

Điều tốt đẹp nhất ở trên đời này có lẽ đó là sự tự do. Khi ta tự do sống theo ước mơ, hoài bão, khát vọng của bản thân ta sẽ cảm nhận được niềm vui, hạnh phúc của sự thành công.
Bài thơ: "Tự do" của tác giả Nguyễn Khoa Điềm không mang tính áp đặt, hay ép buộc bất cứ ai theo khuôn khổ, chuẩn mực nào, bởi khi được sống là chính mình, thuận theo lẽ tự nhiên ta sẽ nhận ra niềm vui, hạnh phúc đích thực vô cùng giản đơn.
Với những dòng thơ tự nhiên như suối nguồn cảm xúc chân thực, tác giả nói về cuộc đời tự do không ồn ào, phô trương, danh vọng, quyền thế, cao sang giúp người đọc cảm nhận được trọn vẹn những điều bình dị, gần gũi và thân thương nhất.
Tự Do
Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm
Xin bạn bình tâm
Tôi chẳng bao giờ là nhà thơ tên tuổi cả
Danh hiệu đó xin nhường cho người khác
Tôi chỉ mong mình tự do
Để được là mình
Viết điều mình mong ước
Giữa cái thời sống là đeo đuổi
Danh hiệu, bạc tiền, ghế cao, nhà rộng
Tôi chọn tự do
Thi sĩ
Tự do trước hết chính mình
Không chiều luỵ mình
Ngỏng cổ nghe lời khen tặng.
Với tôi
Sự ân thưởng một câu nói vui bạn bè
Chiếc lá xanh bên đường
Chân mây chiều rạng rỡ
Tự do là tất cả
Những ràng buộc trong sạch
Giữa con người và con người
Con người cùng ngoại vật
Không ngã giá
Thật bình dị
Tự do làm tâm hồn ta lớn lên
Trong chiều kích vũ trụ
Nguồn: Hội Nhà văn Việt Nam, ngày 6-6-2016
Bài thơ: "Tự do" của tác giả Nguyễn Khoa Điềm không mang tính áp đặt, hay ép buộc bất cứ ai theo khuôn khổ, chuẩn mực nào, bởi khi được sống là chính mình, thuận theo lẽ tự nhiên ta sẽ nhận ra niềm vui, hạnh phúc đích thực vô cùng giản đơn.
Với những dòng thơ tự nhiên như suối nguồn cảm xúc chân thực, tác giả nói về cuộc đời tự do không ồn ào, phô trương, danh vọng, quyền thế, cao sang giúp người đọc cảm nhận được trọn vẹn những điều bình dị, gần gũi và thân thương nhất.

Tự Do
Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm
Xin bạn bình tâm
Tôi chẳng bao giờ là nhà thơ tên tuổi cả
Danh hiệu đó xin nhường cho người khác
Tôi chỉ mong mình tự do
Để được là mình
Viết điều mình mong ước
Giữa cái thời sống là đeo đuổi
Danh hiệu, bạc tiền, ghế cao, nhà rộng
Tôi chọn tự do
Thi sĩ
Tự do trước hết chính mình
Không chiều luỵ mình
Ngỏng cổ nghe lời khen tặng.
Với tôi
Sự ân thưởng một câu nói vui bạn bè
Chiếc lá xanh bên đường
Chân mây chiều rạng rỡ
Tự do là tất cả
Những ràng buộc trong sạch
Giữa con người và con người
Con người cùng ngoại vật
Không ngã giá
Thật bình dị
Tự do làm tâm hồn ta lớn lên
Trong chiều kích vũ trụ
Nguồn: Hội Nhà văn Việt Nam, ngày 6-6-2016