Huyền Ảo Thảm Họa Chuyển Sinh - Ham Vui

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hamvuii, 12 Tháng hai 2024.

  1. Hamvuii

    Bài viết:
    1
    Chương 20: Tái sinh lần nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Aaa hóa ra cái chết là như thế này sao.

    Nó không giống như mình nghĩ cho lắm, rằng cái chết sẽ là không gì cả.

    Nó không đáng sợ như mình nghĩ dù gì cũng không phải lần đầu.

    Những dòng suy nghĩ trải dài xuyên suốt, Masato đã chết đi nhưng thứ đợi cậu không phải là địa ngục hay thiên đường.

    Và cũng không phải là hư vô, cảm giác hiện tại của cậu giống như bị trôi nổi ở ngoài vũ trụ đen tối đáng sợ.

    Cô đơn trong khoảng không bao la rộng lớn, từng ngày từng năm, hay thậm chí là cả tỷ năm, cảm nhận về thời gian của Masato đã sai lệch, cậu thấy nó dài như đã trải qua mấy nghìn năm và cũng thấy nó nhanh như một giấc ngủ.

    Trong bóng tối vô tận đó thứ không gian còn đáng sợ hơn địa ngục, một tia sáng xuất hiện trước mặt Masato lung linh ấm áp chiếu sáng khắp mọi nơi, đã rất lâu rồi cậu mới có thể nhìn thấy ánh sáng đó, thứ bình thường đó khiến tâm hồn cậu rộn ràng.

    Đưa tay về hướng tia sáng như muốn bắt lấy nó, tia sáng len lỏi qua các khe hở của ngón tay chiếu vào mắt cậu ấm áp và chói chang.

    Âm thanh của cơn gió thổi nhẹ làm những cành cây xào xạc, tiếng chim hót líu lo, tiếng dòng suối chảy xiết cuồn cuộn, và bầu trời xanh mây trắng tuyệt đẹp hiện ra trước mắt.

    Masato kinh ngạc và chợt nhận ra xung quanh cậu bóng tối đã tan biến, xung quanh cậu là thế giới tươi tắn đẹp đẽ.

    Mình sống lại rồi sao, thứ vớ vẩn đó lại sảy ra nữa rồi, ruốt cuộc là ai đã gây ra việc đó.

    Trong đầu cậu đang vô cùng rối bời những dòng suy nghĩ trải dài, cứ chết đi rồi lại sống, giống như có một vị thần nào đó đang trêu đùa cậu ta.

    Masato đứng dậy nhìn vào đội tay đầy máu của thân thể mà cậu đã nhập vào bên trong.

    Dù gì thì nó vẫn là tay của con người, ít ra còn đỡ hơn quái vật dị tật nào đó.

    Cậu nhìn khắp cơ thể này và nhận ra người này đã bị thương rất nặng vì quần áo rách nát và dính đầy máu, nhưng cậu lại không thấy vết thương nào cũng không cảm thấy đau đớn.

    Nhìn ngó xunh quanh cậu biết mình đang ở một khu rừng nào đó, đi về phía trước một chút có thứ gì đó chói lóa hiện ra trắng sáng, một tấm gương to lớn trước mặt, hay nói đúng hơn là một tảng đá to đang phản chiếu lại mọi hình ảnh.

    Nhìn vào tảng đá kỳ lạ đó, hình ảnh phản chiếu làm Masato kinh ngạc vui sướng, một người đàn ông tóc trắng đôi mắt màu đỏ rực, một ngoại hình tuyệt phẩm vẻ đẹp mạnh mẽ nam tính nhưng cũng có gì đó nhẹ nhàng hiền hậu, chiếc mũi cao cao cặp mắt cáo đôi môi nam tính đỏ nâu, nước da trắng hồng thân hình cao lớn khỏe mạnh, chiếc tại nhọn dài của yêu tinh làm cho khuôn mặt thêm phần quyến rũ huyền bí.

    Cậu đưa tay lên mặt cảm nhận gương mặt đó, không biết do niềm vui sướng hay sự tủi thân suốt thời gian qua mà đôi mắt đã đỏ bừng rơi lệ.

    "Này Hira cậu còn sống sao?"

    Lại là thứ ngôn ngữ chết tiệt đó, cậu nhìn về hướng phát ra giọng nói, một người phụ nữ với ánh sáng xung quanh chói lóa, một mũi tên ma thuật bay cực nhanh bắn nát đầu của Masato ngay lập tức, nhanh đến mức cậu còn không kịp cảm thấy một chút đau đớn nào.

    Cơ thể ngã xuống không còn nguyên vẹn, máu chảy lênh láng ước thảm nền cỏ xanh.

    Mình lại chết nữa rồi sao, lại là thứ bóng tối chết tiệt này, tại sao chứ, sao không để tôi được yên ổn mà chết đi.

    Một năm, năm năm, mười năm, hay chỉ mới trôi qua vài ngày, cậu cũng không biết nữa, Masato đã không thể bình tĩnh được nữa rồi, tâm chí cậu điên loạn bị hủy hoại hoàn toàn bởi thứ bóng tối đó, nó nuốt chửng lấy linh hồn và cả lí trí của cậu, nó không đau đớn nhưng nó lại dày vò cậu từ từ cho đến khi cậu phát điên.

    Ký ức cũng bị thứ bóng tối đó nuốt chửng, cậu không còn nhớ ra mình là ai và tại sao mình lại ở đây, tên là gì bao nhiêu tuổi?

    Mọi thứ điều mơ hồ trắng xóa không thể nhớ ra mình là ai, thứ duy nhất mà cậu vẫn còn nhớ là hình ảnh của một cô gái xinh đẹp nào đó, không biết tên không thấy mặt, nhưng lại cảm thấy thân thuộc một cách kỳ lạ và đau khổ.

    Mình là ai?

    Thứ ánh sáng ấm áp đó là gì?

    Chói mắt quá đi.

    "Từ bây giờ tên của con là Irumi Hiru."

    Gì thế này, người phụ nữ đó là ai?

    Đôi tay của mình sao lại bé tí thế này, mình đã được tái sinh một lần nữa.

    Người phụ nữ bế Masato vào lòng đôi mắt ửng hồng hạnh phục, cô ta có một mái tóc trắng đôi tai giống mèo, cặp mắt vàng đầy huyền bí vẻ đẹp mê hoặc vô cùng quyến rũ.

    Mình đã được tái sinh lần nữa, tái sinh một cách hoàn toàn, mình sẽ cố gắng một lần nữa để tìm được người đó, rốt cuộc thì người đó là ai mà lại khiến tim mình đau đớn như thế này.

    Đây có vẻ là một gia đình giàu có, quần áo sang trọng người hầu ở khắp nơi, căn phòng rộng lớn được trang trí rất đẹp mắt được gắn rất nhiều đá quý và hoa.

    Đã được 1 năm từ khi đến đây, cuộc sống nhàm chán không có gì thú vị, thứ ngôn ngữ kì lạ đó bây giờ không thể làm khó được cậu.

    Đã được 2 năm từ khi đến đây, dù đã cố hết sức đi khắp nơi, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lâu đài to lớn này.

    "Làm ơn tha cho tôi, làm ơn."

    Một người phụ nữ la hét thảm thiết khi bị bắt giữ.

    "Thứ quỷ dữ cướp lấy linh hồn, chúng mày nên trở về địa ngục."

    Tên lính đưa lưỡi kiếm sắc bén lên chém bay đầu cô ta.

    Masato nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt mình, cậu sợ hãi cố gắng chạy đi nhưng vẫn chưa quen với cơ thể nhỏ bé này, cậu vấp té ngã làm đổ bộ giáp sắt rơi xuống, một luồn khí bay tới giữ lấy bộ giáp lơ lửng trên không trung.

    "Ngài không sao chứ?"

    Tên lính lúc nãy chạy lại đỡ cậu lên với gương mặt sợ hãi.

    "Tại sao ngươi lại giết cô ấy chứ?"

    "Cô ta là quỷ dữ, cô ta đã cướp lấy linh hồn và cơ thể của người khác."

    Vương quốc Gure, một trong những quốc gia căm phẫn người tái sinh, họ săn lùng và giết những người tái sinh vì cho rằng họ là quỷ dữ.

    Hamvuii viết xàm
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng năm 2024
  2. Hamvuii

    Bài viết:
    1
    Chương 21: Hạnh phúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày qua ngày, năm qua năm, Irumi Hiru là cái tên mới của Masato, cậu sẽ gắn bó với nó trong cuộc đời này.

    Từ lúc được sinh ra cho đến nay niềm hạnh phúc bao trùm và bảo vệ lấy cậu, được ăn những món ngon được học những thứ hay ho.

    Irumi Hiru, một các tên mang ý nghĩa là sự hạnh phúc trong thế giới này, đã được 5 năm từ lúc đến đây, cậu đã biết đọc và biết viết, được học và tìm hiểu về thế giới này.

    Tuy vậy thế giới là quá rộng lớn để có thể hiểu rõ nó một cách hoàn toàn, cho đến nay những thứ cậu được học chỉ là những điều cơ bản mà đứa trẻ nào cũng được dậy.

    Thế giới này được chia làm bốn phần, mỗi một phần lại vô cùng rộng lớn.

    Vùng đất phương bắt lục địa Guren.

    Vùng đất phương nam lục địa Fazin.

    Vùng đất phương đông lục địa Zanit.

    Vùng đất phương tây lục địa Juna.

    Thế giới này được chia thành bốn phần, phương bắc phương nam phương Đông và phương tây, mỗi vùng đất đều có vô số quốc gia và khí hậu khác nhau, ở trung tâm của bốn vùng đất rộng lớn đó được gọi là vùng biển Warit là điểm kết nối của bốn vùng biển.

    Vùng biển phương Bắc Guren, vùng biển phương nam Fazin, vùng biển phương đông Zanit, và cuối cùng vùng biển phương tây biển đen.

    "Thưa thầy tại sao các vùng biển đều được đặt tên theo lục địa của nó, nhưng chỉ duy nhất vùng biển phương tây lại được gọi là biển đen?"

    Hiru đặt ra câu hỏi cho thầy giáo của mình với ánh mắt khó hiểu.

    Thầy giáo im lặng hồi lâu rồi lên tiếng trả lời.

    "Vùng biển của phương tây có tên gọi biển đen là vì vùng biển đó tiếp nối với một vùng đất khổng lồ, cho dù có hợp nhất cả bốn vùng đất và biển lại với nhau cũng không bằng một nửa nơi đó, được cả thế giới gọi là vùng đất chết, không có bất kỳ chủng tộc thông minh nào ở đó chỉ toàn là ma thú, chúng nguy hiểm đến nổi cả thế giới đã cùng nhau xây dựng một bức tường khổng lồ trải dài biển đen, để tất cả quái vật không thể chạm tới được nhân loại, bức tường được gọi là tường thành Wize."

    Hiru tỏ ra gương mặt nghiêm trọng khi nghe được những lời nói đó, khi nhìn thấy gương mặt ấy thầy giáo bắt đầu nói tiếp.

    "Bức tường đó được xây dựng từ đá Wize một loại đá được dùng làm lưỡi của kiếm phép, cứng rắn và sắc bén, lưỡi kiếm làm từ đá Wize có khả năng lưu trữ và phóng đại ma lực, nhờ đó những ma kiếm sĩ có thể nén ma lực vào kiếm mà không sợ nó bị vỡ vụn, bức tường là một lưỡi kiếm khổng lồ để duy trì rất nhiều kết giới to lớn và vững chắc không thể bị phá vỡ."

    "Được rồi giờ học đã kết thúc, ngày mai chúng ta sẽ học về ma thuật."

    Ở thế giới này mọi người thường chỉ có tên hoặc biệt danh, rất ít người có họ vì chỉ những quý tộc hay hoàng tộc mới có họ theo tên của gia tộc.

    Irumi là một gia tộc lớn của vương quốc Gure, nằm ở phương bắt của vùng đất phương nam lục địa Fazin.

    Gia tộc Irumi là gia tộc có kinh nghiệm trong chiến đấu, là nơi đào tạo ra những vị lính tài ba, chế tạo vũ khí ma thuật rèn luyện binh lính, một gia tộc chiến binh đầy hùng mạnh và quyền lực.

