Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot - Lương Tuyết Băng Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Yukiko-TheSnow, 6 Tháng năm 2019.

  1. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Đi học?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nếu AL-003 đã xuống đây rồi thì bắt đầu khảo nghiệm thôi.

    Người đàn ông nói, Dạ Sở Hiên gật đầu. Anh quay qua Dạ Sở Kỳ, nói:

    - Giới thiệu qua một chút đi.

    - Xin chào ngài. Tôi là Robot android the and AL-003, mã số hệ thống là: AF6FJL69FA5FHF7H58GHCF42MKGH.

    - Được rồi AL-003, trước tiên là kiểm tra một chút các khả năng của cô. Nói đi, cô có những khả năng gì?

    - Tôi có thể làm bạn với người dùng, - Dạ Sở Kỳ trả lời rành mạch - thực hiện mọi yêu cầu. Tôi có khả năng thực hiện mọi phép tính, tìm kiếm thông tin, truy cập mạng thông tin toàn cầu, điều khiển từ xa các thiết bị điện tử, xâm nhập các chương trình có có chế độ bảo mật từ thấp đến cao, phiên dịch hơn năm trăm thứ ngôn ngữ khác nhau trên toàn cầu. Tôi biết nấu ăn, có thể tiếp xúc với nước, có vị giác, xúc giác và toàn bộ các giác quan khác của con người. Ngài còn muốn biết thêm điều gì?

    Người đàn ông gật gù, thì thầm mấy câu với cô thư kí. Cô ta có vẻ đồng tình, cúi đầu viết viết gì đó. Người đàn ông lại quay qua Dạ Sở Kỳ.

    - Mấy thứ khả năng cơ bản của robot, bằng vào tài năng của cậu Dạ Sở Hiên đây thì chắc tôi không cần kiểm tra nữa. Có một câu hỏi tôi dành cho cô đây. Nếu người dùng ra lệnh cho cô trái ngược với yêu cầu của bộ máy vận hành thì cô sẽ làm gì?

    - Tôi bắt buộc phải nghe lệnh của bộ máy vận hành, vì nếu không sẽ sinh ra lỗi. Tuy nhiên, tùy thuộc vào tình huống, tôi có thể chống lệnh của bộ máy vận hành. Các lỗi của bộ máy có thể từ từ loại bỏ.

    Người đàn ông gật gù, ra điệu bộ hài lòng. Ông ta còn hỏi một vài câu hỏi khó và yêu cầu một vài động tác phức tạp để thử độ linh hoạt. Dạ Sở Kỳ nhờ các hệ thống máy tính và vi mạch điện tử được cấy ghép trong não bộ, thành công vượt qua các thử thách. Cuối cùng, cô thư kí đóng tập tài liệu và người đàn ông nói:

    - Rất tốt. Đây chính là thứ mà chúng tôi mong đợi ngay khi cậu đến tìm chúng tôi yêu cầu tài trợ, Dạ Sở Hiên. Robot rất linh hoạt, các phần mềm chạy rất tốt, và như cậu nói, trí tuệ nhân tạo độc lập. Rất tuyệt vời. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể quyết định được công trình này đã thành công chưa. Tôi sẽ viết bản báo cáo gửi cho cấp trên, và sẽ thông báo cho cậu ngay khi có kết quả. Nhưng cậu yên tâm đi, vì kết quả rất tốt. Tôi tin sản phẩm này có thể thuyết phục ngài chủ tịch.

    - Cảm ơn ngài, giám đốc. - Dạ Sở Hiên gật đầu.

    - Vậy thôi, tôi còn có một cuộc họp với công ty đối tác, xin phép đi trước.

    - AL-003, em mau tiễn khách đi. - Dạ Sở Hiên quay qua Dạ Sở Kỳ.

    Dạ Sở Kỳ nghe nói, vội quay qua người đàn ông, làm động tác mời.

    - Mời ngài đi hướng này.

    Người đàn ông lắc đầu, xua tay cười.

    - Thôi, tôi tự đi là được rồi.

    Dạ Sở Kỳ bối rối quay qua Dạ Sở Hiên, khi anh gật đầu cho phép cô mới lùi ra sau. Người đàn ông cùng cô thư kí đi ra ngoài, lái xe đi. Dạ Sở Kỳ cũng không rõ ông ta đi như thế nào, chỉ nghe "viu" một tiếng, ra ngoài đã không thấy đâu nữa.

    Dạ Sở Kỳ thở phào một tiếng, ngồi xuống ghế trong phòng khách. Dạ Sở Hiên cười nói với cô:

    - Em lầm rất tốt, yên tâm đi.

    - Đúng rồi đó. - Lưu Giai Từ không biết xuất hiện từ lúc nào - Em không cần làm robot để dọa Sở Hiên nữa đâu.

    Dạ Sở Kỳ nghe nhắc lại chuyện cũ, đỏ mặt. Dạ Sở Hiên thấy cô như vậy, quay qua nạt Lưu Giai Từ:

    - Cậu còn đùa như thế, xem anh làm sao chỉnh lại cậu. Đi đi đi, xuống dưới phòng thí nghiệm lo cái máy của cậu đi!

    Lưu Giai Từ nghe anh nói, vâng vâng dạ dạ rồi đi xuống dưới phòng nghiên cứu. Còn Dạ Sở Hiên, mặc dù bên ngoài nạt nộ, nhưng biểu thị rất rõ anh chỉ diễn cho cô xem mà thôi, chứ thật ra đang đồng tình. Dạ Sở Kỳ nhìn hai người, bực bội bỏ đi tìm Tả Y Y và NR-001.

    Dạ Sở Kỳ từ đó hờn dỗi mấy hôm, không thèm nói chuyện với Dạ Sở Hiên và Lưu Giai Từ, chỉ bám theo Tả Y Y với NR-001. Hai người biết đùa lên đùa xuống, làm cô giận nên cũng tìm cách dụ dỗ cho cô hết giận. Dù sao, cả nhà cô là nhỏ nhất, mà còn là người quan trọng nhất, được cưng chiều cũng phải.

    Hai người Dạ Sở Hiên và Lưu Giai Từ làm đủ trò, cũng không làm Dạ Sở Kỳ hết giận, cuối cùng phải cầu cứu Tả Y Y. Tả Y Y đưa ra một biện pháp rất đơn giản, nhưng rất hiệu quả. Cuối cùng, Dạ Sở Kỳ phải chịu thua vì một cây kem.

    Dạ Sở Hiên và Lưu Giai Từ hai người bọn họ đem kem ra dụ dỗ cô. Cây kem mát lạnh, có hình con thú gì đó rất đáng yêu, màu sắc thì rất đẹp mắt, lại bay mùi trái cây, rất có sức cám dỗ. Dạ Sở Kỳ đầu hàng, đổi lấy cây kem.

    Dạ Sở Hiên không biết tính tình Dạ Sở Kỳ trẻ con như vậy, chỉ biết cô thích kem mà thôi. Nhưng có vẻ được chạy nhảy khiến cô thay đổi. Một đứa trẻ mới biết đi, tất nhiên sẽ thích đi lung tung để chứng minh nó đã có thể quậy phá.

    Khoảng nửa tháng sau ngày khảo nghiệm, tập đoàn KM đã gửi tới một thông báo. Vì lí do muốn thử độ linh hoạt cũng như cách ứng biến của robot trí tuệ nhân tạo độc lập AL-003, họ muốn cho cô đến trường học tư nhân do họ xây dựng và quản lí. Họ sẽ cử người quan sát các hoạt động của cô tại trường học. Thật ra họ muốn cho cô một công việc, nhưng vì không tìm được môi trường làm việc thích hợp với khả năng nên cần quan sát ưu nhược điểm một đoạn thời gian.

    Dạ Sở Hiên thấy việc này cũng không phải vấn đề lớn nên đã đồng ý. Khi anh nói lại với Dạ Sở Kỳ, cô rất thích thú. Cô muốn biết việc học hiện tại và thế kỉ XXI có bao nhiêu khác biệt. Kiếp trước cô chưa hoàn tất cấp bậc phổ thông trung học, kí chủ thì chưa bao giờ đến trường. Nhìn hướng nào thì cô đồng ý cũng đều hợp lí còn gì?

    Vì thế, Dạ Sở Hiên quyết định để Dạ Sở Kỳ đi học. Anh đã yêu cầu tập đoàn KM giữ bí mật cô là robot và đăng kí nhập học cho cô dưới tên Dạ Sở Kỳ. Yêu cầu được chấp thuận, và Dạ Sở Kỳ có thể đến lớp ngay vào ngày hôm sau.

    Dạ Sở Kỳ nghe tin này vô cùng háo hức. Là đi học đó!
     
  2. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Đến trường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Y Y, trường học là nơi như thế nào? -Dạ Sở Kỳ lẽo đẽo theo sau lưng Tả Y Y, hỏi.

    - Tiểu Kỳ à, - Tả Y Y dừng việc đang làm, quay sang nhìn Dạ Sở Kỳ - đây đã là lần thứ n trong ngày em hỏi câu này rồi. Ngày mai đi thì sẽ biết thôi, em háo hức như vậy để làm gì?

    Dạ Sở Kỳ biết Tả Y Y vì một câu hỏi này sắp phát điên, chỉ đành gật đầu rồi trốn đi. Cô lại theo sau Dạ Sở Hiên, tại phòng thí nghiệm vừa nhìn món đồ anh đang làm vừa hỏi:

    - Anh Hai, trường học là nơi như thế nào?

    "Bùm!"

    Tiếng nổ vang lên lần thứ n khi Dạ Sở Kỳ dùng cùng câu hỏi đó lần thứ n. Gân xanh trên trán Dạ Sở Hiên giật giật mấy cái, anh đem Dạ Sở Kỳ giao cho NR-001, đóng cửa phòng thí nghiệm không cho cô vào. Anh dặn NR-001 hướng dẫn cô mấy thứ cần thiết và trả lời câu hỏi của cô. Mặc dù anh tỏ ra khó chịu như vậy, nhưng trong mắt anh lại toát ra ý cười. Dạo này anh với Lã Phí Điềm hai người cứ ở mãi trong phòng thí nghiệm, không biết là lại muốn chế tác ra cái gì.

    Bị mọi người bỏ rơi, Dạ Sở Kỳ buồn bực ngồi trong phòng. Cô khó chịu nhìn NR-001 lục lọi đống đồ mà Tả Y Y mang về từ mấy hôm trước. Dạ Sở Kỳ hỏi:

    - NR-001, có gì ở đó vậy?

    - Một vài thứ đồ lặt vặt, vi mạch điện tử, và một bộ đồng phục cho cô.

    Dạ Sở Kỳ nghe lập tức có hứng thú:

    - Đồng phục?

    - Đúng vậy. - NR-001 máy móc đáp - Đồng phục do nhà trường gửi tới.

    Nói rồi NR-001 đem đồ bỏ trước mặc Dạ Sở Kỳ, cô tròn mắt kinh ngạc. Thật là quy mô đó nha!

    Bộ đồng phục, được thiết kế theo kiểu cách kì lạ. Một chiếc đầm ngắn khá giống phong cách thủy thủ của thế kỉ XXI với cách thiết kế kín đáo không thiếu sự gợi cảm cùng màu vải như ngôi sao thoắt ẩn thoắt hiện rất sinh động. Đi cùng đó là một chiếc thắt lưng đen có điểm tinh tú sáng tắt hệt như một bầu trời sao dán vào. Chiếc đầm kết hợp với đôi giày gần giống boot cao gót cổ cao nhưng rất mềm bó sát tới tận đùi với những đường hoa văn xanh đậm chất "tương lai" kèm theo tất quần màu trắng trở thành một sự kết hợp hoàn mĩ. Nơ đeo cổ xanh có kẻ caro màu trắng thỉnh thoảng lại phát sáng như đèn neon nhấp nháy. Còn có cả một chiếc đồng hồ trắng mang phong cách thanh lịch rất sang trọng. Nhưng bỏ đi, vì Dạ Sở Kỳ không biết xem đồng hồ.

    Đến nơ, tất, giày, rồi đồng hồ cũng thành đồng phục, quá bất ngờ luôn. Dạ Sở Kỳ thích đến không chịu nổi cứ ngồi ngắm, thật sự rất đẹp mắt!

    Dạ Sở Kỳ một ngày háo hức, đợi đợi chờ chờ mãi, cuối cùng cũng tới ngày mai. Trời ơi, trường học của tương lai đó! Cô cuối cùng cũng có thể từ bỏ thể chế học tập buồn chán của thế kỉ XXI mà cô luôn không thích để được đến một môi trường tốt hơn. Thật hạnh phúc mà!

    Dạ Sở Kỳ tròn mắt đứng nhìn cô gái lạ không cách nào lạ hơn được nữa ở trong gương. Suýt chút cô quên mất cô đã xuyên không, và đây là thân thể của ký chủ.

    Từ lúc xuyên qua tới nay, Dạ Sở Kỳ cũng chưa để ý mặt mình trông ra làm sao. Thời gian rỗi cô thường ngồi đọc tiểu thuyết, đối với vẻ ngoài của mình hoàn toàn không cho là chuyện lớn. Trong nhà lại không có gương treo sẵn, phải mở ra, mà cô cũng lười. Hiện tại nhìn thấy thì tâm tình cũng không tệ lắm. Nhưng kí chủ này..

    Khuôn mặt này có vào phần giống với Dạ Sở Kỳ cô kiếp trước. Chỉ vài phần thôi, bởi kiếp trước dung nhan của cô chỉ tầm trung, còn đây chính là đại mỹ nữ. Lại nghĩ Dạ Sở Hiên bề ngoài xuất sắc như vậy, giá trị nhan sắc của Dạ Sở Kỳ cao cũng không lạ.

    Khuôn mặt nhỏ sắc sảo, xinh đẹp. Đôi mắt bạc mang đầy hiền lành, khả năng rất lớn thu hút người khác. Thân hình thì hoàn hảo, thêm một chút thì mập, ít một ít thì ốm, muốn nhô chỗ nào thì nhô, muốn lõm chỗ nào thì lõm. Tóm lại là một đại mỹ nhân!

    Dạ Sở Kỳ thiết nghĩ, chắc dung mạo ký chủ sẽ không bị thay đổi đi.

    Dạ Sở Kỳ chép miệng. Người đẹp như vậy mà chết sớm, thật tội nghiệp. Dù sao giờ cô cũng xuyên qua rồi, thay cô ta sống tiếp con đường tươi đẹp vậy.

    Tả Y Y xem xét lại Dạ Sở Kỳ. Cô giúp Dạ Sở Kỳ thay quần áo, vì trước giờ Dạ Sở Kỳ quen mặc đồ đơn giản, mấy thứ cầu kỳ này không quen. Nhìn Dạ Sở Kỳ cứ lẩm bẩm, Tả Y Y nhíu mày.

    - Tiểu Kỳ, em sao thế?

    - Không sao. - Dạ Sở Kỳ giật mình, vội đáp - Xong chưa ạ?

    Tả Y Y nghi ngờ nhìn Dạ Sở Kỳ, không thấy có gì khả nghi, quay người đi.

    - Đi thôi, Sở Hiên đợi em ở dưới đó. - Tả Y Y đưa cho cô một túi đồ.

    - Vâng!

    Dạ Sở Kỳ cầm theo túi đồ Tả Y Y đưa cho, lon ton chạy xuống sân. Dạ Sở Hiên đã đợi sẵn ở đó, với một chiếc xe.. Xe gì đây?

    Giống xe ô tô của thế kỉ XXI, nhưng lại không có bánh mà bay lơ lửng. Ngay lập tức phát lệnh tìm kiếm, Dạ Sở Kỳ biết được chiếc xe này bay được nhờ nguyên lí từ trường. Nhưng cái gọi là từ trường của hành tinh này hơi khó hiểu, nên cô vứt qua một bên chờ nghiên cứu sau.

    Dạ Sở Kỳ bước lên xe, chiếc xe lao lên không trung. Cô mắt tròn mắt dẹt nhìn ra ngoài qua cửa xe.
     
  3. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành phố phía dưới mà Dạ Sở Kỳ nhìn thấy rất đông đúc nhộn nhịp. Những căn nhà đơn sắc những màu sắc nhạt nhẽo với hoa văn xanh tương lai đặc trưng điều hòa không ít màu sặc sỡ của những loại cây. Phía dưới đường đi làm bằng chất liệu lạ, chỉ thấy người đi bộ và vài thứ phương tiện giao thông đơn giản mà Dạ Sở Kỳ không biết. Trên trời có nhiều con đường được bọc lại như đường ống nối khắp nơi, trông dễ liên tưởng đến xe lửa của thế kỷ XXI. Xe bay tấp nập, hệt như trong phim khoa học viễn tưởng kiếp trước cô vẫn hay xem. Và cao hơn còn có mấy loại phương tiện giao thông đồ sộ khác.

    - Tuyệt lắm đúng không? - Dạ Sở Hiên cười nói.

    Dạ Sở Kỳ gật đầu, chăm chú nhìn bên ngoài. Dạ Sở Hiên cười, nhấn ga chạy nhanh. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đáp xuống tại một công trình kiến trúc đồ sộ trên không trung. Dạ Sở Kỳ xuống xe, hệ thống nhanh chóng phân tích.

    Đây là trường tư phổ cấp, dạy toàn bộ các khối lớp. Nó nằm ở trung tâm, vô cùng rộng lớn. Kiến trúc rất tỉ mỉ, đậm chất "tương lai" với sân trường nằm cách không một đoạn so với dãy phòng học được nối bằng mấy miếng đá bay lơ lửng làm đường qua. Phòng học sơn trắng với vài vạch xanh, dưới đất lát gạch trắng toàn bộ đến nỗi ngoài mấy bồn hoa hay cây cối ra thì không có một hạt cát nào. Nhắc tới cây cối, nhiều vô số đến nỗi đếm cũng không hết, hoa thì bạt ngàn. Học sinh thì khỏi bàn, đông như kiến.

    Dạ Sở Kỳ choáng ngợp trước khung cảnh này, nhanh chóng bước vào trong. Thấy cô đã vào trong, Dạ Sở Hiên cho xe rời đi.

    Dạ Sở Kỳ đi dạo quanh trường, đột nhiên tiếng chuông vang lên làm cô giật mình. Các học sinh liền vào lớp của mình, Dạ Sở Kỳ lẩm bẩm mắng mình:

    - Thật là.. cái tội tò mò. Đáng lẽ phải tìm phòng hiệu trưởng trước chứ! Giờ thì ai cũng vội chạy vào lớp, làm sao đây?

    Dạ Sở Kỳ cũng là người thông minh, liền định kéo một người lại hỏi. Nhưng liền lúc đó, có một tiếng gọi làm cô ngừng lại:

    - Hy Mã Kỳ!

    Dạ Sở Kỳ quay đầu lại thì mới nhận ra mình vấp phải một sai lầm rất lớn.

    Cô là Dạ Sở Kỳ, không phải Hy Mã Kỳ đây.

    Dạ Sở Kỳ vừa nhận ra sai lầm của mình, liền quay mặt đi, tự mắng bản thân sơ xuất. Nhưng cũng không trách được, vì cô vẫn chưa quen với tên mới. Ở nhà thì mọi người gọi cô là tiểu Kỳ, chẳng khác gì tên của kiếp trước. Thế nên cô chưa quen với cái tên này. Vậy mà có người gọi tên kiếp trước mà cô vốn đã quen, không quay lại mới lạ.

    Người mới gọi là một chàng trai, xem chừng lớn hơn Dạ Sở Kỳ một chút. Hắn có khuôn mặt siêu cấp đẹp trai, làn da trắng và thân hình chuẩn. Khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén hẹp dài, hàng mi công với đôi mày tấn duật. Chiếc mũi cao cùng với đôi môi mỏng đang tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Nói chung là đúng chất nam thần. (bạn đọc thông cảm, tg không biết nên miêu tả thế nào)

    Hắn thấy Dạ Sở Kỳ quay đi, vội vàng chạy tới nắm tay cô kéo lại.

    - Hy Mã Kỳ, tại sao em lại trốn tránh anh? Anh đã tìm em rất lâu rồi.

    Dạ Sở Kỳ bối rối quay lại, cố rút tay ra. Cô cúi đầu.

    - Xin lỗi anh, nhưng tôi không phải Hy Mã Kỳ. Anh nhận nhầm người rồi.

    Dạ Sở Kỳ cúi đầu, dáng bộ lúng túng giống như đang vụng về phân bua. Hắn nhìn cô, nhíu mày. Sao có thể nhầm được? Giống đến cả dáng người, rồi còn dáng bộ. Thế gian này có người giống nhau đến vậy sao?

    - Em đừng trốn tôi nữa. Chẳng lẽ thế gian này lại có hai người giống nhau như đúc sao? Lời nói dối của em thật không có cơ sở!

    Dạ Sở Kỳ nhíu mày. Người này nói chuyện thật không biết lý lẽ. Cô biết là làm cho hắn hiểu nhầm nên đã xin lỗi. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ không vui. Cô rút tay ra, lạnh lùng nói:

    - Xin lỗi, tôi không phải Hy Mã Kỳ. Hơn nữa, tôi cũng không nhớ đã gặp anh. Thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

    - Nếu như không phải Hy Mã Kỳ, vậy em là ai chứ? - Hắn vẫn cố níu kéo.

    - Tôi? - Dạ Sở Kỳ giật mình, suy nghĩ một chút rồi đáp - Tôi là Dạ Sở Kỳ.

    - Dạ Sở Kỳ? - Hắn ngẩn người. - Cũng có một chữ "Kỳ"..

    Dạ Sở Kỳ bỏ đi. Cô đã quyết định từ bỏ quá khứ, lựa chọn bản thân là Dạ sở Kỳ. Hiện tại cô sống là Dạ Sở Kỳ, không được để quá khứ chen vào hiện tại. Nếu sớm biết trước cái này, có lẽ..

    Hắn thất vọng đứng nhìn cô đi vào dãy phòng học rộng lớn, thở dài. Nhưng liền đó, cô lại xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn nhất thời vui mừng. Có điều hắn còn chưa nói gì, cô đã hỏi:

    - Xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng có thể cho tôi hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu không?

    Hắn nghe câu nói của cô, dở khóc dở cười. Là vì vậy nên cô quay lại phía anh sao?

    - Đi thẳng hướng đó - Hắn chỉ qua một hướng - rồi rẽ phải. Phòng số 192.

    - Cảm ơn anh.

    Cô cười, nắm cánh tay phải hắn lắc lắc rồi chạy theo hướng hắn chỉ. Đúng thật là may mắn mà!

    Hắn nhìn theo cô, tay trái hắn sờ tay phải, mỉm cười.

    - Nếu em không nhớ anh, vậy chắc là anh sẽ làm em nhớ rồi.
     
  4. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Trường học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạ Sở Kỳ tìm thấy phòng hiệu trưởng, gõ cửa.

    - Vào đi. - Bên trong vọng ra giọng nói nghiêm nghị.

    Dạ Sở Kỳ mở cửa bước vào. Trên bàn làm việc là một người đàn ông trung niên. Ông ta đẩy chồng tài liệu qua một bên, tay sửa lại kính nhìn Dạ Sở Kỳ.

    - Em là Dạ Sở Kỳ, người mà tập đoàn KM đã ra mặt bảo đảm về lí lịch để đăng ký nhập học?

    - Vâng. - Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

    Người đàn ông nhìn Dạ Sở Kỳ một hồi. Sau đó ông mở ngăn bàn lấy một tập tài liệu máy, mở ra tìm kiếm gì đó. Sau đó ông tắt và đặt lại chỗ cũ.

    - Họ đã chọn sẵn lớp cho em. Dù sao đó cũng là tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới, cũng là họ thành lập trường, tôi không phản đối nếu họ đem danh dự bảo đảm cho lí lịch của em. Lớp của em là lớp S1, lầu 5, phòng số 562. Em có thể đi.

    Nói rồi ông thầy hiệu trưởng lại quay lại làm việc. Từ ngoài cửa, một quả cầu máy bay vào, bay vòng vòng trước mặt Dạ Sở Kỳ, ra dấu đi theo. Cô đi theo nó, tranh thủ ngắm nhìn xung quanh.

    Quả cầu trắng dẫn Dạ Sở Kỳ đi tới một tấm ván tròn màu trắng thật lớn. Cô đứng lên trên, một dãy số từ 1 đến 143 hiện lên. Dạ Sở Kỳ nghĩ đây có lẽ là thang máy nên nhấn số 5, lập tức miếng sắt này phóng lên với tốc độ chóng mặt.

    Khi nó dừng lại, Dạ Sở Kỳ vội bước ra ngoài, lảo đảo mấy vòng rồi cố gắng ổn định lại dáng bộ. Quả cầu máy dẫn cô tới đây, phát ra một chuỗi các thứ tiếng máy móc rồi bay đi mất. Bộ máy của Dạ Sở Kỳ nhanh chóng phân tích âm thanh, dịch nghĩa: "Đây là tầng năm, phòng của cô nằm trong số các phòng trên hành lang. Chúc may mắn!"

    - Đồng loại nên dịch được lời nói hả? - Dạ Sở Kỳ chép miệng.

    Dạ Sở Kỳ vừa đi vừa nhìn vào số phòng trên hành lang rộng lớn. Cô thầm chửi rủa cái nơi này, thật đáng ghét. Rộng quá làm gì chứ?

    Chịu thua, Dạ Sở Kỳ mở hệ thống, nhờ quét qua sơ đồ các phòng. Ở nhà, Dạ Sở Hiên đang làm việc, nhìn thấy thông báo gửi về, cười thích thú. Đúng là lần đầu tiên ra khỏi nhà có nhiều rắc rối mà. Nếu không có hệ thống máy tính hỗ trợ, không biết cô sẽ làm gì nữa.

    Sơ đồ được gửi vào bộ nhớ, Dạ Sở Kỳ theo đó nhanh chóng đi tới phòng 562. Cô đứng lấp ló bên ngoài nhìn vào phòng học rộng rãi. Không có bảng đen phấn trắng gì cả. Trước mặt các học sinh là màn hình máy tính ảo, và bảng cũng giống vậy. Hệ thống học tập ở đây đều rất tối tân, học sinh cũng rất nghiêm túc học. Giáo viên ngoại trừ giảng dạy, không hề có hoạt động gì khác.

    Dạ Sở Kỳ nhìn giáo viên đang giảng dạy, và hệ thống nhanh chóng tìm kiếm lí lịch của người này.

    Lục Hà Di, một giáo sư phần mềm xuất sắc đã từng học qua rất nhiều các ngành nghề, một trong những giáo viên xuất sắc nhất của nhà trường. Là một người phụ nữ trung niên, nhưng cô không hề mất đi vẻ đẹp mà ngày càng thành thục.

    Nhanh chóng, Lục Hà Di phát hiện Dạ Sở Kỳ lấp ló trước cửa, cô dừng lại.

    - Em vào đây.

    Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn nghe lời bước vào.

    - Em là học sinh lớp nào? Sao lại đứng đây? -nCô nghiêm khắc hỏi.

    - Em là học sinh mới. - Dạ Sở Kỳ lễ phép - Thầy hiệu trưởng nói lớp của em ở đây, nhưng đang trong tiết học nên em không dám vào.

    Vẻ mặt của Lục Hà Di dịu đi, vì sự lễ phép của Dạ Sở Kỳ mà cô phần nào cảm thấy thích cô bé này. Cô nhẹ nhàng bảo:

    - Em tự giới thiệu với lớp và chọn chỗ ngồi đi. Sau đó thì cùng học.

    Dạ Sở Kỳ vâng lời, quay xuống nở nụ cười.

    - Xin chào mọi người, tôi tên là Dạ Sở Kỳ, học sinh mới. Hi vọng mọi người giúp đỡ trong thời gian tới.

    Nói rồi Dạ Sở Kỳ cúi đầu. Lục Hà Di chỉ xuống dưới, sau đó trực tiếp giảng dạy. Dạ Sở Kỳ vội vã chạy xuống một vị trí trống trong lớp. Các bàn của học sinh rất lớn, có bàn phím và một màn hình ảo. Các bàn cách xa nhau nên học sinh cũng không nói chuyện ồn ào được. Bàn học có ghi thông tin và hồ sơ của học sinh, khi Dạ Sở Kỳ tới ngồi, chỉ cần nhập tên toàn bộ thông tin đã hiện lên. Cô ngồi nghiêm túc, lén lút đưa mắt nhìn quanh.

    Ở đây ai cũng có khuôn mặt nghiêm nghị, rất trí thức luôn. Dạ Sở Kỳ hơi xấu hổ với thái độ của mình, quyết định nghiêm túc nghe giảng. Có điều chương trình học này căn bản..
     
  5. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Kết bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Lục Hà Di gấp tập tài liệu lại và ra khỏi lớp. Dạ Sở Kỳ tắt màn hình máy tính và bàn phím ảo được phát từ quả cầu nhỏ trên bàn, nằm dài. Mấy thứ kiến thức này hoàn toàn khác xa những gì cô đã từng học, hoàn toàn chưa biết qua. Cũng may đầu óc robot của cô không cần nhồi nhét mấy cái này vào, nếu không thì đảm bảo cô trốn đi luôn cho coi.

    Chương trình học này chính là chương trình học cuối cùng của chương trình học tối đa của một học sinh. Ở độ tuổi mười sáu thì người dân đã có quyền công dân, có khả năng tự lập và tự chịu trách nhiệm. Bởi vì thời gian ở đây khác ở Trái Đất cũ, một năm dài hơn, vì thế người ở đây so độ tuổi thật ra có vẻ nhỏ nhưng đã là lớn hơn rồi.

    - Này học sinh mới!

    Tiếng gọi làm Dạ Sở Kỳ rời khỏi suy nghĩ của mình mà nhìn lên. Một nhóm học sinh nữ của lớp xúm quanh bàn cô, nhìn. Cô ngồi dậy, tròn mắt ra ý hỏi.

    - Dạ Sở Kỳ, đúng không?

    Dạ Sở Kỳ gật đầu, càng khó hiểu. Cô nghiêng đầu, mắt mở to thắc mắc. Thái độ này là gì nhỉ? Chẳng lẽ ma cũ bắt nạt ma mới?

    Một cô bạn từ đám người, lao tới ôm Dạ Sở Kỳ là cô chết sững.

    - Trời ơi, đáng yêu quá đi!

    Dạ Sở Kỳ vẫn ngồi vững, nhưng chưa kịp tiếp thu. Ngay cả máy tính cũng không phân tích được hành động này luôn.

    - Anh Anh, không phải đã nói là dọa cậu ấy một chút sao? -Một cô khó chịu nói.

    Một đám con gái bày vẻ mặt tức giận, nhưng trong mắt rõ ràng đều đang vui vẻ. Cô gái được gọi là Anh Anh cười hì hì, quay qua Dạ Sở Kỳ.

    - Mình là Vũ Anh Anh, rất vui đường làm quen.

    Dạ Sở Kỳ lúc này mới hiểu, cười gật đầu. Mấy cô bạn xúm xít quanh cô, mỗi người nói một câu.

    - Cậu đến từ đâu?

    - Cậu bao nhiêu tuổi?

    - Tóc cậu mượt thật đó!

    - Mặt cậu cứ như là búp bê vậy, đáng yêu quá!

    - Cậu..

    Dạ Sở Kỳ đây là lần đầu biết tới bạn bè. Cô trước giờ ít giao tiếp, kiếp trước cũng chỉ làm quen qua loa được mấy người, không biết thế nào là đám đông náo nhiệt.

    Tới giờ nghỉ trưa, tất nhiên phải ăn trưa. Dạ Sở Kỳ ngồi cùng đám bạn mới, cười đùa vui vẻ. Tương lai cũng thật tốt, mọi người đều rất thân thiện.

    - Sở Kỳ, chiều nay đi đâu chơi không? - Anh Anh hỏi.

    - Đi chơi? - Dạ Sở Kỳ tròn mắt.

    - Đúng rồi đó. Chiều nay ở khu số 4 của /Khu Bầu Trời/ có chiếu trò chơi mới đây.

    Dạ Sở Kỳ nghe có chút không hiểu, nghĩ nghĩ một hồi lại lắc đầu.

    - Không được.

    Vũ Anh Anh nhíu mày, tỏ ra không vui. Một cô bạn vỗ đầu Vũ Anh Anh an ủi, Vũ Anh Anh khoác tay Dạ Sở Kỳ, nũng nịu hỏi:

    - Sao thế? Không thích đi chơi với bọn mình hả?

    Dạ Sở Kỳ gượng cười.

    - Mình không biết đường, với lại anh mình sẽ không cho đi đâu.

    Vũ Anh Anh mày càng nhíu chặt. Theo Dạ Sở Kỳ nói, cô mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi mà ra khỏi nhà cũng còn cần có người cho phép sao? Không phải quá ẻo lả chứ?

    - Cậu đúng là giống một con búp bê thủy tinh được nâng niu mà!

    Dạ Sở Kỳ chỉ cười không đáp, nhưng ánh mắt toát ra vẻ buồn. Nếu không phải cô là robot, cần được giám sát cẩn thận, thì có lẽ Dạ Sở Hiên cũng sẽ để cô tự do tìm hiểu thế giới.

    Đợi ổn định việc với tập đoàn tài chính KM, Dạ Sở Kỳ cô sẽ tự tìm cho mình một lối đi riêng. Chỉ sợ.. tốn không ít thời gian..
     
  6. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Hạ Cảnh Dực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạ Sở Kỳ vui vẻ hướng phía cổng trường chạy ra. Không biết Dạ Sở Hiên đã tới chưa, nhưng cô rất háo hức muốn kể anh nghe những gì cô đã trải qua trong hôm nay.

    Một bàn tay kéo Dạ Sở Kỳ dừng lại, làm cô suýt ngã. Thêm một chút lực, lập tức cô nằm trong lòng một người nào đó.

    - Cẩn thận chứ, đây là /Khu Bầu Trời/ đấy!

    Dạ Sở Kỳ nhìn xuống dưới, nuốt nước bọt. Cô quên mất sân trường cùng dãy phòng học nằm cách không với vài miếng đá lơ lửng. Chợt nhớ mình đang trong vòng tay người ta, cô liền giật mình quay lại. Là người lúc sáng.

    Tư thế hai người đang tương đối ái muội, làm thu hút không ít ánh mắt. Cô tay ôm lấy cổ hắn, còn tay hắn thì ôm dưới eo cô, xem chừng muốn giở trò.

    Dạ Sở Kỳ liền đẩy anh ta ra, bối rối cúi đầu. Cô gượng cười, lúng túng nói:

    - Xin lỗi.. À không, cảm ơn anh đã giúp tôi.

    Người kia hơi cười, rút tay lại lùi một bước. Dáng vẻ hắn tỏ ra không có ý xấu.

    - Không sao, phía dưới đã có một lớp năng lượng bảo vệ rồi, chỉ là ngã sẽ rất đau. - Hắn cười - Dạ Sở Kỳ đúng không? Tôi là Hạ Cảnh Dực.

    Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu nhìn, hơi ngạc nhiên vì người này biết tên mình. Dạ Sở Kỳ cảm thấy người này khá đáng tin. Phát động tìm thông tin một chút, con trỏ hình tròn trên hệ thống tầm nhìn robot liền chỉ vào trước mặt anh ta, thông tin hiện lên.

    Hạ Cảnh Dực, mười tám tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn tài chính KM. Sớm được xác định sẽ thừa kế gia sản khổng lồ của Hạ gia, cùng ngoại hình điển trai, hắn trở thành nam thần số một trong mắt các cô gái.

    Dạ Sở Kỳ giật mình. Con trai chủ tịch tập đoàn tài chính KM, hẳn là người giám sát cô. Cô nên cẩn thận mới được.

    - Chào anh.. - Dạ Sở Kỳ lúng túng.

    - Sở Kỳ!

    Tiếng gọi như cọng rơm cứu mạng Dạ Sở Kỳ, cô liền quay lại. Là Vũ Anh Anh.

    - Đó là bạn của tôi. Tôi xin phép đi trước.

    Dạ Sở Kỳ luống cuống nói lời chào Hạ Cảnh Dực, nhanh chân chạy trước. Hắn có chút không vui nhìn qua Vũ Anh Anh. Tới chỗ Vũ Anh Anh, cô vội kéo đi. Vũ Anh Anh đẩy tay cô.

    - Sao thế hả? Quen được với nam thần lãnh ngạo số một trường ta, còn muốn giấu sao?

    - Không có! - Dạ Sở Kỳ vội giải thích - Chỉ là anh ta giúp đỡ mình chút thôi..

    Vũ Anh Anh bĩu môi, không nói nữa. Hạ Cảnh Dực cũng đâu phải người sẽ giúp người khác chứ.

    Có tiếng còi xe, Dạ Sở Kỳ nhìn lên. Tả Y Y giơ tay vẫy chào cô, cô liền bỏ qua mấy cái suy nghĩ vớ vẩn, chào Vũ Anh Anh rồi vội chạy lại.

    - Thế nào? - Tả Y Y hỏi - Hôm nay tuyệt chứ?

    - Tốt lắm luôn ạ.

    Dạ Sở Kỳ cười đáp. Dạ Sở Hiên cho xe rời đi, chú ý lắng nghe cô em gái ríu rít kể chuyện:

    - Bạn bè rất tốt với em, nhất là Anh Anh. Em chung tổ với cô ấy, lúc giải lao, bọn em..

    Không khí đang rất tốt, còn có tiếng nhạc nhỏ nhẹ. Hạ Cảnh Dực tỏ vẻ tâm tình không tệ, Tả Y Y thì vẫn giữ vững nụ cười.

    - Em còn gặp Hạ Cảnh Dực..

    "Két!"

    Chiếc xe đột nhiên dừng lại làm Dạ Sở Kỳ hơi ngã về trước. Tả Y Y tắt nụ cười, ngồi yên tĩnh. Dạ Sở Hiên quay lại nhìn Dạ Sở Kỳ.

    - Hạ Cảnh Dực, con trai chủ tịch tập đoàn tài chính KM?

    - Vâng - Dạ Sở Kỳ ngây thơ gật đầu - Sao thế ạ?

    Dạ Sở Hiên trầm mặc một đoạn.

    - Em cẩn thận một chút, nghe nói tên đó rất ghét robot.

    Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên, quay qua liền thấy Tả Y Y gật gù. Thấy hơi lạ, nhưng cô cũng gật đầu không nói gì thêm. Dạ Sở Hiên lại tiếp tục cho xe chạy. Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà.
     
  7. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Hết năng lượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nhà, Lưu Giai Từ và La Tử Ân đang ngồi xem màn hình chiếu ra ảnh ảo bốn chiều. Thấy cô về, hai người cũng chẳng nói gì. Dạ Sở Hiên cởi áo khoác đưa cho NR-001, chỉ xuống bếp.

    - Anh có mua kem cho em, ở dưới bếp..

    Dạ Sở Hiên nói chưa hết câu, đã không thấy bóng dáng của Dạ Sở Kỳ đâu nữa. Anh cười cười lắc đầu, tiến về phía ghế cùng La Tử Ân và Lưu Giai Từ. Tả Y Y đưa đồ cho NR-001 cầm, trở về phòng.

    Dạ Sở Kỳ xuống bếp, làm vài thao tác mở tủ lạnh. Có điều tủ lạnh hơi lớn, màu sắc cũng có chút loạn nên cô lục lọi nửa buổi vẫn chưa ra.

    Nghe tiếng bước chân, Dạ Sở Kỳ ló đầu ra. Thấy NR-001 đi xuống cô cũng chỉ là nhìn một cái rồi lại tiếp tục công việc. NR-001 đem đồ đặt trên bàn, tới gần.

    - NR-001, cô biết kem ở đâu không? - Dạ Sở Kỳ hỏi.

    - Ngăn lạnh số ba. - NR-001 đáp ngắn gọn.

    Theo lời NR-001, Dạ Sở Kỳ cuối cùng cũng tìm ra kem của mình, vui vẻ ngồi xuống bắt đầu ăn. NR-001 đem đồ sắp xếp lại một chút, sau đó bắt đầu sơ chế. Dạ Sở Kỳ ngồi bên cạnh, vừa ăn vừa quan sát chăm chú.

    Ăn xong, cô đem kem còn thừa bỏ lại trong tủ lạnh, lại định ngồi xuống xem NR-001 nấu ăn. Trong mắt cô đột nhiên xuất hiện hàng loạt thông tin. Bình thường thì cô tối giản hóa tầm nhìn robot, vì thế rất nhiều thông tin bị ẩn. Con trỏ tròn nhận dạng không thể ẩn, nó tự xuất hiện và tra thông tin, nhưng nếu cô không yêu cầu thì thông tin cũng bị ẩn.

    Hiện tại thì lại hiện lên rồi.

    Tầm nhìn của cô đột nhiên xuất hiện hiện tượng lạ, chớp hiện chớp tắt. Dạ Sở Kỳ hoảng hốt, chưa kịp nói gì thì tầm nhìn thu hẹp lại. Tay chân cô cứng lại, nằm ngoài tầm kiểm soát và không hoạt động được. Trước mắt cô hiện lên dòng chữ máy móc: [Năng lượng sắp cạn. Tiến nhập trạng thái ngừng hoạt động] .

    Trước mắt Dạ Sở Kỳ tối đi, sau đó cảm nhận cơ thể rơi xuống. Nhận thức của cô đột ngột bị cắt bởi một luồng điện.

    Trên phòng khách.

    - Anh đang nghĩ thiết lập thêm chế độ tiết kiệm năng lượng. - Dạ Sở Hiên hoàn toàn không chú ý thứ hai người kia đang xem, trầm ngâm.

    La Tử Ân tỏ vẻ sẽ không tham gia bàn luận vấn đề này. Lưu Giai Từ vẫn chăm chú xem và tất nhiên là biết Dạ Sở Hiên đang nói về cái gì.

    - Cũng chẳng có gì lạ. Dù sao hết năng lượng là đòn chí mạng của tiểu Kỳ mà, tiết kiệm một đoạn đảm bảo an toàn hơn. Em đã nghĩ đề xuất với anh.

    Dạ Sở Hiên từ chối cho ý kiến. Anh đang chìm vào suy nghĩ riêng. La Tử Ân nhàm chán đem chân Dạ Sở Hiên làm thành vật gác chân, nhưng bị đá xuống. La Tử Ân lại dựa người qua Lưu Giai Từ.

    - Thứ đồ chơi này không được. Hiệu ứng tệ quá. - Lưu Giai Từ nhíu mày nhận xét thứ mình đang xem.

    La Tử Ân gật đầu tán thành. Dạ Sở Hiên nhìn qua một cái, hoàn toàn không tỏ vẻ sẽ tham gia cho ý kiến.

    Dưới bếp có tiếng báo động.

    Dạ Sở Hiên giật mình, vội chạy xuống bếp. Em gái anh còn ở dưới đó, sao lại có báo động?

    Dạ Sở Kỳ nằm dưới đất, mắt mở lớn và không cử động. NR-001 đứng cạnh cô, mắt lam chậm rãi xoay chuyển. Đối với NR-001, những trường hợp như thế này này là quá nghiêm trọng để nó có khả năng giải quyết. Nó có thể tự kết nối sạc, nhưng không thể nhận biết robot khác hết năng lượng cũng như sạc cho robot khác. Hơn nữa Dạ Sở Kỳ cũng không phải robot.

    Đối với Dạ Sở Kỳ, hết năng lượng là vô cùng nguy hiểm. Hầu hết các bộ phận trên cơ thể của cô đều được thay thế hoặc hỗ trợ bằng máy móc. Hoạt động của những thứ máy móc này là dựa trên vi mạch chính được cấy ghép ở não bộ của cô. Theo lí thuyết, vi mạch điện tử này có cùng chức năng và đồng nhất hoạt động với não bộ, nghĩa là cùng não bộ điều khiển các hoạt động sống của cơ thể. Nó nghe theo sự điều khiển của não, và hoạt động của não cũng phụ thuộc vào nó. Nếu như hết năng lượng, vi mạch này sẽ ngừng hoạt động, bộ não của cô phụ thuộc vào nó cũng sẽ ngưng hoạt động. Tuy việc não ngưng hoạt động, tức chết não, không phải khiến người ta chết hoàn toàn, nhưng đã là rơi vào tình trạng nguy hiểm. Thời gian kéo dài thì đồng nghĩa với việc các bộ phận trên cơ thể được thay thế bằng máy móc của Dạ Sở Kỳ cũng sẽ ngừng hoạt động một thời gian dài, kể cả tim. Khi đó hậu quả lớn nhất tự nhiên sẽ là cái chết.

    Vì vậy, Dạ Sở Kỳ phải sạc năng lượng trước khi tắt nguồn hoặc được sạc năng lượng sớm nhất sau khi tắt nguồn để đảm bảo hoạt động sống.
     
  8. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Sạc năng lượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạ Sở Kỳ đang nằm trong trạng thái vô thức, một luồng điện chạy qua cơ thể làm cô tỉnh lại. Cảm giác bị giật tê người này làm cô nhớ lần đầu tiên tới đây, ngày mà cô xuyên qua, ngày mà Robot android the and AL-003 khởi động thành công, cũng là ngày mà cô có một gia đình mới, một cuộc sống mới.

    Nhưng cảm giác bị giật lúc này của cô, không giống lúc trước. Lúc trước cảm giác của cô chỉ là giống như bị tĩnh điện vào mùa đông, hiện tại thì là thật sự là bị giật đến quay cuồng cả nhận thức, kèm theo còn có cảm giác đau khắp người.

    Dạ Sở Kỳ cắn môi, chậm rãi mở mắt. Cô cố gắng nhìn rõ, con trỏ trong tầm nhìn robot chỉ loạn.

    Đây là phòng nghiên cứu?

    Chỗ Dạ Sở Kỳ đứng, là chỗ ngày trước cô đứng, khi vừa được khởi động. Vị trí này là trung tâm phòng nghiên cứu, bậc cao nhất. Xung quanh khá gọn gàng, chỉ là ở một góc phòng có một đống máy móc lộn xộn.

    Dạ Sở Kỳ muốn bước xuống khỏi vị trí mình đang đứng, nhưng có thứ gì đó giữ lại làm cô không động đậy được. Lúc này cô mới để ý, người cô đều bị dây điện quấn lấy. Dạ Sở Kỳ vùng vẫy, muốn thoát khỏi đống dây gây ra cảm giác điện giật khó chịu này. Nhưng càng cử động, các khớp trên cơ thể cô càng truyền tới cảm giác đau đớn. Cánh tay của cô đầy cổng kết nối, trên cổ cũng có. Cảm giác đau ở cổ khiến cô muốn điên lên được, càng vùng vẫy.

    Cánh cửa phòng nghiên cứu đột nhiên mở ra, một người bước vào.

    - Tiểu Kỳ, em dậy rồi?

    Dạ Sở Kỳ đưa mắt uất ức nhìn tới Tả Y Y, muốn nói mà không nói được. Tả Y Y lại bộ máy điều khiển gần đó, xem xét qua một chút các dữ liệu, lại nói:

    - Em chịu khó một chút, khi nào năng lượng đầy thì chị sẽ ngắt nguồn điện cho em.

    Hóa ra là sạc năng lượng. Dạ Sở Kỳ lúc này mới chú ý, trên một góc tầm nhìn, nơi biểu thị số lượng năng lượng mà cô thường không chú ý đến. Ở đó, mức biểu thị năng lượng đang dần tăng lên. Hiện tại đã sạc được 30% năng lượng.

    Chỉ mới 30% thôi sao? Còn phải chờ đến bao giờ?

    Dạ Sở Kỳ đành nhắm mắt cắn răng chịu đau, không dám vùng vẫy nữa. Từng luồng điện chạy vào cơ thể làm cô khó chịu đến sắp phát điên, nhưng nhờ không cử động nên không còn đau. Một bàn tay vỗ nhẹ trên đầu cô, vuốt tóc cô. Rồi giọng Tả Y Y dịu dàng nói:

    - Xin lỗi, tiểu Kỳ. Mặc dù biết lúc sạc năng lượng sẽ rất đau, nhưng bọn chị vẫn không nghĩ ra cách nào khác để sạc năng lượng nhanh hơn.

    Dạ Sở Kỳ không nói gì, mà muốn cũng không nói được. Cô cắn môi, ngón tay khẽ động rồi lại thôi. Những sợi dây điện kết nối vào người cô hơi giật, rồi lại lặng yên làm tiếp công việc của nó. Phòng nghiên cứu nhất thời trở nên yên tĩnh.

    Trong lúc sạc năng lượng, ý thức Dạ Sở Kỳ bị những luồng điện liên tiếp thay phiên làm cho mơ hồ, thi thoảng chỉ nghe được những tiếng bước chân và tiếng máy móc hoạt động. Cứ vậy đến tận sáng hôm sau, qua hơn mười hai tiếng đồng hồ từ lúc cô hết năng lượng, năng lượng của cô chỉ vừa mới được sạc khoảng 45%.

    Sạc lâu như vậy..

    - Sắp đến giờ đi học rồi, vẫn chưa sạc xong sao? - Giọng của Dạ Sở Hiên.

    - Để hoạt động nhiều trong môi trường tự nhiên tốn nhiều năng lượng hơn chúng ta nghĩ. - Tả Y Y đáp lời. - Còn lâu lắm.

    - Ngay từ đầu em đã nói là nên sạc mỗi ngày rồi. - Lã Phí Điềm không mặn không nhạt nói.

    - Sau này có lẽ nên ứng dụng hệ thống sạc tự động. - Lưu Giai Từ trầm ngâm.

    - Nếu sạc nhiều thì các tế bào sẽ không chịu nổi, gây ra biến đổi. - La Tử Ân hừ một tiếng.

    - Sau này nên cải tiến tiểu Kỳ, tránh rắc rối này. - Khâu Thiết Hàn đưa ra kết luận.

    Mọi người đều im lặng, hướng ánh mắt tới cô gái nằm giữa một đống dây điện máy móc. Coi như đều là âm thầm tán thành ý kiến này. Lát sau, có tiếng thở dài, Dạ Sở Hiên nói:

    - Bảo NR-001 gửi bản xin phép cho tiểu Kỳ đi. Trong ngày hôm nay có lẽ sẽ chưa sạc xong đâu. Phí Điềm, DP-002 thế nào rồi?

    Lã Phí Điềm rời mắt khỏi Dạ Sở Kỳ, tay lướt nhẹ trên không khí mở ra một màn hình máy tính ảo. Anh đưa tay gõ gì đó, một tiếng "píp" vang lên.

    - DP-002 đã sửa chữa và cải tiến được 95%, sắp hoạt động lại được rồi. Hệ thống đang hoàn thành những bước cuối cùng, tổng hợp và khôi phục thông tin.

    - Reset đi, chỉ giữ lại những thông tin quan trọng thôi, còn lại thì đều xóa hết. - Dạ Sở Hiên nhìn chằm chằm Dạ Sở Kỳ, đạm bạc nói.

    - Reset thì không thành vấn đề. Hệ thống đang lọc thông tin, sẽ sớm hoàn thành. Sở Hiên, DP-002 và NR-001 là Robot android bản chuẩn, lấy dữ liệu từ cả hai có thể cải tiến bộ máy của AL-003 là ý kiến không tệ. Nhưng em thấy, không thể ứng dụng quá nhiều hệ thống người máy vào người của tiểu Kỳ. Như vậy sẽ làm mất tự nhiên, con bé sẽ gặp khó khăn trong việc điều khiển cơ thể.

    Nghe nhận xét của Lã Phí Điềm, Dạ Sở Hiên gật đầu. Tả Y Y đột nhiên nói:

    - Người của tập đoàn KM gửi tin đến, nói là muốn kí hợp đồng.

    - Sao lại nhanh như vậy? - Dạ Sở Hiên ngạc nhiên - Không phải họ muốn theo dõi thêm sao? Tiểu Kỳ đi học chỉ mới một ngày thôi mà.

    - Bên đó nói là chưa thừa nhận sản phẩm Robot Android the and AL-003, nhưng muốn kí hợp đồng hợp tác giữa họ với chúng ta, nghiên cứu một loại robot chuyên dụng khác.

    - Tập đoàn KM lại đưa ra sản phẩm mới sao? - La Tử Ân nhíu mày.

    - Em không rõ lắm. - Tả Y Y nhìn màn hình, lắc đầu.

    - Chúng ta tới đó trước đã.

    Dạ Sở Hiên vừa nói, bước chân đi ra ngoài, năm người còn lại nhìn nhau, cùng bước theo.
     
  9. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Tìm người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Cảnh Dực gối tay nằm trên chiếc giường rộng lớn với lớp nệm dày màu xám trắng. Hắn nhìn trên mà hình ảo trước mặt, lướt qua xem những bước hình trên đó. Những bức hình đều có một cô gái, đó chính là Dạ Sở Kỳ.

    Đôi mắt màu bạc thật kì lạ, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, vẻ mặt tròn trĩnh đáng yêu, thân hình hoàn mĩ, và dáng bộ ngây ngô ngốc nghếch. Với ngoại hình đó, mọi người gọi Dạ Sở Kỳ là búp bê thủy tinh, và cô nhanh chóng trở thành cô gái nổi tiếng khắp trường.

    - Dáng bộ có khác, ngốc nghếch đến vậy, không giống như cô ấy lúc trước. Nhưng có lẽ nào đúng là cô ấy?

    Hạ Cảnh Dực nắm chặt tay, mắt nhìn vào bức hình Dạ Sở Kỳ, suy nghĩ. Ánh mắt hắn có một chút tưởng niệm, nhiều thêm một chút đau thương.

    - Em ở đâu, tiểu Kỳ? Có phải là em..

    Trong hồi ức của Hạ Cảnh Dực, cô gái hắn yêu, rất lanh lợi, rất năng động, còn biết giả ngốc để được hắn che chở.

    Sắp nhớ đến phát điên thì gặp lại..

    Nhưng dựa vào tính cách đa nghi cùng với cẩn trọng của hắn, chuyện này không đời nào sẽ là một câu chuyện bình thường được, nhất định có ẩn tình. Hắn đã cho điều tra rất lâu rồi, lại không có tìm thấy. Lúc này đột ngột xuất hiện, không phải rất đáng nghi sao?

    Dù hắn không muốn nghi ngờ chút nào.

    Hạ Cảnh Dực tắt máy, rời khỏi giường. Hắn ra khỏi phòng, xuống phía dưới nhà.

    Nhà của Hạ Cảnh Dực tất nhiên là rộng lớn. Hắn ở riêng từ năm mười ba tuổi, ba hắn Hạ Cảnh Lâm lại ở nơi khác. Căn nhà này do ba hắn thiết kế tặng mẹ hắn vào kỷ niệm ngày cưới, nhưng bà đã mất trước khi ngày đó tới. Lần đó làm Hạ Cảnh Lâm gần như điên lên, sau rất lâu mới bình tĩnh được. Việc đó ảnh hưởng rất nhiều tới nhận thức của Hạ Cảnh Dực.

    "Chít!"

    Hạ Cảnh Dực nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống. Một cục bông trắng muốt cọ vào chân hắn. Hắn đá nhẹ nó ra.

    - Tự đi tìm đồ ăn đi.

    Cục bông tủi thân, lại kêu "chít" một tiếng lầm lũi bỏ đi. Hạ Cảnh Dực nhìn theo, không nhịn được phì cười.

    Hạ Cảnh Dực thế nhưng lại cười.

    Tính tình của Hạ Cảnh Dực chính là lãnh đạm lạnh lùng. Trong mắt hắn, tất nhiên người khác không là gì. Hắn kiêu ngạo, nhưng không tự cao. Một người kiệm lời như hắn, nói xem vì sao lại bởi một cục bông trắng mà cười?

    Bởi vì nó cho hắn ký ức rất quan trọng..

    Hạ Cảnh Dực thở dài, bấm nút tai nghe luôn đeo bên tai làm một cuộc gọi đi. Thật lâu mới nghe trả lời. Hắn hơi nhíu mày.

    - Hạ Cảnh Dực, cậu hôm nay lại gọi cho tôi cơ đấy! Hôm nay nhất định có mưa.

    - Bớt nói nhảm.

    Bởi vì không thể dùng ánh mắt nên Hạ Cảnh Dực mới bất đắc dĩ lên tiếng. Nếu không phải là hắn đang gọi với cậu bạn thân Tiêu La Khải, chắc người bên kia phải đoán suy nghĩ của hắn.

    - Thế nào rồi?

    Hạ Cảnh Dực rót sữa vào ly, mang đến bên bàn và ngồi xuống. Vừa ăn sáng hắn vừa chờ câu trả lời.

    - Lại nói chuyện không đầu không đuôi. Được rồi, tôi hiểu cậu muốn nói gì, đừng có nhíu mày.

    Đôi mày Hạ Cảnh Dực giãn ra. Người này đến việc hắn nhíu mày cũng đoán được rồi. Ai nói anh ta tự nhiên lại làm được bạn thân của hắn đây.

    - Chưa có gì đâu, nhưng mà dạo này có chút tin tức. Có người thấy cô ta rồi. Chẳng qua chưa nắm chắc được gì cả.

    * * *

    - Tôi biết tôi biết. - Tiêu La Khải nói trước khi Hạ Cảnh Dực nói - Tôi không có lười biếng. Vậy nhé, tôi đang bận.

    Tắt máy.

    Hạ Cảnh Dực khinh bỉ hừ một tiếng. Cái gì mà bận chứ? Hắn còn không biết tính tình tên Tiêu La Khải này sao? Giờ này hẳn là tham gia ăn uống dụ gái ở bữa tiệc nào đó rồi đi!

    Sao cũng được. Hắn cũng chẳng quan tâm. Dù sao cũng không chết được, hắn không rỗi hơi lo lắng. Chỉ cần tìm ra người cho hắn là được.

    Mà, có vẻ không cần nữa, hình như hắn tìm ra rồi..
     
  10. Yukiko-TheSnow

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Sạc dự phòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạ Sở Kỳ tỉnh lại từ giấc ngủ, cảm giác ngái ngủ làm cô cứ dụi đầu vào lớp đệm mềm mại. Từ khi thành robot, cô ít khi cảm thấy buồn ngủ, chẳng qua đêm tối buồn chán thì leo lên giường làm một giấc thôi. Ngủ vào buổi đêm có thể tiết kiệm năng lượng, nhưng vốn trước giờ cô không để ý.

    Sực nhớ tới cảm giác ngái ngủ hiếm thấy đang hiện hữu, Dạ Sở Kỳ bật dậy. Cái gì vậy?

    Nhìn lại thì cô vẫn là Dạ Sở Kỳ, không có gì khác biệt. Cảm giác ngái ngủ, thi thoảng xuất hiện vài lần, sao lại..

    Cánh cửa mở ra.

    - Tiểu Kỳ, dậy rồi sao?

    - Chị Y Y?

    Dạ Sở Kỳ tròn mắt. Tả Y Y bỏ đồ vào tủ, lại gần, véo má cô.

    - Thật là! Sạc xong rồi còn ngủ đến một ngày, em đúng là một con heo.

    Dạ Sở Kỳ đỏ mặt. Sạc xong thì đầy năng lượng rồi, vậy mà vẫn còn ngủ được. Thật ngượng mặt!

    - Giờ là giữa buổi, mà NR-001 cũng đã gửi phép cho em rồi, nghỉ hôm nay đi.

    Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, xuống đất đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà. Ở dưới nhà, ngoài NR-001, chỉ có Lã Phí Điềm cùng một cô gái tóc vàng.

    - NR-001, Phí Điềm, hai người làm gì vậy?

    Lã Phí Điềm quay lại, thấy Dạ Sở Kỳ thì chỉ gật đầu.

    - Chào buổi sáng, AL-003. - NR-001 nói lời chào.

    Dạ Sở Kỳ chỉ gật đầu, sau đó đi lại gần. Cô gái tóc vàng nhìn cô, cô cũng nhìn cô ta. Cô ta rất xinh đẹp, rõ ràng là bề ngoài vượt qua hẳn NR-001. Tóc vàng dài mượt, hơi xoăn. Đôi mắt cô ta màu bạc, cứng nhắc. Hệ thống nhận dạng trong mắt Dạ Sở Kỳ xoay chuyển, cô thốt lên:

    - Robot?

    Lã Phí Điềm vốn kiệm lời, không giải thích, chỉ giới thiệu:

    - DP-002.

    Dạ Sở Kỳ tròn mắt. NR-001 nhận ánh mắt ra lệnh của Lã Phí Điềm, giải thích:

    - DP-002 là Robot Android chính hãng phiên bản thứ hai. Lúc trước đang trong quá trình khởi tạo lại chương trình, chỉnh sửa và nâng cấp.

    Dạ Sở Kỳ gật đầu, ra vẻ hiểu.

    - Chào, DP-002. Tôi.. - Dạ Sở Kỳ túng quẫn, đành nói - AL-003.

    - Chào AL-003, tôi là DP-002.

    Biểu cảm và hoạt động của DP-002 linh hoạt hơn NR-001 nhiều.

    Lã Phí Điềm nhìn Dạ Sở Kỳ, không biết nghĩ gì quay lưng hướng phí phòng nghiên cứu đi xuống. Dạ Sở Kỳ kì quái nhìn anh ta, lại xuống bếp lục lọi đồ ăn. NR-001 và DP-002 đi theo cô.

    Có tiếng chuông báo có người về. Nghe thấy, ba robot dưới bếp chạy lên.

    - Chủ nhân đã về! - NR-001 và DP-002 cúi chào.

    Dạ Sở Kỳ không dám làm theo hai con robot, chỉ giơ tay chào. Dạ Sở Hiên cùng La Tử Ân vừa về thấy cô, chỉ gật đầu cười đi vào nhà. Dạ Sở Kỳ vui vẻ chạy theo hai người.

    - Anh có việc gì sao? - Cô hỏi.

    - Một chút việc mà thôi. - Dạ Sở Hiên đáp lời - Em dậy lúc nào?

    - Mới vừa dậy thôi.

    - Đây, cho em.

    Dạ Sở Hiên đưa cho Dạ Sở Kỳ một con chip điện tử nhỏ. Dạ Sở Kỳ nhìn nó, nghiêng đầu thắc mắc, một vài tiếng động máy móc êm dịu nhỏ nhẹ phát ra từ cử động của cô.

    - Đây là gì ạ?

    - Sạc dự phòng. - Dạ Sở Hiên đáp, rót một ly nước - Đề phòng em hết năng lượng giữa chừng. Sau này em chú ý đến năng lượng còn lại của mình một chút. Sạc này được thiết kế là một sạc không dây, ở đâu cũng có thể sạc được. Sạc không dây sử dụng cảm ứng từ, cung cấp năng lượng cho các thiết bị khi đặt lên trên một bề mặt và không cần dùng đến cáp nối. Em chỉ cần đặt thiết bị này lên người và nó sẽ bám dính rồi bắt đầu phần việc còn lại.

    Dạ Sở Kỳ gật đầu, thử đặt nó lên tay. Luồng điện chạy qua làm cô giật mình, vội lấy ra. Dạ Sở Kỳ bị điện giật làm cho ngẩn ra, nhất thời chưa hoạt động lại. Dạ Sở Hiên uống ly nước, lắc đầu với tính tò mò của em gái.

    - Đã đầy rồi, em còn cần sạc làm gì?

    Dạ Sở Kỳ bừng tỉnh, cười trừ.

    - Còn không đi ăn đi?

    Dạ Sở Kỳ tung tăng chạy đi.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...