xuống, chàng vẫn nhóm lửa, ta vẫn nhặt cây. Ánh lửa hắt lên bóng lưng chàng: Xa xôi, cô độc đến tận cùng.

Có lẽ, trong mắt chàng, A Tử muội đã không còn tồn tại.


*******

Một ngày, chàng bảo sẽ đi về phía Bắc.

"Muội không thể theo ta." Giọng chàng bình thản. Nhưng cái bình thản ấy, lại khiến ta sợ hơn cả giận dữ.

Ta bàng hoàng, tim như ngừng đập.

"Tại sao?" Ta hỏi, giận dữ và tuyệt vọng hòa vào nhau. Lẽ nào chàng vẫn không bỏ qua chuyện Khang Mẫn?

Chàng không đáp. Chỉ đặt trước mặt ta một túi bạc nói là lộ phí. Ta không chịu. Ta van xin. Chàng từng hứa sẽ chăm sóc ta.. Vì A Châu. A Châu vừa mất, chàng liền bỏ lời hứa sao?

Mặc ta nói gì, chàng vẫn im lặng. Sự im lặng ấy như một bức tường vô hình, đẩy ta dần rơi vào tuyệt vọng.

Bất lực. Bế tắc.

Ta tự nhủ: Chỉ cần chàng bên cạnh ta, dù chỉ một chút thôi.. Một liều độc nhỏ. Chỉ một giọt thôi, để giữ người ở lại. Ta run rẩy pha độc vào chén nước của chàng, như kẻ bấu víu vào phép màu cuối cùng.

Nhưng ta không biết, càng cố níu giữ, khoảng cách giữa ta và chàng càng xa.

Khi nhận ra mình đã bị hạ độc, Tiêu Phong siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, ánh mắt rực lửa. Một luồng kình khí dữ dội bốc lên, chàng giơ chưởng, định đánh xuống.

Khoảnh khắc ấy, ta đứng yên, không né tránh.

Nhưng bàn tay ấy dừng lại giữa không trung. Kình lực tan đi. Ánh mắt chàng, trong thoáng chốc, từ giận dữ hóa thành tuyệt vọng. Giọng chàng khàn đi, run lên, như nén cả ngàn cơn phẫn hận và đau đớn trong một hơi thở đứt đoạn:

"Tại sao ngươi mang khuôn mặt của A Châu, chảy trong người dòng máu như A Châu.. Mà lại độc ác đến vậy?"

Câu nói ấy như một nhát chưởng thật sự, đánh nát tim ta. Ta bật cười, rồi lại khóc. Cười vì chàng đúng. Khóc vì ta chẳng thể khác đi.

Ta chưa từng biết ấm áp là gì. Ta chỉ là kẻ lớn lên trong bóng tối, giữa máu tanh và lừa lọc. Trong đời ta, chỉ có hai tia sáng: A Châu và chàng. A Châu đã đi rồi. Giờ, chàng cũng sắp bỏ ta.

Một phần trong ta muốn chết. Nếu chàng giết ta, có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Ít ra, ta sẽ được chàng nhớ đến, như từng nhớ A Châu.

Cơn đau dội lên từ lồng ngực, dữ dội, xé ruột xé gan. Máu trào ra khỏi miệng, đen đặc, tanh nồng. Ta ngã xuống, bàn tay vẫn cố chạm vào bóng chàng. Chỉ còn cách một bước, mà xa như nghìn trùng. Mắt ta mờ đi. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, ta chỉ kịp thấy khuôn mặt chàng sững sờ, đau đớn, bất lực.


*********

Ta thấy mình rơi vào một cơn mê.

Sương trắng giăng mờ, cảnh vật tan vào ảo ảnh.

Giữa mịt mùng ấy, hiện ra bóng một đứa bé gầy gò, quỳ giữa nền đất ướt. Trên vai hằn những vết roi đỏ của Đinh Xuân Thu. Roi quất vào da thịt, vang chát chúa giữa đêm.

Đứa bé ngẩng đầu. Gương mặt ấy.. Là ta của năm xưa.

Rồi cảnh chuyển.

Giữa nền tuyết trắng mênh mang, một bóng người mặc xiêm y đỏ như lửa đứng đó.

Là A Châu. Nàng nhìn ta. Ánh mắt dịu hiền, ấm đến mức tưởng chừng có thể tan cả gió lạnh, xóa đi mọi vết thương trong tim.

"A Tử." Nàng khẽ gọi. "Ta là tỷ tỷ của muội."

Tuyết rơi. Sắc đỏ và trắng hòa vào nhau. Đẹp đến nao lòng, mà cũng mong manh đến xót xa.

Rồi ta nghe một giọng nói: Trầm ấm, vững vàng nhưng chan chứa lo âu:

"A Tử, muội đừng sợ. Ta sẽ tìm danh y chữa cho muội."

Là chàng. Tiêu Phong.

Ta mở mắt.

Chàng thật sự đang ở đó, quỳ bên giường, áo choàng còn vương bụi đường, thần sắc mỏi mệt vì nhiều đêm không ngủ. Một vị y nhân tóc bạc đứng cạnh, đặt tay lên cổ tay ta rồi khẽ lắc đầu:

"Cô nương đã trúng độc Âm Dương Hòa Hợp Tán. Loại này.. Ta không có cách trị."

Tim ta lạnh buốt. Thứ độc ấy.. Là của Đinh Xuân Thu. Lão dùng nó để trói buộc đệ tử, khiến kẻ trúng nó vừa đau đớn, vừa tàn phế. Nếu không chết, thì dung nhan cũng bị hủy.

Tay vô thức siết chặt mép chăn. Nếu dung nhan này mất đi, liệu ánh mắt chàng còn nhìn ta như trước?

Chàng không biết ta sợ điều gì, chỉ nắm tay ta, trấn an:

"Muội đừng lo. Chúng ta sẽ sang Liêu Quốc. Gia Luật Hồng Cơ sẽ giúp muội."

Ta gật đầu, nhưng trong tim đã nguội lạnh. Bởi ta biết, chỉ có Đinh Xuân Thu mới giải được thứ độc này.

Đêm đó, trăng lạnh như nước.

Ta ngồi dậy, lặng nhìn gương mặt Tiêu Phong bên giường. Ánh trăng khẽ chạm lên hàng mi đang run nhẹ. Giấc ngủ ấy chẳng bình yên, dường như chỉ cần ta khẽ cử động thôi, chàng cũng sẽ choàng tỉnh.

Tiêu đại ca.. Huynh đợi ta nhé. Ta sẽ quay lại nhanh thôi.

Ta để lại mảnh giấy, vỏn vẹn mấy chữ:

"Hẹn gặp lại ở Liêu Quốc."

Rồi lặng lẽ rời đi, quay về Tinh Tú Phái. Một mình.

Con đường ấy lạnh lẽo vô cùng, nhưng ta biết, chỉ nơi đó mới có kẻ nắm giữ vận mệnh của ta.
 
2,765 ❤︎ Bài viết: 969 Tìm chủ đề
Phần 2

Ta quay về Tinh Tú Phái - nơi khởi đầu của tất cả.

Gió nơi đó vẫn tanh mùi máu và độc dược, nồng hăng như gọi lại những ký ức mục rữa ta từng đi qua.

Ta chỉ có một mong muốn: Gặp lại Đinh Xuân Thu, buộc hắn giao thuốc giải.

Nhưng ta đã đánh giá quá cao bản thân, mà quên mất: Mọi tàn nhẫn mình có, đều học từ bàn tay hắn. Làm sao con rắn nhỏ có thể quay đầu cắn lại kẻ đã nuôi nó bằng chính nọc độc của mình?

Một chưởng hắn vung ra, nội lực cuộn lên như sóng ngầm, đánh ta ngã quỵ. Chưa kịp kêu lên, mắt đã bỏng rát. Thế giới sau đó chỉ còn một màu đen. Ta mù rồi. Võ công bị phế. Cả hơi thở cũng hóa thành nỗi đau.

Không biết bằng cách nào, ta bò ra khỏi Tinh Tú Phái, lê lết qua mấy dặm đường sỏi đá. Khi tỉnh lại, thân thể đã nằm giữa đống rác nơi một chợ nhỏ ở biên giới. Từ đó, ta trở thành một trong vô số kẻ ăn mày vô danh.

Ngày ấy, có người đặt vào tay ta một chiếc bánh bao. Bánh còn ấm. Ta không hỏi, chỉ ăn ngấu nghiến. Bột khô, dính đầu lưỡi, mà lại ngon đến lạ. Kẻ ban ơn đứng im rất lâu. Dù không nhìn thấy, ta vẫn nhận ra: Nội lực hắn vững chãi, tuyệt không tầm thường.

"Ngươi là ai?"

Mãi một lúc sau, hắn mới đáp:

"Du Thản Chi."

Tay ta siết chặt gậy, định quét một cú mở đường để chạy.

Du Thản Chi - thiếu chủ Tụ Hiền Trang, kẻ thù năm xưa của Tiêu đại ca. Chính hắn từng bị ta rạch mặt, để suốt đời mang nhục nhã. Thì ra, hắn vẫn còn sống.

Gậy chưa kịp vung, đã bị đỡ lại. Một luồng kình lực dội ngược, tê rần cả cánh tay. Hắn không nói gì thêm, chỉ tiến tới, nhấc bổng ta lên. Càng chống cự, hắn càng giữ chặt.

Trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ: Nếu hắn muốn trả thù, ta sẽ không để hắn toại nguyện.

Ta rút cây trâm trên tóc, định đâm vào cổ tự sát, nhưng một ngón tay đã điểm trúng huyệt, thân thể lập tức tê liệt.

"Ngươi sẽ chết nếu ở lại đây." Nói rồi, hắn vác ta lên vai, đi thẳng. Trên vai hắn, ta như một tấm vải rách, không còn chút sức sống.

Số phận thật biết đùa. Vừa thoát khỏi tay Đinh Xuân Thu, lại rơi vào tay Du Thản Chi.

Một kẻ khiến ta căm hận, một kẻ khiến ta khinh bỉ. Cuối cùng, đều nắm sinh mệnh này trong tay.

Ta bật cười, giễu cợt:

"Được thôi. Dù sao trần gian này, nơi nào chẳng là địa ngục.. Ta quen rồi."

Hắn không đáp. Chỉ siết ta chặt hơn một chút. Gió thổi qua, mang theo mùi bụi và rác, ngai ngái, lạnh lẽo như chính kiếp người ta lúc này.


*******

Không biết ta đã bị đưa đi bao xa.

Khi tỉnh lại, mùi gỗ trầm và thuốc bắc quẩn trong không khí, hơi lạnh phả lên từ nền đá.

Ngoài kia có tiếng cửa mở, rồi khép lại. Mọi âm thanh tan dần, chỉ còn khoảng lặng đặc quánh vây quanh. Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại, dừng bên giường.

"Kinh mạch cô hỗn loạn rồi. Ngồi dậy uống chút thuốc đi."

Ta quay mặt chỗ khác, không trả lời, không động đậy. Tiếng bát sứ đặt nhẹ xuống bàn.

"Cô không uống.. Sẽ chết."

"Thì chết đi." Ta hờ hững nói. "Chết rồi, chẳng phải dễ cho ngươi sao?"

Không có tiếng đáp. Chỉ còn hơi thở hắn, chậm rãi, nặng trĩu, như giấu trong đó điều gì không thể nói ra.

Ngày kế, hắn lại đến. Rồi hôm sau nữa. Ta vẫn không ăn. Cháo nguội, cơm thiu, mùi thuốc nồng nặc. Hắn không ép, chỉ lặng lẽ dọn dẹp, thay nước, rồi đi.

Ta bắt đầu thấy lạ. Du Thản Chi sao lại im lặng chịu đựng? Hắn đang toan tính điều gì?

Đêm đó, độc trong người phát tác. Cơn đau như nghìn kim xuyên tim, lan khắp tứ chi.

Ta cắn môi, lăn lộn. Tưởng đã quen sống dở chết dở, mà lần này vẫn dữ dội hơn bao giờ hết. Cửa bật mở. Hắn lao vào.

"Đừng chạm vào ta.." Ta gằn giọng.

Nhưng hắn không dừng lại. Một luồng khí ấm tràn qua cơ thể, cơn đau dần dịu, như bàn tay vô hình rút hết độc khí khỏi huyết quản. Nhịp tim ta hòa vào hơi thở của hắn.

"Ngươi đang làm gì?"

"Đẩy độc ra khỏi người cô."

"Đến Tiêu đại ca còn không làm được, dựa vào kẻ như ngươi sao?"

Hắn bật cười khẽ:

"Ta có cách."

Mãi sau ta mới biết: Hắn đã dùng Dịch Cân Kinh, hút hết độc vào thân mình.

Ta không hiểu vì sao, một kẻ mang thù với ta, cớ gì lại mạo hiểm cứu ta? Không thể nào. Chắc chắn là có mưu đồ.

Ta hỏi, nhiều lần. Hắn không trả lời. Lâu dần, ta cũng thôi không hỏi nữa.

Trầm mặc đáp lại trầm mặc; đó là cách ta ngầm đối đầu hắn.

Ngày ngày, hắn vẫn chăm ta, nấu cháo, sắc thuốc, không nói một lời. Không biết từ khi nào, ta bắt đầu nhận lấy những thứ đó, không còn đổ đi. Khi ta ăn hết một bát cháo, hắn khẽ nói:

"A Tử, ngoan lắm."

Rồi nhẹ vuốt tóc ta. Giọng hắn dịu dàng đến lạ, như thể trên đời này chưa từng có thù hận tồn tại. Ta sững người. Trong lồng ngực, có gì đó khẽ rung lên.. Nhưng ta vội gạt đi. Ngoài kia, gió lại thổi, mà ta chẳng thấy lạnh nữa.


****

Đêm ấy, bên kia bức tường vang lên tiếng rên nhỏ. Tiếng sứ vỡ, xen trong hơi thở đứt quãng.

Ta nhận ra ngay: Du Thản Chi đang chịu đau đớn tột cùng, hẳn vì Âm Dương Hòa Hợp Tán phát tác.

Hai tay bịt chặt tai, ta tự nhủ: Hắn tự chuốc lấy thì đi chết đi. Nhưng càng chối bỏ, âm thanh ấy lại càng rõ, len vào từng nhịp tim, từng sợi thần kinh rã rời. Ta bật dậy, lòng rối như tơ. Không hiểu vì sao, chân lại lần mò trong bóng tối, men theo hơi thở đứt đoạn ấy, cho đến khi dừng trước cửa phòng hắn.

Vừa đẩy cửa bước vào, mùi máu nhè nhẹ hòa cùng hương thảo dược, bảng lảng khắp phòng.

Ta dò dẫm vài bước, liền nghe hắn khẽ nói:

"A Tử cô nương, cẩn thận."

Bàn tay hắn chạm vào gót chân ta, thoáng lạnh, run nhẹ, như sợ ta dẫm phải mảnh sứ vỡ.. Hắn dìu ta ngồi xuống ghế, giọng nói trầm, mang chút ân cần:

"Khuya rồi, sao nàng còn chưa nghỉ?"

Trong lòng dấy lên nghi hoặc, ta hỏi:

"Ngươi biết" Âm Dương Hòa Hợp Tán "chỉ có Đinh Xuân Thu mới có thuốc giải không?"

Hắn im lặng một chốc, rồi thở dài:

"Ta biết."

"Biết mà vẫn hút độc ra cho ta?" Ta cắn môi, không thể tin nổi. Hắn đang cứu ta.. Hay đang tự hủy hoại chính mình?

"Ừ. Vì ngoài cách đó, chẳng còn con đường nào khác."

Giọng hắn bình thản, như thể điều ấy vốn dĩ hiển nhiên. Một khoảng lặng kéo dài. Ta chỉ nghe hơi thở hắn phả sát bên má, âm ấm, gần đến mức tim ta chệch nhịp.

"Ngươi không thể ép độc ra khỏi người sao?"

"Có thể. Nhưng phải từ từ."

Cách hắn nói khiến ta tức nghẹn cổ:

"Ngươi là kẻ điên."

Du Thản Chi bật cười. Tiếng cười nhẹ như gió mà ta lại thấy bực mình.

"Nếu ngươi định dùng ta để uy hiếp Tiêu đại ca, thì uổng công. Ta sẽ tự sát trước khi ngươi kịp mở miệng."

Hắn lặng đi một lúc, rồi chậm rãi nói:

"Cứu nàng.. Là ta cam tâm tình nguyện."

Ta sững lại.

Cam tâm tình nguyện.

Bốn chữ ấy, nói ra thì nhẹ, mà nặng tựa ngàn cân.

Lúc A Châu chết, nàng cũng nói: "Là ta cam tâm tình nguyện."

Còn ta, khi rạch mặt Khang Mẫn, đi theo Tiêu đại ca, bất chấp bị chàng lạnh nhạt, cũng chỉ vì bốn chữ ấy.

Nhưng A Châu vì nghĩa.

Ta vì tình.

Còn hắn.. Hắn vì điều gì chứ?

"Vì ta thích nàng, ngay từ lần đầu gặp."

Nghe hắn thú nhận, ta chỉ thấy mỉa mai. Một kẻ bị ta rạch mặt, giờ lại nói thích ta. Nực cười thật.. Mà lòng ta chẳng thấy vui gì cả.

"Ta rạch mặt ngươi, mà ngươi vẫn thích ta sao?"

"ừ."

"Ngươi là kẻ điên."

"ừ."

"Ngươi còn muốn tìm Tiêu đại ca để trả thù không?"

"Muốn."

"Vậy thì ta sẽ giết ngươi."

"ừ."

Mỗi tiếng "ừ" của hắn rơi xuống, lặng lẽ, như giọt máu thấm vào đất. Ta quay đi, không nói nữa. Trong lòng đột nhiên thấy chua xót. Có lẽ.. Trên đời này, kẻ điên không chỉ có một mình hắn.


*********

Sáng hôm sau, tiếng bước chân quen thuộc không còn nữa.

Người mang cơm đến im lặng đặt khay xuống bàn, không nói một lời.

Ta cũng chẳng bận tâm. Có lẽ Du Thản Chi đang tịnh dưỡng, để đẩy độc ra khỏi người. Không gặp hắn cũng tốt, đỡ phải đoán xem hắn lại toan tính gì.

Dạo này, ta vẫn thường nghĩ đến Tiêu đại ca. Không biết giờ chàng đang ở đâu? Có còn nhớ đến ta chăng? Lời hứa gặp lại ở Liêu quốc vẫn còn đó, nhưng ta nay đã mù, lại nằm trong tay Du Thản Chi.. Biết bao giờ mới có thể gặp lại chàng?

Ta múc một muỗng canh đưa lên môi, rồi khựng lại.

Hơi nóng mang theo mùi hương ngọt lạ: Ban đầu dịu như mật, nhưng ẩn dưới lớp ngọt ấy thoáng qua vị hăng hắc, gắt nhẹ nơi mũi. Một luồng khô lạnh lan xuống cổ họng khiến ta vô thức nín thở. Không cần đoán thêm, ta biết đó là mùi trúc đào.

Trong bóng tối, thế giới của ta bỗng trở nên tuyệt đối tĩnh lặng. Chỉ còn lại hương độc, quen thuộc đến lạnh sống lưng. Năm xưa, Đinh Xuân Thu từng dạy:

"Đừng chạm vào trúc đào. Hoa ấy đẹp, nhưng chỉ một giọt thôi cũng đủ khiến tim ngươi ngừng đập."

Trúc đào - thứ độc từng khiến tay ta nhuốm máu người khác. Giờ lại có kẻ dùng chính nó để giết ta. Ta hất chén canh xuống đất, chụp lấy gậy, quát:

"Ai?"

Một tiếng cười the thé xé toạc tĩnh lặng, khiến gáy ta lạnh toát.

"A Tử! Trời đất bao la, ta lục tung khắp chốn chỉ để tìm ngươi. Hóa ra ngươi lại trốn ở nơi heo hút thế này!"

Chỉ nghe giọng, ta đã nhận ra ngay. Đó là A Nhạn. Ả hơn ta hai tuổi, đại đệ tử của Đinh Xuân Thu. Ngày còn ở Tinh Tú Phái, ta chưa từng xem trọng ả; bao lần tỉ thí, ả đều thua. Giờ đây, e là muốn trả cả vốn lẫn lời.

Một luồng gió rít qua. Lưỡi kiếm chém tới, ta nghiêng người theo bản năng. Bàn gỗ bên cạnh vỡ toang, mảnh vụn bắn lên, đập vào má rát bỏng. Tiếng gỗ gãy, tiếng kim loại va chạm dội vang, rền rĩ.

Không nhìn thấy gì, ta chỉ cảm nhận rung động lan qua sàn, qua tay, qua từng thớ cơ.

Mỗi nhịp vang, mỗi luồng chấn động đều sắc bén, nhức nhối. Như thể thế giới này đang bị rạch nát bởi một lưỡi kiếm vô hình.

A Nhạn di chuyển quanh ta như bóng ma. Hơi gió từ bước chân ả quét qua, lạnh buốt.

Từng nhịp thở, từng cử động của ả in hằn trong không khí, sắc như mũi dao. Ta vung tay đỡ đòn theo phản xạ, lần mò hướng bằng âm thanh.

Một nhát sượt vai.

Một nhát cắt ngang lưng.

Da thịt ta rát bỏng, máu trào ra từng vệt.

Ả không đánh quyết liệt, mà thong thả như đang dạo chơi. Mỗi chiêu đều kèm giọng khinh khỉnh:

"Ngươi thấy không, A Tử? Người mù thì khác gì cá trong chậu."

Ta cắn răng, thở gấp:

"Ngươi thử mù như ta xem, rồi đánh đi. Lúc ấy, ai hơn ai còn chưa biết."

A Nhạn bật cười, lanh lảnh như chuông bạc mà lạnh lẽo:

"Thương thay cho A Tử.. Ngươi có biết giờ mạng mình đáng giá bao nhiêu không?"

Từng lời nói của ả như giọt độc rỉ thẳng vào tai:

"Tiêu Phong - Nam Viện Đại Vương của Liêu quốc, treo giá trăm lượng vàng để tìm ngươi. Còn Đinh Xuân Thu cũng muốn cái đầu này. Hai người đàn ông, một mạng đàn bà mù.. Ta phải chọn ai đây?"

Cả người ta cứng lại. Tim đập dồn dập. Giữa cơn đau và hỗn loạn, thoáng vụt qua một chút ấm áp: Tiêu đại ca.. Chàng vẫn chưa quên ta. Ta vội nói:

"Đơn giản thôi. Đưa ta về với Tiêu Phong, ngươi có ngay trăm lượng vàng."

Giọng ả gằn lại, kéo theo oán khí ngút trời:

"Không.. Ta không thích vàng. Ta chỉ thích.. Lấy mạng ngươi."

Nói rồi, ả lao tới.

Luồng sát khí ập đến như dông gió quét ngang mặt đất. Thân thủ A Nhạn nhanh đến mức hơi lạnh từ mũi kiếm đã rạch qua da ta. Ta muốn né, nhưng thân thể chậm nửa nhịp. Không kịp nữa. Theo phản xạ, ta đưa tay lên đỡ đầu, trong lòng chỉ kịp thoáng nghĩ:

"Thôi xong rồi."

Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng khí mạnh ập tới.

Cánh cửa bật mở, gió lạnh tràn vào. Tiếng va chạm rền vang, rồi tiếng A Nhạn hét lên đau đớn. Ả bị hất văng, đập mạnh vào khung cửa; mùi máu tanh lan khắp phòng. Kiếm rơi lạch cạch, rồi im bặt.

Một vòng tay siết lấy ta, kéo vào lồng ngực rắn chắc. Hơi thở hắn sát bên, nhịp tim như hòa cùng nhịp tim ta. Là Du Thản Chi.

"Nàng có sao không?" Giọng hắn đầy lo lắng.

Ta không đáp. Hắn cúi xuống, bàn tay dịu dàng chạm vào má ta, lau đi giọt máu.

"Để ta băng bó vết thương cho nàng."

Ta hất tay hắn ra, lạnh lùng hỏi:

"A Nhạn.. Chết chưa?"

"Chết rồi."

Ta bật cười, mà cổ họng nghẹn lại. Nếu mắt còn sáng, A Nhạn đừng hòng chạm đến gót chân A Tử này. Còn giờ, ta như quả hồng mềm, ai muốn bóp nát lúc nào cũng được. Vì mù, phải nằm đây: Yếu ớt, hèn hạ. Dù biết Tiêu đại ca đang tìm mình, ta cũng chẳng thể tự đến bên chàng. Cơn tủi hờn dâng nghẹn. Ta bật khóc, đấm vào mắt - hai hố đen vô dụng chẳng còn nhìn thấy gì.

"Đừng! A Tử, đừng làm vậy!" Du Thản Chi hoảng hốt, chụp lấy tay ta kéo lại.

Ta hất hắn ra, nghẹn ngào thốt lên:

"Vì ta mù, ai cũng bắt nạt được! Ta không muốn sống thế này nữa! Hãy để ta chết đi!"

Ngay lập tức, hắn ôm chặt ta. Hơi thở hắn gấp gáp; nỗi xót xa như thấm vào từng run rẩy của ta.

"A Tử.. Đừng nói thế. Ta sẽ chữa mắt cho nàng. Sẽ tìm lại ánh sáng cho nàng, dù phải trả bất cứ giá nào."

Ta im lặng. Không khóc, không giãy giụa nữa. Trong bóng tối ấy, lời hứa của hắn như một vệt sáng xa xăm: Không đủ xua đêm đen, nhưng khiến ta thôi tuyệt vọng.


*******

Du Thản Chi đã giữ lời.

Hắn cho ta thấy lại ánh sáng.. Bằng chính đôi mắt của mình.

Đêm đó, bên tai nghe tiếng dao rạch vào da thịt, tiếng hắn nén đau, hơi thở đứt quãng. Mùi máu tanh loang ra trong hơi lạnh, buốt đến tận xương. Ta không dám lên tiếng, chỉ lặng nghe từng nhịp thở vỡ vụn trong bóng tối.

Khi đôi mắt được mở ra lần nữa, ánh sáng tràn vào. Rực rỡ đến nhói đau.

Trước mặt ta là một hòa thượng trẻ, dáng thanh khiết, ánh mắt nhu hòa như nước. Người ấy tự xưng là Hư Trúc. Chính y đã thay đôi mắt Du Thản Chi cho ta.

Nơi góc tối, có một bóng người ngồi im lặng. Đôi mắt quấn băng trắng vẫn rỉ máu, mà môi hắn khẽ mỉm cười. Ta bước tới, run rẩy chạm vào khuôn mặt ấy. Lần đầu tiên, nhìn rõ dung nhan hắn: Tuấn tú lắm, chỉ ngoài vết sẹo trên má, do chính tay ta rạch năm nào.

Hắn tìm tay ta, khẽ nắm lấy, dịu dàng như sợ ta tan đi.

"Nàng thấy ta.. Xấu lắm, đúng không?"

Ta lắc đầu. Một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay. Cuộc đời ta chỉ khóc hai lần:

Một, khi A Châu chết.

Hai, khi Tiêu đại ca đuổi ta đi.

Và giờ đây là vì Du Thản Chi.

"Có đáng không?" Ta khẽ hỏi.

Hắn mỉm cười, nhợt nhạt như tro tàn:

"Vì nàng, ta tình nguyện làm mọi thứ."

Ta chỉ biết quay đi. Có những điều cảm động đến tận cùng, nhưng vẫn không đủ để khiến trái tim đổi hướng. Du Thản Chi có thể cho ta ánh sáng, nhưng chẳng ai có thể khiến ta quên được bóng hình ấy. Bởi yêu, đôi khi không nằm ở ơn nghĩa.. Mà ở vết thương đã khắc quá sâu.

Và kẻ ích kỷ như ta, lại chính là kẻ cố chấp nhất.


*******

Đêm trung thu, mưa lạnh rơi ngoài hiên.

Người ta bảo trung thu là tết đoàn viên, nhưng ta và hắn - hai kẻ cô độc giữa thế gian này còn đoàn viên nào để mà mừng.

Ta nhóm bếp, nấu một bữa cơm đơn sơ. Chỉ muốn một lần được ngồi cùng hắn, ăn một bữa cơm bình thường, như hai con người bình thường giữa đêm mưa này. Khi bữa ăn dọn lên, ta dìu hắn đến ghế. Hắn mỉm cười, khẽ nói:

"Dù ta không nhìn thấy, nhưng cũng chưa đến mức tàn phế."

Ta đáp, cố giữ giọng thản nhiên:

"Ta chỉ muốn chăm sóc ngươi.. Như cách ngươi từng chăm sóc ta."

Ngoài kia, mưa vẫn rơi rả rích. Trong phòng, lửa trong bếp nổ lách tách.

Ta kể cho hắn nghe về Tinh Tú Phái, về những ngày ta và A Châu còn bên nhau, quãng đời ngắn ngủi mà yên bình đến lạ. Du Thản Chi chỉ im lặng. Thỉnh thoảng khẽ "ừ" một tiếng, nụ cười nhàn nhạt mà hiền lành. Một lúc sau, ta nói:

"Đêm lạnh thế này, uống chút rượu cho ấm đi."

"Tùy nàng."

Hắn đáp nhẹ, như thể bất cứ điều gì ta nói cũng đều là lẽ tự nhiên. Ta rót rượu vào hai chung nhỏ. Rượu ánh lên sắc vàng nhạt trong lửa. Ngồi đối diện, ta nhìn hắn thật lâu rồi khẽ hỏi:

"Du Thản Chi.. Ơn nghĩa của ngươi, ta biết lấy gì trả hết đây?"

Hắn im lặng một thoáng, rồi nói chậm rãi, giọng trầm mà bình thản:

"Ta không cần nàng trả ơn. Chỉ cần.. Nàng thấy hạnh phúc bên ta, là đủ."

Một cảm giác không tên dâng lên, khiến tim ta thắt lại. Hắn nâng chén, uống cạn, rồi khẽ dựa vào bàn. Hơi thở chậm dần trong tĩnh lặng. Ta nhìn hắn, bàn tay khẽ run. Mọi thứ.. Đã chuẩn bị từ trước. Trong rượu, ta đã bỏ thuốc ngủ.

Nếu không lừa hắn ngủ, ta sẽ chẳng bao giờ đủ can đảm để rời đi.

Khuôn mặt Du Thản Chi yên tĩnh đến lạ, như thể thế gian này cuối cùng cũng chịu buông tha cho hắn một lần. Ta lặng người hồi lâu, rồi đứng dậy, đeo tay nải, mở cửa bước ra ngoài.

Gió đêm mang theo mùi mưa lạnh. Sau lưng, lửa trong bếp vẫn cháy nhỏ, như giữ lại chút hơi ấm cuối cùng của một giấc mộng đã tàn.

Dưới hiên bên kia, Hư Trúc đang chăm mấy chậu cây cảnh.

Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ như đã hiểu tất cả. Thấy tay nải trên vai ta, hắn không hỏi gì, chỉ cúi xuống tiếp tục tỉa lá. Khi ta bước ngang qua, Hư Trúc nhẹ giọng, như nói cùng mưa:

"A Tử cô nương.. Hà tất cứ chấp niệm chuyện cũ? Trân trọng người trước mắt, chẳng phải tốt hơn sao?"

Ta khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, ta không biết thứ ướt trên má là nước mưa hay nỗi buồn đang dâng tràn. Nhưng rồi, ta vẫn bước tiếp. Ta rời khỏi nơi ấy, bỏ lại Du Thản Chi cùng màn đêm, như bỏ lại một phần nhân tính còn sót lại của chính mình.


********

Ta đi suốt nhiều tháng.

Qua núi lạnh, qua đồng hoang, qua những thành quách xa lạ. Có lúc tưởng chẳng gắng nổi nữa, ta vẫn bước. Chỉ vì nghĩ tới chàng.

Khi gặp lại Tiêu Phong, ta gần như không tin đó là thật. Chàng vẫn vậy: Hiên ngang, kiêu dũng, tựa ngọn núi sừng sững giữa giông gió. Khi tay chàng nắm lấy tay ta, mọi đau đớn, tủi nhục của tháng ngày cũ như tan biến.

Chàng hỏi ta về chất độc. Ta nói dối rằng mình may mắn gặp được cao nhân, đã được chữa khỏi. Ta không kể gì về những ngày lưu lạc, về những đêm dài trong bóng tối, hay hơi thở run rẩy của kẻ từng cứu mạng ta.

Có lẽ, có những điều càng giấu, càng dễ tự lừa mình rằng nó chưa từng tồn tại.

Ta được phong làm quận chúa, có kẻ hầu người hạ, phong quang vô hạn. Nhưng đôi khi, trong những giấc ngủ chập chờn, ta lại nghe như ai đó đang gọi tên mình trong tuyệt vọng.

Mỗi lần soi gương, nhìn vào đôi mắt ấy - đôi mắt vốn không thuộc về ta, tim lại nhói lên một nhịp.

Ánh sáng mà hắn trao, giờ hóa thành vết thương không bao giờ lành.

Ta tự trấn an: Ta không sai. Tình yêu của ta là Tiêu Phong. Vì chàng, ta có thể đánh đổi mọi thứ, kể cả một linh hồn từng được ai đó gìn giữ bằng cả mạng sống.

Nhưng đôi khi, giữa những đêm dài không ngủ, ta vẫn tự hỏi: Vì sao lòng mình lại trống trải đến thế này?


Hồi Kết.

Ta không biết mùa đông năm ấy bắt đầu từ khi nào.

Chỉ nhớ sáng hôm đó, trong gió đã có cái lạnh len vào tận xương, như báo hiệu một điềm chẳng lành. Tin chiến sự từ biên giới truyền về. Gió phương Bắc mang theo mùi khói lửa. Người ta nói: Nam Viện Đại Vương Tiêu Phong sẽ kéo quân đến Nhạn Môn Quan, chinh phạt Đại Tống.

Tách trà khẽ nghiêng, suýt rơi xuống đất. Tay ta run nhẹ. Một nỗi sợ mơ hồ lan rộng, như gió lạnh ngấm qua da thịt.

Ta biết, chàng là người trung nghĩa. Mà trung nghĩa, đôi khi tàn nhẫn hơn cả gươm đao.

Nếu phải chọn, chàng sẽ đứng về phía nào?

Vì dòng máu Khiết Đan đang chảy trong huyết quản? Hay vì đất Đại Tống - nơi từng nuôi lớn chàng, rồi ruồng bỏ chàng không thương tiếc?

Ta không hỏi. Nhưng chàng vẫn hiểu. Giữa ánh đèn doanh trướng, chàng khẽ nói:

"Muội đừng lo. Ta tự có chừng mực."

Ta ngẩng đầu nhìn chàng. Ánh mắt ấy vẫn ấm áp, vẫn kiên định như bao năm qua. Ta chỉ thì thầm:

"Dù huynh đi đâu, ta cũng theo. Dù xuống địa ngục, ta cũng không sợ."

Chàng im lặng. Gió ngoài lều thổi nghiêng ngọn đèn. Rồi chàng xoa đầu ta, mỉm cười. Dịu dàng đến mức khiến ta muốn khóc.

"Muội đừng nghĩ nhiều."

Ta lặng nhìn bóng lưng ấy: Vững chãi, mà cô tịch đến xót lòng. Giá như chàng có thể chấp nhận ta. Chỉ một lần thôi, cho ta được ôm lấy chàng, xoa dịu nỗi cô đơn mà cả thiên hạ này chẳng ai thấu.

Giữa tiếng nến lách tách và tiếng bút sột soạt trên giấy, ta thiếp đi. Ngỡ rằng khi tỉnh dậy sẽ lại thấy ánh dương lên cùng nụ cười ấy.

Nhưng sáng hôm sau, chỉ còn tiếng vó ngựa và gió lạnh. Chàng đã cho người đưa ta đi, nói rằng nơi chàng sắp đến không còn an toàn nữa.

Ta gào thét, giãy giụa, nhưng vô ích. Giữa tuyết trắng mịt mù, ta chỉ kịp ngoái lại một lần.

Phía xa, một bóng người đứng lặng nhìn theo. Không một lời tiễn biệt.

Suốt dọc đường, ta không nói một câu. Khi xe dừng ở trạm nghỉ, ta đánh lừa bọn hộ tống rồi lẩn vào đêm tuyết. Mỗi bước chân in xuống nền trắng, mờ dần, rồi biến mất trong gió. Ta biết, nếu chàng ngã xuống nơi ấy, ta cũng sẽ không còn sống nổi thêm một ngày nào nữa.


********

Tuyết phủ mênh mông.

Nhạn Môn Quan chìm trong khói trận. Trên nền trời xám, một vệt máu đỏ loang ra, như đóa mạn đà la nở rộ rồi lịm tắt.

Ta đã đến muộn một bước.

Chen qua đám nghĩa sĩ đang chết lặng, ta chỉ kịp thấy thân ảnh chàng hiên ngang giữa hai chiến tuyến. Một mình giữa gươm giáo và gió tuyết. Chàng vẫn đứng thẳng. Ánh mắt hướng về nơi sông núi giao nhau. Gió quất tung vạt áo, lùa vào vết thương. Chàng cười buồn bã:

"Ta sống, e thiên hạ chẳng yên. Ta chết, thiên hạ liền được yên."

Rồi chàng đổ xuống. Trời đất trong ta như sụp đổ. Cõi lòng chết lặng. Mọi âm thanh tan biến. Chỉ còn tuyết rơi dày, trắng xóa như tấm khăn liệm khổng lồ phủ lên Nhạn Môn Quan. Ta áp tay lên ngực chàng, run rẩy gọi:

"Tiêu đại ca.."

Không có tiếng đáp.

Đôi mắt chàng khép hờ, bình thản như người vừa buông bỏ cả một kiếp gió bụi. Máu chàng thấm qua tay ta, ấm nóng rồi lạnh dần đi. Ngọn lửa cuối cùng trong tim ta, cũng tắt theo hơi thở chàng.

Giang hồ, nghĩa khí, trung hiếu.. Tất cả đều là hư ảo.

Chàng chết rồi, bọn họ gọi là anh hùng. Khi còn sống, họ gọi chàng là phản tặc. Một đời chàng chỉ dõi theo A Châu, chỉ dõi theo giang hồ.. Chưa từng một lần nhìn về ta - kẻ yêu chàng bằng cả nửa đời điên dại.

Gió thổi qua, buốt rát da mặt. Thế gian trong mắt ta chỉ còn hai màu: Đỏ và trắng. Mọi thứ đã không còn gì để níu kéo nữa.

Một tiếng gọi khàn đục vang lên sau lưng:

"A Tử.. Đừng chết.. Nàng còn nợ ta.. Một đôi mắt.."

Ta quay lại.

Du Thản Chi lảo đảo bước tới. Hai hốc mắt trống rỗng, máu khô đọng quanh mi. Môi hắn run rẩy, vẫn cố gọi tên ta.

Ký ức chợt hiện về. Hơi thở hắn bên tai, bàn tay ấm áp từng dìu ta đi trong đêm tối. Ngày ấy, khi ta lạc lối giữa mù lòa và tuyệt vọng, chỉ có hắn là người ở lại. Nhìn thay ta, chịu độc thay ta.

Là ta nợ hắn: Một đôi mắt, một trái tim, cả một kiếp người.

Hắn yêu ta bằng tất cả ánh sáng đời mình. Mà ta, chỉ biết đáp lại bằng bóng tối.

Ta đưa tay lên mặt. Ngón tay lạnh buốt chạm vào mi mắt. Đời này, ta chẳng thể yêu hắn. Trái tim ta nhỏ bé và ích kỷ, chỉ đủ chỗ cho một cái tên. Nếu đây là định mệnh, thì hãy để ta trả hết, bằng chính đôi mắt này.

Ta ấn hai ngón tay vào.

Cơn đau bùng lên, tàn nhẫn như ngọn lửa cuối cùng của kiếp này, rồi lịm dần, tắt đi. Một thứ ấm nóng tràn xuống má. Ta ném về phía hắn:

"Trả cho ngươi."

Tiếng gào của hắn vỡ tan trong gió.

Ta không còn thấy gì nữa. Chỉ cảm nhận được thân chàng nằm đó. Lạnh lẽo, cô độc.

Ta cúi xuống, hôn lên môi chàng. Nụ hôn đầu tiên, cũng là cuối cùng. Buốt giá, mà chứa đựng cả linh hồn này.

Chàng xem, ta đã trả hết rồi. Cả máu, cả lệ, cả đôi mắt này.. Đều trả hết. Đạo, nghĩa, giang hồ, những thứ chàng tin, rốt cuộc chỉ biết lấy mạng chàng. Chàng đã chọn con đường ấy, thì hãy để ta đi cùng chàng nhé. Để không ai trong chúng ta phải cô đơn nữa.

Gió nổi lên, cuốn mái tóc tung bay. Tuyết phủ trắng vai, lạnh đến mức chẳng còn cảm giác.

Phía trước là hư vô. Giữa ta và chàng, giữa đất và trời, chẳng còn ranh giới nào nữa.

Ta bước về phía gió. Gió cuốn ta đi, nhẹ như tro tàn của một trái tim từng cháy rực. Trong giây cuối cùng, một ý niệm thoáng qua:

Ta đã được ở bên chàng rồi.

Tuyết vẫn rơi. Rồi tất cả tan vào im lặng.


Hết

Lời của tác giả

Có câu:

"Đời này chỉ muốn, dẫu nắng mưa cũng nương tựa lẫn nhau.

Cầu mà chẳng được, sẽ thành chấp niệm, vắt ngang đôi mày."

Lại có câu:

"Chỉ cầu ở kiếp sau, ta có lặng im, người cũng luôn thấu hiểu.

Ảo mộng, sẽ mang trái tim này, trao cho người ta dựa dẫm cả đời về sau."

Người lấy gì, để đối lại câu thơ còn dang dở?

