

Trăm ngàn của mẹ
Con Sói Cô Độc
Thơ bát ngôn
Hoàn cảnh:
Con Sói Cô Độc
Thơ bát ngôn

Hoàn cảnh:
N [COLOR=rgb(0, 102, 51) ]gười mẹ ruột vô tình, bỏ rơi con mười mấy năm không thăm hỏi. Trong khi bà sống không xa nhà con, và không hề có sự cấm cản nào khiến bà không thể đến thăm con. Mọi lí do đều để biện minh cho sự vô tâm của bà. Bà vẫn sống tốt trong xa hoa nhung lụa. Chỉ có điều, trong tim bà vốn không quan tâm con mà thôi.[/COLOR]
Đứa con có một người mẹ kế rất yêu thương nó, bà mẹ ruột không thích điều ấy. Bà đã lấy chồng, vừa sinh được một bé gái. Bà thấy đứa con mình bỏ rơi đã lớn, nên muốn cướp đứa con về tay mình. Vậy mới có chuyện, bà cho đứa con một trăm nghìn Việt Nam đồng để đi sắm tết.
Nội dung:
Bao nhiêu năm hít "hơi sương" vẫn sống
Nay mẹ ruột ngại thiên hạ đồn xa
Lấy đô la đổi ra tiền Việt lẻ
Vứt trăm ngàn cho con trẻ chơi xuân.
Bố ơi bố, bố có thấy hay không
Mười một năm bố con ta chèo chống
Níu tay nhau giữ lấy bầu trời hồng
Không người ấy mà dòng đời vẫn vui.
Bố thấy không mười một năm lặng lẽ
Thiên hạ rằng: Tu hú rất thương con
Bố thấy không bao năm bố nuôi con
Họ nhe răng mà cướp công chim sẻ.
Mấy cái bánh, cái kẹo và cái xe
Nhớ năm nào được vài lần mẹ đón
Bố thấy không mười một năm rồi nhé
Mấy lần chợ năm ấy vẫn còn vang.
Thiên hạ rằng: Tu hú rất đáng thương
Bao năm qua một mình nuôi thân dưỡng
Tiền làm ra chẳng rẽ đường thất hướng
Nên nghèo khổ chẳng lo nổi cho con.
Bố thấy không, bố con ta rất giỏi
Tu hú sống không dư ví thăm con
Mà chúng ta vẫn nuôi nhau mòn mỏi
Bao năm trời vẫn trọn cái tết ngon.
Mà bố ơi, sao thiên hạ lạ thế
Họ không đồn chúng ta khổ ra sao
Bố con ta bấu víu nhau ròng rã
Bao năm trời: Thiên hạ ngó lơ ta.
Tu hú than rơi vài giọt nước mắt
Thiên hạ rằng con bất hiếu bội vong
Chim sẻ khổ sao không ai thương xót
Tu hú chơi: Thiên hạ khóc thương ròng.
Bỗng năm nay gió lạ ghé qua nhà
Tu hú có thêm một sinh linh bé
Mười một năm, tết hoa đào còn trẻ
Tu hú vứt trăm ngàn lẻ cho con.
Ôi bố ơi, một trăm ngàn to quá
Mười một năm không có lấy một đồng
Ấy thế mà tết năm nay rộn rã
Con dư tiền thì lại có người cho.
Một trăm ngàn liệu có nhiều quá không
Liệu có đủ mua chiếc áo diện tết
Con sợ tiền nhiều quá tiêu không hết
Một trăm ngàn liệu có lớn quá không?
Ôi mười một cái tết đã trôi
Một trăm ngàn sao nó to đến thế
Thiên hạ rằng: Tu hú thương con trẻ
Một trăm ngàn chơi hết mười một xuân.
Ôi tu hú xin giữ lại đô la
Sinh linh kia mới cần hoa cần lá
Con lớn rồi, có tiền rồi mẹ nhá,
Một trăm ngàn lớn quá không nhận đâu.
Nay mẹ ruột ngại thiên hạ đồn xa
Lấy đô la đổi ra tiền Việt lẻ
Vứt trăm ngàn cho con trẻ chơi xuân.
Bố ơi bố, bố có thấy hay không
Mười một năm bố con ta chèo chống
Níu tay nhau giữ lấy bầu trời hồng
Không người ấy mà dòng đời vẫn vui.
Bố thấy không mười một năm lặng lẽ
Thiên hạ rằng: Tu hú rất thương con
Bố thấy không bao năm bố nuôi con
Họ nhe răng mà cướp công chim sẻ.
Mấy cái bánh, cái kẹo và cái xe
Nhớ năm nào được vài lần mẹ đón
Bố thấy không mười một năm rồi nhé
Mấy lần chợ năm ấy vẫn còn vang.
Thiên hạ rằng: Tu hú rất đáng thương
Bao năm qua một mình nuôi thân dưỡng
Tiền làm ra chẳng rẽ đường thất hướng
Nên nghèo khổ chẳng lo nổi cho con.
Bố thấy không, bố con ta rất giỏi
Tu hú sống không dư ví thăm con
Mà chúng ta vẫn nuôi nhau mòn mỏi
Bao năm trời vẫn trọn cái tết ngon.
Mà bố ơi, sao thiên hạ lạ thế
Họ không đồn chúng ta khổ ra sao
Bố con ta bấu víu nhau ròng rã
Bao năm trời: Thiên hạ ngó lơ ta.
Tu hú than rơi vài giọt nước mắt
Thiên hạ rằng con bất hiếu bội vong
Chim sẻ khổ sao không ai thương xót
Tu hú chơi: Thiên hạ khóc thương ròng.
Bỗng năm nay gió lạ ghé qua nhà
Tu hú có thêm một sinh linh bé
Mười một năm, tết hoa đào còn trẻ
Tu hú vứt trăm ngàn lẻ cho con.
Ôi bố ơi, một trăm ngàn to quá
Mười một năm không có lấy một đồng
Ấy thế mà tết năm nay rộn rã
Con dư tiền thì lại có người cho.
Một trăm ngàn liệu có nhiều quá không
Liệu có đủ mua chiếc áo diện tết
Con sợ tiền nhiều quá tiêu không hết
Một trăm ngàn liệu có lớn quá không?
Ôi mười một cái tết đã trôi
Một trăm ngàn sao nó to đến thế
Thiên hạ rằng: Tu hú thương con trẻ
Một trăm ngàn chơi hết mười một xuân.
Ôi tu hú xin giữ lại đô la
Sinh linh kia mới cần hoa cần lá
Con lớn rồi, có tiền rồi mẹ nhá,
Một trăm ngàn lớn quá không nhận đâu.
Hết.
Cảm nhận : Bất mãn trước trăm ngàn của người mẹ ruột vô tâm. Trăm ngàn của mẹ mua được nhiều thứ đón xuân quá, sợ gánh không nổi thứ tình cảm này.
Chỉnh sửa cuối: