Chương 9: Quỳ xuống cầu khẩn
Trước cửa một biệt viện u tĩnh trong Cổ phủ, Cổ Vân và Cổ Liên cung kính cung tay:
- Tiểu huynh đệ, phiền ngươi thông báo cho đại nhân, Cổ Vân ta xin cầu kiến.
Người đứng trước mặt hai người là một nam tử, mỉm cười lắc đầu:
- Nhị vị quá khách khí rồi, ta sẽ lập tức thông báo, xin hai vị đợi ở đây.
Một lát sau, nam tử kia trở ra, giơ tay mời:
- Hai vị, đại nhân đã đồng ý tiếp kiến, mời vào.
Biệt viện này, chính là nơi ở của vị Vũ Lâm giáo quan kia.
Hắn vốn là người của Hoàng tộc, được lệnh của Hoàng đế, đến Cổ gia này đảm nhiệm nhiệm vụ giáo đạo.
Hoàng tộc Vũ gia, tuy là có quyền thống trị tuyệt đối, nhưng chưa bao giờ xem thường cùng buông lỏng việc kiểm soát đất nước.
Để tránh việc có thế lực hoặc tổ chức mưu đồ phản loạn, Các đời tiên đế của Vũ gia đã nghĩ ra một biện pháp.
Họ sẽ cử người đến các thế lực có địa vị trong đất nước. Người này là tộc nhân của Hoàng tộc, sẽ chịu trách nhiệm dạy dỗ và giáo dục tư tưởng cho hậu nhân của các thế lực này.
Biện pháp này, không nghi ngờ chính là rất hiệu quả.
Một mặt, chính là giám sát các thế lực. Mỗi người Hoàng tộc cử đi đều là cao thủ thâm tàng bất lộ. Hắn ở trong thế lực đó, tùy thời sẽ có thủ đoạn nắm bắt được mọi động tĩnh của đối phương và báo cáo lại cho triều đình.
Mặt khác, thông qua việc giáo dục, dần dần cải biến, có thể nói là "tẩy não" hậu nhân của các thế lực. Lâu dài, sẽ mang lại hiệu quả lớn lao, khiến thế lực đó trở nên trung thành với Hoàng tộc.
Cuối cùng, chính là hạn chế gia tộc hoặc thế lực đó nếu cần thiết. Nếu bọn hắn muốn phát triển, mở rộng lãnh thổ, vươn dài thế lực.. đều phải xin ý kiến của người giám sát đó. Nếu được đồng ý mới được tiến hành. Nếu không, cứ đợi đại quân Hoàng tộc đến "thăm viếng"
Bằng cách này, Vũ gia đảm bảo được sự an toàn tối đa cho mình. Bất cứ kẻ nào có ý định hoặc hành động bất thường, đều không thoát khỏi ánh nhìn của bọn họ, sẽ lập tức bị trấn áp.
Nói tóm lại, Vũ Lâm là người giám sát của Hoàng tộc đặt ở Cổ gia.
Khi Cổ Vân cùng Cổ Liên tiến vào biệt viện, đều cảm nhận được một sự thanh tĩnh tại nơi đây. Nó làm giảm đi sự bồn chồn lo lắng trong lòng hai người, khiến họ bình tĩnh lại.
- Xem ra, vị Lâm đại nhân này, thực lực rất cao cường. Biệt viện này vốn không có gì đặc biệt so với các nơi khác trong Cổ phủ. Vậy mà đến đây lại có một cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Người tu luyện đạt đến một mức độ nhất định, thì chỉ sự tồn tại của họ cũng đã đủ để ảnh hưởng đến xung quanh. Nếu là cường giả đạt đến thực lực cao thâm, một ý nghĩ cũng có thể khiến cho tự nhiên biến đổi.
Khi hai người còn đang thầm nghĩ, đã đến một sân nhỏ. Trong sân kê một bộ bàn ghế bằng bạch thạch. Một người đang ngồi đó, tao nhã rót trà từ trong ấm ra ba cái chén.
- Hai vị, đã đến thì mời ngồi, cùng ta thưởng thức trà ngon.
Cổ Vân, Cổ Liên hai người người không dám chối từ, ngồi xuống, tay nâng chén trà, thi lễ rồi uống cạn.
