Bách Hợp Tình Yêu Màu Tím - Hương Cỏ Khô

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hương cỏ khô, 27 Tháng hai 2024.

  1. Hương cỏ khô

    Bài viết:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đánh tiếng với ba cô gái vẫn còn đang bận bày mưu tính kế, cô đi ra công viên. Công viên buổi tối nhộn nhịp hơn, góc này mấy bà tập dưỡng sinh, chỗ kia các bạn trẻ thì tập nhảy, hát hò, trẻ em nô đùa. Cô bỗng phát hiện ra cô bạn nhỏ tay đang bế mèo con. Cô bé ngồi yên lặng bên chiếc bàn đá, bên cạnh vẫn là chiếc balo chú thỏ màu hồng xinh xắn. Tò mò cô bé đang làm gì, hóa ra cô bé đang ngồi xếp hình. Những mảnh ghép nhỏ bé đang nằm la liệt trên bàn. Gõ nhẹ tay xuống bàn để thu hút cô bé, cô bé ngẩng đầu nên ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện. Cô bé vui mừng chỉ chỉ những mảnh ghép còn chưa được xếp thành hình như muốn xin giúp đỡ. Cô cũng nhanh chóng ngồi xuống và hòa mình vào những mảnh ghép đó. Bức hình mới thành hình một góc thì có tiếng nói đằng sau lưng làm cô giật bắn cả mình.

    - Mẹ, mẹ về rồi!

    Cô bé chạy nhanh ra ôm lấy mẹ. Cô ngơ ngác, quay lưng lại hỏi:

    - Cháu biết nói à?

    Xấu hổ vì câu nói chưa qua suy nghĩ của mình, cô lóng ngóng đứng nhìn hai mẹ con người ta đang nhìn cô như người ngoài hành tinh.

    - Chào cô, chúng ta lại gặp nhau. – Cô ta bế con gái lên và bước đến chỗ cô.

    Nhìn cô ta với vẻ khó hiểu, cô nhăn mày suy nghĩ. Có vẻ như thấy thương tình với vẻ mặt giống như cố gắng nhớ lại bài cũ của cậu học sinh không thuộc bài, cô ta gợi ý giúp cô:

    - Hôm qua cô vừa tặng tôi một ly nước gừng pha mật ong.

    Nghe đến đây thì cô đã biết cô ta là ai. Không còn trang phục công sở cứng nhắc nữa, cô ta mặc bộ đồ ở nhà trông thoải mái hơn và ừm, hiền dịu hơn.

    - Chào cô, tôi xin lỗi vì đã lỡ lời, tại vì từ lúc gặp nhau đến giờ tôi không thấy cô bé nói câu nào nên tôi cứ nghĩ.. - Cô ngại ngùng nói với cô ta.

    - Tôi biết, dạo gần đây tôi bận quá không quan tâm được con bé, mẹ tôi cũng nói không hiểu tại sao dạo này nó ít nói và hay ngồi chơi một mình. Chúng tôi đang định đưa con bé đi khám bác sĩ.

    Cô ta lo lắng nhìn về phía con gái đã quay về chiếc bàn và đang cặm cụi tìm mảnh ghép.

    - Tôi thấy chúng ta nên trò chuyện với cô bé trước đã, nếu không tìm ra nguyên nhân thì có thể nhờ bác sĩ. Để tôi thử xem.

    Gật đầu đồng ý với cô cả hai tiến về chiếc bàn. Sau khi ngồi yên vị, cô lại nhanh chóng hòa mình vào trò chơi im lặng với cô bé bỏ mặc vẻ mặt sốt ruột của cô ta.

    - Oa, xong rồi, bức tranh thật là đẹp. – Cô bé hô lên sung sướng.

    - Cẩn thận, đừng để rớt ra. - Cô nhanh chóng giữ chặt những mảnh ghép đề phòng nó bị bung ra.

    - Thanh Thảo thật là giỏi, ghép tranh tốt này, vẽ đẹp này, lại còn khéo tay làm thiệp tặng người thân yêu nè. Còn việc gì nữa nè?

    - Con còn biết hát với biết múa nữa. –Cô bé nhanh chóng khoe sở trường của mình.

    - Thế sao mấy lần gặp cô con không nói chuyện với cô, con không thích cô à?

    Bày ra khuôn mặt buồn khổ cho con bé thấy, hai đôi tai người lớn cùng đợi chờ câu trả lời của cô bé.

    - Tại vì.. bạn Hoàng Hiếu nói răng rụng mất rồi thì khi cười sẽ không xinh, con không muốn rụng răng như bạn Linh Đan đâu.

    Câu trả lời của cô bé làm hai người lớn dở khóc dở cười. Hóa ra đây là nguyên nhân khiến cô bé ngại nói chuyện. Chiếc răng cửa đã không còn thấy ở vị trí mà nó nên đứng, nó nhường lại vị trí chờ cho chiếc răng vĩnh viễn mọc nên. Cô vừa giải thích cho cô bé hiểu tại sao chiếc răng lại mất đi vừa hướng dẫn cô bé cách chăm sóc răng miệng để có một hàm răng đẹp. Cô kể câu chuyện cổ tích "chuyến phiêu lưu của những chiếc răng sữa" cho cô bé. Cô bé nghe chăm chú, mắt tròn to long lanh, thỉnh thoảng còn ồ lên kinh ngạc. Khúc mắc của cô bé được giải quyết, trông cô bé cười thoải mái hơn hẳn. Tìm lại được tự tin, cô bé nói nhiều hơn, kể chuyện về các bạn trong lớp, về cô giáo ở trường. Cô khi thì cổ vũ, khi thì lẵng nghe khi thì tỏ ra tò mò trước những câu chuyện của cô bé. Hai người một lớn một nhỏ nói chuyện vô tình bỏ qua người bên cạnh. Khi ngẩng đầu lên cô mới nhớ ra còn có người đang nghe câu chuyện mà cô kể từ nãy giờ.

    Thiếu chữ, bổ sung đạt tối thiểu 950 từ/chương
     
    LieuDuongChú hề mũi xanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2024
  2. Hương cỏ khô

    Bài viết:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Câu chuyện "chuyến phiêu lưu của những chiếc răng sữa" cô kể ở đâu, tôi còn chưa nghe bao giờ?

    Cô ta vừa nói vừa cười khi cô bé đã hòa mình vào đám trẻ con đang nô đùa. Mỉm cười ngại ngùng vì câu chuyện mình tự bịa ra, cô cố gắng trấn tĩnh trả lời:

    - Câu chuyện đó đọc lâu quá rồi, tôi không nhớ nữa.

    Cô ta nhìn thẳng vào cô mỉm cười như muốn nói "tôi biết ngay mà". Cô thì chỉ biết đưa mắt sang chỗ khác. Đó là thói quen của cô khi bối rối.

    - Chúng ta gặp nhau nhiều lần rồi nhưng tôi vẫn chưa biết tên của cô, không ngờ chúng ta có duyên đến vậy.

    Cô ta bỗng nhiên chuyển chủ đề làm cô nhẹ nhõm hơn. Có thể là do tâm trạng đang vui nên cô sẵn sàng trả lời cô ta:

    - Tôi tên là Hương, Hoài Hương. Còn cô?

    Câu hỏi bật thốt của cô làm cho cả cô và cô ta cùng mỉm cười. Khách hàng thân quen, vừa cầm căn cước công dân của người ta mà bây giờ vẫn còn hỏi tên, không buồn cười mới là lạ. Cô ta cũng không keo kiệt gì mà trả lời cô:

    - Tôi tên là Nguyễn Thanh Thủy, 29 tuổi, là mẹ của con bé Nguyễn Thanh Thảo.

    Nghe người ta giới thiệu chi tiết thế cô cũng ngại ngùng nói tiếp:

    - À, tôi cũng 29 tuổi.

    - Rất cảm ơn cô về tất cả mọi chuyện, suốt thời gian qua phải tăng ca ở công ty nên tôi cũng không thời gian nói chuyện với con bé, cứ nghĩ là con bé bị bệnh nên mai tôi định xin nghỉ để đưa con bé đi khám. May quá nhờ có cô mà tôi mới biết được khúc mắc trong lòng con bé. Cảm ơn cô!

    - Tôi có làm được gì đâu, chơi với con bé tôi cũng rất vui. Nhưng mà tôi thấy cô nên dành thời gian cho con bé nhiều hơn và quan tâm đến sức khỏe của mình nữa. Cơ thể của mình còn không chăm sóc tốt được thì làm sao đủ sức chăm sóc đứa trẻ.

    Nhìn cô ta im lặng, cô mới bất giác cảm thấy câu nói của cô có lẽ hơi nặng nề.

    - Tôi xin lỗi, tôi chỉ.. - Cô nhanh chóng giải thích.

    - Không, cô nói đúng. Tôi đã dành quá nhiều thời gian cho công việc mà bỏ qua nhiều thứ. Từ nay tôi sẽ chú ý hơn. Mà tôi với cô bằng tuổi mà, gọi bằng tên cho thân thiết. Công việc của Hương chắc vất vả lắm nhỉ? – Cô ta nhìn cô ái ngại.

    - À, không vất vả. Công việc của tôi đòi hỏi sự tỉ mỉ và chu đáo thui.

    - Không vất vả nhưng áp lực lắm đúng không? Bà chủ của cô khó tính thế mà, xin số của nhân viên mà không cho, thế thì lấy đâu ra khách.

    Cô bỗng nhiên hiểu ra công việc mà cô ta nói là công việc ở của hàng hoa chứ không phải việc ở viện nghiên cứu. Và có vẻ cô ta không có ấn tượng tốt về Huyền. Nhắc đến Huyền, cô bỗng nhớ lại lúc Huyền kể về thái độ của cô ta khi bước vào quán, hai con người này nhận xét về nhau giống nhau ghê.

    - Thật ra bà chủ của tôi rất tốt, cô ấy chỉ không muốn chúng tôi gặp rắc rối thôi.

    - Thế à. Hương có định học thêm hay chuyển nghề làm việc khác không? Thủy biết vài chỗ đang tuyển người, nếu Hương thích Thủy có thể giới thiệu.

