Chương 10: Muốn được em nuông chiều (9)
"An tỷ tỷ, tay của chị.."
Mấy chữ "có thể phát sáng sao" còn chưa ra khỏi miệng đã bị An Lan bịt lại. Làn môi mềm mại của thiếu niên cọ qua lòng bàn tay cô, hơi ngứa.
Được ta nuôi đến trắng trẻo mềm mại như vậy đấy!
"Chuyện này không được phép nói cho người khác biết. Không tôi sẽ vứt cậu vào đám zombie kia, nhớ chưa?"
Tiết Trí Viễn nhanh chóng gật đầu, cậu không thấy sợ hãi khi tay người có thể phát sáng mà chỉ cảm thấy tò mò mang theo một chút vui thích. An Lan bỏ tay khỏi miệng hắn, để hắn tiếp tục đọc sách.
Mấy người nấu cơm cũng không lâu, Tiết Trí Viễn đọc sách được khoảng mười lăm phút thì đã có người ra gọi bọn họ vào ăn cơm.
An Lan bảo Tiểu Tân ngừng chiếu sáng, Tiết Trí Viễn cũng bỏ sách xuống, hai người cùng đi vào.
Đoàn xe của Tần Trực có tất cả mười tám người, mười dị năng giả và tám người thường, cộng thêm cô với Tiết Trí Viễn là hiện tại có hai mươi người. Đoàn đội đang ngồi xung quanh bếp lửa, mỗi người được chia một bát cơm.
Nói cơm cũng không phải, là mì gói nấu với rau, bỏ thêm chút thịt băm với một thìa cơm. Bữa ăn này với người trưởng thành hẳn không đủ, nhưng điều kiện thiếu thốn, bọn họ cũng đành chịu.
An Lan không chê, thức ăn trong tận thế là thứ hết sức quan trọng, cô chưa bao giờ dám lãng phí. Tiết Trí Viễn ở bên cạnh cũng nhanh chóng ăn hết, mặc dù không nhiều thịt bằng suất cơm cao cấp trong căn cứ Thiên Thịnh lúc trưa nay nhưng mùi vị cũng không tệ.
Nhanh chóng ăn hết phần của mình, Tiết Trí Viễn cảm thấy.. hơi đói. Thiếu niên đang tuổi lớn, cần nhiều dinh dưỡng, mấy ngày bị bắt đi cậu không được ăn ngon uống đủ, lúc lên đoàn xe kia cũng là bữa đói bữa no. Tính ra sau khi gặp An Lan cậu mới được ăn một phần cơm đàng hoàng, là nửa suất cơm lúc sáng với suất cơm lúc trưa nay.. Nhưng Tiết Trí Viễn có không giỏi đối nhân xử thế đến mấy, cũng biết mình không thể mở miệng xin thêm.
Dù sao trong xe vẫn có bánh của An tỷ tỷ.. Lát nữa xin mấy cái ăn.. - Tiết Trí Viễn trộm nghĩ.
Đợi An Lan ăn xong, Tần đội trưởng gọi cô lại hỏi xem cô muốn ngủ trong xe của cô hay của đoàn đội. Đoàn xe có ba xe, trong đó có một xe tải cỡ nhỏ và hai xe du lịch bảy chỗ. Trong xe tải để vật tư như màn, mùng, chăn, chiếu, lều du lịch.. và thực phẩm đóng gói. Nhưng không chắc từ đây đến căn cứ trên thủ đô có thể tìm thêm đồ ăn không nên nếu không phải bất đắc dĩ thì Tần đội trưởng sẽ không lấy thực phẩm đóng gói ra. Xe tải để cho ba người lái, những người còn lại chia ra ở hai xe du lịch. Buổi tối nghỉ ngơi thì hai người ngủ trên xe tải, hai người đứng gác, những người còn lại ngủ trên xe du lịch. Cũng may An Lan có lái xe theo, nếu không bọn họ sẽ phải chen chúc rồi.
An Lan dứt khoát chọn ngủ ở xe của mình, Tiết Trí Viễn cũng ở cùng cô. Tần đội trưởng không ép buộc, tuy rằng cô nam quả nữ ngủ chung một xe với nhau, nhưng nhìn cậu nhóc kia càng giống em trai cô hơn.
Mọi người đều ăn uống xong xuôi, ngồi tán gẫu một lúc tiện thể làm quen với hai đồng đội mới đến.
Bọn họ hỏi gì An Lan chỉ ậm ừ cho qua, Tiết Trí Viễn bên cạnh trầm mặc ngồi, ai hỏi hắn gì hắn cũng chỉ lắc hoặc gật đầu, phiền cho An Lan phải trả lời giúp hắn.
"Cậu ấy là em trai họ của tôi, tuổi nhỏ nhát gan, mong mọi người chiếu cố cậu ấy." An Lan nói.
Tiểu Tân: Chị gái nhỏ có thể trợn mắt nói dối như vậy sao?
An Lan: Tỷ đệ kết nghĩa, không được à? Hắn cũng xưng em gọi chị với ta rồi mi không thấy hả?
Tiểu Tân: .
"Được được."
"Không có vấn đề."
"Em của cô ngoan như vậy, còn khiến tôi yêu thích đây này."
Tiết Trí Viễn không nhịn được đỏ mặt, cúi đầu thấp hơn một chút, khiến cho mấy thím nấu cơm trong đoàn xe bật cười. Những người khác vẻ mặt cũng hòa ái hơn, không căng thẳng như lúc mới chạm mặt.
"..."
Mỗi người một câu, trò chuyện đến vui vẻ. Chẳng mấy chốc không khí hài hòa đã xuất hiện giữa An Lan, Tiết Trí Viễn và những người của đoàn xe Tần Trực, tiếng cười nói thỉnh thoảng lại vang lên, ánh lửa bập bùng ấm áp. Dù ngoài kia có là tận thế nguy hiểm, có là bão táp mưa sa, thì trong khoảnh khắc này, mỗi người đều cảm nhận được một chút yên bình.
Đêm xuống, mọi người thay phiên lên xe ngủ. Hai người trực đêm hôm nay là Lý Viễn Kiến và Tưởng Bình, một dị năng giả hệ Thổ và một dị năng giả biến dị – Dị miêu nhãn. Một quan sát, một bảo vệ, rất tốt.
An Lan lái xe đến cạnh hai xe du lịch, cửa kính hai xe đều có rèm che, vừa có thể cản nắng vừa có thể che người bên trong, không quá kiến zombie chú ý. Ánh sáng trong xe không có, chắc mọi người đều đã đi ngủ.
Tiết Trí Viễn ngồi bên ghế lái phụ, đang nhai bánh bông lan và đọc sách, không có vẻ gì là buồn ngủ. An Lan giơ cổ tay lên phát sáng cho cậu đến mỏi nhừ.
Tiết Trí Viễn sau khi lên xe cũng thẳng thắn bày tỏ rằng cơm của Tần đội trưởng ăn không đủ no, An Lan bảo cậu thích gì thì lấy ăn, miễn là đừng ăn quá nhiều.
An Lan mỏi tay, giật lấy quyển sách trong tay cậu, kéo chăn lên trùm qua vai Tiết Trí Viễn, nói:
"Muộn rồi, ngủ đi."
Tiết Trí Viễn hơi bất mãn, ăn xong miếng bánh bông lan rồi nói:
"Em còn chưa súc miệng."
An Lan nhịn bực bội trong lòng, vòng người xuống lấy cho cậu chai nước khoáng. Tiết Trí Viễn cũng biết tận thế thiếu thốn, không thể làm gì hơn là cầm nước khoáng súc miệng, sau đó ngoan ngoãn trùm chăn ngủ.
Phía xa xa là ánh lửa hồng đã tắt, trong xe là ánh sáng êm dịu từ cổ tay An Lan, ngoài trời có lạnh, nhưng chăn đắp cũng rất ấm. Trong miệng còn hơi vương vị dâu thơm của bánh bông lan, Tiết Trí Viễn thầm nói trong lòng, "An tỷ tỷ, cảm ơn chị rất nhiều.", sau đó mang theo mỉm cười chìm vào trong giấc ngủ.
Mấy chữ "có thể phát sáng sao" còn chưa ra khỏi miệng đã bị An Lan bịt lại. Làn môi mềm mại của thiếu niên cọ qua lòng bàn tay cô, hơi ngứa.
Được ta nuôi đến trắng trẻo mềm mại như vậy đấy!
"Chuyện này không được phép nói cho người khác biết. Không tôi sẽ vứt cậu vào đám zombie kia, nhớ chưa?"
Tiết Trí Viễn nhanh chóng gật đầu, cậu không thấy sợ hãi khi tay người có thể phát sáng mà chỉ cảm thấy tò mò mang theo một chút vui thích. An Lan bỏ tay khỏi miệng hắn, để hắn tiếp tục đọc sách.
Mấy người nấu cơm cũng không lâu, Tiết Trí Viễn đọc sách được khoảng mười lăm phút thì đã có người ra gọi bọn họ vào ăn cơm.
An Lan bảo Tiểu Tân ngừng chiếu sáng, Tiết Trí Viễn cũng bỏ sách xuống, hai người cùng đi vào.
Đoàn xe của Tần Trực có tất cả mười tám người, mười dị năng giả và tám người thường, cộng thêm cô với Tiết Trí Viễn là hiện tại có hai mươi người. Đoàn đội đang ngồi xung quanh bếp lửa, mỗi người được chia một bát cơm.
Nói cơm cũng không phải, là mì gói nấu với rau, bỏ thêm chút thịt băm với một thìa cơm. Bữa ăn này với người trưởng thành hẳn không đủ, nhưng điều kiện thiếu thốn, bọn họ cũng đành chịu.
An Lan không chê, thức ăn trong tận thế là thứ hết sức quan trọng, cô chưa bao giờ dám lãng phí. Tiết Trí Viễn ở bên cạnh cũng nhanh chóng ăn hết, mặc dù không nhiều thịt bằng suất cơm cao cấp trong căn cứ Thiên Thịnh lúc trưa nay nhưng mùi vị cũng không tệ.
Nhanh chóng ăn hết phần của mình, Tiết Trí Viễn cảm thấy.. hơi đói. Thiếu niên đang tuổi lớn, cần nhiều dinh dưỡng, mấy ngày bị bắt đi cậu không được ăn ngon uống đủ, lúc lên đoàn xe kia cũng là bữa đói bữa no. Tính ra sau khi gặp An Lan cậu mới được ăn một phần cơm đàng hoàng, là nửa suất cơm lúc sáng với suất cơm lúc trưa nay.. Nhưng Tiết Trí Viễn có không giỏi đối nhân xử thế đến mấy, cũng biết mình không thể mở miệng xin thêm.
Dù sao trong xe vẫn có bánh của An tỷ tỷ.. Lát nữa xin mấy cái ăn.. - Tiết Trí Viễn trộm nghĩ.
Đợi An Lan ăn xong, Tần đội trưởng gọi cô lại hỏi xem cô muốn ngủ trong xe của cô hay của đoàn đội. Đoàn xe có ba xe, trong đó có một xe tải cỡ nhỏ và hai xe du lịch bảy chỗ. Trong xe tải để vật tư như màn, mùng, chăn, chiếu, lều du lịch.. và thực phẩm đóng gói. Nhưng không chắc từ đây đến căn cứ trên thủ đô có thể tìm thêm đồ ăn không nên nếu không phải bất đắc dĩ thì Tần đội trưởng sẽ không lấy thực phẩm đóng gói ra. Xe tải để cho ba người lái, những người còn lại chia ra ở hai xe du lịch. Buổi tối nghỉ ngơi thì hai người ngủ trên xe tải, hai người đứng gác, những người còn lại ngủ trên xe du lịch. Cũng may An Lan có lái xe theo, nếu không bọn họ sẽ phải chen chúc rồi.
An Lan dứt khoát chọn ngủ ở xe của mình, Tiết Trí Viễn cũng ở cùng cô. Tần đội trưởng không ép buộc, tuy rằng cô nam quả nữ ngủ chung một xe với nhau, nhưng nhìn cậu nhóc kia càng giống em trai cô hơn.
Mọi người đều ăn uống xong xuôi, ngồi tán gẫu một lúc tiện thể làm quen với hai đồng đội mới đến.
Bọn họ hỏi gì An Lan chỉ ậm ừ cho qua, Tiết Trí Viễn bên cạnh trầm mặc ngồi, ai hỏi hắn gì hắn cũng chỉ lắc hoặc gật đầu, phiền cho An Lan phải trả lời giúp hắn.
"Cậu ấy là em trai họ của tôi, tuổi nhỏ nhát gan, mong mọi người chiếu cố cậu ấy." An Lan nói.
Tiểu Tân: Chị gái nhỏ có thể trợn mắt nói dối như vậy sao?
An Lan: Tỷ đệ kết nghĩa, không được à? Hắn cũng xưng em gọi chị với ta rồi mi không thấy hả?
Tiểu Tân: .
"Được được."
"Không có vấn đề."
"Em của cô ngoan như vậy, còn khiến tôi yêu thích đây này."
Tiết Trí Viễn không nhịn được đỏ mặt, cúi đầu thấp hơn một chút, khiến cho mấy thím nấu cơm trong đoàn xe bật cười. Những người khác vẻ mặt cũng hòa ái hơn, không căng thẳng như lúc mới chạm mặt.
"..."
Mỗi người một câu, trò chuyện đến vui vẻ. Chẳng mấy chốc không khí hài hòa đã xuất hiện giữa An Lan, Tiết Trí Viễn và những người của đoàn xe Tần Trực, tiếng cười nói thỉnh thoảng lại vang lên, ánh lửa bập bùng ấm áp. Dù ngoài kia có là tận thế nguy hiểm, có là bão táp mưa sa, thì trong khoảnh khắc này, mỗi người đều cảm nhận được một chút yên bình.
Đêm xuống, mọi người thay phiên lên xe ngủ. Hai người trực đêm hôm nay là Lý Viễn Kiến và Tưởng Bình, một dị năng giả hệ Thổ và một dị năng giả biến dị – Dị miêu nhãn. Một quan sát, một bảo vệ, rất tốt.
An Lan lái xe đến cạnh hai xe du lịch, cửa kính hai xe đều có rèm che, vừa có thể cản nắng vừa có thể che người bên trong, không quá kiến zombie chú ý. Ánh sáng trong xe không có, chắc mọi người đều đã đi ngủ.
Tiết Trí Viễn ngồi bên ghế lái phụ, đang nhai bánh bông lan và đọc sách, không có vẻ gì là buồn ngủ. An Lan giơ cổ tay lên phát sáng cho cậu đến mỏi nhừ.
Tiết Trí Viễn sau khi lên xe cũng thẳng thắn bày tỏ rằng cơm của Tần đội trưởng ăn không đủ no, An Lan bảo cậu thích gì thì lấy ăn, miễn là đừng ăn quá nhiều.
An Lan mỏi tay, giật lấy quyển sách trong tay cậu, kéo chăn lên trùm qua vai Tiết Trí Viễn, nói:
"Muộn rồi, ngủ đi."
Tiết Trí Viễn hơi bất mãn, ăn xong miếng bánh bông lan rồi nói:
"Em còn chưa súc miệng."
An Lan nhịn bực bội trong lòng, vòng người xuống lấy cho cậu chai nước khoáng. Tiết Trí Viễn cũng biết tận thế thiếu thốn, không thể làm gì hơn là cầm nước khoáng súc miệng, sau đó ngoan ngoãn trùm chăn ngủ.
Phía xa xa là ánh lửa hồng đã tắt, trong xe là ánh sáng êm dịu từ cổ tay An Lan, ngoài trời có lạnh, nhưng chăn đắp cũng rất ấm. Trong miệng còn hơi vương vị dâu thơm của bánh bông lan, Tiết Trí Viễn thầm nói trong lòng, "An tỷ tỷ, cảm ơn chị rất nhiều.", sau đó mang theo mỉm cười chìm vào trong giấc ngủ.
Chỉnh sửa cuối: