Ngôn Tình Thái Thượng Hoàng 21 Tuổi - Nguyệt lang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyệt Lang, 2 Tháng mười hai 2022.

  1. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cọc lọc.. Cọc lọc..

    Từ dưới hầm ân quỳ ngó đầu ra ngoài rồi bước ra:

    "Trời ơi ngạt chết mất.. phụ hoàng.. không phải ta bảo các người để ta ở đằng sau xe sao? Tại sao lại.."

    "Quỳ nhi tại sao con lại ở đây, con có biết là hoàng đế tự ý xuất cung là tội lớn thế nào không?"

    Ân quỳ chỉ nói:

    "Không phải lúc trước Phụ Hoàng cũng từng xuất cung đi tìm mẫu hậu sao? Sao lúc đấy không nghĩ đến đã phạm tội lớn chứ."

    Để hết cách đành nói:

    "Được rồi, nếu đã đến đây thì ngồi cho chắc, xe ngựa rất lung lay cẩn thận ngã xuống ta không đỡ nổi con đâu."

    "Con biết rồi, người cứ yên tâm, con sẽ không sao đâu, chỉ là mấy cái xe ngựa không làm khó được ta."

    Nhìn lên trời với vẻ mặt tương tư ân thừa nói:

    "Đã đến nơi rồi, ba năm rồi.. ba năm rồi.. nơi này vẫn không thay đổi chút nào."

    Mau vào trong thôi. Ân quỳ vừa ngạc nhiên vừa thích thú hỏi:

    "Hoài thê Sơn Trang.. phụ hoàng à nghe cái tên đặt đã thấu hiểu hết tâm tư của người rồi. Lại còn hoài thê Sơn trang nữa chứ nhưng mà ta thích."

    Vừa bước vào cảnh vật ở đây rất tao nhã thanh tịnh là một nơi rất tốt để tịnh tâm. Ân quỳ nói:

    "Phụ Hoàng thì ra năm xưa người xuất cung vì để xây dựng cái sơn trang này sao, nhưng mà con thấy nó xem ra cũng rất đẹp, Tuy là nhỏ hơn hoàng cung một chút."

    Ân thừa nếu con chê trốn là nhỏ không sánh được với hoàng cung thì con cứ về tự nhiên ta sẽ cho người đưa con về.

    "Thôi.. đừng mà.. tuy ở đây không được to, rộng nhưng không khí trong lành mọi người hòa đồng tốt rất.. rất tốt.. không về nữa."

    Ân thừa nghe vậy chỉ mỉm cười rồi bước đi vào trong.

    Hôm nay thời tiết tốt ân thừa đưa ân quỳ vừa đi dạo phố bố vừa tìm thêm tung tích của hoàng hậu. Đột nhiên ân quỳ dừng lại nói:

    "Phụ hoàng, kẹo hồ lô đó chính là kẹo hồ lô trong truyền thuyết sao? Con muốn mua, người lấy cho con đi."

    Sau khi ân thừa mua xong còn dặn thêm:

    "Quỳ nhi chúng ta đã xuất cung nên những thân phận trước kia và cách xưng hô cũng nên đổi, từ nay về sau ở trước mặt người ngoài con đừng gọi ta là phụ hoàng cứ gọi Phụ thân hay là cha cũng được,

    Để tránh người khác hiểu Lâm cho rằng mạo nhận thân phận con biết chưa? Ân quỳ chỉ gật gật đầu rồi đáp:

    " Con biết rồi nhưng mà như thế thì khó lắm, phụ.. phụ Hoàng.. người đi đâu vậy? "

    Ân thừa vừa chạy vừa nói:

    " Tử phách là nàng sao? Là nàng sao? Tìm suốt bao năm qua, đây là sự thật hay chỉ là ta đang nằm mơ nếu là mơ ta thật sự không muốn tỉnh lại. Tử phách là nàng.. có phải là nàng không? Tử phách.. tử phách.. "

    Sau khi từ trên phố về ân quỳ hỏi:

    " Phụ hoàng, hôm nay người sao vậy? Một mình bỏ con lại trên phố rồi cứ chạy đi, còn gọi tên của mẫu hậu là sao? Chuyện gì vậy? Không lẽ người.. "

    Ân thừa chỉ nói:

    " Đúng, ta đã gặp lại nàng ấy, ta thật sự đã gặp nàng ấy.. nhưng khi đuổi theo lại không thấy gì nữa. "

    Ân quỳ cũng hiểu được những cảm giác như vậy cúi mặt xuống nhẹ nhàng nói:

    " Phụ Hoàng chắc người đã nhìn lầm rồi.. người đã tìm suốt mấy năm rồi nếu có tung tích chắc cũng không ở nơi này đâu, người đừng đau lòng quá.. rồi chắc chắn sẽ có cách thôi. "

    " Được rồi, ta sẽ cho người tìm kiếm tiếp, quyết định sao không thể thoát bất cứ nơi nào, bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, ta nghe được tin đức Vương đã bắt đầu hành động, phải xem thế nào mới được"
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2022
  2. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoài thê Sơn trang được Thái thượng Hoàng năm xưa một lần xuất cung tìm hoàng hậu, để che giấu mắt thiên hạ nên thường đào tạo những người có tính tra xuất Võ Công Cao Cường nhưng phải là người tốt,

    Có nhiệm vụ vận chuyển thông tin, Sơn trang này làm việc theo cách nhận tiền của người cho biết thông tin dù là bất cứ nơi nào. Bên cũng đã nổi tiếng gần xa sau khi thái thượng hoàng năm xưa là hoàng thượng về cung thì mọi chuyện lớn nhỏ giao cho đại trưởng lão ung Tín cai quản.

