Chương 19: Giáo huấn
- Cổ Vinh, ngươi giỏi lắm.
Âm thanh gằn lên giận dữ, cho thấy chủ nhân của nó đang rất phẫn nộ.
Cổ Vân lúc này mặt mũi âm trầm, mắt phóng nộ hỏa. Nếu không phải có Cổ Liên giữ lại, hắn đã xuất thủ rồi.
Mà trước mặt hắn, Cổ Vinh ngồi đó, thần thái ung dung, khẽ nhếch mép.
Trước đó, Cổ Vân đã từ Hoàng thành trở về đến Cổ phủ. Hắn còn chưa ngồi ấm ghế, thì đã được Tam đệ của mình thông báo cho sự việc hắn bị tước quyền và trục xuất khỏi gia tộc.
Phản ứng đầu tiên của hắn là kinh ngạc, sau khi nghe rõ nguyên do thì lập tức nổi giận:
- Tên khốn chết tiệt!!!
Sự phẫn nộ của hắn càng tăng không chỉ là bởi vì bản thân, mà là do cả con trai Cổ Phong của hắn cũng bị trục xuất.
Hắn không sao dằn được, lập tức lao đi tìm Cổ Vinh tính sổ. Nếu như không phải Cổ Liên đuổi kịp can ngăn, hắn đã đem Cổ Vinh đánh thành đầu heo rồi.
Lúc này, Cổ Liên đang hết sức giữ Cổ Vân lại, nói:
- Đại ca, không được. Giờ hắn giữ chức quyền gia chủ, huynh đánh hắn, sẽ có rắc rồi đấy.
Cổ Vân nghe vậy càng điên tiết:
- Nói nhảm, mau tránh ra cho ta. Hôm nay ta phải dạy cho tên âm hiểm này một bài học.
Cổ Liên toát mồ hôi vì cố sức. Trong gia tộc, Cổ Vân chính là cao thủ mạnh thứ hai, chỉ xếp sau Cổ Vấn Phi. Cổ Liên kém hơn, nên phải vận cả Nguyên lực lên mới giữ chặt được Cổ Vân.
- Đại ca, xin huynh bình tĩnh lại. Huynh làm to chuyện lên chẳng có lợi ích gì, thậm chí còn có hại. Huynh muốn Phong nhi không thể trở về gia tộc sao?
Cổ Vân giật mình một chút, vội kiềm chế dừng lại. Cổ Liên nói đúng. Nếu bây giờ hắn ra tay giáo huấn Cổ Vinh, dựa vào hoản cảnh thân phận lúc này, sẽ là phạm thượng. Hắn bản thân không sợ, nhưng nếu Cổ Vinh và phe cánh của hắn đem chuyện này ra bới móc, khả năng rất cao sẽ khiến cho sự tình nghiêm trọng. Lỡ như hắn cùng con trai vĩnh viễn bị đuổi ra khỏi gia tộc, khẳng định là không thể chịu được rồi.
Nhưng kiềm chế thì kiềm chế, vẫn không thể làm cho lửa giận biến mất. Cổ Vân nắm chặt hai tay đến nổi gân xanh, mặt đỏ cả lên.
Lúc này, Cổ Vinh lại mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Đại ca, ngươi vừa trở về, sao lại hỏa khí trùng thiên như thế? Chẳng lẽ trên đường gặp trở ngại gì sao?
Cổ Vân nghe vậy, hai hàm răng nghiến lại:
- Tên khốn, ngươi giờ thì đắc ý rồi. Đúng là tiểu nhân được thế thì đuôi vểnh lên trời.
Cổ Vinh vẫn cười cười không chút tức giận:
- Đại ca, ngươi nói gì ta không hiểu?
- Không hiểu con m* ngươi !!!
Cổ Vân thở phì phò, chỉ tay thằng vào mặt Cổ Vinh mà mắng:
- Năm xưa phụ thân sớm biết ngươi lòng dạ nham hiểm, ích kỉ tự tư, nên mới không giao chức gia chủ cho ngươi. Bao năm rồi ngươi vẫn không tỉnh ngộ, thật đáng thất vọng.
Nghe được lời này, Cổ Vinh mặt sầm xuống, lạnh lẽo nói:
- Cổ Vân, ngươi nói cái gì?
Là ngươi cướp mất vị trí của ta. Nếu không phải ngươi bày ra gian kế mê hoặc phụ thân, ta đã sớm là gia chủ rồi.
Cổ Vân bật cười:
- Ngươi?!! Nếu giao cho ngươi, Cổ gia sớm đã hỏng mất, còn cho ngươi ở đây mà oai phong.
- Ngươi nói bậy!!!
- Ta nói bậy sao? Được, hôm nay ta sẽ nói hết cho ngươi biết.
Năm xưa đúng là phụ thân đã muốn trao quyền cho ngươi, nhưng rồi người nhận thấy ngươi quá ham lợi, làm việc thiếu sáng suốt, nên mới rút lại ý định đó. Thế nên ta mới phải đứng ra làm gia chủ. Cái gì mà gian kế mê hoặc ? Ngu ngốc.
Cổ Vinh giận dữ quát lên:
- Khốn kiếp, nói xằng nói bậy !!!
Lúc đó gia tộc vừa bị tổn thất lớn, ta muốn mở rộng việc kinh doanh của gia tộc để phục hồi, mới muốn liên kết với Tân gia. Như thế thì có gì không đúng? Cổ gia chúng ta bao đời cũng chỉ loanh quanh tại nơi biên giới này. Ta vì muốn gia tộc phát triển nên mới định ra kế hoạch đó, cực kì hợp lý.
Vậy mà ngươi lại nói ta ham lợi, thiếu sáng suốt ? Ngươi rõ ràng là không muốn ta thành công, nên mới nói hươu nói vượn với cha khiến người phật ý, cuối cùng cướp đi chức gia chủ của ta, đúng không?
Cổ Vân lắc đầu:
- Nói ngươi không sáng suốt còn là quá nhẹ. Phải nói là ngươi ngu, ngu hơn cả con lợn. Bao năm rồi vẫn còn chưa biết mình sai.
Cổ Vinh cười lạnh:
- Ngươi bảo ta sai? Ta sai chỗ nào hả?
- Nếu ngày đó ta không phát hiện ra kế hoạch của ngươi mà báo lại cho cha, Cổ gia bây giờ có lẽ đã bị diệt rồi.
Cổ Vinh vỗ bàn đứng dậy quát:
- Quả nhiên, là ngươi nói năng bậy bạ với cha, mới khiến...
- Câm mồm!!!
Cổ Vân gầm lên, khiến Cổ Vinh giật bắn cả người. Hắn từ bé đã luôn ở dưới Cổ Vân, lúc này Cổ Vân quát lớn như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên sợ hãi, nhất thời ngậm miệng.
Cổ Vân bưng chén trà trên bàn lên uống cạn, thở khà ra một cái, rồi nói tiếp:
- Vốn dĩ ta tưởng qua nhiều năm như vậy, ngươi đã sớm thấu hiểu và thành thục hơn. Nếu vậy thì ta có thể giao lại chức vị cho ngươi rồi. Nhưng ngươi vẫn vậy, thật làm ta quá thất vọng.
Cổ Vinh ngẩn ra:
- Ý ngươi là gì?
Cổ Vân thở dài:
- Ngươi nghĩ tại sao năm xưa cha lại muốn giao quyền cho ngươi mà không phải là ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cha cho rằng ngươi giỏi hơn ta? Ha ha...
Cổ Vinh trợn mắt:
- Không đúng sao? Ngươi...
- Đương nhiên là không đúng rồi.
Ngày đó, ta còn trẻ, ta muốn đi ra thế giới bên ngoài, chu du khắp chốn, tu tập võ đạo, đạt được đột phá. Ta đã nói với cha, và người cũng ủng hộ. Chính vì như vậy, cha mới muốn giao lại cho ngươi làm gia chủ.
Nhưng ngươi lại không có đủ khả năng, tam đệ lại còn quá trẻ. Thế nên ta mới đành phải ở lại mà gách vác trách nhiệm, quản lý gia tộc.
Ngươi đã hiểu chưa hả?
Cổ Vinh lắc đầu:
- Không đúng, ta không đủ khả năng ở chỗ nào ? Ngươi là đang nói bậy.
- Nghe cho kĩ đây, lúc đó ngươi muốn liên kết với Tân gia để kinh doanh đúng không? Nhưng ngươi có hiểu tình hình lúc đó là như thế nào không hả?
Cổ Vinh không hiểu, chỉ im lặng.
- Khi đó chính là sau khi cha vừa chiến thắng địch quân của Châu Phiên quốc trở về.
Ngươi cũng đã biết chuyện, ta hỏi ngươi: Ngươi có biết lúc đó tại sao Hoàng thất Vũ thị lại không hề nhận được tình báo về việc Châu Phiên quốc sẽ xâm lấn không?
Không biết đúng không? Vũ gia vốn đã có được mạng lưới tình báo trải rộng sang cả các nước khác, thế nên việc nắm bắt tin tức và động thái của đối phương là hoàn toàn có thể. Cho dù Châu Phiên quốc có bảo mật kĩ đến đâu, cũng không thể nào không có được một chút thông tin nào.
Huống chi đây lại là một hành động xâm lược lớn như vậy, mà triều đình của ta lại hoàn toàn không hay không biết. Ngươi cho rằng là có thể sao?
Cổ Vinh nghe vậy, sững người.
Cổ Vân tiếp tục:
- Hiểu được rồi chứ? Bởi vì có kẻ phản bội ở trong Tư Phong quốc.
Mà kẻ phản bội này, không phải là một cá nhân, mà phải là một thế lực, còn là một thế lực rất lớn. Lớn đến mức có thể thao túng, ngăn chặn con đường tình báo của Hoàng tộc.
Đây là khả năng duy nhất, không còn cách giải thích nào khác nữa.
Cổ Vinh mặt tái đi, lắp bắp:
- Ý...ý ngươi là...
Cổ Vân gật đầu:
- Chính xác, chính là các đại gia tộc Tam vương Tứ chủ kia.
Giờ thì ngươi đã hiểu chưa? Lúc đó trừ Cổ gia chúng ta vừa lập đại công ra, tất cả các thế lực khác của Tư Phong quốc đều bị Hoàng thất liệt vào hàng nghi vấn, vẫn điều tra thậm chí là đến tận bây giờ.
Vậy mà lúc đó cái tên ngu ngốc nhà ngươi lại nảy ra được cái ý tưởng hợp tác với Tân gia ? Con m* nó, ta cũng bái phục ngươi rồi đấy.
Cổ Vinh toát mồ hôi lạnh.
Lúc này hắn mới thực sự đồng ý với Cổ Vân, hắn quá ngu, thực sự là quá ngu.
Nếu lúc đó hắn lên làm gia chủ, hợp tác làm ăn với Tân gia, vậy thì coi như công lao cha hắn hy sinh đổi lấy tín nhiệm của triều đình sẽ thành vô ích, mà Cổ gia sẽ lại bị liệt vào "sổ đen" của triều đình.
Mà nếu thực sự tra ra Tân gia có dính líu tham gia vào chuyện kia. Vậy thì kết cục của Cổ gia chỉ có thể là một trong hai: hoặc là bị diệt tộc, hoặc cho dù tồn tại được vì có công lao thì cũng chỉ đến thế thôi, chẳng được lợi ích gì nữa, không bị luận tội là tốt lắm rồi.
Dù cho gia tộc có thực sự trong sạch, nhưng đạo lý "thà giết nhầm còn hơn bỏ sót" luôn được các đời Hoàng đế áp dụng triệt để. Không có ngoại lệ.
Cổ Vân nói:
- Thế nào ? Cái đầu ngu ngốc của ngươi đã thông ra chưa?
Cổ Vinh gật gật đầu, nuốt nước bọt:
- Hừ, nếu như lúc đó không phải ta và cha phát hiện kịp thời, ngăn chặn được, đồng thời giải thích với Vũ Lâm đại nhân, ngươi có thể hiểu được hậu quả rồi đấy.
Cổ Vinh run lên, đại nhân đó cũng đã biết?
Hắn lắp bắp:
- Ngươi...Đại...Đại ca....ta....ta...
Hắn nghẹn họng không nói được gì.
Cổ Vân thấy vậy, phiền chán khoát tay:
- Ngươi hiểu được rồi thì tốt, ta không nói nữa, tự ngươi quyết định.
Nói rồi hắn quay người, cùng Cổ Liên rời đi.
***
Hôm sau, tại nghị đường của Cổ gia.
Trưởng lão Cổ Đại hưng phấn đứng lên:
- Các vị, theo như lời đã nói lúc trước, hiện giờ Cổ Vân đã trở về. Chúng ta cũng nên bắt đầu tuyển chọn tân tộc trưởng đi thôi.
Mấy tên trưởng lão bên phe hắn gật gù tán thành. Còn lại thì tất nhiên đều im lặng.
Nhưng làm cho mấy tên trưởng lão Cổ Đại khó hiểu là lão đại của họ, Cổ Vinh, lại cũng không nói gì.
Cổ Đại nói:
- Nhị gia, mời ngài...
Cổ Vinh lúc này mới nói:
- Ta bầu cho Cổ Liên làm tộc trưởng.
Chỉ một câu, làm cho tất cả mọi người trong phòng, trừ Cổ Liên cùng Cổ Vân không có mặt ra, há hốc miệng.
Tai mình có vấn đề sao? Hay là nghe nhầm rồi ?
Cái mặt béo ú của Cổ Đại càng là nghệt ra trông rất tức cười.
- Nhị gia, ngài có phải nói nhầm không?
Cổ Vinh lắc đầu, khẳng định:
- Ta không nói nhầm, ta bầu cho Tam đệ ta Cổ Liên làm tộc trưởng mới của Cổ gia.
Lúc này bọn Cổ Đại hoàn toàn đần mặt ra, mấy tên trưởng lão bên phe Cổ Vân thì vừa khó hiểu vừa vui mừng.
Kết quả cuối cùng, Cổ Liên thuận lợi trở thành tộc trưởng. Hắn bước lên chủ vị ngồi xuống, nói vài lời cảm tạ và cam kết, rồi nói:
- Bây giờ là quyết định đầu tiên của ta. Phục hổi lại danh vị trong gia tộc cho Cổ Vân và Cổ Phong, ngày...
- Đợi đã !!!
Một tiếng nói bất thình lình vang lên làm mọi người trong phòng giật mình.
Cổ Liên nhận ra tiếng nói của ai, liền chắp tay thi lễ:
- Nhị thúc , ngài...
- Đến chỗ ta hẵng nói.
Đây là Cổ Vấn Phi dùng nội lực truyền âm đến Nghị đường, hắn vẫn đang ở trong biệt viện của mình. Cổ Liên đành phải cho mọi người trở về, bản thân hắn thì tiến về biệt viện kia.
Khi hắn đến nơi, thấy được Cổ Vấn Phi đang ngồi cởi trần giữa sân, thân dưới chỉ đóng một cái khố gọn gàng. Toàn thân hắn cơ bắp nổi cuồn cuộn, không có một chút dấu hiệu nào của sự già nua đáng lẽ phải có ở tuổi tác của hắn, ngoại trừ làn da hơi chút nhăn nheo tối màu và màu bạc của râu tóc. Nhưng trước ngực hắn lại có một vết sẹo cực lớn, hình dạng giống như là bị chưởng chiêu đánh thành.
Trước mặt hắn là một khối đá rất lớn, ước chừng 700 cân, màu đen tuyền tạo cho người ta cảm nặng nề và cứng chắc vô cùng.
Cổ Vấn Phi nhắm mắt, hít thở chậm rãi và nhẹ nhàng. Mà Cổ Liên thì im lặng chờ đợi.
Nửa khắc sau, hắn đứng dậy, lên thế thủ. Nắm tay hắn siết chặt lại, các cơ bắp cũng nổi gồng lên rắn như sắt.
Với một tiếng hét, hắn mở trừng mắt ra, tung quyền.
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Uy lực của quyền chiêu chấn động không khí, thổi lá cây trong sân bay xào xạc.
Cổ Vấn Phi thu quyền, vừa chậm rãi điều hòa cơ thể, vừa ngắm nghía tác phẩm của mình.
Tảng đã không bị đấm vỡ hay bị phá hủy. Nhưng nơi mà nắm đấm của Cổ Vấn Phi đánh vào, lại có một cái lỗ lớn bằng nắm tay, xuyên thấu qua tảng đá thông hẳn sang bên kia.
Cổ Vấn Phi hơi nhíu mày, nhìn ba vết nứt nhỏ ở miệng lỗ. Hắn lắc đầu, cảm giác không hài lòng.
Cổ Liên vỗ tay:
- Nhị thúc, quyền của thúc càng ngày càng lợi hại rồi. Cả đại ca cũng chưa chắc có thể đấm thủng tảng đá lớn như vậy.
Cổ Vấn Phi lấy áo khoác mặc vào, rồi tiến về phía bàn đá giữa sân ngồi xuống, đưa tay rót hai chén trà:
- Liên nhi, ngồi đi.
Cổ Liên ngồi xuống, đón lấy chén, rồi uống cạn.
Cổ Vấn Phi nhâm nhi trà, thở dài:
- Có cái gì mà lợi hại chứ? Uy lực mạnh hơn nữa cũng có thể làm được, chỉ là vẫn chưa thể đạt được sự hoàn mỹ trong quyền chiêu.
Cổ Chiến quyền của Cổ gia ta, cảnh giới hoàn mĩ nhất chính là xuyên thấu hoàn toàn, khống chế hoàn toàn, không để lọt một chút lực thừa nào ra ngoài.
Ngươi nhìn đi, miệng lỗ vẫn còn 3 vết nứt, vẫn là khiếm khuyết, vẫn là khiếm khuyết.
Cổ Liên khẽ cười, nói:
- Nhị thúc, ngài nói thế thì chẳng lẽ con phải cắm đầu vào mông cho đỡ nhục sao?
Cổ Vấn Phi trừng mắt:
- Cái tên nhóc con nhà ngươi, lười biếng thành tính. Thiên phú rõ ràng rất tốt, lại không chăm lo tu luyện, hừ...
Cổ Liên bày ra một bộ oan ức:
- Nhị thúc, con nào có lười biếng. Con cũng muốn tu luyện, nhưng công việc của gia tộc đâu có ít, làm gì có thời gian.
Cổ Vấn Phi nhẹ quát:
- Đừng có lươn lẹo, ngươi có phải tộc trưởng đâu mà lắm việc. Nhìn đại ca ngươi đi, hắn vẫn tu luyện được đấy thôi.
Cổ Liên cười cười:
- Giờ thì con đã là tộc trưởng rồi đấy thôi, biết đâu lại sẽ lợi hại như đại ca.
Cổ Vấn Phi lại trừng mắt:
- Nói vớ vẩn ít thôi. Giờ ngươi lại làm Tộc trưởng sao? Thế tên nhãi Cổ Vân kia đâu? Hắn không phải giận ta đấy chứ?
Cổ Liên xua tay:
- Nhị thúc nói gì vậy? Đại ca không giận người đâu, huynh ấy đâu có trẻ con như vậy. Đây là hai huynh đệ ta bàn tính mới quyết định. Lãnh trách nhiệm bao nhiêu năm, huynh ấy cũng mệt mỏi rồi. Hơn nữa, Huynh ấy cũng muốn theo đuổi võ đạo. Thúc cũng hiểu huynh ấy say mê võ đạo như thế nào mà.
Cổ Vấn Phi gật đầu:
- Lần trước ta tước quyền của Cổ Vân, giao lại cho Cổ Vinh, chỉ là để tránh cho bùng phát tranh đấu trong gia tộc thôi, để hắn trở về sẽ giải quyết. Quả nhiên không làm ta thất vọng, đã giải quyết gọn gàng rồi. Tốt lắm.
Cổ Liên cười cười:
- Con cũng biết thế, nên mới không nói gì cả đấy chứ.
Cổ Vấn Phi trầm tư một chút rồi lại nói tiếp:
- Ngươi tiếp quản cũng là chuyện tốt. Cổ Vân thiên phú tuyệt cao. Trong mấy huynh đệ các ngươi, hắn chính là mạnh nhất. Hừm, nếu không phải cái thằng ngốc Cổ Vinh, Cổ Vân có thể chuyên tâm tu luyện võ đạo rồi, bây giờ có lẽ đã mạnh hơn cả ta.
Cổ Vấn Phi ngừng lại, uống một ngụm trà, chép miệng, khẽ vuốt vết sẹo trên ngực:
- Cũng tại ta. Nếu ngày đó ta không bị thương, phải dưỡng bệnh cả chục năm thì...ôi...
Năm xưa, trong trận đại chiến với Châu Phiên quốc, Cổ Vấn Phi cũng tham gia, cùng với Cổ Vấn Thiên chiến đấu. Tuy may mắn không chết, nhưng cũng bị thương nặng, phải ở trong biệt viện chữa trị mãi tới ba năm trước mới lành hẳn.
Nghĩ đến đây, Cổ Vấn Phi chợt nổi giận, bóp vỡ cả chén trà trong tay.
- Tên khốn đó, ta nhất định sẽ có ngày xé xác hắn ra.
Cổ Liên ánh mắt cũng rực lửa. Người mà Cổ Vấn Phi đang nói đến chính là kẻ địch trong trận chiến năm xưa. Cũng chính hắn là kẻ đã đánh Cổ Vấn Thiên trọng thương mà qua đởi.
Thù giết cha giết huynh, sâu như biển. Trên dưới Cổ gia, đều chưa bao giờ quên mối thù này.
Cổ Liên lắc đầu, kiềm chế tâm tình, nhẹ hỏi:
- Nhị thúc, sao người lại ngăn con phục hổi thân phận gia tộc cho Đại ca và Phong nhi?
Cổ Vấn Phi khẽ thở dài:
- Ta cũng không muốn thế. Nhưng không được.
Cổ Vân trở về, nhưng Cổ Phong không thấy đâu. Chắc có lẽ đã được vị Y Linh sư nào đó ở Hoàng thành chữa trị rồi đúng không?
Cổ Liên chỉ gật đầu.
- Ngươi cũng biết, lần trước cái tên họ Ngã tham lam kia chỉ đến xem qua một lượt, không chữa được đã đành, thậm chí còn chẳng nói ra được nguyên nhân gì cả. Vậy mà hắn vẫn giở công phu sư tử ngoặm...M* nó.
Mà bây giờ lại như vậy, có lẽ vị Y Linh sư kia có thể chữa trị cho Phong nhi. Đó là chuyện tốt thôi. Nhưng nếu vậy thì phải trả bao nhiêu tiền đây?
Không phải là ta không muốn trả. Trục xuất hai cha con nó ra khỏi gia tộc chỉ là để đảm bảo vị Y Linh sư kia không dễ tính nợ lên đầu Cổ gia thôi. Nếu không như vậy, khẳng định là phải bồi toàn bộ tài sản của Cổ gia vào, vậy thì hỏng bét còn gì?
Nhưng nếu đã bị trục xuất, thì chỉ có thể đòi từ cha con Cổ Vân. Lúc đó ta có thể vận dụng quan hệ với Hoàng thất mở lời, để có thể trả dần. Sau đó thì gia tộc có thể giúp đỡ, mười năm hay hai mươi năm thì cũng trả hết được chứ, đúng không?
Cổ Liên khẽ cười. Hắn biết mà. Nhị thúc thương bọn hắn nhất, càng yêu thương Cổ Phong hơn. Làm sao hắn bỏ mặc không lo được ?
Hắn cầm bình trà lên tự rót ra một chén, vừa nhâm nhi vừa nói:
- Nhị thúc, cái này thì người không phải lo. Chúng ta không cần phải trả một đồng nào hết.
Cổ Vấn Phi ngẩn ra, hỏi:
- Không cẩn trả ? Không phải Cổ Phong được ở lại đó để chữa trị rồi sao?
Cổ Liên cười:
- Ở lại thì đúng, nhưng không phải để chữa trị.
Cổ Vấn Phi tối mặt lại:
- Ý ngươi là gì? Y Linh sư đó bắt Cổ Phong ở đó làm bộc sao? Khoan, chẳng lẽ là... thí nghiệm?!!
Trong ấn tượng của Cổ Vấn Phi, Y Linh sư đều là một đám quái gở. Chuyện bắt người để thí nghiệm là hoàn toàn có thể. Mà như vậy mới không cần trả tiền chứ.
Hắn liền nổi giận đùng đùng, một tay gạt phăng cái bàn đá cả trăm cân văng sang một bên, lao tới túm lấy Cổ Liên xách lên quát hỏi:
- Vậy mà ngươi còn cười ? Cười cái ch* gì hả ? M* nhà ngươi, tên Cổ Vân đó ở đâu rồi? Dám để Phong nhi ở đó làm vật thí nghiệm cho người ta sao? M* nó, Phong nhi có chuyện gì thì ta lột da các ngươi.
Cổ Vấn Phi cực kì yêu thương Cổ Phong, hơn hẳn những con cháu khác.
Đây không phải là thiên vị, mà là có nguyên nhân đặc biệt. Chính là đại ca của hắn Cổ Vấn Thiên.
Hắn chưa bao giờ quên, cái đêm mưa gió đó.
Cái đêm mà đại ca hắn qua đời. Cũng là cái đêm mà Cổ Phong được sinh ra.
Mưa to như trút, sấm chớp ì ùng.
Cổ Vấn Thiên đã yếu lắm rồi. Nhưng hắn bởi vì biết được cháu nội của mình sắp ra đời nên mới cố gắng giữ lấy một hơi tỉnh táo mà chờ đợi. Hắn mong muốn được nhìn thấy, được bế đứa cháu trai đích tôn trước khi chết.
Nhưng đó là một ca sinh khó. Phải rất lâu sau đứa trẻ mới sinh ra. May mắn là vẫn kịp.
Khi Cổ Phong được bế tới, Cổ Vấn Thiên mắt đã nhòa lệ.
Đôi tay run run ôm lấy đứa cháu trai bé nhỏ, tựa như năm nào ôm Cổ Vân con trai hắn.
Hắn khóc lên vì vui sướng.
- Đẹp...đẹp trai lắm...Ha...ha...Rất giống ta...
Cổ Vấn Phi, Cổ Vân, Cổ Vinh, Cổ Liên....tất cả đứng quanh, ai cũng khẽ đưa tay quệt nước mắt.
Cổ Vân nói:
- Cha, người đặt...đặt tên cho nó đi.
Cổ Vấn Thiên gật nhẹ, khẽ nói:
- Nó là cháu ta, đương nhiên là bất phàm, ngày sau nhất định sẽ bay lượn cửu thiên...
Hắn đang nói, thì đột nhiên một cơn gió mạnh thổi bật cửa sổ, ào vào phòng, thôi bay tứ tung đồ đạc.
Cổ Vấn Thiên như hồi phục, cười lớn:
- Đúng, đúng, đúng, bay lượn cửu thiên, cũng vĩnh viễn không bị trói buộc, tự do tự tại. Là Phong. Tên của nó sẽ là CỔ PHONG. HA HA HA HA...
Tiếng cười vang vọng trong đêm mưa gió, hòa vào tiếng sấm chớp mưa rơi, lâu thật lâu, cho đến khi ngừng hẳn, cũng là lúc Cổ Vấn Thiên trút hơi thở cuối cùng. Nhưng trong tay vẫn ôm chặt Cổ Phong đang khóc oa oa mà nở một nụ cười mãn nguyện.
Cũng chính từ đó, Cổ Vấn Phi đã thề rằng sẽ bảo vệ Cổ Phong bằng tất cả mọi thứ mình có. Hắn tạm quên đi thù hận, không tìm kẻ địch liều sống chết, ở lại Cổ gia chăm sóc cho đứa cháu này.
Rồi sau đó lại phát hiện ra Cổ Phong mắc kì chứng không thể tu luyện, khiến cho Cổ Vấn Phi vô cùng day dứt, cảm thấy mình đã phụ sự gửi gắm của đại ca. Hắn không biết làm cách nào, chỉ đành dồn yêu thương nhiều hơn nữa.
Nhưng bởi vì phải dưỡng thương, nên hắn rất ít khi có thể thấy được Cổ Phong.
Ngày trước khi Cổ Vinh giở trò chèn ép Cổ Phong, Cổ Vấn Phi đã cực kì tức giận đánh cho hắn một trận tơi bời. Nhưng cũng không thể làm gì được vì đó đúng là quy định của gia tộc.
Những ngày Cổ Phong bị thương tích khi luyện tập, đều là Cổ Vấn Phi hằng đêm đến bên cạnh khi hắn ngủ, lấy thuốc dịch trị thương cao cấp nhất của gia tộc bôi cho hắn. Nhờ vậy mà Cổ Phong mới có thể chịu đựng được. Nếu không, với cái cường độ luyện tập điên cuồng đó, không chết cũng tàn phế rồi.
Rồi mới đây, cái lúc mà Cổ Phong phát tác ác bệnh, Cổ Vấn Phi lo lắng còn nhiều hơn cả Cổ Vân. Hắn cực kì mong muốn được đưa Cổ Phong đi Hoàng thành. Nhưng hắn phải ở lại trấn thủ trong gia tộc, thời khắc đề phòng Châu Phiên quốc lại xâm lấn. Nếu hắn đi, rủi kẻ địch tấn công thì với thực lực chênh lệch, Cổ gia sẽ bị tiêu diệt.
Thế nên ấn tượng của Cổ Phong đối với vị tổ thúc này không nhiều. Hắn cũng không biết rằng trong gia tộc, vẫn còn một vị trưởng bối yêu thương hắn vô cùng.
Bởi vậy, khi nghĩ đến Cổ Phong có thể bị Y Linh sư tại Hoàng thành bắt làm vật thí nghiệm, Cổ Vấn Phi mới nổi điên như vậy.
Cổ Liên đáng thương bị bất ngờ không kịp phản ứng, lực đạo mà Cổ Vấn Phi sử dụng lại quá mạnh, khiến một bên vai của hắn trật khớp. May mà hắn vẫn kịp vận Nguyên Lực hộ thể. Nếu không có lẽ cả cánh tay đã gãy rời ra rồi.
Hắn tái mặt rồi, vội cuống quýt kêu lên:
- Nhị thúc, không phải, không phải thế, là làm đồ đệ. Cổ Phong được hắn nhận làm đồ đệ.
Hắn không dám nói quanh co nữa, kẻo Cổ Vấn Phi thật sự điên lên vặn hắn mười mấy vòng thì toi mạng.
Nghe vậy, Cổ Vấn Phi mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin đó, làm xẹp cơn giận xuống. Hắn lơi tay, Cổ Liên liền rơi bịch xuống đất, thống khổ kêu lên, rên rỉ:
- M* nó, hôm này là ngày gì mà xui xẻo như vậy, Ái da...
Cổ Vấn Phi nóng tính vô cùng, so với đại ca Cổ Vân của hắn chỉ hơn chứ không kém. Hắn đã bao lần thắc mắc, liệu Cổ Vân có thật sự là cùng cha với hắn không? Nhưng mà hắn không dám hỏi, sợ bị đập chết tại chỗ.
Đang suy nghĩ, hắn lại bị nắm lấy mà xách lên. Tuy có nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn khiến hắn đau đến nhăn răng ra.
Hắn mếu máo như trẻ con:
- Nhị thúc, người muốn giết thì làm một phát dứt khoát thôi, đừng tra tấn con như vậy.
Cổ Vấn Phi nhe răng cười man rợ, không chút báo trước, nắm lấy vai hắn vặn một cái đánh "rắc". Cổ Liên rú lên tựa như bị chọc tiết, mắt trợn ngược lên. Khi được thả xuống, hắn nằm bò trên đất ôm lấy vai, hai chân giãy đành đạch.
Cổ Vấn Phi nhếch mép khinh thường:
- Nhìn kìa, có một chút đau đớn cũng khổ sở như vậy, xấu hổ.
Cổ Liên lồm cồm bò dậy, tức giận:
- Thúc đã bị bẻ xương bao giờ chưa mà nói được thế? Còn là vô duyên vô cớ bị bẻ nữa chứ?
Cổ Vấn Phi mặt vẫn tỉnh bơ:
- Đấy là trả giá cho cái việc dám chơi thả bắt với ta. Lần sau nói cho rõ ràng, không thì chuẩn bị mà gãy vài thứ đi.
Cổ Liên hậm hực, nhưng không dám nói gì nữa.
- Được rồi, trả lời ta. Cổ Phong được thu làm đồ đệ là sao? Hắn không tu luyện được cơ mà?
Cổ Liên đem sự tình Cổ Vân kể với hắn nói ra. Cổ Vấn Phi nghe xong kích động nói:
- Linh tu? Ngươi nói Phong nhi có thể tu luyện Linh đạo?
- Dạ đúng.
- Ha ha, rất tốt, rất tốt.
Cổ Vấn Phi mừng rỡ cười ngoác miệng.
Cổ Liên liền hỏi:
- Thúc, Linh tu là cái gì? Nó lợi hại lắm sao?
Cổ Vấn Phi vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên, so với Nguyên tu mạnh hơn nhiều. Ta không biết nhiều lắm. Nhưng Linh tu cũng phân chia cấp độ. Mà cùng cấp với Nguyên tu, sức mạnh cao thủ Linh đạo có thể hoàn toàn nghiền ép.
Cổ Liên kinh ngạc, mạnh như vậy ? Hoàn toàn nghiền áp?
Cổ Vấn Phi vẫn ha ha vui mừng:
- Đại ca, ngươi thấy không ? Cháu trai của chúng ta đúng là bất phàm. Oa ha ha ha...
À khoan, quên mất. Vị Y Linh Sư nhận Cổ Phong là ai vậy?
Cổ Liên xoay xoay cánh tay vừa bị trật, trả lời:
- Là Vũ Niên Canh đại nhân
- Phụt !!!
Cổ Vấn Phi phun thẳng một ngụm trà vào mặt Cổ Liên.
Cổ Liên đầu muốn bốc khói rồi. "M* kiếp, cái quái gì thế ?!!!"
Cổ Vấn Phi há hốc mồm, nước trà lễu nhễu, lắp bắp hỏi:
- Ngươi... ngươi vừa nói ai hả?
Sau khi Cổ Liên lặp lại, Cổ Vấn Phi mặt phát ngốc rồi.
Cổ Liên khó hiểu nhìn vị Nhị thúc của mình như mất hồn vậy, huơ huơ tay:
- Nhị thúc...
- A HAHAHAHAHAHAHAHAHA....
Cổ Liên súyt nữa thì đứng tim. Hắn nhìn Cổ Vấn Phi như nhìn một thằng điên vậy.
Cũng không trách được. Hắn biết Vũ Niên Canh, nhưng lại không rõ ràng lắm, chỉ cho rằng đó là một Y Linh sư của Vũ gia mà thôi.
Nhưng Cổ Vấn Phi lại hoàn toàn hiểu rõ. Thế nên hắn mới vui sướng cười như điên như vậy.
Cổ Liên lầm bầm.
- Bao nhiêu năm, tiếng cười vẫn vậy. Nghe ghê cả người.
Cổ Vấn Phi cứ cười mãi, hình như không có ý định dừng lại. Vậy nên Cổ Liên đành phải lên tiếng hỏi:
- Nhị thúc, vậy còn thân phận của cha con Đại ca....
- Phục hồi, phải phục hồi. Đương nhiên rồi ha ha ha...
Cổ Vấn Phi nói xong, lại tiếp tục ngửa mặt cười không dứt.
Cổ Liên vừa đưa tay áo lau mặt, vừa lắc đầu cười. Hắn còn muốn hỏi, nhưng thấy vậy thì chỉ đành cáo lui rồi rời đi.
Âm thanh gằn lên giận dữ, cho thấy chủ nhân của nó đang rất phẫn nộ.
Cổ Vân lúc này mặt mũi âm trầm, mắt phóng nộ hỏa. Nếu không phải có Cổ Liên giữ lại, hắn đã xuất thủ rồi.
Mà trước mặt hắn, Cổ Vinh ngồi đó, thần thái ung dung, khẽ nhếch mép.
Trước đó, Cổ Vân đã từ Hoàng thành trở về đến Cổ phủ. Hắn còn chưa ngồi ấm ghế, thì đã được Tam đệ của mình thông báo cho sự việc hắn bị tước quyền và trục xuất khỏi gia tộc.
Phản ứng đầu tiên của hắn là kinh ngạc, sau khi nghe rõ nguyên do thì lập tức nổi giận:
- Tên khốn chết tiệt!!!
Sự phẫn nộ của hắn càng tăng không chỉ là bởi vì bản thân, mà là do cả con trai Cổ Phong của hắn cũng bị trục xuất.
Hắn không sao dằn được, lập tức lao đi tìm Cổ Vinh tính sổ. Nếu như không phải Cổ Liên đuổi kịp can ngăn, hắn đã đem Cổ Vinh đánh thành đầu heo rồi.
Lúc này, Cổ Liên đang hết sức giữ Cổ Vân lại, nói:
- Đại ca, không được. Giờ hắn giữ chức quyền gia chủ, huynh đánh hắn, sẽ có rắc rồi đấy.
Cổ Vân nghe vậy càng điên tiết:
- Nói nhảm, mau tránh ra cho ta. Hôm nay ta phải dạy cho tên âm hiểm này một bài học.
Cổ Liên toát mồ hôi vì cố sức. Trong gia tộc, Cổ Vân chính là cao thủ mạnh thứ hai, chỉ xếp sau Cổ Vấn Phi. Cổ Liên kém hơn, nên phải vận cả Nguyên lực lên mới giữ chặt được Cổ Vân.
- Đại ca, xin huynh bình tĩnh lại. Huynh làm to chuyện lên chẳng có lợi ích gì, thậm chí còn có hại. Huynh muốn Phong nhi không thể trở về gia tộc sao?
Cổ Vân giật mình một chút, vội kiềm chế dừng lại. Cổ Liên nói đúng. Nếu bây giờ hắn ra tay giáo huấn Cổ Vinh, dựa vào hoản cảnh thân phận lúc này, sẽ là phạm thượng. Hắn bản thân không sợ, nhưng nếu Cổ Vinh và phe cánh của hắn đem chuyện này ra bới móc, khả năng rất cao sẽ khiến cho sự tình nghiêm trọng. Lỡ như hắn cùng con trai vĩnh viễn bị đuổi ra khỏi gia tộc, khẳng định là không thể chịu được rồi.
Nhưng kiềm chế thì kiềm chế, vẫn không thể làm cho lửa giận biến mất. Cổ Vân nắm chặt hai tay đến nổi gân xanh, mặt đỏ cả lên.
Lúc này, Cổ Vinh lại mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Đại ca, ngươi vừa trở về, sao lại hỏa khí trùng thiên như thế? Chẳng lẽ trên đường gặp trở ngại gì sao?
Cổ Vân nghe vậy, hai hàm răng nghiến lại:
- Tên khốn, ngươi giờ thì đắc ý rồi. Đúng là tiểu nhân được thế thì đuôi vểnh lên trời.
Cổ Vinh vẫn cười cười không chút tức giận:
- Đại ca, ngươi nói gì ta không hiểu?
- Không hiểu con m* ngươi !!!
Cổ Vân thở phì phò, chỉ tay thằng vào mặt Cổ Vinh mà mắng:
- Năm xưa phụ thân sớm biết ngươi lòng dạ nham hiểm, ích kỉ tự tư, nên mới không giao chức gia chủ cho ngươi. Bao năm rồi ngươi vẫn không tỉnh ngộ, thật đáng thất vọng.
Nghe được lời này, Cổ Vinh mặt sầm xuống, lạnh lẽo nói:
- Cổ Vân, ngươi nói cái gì?
Là ngươi cướp mất vị trí của ta. Nếu không phải ngươi bày ra gian kế mê hoặc phụ thân, ta đã sớm là gia chủ rồi.
Cổ Vân bật cười:
- Ngươi?!! Nếu giao cho ngươi, Cổ gia sớm đã hỏng mất, còn cho ngươi ở đây mà oai phong.
- Ngươi nói bậy!!!
- Ta nói bậy sao? Được, hôm nay ta sẽ nói hết cho ngươi biết.
Năm xưa đúng là phụ thân đã muốn trao quyền cho ngươi, nhưng rồi người nhận thấy ngươi quá ham lợi, làm việc thiếu sáng suốt, nên mới rút lại ý định đó. Thế nên ta mới phải đứng ra làm gia chủ. Cái gì mà gian kế mê hoặc ? Ngu ngốc.
Cổ Vinh giận dữ quát lên:
- Khốn kiếp, nói xằng nói bậy !!!
Lúc đó gia tộc vừa bị tổn thất lớn, ta muốn mở rộng việc kinh doanh của gia tộc để phục hồi, mới muốn liên kết với Tân gia. Như thế thì có gì không đúng? Cổ gia chúng ta bao đời cũng chỉ loanh quanh tại nơi biên giới này. Ta vì muốn gia tộc phát triển nên mới định ra kế hoạch đó, cực kì hợp lý.
Vậy mà ngươi lại nói ta ham lợi, thiếu sáng suốt ? Ngươi rõ ràng là không muốn ta thành công, nên mới nói hươu nói vượn với cha khiến người phật ý, cuối cùng cướp đi chức gia chủ của ta, đúng không?
Cổ Vân lắc đầu:
- Nói ngươi không sáng suốt còn là quá nhẹ. Phải nói là ngươi ngu, ngu hơn cả con lợn. Bao năm rồi vẫn còn chưa biết mình sai.
Cổ Vinh cười lạnh:
- Ngươi bảo ta sai? Ta sai chỗ nào hả?
- Nếu ngày đó ta không phát hiện ra kế hoạch của ngươi mà báo lại cho cha, Cổ gia bây giờ có lẽ đã bị diệt rồi.
Cổ Vinh vỗ bàn đứng dậy quát:
- Quả nhiên, là ngươi nói năng bậy bạ với cha, mới khiến...
- Câm mồm!!!
Cổ Vân gầm lên, khiến Cổ Vinh giật bắn cả người. Hắn từ bé đã luôn ở dưới Cổ Vân, lúc này Cổ Vân quát lớn như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên sợ hãi, nhất thời ngậm miệng.
Cổ Vân bưng chén trà trên bàn lên uống cạn, thở khà ra một cái, rồi nói tiếp:
- Vốn dĩ ta tưởng qua nhiều năm như vậy, ngươi đã sớm thấu hiểu và thành thục hơn. Nếu vậy thì ta có thể giao lại chức vị cho ngươi rồi. Nhưng ngươi vẫn vậy, thật làm ta quá thất vọng.
Cổ Vinh ngẩn ra:
- Ý ngươi là gì?
Cổ Vân thở dài:
- Ngươi nghĩ tại sao năm xưa cha lại muốn giao quyền cho ngươi mà không phải là ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cha cho rằng ngươi giỏi hơn ta? Ha ha...
Cổ Vinh trợn mắt:
- Không đúng sao? Ngươi...
- Đương nhiên là không đúng rồi.
Ngày đó, ta còn trẻ, ta muốn đi ra thế giới bên ngoài, chu du khắp chốn, tu tập võ đạo, đạt được đột phá. Ta đã nói với cha, và người cũng ủng hộ. Chính vì như vậy, cha mới muốn giao lại cho ngươi làm gia chủ.
Nhưng ngươi lại không có đủ khả năng, tam đệ lại còn quá trẻ. Thế nên ta mới đành phải ở lại mà gách vác trách nhiệm, quản lý gia tộc.
Ngươi đã hiểu chưa hả?
Cổ Vinh lắc đầu:
- Không đúng, ta không đủ khả năng ở chỗ nào ? Ngươi là đang nói bậy.
- Nghe cho kĩ đây, lúc đó ngươi muốn liên kết với Tân gia để kinh doanh đúng không? Nhưng ngươi có hiểu tình hình lúc đó là như thế nào không hả?
Cổ Vinh không hiểu, chỉ im lặng.
- Khi đó chính là sau khi cha vừa chiến thắng địch quân của Châu Phiên quốc trở về.
Ngươi cũng đã biết chuyện, ta hỏi ngươi: Ngươi có biết lúc đó tại sao Hoàng thất Vũ thị lại không hề nhận được tình báo về việc Châu Phiên quốc sẽ xâm lấn không?
Không biết đúng không? Vũ gia vốn đã có được mạng lưới tình báo trải rộng sang cả các nước khác, thế nên việc nắm bắt tin tức và động thái của đối phương là hoàn toàn có thể. Cho dù Châu Phiên quốc có bảo mật kĩ đến đâu, cũng không thể nào không có được một chút thông tin nào.
Huống chi đây lại là một hành động xâm lược lớn như vậy, mà triều đình của ta lại hoàn toàn không hay không biết. Ngươi cho rằng là có thể sao?
Cổ Vinh nghe vậy, sững người.
Cổ Vân tiếp tục:
- Hiểu được rồi chứ? Bởi vì có kẻ phản bội ở trong Tư Phong quốc.
Mà kẻ phản bội này, không phải là một cá nhân, mà phải là một thế lực, còn là một thế lực rất lớn. Lớn đến mức có thể thao túng, ngăn chặn con đường tình báo của Hoàng tộc.
Đây là khả năng duy nhất, không còn cách giải thích nào khác nữa.
Cổ Vinh mặt tái đi, lắp bắp:
- Ý...ý ngươi là...
Cổ Vân gật đầu:
- Chính xác, chính là các đại gia tộc Tam vương Tứ chủ kia.
Giờ thì ngươi đã hiểu chưa? Lúc đó trừ Cổ gia chúng ta vừa lập đại công ra, tất cả các thế lực khác của Tư Phong quốc đều bị Hoàng thất liệt vào hàng nghi vấn, vẫn điều tra thậm chí là đến tận bây giờ.
Vậy mà lúc đó cái tên ngu ngốc nhà ngươi lại nảy ra được cái ý tưởng hợp tác với Tân gia ? Con m* nó, ta cũng bái phục ngươi rồi đấy.
Cổ Vinh toát mồ hôi lạnh.
Lúc này hắn mới thực sự đồng ý với Cổ Vân, hắn quá ngu, thực sự là quá ngu.
Nếu lúc đó hắn lên làm gia chủ, hợp tác làm ăn với Tân gia, vậy thì coi như công lao cha hắn hy sinh đổi lấy tín nhiệm của triều đình sẽ thành vô ích, mà Cổ gia sẽ lại bị liệt vào "sổ đen" của triều đình.
Mà nếu thực sự tra ra Tân gia có dính líu tham gia vào chuyện kia. Vậy thì kết cục của Cổ gia chỉ có thể là một trong hai: hoặc là bị diệt tộc, hoặc cho dù tồn tại được vì có công lao thì cũng chỉ đến thế thôi, chẳng được lợi ích gì nữa, không bị luận tội là tốt lắm rồi.
Dù cho gia tộc có thực sự trong sạch, nhưng đạo lý "thà giết nhầm còn hơn bỏ sót" luôn được các đời Hoàng đế áp dụng triệt để. Không có ngoại lệ.
Cổ Vân nói:
- Thế nào ? Cái đầu ngu ngốc của ngươi đã thông ra chưa?
Cổ Vinh gật gật đầu, nuốt nước bọt:
- Hừ, nếu như lúc đó không phải ta và cha phát hiện kịp thời, ngăn chặn được, đồng thời giải thích với Vũ Lâm đại nhân, ngươi có thể hiểu được hậu quả rồi đấy.
Cổ Vinh run lên, đại nhân đó cũng đã biết?
Hắn lắp bắp:
- Ngươi...Đại...Đại ca....ta....ta...
Hắn nghẹn họng không nói được gì.
Cổ Vân thấy vậy, phiền chán khoát tay:
- Ngươi hiểu được rồi thì tốt, ta không nói nữa, tự ngươi quyết định.
Nói rồi hắn quay người, cùng Cổ Liên rời đi.
***
Hôm sau, tại nghị đường của Cổ gia.
Trưởng lão Cổ Đại hưng phấn đứng lên:
- Các vị, theo như lời đã nói lúc trước, hiện giờ Cổ Vân đã trở về. Chúng ta cũng nên bắt đầu tuyển chọn tân tộc trưởng đi thôi.
Mấy tên trưởng lão bên phe hắn gật gù tán thành. Còn lại thì tất nhiên đều im lặng.
Nhưng làm cho mấy tên trưởng lão Cổ Đại khó hiểu là lão đại của họ, Cổ Vinh, lại cũng không nói gì.
Cổ Đại nói:
- Nhị gia, mời ngài...
Cổ Vinh lúc này mới nói:
- Ta bầu cho Cổ Liên làm tộc trưởng.
Chỉ một câu, làm cho tất cả mọi người trong phòng, trừ Cổ Liên cùng Cổ Vân không có mặt ra, há hốc miệng.
Tai mình có vấn đề sao? Hay là nghe nhầm rồi ?
Cái mặt béo ú của Cổ Đại càng là nghệt ra trông rất tức cười.
- Nhị gia, ngài có phải nói nhầm không?
Cổ Vinh lắc đầu, khẳng định:
- Ta không nói nhầm, ta bầu cho Tam đệ ta Cổ Liên làm tộc trưởng mới của Cổ gia.
Lúc này bọn Cổ Đại hoàn toàn đần mặt ra, mấy tên trưởng lão bên phe Cổ Vân thì vừa khó hiểu vừa vui mừng.
Kết quả cuối cùng, Cổ Liên thuận lợi trở thành tộc trưởng. Hắn bước lên chủ vị ngồi xuống, nói vài lời cảm tạ và cam kết, rồi nói:
- Bây giờ là quyết định đầu tiên của ta. Phục hổi lại danh vị trong gia tộc cho Cổ Vân và Cổ Phong, ngày...
- Đợi đã !!!
Một tiếng nói bất thình lình vang lên làm mọi người trong phòng giật mình.
Cổ Liên nhận ra tiếng nói của ai, liền chắp tay thi lễ:
- Nhị thúc , ngài...
- Đến chỗ ta hẵng nói.
Đây là Cổ Vấn Phi dùng nội lực truyền âm đến Nghị đường, hắn vẫn đang ở trong biệt viện của mình. Cổ Liên đành phải cho mọi người trở về, bản thân hắn thì tiến về biệt viện kia.
Khi hắn đến nơi, thấy được Cổ Vấn Phi đang ngồi cởi trần giữa sân, thân dưới chỉ đóng một cái khố gọn gàng. Toàn thân hắn cơ bắp nổi cuồn cuộn, không có một chút dấu hiệu nào của sự già nua đáng lẽ phải có ở tuổi tác của hắn, ngoại trừ làn da hơi chút nhăn nheo tối màu và màu bạc của râu tóc. Nhưng trước ngực hắn lại có một vết sẹo cực lớn, hình dạng giống như là bị chưởng chiêu đánh thành.
Trước mặt hắn là một khối đá rất lớn, ước chừng 700 cân, màu đen tuyền tạo cho người ta cảm nặng nề và cứng chắc vô cùng.
Cổ Vấn Phi nhắm mắt, hít thở chậm rãi và nhẹ nhàng. Mà Cổ Liên thì im lặng chờ đợi.
Nửa khắc sau, hắn đứng dậy, lên thế thủ. Nắm tay hắn siết chặt lại, các cơ bắp cũng nổi gồng lên rắn như sắt.
Với một tiếng hét, hắn mở trừng mắt ra, tung quyền.
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Uy lực của quyền chiêu chấn động không khí, thổi lá cây trong sân bay xào xạc.
Cổ Vấn Phi thu quyền, vừa chậm rãi điều hòa cơ thể, vừa ngắm nghía tác phẩm của mình.
Tảng đã không bị đấm vỡ hay bị phá hủy. Nhưng nơi mà nắm đấm của Cổ Vấn Phi đánh vào, lại có một cái lỗ lớn bằng nắm tay, xuyên thấu qua tảng đá thông hẳn sang bên kia.
Cổ Vấn Phi hơi nhíu mày, nhìn ba vết nứt nhỏ ở miệng lỗ. Hắn lắc đầu, cảm giác không hài lòng.
Cổ Liên vỗ tay:
- Nhị thúc, quyền của thúc càng ngày càng lợi hại rồi. Cả đại ca cũng chưa chắc có thể đấm thủng tảng đá lớn như vậy.
Cổ Vấn Phi lấy áo khoác mặc vào, rồi tiến về phía bàn đá giữa sân ngồi xuống, đưa tay rót hai chén trà:
- Liên nhi, ngồi đi.
Cổ Liên ngồi xuống, đón lấy chén, rồi uống cạn.
Cổ Vấn Phi nhâm nhi trà, thở dài:
- Có cái gì mà lợi hại chứ? Uy lực mạnh hơn nữa cũng có thể làm được, chỉ là vẫn chưa thể đạt được sự hoàn mỹ trong quyền chiêu.
Cổ Chiến quyền của Cổ gia ta, cảnh giới hoàn mĩ nhất chính là xuyên thấu hoàn toàn, khống chế hoàn toàn, không để lọt một chút lực thừa nào ra ngoài.
Ngươi nhìn đi, miệng lỗ vẫn còn 3 vết nứt, vẫn là khiếm khuyết, vẫn là khiếm khuyết.
Cổ Liên khẽ cười, nói:
- Nhị thúc, ngài nói thế thì chẳng lẽ con phải cắm đầu vào mông cho đỡ nhục sao?
Cổ Vấn Phi trừng mắt:
- Cái tên nhóc con nhà ngươi, lười biếng thành tính. Thiên phú rõ ràng rất tốt, lại không chăm lo tu luyện, hừ...
Cổ Liên bày ra một bộ oan ức:
- Nhị thúc, con nào có lười biếng. Con cũng muốn tu luyện, nhưng công việc của gia tộc đâu có ít, làm gì có thời gian.
Cổ Vấn Phi nhẹ quát:
- Đừng có lươn lẹo, ngươi có phải tộc trưởng đâu mà lắm việc. Nhìn đại ca ngươi đi, hắn vẫn tu luyện được đấy thôi.
Cổ Liên cười cười:
- Giờ thì con đã là tộc trưởng rồi đấy thôi, biết đâu lại sẽ lợi hại như đại ca.
Cổ Vấn Phi lại trừng mắt:
- Nói vớ vẩn ít thôi. Giờ ngươi lại làm Tộc trưởng sao? Thế tên nhãi Cổ Vân kia đâu? Hắn không phải giận ta đấy chứ?
Cổ Liên xua tay:
- Nhị thúc nói gì vậy? Đại ca không giận người đâu, huynh ấy đâu có trẻ con như vậy. Đây là hai huynh đệ ta bàn tính mới quyết định. Lãnh trách nhiệm bao nhiêu năm, huynh ấy cũng mệt mỏi rồi. Hơn nữa, Huynh ấy cũng muốn theo đuổi võ đạo. Thúc cũng hiểu huynh ấy say mê võ đạo như thế nào mà.
Cổ Vấn Phi gật đầu:
- Lần trước ta tước quyền của Cổ Vân, giao lại cho Cổ Vinh, chỉ là để tránh cho bùng phát tranh đấu trong gia tộc thôi, để hắn trở về sẽ giải quyết. Quả nhiên không làm ta thất vọng, đã giải quyết gọn gàng rồi. Tốt lắm.
Cổ Liên cười cười:
- Con cũng biết thế, nên mới không nói gì cả đấy chứ.
Cổ Vấn Phi trầm tư một chút rồi lại nói tiếp:
- Ngươi tiếp quản cũng là chuyện tốt. Cổ Vân thiên phú tuyệt cao. Trong mấy huynh đệ các ngươi, hắn chính là mạnh nhất. Hừm, nếu không phải cái thằng ngốc Cổ Vinh, Cổ Vân có thể chuyên tâm tu luyện võ đạo rồi, bây giờ có lẽ đã mạnh hơn cả ta.
Cổ Vấn Phi ngừng lại, uống một ngụm trà, chép miệng, khẽ vuốt vết sẹo trên ngực:
- Cũng tại ta. Nếu ngày đó ta không bị thương, phải dưỡng bệnh cả chục năm thì...ôi...
Năm xưa, trong trận đại chiến với Châu Phiên quốc, Cổ Vấn Phi cũng tham gia, cùng với Cổ Vấn Thiên chiến đấu. Tuy may mắn không chết, nhưng cũng bị thương nặng, phải ở trong biệt viện chữa trị mãi tới ba năm trước mới lành hẳn.
Nghĩ đến đây, Cổ Vấn Phi chợt nổi giận, bóp vỡ cả chén trà trong tay.
- Tên khốn đó, ta nhất định sẽ có ngày xé xác hắn ra.
Cổ Liên ánh mắt cũng rực lửa. Người mà Cổ Vấn Phi đang nói đến chính là kẻ địch trong trận chiến năm xưa. Cũng chính hắn là kẻ đã đánh Cổ Vấn Thiên trọng thương mà qua đởi.
Thù giết cha giết huynh, sâu như biển. Trên dưới Cổ gia, đều chưa bao giờ quên mối thù này.
Cổ Liên lắc đầu, kiềm chế tâm tình, nhẹ hỏi:
- Nhị thúc, sao người lại ngăn con phục hổi thân phận gia tộc cho Đại ca và Phong nhi?
Cổ Vấn Phi khẽ thở dài:
- Ta cũng không muốn thế. Nhưng không được.
Cổ Vân trở về, nhưng Cổ Phong không thấy đâu. Chắc có lẽ đã được vị Y Linh sư nào đó ở Hoàng thành chữa trị rồi đúng không?
Cổ Liên chỉ gật đầu.
- Ngươi cũng biết, lần trước cái tên họ Ngã tham lam kia chỉ đến xem qua một lượt, không chữa được đã đành, thậm chí còn chẳng nói ra được nguyên nhân gì cả. Vậy mà hắn vẫn giở công phu sư tử ngoặm...M* nó.
Mà bây giờ lại như vậy, có lẽ vị Y Linh sư kia có thể chữa trị cho Phong nhi. Đó là chuyện tốt thôi. Nhưng nếu vậy thì phải trả bao nhiêu tiền đây?
Không phải là ta không muốn trả. Trục xuất hai cha con nó ra khỏi gia tộc chỉ là để đảm bảo vị Y Linh sư kia không dễ tính nợ lên đầu Cổ gia thôi. Nếu không như vậy, khẳng định là phải bồi toàn bộ tài sản của Cổ gia vào, vậy thì hỏng bét còn gì?
Nhưng nếu đã bị trục xuất, thì chỉ có thể đòi từ cha con Cổ Vân. Lúc đó ta có thể vận dụng quan hệ với Hoàng thất mở lời, để có thể trả dần. Sau đó thì gia tộc có thể giúp đỡ, mười năm hay hai mươi năm thì cũng trả hết được chứ, đúng không?
Cổ Liên khẽ cười. Hắn biết mà. Nhị thúc thương bọn hắn nhất, càng yêu thương Cổ Phong hơn. Làm sao hắn bỏ mặc không lo được ?
Hắn cầm bình trà lên tự rót ra một chén, vừa nhâm nhi vừa nói:
- Nhị thúc, cái này thì người không phải lo. Chúng ta không cần phải trả một đồng nào hết.
Cổ Vấn Phi ngẩn ra, hỏi:
- Không cẩn trả ? Không phải Cổ Phong được ở lại đó để chữa trị rồi sao?
Cổ Liên cười:
- Ở lại thì đúng, nhưng không phải để chữa trị.
Cổ Vấn Phi tối mặt lại:
- Ý ngươi là gì? Y Linh sư đó bắt Cổ Phong ở đó làm bộc sao? Khoan, chẳng lẽ là... thí nghiệm?!!
Trong ấn tượng của Cổ Vấn Phi, Y Linh sư đều là một đám quái gở. Chuyện bắt người để thí nghiệm là hoàn toàn có thể. Mà như vậy mới không cần trả tiền chứ.
Hắn liền nổi giận đùng đùng, một tay gạt phăng cái bàn đá cả trăm cân văng sang một bên, lao tới túm lấy Cổ Liên xách lên quát hỏi:
- Vậy mà ngươi còn cười ? Cười cái ch* gì hả ? M* nhà ngươi, tên Cổ Vân đó ở đâu rồi? Dám để Phong nhi ở đó làm vật thí nghiệm cho người ta sao? M* nó, Phong nhi có chuyện gì thì ta lột da các ngươi.
Cổ Vấn Phi cực kì yêu thương Cổ Phong, hơn hẳn những con cháu khác.
Đây không phải là thiên vị, mà là có nguyên nhân đặc biệt. Chính là đại ca của hắn Cổ Vấn Thiên.
Hắn chưa bao giờ quên, cái đêm mưa gió đó.
Cái đêm mà đại ca hắn qua đời. Cũng là cái đêm mà Cổ Phong được sinh ra.
Mưa to như trút, sấm chớp ì ùng.
Cổ Vấn Thiên đã yếu lắm rồi. Nhưng hắn bởi vì biết được cháu nội của mình sắp ra đời nên mới cố gắng giữ lấy một hơi tỉnh táo mà chờ đợi. Hắn mong muốn được nhìn thấy, được bế đứa cháu trai đích tôn trước khi chết.
Nhưng đó là một ca sinh khó. Phải rất lâu sau đứa trẻ mới sinh ra. May mắn là vẫn kịp.
Khi Cổ Phong được bế tới, Cổ Vấn Thiên mắt đã nhòa lệ.
Đôi tay run run ôm lấy đứa cháu trai bé nhỏ, tựa như năm nào ôm Cổ Vân con trai hắn.
Hắn khóc lên vì vui sướng.
- Đẹp...đẹp trai lắm...Ha...ha...Rất giống ta...
Cổ Vấn Phi, Cổ Vân, Cổ Vinh, Cổ Liên....tất cả đứng quanh, ai cũng khẽ đưa tay quệt nước mắt.
Cổ Vân nói:
- Cha, người đặt...đặt tên cho nó đi.
Cổ Vấn Thiên gật nhẹ, khẽ nói:
- Nó là cháu ta, đương nhiên là bất phàm, ngày sau nhất định sẽ bay lượn cửu thiên...
Hắn đang nói, thì đột nhiên một cơn gió mạnh thổi bật cửa sổ, ào vào phòng, thôi bay tứ tung đồ đạc.
Cổ Vấn Thiên như hồi phục, cười lớn:
- Đúng, đúng, đúng, bay lượn cửu thiên, cũng vĩnh viễn không bị trói buộc, tự do tự tại. Là Phong. Tên của nó sẽ là CỔ PHONG. HA HA HA HA...
Tiếng cười vang vọng trong đêm mưa gió, hòa vào tiếng sấm chớp mưa rơi, lâu thật lâu, cho đến khi ngừng hẳn, cũng là lúc Cổ Vấn Thiên trút hơi thở cuối cùng. Nhưng trong tay vẫn ôm chặt Cổ Phong đang khóc oa oa mà nở một nụ cười mãn nguyện.
Cũng chính từ đó, Cổ Vấn Phi đã thề rằng sẽ bảo vệ Cổ Phong bằng tất cả mọi thứ mình có. Hắn tạm quên đi thù hận, không tìm kẻ địch liều sống chết, ở lại Cổ gia chăm sóc cho đứa cháu này.
Rồi sau đó lại phát hiện ra Cổ Phong mắc kì chứng không thể tu luyện, khiến cho Cổ Vấn Phi vô cùng day dứt, cảm thấy mình đã phụ sự gửi gắm của đại ca. Hắn không biết làm cách nào, chỉ đành dồn yêu thương nhiều hơn nữa.
Nhưng bởi vì phải dưỡng thương, nên hắn rất ít khi có thể thấy được Cổ Phong.
Ngày trước khi Cổ Vinh giở trò chèn ép Cổ Phong, Cổ Vấn Phi đã cực kì tức giận đánh cho hắn một trận tơi bời. Nhưng cũng không thể làm gì được vì đó đúng là quy định của gia tộc.
Những ngày Cổ Phong bị thương tích khi luyện tập, đều là Cổ Vấn Phi hằng đêm đến bên cạnh khi hắn ngủ, lấy thuốc dịch trị thương cao cấp nhất của gia tộc bôi cho hắn. Nhờ vậy mà Cổ Phong mới có thể chịu đựng được. Nếu không, với cái cường độ luyện tập điên cuồng đó, không chết cũng tàn phế rồi.
Rồi mới đây, cái lúc mà Cổ Phong phát tác ác bệnh, Cổ Vấn Phi lo lắng còn nhiều hơn cả Cổ Vân. Hắn cực kì mong muốn được đưa Cổ Phong đi Hoàng thành. Nhưng hắn phải ở lại trấn thủ trong gia tộc, thời khắc đề phòng Châu Phiên quốc lại xâm lấn. Nếu hắn đi, rủi kẻ địch tấn công thì với thực lực chênh lệch, Cổ gia sẽ bị tiêu diệt.
Thế nên ấn tượng của Cổ Phong đối với vị tổ thúc này không nhiều. Hắn cũng không biết rằng trong gia tộc, vẫn còn một vị trưởng bối yêu thương hắn vô cùng.
Bởi vậy, khi nghĩ đến Cổ Phong có thể bị Y Linh sư tại Hoàng thành bắt làm vật thí nghiệm, Cổ Vấn Phi mới nổi điên như vậy.
Cổ Liên đáng thương bị bất ngờ không kịp phản ứng, lực đạo mà Cổ Vấn Phi sử dụng lại quá mạnh, khiến một bên vai của hắn trật khớp. May mà hắn vẫn kịp vận Nguyên Lực hộ thể. Nếu không có lẽ cả cánh tay đã gãy rời ra rồi.
Hắn tái mặt rồi, vội cuống quýt kêu lên:
- Nhị thúc, không phải, không phải thế, là làm đồ đệ. Cổ Phong được hắn nhận làm đồ đệ.
Hắn không dám nói quanh co nữa, kẻo Cổ Vấn Phi thật sự điên lên vặn hắn mười mấy vòng thì toi mạng.
Nghe vậy, Cổ Vấn Phi mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin đó, làm xẹp cơn giận xuống. Hắn lơi tay, Cổ Liên liền rơi bịch xuống đất, thống khổ kêu lên, rên rỉ:
- M* nó, hôm này là ngày gì mà xui xẻo như vậy, Ái da...
Cổ Vấn Phi nóng tính vô cùng, so với đại ca Cổ Vân của hắn chỉ hơn chứ không kém. Hắn đã bao lần thắc mắc, liệu Cổ Vân có thật sự là cùng cha với hắn không? Nhưng mà hắn không dám hỏi, sợ bị đập chết tại chỗ.
Đang suy nghĩ, hắn lại bị nắm lấy mà xách lên. Tuy có nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn khiến hắn đau đến nhăn răng ra.
Hắn mếu máo như trẻ con:
- Nhị thúc, người muốn giết thì làm một phát dứt khoát thôi, đừng tra tấn con như vậy.
Cổ Vấn Phi nhe răng cười man rợ, không chút báo trước, nắm lấy vai hắn vặn một cái đánh "rắc". Cổ Liên rú lên tựa như bị chọc tiết, mắt trợn ngược lên. Khi được thả xuống, hắn nằm bò trên đất ôm lấy vai, hai chân giãy đành đạch.
Cổ Vấn Phi nhếch mép khinh thường:
- Nhìn kìa, có một chút đau đớn cũng khổ sở như vậy, xấu hổ.
Cổ Liên lồm cồm bò dậy, tức giận:
- Thúc đã bị bẻ xương bao giờ chưa mà nói được thế? Còn là vô duyên vô cớ bị bẻ nữa chứ?
Cổ Vấn Phi mặt vẫn tỉnh bơ:
- Đấy là trả giá cho cái việc dám chơi thả bắt với ta. Lần sau nói cho rõ ràng, không thì chuẩn bị mà gãy vài thứ đi.
Cổ Liên hậm hực, nhưng không dám nói gì nữa.
- Được rồi, trả lời ta. Cổ Phong được thu làm đồ đệ là sao? Hắn không tu luyện được cơ mà?
Cổ Liên đem sự tình Cổ Vân kể với hắn nói ra. Cổ Vấn Phi nghe xong kích động nói:
- Linh tu? Ngươi nói Phong nhi có thể tu luyện Linh đạo?
- Dạ đúng.
- Ha ha, rất tốt, rất tốt.
Cổ Vấn Phi mừng rỡ cười ngoác miệng.
Cổ Liên liền hỏi:
- Thúc, Linh tu là cái gì? Nó lợi hại lắm sao?
Cổ Vấn Phi vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên, so với Nguyên tu mạnh hơn nhiều. Ta không biết nhiều lắm. Nhưng Linh tu cũng phân chia cấp độ. Mà cùng cấp với Nguyên tu, sức mạnh cao thủ Linh đạo có thể hoàn toàn nghiền ép.
Cổ Liên kinh ngạc, mạnh như vậy ? Hoàn toàn nghiền áp?
Cổ Vấn Phi vẫn ha ha vui mừng:
- Đại ca, ngươi thấy không ? Cháu trai của chúng ta đúng là bất phàm. Oa ha ha ha...
À khoan, quên mất. Vị Y Linh Sư nhận Cổ Phong là ai vậy?
Cổ Liên xoay xoay cánh tay vừa bị trật, trả lời:
- Là Vũ Niên Canh đại nhân
- Phụt !!!
Cổ Vấn Phi phun thẳng một ngụm trà vào mặt Cổ Liên.
Cổ Liên đầu muốn bốc khói rồi. "M* kiếp, cái quái gì thế ?!!!"
Cổ Vấn Phi há hốc mồm, nước trà lễu nhễu, lắp bắp hỏi:
- Ngươi... ngươi vừa nói ai hả?
Sau khi Cổ Liên lặp lại, Cổ Vấn Phi mặt phát ngốc rồi.
Cổ Liên khó hiểu nhìn vị Nhị thúc của mình như mất hồn vậy, huơ huơ tay:
- Nhị thúc...
- A HAHAHAHAHAHAHAHAHA....
Cổ Liên súyt nữa thì đứng tim. Hắn nhìn Cổ Vấn Phi như nhìn một thằng điên vậy.
Cũng không trách được. Hắn biết Vũ Niên Canh, nhưng lại không rõ ràng lắm, chỉ cho rằng đó là một Y Linh sư của Vũ gia mà thôi.
Nhưng Cổ Vấn Phi lại hoàn toàn hiểu rõ. Thế nên hắn mới vui sướng cười như điên như vậy.
Cổ Liên lầm bầm.
- Bao nhiêu năm, tiếng cười vẫn vậy. Nghe ghê cả người.
Cổ Vấn Phi cứ cười mãi, hình như không có ý định dừng lại. Vậy nên Cổ Liên đành phải lên tiếng hỏi:
- Nhị thúc, vậy còn thân phận của cha con Đại ca....
- Phục hồi, phải phục hồi. Đương nhiên rồi ha ha ha...
Cổ Vấn Phi nói xong, lại tiếp tục ngửa mặt cười không dứt.
Cổ Liên vừa đưa tay áo lau mặt, vừa lắc đầu cười. Hắn còn muốn hỏi, nhưng thấy vậy thì chỉ đành cáo lui rồi rời đi.
Chỉnh sửa cuối: