Rãnh rỗi sinh nông nổi. Tặng các bạn bài thơ ngẩu hứng.
***
Mặt trời nhá nhá nhem nhem
Phú ông đóng cửa giậm chân, e hèm.
Hai thằng lắm lem, lép xép lộp bộp
Chộp.
Phú ông mở cửa giậm chân gằn gằn:
"Ôi giời chiếc dép đâu còn một?"
Hai thằng khúc khích lích nhích
Tịch.
Mặt trời lên đỉnh ngọn cây
Phú ông nằm võng ngất ngây lò khò.
Hai thằng lọ mọ lom khom
Chôm.
Phú ông tỉnh giấc vươn vai ồm ồm:
"Ôi giời chiếc dép còn đâu một?"
Hai thằng ha hả lả chả:
"Ai đời chia rẽ uyên ương,
Dép còn lại một biết thương sao đành?"
Phú ông đã tỏ tường mươi sự:
"Ông giàu ông rẽ uyên ương,
Trời trông đất tỏ ai thương chúng mày?"
Hai thằng mặt đỏ tai hồng,
Dép trên tay lộng gió mà phi pha.
Phú ông ôm gối rên la,
Lùi chân xụt gót thế là xuống mương.
"Đáng đời chia rẽ uyên ương,
Xuống mương mà bắt uyên ương đi này!"
Bạn nói đúng sống an toàn không thú vị nhưng nhiều người sẽ cảm thấy đó chính là lẽ sống tốt nhất^^