Người Thay Thế Tác giả: Phạm Sinh. Thể loại: Đam Mỹ. Link Thảo luận và góp ý các sáng tác của Phạm Sinh. * * * Thành phố sầm uất, nhộn nhịp. Con người chạy đua với thời gian, chạy đua với vận mệnh. Dương quang rực rỡ đang dần lụi tàn nhường chỗ cho bóng đêm thăm thẳm. Ánh đèn lần lượt xuất hiện, thắp sáng bóng tối mờ mịt sắp tới. Nhưng ánh đèn dẫu có sáng đến mấy, mãi mãi cũng không thay thế được dương quang. Thành phố rộng lớn, nhìn dòng người đi lại trên con phố chật hẹp, y bất giác mĩm cười. Y cười vì không đoán được bọn họ đang nghĩ gì. Thật buồn cười nhỉ? Làm sao có thể đoán được suy nghĩ của một người trừ phi chính miệng họ nói ra? Mà nếu như chính miệng họ nói ra đi nữa thì có chắc đó là thật tâm. Y đã tưởng bản thân đủ thông minh để hiểu một người. Cũng có lẽ y chưa bao giờ thật sự hiểu con người ấy. Hắn nói: "Anh chưa từng nghĩ bản thân mình có thể yêu một người nhiều đến thế." Ánh mắt hắn lúc đó rất diệu dàng. Thậm chí y còn cảm nhận được tâm tình của hắn lúc đó. Hắn nói thật. Chắc vậy. Y chỉ vì một câu nói mà vui mừng cả ngày, lúc đi ngủ cũng không nhịn được mà cười suốt cả đêm y như thần kinh. Y không có cha mẹ, lớn lên ở viện cô nhi. Sau khi đến tuổi trưởng thành, y rời cô nhi viện đi làm. Còn nhớ ngày đầu tiên gặp nhau ấy, hắn ngồi bên gốc phượng trong công viên thẩn thờ. Y vì hiếu kì nên nhìn hắn nhiều hơn mấy lần nhưng cũng không bắt chuyện. Đúng lúc đó, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt phủ kín u tối. Song, khi nhìn thấy y, hắn như phát điên mà lao đến ôm thật chặt, miệng không ngừng lặp đi lặp lại. "Tìm thấy em rồi." "Em đã trở lại, đừng đi nữa được không?" Y cứ nghĩ hắn bị điên, sau khi một vùng hai vẫy ba đấm đá thì cũng thoát ra được, y quăng lại một câu rồi bỏ đi. "Bệnh thần kinh." Ai ngờ chỉ mới qua ngày hôm sau, tên thần kinh ấy lại tìm được nơi y làm, thậm chí nơi ở cũng bị tìm thấy. Y bắt đầu cảm thấy bất thường. Song, qua mấy ngày kế tiếp, các loại hoa, chocolate, thư tình.. Thay phiên nhau gửi tới tận tay y bằng nhiều cách khác nhau. Đến lúc này cũng đã sáng tỏ, y bị một tên đàn ông theo đuổi, còn là một tên thần kinh. Ai mà ngờ mọi chuyện lại diễn biến như thế? Y hẳn nên dọn nhà. Hay đổi công việc? Hoặc cả hai. Y quyết định cố lờ đi, mỗi ngày vẫn cứ bình thường diễn ra. Hoa, chocolate hay thư tình gì đó, xin lỗi lỡ tay làm rơi vào sọt rác cả rồi. Nhưng chẳng ai ngờ, việc tưởng như vô lí điên khùng của tên kia diễn ra suốt ba năm. Hắn còn tìm đến cô nhi viện nơi y từng sống quyên góp, còn tự thân làm tình nguyện viên suốt mấy tháng liền. Mưa dầm thấm đất, lâu ngày sinh tình. Thấm cái *beep*, sinh cái *beep* ấy, y vẫn xem hắn là tên biến thái không hơn không kém. Mãi đến một ngày xấu trời nào đó, y bị mấy tên côn đồ chặn đường trong ngỏ nhỏ. Lý do là y thích đàn ông. Hoặc đơn giản chúng thấy y không vừa mắt. Vậy thôi, ai mà biết được. Hai tên côn đồ và một đang cầm gậy bóng chày. Hơi khó nhằn, đầu tiên là đập tên côn đồ có vũ khí bằng chân trái (hay phải gì đó), sau đó đập tên còn lại bằng tay phải (hay trái gì đó). Thật không may y vẫn bị dính hay cú vào lưng. Và bầm một bên má nữa. Nhưng vẫn sống. Tên thần kinh đột nhiên xuất hiện sau lưng y. Vẻ mặt hắn lúc đó không dễ nhìn lắm. Hơi vặn vẹo và mất bình tĩnh. Tại sao vậy? Hắn cũng đâu có bị đánh. Đó là lần đầu tiên y đưa hắn về nhà. Tuy bị ép với lý do cần phải bôi thuốc. Mấy ngày sau đó hắn bổng mất tích. Không thư từ, không chờ y tan làm, không còn mấy lời ngọt ngào sến súa nữa. Quan trọng là lũ côn đồ quanh đây đã bốc hơi sạch sẽ. Y bắt đầu cảm thấy không quen lắm. Thỉnh thoảng y lại có suy nghĩ: "Hẳn nên tìm hiểu nguyên nhân hắn cố chấp với bản thân mình như thế!" Suy nghĩ hơi lạ nhưng hợp lý. Dù gì cũng đã ba năm. Kể từ đó, y thỉnh thoảng cũng sẽ nhận lời mời dùng bữa với hắn, rồi vô tình nhắc lại chuyện ở công viên hôm ấy, lại vô tình hỏi hắn vì sao thấy y lại kích động vậy. Ánh mắt hắn lúc y đặt câu hỏi có gì đó thay đổi, có hoảng hốt, có buồn bã, rồi hắn lại nhìn thẳng vào mắt y trả lời. Hôm đó là ngày mà ba mẹ hắn biết chuyện hắn không thích phụ nữ. Hắn cùng ba mẹ cãi nhau một trận rồi ra công viên ngồi, sau đó gặp y. Lúc đầu hắn cũng chỉ định chơi đùa cho vui, rồi lâu dần hắn bị chính cách sống lạc quan, tinh thần quật cường của y hạ gục triệt để. Y biết hắn nói thật, không một người nào có thể bỏ ra ngần ấy năm chỉ để chơi đùa cho vui, vã lại ánh mắt không biết lừa dối. Nhưng trong lòng cứ như có một hồi trống gõ liên hồi, đều đặng rồi lại lỡ mất một, hai nhịp. Sự việc đó như một đoạn nhạc đệm êm đềm tiếp nối cho đoạn hòa tấu dồn dập phía sau. Hơn một năm sau, y và hắn cuối cùng cũng chính thức quen nhau. Hắn là một người đàn ông rất thông minh. Bằng chứng là bằng đôi bàn tay trắng hắn cũng có thể từ từ gầy dựng nên một cơi ngơi cho bản thân. Bằng vào ấn tượng đầu tiên là một tên điên, hắn dùng thời gian, tình cảm, lí trí khiến y dần dần xem hắn như một thói quen, một người thân thật sự. Hay nhỉ? Quả là một người quá thông minh, nhưng cây kim trong bọc dẩu có mài đi hết góc cạnh sắc nhọn thì ánh sáng nó phát ra trong đêm tối cũng đủ cho một người "sớm chiều ở chung" như y phát hiện. Một hôm nọ, hắn uống rượu say khước, say đến chẳng phân biệt được gì. Hắn ôm y vào lòng, siết y chặt đến không thở nổi. Hắn nói: "Đừng đi.. Anh tìm em rất lâu.. rất lâu.." Y không hiểu hắn ta đang nói gì, chỉ cho là hắn say nên hồ ngôn loạn ngữ mà thôi. Nhưng y không hiểu rằng, người muốn làm càng thường dễ say. Sáng hôm sau lúc dọn dẹp ghế sofa, y tình cờ trông thấy một tấm hình rơi ra từ trong chiếc ví của hắn. Tấm hình đã chụp rất lâu nhưng bảo dưỡng rất tốt, mặt trước của tấm hình đã bị mày mòn cho thấy chủ nhân của nó thường xuyên lấy ra vuốt ve. Y dự định trả tấm hình vào vị trí cũ, song khi nhìn vào người thanh niên đứng cạnh hắn, y lại muốn nhìn kỹ hơn. Bọn họ đứng trên một ngọn đồi nhỏ, dưới chân còn có một phiến đá xanh xanh phủ đầy rêu. Ánh mắt họ nhìn nhau ăn ý biết mấy, dịu dàng biết mấy. Người nọ có một gương mặt khá thanh tú, diện mạo rất tầm thường. Nhưng ánh mắt có một sự trong trẻo mà bất cứ ai nhìn vào cũng muốn che chở bảo vệ. Diện mạo người nọ có năm phần giống y. Y nhíu chặt đôi mày, khoé môi mím thành một đường thẳng. Song, y vẫn đặt tấm hình vào vị trí cũ, nét mặt cũng thay đổi như bình thường. Mấy ngày sau đó, y vẫn sinh hoạt bình thường, nên làm thì vẫn làm, nên chơi thì vẫn chơi. Chỉ là mỗi khi hắn có tiếp xúc thân mật với y đều bị y tìm lý do lẫn tránh. Cuối cùng ngày mà y chờ đợi cũng tới. Hôm đó vẫn là một ngày bình thường như mọi khi, hắn vào tiệm hoa mua một bó hoa ly màu trắng xinh đẹp. Hắn đi viếng một ngôi mộ trông khá bình thường ở nghĩa trang, động tác nhẹ nhàn đặt đóa hoa xuống trước phần mộ, miệng thì thầm gì đó rất lâu. Vì quá xa nên y không nghe thấy, chỉ mơ hồ nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống cánh hoa ly khi hắn quay lưng rời đi. Một lúc lâu sau, y mới bước chầm chậm đến trước phần mộ, nhìn thật lâu vào tấm ảnh không nói một lời, mãi đến khi giọt nước trên cánh hoa ly đã tan vào không khí, y mới thì thầm một câu rồi cất bước ra về. "Người là ai, còn ta lại là ai đây!" Bản hòa tấu đã lên đến cao trào, chỉ một nhịp sai lầm thôi cũng có thể phá hỏng cả khúc nhạc hoàn mỹ. Đúng giờ tan làm, y mới chậm rãi đi về nhà. Một năm trước khi chính thức xác nhận quan hệ, y đã dọn sang nhà của hắn. Y vào nhà, nấu cơm, tắm rửa tựa như chưa có gì xảy ra. Bất ngờ là hôm nay hắn không về, không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Y không còn quá quan tâm hắn đang làm gì nữa, sự bức bối khi sắp tiếp cận chân tướng nhưng lại mắc phải một màng sương mỏng manh, chỉ thấy được lờ mờ khiến y phát điên. Y chống hai tay lên trán, gục xuống bàn, thật lâu vẫn không ngẩng đầu lên. Một lúc sau, y đẩy ra cửa phòng làm việc. Nơi đây ngoại trừ lúc dọn dẹp y cũng không thường tới, bên phải là giá sách, bên trái chính là bàn làm việc của hắn. Trên bàn chất đống giấy tờ, xem ra mấy ngày nay y không dọn dẹp thì hắn cũng mặc kệ. Lẩn lộn trong mớ giấy tờ là một cuốn album bìa đen khá nổi bật. Dường như chủ nhân cố tình đặt nó ở đây. Cũng tốt. Y nhặt lên mở ra xem, không ngoài dự đoán, tất cả đều là ảnh chụp của hắn cùng với người thanh niên có khuôn mặt trông giống y. Có tấm đang đi du lịch, có tấm đang mừng sinh nhật, dường như mọi màu sắc y chưa từng thấy trong mắt hắn đều gói trọn trong một quyển album. Còn y lại thua cả một tấm hình. "Lại nữa, tại sao hết người này đến người khác cứ xem tôi như thế thân? Tại sao?" Y cầm quyển album toang quăng xuống đất, rồi lại nghĩ bản thân thật quá ấu trĩ, chẳng phải sự thật đã sớm rành rành ra đó rồi sao? Tất cả đều do y chìm đắm trong mớ tình cảm dối trá, tự nguyện bước chân vào bùn lầy lại đi trách bùn lầy làm dơ chân. Năm đó cũng vậy. Bây giờ cũng như thế. Dùng chưa đến một giờ để thu gom đồ đạc, y mở cửa, bước chân ra khỏi thứ cám dỗ gọi là tình yêu, tình thân. Bàn chân y chợt khựng lại khi trông thấy bóng dáng quen thuộc sau bóng cây. Y dừng bước, cố không quay đầu. Chỉ cần hắn bước đến, cho y một lời giải thích. Rồi mọi chuyện sẽ.. sẽ có câu trả lời. Y không biết rằng, chính hắn cũng chẳng có câu trả lời. Nhiều năm lầm lạc khi xem y như thế thân của người ấy. Hắn dần không phân biệt được phương hướng. Hai bóng dáng cứ chồng lên nhau. Họ khác biệt. Hắn biết nhưng không thể phân biệt. Một người đã mãi mãi ngủ yên, một người luôn tươi cười. Hắn biết bản thân đã quá tham lam ích kỷ. Sống mãi trong hình bóng người khác là một sự tồi tệ cho cả hai. Thật bất công với cả hai. Nên hắn đã đi đến quyết định. * * * Quyết định buôn bỏ hết tất cả, y xin thôi việc, bay sang nữa bên kia đất nước, kiên định không để mớ cảm xúc lằng nhằng làm ảnh hưởng đến bản thân. Ngồi trên máy bay, y suy nghĩ về những chuyện lần lượt sảy ra trong suốt thời gian qua, để rồi gom nó vào một góc khuất trong trí nhớ song, vẩn không làm được. Còn nhớ năm tám tuổi, hôm đó là ngày vui nhất trong đời khi y lần đầu tiên có ba mẹ, lần đầu trải nghiệm thứ cảm xúc tuyệt đẹp gọi là tình thân. Hôm đó y được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng vô sinh. Họ đối xử với y vô cùng tốt, cho y đi học, dạy y cách làm người, cho y tất cả mọi thứ tốt nhất mà họ có. Bọn họ thường ôm y vào lòng, cho y hơi ấm, cho y hi vọng về thứ được gọi là hạnh phúc. Để rồi đến năm y mười hai tuổi. Họ cuối cùng cũng có được một đứa con chân chính sau nhiều năm cố gắng. Đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu, tay chân nho nhỏ suốt ngày chỉ biết khóc, ăn rồi ngủ. Chính sinh mệnh nhỏ bé ấy đã làm xáo trộn cuộc sống của y đến mức không thể cứu vãn. Tình thương của ba mẹ dành cho đứa con của mình vô hình chung làm bọn họ quên đi bản thân vẫn còn một đứa "con" khác. Bọn họ bắt đầu bỏ mặc y, rồi dần dần, y giống như một thứ thừa thải trong căn nhà hạnh phúc của ba người họ. Trận đòn roi đầu tiên là khi y lỡ tay làm rơi ly nước xuống đất dọa đứa bé khóc ầm lên. Rồi đến phiên trận thứ hai, thứ ba, từ có lý do cho đến vô duyên vô cớ. Đứa bé mười hai tuổi ấy bắt đầu học cách trốn tránh, tự học cách bảo vệ bản thân bằng cách thu mình vào bóng tối, nhẫn nhịn chịu đựng. Thật may mắn y vẫn có thể đi học, lý do đơn giản lắm. Vì bọn họ cần mặt mũi nên không thể mang tiếng thiên vị con ruột hắc hủi con nuôi. Mà việc học lại có thể làm cho một đứa nhóc chỉ biết học cách trốn tránh chuyển sang học cách tiếp nhận. Sáu năm sau, thằng nhóc chỉ biết co ro, khúm núm bây giờ cũng đã mười tám tuổi. Nó dùng sáu năm, dùng chính bản thân để tìm hiểu và thu thập chứng cứ, dùng gần như cả tuổi thơ để thoát khỏi căn nhà đem đến cho nó sự ấm áp cũng như sự rét lạnh đến tận tim. Đúng vậy, y báo cảnh sát, cuối cùng cũng được toại nguyện rời khỏi nơi đó. Y chọn về lại cô nhi viện, còn gia đình đó bị xét xử như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Lần đầu tiên y biết, con nuôi cũng là một loại thế thân. * * * Y chậm rãi nhắm mắt dựa lưng vào ghế. Máy bay bắt đầu rung chuyển, bay vút lên không trung. Y ngiêng đầu nhìn qua cửa sổ. Bầu trời vẫn xanh trong, thế giới vẫn rộng lớn như vậy, trong tầm mắt y thậm chí có thể thấy hạt bụi bám lên cửa sổ rồi bị gió mạnh thổi bay đi. Bay xa thật xa. Nửa năm sau. Y nhận được công việc văn phòng trong một công ty không quá lớn ở thành phố mới. Y có bạn mới, cuộc sống mới. Hàng tháng y vẫn gửi tiền về cô nhi viện, các mama gửi cho y những tấm hình của mấy đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng cô nhi viện. Chúng nhăn nhúm, gầy nhom, thậm chí có đứa còn chưa cắt rốn. Chúng sẽ không nhớ ba mẹ ruột mình trông ra sao, không biết họ tàn nhẫn như thế nào. Chúng sẽ được người khác nhận nuôi, sống một cuộc sống hạnh phúc. Y dạo bước trong công viên, đột nhiên muốn dựa lưng vào một gốc cây nào đó, thế là y chậm rãi bước đến gốc phượng đằng xa kia. Đồng tử bất chợt co rút, y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Tóc dài, râu lỏm chỏm, hóc mắt đen thui. Người nọ chậm rãi quay mặt đối diện y, hai người nhìn cứ thế nhìn nhau, rồi chậm rãi quay đầu như chưa từng quen biết. Hôm sau trên bàn làm việc của y bất ngờ nhiều thêm một thứ. Một con gấu bông hình gấu trúc, kèm theo một bức thư với dòng chữ phía trên. "Tặng em, người duy nhất." End.