2 người đang xem
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
299 0
Chương 0: Giải thích

Nếu một người chết đi mà không nhận ra điều đó, họ sẽ nghĩ rằng mình vẫn còn sống, coi tất cả chỉ là một giấc mơ kỳ lạ.

Họ sẽ tiếp tục sống như thường lệ, ăn, ngủ, trò chuyện với mọi người. Nhưng mọi người sẽ không cảm thấy được sự hiện diện của họ, trừ khi họ lên tiếng. Tuy nhiên, sự tồn tại của họ lại kéo theo những tai ương. Những người xung quanh họ bắt đầu gặp vận xui, tai nạn, và những rủi ro không giải thích nổi.

Họ không biết mình đã trở thành tâm điểm của sự rối loạn. Cứ mỗi ngày trôi qua, linh hồn của họ bị ăn mòn, chìm sâu vào bóng tối.

Chỉ có một cách để thoát khỏi vòng luẩn quẩn này: Họ phải đối diện với sự thật rằng mình đã chết. Họ phải tìm lại cơ thể mình, nơi cái chết đã xảy ra, và đối mặt với những ký ức đau thương bị chôn vùi.

Dù vậy, linh hồn không thể siêu thoát ngay lập tức. Họ phải hoàn thành tất cả những việc còn dang dở – những lời chưa nói, những giấc mơ chưa thực hiện, những lỗi lầm chưa kịp sửa chữa.

Những việc dang dở đó như những sợi dây vô hình trói chặt linh hồn vào thế giới này. Càng kéo dài, những sợi dây ấy càng siết chặt, khiến họ trở nên méo mó và mất dần ý thức.

Họ không cố ý làm hại người khác, nhưng sự tồn tại của họ là một lỗi lầm lớn. Họ chính là một lỗi trong thế giới này cần phải giải quyết.

Chương 1:

Tôi sống trong một gia đình khá nghèo, mặc dù điều kiện khó khăn nhưng ba má tôi vẫn cố gắng cho tôi đi học đại học. Thời gian đầu tuy rất khó khăn bởi vì dù là vùng ngoại ô thì giá nhà trọ vẫn quá đắt. May mắn thay, tôi đã kiếm được một căn trọ ở phía Bắc giá rẻ. Dù nơi đây khá ít người dân sinh sống và yên ắng, nhưng đối với tôi điều đó hoàn toàn không tệ. Tôi chỉ cần chú tâm học nên nơi đây khá hoàn hảo.

Như mọi ngày, sau khi kết thúc buổi học tôi lại trở về trên đoạn đường ấy, không khí im ắng chỉ lác đác vài bóng đèn đường chập chờn. Tôi bước chậm rãi, cố né tránh những vũng nước mưa còn đọng lại sau cơn mưa chiều. Không khí ẩm lạnh khiến tôi rùng mình. Đang mải nghĩ ngợi vu vơ, tôi giật mình khi nghe tiếng động cơ xe máy rú lên từ phía sau.

Chưa kịp phản ứng, một cậu sinh viên trên chiếc xe máy lao thẳng vào tôi. Cú đâm bất ngờ khiến tôi ngã xuống đất, đầu óc choáng váng. Tôi nghe tiếng cậu ta hoảng hốt kêu lên, nhưng mọi thứ dần mờ nhạt. Mắt tôi nhắm lại.

Chương 2:

Khi mở mắt ra, tôi đã nằm trên chiếc giường quen thuộc ở nhà. Đầu óc tôi quay cuồng. "Hóa ra chỉ là một giấc mơ," tôi tự nhủ và ngồi dậy. Ba má tôi đang ở phòng khách, tiếng nói chuyện vọng vào.

Tôi bước ra, nhìn họ và cất tiếng: "Ba má, con vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ.."

Ba má tôi giật mình quay lại, ánh mắt lạ lùng như thể không nhận ra tôi. "Ủa, con về lúc nào vậy?" má tôi thốt lên.

Tôi sững sờ và cảm thấy khó hiểu bởi tôi đã về nhà được vài hôm rồi mà. "Con ở nhà.. từ hai hôm trước rồi mà," tôi lắp bắp. Nhưng khi nhìn xuống tay mình, tôi thấy làn da mình tái nhợt, thiếu sức sống. Tôi chạm vào mặt, cảm giác lành lạnh.

Chương 3: Thế giới mờ nhạt

Những ngày sau đó, tôi nhận ra mình đã trở nên.. kỳ lạ. Người xung quanh không ai để ý đến tôi, ngay cả những người bạn thân nhất cũng tỏ vẻ xa lạ, trừ khi tôi cất tiếng nói. Khi ở trên lớp, thầy giáo cũng thường xuyên điểm danh nhưng lại bỏ qua tên của tôi, chỉ tới khi tôi lên tiếng, thầy mới giật mình và điểm danh lại cho tôi.

Mọi thứ chỉ bắt đầu rõ ràng khi tôi tình cờ tìm thấy cuốn nhật ký cũ dưới ngăn kéo của người ngồi cạnh bàn tôi – Đình Hải. Trang cuối cùng có vài nét viết nguệch ngoạc:

"Tôi đã chết. Nhưng tôi không nhớ gì cả. Mọi người xung quanh cũng không cảm thấy sự hiện diện của tôi, trừ khi tôi gây sự chú ý. Nếu bạn cũng vậy, hãy tìm tới tôi."

Tôi chìm trong suy nghĩ, tôi chợt nhận ra, dù cậu ấy không xuất hiện trong hai năm nhưng tôi lại không cảm thấy sự tồn tại của cậu ấy. Tôi cũng không ngạc nhiên khi mình ngồi chỉ có một mình. Cho tới khi giấc mơ kỳ lạ kia xảy ra, tôi mới nhận ra tôi từng có một người ngồi cạnh và suốt hai năm qua cậu ấy không hề đi học. Khi đọc tên điểm danh, thầy giáo cũng đã bỏ qua cậu ta trong sổ điểm danh một cách vô thức, giống như tôi hiện tại..

Tim tôi thắt lại. Những lời trong nhật ký như ánh sáng soi vào sự mờ mịt của tôi.

Chương 4: Câu chuyện của Hải

Tôi quyết định tìm đến nơi ở của Đình Hải – ngôi nhà cũ mà cậu ấy đã từng sống. Ngôi nhà nằm trong một con hẻm nhỏ, vẻ bề ngoài cũ kỹ và phủ đầy bụi thời gian. Khi bước vào trong, tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, nội thất và đồ đạc gần như không thay đổi, nhưng tất cả đều bị phủ bởi một lớp bụi mỏng.

Phòng của Hải sáng một cách kỳ lạ, ánh sáng không thể lọt ra ngoài dù rèm cửa vẫn mở. Tôi bước vào, cảm thấy áp lực vô hình đè lên ngực. Hải ngồi trên một chiếc ghế, tay cầm ly trà như đang đợi tôi từ rất lâu.

"Cuối cùng mày cũng đến," Hải nói, giọng đều đều, không chút cảm xúc.

Tôi đứng bất động, không biết phải nói gì. Hải liếc nhìn tôi, đôi mắt bình thản nhưng sâu thẳm. Cậu ta đặt ly trà xuống, đứng lên, đôi tay đút vào túi áo, rồi tiến đến gần.

"Tao biết sẽ đến lúc mày giống tao thôi," Hải nói, giọng trầm ấm nhưng lạnh lẽo. "Chết rồi, đúng không? Bối rối, không nhớ mình là ai, không biết phải làm gì tiếp theo."

Cách nói của Hải nhẹ nhàng đến mức rợn người, như thể cậu ta đã chấp nhận số phận từ lâu.

"Mày có muốn nghe tao kể không?" Hải hỏi, không chờ tôi trả lời. "Vì tao đoán mày cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe."

Hải ngồi xuống, tự nhiên như đang kể một câu chuyện buổi tối. "Khi chết đi, tao cũng từng như mày – lạc lối, không biết mình là ai hay tại sao lại mắc kẹt ở đây. Mãi đến khi tao nhận ra.. muốn thoát khỏi cái cảnh này, chỉ có một cách: Tìm lại cơ thể mình."

Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi, ánh mắt đượm vẻ u uất nhưng giọng nói vẫn đều đều. "Mày không cần phải tin tao ngay. Nhưng đến khi mày cảm nhận được nỗi đau – thật sự đau – khi đến gần cơ thể của mình, mày sẽ hiểu. Cơ thể đó, chính là chìa khóa."

Hải nhìn thẳng vào mắt tôi, nụ cười nhạt thoáng qua môi. "Còn nếu mày không tìm, thì linh hồn của mày sẽ dần dần méo mó thôi. Giống như tao vậy. Quyết định là của mày."

Sự bình thản trong giọng nói của Hải khiến tôi cảm thấy vừa lạnh lẽo, vừa hoang mang. Cậu ta như một người đã trôi quá xa khỏi nhân tính, nhưng cũng không ép buộc tôi, chỉ để lại sự lựa chọn, nhẹ như gió thoảng.

Chương 5: Lạc lối

Tôi cười khẩy khi nghe lời Hải. Tìm lại cơ thể để siêu thoát ư? Đối với tôi, việc đó thật vô nghĩa. Tôi không muốn chấp nhận rằng mình đã chết. Tôi muốn sống, muốn có tương lai, muốn báo hiếu cho những cố gắng của ba và mẹ.

Những ngày sau đó, tôi cứ sống trong trạng thái giữa tồn tại và không tồn tại, cảm giác như một kẻ đứng ngoài mọi quy luật. Nhưng rồi, từng ngày, từng suy nghĩ trong tôi dần trở nên méo mó.

Một ngày, tôi thấy một con mèo nhỏ, yếu ớt, nằm run rẩy bên đường. Lẽ ra tôi nên bế nó lên, giúp nó vượt qua cơn nguy kịch. Nhưng thay vào đó, tôi nhấc chân, đạp mạnh nó xuống dòng sông lạnh lẽo.

Tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên, rồi im bặt. Tôi đứng đó, nhìn mặt nước gợn sóng mà lòng trống rỗng. Mãi một lúc sau, tôi mới nhận thức được việc mình vừa làm. Tay tôi run rẩy. "Mình.. mình đang làm gì vậy?" Tôi tự hỏi, nhưng chẳng có câu trả lời nào ngoài cơn sợ hãi dâng lên.

Chương 6: Sự thật với gia đình

Tối hôm đó, tôi đã mời cô Lan – một cô đồng trong làng – về và kể hết mọi chuyện cho ba má nghe. "Con đã chết. Con bị người ta giết rồi. Con không còn là người nữa.."

Ban đầu, họ không tin. Nhưng khi tôi kể chi tiết về những điều tôi trải qua, nhìn thấy và cảm nhận, ba má tôi bật khóc. Họ ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng bảo: "Con cứ ở lại đây, đừng nghĩ đến chuyện gì khác. Gia đình mình vẫn như cũ, được không?"

Nhưng cô Lan, nãy giờ im lặng lắng nghe, lại nói điều ngược lại. "Không được đâu. Nó phải siêu thoát, không thì linh hồn nó sẽ thành quỷ."

Ba má tôi nghe vậy, liền sợ hãi nhưng vẫn cố gắng hỏi cô xem có cách nào giữ tôi lại. Tôi ngồi giữa, bối rối không biết mình nên làm gì. Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và trống rỗng.

Chương 7: Biến đổi

Khi mọi người đang giằng co, tôi bất ngờ trượt chân ngã xuống sàn. Cú ngã không đau đớn, nhưng điều xảy ra tiếp theo khiến tôi kinh hãi. Cơ thể tôi bắt đầu nứt ra như một bức tượng sứ bị vỡ. Mảnh vỡ từ tay, chân, ngực tôi rơi xuống, rồi từng dòng máu đen trào ra.

Tôi gào lên, cố níu kéo từng mảnh vỡ của mình nhưng vô ích. Rồi bất chợt, tôi không thể giữ được cơ thể mình nữa. Tôi bị đẩy ra như một vật thể không tồn tại.

Tôi nhìn thấy dòng máu đen từ cơ thể mình tụ lại, rồi dần dần hóa thành một con quái vật khổng lồ. Nó không giống bất kỳ thứ gì tôi từng thấy – một hình hài méo mó, đầy móng vuốt, răng nanh và ánh mắt đỏ rực.

Tôi hét lên bảo mọi người chạy đi, giơ tay chắn để ngăn nó lao vào gia đình tôi, nhưng bàn tay tôi xuyên qua cơ thể nó. Không ai nhìn thấy tôi.

Cô Lan lao đến, đặt tay lên bàn xoay và bắt đầu niệm chú. Ánh sáng từ bàn xoay rọi thẳng vào con quái vật, khiến nó rú lên đau đớn. Nhưng tôi nhận ra, trong vũng máu của nó, hình hài quái vật ấy càng lớn hơn, kinh tởm hơn. Nó biến thành hàng ngàn con cá mập dữ tợn, gào thét và lao vào nuốt chửng mọi người.

Tôi hét lên, nhưng không làm được gì. Mọi thứ chìm vào bóng tối.

Chương 8: Tỉnh lại

Khi tôi tỉnh lại, căn nhà ngập tràn trong một mùi hôi tanh nồng nặc. Máu đen loang lổ khắp sàn, nó dần dần chảy ngược lại, tụ về cơ thể tôi. Tôi không thể cử động. Tôi ngước lên thấy cô Lan đang ngồi đó, mặt thẫn thờ, ánh mắt đục ngầu.

Cô quay lại nhìn tôi, giọng khàn đặc: "Mày phải đi.. tìm lại cơ thể của mày. Nếu không.. sẽ còn nhiều người chết nữa.."

Tôi im lặng. Những gì vừa xảy ra vẫn in hằn trong tâm trí tôi. Nhưng giờ đây, tôi biết mình không còn lựa chọn nào khác. Lời của Hải, lời của cô Lan, và cái ác trong chính tôi – tất cả đều đẩy tôi đến con đường ấy. Tôi phải tìm lại chính mình, hoặc trở thành một con quái vật, vĩnh viễn bị lạc lối trong bóng tối.

Chương 9: Quyết định

Suốt đêm đó, tôi đã khóc rất nhiều, cảm thấy sợ hãi vì bản thân mình, cảm thấy buồn vì sự mất mát của gia đình tôi. Cơ thể tôi yếu dần, và tâm trí cũng bị giằng xé giữa hai lựa chọn: Đi tìm cơ thể hay mặc kệ tất cả.

Cô Lan, sau một đêm yên lặng suy ngẫm, sáng hôm sau vỗ vai tôi, ánh mắt kiên quyết: "Đi thôi. Mày phải kết thúc chuyện này."

Tôi gật đầu.

Chúng tôi quay lại khu nhà trọ cũ. Nơi ấy không thay đổi, vẫn âm u và vắng vẻ như cái đêm định mệnh đó. Khi vừa bước vào con hẻm nhỏ dẫn tới khu nhà, cơ thể tôi bất chợt run lên. Một cảm giác kỳ lạ tràn ngập – trời đất tối sầm lại, cơ thể tôi cảm thấy lạnh lẽo. Tôi biết rằng tôi đang ở gần.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên cảnh tượng một chiếc xe lao vào đâm tôi từ phía sau, nhưng lại mơ hồ và tôi không thể nhớ gì về nó. Cơ thể tôi vẫn cảm nhận được cơn đau nhói, dù không rõ ràng nhưng tôi biết cơ thể tôi đang bảo rằng tôi phải chạy ra khỏi đây. Tôi mặc kệ nó và đi theo cô Lan tiến vào.

Chương 10: Gần chân lý

Đi sâu vào trong, tôi thấy căn phòng rất quen thuộc. Có lẽ đó là phòng của tôi. Bỗng nhiên căn phòng bên mở ra, một cậu sinh viên ngó ra. Sau khi thấy tôi, mặt cậu ta tái mét, sợ hãi bỏ chạy.

Nhưng tôi không để ý đến cậu ta, chỉ thấy lòng bồn chồn kỳ lạ.

Khi bước tới bên dòng sông, đứng trên tấm ván để làm cầu bắc ra cho cá ăn, cơ thể tôi bỗng đau đớn đến lạ. Tim tôi đau thắt lại, từ mắt chảy ra hai dòng nước đen nhánh. Cô Lan hoảng hốt nhìn tôi, hét lên: "Nó ở đây!"

Cả hai chia nhau tìm quanh sông. Tôi bước chậm rãi quanh bờ sông nhưng không tìm được. Có khi nào đã bị cá rỉa hết? Nhưng rồi, tôi bất chợt nhớ tới cây cầu. Tôi chạy tới, cúi xuống xem.

Bên dưới, nước trong vắt đến kỳ lạ. Tôi nhìn thấy.. một cơ thể.

Cơ thể tôi!

Nó đang phân hủy, nhưng kỳ lạ thay, không có bất kỳ con cá nào dám đến gần. Cảnh tượng ấy khiến tôi lạnh sống lưng. Từ mắt, miệng, và tai tôi, máu đen chảy ra từng dòng, và những ký ức kinh hoàng ùa về.

Chương 11: Sự thật

Tôi nhớ rồi. Tên sinh viên kia.. hắn ta đã đâm tôi. Tôi còn sống, nhưng yếu ớt, và hắn hoảng sợ. Hắn nhặt một viên gạch gần đó, đập mạnh vào đầu tôi lần nữa. Bóng tối bao trùm. Hắn vội vàng kéo tôi xuống sông ném vào chỗ đàn cá, cầu mong cho đàn cá rỉa sạch cơ thể tôi.

Tôi gục xuống sàn gỗ, toàn thân đau đớn như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào. "Chị!" tôi thều thào.

Cô Lan lập tức chạy đến, nhìn theo tay tôi chỉ. Chị nhìn thấy, cũng không kiềm được nước mắt. Sau một hồi, chúng tôi cũng bình tĩnh lại. Chị nhảy xuống sông, kéo cơ thể tôi lên.

Nhưng đúng lúc đó, tên kia xuất hiện. Hắn ta tay cầm một con dao, ánh mắt hoảng loạn nhưng đầy sát ý.

"Đừng tới gần!" hắn hét lên. "Tao.. tao sẽ giết mày lần nữa!"

Hắn lao về phía cô Lan và tôi, con dao loé sáng dưới ánh đèn lờ mờ. Tôi cảm thấy mơ hồ, không thể cử động.

Chương 12: Công lý

Đúng lúc ấy, Hải xuất hiện từ phía sau lưng hắn, đè hắn ra. Cảnh sát cũng đến kịp lúc, dường như không nhận ra tôi và Hải.

Họ tới khống chế tên kia, giữ hắn bằng còng số 8, rồi áp giải hắn đi và đưa cơ thể của tôi ra khỏi hiện trường.

Xong mọi việc, họ mới quay ra nói với cô Lan: "Chúng tôi đã nhận được báo cáo tình nghi có kẻ giết người ở đây. Cảm ơn sự hợp tác của cô."

Lúc này, tôi mới quay ra nhìn Hải. Có lẽ chính cậu ta đã gọi cho cảnh sát.

Tôi quay sang hỏi Hải: "Tại sao? Tôi đã kiếm được cơ thể rồi mà sao tôi vẫn chưa được siêu thoát? Tôi có trở thành thứ kinh tởm kia lần nữa không.."

Hải nhét tay vào túi áo, chầm chậm nói: "Bởi cậu vẫn còn việc chưa làm xong, vẫn còn vương vấn với thế giới này."

Chương 13: Những điều cuối cùng còn vương vấn

Tôi ngẩn người. Hải kéo tôi lên tầng hai, rồi đưa tôi vào phòng. Trong phòng tôi bừa bộn và có mùi ẩm mốc do đã khá lâu không có người ở.

Rồi tôi chợt thấy chiếc điện thoại của mình trên bàn, đã tắt nguồn. Đúng rồi, từ khi tỉnh lại, tôi đã quên mất. Tôi có một người bạn, tôi thích cậu ấy, nhưng chúng tôi lại ở quá xa. Không biết rằng liệu khi mọi chuyện xảy ra, cậu ấy có nhớ tới tôi không.

Tôi cắm sạc và điện thoại lên nguồn. Tiếng tin nhắn ting ting, Messenger và cuộc gọi nhỡ hiện lên 99+. Cậu ấy vẫn nhớ tới tôi. Tôi đọc từng tin nhắn, tôi bật khóc. Cậu ấy là người duy nhất nhớ tới tôi, người duy nhất còn thương tôi.

Tôi mở khung tin nhắn, gõ những dòng cuối cùng gửi cho cậu ấy. Tay tôi run rẩy, từng chữ như bóp nghẹt trái tim:

"Xin lỗi nhé. Tớ nghĩ là chúng ta không hợp nhau đâu. Chúc cậu hạnh phúc và tìm được người tốt hơn."

Nói rồi, tôi chặn toàn bộ liên lạc từ cậu ấy.

Hải đứng cạnh, nhìn tôi mỉm cười. Lần đầu tôi thấy cậu ấy cười. "Mày nhìn mày kìa, sao mà yếu đuối thế. Nếu đã xong hết việc rồi thì đi thôi nhỉ."

Tôi không đáp, chỉ nhìn chiếc điện thoại lần cuối, rồi đặt nó lại lên bàn. Lúc này tôi mới thấy thực sự nhẹ nhõm.

Chương 14: Những ngày cuối

Hải và tôi quyết định làm vài việc cuối cùng trước khi rời bỏ thế giới này. Chúng tôi trở về những nơi từng gắn bó với ký ức – khu nhà trọ cũ, quán cà phê quen thuộc, và cả ngôi trường nơi tôi đã có những ngày tháng đầy kỷ niệm.

Ở mỗi nơi, chúng tôi chỉ đứng lặng nhìn, không nói gì. Mọi thứ vẫn như xưa, nhưng chúng tôi không còn thuộc về thế giới này nữa.

"Lúc còn sống, tao từng nghĩ mấy thứ này thật vô nghĩa," Hải thở dài. "Nhưng giờ tao mới hiểu, dù chỉ là một cơn gió nhẹ lướt qua, nó cũng có giá trị của nó."

Tôi mỉm cười, không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi.

Chương 15: Giải thoát

Sau khi đã hoàn thành những việc cuối cùng, chúng tôi tìm đến cô Lan. Cô đã chờ sẵn, như thể biết trước chúng tôi sẽ đến.

Cô nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy nghiêm nghị. "Hai đứa đã sẵn sàng chưa?"

Tôi và Hải gật đầu. "Bọn em đã xong mọi chuyện cần làm. Chúng em đến đây để cảm ơn cô và nhờ cô giúp bọn em siêu thoát."

Cô mỉm cười, kéo chúng tôi lại gần. "Không cần cảm ơn đâu. Việc của cô là đưa những linh hồn như bọn em về nơi thuộc về họ. Nhưng điều quan trọng nhất, chính là hai đứa đã dám đối diện với sự thật và buông bỏ những gì cần buông bỏ."

Cô bắt đầu chuẩn bị cho buổi lễ. Hải và tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự nhẹ nhõm trong lòng khi từng bước cuối cùng của hành trình được hoàn thiện.

Dưới ánh sáng từ những cây nến, cô làm lễ. Từng ký ức của tôi như những mảnh vỡ, dần dần tan biến, và rồi tôi không còn ý thức nữa..
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back