    - Hiện giờ Hương vẫn chưa có ý định chuyển nghề, Hương thích công việc của mình, tuy hơi vất vả nhưng Hương cảm thấy thoải mái.

    - Chúng ta còn trẻ nên cố gắng làm tốt nhất có thể đến khi về già thì mới không thấy hối tiếc.

    - Nếu cứ để công việc cuốn ta đi thì ta sẽ mất đi nhiều thứ.

    Sau câu nói của cô là sự im lặng bao trùm.

    - Có lẽ Thủy cũng phải học cách cân bằng cuộc sống. Vậy bây giờ Hương có thể cho Thủy xin số điện thoại được không?

    Cô gật đầu và trao đổi số điện thoại với Thủy.

    - Hằng ngày con bé nhà Thủy đi lớp. Con bé ít nói quá, sợ bé bị trầm cảm nên buổi tối bà ngoại con bé thường cho con bé xuống đây chơi, hôm nay Thủy về sớm nên mới xuống đây tìm con bé.

    - Ừ, con bé trầm tĩnh quá nên mới có sự hiểu lầm này.

    - Muộn rồi, tôi phải đưa con bé về, nhà tôi ở gần đây chắc cô nhìn căn cước công dân của tôi cũng biết. Cuối tuần Hương phải cho Thủy "cảm tạ" đàng hoàng nhé. Không được từ chối đâu! Từ chối nữa là Thủy cứ bám lấy Hương để trả ơn đấy.

    Nói xong Thủy còn nháy mắt với cô. Nói đến nước này thì cô không thể từ chối được rồi. Thôi vậy, đi thì đi. Cô gật đầu đồng ý trước ánh nhìn chăm chú của Thủy.

    Nhận được câu trả lời của cô Thủy mới quay sang gọi con gái về. Đợi con bé chạy lại Thủy nhanh chóng giới thiệu cô cho cô bé. Cô còn ấn định với cô bé cuộc hẹn vào tối hôm sau.

    Thiếu chữ.
     
    LieuDuongChú hề mũi xanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2024
  3. Hương cỏ khô

    Bài viết:
    0
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày mới bắt đầu, bước vào phòng làm việc cô thấy nó là lạ. Trên bàn không còn đống giấy tờ nữa mà mỗi bàn có một giỏ hoa. Cô bé thực tập mới thì vừa nói chuyện vừa pha trà cho các chú. Không biết cô bé pha trà gì mà mùi thơm của trà thoang thoảng khắp căn phòng.

    - Chị! Chị đến rồi ạ. Em mời chị uống trà. – Cô bé nhanh nhảu kéo ghế và rót cho cô một chén trà.

    - Trà ngon! – Anh kĩ sư cùng phòng sau khi thử đã phán một câu xanh rờn.

    Các chú khác cũng tấm tắc khen. Riêng cô thì cô không thích uống trà nhưng khứu giác của cô rất nhạy bén có thể biết được mùi hương này khác hẳn mùi trà mọi khi các chú thường pha. Nhìn cô bé cười tươi hết mức khi được các chú khen, cô cũng thấy vui. Có vẻ lời đề nghị của cô cũng có ích đấy chứ. Cô bé đến khiến phòng làm việc của cô sôi động hẳn. Buổi sáng trong phòng thí nghiệm, cô đang chăm chú quan sát các mẫu mô thành phẩm đang đặt trên giá, vừa viết các số liệu vào báo cáo thì tiếng những bước chân nặng nề cùng với tiếng đóng cửa làm cô giật cả mình. Khi ngẩng lên nhìn thì vị trí anh kĩ sư đã không còn ai. Đưa mắt sang cô bé thực tập thì cô bé với vẻ mặt ngây thơ như muốn nói "em cũng không biết". Chắc anh chàng có ai gọi nên mới đi nhanh như vậy. Tiếp tục công việc của mình, cô tỉ mỉ ghi chép các số liệu và hoàn tất báo cáo.

    - Chị, chị ơi, chị xem em làm đã được chưa ạ? – Cô bé rụt rè đưa sản phẩm của mình ra trước mặt cô.

    Nhìn những mẫu mô đáng thương trên tay cô bé, cô nhíu mày không hiểu cô bé đã học những gì ở trường mà một công việc đơn giản như vậy mà cũng làm ra thành phẩm tàn tạ thế này.

    - Em đang làm cái gì vậy? Ở trường em không thực hành à. Em mang về làm lại cho chị.

    Cô bé rối rít xin lỗi, lầm lũi mang sản phẩm về làm lại. Bây giờ cô đã thấu hiểu cảm giác khi mang một người nhiệt tình thì có thừa nhưng tài năng thì.. cần cân nhắc là như thế nào. Đáng lẽ cô bé chưa phải làm công việc này nhưng sáng nay một chú thì đi họp, chú khác thì kêu đau bụng, anh kĩ sư thì thỉnh thoảng mất tích không lí do. Cô bé với sự tự tin và lòng nhiệt tình nhận ngay phần công việc này. Để đảm bảo tiến độ cô đành phải bằng lòng cho cô bé làm thử nhưng sản phẩm mà cô nhìn thấy thì chẳng được như cô mong muốn. Thui vậy, hôm nay lại phải tăng ca rồi. Nhìn cô bé lóng ngóng làm mà cô thấy xót cho các mẫu mô. Không đành lòng nhìn tiếp, cô kêu cô bé dừng lại và hướng dẫn cô bé từng bước một, nhấn mạnh những chỗ cần lưu ý rồi để cô bé thực hành. Phải mất vài lần cô bé mới quen dần và làm thuần thục hơn.

    - Được rồi đấy, em cứ từ từ làm nhé.

    Cô gật đầu khi nhìn thấy mẫu mà con bé làm ra. Vùi mình vào công việc cho đến các chị gọi đi ăn trưa cô, nhìn sang cô bé vẫn còn ở trong phòng. Cô bắt gặp ánh mắt né tránh của cô bé, chắc biết đến giờ nghỉ trưa nhưng không dám gọi cô.

    - Đến giờ nghỉ trưa sao không bảo chị, nghỉ thui em, chiều làm tiếp.

    Cô bé ngại ngùng gật đầu và lẽo đẽo đi theo cô. Đến căng tin thì hầu như mọi người đã ăn gần hết, không còn gì để lựa chọn nhiều, cô và cô bé nhanh chóng giải quyết bữa trưa để về nghỉ ngơi. Các chú người đi họp người xin nghỉ, văn phòng còn hai đứa con gái nên thoải mái hơn. Ngồi dựa lưng vào ghế tiêu thực, cô nhìn giỏ hoa trước bàn. Với phong cách tự do, "thích đứng đâu thì đứng" của những bông hoa làm cô không chịu nổi. Cô với lấy giỏ hoa trước mặt và cắm lại chúng. Hoàn thành xong công việc, cô đang ngồi thưởng thức lại thành quả thì một mùi cà phê thơm lừng bay vào mũi cô. Cô bé bước vào phòng với hai cốc cà phê trên tay đi thẳng đến chỗ cô.

    - Chị ơi, em mời chị uống cà phê, cà phê thơm lắm.

    Cô không phải tín đồ của cà phê nhưng ngửi mùi cà phê cô cũng biết nó không phải cà phê bình thường hay bán ở các tiệm ven đường, chắc hẳn cô bé đã mang từ nhà đến.

    - Cảm ơn em, chị không uống cà phê.

    Cô uống cà phê thường bị đau đầu nên thông thường khi có công việc thì cô không sử dụng các chất kích thích đó. Nói xong cô dựa lưng vào ghế tìm tư thế thoải mái nhất để chợp mắt. Gần hết giờ nghỉ trưa, cô tỉnh dậy, vươn người cho đỡ mỏi. Tiếng động làm cô bé giật mình quay lại nhìn cô. Trước mặt cô bé là mấy giỏ hoa trên các bàn, trong đó có cả giỏ hoa trên bàn cô.

    - Em nhìn gì vậy? – Cô tò mò hỏi cô bé.

    - Em cứ cảm giác giỏ hoa này khác với giỏ hoa sáng nay. – Cô bé trả lời cô mà mắt vẫn nhìn theo giỏ hoa.

    Nhìn theo ánh mắt cô bé, hóa ra là giỏ hoa cô vừa cắm lại. Hóa ra cô bé cũng nhận ra.

    - Em thấy khác cái gì? Vẫn giỏ hoa đấy, những bông hoa đó, có thêm bớt bông nào đâu. – Cô vừa cười vừa hỏi ngược lại cô bé

    - Em.. không biết nhưng nó khác sáng nay. - Cô bé nhăn mặt cố gắng để tìm điểm khác biệt.

    Nhìn con bé tội nghiệp đang nghiên cứu những bông hoa, lương tâm cô trỗi dậy "nhận tội" với cô bé:

    - Vừa nãy chị làm đổ giỏ hoa làm hoa bị bung ra, chị cắm đại vào mà em cũng nhận ra.

    - Chị cắm đại vào ạ, sao đẹp thế! – Cô bé với vẻ mặt không tin nhìn cô.

    - Cắm đại thui. Thui đến giờ làm rồi, không nhanh là chị em mình phải tăng ca đến đêm đấy.

    Nói xong cô đứng dậy nhanh chóng đến phòng thí nghiệm, cô bé lật đật chạy theo sau. Buổi chiều cô cố gắng làm nhanh nhất có thể, cô vẫn chưa quên cuộc hẹn với cô bạn nhỏ, lần đầu tiên hẹn không thể thất hứa được. Công việc làm xong vừa đúng lúc kim đồng hồ chỉ đến số bảy. Nhanh chóng thu dọn và giục cô bé tan ca, cô ra nhà xe lấy xe.

    - Chị ơi cũng muộn rồi hay chị em mình đi ăn ạ? - Cô bé để tay lên đầu xe của cô, hình ảnh này giống y hệt hôm qua.

    - Hôm nay chị bận rồi, để lần sau nhé.

    Nói xong cô lách xe vụt đi về phía cuộc hẹn với người bạn nhỏ.
     
    chiqudoll, LieuDuongChú hề mũi xanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2024
  4. Hương cỏ khô

    Bài viết:
    0
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giải quyết nhanh bữa tối, khi bước đến công viên thì đã thấy Thảo đang ngồi tẩy xóa trên giấy màu. Tò mò không biết hôm nay con bé được giao bài tập gì, cô từ từ lại gần. Đứng đằng sau con bé một lúc cô cũng không hiểu Thảo muốn làm gì.

    - Cô bạn nhỏ, con muốn làm gì vậy?

    - A, gì Hương, gì đến rồi! Con đợi gì mãi.

    - Sao có một mình con ngồi ở đây? Mẹ con chưa về à?

    - Dạ không ạ, con khát nước nên mẹ con đi mua nước cho con. Hôm nay mẹ con về sớm ạ. - Thảo hớn hở trả lời cô.

    Có vẻ như cuộc nói chuyện tối qua cũng có tác dụng rùi, có mẹ ở bên luôn là điều hạnh phúc nhất đối với những đứa trẻ. Thảo nhanh nhẹn ngồi dịch sang để cho cô ngồi vào vị trí con bé đang ngồi.

    - Hôm nay con được cô khen hát hay, múa đẹp nên cô tặng cho con công chúa Elsa này.

    Vừa nói con bé vừa giơ con búp bê trên tay cho cô xem. Nhìn Thảo đang nở nụ cười rạng rỡ, cô cũng thấy vui lây.

    - Nhưng mà cô giáo nói công chúa Elsa chỉ có một bộ váy, công chúa cần nhiều bộ váy thật đẹp để tham gia vào lễ hội cơ. Từ tối đến giờ con vẽ mãi mà không được.

    Con bé buồn bã kể cho cô, tay vẫn không ngừng dùng tẩy xóa bỏ những nét vẽ nghệch ngoạc trên giấy.

    - Vậy sao con không nhờ mẹ con?

    - Mẹ con..

    Cô ngồi im chờ câu trả lời của Thảo, con bé như có điều khó nói rồi từ từ đưa một bức vẽ cho cô. Nhìn bức vẽ đơn giản trên bàn, chưa màu sắc, không phụ kiện thảo nào không thể lọt vào mắt con bé.

    - Đây là mẹ con vẽ?

    Con bé gật đầu trước ánh mắt nghi ngờ của cô. Ừm, vẽ được một tác phẩm mang phong cách hoang dại thế này thì thật là..

    - Con bé có nhiều yêu cầu quá, thế này không được, thế kia cũng không được.

    Tiếng nói của Thủy làm cả hai giật mình. Không biết Thủy đứng đây từ bao giờ nhưng nhìn khuôn mặt không biểu cảm của cô ta thì cô biết cô ta đã nhìn thấy biểu cảm "ghét bỏ" bức tranh của con bé.

    - Sao cô.. à Thủy không lấy hình trên mạng thiếu gì?

    Cô phải thay đổi ngay xưng hô khi gặp ánh mắt không hài lòng của Thủy, ái chà người làm sếp có uy ghê chưa, tại sao hồi trước cô lại không cảm thấy nhỉ.

    - Cô giáo nói thứ sáu này lớp có hoạt động trưng bày những bộ trang phục dạ hội cho búp bê, mẹ và bé phải làm các sản phẩm để trưng bày. Các sản phẩm phải đẹp, độc đáo, không được coppy trên mạng và trên hết là phải "tự làm". Lộng lẫy quá thì Thủy không làm được mà đơn giản quá thì con bé lại chê xấu nên thành ra như vậy đấy.

    Vừa rót nước đưa cho con, Thủy vừa giải đáp thắc mắc cho cô nghe. Nhìn hai mẹ con đang ủ rũ trước mớ hỗn độn trước mặt, cô lại thấy buồn cười, đáng yêu ghê.

    - Để xem gì có thể giúp hai mẹ con thế nào đây. Trước tiên mình phải thiết kế bộ váy đẹp nhưng mà phải để hai mẹ con làm được. Vậy con muốn bộ váy công chúa như thế nào nhỉ? - Cô quay sang hỏi Thủy.

    - Con muốn váy công chúa phải siêu siêu đẹp nè, có đá lấp lánh nè, phải đáng yêu nè..

    Chỉ chờ có vậy, Thảo đưa ra một loạt yêu cầu làm cô cũng phải đau đầu. Sau một hồi sửa chữa vừa đáp ứng được yêu cầu của Thảo cùng với những góp ý của mẹ con bé thì cô cũng hoàn thành được năm bộ váy ưng ý. Vươn vai cho đỡ mỏi, để làm hài lòng hai mẹ con này xem ra còn tốn nơron thần kinh hơn công việc chính thức của cô nhiều. Đang ngồi nhìn Thảo đang hí hửng ngắm tác phẩm của cô thì chặn trước tầm mắt của cô là một cốc nước. Quay người sang, đón nhận cô là nụ cười của Thủy.

    - Hương uống nước đi, nhìn con bé vui chưa kìa, xem ra Hương rất được lòng con bé. Người làm mẹ như Thủy cũng chưa làm được. Có phải Thủy rất thất bại không? - Thủy buồn bã hỏi cô.

    Tiếp nhận cốc nước trên tay Thủy, nhìn Thủy đang xoay chai nước, cô cũng không khách sáo mà uống. Từ tối đến giờ vẽ vẽ sửa sửa cô đã được nghỉ ngơi đâu. Nhìn cốc nước trước mặt cô mới cảm thấy mình khát thế nào. Thở ra một hơi dài sau khi uống nước, cô mới ngẩng lên nhìn Thủy:

    - Xem ra cốc nước này là để trả công cho Hương tối nay đây. Biết thế nên Hương phải thưởng thức hết nhưng mà hình như nó hơi chua chua Thủy nhỉ? - Cô đưa trả chiếc cốc cho Thủy.

    - Lạ nhỉ! Đây là nước lọc mà, sao có vị chua được? Vừa nãy Thảo cũng uống, Thủy có thấy con bé kêu gì đâu.

    Nói xong Thủy vội rót nước từ chai vào cốc, đưa lên mũi ngửi, nhấp một ngụm. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc nghiên cứu chai nước của Thủy, bất giác cô mỉm cười.

    - Thủy thấy nước có vị gì đâu, hay vị giác của Thủy có vấn đề?

    - Nước thì không chua nhưng mùi giấm chua thì vẫn thoang thoảng đâu đây đấy. – Cô vừa cười vừa nhìn vào Thủy.

    Thủy nhanh chóng ngửi xung quanh, cả quần áo cũng không tha.

    - Đâu có mùi gì đâu, sao lại có mùi giấm chua.. - Thủy nhìn cô nghi ngờ.

    Đang cố gắng tìm kiếm nguyên nhân, Thủy nhìn lên thì bắt gặp được nụ cười của cô. Đứng hình vài giây, Thủy như hiểu được ý của cô nói.

    - Á à, Hương dám nói Thủy ghen với Hương à, còn lâu nha!

    Nói xong thì cô được nhận một trận mưa "đòn roi" theo cách đánh vào bông của Thủy. Cô trốn tránh, chạy quanh bàn, cuối cùng khi cô thở hổn hển thì đành phải xin tha. Cả hai đều mệt, đều phải vừa ngồi vừa thở. Ổn định hơi thở, nhặt gọn những thứ bị rơi trong cuộc chiến vừa rồi để lên bàn.

    - Thật ra Thủy không cần ghen đâu. Thủy thấy đấy, Hương phải vất vả như thế nào mới đổi được nụ cười của con bé còn Thủy thì không cần làm gì, mẹ về nhà đã là niềm vui lớn nhất của con bé rồi. Cuộc đời thật bất công mà.

    Cô vừa nói vừa bày ra khuôn mặt buồn bã làm Thủy bật cười. Hai người ngồi nói chuyện, ghi lại những vật liệu, dụng cụ tối mai cần sử dụng để Thủy chuẩn bị. Tối muộn, sắp đến giờ Thảo phải đi ngủ, hai mẹ con chào tạm biệt cô để về.
     
    chiqudoll, LieuDuongChú hề mũi xanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2024
  5. Hương cỏ khô

    Bài viết:
    0
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ra khỏi công viên, nhìn sang cửa hàng hoa của Huyền vẫn còn ánh đèn. Cô sang đường, đẩy cửa bước vào. Tiếng chuông đinh đang vang lên như đánh thức Huyền rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

    - Sao giờ này mày đến đây? Tao tưởng hôm nay mày lại thức đêm cùng tình yêu chứ. - Huyền ngạc nhiên hỏi cô.

    - Tao có việc đi qua đây, thấy cửa hàng vẫn mở cửa nên vào xem. Sao có mình mày thôi à?

    Vừa nói cô vừa nhìn khắp cửa hàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hai cô nhân viên đâu.

    - Hôm nay vắng khách, ít đơn đặt hàng nên tao cho hai em nghỉ sớm. Thời gian vừa rồi bận rộn, cho các em nghỉ sớm coi như đền bù. Cuối tuần này bọn mình đi du lịch đi. Mệt mỏi, nhàm chán quá, phải xả stress chứ. Để tao xem có địa điểm nào nhỉ?

    Vừa nói Huyền vừa nhanh chóng mở điện thoại để tìm địa điểm thích hợp.

    - Đi leo núi.. tốn sức lắm, đi khu vui chơi.. đông người, trẻ con. Đi..

    Không đợi Huyền chốt địa điểm thì cô đã phải ngăn lại chứ đợi Huyền tìm ra địa điểm hợp ý mà không đi cùng thì những ngày sau cô sẽ bị "niệm kinh" không biết đến bao giờ.

    - Cuối tuần này tao bận rồi, để lúc khác đi.

    - Mày thì bận gì? Lại trốn trong phòng chứ gì? Phải vận động cho khỏe người chứ? Riết rồi thành bệnh tự kỉ thì sao.

    - Tao bận thật. Mà khi vào tao thấy mày đang "vò đầu bứt tóc", có chuyện gì khó khăn à? - Không muốn Huyền hỏi thêm cô phải nói sang việc khác.

    - Ừ. Tao đang đau hết cả đầu đây. Đứa em tao đi thực tập đấy, nghe lời người ta chuẩn bị trà nước. Tối qua con bé đã phải năn nỉ ỉ ôi bố nó để xin một ít trà ngon mang đi, bố nó thì quý trà như mạng, thương con gái nên phải hi sinh thôi. Chú tao còn khuyến mại cho nó một buổi tối dạy cách pha trà. Thế mà sáng nay chẳng hiểu thế nào mà con bé lại mang nhầm trà giảm cân của thím tao. Vừa nãy thím tao tìm không thấy mới phát hiện ra. Con bé đáng yêu như thế mà bà hướng dẫn nỡ lòng nào bắt nó tăng ca. Lúc sáu giờ tao gọi điện để hỏi tình hình thì con bé bảo đang bận lắm rồi tắt máy luôn. Chú thím tao có mình con bé thui, con bé lại vừa xinh vừa đáng yêu nên ai cũng thích hết đấy, được cưng như trứng mỏng. Chú tao đã sắp xếp chỗ thực tập cho nó rồi, tự nhiên đợt này con bé nói muốn tự lập nên giấu luôn chỗ thực tập làm chú thím tao lo lắng lắm. Người làm chị như tao cũng được nhờ cậy "giúp đỡ" em nó. Mày thừa biết là tao thực tập thế nào rồi mà.

    Chấm dứt câu chuyện bằng cái thở dài thườn thượt, Huyền lại nằm bò ra bàn. Bộ dạng của Huyền làm cô liên tưởng đến bà mẹ đang não lòng lo cho đàn con thơ khác hẳn với dáng vẻ thường ngày của nó. Xem ra cô bé này cũng có chỗ đứng không nhỏ đối với Huyền. Đang suy nghĩ xem nên đưa ra lời khuyên như thế nào thì nó bật dậy, nhìn chằm chằm vào mặt cô làm cô giật cả mình. Cái nhìn của nó làm cô nổi hết da gà, không biết trong cái đầu tinh quoái của nó lại đang nghĩ ra kế hoạch gì. Cô còn nhớ hồi còn học đại học, cô nàng đã nghĩ ra nhiều lí do để đi học muộn, trốn tiết, ấn tượng nhất là trong kì thi đầu tiên cô đã rất ngạc nhiên với cách mang phao thi "không phải ai cũng dùng được" của Huyền. Cô nàng mặc váy, dán tài liệu lên đùi để khi có thời cơ là sẵn sàng sử dụng. Cô đã mất một khoảng thời gian choáng váng cho đến khi giám thị nhắc nhở thì cô mới phục hồi để làm bài thi tiếp. Kết thúc môn thi cô đã được Huyền "hỏi thăm" :

    - Tại sao cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Cô thích tôi à? - Huyền khoanh tay, đứng chặn trên hành lang, ánh mắt thách thức nhìn chằm chằm vào cô.

    - Tôi không có hứng thú với cô, điều mà tôi quan tâm là thứ trong váy của cô sẽ tạo bất công cho những người khác.

    Nói xong cô bỏ đi luôn bỏ mặc Huyền. Không hiểu cuộc nói chuyện riêng tư của cô và Huyền được truyền ra kiểu gì mà những ngày sau cô nhận được những cái nhìn rất lạ của những người xung quanh. Sau này cô mới biết có người đã cắt ghép đoạn ghi âm cuộc nói chuyện đó. "Cô thích tôi à? - Tôi có hứng thú với thứ trong váy của cô".

    Những môn thi sau, mỗi môn Huyền lại có những cách khác nhau để mang tài liệu. Cô cũng không còn ngạc nhiên nữa, chỉ những lúc làm xong bài cô mới lơ đãng quan sát để rồi bắt gặp những mánh khóe của Huyền. Tuy nhiên cô cũng không im lặng như lần đầu nữa. Mỗi lần Huyền định sử dụng phao cứu sinh thì cô lại như vô tình tạo sự chú ý để giám thị nhìn về phía hai người. Vẫn biết việc sử dụng tài liệu là sai nhưng cô cũng không phải bao công mà thực thi công lí, cô chỉ cố gắng để giảm đi sự bất công thôi. Trong cuộc sống đâu phải việc gì cũng công bằng khi mà xuất phát điểm của mỗi người là khác nhau.

    - Hay là mày làm giúp nó như đợt mày giúp tao đi? Này.. này..

    Huyền đưa tay qua lại liên tục trước mặt cô, gọi cô về thực tại. Khi đã chắc chắn hồn cô đã quay về Huyền lặp lại:

    - Hay là mày làm giúp nó như đợt mày giúp tao đi?

    - Mày thực tập cùng tao thì tao mới giúp được, tao có thực tập cùng em gái mày đâu. Tao chịu thôi.

    - Mày yên tâm, em gái tao chăm chỉ lắm, mày chỉ cần hướng dẫn từ xa cho con bé thôi, năn nỉ đấy. Em tao cũng là em mày. Nhé! Nhé! Nhé. Quyết vậy nhé, đã xong, nghỉ ngơi thôi.

    Không để cô lưỡng lự, Huyền đã nhanh chóng đứng bật dậy, thu dọn đồ đạc để đi về. Phong cách làm việc chớp nhoáng của Huyền cô đã quá quen rồi. Thôi vậy, cô cũng nhớ chiếc giường bé nhỏ của cô rồi.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Hương cỏ khô

    Bài viết:
    0
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày mới bắt đầu, bước vào văn phòng cô cứ cảm thấy không khí là lạ. Các chú các anh vẫn ngồi đọc báo như mọi khi. Cô bé thực tập sinh vui vẻ pha trà mời từng người. Đối lập với sự nhiệt tình, nhanh nhẹn của con bé thì cô nhìn thấy những sự do dự hồi lâu của các chú. Dưới đôi mắt tràn đầy sự mong đợi của Khánh và sự cổ vũ nhiệt tình của các chú thì anh kĩ sư đành uống thử chén trà và gật gật đầu. Như đã nhận được câu trả lời Khánh mới mang hoa ra ngoài hành lang để cắm vào lọ. Cô bé vừa bước ra thì những người trong phòng như quả bóng xì hơi lập tức xúm lại nhìn chăm chú anh kĩ sư, dưới những con mắt đang chờ đợi anh ngồi yên, tần ngần rồi lắc đầu. Nhìn thấy những hành động lạ như vậy cô không hiểu ra sao.

    - Có chuyện gì vậy ạ? Sao anh và các chú lại lạ quá vậy?

    - À thì hôm qua Khánh có pha trà mời phòng mình đấy, em nhớ không?

    Cô gật đầu và yên lặng lắng nghe. Dưới những ánh mắt cổ vũ của các chú, anh kĩ sư nói tiếp:

    - Các chú và anh uống thấy cũng thơm, ngon nên có uống hơi nhiều. Đến nửa buổi sáng hôm qua, anh và các chú phải ngồi lì trong nhà vệ sinh đến mức tưởng phải đi tiếp nước. Hôm nay con bé lại pha trà, mọi người sợ lại bị như hôm qua nên không ai dám uống nữa. Nhưng con bé nhiệt tình quá nên anh phải xung phong làm "cảm tử quân" để thử trà. Tí nữa anh mà có mệnh hệ gì thì em nhớ xin phép nghỉ cho anh nhé.

    Nhìn khuôn mặt đáng thương và sự lo lắng của các chú, cô cũng không biết nên có biểu tình như thế nào.

    - Tèn.. tén.. ten.. mọi người thấy lọ hoa cháu cắm thế nào?

    Khánh vừa hỏi vừa đặt lọ hoa gần cửa sổ rồi đứng ngắm nghía thành quả của mình. Theo hướng đặt lọ hoa, vẫn mang phong cách tự do nhưng hôm nay nhìn lọ hoa lại cho cô liên tưởng đến một chiếc xe buýt trong giờ cao điểm đang cố nhồi nhét khách.

    - Mọi người thấy đẹp không ạ?

    Không nhận được câu trả lời, Khánh quay người nhắc lại câu hỏi mà chắc có lẽ mọi ngươi không nghe thấy.

    - À! Đẹp.. đẹp..

    Anh kĩ sư nhanh chóng trả lời như cậu học trò chưa học bài bị giáo viên gọi lên bảng nhận xét bạn trả lời đúng hay sai.

    - Anh thấy đẹp thế nào?

    Khánh như muốn nhận được lời khẳng định về thành quả của mình nên cố hỏi.

    - À, đẹp.. rất là.. ừm.. ơ.. rất là..

    Anh kĩ sư cố gắng tìm từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp của bình hoa. Mặt anh nhăn lại, đỏ lên, gãi đầu, nhìn sang mọi người như cầu cứu.

    * * * Độc đáo..

    - Ừ, đúng.. đúng.. độc đáo..

    Anh liên tục lặp lại như điều đó là chân lí và đưa ánh mắt cảm ơn trước sự "nhắc bài" đúng lúc của cô.

    - Đấy, đẹp đúng không ạ. Thế mà cháu chụp ảnh gửi cho chị họ, chị ấy chỉ bình luận câu "điền vào chỗ trống" làm cháu không hiểu ra sao.

    Cô phải công nhận bà chị họ của Khánh có nhận xét rất là chân thật. Có lẽ đấy cũng là tiếng lòng của mọi người nên cô cũng nhận thấy những đôi mắt đồng tình. - Chắc là chị ấy gửi nhầm. Vậy từ mai việc pha trà và cắm hoa cứ để cháu lo mọi người chỉ việc thưởng thức thôi. Không những vậy, mai cháu sẽ nấu chè các chú, anh chị nhớ để dành bụng để ăn nhé.

    Khuôn mặt của Khánh lại rạng rỡ, tung tăng ra khỏi phòng để lại mọi người với nụ cười méo xệch.

    - Cứ cái đà này chắc anh phải xin nghỉ dài mất thôi chứ anh không "tiêu thụ" nổi.

    Hôm qua hệ tiêu hóa của anh đã bị tổn thương rồi, bây giờ anh đã thấy nó bắt đầu phản ứng rồi. Hương ơi, em làm cách nào cứu cả phòng đi.

    Nhìn khuôn mặt như khóc của anh cùng với sự lo lắng in hằn lên khuôn mặt của các chú không khác gì cả phòng đang phải làm một dự án bất khả thi. Xem ra cô phải chỉnh sửa sự góp ý ban đầu của mình rồi.

    Thiếu chữ, bạn bổ sung đạt tối thiểu 950 từ/chương.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...