

Có những điều trong đời người ta chỉ nhận ra khi đã trải qua đủ đầy đau khổ. Như cách mà một người từng ngồi bồn cầu, cầm cuộn giấy vệ sinh mà lòng ngập tràn hoài nghi. Cuộc sống là một chuỗi những điều hiển nhiên, và ta đã quen với việc.. chùi. Từ bé, ta được dạy rằng đó là cách duy nhất, một quy trình bất biến của nhân loại. Nhưng có bao giờ ta dừng lại và tự hỏi: Liệu đây có phải là con đường duy nhất?
Hãy tưởng tượng bạn bước vào toilet, hoàn thành một sứ mệnh đầy bản năng, rồi với tay lấy cuộn giấy. Bạn gấp gọn, lau qua, lau lại, nhưng vẫn thấy lấn cấn một nỗi bất an vô hình. Bạn nghĩ về những lớp giấy mềm mại ấy – chúng chẳng phải phép màu, chúng chỉ là những mảnh cellulose bất lực trước những gì chúng đang đối diện. Bạn lau tiếp, cố gắng quên đi cái cảm giác nghi ngờ, rồi bước ra ngoài, tiếp tục cuộc sống như thể mọi thứ đã được giải quyết. Nhưng bạn biết rõ: Nó vẫn còn đó, một bí mật tăm tối mà chỉ riêng bạn và số phận mới hiểu.
Rồi một ngày, bạn đặt chân đến một nơi nào đó – có thể là một quán cà phê sang trọng, một căn nhà của người bạn giàu có, hoặc một phòng khách sạn cao cấp. Bạn bước vào toilet và thấy nó. Một thứ công nghệ kỳ diệu, một di sản của nền văn minh tiến bộ: Vòi xịt đít. Bạn tò mò, bạn hoài nghi, nhưng rồi bạn thử. Một tia nước mát lạnh phóng ra, chạm vào nơi mà trước giờ chỉ có giấy dám đi tới. Bạn khựng lại. Cả một thế giới quan bỗng chốc đảo lộn.
Trời ơi. Đây chính là điều mà ta đã bỏ lỡ suốt bao năm.
Nó không chỉ sạch. Nó tinh khiết. Nó không chỉ thoải mái. Nó giải phóng. Lần đầu tiên trong đời, bạn cảm nhận được cái gì đó gần với giác ngộ. Bạn bước ra khỏi toilet, nhưng không còn là con người cũ nữa. Mọi thứ đã thay đổi. Bạn nhìn những cuộn giấy với một sự thương hại, một chút tiếc nuối cho quá khứ sai lầm của mình.
Từ đó, bạn không còn sống như trước nữa. Bạn thấy tội lỗi khi nhìn rừng cây bị đốn hạ chỉ để phục vụ một phương pháp vệ sinh lỗi thời. Bạn hiểu rằng thế giới này vẫn còn quá nhiều người chưa được khai sáng. Bạn nhìn bạn bè, người thân, và thấy trong ánh mắt họ sự vô tư của những kẻ chưa biết đến sự thật. Bạn muốn nói với họ rằng còn một cách khác, một con đường tốt hơn, một nền văn minh đang chờ đợi họ bước vào.
Nhưng bạn không cần phải nói. Vì một khi họ trải nghiệm, họ sẽ tự hiểu.
Vòi xịt đít – đừng đợi đến khi quá muộn
* * *
Facebook.com/meolacgiuapho
Hãy tưởng tượng bạn bước vào toilet, hoàn thành một sứ mệnh đầy bản năng, rồi với tay lấy cuộn giấy. Bạn gấp gọn, lau qua, lau lại, nhưng vẫn thấy lấn cấn một nỗi bất an vô hình. Bạn nghĩ về những lớp giấy mềm mại ấy – chúng chẳng phải phép màu, chúng chỉ là những mảnh cellulose bất lực trước những gì chúng đang đối diện. Bạn lau tiếp, cố gắng quên đi cái cảm giác nghi ngờ, rồi bước ra ngoài, tiếp tục cuộc sống như thể mọi thứ đã được giải quyết. Nhưng bạn biết rõ: Nó vẫn còn đó, một bí mật tăm tối mà chỉ riêng bạn và số phận mới hiểu.
Rồi một ngày, bạn đặt chân đến một nơi nào đó – có thể là một quán cà phê sang trọng, một căn nhà của người bạn giàu có, hoặc một phòng khách sạn cao cấp. Bạn bước vào toilet và thấy nó. Một thứ công nghệ kỳ diệu, một di sản của nền văn minh tiến bộ: Vòi xịt đít. Bạn tò mò, bạn hoài nghi, nhưng rồi bạn thử. Một tia nước mát lạnh phóng ra, chạm vào nơi mà trước giờ chỉ có giấy dám đi tới. Bạn khựng lại. Cả một thế giới quan bỗng chốc đảo lộn.
Trời ơi. Đây chính là điều mà ta đã bỏ lỡ suốt bao năm.
Nó không chỉ sạch. Nó tinh khiết. Nó không chỉ thoải mái. Nó giải phóng. Lần đầu tiên trong đời, bạn cảm nhận được cái gì đó gần với giác ngộ. Bạn bước ra khỏi toilet, nhưng không còn là con người cũ nữa. Mọi thứ đã thay đổi. Bạn nhìn những cuộn giấy với một sự thương hại, một chút tiếc nuối cho quá khứ sai lầm của mình.
Từ đó, bạn không còn sống như trước nữa. Bạn thấy tội lỗi khi nhìn rừng cây bị đốn hạ chỉ để phục vụ một phương pháp vệ sinh lỗi thời. Bạn hiểu rằng thế giới này vẫn còn quá nhiều người chưa được khai sáng. Bạn nhìn bạn bè, người thân, và thấy trong ánh mắt họ sự vô tư của những kẻ chưa biết đến sự thật. Bạn muốn nói với họ rằng còn một cách khác, một con đường tốt hơn, một nền văn minh đang chờ đợi họ bước vào.
Nhưng bạn không cần phải nói. Vì một khi họ trải nghiệm, họ sẽ tự hiểu.
Vòi xịt đít – đừng đợi đến khi quá muộn
* * *
Facebook.com/meolacgiuapho