    Không như tên gọi ung Tín còn rất trẻ chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, năm xưa vì trốn chạy một nữ nhân nên mới được thu nhận và từ đó làm việc ở Sơn Trang. Thất thần một tên đệ tử xông vào báo:

    "Thưa trang chủ, có mật báo nói Từng thấy Đức vương qua lại với hàn Long tiêu cục, người thấy có nên đi một chuyến"

    Ung Tín cũng cho là nên đi một chuyến, ân thừa nói:

    "Được.. vậy thì nên đi một chuyến thử xem Đức Vương này rốt cuộc có mục đích gì."

    Đột nhiên ân quỳ chạy vào hét lớn:

    "Con cũng muốn đi, cho con đi với."

    Thái thượng Hoàng quát:

    "Hồ đồ, lần này ta đi làm để làm chuyện đại sự chứ không phải đi chơi đâu, con ở Yên đây cho ta."

    Không chịu, ân quỳ ngồi xuống khóc nói nhất định phải được đi nếu không sẽ không đứng lên. Bất đắc dĩ Thái thượng Hoàng đành phải cho ân quỳ đi theo nhưng dặn không được chạy lung tung.

    Đi nửa ngày đường cuối cùng cũng đã đến. Bốn Hán tự đề bốn chữ hàn long tiêu cục nghe thật là oai phong. Vừa bước vào ân quỳ không kìm được cảm xúc:

    "Wao.. nơi này thật sự là rất vui nghiêm vậy mà không biết tại sao tên Đức Vương đó.."

    "Thiếu trang chủ chúng ta đến đây là bí mật điều tra nên chuyện này đừng ăn nói lung tung"

    Ân quỳ như không được vui. Có mấy đệ tử đã ra trước cửa trạm rồi gây gổ đánh nhau với Hoài Thê sơn trang. Còn nói:

    "Các người có biết đây là đâu không? Mấy tên các người chắc là chán sống rồi mới dám tự ý xông vào đây."

    Ân quỳ lớn tiếng nói:

    "Các người mới chán sống đó, có biết ta là ai không? Mà dám ăn nói lớn tiếng như vậy với ta"

    Lập tức mấy đám đệ tử đó ra oai:

    "Người.. ha ha ha.. chỉ là một tên tiểu tử mắt mũi còn chưa sạch.."

    Cả hai bên đang định lấy nhau thì..

    "Mấy tên tiểu tử nào dám ở đây lớn tiếng không cho ta đây ngủ sao?"

    Một cô nương xinh đẹp tuyệt trần mặc y phục màu đỏ chói lọi oai phong bước ra.

    "Tử phách.. là nàng.. nàng có biết không? Suốt bao nhiêu năm qua ta luôn đi tìm nàng đó, nhưng lại không ngờ nàng ở đây"

    Nữ nhân đó nói:

    "Người là ai? Ta không hề quen biết người, người có biết những câu vừa rồi ngươi nói, ta đã nghe hơn trăm ngàn lần rồi không?

    Thủ đoạn của mấy tên Nam nhân các người chẳng phải là dùng lời ngon ngọt để nữ nhân rơi vào bẫy sao."

    Vừa vui mừng vừa tuyệt vọng Thái thượng Hoàng nói:

    "Bẫy.. không ngờ nàng lại nghĩ ta như vậy, trong lòng của nàng ta thật sự đê tiện đến như vậy sao? Ta biết nàng vẫn còn hận ta, nhưng ta sẽ bù đắp cho nàng mà."

    "Ha ha.. ha ha.. mấy vị công tử.. mấy vị công tử.. thứ lối cho lão đây chưa tiếp đón đàng Hoàng.. mời vào trong."

    Tử phách tức giận đi vào trong không nói một lời nào. Lão trang chủ nói:

    "Xin hỏi các vị công tử hôm nay đến chỗ của lão đây là có chuyện gì? Chắc không phải lại đến Cầu thân nữa chứ."

    Thái thượng Hoàng đứng dậy hỏi:

    "Chuyện này là sao? Cầu thân..
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2022
  3. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão trang chủ không chút che giấu mà nói:

    "Đúng vậy, dạo này có rất nhiều các vị công tử đến đây cầu thân nhưng mà tiểu nữ lại chẳng để ý ai đến cả con trai của huyện lệnh nó cũng dám đuổi ra khỏi sân thật đúng là làm càn mà."

    Ân thừa nghe nói vậy:

    "Vậy có thể cho ta cũng đến cầu thân không?"

    "Xin hỏi vị công tử này đến từ đâu? Xưng hô thế nào? Nhưng mà ta thấy ánh mắt đầu Tiên của tiểu nữ nhìn cậu đã không không hài lòng rồi nếu mà nó.."

    Thái thượng Hoàng đứng dậy:

    "Tại hạ họ ân tên thừa là trang chủ của hoài thê Sơn Trang, trong nhà chưa hề có thể tử cũng không có một mối hôn sự nào, còn về chuyện của tử phách ta nhất định sẽ khiến nàng ấy yêu ta thêm một lần nữa"

    Lão trang chủ cười tươi hơn hớn hở:

    "Được.. người trẻ tuổi có khí phách ý chí nếu cậu không còn được mấy người nữa.. rất tốt.. ta sẽ giúp cậu và hơn nữa ta cũng muốn có một Hiền tế như cậu."

    Đang nói chuyện vui vẻ thì bên ngoài có tiếng đánh nhau rất lớn, Thái thượng Hoàng và lão trang chủ đều ra.

    "Lão già đáng chết, ông ra đây cho ta, các người làm việc trên giang hồ lấy chữ tín làm hàng đầu tại sao trong hàng của ta lại thiếu mất một thứ quan trọng, ông nói xem?"

    Lão trang chủ chưa biết nói gì thì Thái thượng Hoàng đã đi lên phía trước:

    "Mọi chuyện còn có cách giải quyết, hai bên nên từ từ ăn nói, đừng có hở ra là lại chém giết lẫn nhau,"

    "Trong số các người rốt cuộc là ai đã lấy, nếu còn không khai ra ta quyết không nương tay."

    Chưa kịp nói hết câu ân quỳ chạy đến, cầm theo một món đồ nói:

    "Là con lấy.. là con lấy.."

    "Quỳ nhi tại sao con lại động vào những thứ này."

    Ân quỳ úp úp mở mở vấn không nói được như vẫn cự tuyệt không cho tên đó đòi lại.

    Những người đó càng hung hăng xông lên đòi bằng được, Thái thượng Hoàng đánh cho một trận tơi bời hoa lá rồi mà còn cứ nói khăng khăng đi tìm đồng bọn chắc chắn sẽ đến trả thù.

    Nhưng không ngờ sắc mặt của lão trang chủ lại biến đổi đột ngột hỏi:

    "Đứa bé này là.."

    Thái thượng hoàng vì không chú ý nên đã nói thật:

    "Đây là con trai của tôi nó năm nay 5 tuổi tên là Ân tinh quỳ"

    Lão trang chủ không hiểu tại sao cứ cười rồi nói:

    "Thì ra ra vẫn là ta tự ảo tưởng, làm gì trên đời này có chuyện tốt như vậy?"

    Thái thượng Hoàng vẫn chưa nghe hiểu nên hỏi lại lão trang chủ chỉ nói:

    "Được rồi nếu truyện đã như vậy ta cũng không giấu cậu làm gì nữa, thật ra tiểu nữ rất bình thường nhưng vào 5 năm trước đột nhiên bị người ta bắt cóc suốt 1 năm trời mới trở về từ đó tính tình thay đổi, lúc trước nó là một cô nương rất hoạt bát nhưng từ đó trở đi nó rất ít khi nói chuyện với người lạ nhất là những nam nhân,

    Còn thường nói nam nhân không ai tốt, ta thật sự rất lo lắng không biết phải làm thế nào. Thái thượng hoàng ngạc nhiên hỏi:

    " Vậy mấy công tử đến cầu thân đó. "

    Lão trang chủ có cảm giác rất đau khổ nói:

    " Mấy chuyện đó đều là thật, nhưng mà mỗi khi có người lạ đến, nó lại chạy đi không dám gặp ai, nhưng khi gặp được cậu ánh mắt của nó không phải là không thích cậu mà nó có một là một cảm giác các rất quen thuộc đầy hi vọng, bởi vì thế nên ta mới.. "

    " Ai mà biết được cậu lại có con trai rồi chứ! Vậy mà còn nói trong nhà không có một mối hôn sự."
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2022
  4. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "không, lão trang chủ, người hãy nghe ta giải thích đi, thật ra chuyện này là.."

    "Cậu không cần nói nữa chuyện này đến đây là kết thúc từ nay về sau những chuyện trước kia ta nói với cậu, cứ xem như là chưa từng xảy ra, tiến khách.."

    Sau đó cánh cửa sơn trang khép lại mọi người lại phải đi về.

    "Phụ hoàng, con xin lỗi.. chuyện hôm nay.."

    Thái thượng Hoàng trong lòng đau khổ hơn ai hết nhưng cũng không thể oán trách ai nói:

    "Truyện hôm nay, ta không trách con, nói cho cùng thì chuyện này cũng do ta mà ra, muốn tìm người tháo chuông thì phải là người buộc chuông mới được."

    "Thật ra hôm nay con không muốn đưa cho hắn vật cầm trên tay bởi vì.."

    "Ấn Ngọc tỷ.."

    Mọi người đều hoảng hốt vì trên tay ân quỳ cầm chính là Ngọc tỷ. Thái thượng Hoàng nói:

    "Đây là đồ trong cung người bình thường tuyệt đối không có được, lẽ nào đám người đó có liên quan đến Đức và, không được chậm chễ, người đâu.. mau đi điều tra lý lịch của đám người đó."

    "Phụ hoàng hôm nay người chúng ta gặp mặc y phục màu đỏ chính là mẫu hậu sao?"

    Thái thượng Hoàng trả lời:

    "Đúng vậy đó chính là mẫu hậu của con."

