THU SAY Ảnh internet Thơ họa theo ảnh Thu sang rồi mình yêu nhau đi em Cho thỏa mộng những khát thèm khờ dại Cho vòng tay quyện vòng tay mê mải Cho đất trời ngây dại với tình si Thu sang rồi mình hãy yêu nhau đi Đừng so đo với những gì được mất Bởi ái tình luôn là điều chân thật Hãy cuồng say cho ngây ngất tình đời Xin một lần nhặt nỗi nhớ đánh rơi Để say đắm chơi vơi trong bể ái Để quyện hòa vào nụ hôn hoang dại Bờ vai trần khắc khoải cháy chiều nao Xin một lần được say nỗi khát khao Được chìm đắm hòa vào nhau dại dột Để thấy rằng chỉ đôi ta là một Một lần say ngột ngạt cả đất trời Thu sang rồi nỗi nhớ vẫn chơi vơi Ta kiếm tìm ... Trong nửa đời..... Tìm kiếm ! 09/08/2016 Hồng Giang.
HOA NẮNG Giấc ngủ len vào lúc nửa đêm Đưa tôi về lại tuổi thần tiên Tuổi mộng, tuổi mơ thời cắp sách Gập ghềnh phố nhỏ tôi với em Hoa nắng hôn nhẹ trên mái tóc Đậu xuống vai gầy vuốt ve em Lặng đi bên cạnh tôi thầm trách Có lẽ riêng tôi nắng chẳng quen Giật mình tỉnh giấc trong đêm vắng Hoa nắng và em đã đâu rồi Bâng khuâng tự hỏi nơi xa ấy Có lúc nào em nhớ đến tôi Phố nhỏ hôm nay nắng ngập tràn Mình tôi trên phố, vắng em thôi Giơ tay bắt đền chùm hoa nắng Một khoảng lặng không...tôi với tôi. Tác giả:NGHIÊM Mẫn
MẮT GIẾNG ( thơ Phan Huy Hùng , kỷ niệm tuổi học trò ) Cái giếng khơi sân trường ngày xưa Giờ ra chơi em đu đưa vuốt tóc Anh gọi mây trời lang thang mặt sóng Tiếng cười lòng giếng âm vang Rồi một ngày em vào tự vệ dân quân Anh ra chiến trường đánh giặc Chỉ còn lại trong nhau đôi giếng mắt Soi mọi nẻo đường ta đi Ngày trở về giếng mắt em vẫy lá quốc kỳ Mắt anh bóng hình em đẹp ngày thống nhất Tình yêu như dáng hình đất nước Trọn vẹn một niềm tin ... Kỷ niệm sân trường đáy giếng còn in Anh và em gặp nhau cái nhìn hạnh phúc Đất trời lúc trong lúc đục Cuộc đời ta trong giếng mắt chẳng phai mờ Kỷ niệm ùa về quấn quýt những vần thơ ! ———
HẾT Thơ: Hoàng Minh Tuấn Ảnh: Internet EM có nhớ mùa hè năm đó, ĐI cùng anh, phượng đỏ, gửi trao! MÀU phượng mới đẹp làm sao, NẮNG buông môi thắm em trao nụ hồng! NHẠT sao được nụ hôn ngày đó, NHOÀ trong nhau mãi nhớ nồng say! THƯƠNG em từ đó đến nay, THƯƠNG em thương mãi đời này mãi thương! NHỚ lắm lắm, vấn vương nhiều lắm, NHỚ những ngày say đắm bên em! GIỜ đây anh vẫn khát thèm, XA em ngày đó nhớ em đến giờ! MÃI cứ nhớ, cứ chờ em mãi, RỒI nay mai, phượng lại nở hoa! EM ĐI MÀU NẮNG NHẠT NHOÀ, THƯƠNG THƯƠNG, NHỚ NHỚ, GIỜ XA MÃI RỒI! Hà nội, 11/8/2018
VỀ VỚI SÔNG QUÊ Dòng sông xưa vẫn không ngừng cuộn chảy Chở đong đầy những hạt nặng phù sa Tuổi thơ nào mãi mãi ở trong ta Trần như nhộng mò trai và bắt ốc Mẹ mải miết oằn mình leo đỉnh dốc Sóng sánh vàng gánh nước để tưới rau Sông yêu thương mẹ bảo nó rất màu Đám rau ấy sẽ mượt mà tươi tốt Trên thuyền nan bố mải mê ngồi cột Vá lưới nào để tối kịp giăng câu Đêm ngàn sao lấp lánh cả địa cầu Soi bóng nước hòa tan cùng lời hát Bên bờ sông nơi rặng tre xanh ngát Gió rì rào bà ru cháu ầu ơ Móm mém cười khe khẽ đọc vần thơ Ngủ ngoan nhé mẹ về cho bú tí Rồi mai đây cả những thiên thần nhí Sẽ rời xa khắp mọi nẻo đường đời Đến lúc nào thấy mệt mỏi chơi vơi Về đây nhé sông dang tay chào đón Thơ Trịnh Thanh Hằng Ảnh sưu tầm Cùng Lan Huong Nguyen
Sông quê Tác giả: Nguyễn Lan Hương Tích Giang ơi Tích Giang Con sông mềm như lụa Tích Giang ơi Tích Giang Sông dài như nỗi nhớ. Quê ngoại tôi ở đó Ngời ngời đất đá ong Chất giọng quê thật lạ Như tan tận đáy lòng. Tôi đã xa dòng sông Ngoại cũng không còn nữa Nhà ngoại giờ ra phố Khúc sông quê nhạt nhòa. Bao dòng sông đã qua Bao người tôi đã gặp Tuổi thơ giờ xa tắp Dòng sông buồn mênh mông. Bất ngờ gặp dòng sông Nghe giọng quê mộc mạc Kỉ niệm về ào ạt Tích Giang ơi Tích Giang. 5/2015
HEO MAY! Heo may về nhợt nhạt phía trời xa Sương gói ghém cho buổi ngày ngắn lại Sóng mặt hồ cờn lên màu tê tái? Góc phố mồ côi bên khúc nhạc không lời! Đồng bãi ngậm ngùi vạt cỏ rạc muôn nơi Con gió lạc mấy nẻo mòn chẳng nhớ Từng đám bụi chốc bay lên màu úa Ngày khép dần muỗi cuộn sóng chân đê! Đêm dài hơn hoa sữa ngập lối về Bên khung cửa vành trăng non ngơ ngẩn Chút se sắt mơ hồ lòng cầu khẩn Thu đừng đi cho mộng chín ngọt ngào! Heo may về run rẩy cả tiếng rao Đêm trở gió nghe thì thào nhịp thở Bên hồ Tây có khi nào em nhớ? Mình dắt nhau lòng đuổi sóng rưng rưng! Heo may về níu chậm những bước chân Lá buồn tủi khi cô đơn vây kín! Bờ môi em giờ chẳng còn mọng chín Ủ nồng tay anh áp má em hồng! 13/8/2018. Cụ Định.
___________GIA ĐÌNH _________ Ai có biết những gì ta nếm trải Mười lăm năm phải chèo lái con thuyền Vì gia đình giọt lệ rớt tự khuyên Cắn răng chịu muộn phiền rồi bật khóc Mệt mỏi quá gánh gia đình hằn học Phải bương ra lừa lọc với cuộc đời Chắt chiu dành từng cắc đó mẹ ơi Sao tàn nhẫn ...con về trời mẹ nhé Đôi tay sẫm vết chai buồn rơi lệ Đôi vai gầy vì thế cũng lung lay Lòng tin ư! Tôi cố gắng từng ngày Xây lại đổ ...mắt cay khi nghĩ đến Nào dám oán bởi thân mình bạc mệnh Phận mồ côi ai lại mến yêu mày Lay lắt bò cho đến tận hôm nay Là cố gắng đôi tay làm không nghỉ Đêm vò võ dệt vần thơ lại kị Tả gia đình ...suy nghĩ chẳng ra câu Chữ với vần nó lẩn trốn trong đầu Rồi nước mắt từ đâu ...mi ướt đẫm .
NGÀY MAI TƯƠI SÁNG Hơn hai tháng cô trò không đến lớp Nhớ bạn yêu và nhớ cả thầy cô Bởi covid kia hung hãn điên rồ Cả nước nghỉ quyết chung tay chống dịch Trang giáo án, bảng đen giờ tĩnh mịch Tiếng cười đùa con trẻ cũng lặng im Toàn Đảng toàn dân dốc sức kiếm tìm Mọi biện pháp ngăn ngừa dịch bùng phát Quyết chí, đồng lòng chỉ một khao khát Lũ dịch kia mau chóng dẹp tan Không cho chúng ngang ngược lan tràn Muốn an toàn, phải ở yên tại chỗ Bài học của con giờ đây còn dở Đành chuyển qua học mạng nghe con Đã có onle qua ứng dụng zoom Thời đại 4.0 đâu có ngại gì Rồi hạ đến đuổi sạch con covi Thầy trò ta lại ríu rít đến trường Nơi gặp gỡ trong ấm áp tình thương Hoàn thành nốt phần chương trình giang dở Cùng quên đi những tháng ngày bỏ lỡ Bởi lũ côvi covid gây ra. Nguyễn Thị Khánh Hà
TRẢ LẠI CHO ANH. Thơ: NGA LÊ. Trả lại cho anh bãi biển chiều nay. Trả lối cũ cỏ mọc đầy hoang vắng. Trả lại cơn mưa khi xưa đưa đón. Trả nỗi buồn dằng dặc tháng năm trôi. Trả lại những ngày thương nhớ đầy vơi. Thôi khỏi đợi mùa Hạ về rực nắng. Em lặng lẽ một mình trong im lặng. Thương cánh chim lẻ bạn cuối chân trời. Sao thấy lòng mình hờn giận khôn nguôi. Kỷ niệm cũ theo em về day dứt. Nước mắt lại rơi.. trái Tim đau thắt. Anh xa rồi ai lau giọt lệ đâu? Đại dương mênh mông nào biết nông sâu? Mà cứ hẹn "đợi anh về em nhé". Biết đến bao giờ anh ơi! Có thể Trả lại cho em năm tháng ngày xưa? Thuở tóc thề và đôi mắt mộng mơ. Em trao gửi giờ bạc màu mưa nắng. Trả lại hết cho lòng thôi hoang vắng. Để đêm về không nuối tiếc ngày xưa. Ngày 7/4/2020.