Phong ca vốn thuộc cõi thiên
Hóa thân là gió tầng cao tiên thần
Ngỡ rằng đệ chẳng dám gần
Nhưng đệ nào phải người trần ca ơi
Nhân gian người ở nơi nơi
Chỉ đôi ta đó tiên rơi đọa đày
Cõi trần lạc thú dễ say
Đôi ta thuật mất, nên ngày đớn đau
Chỉ còn nương tựa vào nhau
Nếu không đại kiếp vướng bao hồng trần
Thế thì nạn lớn càng gần
Nếu như muốn tránh ngàn lần nhớ ghi
Đệ đây vốn đóa lưu ly
Hoa rơi gió thổi, lạ chi chuyện này
Đệ ca cùng ở nơi đây
Thôi thì hợp sức hóa mây về trời.
Hóa thân là gió tầng cao tiên thần
Ngỡ rằng đệ chẳng dám gần
Nhưng đệ nào phải người trần ca ơi
Nhân gian người ở nơi nơi
Chỉ đôi ta đó tiên rơi đọa đày
Cõi trần lạc thú dễ say
Đôi ta thuật mất, nên ngày đớn đau
Chỉ còn nương tựa vào nhau
Nếu không đại kiếp vướng bao hồng trần
Thế thì nạn lớn càng gần
Nếu như muốn tránh ngàn lần nhớ ghi
Đệ đây vốn đóa lưu ly
Hoa rơi gió thổi, lạ chi chuyện này
Đệ ca cùng ở nơi đây
Thôi thì hợp sức hóa mây về trời.
Căn nhà xưa hoang vắng!
Không gian một khoảng lặng
Gió vẫn mơn man khắp cánh đồng.
Nơi xưa hoa vẫn nở
Hương vẫn thoang thoảng đâu đây
Nhìn lên ngọn cỏ lá cây
Hiu hiu gió thổi thấy ngay ta về...