    Irumi Kurin chính là ba của Hiru một người không có quyền lực nhưng đổi lại ông ta có khối tài sản khổng lồ, Irumi Hina là mẹ của Hiru một tiểu thư của gia tộc Tina được gã đi để đổi lấy số tiền trợ giúp từ gia tộc Irumi.

    Không chỉ được thừa hưởng sự giàu sang từ gia tộc, cậu còn được thừa hưởng nhan sắc đó, Hiru có mái tóc trắng từ mẹ đôi tai mèo cặp mắt vàng của loài mèo, một vẻ đẹp sang trọng lạnh lùng.

    Cuộc sống của Hiru không có gì quá lạ khi cậu được hưởng sự giàu sang đó từ ba mình, một cuộc sống mơ ước của vô số người.

    Được mặc những trang phục sang trọng tiền tài vật chất không gì là không có, cuộc sống hạnh phúc đó được tiền tài và quyền lực bảo vệ, chỉ có một thứ duy nhất làm cậu lo lắng chính là.

    Vương quốc Gure sợ hãi và căm ghét những kẻ tái sinh từ thế giới khác, họ cho rằng việc tái sinh vào một cơ thể đã chết là điềm xấu của quỷ dữ, hay tái sinh vào một người mới sinh là việc cướp đoạt lấy linh hồn và thể xác của đứa con họ mang nặng đẻ đau.

    Vì lý do đó Hiru luôn giả vờ như mình là người ở thế giới này, cậu không thể nhờ gia tộc của mình để tìm người mà cậu muốn, và thế giới là quá rộng lớn để tìm một ai đó.

    Hôm nay là sinh nhật lần đầu tiên của cậu, cứ cách năm năm họ sẽ tổ chức sinh nhật một lần, sinh nhật của thành viên trong một gia tộc lớn được tổ chức rất hoành tráng.

    Những hầu gái đang giúp Hiru mặc trang phục truyền thống của vương quốc Gure, trang phục màu trắng đính đầy pha lê nhỏ, vô cùng sang trọng và lung linh.

    Hiru bước tới cánh cửa to lớn nhiều họa tiết hoa, nó từ từ mở ra không gian rộng lớn sang trọng được trang trí với pha lê và hoa.

    Ở trung tâm căn phòng rộng lớn là một viên pha lê khổng lồ đang lơ lửng và chiếu sáng, kèm theo vô số pha lê nhỏ ánh trắng phát sáng trải dài khắp căn phòng.

    Âm nhạc phát ra do ma thuật tạo nên làm không khí trở nên náo nhiệt.

    Thức ăn và rượu vang, đá quý và pha lê, người hầu ở khắp nơi để có thể hầu hạ bất cứ lúc nào, tại nơi này những người quyền lực nhất vương quốc đang tập trung lại với nhau, để chúc mừng công tử Irumi Hiru con trai cả của đại công tước Irumi Kurin.

    Hamvuii viết xàm
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2024
  3. Hamvuii

    Bài viết:
    1
    Chương 22: Liên tục tái sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tiệc diễn ra vô cùng hoàn hảo, những lời chúc, những món quà, Hiru đi lại gần một người đàn ông lớn tuổi mái tóc trắng gượng mặt uy nghiêm toát lên vẻ đế vương, cậu quỳ xuống đưa hai tay lên nhận lấy thanh kiếm được ban tặng.

    "Đội ơn người đã đến chúc mừng thần."

    Thanh kiếm được đặt lên tay, Hiru còn chưa nắm chặt thì tiếng rút kiếm phát ra, ông ta rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ khi đã để lên tay cậu, bàn tay lạnh lẽo cứng cáp siết chặt lấy cổ Hiru đưa lên cao.

    "Người đang làm gì vậy thưa bệ hạ."

    Tiếng gào thét từ cha của cậu vang khắp phòng, vẻ mặt tức giận hiện rõ trên mặt.

    Ông ta nhìn cha của Hiru bằng ánh mắt chết người đầy sát khí, giọng nói giận dữ hét ầm lên.

    "Kurinnnn, ngươi đã bao che cho quỷ dữ."

    Bàn tay của ông ta siết chặt hơn, một luồng khí đen phát ra bao bọc lấy cậu áp lực khiến Hiru không thể thở, từ từ những cổ ngữ ma thuật có màu trắng hiện ra khắp cơ thể của cậu.

    Mọi người khi thấy thứ cổ ngữ đó hiện ra đều vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi.

    "Quỷ dữ."

    "Ác ma."

    "Mau giết hắn đi."

    "Kurin, ngươi đã bao che cho hắn."

    "Cả cô ta nữa, lẽ ra phải biết từ khi hắn ta cướp lấy con của cô, cô ta đã biết và che giấu cho hắn."

    Những lời chửi rủa, ánh mắt căm thù hướng về Hiru, cậu điên tiết cố gắng hét lên.

    "Tại sao chứ, tại sao lại sợ hãi chúng tôi như vậy chứ, tôi cũng chỉ là con người thôi mà, chả ai muốn đến thế giới chết tiệt này cả, tôi không được lựa chọn, chúng tôi bị ép đến đây, chúng tôi đã.."

    Chưa kịp nói hết câu lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua đầu, máu chảy lênh láng đôi mắt tối dần nổi đau đớn kinh hoàng ập đến khiến Hiru chìm vào bóng tối một lần nữa.

    Đau quá, đau quá, đau quá, ai đó làm ơn hãy giết chết tôi đi, đừng khiến tôi sống lại nữa, làm ơn làm ơn hay giết tôi đi, mặc kệ hết tất cả, thứ Masato muốn nhất bây giờ là được chết đi.

    Những âm thanh chói tai phát nổ, tiếng la hét thảm thiết, tiếng kim loại va đập vào nhau, mọi thứ xung quanh hỗn loạn đẫm máu, từng người từng người lao vào chém giết lẫn nhau tàn bạo.

    Masato đã tái sinh vào xác của một người lính, cuộc chiến ác liệt đang diễn ra tại nơi này,

    "Này này, tập trung vào và cầm kiếm lên nếu không muốn chết."

    Masato còn chưa kịp nhận thức được mọi chuyện, thì vô số quả cầu to lớn phát sáng từ bầu trời lao xuống chỗ cậu nằm.

    "Lá chắn, mau bật lá chắn lên."

    Tiếng của mọi người la hét làm cho mọi thứ càng hỗn loạn hơn, quả cầu rơi xuống vào phát nổ cực lớn khiến cơ thể Masato tan nát.

    Khác với những lần chết trước, lần này cậu không rơi vào bóng tối vô tận khi chết đi, mà ngay lập tức tái sinh vào một thân xác khác.

    Masato nhập vào một cơ thể của một người phụ nữ, cậu sợ hãi điên cuồng chạy trốn tránh né những ma thuật chết người trong vô vọng, một người đàn ông lao tới cực nhanh chém vào cổ Masato.

    Tưởng phải chết thêm lần nữa, một bóng người lao tới tiếng kim loại va chạm luồng gió thổi cậu bay ra xa, lại một tên khác nhắm đến cậu, Masato cầm lấy một trong những thanh kiếm rải rác khắp nơi, tên đó lên tới, cậu đưa thanh kiếm lên đỡ, lưỡi kiếm vỡ nát tầm nhìn đảo lộn cơn đau ập đến đầu Masato rơi xuống.

    Cơn đau ập đến và biến mất, cậu mở mắt và chết đi vô số lần, những cách chết khác nhau những nỗi đau khác nhau và những cơ thể khác nhau, cứ chết đi rồi lại sống, sống rồi lại chết đi, đến một lúc nào đó khi cuộc chiến đã kết thúc Masato mở mắt một lần nữa, lúc này mọi thứ đã kết thúc, xung quanh xác người ở khắp nơi khiến mặt đất biến thành biển máu mùi tanh nồng nặc khó thở.

    Những tên lính dọn xác và giết những người đang hấp hối, khi trong thấy Masato hắn đưa cây giáo lên đâm vào tim cậu, không còn ý chí phản kháng cậu nhắm mắt cam chịu.

    Lần này bóng tối đã trở lại bao trùm lấy Masato, những nỗi đau những lần chết giống như không thể phai mờ khiến Masato phát điên la hét.

    Cậu lại tái sinh một lần nữa, cơ thể bị trói chặt vào ghế đá, một người đàn ông hiện ra trước mắt, người ngồi đối diện Masato mở miệng hỏi.

    "Ngươi đã giấu quả trứng ở đâu?"

    Khi thấy Masato im lặng không đáp trả, hắn ta rút dao ra đâm mạnh vào chân rồi kéo dài khiến vết thương to ra, Masato la hét thảm thiết.

    "Quả trứng đang ở đâu?"

    Giọng nói run rẩy vì đau cậu hét to.

    "Tôi không biết, tôi không biết."

    Hắn ta tức điên đưa bàn tay lại gần vết thương của cậu, ngọn lửa bốc lên từ tay hắn thiêu đốt khiến cơn đau càng khủng khiếp hơn, Masato giãy giụa la hét trong đau đớn.

    "Tôi thật sự không biết, tôi là người tái sinh tôi thực sự không biết gì hết."

    Hắn ta tức giận ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn thiêu sống đôi chân của Masato, tiếng la hét vang dội khắp căn phòng, hắn ta đâm dao vào tay cậu la lớn.

    "Mày đùa tao đấy à, nếu mày là người tái sinh thì làm sao biết được ngôn ngữ này."

    Masato la hét đau đớn.

    "Tôi đã tái sinh vô số lần cho nên.."

    Không để cậu giải thích hắn ta đá liên tục vào mặt làm cho răng cậu gãy nát.

    "Quả trứng đang ở đâu?"

    "Tôi không biết."

    Khi đôi mắt Masato tối dần đi vòng sáng trắng bên dưới chỗ cậu ngồi phát sáng khiến toàn bộ vết thương lành lại.

    "Tao không để mày chết đâu, tao sẽ rút từng miếng thịt của mày, cho đến khi nào mày chịu khai ra."

    Cứ như thế hắn ta tra tấn Masato ngày này qua ngày khác, mỗi lần mỗi kiểu tra tấn khác nhau, vết thương cứ liên tục được chữa trị để cho cậu không thể chết.

    "Quả trứng đang ở đâu?"

    "Hahaha aaaa không biết không biết."

    Đã năm ngày tra tấn không ngừng nghỉ, Masato như phát điên nổi đau càng lớn cậu cười càng to khiến hắn vô cùng tức giận, hắn ta đâm đầu dao vào một bên mắt của cậu, Masato rung người cười vô cùng sung sướng.

    Con mắt còn lại của Masato rực cháy phát sáng, một nguồn ma lực bất tận bộc phát, khi hắn ta nhìn vào mắt của cậu, trong chớp mắt linh hồn của cả hai đã hoán đổi vị trí cho nhau, hắn ta giờ là người ngồi trên ghế còn cậu chính là hắn ta.

    Hắn ta hoảng hốt la hét.

    "Chuyện đéo gì thế này, đó là minh mà, đó là cơ thể của tao thằng.."

    Đang định nói hết câu thì cơn đau khủng khiếp ập đến khiến hắn la hét dữ dội.

    Trông thấy cảnh đó Masato cười như phát điên, tiếng cười cùng với tiếng la hét, ánh mắt chạm ánh mắt, cơ thể hoán đổi cho nhau, cơn đau đổi chỗ cho nhau, từ người tra tấn thành người bị tra tấn.

    Masato cười lớn la hét điên cuồng, nụ cười vô cùng bệnh hoạn biến thái, Masato nhìn hắn ta và nói lớn.

    "Hahahaha nào nào, hét to hơn nữa, to hơn nữa đi, hãy cảm nhận nỗi đau đi, chúng rất tuyệt đúng không, và giờ thì đến lược ta hỏi ngươi."

    Cậu nở nụ cười lên tận mang tai liên tục cào mặt bản thân đến chảy cả máu, Masato lớn tiếng hỏi hắn ta với giọng điệu phát điên đầy biến thái.

    "Giờ thì quả trứng đang ở đâu?"

    Hamvuii viết xàm
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...