Bạn cho mình hỏi truyện đang chờ duyệt cứ ra được 10 chương là đi tìm Mod để duyệt cho mình hay để Mod tự nhìn thấy bài mình rồi khi nào rảnh họ sẽ duyệt?
Có một điều em không nói xạo anh đâu. Anh còn nhớ em đã nói bọn mình sẽ luôn ở bên nhau, đúng không anh? Anh vẫn ngồi ăn cơm em bưng tới, vẫn uống cafe em quậy, vẫn cười, vẫn vuốt má , vẫn hôn em, âu yếm em bất kể khi nào em nhắm mắt lại, anh à.
Làm theo cảm tính chưa hẳn là sai, nhưng cũng chưa chắc là đúng! Cảm tính chỉ là cảm xúc tại một thời điểm nhất định, sau khoảng thời gian đó sẽ là một giai đoạn cảm xúc khác, mới mẻ hơn, đồng thời anh tiếp nhận những cảm xúc mới, anh sẽ bỏ rơi những cảm xúc cũ.
Góc phố đông người, liệu có bao giờ ta gặp lại một người đã từng quen?
Góc phố đông người, liệu có bao giờ ta rơi vào một kịch bản đã được sắp đặt sẵn?
Mình thì không có tham vọng viết Tiểu thuyết, chỉ đủ can đảm viết những gì đó ngắn ngắn chừng 1.500 chữ với những câu chuyện nho nhỏ, có cảm xúc. Bởi mình quan niệm, mình viết vì yêu thích - chứ không phải để tung hô, để làm "đại sự" Nobel Nobét gì đó; và mình viết cho mình (trước hết), rồi nếu có ai đọc thì vui hơn một chút, chứ chẳng cần câu like câu view chi cho phiền phức. "Huân" có lẽ là Truyện ngắn dài nhất từ trước đến giờ mình viết (gần 10 ngàn chữ). Cũng vất vả lắm chứ không dễ. Rảnh vào đọc nha bạn mình: Đam Mỹ - Huân - Dương
Thời gian mình dành để tập tành lưu giữ những sáng tác, những bài viết trên kênh Youtube "Dương Kể Chuyện". Mình tin hữu xạ tự nhiên hương - à, lấy câu này thôi chứ không nói mình thơm nha. Rảnh vào nghe nha: Dương Kể Chuyện