Bài viết: 260 



Vô Thường
Nhạc: Đường Tử Siêu
Lời: Đường Tử Siêu, Mạnh Dung Vĩ
Trình bày: Kim Chí Văn
Nhạc phim: Bảng Thượng Giai Tế -
Nhạc: Đường Tử Siêu
Lời: Đường Tử Siêu, Mạnh Dung Vĩ
Trình bày: Kim Chí Văn
Nhạc phim: Bảng Thượng Giai Tế -
Có những bản nhạc không cần quá phô trương, không cần kỹ xảo cầu kỳ, nhưng chỉ một giai điệu buông xuống, một lời hát thốt ra, đã đủ để khiến người ta dừng lại, lặng im và thở chậm. "Vô Thường" là bản nhạc phim đến từ bộ cổ trang Bảng Thượng Giai Tế. Bài hát chính là một trong số đó. Giọng ca da diết của Kim Chí Văn cùng giai điệu mang âm hưởng cổ phong đã chạm vào những góc sâu nhất của lòng người, nơi cất giữ hoài niệm, biệt ly, và cả nỗi buông xuôi trước dòng đời đổi thay.
Ngay từ câu đầu tiên "Hoa rơi còn lại một cánh", bài hát đã mở ra một thế giới mong manh và đầy cảm xúc. Những hình ảnh như "nến lay", "trăng soi nước", hay "gió cuốn tiền trần" đều gợi nên cảm giác phiêu lãng, vô định. Một tâm trạng rất hợp với ý niệm "vô thường" trong triết lý phương Đông. Đó là sự thay đổi không ngừng, là biến thiên của tình cảm, số phận và cả lòng người.
Điều khiến mình ấn tượng ở "Vô Thường" không chỉ là phần nhạc hay, mà còn ở phần lời mang đậm chất Hán Việt cổ phong, vừa trữ tình vừa sâu sắc. Lời ca như những câu thơ được chạm khắc tỉ mỉ: "Tình hận mênh mông, biết cất nơi đâu giữa muôn trùng sóng?", một câu hỏi không chỉ dành cho nhân vật trong phim, mà dường như dành cho cả chúng ta, là những kẻ từng đứng giữa ngã ba của yêu, hận, buông, nắm.
Giai điệu được sáng tác bởi Đường Tử Siêu mang màu sắc u hoài, nhấn nhá nhẹ nhàng bằng đàn tranh, sáo trúc, phối khí không quá nặng nề nhưng đầy chiều sâu. Nó khiến người nghe như đang bước trên một con đường mù sương, tay ôm chiếc ô giấy, lòng nặng trĩu một nỗi niềm nào đó không thể gọi tên.
Dù là nhạc phim, "Vô Thường" không hề bị giới hạn bởi khuôn khổ kịch bản. Bài hát đứng riêng đã có thể kể một câu chuyện hoàn chỉnh: Về những yêu thương cũ, những chia ly từng ngỡ quên mà vẫn âm thầm rỉ máu, và cuối cùng là sự chấp nhận. Rằng đời này, vốn dĩ vô thường.
Nếu bạn đang tìm một bài hát để nghe trong những ngày lòng chênh vênh, hoặc đơn giản là để nhắm mắt lại và thả hồn theo những gì đã qua, thì "Vô Thường" là một lựa chọn không thể bỏ lỡ. Một bản nhạc không ồn ào, nhưng lặng lẽ để lại dư vị khó quên như một ánh trăng soi đáy nước, như một cánh hoa cuối mùa rơi vào ký ức.
Lời bài hát
花只剩下一瓣
风把前尘都吹散
光如心事或明或暗
摇曳的烛火
将思绪点燃
怕反复无常
流水中追月光
可有回响
此身漂泊何处还乡
怕夜色太长
周旋在眼泪刀光
爱恨茫茫
如何安放
心浪中翻涌孤船
伞遮不住悲与欢
情似岿然不动双眼
可心绪流转
都与你有关
怕反复无常
流水中追月光
可有回响
此身漂泊何处还乡
怕夜色太长
周旋在眼泪刀光
爱恨茫茫
如何安放
如何只道寻常
年年明月难寻旧烛光
旧时识君今时别君
如梦一场
伶仃寒夜里
捉不住的萤光
静静合窗
离愁期盼前事尽忘
向谁借长风
能躲开宿命的浪
身似漂萍
落满秋霜
世间无常
缘散这方
Pinyin
Huā zhǐ shèng xìa yī bàn
Fēng bǎ qían chén dōu chuī sàn
Guāng rú xīn shì huò míng huò àn
Yáo yè de zhú huǒ
Jiāng sī xù diǎn rán
Pà fǎn fù wú cháng
Líu shuǐ zhōng zhuī yuè guāng
Kě yǒu húi xiǎng
Cǐ shēn piāo bó hé chù húan xiāng
Pà yè sè tài zhǎng
Zhōu xúan zài yǎn lèi dāo guāng
Ài hèn máng máng
Rú hé ān fàng
Xīn làng zhōng fān yǒng gū chúan
Sǎn zhē bù zhù bēi yǔ huān
Qíng sì kuī rán bù dòng shuāng yǎn
Kě xīn xù líu zhuǎn
Dōu yǔ nǐ yǒu guān
Pà fǎn fù wú cháng
Líu shuǐ zhōng zhuī yuè guāng
Kě yǒu húi xiǎng
Cǐ shēn piāo bó hé chù húan xiāng
Pà yè sè tài zhǎng
Zhōu xúan zài yǎn lèi dāo guāng
Ài hèn máng máng
Rú hé ān fàng
Rú hé zhǐ dào xún cháng
Nían nían míng yuè nán xún jìu zhú guāng
Jìu shí shí jūn jīn shí bié jūn
Rú mèng yī chǎng
Líng dīng hán yè lǐ
Zhuō bù zhù de yíng guāng
Jìng jìng hé chuāng
Lí chóu qī pàn qían shì jìn wàng
Xìang shúi jiè cháng fēng
Néng duǒ kāi sù mìng de làng
Shēn sì piāo píng
Luò mǎn qiū shuāng
Shì jiān wú cháng
Yúan sàn zhè fāng
Lời Việt
Hoa rơi còn lại một cánh,
Gió cuốn tiền trần tan mảnh tanh.
Tựa tâm sự khi tỏ khi xanh,
Nến lay ánh đỏ,
Châm lên dòng ký ức mong manh.
Sợ vòng xoay vô thường,
Dõi trăng soi giữa làn nước vương,
Có vọng âm nào không?
Thân này phiêu bạt biết đâu là cố hương?
Ngại đêm dài sắc tối,
Quanh quẩn bên ánh lệ gươm sáng buốt lòng.
Tình hận mênh mông,
Biết cất nơi đâu giữa muôn trùng sóng?
Sóng lòng dậy giữa thuyền đơn,
Dù ô che chẳng ngăn buồn vui ẩn hiện.
Tình như đá, đôi mắt chẳng chuyển,
Nhưng cõi lòng xoay vần,
Vạn ý niệm đều mang bóng hình người ấy.
Sợ vòng xoay vô thường,
Dõi trăng soi giữa làn nước vương,
Có vọng âm nào không?
Thân này phiêu bạt biết đâu là cố hương?
Ngại đêm dài sắc tối,
Quanh quẩn bên ánh lệ gươm sáng buốt lòng.
Tình hận mênh mông,
Biết cất nơi đâu giữa muôn trùng sóng?
Biết làm sao gọi là thường đạo?
Năm năm nguyệt sáng, chẳng tìm về cố ánh châu.
Xưa từng gặp gỡ, nay đã ly sầu,
Tựa mộng chiêm bao một đời hư ảo.
Cô quạnh đêm lạnh lẽo,
Chẳng bắt được ánh huỳnh quang chợt lóe,
Khép khẽ song thưa,
Sầu ly biệt mong quên sạch chuyện xưa.
Biết hỏi ai mượn làn gió dài,
Tránh được cơn sóng số mệnh bủa vây?
Thân tựa lục bình trôi,
Rụng đầy sương thu tê tái.
Thế gian vô thường,
Duyên tàn nơi đây..