- Xu
- 755,854,392
549
0
Tình mẹ
Công lao dưỡng dục lớn nhường nào
Hiếu tử cho rằng trả hết sao
Được mẹ chăm lo là diễm phúc
Ân tình có thể sánh trời cao
Muôn ngàn vất vả những chăm lo
Mỗi bước con đi duỗi mắt dò
Chẳng quản ngày đêm bao khó nhọc
Tình thương của mẹ thật vô bờ
Nặng gánh oằn vai đã bấy lâu
Dù cho nắng dãi với mưa dầu
Ba chìm bảy nổi thân rời rã
Một nắng hai sương bạc mái đầu
Lắm lúc âu sầu thức trắng đêm
Đau thương nặng gánh trĩu vai mềm
Bao năm khắc khoải thân tàn tạ
Bởi lẽ chưa từng giấc ngủ êm.
Trần Hiếu
Cảm nhận bài thơ Tình Mẹ – Trần Hiếu
Bài thơ Tình Mẹ của Trần Hiếu là một khúc tri ân sâu lắng dành cho đấng sinh thành, nơi tình mẫu tử hiện lên thiêng liêng, lớn lao và chan chứa biết bao hy sinh thầm lặng. Từng câu thơ như từng nhịp lòng, càng đọc càng thấy nặng trĩu yêu thương, khiến người ta nhớ về hình bóng người mẹ tảo tần, lam lũ suốt đời vì con.
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ được khắc họa bằng tất cả sự kính trọng. "Công lao dưỡng dục lớn nhường nào" – câu thơ mở đầu như một lời nhắc đầy thành kính rằng công mẹ sâu như biển, rộng như trời, mà dù con có hiếu thảo đến đâu cũng không thể trả hết. Được mẹ chăm lo là "diễm phúc", là ân tình cao cả mà không gì trên đời so sánh được. Chỉ cần vài câu mở đầu cũng đủ để cảm nhận tấm lòng biết ơn tha thiết của tác giả.
Bài thơ tiếp tục gợi lên những vất vả, lo toan không có điểm dừng của mẹ trong từng bước con đi. Ánh mắt mẹ dõi theo con từ những ngày thơ bé đến lúc trưởng thành, lúc nào cũng lo âu, quan tâm. Tình thương ấy "vô bờ", không đong đếm, không tính toán. Đó là thứ tình cảm duy nhất trên đời có thể bao dung mọi lỗi lầm, ôm lấy mọi khó khăn và dành trọn vẹn cho một người duy nhất: con.
Hình ảnh mẹ oằn vai gánh gồng cũng được tác giả khắc họa đầy chân thật. Đời mẹ là "ba chìm bảy nổi", là nắng dãi mưa dầu, là "một nắng hai sương" bạc cả mái đầu. Thời gian in dấu trên thân thể mẹ, nhưng trái tim mẹ thì lúc nào cũng hướng về con. Những câu thơ như một dòng chảy chậm, nhưng lặng lẽ khắc sâu trong lòng người đọc nỗi xót xa vì sự hy sinh của mẹ quá lớn mà con thì luôn vô tình.
Khổ thơ cuối càng khiến bài thơ thêm da diết. Mẹ "âu sầu thức trắng đêm", "khắc khoải thân tàn tạ", bởi chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn khi con còn loay hoay trong cuộc đời. Tình mẹ là như vậy-luôn đặt con lên trên chính mình, luôn lo cho con đến kiệt sức, luôn hy sinh cả những điều nhỏ nhất để đổi lấy sự bình yên cho con.
Bài thơ không dùng những hình ảnh hoa mỹ, nhưng chính sự giản dị và chân thành ấy lại khiến người đọc thấm thía. Tình Mẹ không chỉ là lời tri ân, mà còn là lời nhắc nhở: hãy yêu thương, trân trọng và đền đáp khi vẫn còn cơ hội. Vì mẹ là người duy nhất trên đời yêu ta bằng cả nước mắt, nụ cười và cả cuộc đời không ngơi nghỉ.
Chỉnh sửa cuối:

