Chương 10
Cọc lọc.. Cọc lọc..
Từ dưới hầm ân quỳ ngó đầu ra ngoài rồi bước ra:
"Trời ơi ngạt chết mất.. phụ hoàng.. không phải ta bảo các người để ta ở đằng sau xe sao? Tại sao lại.."
"Quỳ nhi tại sao con lại ở đây, con có biết là hoàng đế tự ý xuất cung là tội lớn thế nào không?"
Ân quỳ chỉ nói:
"Không phải lúc trước Phụ Hoàng cũng từng xuất cung đi tìm mẫu hậu sao? Sao lúc đấy không nghĩ đến đã phạm tội lớn chứ."
Để hết cách đành nói:
"Được rồi, nếu đã đến đây thì ngồi cho chắc, xe ngựa rất lung lay cẩn thận ngã xuống ta không đỡ nổi con đâu."
"Con biết rồi, người cứ yên tâm, con sẽ không sao đâu, chỉ là mấy cái xe ngựa không làm khó được ta."
Nhìn lên trời với vẻ mặt tương tư ân thừa nói:
"Đã đến nơi rồi, ba năm rồi.. ba năm rồi.. nơi này vẫn không thay đổi chút nào."
Mau vào trong thôi. Ân quỳ vừa ngạc nhiên vừa thích thú hỏi:
"Hoài thê Sơn Trang.. phụ hoàng à nghe cái tên đặt đã thấu hiểu hết tâm tư của người rồi. Lại còn hoài thê Sơn trang nữa chứ nhưng mà ta thích."
Vừa bước vào cảnh vật ở đây rất tao nhã thanh tịnh là một nơi rất tốt để tịnh tâm. Ân quỳ nói:
"Phụ Hoàng thì ra năm xưa người xuất cung vì để xây dựng cái sơn trang này sao, nhưng mà con thấy nó xem ra cũng rất đẹp, Tuy là nhỏ hơn hoàng cung một chút."
Ân thừa nếu con chê trốn là nhỏ không sánh được với hoàng cung thì con cứ về tự nhiên ta sẽ cho người đưa con về.
"Thôi.. đừng mà.. tuy ở đây không được to, rộng nhưng không khí trong lành mọi người hòa đồng tốt rất.. rất tốt.. không về nữa."
Ân thừa nghe vậy chỉ mỉm cười rồi bước đi vào trong.
Hôm nay thời tiết tốt ân thừa đưa ân quỳ vừa đi dạo phố bố vừa tìm thêm tung tích của hoàng hậu. Đột nhiên ân quỳ dừng lại nói:
"Phụ hoàng, kẹo hồ lô đó chính là kẹo hồ lô trong truyền thuyết sao? Con muốn mua, người lấy cho con đi."
Sau khi ân thừa mua xong còn dặn thêm:
"Quỳ nhi chúng ta đã xuất cung nên những thân phận trước kia và cách xưng hô cũng nên đổi, từ nay về sau ở trước mặt người ngoài con đừng gọi ta là phụ hoàng cứ gọi Phụ thân hay là cha cũng được,
Để tránh người khác hiểu Lâm cho rằng mạo nhận thân phận con biết chưa? Ân quỳ chỉ gật gật đầu rồi đáp:
" Con biết rồi nhưng mà như thế thì khó lắm, phụ.. phụ Hoàng.. người đi đâu vậy? "
Ân thừa vừa chạy vừa nói:
" Tử phách là nàng sao? Là nàng sao? Tìm suốt bao năm qua, đây là sự thật hay chỉ là ta đang nằm mơ nếu là mơ ta thật sự không muốn tỉnh lại. Tử phách là nàng.. có phải là nàng không? Tử phách.. tử phách.. "
Sau khi từ trên phố về ân quỳ hỏi:
" Phụ hoàng, hôm nay người sao vậy? Một mình bỏ con lại trên phố rồi cứ chạy đi, còn gọi tên của mẫu hậu là sao? Chuyện gì vậy? Không lẽ người.. "
Ân thừa chỉ nói:
" Đúng, ta đã gặp lại nàng ấy, ta thật sự đã gặp nàng ấy.. nhưng khi đuổi theo lại không thấy gì nữa. "
Ân quỳ cũng hiểu được những cảm giác như vậy cúi mặt xuống nhẹ nhàng nói:
" Phụ Hoàng chắc người đã nhìn lầm rồi.. người đã tìm suốt mấy năm rồi nếu có tung tích chắc cũng không ở nơi này đâu, người đừng đau lòng quá.. rồi chắc chắn sẽ có cách thôi. "
" Được rồi, ta sẽ cho người tìm kiếm tiếp, quyết định sao không thể thoát bất cứ nơi nào, bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, ta nghe được tin đức Vương đã bắt đầu hành động, phải xem thế nào mới được"
Từ dưới hầm ân quỳ ngó đầu ra ngoài rồi bước ra:
"Trời ơi ngạt chết mất.. phụ hoàng.. không phải ta bảo các người để ta ở đằng sau xe sao? Tại sao lại.."
"Quỳ nhi tại sao con lại ở đây, con có biết là hoàng đế tự ý xuất cung là tội lớn thế nào không?"
Ân quỳ chỉ nói:
"Không phải lúc trước Phụ Hoàng cũng từng xuất cung đi tìm mẫu hậu sao? Sao lúc đấy không nghĩ đến đã phạm tội lớn chứ."
Để hết cách đành nói:
"Được rồi, nếu đã đến đây thì ngồi cho chắc, xe ngựa rất lung lay cẩn thận ngã xuống ta không đỡ nổi con đâu."
"Con biết rồi, người cứ yên tâm, con sẽ không sao đâu, chỉ là mấy cái xe ngựa không làm khó được ta."
Nhìn lên trời với vẻ mặt tương tư ân thừa nói:
"Đã đến nơi rồi, ba năm rồi.. ba năm rồi.. nơi này vẫn không thay đổi chút nào."
Mau vào trong thôi. Ân quỳ vừa ngạc nhiên vừa thích thú hỏi:
"Hoài thê Sơn Trang.. phụ hoàng à nghe cái tên đặt đã thấu hiểu hết tâm tư của người rồi. Lại còn hoài thê Sơn trang nữa chứ nhưng mà ta thích."
Vừa bước vào cảnh vật ở đây rất tao nhã thanh tịnh là một nơi rất tốt để tịnh tâm. Ân quỳ nói:
"Phụ Hoàng thì ra năm xưa người xuất cung vì để xây dựng cái sơn trang này sao, nhưng mà con thấy nó xem ra cũng rất đẹp, Tuy là nhỏ hơn hoàng cung một chút."
Ân thừa nếu con chê trốn là nhỏ không sánh được với hoàng cung thì con cứ về tự nhiên ta sẽ cho người đưa con về.
"Thôi.. đừng mà.. tuy ở đây không được to, rộng nhưng không khí trong lành mọi người hòa đồng tốt rất.. rất tốt.. không về nữa."
Ân thừa nghe vậy chỉ mỉm cười rồi bước đi vào trong.
Hôm nay thời tiết tốt ân thừa đưa ân quỳ vừa đi dạo phố bố vừa tìm thêm tung tích của hoàng hậu. Đột nhiên ân quỳ dừng lại nói:
"Phụ hoàng, kẹo hồ lô đó chính là kẹo hồ lô trong truyền thuyết sao? Con muốn mua, người lấy cho con đi."
Sau khi ân thừa mua xong còn dặn thêm:
"Quỳ nhi chúng ta đã xuất cung nên những thân phận trước kia và cách xưng hô cũng nên đổi, từ nay về sau ở trước mặt người ngoài con đừng gọi ta là phụ hoàng cứ gọi Phụ thân hay là cha cũng được,
Để tránh người khác hiểu Lâm cho rằng mạo nhận thân phận con biết chưa? Ân quỳ chỉ gật gật đầu rồi đáp:
" Con biết rồi nhưng mà như thế thì khó lắm, phụ.. phụ Hoàng.. người đi đâu vậy? "
Ân thừa vừa chạy vừa nói:
" Tử phách là nàng sao? Là nàng sao? Tìm suốt bao năm qua, đây là sự thật hay chỉ là ta đang nằm mơ nếu là mơ ta thật sự không muốn tỉnh lại. Tử phách là nàng.. có phải là nàng không? Tử phách.. tử phách.. "
Sau khi từ trên phố về ân quỳ hỏi:
" Phụ hoàng, hôm nay người sao vậy? Một mình bỏ con lại trên phố rồi cứ chạy đi, còn gọi tên của mẫu hậu là sao? Chuyện gì vậy? Không lẽ người.. "
Ân thừa chỉ nói:
" Đúng, ta đã gặp lại nàng ấy, ta thật sự đã gặp nàng ấy.. nhưng khi đuổi theo lại không thấy gì nữa. "
Ân quỳ cũng hiểu được những cảm giác như vậy cúi mặt xuống nhẹ nhàng nói:
" Phụ Hoàng chắc người đã nhìn lầm rồi.. người đã tìm suốt mấy năm rồi nếu có tung tích chắc cũng không ở nơi này đâu, người đừng đau lòng quá.. rồi chắc chắn sẽ có cách thôi. "
" Được rồi, ta sẽ cho người tìm kiếm tiếp, quyết định sao không thể thoát bất cứ nơi nào, bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, ta nghe được tin đức Vương đã bắt đầu hành động, phải xem thế nào mới được"
Last edited by a moderator: