

Bài Thơ:
Trường Giang
Tác giả: Hồng Lăng
Thể loại: Thơ bảy chữ
Thể loại: Thơ bảy chữ

Đôi lời giới thiệu: Trong một quán cà phê bên bờ sông. Trước mắt tôi là con nước trôi lững lờ, mây trời bao la. Xuôi dòng, đám lục bình cứ mãi đi về phương trời vô định nào đó, như cuộc sống, lạc lõng chơi vơi. Nắng chiếu xuống mặt xong, làm tôi cảm nhận được như hình ảnh ngoài ấm trong lạnh của một con người cô đơn trong thế giới.
Nội dung Bài thơ:
Trường Giang
Nắng vàng đổ xuống mặt trường giang,
Như rằng đốt cháy bóng đò ngang.
Phủ ấm mặt sông, lòng sâu lạnh,
Tắt bóng, chiều tàn, cảnh tan hoang.
Bèo kia lạc lõng, xếp hai hàng,
Lạnh lòng, nóng mặt, chẳng buồn than.
Nước ròng nước lớn, còn chưa tỏ,
Cuốn mãi theo dòng nước miên man.
Lá theo gió thổi không nán lại,
Thả hồn phiêu bạt với mây bay,
Đậu xuống mặt sông, hằn đáy nước,
Muốn dừng, lại tiếc một ngày mai!
- Hồng Lăng-
Đôi lời nhắn nhủ: Đôi lúc ta tự cảm thấy cô đơn trong cuộc sống. Nhận thấy xung quanh luôn ồn ào, tấp nập. Mình cũng nhộn nhịp theo, nhưng có thể bên trong là một khoảng trống vô cùng lớn mà chưa từng được thấy đủ đầy. Nhưng ngẫm lại, cũng còn một ngày mai! Một ngày mai cho thân ta yên, tâm ta cũng ổn. Một ngày mai để họ ấm áp bên ngoài, cũng êm ả từ bên trong. Nhưng liệu có phải chỉ một ngày mai, hay còn ngày mai nữa?
Chỉnh sửa cuối: