Xuyên Không Vĩnh Thần Nguyên Khởi: Nguyên Thủy Chi Tâm - Lữ Hành Vạn Đạo

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Lữ Hành Vạn Đạo, 4 Tháng sáu 2025.

  1. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Thanh tâm trên Tử Vân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Tử Uyển rời đi, Tử Vân Phong lại trở nên yên tĩnh.

    Sống một mình nơi núi sâu, Thương Dịch không hề cảm thấy cô độc. Trái lại, linh khí u nhàn cùng không gian thanh lãnh nơi đây như thuận theo đạo tâm của hắn. Mỗi ngày, hắn sáng luyện tâm pháp, chiều nghiền thư tịch, tối thì tọa thiền điều tức. Cuộc sống giản dị, nhưng từng nhịp hô hấp đều mang theo tiết điệu hài hòa, ổn định như sóng nước không gợn.

    Tính đến nay, hắn đã ở lại Tử Vân Phong được vài tháng.

    Hắn tận dụng thư tịch mà Tử Uyển để lại, vừa nghiên cứu y đạo, vừa khảo sát linh thảo mọc hoang quanh chân phong. Chỉ sau vài tuần, hắn đã quy hoạch được một vườn thuốc nhỏ bên suối, cẩn thận phân loại từng loại cỏ, ghi chú công dụng, đặt lại danh xưng. Không qua bao lâu, nơi ấy dần thành một điểm quen thuộc mà không ít đệ tử nội môn tìm đến khi cần dược thảo phụ trợ tu hành.

    Thương Dịch chưa từng cố ý ra vẻ là người tu đạo. Hắn chỉ lặng lẽ sống, lặng lẽ quan sát, và lặng lẽ ghi nhớ. Nhưng mỗi lời hắn nói ra về dược lý đều sắc bén, chính xác, khiến kẻ nghe dù là đệ tử Đan Các cũng phải ngẫm lại đôi phần.

    Có lời đồn lan ra từ nội môn: "Tử Vân Phong phàm thể Thương Dịch không tu đạo, nhưng y lý lại tinh tường chẳng kém chấp sự Đan Các." - Nghe qua như quá lời, nhưng chẳng ai dám dễ dàng phủ nhận.

    Dù không linh căn, nhưng từng bước hắn đi lại sâu hơn không ít kẻ bước vào đạo môn bằng thiên tư.

    Sáng sớm nọ, khi sương núi chưa tan, hắn đang tọa định trong thạch thất thì ngoài hiên vang lên tiếng bước chân. Không phải gió lùa, cũng chẳng phải thú qua, mà là tiếng dép vải cọ nhẹ lên đá núi.

    Hắn mở mắt, thu đạo niệm về đan điền.

    Tiếng bước chân dừng trước thềm. Một giọng nói non nớt nhưng quen thuộc vang lên:

    "Ca.. là huynh sao?"

    Thương Dịch bước ra.

    Dưới bóng tùng rủ sương, một thiếu nữ trong đạo y lam nhạt đang đứng ngập ngừng. Viền áo có ánh phù văn ẩn hiện, dung nhan dẫu chưa trưởng thành nhưng gương mặt đã không còn vẻ non nớt ngày nào.

    "Linh nhi?" - hắn khẽ nhíu mày - "Sao muội lại tới được nơi này?"

    Thương Linh mừng rỡ bước tới:

    "Muội xin phép sư phụ cho đến thăm huynh một lúc."

    "Sư phụ?" - Thương Dịch nhướng mày.

    Nàng gật đầu:

    "Sau khi khảo thí ở Bạch Phong Nhai, ban đầu chấp sự định đưa muội về Linh Tuyền điện diện kiến trưởng lão Phù Mộc. Nhưng lúc ấy, trưởng lão Vân Dương từ nội viện trở về, vừa nhìn qua liền bảo chấp sự dừng lại, đích thân đưa muội đi."

    "Người nói muội có tam hệ linh căn - thủy, thổ, mộc. Căn cơ ổn định, thích hợp học dưỡng sinh thuật và trận đạo. Người quyết định thu muội làm đệ tử thân truyền."

    Thương Dịch nghe xong, chỉ nhẹ gật đầu:

    "Vậy là muội đã có chỗ nương thân."

    "Muội vẫn ở trong nội môn, ở Ngọc Hà phong. Mỗi ngày luyện dẫn khí, học tụ linh pháp và tụng đạo lý nhập môn.. Nhưng mấy hôm rồi trong lòng cứ thấy bất an, không biết huynh ra sao, có ai ức hiếp không.."

    Thương Dịch đưa tay xoa đầu muội, mắt dịu lại.

    Thương Linh nhìn quanh, ngập ngừng hỏi:

    "Đây thật sự là Tử Vân Phong sao? Sao.. thanh vắng như vậy?"

    "Vì không ai dám lên. Tử trưởng lão đã rời phong. Trên này, chỉ còn ta."

    Nàng nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi khẽ nói:

    "Ca.. khí tức huynh không giống một phàm nhân."

    Thương Dịch mỉm cười, không phủ nhận.

    "Muội thấy được điều gì?"

    "Không rõ.. nhưng mỗi ngày tụ linh, muội cảm nhận được những dao động rất nhỏ khi linh khí rửa qua kinh mạch. Trên người huynh cũng có cảm giác ấy."

    Thương Dịch hơi ngẩn ra, thầm tán thưởng tâm cảm của nàng.

    Thấy hắn không đáp, nàng chỉ cười dịu:

    "Muội không hỏi. Nếu có một ngày huynh muốn kể, muội sẽ nghe."

    "Chờ đến khi thích hợp, ta sẽ nói cho muội biết." - hắn đáp.

    Thương Linh ngồi xuống bậc đá, hai tay ôm gối.

    "Ca, muội đã kể với sư phụ về huynh. Người không trách gì cả. Còn nói.. nếu huynh có thể vào Tử Vân Phong, tất có điểm bất phàm. Người còn dặn, sau này nếu huynh muốn học gì, có thể để muội tới hỏi thay."

    Thương Dịch nhướng mày:

    "Vị Vân Dương trưởng lão đó.. là người thế nào?"

    "Người nghiêm khắc, nhưng tâm tính đoan chính. Hình như trước kia là đệ tử thân truyền của một Nguyên Anh lão tổ trong tông."

    Hắn gật đầu:

    "Vậy là muội đã gặp được người tốt."

    Một cơn gió nhẹ thổi qua. Lá tùng xào xạc như thì thầm.

    Hai huynh muội không nói gì thêm. Chỉ ngồi như vậy dưới hiên đá, như quay lại những ngày cũ trong căn nhà gỗ nhỏ ở Lạc Hà.

    Trước khi rời đi, Thương Linh lấy ra một túi gấm nhỏ:

    "Sư phụ cho muội ít linh thạch sơ cấp. Cái này.. muội giữ lại một phần, huynh dùng để.."

    "Giữ lấy." - hắn đẩy lại - "Sau này muội cần dùng nhiều."

    "Nhưng.."

    "Nghe lời."

    Nàng mím môi, rồi đành cất đi, nhẹ gật đầu.

    "Muội đi đây. Sư phụ không cho phép ra ngoài quá nửa canh giờ."

    Thương Dịch tiễn nàng đến đầu bậc đá. Nhìn theo bóng áo lam khuất dần sau lớp mây, hắn khẽ thở dài.

    "Có linh căn.. là cơ hội. Nhưng không linh căn.. cũng chưa chắc đã là đoạn đường cùng."

    Hắn quay về thạch thất. Lại tọa xuống.

    Khí tức trầm ổn. Một dòng đạo niệm lại bắt đầu vận chuyển.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...