Nếu không long đong, nếu chưa từng vấp ngã

Thì sao ta lại bất cần, lạnh nhạt như hôm nay?

Vì bản thân mà ngoan độc, vì chính mình mà mưu cầu.

Là mây vấn hay khói vương, ta đều buông bỏ hết.

Chỉ mong trong mắt người, trong tim người, có ta.

Chỉ mình ta, chứ không còn ai khác.

* * * Tình yêu khó Cầu- Từ Giai Oánh***

Khi tìm hiểu về chủ đề "Trái tim kẻ ác", tôi tình cờ nghe được một bài hát: Tình yêu khó cầu.

Lời ca ấy, như tiếng lòng của A Tử, của cả Du Thản Chi.

Suy cho cùng, họ đều là nạn nhân. Không phải của ai khác, mà của chính tình yêu mình lựa chọn.

Tôi nhớ trong phim Thiên Ngoại Phi Tiên (2006) có một câu:

"Yêu hay không yêu, đều không thể lựa chọn."

Tình yêu vốn chẳng có nguyên do; yêu là yêu, thế thôi.

Nhưng khi viết Trái tim A Tử, tôi vẫn thấy tiếc.

Vạn sự, đều gói trong một chữ "Nếu".

Nếu người A Tử gặp trước là Du Thản Chi?

Nếu A Tử không quá cố chấp với Tiêu Phong?

Nếu Du Thản Chi không quá si tình với A Tử?

Có phải mọi chuyện sẽ khác không?

Nhưng đời này, chẳng có chữ "nếu".

Cũng chẳng thể trách A Tử, khi mối tình đầu, cũng là duy nhất của nàng, lại là "Đệ nhất kiêu hùng" trong Thiên Long Bát Bộ: Tiêu Phong.

Còn nếu hỏi tôi: Nếu bạn là A Tử, bạn sẽ chọn ai nhỉ?

Giữa "Đệ nhất kiêu hùng" Tiêu Phong và "Đệ nhất si tình" Du Thản Chi (đến hai "thánh tình" Đoàn Dự và Đoàn Chính Thuần còn phải cam bái hạ phong), thì..

Chậc, con nít mới chọn, người lớn hốt hết cho chắc!

Lẽ ra, tôi tính viết thêm một ngoại truyện cho Du Thản Chi, để độc giả hiểu rõ hơn về chàng. Tiếc là thời gian không cho phép. Chắc tôi sẽ viết một bài độc lập thôi. Vì thật lòng mà nói, tôi cũng thương Du Thản Chi lắm.

Tôi biết, mình đưa bút đi hơi xa.

Hình tượng A Tử và Du Thản Chi, cùng những sự kiện trong truyện này, có thể sai lệch đôi phần.

Nhưng mà.. Thôi thì coi như đây là fanfic.

Author is God, mà Thượng đế này.. Cũng chỉ là kẻ đu theo Event Nét Bút Tuổi Xanh thôi.


Đến đây, xin dừng bút.

Duyên văn đã cạn, mực lòng cũng vơi.

Nếu ai còn thương, thì xin giữ lại một chút rung động.

Còn nếu không, cũng coi như một giấc mộng, đã tan giữa hư không.

Lunar cất bút.
 
Chỉnh sửa cuối:
3,340 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Nếu nói về Thiên Long Bát Bộ thật sự chưa xem nguyên tác, bản đã xem duy nhất là của TVB, hình tượng A Tử đúng thật là hết chổ nói, tôi cũng tự hỏi Du Thản Chi yêu bằng cái gì? Bản chất con người không phải sinh ra đã có, nó được tạo ra từ hoàn cảnh, từ cách để sống nên không thể đem so sánh hay để thay thế. Yêu một người là không sai, nhưng yêu một người khi biết trái tim chỉ chứa mỗi một người khác là mù quáng. A Tử hay Du Thản Chi là cùng một loại người, cho dù có phủ nhận thì đó chính là sự tương đồng đến chính bản thân tác giả cũng không thể lý giải được. Tác giả viết rất truyền cảm, đây nên được liệt vào ngôn tình hay không, yếu tố tình yêu thật cảm động người đọc. ^^
 
2,765 ❤︎ Bài viết: 969 Tìm chủ đề
Nếu nói về Thiên Long Bát Bộ thật sự chưa xem nguyên tác, bản đã xem duy nhất là của TVB, hình tượng A Tử đúng thật là hết chổ nói, tôi cũng tự hỏi Du Thản Chi yêu bằng cái gì? Bản chất con người không phải sinh ra đã có, nó được tạo ra từ hoàn cảnh, từ cách để sống nên không thể đem so sánh hay để thay thế. Yêu một người là không sai, nhưng yêu một người khi biết trái tim chỉ chứa mỗi một người khác là mù quáng. A Tử hay Du Thản Chi là cùng một loại người, cho dù có phủ nhận thì đó chính là sự tương đồng đến chính bản thân tác giả cũng không thể lý giải được. Tác giả viết rất truyền cảm, đây nên được liệt vào ngôn tình hay không, yếu tố tình yêu thật cảm động người đọc. ^^

Dạ du thản chi nguyên tác là người thích bị ngược đãi, càng bị A TỬ ngược đãi, ảnh càng si mê chỉ.
 
2,765 ❤︎ Bài viết: 969 Tìm chủ đề
Đáng đời! Ai biểu nàng viết nhân vật phản diện trở thành kẻ có tình thế! =))

Ơ, thì đề kiu, phân tích nguyên nhân và kết quả mà. Nhân chi sơ tính bản thiện, A Tử cũng chỉ là con người thoai mà,

Mô Phật, fan Kim Dung lão sư đừng ném đá, mô phật
 
6,547 ❤︎ Bài viết: 2293 Tìm chủ đề
Ơ, thì đề kiu, phân tích nguyên nhân và kết quả mà. Nhân chi sơ tính bản thiện, A Tử cũng chỉ là con người thoai mà,

Mô Phật, fan Kim Dung lão sư đừng ném đá, mô phật

Thui, Phụng cũng chẳng phải fan Kim Dung, Phụng chỉ là fan truyện hay thôi nên bỏ qua cho nàng nè. Chúc nàng lọt top nha. <3
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back