Héo Hắt Năm xưa tôi bước chân đi Tâm tư trĩu nặng, tái tê nỗi niềm Tấc lòng chẳng muốn xa em Nhưng đành phải chịu, mong tìm tương lai! Bởi đây thắt thẻo tháng ngày Khung trời ảm đạm, gió bay vật vờ Làm sao giữ mãi ước mơ Với đôi tay trắng đắp bờ yêu đương Nên đành ôm nỗi đoạn trường Về nơi chốn lạ tìm phương xây đời Nào hay xa cách đôi nơi Thuyền duyên đứt sợi, rời trôi hướng nào Trăng thanh hóa lại trăng sầu Chơi vơi ánh nhạt trải bầu canh khuya Hiu hiu, nhè nhẹ nẻo về Hồn cô lạnh lẽo, bốn bề tối tăm!.. Tiếc cho chưa có một lần! Em ơi! Có hiểu muôn phần long lanh? Em là tất cả màu xanh Là hương quyện gió, là cành trổ bông Cũng là một dãy dòng sông Thuyền tôi lặng lẽ gửi lòng bơi qua Dẫu đây chưa thốt lời ra Nhưng niềm tha thiết đậm đà biết bao.. Chẳng ngờ nay phải xót đau Hay tin em đã qua cầu bóng bay Vườn mơ giờ ngập heo may Mảnh hồn héo hắt, chuỗi dài buồn tênh!.. 10/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
Ru Em Vào Mộng Hồn tình lãng đãng chu du Đi tìm ảnh mộng thiên thu đợi chờ Con tim co bóp từng giờ Dẫn nguồn máu ấm về bờ yêu đương! Vượt qua khắp nẻo đoạn đường Đêm nằm gối nhánh, tắm sương giọt dài Ngày thu hốc núi u hoài Lặng nghe gió thoảng, lắt lay nỗi niềm Làm sao gặp được hình em? Để thôi héo hắt từng đêm vọng về Một nơi tan hết ủ ê Một nơi dào dạt, lê thê nhịp lòng Bởi em là một dòng sông Nước chầm chậm chảy, mát lòng thuyền bơi Còn tôi cánh gió muôn đời Vuốt ve lên nước, rạng ngời nhấp nhô! Nỗi sầu trống vắng chơ vơ Hồn bay khung lộng, tay quơ cõi tầng Mắt nhìn đăm đắm trăng vàng Rút từ thăm thẳm muôn ngàn ý thơ.. Gặp em nay hết thẫn thờ Niềm thu thả bổng, ước mơ gom vào Nghĩ xa, vương vấn hôm nào Từ đây không nữa, chỉ Đào* trong tranh Em ơi! Có hiểu lòng anh? Ngàn yêu da diết, lay cành nhớ nhung Ru em giấc ngủ mộng hồn Tình thề vạn kỷ, từng cơn loãng buồn!.. * Hoa Đào 11/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
Lữ Khách Nghe Đàn Khúc nhạc du dương tận cõi ngàn Nhẹ nhàng, dìu dặt đượm hồn trăng Gợi bao vương vấn tình quê cũ Xúc động lòng ai cứ mỗi lần! Nghe đàn từng điệp trổi ngân nga Viễn xứ ngày thu nhớ thuở ngà Những buổi cơm chiều ngon tuổi mộng Bao đêm trăng sáng thắm hồn hoa Nhớ dòng sông chảy, nhớ con đò Bến nước êm đềm trải ý thơ Mái lá rêu phong, niềm vọng tưởng Hồ ao sóng gợn, tím chơ vơ Nhớ phố chợ đông, tấp nập người Lựa mua, gói bán thật là vui Bức tranh rõ nét hèn sang phận Mỹ vị cao lương với tạm thời! Rồi đàn tiếp khảy khúc sầu ai Nghĩa Mẹ, tình Cha, chuỗi tháng ngày Một khối thâm tình nuôi ý sống Giờ đây diệu vợi, gió heo may.. Vì sao em hỡi! Phải xa quê? Để những chiều thu vọng ánh thề Suối biếc loang tràn rơi thổn thức Tơ lòng từng sợi kéo lê thê Vì sao lại duỗi cánh tha hương? Để khát tình quê trổi nhịp buồn Khiến kẻ lữ hành vương nỗi cảm Nghe từ sâu thẳm tiếng rung chuông!.. 11/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
