Ngôn Tình Vũ Điệu Của Sói - X - Sao Mai

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi XSaoMai, 1 Tháng sáu 2025.

  1. XSaoMai

    Bài viết:
    0
    Chương 10.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời còn tờ mờ sáng, những đám mây trắng đục bồng bềnh trôi lang thang vô định trên những dãy núi. Sương mù vẫn còn dày đặc, phủ lên một tấm màn màu trắng đục khổng lồ lên trên các dãy núi, phủ kín các lối đi, trùm lên các rừng cây và che khuất những ngôi nhà rải rác trên các sườn đồi.

    Mới sáng sớm, Roa đã thấy nàng tay cầm chiếc gương, đang ngồi trên mép giường cạnh cửa sổ, chăm chút từng chút một những mớ tóc đen nhánh xõa dài trên vai. Trong phút chốc, nàng duỗi chân ra, nhỏm người lên và hai chân trong tư thế quỳ, nàng khẽ tựa người bên thành cửa sổ, bộ ngực nặng nề của nàng đè hẳn lên thành cửa sổ. Nàng đang cố gắng lấy ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ đỉnh núi cao phủ đầy sương sớm qua chiếc gương nhỏ nhắn trên tay và ngắm mình trong gương.

    Bên ngoài, phong cảnh núi non hùng vĩ trong lành và tinh khiết trải dài ra trước mắt, xanh tươi và tươi mát bởi những rặng cây ô man vừa được tắm gội sau một trận mưa đêm. Roa không hiểu tại sao mới sáng sớm mà người phụ nữ ấy lại dậy sớm trang điểm để làm gì, dù điều ấy là khá kỳ khôi khi người ta đang ở một nơi hoang vắng như thế này nhưng đối với Roa đó thật sự là một thế giới đầy bí ẩn và tươi đẹp khi lần đầu trông thấy một người con gái đang trang điểm. Dường như đó là một bản năng hay là nhu cầu của một người phụ nữ đẹp.

    Roa nhìn như thôi miên vào những động tác nhịp nhàng khi nàng đánh một lớp phấn trên gương mặt trắng mịn. Nàng nhìn chăm chú gương mặt mình trong gương. Xong nàng nghiêng người, vén mớ tóc qua một bên rồi lại hất nó sang mặt bên cạnh.

    Roa thoáng thấy cái vành tai nhỏ nhắn thấp thoáng sau làn tóc hơi ửng hồng nó gợi cho Roa một cảm giác nguyên sơ và tươi trẻ, khiến nàng có một vẻ ngây thơ, điều đó thật sự thu hút đối với Roa.

    Mái tóc nàng dập dềnh sau mỗi cử động của nàng, những tia nắng đầu tiên bắt đầu luồn qua khe cửa, chiếu sáng lên mái tóc nàng khiến cho nó ánh lên như những dãy sóng bạc. Trái với mái tóc uốn lượn đầy gợi cảm và phóng khoáng, hai vai nàng lại có vẻ gầy khiến cho nó có vẻ nhỏ bé và đơn độc đến đáng thương hại. Nhưng tất cả lại tạo nên một bức tranh kỳ ảo và mê hoặc mà Roa chưa từng thấy bao giờ. Roa mải mê nhìn như bị thôi miên và bỗng chợt giật nảy mình khi nhìn thấy trong gương, nàng cũng đang nhìn mình.

    Nàng quay lại cười:

    - Tôi có thói quen dậy sớm từ khi ở trong trại. Tôi thật không thể nào chịu được khi người khác nhìn thấy gương mặt của mình kém sắc và nhợt nhạt đi.

    Nàng dường như xem như không có chuyện gì xảy ra đêm trước.

    Roa bối rối quay mặt đi, người vẫn còn nóng bừng vì chuyện hôm trước, bước chân xuống giường và định tìm cách thoát ra ngoài. Nhưng nàng đã dẹp bỏ mớ gương lược qua một bên và lại gần Roa:

    - Tôi không ngủ được. Cả người tôi cứ nóng bừng lên mà anh thì cứ ngủ say như chết. Tôi phải uống rượu đến tận sáng cho đến khi say mèm đi. Tôi định cai rượu nhưng không được. Tôi phải mò xuống tận chợ bản lúc trời còn chưa kịp sáng, phải gõ cửa nhà gã đàn ông bán rượu ở ngay đầu đường khi trời còn mờ tối, phải làm phiền hắn để hắn cho tôi những thứ này, cũng may bà vợ của hắn ta vẫn còn ngủ say. Nhưng tệ quá, ở đó họ chỉ có những thứ rượu làm bằng ngô uống dở tệ. Vậy mà hắn ta bảo đó là thứ rượu tốt nhất mà hắn có.

    Những lời nàng nói ra thật khác thường. Bây giờ, Roa mới biết rằng nàng đang say rượu. Rượu có tác động biến đổi con người nàng một cách nhanh chóng. Nó như một thứ ma thuật biến nàng từ một người trầm lặng thành một người linh hoạt khác thường. Nàng như thoát hẳn cái vẻ mọi ngày, nàng nồng nhiệt và thân mật hơn. Dường như rượu đã làm cho người nàng khác hẳn, không còn cái vẻ khách sáo, lịch sự và cầu kỳ thường ngày. Rượu đã làm thay đổi con người nàng. Roa sửng sốt và bối rối cực độ trước sự nồng nhiệt một cách kỳ lạ của nàng. Một cách đột ngột và táo bạo, nàng đến gần Roa, luồn những ngón tay vào mớ tóc rối và khô cứng của Roa. Và mất thăng bằng, nàng ngã xuống người Roa.

    Nàng nằm đè cả người mình lên người Roa. Trong phút chốc, mái tóc dài gợn sóng của nàng phủ lên người Roa. Roa nghe rõ cả mùi hương từ cơ thể nàng, mùi phấn son và cả mùi men rượu nồng nặc. Cả người nàng ấm nóng như một lò lửa.

    - Anh đúng là kẻ khờ khạo, chẳng biết gì cả! Rượu vào làm cả người tôi nóng lên đây này. Tôi thì chẳng tài nào ngủ được mà anh thì cứ ngủ say như chết!

    Nàng lặp lại câu nói ban nãy. Câu nói của nàng không rõ là của một người đang say hay của một người đang bị kích động. Bình thường nàng không có cách nói như vậy. Roa không hiểu đó là một lời mời mọc hay bỡn cợt, anh tìm cách rời khỏi giường.

    - Anh xem này, mặt anh tái mét rồi đấy, trời đã lạnh đến như thế này rồi cơ à?

    Nàng kéo tấm chăn ra khỏi người Roa. Roa lúng ta lúng túng.

    - Làm gì mà anh phải cuống lên như vậy?

    Nàng mỉm cười và ngã lăn xuống gối. Nàng thôi cái trò trêu chọc đó và quay lưng đi. Roa cảm thấy một sự thân mật, ấm áp và thơm tho tuyệt vời từ tấm lưng nhỏ nhắn của nàng. Cái cổ áo tuột sang một bên làm lộ rõ bờ vai trắng xanh và hơi gầy khiến cho nàng có vẻ đơn độc và nhỏ bé. Điều đó khiến nàng trông thật đáng thương và nàng đang cố gắng che đậy sự đáng thương đó. Nó sẽ khiến nàng trông thật thảm hại. Nàng đang cố gắng chìm vào trong những cơn say để quên đi sự thảm hại đó. Roa không hiểu được điều đó, anh chỉ thấy cảm xúc tràn ngập trong lòng và đột ngột thốt lên:

    - Như vậy cô đã là vợ của tôi rồi chứ?

    Roa ấp a ấp úng mãi rồi mới lấy hết can đảm và thốt lên. Nàng quay sang, trố mắt nhìn Roa, ngạc nhiên cực độ rồi cười phá lên:

    - Sao anh lại có ý nghĩ như vậy? Việc làm vợ làm mẹ hay một người qua đường thì trách nhiệm hoàn toàn khác nhau. Anh đúng là ngốc thật. Anh suy nghĩ như một đứa trẻ lên ba vậy!

    Bất chợt nàng ôm lấy Roa như bản năng của một người mẹ và áp nhẹ vào người Roa. Ngực nàng áp sát vào mặt Roa. Roa cảm nhận cả hơi ấm và sự mềm mại đến tuyệt vời tỏa ra từ cơ thể nàng. Roa gần như choáng ngộp trước thứ tình cảm thiêng liêng bất chợt ào ạt tuôn đến, sự thân mật, gần gũi, được chạm vào cơ thể mềm mại và ấm áp của người phụ nữ khiến Roa như bước vào một thế giới vô thực đầy trụy lạc.

    Đôi tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt Roa. Roa nghe cả những thớ thịt trên gương mặt mình co giật.

    Roa gần như ngộp thở dưới bầu ngực căng đầy và hương thơm từ cơ thể nàng. Cả người nàng đẫm mùi son phấn. Roa cũng không thắc mắc tại sao lại như vậy. Điều đó chỉ khiến Roa thấy nàng có một sự quyến rũ kỳ lạ và kích thích tất cả các giác quan của anh. Nàng bất chợt hất mái tóc sang một bên, ưỡn ngực ra và bảo:

    - Anh chẳng thể nào hiểu nổi một người đàn bà đâu, anh chàng nhà quê đáng thương ơi. Tôi sẽ trở về thành thị và mọi chuyện sẽ chấm dứt!

    Roa bất chợt thấy tự ái nặng nề khi nàng bảo mình là anh chàng nhà quê đáng thương và anh càng xấu hổ hơn khi thấy nàng thấy rõ tình cảm của mình. Nhưng khi nghe nàng nói lên ý định của mình thì anh cảm thấy buồn hơn là xấu hổ hay cảm giác bị xúc phạm.

    - Anh có biết như thế là rất nguy hiểm cho anh không? Đáng lẽ ra anh đừng làm như thế! Tôi đã không tự chủ được. Tôi đang say! Tôi đã không còn sức kháng cự nào. Còn anh..

    Nàng bỏ lửng câu nói. Rồi nàng dịu dàng bảo:

    - Tôi đã làm hại bao nhiêu người đàn ông trong đời rồi. Tất cả chỉ vì ham muốn nhất thời, chỉ vì tiền và liều lĩnh. Tôi muốn trả thù họ, tôi muốn trả thù cuộc đời, tôi sẽ trả lại cuộc đời những gì mà nó mang lại cho tôi. Còn anh, sao anh lại nỡ làm như thế với tôi?

    Giọng nói của nàng bỗng trở nên gay gắt. Roa không mảy may nghĩ tới việc đó có nguy hiểm cho anh hay không. Đối với Roa, giờ phút ấy là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh. Roa muốn nói lên điều đó nhưng sự nhiệt tình đến mức sành sỏi của người phụ nữ đối với sự vụng về của anh đã khiến anh ngượng ngập mà không nói lên được điều gì.

    Nàng ngồi xuống mép giường, cong người lại, hai tay luồn vào tóc rồi ôm chặt lấy đầu và bẻ quặp nó xuống. Nàng nhìn Roa giây lát, nàng khẽ lắc đầu rồi cau mày. Nàng thở dài:

    - Anh biết không, tôi đã làm như thế với đủ loại đàn ông. Có những ông đáng tuổi bố tôi, có những thằng nhóc chỉ đáng là em út, bọn nó chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi. Tất cả chỉ là chuyện qua đường, xong chuyện rồi thì ai về nhà nấy, huống chi nói chuyện chồng vợ gì ở đây. Nhưng đó gần như là nhu cầu, giống như là tình yêu vậy. Rồi cả chuyện tiền nong nữa. Như chuyện ăn chuyện mặc, mọi thứ đều cần thiết. Anh có hiểu không?

    Giọng nói của nàng trở nên nhẹ nhàng như một tiếng thở dài. Nàng thủ thỉ với Roa như với người mẹ trẻ thỉ thỉ với đứa con bé bỏng của mình. Roa bắt đầu lờ mờ nhận ra những lời nàng nói. Nàng nhìn Roa một cách đáng thương hại. Roa không hiểu nàng có say hay không nhưng cách nói của nàng rõ ràng là của người không có vẻ gì là đang say rượu cả. Roa chẳng hiểu tại sao nàng lại hay có một sự so sánh kỳ quặc như vậy. Và anh thấy nàng luôn nói lên điều đó với một vẻ cực kỳ nghiêm túc và không bỡn cợt chút nào.

    Roa như bị giội một gáo nước lạnh vào người.

    - Tôi sẽ lùa lũ bò xuống núi, có lẽ chiều tối mới về.

    Roa nhảy xuống giường, rút dây roi trên vách và lầm lũi ra chuồng bò.

    - Có chuyện gì hở Roa?

    Roa lầm lũi bỏ đi. Roa cũng không hiểu sao mình lại có hành động như vậy.

    - Sao thế? Anh giận tôi ư? Vì tôi nói lên những điều đó à?

    Nàng chặn lại, nhưng Roa tránh mặt đi.

    - Anh thật là khờ khạo.

    Roa đã ra ngoài, mở cửa chuồng và cố sức dùng roi quất thật lực vào lũ bò như thể đang trút cơn giận vào đầu chúng.

    - Hôm nay sẽ không còn mưa. Tôi sẽ đi xuống núi.

    - Trời vẫn còn sớm mà!

    - Ở xung quanh đây bọn nó đã ăn sạch cỏ cả rồi. Từ bây giờ tôi phải đi xa hơn. Có lẽ phải đợi cả tháng nữa ở đây cỏ mới mọc trở lại. Tôi phải lùa bọn chúng xuống núi.

    - Thế thì tôi sẽ đi với anh và tìm việc gì đó để giết thời gian. Tôi chẳng có chuyện gì để làm cả khi ở nhà một mình.

    Nàng nói mà quên mất là mình đang say và lảo đảo đi ra ngoài với Roa. Roa đã gỡ nốt xong những thanh chắn cửa chuồng của những ô chuồng bên cạnh và kéo chúng ra. Lập tức, cả đàn bò lồng lên, lao ra khỏi chuồng và chạy ra ngoài. Roa cũng lao theo.

    Nàng tránh những tảng đá, cố sức gọi Roa và lảo đảo chạy theo rồi cuối cùng dừng lại. Trong phút chốc, cả Roa và lũ bò đã lao nhanh xuống núi.
     
    Nghi PhucTiêu Linh Thần Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng sáu 2025 lúc 11:50 AM
  2. XSaoMai

    Bài viết:
    0
    Chương 11.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, bằng một giọng điệu không mấy thoải mái và có phần buồn bã, Roa bảo rằng ngày hôm sau ông chủ Cả sẽ lên núi cùng với những người lái bò ở dưới chân núi lên.

    - Như vậy, anh sẽ xuống núi khi bán hết lũ bò này phải không?

    Nàng có vẻ bồn chồn.

    - Không, ông ta không bao giờ bán hết chúng.

    - Nhưng anh sẽ xuống dưới khi trời sang đông phải không?

    - Tôi cũng không chắc.

    - Nghĩa là sao?

    Nàng gặng hỏi.

    - Tôi sẽ xuống làng khi trời quá lạnh, khi mà lũ bò sẽ không chịu nổi nếu thời tiết quá lạnh.

    - Nghĩa là anh vẫn có khả năng xuống núi.

    - Tôi thật không chắc nhưng cũng có thể thời tiết năm nay sẽ khá lạnh. Ông chủ nói với tôi như thế!

    Roa phân vân trả lời.

    Roa thấy nàng có vẻ lo lắng, nàng hỏi dồn và có vẻ bồn chồn.

    - Tôi thật không chắc, nhưng cũng có thể.

    Roa đáp một cách thành thật nhưng không chắc chắn.

    - Nhưng ông ta sẽ cho tôi một ít tiền khi bán chúng đi.

    Roa bảo.

    - Tiền ư? Anh cũng được nhận tiền nữa à? Chắc phải là một khoảng tiền lớn?

    Nàng tỏ ra ngạc nhiên.

    - Thật sự là không nhiều nhưng tôi thường không cần đến chúng nhiều. Tôi không biết tiêu chúng vào việc gì?

    Nàng càng tỏ ra ngạc nhiên hơn nữa.

    Tờ mờ sáng ngày hôm sau, khi sương mù còn phủ mờ các lối đi, có năm người đàn ông từ dưới núi lên và tiến về khu trại. Họ mặc những bộ quần áo ka ki dày, cũ, tối màu và đầu đội những chiếc mũ lưỡi trai che kín mặt. Đi đầu là một người đàn ông to lớn, đậm chắc, da màu nâu sẫm, tóc muối tiêu, khoảng ngoài sáu mươi. Đó là ông chủ Cả. Theo sau là bốn người đàn ông, hai người trông đứng tuổi và hai người còn lại trẻ hơn, là những thanh niên nhàn rỗi trong làng. Tất cả bọn họ đều là những người vùng này, họ sẽ đi theo phụ chăn dắt cho lái và được trả công mỗi khi được người lái bò thuê đi làm công việc phụ thu mua bò.

    Cả bọn tiến về khu chuồng trại, họ bắt đầu dán mắt lên từng con bò, phỏng đoán cân nặng và lựa chọn từng con một. Họ xem xét, ngã giá từng con một, tùy tướng mạo và cân nặng họ sẽ trả các mức giá khác nhau. Họ gọi việc đó là mua mão.

    Việc phân loại, thương lượng diễn ra khá ồn ào và mất nhiều thời gian. Đến quá nửa trưa thì bọn họ mới thống nhất được cái giá mà họ phải trả. Sau khi thương lượng họ sẽ trả ngay tiền mặt cho chủ bò và dắt chúng xuống chân núi, nơi có sẵn vài chiếc xe tải chờ sẵn chở chúng đi đến các lò mổ ở các tỉnh miền xuôi.

    Sau khi cuộc thương lượng đã xong, những gã đàn ông bắt đầu nắm những sợi dàm, một loại dây thừng buộc qua cổ bò và xỏ vào mũi chúng. Những con nghé khi đủ tuổi tách mẹ sẽ được người nuôi chúng luồn một sợi dây qua cổ và xỏ vào mũi chúng, sợi dây này sẽ đeo theo chúng đến suốt đời. Sợi dây thừng này sẽ có tác dụng làm cho con vật buộc phải nghe lời chủ khi người chăn bò chỉ cần giật mạnh sợi dây sẽ khiến con bò đau đớn đến không chịu nổi và buộc phải nghe lời. Khi đó, việc dẫn dắt sẽ trở nên dễ dàng hơn, họ chỉ cần nắm sợi dây vàm buộc vào những con đầu đàn dẫn đi và lùa những con còn lại thì chúng sẽ ngoan ngoãn đi theo.

    Lúc này, những người đàn ông đã nhảy vào chuồng và bắt đầu lôi những con bò mà họ đã lựa chọn và nắm những sợi dây dàm và lôi chúng ra ngoài. Lũ bò như biết số phận của chúng, cố giằng co nhưng sợi dây xỏ qua mũi khiến chúng đau đớn và không thể chống cự.

    Cuối cùng bọn họ cũng chọn được hơn phân nửa số bò trong chuồng và kéo chúng xuống núi. Sau khi những người lái bò vừa đi khỏi, ông chủ Cả mới kéo Roa lại và hỏi:

    - Tao nghe người ta nói mày đang ở chung với một con điếm, có phải như vậy không? Mày đừng tưởng tao không biết chuyện gì? Cả làng này ai cũng biết chuyện của mày đấy! Có phải cô ta từ trong trại ra không?

    Ông ta hậm hực, giơ tay lên răn đe:

    - Tao còn nghe nói cô ta đẹp đấy! Đừng để sắc đẹp giết chết mày! Mày phải cẩn thận với những đứa như vậy. Không trộm cướp thì cũng là gái điếm. Bọn nó thì nghiện ma túy và dính đầy sida. Người ta đòi báo với chính quyền để đuổi cô ta đi. Người ta đồn ầm ở dưới kia kìa! Tao nói để cho mày liệu đấy! Nếu như mày dính vào căn bệnh đó thì tao sẽ vứt mày ra đường đấy!

    Ông ta quơ cây gậy trong tay, chỉ xuống núi và nhìn Roa như muốn lột trần anh ra. Xong, ông ta cẩn thận đếm lại từng con bò trong chuồng rồi quay lại bảo Roa:

    - Mà này, mùa đông năm nay sẽ lạnh lắm đấy! Nếu như trời quá lạnh mày phải cho lũ bò xuống núi, nếu không thì mày phải che chắn chuồng bò cho cẩn thận và dự trữ đủ cỏ khô cho nó qua mùa đông nếu không muốn chúng nó chết cóng cả lũ.

    Ông ta định quay đi, nhưng cảm thấy căn dặn như vậy là chưa đủ, ông ta giơ gậy đưa vào gần người Roa:

    - Mày phải chăm sóc lũ bò này cẩn thận. Mày không thấy chúng nó ốm giơ xương như lũ chó đói hay sao? Cứ lo cho con điếm ấy mà bỏ bê lũ bò này là mày coi chừng đấy!

    Rồi như sực nhớ ra điều gì, ông ta móc túi ra, đưa cho Roa một nắm tiền và bảo:

    - Tiền của mày đấy, mua sắm vài thứ cho mùa đông sắp tới! Trời năm nay sẽ lạnh đi rất nhiều đấy!

    Ông ta nhắc đi nhắc lại. Đợi đến khi bóng ông ta khuất khỏi dưới những bóng cây dầu cao lớn, Roa mới quay vào và leo lên bậc thang vào nhà.

    - Việc gì thế hở Roa?

    Roa ngẩng đầu nhìn lên, thấy nàng đang đứng ngay bậc cửa, gương mặt ửng hồng, vẫn còn vẻ mới ngủ dậy. Có vẻ cơn say đêm qua đã khiến nàng ngủ quên cả trời đất.
     
    Nghi PhucTiêu Linh Thần Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2025
  3. XSaoMai

    Bài viết:
    0
    Chương 12.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa thu.

    Khắp cánh rừng bên những dãy đồi bên cạnh, những rừng cây đã bắt đầu đổi màu. Mới đầu chỉ là vài cây nhuốm vàng nhưng chỉ vài ngày sau là cả cánh rừng nhuộm một màu vàng rực. Nàng đứng bên cửa nhìn như thôi miên những đám lá vàng úa. Sắc lá chỉ thay đổi trong một thoáng chốc, mới vài ngày trước lá còn xanh um mà hôm nay đã đổi sang màu vàng rực. Chỉ còn vài tháng nữa, trời sẽ sang đông, những rừng cây vàng úa kia sẽ trụi lá, đám cỏ phía dưới cũng sẽ lụi dần, lũ bò của Roa sẽ chẳng còn gì để ăn. Mùa đông sẽ kéo đến. Những cơn gió lạnh từ phía bắc tràn vào đủ để cho lũ bò chết cóng nếu như để chúng ở trên đỉnh núi này. Và chắc chắn Roa sẽ trở về làng nếu như trời quá lạnh.

    Nàng than thở rằng mình đã bị chứng mất ngủ hành hạ kinh niên và ở nơi hoang vắng như thế này nhất là những đêm trăng thu sáng đến tận chân đồi thì điều đó đối với nàng quả thật là một điều khủng khiếp. Và những trận ho không dứt cũng ngày càng dày thêm đã hành hạ cơ thể nàng. Nàng than thở điều đó trong khi mắt vẫn còn mãi ngắm những rừng cây màu vàng úa và lá vàng đang ngày càng rơi càng dày hơn dưới chân nàng.

    Khi trời bắt đầu trở lạnh, những cơn gió thổi hun hút trên những dãy đồi, mang hơi lạnh buốt người từ những hốc núi đá từ những ngọn núi cao dựng đứng thì cũng là lúc Roa nghe thấy tiếng những trận ho dữ dội từ nàng. Có khi, suốt đêm, nàng cúi gập người trên gối và ôm ngực ho không dứt. Sau những trận ho, cả người nàng rũ rượi và nàng gần như kiệt sức.

    Đó là ngày rằm trung thu, nàng bảo khi nàng đang đứng tựa bên cửa lúc đêm bắt đầu xuống và trăng đang lên. Ánh trăng mùa thu dịu dàng phủ xuống mái tóc lấp lánh của nàng trong khi nàng đang lẩm nhẩm tính điều gì đó trong đầu và nàng bảo nàng biết chính xác như vậy, nàng còn nói thêm rằng mình đã ở đây đúng một tháng.

    Đêm bắt đầu tràn xuống vùng thung lũng và bao bọc lấy các ngọn đồi. Và trăng lên. Dường như muốn ngăn lại cái khoảng cách xa xôi vô hình giữa ngày và đêm, nó bắt đầu lan tỏa ánh sáng huyền bí, một thứ ranh giới mơ hồ giữa bóng tối và ánh sáng. Cả cánh rừng, những bãi cỏ, hàng cây bắt đầu chìm đắm trong ánh trăng mênh mông, giữa sự sâu thẳm của núi đồi.

    Nàng lại bắt đầu than thở chứng mất ngủ kinh niên đã hành hạ nàng và những cơn ho dữ dội gần như đã quật ngã nàng.

    Nàng mang rượu ra tảng đá bên bờ suối và bắt đầu uống. Đây không phải là lần đầu Roa thấy nàng uống rượu. Nàng không nói không rằng và cứ đổ rượu vào miệng liên tục. Rượu đã làm gương mặt nàng bắt đầu đỏ ửng lên.

    Rượu đã làm nàng bắt đầu say. Bao giờ cũng vậy, lúc có rượu nàng mới bắt đầu nói nhiều và tỏ ra gần gũi hơn. Nàng bảo:

    - Tôi chẳng là thứ tốt lành gì đâu. Anh đừng nhìn tôi như một thánh nhân. Tôi thấy thật không thoải mái khi anh nhìn tôi như thế! Ai lại muốn sống mòn mỏi ở đây mà làm gì? Tôi chẳng còn nơi nào để đi cả. Tôi chẳng là thứ tốt lành gì đâu.

    Nàng cười chua chát. Bất chợt, nàng đứng dậy, tay vẫn cầm chai rượu, nàng loạng choạng leo lên tảng đá. Roa định ngăn nàng lại nhưng nàng giơ ta ra bảo:

    - Đừng Roa, anh cứ mặc tôi. Tôi sẽ không ngã đâu. Anh cứ mặc tôi! Hãy cứ để tôi là một kẻ bần tiện, hãy cứ để tôi lột sạch túi của bọn đàn ông hèn hạ!

    Rồi nàng dường như lờ mờ nhận thấy mình nói điều gì không phải, nàng xua xua tay như cố xua đuổi câu nói lỡ nói ra khi nãy rồi nàng bảo:

    - Hình như tôi nói điều gì không phải. Không, không một ai muốn mình là một kẻ bần tiện trừ khi cuộc sống buộc họ phải bần tiện.

    Rồi như cố mường tượng điều gì đang xảy ra trong đầu mình nhưng mãi vẫn không nhớ ra, nàng lại lắc đầu bảo:

    - Thôi, tôi quên mất mình vừa nói cái gì rồi!

    Nói rồi nàng lại đứng thẳng người trên tảng đá. Tóc nàng sáng rực lên dưới ánh trăng và nàng bảo:

    - Hôm nay tôi sẽ nhảy cho anh xem. Nào Roa, anh lên đây với tôi, tôi sẽ nhảy cùng anh. Tôi sẽ chỉ cho anh thấy không có gì tuyệt vời bằng nhảy múa.

    Roa định leo lên tảng đá thì nàng lại bảo:

    - Không, anh cứ đứng yên đấy, tôi sẽ vào nhà tìm cho mình một cái đầm dạ hội, tôi sẽ mặc vào và tôi sẽ nhảy cho anh xem. Anh cứ đứng yên đấy!

    Nói xong, nàng lồm cồm bò xuống, chệch choạng leo lên bậc thang và khệnh khạng bước vào nhà và suýt chút nữa thì va đầu vào cột nhà.

    Roa tưởng nàng đang say nên nói vậy nhưng quả nhiên lát sau nàng bước ra và cầm trên tay một chiếc áo dạ hội lộng lẫy lấp lánh ánh kim. Một cái đầm khoét sâu đến tận ngực. Thấy Roa sửng sốt, nàng cười:

    - Tôi đã cất nó trong vali ấy, nghĩ rằng có lúc nào đó mình sẽ cần nó! Dù nó còn rất mới nhưng nó đã không còn hợp thời nữa rồi, không còn ai muốn mặc nó nên tôi chẳng bán cho ai được nữa. Nhưng nó không phải là cái duy nhất tôi có đâu.

    Nàng đứng đấy, cứ tự nhiên thay áo ra rồi lại mặc áo vào mà không cần giữ ý tứ gì cả, ngay dưới ánh trăng sáng vằng vặc mà không một chút ngượng ngùng. Ánh trăng trong vắt chảy lên người nàng khiến cho người nàng trở nên trong suốt.

    Roa đứng ngây người ra, sửng sốt hết mức.

    Dưới ánh trăng, cơ thể nàng như một bức tranh huyền ảo đầy ma mị. Để điểm xuyết cho sự mềm mại uyển chuyển cho toàn bộ cơ thể, sống lưng của nàng lõm sâu và uốn cong nhẹ nhàng từ gáy cho đến tận hai bờ mông tròn trịa. Một vết cắt táo bạo trên cổ áo làm lộ ra bộ ngực căng tròn, tràn đầy sức sống trái hẳn với cơ thể mảnh mai và làn da trắng xanh nhờn nhợt dưới ánh trăng khiến nàng trông như một bức tượng cổ La Mã bằng sứ. Nó như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp của tạo hóa. Nàng có một cử chỉ đặc biệt kiêu kỳ là nhẹ nhàng đưa những ngón tay mềm mại vén lên một bên váy áo và bước lên tảng đá. Xong nàng quay lại bảo:

    - Này Roa, anh lên đây với tôi nào. Tôi sẽ dạy cho anh những vũ điệu đẹp nhất. Anh sẽ thấy rằng cuộc sống sẽ là vô nghĩa nếu anh không biết những thứ này. Tôi sẽ cho anh thấy cuộc sống là như thế nào. Tôi sẽ cho anh thấy cuộc đời sẽ vui như thế nào. Cuộc đời chỉ có thể vui đến thế là cùng!

    Roa trèo lên tảng đá. Nàng chồm người về phía trước, ngã người về phía Roa. Nàng đứng chệch choạng trên hai chân của mình và cười phá lên:

    - Đó, anh thấy chưa? Rồi tôi sẽ dạy cho anh xem. Đây này, anh hãy giữ lấy hai bên hông tôi nào. Nào, hãy giữ cho thật nhẹ nhàng nào, anh cố dìu tôi cho thật nhẹ nhàng nhé!

    Nàng dợm chân, khẽ bước nhẹ nhàng. Rồi sau đó nàng bắt đầu nhảy. Roa đứng yên ra đấy vì không thể nào làm theo ý nàng. Nàng bảo:

    - Anh thật tệ quá!

    Rượu đã làm cho nàng thay đổi hẳn. Nàng buông Roa ra và với tay nhặt lấy chai rượu. Nàng uống ừng ực. Nàng vừa nhảy vừa hét lên:

    - Roa, anh biết không? Đây là vũ điệu mà tôi thích nhất. Khi xưa, trong những vũ trường sang trọng nhất thành phố tôi đã nhảy chúng mỗi ngày. Tôi yêu nó, tôi nghiện nó hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Tôi nhảy chúng mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, không ngừng nghỉ. Tôi nhảy cả ngày lẫn đêm, trong vũ trường, trong khách sạn, trong phòng ngủ, trong phòng tắm và cả trên giường ngủ. Tôi nhảy trong lúc ăn, tôi nhảy trong lúc tắm và tôi nhảy trong lúc ngủ. Có khi tôi thấy mình nhảy trong giấc mơ và đến khi thức dậy thì tôi thấy mình ngã kềnh ra sàn nhà.

    Nàng cười lên ngặt nghẽo và nàng vẫn tiếp tục nhảy điên cuồng. Nàng ngã nhào ra làm chai rượu văng ra đất. Nàng lại lồm cồm ngồi dậy, với tay nhặt lấy chai rượu, tiếp tục cho nó vào miệng và lại bảo:

    - Roa, anh biết không? Có những gã đàn ông say tôi như điếu đổ vì những vũ điệu này. Họ đánh nhau trong vũ trường chỉ vì muốn nhảy với tôi. Họ vui sướng tột cùng khi được tôi đồng ý nhảy với họ. Họ bất chấp tất cả để được nhảy với tôi. Họ sẵn sàng lừa dối cả gia đình và vợ con chỉ để được hẹn hò với tôi. Họ cá cược với nhau để xem ai sẽ là người nhảy với tôi. Còn những đứa con gái khác bao giờ cũng phải ganh tỵ với tôi vì quanh tôi bao giờ cũng có nhiều đàn ông vây quanh hơn là với họ. Rồi, tôi sẽ trở lại vũ trường, tất cả bọn đàn ông sẽ lại vây quanh tôi. Tôi sẽ mang lại cho họ những giây phút tuyệt vời nhất. Nhảy, nhảy và nhảy! Đó là điều mà tôi tưởng mình sẽ không bao giờ bỏ nó dù chỉ một giây một phút nào. Những thứ mà tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ bỏ nó như ma túy, rượu và thuốc lá. Ánh đèn, âm nhạc, mùi nước hoa đắt tiền, những chiếc đầm dạ hội lộng lẫy, những vũ điệu quay cuồng. Tôi cần nó hơn tất cả mọi thứ trên đời này!

    Nàng ngửa cổ lên trời hét lớn xong nàng lại nhảy như điên dại. Ánh trăng sáng vằng vặc lên người nàng khiến cả người nàng chói lòa. Một lớp sóng bạc phủ lên mái tóc dài gợn sóng của nàng và nó cũng bắt đầu nhảy múa theo những nhịp điệu do nàng mang lại. Gương mặt nàng lúc này đỏ bừng lên, tươi tắn như một đóa hoa nở rực rỡ giữa núi rừng hùng vĩ. Từ trên cao, ánh trăng đổ xuống người nàng cả một thác sóng bạc im lặng đầy huyền bí trong sự náo động của nàng. Trông nàng kỳ ảo và sống động như một bức tượng cổ kỳ bí đang nhảy múa. Chiếc váy màu vàng rực ôm sát người nàng và cái đuôi áo lại xòe ra rực rỡ chói lòa. Nó như là bằng chứng sống động cho quá khứ đầy huy hoàng của nàng. Nàng nâng chúng trên hai cánh tay mình rồi quay cuồng. Càng lúc nàng càng cuồng nhiệt hơn và nàng luôn miệng bảo rằng mình đang muốn một vũ điệu Latinh nào đó mà Roa chẳng hiểu gì cả. Nàng xoay tít và cuồng nhiệt trong chiếc áo dài dạ hội loang loáng ánh trăng. Ánh trăng sáng vằng vặc lên tảng đá nơi nàng đang nhảy, nó bắt đầu chếch về phía tây nhưng không thấy dấu hiệu nào cho thấy nàng đã thấm mệt và nàng muốn dừng. Nàng nhảy điên cuồng trong vũ điệu điên cuồng bất tận của mình. Nàng ngửa mặt lên trời, ánh trăng sáng dìu dịu trên khuôn mặt rực lửa đỏ ửng lên vì rượu của nàng và nàng chua chát nói:

    - Tất cả mọi thứ trên đời này, tất cả chỉ có thế! Người ta sống chỉ để vui đến thế là cùng! Rượu, ma túy, thuốc lá và rồi nhảy! Nhảy, nhảy và nhảy! Nhảy đến tận cùng!

    Nàng ngửa mặt lên trời kêu lên và rồi bỗng dưng nàng khóc tức tửi:

    - Cuộc đời chỉ có thể vui đến thế là cùng, không còn gì nữa! Tôi đã sống trọn vẹn những ngày vui nhất trên cuộc đời mình mà không phải ai cũng có. Vậy mà Roa, tôi đã muốn quên chúng đi. Vậy mà Roa, có lúc tôi đã quên hết chúng rồi. Tôi đã không còn nhớ một vũ điệu nào cả. Nhưng bây giờ, trong lúc khốn khổ như thế này tôi lại không thể quên bất cứ một động tác nào. Bọn con gái ganh tỵ với tôi mà làm gì? Chắc bọn họ sẽ hả hê lắm khi thấy tôi trong tình cảnh này. Tôi có chết cũng không thể nghĩ ra rằng một ngày nào đó mình sẽ trở nên khốn khổ như thế này. Tôi dù có tan thành tro thành bụi cũng không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải uống một thứ rượu đắng ngắt rẻ tiền này. Tôi dù có chết cũng không cho phép mình một mình nhảy một cách điên rồ như một mụ điên giữa đồi núi hoang vu như thế này. Không! Không! Không bao giờ tôi cho phép mình làm điều đó! Này Roa, tôi sẽ trở về Sài Gòn, nhất định tôi sẽ trở về Sài Gòn!

    Nàng ngửa mặt lên trời, khóc tức tưởi và lặp đi lặp lại không ngừng điệp khúc:

    - Cuộc đời chỉ có thể vui đến thế là cùng! Cuộc đời chỉ có thể vui đến thế là cùng!

    Nàng uống đến say khướt và không còn biết trời đất gì nữa. Hai bàn chân nàng dẫm lên đá tứa cả máu nhưng nàng vẫn không hề hay biết. Nàng nhảy cho đến khi những ngón chân tê dại đi và nàng ngã kềnh ra đất. Cả tấm thân nặng nề của nàng đè cả lên người Roa. Roa lồm cồm ngồi dậy và nâng nàng lên. Cả người nàng mềm nhũn ra và nàng không còn phản ứng gì nữa.
     
    Nghi PhucTiêu Linh Thần Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng sáu 2025 lúc 5:40 PM
  4. XSaoMai

    Bài viết:
    0
    Chương 13.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau, chiều bắt đầu tàn, Roa lùa đàn bò về chuồng, anh thấy nàng ngồi bên tảng đá, dưới những bóng cây dầu cao lớn, mặt cúi gằm xuống, hai bàn tay ôm chặt lấy trán. Tảng đá nơi nàng ngồi nhuốm máu và nó trở nên đen quánh lại dưới ánh mặt trời đỏ ói đang bắt đầu chìm sâu trong núi.

    Roa đi ra đi vào, thỉnh thoảng ngước nhìn nàng, nàng dường như không để ý tới sự có mặt của Roa. Roa nghe rõ hơi thở nặng nhọc và cả mùi rượu nồng nặc từ cơ thể nàng. Vẫn không nghe nàng nói lên điều gì.

    - Tối hôm qua cô bảo là cô sẽ đi.

    Cuối cùng Roa lên tiếng. Lo sợ sự ra đi của nàng là nỗi đau sâu kín nhất của Roa, đối với Roa lúc này, nó đáng sợ hơn cả cái chết.

    Nàng vẫn cúi gằm mặt xuống không trả lời, có lẽ vẫn còn choáng váng vì men rượu. Cuối cùng, nàng ngẩng mặt lên bảo:

    - Tôi đã nói như vậy à?

    Rồi nàng lại cúi mặt xuống, những ngón tay luồn sâu vào mái tóc, cố gắng chống đỡ cơn đau đầu và cả gương mặt nặng nề đang đỏ ửng lên vì rượu. Nàng lấy tay xoa xoa trán rồi lại nói như thôi miên:

    - Tôi đã nói như thế nào? Anh nói nghe xem!

    - Tối qua cô bảo là cô sẽ về Sài Gòn.

    Roa cố nén nỗi buồn trong lòng và nhắc lại.

    - Tôi đã nói như vậy à? Trong lúc say tôi không biết mình nói gì nữa rồi! Đến lúc này mà tôi còn nói được như vậy nữa à? Chắc hẳn tôi đã điên rồi. Ý tôi đâu có muốn nói như vậy? Rượu đã làm tôi say đến nỗi tôi không còn nhớ gì nữa rồi. Tôi đâu biết mình nói gì trong lúc say. Tôi đâu có nghĩ mình nên nói điều gì khi đang say. Chẳng thế mà có kẻ không ưa tôi và bảo tôi sống thật hơn khi có rượu vào còn những kẻ khác thì lại bảo tôi sống tử tế hơn khi không có rượu và những lúc đó lại hiếm hoi. Làm sao tôi có thể đi đâu được nữa, nhất là ngay lúc này. Hai bàn chân tôi lại tứa cả máu. Tôi cứ tưởng mình nhảy trên một tấm thảm nhung nhưng hóa ra đó là một tấm thảm gai. Đấy, anh thấy chưa, tôi đâu biết là mình đang làm gì! Tôi thật ngu ngốc khi để mình rơi vào tình cảnh này. Tôi đâu muốn như vậy, quả thật là tôi đã đâu muốn nói như vậy. Tôi đang nhảy trên một tấm thảm gai mà tôi cứ tưởng đó là một tấm thảm nhung.

    Nàng chăm chú nhìn vào tảng đá như thể đang nói chuyện với nó. Nàng nói không ngừng và kéo theo sau đó là một trận ho dữ dội khiến cả người nàng rũ ra. Trận ho khiến nước mắt nước mũi đầm đìa trên gương mặt tím tái của nàng.

    - Có lẽ trong lúc say tôi đã quên rằng mình có bệnh. Những trận ho không dứt, cả người tôi lại cứ đau ê ẩm, ngực tôi sắp nổ tung ra đây này, có lẽ tôi sắp đi thật rồi!

    Nàng nói trong khi nước mắt vẫn đầm đìa trên gương mặt do trận ho mang lại.

    - Đi đâu? Cô còn muốn đi đâu nữa?

    Roa gần như nghẹn giọng. Nàng vẫn ngồi yên, dường như tâm trí vẫn còn trôi dạt và mắc kẹt ở đâu đó. Nàng không trả lời. Bất chợt, một cơn gió lạnh quất vào người nàng khiến nàng rùng mình và co rúm người lại. Nàng vụt đứng dậy, lặng yên ngước nhìn những đám lá vàng trên ngọn đồi đang càng ngày rơi càng dày lên dưới chân nàng. Tuy nhiên, phía sau lưng nàng, những hàng cây vẫn lặng gió.

    Mặt trời đã tắt hẳn, bóng tối tràn lên vùng thung lũng mênh mông, nàng vẫn ngồi bất động trên tảng đá. Và trăng lên, nó bắt đầu tỏa ánh sáng dịu dàng xuống khắp vùng thung lũng. Nàng vẫn ngồi yên trên tảng đá. Ảnh hưởng của cơn bão đêm trước đã khiến trời lạnh đi rất nhiều. Tuy nhiên, trăng mùa thu vẫn chiếu sáng vằng vặc nơi nàng ngồi.

    - Tôi sắp đi thật rồi! Người ta bảo với tôi như thế! Tôi sắp đi thật rồi!

    Bất chợt nàng lặp đi lặp lại câu nói ban nãy và nói không thôi. Nàng có vẻ bất thường. Nàng như nói với khoảng không trước mặt. Không hiểu do ánh sáng trăng hay do hơi lạnh của núi rừng mà cả người nàng xanh mướt và cái đầu lấp lánh ánh trăng của nàng cũng dường như toát ra hơi lạnh.

    - Năm nay trời sẽ lạnh đi rất nhiều, anh phải trở về làng nếu như không muốn lũ bò chết cóng vì lạnh.

    Cuối cùng nàng bảo. Nàng ngồi yên bên tảng đá, bóng tối phủ đầy chảy qua gương mặt lạnh giá của nàng. Nàng lại im lặng.

    Roa hiểu rằng mùa đông đang đến.

    Hôm sau, khi Roa trở về thì thấy nàng vẫn ngồi trên tảng đá, trông có vẻ thoải mái hơn, nàng đang chơi một trò chơi trẻ con, nàng nhặt những quả dầu cuối cùng còn sót lại của mùa hạ và thả chúng xuống dòng suối bên dưới, những cánh dầu rơi khỏi tay nàng, xoay tròn tít trên không trung trước khi lao xuống dòng nước và trôi đi. Nàng làm đi làm lại hàng chục lần trò chơi đó đến mức nhàm chán. Nó như một việc làm thừa mứa đầy tuyệt vọng cho những chuỗi ngày cuối cùng đầy cô đơn của cuộc đời nàng.

    Hàng ngày, khi một mình lang thang trên những ngọn đồi với những con bò, hình ảnh nàng luôn tràn ngập trong tâm trí Roa. Trong đầu anh luôn bị đảo lộn bởi các câu hỏi về nàng và anh luôn bị rối tung bởi những câu trả lời.

    Tại sao nàng lại ở đây? Chắc hẳn đó không phải là tình yêu mà nàng dành cho Roa, chắc chắn là như vậy. Gia đình nàng đâu? Roa chưa từng nghe nàng nhắc tới gia đình nàng. Nàng là ai? Tại sao nàng lại ở đây một cách cam chịu và nhẫn nhục như thế?

    Lúc này, nàng giẫm chân lên một trái dầu, nghiền nát nó dưới chân và bước vào nhà, kết thúc những chuỗi hành động đơn điệu và nhàm chán. Roa bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

    Trời tối dần, Roa thắp ngọn đèn dầu lên. Gần như ngay lập tức, lũ côn trùng và đám mối đất từ đâu bay tới, chúng lao vào ánh sáng, va vào bóng đèn, điên cuồng múa lên vũ điệu cuối cùng của mình một cách đầy tuyệt vọng. Nỗi thèm khát được sống trong những giây phút cận kề của cái chết trong hành trình cô đơn này khiến chúng vùng vẫy đầy cô đơn và bất lực. Cuối cùng lần lượt từng con rơi xuống, kết thúc những chuỗi ngày rong chơi và bước vào hành trình của cái chết đầy cô đơn. Trên sàn nhà, những con thiêu thân chết nằm vương vãi khắp nơi. Những con mối đất thì may mắn hơn một chút, chúng chỉ bị rụng đi đôi cánh phải mang vác cái thân hình nặng nề và trang điểm cho cơ thể chúng, giờ đây khi mất đi đôi cánh để trang điểm cho cái thân hình béo núc kia khiến thân hình chúng như vừa bị lột trần và chúng bò trên sàn nhà trông khá buồn cười. Những con cánh cứng thì may mắn hơn cả, bộ áo giáp vững chắc đã giúp chúng thoát khỏi cái chết, sự đau đớn khi rơi xuống sàn nhà hay ít ra là chúng không bị lột trần như những con mối béo núc kia. Tất cả đều bay loạn xạ trước ánh sáng của ngọn đèn dầu, va đập vào nhau, va đập vào bóng đèn, cùng múa lên vũ điệu của loài côn trùng. Căn nhà của Roa giờ như một vũ trường đầy sôi động hay đúng hơn là một sàn đấu sinh tử của các loài côn trùng.

    Một vài con bám vào người nàng, nàng phủi sạch chúng xong nàng dùng một cái khăn nhỏ màu trắng gom những cái xác ấy lại, đem chúng ra ngoài và ném chúng đi. Nhìn cảnh tượng ấy, nhìn cái màu trắng toát của tấm khăn khiến Roa liên tưởng đến tấm vải liệm. Bất giác, Roa chợt rùng mình thấy ranh giới giữa sự sống và cái chết ở nàng mong manh hơn bao giờ hết. Anh như thấy ai đó bóp nghẹt trái tim mình.

    Nàng bước nhanh ra ngoài cửa sổ, người quấn quanh bằng một cái chăn dày, ngắm nhìn những dãy núi xa đang mờ dần trong bóng tối, nàng tì người vào cửa sổ, bộ ngực nặng nề ép chặt vào thành cửa sổ, những ngón tay bám vào bệ cửa sổ. Núi non trước mắt nàng giờ chỉ như những vết ảnh mờ nhạt trên một bức vẽ bằng bút chì.

    Gió lạnh thổi qua gương mặt nàng, phủ lên người nàng cái lạnh tê tái của mùa đông đang đến gần nhưng nàng vẫn đứng yên, để mặc cho những cơn gió lạnh buốt trùm qua người và len đến tận góc tối của căn phòng và rên rỉ:

    - Hừ.. lạnh quá, gió ở đây lạnh buốt cả người!

    Roa bảo nàng cần đóng chặt các cửa sổ lại nhưng nàng vẫn mặc kệ và đứng co ro trong chiếc chăn dày màu đỏ quấn chặt quanh người. Cái chăn rộng đến nỗi nàng kéo lê nó trên sàn nhà, phủ lên sàn nhà lạnh cóng một màu đỏ ấm nóng.

    Những buổi tối ở đây dài dằng dặc và sâu hun hút. Tiếng gió rít trên những ngọn núi càng lúc càng mạnh hơn. Cái lạnh cóng phủ lên mọi đồ đạc trong nhà. Những con thiêu thân vẫn không ngừng bay lượn quanh ánh sáng của ngọn đèn dầu, chúng vẫn đang mải mê chơi trò chơi của vòng tròn sinh tử. Roa chợt mường tượng thấy nàng như những con thiêu thân cố vùng vẫy trong bóng tối hoang tàn, nhảy lên vũ điệu đẹp và cô đơn, buồn đến nao lòng rồi tuyệt vọng cho đến chết. Vẻ đẹp mong manh yếu ớt gần đến sự chết của nàng khiến Roa đau đến tận tâm can.

    Roa nhận ra nàng càng ngày càng gầy hơn. Giờ đây, đứng bên cạnh nàng, nỗi thèm khát được chạm vào da thịt nàng chỉ khiến anh muốn lao đến ôm chặt lấy nàng. Roa bước đến sau lưng nàng, hơi nồng ấm từ cơ thể nàng tỏa ra một mùi hương dễ chịu, anh nghe hơi thở nàng dồn dập, có vẻ nàng đang căng thẳng. Nàng ép chặt mình vào thành cửa sổ, tư thế như đang phòng thủ. Roa bước gần nàng hơn, bằng một cử chỉ chạm vào cánh tay gầy guộc của nàng, Roa không cưỡng lại được ý nghĩ muốn ôm chặt và ve vuốt nỗi cô đơn của nàng, Roa vòng tay ôm xiết lấy người nàng.

    - Không!

    Nàng đưa tay ra ngăn lại và kiên quyết chối từ.

    - Tôi cảm thấy không thoải mái khi làm những việc này mà không có rượu. Tôi cảm thấy kinh tởm bản thân mình nếu phải làm những việc này với những người đàn ông không phải là chồng mình. Anh biết không, tôi phải uống rượu ngay sau đó để quên đi cái cảm giác kinh tởm đó? Anh có hiểu cái cảm giác đó không?

    Nàng nhắm nghiền mắt lại. Nàng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết từ chối những đòi hỏi của Roa.

    Chồng à? Nàng đã có chồng rồi sao? Tại sao nàng lại ở đây? Tại sao nàng lại nói lên điều đó ngay lúc này?

    Bất chợt trong lòng Roa ngổn ngang những nỗi ngờ vực. Nỗi hứng khởi trong anh vụt tắt. Anh buông nàng ra.
     
    Nghi PhucTiêu Linh Thần Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2025 lúc 8:17 PM
  5. XSaoMai

    Bài viết:
    0
    Chương 14.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những người trong làng bảo rằng sắp có một cơn bão lớn tràn qua. Giữa khuya, tiếng gió rít trên những đỉnh núi đã đánh thức Roa và nàng dậy. Đám cây quanh nhà xô vào mái nhà, quét ràn rạt trên mái, lá từ những rặng cây ướt đẫm nước mưa từ cánh rừng phía sau nhà tuôn rào rạt vào cánh cửa trống, rơi đầy trên nền nhà. Đám rác rưởi từ trên núi cũng tuôn theo nhau ào ạt rơi đầy trên sàn nhà sũng nước. Cánh cửa gỗ sau nhà bung ra và va vào khung cửa tạo nên những âm thanh ầm ĩ.

    Gió càng lúc càng dữ dội. Cả căn nhà lung lay và run lên bần bật. Những tấm phên nứa bị xé tung, rách toạt. Chúng bị hất qua một bên. Mưa tràn qua mái nhà làm lật tung mái lá lên tạo thành một thác nước rơi ào xuống chỗ nàng đang đứng. Như một phản xạ tự nhiên, nàng tránh qua một bên. Một ánh chớp lóe sáng, xé toạt bóng đêm, phủ lên đầu họ và kéo dài xuống tận cánh rừng phía tây. Như một ánh chớp, nàng vụt chạy ra ngoài trong tiếng gầm rú vang dội của núi rừng.

    Căn nhà đổ ập xuống. Cả người nàng ướt sũng. Nàng lao ra khu chuồng trại. Cả buổi tối, Roa và nàng ngồi trong chuồng bò chờ cơn bão qua đi. Hai người suốt đêm ngồi co ro trong khu chuồng trại tránh bão. Gió và mưa quất vào mặt họ rát như dao cắt, lạnh buốt da thịt. Nàng ngồi co ro nơi góc chuồng. Cả người nàng đầm đìa nước mưa và nàng run lên bần bật.

    - Ông chủ của anh quả là keo kiệt và bủn xỉn. Ông ta coi trọng những lũ bò của ông ta hơn là anh.

    Nàng có lần phàn nàn với Roa như vậy khi những cơn gió mạnh đôi ba lần suýt hất tung mái nhà của anh lên. Nhưng lần này nàng lại im lặng, không thốt lên lời nào.

    Gần sáng, bão tan, mưa bắt đầu tạnh. Trời còn tờ mờ sáng, Roa đã dò dẫm ra ngoài tìm những thứ còn sót lại sau trận bão. Anh xới tung đám lá và rác rưởi, tìm kiếm và nhặt nhạnh những nồi niêu xoong chảo, những mảnh chăn màn hay quần áo nằm vất vưởng, tung tóe khắp nơi. Căn nhà lúc này đã đổ sập hoàn toàn, những tấm lợp rơi vãi, những tấm phên nứa đã bị cuốn phăng theo bão, bay theo gió xuống tận chân núi, những cây cột gỗ, dầm và xà ngang ngã đổ nằm ngổn ngang trên bãi đất trống.

    Nàng ngồi bất động trên nền nhà trống. Cả người ướt sũng, nàng run lên bần bật vì lạnh. Bỗng đột ngột, nàng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đống đổ nát. Nàng lao vào đống rác rưởi, bới tung chúng lên, sục sạo và tìm kiếm. Hai bàn tay nàng lấm lem bùn đất. Cuối cùng nàng lôi ra từ đống đổ nát chiếc vali lem luốc và bẩn thỉu. Nàng ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi và thẫn thờ. Nàng không nói lời nào mà nước mắt đầm đìa trên gương mặt. Nàng có vẻ bất ổn và hơi khác thường.

    Cơn bão cuồng nộ đã cuốn đi mọi thứ trên đường đi của nó. Roa đi nhặt lại những tấm tôn, ván gỗ, những thân cột, dầm và xà ngang, gom chúng lại và chất đống lại một chỗ. Cơn bão đã cuốn phăng và làm vỡ nát những tấm lợp, căn nhà giờ đây chỉ còn là một bãi đất ngổn ngang những rác rưởi, nhớp nhúa những lớp bùn nhão nhoét.

    Roa bảo anh phải đi xuống núi tìm ông chủ Cả để ông ta tìm người phụ giúp anh dựng lại căn nhà. Việc này có lẽ sẽ hoàn tất trong ít nhất một tuần nữa. Việc tìm người phụ giúp anh làm lại căn nhà trong những ngày mưa bão như thế này là một việc không dễ dàng gì. Chắc hẳn dưới chân núi sẽ có nhiều căn nhà bị phá nát như nhà của Roa.

    Roa xuống núi, trên đường đi anh thấy những hàng cây gãy đổ trên đường anh đi qua. Những tấm tôn, vải vóc, chiếu màn rơi tung tóe trên đường đi. Dù việc phải hứng chịu những cơn bão như thế này mỗi năm là việc khá thường xuyên. Tuy nhiên, căn nhà của anh đã quá cũ kỹ và nó đã qua mức giới hạn chịu đựng những cơn bão như thế này. Những ngôi nhà dưới chân núi may mắn hơn khi nó được che chắn bớt phần nào sức mạnh của gió bão nên cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Chỉ vài căn nhà dựng tạm, sơ sài bị gió thổi tung lên nằm ngổn ngang khắp nơi. Cuối cùng, cũng có vài người thợ đến giúp Roa dựng lại căn nhà. Những ngày đó, Roa hầu như chẳng thấy nàng ở nhà, chỉ cho đến khi tối mịt mới thấy nàng ngất ngưỡng trở về nhà và người nồng nặc mùi rượu.

    Roa dọn trống một phần trong kho chứa cỏ làm chỗ ngủ tạm. Anh dùng mớ cỏ khô làm tấm đệm. Nàng vùi mình trong đống cỏ khô, quấn quanh người những lớp áo dày và cuộn tròn ngủ ngoan như một đứa trẻ.

    Trời mỗi lúc một lạnh thêm. Cuối cùng thì căn nhà sàn bằng gỗ của anh cũng được dựng lại. Những lớp bùn nhão cũng đã bắt đầu khô cứng dưới ánh mặt trời yếu ớt và bốc đi hơi ẩm bởi những cơn gió hanh khô.

    Roa hiểu rằng mùa đông đang đến thật sự.

    Mùa đông đã đến thật sự. Những đám mây xám đục với màu sắc thê lương của những rừng cây trụi lá báo hiệu một mùa đông ảm đạm nhất trong những năm qua. Và những cơn bão mang theo những đợt không khí lạnh từ miền bắc thổi vào như muốn xóa sạch những dãy đồi bằng những cơn mưa phủ trời phủ đất kéo dài hàng ngày liền. Những rừng cây dầu đã rụng gần như trụi hết lá, chỉ còn những rừng cây ô man vẫn kiên trì với những đám lá xanh u tối. Những đám cỏ bắt đầu chuyển sang màu héo úa. Những dãy đất nâu khô cằn dần dần loang lổ ra khắp các ngọn đồi. Những cơn gió mang hơi lạnh như cắt da cắt thịt từ những khối đá từ trong những hốc núi sâu thẳm nhất bắt đầu tràn ra.

    Ngọn đồi phía trước, những khoảng đất trống dần sẫm màu phơi mình loang lỗ. Năm trước, chính ngay chỗ vạt đồi nham nhở ấy, sau một trận mưa to, từng khoảng đất đá bất ngờ đổ ập xuống, một vạt đồi bị đổ sụp kéo theo cây cối và đất đá xuống đồi. Trận lỡ đất năm đó cũng đã cuốn mất một người đàn ông đi rừng và chôn luôn người đàn ông khốn khổ đó trong mớ đất đá nhầy nhụa. Mãi đến hơn tuần sau, con chó của ông ta cứ bới mãi chỗ đất ấy, người ta mới đào lên và tìm thấy xác người đàn ông đáng thương đó dưới hàng mét khối đất đá khi thi thể của ông ta đã bắt đầu phân hủy và trương phình lên.

    Roa và nàng ở trong căn nhà được dựng lên tạm bợ cạnh chuồng bò ngay trong mùa đông buốt giá. Đêm đêm, những cơn gió đêm mang theo giá rét và cả mùi phân bò ẩm mốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi họ. Để ngăn những cơn gió rét buốt lùa vào nhà, Roa phải chất đầy cỏ khô xung quanh nhà, nếu như không cẩn thận, cả căn nhà anh chỉ toàn là cỏ khô sẽ dễ dàng bắt lửa và cháy rụi.

    Trời lạnh buốt, sương giá bao phủ khắp nơi, đã mấy ngày Roa đã không ra đồi cùng với lũ bò, anh lấy cỏ dự trữ trong kho mang ra cho chúng. Khi nào nắng lên, những ngày nắng hiếm hoi anh sẽ lùa lũ bò ra tận dãy núi phía tây, cách đó mấy con đồi. Ớ đó có những bãi cỏ voi thường xanh quanh năm.

    Roa thấy nàng đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Có lúc không hiểu vì lý do gì, dù trời lạnh như cắt, nàng với đôi chân trần chạy một mạch xuống núi, vạch một đường cong ngoạn mục quanh chân núi rồi sau đó lại quay trở lại mà không nói lời nào. Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng vẫn mải mê nhìn những ngọn núi mà bóng chiều làm cho nó xanh thẫm thêm. Nó làm cho đôi mắt của nàng trở nên tuyệt đẹp và não nùng. Nàng bắt đầu tỏ ra hoang mang.

    - Trời lạnh rồi, mùa đông sẽ đến, anh sẽ trở về làng và mọi chuyện sẽ chấm hết!

    Nàng ngồi yên trên tảng đá, hai tay ôm chặt lấy trán. Nàng thở dài não nề.

    - Vậy là suốt mùa đông anh sẽ về làng cùng với lũ bò của anh sao? Anh sẽ không trở lại đây nữa phải không?

    Nàng hỏi như bị thôi thúc. Chưa đợi Roa trả lời câu hỏi của mình thì nàng lại dồn Roa vào bức tường câu hỏi của mình:

    - Khi nào thì anh quay về, chắc chắn là anh sẽ phải về dưới chân núi phải không? Khi nào anh quay trở lại, liệu khi sang xuân, trời ấm lên rồi anh có quay lại nữa hay không?

    Trong tình cảnh này, Roa không biết nói gì hơn vì anh cũng không chắc chắn câu trả lời của mình.

    Nàng có vẻ bồn chồn. Càng ngày Roa càng thấy nàng có vẻ như đang lo lắng điều gì. Nàng trở nên ngây dại, thường hay ra bờ suối ngồi đồng một chỗ, dùng nhánh cây vẽ nguệch ngoạc lên tảng đá mà chẳng nói lên điều gì. Nàng càng ít nói hơn, đôi khi chỉ nói vài chuyện rồi lại thôi.

    Từ dưới đồi, tiếng chuông chùa vọng lên ngân vang những thanh âm buồn bã. Nàng đứng dậy, ngẩng đầu nghe ngóng và nàng bảo, giọng trầm buồn:

    - Hừ.. ở đây nghe rõ cả tiếng chuông chùa, vậy sao trước đây tôi chưa từng nghe thấy. Nghe nó buồn thảm quá!

    - Đó là do gió đã đổi hướng. Gió mùa đông bắc đã về và nó đã mang tiếng chuông chùa lên tận đây. Tôi có thể nghe thấy tiếng chuông chùa trong suốt mùa đông.

    Nàng bảo, giọng ảo não:

    - Vậy là trời đã lập đông rồi ư? Vậy mà tôi đã không nhận ra, trời đã khá lạnh, tôi cứ tưởng do ảnh hưởng của cơn bão. Tôi phải đi thôi. Tôi không thể ở lại đây lâu hơn nữa.

    Nàng bảo trong khi mắt nàng mãi ngắm những dãy đồi sắp bắt đầu trụi lá. Khi đó Roa không nhận thấy nàng đã khóc. Roa lặng người đi, nghĩ đến việc nàng ra đi khiến tâm trạng Roa não nề. Roa không nghĩ tiếng chuông chùa đã tác động mạnh mẽ đến nàng đến như vậy. Tiếng chuông chùa trầm buồn gõ từng hồi thanh âm buồn bã trôi vào thinh không như tiếng vọng ngàn năm từ cõi vô định.

    Nhưng sau đó nàng lại bảo nàng bắt đầu mệt khi phải leo đồi và nàng đã không quen với việc ngồi ở nhà một mình. Những trận ho khiến nàng chóng mệt khi hàng ngày nàng vẫn phải leo trèo trên những ngọn đồi. Nàng còn bảo hàng ngày nàng vẫn thấy có những người đàn ông leo lên núi kiếm củi và ở đây không vắng vẻ như nàng vẫn tưởng.

    Roa lờ mờ nhận ra sự bất thường từ nàng nhưng cũng không thắc mắc vì sao nàng hàng ngày lại phải nhọc công leo trèo trên những ngọn đồi để làm gì. Roa ngây thơ nghĩ rằng nàng buồn chán khi ở nhà một mình và điều đó buộc nàng phải bước chân ra khỏi nhà.

    Càng ngày Roa càng thấy nàng uống rượu nhiều hơn. Có khi đến chiều tối, sau khi Roa đã lùa lũ bò về chuồng, khi sương mù đã dày đặc, những cơn gió rét mướt lướt nhanh trên những tảng đá lạnh, Roa mới thấy nàng quấn chặt người trong chiếc áo ấm dày, cổ áo kéo cao đến tận mang tai, một cách khó nhọc, lảo đảo sau các tảng đá và ngất ngưởng về tới nhà. Có lần, va đầu vào đá mà nàng chẳng hề hay biết gì và đến khi tỉnh ra nàng lại hỏi vết bầm trên đầu nàng từ đâu mà ra.
     
    Nghi PhucTiêu Linh Thần Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2025 lúc 11:28 AM
  6. XSaoMai

    Bài viết:
    0
    Chương 15.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa đông, việc kiếm ra một bãi cỏ tốt cho lũ bò là một việc khá vất vả. Ngoài những ngày lạnh cóng không thể bước chân ra khỏi nhà thì vẫn có những ngày nắng ấm. Roa vẫn phải lùa lũ bò đi ngày càng xa hơn, có khi tận mãi những cánh rừng cách mấy dãy đồi xa hàng cây số. Ớ những nơi có những loại cỏ chịu được sự giá lạnh của mùa đông mà vẫn đâm chồi. Đó là những bãi cỏ voi hay cỏ tây đủ cho lũ bò thỏa mãn sự thèm khát mùi cỏ tươi sau những ngày bị nuôi nhốt trong trại.

    Để đến được những nơi đó thì khá mất nhiều thời gian. Roa phải băng qua những dãy đồi, cách xa hàng cây số. Nếu không, thì phải vượt qua một con suối đầy giá lạnh và đá nhọn lởm chởm.

    - Tao sẽ kiếm một mảnh đất, làm trang trại dưới đây, mày chỉ việc trồng cỏ và chăm sóc lũ bò. Mày sẽ không phải nhọc công chăn thả trên núi nữa.

    Khi ông chủ Cả mới vừa đưa Roa lên đây để trông lũ bò, ông ta đã nhiều lần nói với Roa như thế. Nhưng việc chăn thả trên núi không làm ông tốn công tốn của gì nhiều, ông thấy một mình Roa đủ sức chăm sóc cho lũ bò. Vả lại, ông cũng không thấy Roa phàn nàn gì nên đến hôm nay vẫn không thấy ông đả động gì đến việc mua đất làm trại chăn thả như ông đã từng nói.

    Một buổi sáng, Roa ló đầu ra ngoài thì thấy sương mù không còn che kín các lối đi. Roa vội vã lùa lũ bò ra ngoài, vượt qua những dãy đồi mênh mông để đến những cánh đồng cỏ thì nàng vẫn còn ngủ say.

    Lũ bò sau những ngày chán ngán mớ cỏ khô, lâu ngày ăn được một bữa cỏ tươi thơm ngọt nên ăn mãi không chịu về. Roa đành nuông chiều bọn chúng, để cho chúng một bữa no nê mà cũng không đành lòng lùa bọn chúng ra về.

    Chiều bắt đầu hạ nắng, Roa mới lùa lũ bò về trại. Để đi nhanh hơn, Roa đánh liều dẫn đàn bò vượt suối. Vào mùa khô, nó là một con suối nhỏ hiền hòa. Tuy nhiên, vào mùa mưa bão, vào những lúc những cơn bão đổ về, những dòng nước từ thượng nguồn cuồn cuộn đổ về, sùng sục lao qua các vách đá cuốn phăng những thân cây to và rác rưởi thì con suối trở nên hung hãn, như một con quái vật ngăn hai bên bờ bởi một dòng chảy khổng lồ, ngăn không cho bất cứ ai vượt qua nó.

    Để kịp trở về nhà trước khi quá muộn, Roa dẫn đàn bò đi dọc con suối, tìm một chỗ dễ dàng nhất để vượt qua nó. Con suối lúc này đã trở nên hung hãn, những dòng nước đục ngầu cuồn cuộn chảy sau những ngày mưa bão kéo dài.

    Khi Roa đến bờ suối, tay anh nắm chặt trong tay những sợi dây dàm buộc những con bò đầu đàn và chuẩn bị cho chúng vượt suối thì bất ngờ lũ bò lồng lên và quay đầu định bỏ chạy.

    Roa dùng roi, quất mạnh vào những con còn lại, buộc chúng phải nghe theo. Lũ bò điên tiết lồng lên. Những sợi dây thừng xiết vào tay anh bỏng rát. Một tay dùng roi, một tay nắm chặt lấy những sợi dây thừng, Roa kéo thật mạnh và quất mạnh vào mông chúng buộc chúng phải nghe theo.

    Roa liều mình phóng người xuống dòng nước lạnh buốt. Anh nhảy qua từng tảng đá và cố gắng giữ chặt những sợi dây thừng trong tay. Chẳng mấy chốc anh đã nhảy qua được sang bờ bên kia, anh nắm những sợi dây, buộc chúng vào gốc cây và giật mạnh. Lũ bò bị sợi dàm kéo làm cho đau điếng, buộc phải lội xuống suối và ngoan ngoãn lội qua bờ bên kia. Những con còn lại thì hoảng sợ, con thì chạy qua suối, con thì quay ngược trở lại chạy náo loạn khiến anh không kịp trở tay.

    Roa tìm một bãi đất trống bằng phẳng, anh buộc những con đầu đàn vào những gốc cây và vượt qua suối tìm những con còn lại.

    Đến tối mịt, Roa vẫn không sao tìm được hết lũ bò. Trăng lên, dưới ánh trăng mờ ảo, Roa mới bắt đầu trông thấy bọn chúng đã chạy khá xa dưới chân đồi. Roa hối hả chạy theo con đường mòn dưới ánh trăng và đuổi theo chúng. Roa bắt tay đưa lên miệng:

    - Ụm.. ụm.. ụm.. bò!

    Lũ bò bắt đầu dừng lại, nghe ngóng. Sau cơn hoảng loạn, chúng bắt đầu đáp trả lại bằng những tiếng rống lên thống thiết. Đến giữa khuya, Roa mới tìm được lũ bò đi lạc và dẫn chúng về nhà.

    - Roa.. ơi! Cứu.. tôi.. với! Cứu.. tôi.. với! R.. o.. a.. ơ.. i!

    Roa vừa về gần tới nhà thì nghe tiếng kêu cứu. Roa đứng sững lại. Tiếng ai đó hét lên giữa những dãy núi, vang lên giữa khoảng không bao la. Càng ngày tiếng kêu cứu càng khẩn thiết và mãnh liệt hơn. Roa định thần trong giây lát. Ở đây không còn ai khác. Rõ ràng là tiếng kêu của nàng, nghe thật đơn độc và thảm thương như một con thú bị cái bẫy dính chặt vào cổ và cố vùng vẫy không lối thoát.

    Roa bỏ mặc đàn bò ở lại và lao vùn vụt qua những tảng đá nhọn, phóng nhanh về nhà.

    Giữa gian nhà, nàng đang cố sức vùng vẫy thoát khỏi lũ đàn ông đi rừng, trên người nàng chỉ còn một tấm áo rách tả tơi mà nàng đang cố dùng tay che lấy người.

    - B.. u.. ô.. ng.. b.. uô.. ng.. r.. a!

    Roa hét lớn. Bọn đàn ông giật mình quay lại. Ngay lối cửa ra vào, Roa đứng sừng sững như một cây cổ thụ, mắt rừng rực lửa, trên tay nắm chặt cây rựa như sẵn sàng lao vào chém giết những gã đàn ông kia.

    Những gã đàn ông hoảng hốt nhảy lùi ra. Roa lấy cây rựa chém mạnh vào khoảng không và hét lên:

    - Đi ra.. a.. a.. nếu không tao sẽ giết hết bọn bây!

    Roa chém một nhát nữa vào không khí và cây rựa cắm vào cột nhà, cả căn nhà run lên bần bật. Bọn đàn ông lao tới, đấm túi bụi vào mặt Roa. Roa ngã xuống. Hai thằng đàn ông lao ra đè chặt Roa, những thằng còn lại vẫn giữ chặt nàng không chịu buông tha.

    Roa gầm lên như một con thú dữ trong cơn điên cuồng. Với sức mạnh của một con thú dữ, Roa vùng dậy, nắm đầu một gã đàn ông và ném hắn ra sàn nhà. Bọn đàn ông lao tới, nhưng Roa đã nhanh tay giật mạnh chiếc rựa ra khỏi cột nhà, phang mạnh vào không khí và gầm lên:

    - Bọn bây đi ra!

    Bọn đàn ông vẫn không chịu buông tha, lao tới giằng lấy cây rựa trong tay Roa, một vết chém cắm phập vào tay Roa, máu tuôn ra xối xả.

    Roa lao tới, giật cây rựa trong tay gã đàn ông và gầm lên:

    - Tao giết hết tất cả bọn bây!

    Bọn đàn ông không hiểu do quá sợ hãi trước sự nổi giận của một con thú đang lên cơn điên hay do đã nhụt chí, bọn họ vội buông nàng ra và lao nhanh ra ngoài.

    Nàng sau giây phút hoảng loạn và sợ hãi, nước mắt đầm đìa trên gương mặt, nàng chạy đến ôm chặt lấy anh và khóc, người nàng run lên bần bật:

    - Anh đi đâu, anh đi đâu mà giờ này mới về. Tại sao người anh lại nóng thế này. Trời lạnh nhưng sao cả người anh lại nóng thế này? Cả người anh đây này, cả tay, cả chân anh cũng vậy. Ôi, sao anh lại về trễ thế này? Trời ơi, tôi sợ khi phải ở một mình thế này!

    Nàng sờ khắp người anh và những lời nàng tuôn ra thật mãnh liệt. Đoạn nàng lại ngẩng mặt lên trời và thở dài não nùng:

    - Hôm nay trời lạnh, trăng lại càng sáng đẹp, nhưng anh lại đi đâu mà đến giờ này mới về?

    Nàng gục dưới chân Roa, phủ phục như một con mồi bị thương. Roa lại nghe mùi rượu nồng nặc và cả mùi nước hoa tỏa ra thoang thoảng từ cơ thể nàng. Giờ đây, khi nghe mùi hương đó, anh nghe như trăm ngàn nỗi đau và uất hận nén chặt trong lòng mình muốn nổ tung.

    Nàng kêu lên đầy oán thán và nàng bật khóc tức tưởi:

    - Bọn chúng quả là một bọn chẳng ra gì, tôi đang bệnh mà chúng cũng không tha. Tôi xuống dưới uống rượu và chúng theo tôi tới tận đây. Chỉ một chai rượu ngô uống váng cả đầu mà chúng lại đông quá! Tôi chẳng đòi được thêm gì ngoài chai rượu rẻ tiền đó. Tôi chẳng thể nào chịu nổi nữa. Tôi chẳng thể nào làm gì hơn. Tôi mệt quá, tôi không đủ sức với cả bọn đàn ông háu đói như thế! Bọn chúng cứ nằng nặc đòi hỏi và lên đến tận đây. Tôi mệt muốn ngất đi mà bọn chúng cũng không tha và cứ hành hạ tôi. Chỉ một chai rượu. Trời ơi, chỉ một chai rượu! Nhưng anh đi đâu và tại sao giờ này anh mới về?

    Sau một hồi nức nở, nàng lại hỏi câu hỏi ban nãy.

    Roa không nói không rằng, Roa thấy cả người nóng bừng lên dù trời bên ngoài đang lạnh giá. Anh thẳng tay ném cái rựa vào góc nhà khiến sàn nhà run lên. Xong anh giật lấy một mảnh giẻ vắt trên vách, xé toạt lấy một mảnh và cột chặt cánh tay đang chảy máu. Anh vùn vụt lao ra ngoài.

    Roa chạy thật nhanh ra đồi, cả ngọn đồi loang loáng ánh trăng. Anh điên cuồng cởi phăng cái áo trên người và ném nó xuống đất dù trời đang lạnh, anh chỉ muốn hất tung cả dãy đồi lên. Nàng chạy theo, loạng choạng và chếch choáng hơi men, giọng vừa khẩn thiết vừa bi thương:

    - Anh lại đi đâu giờ này, trời đã tối rồi!

    Roa bắt tay đưa lên miệng:

    - Ụm.. bò.. bò!

    Roa lao đi trong đêm, chân anh mỏi nhừ. Sương đêm làm cả người anh tê buốt. Nhưng điều nàng vừa nói làm anh tái cả người khiến anh không nói được lời nào dù trước đây anh đã lờ mờ nhận ra những điều bất thường từ nàng. Nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra những lời lẽ như thế khiến Roa như thấy hàng lưỡi dao găm vào da thịt mình. Nàng bước theo, chệch choạng và lầm lũi trong đêm tối. Đến khuya, Roa mới dẫn được lũ bò lạc về tới nhà. Roa gần như cạn kiệt sức lực. Anh ngã vật ra giường và ngủ thiếp đi.
     
    Nghi Phuc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2025 lúc 7:12 AM
  7. XSaoMai

    Bài viết:
    0
    Chương 16.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Roa dậy sớm. Nàng còn đang ngủ, co quắp như một con mèo trong đống tro bếp tồi tàn, gương mặt hằn lên vẻ mệt mỏi. Roa lẳng lặng lấy cây roi da và lùa đàn bò xuống núi. Có vài người đàn bà đứng chờ anh ngay ở đầu con dốc. Khi vừa thấy anh, những người đàn bà lập tức vây lấy anh. Một người đàn bà cao lớn chạy ra chắn ngang đường đi của anh và lớn tiếng:

    - Mày là một thằng ngu, mày đã chứa một con điếm ở trong nhà, không ai lại ngu dại chứa điếm ở trong nhà cả. Nó là đứa bệnh hoạn, mày phải đuổi cô ấy đi ngay. Nếu không tao sẽ đốt cái trại của mày cho mày không còn chỗ ở nữa đấy. Mà có lẽ tụi tao cũng nên tống cổ mày đi luôn!

    Lập tức những người khác nói với theo:

    - Mày không thể để cô ấy ở đây thêm nữa. Cô ấy ở đây bọn đàn ông cứ thập thò lên núi mãi. Rồi cô ta sẽ lây bệnh cho cả làng.

    - Sao mày khờ quá! Sao lại chứa chấp cái loại ấy trong nhà làm gì? Nó bị si đa đấy!

    - Nó là một cô người mẫu nổi tiếng ở Sài Gòn bị si đa đó. Mày không biết sao?

    Một người mẫu nổi tiếng. Roa nghe như một nhát dao đâm thẳng vào tim mình. Roa nghe quặn thắt cả cõi lòng. Tại sao anh không biết điều đó? Một người đàn bà khác mỉa mai:

    - Mày nghĩ lại xem có đứa con gái lành lặn đẹp đẽ như thế mà lại chịu ở với mày ở nơi khỉ ho cò gáy này không?

    Roa cắn chặt môi, cố ghìm nỗi uất hận trong lòng, anh chẳng nói chẳng rằng, lầm lũi lùa đàn bò đi.

    Những người đàn bà điên tiết lên vì không hiểu do sự đần độn hay do tình yêu mù quáng của Roa, liền hét lên:

    - Đồ thằng điên, đồ con điếm. Bọn bây ở với nhau như lũ chó hoang mặc chúng bây, đừng để bọn đàn ông trong làng giống như chúng bây rồi mắc bệnh cả lũ. Tụi bây là đồ rác rưởi, tụi bây sống chết mặc chúng bây, đừng để cả làng này phải chết vì chúng bây. Đúng là bọn bẩn thỉu, bọn bây đi vào rừng mà sống như bọn thú rừng đi. Tụi tao không muốn bọn bây cứ lảng vảng trên ngọn núi này một ngày nào nữa. Nếu mày không đuổi cô ta đi thì tụi tao sẽ báo chính quyền và sẽ tống cổ bọn mày đi.

    Roa vẫn lầm lũi lùa đàn bò đi, anh cố tránh những người đàn bà đang cố vây lấy anh hăm dọa. Đám đàn bà tức giận, lấy đất đá ném vào người anh. Anh không nói không rằng, dùng roi quất mạnh vào lũ bò để thúc cho bọn chúng đi nhanh.

    "Một người mẫu nổi tiếng. Một người mẫu nổi tiếng..". Trong đầu anh lặp đi lặp lại câu nói ấy và mãi quẩn quanh với ý nghĩ ấy.

    Đến chiều tối, Roa lùa đàn bò trở về nhà. Anh nhìn quanh và không thấy bóng dáng nàng đâu. Trăng bắt đầu lên đỉnh đầu nhưng Roa mãi vẫn không thấy nàng. Roa ngồi chờ trước hiên nhà, lòng nóng như lửa đốt. Trăng bắt đầu mờ dần nơi cánh rừng phía tây nhưng Roa mãi vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Roa nhìn nơi cuối nhà, chiếc vali màu đen quen thuộc vẫn nằm cô đơn nơi góc nhà. Roa bắt đầu bồn chồn, anh đứng ngồi không yên.

    Sau một hồi hoang mang, nghĩ về việc hôm qua, Roa lòng đầy hối hận khi nghĩ rằng chính anh đã khiến nàng bỏ đi. Roa nhìn chằm chằm chiếc vali, lòng đau như muối sát. Roa chợt nhớ con suối nơi nàng ngã, đó là con suối chạy dọc theo con đường xuống khu trại, anh lại nhớ đến những cơn say bất tận của nàng, anh vội lao ra ngoài. Ánh trăng mờ nhạt phủ trên những cánh đồng cỏ bao la. Roa hoảng hốt chạy khắp các ngọn đồi, lùng sục các vách đá, khe suối. Roa chạy dọc theo con suối, len lỏi vào những rừng cây và không ngừng gọi nàng.

    Roa gần như tuyệt vọng, sự sợ hãi về việc ra đi của nàng khiến Roa đau đớn như một vết cắt sâu đến tận tâm can. Roa bỗng nhận ra rằng, những điều nàng đã làm còn ít gây ra cho anh sự đau đớn hơn là việc nàng ra đi.

    Roa chạy khắp nơi và tuyệt vọng gọi nàng. Anh chạy dọc theo con suối trong vô vọng và theo con đường mòn ra khu trại. Những rừng cây ô man màu tối đậm vẫn phủ bóng tối loang lổ dọc hai bên bờ suối mặc cho ánh trăng phủ bạc cả những dãy đồi. Bất chợt, Roa trông thấy bóng một người đang ngồi trên bờ suối dưới ánh trăng loang lổ. Bên dưới, dòng nước lũ đang cuồn cuộn đổ về. Roa chạy đến. Trong thoáng chốc, cái bóng ấy bất ngờ lao nhanh xuống dòng nước lũ.

    Roa thét lên trong đau đớn. Anh lao nhanh đến nơi có người ngã xuống. Trong ánh sáng mờ ảo, Roa chết điếng khi nhận ra một người mắc vào một nhánh cây và dòng nước đang chực chờ giằng lấy giật tung cái áo đang mắc vào và cuốn phăng đi.

    Roa hối hả tụt xuống một tảng đá và lao nhanh ra dòng nước. Dòng nước chỉ muốn cuốn trôi cả người anh đi. Roa cố trèo lên những tảng đá trơn nhẵn, tay bám chặt những mỏm đá mà dòng nước đang cuồn cuộn lao tới. Dòng nước mùa lũ đục ngầu làm mắt anh cay xè và người anh lạnh buốt.

    Dòng nước cuốn phăng cơ thể người khỏi nhánh cây và trôi xuống một cái hố sụt. Cái cơ thể đó sau một hồi ngụp lặn trong dòng nước rồi bắt đầu chìm dần. Dùng hết sức bình sinh, anh bơi theo dòng nước lũ và cho người trôi theo dòng nước xuống cái hố sụt đó.

    Roa lặn sâu xuống dòng nước, đó là một cái hố sụt sâu. Anh cố ngoi lên ngụp xuống và cuối cùng anh chạm phải một cánh tay giữa dòng nước xiết. Anh giữ lấy cánh tay ấy và kéo về phía mình. Anh ôm chặt cơ thể bất động ấy và ngoi lên khỏi mặt nước.

    Một cơ thể hoàn toàn bất động từ dòng nước giá lạnh. Roa đau đớn nhận ra đấy chính là nàng. Roa ôm chặt lấy nàng, dùng hết sức bình sinh kéo nàng vào bờ và đặt nàng lên một tảng đá. Mắt nàng nhắm nghiền. Những vết bầm tím trên cổ, trên cánh tay và những ngón tay cũng tím tái vì lạnh. Nàng hoàn toàn bất động.

    Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt ấy ánh lên màu trắng như sứ và gần như thoát tục. Nghĩ rằng nàng đã chết, Roa quặn thắt người khi nghĩ rằng mình đã đến quá muộn. Anh gục đầu lên người nàng và khóc nức nở. Cảm thấy linh hồn trong cơ thể nhỏ bé của nàng đã vuột khỏi tay mình. Roa gào lên:

    - Tỉnh dậy.. tỉnh lại.. đi.. em.. ơi!

    Nàng vẫn nằm im, gương mặt trắng bệch như của người chết. Roa sợ hãi lay mạnh người nàng:

    - Tỉnh dậy.. tỉnh dậy.. đi. Em ơi!

    Roa khóc ùng ục trong miệng. Anh xốc người nàng lên vai. Nước từ mũi từ miệng nàng ộc ra. Xong anh đặt nàng xuống phiến đá, anh cố hết sức dùng tay xoa khắp người nàng, lên mặt, lên cổ trong nỗ lực cuối cùng đưa nàng từ cõi chết trở về.

    Cuối cùng nàng khẽ cựa mình. Roa quỳ xuống cạnh nàng, nghe hơi thở yếu ớt của nàng. Cả người nàng bắt đầu run lên bần bật vì lạnh và nàng nói, giọng ngắt quãng:

    - Tôi.. định.. tự.. tử..

    Nàng ngừng lại, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi lại bảo:

    - Nỗi sợ hãi về cái chết cứ ám ảnh tôi. Tôi nghĩ về nó mỗi ngày, từ ngày này sang ngày khác, mà ở đây vắng quá, lại không có việc gì để tôi làm. Tôi không muốn như vậy nữa. Tôi phải uống rượu vào để đủ can đảm nhảy xuống đây. Vậy mà, trời ơi, tại sao tôi vẫn chưa chết?

    Nàng kêu lên tức tưởi. Nàng oằn oại lên không hiểu vì những vết thương đang chảy máu, những vết bầm tím đang làm nàng đau đớn hay là vì cái chết đã không đến như nàng mong đợi.

    Nàng nấc lên, nước mắt lưng tròng. Hai hàm răng nàng bắt đầu va vào nhau cầm cập vì lạnh.

    - Tôi không biết phải làm gì nữa. Người ta muốn đuổi tôi đi và anh cũng định xua đuổi tôi đi đúng không? Tôi lạnh quá, tôi đau quá Roa ơi!

    Nàng đau đớn kêu lên, tiếng kêu đau đớn như lời khẩn cầu của một người đàn bà đã từng kiêu hãnh đâm vào tận sâu bên trong trái tim chân thật còn nguyên sơ của Roa như một mũi tên đâm xuyên thấu. Một niềm xúc động sâu kín khiến trái tim Roa như muốn vỡ tan.

    Rồi nàng khóc tức tưởi:

    - Họ đã nói gì với anh? Những người đón anh ở đầu đường. Tôi đã thấy hết rồi. Họ xua đuổi chúng ta phải không? Họ không cho chúng ta ở đây nữa phải không? Mình đã làm gì họ nào? Mình phải đi đâu bây giờ hả Roa? Không, tất cả là tại tôi. Roa, anh nên đuổi tôi đi thì hơn.

    Nàng bắt đầu dồn Roa vào những câu hỏi bất tận của mình:

    - Và họ bảo tôi sẽ bỏ rơi anh sau khi chuốc họa cho anh à? Anh đã đi đâu? Tại sao giờ này anh mới về?

    - Tôi phải đi tìm lũ bò đi lạc.

    - Họ đã biết hết rồi. Cả cái xứ này họ đã biết hết rồi. Cả cái nơi heo hút này họ cũng đã biết hết rồi. Đến nước này tôi còn đi đâu được nữa. Họ đã nói gì với anh?

    Roa không nói không rằng lẳng lặng nhấc bổng nàng lên trên hai cánh tay mình. Nàng đưa hai cánh tay run rẩy yếu ớt bám lấy vai Roa rồi nàng nằm im không chút kháng cự. Cả người nàng mềm nhũn ra và xanh xao như một xác chết.

    Về đến nhà, Roa đặt nàng lên giường và đốt lửa lên. Người nàng lạnh cóng như một tảng băng và cả cơ thể nàng run lên bần bật. Anh dùng thứ rượu thuốc có pha chút ngải của người miền núi thoa khắp người nàng. Nàng khẽ cựa mình, nhăn nhó vì đau đớn. Nàng ngoan ngoãn nằm im cho Roa thoa thuốc lên người. Nàng khẽ nghiêng người, hai xương bả vai nhô ra nhọn và sắc cạnh như hai cạnh của một phiến đá xanh tạo ra một vết hõm dài và sâu trên tấm lưng phẳng và gầy. Một vết cắt sâu ngay phía dưới xương bả vai trên tấm lưng trắng nhợt nhạt. Nàng run lên và nhăn mặt lại khi thứ thuốc rượu có pha chút ngải ấy chạm vào vết thương sâu. Trời lạnh, những vết thương rỉ máu và những vết sưng tấy tím bầm lên khiến nàng nhức nhói.

    Nàng chăm chú nhìn Roa đang lau vết thương cho mình, đôi môi nàng run lên, cố ghìm cơn đau, có vẻ xúc động, nàng hỏi:

    - Anh yêu tôi đến thế sao?

    Roa thoáng một chút bối rối rồi gật đầu. Nàng nói, giọng hơi run rẩy vì đau đớn và cả dư vị của rượu:

    - Anh đừng giấu tôi nữa. Tôi đã biết hết mọi chuyện. Tôi cũng đã quá quen với việc người ta nói gì sau lưng mình rồi. Người ta muốn đuổi tôi đi phải không?

    Nàng lặp lại câu hỏi ban nãy. Rồi giọng nàng nhỏ dần, nàng thú nhận:

    - Thật ra tôi rất sợ cảm giác khi nghe người khác nói sau lưng mình. Tôi không muốn mình phải nghe những điều họ nói. Anh có hiểu cảm giác đó không?

    Roa gật gật đầu ra vẻ hiểu ý rồi lại tiếp tục nâng cánh tay nàng lên, xoa rượu thuốc vào hai cánh tay nàng. Nó bắt đầu ấm dần lên.

    Nàng nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm:

    - Tôi thật sai lầm, tôi thật sai lầm. Tôi phải đi đâu bây giờ hả Roa?

    - Rốt cuộc em là ai vậy?

    Cuối cùng, Roa lên tiếng hỏi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2025 lúc 9:50 AM
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...