Cổ Vân bình phẩm:
- Quả nhiên là trà ngon. Lâm đại nhân, ta vốn là người thô lỗ, nhưng uống một chén này, tâm thanh trí sáng, thoải mái vô cùng. Đúng là trân trà.
Cổ Liên không nói, chỉ cười nhẹ gật đầu.
Vũ Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Đa tạ đã khen. Hai vị đến đây, hẳn là có chuyện quan trọng. Không cần dài dòng, cứ nói đi.
Vũ Lâm tinh minh, đoán được hai người vô sự không lên tam bảo điện.
Hai người nhìn nhau, Cổ Vân lên tiếng:
- Lâm đại nhân, ngài đã có lời, ta xin nói thẳng. Chúng ta đến đây hôm nay, là muốn nhờ ngài giúp đỡ.
Vũ Lâm không trả lời, nhưng gật đầu ý bảo tiếp tục.
- Đại nhân, ngài vẫn nhớ khuyển tử của ta chứ?
Vũ Lâm nghĩ ngợi, rồi nói:
- Là tên tiểu tử Cổ Phong đó? Ta nhớ. Hắn rất không tệ, ta rất thích.
Cổ Vân cùng Cổ Liên đều ngạc nhiên. Tại sao vị đại nhân này lại nói vậy. Có chuyện gì sao?
Nhưng giờ không phải lúc hỏi chuyện đó. Vũ Lâm có hảo cảm với Cổ Phong, là chuyện tốt.
- Ta nghĩ đại nhân đã rõ, con ta từ bé mắc phải kì tật, không thể tu luyện. Gia tộc đã mời nhiều người đến khám, nhưng không phát hiện được gì.
Vũ Lâm gật đầu, thở dài:
- Đúng là đáng tiếc, hắn nếu không bị như vậy, khẳng định sẽ rất có tiền đồ.
Cổ Vân nghe thế lại mừng thầm, tiếp tục nói:
- Hôm nay, ta đến, là muốn xin đại nhân, giúp ta liên lạc, mời Vũ Niên Canh đại nhân đến khám cho nó.
Vũ Lâm nghe lời này, liền giật mình, sau đó lắc đầu:
- Cổ gia chủ, chuyện này không..
- Đại nhân, ta chỉ xin ngài giúp một lần. Cổ gia nguyện ý trả bất cứ giá nào. Xin đại nhân.
Vũ Lâm vẫn lắc đầu:
- Không phải, ta muốn giúp, cũng là không thể a. Ngươi đã biết Niên Canh đại nhân, hắn cũng hiểu thân phận của hắn là gì. Hắn sẽ không vì chuyện này mà xuất thủ đâu.
Cổ Vân vẫn không từ bỏ:
- Đại nhân, thực sự không có cách sao?
Vũ Lâm trả lời:
- Ta không biết. Trừ khi ngươi là người Vũ gia, nếu không thì rất khó.
Cổ Vân cảm thấy tuyệt vọng. Lúc này, Cổ Liên lại mở miệng:
- Lâm đại nhân, Cổ gia chúng ta, trăm năm qua trung thành với triều đình. Tiến cống hàng năm, chỉ nhiều không ít, ngài cũng đã rõ. Nay Cổ gia chúng ta cầu xin Hoàng tộc giúp đỡ, chẳng lẽ lại không thể ư?
Vũ Lâm hơi sững lại một lúc:
- Chuyện này..
Cổ Vân cũng lập tức nói:
- Đúng vậy đại nhân, cha ta trước đây chinh chiến vì Hoàng gia, bị thương mà qua đời, Cổ gia chưa từng đòi hỏi công lao gì cả. Nhưng giờ ta cầu xin đại nhân, giúp ta một lần
Nói lời này, Cổ Vân liền quỳ xuống dập đầu, làm cả Cổ Liên và Vũ Lâm đều bất ngờ. Cổ Liên do dự một chút, những cũng theo quỳ xuống.
Vũ Lâm cười khổ nói:
- Hai vị, xin đứng lên..
Đến mức này, hắn không thể tử chối thẳng thừng được.
Cha của Cổ Vân và Cổ Liên, tộc trưởng đời trước của Cổ gia, Cổ Vấn Thiên, là một công thần của triều đình. Năm xưa, Châu Phiên quốc phát binh xâm lấn, là Cổ Vấn Thiên đứng lên xin chiến, đem quân chống lại. Mấy năm giao tranh, cuối cùng Lão tộc trưởng của Cổ gia đã chiến thắng. Nhưng hắn lại bị cao thủ bên phía địch trọng thương, trở về chưa được bao lâu liền từ trần.
Hoàng đế đã ban phong cho Cổ Vấn Thiên danh hiệu "Trung Dũng Đại Tướng Quân". Cổ gia được ban thưởng phong hậu, địa vị cũng được đề cao, trở thành tín nhiệm của triều đình.
Việc đã qua nhiều năm. Nhưng nhắc lại, Vũ Lâm cũng biết, ban thưởng năm xưa vẫn chưa là gì so với công lao thực sự của Cổ gia.
Thế nhân đều biết, Châu Phiên quốc xâm lược, nhưng lại không biết rằng, khi gót chân của binh lính địch quốc tiến vào lãnh thổ Tư Phong quốc, triều đình hoàn toàn không có tình báo. Nếu như vậy, quân đội của Châu Phiên quốc sẽ lập tức chiếm đóng được địa bàn của Thanh Sa quận sát biên giới, sau đó mở rộng tiến đánh. Triều đình sẽ không kịp phản ứng, sẽ dẫn tới nguy cơ lớn lao.
Cổ gia, vốn là gia tộc ở Thanh Sa quận. Lúc đó, gia chủ Cổ Vấn Thiên biết tin, lập tức sai người cấp báo cho Triều đình. Bản thân không chút chậm trễ, tập hợp mấy ngàn tinh binh của gia tộc, một đường thẳng tiến, tại quan khẩu hiểm yếu, đón đánh quân giặc. Suốt nửa tháng chiến đấu, tử thương hơn hai ngàn người, nhưng họ vẫn chặn được quân địch không thể tiến lên. Chính nhờ như vậy, triều đình mới kịp thời điều quân tới cứu viện. Cuối cùng, tránh được nguy cơ mất nước.
Là như vậy, nên nói công lao của Cổ gia, vô cùng to lớn. Khi Cổ Vấn Thiên qua đời, đích thân Hoàng đế Vũ Nhất Long đã đến dự tang, chính miệng ban phong danh hiệu, tự tay viết lên thành một đại tự kim bảng bằng vàng. Tấm kim bảng này, vẫn được treo trong tổ đường Cổ gia, cùng với bài vị của liệt tổ liệt tông gia tộc.
Sự việc này, không được tuyên dương, nên không nhiều người biết. Nhưng Vũ Lâm thân là Hoàng tộc, lại mười phần rõ ràng. Hắn nhìn hai người đang quỳ, nói:
- Hai vị, xin đứng lên trước đã. Ta sẽ giúp các ngươi một lần.
Hai người Cổ Vân, Cổ Liên nghe vậy, mừng rỡ, vẫn quỳ, cung tay cùng nói:
- Đa tạ đại nhân, Cổ gia trên dưới đều mang ơn ngài, mang ơn triều đình.
Vũ Lâm gật đầu, hai người mới đứng lên, hắn lại nói:
- Được rồi, các vị hãy trở về thu xếp. Hai ngày nữa, theo ta, mang tiểu tử kia tiến về Hoàng thành, Ta sẽ xin với Bệ hạ, mời Canh lão xuất thủ.
Hắn nói đến đây, đáng lẽ hai người phải vui mừng mới đúng. Nhưng Vũ Lâm lại thấy vẻ mặt hai người sầu lo, có phần chần chừ.
Liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Các ngươi có vấn đề gì sao?
Cổ Vân, Cổ Liên nhìn nhau, xoắt xúyt do dự. Nhưng rồi cả hai gật đầu:
- Đại nhân, là thế này..
Cổ Liên liền đem sự tình Cổ Phong nói ra.
Vũ Lâm nghe xong, liền có chút lo lắng:
- Cái gì! Hôn mê rồi? Ngươi nói có thể là ác tật phát tác?
- Đúng vậy đại nhân, ta nghĩ chính là như vậy, mới lập tức đến tìm ngài.
Vũ Lâm đứng dậy:
- Vậy thì không thể chậm trễ được. Hắn đã hôn mê, thêm một giờ có lẽ sẽ lại càng thêm nguy hiểm. Lập tức chuẩn bị, lên đường ngay bây giờ.
Hắn vốn tưởng Cổ Vân chỉ là muốn xin chữa trị cho Cổ Phong tu luyện được. Nhưng hóa ra lại nghiêm trọng như vậy, đây hoàn toàn là xin cứu mạng rồi.
- Đại nhân, nhưng mà..
- Còn gì sao?
Cổ Vân trả lời:
- Đến giờ, không ai biết được Phong nhi bị làm sao? Nếu chẳng may trong lúc di chuyển, làm ác tật xấu đi, không phải rất nguy hiểm sao?
- Ngu ngốc, các ngươi suy nghĩ thử xem, từ đây đến kinh thành là bao xa? Đi thôi cũng đã có thể mất cả tháng rồi. Nếu không đưa Cổ Phong đi, ít nhất phải hai tháng mới mời được người đến. Các ngươi trả lời xem, cái nào nguy hiểm hơn?
Cổ Vân và Cổ Liên bừng tỉnh. Vốn lúc đầu họ định để Cổ Phong ở lại, sau đó đi cùng Vũ Lâm đến kinh thành mời vị đại nhân kia về. Nhưng hai tháng thời gian, có thể có chuyện gì xảy ra hay không? Không ai biết được.
Nhưng Cổ Vân lại không yên. Nhi tử nếu trong lúc đi đường, vì vậy mà gặp phải biến cố, không phải là càng chết nhanh hơn sao?
Cổ Liên thấy Cổ Vân chưa quyết, liền nói:
- Đại ca, ta thấy, cứ theo ý của Lâm đại nhân đi. Nếu để Phong nhi lại đây, có gì xảy ra thì không có hy vọng chữa trị. Nhưng đưa hắn đi, dù trên đường có chuyện, cũng có thể đến kịp kinh thành để cứu hắn.
Cổ Vân nghe vậy, cũng thấy hợp lý. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu, rồi nói:
- Xin theo đại nhân phân phó. Ta sẽ lập tức chuẩn bị.
- Tiểu huynh đệ, phiền ngươi thông báo cho đại nhân, Cổ Vân ta xin cầu kiến.
Người đứng trước mặt hai người là một nam tử, mỉm cười lắc đầu:
- Nhị vị quá khách khí rồi, ta sẽ lập tức thông báo, xin hai vị đợi ở đây.
Một lát sau, nam tử kia trở ra, giơ tay mời:
- Hai vị, đại nhân đã đồng ý tiếp kiến, mời vào.
Biệt viện này, chính là nơi ở của vị Vũ Lâm giáo quan kia.
Hắn vốn là người của Hoàng tộc, được lệnh của Hoàng đế, đến Cổ gia này đảm nhiệm nhiệm vụ giáo đạo.
Hoàng tộc Vũ gia, tuy là có quyền thống trị tuyệt đối, nhưng chưa bao giờ xem thường cùng buông lỏng việc kiểm soát đất nước.
Để tránh việc có thế lực hoặc tổ chức mưu đồ phản loạn, Các đời tiên đế của Vũ gia đã nghĩ ra một biện pháp.
Họ sẽ cử người đến các thế lực có địa vị trong đất nước. Người này là tộc nhân của Hoàng tộc, sẽ chịu trách nhiệm dạy dỗ và giáo dục tư tưởng cho hậu nhân của các thế lực này.
Biện pháp này, không nghi ngờ chính là rất hiệu quả.
Một mặt, chính là giám sát các thế lực. Mỗi người Hoàng tộc cử đi đều là cao thủ thâm tàng bất lộ. Hắn ở trong thế lực đó, tùy thời sẽ có thủ đoạn nắm bắt được mọi động tĩnh của đối phương và báo cáo lại cho triều đình.
Mặt khác, thông qua việc giáo dục, dần dần cải biến, có thể nói là "tẩy não" hậu nhân của các thế lực. Lâu dài, sẽ mang lại hiệu quả lớn lao, khiến thế lực đó trở nên trung thành với Hoàng tộc.
Cuối cùng, chính là hạn chế gia tộc hoặc thế lực đó nếu cần thiết. Nếu bọn hắn muốn phát triển, mở rộng lãnh thổ, vươn dài thế lực.. đều phải xin ý kiến của người giám sát đó. Nếu được đồng ý mới được tiến hành. Nếu không, cứ đợi đại quân Hoàng tộc đến "thăm viếng"
Bằng cách này, Vũ gia đảm bảo được sự an toàn tối đa cho mình. Bất cứ kẻ nào có ý định hoặc hành động bất thường, đều không thoát khỏi ánh nhìn của bọn họ, sẽ lập tức bị trấn áp.
Nói tóm lại, Vũ Lâm là người giám sát của Hoàng tộc đặt ở Cổ gia.
Khi Cổ Vân cùng Cổ Liên tiến vào biệt viện, đều cảm nhận được một sự thanh tĩnh tại nơi đây. Nó làm giảm đi sự bồn chồn lo lắng trong lòng hai người, khiến họ bình tĩnh lại.
- Xem ra, vị Lâm đại nhân này, thực lực rất cao cường. Biệt viện này vốn không có gì đặc biệt so với các nơi khác trong Cổ phủ. Vậy mà đến đây lại có một cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Người tu luyện đạt đến một mức độ nhất định, thì chỉ sự tồn tại của họ cũng đã đủ để ảnh hưởng đến xung quanh. Nếu là cường giả đạt đến thực lực cao thâm, một ý nghĩ cũng có thể khiến cho tự nhiên biến đổi.
Khi hai người còn đang thầm nghĩ, đã đến một sân nhỏ. Trong sân kê một bộ bàn ghế bằng bạch thạch. Một người đang ngồi đó, tao nhã rót trà từ trong ấm ra ba cái chén.
- Hai vị, đã đến thì mời ngồi, cùng ta thưởng thức trà ngon.
Cổ Vân, Cổ Liên hai người người không dám chối từ, ngồi xuống, tay nâng chén trà, thi lễ rồi uống cạn.
Cổ Vân bình phẩm:
- Quả nhiên là trà ngon. Lâm đại nhân, ta vốn là người thô lỗ, nhưng uống một chén này, tâm thanh trí sáng, thoải mái vô cùng. Đúng là trân trà.
Cổ Liên không nói, chỉ cười nhẹ gật đầu.
Vũ Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Đa tạ đã khen. Hai vị đến đây, hẳn là có chuyện quan trọng. Không cần dài dòng, cứ nói đi.
Vũ Lâm tinh minh, đoán được hai người vô sự không lên tam bảo điện.
Hai người nhìn nhau, Cổ Vân lên tiếng:
- Lâm đại nhân, ngài đã có lời, ta xin nói thẳng. Chúng ta đến đây hôm nay, là muốn nhờ ngài giúp đỡ.
Vũ Lâm không trả lời, nhưng gật đầu ý bảo tiếp tục.
- Đại nhân, ngài vẫn nhớ khuyển tử của ta chứ?
Vũ Lâm nghĩ ngợi, rồi nói:
- Là tên tiểu tử Cổ Phong đó? Ta nhớ. Hắn rất không tệ, ta rất thích.
Cổ Vân cùng Cổ Liên đều ngạc nhiên. Tại sao vị đại nhân này lại nói vậy. Có chuyện gì sao?
Nhưng giờ không phải lúc hỏi chuyện đó. Vũ Lâm có hảo cảm với Cổ Phong, là chuyện tốt.
- Ta nghĩ đại nhân đã rõ, con ta từ bé mắc phải kì tật, không thể tu luyện. Gia tộc đã mời nhiều người đến khám, nhưng không phát hiện được gì.
Vũ Lâm gật đầu, thở dài:
- Đúng là đáng tiếc, hắn nếu không bị như vậy, khẳng định sẽ rất có tiền đồ.
Cổ Vân nghe thế lại mừng thầm, tiếp tục nói:
- Hôm nay, ta đến, là muốn xin đại nhân, giúp ta liên lạc, mời Vũ Niên Canh đại nhân đến khám cho nó.
Vũ Lâm nghe lời này, liền giật mình, sau đó lắc đầu:
- Cổ gia chủ, chuyện này không..
- Đại nhân, ta chỉ xin ngài giúp một lần. Cổ gia nguyện ý trả bất cứ giá nào. Xin đại nhân.
Vũ Lâm vẫn lắc đầu:
- Không phải, ta muốn giúp, cũng là không thể a. Ngươi đã biết Niên Canh đại nhân, hắn cũng hiểu thân phận của hắn là gì. Hắn sẽ không vì chuyện này mà xuất thủ đâu.
Cổ Vân vẫn không từ bỏ:
- Đại nhân, thực sự không có cách sao?
Vũ Lâm trả lời:
- Ta không biết. Trừ khi ngươi là người Vũ gia, nếu không thì rất khó.
Cổ Vân cảm thấy tuyệt vọng. Lúc này, Cổ Liên lại mở miệng:
- Lâm đại nhân, Cổ gia chúng ta, trăm năm qua trung thành với triều đình. Tiến cống hàng năm, chỉ nhiều không ít, ngài cũng đã rõ. Nay Cổ gia chúng ta cầu xin Hoàng tộc giúp đỡ, chẳng lẽ lại không thể ư?
Vũ Lâm hơi sững lại một lúc:
- Chuyện này..
Cổ Vân cũng lập tức nói:
- Đúng vậy đại nhân, cha ta trước đây chinh chiến vì Hoàng gia, bị thương mà qua đời, Cổ gia chưa từng đòi hỏi công lao gì cả. Nhưng giờ ta cầu xin đại nhân, giúp ta một lần
Nói lời này, Cổ Vân liền quỳ xuống dập đầu, làm cả Cổ Liên và Vũ Lâm đều bất ngờ. Cổ Liên do dự một chút, những cũng theo quỳ xuống.
Vũ Lâm cười khổ nói:
- Hai vị, xin đứng lên..
Đến mức này, hắn không thể tử chối thẳng thừng được.
Cha của Cổ Vân và Cổ Liên, tộc trưởng đời trước của Cổ gia, Cổ Vấn Thiên, là một công thần của triều đình. Năm xưa, Châu Phiên quốc phát binh xâm lấn, là Cổ Vấn Thiên đứng lên xin chiến, đem quân chống lại. Mấy năm giao tranh, cuối cùng Lão tộc trưởng của Cổ gia đã chiến thắng. Nhưng hắn lại bị cao thủ bên phía địch trọng thương, trở về chưa được bao lâu liền từ trần.
Hoàng đế đã ban phong cho Cổ Vấn Thiên danh hiệu "Trung Dũng Đại Tướng Quân". Cổ gia được ban thưởng phong hậu, địa vị cũng được đề cao, trở thành tín nhiệm của triều đình.
Việc đã qua nhiều năm. Nhưng nhắc lại, Vũ Lâm cũng biết, ban thưởng năm xưa vẫn chưa là gì so với công lao thực sự của Cổ gia.
Thế nhân đều biết, Châu Phiên quốc xâm lược, nhưng lại không biết rằng, khi gót chân của binh lính địch quốc tiến vào lãnh thổ Tư Phong quốc, triều đình hoàn toàn không có tình báo. Nếu như vậy, quân đội của Châu Phiên quốc sẽ lập tức chiếm đóng được địa bàn của Thanh Sa quận sát biên giới, sau đó mở rộng tiến đánh. Triều đình sẽ không kịp phản ứng, sẽ dẫn tới nguy cơ lớn lao.
Cổ gia, vốn là gia tộc ở Thanh Sa quận. Lúc đó, gia chủ Cổ Vấn Thiên biết tin, lập tức sai người cấp báo cho Triều đình. Bản thân không chút chậm trễ, tập hợp mấy ngàn tinh binh của gia tộc, một đường thẳng tiến, tại quan khẩu hiểm yếu, đón đánh quân giặc. Suốt nửa tháng chiến đấu, tử thương hơn hai ngàn người, nhưng họ vẫn chặn được quân địch không thể tiến lên. Chính nhờ như vậy, triều đình mới kịp thời điều quân tới cứu viện. Cuối cùng, tránh được nguy cơ mất nước.
Là như vậy, nên nói công lao của Cổ gia, vô cùng to lớn. Khi Cổ Vấn Thiên qua đời, đích thân Hoàng đế Vũ Nhất Long đã đến dự tang, chính miệng ban phong danh hiệu, tự tay viết lên thành một đại tự kim bảng bằng vàng. Tấm kim bảng này, vẫn được treo trong tổ đường Cổ gia, cùng với bài vị của liệt tổ liệt tông gia tộc.
Sự việc này, không được tuyên dương, nên không nhiều người biết. Nhưng Vũ Lâm thân là Hoàng tộc, lại mười phần rõ ràng. Hắn nhìn hai người đang quỳ, nói:
- Hai vị, xin đứng lên trước đã. Ta sẽ giúp các ngươi một lần.
Hai người Cổ Vân, Cổ Liên nghe vậy, mừng rỡ, vẫn quỳ, cung tay cùng nói:
- Đa tạ đại nhân, Cổ gia trên dưới đều mang ơn ngài, mang ơn triều đình.
Vũ Lâm gật đầu, hai người mới đứng lên, hắn lại nói:
- Được rồi, các vị hãy trở về thu xếp. Hai ngày nữa, theo ta, mang tiểu tử kia tiến về Hoàng thành, Ta sẽ xin với Bệ hạ, mời Canh lão xuất thủ.
Hắn nói đến đây, đáng lẽ hai người phải vui mừng mới đúng. Nhưng Vũ Lâm lại thấy vẻ mặt hai người sầu lo, có phần chần chừ.
Liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Các ngươi có vấn đề gì sao?
Cổ Vân, Cổ Liên nhìn nhau, xoắt xúyt do dự. Nhưng rồi cả hai gật đầu:
- Đại nhân, là thế này..
Cổ Liên liền đem sự tình Cổ Phong nói ra.
Vũ Lâm nghe xong, liền có chút lo lắng:
- Cái gì! Hôn mê rồi? Ngươi nói có thể là ác tật phát tác?
- Đúng vậy đại nhân, ta nghĩ chính là như vậy, mới lập tức đến tìm ngài.
Vũ Lâm đứng dậy:
- Vậy thì không thể chậm trễ được. Hắn đã hôn mê, thêm một giờ có lẽ sẽ lại càng thêm nguy hiểm. Lập tức chuẩn bị, lên đường ngay bây giờ.
Hắn vốn tưởng Cổ Vân chỉ là muốn xin chữa trị cho Cổ Phong tu luyện được. Nhưng hóa ra lại nghiêm trọng như vậy, đây hoàn toàn là xin cứu mạng rồi.
- Đại nhân, nhưng mà..
- Còn gì sao?
Cổ Vân trả lời:
- Đến giờ, không ai biết được Phong nhi bị làm sao? Nếu chẳng may trong lúc di chuyển, làm ác tật xấu đi, không phải rất nguy hiểm sao?
- Ngu ngốc, các ngươi suy nghĩ thử xem, từ đây đến kinh thành là bao xa? Đi thôi cũng đã có thể mất cả tháng rồi. Nếu không đưa Cổ Phong đi, ít nhất phải hai tháng mới mời được người đến. Các ngươi trả lời xem, cái nào nguy hiểm hơn?
Cổ Vân và Cổ Liên bừng tỉnh. Vốn lúc đầu họ định để Cổ Phong ở lại, sau đó đi cùng Vũ Lâm đến kinh thành mời vị đại nhân kia về. Nhưng hai tháng thời gian, có thể có chuyện gì xảy ra hay không? Không ai biết được.
Nhưng Cổ Vân lại không yên. Nhi tử nếu trong lúc đi đường, vì vậy mà gặp phải biến cố, không phải là càng chết nhanh hơn sao?
Cổ Liên thấy Cổ Vân chưa quyết, liền nói:
- Đại ca, ta thấy, cứ theo ý của Lâm đại nhân đi. Nếu để Phong nhi lại đây, có gì xảy ra thì không có hy vọng chữa trị. Nhưng đưa hắn đi, dù trên đường có chuyện, cũng có thể đến kịp kinh thành để cứu hắn.
Cổ Vân nghe vậy, cũng thấy hợp lý. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu, rồi nói:
- Xin theo đại nhân phân phó. Ta sẽ lập tức chuẩn bị.
Chỉnh sửa cuối: