Bút danh: Phạm Sinh. Sở thích: Viết linh tinh, đọc sách. Sở đoản: Lười. Suy nghĩ tiêu cực sẽ giết chết bạn từ từ, chậm rãi. Mỗi ngày cầm bút là một niềm vui. Thời điểm thích hợp nhất để trồng một cái cây là hai mươi năm trước. Thời điểm thích hợp thứ hai là ngay bây giờ. Các tác phẩm đã sáng tác: 1. Chùm Truyện Ngắn. 2. Đam Mỹ - Người Thay Thế.
Chào bạn và chúc một ngày tốt lành, mình xin góp ý cho tác phẩm Đam Mỹ - Người Thay Thế - Phạm Sinh của bạn nhé! Chỉ là ý kiến cá nhân nên có gì không phải xin hãy bỏ qua ạ! Về hình thức: Mình thích cách bạn chia đoạn, chia bố cục, rất rõ ràng và dễ hiểu. Về nội dung: Trong thể loại đam mỹ, mình đã đọc khá nhiều những tác phẩm về chủ đề người "thay thế", nhưng mình chưa thấy ai có thể lồng ghép cả hai sự kiện "thay thế" hợp lí và hay như bạn! Đề tài không tính là mới mẻ nhưng chính điều đó đã tạo nên sự đột phá trong nội dung cũng như thể hiện phong cách nghệ thuật của bạn! Về nghệ thuật: Mình thích cách bạn dẫn dắt vào truyện. Khác với nhiều tác giả khác mở ra câu truyện bằng cách miêu tả trực tiếp ngoại hình và hành động của nhân vật, bạn đã lựa chọn miêu tả về hoàn cảnh sống và những sự vật ngoài lề rồi đi thẳng vào tâm lí nhân vật. Cách làm này thực sự rất hiệu quả, nó khiến cho mình miên man suy nghĩ và đúng với dự đoán, bạn đã lựa chọn phương thức "tả cảnh ngụ tình", dùng quang cảnh, sự vật, hiện tượng để làm rõ những lắng đọng trong sâu thẳm tâm hồn nhân vật. Đây là một phương thức khó và chỉ có những khi bạn thực sự sống trong hình hài nhân vật, cảm nhận những xúc cảm của nhân vật mới có thể làm được. Vì sự thật là đâu phải ai cũng đủ sức đề cảm nhận đúng câu "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?" phải không nào? Mình thích tất cả những câu đơn bạn dùng. Có rất nhiều người lầm tưởng rằng, câu ghép mới hay, mới đủ ý nhưng sự thật thì không phải. Câu đơn, hay câu ghép đều hay và nó chỉ hay khi bạn thực sự biết dùng nó, đúng lúc và đúng chỗ. Mình rất thích những câu bạn đã dùng. Ngắn gọn, và xúc tích. Nó như một tiếng chày, nện thẳng vào trí óc độc giả, bắt độc giả tiếp nhận nó chứ không "rào trước đón sau" như những câu ghép. Sự dồn dập của những câu đơn khiến cho mạch truyện lúc nhanh lúc chậm, khi thì vồn vã, khi lại bình lặng và điều đó cũng thể hiện triệt để sự bâng khuâng, bấp bênh trong tâm lí nhân vật. Mình thích cách bạn khai thác và triển khai cốt truyện. Những sự việc tưởng chừng như nhỏ nhặt đều được bạn trau chuốt tỉ mỉ, rõ ràng khiến cho câu truyện càng ngày càng cuốn hút. Cách bạn dẫn dắt từ quá khứ, thực tại rồi tương lai đều rất thuyết phục, một sự thuyết phục dễ thấy và không thể phản biện. Đã lâu lắm rồi mình mới tìm được một tác phẩm đam mỹ mang ý nghĩa nhân văn sắc sảo đến thế! Dù không trực tiếp bộc lộ nhưng cảm xúc của bạn dưới ngòi bút đã thể hiện tâm hồn bao dung, đồng cảm và yêu thương của bạn đối với những đứa con "thay thế" trong gia đình. Những người con nuôi luôn là những tâm hồn mong manh, chúng luôn khao khát tình thương yêu thực sự từ cha mẹ nuôi và đón chờ ngày được bỏ đi từ "nuôi" trong cái tên của mình. Tuy nhiên, xã hội dù trong giai đoạn nào cũng đều có những đứa con nuôi bơ vơ như thế và thật đáng thương thay, khi đã có cho mình đứa con thực sự, những người cha, mẹ nuôi lại tàn nhẫn mà quên đi đứa con "nuôi" của mình, thật vô trách nhiệm và cũng thật vô nhân tính. Những đứa con nuôi ấy bị bỏ mặc, bơ vơ tự liếm láp vết thương ngày càng hoen rộng trong tâm trí để rồi chúng hoàn toàn mất đi tình yêu, khát khao và hy vọng trong cuộc sống. Chỉ một sự việc thôi nhưng đủ để mình thấy được tấm lòng và tình yêu thương mà bạn dành cho chúng, và mình thực sự rất trân trọng điều đó! Góp ý: Mình thấy còn chút lỗi chính tả: Bổng => bỗng Vã lại => vả lại Đều đặng => đều đặn Sảy ra => xảy ra Vẩn => vẫn Ngoài ra, mình muốn thấy thêm những khía cạnh khác của nhân vật "hắn", những sự kiện xảy ra dưới góc nhìn của "hắn" chứ không phải chỉ dưới con mắt của "y". Hãy cho mình thấy nhiều hơn sự vui sướng tột cùng khi hắn tìm ra được một người "thay thế", sự tự lừa dối mình trong những ngày theo đuổi, ở bên "y" và cả sự mông lung, dằn vặt khi không biết, không tìm ra vị trí thực sự của "y" trong lòng và buông bỏ những vướng mắc tâm lí lúc trước của mình một cách vô tình và tự nhiên nhất: Những khi hai bóng hình chồng chất lên nhau, những khi "y" có hành động giống với người cũ, hay khi hắn thất thần nhìn về nơi nào đó của cả hai mà không biết hắn đang nhìn thứ gì.. Tác phẩm thực sự rất tuyệt vời! Với mình là như vậy! Cảm ơn bạn đã đọc những dòng nhận xét của mình! Đón chờ những tác phẩm khác của bạn! Thân!