Chương 109: Hắc Bạch Dạ Xoa Bấm để xem Sáng sớm hôm sau, đoàn xe Trác phàm chậm rãi đi lên Tuyết Thanh Sơn. Nhiệt độ dần dần hạ xuống, hơi thở ra cũng mang theo một làn khói trắng lạnh. Vốn dĩ họ có thể đi ở một con đường khác nhưng những nơi kia đều bị quân của Trung Châu chiếm đóng. Áo da mặt vào trong cơ thể, Trác Phàm nhìn con đường phía trước ngày một hẹp, sương mù cũng dày lên cản trở tầm mắt của tất cả mọi người. Con đèo dần hiện ra trước mắt, đường ở đây chỉ vừa đủ một chiếc xe ngựa đi qua, độ rộng còn lại miễn cưỡng bằng một người đứng cạnh. Mọi người đành phải nối đuôi nhau đi tốc độ chậm rãi, thậm chí phải bỏ thêm một vài tảng đá để làm xe hàng nặng hơn ngăn ngừa gió lốc. "Mọi người cố gắng lên, qua hết con đèo này này chúng ta xem như xong nhiệm vụ, phía trước đã là khu vực của Nam châu rồi." Tên tiêu đầu dẫn đầu lớn tiếng nói. Hiện tại một nửa thần chiếu cao thủ đã được phân ra phía sau cùng đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Đi thêm hai canh giờ, hiện tại đám người đã tới nửa con đèo. Nơi đây gió lốc ngày một mạnh hơn, thi thoảng có một hai mảnh băng rơi xuống đều bị một tên thần chiếu cảnh đánh nát tan. Địa hình ở đây cực kỳ nguy hiểm, phía bên trái bọn họ là vách núi dựng đứng, phía bên phải lại là vực sâu bị che lấp bởi tầng sương mù dày đặt. Lúc này, trung niên hóa hư cảnh dẫn đầu đôi mắt nheo lại, phía trước xuất hiện một bóng người có thân thể gầy gò, khuôn mặt như ma quỷ, tròng đen đặt biệt lớn nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Trác Phàm từ xa nhìn thấy hắn ta đi lại gần đám cường giả phía trước mở miệng nói: "Phía trước là con đường chết mau trở về còn kịp bảo toàn mạng sống. Nếu cứ đi tiếp chỉ tổ mất mạng oan uổn mà thôi." Nói xong, người kia liền đi qua, theo con đường ngược lại với đoàn người mà xuống núi. Mặc kệ người kia nói thế nào, trung niên kia vẫn không quan tâm tiếp tục đi thẳng. Đột nhiên hai tên thần chiếu cường giả ở cuối cùng hét lên một tiếng, thân thể cứng lại, một người rơi thẳng xuống vực. Vội vàng cho xe ngừng lại, lão ta phi thân đi đến xem xét. Chỉ thấy người còn lại dường như không thể điều động tu vi hộ thể nhiệt độ xâm nhập mà chết. Ngoài ra không có bất kì vết thương nào khác. "Gặp ma rồi. Mau trở về thôi! Đường này bị ám rồi." Chuyện này quá mức quỷ dị làm đám người phụ trách vận chuyển thấy thế bắt đầu kinh nghi, tâm thần bấn loạn. Có người vì quá sợ hãi mà bỏ xe ngựa chạy trở về. Trung niên thấy thế lập tức bay đến một chưởng đánh tan xác một tên đang bỏ đi: "Ai tự giác từ bỏ nhiệm vụ đều sẽ có kết cục như thế." Giết gà dọa khỉ đã xong, trung niên phân thêm một tên thần chiếu cảnh ở phía sau rồi lần nữa di chuyển. Không lâu sau, phía trước lại xuất hiện một thân ảnh khác. Mỗi người đều kinh hãi nhìn một màng này bởi vì không ai khác chính là tên vừa mới nói lời cảnh báo kia. Đi lại gần, thân ảnh kia mở miệng: "Phía trước là con đường chết mau trở về còn kịp bảo toàn mạng sống. Nếu cứ đi tiếp chỉ tổ mất mạng oan uổn mà thôi." Nói xong, lần nữa người kia đi xuống núi trước sự kinh hoàng của đám tiêu đầu. Trác Phàm gặp cảnh này hơi nghi hoặc liền dùng Bạch Quang Thần Đồng xem xét. Lại một lần nữa, hai tên thần chiếu cảnh đi sau cùng thân thể cứng ngắc ngã xuống. Đôi môi cũng chuyển sang màu tím đậm. Trung niên kia cho người chôn cất hai cái xác sau đó bồi thêm một người đi phía sau cùng. Thế nhưng tên tu giả kia thà chết cũng nhất quyết không đi phía sau, cuối cùng đích thân vị hóa hư cường giả phải đi ở sau cùng. Đi được một đoạn nữa, phía trước lại xuất hiện người kia. Dưới Bạch Quang Thần Đồng, hắn thấy người này trên thân có sử dụng ma bảo che dấu tu vi của mình mà lại so với người lúc trước có chỗ không giống, bên trên mi mắt có một cái nốt ruồi còn người lúc trước thì không có. Lần nữa tiếng nói đầy u ám như quỷ kêu vang lên: "Phía trước là con đường chết mau trở về còn kịp bảo toàn mạng sống. Nếu cứ đi tiếp chỉ tổ mất mạng oan uổn mà thôi." "Vị huynh đệ này đợi đã." Đến khi người kia đi ngang qua trung niên vội vàng đưa tay chặn lại. Người kia thấy thế liền gạt tay đối phương ra, bàn tay còn lại đưa lên vỗ nhẹ vào vai trái trung niên kia một cái. Cảm thấy bờ vai tê rần, nguyên lực không thể vận động, tên tiêu đầu kia lập tức biến sắc tay phải vận nguyên lực đánh ra làm người mặt quỷ phải nhảy đi né tránh. Tào Phi Chiến cùng Tào Phi Thân cũng nhảy ra sau hội hợp với hai người Trác Phàm. Dương Tiêu sau một hồi nghĩ ngợi cùng việc Trác Phàm nói ra sự khác nhau giữa hai người vừa rồi liền vỗ đầu một cái. "Ta nhớ rồi, kỳ thực bọn hắn có hai người đều là hóa hư cường giả. Ở Trung châu được gọi là" Hắc Bạch Dạ Xoa "bởi vì khuôn mặt xấu như dạ xoa nhưng lại có tu vi cao cường, ít nhất cũng phải hóa ngũ trọng." Tào Phi Chiến gật đầu, danh xưng này hắn trong lúc chấp hành nhiệm vụ của tông môn cũng đã nghe qua rất nhiều. "Theo những người còn sống kể lại thì thần hồn của hai người này có thể kết hợp với nhau tạo thành một lĩnh vực thần hồn hồn vây khốn." Đúng lúc này, hai tên Thần chiếu cảnh đi sau cùng lại lần nữa hét lên mất mạng. Trung niên kia tấn công một chưởng thất bại lập tức lập tức nhảy lùi ra sau. Vai trái lúc này đã cứng lại, không nghi ngờ gì nữa đây chính là do người kia làm ra. Hắc Dạ Xoa nhìn hắc cười, nụ cười vô cùng xấu xí nói: "Ta đã cảnh cáo các ngươi không nên đi tiếp vậy mà không chịu nghe lời. Chết ở đây cũng là điều không thể tránh khỏi mà thôi. Đệ đê, mau ra tay." Nói xong, Hắc Dạ Xoa liền đưa tay kết ấn, nguyên lực vận hành thúc, một luồng khí màu đen xuất ra hóa thành một cái u linh ở giữa không trung. "Hóa hư thất trọng?" Dương Tiêu kinh hãi lên tiếng. Ngay sau đó, phía trước đồng dạng cũng xuất hiện một người tương tự Hắc Dạ Xoa đưa tay kết ấn mở ra thần hồn. Hai con u linh hóa thành hắc vụ bao phủ toàn bộ đoàn người bên trong kèm theo tiếng cười rùng rợn tựa như ác quỷ ở tận sâu dưới địa ngục. Trung niên nhân kinh hãi nhìn một màn này cũng vội xuất ra thần hồn, một con chó sói cao mười trượng ngửa mặt lên trời tru một tiếng. Miệng nó hả ra đánh một luồng năng lượng vào kết giới phía trên. Không có kết quả gì, đòn tấn công kia động vào hắc vụ liền như bị tan biến, thậm chí đám khói đen càng dày đặt hơn. Không khí đã lạnh lại càng hạ xuống. "Aaaaa!" Tiếng la ó thảm thiết của đám phu xe cùng những tráng sĩ đi theo vang lên. Một số người thân thể đã cứng ngắt lạnh như băng. Trước tình thế nguy cấp, Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến ra hiệu Trác Phàm cùng Tào Phi Thần tìm nơi ẩn nấp, cố vận chuyển nguyên lực để bảo vệ bản thân. Chính bản thân hai người họ cũng bắt đầu xuất ra thần hồn của mình. "A. Không ngờ bên trong còn có cường giả khác." Tiếng nói không biết từ đâu của Hắc Bạch Dạ Xoa có chút kinh ngạc vang lên nhưng cũng chỉ dừng lại ở kinh ngạc mà thôi. Dưới tác dụng của Thần Hồn kết hợp, cho dù là hóa hư cửu trọng hay đỉnh phong nếu không có cường đại thần hồn cũng chết không thể nghi ngờ. Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến tung ra một loạt công kích nhưng kết giới vẫn cứ ở đó, tiếng cười như quỷ linh ngày càng thêm nồng đậm. "Vô ích thôi, dù các ngươi có mạnh bao nhiêu cũng không làm gì được kết giới hồn của chúng ta." Dương Tiêu ở bên trong cười lạnh: "Vậy thì chưa chắc." Hắn quay sang nói với Tào Phi Thanh: "Kết giới thần hồn hao tổn rất nhiều nguyên lực chỉ cần có thể kiêng trì một thời gian thì chắc là có thể nhìn ra sơ hở." Tào Phi Thanh nghe thế gật đầu, hai tay lần nữa kết ấn đem thần hồn hộ thể, nguyên lực bao bọc xung quanh tránh bị hắc khí ăn mòn đồng thời phân ra một chút để bảo vệ Tào Phi Thần. Tương tự như thế, Dương Tiêu cũng đồng dạng. Đám người còn lại không may mắn như thế, gần một nữa đoàn người đã phải bỏ mạng, trung niên kia nghe Dương Tiêu nói cũng liền nhảy vào giữa đám người còn sống đem nguyên lực bảo vệ xung quanh. Tào Phi Thanh cùng Dương Tiêu cũng bắt đầu di chuyển lại gần với tên tiêu đầu kia tạo thành ba tầng lá chắn nguyên lực kiêng trì đỡ lấy.
Chương 110: Hắn đúng là não tàn Bấm để xem "Ha ha. Vô ích thôi. Thần hồn của chúng ta chính là Thao Thiết U Linh, cho dù các ngươi có dùng nguyên lực bảo hộ thì không bao lâu sau cũng bị chúng ta thôn phệ sạch mà thôi. Cho dù các ngươi sức cùng lực kiệt thì chúng ta cũng không hao tổn bao nhiêu." Giọng cười rợn da gà như quỷ ma địa ngục vẫn không ngừng vang lên bên tai mọi người ở bên trong. Dưới sự bảo hộ của ba vị hóa hư tu giả, tạm thời đám người Trác Phàm vẫn còn an toàn. Nhưng có lẽ chỉ sau một thời gian ngắn nữa thôi họ sẽ bỏ mạng lại ở nơi này. Nhìn thấy mọi người đều hiện lên dáng vẻ bi thương, trên trung niên đột nhiên mở miệng. "Hai vị hẳn là do hoàng đế Tinh Vân nhờ đến trợ giúp. Đa tạ thời gian qua đã âm thầm bảo hộ cho tiêu cục chúng ta. Trước tình thế nguy cấp ta muốn nhờ hai vị thêm một điều. Số linh dược cùng lương thực này nhất định phải đến được chiến trường Nam Châu, đó liên quan đến tồn vong của Tây châu bởi vì một khi Nam châu thất thủ Trung châu sẽ đánh thẳng sang ba nơi còn lại. Đám người này là huynh đệ của ta, sau khi ta chết mong các vị hẳn đem đám người họ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trở về bình an." Còn không đợi hai người kia tiêu hóa thông tin, tên tiêu đầu kia đã loại bỏ kết giới xông thẳng ra bên ngoài. "Ha. Cuối cùng cũng có một con chó con nhịn không được nhảy ra a." Gã trung niên cười lạnh, chân không ngừng đạp không bay đến kết gần kết giới thần hồn. "Để ta cho ngươi xem thế nào là chó cùng rứt dậu." Nói rồi cơ thể gã trung niên bắt đầu phình ra, nguyên lực thoáng chốc đạt đến cực đại. Cơ thể phát sáng lên, vụ nổ do Hóa hư tu giả tự bạo là không thể coi thường. Cả không gian đen tối tĩnh mịch lập tức được soi sáng lên như ánh dương hừng đông. Không khí lạnh băng cũng theo đó mà trở nên ấm áp. Kết giới bằng hắc vụ xuất hiên một cái lỗ to lớn, mưa tuyết lần nữa rơi vào trong. Phía bên ngoài, hai người Hắc Bạch Dạ Xoa nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. Bọn chúng không thể ngờ một tên khó khăn lắm mới tu được đến hóa hư cảnh lại tự bạo thần hồn tìm đường sống cho những người khác. "Không xong, bọn chúng muốn thoát ra." Hắc Dạ Xoa la lớn nhắc nhở. Hai huynh đệ bọn chúng đồng thời kết ấn muốn nhanh chóng vá lại lỗ hở đằng kia. Thế nhưng Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến làm sao có thể để bọn họ đạt được mục đích. Nguyên lực trong cơ thể ngưng tụ, hai người đồng thời xuất ra võ kỹ mạnh nhất mà mình có được. Một đỏ một trắng hai luồng năng lượng lập tức xuất ra đánh thẳng vào lỗ hổng do tiêu đầu kia tạo ra. Hắc vụ đang bao trùm lại hơi ngừng lai một chút rồi lại tiếp tục lấp lại cái lỗ kia. Ở bên ngoài Hắc Bach Dạ Xoa cười lạnh, lĩnh vực thần hồn của bọn hắn kết hợp lại rất mạnh, cho dù bị thương nhưng nhốt hai người Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến lại vẫn không thành vấn đề. Trừ phi một tên hóa hư cảnh khác tiếp tục tự bạo. Đang lúc kinh bỉ trong lòng thì đột nhiên đôi mắt hai người co rụt lại, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Vội vàng định thần kiểm tra lại, chúng phát hiện nơi kết giới đang dần hoàn thiện lại một lần nữa xé toang ra. Phía bên trong, hai người Dương Tiêu cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra: "Đòn tấn công toàn lực của ta vừa rồi dường như có hiệu quả a. Mà hình như kết giới phản ứng hơi chậm thì phải." Cả hai người đều nghĩ ngợi trong lòng như thế cho nên lại đánh ra thêm vài đòn nữa. Lập tức đám hắc vụ dần tan ra để lộ hai người Hắc Bạch Dạ Xoa đang phun máu tươi ở ngoài xa. Ít ai chú ý trong khoảnh khắc vừa rồi Trác Phàm như ẩn như hiện có một tầng hào quang màu trắng nổi lên trong mắt. "Cuối cùng cũng thoát ra được. Xem ra dưới sự liên thủ của chúng ta vẫn có thể phá hư kết giới. Lĩnh vực thần hồn cũng không mạnh lắm." Dương Tiêu nghĩ công đầu thuộc về hai người bọn hắn cho nên bắt đầu xem nhẹ kẻ địch nhìn qua Tào Phi Chiến nói. Quả nhiên lão kia cũng có cùng suy nghĩ không ngừng gật đầu. "Gia gia uy vũ. Dương chấp sự uy vũ" Tào Phi Thần lúc này thở phào một hơi như gỡ được gánh nặng ra khỏi cơ thể liền nhảy cẩn lên tiếng cổ vũ. Đến bây giờ hắn mới biết tu vi của mình so với bên ngoài vẫn chỉ là một tên yếu ớt. Thấy kết giới phá ra liền nghĩ đến thực lực của gia gia cùng Dương Tiêu làm ra còn đâu bộ dáng kiêu ngạo như lúc vừa mới gặp Trác Phàm. "Để chúng ta thử xem Hắc Bạch Dạ Xoa không còn lĩnh vực thần hồn nữa thì sẽ mạnh đến đâu." Dương Tiêu nhìn sang Tào Phi Chiến gật đầu một cái liền nhảy đến chổ Hắc Dạ Xoa đối chiến. Ở bên này Bạch Dạ Xoa muốn nhào đến cứu trợ nhưng bị Tào Phi Chiến cản lại. "Các ngươi con mẹ nó còn không mau xuất thủ cho lão tử." Thấy tình hình không ổn, Hắc Dạ Xoa đột nhiên hét lớn lên, giọng nói như u linh vang vọng khắp cả Tuyết Thanh Sơn. Ngay sau đó, một nhóm mười tên tu giả thần chiếu cảnh từ trên cao lăng không nhảy đến. Bốn tên tiêu đầu còn sống sót thấy thế vội vàng nhảy ra ứng chiến. Cũng may địa thế ở đây khá hẹp không phù hợp loạn đấu. Nhất thời thế trận chưa phân biệt mạnh yếu. "Phi Thần, mau trợ giúp đám người kia." Tào Phi Thần nghe vậy gật đầu liền đề khí nhảy lên đã thấy Trác Phàm bay đi trước. Hắn vội vàng đuổi kịp kéo Trác Phàm trở về quát lớn. "Đây là thần chiếu cảnh cường giả đánh nhau, thiên huyền cảnh như ngươi chen vào làm gì. Mau trở về bảo vệ hàng hóa đi." Trác Phàm mặc kệ tên não tàn này cứ tiếp tục phi thẳng đến chỗ hai tên thần chiếu lục trọng một cao một thấp giao chiến. Thấy hắn không nghe lời, Tào Phi Thần cực kỳ tức giận nhưng cũng vận nguyên lực đuổi theo. Cản trước mặt Trác Phàm, Tào Phi Thần vung tay đánh ra hai đạo phong nhận đi đầu. Hai người kia vội vàng né tránh làm phong nhận đâm thẳng vào trong vách núi, một lớp tuyết dày cộm lỡ xuống. Hai tên thần chiếu cảnh thấy thế vội vàng nhảy lùi ra sau né tránh, mở miệng ra chửi lớn: "Tên này bị ngu hay sao vậy? Ở nơi này lại dùng chưởng khí. Đúng là người điên." Nghe thấy bọn họ mắng mình, Tào Phi Thần càng tức giận hơn. "Đứng ở đây. Đừng cản trở ta." Hắn quay mặt qua Trác Phàm cảnh cáo sau đó nhào đến tiếp tục đánh nhau. Hàng loạt đòn tấn công tầm xa ập đến làm hai ngươi kia chửi bới ầm cả lên. Trác Phàm vỗ đầu thầm trách Tào Phi Thần là giả bộ ngốc hay là ngốc thật. Nơi đây là núi tuyết có địa hình dốc, thế mà tên não tàn này lại dùng phong nhận đánh ra khác nào muốn cho tuyết lở. Như vậy thì hàng hóa tính sao? Trong lúc Tào Phi Thần cười ha hả cho rằng đối phương sợ mình thì đột nhiên gia gia của hắn từ đâu bay đến gõ đầu. Vừa nãy thấy cảnh này lão đã tức đến sôi máu vội vàng đánh lui Bạch Dạ Xoa sao đó phi thẳng tới. "Ngươi phá đủ chưa?" "Gia gia ngươi làm sao?" "Ngươi không thấy một đòn vừa rồi có một trận tuyết đổ ập xuống sao?" "Thì sao a? Không phải bọn chúng rất sợ chúng ta hay sao?" ` Cạn lời với đứa cháu này, Tào Phi Chiến lần nữa lên tiếng. "Mặc kệ thế nào, không được dùng nguyên lực đánh ra chưởng khí nghe rõ chưa?" Lời còn chưa nói hết, hắn đã lần nữa bay đi tiếp tục cản trở Bạch Dạ Xoa. Trác Phàm lần nữa xông lên trước mặt Tào Phi Thần, vừa muốn ra tay nhưng lại bị hắn kéo lại. "Ngươi muốn làm gì? Châu chấu đá xe hay sao? May ở đằng sau ta, hai người bọn hắn ta không thể đấu lại nhưng có thể cầm cự được một chút thời gian đợi gia gia xử lí tên kia xong sẽ quay lại. Ngươi ở yên đó đừng có mà cản trở ta." Trác Phàm bất đắc dĩ dừng lại đành để tào Phi Thần lên trước. Thấy Trác Phàm chịu phối hợp, Tào Phi Thần hài lòng, đôi mắt xuất hiện hàn khí, nguyên lực lập tức đề cao lên mấy phần. Lần này hắn không dùng chưởng khí nữa mà trực tiếp nhảy thẳng vào giữa hai người kia. Trác Phàm nhìn cảnh này lập tức chắc chắn Tào Phi Thần là một cái tên não tàn. Bởi vì chả ai trong tình huống một đấu hai lại xông vào chính giữa để đối thủ một trước một sau tấn công được. Cho dù Tần Phi Thanh có mạnh hơn thực lực thực tế đi nữa thì song quyền khó địch lại tứ thủ, như thế khác nào tự đưa mình vào thế khó khăn. Quả nhiên như Trác Phàm suy đoán, Tào Phi Thần như nghé con không sợ cọp hung hãn tấn công dồn dập. Lúc đầu nguyên lực tràn trề bị hắn lãng phí cho nên chỉ qua vài hơi thở đã bắt đầu có dấu hiệu thở dốc. Thêm mười chiêu đã bị tên cao ở đằng sau lợi dụng sơ hở đánh cho hộc máu. Khí tức lập tức rối loạn, đôi mắt Tào Phi Thần hiện ra vẻ sợ hãi. Hắn vội vàng vận chuyển nguyên lực đánh ra bốn phương tám hướng nhưng chỉ đánh vào hư không mà thôi.
Chương 111: Mạnh mẽ Trác Phàm Bấm để xem Thấy cháu mình bị bao vây, Tào Phi Chiến muốn chạy đến cứu trợ nhưng Bạch Dạ Xoa nào để hắn rời đi, cứ bám sát ở đằng sau không ngừng đánh tới. Vì để mau chóng cứu trợ, hắn đành nhịn đau dùng lưng đỡ lấy một chưởng của đối thủ rồi nhanh chóng thoát ra. Nào ngờ kế hoạch không như dự định, Tào Phi Chiến cảm thấy sau lưng mình nguyên lực bị đối phương hút một lượng lớn, nội tạng cũng chịu chấn thương không hề nhẹ. Hắn phun ra một ngụm máu tươi nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía đứa cháu của mình đang tuyệt vọng. "Ha ha. Ngươi đúng là kẻ ngốc, dám trực tiếp đỡ lấy một chưởng của ta. Đừng quên thần hồn của ta là gì. Nhờ ngươi mà thương thế của ta đỡ hơn rất nhiều a." Bạch Dạ Xoa cười lớn mỉa mai lần nữa xông đến tiếp tục tấn công. Tào Phi Chiến cắn răng đành phải bỏ lại đứa cháu của mình, với tình hình hiện tại đừng nói là đánh lui Bạch Dạ Xoa mà ngay cả thủ thế hòa cũng cực kỳ khó khăn đối với hắn. Dương Tiêu ở phía sau đánh với Hắc Dạ Xoa thấy Trác Phàm vẫn còn an toàn cho nên không lập tức ứng cứu. Hắn không phải là kẻ nhân hậu gì sao lại phải lo cho tên Tào Phi Thần kia? Cứu trợ đám tiêu đầu chẳng qua là nhiệm vụ được tông môn giao phó, nếu như bình thường cho dù liếc mắt nhìn hắn cũng không làm. Thấy gia gia của mình không kịp đến cứu trợ còn bị trọng thương, Tào Phi Thần trở nên tuyệt vọng. Hiện tại hắn mới biết cái gì mà thiên tài tu luyện, chẳng qua chỉ so với đám người cùng trang lứa mà thôi. Từ trước đến nay hắn chưa từng đối mặt với nguy cơ sinh tử, chỉ toàn tâm toàn ý tu luyện nhân được khen ngơi của đám trưởng lão đã làm hắn quên mất mình vẫn còn quá yếu so với bên ngoài. Đến khi nhận ra thì đã muộn, chỉ chốc lát nữa thôi hắn sẽ để mạng lại trong lần ra ngoài lịch luyện đầu tiên. Đầu óc lúc này đã bắt đầu mơ hồ, hắn nhìn đối phương ở trước mặt tung ra một quyền nhưng lại không đón đỡ nữa. Tinh thần suy sụp đến cực hạn, hắn lựa chọn buông bỏ. Bạch Quang Thần Đồng – Hoán Vị Đúng lúc này, đôi mắt của Trác Phàm sáng lên. Ngay lập tức nơi hắn đứng đã xuất hiện thân ảnh của Tào Phi Thần còn bản thân thì lại ở trước mặt tên tu giả lùn tịt chỉ cao tới cằm của hắn đang vung quyền ra vẻ mặt hiện lên nét kinh ngạc. Không những là hắn, Tào Phi Chiến cùng Dương Tiêu từ đầu cũng chú ý mọi việc ở chỗ này đều bất ngờ. Đây là thần thông gì mà chính cả bọn hắn với tu vi hóa hư cảnh lại không thể nhìn ra một tên thiên huyền cảnh như thế nào mà làm được điều đó. Trác Phàm vung tay bắt lấy quyền kia của tên lùn, đôi mắt ngưng tụ sát ý, tay phải vận nguyên lực một chưởng đánh thẳng vào ngực của đối phương. Tên kia như diều đứt dây thổ huyết bay ngược ra sau ngã xuống bên trên đường mòn của ngọn đèo tắt thở. Tào Phi Thần lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn thấy tên tiểu tử lúc nãy mình còn muốn bảo vệ không cho tiến lên trước lại một quyền đánh chết một tên thần chiếu lục trọng cường giả liền ngây ngươi. "Ha ha. Không thể nào có chuyện như thế. Hẳn là tâm thần rối loạn gặp ảo giác đi." Tự cười bản thân một cái, hắn đưa tay dụi dụi hai con mắt rồi lần nữa mở ra. Cảnh tượng không hề thay đổi chút nào. Lại hung hăng đưa tay tát vào mặt, cảm nhận cơn đau truyền đến hắn mới tin đây là sự thật. "Điều này làm sao có thể?" Nhìn tên lùn kia nằm ở đằng đó, trên ngực còn thủng một lổ lớn vết máu chảy ra còn lưu lại trên nắm đấm của Trác Phàm làm Tào Phi Thần kinh sợ la to. Lúc này tên cao ở sau cũng một mặt thất kinh vội vàng nhảy lùi ra sau. Trác Phàm thấy thế đôi mắt ngưng tụ lại. Bạch Quang Thần Đồng – Phá Không Một đạo năng lượng vô hình từ trong mắt Trác Phàm bắn ra. Tên tu giả kia chỉ kịp la lên một tiếng thì một nửa cơ thể của hắn đã biến mất. Đám thần chiếu cảnh đang đại chiến đằng xa thấy cảnh này cũng bất giác dừng lại, mặt ai nấy đều toát ra một sự sợ hãi kinh hoàng. Đây mà là thực lực mà một thiên huyền cảnh nhị trọng nên có hay sao? Chỉ qua mấy hơi thở, hai tên thần chiếu lục trọng cường giả bị Trác Phàm xử gọn mà không hề tốn sức. Lý nào lại như vậy? Tào Phi Thần lúc này mới bình tĩnh nhảy đến nói: "Ngươi.. Ngươi.. Ngươi.. sao đến bây giờ mới chịu ra tay?" Trác Phàm có chút dở khóc dở cười nói: "Ta mấy lần muốn ra tay nhưng đều bị ngươi cản lại a." Tào Phi Thần ngẩn người. Đúng a, lúc nãy hắn năm lần bảy lượt không cho Trác Phàm xung phong vì nghĩ rằng thực lực đối phương không đủ. Kết quả Trác Phàm lại nhẹ nhõm đánh bại hai tên kia làm hắn có chút không tin quên rằng trước đó đã làm gì. Lúc này thế trận tám đánh bốn bên phía thần chiếu cường giả thay đổi. Bốn tên thần chiếu đồng loại bay đến, mặc kệ đống hàng hóa đằng kia mà lăng không bao vây Trác Phàm. Nếu lúc trước mục đích của bọn chúng là chiếm lấy quân lương cùng linh dược nên phải cù nhây một lúc để đối phương lợi dụng địa hình hẹp mà cầm thế hòa thì bây giờ chúng phân ra một nửa để giữ chân bốn người kia, một nửa xông đến đánh nhau với Trác Phàm. Nhìn ra điều này trong ánh mắt đối phương, Trác Phàm không hề sợ hãi cũng phi thân lên trên lấy một chọi bốn. Bốn tên này yếu nhất cũng là thần chiếu ngũ trọng, còn lại là ba tên thần chiếu thất trọng mạnh hơn hai tên vừa rồi mấy phần. Thế nhưng so với Tần Hạo thì bốn tên này vẫn còn thua xa, đừng quên Thiên Ma Tông dùng thực chiến để tăng tiến thực lực. Đối mặt với bốn tên tu giả, Trác Phàm không kinh không hoảng, ánh mắt thủy chung hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Tai trái hiện lên Thanh Viêm, tay phải đánh ra Phần Thiên Hỏa, Trác Phàm huy động cánh tay thành chưởng đánh nhau với đám người kia. Kết hợp với Mê Tung Quỷ Ảnh bộ, tốc độ của hắn trở nên nhanh không tưởng. Cảm giác cứ như có bốn tên Trác Phàm đồng thời đánh nhau với bốn tên cường giả thần chiếu. Một chưởng đánh ra lập tức trúng phải ngực của tên thần chiếu ngũ trọng, cơ thể hắn lập tức bốc cháy dữ dội cuối cùng tan thành cát bụi. Ba người kia thấy thế liền lui về sau chục trượng bắt đầu đánh ra võ kỹ. Ba chiêu huyền giai cấp thấp võ kỹ tạo hợp thành một đòn tấn công cực mạnh lao thẳng đến đối phương. Trác Phàm hít sâu một hơi, nguyên lực điên cuồng vận chuyển, Thanh Viêm cùng Phần Thiên Hỏa lập tức chui vào bên trong cơ thể. Phía trên trán, một ngọn lửa màu vàng kim nổi lên, hơi nóng cùng khí tức tỏa ra làm thần hồn của bốn người đằng xa trở nên run rẩy. "Chính là cảm giác này." Dương Tiêu dưới khí tức phát ra từ Trác Phàm lập tức nhận ra lần đó hắn cũng cảm nhận được ngọn lửa này tấn công mà thần hồn bị trọng thương. Trác Phàm đưa phải nắm lấy ngọn lửa kia làm đôi tay hắn cháy bừng lên, nguyên lực theo đó vận chuyển ra bên ngoài. Kim Viêm Tam Phân Ma Long Quyết thức thứ nhất Ma Long Xuất Thế Đầu tay nắm lại thành quyền, Trác Phàm ra hướng về phía đòn tấn công của đối thủ mà mạnh mẽ xuất thủ. Một hư ảnh hình nắm đấm bằng Kim Viêm xuất hiện rồi dần dần to ra. Võ kỹ đằng kia chạm phải hư quyền lập tức bị nuốt trọn, ba người kinh hãi vội vàng vận khí chạy trốn nhưng đã không kịp, kình quyền đã đến. Ngay cả một tiếng la hét cũng không có, bọn chúng lập tức tan vào hư vô. "Quá mạnh mẽ! Quá dữ đội!" Đây là suy nghĩ của mọi người khi chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra. Chỉ một quyền xuất ra lập tức làm ba tên cường giả thần chiếu cảnh vẫn lạc mà người xuất thủ chỉ là thiên huyền nhị trọng a. Điều này làm tất cả những gì bọn họ hiểu biết về hệ thống tu luyện bị đảo lộn. Từ lúc nào thiên huyền cảnh lại mạnh mẽ đến như vậy? Với sự mạnh mẽ của Trác Phàm trong phút chốc đã làm cáng cân thực lực nghiêng về phía bọn họ. Chỉ cần có Trác Phàm thủ hộ, e rằng không tên thần chiếu cảnh nào ở đây có thể đánh lại.
Chương 112: Rơi xuống vực Bấm để xem "Còn trẻ tuổi như vậy đã có thực lực mạnh mẽ, nếu để tên tiểu tử này phát triển e rằng Trung châu gặp không ít rắc rối." Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Hắc Bạch Dạ Xoa. Việc thống nhất ngũ châu không thể một sớm một chiều là có thể xong ngay. Trước mắt bây giờ Trác Phàm thực lực còn yếu kém, nếu để thêm trăm năm nữa, thậm chí là vài chục năm nữa e rằng hắn có thể làm mưa làm gió gây không ít khó khăn cho bọn chúng. Bạch Dạ Xoa lập tức vận nguyên lực đánh lui Tào Phi Chiến sau đó bay đến chỗ Hắc Dạ Xoa đang quyết chiến kịch liệt. Tình thế lúc này của Hắc Dạ Xoa có chút chật vật, hắn đã bị thương trước đó lại phải đối đầu với Dương Tiêu có tu vi cao hơn. Nếu không phải Dương Tiêu sợ dư chấn đánh ra có thể làm lở núi ảnh hưởng đến đoàn người đằng trước thì Hắc Dạ Xoa từ sớm đã bại. Thấy có người bay đến cứu trợ, Dương Tiêu vội vàng nhảy lùi ra sau. Lúc này Tào Phi Chiến cũng đã kịp thời bay đến. Thế trận chuyển sang hai đấu hai. "Ca ca, để ta cản trở hai bọn chúng, ngươi mau đi giải quyết tên nhóc kia, đừng để hắn sống sót." Bạch Dạ Xoa vừa rồi thôn phệ được một lượng lớn nguyên lực của Tào Phi Chiến nhất thời khí tức mạnh hơn một chút mở miệng nói. Hắn bây giờ tự tin có thể miễn cưỡng duy trì một dấu hai với Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến một thời gian. "Được! Nhớ cẩn thận." Hắc Dạ Xoa gật đầu sau đó quay người bay đi. Dương Tiêu sao có thể không nhìn ra ý nghĩ của kẻ thù, Trác Phàm biểu lộ tài năng xuất chúng như thế e rằng đã lọt vào sổ đen của bọn chúng. Vội vàng bay đi đuổi theo, đúng lúc này, một đoàn hắc khí nhào tới bao vây là hắn không thể không lùi lại. Bạch Dạ Xoa ngưng trọng đưa tay kết ấn, Thao Thiết U Linh lần nữa xuất ra, tiếng kêu rùng rợn vang lên, nhất thời một vòng kết giới bao phủ hai người Dương Tiêu ở bên trong. Tuy không mạnh bằng lúc hai huynh đệ kết hợp nhưng lĩnh vực thần hồn là không thể coi thường, đây là thần thông chỉ một ít hóa hư giả có được nên đủ thấy nó mạnh đến mức nào. Trong lúc nhất thời không cách nào thoát ra, Dương Tiêu cực kỳ lo lắng. Bên cạnh hắn, Tào Phi Chiến cũng đồng dạng lo cho Tào Phi Thần. Hai người điên cuồng tấn công vào kết giới. Bạch Dạ Xoa phun một ngụm máu tươi nhưng vẫn nhất quyết không thu lại lĩnh vực. "Ca ca, ngươi không mau thì ta có chết cũng theo ám ngươi đến cùng." Hắc Dạ Xoa phương xa nhắm thẳng Trác Phàm mà bay đến. Thần hồn xuất ra không nương tay đánh sâu vào cơ thể của đối phương. Trác Phàm giật mình kinh hãi, hắn hiện tại không có khả năng chống lại thần hồn trùng kích của đối phương. "Làm liều vậy." Kim Viêm Tam Phân Ma Long Quyết thứ thức ba Ma Long Chấn Thiên Ngâm Một ngọn lửa màu vàng kim từ trên trán xuất hiện mang theo nồng đậm hủy diệt khí tức được Trác Phàm há to miệng nuốt trọn nó vào bên trong. Cơ ngực bắt đầu phồng lên, hắn hít một hơi thật sâu vận nguyên lực lên tới cực hạn. Tiếng rồng ngâm vang lên mang theo sóng âm cực mạnh đánh thẳng về phía Hắc Dạ Xoa. Chiêu thức này được Trác Phàm thêm vào Kim Viêm cho nên có tác dụng còn mạnh hơn cả ý niệm giết người. Hắc Dạ Xoa thấy đối phương liều mạng chống trả cười lạnh trong lòng. Thần hồn trùng kích sao có thể dễ dàng bị một tên tiểu tử thiên huyền cảnh cản lại cho được. Quả nhiên y như Hắc Dạ Xoa nghĩ, Trác Phàm đở được đại bộ phần nhưng không tránh khỏi bị tổn thương. Đầu hắn bị trúng chiêu đau như búa bổ, ngọn lửa màu vàng kim không ngừng đốt cháy trên đỉnh đầu. "Sao có thể? Trúng phải thần hồn công kích vẫn có thể còn sống?" Hắc Dạ Xoa ngạc nhiên một chút nhưng rất nhanh sau đó bình thường trở lại. Dù đỡ được thì đã sao? Kết quả vẫn là chết mà thôi. Hắn phi thân lao thẳng đến muốn một chưởng kết thúc đối phương. Nào ngờ Trác Phàm từ trong cơn đau dữ dội đột nhiên mở mắt ra, một tầng ánh sáng màu bạc nổi lên. Bạch Quang Thần Đồng – Phá Không Luồng năng lượng vô hình từ mi tâm bắn ra. Hắc Dạ Xoa không kịp né tránh, nhưng cũng may cho hắn là Trác Phàm bị thương nên ra đòn không chuẩn. Dù vậy cánh tay bên trái của hắn cũng bị bốc hơi mất. "Aaaaa!" Kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải của Hắc Dạ Xoa cũng đã đánh thẳng vào ngực của đối phương. Trác Phàm phun ra một ngụm máu tươi, nguyên lực trong của hắn trong phút chốc không thúc động được đứng không còn vững, hắn đành phải đưa tay chống xuống đất. Lúc này, Hắc Dạ Xoa đã bay đến tung một cước đá ra. Trác Phàm không kịp đỡ lấy liền bị hất văng ra khỏi đường đi. Nguyên lực không thể thúc động, hắn mất đi khả năng lăng không liền rơi thẳng xuống vực sâu. Ở phía bên kia, Bạch Da Xoa cuối cùng duy trì không nổi lĩnh vực bị Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến hợp kích đánh tan. Hắn lần nữa thổ huyết nhảy lùi về phía Hắc Dạ Xoa. "Trác Phàm!" Dương Tiêu la lên một tiếng kinh hãi muốn đuổi theo nhưng đã không kịp. Trác Phàm đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Gió tuyết gào xé từng tiếng thê lương, đôi mắt Dương Tiêu theo đó cũng nổi lên sát khí. Trác Phàm có mệnh hệ gì e rằng tông chủ khó bề bỏ qua, ai bảo lúc trước Trác Phàm quá nổi trội làm gì. Nguyên lực bắt đầu thúc động mạnh mẽ, đến lúc này hắn đã không cần thiết phải kiêng kỵ gì nữa. Trác Phàm đã chết, bọn tiêu đầu đằng kia chết thì có sao, cùng lắm nhiệm vụ thất bại trở về tông môn chịu phạt mà thôi. Nhìn khí thế của đối phương, huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa biến sắc, bất giác lùi lại hai bước. Rất nhanh bọn chúng liền có ý nghĩ giống nhau. Bỏ chạy. Hai người lập tức đấm mạnh vào ngực mình, hai ngụm tiên huyết bay ra bị thần hồn bọn chúng nuốt vào. Tốc độ được đề thăng, bọn chúng ba chân bốn cẳng sử dụng bí pháp huyết độn thuật bỏ chạy. Trước khi chạy đi còn không quên đánh lên sường núi một quyền để cho tuyết lở xuống. Dương Tiêu không kịp đuổi theo tức giật liền ra tay với mấy tên thần chiếu cảnh còn sót lại. Những tiếng la hét vang lên, hắn đơn thuần dùng tay không đánh đấm. Bốn tên thần chiếu cảnh cường giả không lâu sau đã thành một đống huyết thịt lẫn lộn chết trong đau đớn. "Đúng là người của ma đạo." Tào Phi Thần lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thấy Dương Tiêu ra tay bất giác nuốt một ngụm nước miếng nói thầm. Tào Phi Chiến ở đằng xa vội vàng dùng nguyên lực tạo thành màn chắn che chở cho đám tiêu đầu còn lại. Đợi cho tuyết lở trôi qua thì khung cảnh đã trở nên cực kỳ hung tàn. Con đường tuyết trắng trên Tuyết Thanh Sơn chỉ trải qua mấy canh giờ đã nhuộm lên màu đỏ của máu tươi, xác người nằm ngổn ngang. Đoàn tiêu cục vận chuyển lúc trước mười một tên trong đó có một tên là Hóa hư cảnh nhị trọng bây giờ chỉ còn lại bốn tên tiêu đầu thần chiếu cảnh. Tráng sĩ đi theo vận chuyển cũng chết hơn một nửa, số người còn lại cũng bị thương không nhẹ, hàng hóa bị tổn thất một phần ba. Đối với Dương Tiêu mà nói, tổn thất lớn nhất có lẽ là Trác Phàm. "Dương chấp sự, ta biết ngươi buồn lòng vì Trác Phàm. Hắn là người xuất chúng nhất ta từng thấy. Nhưng mà ông trời đố kỵ người tài, ngươi là người trong ma đạo hẳn phải hiểu, tu giả sống chết đều trong khoảnh khắc mà thôi. Cái quan trọng trước mắt vẫn là đem giao đống hàng này đến nơi sau đó trở về tông môn trình báo." Tào Phi Chiến bước đến mở lời an ủi, thế nhưng nó có lọt vào tai Dương Tiêu hay không thì hắn không biết. Một lúc sau, Dương Tiêu mới lấy lại bình tĩnh nhìn đám người đằng kia đang xử lý một chút thương thế mở miệng nói: "Đi thôi. Qua khỏi đoạn đường này là chúng ta đã có thể xong nhiệm vụ." Tào Phi Chiến mừng rỡ gật đầu sau đó sắp xết lại đội ngũ tiếp tục đi qua Tuyết Thanh Sơn. Trước lúc đi hắn còn không quên quay đầu nhìn về phía vực sâu vô tận cảm thán: "Không ngờ ma đạo lại có một kẻ đáng sợ như vậy. Cũng may mà hắn đã chết."
Chương 113: Tỉnh lại Bấm để xem "Gia gia, hắn tỉnh rồi." Trác Phàm từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là một nữ tử dung mạo như hoa, mắt ngọc mày ngài. Có lẽ vì thời tiết ở đây quanh năm lạnh giá mà nàng có một làn da trắng như bạch ngọc. Nàng mặc một cái áo màu xám đơn sơ trước ngực để lộ ra cái yếm phát họa đường cong mê người. Thấy hắn tỉnh, nàng liền chạy ra bên ngoài gọi người. Không kịp gọi cô nương kia lại, Trác Phàm gắng gượng ngồi dậy xem xét tình hình bản thân một chút. Cơ thể hắn bị băng bó kín lại, cả tay chân không chỗ nào không có vết thương. Thậm chí máu chảy ra trước đó đã nhuộm đó tấm băng gạc trắng. Cười khổ một tiếng, hắn bắt đầu thúc động nguyên lực để chữa thương nhưng rất nhanh sau đó lại biến sắc. Dường như có một tầng bình chướng phong ấn nguyên lực của Trác Phàm ở bên trong đan điền làm hắn không cách nào thúc động được. "Chẳng lẽ là do đòn trúng đòn của tên hóa hư cảnh kia?" Trác Phàm nghi hoặc nghĩ. Đúng lúc này, cô gái ban nãy đi vào. Theo sau nàng là một trung niên đã ngoài sáu mươi, sắc mặt hồng nhuận đôi mắt sáng như sao cùng thần thái nghiêm trang làm người khác nhìn vào bất giác phải có chút kính trọng. "Ngươi có thấy chỗ nào không ổn không?" Trung niên lên tiếng. "Gia gia. Ngươi nhìn người ta băng bó kín cả người rồi còn hỏi câu đó hay sao? Chỗ nào mà chả không ổn a?" Nữ tử đúng bên cạnh bĩu môi nói "Phải phải, là gia gia sai được chưa? Tiểu hữu, ngươi đã đỡ hơn chưa? Có còn đau ở đâu không?" Trung niên kia vội vàng sửa lời. Trác Phàm khó khăn gật đầu một cái nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của ngài. Thương thế của ta cơ bản đã bắt đầu hồi phục, không có vấn đề gì sẽ khỏi rất nhanh. Tại hạ là Trác Phàm. Cho ta hỏi đây là đâu?" "Nơi này gọi là Băng Hỏa Thôn. Ta là trưởng thôn ở đây tên là Phương Đức, còn đây là cháu gái của ta, Phương Thanh Đồng. Nửa tháng trước ta cùng vài người trong thôn đi săn linh thú thì phát hiện ra ngươi nên mang về chữa trị." "Thì ra là Phương tiền bối." Trác Phàm lần nữa gật đầu cảm kích. "Không cần phải kêu ta là tiền bối, kêu Phương thúc là được rồi." "Vâng, Phương Thúc." "Kể cũng lạ, lúc tìm thấy ngươi đang bị một đám linh thú bao vây nhưng không một con nào dám đến gần. Mà lại cơ thể ngươi hình như không đúng lắm, so với hán tử ở đây cứng cáp hơn không biết bao nhiêu lần." Thấy Phương Đức nghi hoặc, Trác Phàm cũng trầm ngâm. Lúc này hắn mới nhìn kĩ, dường như vị trưởng thôn này không phải là một tu giả nhưng cơ thể lại cực kỳ lực lưỡng. Ngay cả cô nương tên Phương Thanh Đồng cũng là như thế, nàng rất đẹp nhưng lại không có thể hiện ra sự yếu đuối như những nữ nhân bình thường hắn từng thấy trước đó. "Được rồi, ngươi cứ từ từ nghỉ ngơi đi. Ta phải ra ngoài có việc." Không muốn làm phiền Trác Phàm trị thương, Phương Đức nói vài lời nữa rồi dẫn theo cháu gái rời đi. Những ngày sau đó, hắn được Phương Thanh Đồng đem thức ăn đến đưa cho. Thương thế sau một tuần đã tốt hơn rất nhiều, hắn đã đi lại bình thường nhưng có điều là nguyên lực vẫn còn bị phong bế. Cũng còn may chính là nguyên thần của hắn vẫn mạnh mẽ như thường và tùy ý có thể điều động. Hiện tại, Trác Phàm ngoài cơ thể mạnh mẽ ra thì cũng không khác gì người thường cả. Điểm khác biệt duy nhất chính là vóc dáng của hắn nhỏ hơn những người ở đây rất nhiều. Một tháng trôi qua, thương thế của Trác Phàm đã khỏi hoàn toàn nhưng nguyên lực thủy chung vẫn ở đan điền không cách nào thúc động được nữa. Hắn đành phải ở lại Băng Hỏa Thôn này một thời gian. Theo hắn được biết Băng Hỏa Thôn thực chất không phải nằm ở dưới chân núi mà chỉ nằm ở lưng chừng mà thôi. Trác Phàm bắt đầu gia nhập vào đám thanh niên thường xuyên đi ra bên ngoài săn bắt linh thú. Bởi vì tất cả nam tử ở đây đều không phải là tu giả, chỉ có thể đơn thuần dựa vào lực lượng cơ thể đi săn cho nên mục tiêu của mọi người chỉ là đám nhất cấp hoặc nhị cấp linh thú, còn người gan lớn thì săn tam cấp linh thú đem về. Có thể xem về mặt thể chất, mọi thanh niên khỏe mạnh đã ngang với một thiên huyền cường giả. Nếu tu giả dùng võ kỹ để chiến đấu thì những người ở đây lại biết dùng võ thuật, mặc dù không mạnh bằng nhưng vẫn có thể thi triển trong lúc săn bắt linh thú. Thời tiết ở đây rất lạnh giá, mỗi lần đi săn đều gặp nhiều nguy hiểm thỉnh thoảng còn có vài con linh thú cao cấp xuất hiên làm bọn họ phải tay không trở về. Chính vì thế cho nên mỗi lần đi săn đều phải cố gắng kiếm được thật nhiều thức ăn dự trữ trong nhiều ngày đề phòng tình huống xấu nhất. Trác Phàm trải qua lần đầu đi săn cũng rất kinh ngạc. Người của Băng Hỏa Thôn dường như có được một kỹ năng nào đó để che dấu khí tức của mình. Hắn thì không làm được cho nên phải ở từ rất xa mà xem xét. Nguyên lực không vận ra được, đêm tối Trác Phàm đành phải lặng lẽ luyện tập tìm cách phá vỡ phong ấn nhưng đã hơn hai tuần vẫn không hề cho chút kết quả nào, ngay cả chỉ giới trên tay cũng không cách nào mở ra. Sáng hôm sau, năm nam tử vóc người lực lưỡng đến nhà Phương Đức tìm Trác Phàm. Mỗi người bên hông đều mang một thanh đoản kiếm cùng một sợi dây thừng bắt chéo trên vai. "Trác tiểu đệ, hôm nay đi săn linh thú cùng bọn ta chứ?" "Được." Một người thấy hắn đi ra mỉm cười lên tiếng. Với thể lực vốn có của Trác thì điều này cũng không phải chuyện gì quá nặng nhọc, chưa kể đến cho dù cơ thể hắn không có nguyên lực nhưng đánh nhau với thiên huyền cảnh vẫn là không thành vấn đề. "Ta cũng muốn đi a." Đúng lúc này, Phương Thanh Đồng một mặt nhí nhảnh nhảy ra nằn nặc đòi đi theo. Phương Đức thấy vậy liền đi ra cản trở nhưng cuối cùng bị nàng làm bộ mặt đáng thương mà mủi lòng gật đầu. Dù sao năm người kia đều là những tráng sĩ mạnh mẽ bậc nhất của thôn. Trác Phàm thường xuyên đi cùng mọi người săn bắt đương nhiên là có lí do của hắn. Trải qua nhiều ngày đi xung quanh tìm linh thú, hắn phát hiện nơi đây so với miêu tả của Thanh Viêm Hỏa Phương rất giống nhau. Tuyết Thanh Sơn quanh năm tuyết phủ, từ sườn núi nhìn xuống bên dưới vẫn còn một đám sương mù dày đặc, Trác Phàm một lần muốn đi xuống xem sao nhưng bị một người cản lại. Lí do chính là bên dưới có độc khí, lại còn tồn tại cao giai linh thú sinh sống, một vài người của Băng Hỏa Thôn vì tò mò khám phá nên đã bỏ mạng. Kể từ đó cũng không ai dám đi vào thêm lần nào nữa Để chắc chắn giả thuyết của mình, Trác Phàm phải nhiều lần tham gia chuyến đi săn, lợi dụng lúc mọi người không để ý hắn đi mỗi lúc một xa. Đến một ngày hắn phát hiện một dòng sông băng chảy thẳng xuống hạ lưu. Điều này càng làm hắn tin tưởng rằng mình đã ở rất gần với nơi cần đến, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. "Trác Phàm! Trác Phàm!" Đang suy nghĩ tính toán, bên tai vang lên tiếng Phương Thanh Đồng gọi. "A. Có chuyện gì?" "Ta hỏi ngươi có chuyện gì mới đúng. Trên đường đi ngươi cứ như người mất hồn vậy đó" Phương Thanh Đồng tức giận nói. Lúc nãy nàng vừa đi vừa nói cả đống chuyện nhưng mà Trác Phàm chẳng hề để ý. "Ách. Ta xin lỗi. Ngươi vừa mới nói chuyện gì cơ? " Hứ. Ta lại không thèm nói với ngươi " Nàng làm một cái mặt quỷ vô cùng đáng yêu sau đó chạy lên phía trước. Mọi người thấy cảnh này cũng che miệng người khẽ, Trác Phàm cũng là lắc đầu tăng tốc đi theo. Ngày hôm nay đám người Trác Phàm phải đi xa hơn bình thường. Đám linh thú ở gần bị săn bắt sắp hết, bọn hò phải để lại một số lượng nhất định cho chúng sinh sản. Chính nhờ như thế mà bao năm qua người dân trong thôn mới có đủ thức ăn để sinh tồn. Địa hình mỗi lúc một dốc, gió thổi cũng đã mạnh hơn trước rất nhiều. Tiếng xào xạc xuyên qua tán cây phủ tuyết trắng xóa không ngừng dao động. Cả đám cứ như vậy ngược hướng gió mà đi. " Mọi người mau ngưng lại khí tức, cẩn thận một chút. Nơi này có thể sẽ xuất hiện cao giai linh thú. " Sau một thời gian ở đây, Trác Phàm cuối cùng cũng học được kỹ năng này. Vừa nghe thấy có người ra hiệu hắn liền điều tức hơi thở của mình chậm lại. Ngay lập tức toàn bộ khí tức được thu vào, việc này cũng nhờ một phần vào việc nguyên lực của hắn bị phong bế ở đan điền cho nên càng dễ vận dụng hơn. Không bao lâu sau, ở phía trước mặt xuất hiện vài đầu cự điểu cánh rộng bốn thước, bộ lông dày hòa vào màu tuyết trắng xóa. Nếu không có thị lực tốt thì khi nó đứng yên rất khó mà phát hiện được. " Tam cấp linh thú Băng Tước, mà lại có tới ba con. Xem ra lần này gặp may rồi. "Một tên tráng sĩ có chút vui mừng nói " Cũng chưa chắc, chỉ có vài người chúng ta khó mà bắt được hết a. "Một người khác lắc đầu nói. " Mặc kệ thế nào, cứ hành động trước đã."
Chương 114: Phi Xuyên Ngai Lang Bấm để xem Mọi người bắt đầu lấy ra sợi dây đeo trên người mình, một đầu buộc vào cái câu trảo bằng sắt hình dạng như một cái chân chim đang vồ, mỗi đầu nhọn đều có một lưỡi cắt ngược sau đó nhanh chân di chuyển sang xung quanh bao vây con mồi. Trác Phàm bởi vì chưa có nhiều kinh nghiệm cho nên không di chuyển nhiều. Hắn ngưng tụ nguyên thần, lập tức trên mắt xuất hiện một tầng hào quang nhàn nhạt. Thần Nhãn được thi triển, thị giác của hắn được tăng trên diện rộng. Nhìn mọi người đã đến đúng vị trí của mình, tên tráng sĩ cầm đầu liền ra hiệu. Mọi người đồng loạt quăng câu trảo sang một cành cây to đối diện. Ngay lập tức, một cái lưới thô sơ được hình thành trên đầu ba con linh thú. Phát hiện nguy hiểm, bọn chúng kêu lên vài tiếng sau đó sải cánh bay đi nào ngờ bị đám dây thừng ngăn chặn không cách nào nhập vào không trung được. Dây thừng được làm từ vỏ cây dẻo dai còn được thấm vào một nước đặc biệt có thể làm tăng độ chắc chắn, trong lúc nhất thời ba con linh thú kia bị bao vây hoản loạn vội vàng vung cánh đánh tứ phía. Bảy người không hề nôn nóng ra tay, đợi cho đám chim kia hao tổn sức chiến đấu mới bắt đầu lao lên. Ngoại trừ Trác Phàm, sáu người kia nhảy đến kêu lên những tiếng khó hiểu rồi áp sát con mồi. Dương như tiếng kêu kia làm ba con cự điểu càng thêm hoản loạn chúng lần nữa điên cuồng kêu gào đập cánh bay lên. Thấy có cơ hội, Trác Phàm cùng mọi người phân ra tấn công từng con một. Họ rút ra đoản kiếm bên hông bắt đầu nhào đến. Đối với loài chim mà nói thì chân, cánh, mỏ là ba thứ có uy lực lớn nhất, đám người Trác Phàm lợi dụng chúng đang kinh hãi mà tiếp cận xử lí đôi cánh trước đề phòng con mồi chạy mất. "Quác" Băng Tước kêu lên đau đớn, cánh của bọn chúng đã bị đánh gãy. Việc này đối với đám thợ săn của Băng Hỏa Thôn mà nói có thể xem là chuyện nhỏ. Bởi vì bọn họ sinh ra trong môi trường khắc nghiệt, bản năng sinh tồn rất cao, từ khi còn bé đã theo những người lớn học cách đánh giết linh thú. Một lúc sau, có hai con linh thú đã bị bọn họ xử lí. Chỉ còn một đầu Băng Tước vẫn quyết liệt chống trả. "Hú!" Đúng lúc này, ở một hướng khác có tiếng kêu vang lên. Một con chó sói trên đầu có một cái sừng như bạch ngọc, bốn chân sắc bén như gươm, lông trắng như tuyết chiều cao tới ba thước từ từ đi đến. Ánh mắt đen láy của nó nhìn về hướng này rồi lại ngửa đầu tru lên. "Nguy rồi, tứ cấp linh thú Phi Xuyên Ngai Lang. Mọi người bỏ qua con Băng Tước kia, đem hai xác chim thu lại rồi bỏ chạy." Một người vẻ mặt ngưng trọng nói. Kỳ thật chỉ một con linh thú tứ cấp với kinh nghiệm của bọn họ vây giết là không có vấn đề nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Phi Xuyên Ngai Lang thường chia nhau đi tìm kiếm còn mồi, một khi phát hiện sẽ báo động cho cả đàn chạy đến. Không ai dám tùy tiện vội vàng kéo lấy hai cái xác chim rời đi. Thế nhưng bọn họ lại lọt vào tầm mắt của con sói, nó làm sao có thể để đám người Trác Phàm rời đi. Bốn chân nhanh nhạy đuổi theo, dường như linh trí có nó rất cao, biết đầu chim kia nhất thời vẫn chưa có cách nào thoát ra được cho nên mắt từ trước tới giờ chưa hề liếc qua con Băng Tước còn sống sót đang vùng vẫy bên trong lưới làm bằng dây thừng. Tốc độ di chuyển của Phi Xuyên Ngai Lang trên địa hình băng tuyết rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã nhảy đến trước mặt đám người Trác Phàm. Nó lần nữa tru lên một tiếng vang vọng. Lần này Trác Phàm đã có thể nghe rõ tiếng kêu trả lời của đám sói từ đằng xa. Sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi. "Liều mạng." Nam tử đi đầu la lên sau đó xung phong mang theo kiếm chạy đến tấn công. Những người khác thấy thế cũng vội vàng xông lên theo. So với tam cấp linh thú, con Phi Xuyên Ngai Lang này lại vô cùng nhanh nhạy, nó không có phản công mà chỉ đơn thuần né tránh. Thi thoảng lại đánh ra một trảo ép lui đối thủ lui trở về. Nhận thấy tình hình càng kéo dài càng bất lợi, một tên thanh niên cắn răng nói: "Ta ở lại quần đấu với bọn chúng, các ngươi mau chóng rời đi. Nên nhớ sinh tử thần tốc, không được dừng lại." "Văn Tử, ngươi nói cái gì vậy? Có chết thì cùng chết." Một người tức giận nói. "Đúng vậy có chết thì cùng chết." Mọi người cũng một mặt quyết tử nói ra nào ngờ khi nghe được lời này Văn Tử không những không cảm động còn lớn tiếng trách mắng. "Chúng ta chết rồi thì ai bảo vệ nàng? Các ngươi ở đây không phải là muốn trở thành trượng phu của nàng hay sao?" Bốn tên còn lại trầm mặc, quả thật là bọn họ muốn có được Phương Thanh Đồng để ý. Gần như mọi tên nam tử trong thôn đều thương thầm nàng có điều từ trước đến nay chưa có ai lọt vào tầm mắt cả. Không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, Văn Tử lập tức nhào lên trước, đoản kiếm huy động như cuồng phong vũ bão tấn công đầu sói kia. "Trác Phàm. Ngươi hãy mang Thanh Đồng rời đi. Chúng ta ở lại cản trở." Một người khác thấy Văn Tử xung phong đôi mắt có chút bi thương nói với Trác Phàm. Nói xong hắn gật đầu với ba người còn lại cũng bắt đầu tiến lên. "Trương Định, Thái Lai, Vương Chung, Vương Hội, các ngươi làm gì vậy? Có chết thì cùng chết ta mà lại sợ chết hay sao?" Phương Thanh Đồng lớn tiếng kêu la định đuổi theo nhưng bị Vương Hội đi sau cùng cản lại. "Quả thật nàng không sợ chết nhưng chúng ta không muốn để nàng chết bởi vì ở đây ai ai cũng thích nàng." Nói xong hắn nở một nụ cười chất phát rồi quay mặt đi. Ngay sau đó, vẻ mặt của hắn liền biến thành dữ dằn, tơ máu hiện ra điên cuồng xông đến nhập hội cùng bốn người Văn Tử phía trước. Trác Phàm bên cạnh nhìn thấy cảnh này có chút cảm động. Những người ở đây ai nấy đều nặng tình nặng nghĩa như vậy làm cho hắn nổi lên kính trọng. Nếu nguyên lực của hắn còn dùng được thì có thể thúc động Phần Thiên Hỏa đánh lui con Phi Xuyên Ngai Lang kia, đáng tiếc là hiện tại không được. Trác Phàm định dẫn Phương Thanh Đồng rời đi thì chợt nhận ra đôi mắt đen láy tuyệt trần kia đã đẫm lệ. Nàng làm sao có thể không biết năm người kia là đang hi sinh cả mạng sống để cứu mình. Bọn họ đều là bạn từ thuở nhỏ của nàng, lương tâm không cho phép điều đó xảy ra. Nàng quay sang nhìn Trác Phàm nói. "Trác Phàm, ngươi mau tìm cách trở về thôn chúng ta báo tin tìm người trợ giúp. Ta cùng bọn họ liều một phen." Vừa dứt lời, Phương Thanh Đồng liền cất bước xông tới. Lúc này Phi Xuyên Ngai Lang vẫn nhanh nhẹn né tránh tất cả, nó không ngừng tru lên báo hiệu vị trí cho bầy đàn. Tiếng trả lời từ đằng xa càng lúc càng rõ, mặt ai nấy đều ngưng trọng. "Thanh Đồng, không phải ta kêu nàng chạy đi hay sao? Sao lại còn xông đến đây bỏ mạng vô ích." Phương Thanh Đồng đi lại thì nghe tiếng Văn Tử quát lớn. Đây là lần đầu tiên hắn quát nàng những người khác cũng kinh hãi dừng lại một chút. Thiếu nữ ngẩn người một chút nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười khả ai: "Các ngươi cho rằng ta là người tham sống sợ chết hay sao? Chết thì cùng chết có gì phải sợ." Nói xong nàng lại lần nữa đi đến cầm kiếm xông lên tấn công đầu Phi Xuyên Ngai Lang cũng đang dừng lại. Việc của nó là cản trở tốc độ của đám người Văn Tử, nếu bọn chúng dừng lại thì nó cũng không có lí do gì để tấn công. "Các huynh đệ, xông lên, đừng để nam nhân chúng ta lại thua một nữ nhân của nàng. Hôm nay sáu người chúng ta sẽ tử chiến tại đây." Văn Tử khuôn mặt bi thương nhưng lời nói lại cực kỳ hùng tráng. Những người khác gật đầu một cái bắt đầu tấn công. Thân ảnh sáu người toàn lực tấn công nhưng lại không có kết quả là bao. Qua mười hơi thở nhưng con Phi Xuyên Ngai Lang kia chỉ có vài đạo vết thương ngoài da. Lông của nó rất dày, hiển nhiên khó lòng mà bị thương được. Đúng lúc này, hàng loạt tiếng sói tru lên vang động. Ở xung quanh đã xuất hiện hơn mười con Phi Xuyên Ngai Lang khác đang chạy đến. Con Băng Tước bên trong lưới dây thừng lúc này cũng không tránh khỏi bỏ mạng bị hai con sói nhảy đến cắn đứt cổ họng. Đầu sói đang bị tấn công không ngừng thấy đồng loại của mình chạy đến liền nhảy lùi ra sau giữ khoảng cách. Sau đó cả đàn sói từ xa đi lại bao lấy xung quanh con mồi của mình. Miệng chúng há ra để lộ bốn cái răng nanh bén nhọn lại còn không ngừng chảy dãi. Năm tên nam tử một mặt ngưng trọng bắt đầu tựa lưng vào nhau để cho Phương Thanh Đồng ở chính giữa. Cho dù có chết bọn họ phải là người chết đầu tiên.
Chương 115: Hiểm cảnh Bấm để xem Đàn sói từng bước một bước đến, đôi mắt sắc bén một mực chú ý nhất cử nhất động của sáu người. Chỉ cần có một chuyển động nhỏ chúng sẽ tìm cách tách con mồi ra để dễ dàng xử lí. Đúng lúc này từ phía sau đột nhiên bay đến một cây đuốc lớn vào giữa vòng vây. Đám sói đang tiến lại gần thấy thế vội lui về sau mấy thước tru lên những tiếng giận dữ. Sáu người còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì có thêm hai cây đuốc khác bay đến kèm theo tiếng nói của Trác Phàm. "Mau nhặt đuốc lên rồi chạy về hướng này, đàn sói này rất sợ lửa." Văn Tử, Trương Định, Thái Lai nghe vậy vội vàng đi đến cầm lấy ngọn đuốc đưa lên. Quả nhiên có tác dụng, đám Phi Xuyên Ngai Lang phía trước lập tức lùi lại, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ kiêng kỵ. Sáu người bắt đầu di chuyển dần dần về phía Trác Phàm đang cầm ngọn đuốc ở đằng kia. Đàn sói khôn ngoan không từ bỏ liền mở rộng vòng vây luôn để sáu người lọt vào trung tâm của bọn chúng. Khi di chuyển được vài chục thước, ngọn đuốc trên tay của Văn Tử dần dần tắt đi, đàn sói thấy thế liền xiết chặt trở lại. Một lúc sau cành cây trên tay của Trương Định cũng tắt dần chỉ còn ánh lửa le lói trên tay của Thái Lai. Bọn họ không phải là tu giả nên không biết dùng nguyên lực để thúc động ra bản chân hỏa như thế nào, tình hình cực kỳ nguy cấp. Trác Phàm thấy thế vội vàng đốt thêm hai cây khác ném vào. Cứ như thế, Trác Phàm ở bên ngoài cung cấp đuốc để đám sói không dám tiến lại gần. Nhưng tốc độ của mọi người quá chậm mà lại những cơn gió lạnh kèm theo tuyết rơi làm ngọn lửa tùy thời đều có thể tắt mất. Phải hơn nửa giờ sau, đám người Phương Thanh Đồng mới có thể thấy được chút hy vọng. Chỉ cách đó vài chục bước nữa thôi chính là một vòng lửa đường kính mười thước đã được Trác Phàm chuẩn bị sẵn trước đó. Ánh sáng truyền đến kèm theo một làn hơi ấm áp làm bọn họ bất giác di chuyển nhanh hơn. Không may chính là ngọn lửa trên tay đột nhiên tắt ngúm, đám sói nhận thấy đây là cơ hội tốt nhất để tấn công liền lập tức nhảy đến. Văn Tử thấy vậy vội vàng lao đến trước cản trở ba con sói đang phi đến há mồm miệng gào lên: "Mau chạy vào trong vòng lửa." Mọi người cắn răng dùng hết tốc độ chạy vào bên trong để lại Văn Tử liều chết cản trở hơn chục đầu bạch lang đang há miệng muốn nuốt trọn con mồi. Vào được bên trong, đôi mắt của Phương Thanh Đồng ứa lệ nhìn Văn Tử trên thân đã bị thủng mấy lỗ, răng nanh bén nhọn cùng cước trảo sắc bén của Phi Xuyên Ngai Lang liên tục cắm vào người hắn. "Mau cứu Văn Tử." Trương Định cầm lấy một ngọn đuốc né cho Thái Lai, chính bản thân hắn cũng cầm một cây cùng nhau nhảy qua bên ngoài. Thế nhưng vừa mới đi ra, Trác Phàm đã nhanh chân động thủ trước. Hắn ném hàng tá cành cây nhỏ đang bốc cháy đi ra làm đàn Phi Xuyên Ngai Lang kiêng kỵ lập tức lui về. Lúc này Văn Tử đã huyết nhục mơ hồ, nhìn thấy đám sói lui lại hắn không những không chạy đi mà còn đuổi theo đánh tiếp. Trác Phàm kinh hãi liền đuổi theo phía sau, đưa tay đánh vào gáy làm hắn bất tỉnh rồi chạy lui trở về. Một con sói liều mạng, bất chấp ngọn lửa lao đến há miệng. Tưởng chừng đôi chân của Văn Tử sẽ bị một cạp của con sói kia mà mất đi thì Trương Định cùng Thái Lai kịp thời nhảy đến đem ngọn đuốc trên tay ném vào miệng nó. Con sói kêu lên một tiếng đau đớn, Trương Định thấy vậy liền bồi thêm một kiếm, đầu nó lập tức lìa khỏi thân thể ngã xuống. Đám sói kia thấy đồng loại của mình chết đi nhưng không hề kinh sợ, liền nhào đến xé thịt con vật xấu số kia. Chính nhờ như vậy, Trác Phàm mang theo Văn Tử bị trọng thương có thời gian nhảy vào bên trong vòng lửa. "Văn Tử sao rồi?" Phương Thanh Đồng lo lắng hỏi. "Trên người vết thương có rất nhiều, cùng lắm chỉ có thể cầm cự thêm được ba ngày nữa mà thôi." Trác Phàm sau khi xem xét Văn Tử một chút trả lời, khuôn mặt kèm theo vẻ ngưng trọng. Hắn lấy một lọ thuốc trong người đắp lên vết thương của Văn Tử "Trác huynh đệ, đa tạ ngươi thấy chết không bỏ. Lúc đầu Vương Chung ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ bỏ chạy lấy thân thật không ngờ là tìm cách bố trí một cái vòng bảo vệ để cứu chúng ta vào. Tại đây ta xin cúi đầu tạ lỗi vì nghi ngờ ngươi." Lời vừa nói xong, Vương Chung lập tức quỳ xuống dập đầu bộ dáng cực kỳ thành khẩn. "Việc này không cần tính toán, mạng ta là do mọi người trong thôn cứu, sao ta có thể lấy oán báo ân. Việc trước mắt chính là làm sao thoát khỏi đám linh thú này đây. Nếu không trở về nhanh thì Văn Tử tính mạng e rằng khó mà bảo toàn. Còn nữa, với số lượng củi ở đây cũng chỉ có thể duy trì được thêm hai canh giờ." Trác Phàm đỡ Vương Chung dậy lo lắng nói. "Ngươi yên tâm, mỗi hơn một canh giờ chúng ta sẽ chia người đi ra kiếm một ít củi thêm vào." Vương Hội lúc này cũng bước lên nói. Những người khác cũng là gật đầu đầu ý, trong thời khắc sinh tử này đoàn kết chính là mấu chốt quan trọng nhất để bảo toàn mạng sống. Quả nhiên đàn sói không chịu bỏ cuộc, chúng ăn sạch xác ba con Băng Tước cùng đồng loại mình sau đó bao vây chung quanh vòng lửa. Chỉ cần đám lửa có chút tàn đi, chung liền không ngại bay vào. Một canh giờ sau, cành cây khô cuối cùng đã được Trác Phàm châm vào đống lửa. Vương Hội đứng dậy nhặt lấy một cành cây đang bốc cháy hừng hực, đôi mắt hắn tập trung vào một cái cây khô ở gần đó. Hai chân hơi nhón xuống, Vương Hội lập tức phi người lao ra. Nhìn thấy có người rời khỏi vòng lửa, đám Phi Xuyên Ngai Lang tru lên một tiếng liền đuổi theo sít sao. Vương Hội thấy thế vội vàng đem cây đuốc xoay một vòng, đàn sói đang nào đến tháy thế vội lùi lại phía sau. Miệng của chúng há ra bắt đầu chực chờ con mồi, một khi nhánh cây kia tắt đi chính là tử kỳ của Vương Hội. Hiểu được điều này, hắn nhanh chóng tiếp cận cái cây khô đưa tay bẻ lấy một đống lớn sau đó xé vạt áo của mình ra buộc lại. Thuận tay, hắn mồi thêm một cây đuốc khác cầm trên tay rồi một mặt đề phòng trở vào phía trong vòng lửa. Thấy Vương Hội an toàn trở về, mọi người thở phào một hơi. Trác Phàm nhận lấy bó củi sau đó tiếp tục chăm vào. Màn đêm dần buông xuống nhưng cái lạnh của vùng băng tuyết không theo đó mà ngủ yên, nhiệt độ càng lúc lại càng hạ thấp xuống. Cho dù là ở bên trong vòng lửa nhưng vẫn có cảm giác run rẩy khắp người. Một phần là do cái lạnh phần còn lại chính là tính mạng của bọn họ đang đứng ở bờ vực của cái chết. Phương Thanh Đồng hai tay co rún lại, nhặt lấy vài cành cây khô đốt lên một đống lửa nhỏ. "Ngươi mặc cái này vào đi." Trác Phàm đang đứng ở gần đó thấy vậy liền cởi áo khoác của mình đưa cho nàng. "Ngươi không lạnh sao?" Phương Thanh Đồng chần chờ một lát cũng đưa tay nhận lấy nói. "Yên tâm, cơ thể ta không sợ nhất chính là cái lạnh." Đúng như Trác Phàm nói, hắn có Phần Thiên Hỏa cùng Thanh Viêm hộ thể, một chút băng tuyết này có là gì. Chưa kể đến hắn còn có một ngọn Kim Viêm được dung hợp từ hai loại vương hỏa này nữa. Bốn tên thanh niên ngoại trừ Văn Tử đang bị thương ra thấy cảnh này cũng vỗ đầu một cái. Nếu như người đưa áo cho Phương Thanh Đồng là bọn hắn thì có phải tốt lắm không. "Ài. Lại để Trác Phàm nhặt được cái tiện nghi." Trác Phàm tất nhiên vẫn không biết điều này, thậm chí ngay cả ánh mắt của Phương Thanh Đồng nhìn hắn có chút thay đổi cũng hề nhận ra.
Chương 116: Có cách Bấm để xem "Lần này đến lượt ta." Phương Thanh Đồng đứng dậy nói. Trời đã tờ mờ sáng, tuy ánh mặt trời thủy chung vẫn không có dấu hiệu xuất hiện nhưng bảy người Trác Phàm đã ở bên trong vòng lửa được sáu canh giờ. Lúc này khuôn mặt bất kỳ người nào cũng đều hiện lên vẻ mệt mỏi. "Nàng ở đây đi, để ta đi." Trương Định mở miệng nói. Phương Thanh Đồng không đồng ý, ánh mắt chuyển sang nhìn Trác Phàm, mọi người cũng theo đó nhìn đến. Lần trước Trác Phàm đi ra đem nhiều hơn một phần củi trở về cho nên hiện tại bên trong vẫn còn một ít đủ để kiên trì thêm nửa canh giờ. "Trác huynh đệ ngươi đang nghĩ gì vậy?" Trương Định có chút tò mò hỏi. "Ta đang tìm cách để thoát ra khỏi đây." Trác Phàm trả lời. Trác Phàm đứng dậy, đôi mắt chú ý đến đống than tàn lúc trước Phương Thanh Đồng đốt lên sưởi ấm. Khói trắng nghi ngút bốc lên cao sau đó bị gió quét ngang tan đi. Phía bên ngoài, đàn Phi Xuyên Ngai Lang vẫn không chịu từ bỏ. Đôi mắt luôn chực chờ chỉ cần có người đi ra liền xông đến cắn xé. Không những thế, từ đêm hôm qua đến nay số lượng đàn sói còn nhiều hơn năm con. Phân của chúng thải ra tại chỗ, mùi hôi bốc ra nồng nặc. Lúc này, vòng lửa có chỗ đã cháy ít lại, một đầu Phi Xuyên Ngai Lang thấy thế liều mạng nhảy vào bên trong. Trác Phàm nhanh tay rút kiếm xiên qua kết liễu nó đôi mắt ngưng trọng nhìn một con khác cũng đang có ý định nhảy vào. Thái Lai vội vàng nhặt vài cành cây khô châm vào, ngọn lửa lần nữa bốc lên cao khiến chúng không dám mạo hiểm nhảy vào lần nữa. Đói bụng, Vương Hội liền xé lấy một miếng thịt đặt lên đống lửa nướng lên. Nhưng ngay sau đó Trác Phàm đã đi đến giật lấy vứt đi. "Trác Phàm. Ngươi làm cái gì?" Vương Hội tức giận nói. Từ ngày hôm qua đến nay vẫn chưa ăn gì, hắn không phải là tu giả cho nên không khỏi có cảm giác đói bụng. "Ta mới là hỏi ngươi muốn làm gì? Bộ chê mình sống không thọ hay sao?" Trác Phàm âm trầm nói. Vương Hội ngơ ngác, những người khác cũng vậy. Chỉ là nướng thịt ăn mà thôi làm sao sẽ lại chết được. Trác Phàm thâm ý nói: "Bên ngoài kia một đàn Phi Xuyên Ngai Lang háu đói chờ chực, ngươi cảm thấy mùi thịt nướng kia khi vào trong mũi chúng thì sẽ thế nào?" Không đợi bọn hắn nhận ra, một con bạch lang liền bất chấp lửa lớn bay vào bên trong, nó điên cuồng tru lên một tiếng trước bộ mặt thất kinh của mọi người. Phương Thanh Đồng vội vàng vác kiếm che trước mặt Văn Tử, năm người còn lại thấy thế cũng cầm kiếm lên đôi mắt đề phòng. Trác Phàm chạy tới đầu tiên, Mê Tung Quỷ Ảnh bộ không có nguyên lực kèm theo tốc độ chậm hơn rất nhiều nhưng cũng đủ để áp sát con vật kia. Con sói há cái miệng còn to hơn cơ thể của Trác Phàm cắn tới. Chỉ một kiếm tạt sang ngang, Trác Phàm liền làm mồm nó rộng hơn mấy phần. Máu từ miệng chảy ra, con sói điên cuồng cắn tiếp làm hắn vội vàng né tránh. Vương Chung cùng Vương Hội từ hai bên cũng chém tới, con sói muốn tránh né nhưng không gian lại chật hẹp chỉ có thể nhịn đau xông đến chỗ của Trương Định. Phát hiện con vật kia nhào đến, Trương Định dựng thẳng kiếm lên xông đến muốn chém nó ra làm hai. Vậy mà con Phi Xuyên Ngai Lang này lại vô cùng lanh lợi chuyển đổi mục tiêu sang Phương Thanh Đồng đang đứng ở giữa vòng lửa. Chuyện này diễn ra quá bất ngờ làm nàng kinh hãi vung kiếm xung quanh. Đến khi miệng con sói cách nàng nữa thước bắt đầu ngoặm lại. "Thanh Đồng!" Bốn tên nam tử thấy thế kêu lên kinh hãi vội vàng ứng cứu nhưng đã không kịp. Bạch Quang Thần Đồng – Thuấn Di Đôi mắt Trác Phàm sáng lên, thân ảnh nháy mắt xuất hiện trước mặt Phương Thanh Đồng hai tay đưa ra giữ lấy bộ hàm to khỏe kia. Răng nanh của nó bắt đầu cắt vào tay, máu của hắn chảy xuống rơi vào miệng của con sói. Cảm nhận mùi vị huyết tanh nồng nặc, con Phi Xuyên Ngai Lang lại càng điên cuồng dùng sức hơn, lúc này Phương Thanh Đồng cũng đã kịp bình tĩnh trở lại chém ra một kiếm. Miệng con sói bị đứt làm hai, nó tru lên một tiếng dữ dội đã bị Trác Phàm một quyền đánh vỡ đầu. Hắn đem xác con sói vung ra ngoài tường lửa sau đó ném luôn miếng thịt vừa bị Vương Hội nướng kia vứt theo sau. Bầy Phi Xuyên Ngai Lang thấy có vật bay ra ngoài liền nhào ra xâu xé từng miếng thịt của đồng loại nốt vào. Cảnh tượng vô cùng rùng rợn làm Phương Thanh Đồng buồn nôn. Lúc này Vương Hội mới biết điều mình làm là ngu xuẩn đến thế nào vội vàng đứng trước mặt Trác Phàm quỳ xuống: "Trác huynh đệ. Là ta ngu ngốc không biết miếng thịt kia sẽ thu hút những con sói đang đói khát kia. Ngươi cứ đánh ta đi, mắng ta đi." Những người khác thở dốc vài hơi cũng đi đến nhìn Trác Phàm. So về độ tuổi, Trác Phàm nhỏ hơn bọn hắn rất nhiều nhưng kinh nghiệm sinh tồn e rằng bọn hắn thua xa. "Ngươi đứng dậy đi, đừng nướng thịt nữa là được." Vương Hội gật đầu, bên trong vẫn còn cái xác của một con Phi Xuyên Ngai Lang, hắn đi lại đó xé lấy một miếng thịt tươi ăn ngấu nghiếng. Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, Trương Định trở về bên trong tường lửa mang theo hai bó củi khô. Trên người hắn lúc này đã xuất hiện vài đạo vết thương, máu chảy nhuộm kín cả cái áo bằng da thú. "Xung quanh đây đã không còn cái cây nào nữa, e rằng lần sau chúng ta phải đi xa hơn." Trương Định thở đốc vài hơi đem một cành cây ném vô đống lửa. Phương Thanh Đồng sau khi băng bó xong cho Trác Phàm cũng chỉ yên lặng ngồi ở đó tự trách. Nếu lúc nãy nàng bình tĩnh hơn thì đã không xảy ra chuyện Trác Phàm nhảy ra cứu. Nghĩ lại cảnh lúc đó, nàng bất giác quay sang nhìn Trác Phàm nhiều hơn một chút. Thấy nàng nhìn mình, Trác Phàm lên tiếng hỏi: "Trên mặt ta có cái gì sao?" Đỏ mặt quay đi, Phương Thanh Đồng nói: "Không có gì." Nhìn Trương Định châm lửa xong cảm thấy đói bụng liền xé ra một miếng thịt sói ăn ngấu nghiếng làm nàng thấy ớn lạnh nôn ra cả mật xanh mật vàng. Tuy đói bụng nhưng nàng vẫn nhất quyết không ăn thịt sống. "Phải rồi. Lúc nãy ngươi làm sao có thể nhanh như vậy xuất hiện trước mặt ta?" "Đó là kỹ năng riêng của ta. Nó có thể trong thời gian ngắn tăng tốc đến một nơi gần đó." Trác Phàm qua loa trả lời. Kỳ thật không có sự hỗ trợ của nguyên lực, chỉ với nguyên thần thì hắn không thể nào phát huy toàn bộ công dụng của Bạch Quang Thần Đồng. Chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng một vài chiêu thiên về nguyên thần mà thôi, còn như phá không thì lại không thể thi triển được. Thái Lai cũng đi đến xé một miếng thịt ở phần mông của xác con Phi Xuyên Ngai Lang đằng kia. Thấy nó đã chết lại còn để lại một đống phân hôi hám, hắn tiện tay dùng kiếm hất nó vào tường lửa. Trác Phàm cũng chú ý hành động này của Thái Lai, lại thấy nơi đó bốc lên một cái trụ khói nhỏ rất đậm, gió thổi qua cũng không bị tan đi mà hóa thành đám mây đen bay mất. "Có cách rồi." Trác Phàm đột nhiên la lớn làm mọi người vô thức nhìn lại. "Ngươi có cách gì để chúng ta thoát ra hay sao?" Phương Thanh Đồng sáng mắt. "Thoát ra thì không thể nhưng gọi người cứu thì có một cơ hội." Trác Phàm chỉ vào phân sói bên ngoài nói tiếp: "Việc cần làm chính là gôm lại những đống phân sói đằng kia." "Ngươi dùng phân sói để làm gì. Trét lên người sao?" Vương Hội có chút khó hiểu. Trác Phàm vỗ đầu một cái, lười giải thích nói: "Trước mắt cứ thu chúng lại đi rồi ta sẽ nói sau." Mọi người nghe thế gật đầu. Trác Phàm dù sao cũng đã cứu họ lúc trước, nếu không bây giờ sáu người Phương Thanh Đồng đã nằm gọn trong bụng của đám Phi Xuyên Ngai Lang rồi. Vậy thì còn lí do gì để mà không tin tưởng hắn đây?
Chương 117: Đánh liều Bấm để xem Tuyết Thanh Sơn Thời tiết lúc này đã khá hơn rất nhiều, tuyết đã ngừng rơi, gió cũng không còn thổi mạnh như lúc trước. Ánh mặt trời dần ló dạng xuyên qua đám mây đen thành những tia nắng chiếu xuống một vùng đất trắng xóa. Khung cảnh tưởng chừng êm đêm nhưng lại giấu trong đó sự nguy hiểm đang rình rập. Tại nơi bên sườn núi lúc này, một đàn Phi Xuyên Ngai Lang đang đi lại xung quanh một vòng lửa tròn cao đến hai thước, ánh mắt không ngừng quan sát nhất cử nhất động ở bên trong. Chỉ cần có gì đó bay ra thì sẽ lập tức điên cuồng lao đến tấn công. Bức tường lửa kia là hi vọng sống sót duy nhất của đám người Trác Phàm, chỉ cần nó tắt ngấm đi thì e rằng ngay cả xác bọn họ cũng không còn. Bảy người Trác Phàm sau một ngày chiến đấu đã bắt đầu thấm mệt, cho dù có thay phiên đi ra bên ngoài thu từng đống củi lớn đi chăng nữa thì lúc này, ở phạm vi năm mươi thước đã không còn bất cứ cây khô nào nữa. "Mọi người nhớ kỹ, chúng ta chỉ có một cơ hội hành động mà thôi." Đám người Phương Thanh Đồng nghe Trác Phàm vậy đều ngưng trọng gật đầu. Trác Phàm tiến đến xác đầu bạch lang còn lại nhấc lên ném mạnh ra ngoài vòng trăm thước. Vừa thấy có vật gì đó bay ra, đám sói lập tức đứng dậy đưa mắt nhìn theo, chân không một động tác thừa di chuyển đuổi theo. "Mau hành động!" Trác Phàm lớn tiếng nói. Lúc này, mọi người ngoại trừ Phương Thanh Đồng cùng Văn Tử đang trọng thương còn lại đều nhảy ra khỏi vòng lửa theo hướng khác. Trác Phàm dùng hết sức bình sinh đi đến một gốc cây cách đó trăm thước dùng sức bẻ mạnh, từng gốc củi lớn cũng theo đó mà xuất hiện dưới chân của hắn. Phía bên này, bốn người Trương Định dùng tay không hốt từng đống phân của đám Phi Xuyên Ngai Lang ném vào bên trong vòng lửa. Vương Hội có vẻ không quen nhưng vẫn cố nhịn từng cơn buồn nôn mà làm thật nhanh. Sinh tử thời tốc, ngay lập tức, phía bên trong thoáng chốc đã xuất hiên một đống phân lớn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Lúc này, đám Phi Xuyên Ngai Lang đã xử lí xong xác của đồng bọn liền quay trở về canh gác. Một đầu sói nhanh chân phát hiện còn có con mồi ở bên ngoài lập tức phi đến tấn công. Miệng nó há lớn ra, từng vuốt trảo sắc bén điên cuồng huy động tấn công đám người Trương Định. Nếu số lượng nhiều thì bọn họ có thể còn kiêng kị vài phần, con sói trở về trước này liền bị Vương Chung và Vương hội kéo chân. Trương Định cùng Thái Lai vẫn kiêng trì với công việc của mình thậm chí tay chân di chuyển càng lúc càng nhanh. Qua hơn hai mươi hơi thở, cuối cùng đàn Phi Xuyên Ngai Lang cũng đã đến, chúng tru lên hứng phấn nhanh chóng tham gia chiến trường. "Mau rút thôi!" Cảm thấy tình hình không ổn, Trương Định la lớn một tiếng. Lúc này Phương Thanh Đồng bên trong đã mồi sẵn hàng chục que củi ném ra, đây đã là tất cả những gì còn sót lại. An toàn lui vào phía trong, bốn người thở phào một hơi nhưng chợt nhớ ra điều gì đó vội nhìn đằng xa cách đó vài chục thước. Lúc này Trác Phàm trên vai đã mang hai bó củi so với cơ thể hắn còn lớn hơn không chỉ hai lần nhanh chóng chạy tới. Khối lượng không nặng lắm nhưng lại cản trở di chuyển của hắn rất nhiều, năm con sói lập tức vây lấy bắt đầu nhào đến tấn công. Những con còn lại đứng từ xa chú ý, chỉ cần Trác Phàm có thể thoát ra khỏi vòng vây sẽ lập tức nhào đến quấn lấy con mồi. Trác Phàm chân đạp đất sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ nhanh chóng né tránh từng đòn tấn công của đám săn mồi. Chưa đầy năm hơi thở, một con sói có bộ lông màu bích ngọc không nhịn được nữa hú lên. Đây là năng lực mà chỉ có con đầu đàn mới có thể sở hữu gọi là cuồng sát. Đôi mắt xuất hiện tơ máu, đám sói bắt đầu trở nên dữ tợn hơn. Cho dù Trác Phàm nhanh hơn đi chăng nữa cũng không thể nào né tránh được toàn bộ. Ngay sau khi tiếng hú vang lên, đằng sau Trác Phàm một con Phi Xuyên Ngai Lang nhào đến há miệng táp mạnh vào. Hắn vội vàng đưa bó củi ra đỡ lấy, kiếm bên hông xuất ra rạch một đường trên miệng nó, máu bắn ra tung tóe ướt hết cả người. Hắn nhanh chóng vàng hai bó củi nhảy đến một nơi khác. Ngửi thấy mùi máu làm bầy sói lại càng điên cuồng hơn, chúng không quản đồng loại có còn sống hay không liền nhào đến xé xác. Con vật xấu số kia chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã không còn một chút cặn. Trác Phàm hít sâu một hơi khí lạnh, chân nhanh chóng di chuyển trở về. Thế nhưng con sói đầu đàn làm sao lại cho hắn cơ hội. Linh trí dường như rất cao, nó xuất hiện trước mặt Trác Phàm gầm lên một tiếng sau đó lao thẳng đến tấn công. Móng trảo của con Phi Xuyên Ngai Lang này không sắc bén như những con khác nhưng lực đạo xuất trảo lại vô cùng mạnh mẽ. Trác Phàm nghe thấy tiếng gió gào lên lập tức nghiêng người né tránh. Đôi mắt hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, Trác Phàm dùng nguyên lực thi triển Bạch Quang Thần Đồng. Lúc này, chuyển động của Phi Xuyên Ngai Lang trong mắt hắn dường như đã chậm hơn. Tuy là vậy nhưng nguyên lực không thể vận chuyển làm tốc độ của Trác Phàm giảm xuống trên phạm vi lớn. Một lát sau, trước người của hắn đã có vài vết cào sâu đến nửa phân. Đám sói kia lúc này cũng đã trở về lần nữa hình thành vòng vây. Trác Phàm cắn răng chịu những cơn đau từng cơn ập đến. Chân hắn hơi chùng xuống, tay dùng hết sức bình sinh ném mạnh hai bó củi về phía vòng lửa. Trương Định thấy thế vội vàng nhảy lên đỡ lấy tiện thể ném một cây đuốc trở ra. Trải qua một ngày bao vây, dường như đám sói đã tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Chân chúng bới mạnh vào mặt đất làm một đám tuyết bay ra dập tắt đám lửa. Tình hình cực kỳ nguy cấp, Trác Phàm vừa né tránh vừa điên cuồng vận dụng nguyên lực bị phong ấn ở đan điền thế nhưng vẫn không có kết quả. Chỉ cần vận ra Phần Viêm Hỏa thì lập tức có thể đẩy lùi đám Phi Xuyên Ngai Lang rắc rối này. Trước thời khắc sinh tử, Trác Phàm đành phải liều mạng một lần. Đôi mắt vốn dĩ có một tầng ánh sáng nhàn nhạt lại càng thêm rực rỡ. Bạch Quang Thần Đồng – Hoán Vị Ngay khi đám sói cùng lúc nhảy vào cắn chỉ còn lại con đầu đàn đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhất cử nhất động của con mồi thì Trác Phàm đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là Phi Xuyên Ngai Lang màu bạch ngọc xuất hiện. Nó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hàng tá cái miệng của đồng loại đã cắm trên người, từng thớ thịt theo đó rứt ra, máu chảy xuống nhuộm đỏ cả màu tuyết trắng xóa. Trác Phàm sau khi dùng hoán vị lập tức mất đi ý thức ngã xuống. Một chiêu vừa rồi đã hút sạch số nguyên thần ít ỏi còn sót lại trong cơ thể hắn. Phương Thanh Đồng nhìn thấy kinh hãi, không kịp nghĩ gì nhiều lập tức bay ra ôm lấy Trác Phàm trở về. Chính vì hành động này làm đàn Phi Xuyên Ngai Lang lần nữa chú ý, hai đầu sói từ bỏ con đầu đàn lao đến tấn công. May cho nàng chính là vị trí lúc Trác Phàm ngã xuống chỉ cách vòng lửa chừng mười thước. Hai con bạch lang tiến đến thì đã muộn, bóng hình con mồi đã biến mất bên trong tường lửa. "Trác Phàm! Tỉnh dậy đi. Ngươi sao rồi?" Mắt ngậm nước, Phương Thanh Đồng nhìn Trác Phàm đang nằm trên đôi chân của mình kêu to. Nàng cố dùng bàn thay thon dài đang cầm một mảnh vải xé ra từ thân lau đi vết máu ở trước ngực hắn. Dù là vậy nhưng huyết dịch vẫn không ngừng chảy ra thoáng chốc khăn vải trắng đã đổi màu. Trương Định thấy thế vội vàng áp tai vào ngực Trác Phàm xem thử sau đó hắn đứng dậy thở phù một hơi nói với Phương Thanh Đồng: "Nàng yên tâm, hắn không sao chỉ là mệt quá mà ngất đi thôi." Nói xong hắn thở dài quay đi nhập hội với ba người đằng sau đang một mặt rầu rỉ thấy người mình thầm thích quan tâm người khác. Bọn họ cũng không có nghỉ ngơi mà đem bó củi của Trác Phàm đốt thành một đống lửa sau đó bỏ phân của đám bạch lang kia vào. Chỉ một lát sau, khói đen từ đống lửa bốc lên nghi ngút, một cột khói cao tới hơn trăm trượng dần được hình thành theo cơn gió thổi bay đi thật xa.
Chương 118: Cứu viện Bấm để xem Băng Hỏa Thôn Từng người từng người ra vào nườm nượp, nhiều nhóm đi săn đã trở về cùng với vài con linh thú. "Trưởng Thôn. Lần này đi săn thật là không may mắn. Ta phải đi một nơi khá xa mới tìm được ba đầu nhất cấp linh thú." Một tên tráng sĩ vừa đặt trên vai hai con thỏ trắng, người đi cùng với hắn có vẻ còn là thiếu niên nhưng cũng rất lực lưỡng theo đó thả xuống một đầu chuột chuỗi khác. Tên thiếu niên thở dài một hơi cảm thán: "Ài. Nếu như ta mạnh mẽ như năm người Trương Định thì đâu cần phải đi tới mấy chỗ an toàn để tìm mòn mắt một con linh thú, cứ trực tiếp đến chỗ khu vực có tam cấp linh thú là được rồi." Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc nhìn phía phương trời xa. Đột nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ sau đó đưa tay chỉ về hướng xa xa. "Trưởng thôn à. Đằng kia có phải là hướng của năm người Trương Định đi săn hay không?" Mọi người nghe thấy như thế liền quay sang nhìn theo. Ở phía xa, một đám khói đen bốc lên nghi nghút như một đám mây to theo cơn gió lùa đến. Nơi đây toàn bộ đều là băng tuyết, nếu nói tự bắt được lửa e rằng là điều không thể trừ phi có người đốt lên. Phương Đức kinh ngạc, nghĩ ngợi một chút liền lập tức gọi vài tên tráng sĩ hướng phía cột khói mà đi. Phương Đức chỉ cần nhìn một chút ra liền hiểu được ý nghĩa của cái tín hiệu kia. Đám người Trương Định hẳn đang gặp nguy hiểm, hắn càng lo hơn chính là cháu gái Phương Thanh Đồng cũng đang đi cùng. Cứ thế hơn mười lăm tên tráng sĩ hiện có trong làng lập tức theo chân trưởng thôn rời đi. Dù cho có ngược gió nhưng tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh chóng. Khi đến được nơi phát ra tín hiệu, Phương Đức lập tức đỏ mắt lên. Cảnh tượng nơi đây vô cùng khốc liệt. Mười mấy con Phi Xuyên Ngai Lang đang cùng nhau bao vây một cái vòng tròn lửa. Thế nhưng lúc này lửa đã không còn cao như trước chỉ còn khoảng một thước hơn mà thôi. Đống củi khô Trác Phàm đem về chỉ đủ duy trì một hai canh giờ. Đàn sói kia đã bắt đầu gào rú liều mạng nhảy vào bên trong. Chúng canh chừng ở đây rất lâu, sự kiên nhẫn cũng đã đến tận cùng. Phương đức nhìn thấy phía bên trong thân ảnh của bốn người đang cùng nhau chống lại hai con sói vừa mới nhảy vào trong. Ánh mắt của ai cũng lộ vẻ kinh hoàng, Phương Thanh Đồng cũng đang đầu tóc rối bời tay một tay ôm lấy Trác Phàm một tay cầm kiếm đề phòng có đầu thú vật đuôi mù nào đó tấn công Văn Tử đang bị thương. Phương Đức quát lên một tiếng liền xung phong đi trước. Đám tráng sĩ thấy người của mình bị bao vây lại thêm Phương Thanh Đồng đang gặp nguy hiểm liền đỏ mắt xông đến bảo vệ nữ thần trong lòng. Đàn sói ở bên ngoài đang điên cuồng gào rú như đang cổ vũ cho đồng đội ở bên trong bất ngờ nghe thấy tiếng động liền đưa mắt sang nhìn. Thấy đám người Phương Đức, chúng không những không sợ mà con lao đến. Đao kiếm cùng thú trảo gặp nhau, một hồi giao chiến bắt đầu. Phương Đức mặc dù tuổi đã cao nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Lão dùng tay không đỡ lấy trảo của một con bạch lang to lớn nhưng không hề bị lùi lại. Bàn tay nổi lên gân xanh, lão dùng sức bấu lấy đầu thịt bên dưới chân con thú vật kia một tay khác nắm chặt lấy cẳng chân rồi làm động tác vật lộn. Con thú kia ngay lập tức bị Phương Đức đánh ngã. Không dừng lại ở đó, lão tiếp tục dùng bàn tay không của mình nhắm thẳng vào đầu nó mà tương. Chỉ trong phút chốc máu tươi từ con sói xấu số trào ra văng lên cả trên mặt. Phương Đức dừng tay nhanh chóng di chuyển đến là thịt một đầu sói khác. Nơi lão đi qua đều để lại một con sói ngã xuống. Nếu so về sức chiến đấu e rằng vị trưởng thôn này đã có thể đấu với đỉnh phong thiên huyền cường giả. Nhanh chóng tiếp cận vòng lửa, Phương Đức nhanh chóng nhảy vào. Lúc này Trương Định, Thái Lai, Vương Chung, Vương Hội đã hít thở không thông. Năng lực của bọn họ tuy mạnh mẽ nhưng trải qua một ngày một đêm không ngủ tinh thần giảm sút trầm trọng lại thêm phải đi ra ngoài kiếm củi có nhiều nguy hiểm cho nên thực lực giảm sút trên phạm vi lớn. Sự xuất hiện của trưởng thôn làm bốn người mừng rỡ như điên nhưng cũng không dám lơ là tiếp tục quần đấu với hai đầu Phi Xuyên Ngai Lang. Phương Đức thấy cháu gái vẫn an toàn thở phào ra một hơi vội vàng tìm đầu sói ở gần đó nhất ra tay. Rút ở sau lưng ra một thanh đại đao to lớn, lão huy động một cách cực kỳ thuần thục tả đột hữu xung làm nó thoáng chốc rối loạn. Cuối cùng, Phương Đức một đao đâm vào yết hầu của con Phi Xuyên Ngai Lang kia. Lão xoay đao sau đó tạt ngang một cái, đầu sói lập tức rơi xuống dưới tuyết. Đối với những kẻ dám làm hại cho đứa cháu gái yêu quý của mình lão không hề có chút nhân từ nào cả cho dù đó là một con thú đi chăng nữa. "Đồng Nhi. Con có sao không?" Phương Đức chạy đến mở miệng hỏi thăm. "Nàng không sao nhưng chúng ta thì sắp chết rồi a. Trưởng thôn à, ngài có thể nhanh giải quyết nó một chút hay không?" Vương Hội thấy Phương Đức chưa có ý cứu mình vội vàng la lớn. Quả thật hắn là người nhỏ tuổi nhất ở nhóm Trương Định cũng là thực lực thấp nhất cho nên đã kiệt sức từ lâu. Nếu không phải bản năng sinh tồn quá lớn e rằng lúc này hắn đã nằm trong bụng của mấy con thú kia. "Đúng đúng. Sau khi xử lí xong đám chó sói đáng ghét này thì hỏi thăm cũng không muộn." Phương Đức gật gù vội vàng đứng dậy cánh tay phải to lên một phần, lão vận sức ném ra thanh đại đao ở trong tay. Chỉ nghe một tiếng "Phập", đầu Phi Xuyên Ngai Lang đang một mình đấu với bốn người Trương Định lập tức ngã xuống, ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp phát ra thì đại đao đã cắm xiên qua đầu. Bốn người nhìn xung quanh như trút được gánh nặng liền ngã nhào xuống đất thở hổn hển. Lúc này phía bên ngoài vòng lửa, đám tráng sĩ kia đã lần lượt xử lí hết đàn linh thú bên ngoài. Dây nhợ được ném ra ở khắp nơi tạo thành một cái lưới bằng thừng chặn hết tất cả lối chạy của đàn Phi Xuyên Ngai Lang. Để tránh "chó cùng rứt dậu" bọn họ chỉ từ phía bên ngoài bọn họ bắt đầu phóng lao vào trong, đợi cho bầy sói bị thương ít nhiều sau đó mới tiến vào trong. Qua một thời gian, xác của hơn mười con Phi Xuyên Ngai Lang đã được chất lại thành đống, mọi người đều lên tiếng hoan hô. Với số lượng thế này đủ cho cả thôn ăn cả tháng rồi. Lúc này Phương Đức mới đi lại xem xét tình hình Văn Tử, phát hiện hắn bị thương nặng liền giao cho hai người nhanh chóng mang trở về chữa thương. "Nếu không có ý tưởng của Trác Phàm, e rằng chúng ta đã chết ở nơi đây rồi." Thấy mọi việc đều đã được giải quyết, Phương Thanh Đồng lúc này mới mở miệng nói khẽ, giọng còn ngậm ngùi. Đôi mắt nàng chăm chú nhìn vào gương mặt trắng bệch nằm trên đùi của mình xoa xoa. Nếu lúc này Văn Tử tỉnh dậy chắc chắn sẽ mắng âm ỉ. Hắn mới là người bị trọng thương a, Trác Phàm chẳng qua là mệt quá ngất đi mà thôi. Những tên tráng sĩ khác nhìn một màn này cũng trầm mặt thầm than. Nữ thần thầm thương trộm nhớ bao lâu cuối cùng lại đang rơi lệ vì một người đàn ông khác. Ai cũng đều có ý nghĩ phải chi người nằm ở bất tỉnh ở đó là bọn hắn. Phương Đức thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu Phương Thanh Đồng. Lão rời đi lệnh cho mấy tên tráng sĩ đem xác của đám Phi Xuyên Ngai Lang trở về. Chính lão thì cõng lấy Trác Phàm ở trên vai rồi cùng Phương Thanh Đồng và đám người Trương Định trở về.