CHƯƠNG 10 Bấm để xem Mọi người có một buổi tiệc nho nhỏ dù hơi muộn nhưng là để chúc mừng Maeve trở lại, chúc mừng Dermott trở lại kiếp người, chúc mừng chiến thắng trước Rumina và chúc mừng Sinbad có một cậu con trai cáu kỉnh, Doubar cầm ly rượu đưa lên trước mặt: "Đã lâu lắm rồi tôi không biết đến một giọt rượu đấy, chú em, hôm nay phải uống cho say, cho đã." "Em không phản đối đâu, Doubar." Maeve nhăn nhó. "Ôi các anh, không thể bày ra một bãi chiến trường thế này rồi say mèm lăn ra ngủ chứ, tôi và Bryn sẽ không thu dọn đâu đấy." "Ôi chị của em, chị như thế thì làm sao làm vợ người ta, khổ cho anh chàng sẽ làm chồng của chị." Dermott trêu chị gái, rồi anh liếc nhìn Sinbad như một mũi tên trúng cả hai đích, Maeve ném cho cậu em trai một cái nhìn như thể sắp đốt cháy cậu ta. "Đừng lo Maeve, anh không nghĩ điều đó là khổ." Sinbad đứng cạnh đó nhìn Maeve cười nham nhở. "Em không nghĩ điều Dermott nói có liên quan gì tới anh, Sinbad." Sinbad bị Maeve làm cho sượng sùng, anh nghiêng đầu cười nửa miệng. "Sao cứ phải gay gắt với anh thế hả Maeve?" "Tôi nghĩ anh đang phải trả giá cho những cuộc vui của mình đấy Sinbad." Firouz nói, và kèm theo cái gật đầu hưởng ứng của Rongar. "Có lẽ cậu nói đúng Firouz." Sinbad nhúng vai. "Thôi chúng ta nên cụng ly chúc mừng cho những chuyện vừa qua, đặc biệt là những chuyện sắp tới." "Những chuyện sắp tới là gì Sinbad?" Bryn hỏi cắc cớ. "À.. à.. đại loại là.. em sẽ tìm lại toàn bộ kí ức của mình vậy đó, Bryn." Sinbad lúng túng. "Vậy thôi sao Sinbad?" Bryn cười đầy nghi hoặc. "Bryn, cô đừng làm khó Sinbad nữa, hiện giờ chú ấy không dám nói về cái điều chú ấy muốn nói đâu, thôi chúng ta cụng ly nào." Mọi người giơ ly lên, chưa kịp tung hô gì thì Mark đã giật giật vạt áo của Dermott. "Cậu Dermott, cháu cũng muốn cụng nữa." Mọi người bật cười. "Mark, chẳng phải con đã ngủ rồi sao?" "Mẹ, con không muốn ngủ đâu, con muốn được cụng ly." "Ôi không Mark, con còn rất nhỏ và không được uống rượu đâu." "Sinbad đến bế con trai lên và đưa cho thằng nhỏ một cốc nước lạnh." được rồi, con trai, xem ra con không thể ngủ trong không khí vui vẻ của mọi người rồi. "Sinbad, anh đang làm hư con trai em đấy." Maeve lườm Sinbad nhưng anh giả lơ hay đúng hơn là anh không dám nhìn cô, hẳn là ánh mắt của cô nhìn anh lúc này rất thiếu thiện chí. "Anh có làm hư con trai em đâu, anh đang nói chuyện với con trai anh mà." Sinbad cười đắc chí khi trả đũa được Maeve anh cố tình làm lơ gương mặt đang chuẩn bị bốc khói của "mẹ của con trai anh" "nào chúng ta cùng cụng ly thôi con trai." Dermott ghé người sang nói nhỏ với Sinbad. "Tôi bắt đầu hâm mộ anh rồi đấy, thuyền trưởng." Maeve tức giận nhưng cũng đành chào thua, không lẻ cứ ăn thua đủ với Sinbad trước mặt con trai của họ và như thế Sinbad cứ luôn dựa vào con trai để chọc tức cô. Sau một hồi vui vẻ thì hầu như cánh đàn ông đều dã say mèn, Maeve và Bryn thật vất vả để thu dọn bãi chiến trường của họ và còn để ai về chỗ nấy nữa, Maeve thật tình đang rất không hài lòng nhưng vẫn phải dìu Sinbad lên giường, anh ta say và miệng cứ nói nhảm suốt, khó khăn lắm mới để anh yên vị trên giường, Maeve vừa định quay đi thì Sinbad kéo tay cô lại "Maeve, anh xin lỗi, anh xin lỗi, ở lại với anh". Maeve nhìn anh, rồi ngồi xuống cạnh giường anh, vuốt những sợi tóc đang che phủ mặt anh, những ngón tay cô lướt nhẹ má anh, anh đã thay đổi rất nhiều, trên gương mặt anh đã hằn những dấu vết thời gian, cũng phải thôi, đã nhiều năm trôi qua rồi, thời gian đó anh đã trải qua bao nhiêu trận chiến khốc liệt, bao nhiêu nguy hiểm và.. bao nhiêu cuộc tình, cả những cuộc tình chóng vánh và cả mối tình sâu sắc với Bryn. Maeve thấy trái tim mình đập nhanh hơn, thôi thúc cô hơn, Maeve cuối người xuống, khẽ hôn lên trán anh, nhưng giọng nói của anh làm cô giật người lại "Lea, Lea.. em ở đâu? Lea.. đừng đi Lea.." Maeve cảm thấy như ai đó đang bóp nghẹt trái tim cô, một cái gì đó làm cô cảm thấy khó chịu, đau và hụt hẫng, "lea" tên một người con gái mà cô chưa từng biết đến, cái cách anh gọi tên cô ấy đầy những thiết tha, đầy những mong nhớ và đầy những đớn đau và như có cả sự bất lực. "Không Sinbad, anh không thể tiếp tục tổn thương em như vậy, Sinbad, quá đủ rồi Sinbad. Những gì em đã nhìn thấy những năm qua luôn là một nỗi đau trong em, tại sao đến bây giờ anh lại tiếp tục gieo vào em những việc như thế, một người con gái thật sự ở trong trái tim anh phải không Sinbad, và người đó không là em." Maeve kéo chăn đắp lên người Sinbad rồi lặng lẽ ra ngoài, Mark đang ngủ cùng Bryn, hôm nay thằng bé cũng đã rất vui bên cạnh cha nó và các bác các chú. "Con trai, mẹ xin lỗi, mẹ không thể ở bên cạnh cha con, không thể cho con một gia đình trọn vẹn." Tia nắng ấm áp và chói lóa xuyên qua cửa sổ và chiếu thẳng vào mặt Sinbad, anh nhíu mày rồi mở mắt ra, đầu anh đang đau như búa bổ, có lẽ do tối qua anh đã uống quá nhiều rồi, Sinbad lắc lắc đầu cố nhớ xem rằng sau buổi tiệc tối qua làm sao anh có thể lên giường nằm ngay ngắn và đắp chăn kín thế này. Nhưng anh chằng thể nhớ được gì, vậy thì tại sao, không lẽ là Maeve sao, không thể được, Maeve làm sao lại có thể chăm sóc cho anh như vậy được chứ, với bản tính của Maeve thì anh không bị quăng ra khỏi sân đã là một điều rất nhân nhượng, vậy là Bryn, có lẽ là Bryn, cô ấy thường phải thu dọn chiến trường cho bọn anh mỗi khi tàu Nomad tổ chức tiệc tùng, và hơn thế nữa, Bryn luôn biết cách chăm sóc bọn anh trong những cơn say như thế này. Sinbad bước ra khỏi phòng trong bộ dạng vẫn còn lừ đừ, nhìn thấy Doubar cũng không khá hơn anh là mấy: "Ông anh của em, thế nào rồi?" "Dường như là tôi đã quá chén rồi chú em, đầu của tôi muốn nổ tung ngay bây giờ đây." "Em nghĩ em cũng không hơn anh một chút nào cả Doubar." Bryn bưng ra cho mỗi người một tách trà nóng: "Hậu quả của việc vui mừng quá khích của các anh đấy." Sinbad với tay bưng tách trà lên và húp liền một mạch: "Cứ có cảm giác khát nước, à Bryn, cảm ơn em nhé." "Anh không cần phải cảm ơn em đâu, tốt hơn hết anh nên cẩn thận, em thấy Maeve có vẻ không vui." "Chuyện gì mới được Bryn?" "Giá như mà em biết Sinbad, nhưng tối qua sau khi dìu anh vào trong, lúc đi ra em thấy sắc mặt Maeve rất tệ." "Ôi ala, em nói rằng Maeve dìu anh vào á, Bryn." "Đương nhiên rồi Sinbad, là Maeve, anh không nghĩ là em chứ?" Sinbad vỗ mạnh tay lên trán, anh đã không nghĩ rằng là Maeve và tại sao Maeve lại không vui, mặc dù Maeve có chút căng thẳng với anh vào đem hôm qua nhưng sau đó mọi người đã rất vui vẻ với nhau kia mà, không lẽ trong lúc say quá anh đã làm điều gì không hay. "Anh đã làm gì Sinbad?" Firouz nhìn Sinbad dò xét. "Firouz, tôi không có tinh thần giỡn với cậu đâu, tôi cũng đang tự hỏi mình đây. Bryn, Maeve đâu?" "Cô ấy dẫn Mark ra ngoài biển rồi." Vừa dứt lời thì đã thấy Mark lon ton chạy vào. "Cha ơi, cha sẽ đi sao?" "Con nói gì vậy, Mark?" "Mẹ nói rằng cha sẽ rời khỏi chỗ này, cha không ở lại với con sao cha?" Sinbad nhìn Maeve đang đứng bên cạnh, chính xác là tối qua anh đã làm một việc nào đó khiến cho Maeve dứt khoát nhanh như vậy. "Maeve, sao em lại nói với Mark như vậy?" "Đó là sự thật mà Sinbad, em nghĩ đã đến lúc anh phải tiếp tục cuộc hành trình của mình, anh đã dừng lại đây khá lâu rồi Sinbad." Maeve lạnh lùng. "Maeve.." "Các thủy thủ của anh đang chờ anh đấy Sinbad." "Maeve, chúng tôi xem như đây là một cuộc nghỉ ngơi sau những ngày dài lênh đênh trên biển trước khi quay về Bagdad." Doubar nói giúp em trai mình. "Em muốn đuổi anh đi sao Maeve?" "Anh không thuộc về nơi này Sinbad." "Vậy còn em và con?" "Em và con sẽ ở lại đây." "Không thể nào Maeve, chúng ta cần nói chuyện." "Chúng ta đã nói hết rồi Sinbad." "Anh không chấp nhận." Sinbad nắm lấy cổ tay Maeve và kéo cô đi, Maeve tức giận phóng một dòng phép thuật từ mắt cô vào tay Sinbad, anh giật mạnh tay ra tức giận quay lại quát. "Maeve, em quá đáng lắm." "Anh không được phép bắt ép em làm điều gì cả Sinbad, đã quá đủ rồi." Cả hai đang trong cơn giận và dường như chẳng ai trong số những người có mặt dám lên tiếng khuyên can, chỉ có một giọng nói duy nhất, nhưng một khi đã lên tiếng vô cùng có giá trị. "Cha mẹ sao lại cãi nhau, cãi nhau là không tốt, Mark không thích cha mẹ như vậy." Cả hai quay lại nhìn con trai, nhìn gương mặt như sắp khóc của thằng bé làm cho cả hai dịu lại, Maeve đến ngồi xuống trước mặt con trai. "Mark, mẹ xin lỗi, mẹ không tốt." "Mẹ không có lỗi với Mark, nhưng mẹ đã làm cha đau đấy." Ôi không, con trai cô đang đứng về phe cha nó, thằng bé đang bênh vực cha của nó, nhưng có lẽ thằng bé đúng, dù cô chỉ có ý muốn Sinbad buông tay cô ra nhưng ích nhiều phép thuật của cô cũng đã làm Sinbad đau, Maeve quay lại nhìn vào cổ tay Sinbad, có một vết đỏ, Maeve có chút ân hận về hành động của mình nhưng cũng không thể trách cô, Sinbad đã thật quá đáng, và trước giờ anh chưa từng như vậy với cô, thậm chí là chưa từng nổi nóng với cô. Sinbad cũng ngồi xuống trước mặt con trai mình. "Mark ngoan, cha không sao, tại cha nổi nóng với mẹ trước, không phải lỗi của mẹ." "Vậy cha có đi nữa không?" Sinbad và Maeve nhìn nhau cả hai cũng không biết phải trả lời sao với thằng bé. "Mark, cháu đi chơi với cô và cậu Dermott một chút nhé, để cha với mẹ nói chuyện với nhau được không?" thằng bé gật đầu. "Cha với mẹ đừng cãi nhau nữa được không, Mark yêu cả cha và mẹ." thằng bé ôm cổ Dermott và hai cậu cháu cùng với Bryn dẫn nhau đi dạo. Doubar nhìn cả hai rồi nói. "Chúng tôi cũng phải đi đâu đó nhường chỗ cho hai người, cứ từ từ nói chuyện, mà này, hai người đã là cha mẹ và không nên cãi nhau như thế trước mặt con cái, Sinbad, chú đừng có quá nóng nãy, hãy từ từ mà nói chuyện với Maeve." "Em biết rồi Doubar, em sẽ nghe lời anh." Đợi mọi người đi hết rồi Sinbad mới lên tiếng. "Anh xin lỗi Maeve." "Anh không có lỗi gì cả Sinbad." Maeve lắc đầu. "Maeve, anh biết anh đã làm em tổn thương, nhưng em hãy tin anh, anh thật sự muốn ở bên cạnh em và con, Maeve hãy nghĩ xem những ngày qua chúng ta đã vui vẻ như thế nào, con trai chúng ta đã vui vẻ như thế nào, em cảm nhận được mà Maeve." "Anh nói em ích kỉ cũng được, nhưng em không thể sống bên cạnh anh Sinbad." "Tại sao?" Maeve quay mặt đi chỗ khác. "Không tại sao cả, chỉ là giữa chúng ta.. Sinbad, chúng ta không thuộc về nhau." "Maeve, em không thể nói như vậy và bắt anh phải rời xa em và con được, đó không phải là lí do Maeve." "Vậy thì anh muốn ở lại với mẹ con em vì điều gì Sinbad?" "Vì.." "Vì con trai anh phải không?" "Maeve.." "Vì thằng bé, và nếu như không có thằng bé thì sao Sinbad?" "Maeve, anh vì con và vì.. vì em nữa Maeve." "Vậy còn Lea? Lea là ai hả Sinbad?" Sinbad lặng nhìn Maeve, sao cô lại nhắc đến Lea, và tại sao Maeve biết tên Lea, ôi chuyện gì đang xảy ra thế kia, câu chuyện của họ đang lạc đi vào hướng nào, và Lea, nỗi đau trong lòng anh chỉ có Doubar biết, và chắc chắn rằng Doubar không bao giờ nói với ai, tại sao Maeve biết, và tại sao Maeve lại mang Lea vào câu chuyện của họ? "Em nghĩ chúng ta không cần bàn quá nhiều về vấn đề này nữa Sinbad, anh có thể đến thăm con trai bất cứ lúc nào, và chúng ta vẫn là bạn, em nghĩ như vậy sẽ tốt hơn." Maeve quay đi và kết thúc câu chuyện của họ tại đó, Sinbad đứng chết trân và không nói được gì, anh còn đang hoang mang vì Lea, đã bao nhiêu lâu vết thương được chôn kín trong tận sâu thẳm kí ức, nhưng hôm nay Lea lại xuất hiện trong câu chuyện của họ và dường như chính vì lý do này mà Maeve đột ngột thay đổi, trở nên cương quyết hơn bao giờ hết. Maeve quyết tâm đẩy anh ra khỏi cuộc đời cô, sao có thể như vậy được, Lea đã mất cách đây rất lâu rất lâu rồi, là mối tình đầu của anh, nhưng lúc đó anh chỉ mới tám tuổi, Maeve không thể nào đi ghen với mối tình trẻ dại khi mới tám tuổi của anh và bắt anh rời xa cô và con trai anh, không có lý nào như vậy được.
CHƯƠNG 11 Bấm để xem "Nhưng con cũng cần cha nữa, cha đã hứa với con là cha sẽ ở mãi với con, vì mẹ không muốn cha ở lại." Thằng bé giọng có chút dỗi hờn, Maeve không biết phải nói gì với con trai cô lúc này. Làm sao cô lại không muốn cả gia đình ba người cùng chung sống hạnh phúc với nhau chứ. Cô đã từng mong mỏi biết bao nhiêu, đến tận giờ phút này trái tim cô vẫn hoàn toàn thuộc về anh, nhưng cô làm sao có thể sống cùng một người đàn ông mà trái tim anh ta không thuộc về cô, cô làm sao có thể nằm cạnh anh ta mỗi đêm để nghe anh ta gọi tên một người phụ nữ khác. Không, cô không thể sống như vậy, cô không thể chịu đựng thêm nữa những tổn thương. Cô biết mình ích kỉ khi không cho cha con họ ở bên nhau, nhưng cô không thể, ngàn lần không thể. "Mark ngoan, con không hiểu hết chuyện của người lớn đâu. Con phải ngủ đi. Đã muộn lắm rồi." "Mẹ bắt cha phải đi, con không thích mẹ nữa đâu, con không ngủ với mẹ đâu." Thằng bé giận dỗi leo xuống giường rồi chạy thẳng ra ngoài. Maeve thở hắt ra, sao thằng bé lại như vậy, thằng bé không cần cô nữa sao? Maeve xuống giường và đi ra ngoài tìm thằng bé nhưng cô nhìn thấy thằng bé đang ở cạnh cha nó, cô không bước tới, chỉ lặng lẽ đứng phía sau. Cô thấy thằng bé chạy đến ôm cổ cha nó, anh đang ngồi trước sân nhìn mông lung, cảm nhận được vòng tay nhỏ bé ôm lấy cổ mình, anh xoay người lại và mỉm cười với con trai. "Muộn rồi, sao con còn chưa ngủ, con trai?" "Con giận mẹ, con không thích mẹ nữa." Mặt thằng bé bí xị. "Sao vậy con trai?" Anh kéo con trai ngồi xuống cạnh mình "Mẹ không cho cha ở lại với con." thằng bé phụng phịu, Sinbad xoa đầu con trai. "Là do cha không tốt, Mẹ rất thương con, con không được làm cho mẹ buồn biết chưa?" "Cha cũng thương Mark mà, cả cha và mẹ đều thương Mark, tại sao cha và mẹ lại không sống với nhau?" "Mẹ có lý do riêng của mẹ, chúng ta không thể trách mẹ được." "Có phải cha rất thương mẹ không, mẹ đã làm tay cha bị thương, mà cha vẫn không giận mẹ. Tay cha có đau không?" Sinbad mỉm cười, ấm áp trước sự quan tâm của thằng bé, làm sao anh có thể giận Maeve được, cô đã cho anh một đứa con đáng yêu đến thế này, cô đã mặc kệ những khó khăn vất vả để sinh và nuôi dạy con trai anh. Mặc dù trước mắt cô không chấp nhận anh, không cho anh được sống cùng mẹ con cô nhưng những tình cảm mà con trai dành cho anh, làm anh thấy hạnh phúc vô cùng, Trước đây khi chưa biết có sự hiện diện của Mark trên đời anh, anh không hiểu được cảm giác được làm cha hạnh phúc như thế nào. Nhưng tại sao cả Mark cũng biết anh đối với Maeve như thế nào mà Maeve lại không hiểu, cô không tin trong lòng anh chỉ có mỗi mình cô. "Cha hết đau rồi con trai, mẹ đã rất nhẹ tay với cha. Muộn rồi, con nên đi ngủ đi." "Đêm nay con muốn ngủ với cha. Con vẫn còn giận mẹ." Sinbad mỉm cười lắc đầu trước con trai, đúng là trẻ con mà. Maeve đứng phía sau lau khẽ giọt nước mắt vừa chảy ra rồi cô quay vào trong tránh để hai cha con phát hiện cô đã nghe trộm họ nói chuyện. Đêm đó Mark ngủ cùng Sinbad, hai cha đùa giỡn với nhau rất nhiều, dù là đã cố gắng thật nhỏ tiếng nhưng ở vách bên cạnh Meave vẫn nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của thằng bé. Cô bắt đầu mơ hồ không biết sự ích kỉ của cô là đúng hay sai, thằng bé thật sự yêu thích cha của nó và nếu vì cô mà thằng bé phải trở về cuộc sống trước đây, thiếu vắng cha nó, thì sẽ ra sao. Từ lúc sinh ra, thằng bé vốn đã rất đáng thương, cô có thể vì suy nghĩ riêng của mình mà ảnh hưởng đến con trai cô hay sao. Nhưng mỗi ngày đối mặt với anh, với tình yêu của anh không thuộc về cô, với những tổn thương của quá khứ.. Maeve chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, cô đâu biết rằng ở vách bên kia có một người vẫn luôn trằn trọc nghĩ về cô, lặng lẽ nằm nhìn con trai cô đang say giấc ngủ. Trước sáng hôm nay, anh đã nghĩ rằng cô đã tư từ chấp nhận anh, từ từ mở lòng với anh. Vì con trai của cô và anh, đúng vậy, cô sẽ không nỡ chia chắt tình cảm cha con anh. Và trên tất cả, anh biết rằng trong lòng cô vẫn luôn có anh. Một điều mà trước đây cô chưa từng thừa nhận. Và dù là Mark, con trai của họ, cô luôn nói rằng thằng bé là một sự cố, nhưng cả anh và cô đều hiểu rất rõ, đêm đó dù là trong men say nhưng họ đã đến với nhau bằng tình cảm và những đam mê thật sự. Những gì họ đã trải qua đêm hôm đó cả đời anh cũng không thể quên, những cảm xúc và kí ức đó sau này khi cô rời xa anh trở thành nỗi ám ảnh của anh trong mỗi đêm cùng những người phụ nữ khác. Anh cố kiếm tìm ở họ cảm giác đó, nhưng không, không một ai trong số họ cho anh cảm xúc như khi bên cạnh cô. Có lẽ, đêm hôm đó họ đã thật sự sống và trải nghiệm tình yêu dành cho nhau một cách trọn vẹn nhất, và cái tình yêu họ dành cho nhau không một ai có thể thay thế được. Anh biết bản thân anh yêu cô, yêu cô hơn bất cứ ai trên đời này, và chắc chắn rằng cô cũng vậy. Họ đã cùng có với nhau một đứa con trai, và đương nhiên rằng với những điều như vậy họ nên ở bên nhau, sống cùng nhau như một gia đình. Nhưng mỗi ngày cô lại càng cương quyết hơn, đẩy anh ra xa hơn. Sinbad thở dài, bằng mọi cách anh cũng sẽ không rời xa mẹ con cô, không chỉ đơn giản là trách nhiệm, mà còn vì tình yêu, tình thân. Buổi sáng không mấy ngon miệng khi Sinbad nhìn thấy gương mặt sắc lạnh của Maeve, dường như chẳng có chút tiến triển nào sau sự việc ngày hôm qua. Cả bữa ăn cô không thèm nhìn lấy anh một lần, và cho dù mọi người có cố gắng kéo cô vào những lời châm chọc anh thì cô vẫn không phản ứng như thể trước mắt cô anh là một kẻ tàn hình. Tất cả nỗ lực của mọi người xem như vô hiệu, nhưng khi một giọng nói cất lên, không chỉ có tác dụng mà còn là tác dụng ngược nữa. "Cha ơi, Lea là ai vậy cha?" Sinbad trợn mắt nhìn con trai, không thể như vậy được, anh cứ luôn nghĩ thằng bé sẽ là thần hộ mệnh của anh, nhưng lúc này, dường như nó đang làm cho cha nó tiến gần hơn với án tử. Ngay khi nghe thằng bé hỏi, Maeve đang ăn thì có chút khựng lại. "Mark, sao con lại hỏi cha con như vậy?" Doubar nhìn em trai mình rồi quay sang cháu trai. "Lúc con ngủ dậy, cha vẫn còn ngủ, và con nghe cha gọi người đó, người có tên là Lea." Maeve buông đũa, gương mặt cô vẫn không cảm xúc nhưng hành động của cô cho thấy, cái tên này đang có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với cô. Sau khi Maeve đi ra phía sau, mọi người trừ Doubar đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Sinbad, có lẽ bọn họ cũng đang chờ một đáp án nào đó từ phía anh cho một cái tên rất là lạ đối với họ. "Đừng nhìn tôi như vậy. Lúc này tôi sẽ chẳng thể cho mọi người một đáp án nào đâu." Sinbad cũng buông đũa bỏ đi. Anh đi thẳng ra phía biển, trong lòng anh nỗi đau đang trỗi dậy, kí ức đang ùa về. Đúng, cũng ngày này rất nhiều năm về trước, cái tên Lea trở thành nỗi đau của anh mãi đến tận bây giờ. Anh không nghĩ đó là một điều gì không tốt khi anh luôn nhớ tới cô, mối tình đầu của anh. Cho dù là đau thì anh cũng không muốn quên đi cô, anh muốn bản thân mãi nhớ về cô và những kỷ niệm của họ. Và phải chăng cô cũng không muốn anh quên mất cô nên cứ đều đặn như vậy, năm nào gần tới ngày này anh cũng mơ thấy cô, mơ thấy những kỉ niệm của anh và cô, và cả sự ra đi của cô nữa. Anh không thấy có gì không tốt khi anh nghĩ về cô, cho đến hôm nay, việc đó trở thành một điều gây phiền phức cho anh. Maeve không biết về cô, cũng như không biết về những chuyện của anh và cô, Maeve chỉ biết rằng đó là một cái tên thật sự quan trọng và có sức ảnh hưởng lớn đến mối quan hệ giữa họ. Sinbad thở dài, và cảm nhận được có một bàn tay đặt lên vai anh, một bàn tay phụ nữ vô cùng quen thuộc đối với anh. Cô ấy mỉm cười và ngồi xuống cạnh bên anh. "Em đã nghe Doubar nói tất cả.." Cô nhìn anh. "Về cô ấy, mối tình đầu của anh." "Anh không nghĩ rằng có gì sai khi anh nghĩ về cô ấy, và luôn nhớ đến cô ấy." "Anh đúng. Nhưng anh biết không Sinbad, mọi người trừ Doubar không biết câu chuyện của anh, và dường như mọi người đều như em, có cùng một suy nghĩ. Sinbad, hẳn là anh biết rất rõ thời gian qua anh dưới con mắt của mọi người đã trở thành một vị thuyền trưởng phong lưu và đa tình như thế nào." Sinbad nhíu mày: "Em muốn nói điều gì?" "Có những chuyện phải do anh tự nói ra, anh không thể để cho người khác tự hiểu được, Sinbad ạ. Nhất là với một người mà lòng tin và tình cảm của họ đã bị tổn thương. Tỏ rõ lòng mình một cách chân thành, sẽ không ai nỡ từ chối nghe anh nói cả, Sinbad." Sinbad lặng im suy nghĩ hồi lâu rồi anh quay sang mỉm cười với người phụ nữ: "Anh hiểu rồi, anh biết anh cần phải làm gì rồi. Cảm ơn em, Bryn." Sinbad chạy nhanh về nhà, anh không phải là một người giỏi bày tỏ, anh cũng không phải là một người có miệng lưỡi ngọt ngào nhưng mà anh biết hôm nay để giữ lấy những gì của hiện tại, để giữ lấy những điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh nên làm, anh cần làm, và anh phải làm, một điều gì đó, để người ta hiểu anh. Sinbad chạy thẳng vào nhà mặc kệ cái nhìn tò mò của những người khác và cả tiếng gọi í ới của con trai cưng. Anh nắm lấy tay Maeve: "Maeve, anh có chuyện muốn nói với em, ra đây với anh một chút." "Em không có gì để nói với anh cả, Sinbad." Sinbad quay lại nhìn vào mắt Maeve một cách nghiêm túc và cương quyết: "Em không cần nói, chỉ cần nghe anh nói thôi, một lần. Và chắc chắn phép thuật của em sẽ không thể khiến anh buông tay em ra đâu." Anh nắm lấy tay cô và kéo cô đi theo, giọng nói và anh mắt của anh cho Maeve thấy điều anh sắp nói ra đây chắc chắn là rất quan trọng, cô thôi cứng đầu và đi theo anh, ừ thì cô nên đi theo anh để biết điều anh sắp nói là gì, dù có là gì đi nữa thì cô cũng phải nên đối mặt với nó. Sinbad dừng chân ở một mỏm đá trên bãi biển, Maeve vùng tay mình ra khỏi tay anh anh, cái nắm tay quá chặt của anh làm cô đau. "Anh buông tay em ra được rồi đó." "Anh xin lỗi, anh làm đau em phải không?" Sinbad nhìn thấy cổ tay cô đỏ ửng lên, anh khẽ nắm lấy tay cô, xoa xoa nhẹ, rồi môi anh khẽ hôn lên tay cô. Hành động này của Sinbad làm Maeve thấy lạ nhưng trong thoáng chốc đó làm cho trái tim cô thổn thức. Nhưng nhanh chóng cô trở về với hiện tại và rút vội bàn tay về. Sinbad mỉm cười, rồi anh nhìn xa xăm ra biển, giọng anh đều đều nhỏ nhỏ nhưng đủ để Maeve cảm nhận được anh đang rất chân thành chia sẻ với cô. "Cô ấy là mối tình đầu của anh." Maeve nghe tim mình thắt lại, một chút nhói nhói trong lòng. "Khi ấy anh chỉ mới tám tuổi." Sinbad cười buồn. "Thật nực cười phải không? Một đứa trẻ mới tám tuổi mà cũng gọi là tình đầu. Nhưng đúng vậy đấy Maeve, anh và cô ấy đã ở bên nhau với những kỉ niệm ngây thơ trong sáng như vậy, bọn anh đã cùng nhau nói về hôn lễ của anh và cô ấy cùng một lời hứa sẽ mãi mãi ở bên nhau." Trong vài giây Maeve thấy tim mình như ngừng đập. "Nhưng đến một ngày, cô ấy bị những kẻ xấu hại và té xuống biển. Lúc đó anh không thể cứu được cô ấy. Anh chỉ biết đứng nhìn, bất lực đứng nhìn cô ây bị sóng biển nhấn chìm trước mắt anh. Và cuộc đời trở thành một thủy thủ, một người chủ của bảy biển bắt đầu từ đó." Maeve không còn nỗi đau của bản thân nữa, mà thay vào đó là nỗi đau cùng với anh. Khi nói đến đó, trong mắt Sinbad hiện lên một nỗi đau chất chứa từ rất lâu. Cũng không biết từ bao giờ tay Maeve đang đặt lên tay Sinbad, siết nhẹ.. Sinbad đặt bàn tay còn lại của mình lên tay cô như thể rằng anh muốn nói với cô, anh không sao, anh đã quen với nỗi đau đó. "Hôm nay, của rất nhiều năm trước, là ngày anh chứng kiến biển cả cướp mất cô ấy từ anh." Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt anh thôi không còn đau đớn nhưng lại muốn nói điều gì đó rất chân thành. "Anh đã rất đau đớn nhiều năm sau đó, Maeve à. Cho đến khi anh gặp em.. nỗi đau của anh dần dần được cất giấu vào một góc nhỏ nào đó, nhường chỗ cho một thứ tình cảm khác, mà anh không dám thừa nhận." Ánh mắt anh xoáy vào mắt cô, Maeve khẽ rút bàn tay mình lại và tránh anh mắt của anh, cô vờ nhìn đi chỗ khác nhưng làm sao cô có thể trốn tránh được trái tim mình, trái tim cô vẫn đang nghe anh nói, chờ đợi từng nhịp thở của anh. "Maeve, anh đã không dám thừa nhận, không dám đối diện với tình cảm của bản thân cho đến khi.." Sinbad ngừng lại một lúc, cảm thấy như một nỗi đau khác đang ùa về, trong vai giây anh thấy tim mình bị bóp nghẹn. "Cơn bão năm ấy đột ngột mang em đi, để lại trong anh một khoảng trống, và dù anh có cô gắng lắp đầy sự trống trải đó cũng không thể nào làm được. Anh không dùng nỗi đau đó để biện minh cho sự thay đổi của anh, biện minh cho những cuộc tình chóng vánh ở mỗi cảng anh đi qua. Nhưng có một điều anh không thể phủ nhận, Maeve à, Anh đã cố tìm ở những cuộc tình đó cảm giác mà em đã cho anh.. Nhưng không ai khác ngoài em có thể cho anh những cảm giác đó." Maeve nghe tim mình đập nhanh hơn, Maeve cảm nhận một cái gì đó rất thật, rất chân thành từ người đàn ông ngồi bên cạnh cô. Gương mặt anh, ánh mắt anh, hằn lên những đau xót và cô đơn. Cô cảm nhận được bàn tay anh đang lần tìm tay cô, siết nhẹ lấy tay cô. Cô không dám nhìn anh, cô sợ chạm vào ánh mắt ấy, nhưng cô biết, anh đang nhìn cô, chậm rãi từng chữ một. "Anh đã rất nhớ em, Maeve. Và nếu có một cơ hội nào đó, anh muốn nói với em rằng, anh yêu em!" Maeve quay sang nhìn anh, ánh mắt cô lóng lánh nước, cuối cùng thì anh cũng nói với cô điều đó, điều cô luôn chờ đợi và ao ước được nghe từ anh đã nhiều năm qua. "Anh muốn được ở bên mẹ con em, chăm sóc cho mẹ con em, không phải chỉ vì con trai chúng ta. Trên tất cả, anh muốn được ở bên cạnh người con gái duy nhất có thể giữ cho anh không sa chân vào bóng tối, Maeve à, là em, không ai khác, chính là em." Nước mắt Maeve tuôn ra, không phải vì đau đớn như những lần chứng kiến anh bên người phụ nữ khác, mà là nước mắt của hạnh phúc, của tình yêu. Anh khẽ choàng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng, ôm lấy cô, hôn lên tóc cô, cảm nhận trái tim cô đang ở thật gần trái tim anh, cảm nhận hơi thở của cô hòa vào hơi thở anh. * * * "Con trai, con phải tập trung vào, trong lúc làm phép thuật con không được phép lơ là đâu." Mark từ từ nâng quả cầu lửa lên, từ từ, từ từ bỗng nó vuột mất khỏi tay cậu bé và mất dấu cho đến khi cậu bé nghe tiếng càu nhàu quen thuộc của một người đàn ông. "Con trai, con định đốt cháy ta sao? Maeve, em phải làm gì với phép thuật của con trai mình đi chứ hoặc là phải cảnh báo cho anh tránh thật xa những lúc hai mẹ con làm phép thuật." "Không đáng sợ đến vậy chứ Sinbad?" Maeve nhìn anh mỉm cười. "Em còn nhớ lần đầu tiên trên tàu Normad, một chút nữa thôi là em đốt cháy cột buồm của anh." Sinbad nói như thể đang chứng minh cho những lo lắng của anh là chính xác, nhưng Maeve và con trai anh dường như chẳng để tâm, hai mẹ con cứ đứng cười anh rồi tiếp tục với những bài học phép thuật. Sinbad nhảy sang ngôi nhà bên cạnh, càu nhàu cùng với một người đàn ông tóc đỏ. "Tôi nghĩ cậu nên cho tôi ta túc ở nhà cậu để bảo toàn tính mạng, Dermott ạ." "Sao vậy, Sinbad?" "Trong một ngôi nhà có đến hai phù thủy, tôi nghĩ tôi sẽ không thể sống thọ." Sinbad thở dài. "Anh nghĩ tôi khá hơn anh sao Sinbad, một phù thủy mẹ, và sắp tới là một phù thủy con chuẩn bị ra đời. Có lẽ tôi và anh nên liên lạc với đoàn tàu Normad, bảo họ ghé qua rước chúng ta lên tàu, tiếp tục những cuộc hành trình, an toàn hơn là ở đây đấy." Sinbad gật gật tán thành ý kiến của Dermott, cạnh đó hai người phụ nữ đứng cùng nhau nhìn hai người đàn ông của họ mà bật cười. Cuộc sống của họ từng ngày trôi qua bình yên và ấm áp như những buổi hoàng hôn của biển.. The End!