NGẬM NGÙI BÊN ÁNH LỤN Vội vã về sau hồi chiến trận Để kịp nhìn ánh lặn rồi tan Ngậm ngùi đưa tiễn hồn trăng Rụng rơi biền biệt khuất dần xa xăm! Em yêu ơi! Muôn phần thống thiết Nỗi đau thương, da diết lòng anh Cạnh bên thoi thóp lụn tàn Tim tình tan nát, ngập tràn khổ đau Sao chẳng cháy người vào khói lửa Lại tìm nơi ngóng cửa u hoài Đang tay ngắt đóa hoa lài Làm cho vườn thắm từ nay lạnh lùng Sông biển rộng chập chùng sóng vỗ Thuyền ngược xuôi nhấp nhố trời mây Khung xanh vạn cánh xa bay Vẫn còn lững thững, mà đây nát bờ! Cho suối lạnh thẫn thờ lữ khách Bên vách buồn tí tách dòng tuôn Héo hon ảm đạm trên đường Đêm nhìn mây xám, uống sương canh tàn.. Em héo gầy, võ vàng thân xác Anh tái tê, héo hắt tâm cang Hết rồi mơ mộng chứa chan Cõi say lồng lộng ánh vàng thang thênh Còn đâu nữa trăng lên đỉnh núi Ấm bên nhau những tối cùng xem Và nghe nhịp đập con tim Ngân nga, xúc cảm bên thềm mộng mơ Còn đâu nữa lững lờ sông chảy Thuyền duyên ta bơi mãi trên dòng Đong đưa, thổn thức tiếng lòng Niềm yêu lai láng, mênh mông ngút ngàn.. Giờ đây chỉ có hai hàng Uyên ương nhỏ giọt, muôn vàn xót xa!.. Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Một Cánh Hồn Bay Phải chăng thi sĩ khát tình trăng Dưới sáng lung linh rải ánh vàng Nên xúc động lòng, tim khảy nhịp Niềm mơ duỗi cánh cõi mênh mang? Duỗi cánh để rồi vướng những mây Nhẹ nhàng, êm ả, mát bàn tay Chỉ qua mấy độ, dần trôi xám Trả lại hồn sương của tháng ngày Tháng ngày héo hắt dưới canh khuya Vọng ngóng trời xa ánh chuyển về Cứ thế âm thầm thao thức đợi Từ trong quả mộng trổi lê thê Lê thê nỗi nhớ với niềm mong Da diết ngàn thương tím cả lòng Khắc khoải, dạ sầu ôm cục đá Sưởi lòng hơi ấm tận bên trong! Bên trong tảng đá vẫn còn đây Chút nóng chói chang của nắng ngày Tích tụ thời gian phơi xác trắng Đêm dài giá lạnh tạm phôi phai Phôi phai khoảnh khắc của sầu đau Khi cả không gian phủ xám màu Bốn phía lạnh lùng ôm mộng sĩ Siết dần, túm rụm, ửng xanh xao! Xanh xao vàng võ một tâm hồn Buồn bã, thâm trầm mỗi sớm hôm Dĩ vãng quay tròn theo nỗi nhớ Tái tê, thắt thẻo dưới hoàng hôn Hoàng hôn phủ bóng mảnh cô đơn Mượn bút thơ văn, lảy tiếng đờn Dào dạt, êm đềm, loang dãy lộng Từ trong bóng tối nhẹ đôi chân Đôi chân chầm chậm bước tìm thương Để tặng cho ai một đóa hường Hương thắm chan hòa trôi khắp nẻo Đậm đà, tha thiết, loãng tan sương!.. 14/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
Ánh Lửa Vành Môi Lỡ một chuyến đò.. Ghé bến sông Đìu hiu, ngóng đợi, tái tê lòng Không gian từng phút chiều giăng ảnh Lạnh lẽo tâm hồn, dạ nhớ mong! Chẳng còn có thể đứng chờ lâu Bởi chiếc đò đưa đã cắm sào Bến lặng, lam mờ phơi bóng xế Chỉ đành quay gót, một niềm đau.. Em khép tim mình để lãng quên Chuyện tình thu tím lắm chông chênh Qua bao ngày tháng đầy lo lắng Bến nước, cầu tre quá gập ghềnh! Có phải vậy không? Hay tại gì? Mà sao bỗng chốc nhạt trăng thề Vầng đen xa lạ từ đâu đến Phủ tối không gian, áng nẻo về Chia tay vội vã thốt lời ra Khi mãi trong tôi chẳng hiểu là Bởi tại vì sao sinh đổ vỡ Để dòng từ biệt của người ta! Bóp quả tim tôi rỉ máu hoài Trăm thương, ngàn nhớ cứ về ai Giờ đây héo hắt chìm thu quạnh Buồn bã âm thầm vọng áng mây.. Thôi thôi! Em cứ! Cứ quên tôi Đừng có thơ kia nhỏ nhẹ lời Một ánh lửa hồng le lói chút Làm sao đủ sáng hết vành môi! 15/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Buồn Chợt Đến Ta cảm như là trống rỗng không.. Chợt hồn trượt té rớt trên sông Nằm im, ngửa bóng nhìn trôi bạc Buồn bã làm sao! Tận tấc lòng! Đã mấy thu rồi vượt nẻo xa Từ trong sâu thẳm mãi lời ra Cố bay người nhé, qua tầng rộng Để thấy chung quanh đẹp lắm mà Sớm tối âm thầm lửa nấu nung Mỏi mê, vất vả cũng bằng không Canh khuya thao thức đan từng chữ Chiều ngắm vầng mây dệt nỗi lòng Biết bao khắc khoải với chông gai Chân vẫn bon bon dẫu rã hài Mảng rớt, da mòn phơi nắng gió Xá gì buốt tái với tàn phai! Từ cõi thâm sơn đến đỉnh ngàn Đàn ngân réo rắt điệp mơ màng Ru ta say giấc, đi vào mộng Lững thững, nhẹ nhàng lại ánh trăng.. Chiều nay sắc tím phủ hoàng hôn Chợt bỗng bâng khuâng níu mảnh hồn Một khối không gian dầy lam trắng Gió từ dĩ vãng kéo từng cơn Rồi cả khung trời vạn xám vây Phủ mờ chun rượu đựng men say Chơi vơi chiếc bóng sầu loang ảnh Trống vắng, đìu hiu rải lối dài!.. 17/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
Lời Của Trái Tim Canh khuya thao thức cạnh bàn tròn Rỉ rả nhẹ nhàng khúc nỉ non Sâu thẳm từ trong loang tiếng vọng Hỡi người trầm mặc dưới đêm đơn! Vì sao lặng lẽ giữa đêm nay Trông bạn đìu hiu nét guộc gầy Cô tịch, thu hình ôm thổn thức Chiều thu ảm đạm quấn hồn ai Ngồi đây, kết chữ đọng thành thơ Nắn nót từng câu trải nguyệt mờ Phôi lãng u hoài hay dệt mộng Ru tình hay khỏa nỗi chơ vơ Ai tận trời xa hứng gió ngàn Ai ngồi trên cỏ tắm trăng vàng Ai bên phím nhạc, dìu êm ả.. Còn Sáng! Mình ên uống bóng đèn! Có thấy cô đơn, Có thấy buồn Có nghe đồng vọng tiếng ngân chuông Có sầu héo hắt làm băng giá Buốt tái hồn sương khúc đoạn trường? Sao người cứ mãi dáng âm thầm Chẳng nói một lời, chẳng trở trăn Cặm cụi, miệt mài lên bức vẽ Nào mây, sông nước với trăng xanh Ta nghe cảm xúc biết là bao Dẫu xế hoàng hôn ánh nhạt màu Mãi vẫn lặng lờ con nước chảy Dưới dòng sông cạn, gió lao xao!.. 19/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
Mãi Vẫn Cô Đơn Khuya nay khối lạnh phủ lên hồn Héo hắt lại càng héo hắt hơn Ngọn gió đìu hiu mùa rụng trước Quay về, nhè nhẹ nhịp từng cơn! Bốn bề vắng vẻ tự bao giờ Mãi vẫn còn đây, quạnh quẽ trơ Khỏa lấp thu sầu lay lá đổ Giờ như moi móc, kéo rung tơ Thời gian lặng lẽ của thời gian Khắc khoải, bâng khuâng gợn sóng tràn Cứ ngỡ qua rồi không trở lại Nào hay vẫn đó, tím vầng trăng Âm vang tiếng vọng tận xa về Từng điệp u buồn rải lối đi Chân bước ngập ngừng, nghe vướng víu Tấc lòng nặng trĩu, kéo lê thê! Dãy xám từ đâu chụp mái đầu Che mờ ánh mắt rực tình sâu Khiến cho không thấy, không còn nữa Lối nhỏ, bờ ao, một chiếc cầu Phải chăng tất cả chỉ phù du Mới đó gần đây đã tịt mù Khúc hát êm đềm ngân thoáng chốc Canh tàn, cuốn cất, trả âm u Ta vẫn độc hành như thuở xưa Dưới bầu nắng đốt, dưới trời mưa Cô đơn còn đó, cô đơn mãi Bám víu, bu quanh cả bốn mùa Còn gì để nhớ với mà thương Khi kiếp đời luôn vẫn quạnh trường Một cánh cửa lòng dang rộng mở Chỉ toàn đón nhận giọt pha sương!.. 22/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
Vọng Mảnh Trăng Thề Rốt cuộc rồi đây vẫn phải tìm Cái gì rất thật của con tim Mà trong sâu thẳm niềm khao khát Cũng tợ như ta, chẳng nhạt chìm! Héo hắt, u hoài, cứ trụ đây Chỉ cần vói thẳng một bàn tay Sẽ va, sẽ vướng và ê ẩm Cái mảnh hồn sương của chuỗi ngày Chuỗi ngày thao thức ngắm trăng sao Duỗi cánh bay tìm mộng giống nhau Để sống, để yêu và để nhớ Cho đời thôi hết nỗi hanh hao Cứ ngỡ thời gian đã nhạt nhòa Bóng sầu năm tháng tím tình xa Âm phong buốt tái thời xưa cũ Trả lại không gian, rụng dưới tà! Gặp hồn, tri kỷ tự bao giờ Nghĩa thắm chan hòa, cả ý thơ Bát ngát đồng xanh hương diệu mát Nhẹ nhàng, êm ả tợ nhung tơ Nhưng rồi khoảnh khắc sợi dây chùng Lảnh lót, dặt dìu mỗi sớm hôm Trổi khác, không còn ngân điệp thắm Giờ như lạc nhịp, thắt từng cơn Có phải lòng ta thấy mỏi mê Nên buồn trở lại, kéo lê thê Hay hồn vạn kỷ còn đâu đó Khiến hẹn ngàn năm mãi vọng về!.. 23/8/2016 Nguyễn Thành Sáng