Bài viết: 24 

Chương 10
Kris choàng tay vào khuỷu tay của Liam, chậm rãi rời khỏi chiếc dương cầm, một cách uyển chuyển, duyên dáng của riêng cô. Các máy chụp xung quanh không ngừng nhấp nháy ánh đèn flash, nó khiến Kris khó chịu, cô nheo đôi mắt vì cô phải đeo kính áp tròng thay cho kính thường ngày. Hiểu rõ em gái đang gặp vấn đề giác mạc, Liam nhanh chóng che đi luồn ánh sáng nhạy cảm đó, đưa cô núp trong dáng người của anh.
Cả hai bước đến bên gia đình nhỏ phía trước, đứng cạnh sang một bên phải của bà Nguyệt Lan, bên trái là chú Châu và bé Khánh. Mọi người xung quanh đề không tin vào mắt mình, dù biết từ bé cả hai người con lớn có nét đẹp lai Tây, nhưng vì quá trình trưởng thành đã bị mất hút trên báo chí nên dáng vẻ bây giờ khiến họ không thể không khen ngợi.
Mọi thứ diễn ra một cách hoàn hảo theo như kịch bản đã chuẩn bị từ trước, bé Khánh chắc hẳn là người vui nhất lúc này, nó cứ ngồi mãi trên cánh tay của Liam, còn nhận được nhiều quà nữa. Liam cảm thấy thằng bé thật ngây thơ, nó không có lỗi gì với anh cả, cũng không có lỗi với em gái yêu mến của anh. Anh nghĩ nếu anh yêu thương nó, khi lớn, biết được anh không phải anh ruột, nó cũng sẽ không chịu cú sốc hay tự trách hay.. oán hận.
Kris không thường hay đi trên giày cao gót, hiện tại nó khiến chân cô cảm giác như bị cắt da thịt. Thiết kế của Christian Louboutin luôn được phái nữ yêu thích, nhưng nó không khiến phái đẹp thoải mái thật sự, Kris cũng rơi vào tình trạng tê rần, thậm chí đau đớn các đầu ngón chân. Cô ngồi ngây ra trong một khuôn viên nhỏ, bên cạnh một cái hòn non bộ, ánh sáng phản chiếu của trăng trên mặt nước hắc lên gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt cô trở nên xám bạc, ánh trăng vẫn còn lượn lờ trong đồng tử, cánh vật xung quanh không gợi chút thơ nào mà còn có cảm giác ma mị, nhất là nơi cô ngồi tĩnh lặng, trái ngược hoàn toàn với không gian sôi động đằng xa.
Anh cũng vậy, đứng một nơi yên tĩnh, im lặng ngắm nhìn người con gái ở phía xa. Có trời biết, đất biết, anh đã muốn ôm cô vào lòng như thế nào. Lúc cô bị ánh sáng chiếu vào, anh đã muốn xông lên che chở cho cô. Lúc đôi giày cao gót khiến cô rớm máu, anh hận không thể dìu dắt cô. Lúc này, cô rơi vào khoảng không vô định, nếu có thể nắm lấy đôi tay đang xiết chặt của cô thì hay biết mấy. Nhìn thấy gương mặt âu lo, sầu khổ của cô, tim anh như bóp nghẹn, đôi chân anh mấy lần bước tới rồi cũng mấy lần lùi lại. Anh khó chịu, anh không vui, mọi ánh mắt của anh cũng dao động theo từng cái nhíu mày của cô. Trong mắt anh, cô nhỏ nhắn đến đáng thương, cả người cô như bị nuốt chửng bởi bóng tối. Người con gái anh yêu, chỉ cần cô ấy quay đầu nhìn lại, cô sẽ luôn nhìn thấy anh dang tay về phía cô.
Kris nhanh chóng rơi vào trầm mặc, cô là đã thật tâm chấp nhận điều này chưa? Chưa một giây, một phút nào cô quên đi người ba của mình, nếu được, cô muốn xông vào trong, xáo trộn mọi thứ, cô muốn trên thế giới này không ai được phép không nhớ đến người ba của cô, một người yêu mẹ cô bằng cả mạng sống. Ông cũng đã có thể đứng đó, chúc mừng ngày cô trưởng thành, chúc mừng cho anh trai vì mơ ước của anh cũng đã trở thành hiện thực, ông đã có thể ôm người vợ ông yêu thương trong vòng tay trước toàn thể ánh mắt của mọi người. Những suy nghĩ tiêu cực cứ xoáy sâu vào trong thùy não của cô, mọi thứ dần trở nên hỗn loạn, cô bắt đầu mơ hồ, hơi thở gấp gáp, ánh mắt trở nên mờ mịt. Cô, hiện tại như đứa trẻ của 6 năm trước, trở nên hoang dại? Liệu phải chăng sức chịu đựng của cô đã cùng cực? Tính cách chống đối bắt đầu lấn chiếm lí trí của cô, nó đẩy cô đến vực sâu của sự nổi loạn. Cô muốn gì? Phá nát mọi thứ? Giẫm nát thứ tình cảm còn lại? Cô chỉ mơ hồ nhớ đến giọng nói của một người, giọng nói trong quá khứ, nhưng quá khá đó không còn hiện rõ trong tâm trí cô nữa, nó mơ hồ, thậm chí cô còn xem nó là ảo giác do chứng Déjà Vu?
Cô chợt nhớ đến một việc, tầng ba của ngôi nhà được xem là phòng thờ, nhưng tại sao cánh cửa cuối hành lang vẫn luôn bị khóa chặt. Hai ngày trước cô định lên thắp nhang cho bà ngoại, vô tình cô biết cánh cửa phòng bên luôn bị khóa. Tại sao?
Cô nhớ rất rõ các bức họa của ba mình, nhưng trong số đó đã mất đi một bức, đó là bức tranh vẽ chân dung của ông do chính tay cô vẽ dựa theo sự dìu dắt đầu tiên của ba. Ai nói khi tức giận thì con người không có đủ thông minh, Kris rơi vào một thể ngoại lệ nào đó, cô nghĩ rất nhanh, thậm chí còn xâu chuỗi sự việc một cách logic.
Cô gào lên, khiến cho chàng trai đứng xa kinh ngạc, ánh mắt anh hoài nghi, tay anh nhanh chóng lấy chiếc điện thoại gọi cho ai đó, lập tức bên khi bắt máy.
"Alo, cậu đi đâu vậy? Còn dám dùng điện thoại trong nhà này à?" Liam nhắc nhở bạn mình, quy tắc vẫn là quy tắc, anh không muốn hình ảnh của em gái lọt vô mắt tên con trai nào, nhất là bạn anh. Bốn chữ thôi, ĐỪNG – HÒNG - MƠ - TƯỞNG.
"Cậu nhanh chóng vào trong biệt thự, em ấy đã mất bình tĩnh rồi, tôi chạy theo, cậu cũng nhanh vào đi. Nhanh." Anh không có thời gian giải thích, anh chắc chắn đầu dây bên kia hiểu ý anh, chỉ là thời gian nhanh hay chậm thôi.
Ánh mắt của Liam trở nên sắc lẹm như một đoạn kiếm Nhật, anh nhanh chóng đi đến mẹ, chuyển lời rồi cũng nhanh chóng rời đi. Anh rất sợ, anh đã nghe qua bác sĩ tâm lí kể về tình trạng của em ấy. Một căn bệnh tạo thành một tính cách chống đối cao, một cô gái nhỏ phải điều trị tâm lí suốt nhiều năm liền. Bác sĩ nói, một bệnh nhân gào thét, làm loạn vẫn không đáng sợ bằng sự trầm lặng của Kris, cô che đậy bản thân mình quá tốt, thay vì nhận ánh mắt thương hại của người khác, cô dần biến họ phải sợ cô.
Khang Lâm nhanh chóng theo sau Kris, cô quên đi đôi giày như bàn chông dưới chân, chạy một mạch lên lầu trên. Anh thực sự không biết cô sẽ làm gì, nhưng trong đôi mắt của cô, anh biết cô đang đánh mất sự bình tĩnh vốn có.
Khi Khang Lâm đến nơi thì thấy Kris đang điên cuồng đập tay vào cánh cửa. Bàn tay cô đỏ lên vì những cú va chạm mạnh mẽ, cô tức giận, chỉ khi tức giận thì cô mới làm những chuyện bạo ngược thế này. Nó khiến anh nhớ tới lần cô thi đấu đối kháng, cô vì tức giận mà đánh đối phương ngất xỉu. Hành động của cô lúc này khiến anh không còn do dự, anh xông đến ôm lấy cô vào lòng, ghì chặt đầu cô vào lồng ngực của mình, đồng thời anh cũng chịu luôn cơn tức giận không ngừng đập xuống lưng anh.
Kris như ngây ra, cô dừng bàn tay trên không trung, cơ thể không còn sức lực, dựa hẳn vào lồng ngực ấm nóng, nước mắt trào ra từ khóe mắt, không ngơi không nghỉ. Cô nhớ hơi ấm này, cô nhớ mùi hương này, cô biết bản thân lại lặp chứng Déjà Vu rồi. Cô gượng chút sức cuối cùng thoát ra khỏi vòng tay anh, cô không muốn bản thân tiếp tục thôi miên mình. Lại tiếp tục hành động ban nảy, bàn tay bắt đầu tưa máu sau hai cú đấm nảy lửa
Liam cũng nhanh chóng có mặt, anh hoàn toàn kinh ngạc khi thấy Khang Lâm ngồi ngã dưới sàn nhà, cả người như gồng căng cứng ôm lấy cô gái trong lòng. Anh đã biết, em gái nhỏ của mình nhận biết điều gì. Làm sao có thể giấu con bé được, nó vốn thông minh, lại nhạy bén với tranh ảnh, một bức vẽ mất đi đã là chứng cứ rõ ràng. Chỉ là thời điểm này khá nhạy cảm, có thể con bé sẽ làm điều mà bản thân sẽ hối hận. Anh không muốn như thế, cho dù cả đời này anh chịu đau khổ, anh vẫn muốn mang lại bình yên cho em gái, nó là tất cả với anh, không một ai hay bất cứ điều gì có thể làm thay đổi được.
Chương 10 sẽ kết thúc ở đây ạ.
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình và tác phẩm.
Thân ái!
Cả hai bước đến bên gia đình nhỏ phía trước, đứng cạnh sang một bên phải của bà Nguyệt Lan, bên trái là chú Châu và bé Khánh. Mọi người xung quanh đề không tin vào mắt mình, dù biết từ bé cả hai người con lớn có nét đẹp lai Tây, nhưng vì quá trình trưởng thành đã bị mất hút trên báo chí nên dáng vẻ bây giờ khiến họ không thể không khen ngợi.
Mọi thứ diễn ra một cách hoàn hảo theo như kịch bản đã chuẩn bị từ trước, bé Khánh chắc hẳn là người vui nhất lúc này, nó cứ ngồi mãi trên cánh tay của Liam, còn nhận được nhiều quà nữa. Liam cảm thấy thằng bé thật ngây thơ, nó không có lỗi gì với anh cả, cũng không có lỗi với em gái yêu mến của anh. Anh nghĩ nếu anh yêu thương nó, khi lớn, biết được anh không phải anh ruột, nó cũng sẽ không chịu cú sốc hay tự trách hay.. oán hận.
Kris không thường hay đi trên giày cao gót, hiện tại nó khiến chân cô cảm giác như bị cắt da thịt. Thiết kế của Christian Louboutin luôn được phái nữ yêu thích, nhưng nó không khiến phái đẹp thoải mái thật sự, Kris cũng rơi vào tình trạng tê rần, thậm chí đau đớn các đầu ngón chân. Cô ngồi ngây ra trong một khuôn viên nhỏ, bên cạnh một cái hòn non bộ, ánh sáng phản chiếu của trăng trên mặt nước hắc lên gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt cô trở nên xám bạc, ánh trăng vẫn còn lượn lờ trong đồng tử, cánh vật xung quanh không gợi chút thơ nào mà còn có cảm giác ma mị, nhất là nơi cô ngồi tĩnh lặng, trái ngược hoàn toàn với không gian sôi động đằng xa.
Anh cũng vậy, đứng một nơi yên tĩnh, im lặng ngắm nhìn người con gái ở phía xa. Có trời biết, đất biết, anh đã muốn ôm cô vào lòng như thế nào. Lúc cô bị ánh sáng chiếu vào, anh đã muốn xông lên che chở cho cô. Lúc đôi giày cao gót khiến cô rớm máu, anh hận không thể dìu dắt cô. Lúc này, cô rơi vào khoảng không vô định, nếu có thể nắm lấy đôi tay đang xiết chặt của cô thì hay biết mấy. Nhìn thấy gương mặt âu lo, sầu khổ của cô, tim anh như bóp nghẹn, đôi chân anh mấy lần bước tới rồi cũng mấy lần lùi lại. Anh khó chịu, anh không vui, mọi ánh mắt của anh cũng dao động theo từng cái nhíu mày của cô. Trong mắt anh, cô nhỏ nhắn đến đáng thương, cả người cô như bị nuốt chửng bởi bóng tối. Người con gái anh yêu, chỉ cần cô ấy quay đầu nhìn lại, cô sẽ luôn nhìn thấy anh dang tay về phía cô.
Kris nhanh chóng rơi vào trầm mặc, cô là đã thật tâm chấp nhận điều này chưa? Chưa một giây, một phút nào cô quên đi người ba của mình, nếu được, cô muốn xông vào trong, xáo trộn mọi thứ, cô muốn trên thế giới này không ai được phép không nhớ đến người ba của cô, một người yêu mẹ cô bằng cả mạng sống. Ông cũng đã có thể đứng đó, chúc mừng ngày cô trưởng thành, chúc mừng cho anh trai vì mơ ước của anh cũng đã trở thành hiện thực, ông đã có thể ôm người vợ ông yêu thương trong vòng tay trước toàn thể ánh mắt của mọi người. Những suy nghĩ tiêu cực cứ xoáy sâu vào trong thùy não của cô, mọi thứ dần trở nên hỗn loạn, cô bắt đầu mơ hồ, hơi thở gấp gáp, ánh mắt trở nên mờ mịt. Cô, hiện tại như đứa trẻ của 6 năm trước, trở nên hoang dại? Liệu phải chăng sức chịu đựng của cô đã cùng cực? Tính cách chống đối bắt đầu lấn chiếm lí trí của cô, nó đẩy cô đến vực sâu của sự nổi loạn. Cô muốn gì? Phá nát mọi thứ? Giẫm nát thứ tình cảm còn lại? Cô chỉ mơ hồ nhớ đến giọng nói của một người, giọng nói trong quá khứ, nhưng quá khá đó không còn hiện rõ trong tâm trí cô nữa, nó mơ hồ, thậm chí cô còn xem nó là ảo giác do chứng Déjà Vu?
Cô chợt nhớ đến một việc, tầng ba của ngôi nhà được xem là phòng thờ, nhưng tại sao cánh cửa cuối hành lang vẫn luôn bị khóa chặt. Hai ngày trước cô định lên thắp nhang cho bà ngoại, vô tình cô biết cánh cửa phòng bên luôn bị khóa. Tại sao?
Cô nhớ rất rõ các bức họa của ba mình, nhưng trong số đó đã mất đi một bức, đó là bức tranh vẽ chân dung của ông do chính tay cô vẽ dựa theo sự dìu dắt đầu tiên của ba. Ai nói khi tức giận thì con người không có đủ thông minh, Kris rơi vào một thể ngoại lệ nào đó, cô nghĩ rất nhanh, thậm chí còn xâu chuỗi sự việc một cách logic.
Cô gào lên, khiến cho chàng trai đứng xa kinh ngạc, ánh mắt anh hoài nghi, tay anh nhanh chóng lấy chiếc điện thoại gọi cho ai đó, lập tức bên khi bắt máy.
"Alo, cậu đi đâu vậy? Còn dám dùng điện thoại trong nhà này à?" Liam nhắc nhở bạn mình, quy tắc vẫn là quy tắc, anh không muốn hình ảnh của em gái lọt vô mắt tên con trai nào, nhất là bạn anh. Bốn chữ thôi, ĐỪNG – HÒNG - MƠ - TƯỞNG.
"Cậu nhanh chóng vào trong biệt thự, em ấy đã mất bình tĩnh rồi, tôi chạy theo, cậu cũng nhanh vào đi. Nhanh." Anh không có thời gian giải thích, anh chắc chắn đầu dây bên kia hiểu ý anh, chỉ là thời gian nhanh hay chậm thôi.
Ánh mắt của Liam trở nên sắc lẹm như một đoạn kiếm Nhật, anh nhanh chóng đi đến mẹ, chuyển lời rồi cũng nhanh chóng rời đi. Anh rất sợ, anh đã nghe qua bác sĩ tâm lí kể về tình trạng của em ấy. Một căn bệnh tạo thành một tính cách chống đối cao, một cô gái nhỏ phải điều trị tâm lí suốt nhiều năm liền. Bác sĩ nói, một bệnh nhân gào thét, làm loạn vẫn không đáng sợ bằng sự trầm lặng của Kris, cô che đậy bản thân mình quá tốt, thay vì nhận ánh mắt thương hại của người khác, cô dần biến họ phải sợ cô.
Khang Lâm nhanh chóng theo sau Kris, cô quên đi đôi giày như bàn chông dưới chân, chạy một mạch lên lầu trên. Anh thực sự không biết cô sẽ làm gì, nhưng trong đôi mắt của cô, anh biết cô đang đánh mất sự bình tĩnh vốn có.
Khi Khang Lâm đến nơi thì thấy Kris đang điên cuồng đập tay vào cánh cửa. Bàn tay cô đỏ lên vì những cú va chạm mạnh mẽ, cô tức giận, chỉ khi tức giận thì cô mới làm những chuyện bạo ngược thế này. Nó khiến anh nhớ tới lần cô thi đấu đối kháng, cô vì tức giận mà đánh đối phương ngất xỉu. Hành động của cô lúc này khiến anh không còn do dự, anh xông đến ôm lấy cô vào lòng, ghì chặt đầu cô vào lồng ngực của mình, đồng thời anh cũng chịu luôn cơn tức giận không ngừng đập xuống lưng anh.
Kris như ngây ra, cô dừng bàn tay trên không trung, cơ thể không còn sức lực, dựa hẳn vào lồng ngực ấm nóng, nước mắt trào ra từ khóe mắt, không ngơi không nghỉ. Cô nhớ hơi ấm này, cô nhớ mùi hương này, cô biết bản thân lại lặp chứng Déjà Vu rồi. Cô gượng chút sức cuối cùng thoát ra khỏi vòng tay anh, cô không muốn bản thân tiếp tục thôi miên mình. Lại tiếp tục hành động ban nảy, bàn tay bắt đầu tưa máu sau hai cú đấm nảy lửa
Liam cũng nhanh chóng có mặt, anh hoàn toàn kinh ngạc khi thấy Khang Lâm ngồi ngã dưới sàn nhà, cả người như gồng căng cứng ôm lấy cô gái trong lòng. Anh đã biết, em gái nhỏ của mình nhận biết điều gì. Làm sao có thể giấu con bé được, nó vốn thông minh, lại nhạy bén với tranh ảnh, một bức vẽ mất đi đã là chứng cứ rõ ràng. Chỉ là thời điểm này khá nhạy cảm, có thể con bé sẽ làm điều mà bản thân sẽ hối hận. Anh không muốn như thế, cho dù cả đời này anh chịu đau khổ, anh vẫn muốn mang lại bình yên cho em gái, nó là tất cả với anh, không một ai hay bất cứ điều gì có thể làm thay đổi được.
Chương 10 sẽ kết thúc ở đây ạ.
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình và tác phẩm.
Thân ái!