    Ân quỳ vừa vui vẻ vừa nói quá:

    "Trời ơi.. nhìn mẫu hậu thật là oai phong có thể sánh ngang tầm hoa mộc lan năm xưa rồi, nhưng mà phụ Hoàng sao hôm nay mẫu hậu lại không nhận chúng ta vậy? Là vì người chưa từng gặp con nên không biết con sao?"

    Bất ngờ trước câu hỏi Thái thượng Hoàng cũng không biết trả lời như thế nào:

    "Đúng vậy.. là nàng ấy chưa gặp con rất lâu rồi nên mới không nhận ra con thôi, rồi cũng sẽ có ngày cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ."

    Ba ngày sau

    Có một đệ tử chạy vào báo:

    "Trang chủ có tin tức đến báo đám người ba hôm trước lại đến hàn long tiêu cục gây chuyện rồi, hơn nữa lần này bọn họ còn dẫn theo một người hình như gọi là.. cái gì mà.. trảm lăng sát."

    Thái thượng Hoàng đứng dậy nói:

    "Trảm lăng sát, là người sát thủ máu lạnh có tiếng trên giang hồ nhận tiền của người làm việc cho người tuyệt đối không sai sót, lần này với họ nhờ đến cả chảm lăng sát, chắc chắn là muốn báo thù thật rồi đây. Chúng ta mau đến đó hỗ trợ bọn họ một tay."

    Vừa đến nơi đám người đó đã đánh trọng thương một vài huynh đệ của Hàn Long tiêu cục. Thái thượng Hoàng Ra tay, trong lúc hỗn loạn đã đỡ cho tử phách một nhát Kiếm. Vì thực lực của Hàn Long tiêu cục không thể đánh lại được tổn thất rất nhiều. Trong lúc nguy kịch từ trên trời một nam nhân bay xuống đánh được bọn kia.

    Một lát sau khi ổn định mọi người vào trong điện trị thương. Tử phách lại không một lời hỏi thăm ân thừa mà:

    "Hàng đại ca.. huynh không sao chứ? Có bị thương không?"

    Không nhịn được mẫu hậu mình quan tâm nam nhân khác ân quỳ chạy qua chỗ tử phách:

    "Mẫu hậu, tại sao người lại đi quan tâm Nam nhân khác chứ? Người bị thương rõ ràng là phụ hoàng mà."

    Lão trang chủ vừa nghe xong ngạc nhiên hỏi:

    "Phụ hoàng.. mẫu hậu.. chuyện này là sao?"

    Thái thượng Hoàng ra hiệu cho ân quỳ rồi nói:

    "Lão trang chủ đừng hiểu nhầm, trẻ con không hiểu chuyện thôi mà, ăn nói linh tinh một chút, mong lão trang chủ thông cảm"

    Ân quỳ cũng nhanh chí chỉ đáp:

    "Đúng.. hiểu lầm.. là hiểu lầm, ý của con là phụ thân, mẫu thân"

    Lão trang chủ vẫn chưa hết hiềm nghi:

    "Phụ thân mẫu thân sao con lại gọi hai người như vậy?"

    Ân quỳ trả lời:

    "Bởi vì.. con muốn hai người thành đôi, là cha mẹ của con."
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2022
  5. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão trang chủ chỉ cười lớn nhưng trong lòng ông ta yêu thương con gái nên không bao giờ sẽ trả cho con cái mình cho một tên đã có gia thất.

    "Điệt nhi hàng vẫn tham kiến sư thúc."

    Lão trang chủ không biết chuyện gì xảy ra:

    "Cậu gọi ta là sư thúc vậy cậu là." hàng vấn nói:

    "Chính là con.. hàng vấn đây, người không nhận ra con nữa sao? Năm xưa khi người lên đạo thức Sơn gặp sư phụ cũng đã từng gặp con rồi."

    Bây giờ lão trang chủ mới thật sự nhớ ra:

    "À.. thì ra là con.. hàng vấn đúng không? Đã bao nhiêu năm rồi, ta còn nhớ lúc trước gặp con, con mới chỉ có 9tuổi thôi, thời gian qua nhanh thật,

    Không ngờ mới chớp mắt con đã trở thành một hảo Hán đầu đội trời chân đạp đất như vậy, cũng không phụ lòng sư phụ con dành cho con. Tử phách như ngạc nhiên:

    " Vẫn ca ca, thì ra là huynh sao? Thật không ngờ đã bao lâu không gặp rồi, 5 năm trước huynh cứu ta, vậy mà ta còn ngu ngốc không biết gì? "

    " Không sao? "

    Ân quỳ tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn không thích tử phách ở cạnh hàng vẫn:

    " Ta mặc kệ ngươi là ai? Có thân phận gì? Người tránh xa mẫu hậu ra. "

    " Quỳ nhi không được làm càn, "

    Thái thượng Hoàng môi dần dẫn tím, chân tay run rẩy, lạnh cóng.

    Thấy mọi việc kỳ quái người bình thường bị thương sẽ không đến mức này, lão trang chủ vội đi gọi thần y đến.

    " Lão trang chủ đừng vội, ta biết chút y thuật không cần phiền ngài. "

    Ung Tín tới bắt mạch ân quỳ thì chạy đến với vẻ rất lo lắng khóc:

    " Phụ hoàng người không sao chứ? Không lẽ.. không lẽ.. người lại bệnh cũ tái phát rồi. Đại trưởng lão, sẽ không sao chứ? Phụ Hoàng ta như thế nào rồi? "

    Ung tín chỉ đứng dậy lắc đầu rồi thở dài, Thái thượng Hoàng nói:

    " Ta biết bệnh tình của ta, Quỳ nhi con yên tâm phụ hoàng sẽ không chết như vậy đâu? "

    " Không dễ chết, ta thấy huynh chán sống thì có, còn dám nói, rõ ràng là biết bệnh tình của mình không được động đến máu.

    Vậy mà còn giở trò anh hùng cứu mỹ nhân đỡ cho nha đầu đó, làm tình trạng trở nên nặng như vậy, bây giờ ta cũng hết cách chữa rồi. "

    " Không được, con không cho người chết, chúng ta phải đi tìm mẫu hậu, còn chưa tìm được, sao người có thể chết. Mẫu hậu người mau qua đây xem đi.. mẫu hậu.. "

    Thái thượng Hoàng như dùng trút hơi thở cuối cùng:

    " Quỳ nhi nếu chuyện đã như vậy, ta cũng không muốn trách ai cả, nếu ta chết con hãy đi, đi làm chuyện mà con nên làm, nên gánh vác, đừng trở lại đây nữa, con nghe rõ chưa? "

    Ân quỳ vừa khóc vừa nói:

    " Con không nghe.. con không nghe.. người phải cũng con đi về.. "

    Ân Quỳ chưa kịp nói xong thì Thái thượng Hoàng đã ngất đi, một người hoảng loạn trước mắt không biết nên làm gì.

    " Các ngươi tránh ra.. để ta?"

    Tử phách cầm trên tay một con dao, lao đến chỗ Thái thượng Hoàng dùng dao cắt vào tay lấy máu cho uống, lúc đầu mạch tượng của Thái thượng hoàng rất loạn nhưng sau khi được uống máu của tử phách đã đỡ hơn nhiều không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ kéo dài được mạng sống chưa trị tận gốc. Lão trang chủ và mọi người rất ngạc nhiên, nhưng dù hỏi như thế nào tử phách cũng không chịu trả lời lấy một câu.

    Vì tình trạng của Thái thượng Hoàng di chuyển bất lợi nên mọi người đành ở lại Hàn Long tiêu cục.

    Buổi tối ánh sáng đêm trăng mờ ảo, tử phách ngồi trên mái nhà, cầm một bình rượu nhìn lại những chuyện lúc trước có vui, có buồn, có hận, có yêu.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2022
  6. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Ghiuytrdcjjgg
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười hai 2022
  7. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Cô nhớ lúc trước khi còn ở trong cung có một lần hoàng đế cũng phát độc lúc đó hắn đã gợi ý cho cô dùng máu của mình để trị thương.

    Không ngờ máu của cô lại có thể chữa được bệnh cho Thái thượng Hoàng. Tuy không biết nguyên nhân tại sao nhưng từ đó trở đi cô lại càng được ân sủng.

    Ánh sao mờ trên trời đột nhiên có một người bay qua trước mặt cô đó chính là hàng vẫn. Rồi hắn nói:

    "Tử phách lâu rồi đã không được gặp muội mấy năm nay muội sống như thế nào?"

    "Ta sống rất tốt, không có chuyện gì, vả lại là huynh đêm hôm khuya khoắt nên đến chỗ ta làm gì?"

    Hàng vấn trả lời:

    "Hôm nay ta đến chỉ muốn nói chuyện với muội, muội đang tránh ta sao?"

    "Ta không có, làm gì tránh huynh chứ.."

    Hàng vẫn không hiểu:

    "Vậy tại sao cứ có khoảng cách với ta, không như lúc trước dù là 10 năm trước hay là 5 năm trước cũng không bằng."

    Tử phách nói:

    "Lúc trước chúng ta gặp nhau chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyện lúc bây giờ không như thế nữa ta.. còn chuyện của 5 năm trước là vì ta không biết đó là huynh thôi."

    Hàng vẫn đứng dậy chỉ tay về một phía nói:

    "Ta biết rồi, chắc lại là vì tên đó, có phải năm năm trước muội ở đó cũng là vì tên đó, rốt cuộc họ là ai?"

    Tử phách thơ thẩn:

    "Không là ai hết, chuyện của ta không cần huynh quản, tốt nhất là Huynh tránh sa ta một chút, mất công tí lại rước họa vào thân."

    Hà vẫn cười với một vẻ thất vọng:

    "Tránh xa.. rước họa vào thân.. ta không cần biết, ta chỉ biết lúc trước chúng ta đã có một hôn ước, nàng là thê tử tương lai của ta."

    Tử phách dứt khoát:

    "Đủ rồi.. huynh không cần phải lấy hôn ước ra ép ta, cuộc đời ta, hạnh phúc của ta, ta sẽ tự chọn, không dựa vào bất cứ một ai."

    Rồi đột nhiên hàng vẫn cầm tay kéo tử phách vào trong lòng mình. Lúc đó bất ngờ lao trang chủ đi qua tưởng hai người có tình ý, nên có ý sắp xếp hôn sự. Lúc đó ân quỳ cũng nhìn thấy và cũng thấy lão trang chủ ở đó.

    Tử phách đẩy hàng vẫn ra, rồi quay sang tát cho hắn một bàn tay nói:

    "Sao huynh có thể làm như vậy."

    Cuối cùng hàng vẫn bỏ đi về phòng,

    "A.. a.. cứu ta với.. có ai không.."

    Tử phách nhìn ra đằng sau Thấy ân quỳ đang bò lên mái nhà bị rơi xuống. Cô dùng thinh công đưa ân quỳ lên mái nhà. Ân quỳ nói:

    "Mẫu hậu, đa tạ người nha! Nếu không phải lúc này người cứu con chắc bây giờ con đã xuống diêm vương rồi.

    À.. mà.. chúng ta là người nhà cần gì phải khách sáo như vậy chứ người cứu con là đúng thôi mà."

    Tử phách cười nhìn đứa trẻ ngây thơ nói:

    "Con nói như vậy mà được sao? Là ta cứu con đó, con coi ta là người nhà mà không cần đa tạ như vậy sao?"

    "Con có nói rồi mà."

    Tử phách ngạc nhiên hỏi:

    "Sao con lại lên đây? Không sợ cha con mắng sao? Ta thấy thường ngày hắn trông chừng con rất kỹ, cứ như sợ người ta cướp vậy."

    Ân quỳ trả lời:

    "Thường ngày là như vậy, nhưng bây giờ phụ Hoàng đã hôn mê bất tỉnh nên con mới ra đây."

    Tử phách dường như muốn hỏi một vài câu nào đó đã để trong lòng bấy lâu nay mà không nói ra được:

    "Mấy năm nay con sống có tốt không? Con cảm thấy cuộc sống này như thế nào? Ở vui vẻ không?"

    Ân quỳ trả lời bằng giọng điệu như người trưởng thành:

    "Con sống rất tốt, chỉ là trong mấy năm nay không được gặp mẫu hậu trong lòng cảm thấy rất trống trải."
     
  8. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Ân quỳ lại nói tiếp:

    "Lúc trước con ở trong hoàng cung thường thấy tiểu Bằng tử trốn cạnh đằng sau một gốc cây đốt vàng mã cho mẫu thân hắn. Con không hiểu tại sao hắn làm như vậy?"

    Tử phách hỏi:

    "Tiểu bằng tử là ai vậy?"

    "Tiểu Bằng tử là thị vệ bên cạnh con hắn từ nhỏ đã đi theo con, nghe phụ hoàng nói từ lúc hắn 4 tuổi mẹ hắn bị chết nên hắn phải vào cung.

    Lúc ở trong cung lúc nào nó cũng nhắc tới mẹ nó, làm con thấy rất nhớ người nên phụ hoàng thường nói với nó đừng nhắc mấy chuyện này để con không khỏi đau lòng.

    Nhưng mà con rất thích nghe nó nói, vì như thế con có thể biết được nhiều chuyện hơn về cuộc sống của bên ngoài cung."

    Tử phách gật gật đầu:

    "Cho nên con mới muốn ra ngoài sao? Con có biết ở ngoài này Thị phi bất phân không có đúng hoặc sai tuyệt đối bất công trên thế giới này rất nhiều không như ở trong hoàng cung Cao sang lộng lẫy. Con sẽ là người đứng đầu nhưng ở ngoài thì không như vậy."

    "Không sao ở đây có mẫu hậu rồi mà, người sẽ giúp con bất cứ lúc nào mà con gặp nguy hiểm đúng không? Con thấy mấy người hát kịch thường như vậy mà?"

    Tử phách ngạc nhiên:

    "Trong hoàng cung có cả kịch sao?"

    Cũng rảnh quá đó.

    "Không.. không phải như vậy đâu?"

    Tử phách nói tiếp:

    "Con biết ta định nói gì sao?"

    Ân quỳ thản nhiên:

    "Tất nhiên là con biết, người chắc chắn sẽ nói:

    Thật không ngờ lại trên đời này để có một tên hôn Quân như vậy, bách tính Lê Dân không quan Tâm lại suốt ngày vui chơi cờ bạc"

    Trong đầu tử phách nghĩ

    "Thật không ngờ nó chỉ là một đứa trẻ mà có thể nói ra được những lời như vậy"

    Tử phách lại hỏi:

    "Tại sao con biết ta sẽ nói như vậy? Không lẽ con có thật đọc tâm sao?"

    Ân quỳ mỉm cười:

    "Thật ra.. thật ra.. đây là những lời thoại bản thường hát về những cặp nam nữ tình trường cần Mỹ Nhân hay giang sơn mà Phụ Hoàng thường mời Đoàn kịch đến biểu diễn.. con nghe đến nỗi thuộc luôn cả lời thoại rồi."

    Tử phách tức giận:

    "Cái gì.. sao hắn lại có thể cho con xem những loại kịch như vậy con chỉ là một đứa trẻ thôi mà."

    Ân quỳ chữa lời:

    "Mẫu hậu.. những loại kịch như vậy có gì mà không thể xem phụ hoàng nói.."

    "Hắn còn nói.. còn nói nữa không biết sẽ dạy con ra cái gì nữa.. đúng là khốn khiếp mà.. ta phải dậy cho hắn một bài học mới được."

    Ân quỳ đưa tay kéo áo tử phách:

    "Người định làm gì chứ?"

    Tử phách đứng dậy bế ân Quỳ xuống nhà.

    Rồi bảo đi ngủ trước. Một đêm trăng sáng mọi thứ như tĩnh lặng lại một đêm trôi qua thật yên bình. Sáng hôm sau tử phách gặp ân quỳ ở trước sân chuẩn bị đi thăm phụ Hoàng:

    "Mẫu hậu có muốn cùng con đi xem Phụ Hoàng không?"

    "Xem.. xem cái đầu hắn đó.. đi.. đi cùng ta giáo huấn hắn.."

    Ân quỳ nói:

    "Không.. những điều hôm qua con nói đều không đúng sự thật đâu.. người đừng có làm chuyện gì nha."

    Tử phách quay người lại nói với ân quỳ:

    "Những lời bất cẩn nói ra mới đúng là sự thật đó.. đừng hòng lừa ta."

    Ân quỳ tự nhủ:

    "Chắc không phải phải mình lại gây ra chuyện gì đó rồi chứ. Liệu có làm hỏng mối quan hệ giữa hai người không? Chết rồi.. mình lại gây chuyện rồi."

    Tử phách vừa bước vào trong thấy mọi người đều ở đó, Thái thượng Hoàng cũng đã tỉnh ngồi dậy uống thuốc. Tử phách Tiến lại gần hất đổ chén thuốc tức giận nói:

    "Nói đi.. rốt cuộc tại sao ngươi lại làm như vậy?"

    Thái thượng Hoàng vẫn chưa hiểu hết ý:

    "Nàng nói gì vậy ta làm gì?"

    "Người còn không nhận, dạy hư ân Quỳ thành ra như vậy, còn cho nó xem mấy thứ mà trẻ con không nên xem."

    Đúng lúc đó ân quỳ bước vào Thái thượng Hoàng hỏi:

    "Quỳ nhi chuyện này là sao? Con lại ăn nói lung tung gì rồi phải không?"

    Ân Quỳ không dám nói:

    "Con chỉ.. con.. con nói cho mẫu hậu chuyện người cho con xem quyển sách.."

    Tử phách nói:

    "Còn xem sách, bây giờ giờ người hết chối từ chưa?"

    Thái thượng Hoàng chỉ tay vào ân quỳ:

    "Giỏi lắm.. con lại dám bán đứng ta.."

    Mọi người đều bàn tán lão trang chủ nói:

    "Tử phách dù sao đây cũng là chuyện nhà của người khác, con là người người không nên xen vào, có như thế nào cũng nên để ân thiếu hiệp tự giải quyết, đứa trẻ cũng là con của thiếu hiệp."

    Tử phách cái lại:

    "Nhưng mà.. nó cũng là.. con.."

    Lão trang chủ nói tiếp:

    "Con.. con gì.. con vừa nói gì cơ.."

    Tử phách đỏ mặt:

    "Con mặc kệ dù sao hắn.. hắn.."

    Chưa nói xong, tử phách quay người bỏ đi.

    Lão trang chủ nói:

    "Ân thiếu hiệp, tiểu nữ của ta tính là như vậy từ nhỏ đã không ai cản nổi, mong cậu đừng chê trách."

    Thái thượng Hoàng mỉm cười:

    "Không sao.. như vậy mới thú vị."

    Hàng vẫn sống trên giang hồ nhiều năm năm ít nhiều gì vì thấy chuyện này cũng không đơn giản, liền cho người đi điều tra, tuy nói tử phách tính tình ngang ngược nhưng chưa bao giờ hàng vẫn thấy tử phách tức giận vì một chuyện như vậy. Chắc chắn trong đó có ẩn tình gì.
     
  9. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Tử phách từ trước đến giờ chưa từng có thiện cảm với Đức vương dù là trước kia hay là sau này.

    Nhớ năm xưa không phải vì Đức và thì cô cũng đã không bị bắt vào cung. Tuy không thể hoàn toàn trách Đức Vương nhưng một phần cũng là do ngài ấy. Vừa bước vào tử phách làm như một nữ hiệp thực thụ:

    "Tiểu tử kia, hôm nay bổn nữ hiệp không có tâm trạng mà đi thả đèn với người, nếu không muốn chết thì cút ngay ra khỏi đây, nếu không đừng trách bổn nữ hiệp không khách sáo."

    Đức Vương không những không chửi mà còn có vẻ rất hứng thú:

    "Đúng là thú vị, không ngờ bổn vương hôm nay lại có thể tìm được một hồng nhan như cô. Còn chuyện cô đi hay là không đi không do cô quyết định."

    Tử phách tức giận đứng dậy đập bàn:

    "Ở đây là Hàn Long Sơn trang không phải địa bàn của người, thường có câu đánh chó cũng phải để mặt chủ, dù người có là vương gia cũng không nên lấy uy quyền của mình ra đùa giỡn như vậy."

    Đức vương nói:

    "Ai nói với cô, bổn vương đang đùa giỡn, bổn vương là thật lòng thật dạ muốn nạp cô làm phi, đây là điều các nữ tử Bình thường dù có ao ước cũng chưa chắc thực hiện được. Ít nhiều gì cô cũng phải thấy vinh dự vì điều đó chứ!"

    Tử phách quay người sang một bên:

    "Ta khinh.. vinh dự.. ta thấy là hổ then mới đúng. Ta thật sự thấy đau lòng cho Hoàng gia, loại sinh ra một hoàng thất đê tiện như người."

    Đức vương tức giận:

    "Hỗn láo.. giám sỉ nhục Hoàng Gia đây là tội khi quân nguoi không muốn sống nữa sao?"

    "Vậy thì phải xem người có thân phận gì đã? Người đâu.. tiễn khách.."

    Đức Vương không phục, nhưng có người:

    "Vương Gia.. mời.."

    Lão trang chủ lo sợ tử phách trẻ người non dạ, đắc tội với bề trên nên đã đi vào xem:

    "Tử phách con có biết người đó là ai không? Là Đức vương đó, con dám nói như vậy trước mặt ngài ấy, cẩn thận cái đầu của con..

    Con có biết làm như vậy không chỉ liên quan đến mình con mà là tất cả những người ở trong Sơn trang này không?"

    "Mẫu hậu.. người làm hay lắm.."

    Ân Quỳ bước ra vỗ tay liên tục và mỉm cười nói:

    "Trang chủ người đừng lo, hắn không dám động đến sơn trang này đâu?"

    Lão trang chủ vẫn nét mặt lo lắng:

    "Ân Quỳ à.. đó là Đức vương đâu phải người bình thường chúng ta có thể động vào."

    Ân Quỳ cười:

    "Người không động được.. nhưng con thì có thể động được.."

    "Con nói vậy là sao?"

    Lúc này Thái thượng Hoàng và đại trưởng lão bước đến rất gấp hỏi:

    "Xảy ra chuyện gì vậy, ta nghe nói Đức vương đến đây có đúng không? Hắn đến đây làm gì? Có phải đã phát hiện được.."

    Lão trang chủ như không hiểu:

    "Phát hiện.. các người có bí mật gì sao.. không phải các người định mưu phản đó chứ."

    Đại trưởng lão đỡ lời:

    "Không phải đây cũng không tính là chuyện gì lớn cho lắm."

    Ân Quỳ chạy đến hỏi Thái thượng Hoàng:

    "Phụ hoàng hôm nay người đi đâu vậy.. có phải xảy ra chuyện gì rồi không.."

    Thái thượng Hoàng đáp:

    "Không có.. sao ta có thể xảy ra chuyện gì được, con đừng lo lắng. Con xem.. hôm nay là thất tịch ta định ra ngoài mua vài cái đèn hoa cho con chơi đó mà."

    Ân quỳ vui vẻ hào hứng:

    "Thật sao.. có đèn hoa thật sao.. vậy tối nay chúng ta cùng nhau đi thả đèn.. đại trưởng lão tối người có đi không?"

    Ung Tín nói:

    "Không.. hôm nay ta có việc bận mọi người cứ chơi trước đi.."

    Ân quỳ chạy qua:

    "Gì mà việc bận.. con thấy là người tương tư mỹ nhân thì có.. chắc người lại đang nhớ tiểu tỷ tỷ trong bức tranh mà người treo trong thư phòng rồi."

    Ung tín đỏ mặt nói:

    "Sao có thể chứ.. gì mà mĩ nhân.. ta đây lục căn thanh tịnh không vướng truyện Hồng Trần chỉ một lòng một dạ, làm việc cho Hoài thê Sơn Trang."

    Trong một Hồi lâu thái thượng hoàng cũng góp ý:

    "Ung Tín.. làm việc bao nhiêu năm nay cũng vất vả rồi, nếu như ngươi có để ý tiểu cô nương nào thì.."

    Ung tín vội đáp:

    "Ta không có, được rồi lo chuyện của huynh đi.."

    "Chuyện của ta.. ta có chuyện gì chứ.. à phải rồi tử phách.. tối nàng đi thả đèn với ta đi.."

    Tử phách nói:

    "Ta.. ta.."

    "Muội ấy sẽ đi cùng ta,"

    Hàng vấn vừa bước vào cầm theo một chiếc đèn thật lớn.

    Thái thượng Hoàng cầm tay tử phách:

    "Sao nàng ấy có thể đi theo người, người đừng có mà mơ tưởng."

    Hai người cứ kéo qua kéo lại cuối cùng tử phách nói:

    "Đủ rồi hai người xem ta là đồ vật sao? Muốn đưa đi là đưa đi. Hôm nay ta không đi cùng ai hết, ta sẽ đi cùng với Quỳ nhi. Quỳ nhi chúng ta đi."

    Nói xong tử phách dẫn tay ân Quỳ đi. Hai người ở lại vẫn Liên tục đấu đá nhau không ai tha cho ai. Ung tín cũng muốn chạy nhưng lại không biết làm sao mở lời:

    "Hai người nhìn xem tử phách đã đi đến tận đâu rồi mà cứ ở đây đánh nhau."

    Hai người nhìn qua quả nhiên là đã đi rồi. Liền dừng tay lại đuổi theo.

    Ung tín nhớ lại lúc trước vì mình đã không dám đuổi theo nàng ấy cho nên mới đi đến bước đường này. Cuối cùng vấn là nàng ấy theo đuổi mà ta lại không biết đối diện như thế nào.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...