Chương 60: Đoàn Tụ - kết truyện
Người đàn ông đứng trên lầu cao nhìn xuống đoàn người đang áp giải phạm nhân mỉm cười nhẹ nhõm. Không oán giận, không sân si, tất cả đã kết thúc thật rồi, đã đến lúc phải trở về cố hương. Dù đã gần năm mươi tuổi, trông ông vẫn rất phong độ, sắc mặt tươi...
Chương 59: Đáng thương hay đáng trách!
Tiết trời gần xuân se se lạnh, từng đàn én bay rợp trời, báo hiệu một mùa đoàn tụ sắp đến, vậy mà vẫn có nhiều nam nhân bỏ công bỏ việc đến nhà họ Chu để nghe thuyết pháp. Sư Thành Diệu điềm tĩnh cúi mặt, ngồi ẩn mình giữa đám đông, đầu người...
Chương 58: Chấm dứt vọng tưởng
Sau khi trở về từ động Sơn Tuyết, Nguyệt Dao nhận ra sức khỏe của bản thân có phần sa sút, cô thường xuyên hoa mắt chóng mặt, nôn nao và đuối sức, cơ thể gầy đi thấy rõ. Cha Viễn mẹ Nguyệt cũng thường xuyên qua trang trại thăm cô, họ lần này quyết định...
Chương 57: Trả hết nghiệp báo
Ánh nắng yếu ớt rọi vào trong động, Lục Túc vẫn ngày ngày lải nhải về quá khứ, cứ thi thoảng sẽ ôm đầu gào thét trong đau khổ tột cùng. Có khi đã trải qua vài ngày rồi ấy chứ! Dù đã hết lương thực nhưng Lục Túc cũng không chịu ra ngoài, khiến cô cứ tự lê...
Chương 56: Sa vào nguy hiểm
Đã đến trưa, cô dừng lại nghỉ ngơi bên một gốc cây, ăn chút bánh gạo mẹ Huệ chuẩn bị. Cả đầu óc cô nôn nao chóng mặt, chắc có lẽ đi đường xa cộng thêm với việc mất ngủ đã làm cô có những dấu hiệu này. Nghỉ ngơi một lúc, cô tiếp tục hành trình đi về hướng...
Chương 55: Hiện tại và tương lai.
Nguyệt Dao ngủ gục trên đầu gối, trước mắt cô hiện ra vô số những mảng sắc màu rực rỡ. Đứa trẻ linh thể lại xuất hiện cười khúc khích chọt chọt vô má cô, cô tỉnh dậy rụi mắt chạy với theo nó:
- Việc còn chưa xong chớ có ngủ quên!
Nguyệt Dao nhíu...
Chương 54: Quá khứ
Nguyệt Dao bê một chút đồ ăn cho em gái, Duệ Nhi ăn ngon lành chiếc bánh gio chấm mật. Cắn vài trái ổi lòng đào, cả tháng nay mới được ăn một cách thoải mái như thế này.
- Chị ăn đi? Ngon lắm đó.
Ngó thấy vẻ mặt đầy ưu tư của Nguyệt Dao, Duệ Nhi huých...
Chương 53: Ma hay bản thân ta?
Thường thì con người khi gặp chuyện khó khăn, đứng giữa những lựa chọn mới đến miếu, tự cầu xin thần hoặc Phật, chứ không ai có cuộc sống đang hạnh phúc yên lành lại tìm đến chốn linh thiêng để nương tựa. Vận dụng tâm lý đó, ông Chu cũng tìm đến những...
Chương 52: Ta là ai trong cuộc đời này!
Duệ Nhi tự nhốt mình trong phòng đã mấy ngày, không muốn đối diện với sự thực. Ông Chu và mẹ đã trở về sau chuyến đi sang thôn bên cạnh. Cô đứng từ xa quan sát, họ nhào tới ôm Cảnh Ngọc, ông ấy bế bổng thằng bé lên, nựng má thằng bé, nó cũng hưởng ứng...
Chương 51: Tháo gỡ nút thắt
Trương Lân đứng trước cổng Trấn Phong tự, hắn khoác lên mình một bộ y phục đơn giản, màu nâu sòng. Hơn hai ngày sống yên bình không bị cơn đau giày vò, hắn nhìn vòng tay Bồ Đề, nghĩ đến Đại Sư hôm trước.
- Nếu ta nói cậu có căn duyên là người tu hành...
Chương 50: Tiếc nuối
Nguyệt Dao được tự do sau bao ngày, cô trèo lên ngựa, phóng một mạch về phía con đường mòn, nơi đây đúng là đi qua được miếu Huyền Vũ, thông đến cả An Bình phủ. Nóng lòng trở về báo tin cho Phúc, Nguyệt Dao phi một mạch không ngừng nghỉ. Dừng trước lối vào trong...
Chương 49: Phá giải trận đồ
Nguyệt Dao ngày ngày ngóng diều, lòng bồi hồi như cô gái mới biết yêu, hai ngày nay không còn nhận được nữa, cô có chút thất vọng, chắc diều đã bị người làm nhặt đi rồi. Cả ngày lang thang tứ phía tìm cửa ra nhưng đều không có, người làm ở đây toàn là nam...
Chương 48: Lạc lõng
- Mấy hôm nay trông thần sắc tiên sinh tươi tỉnh hẳn nhỉ!
Đạo sĩ tên Mặc xếp lại mấy bức tượng cất vào trong một chiếc rương lớn, Dinh che miệng cười tủm tỉm ghé sát đầu nói:
- Tâm tưởng sự thành... thì do từ ngày có Lý tiểu thư ở đây đó!
Tên đạo sĩ gật gù:
-...
Chương 47: Kế hoạch tẩu thoát
Sau hai hôm đăng ký, mượn danh của chỉ huy Lâm, cuối cùng Phúc cũng được phát một chiếc lệnh bài ra vào, việc này quá dễ dàng làm cho anh sinh nghi. Văn sĩ tụ họp làm thơ vốn dĩ rất bình thường, nhưng nhà họ Chu lại yêu cầu người tham gia phải học thuộc...