Bài viết: 26 



Tôi đã rơi xuống vực thẳm
Tác giả: Đơn
Thể loại: Tự do
Bài này tôi đã viết khi thật sự cảm thấy mình đang ở dưới đáy vực. Viết để tự vực dậy ý chí còn lại của mình. Hy vọng sẽ leo lên được.
Tôi đã rơi xuống vực thẳm
Không phải một cú ngã bất ngờ
Mà là một hành trình trượt dài, chậm rãi, và nhiều năm.
*
Đáy vực lạnh lẽo, tối tăm
Tôi nghe rõ hơi thở nặng nhọc của chính mình dưới đó
Hoang mang bóp nghẹt lồng ngực, lo sợ đâm thẳng vào tâm trí
Và nỗi tuyệt vọng như một tấm chăn dày phủ kín mọi lối đi.
*
Từ dưới ngước nhìn lên
Tôi hy vọng một bàn tay sẽ vươn xuống
Một ai đó - những người tôi tin tưởng
Sẽ gọi đúng tên
Nhưng đáng buồn thay, họ không làm vậy
Họ chỉ nhìn xuống
Lạnh lùng bước đi
*
Tôi tự hỏi, họ có đang cười mình không?
Có chế giễu sự thất bại của mình không?
Chắc là có!
Và điều đó khiến tôi rất đau lòng
Đau hơn cả nỗi đau đến từ chính cú ngã
Vừa xảy ra.
*
Ở đáy vực, tôi hiểu đó là hậu quả
Từ những sai lầm nối tiếp, tích dần qua từng tháng năm
Tôi đã không hề hay biết
Bởi tôi từng nghĩ mình mạnh mẽ và quyết liệt
Từng nghĩ rằng mọi quyết định của mình đều đúng,
Nghĩ rằng mình có thể kiểm soát đến tận cùng.
*
Nhưng giờ đây, tôi chỉ là một bóng hình bé nhỏ
Ôm lấy chính mình, cô đơn giữa bóng tối
Đối diện với sự thật rằng chính những lỗi lầm đã dẫn tôi tới.
*
Tôi biết mình đã sai
Tôi đã bỏ ngoài tai những lời cảnh báo,
Đã bước đi mà không nhìn xuống và quay lại
Rơi xuống vực, cơn mộng mị vỡ tan.
*
Không một ai có thể quay ngược thời gian
Không ai có thể trở về quá khứ
Nên thật khó để mong được ai cứu
Mình phải tự cứu lấy mình mà thôi.
Đơn
Tác giả: Đơn
Thể loại: Tự do
Bài này tôi đã viết khi thật sự cảm thấy mình đang ở dưới đáy vực. Viết để tự vực dậy ý chí còn lại của mình. Hy vọng sẽ leo lên được.

Tôi đã rơi xuống vực thẳm
Không phải một cú ngã bất ngờ
Mà là một hành trình trượt dài, chậm rãi, và nhiều năm.
*
Đáy vực lạnh lẽo, tối tăm
Tôi nghe rõ hơi thở nặng nhọc của chính mình dưới đó
Hoang mang bóp nghẹt lồng ngực, lo sợ đâm thẳng vào tâm trí
Và nỗi tuyệt vọng như một tấm chăn dày phủ kín mọi lối đi.
*
Từ dưới ngước nhìn lên
Tôi hy vọng một bàn tay sẽ vươn xuống
Một ai đó - những người tôi tin tưởng
Sẽ gọi đúng tên
Nhưng đáng buồn thay, họ không làm vậy
Họ chỉ nhìn xuống
Lạnh lùng bước đi
*
Tôi tự hỏi, họ có đang cười mình không?
Có chế giễu sự thất bại của mình không?
Chắc là có!
Và điều đó khiến tôi rất đau lòng
Đau hơn cả nỗi đau đến từ chính cú ngã
Vừa xảy ra.
*
Ở đáy vực, tôi hiểu đó là hậu quả
Từ những sai lầm nối tiếp, tích dần qua từng tháng năm
Tôi đã không hề hay biết
Bởi tôi từng nghĩ mình mạnh mẽ và quyết liệt
Từng nghĩ rằng mọi quyết định của mình đều đúng,
Nghĩ rằng mình có thể kiểm soát đến tận cùng.
*
Nhưng giờ đây, tôi chỉ là một bóng hình bé nhỏ
Ôm lấy chính mình, cô đơn giữa bóng tối
Đối diện với sự thật rằng chính những lỗi lầm đã dẫn tôi tới.
*
Tôi biết mình đã sai
Tôi đã bỏ ngoài tai những lời cảnh báo,
Đã bước đi mà không nhìn xuống và quay lại
Rơi xuống vực, cơn mộng mị vỡ tan.
*
Không một ai có thể quay ngược thời gian
Không ai có thể trở về quá khứ
Nên thật khó để mong được ai cứu
Mình phải tự cứu lấy mình mà thôi.
Đơn

*Ảnh lấy từ mạng