Yêu Quá Bài Thơ Yêu quá bài thơ viết thật hay Lòng tôi xúc cảm, chút gì say Vấn vương hình bóng người năm ấy Xướng họa cùng tôi chuỗi tháng ngày! Tôi nhớ, tôi yêu một bóng hình Mà không thể gọi tiếng người tình Bởi con tim đã lần trao tặng Còn nữa mà đâu.. Để muốn mình Cứ vậy mà sao vẫn luyến lưu Tháng ngày tao ngộ giữa mùa thu Dòng sông xuôi ngược đò qua lại Loáng thoáng không gian phả mịt mù Nàng đã cùng tôi những mấy lần Hồn chung thuyền lướt sóng trường giang Xoè tay vớt bọt, từng trăng trắng Bóp chặt, nhìn nhau, một tiếng đàn! Từng đêm thao thức dưới trăng mờ Hướng vọng phương trời kết ý thơ Mượn gió xa về trao nỗi nhớ Nhẹ nhàng vào mộng gặp trong mơ.. Tôi vẫn nhớ nàng, nàng hiểu không? Nhưng đò đã kéo chỉ còn sông Âm thầm có kẻ bờ đây hướng Một cái gì nghe, khắc khoải lòng Nàng hãy thơ hay cứ trải hoài Để từ trong đó ửng hình ai Tôi xem, tôi ngắm, tôi da diết Để mãi còn luôn.. Chuỗi tháng ngày! 22/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Chọn Màu Ta ngửa mặt cười, ngửa mặt cười.. Kha! Kha! Kha!.. Kha! Kha! Kha!.. Để xả trong nầy một thoáng đau Và rồi tiếp tục.. Chẳng vì sao! Ưu tư, phiền muộn dầu hay đến Cũng vậy mà thôi!.. Giạt cái sầu! Hãy cứ nhẹ nhàng, với bước chân Đi tìm cho được ánh vầng trăng Bởi phần hụt hẫng từ nơi tối Khắc khoải cầm canh lắm giọt tràn Cố đứng thẳng người, mạnh bước đi Giữ lòng kiên định, chẳng suy vi Dẫu bao sỏi đá nằm lăn lốc Lặng lẽ đùa qua có xá gì Với cả nhiệt thành của nấu nung Mệt nhoài, rã rượi cũng bằng không Lắm khi trăn trở niềm tâm sự Rồi cũng bình tâm phả cõi lòng! Đâu màng cao thấp với hơn thua Cũng mặc thời gian, mặc gió lùa Ước vọng loang dài ra khắp nẻo Vá lành cánh rụng thuở ngày xưa.. Nhưng có phải vì.. "Thẳng cánh bay"? Yêu thì yêu lắm, lắm như say Còn vui, vui thật không hề chấp Tình tận thì trong, quá xá đầy Để rồi chới với giữa muôn hình Đủ sắc đủ màu lóng lánh pha Xanh, trắng, tím, vàng.. chung thích hợp Nâu, đen, đỏ, xám.. Tránh xa ra.. Thôi vậy từ nay khéo chọn màu Xem đâu thích hợp nhẹ pha vào Còn chi lệch nét, dành bên đó Để vẫn đẹp xinh một cổng chào! Kha! Kha! Kha!.. Kha! Kha! Kha!.. 23/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tại Sao Tôi Thích Viết Thơ Buồn! Tại sao tôi thích viết thơ buồn Để cảnh thu chiều quyện tiếng chuông Rỉ rả từng cơn đưa não nuột Lay sầu lữ khách cõi ngàn phương! Tại sao tôi thích viết thơ buồn Vì ở trong nầy mãi nhớ thương Nhưng biết bao giờ tròn nguyện ước Khiến hoài da diết nhớ hồn nương Tại sao tôi thích viết thơ buồn Là bởi mộng tàn, dạ chẳng buông Thao thức, trở trăn cùng tiếc nối Một thời dĩ vãng vó buông cương Tại sao tôi thích viết thơ buồn Bởi tận tấc lòng cứ vấn vương Ray rứt.. trao tình rồi phụ ước Làm cho hệ lụy một thuyền quyên! Tại sao tôi thích viết thơ buồn Bởi giấc mộng đầu luôn lởn vởn Nầy mắt, nầy môi, nầy miếng ổi.. Hóa thành đêm vắng nhỏ hàn sương.. Biết làm sao hết nỗi u buồn Khi hãy còn đây máu, thịt, xương Vẫn đỏ, vẫn săn và vẫn trắng Ngày đêm nhúc nhích nhẹ từng cơn Biết sao quên được để tròn vui Sảng khoái vươn vai hít khí trời Giũ sạch bụi hồng, lam khói dính Mai nầy khẻ nói hỡi! Em ơi! 24/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Mong Thuyền Em Đừng Vướng Mù Sương Mùa thu trước trong vườn thơ gặp gỡ Tôi và em bỡ ngỡ phút đầu tiên Rồi khoảnh khắc hữu duyên hòa trăn trở Hóa thành thơ khuây khỏa nỗi man miên! Theo ngày tháng dòng sông xuôi sóng lướt Giữa hai bờ xanh mướt cỏ cây đan Sáng rực hồng, chiều tàn êm dịu mát Đêm dạt dào, chất ngất dạ lâng lâng Nếu hỏi rằng tôi có yêu em không? Chắc sẽ nói: Dòng sông còn xa lắm Nhưng ngược lại trăm lần nhìn cõi lộng Ảnh hồn ai!.. khuấy động nước lăn tăn Một cái gì như là còn khó hiểu Để nắng vàng phản chiếu ánh lung linh Kẻ ước vọng cánh tình giăng khắp nẻo Người yêu thơ vẽ khéo bức tranh xinh! Đời như áng phù vân trôi diệu vợi Cũng một ngày rẽ lối bước đôi nơi Tôi về với mộng đời yêu dấu hỡi Em âm thầm đi tới cõi xa xôi Kể từ đó không còn nhìn nhau nữa Khép thời gian một thuở lắm thơ say Bao kỷ niệm tràn đầy hương hoa nở Thả bay rồi theo gió gửi vầng mây.. Nơi biển lớn, thuyền em ở bên kia Theo nhấp nhố, từng tia sà bọt xuống Tôi chạnh nhớ con đường chiều lá đổ.. Lòng mong em đừng có vướng mù sương!.. 26/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Vẫn Mãi Tràn Đầy Đọc thơ em nghe lòng cảm xúc Quả trong nầy từng phút ngân nga Duyên tình tận cõi ngàn xa Mãi luôn tha thiết, đậm đà, vấn vương! Anh vẫn nhớ đêm buồn năm ấy Thả cánh hồn vào cõi thênh thang Mong tìm gặp được trăng thanh Tắm vầng lóng lánh, phả tan mịt mờ Gặp được em, tình thơ yêu dấu Rồi tháng ngày đau đáu nhớ nhung Từng đêm hướng vọng không trung Để nghe trong gió tiếng lòng của ai Tình khắn khít chuỗi dài đan mộng Suốt bao mùa quyện bóng, hòa đôi Dẫu rằng cách trở xa xôi Mà như gang tấc, ngọt bùi ấm êm! Dòng lai láng từ tim ta trải Men hương tình mê mải say sưa Trăng, sao, mây, gió.. Bao giờ Gom về kết tụ thành thơ giải sầu.. Anh vẫn hiểu từ lâu sương lạnh Dưới khuya mờ trầm lắng, nhẹ rơi Cảnh đời chốn ấy sầu tơi Thân em vò võ, chơi vơi nỗi niềm Để đôi lúc bên thềm hiu hắt Chén rượu tình thơm ngát tràn loang Em ơi! Một tấc lòng son Thì nào sớm khuyết, khuya tròn xá chi Em có nghe? Bốn bề gió lộng Bóng thời gian chuỗi sống còn đây Duyên thơ thắm thiết ngàn say Trọn đời ấp ủ tràn đầy luyến thương! 27/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Sảng khoái Thuyền đã đến giữa trùng dương bát ngát Ta thẳng người ngước mặt hướng về xa Tim dào dạt nhả ra từng đoạn nhạc Vuốt ve lòng dịu mát cuộc phong ba! Rời bến đậu vào buổi sáng mùa thu Hai năm trước lúc mù sương phủ kín Mang khát vọng bồng bềnh quên nỗi nhớ Bỏ lại vườn trăn trở lạc niềm tin Nhìn nước chảy, đường xa, lòng da diết Cõi trập trùng, biển biếc lắm cuồng phong Cánh mong manh trên dòng ôm khúc biệt Thỏa mộng đời hay thiệt mạng tiêu vong Nhưng thà đi còn hơn là ở lại Khắp bốn bề chỉ thấy nhạt mờ sương Ngày sớm tối mang buồn đau nhức nhối Chí dặm trường vời vợi lắc hoài chuông! Ta nhổ sào rồi chèo theo con nước Ngắm hai bờ tha thướt nhánh đong đưa Từng lá rụng vật vờ theo ngọn gió Lay ảnh hình muôn thuở chuyện ngày xưa Nắng vẫn chói, vẫn từng cơn sóng nhịp Thuyền ta đi vẫn tiếp, tiếp đi xa Từng đảo nhỏ, hồn hoa gieo mộng đẹp Rời khỏi rồi, giấc điệp thoảng lời ca.. Biết bao giờ tới đích cuộc viễn du Khi phía trước âm u còn lởn vởn Gió vẫn mạnh, rít hờn khơi nhấp nhố Sảng khoái tràn! Há sợ lúc liều thân! Kha! Kha! Kha!.. Kha! Kha! Kha! 28/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Giữa Trái Tim Ngân.. Đã khá lâu rồi mới thấy em Vào vườn tôi nhẹ điểm hàng tên Nhìn tên, nghe nhớ thời tao ngộ Ấm áp vần thơ họa nỗi niềm! Tôi mến, tôi yêu nét dịu dàng Lời như suối ngọt đọng tơ vàng Lắm khi thiếu gió reo nhè nhẹ Những lúc du dương khẽ nhịp nhàng Sớm đã qua rồi chuỗi vấn vương Mà sao đây vẫn cảm sương buông Bao chiều lặng lẽ nhìn sang ấy Xúc cảm trào dâng gặp nét buồn Muốn tiến gần ai nhưng chẳng thể Sợ hồn yêu dấu rũ niềm đau Sợ tim trao trọn còn đâu trọn Sợ bạn tình chung khóe lệ trào Phải chăng thi sĩ quá nhiều mơ Sào cắm, đò neo tại bến chờ Con nước đêm ngày luôn sóng vỗ Nên hoài lư lắc chẳng thờ ơ Phải chăng tôi thật kẻ đa tình Nên cõi tận cùng chẳng lặng thinh Gót mộng phương ngàn phiêu lãng khách Nhìn đâu cũng thấy ảnh màu xinh.. Tiếng hò văng vẳng tận trời xa Mình hỡi! Mình ơi! Hãy nhớ nhà Bến hẹn, cây đa, bờ lạch nhỏ Ngày đêm luống đợi, nhớ thương mà!.. Muốn nắm một lần, anh muốn nắm Bàn tay thon nhỏ tụ hàn băng Xoè đưa chầm chậm.. Rồi rơi xuống Giữa trái tim ngân.. Khúc nhạc trầm! 28/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Nếu Có Hỏi Tôi Sẽ Nói Bên kia sông em ngồi nghiêng vóc liễu Ôm cây đàn nặng trĩu nỗi lòng đau Ngón thon nhẹ khảy sầu ngân khẻ tiếng Vọng về đây, rung chuyển ngọn lao xao! Chiều ảm đạm, nắng tàn xuyên cỏ lá Khung cảnh mờ buồn bã tụ làn sương Tôi đưa mắt sang hướng bờ bên đó Nghe tận cùng vò võ một niềm thương Em có hiểu? Tim nầy cũng cảm xúc Cũng dạt dào, từng phút nhịp ngân nga Lặng lẽ ngắm cành hoa sau vườn trúc Đã bao lần trổi khúc điệp loang xa Mùa thu trước lạc bước đến vườn ai Vô tình thấy trang đài.. đang giận dỗi Nét duyên dáng mà lời như ngúng nguẩy Nửa hờn hờn, nửa lại nhoẻn cười tươi! Tôi cảm thấy con tim mình xao xuyến Một cái gì lưu luyến ở nơi đây Từng khoảnh khắc tháng ngày theo gió quyện Cung nhạc trầm uốn lượn thả trời mây.. Nếu có hỏi rằng tôi cảm luyến không? Có nhìn thấy dòng sông trôi êm ả? Có sâu thẳm đậm đà vương ảnh bóng? Có chuỗi ngày ước vọng kiếm đò qua? Tôi sẽ nói: Làm sao mà chẳng có Khi bốn bề mãi gió thổi đong đưa Sao quên được "Ngày Xưa" muôn nỗi nhớ! Chỉ nghẹn lòng trăn trở.. Tại trời mưa! 30/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Hãy Khóc Cạn Một Lần Đi Em! Hãy khóc đi em! Khóc thật nhiều đi! Khóc cho cạn những gì tim chất chứa Để mai nầy ta không còn nhau nữa Cũng hết rồi một thuở gió, trăng, sương! Và nếu như tình cờ bước trên đường Bất chợt gặp chẳng vương niềm dĩ vãng Em cứ thẳng và lòng tôi bình thản Có gì đâu vướng bận cõi lòng ai Nơi em đến chắc không thấy heo may Không khoắc khoải tháng ngày ôm khúc biệt Không mất ngủ, bỏ ăn, sầu da diết Không những lần tha thiết.. Nhớ nghe anh! Còn chỗ tôi chắc gió cũng rung rinh Lá vàng đổ như tình tôi đã đổ Đêm cũng trăng khi lúc mờ, lúc tỏ Những chiều về trước ngõ vẫn lam treo!.. Tình yêu ơi! Tôi yêu biết bao nhiêu Nhưng không thể, dẫu nhiều lần bịn rịn Bởi hồn gió kiếp đời đây đã định Còn ở em khép kín mộng vườn xuân Bóng thênh thang theo khắp dãy không tầng Sao giữ được sắc vàng nơi thượng uyển Khi mây ám, cuồng phong đà luân chuyển Thì làm sao ánh nhuyễn vẹn toàn đây.. Hãy khóc đi em! Khóc cạn hôm nay Giọt lai láng tràn đầy lên khoé mắt Anh lau lệ cho em mà lòng tan nát Cũng cam đành phụ bạc.. Một lần thôi! 31/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Day Dứt!.. Mảnh trắng ơi! Ngươi ôm buồn trải đó Tái tê lòng tưởng nhớ tháng ngày qua Biết bao lần.. Hẹn mai anh sang nhà! Nhiều lần nữa.. Kể ra anh đọc nhé! Và những lúc giấy chờ tà bóng xế Đợi bé về, theo bé đến tay em Bên ngọn đèn, đôi lóng lánh lim dim Ngàn cảm xúc êm đềm.. em da diết.. Vậy mà nay tờ giấy nằm rũ riệt Uống giọt hồng anh viết cuối dòng thư Ký cái tên ThànhSáng tự bây giờ Sẽ vĩnh biệt, không mơ, không yêu nữa!.. Bên kia kinh từng đêm em nức nở Thả lời ca đau khổ vọng sang đây Kẻ bạc tình giống ngọn gió lắt lay Chỉ khoảnh khắc rồi bay đi bến khác.. Ba năm dài hồn em đà tan nát Lụy si tình trầm mặc quấn đau thương Mà trời ơi! Anh chẳng thấy đoạn trường Ngoảnh mặt hẳn, con đường ai nấy bước.. Giờ chạnh nhớ mấy mươi năm về trước Nghe cõi lòng não nuột bóp con tim Sao đoạn đành phụ rẫy mối tình em Muôn trọn vẹn, ai tìm ai dễ gặp? Cây cầu gòn hai bờ anh đã đắp Cũng là anh kéo sập rẽ ly tan.. Để hoàng hôn vương vấn thuở ngày xanh Nỗi day dứt muôn phần.. Như mạch nước.. 1/6/2017 Nguyễn Thành Sáng