Chương 10
Trời còn tờ mờ sáng, những đám mây trắng đục bồng bềnh trôi lang thang vô định trên những dãy núi. Sương mù vẫn còn dày đặc, phủ lên một tấm màn màu trắng đục khổng lồ lên trên các dãy núi, phủ kín các lối đi, trùm lên các rừng cây và che khuất những ngôi nhà rải rác trên các sườn đồi.
Mới sáng sớm, Roa đã thấy nàng tay cầm chiếc gương, đang ngồi trên mép giường cạnh cửa sổ, chăm chút từng chút một những mớ tóc đen nhánh xõa dài trên vai. Trong phút chốc, nàng duỗi chân ra, nhỏm người lên và hai chân trong tư thế quỳ, nàng khẽ tựa người bên thành cửa sổ, bộ ngực nặng nề của nàng đè hẳn lên thành cửa sổ. Nàng đang cố gắng lấy ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ đỉnh núi cao phủ đầy sương sớm qua chiếc gương nhỏ nhắn trên tay và ngắm mình trong gương.
Bên ngoài, phong cảnh núi non hùng vĩ trong lành và tinh khiết trải dài ra trước mắt, xanh tươi và tươi mát bởi những rặng cây ô man vừa được tắm gội sau một trận mưa đêm. Roa không hiểu tại sao mới sáng sớm mà người phụ nữ ấy lại dậy sớm trang điểm để làm gì, dù điều ấy là khá kỳ khôi khi người ta đang ở một nơi hoang vắng như thế này nhưng đối với Roa đó thật sự là một thế giới đầy bí ẩn và tươi đẹp khi lần đầu trông thấy một người con gái đang trang điểm. Dường như đó là một bản năng hay là nhu cầu của một người phụ nữ đẹp.
Roa nhìn như thôi miên vào những động tác nhịp nhàng khi nàng đánh một lớp phấn trên gương mặt trắng mịn. Nàng nhìn chăm chú gương mặt mình trong gương. Xong nàng nghiêng người, vén mớ tóc qua một bên rồi lại hất nó sang mặt bên cạnh.
Roa thoáng thấy cái vành tai nhỏ nhắn thấp thoáng sau làn tóc hơi ửng hồng nó gợi cho Roa một cảm giác nguyên sơ và tươi trẻ, khiến nàng có một vẻ ngây thơ, điều đó thật sự thu hút đối với Roa.
Mái tóc nàng dập dềnh sau mỗi cử động của nàng, những tia nắng đầu tiên bắt đầu luồn qua khe cửa, chiếu sáng lên mái tóc nàng khiến cho nó ánh lên như những dãy sóng bạc. Trái với mái tóc uốn lượn đầy gợi cảm và phóng khoáng, hai vai nàng lại có vẻ gầy khiến cho nó có vẻ nhỏ bé và đơn độc đến đáng thương hại. Nhưng tất cả lại tạo nên một bức tranh kỳ ảo và mê hoặc mà Roa chưa từng thấy bao giờ. Roa mải mê nhìn như bị thôi miên và bỗng chợt giật nảy mình khi nhìn thấy trong gương, nàng cũng đang nhìn mình.
Nàng quay lại cười:
- Tôi có thói quen dậy sớm từ khi ở trong trại. Tôi thật không thể nào chịu được khi người khác nhìn thấy gương mặt của mình kém sắc và nhợt nhạt đi.
Nàng dường như xem như không có chuyện gì xảy ra đêm trước.
Roa bối rối quay mặt đi, người vẫn còn nóng bừng vì chuyện hôm trước, bước chân xuống giường và định tìm cách thoát ra ngoài. Nhưng nàng đã dẹp bỏ mớ gương lược qua một bên và lại gần Roa:
- Tôi không ngủ được. Cả người tôi cứ nóng bừng lên mà anh thì cứ ngủ say như chết. Tôi phải uống rượu đến tận sáng cho đến khi say mèm đi. Tôi định cai rượu nhưng không được. Tôi phải mò xuống tận chợ bản lúc trời còn chưa kịp sáng, phải gõ cửa nhà gã đàn ông bán rượu ở ngay đầu đường khi trời còn mờ tối, phải làm phiền hắn để hắn cho tôi những thứ này, cũng may bà vợ của hắn ta vẫn còn ngủ say. Nhưng tệ quá, ở đó họ chỉ có những thứ rượu làm bằng ngô uống dở tệ. Vậy mà hắn ta bảo đó là thứ rượu tốt nhất mà hắn có.
Những lời nàng nói ra thật khác thường. Bây giờ, Roa mới biết rằng nàng đang say rượu. Rượu có tác động biến đổi con người nàng một cách nhanh chóng. Nó như một thứ ma thuật biến nàng từ một người trầm lặng thành một người linh hoạt khác thường. Nàng như thoát hẳn cái vẻ mọi ngày, nàng nồng nhiệt và thân mật hơn. Dường như rượu đã làm cho người nàng khác hẳn, không còn cái vẻ khách sáo, lịch sự và cầu kỳ thường ngày. Rượu đã làm thay đổi con người nàng. Roa sửng sốt và bối rối cực độ trước sự nồng nhiệt một cách kỳ lạ của nàng. Một cách đột ngột và táo bạo, nàng đến gần Roa, luồn những ngón tay vào mớ tóc rối và khô cứng của Roa. Và mất thăng bằng, nàng ngã xuống người Roa.
Nàng nằm đè cả người mình lên người Roa. Trong phút chốc, mái tóc dài gợn sóng của nàng phủ lên người Roa. Roa nghe rõ cả mùi hương từ cơ thể nàng, mùi phấn son và cả mùi men rượu nồng nặc. Cả người nàng ấm nóng như một lò lửa.
- Anh đúng là kẻ khờ khạo, chẳng biết gì cả! Rượu vào làm cả người tôi nóng lên đây này. Tôi thì chẳng tài nào ngủ được mà anh thì cứ ngủ say như chết!
Nàng lặp lại câu nói ban nãy. Câu nói của nàng không rõ là của một người đang say hay của một người đang bị kích động. Bình thường nàng không có cách nói như vậy. Roa không hiểu đó là một lời mời mọc hay bỡn cợt, anh tìm cách rời khỏi giường.
- Anh xem này, mặt anh tái mét rồi đấy, trời đã lạnh đến như thế này rồi cơ à?
Nàng kéo tấm chăn ra khỏi người Roa. Roa lúng ta lúng túng.
- Làm gì mà anh phải cuống lên như vậy?
Nàng mỉm cười và ngã lăn xuống gối. Nàng thôi cái trò trêu chọc đó và quay lưng đi. Roa cảm thấy một sự thân mật, ấm áp và thơm tho tuyệt vời từ tấm lưng nhỏ nhắn của nàng. Cái cổ áo tuột sang một bên làm lộ rõ bờ vai trắng xanh và hơi gầy khiến cho nàng có vẻ đơn độc và nhỏ bé. Điều đó khiến nàng trông thật đáng thương và nàng đang cố gắng che đậy sự đáng thương đó. Nó sẽ khiến nàng trông thật thảm hại. Nàng đang cố gắng chìm vào trong những cơn say để quên đi sự thảm hại đó. Roa không hiểu được điều đó, anh chỉ thấy cảm xúc tràn ngập trong lòng và đột ngột thốt lên:
- Như vậy cô đã là vợ của tôi rồi chứ?
Roa ấp a ấp úng mãi rồi mới lấy hết can đảm và thốt lên. Nàng quay sang, trố mắt nhìn Roa, ngạc nhiên cực độ rồi cười phá lên:
- Sao anh lại có ý nghĩ như vậy? Việc làm vợ làm mẹ hay một người qua đường thì trách nhiệm hoàn toàn khác nhau. Anh đúng là ngốc thật. Anh suy nghĩ như một đứa trẻ lên ba vậy!
