Một căn nhà gỗ, một hồ sen nhỏ, sân nhà đầy trúc cũng thành thế ngoại đào nguyên. Ta một mình sống tại đỉnh núi này, ngày qua ngày, tháng qua tháng, đến bản thân cũng không biết đã được bao nhiêu năm rồi.
Nguyên thân của ta là một tảng đá, một tảng đá bình thường trên một sườn núi bình thường. Thấm vào địa linh thiên lộ, không biết may mắn thế nào lại có linh tính, sinh ra ý thức.
Mặc dù đã có ý thức nhưng không thể cử động, không thể nói, ta cứ cho rằng đó là chuyện tất nhiên. Ta cũng nên nằm đó một cách đầy đương nhiên như vậy, trời nên ở trên đầu, đất nên ở dưới thân. Nhật nguyệt tinh tú lý nên luân chuyển, mây mù lý nên tụ rồi tan, cỏ cây um tùm rồi khô héo, chim muông bay cao, thú vật đến rồi đi, cũng là lẽ hiển nhiên.
Cứ vô tri vô giác như thế không biết bao lâu, cho đến khi thân thể bị mài mòn dần, đến lúc chỉ bằng một nửa trước kia, ta mới nghe hiểu tiếng chim hót thú kêu, nghe hiểu được lời con người nói, bắt đầu biết phun vào nuốt ra linh khí, quy dưỡng nguyên thần, ta còn học nói, có thể biến hóa, thông hiểu pháp thuật.
Sau đó, ta bắt đầu tu đạo theo chỉ dẫn của mấy lão thụ tinh trên núi, đạo ta tu được gọi là đạo vô vi, đất trời khắp thế, khung vũ thái hư, tự có quy luật. Tùy tâm, tùy tính, vô vi, mới thật là hư. Không tức là có, vận vật là ta, ta là vạn vật. Loại tiên pháp này càng tu luyện, ta càng trở nên trống rỗng nhạt nhẽo, đối với vạn vật xung quanh không còn chút yêu thích.
Có một ngày, không biết vì sao trong lòng lại bật ra một suy nghĩ, ta muốn cứu lấy chính ta. Ta đi khắp núi tìm một vài giống hoa mang về, đem gieo vào trong vườn nhà.
Vốn chỉ cần dùng một ít tiên pháp liền có thể làm nó lớn lên nở hoa, nhưng ta lại không làm thế, mà lại trồng theo cách của phàm nhân. Xắn tay áo lên, tự tay ta làm xốp đất, gieo hạt, tưới nước, sau đó ngồi một mạch cả tháng liền, ngắm nó tự mình nảy mầm, rồi tự mình lớn lên, cho đến khi cành lá sum suê, kết nụ nở hoa.
Hoa nở ra rất đẹp. Ta cảm thấy, so với những loài hoa khác trong núi thì nó đẹp hơn cả. Ta liền yêu thích đến nỗi ngắm không rời mắt.
Có một hôm, bỗng có một con bướm toàn thân xanh biếc bay vào trong vườn.
Bướm lượn lờ trong vườn hoa của ta một lúc lâu, rồi lại bay đến bên ta, quấn quít không chịu rời, cuối cùng đậu trên ống tay áo của ta.
Ta có chút buồn cười.
Con bướm này từ đâu bay đến? Nó là bị hương hoa dụ đến, vậy tại sao lại chần chừ bên người ta?
Là vì trên người ta đã nhiễm hương hoa? Hay là vì bị tiên khí của ta hấp dẫn?
Vậy thì giờ khắc này đây, rốt cuộc nó là vì hoa, hay là vì ta? Hay là mới nãy vì hoa, giờ lại vì ta?
"Ngươi là thích bổn tọa, hay là thích hoa."
Ta càng nghĩ càng rối, càng rối lại càng nghĩ. Đạo tâm mấy ngàn năm lại vì một luống hoa, một con bướm mà dao động.
* * *
Những ngày sau đó, con bướm kia thường xuyên bay qua bay lại bên cạnh ta, có khi còn leo vào trong tách trà của ta uống nước. Nhìn nó, bất chợt cũng có một chút vui vẻ.
Rồi cũng có một ngày, ta không còn nhìn thấy nó nữa.
Sau đó, ta lại hóa về chân thân một tảng đá, ngồi trước sân ngắm hoa kia nở rồi lại tàn, tàn rồi lại đâm chồi, nở hoa. Cứ như vậy nhàm chán trải qua không biết bao nhiêu mùa, bao nhiêu năm tháng.
Có một ngày, ta nhìn mặt trời đang lên, lại nghĩ đến không biết bản thân năm nay đã bao nhiêu tuổi, càng nghĩ càng mơ hồ, càng mơ hồ lại càng cố gắng nghĩ.
"Xin hỏi, ngài có phải là thần tiên hay không?" Đột nhiên có thứ gì đó mềm mềm chạm vào ta, lại còn phát ra tiếng động.
Ta hé mắt nhìn xuống, nhìn thấy một đứa trẻ phấn nộn mập mập nhiều lắm cũng chỉ mới mười tuổi, đang xoắn xoắn y phục xanh biếc trên người, ngốc lăng nhìn ta.
Ta lại bắt đầu suy nghĩ, có phải thuật bế khí của bản thân quá tệ hay không, mà ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhận ra.
"Thần tiên?" Hai con mắt của nó nghi hoặc nhìn ta, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy yêu quái có tiên khí như ta chăng, vui mừng đến mức này cơ đấy.
Vì vậy, ta quyết định trả lời nghi hoặc của nó:
"Không phải, ta là yêu quái."
"Vậy, ngài có thể nuôi ta hay không?" Nói xong còn vứt đến chỗ ta một loại ánh mắt đáng thương.
Ta bó tay rồi, không ngờ thói đời bây giờ lại suy đồi đến vậy, đến một đứa oắt nhỏ xíu thế này mà cũng có tâm cơ cơ đấy, ta không có thói quen nuôi sủng vật.
Thế nhưng nhìn vật trắng trắng tròn tròn kia cười đến ngây thơ trong sáng, ta thật thất vọng với cuộc đời này làm sao.
Sao lại có thể sinh ra những sinh linh yếu ớt làm ta nổi lên mẫu tính như vậy chứ?
"Ta nuôi ngươi không nổi"
"Ta chỉ ăn rất ít mật hoa" Nó chỉ về phía vườn hoa của ta: "Ngài lại có rất nhiều hoa."
Ta nhìn kỹ nó một chút, nguyên lai lại là con bướm ngày trước, hại ta cứ mãi thắc mắc vì sao nơi này của ta lại xuất hiện trẻ con.
Ta quyết định biến trở về hình người, ngồi xổm xuống trước mặt nó:
"Tiểu hồ điệp, nguyên lai ngươi có thể biến thành người à?" Đó là lần đầu tiên ta nói nhiều như vậy.
"Không phải là do ngài độ tiên khí cho ta hay sao?"
Lại đần mặt rồi.
Thì ra là vô tình nuốt nguyên khí của ta mà ra, xem như có duyên đi.
"Ngươi rốt cục là thích hồ điệp, hay là thích bổn tọa?"
"Thích cả hai. Hoa đẹp, đại yêu quái cũng đẹp."
Từ đại tiên biến thành đại yêu quái rồi.
"Ta không đẹp, ta gọi là tuấn tú." Nhãn thần không tốt, ta cũng không trách nó. Ta bây nhiêu tuổi rồi, còn tính toán với đứa con nít thì còn ra thể thống gì nữa?
"Ô" Tiểu hồ điệp lại vặn xoắn vạt áo, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn ta: "Ta là Thủy Nhu, ta có thể gọi ngài là Thạch ca ca hay không?"
Thủy Nhu? Cái tên cũng thật nhu nhược. Bất quá, rất hợp với tiểu tử này.
Ta đưa tay nựng nựng má nó, cảm giác mềm mềm rất thích, sau đó lại từ nựng biến thành nhéo, nhéo đến nỗi cả một bên má phấn nộn đều ửng đỏ lên. Thủy Nhu giương ánh mắt uất ức nhìn ta, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Ôi, thất thố rồi!
Ta ho khan mấy tiếng, vỗ vỗ đầu nó xem như an ủi:
"Ta là Thúc Uyên."
"Thúc Uyên ca ca, ngươi thu nhận ta có được không?" Thủy Nhu tóm lấy cánh tay ta lay lay
"Tại sao muốn theo ta?" Ta hỏi
"Ta, ta muốn thành tiên, muốn mạnh mẽ"
Ta thở dài, không nói một lời, búng ngón tay, đạo huyền quang quét qua ót của nó.
"Hôm nay ngươi chưa từng đến nơi này. Những gì đã thấy, những gì đã nghe đều chưa từng xảy ra."
Tiểu hồ điệp hai mắt nhìn thẳng, gật đầu.
Ta phất phất tay:
"Về nhà đi."
Thủy Nhu quay người, bước thấp bước cao rời khỏi sân nhà. Đợi khi đi được mấy chục dặm thì nó sẽ tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ cả. Nghĩ đến những kẻ hoặc vật muốn thành tiên là bổn tọa thực sự không muốn dính dáng đến rồi. Mọi người đều không cùng một con đường. Không cần phải gặp nhau nữa.
Kết quả là, ngày thứ hai, lúc tên nhóc béo kia lại xuất hiện trong sân nhà, ta bị dọa một trận không nhẹ.
Nhân gian quả thật có đứa trẻ lợi hại như thế này ư, không những hóa giải được thuật bế khí mà cả thuật tẩy não của ta cũng hoàn toàn không có tác dụng?
Ta thận trọng lặng lẽ trở về trạng thái cục đá.
Nhóc béo đi qua lại quanh mấy khóm hoa một lát, đột nhiên hóa về nguyên thân lăn lại chỗ ta, khóc thút tha thút thít.
Ta tiếp tục thận trọng giữ im lặng, Thủy Nhu đậu trên lưng ta, khóc từng chặp từng chặp, nước mũi chà chà vào người ta, gớm không chịu được.
Ta cứ nghĩ nó khóc rồi sẽ bỏ đi, không ngờ nó khóc xong lại mệt quá thiếp đi, xong lại khóc tiếp, vô cùng cứng đầu cứ bay qua lượn lại quanh ta. Khóc đến nỗi mắt cũng không mở ra nổi, cổ họng cũng khàn đi, trời đã tối, nó vẫn cứ không chịu về, gập cánh lại, thút thít chìm vào giấc ngủ, cơ thể run nhè nhẹ.
Ta rốt cục có chút động tâm, đành biến về hình người, cẩn thận đặt tiểu hồ điệp vào lòng bàn tay sưởi ấm.
Có lẽ nó đã khóc rất mệt, bất kể ta cử động mạnh thế nào, nó cũng không tỉnh giấc.
Cho đến sáng hôm sau, tiểu hồ điệp rốt cục đã yếu ớt bay đi. Ta trong hình dạng tảng đá hé mắt nhìn theo, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp. Dù sau cũng là chuyện của người ta, bản tọa quan tâm làm gì?
Thế nhưng cứ lăn tới lăn lui, cả cỏ trước sân cũng sắp bị ta lăn cho xẹp mà mí mắt vẫn cứ trừng trừng. Dù gì cũng ngủ không được, thôi thì đi ra ngoài một chút thư giản gân cốt.
Lý do cũng đã tìm ra rồi, ta bế khí, ẩn thân lần theo hướng Thủy Nhu đi mà đi theo, dù gì một thân tu vi của nó cũng chính là ăn trên người ta, lần theo cũng không khó.
Đến nơi, ta vừa kịp nhìn thấy trận chiến lớn, thì ra là giữa hồ điệp tộc và Bách thanh điểu tộc. Hai phía này muôn đời vẫn là kẻ thù của nhau, hồ điệp là thức ăn của Bách thanh, việc này hình như cũng không có gì lạ. Ta chẳng quan tâm lắm, chỉ thong thả chắp tay sau lưng, nghênh ngang bước vào trong lãnh thổ của hồ điệp tộc.
Ngay lúc ấy, có tiếng khóc nức nỡ vang lên rất quen tai. Ta nhìn đến, vừa kịp nhìn thấy nhóc béo đang bị hai kẻ khác lôi kéo ra ngoài, liên tục mắng chửi.
Ta nghe qua, đại khái là muốn đem nhóc béo kia ra làm mồi nhử bọn yêu thú, sau đó thừa cơ hội đánh úp.
Thôi thôi, chẳng lẽ một thân tu vi nó đã nuốt của bổn tọa lại để phí phạm như vậy sao?
Ta xoa cằm, thầm nghĩ cách cứu nó mà không làm rộn chuyện.
Ngay lúc Thủy Nhu bị thô bạo vứt ra giữa cuộc chiến thì một đạo bạch quang lướt qua, mang theo cả nó. Phía chân trời hiện ra bạch quang chói lọi, ánh sáng bao phũ cả mặt đất, như mặt nước trong trẻo mùa xuân, xua tan lệ khí đầy trời.
Thủy Nhu đang khóc cũng phải mở to mắt, nhìn thấy bản thân đang được tiên nhân tuấn dật kia ôm trong lòng, kinh ngạc nói không ra lời.
Thần quân hiện thế, khiến yêu giới kinh sợ, không khí trong nháy mắt như ngưng lại. Hồ Điệp tộc và Bách Thanh điểu tộc đều ngừng lại một lúc mới cung kính lên tiếng:
"Hôm nay thần quân đại xá ghé qua, không biết là vì chuyện gì vậy ạ?"
Ta nheo nheo mắt tỏ vẻ thần bí, lại dùng thuật pháp khiến ánh sáng càng thêm chói mắt, nhấn nhá từng chữ:
"Đi ngang qua thôi."
""
""
Một trận gió lạnh thổi qua..
Hai tộc nhân cân nhắc một lúc, không chừng vị kia thật sự chỉ đi ngang qua vào xem thôi, chần chờ hồi lâu, Bách Thanh mới nói:
"Chỉ là Hồ điệp tộc nhỏ bé lại không biết sống chết, các ngươi còn không buông vũ khí, tất sẽ thương tổn càng lớn."
Trưởng lão hồ điệp cười lạnh:
"Khẩu khí thật lớn, trước kia các ngươi đả thương người của ta, bây giờ lại muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, cũng đâu để hồ điệp tộc chúng ta vào mắt."
Hai tộc nhân tranh chấp không dứt, ta nhàm chán nựng nựng má bánh bao của Thủy Nhu, mở miệng nói:
"Ngày trước Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa lấy đá vá trời, thiên địa sơ khai dần dần hình thành lục giới phức tạp như bây giờ. Sinh linh chung sống tại Tứ Hải nhưng không biết cảm kích trời xanh, an ổn giữ bổn phận, ngược lại vì đoạt Tứ Hải mà gây chiến, thật sự đáng giận, uổng phí tâm huyết của các vị thần."
Lời này vừa ra, không ai dám lên tiếng. Ta chuyên tâm chữa mấy vết thương trên người Thủy Nhu, lại nói:
"Các ngươi tiếp tục đi, ta chỉ là đi ngang qua ngó xem thôi mà."
""
Mọi người vặn vẹo, đây thật chỉ là ngó xem thôi sao? Người này trong lời nói ý tứ rõ ràng là:
'Các người ai còn dám làm xằng làm bậy, ta liền tát một cái, chết luôn!'
Bách Thang điểu tộc lại đưa mắt nhìn nhau, trưởng lãi trầm tư hồi lâu, mới nói: "Chúng ta cùng Hồ điệp tộc phân tranh đã vạn năm, quyết sẽ không như vậy mà từ bỏ. Mối hận hôm nay, ngày sau sẽ tính."
Dứt lời liền dẫn đại quân rút khỏi.
Ta yên lặng chốc lát, nhìn Tiểu Thủy Nhu trong tay một hồi, mới nói:
"Muốn trở về không?"
Thủy Nhu nhìn đến đồng tộc bên dưới, lại ngước lên nhìn ta:
"Ta có thể trở về sao?"
"Có thể, nếu như không muốn, có thể theo ta."
Một lời vừa dứt, nghẹn chết mấy trưởng lão đang bực mình. Thản nhiên mang người của tộc đi như vậy, khác nào một cái tát vào sĩ diện của họ, cho dù đây chỉ là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, cũng không thể.
"Thần quân, đứa nhỏ này từ nhỏ tâm tính không tốt, cha mẹ nó lại là phản đồ của tộc. Thỉnh ngài không cần vì nó mà nhiễm bẩn tiên giới."
Nghe qua lời như vậy, ngay cả tảng đá như ta cũng không khỏi phẫn nộ. Hóa ra, đứa nhỏ này cũng là một con sói con không dành được thức ăn.
Vạn vật trên thế gian vốn là một, tại sao lại nói bẩn thỉu. Bọn người này rõ ràng là sợ đánh mất cái gọi là hào quang mà thôi.
"Từ nay đứa nhỏ này theo ta." Dứt lời, ta liền quay người đi, hào quang nối theo bước chân ngày càng chói lọi, rồi ẩn hình biến mất trong làn sương khói, thể hiện rõ khí phách và sự thần bí của đại tiên.
Thật ra còn muốn thị uy thêm một chút, nhưng chỉ sợ còn ở lại sẽ bại lộ mất!
* * *
Tiểu hồ điệp sau khi đến ở với ta, biểu hiện thật khiến người ta không thể không yêu thích. Ngoan ngoãn nghe lời, dâng trà đưa nước, mười phần là bộ dạng của một ấu tử tốt.
Tại yêu giới, đứa trẻ ở tuổi này, đa phần đều tính tình cẩu thả dễ nổi nóng, chạy nhảy lung tung gây sự sinh chuyện, có đứa không được giáo huấn tốt còn bắt đầu theo ma đạo, dùng cách thức hại người để làm thuận lời đường tu luyện.
Chỉ duy có đứa nhỏ này trên mặt luôn là nụ cười thường trực, nói gì nó cũng gật đầu, không cãi lại bao giờ.
Thế nhưng nửa đêm, ta luôn luôn có thể thấy nó mơ thấy ác mộng mà phát run cả người.
Thật ra chỉ là một đứa trẻ sợ bị người khác vứt bỏ mà thôi.
Ta nhìn nó, không biết phải biểu lộ thái độ thế nào, dù gì cũng là lần đầu thân cận với người khác, hơn nữa còn là một ấu tử, ta thật không biết phải xử sự ra sao để không để nó ủy khuất, cũng không sợ làm hư nó.
Đôi lúc, ta cũng nghi ngờ có phải bản thân rảnh rỗi quá rồi không, bao đồng chuyện người ta vốn không phải là tính cách của ta. Thôi đi, có thể gặp được nhau cũng xem như là duyên phận. Hơn nữa ta quả thật quá rảnh mà.
Ta tiếp tục làm một đại yêu quái vui vẻ, ở cùng một tiểu yêu quái ngốc nghếch tại đồi núi nhỏ.
Những thứ trong động, trên cây, dưới nước trong phạm vi vài trăm dặm gần đấy đều tôn xưng ta là đại vương. Nghe qua thực oai hùng vậy thôi chứ cả ngày ta toàn phơi nắng nằm ngủ, thỉnh thoảng lại dạy cho nhóc béo kia chút ít cách tu luyện.
Ta đương nhiên không dạy nó theo Vô vi đạo rồi, như vậy quá mức bất nhân.
Nhưng dù gì ta cũng không phải là người..
Mà thôi, dù sao tất cả vẫn rất thoải mái. Ta hài lòng mà sống qua ngày, cũng không định đếm ngày tháng hay suốt ngày suy nghĩ đâu đâu làm gì nữa.
Rồi lại có một ngày, Thủy Nhu lại nói với ta:
"Thúc Uyên, người lợi hại như vậy, tại sao không muốn thành tiên?"
Tại sao? Thật sự vô cùng đơn giản, chỉ bởi vì ta không muốn mà thôi. Nhưng đối với đứa nhỏ này, ta lại không nói như vậy.
"Ngươi nói xem, thành tiên rồi sẽ được lợi ích gì?"
"Thành tiên rồi.." Bé con nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi lại thận trọng nói: "Thành tiên rồi có thể trời, có thể xuống nước, lại có thể vào cả lồng đất."
Chính là giống như chim, giống như cá, lại giống như giun. Nó chính là nghĩ như vậy.
Lần này ta lại không nói gì, trực tiếp búng ngòn tay, lại là đạo huyền quang bao trùm lấy nó. Thủy Nhu mơ màng ngã xuống, ta liền đỡ lấy nó, trực tiếp ôm vào nhà.
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Đã không cùng chí hướng, thì không nên nói nhiều.
Đặt Thủy Nhu an tĩnh lên giường, lại truyền cho nó thêm một phần tu vi khai thông lục mạch, xem như là quà trước khi chia tay.
Dù gì khi tỉnh lại cũng không nhớ được gì, căn nhà cùng một chút tu vi này cũng đủ để nó tránh khỏi nguy hiểm.
Tu vi sau khi được thân thể dung nạp, Thủy Nhu đã có hình dạng một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ nhu thuận đáng yêu.
Ta lại thở dài, sau đó phát hiện ra dạo này thở dài quá nhiều rồi.
Ta lại đến bên sườn núi cách đó không xa, thu lại khí tức, biến thành một tảng đá bình thường, định bụng sẽ chợp mắt một lát.
Không ngờ một lát đó, lại dài đằng đẵng.
* * *
Trời trong xanh gió dìu dịu, ta vẫn đang nằm ngủ gà gật trên sườn núi.
"Tảng đá này, thật kì lạ."
Đột nhiên một bàn tay vươn đến, vuốt vuốt cơ thể ta. Ta cảm thấy có chút quen thuộc.
Ta hé mắt nhìn, thanh tỉnh một chút mới nhìn rõ tướng mạo y.
A, tiểu tử này lớn nhanh thật đấy, ta mới ngủ một giấc, không ngờ lại lớn thế này rồi. Tướng mạo của nó so với lúc nhỏ hoàn toàn khác xa, mặt không tròn nữa, mắt cũng chẳng ngơ ngơ, dáng vẻ trầm tĩnh thành thục hơn rất nhiều.
Hơn nữa từ khí tức này có thể đoán ra, tu vi của Thủy Nhu đã vượt xa trước kia một khoảng lớn.
Đây đều là do công sức của lão nhân gia ta đấy.
Thủy Nhu vén y phục xanh biếc của mình, ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta nhìn chằm chằm y, bất giác có chút đắc ý, đột nhiên hiểu ra tại sao các yêu quái khác lại thích thu nhận đệ tử đến vậy. Nhìn tiểu miêu do chính tay mình bồi dưỡng lớn lên, quả thật có cảm giác thỏa mãn khó giải thích được.
Thủy Nhu chỉ ngồi một lúc rồi lại đi, sau đó lại nhanh chóng quay lại, trên tay còn mang theo một vò rượu lớn.
Vừa mở nắp ra thì hơi men nồng nặc đã bao trùm, rựu này ắt hẳn cũng không dưới hay mươi năm.
Rất tốt, tiểu tử này cái tốt không học, lại đi học uống rượu. Bản tọa nếu điều tra ra là ai dạy đứa nhỏ này thói hư tật xấu như vậy, nắm chắt mười phần sẽ đem tên đó băm ra.
"Thạch huynh, kỳ thực ta rất muốn nhận lại cha mẹ. Dù sao cũng là họ đã cho ta sinh mệnh" Thủy Nhu nhấp một ngụm lớn, nói: "Ta hiểu rõ nếu muốn thành tiên ắt phải cắt đứt quan hệ với tất cả, nhưng.."
Mùi hương của rượu từ trong vò tỏa ra, đổ xuống người ta, bẩn chết đi được.
"Thạch huynh, ta kính huynh một chén."
Nhóc con xấc láo kia, tuổi của bổn tọa lớn hơn ngươi nhiều đến mức đếm không xuể luôn đấy, còn truyền thụ mấy trăm năm tu vi cho ngươi nữa kìa. Không bắt ngươi dập đầu thì thôi, còn dám nói ra chữ huynh à.
Quên đi, ta không tính toán làm gì.
Nó ngồi bên cạnh ta, giơ cái vò rượu lớn lên, lặng lẽ nuốt xuống từng ngụm một.
Một hồi lâu sau y bỗng nói: "Thạch huynh, huynh biết không, họ nghe nói ta trở thành địa tiên, lại muốn nhận lại con."
Tất nhiên ta không thể trả lời.
Qua một lúc nữa y lại nói tiếp:
"Kỳ thực ta còn không nhớ rõ tướng mạo họ thế nào, đây là do trời sinh ta mệnh khổ sao?"
Tất nhiên ta vẫn tiếp tục im lặng.
Sau đó y chẳng nói gì nữa, tiếp tục uống rượu. Ta ngồi im bất động, mặc cho y ôm vò rượu rỗng dựa vào người ta. Đợi đến khi trời sắp sáng mới giẫm sương bạc mà rời đi.
Ta không nhịn được lại đi đến căn nhà gỗ đó. Tất cả chẳng thay đổi gì cả, thậm chí trước nhà càng trồng thêm nhiều loài hoa đẹp.
Bất chợt nhớ về lúc tiểu Thủy Nhu ngoan ngoãn chơi trong vườn hoa, lại không kiềm nổi chút động tâm.
Địa vị của Thủy Nhu đã không giống với lúc còn nhỏ nữa, do tư chất thông tuệ nên không hề thua kém gì các đại yêu quái tại đây. Thường có kẻ chủ động đến nói chuyện với nó hoặc thảo luận thuật pháp. Ánh mắt của đám tiểu yêu nhìn nó đầy vẻ ngưỡng mộ. Có bản lĩnh rồi, tự khắc sẽ được vây quanh. Cho dù là tiên đạo hay yêu đạo cũng không thể tránh được quy tắc trần tục này. Nhưng y lúc này lại hoàn toàn khác với hồi nhỏ, bộ dạng không thích người khác sáp lại gần. Ta đi theo y hai ngày, chẳng thấy y nói câu nào.
Lần nọ ta đang đứng ở đầu giường, đột nhiên Thủy Nhu mở mắt bật người dậy, dọa ta một cái hết hồn. Ta còn nghĩ y có thể thấy mình, kết quả nó lại lập tức nằm xuống nhắm mắt ngủ rồi.
Thì ra là vẫn nằm mơ thấy ác mộng.
Ta cuối cùng vẫn mềm lòng, kéo y cùng vào mộng cảnh. Y ngẩn ngơ nhìn ta trong cảnh mộng, bộ dạng ngốc nghếch rất giống hồi nhỏ.
Ta biến ra hào quang chói lọi, khoanh tay nhìn y: "Những chuyện của ngươi bổn tọa đều biết cả. Không cần quá hà khắc với bản thân, tùy tâm ngươi tự ngộ."