Bất chợt nàng ôm lấy Roa như bản năng của một người mẹ và áp nhẹ vào người Roa. Ngực nàng áp sát vào mặt Roa. Roa cảm nhận cả hơi ấm và sự mềm mại đến tuyệt vời tỏa ra từ cơ thể nàng. Roa gần như choáng ngộp trước thứ tình cảm thiêng liêng bất chợt ào ạt tuôn đến, sự thân mật, gần gũi, được chạm vào cơ thể mềm mại và ấm áp của người phụ nữ khiến Roa như bước vào một thế giới vô thực đầy trụy lạc.
Đôi tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt Roa. Roa nghe cả những thớ thịt trên gương mặt mình co giật.
Roa gần như ngộp thở dưới bầu ngực căng đầy và hương thơm từ cơ thể nàng. Cả người nàng đẫm mùi son phấn. Roa cũng không thắc mắc tại sao lại như vậy. Điều đó chỉ khiến Roa thấy nàng có một sự quyến rũ kỳ lạ và kích thích tất cả các giác quan của anh. Nàng bất chợt hất mái tóc sang một bên, ưỡn ngực ra và bảo:
- Anh chẳng thể nào hiểu nổi một người đàn bà đâu, anh chàng nhà quê đáng thương ơi. Tôi sẽ trở về thành thị và mọi chuyện sẽ chấm dứt!
Roa bất chợt thấy tự ái nặng nề khi nàng bảo mình là anh chàng nhà quê đáng thương và anh càng xấu hổ hơn khi thấy nàng thấy rõ tình cảm của mình. Nhưng khi nghe nàng nói lên ý định của mình thì anh cảm thấy buồn hơn là xấu hổ hay cảm giác bị xúc phạm.
- Anh có biết như thế là rất nguy hiểm cho anh không? Đáng lẽ ra anh đừng làm như thế! Tôi đã không tự chủ được. Tôi đang say! Tôi đã không còn sức kháng cự nào. Còn anh..
Nàng bỏ lửng câu nói. Rồi nàng dịu dàng bảo:
- Tôi đã làm hại bao nhiêu người đàn ông trong đời rồi. Tất cả chỉ vì ham muốn nhất thời, chỉ vì tiền và liều lĩnh. Tôi muốn trả thù họ, tôi muốn trả thù cuộc đời, tôi sẽ trả lại cuộc đời những gì mà nó mang lại cho tôi. Còn anh, sao anh lại nỡ làm như thế với tôi?
Giọng nói của nàng bỗng trở nên gay gắt. Roa không mảy may nghĩ tới việc đó có nguy hiểm cho anh hay không. Đối với Roa, giờ phút ấy là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh. Roa muốn nói lên điều đó nhưng sự nhiệt tình đến mức sành sỏi của người phụ nữ đối với sự vụng về của anh đã khiến anh ngượng ngập mà không nói lên được điều gì.
Nàng ngồi xuống mép giường, cong người lại, hai tay luồn vào tóc rồi ôm chặt lấy đầu và bẻ quặp nó xuống. Nàng nhìn Roa giây lát, nàng khẽ lắc đầu rồi cau mày. Nàng thở dài:
- Anh biết không, tôi đã làm như thế với đủ loại đàn ông. Có những ông đáng tuổi bố tôi, có những thằng nhóc chỉ đáng là em út, bọn nó chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi. Tất cả chỉ là chuyện qua đường, xong chuyện rồi thì ai về nhà nấy, huống chi nói chuyện chồng vợ gì ở đây. Nhưng đó gần như là nhu cầu, giống như là tình yêu vậy. Rồi cả chuyện tiền nong nữa. Như chuyện ăn chuyện mặc, mọi thứ đều cần thiết. Anh có hiểu không?
Giọng nói của nàng trở nên nhẹ nhàng như một tiếng thở dài. Nàng thủ thỉ với Roa như với người mẹ trẻ thỉ thỉ với đứa con bé bỏng của mình. Roa bắt đầu lờ mờ nhận ra những lời nàng nói. Nàng nhìn Roa một cách đáng thương hại. Roa không hiểu nàng có say hay không nhưng cách nói của nàng rõ ràng là của người không có vẻ gì là đang say rượu cả. Roa chẳng hiểu tại sao nàng lại hay có một sự so sánh kỳ quặc như vậy. Và anh thấy nàng luôn nói lên điều đó với một vẻ cực kỳ nghiêm túc và không bỡn cợt chút nào.
Roa như bị giội một gáo nước lạnh vào người.
- Tôi sẽ lùa lũ bò xuống núi, có lẽ chiều tối mới về.
Roa nhảy xuống giường, rút dây roi trên vách và lầm lũi ra chuồng bò.
- Có chuyện gì hở Roa?
Roa lầm lũi bỏ đi. Roa cũng không hiểu sao mình lại có hành động như vậy.
- Sao thế? Anh giận tôi ư? Vì tôi nói lên những điều đó à?
Nàng chặn lại, nhưng Roa tránh mặt đi.
- Anh thật là khờ khạo.
Roa đã ra ngoài, mở cửa chuồng và cố sức dùng roi quất thật lực vào lũ bò như thể đang trút cơn giận vào đầu chúng.
- Hôm nay sẽ không còn mưa. Tôi sẽ đi xuống núi.
- Trời vẫn còn sớm mà!
- Ở xung quanh đây bọn nó đã ăn sạch cỏ cả rồi. Từ bây giờ tôi phải đi xa hơn. Có lẽ phải đợi cả tháng nữa ở đây cỏ mới mọc trở lại. Tôi phải lùa bọn chúng xuống núi.
- Thế thì tôi sẽ đi với anh và tìm việc gì đó để giết thời gian. Tôi chẳng có chuyện gì để làm cả khi ở nhà một mình.
Nàng nói mà quên mất là mình đang say và lảo đảo đi ra ngoài với Roa. Roa đã gỡ nốt xong những thanh chắn cửa chuồng của những ô chuồng bên cạnh và kéo chúng ra. Lập tức, cả đàn bò lồng lên, lao ra khỏi chuồng và chạy ra ngoài. Roa cũng lao theo.
Nàng tránh những tảng đá, cố sức gọi Roa và lảo đảo chạy theo rồi cuối cùng dừng lại. Trong phút chốc, cả Roa và lũ bò đã lao nhanh xuống núi.
Mới sáng sớm, Roa đã thấy nàng tay cầm chiếc gương, đang ngồi trên mép giường cạnh cửa sổ, chăm chút từng chút một những mớ tóc đen nhánh xõa dài trên vai. Trong phút chốc, nàng duỗi chân ra, nhỏm người lên và hai chân trong tư thế quỳ, nàng khẽ tựa người bên thành cửa sổ, bộ ngực nặng nề của nàng đè hẳn lên thành cửa sổ. Nàng đang cố gắng lấy ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ đỉnh núi cao phủ đầy sương sớm qua chiếc gương nhỏ nhắn trên tay và ngắm mình trong gương.
Bên ngoài, phong cảnh núi non hùng vĩ trong lành và tinh khiết trải dài ra trước mắt, xanh tươi và tươi mát bởi những rặng cây ô man vừa được tắm gội sau một trận mưa đêm. Roa không hiểu tại sao mới sáng sớm mà người phụ nữ ấy lại dậy sớm trang điểm để làm gì, dù điều ấy là khá kỳ khôi khi người ta đang ở một nơi hoang vắng như thế này nhưng đối với Roa đó thật sự là một thế giới đầy bí ẩn và tươi đẹp khi lần đầu trông thấy một người con gái đang trang điểm. Dường như đó là một bản năng hay là nhu cầu của một người phụ nữ đẹp.
Roa nhìn như thôi miên vào những động tác nhịp nhàng khi nàng đánh một lớp phấn trên gương mặt trắng mịn. Nàng nhìn chăm chú gương mặt mình trong gương. Xong nàng nghiêng người, vén mớ tóc qua một bên rồi lại hất nó sang mặt bên cạnh.
Roa thoáng thấy cái vành tai nhỏ nhắn thấp thoáng sau làn tóc hơi ửng hồng nó gợi cho Roa một cảm giác nguyên sơ và tươi trẻ, khiến nàng có một vẻ ngây thơ, điều đó thật sự thu hút đối với Roa.
Mái tóc nàng dập dềnh sau mỗi cử động của nàng, những tia nắng đầu tiên bắt đầu luồn qua khe cửa, chiếu sáng lên mái tóc nàng khiến cho nó ánh lên như những dãy sóng bạc. Trái với mái tóc uốn lượn đầy gợi cảm và phóng khoáng, hai vai nàng lại có vẻ gầy khiến cho nó có vẻ nhỏ bé và đơn độc đến đáng thương hại. Nhưng tất cả lại tạo nên một bức tranh kỳ ảo và mê hoặc mà Roa chưa từng thấy bao giờ. Roa mải mê nhìn như bị thôi miên và bỗng chợt giật nảy mình khi nhìn thấy trong gương, nàng cũng đang nhìn mình.
Nàng quay lại cười:
- Tôi có thói quen dậy sớm từ khi ở trong trại. Tôi thật không thể nào chịu được khi người khác nhìn thấy gương mặt của mình kém sắc và nhợt nhạt đi.
Nàng dường như xem như không có chuyện gì xảy ra đêm trước.
Roa bối rối quay mặt đi, người vẫn còn nóng bừng vì chuyện hôm trước, bước chân xuống giường và định tìm cách thoát ra ngoài. Nhưng nàng đã dẹp bỏ mớ gương lược qua một bên và lại gần Roa:
- Tôi không ngủ được. Cả người tôi cứ nóng bừng lên mà anh thì cứ ngủ say như chết. Tôi phải uống rượu đến tận sáng cho đến khi say mèm đi. Tôi định cai rượu nhưng không được. Tôi phải mò xuống tận chợ bản lúc trời còn chưa kịp sáng, phải gõ cửa nhà gã đàn ông bán rượu ở ngay đầu đường khi trời còn mờ tối, phải làm phiền hắn để hắn cho tôi những thứ này, cũng may bà vợ của hắn ta vẫn còn ngủ say. Nhưng tệ quá, ở đó họ chỉ có những thứ rượu làm bằng ngô uống dở tệ. Vậy mà hắn ta bảo đó là thứ rượu tốt nhất mà hắn có.
Những lời nàng nói ra thật khác thường. Bây giờ, Roa mới biết rằng nàng đang say rượu. Rượu có tác động biến đổi con người nàng một cách nhanh chóng. Nó như một thứ ma thuật biến nàng từ một người trầm lặng thành một người linh hoạt khác thường. Nàng như thoát hẳn cái vẻ mọi ngày, nàng nồng nhiệt và thân mật hơn. Dường như rượu đã làm cho người nàng khác hẳn, không còn cái vẻ khách sáo, lịch sự và cầu kỳ thường ngày. Rượu đã làm thay đổi con người nàng. Roa sửng sốt và bối rối cực độ trước sự nồng nhiệt một cách kỳ lạ của nàng. Một cách đột ngột và táo bạo, nàng đến gần Roa, luồn những ngón tay vào mớ tóc rối và khô cứng của Roa. Và mất thăng bằng, nàng ngã xuống người Roa.
Nàng nằm đè cả người mình lên người Roa. Trong phút chốc, mái tóc dài gợn sóng của nàng phủ lên người Roa. Roa nghe rõ cả mùi hương từ cơ thể nàng, mùi phấn son và cả mùi men rượu nồng nặc. Cả người nàng ấm nóng như một lò lửa.
- Anh đúng là kẻ khờ khạo, chẳng biết gì cả! Rượu vào làm cả người tôi nóng lên đây này. Tôi thì chẳng tài nào ngủ được mà anh thì cứ ngủ say như chết!
Nàng lặp lại câu nói ban nãy. Câu nói của nàng không rõ là của một người đang say hay của một người đang bị kích động. Bình thường nàng không có cách nói như vậy. Roa không hiểu đó là một lời mời mọc hay bỡn cợt, anh tìm cách rời khỏi giường.
- Anh xem này, mặt anh tái mét rồi đấy, trời đã lạnh đến như thế này rồi cơ à?
Nàng kéo tấm chăn ra khỏi người Roa. Roa lúng ta lúng túng.
- Làm gì mà anh phải cuống lên như vậy?
Nàng mỉm cười và ngã lăn xuống gối. Nàng thôi cái trò trêu chọc đó và quay lưng đi. Roa cảm thấy một sự thân mật, ấm áp và thơm tho tuyệt vời từ tấm lưng nhỏ nhắn của nàng. Cái cổ áo tuột sang một bên làm lộ rõ bờ vai trắng xanh và hơi gầy khiến cho nàng có vẻ đơn độc và nhỏ bé. Điều đó khiến nàng trông thật đáng thương và nàng đang cố gắng che đậy sự đáng thương đó. Nó sẽ khiến nàng trông thật thảm hại. Nàng đang cố gắng chìm vào trong những cơn say để quên đi sự thảm hại đó. Roa không hiểu được điều đó, anh chỉ thấy cảm xúc tràn ngập trong lòng và đột ngột thốt lên:
- Như vậy cô đã là vợ của tôi rồi chứ?
Roa ấp a ấp úng mãi rồi mới lấy hết can đảm và thốt lên. Nàng quay sang, trố mắt nhìn Roa, ngạc nhiên cực độ rồi cười phá lên:
- Sao anh lại có ý nghĩ như vậy? Việc làm vợ làm mẹ hay một người qua đường thì trách nhiệm hoàn toàn khác nhau. Anh đúng là ngốc thật. Anh suy nghĩ như một đứa trẻ lên ba vậy!
Bất chợt nàng ôm lấy Roa như bản năng của một người mẹ và áp nhẹ vào người Roa. Ngực nàng áp sát vào mặt Roa. Roa cảm nhận cả hơi ấm và sự mềm mại đến tuyệt vời tỏa ra từ cơ thể nàng. Roa gần như choáng ngộp trước thứ tình cảm thiêng liêng bất chợt ào ạt tuôn đến, sự thân mật, gần gũi, được chạm vào cơ thể mềm mại và ấm áp của người phụ nữ khiến Roa như bước vào một thế giới vô thực đầy trụy lạc.
Đôi tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt Roa. Roa nghe cả những thớ thịt trên gương mặt mình co giật.
Roa gần như ngộp thở dưới bầu ngực căng đầy và hương thơm từ cơ thể nàng. Cả người nàng đẫm mùi son phấn. Roa cũng không thắc mắc tại sao lại như vậy. Điều đó chỉ khiến Roa thấy nàng có một sự quyến rũ kỳ lạ và kích thích tất cả các giác quan của anh. Nàng bất chợt hất mái tóc sang một bên, ưỡn ngực ra và bảo:
- Anh chẳng thể nào hiểu nổi một người đàn bà đâu, anh chàng nhà quê đáng thương ơi. Tôi sẽ trở về thành thị và mọi chuyện sẽ chấm dứt!
Roa bất chợt thấy tự ái nặng nề khi nàng bảo mình là anh chàng nhà quê đáng thương và anh càng xấu hổ hơn khi thấy nàng thấy rõ tình cảm của mình. Nhưng khi nghe nàng nói lên ý định của mình thì anh cảm thấy buồn hơn là xấu hổ hay cảm giác bị xúc phạm.
- Anh có biết như thế là rất nguy hiểm cho anh không? Đáng lẽ ra anh đừng làm như thế! Tôi đã không tự chủ được. Tôi đang say! Tôi đã không còn sức kháng cự nào. Còn anh..
Nàng bỏ lửng câu nói. Rồi nàng dịu dàng bảo:
- Tôi đã làm hại bao nhiêu người đàn ông trong đời rồi. Tất cả chỉ vì ham muốn nhất thời, chỉ vì tiền và liều lĩnh. Tôi muốn trả thù họ, tôi muốn trả thù cuộc đời, tôi sẽ trả lại cuộc đời những gì mà nó mang lại cho tôi. Còn anh, sao anh lại nỡ làm như thế với tôi?
Giọng nói của nàng bỗng trở nên gay gắt. Roa không mảy may nghĩ tới việc đó có nguy hiểm cho anh hay không. Đối với Roa, giờ phút ấy là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh. Roa muốn nói lên điều đó nhưng sự nhiệt tình đến mức sành sỏi của người phụ nữ đối với sự vụng về của anh đã khiến anh ngượng ngập mà không nói lên được điều gì.
Nàng ngồi xuống mép giường, cong người lại, hai tay luồn vào tóc rồi ôm chặt lấy đầu và bẻ quặp nó xuống. Nàng nhìn Roa giây lát, nàng khẽ lắc đầu rồi cau mày. Nàng thở dài:
- Anh biết không, tôi đã làm như thế với đủ loại đàn ông. Có những ông đáng tuổi bố tôi, có những thằng nhóc chỉ đáng là em út, bọn nó chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi. Tất cả chỉ là chuyện qua đường, xong chuyện rồi thì ai về nhà nấy, huống chi nói chuyện chồng vợ gì ở đây. Nhưng đó gần như là nhu cầu, giống như là tình yêu vậy. Rồi cả chuyện tiền nong nữa. Như chuyện ăn chuyện mặc, mọi thứ đều cần thiết. Anh có hiểu không?
Giọng nói của nàng trở nên nhẹ nhàng như một tiếng thở dài. Nàng thủ thỉ với Roa như với người mẹ trẻ thỉ thỉ với đứa con bé bỏng của mình. Roa bắt đầu lờ mờ nhận ra những lời nàng nói. Nàng nhìn Roa một cách đáng thương hại. Roa không hiểu nàng có say hay không nhưng cách nói của nàng rõ ràng là của người không có vẻ gì là đang say rượu cả. Roa chẳng hiểu tại sao nàng lại hay có một sự so sánh kỳ quặc như vậy. Và anh thấy nàng luôn nói lên điều đó với một vẻ cực kỳ nghiêm túc và không bỡn cợt chút nào.
Roa như bị giội một gáo nước lạnh vào người.
- Tôi sẽ lùa lũ bò xuống núi, có lẽ chiều tối mới về.
Roa nhảy xuống giường, rút dây roi trên vách và lầm lũi ra chuồng bò.
- Có chuyện gì hở Roa?
Roa lầm lũi bỏ đi. Roa cũng không hiểu sao mình lại có hành động như vậy.
- Sao thế? Anh giận tôi ư? Vì tôi nói lên những điều đó à?
Nàng chặn lại, nhưng Roa tránh mặt đi.
- Anh thật là khờ khạo.
Roa đã ra ngoài, mở cửa chuồng và cố sức dùng roi quất thật lực vào lũ bò như thể đang trút cơn giận vào đầu chúng.
- Hôm nay sẽ không còn mưa. Tôi sẽ đi xuống núi.
- Trời vẫn còn sớm mà!
- Ở xung quanh đây bọn nó đã ăn sạch cỏ cả rồi. Từ bây giờ tôi phải đi xa hơn. Có lẽ phải đợi cả tháng nữa ở đây cỏ mới mọc trở lại. Tôi phải lùa bọn chúng xuống núi.
- Thế thì tôi sẽ đi với anh và tìm việc gì đó để giết thời gian. Tôi chẳng có chuyện gì để làm cả khi ở nhà một mình.
Nàng nói mà quên mất là mình đang say và lảo đảo đi ra ngoài với Roa. Roa đã gỡ nốt xong những thanh chắn cửa chuồng của những ô chuồng bên cạnh và kéo chúng ra. Lập tức, cả đàn bò lồng lên, lao ra khỏi chuồng và chạy ra ngoài. Roa cũng lao theo.
Nàng tránh những tảng đá, cố sức gọi Roa và lảo đảo chạy theo rồi cuối cùng dừng lại. Trong phút chốc, cả Roa và lũ bò đã lao nhanh xuống núi.
Chỉnh sửa cuối: