Ngôn Tình Thái Thượng Hoàng 21 Tuổi - Nguyệt lang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyệt Lang, 2 Tháng mười hai 2022.

  1. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    • Bạn cần sửa các lỗi chính tả lại
    Thái thượng hoàng 21 tuổi

    Tác giả: Nguyệt Lang


    Thể loại: Ngôn tình, cổ đại

    [​IMG]

    [​IMG]

    Văn án

    Nàng từ từ tỉnh lại, đầu óc mơ hồ cảm nhận được hình như bản thân đang chuyển động. Nàng lấy lại tinh thần thấy bản thân đang ngồi trên một chiếc xe ngựa cao quý. Khi nàng tỉnh dậy một lần nữa đã thấy bản thân ở trong một căn phòng trắng trí hoa lệ. Đúng, nàng đã vào cung, cứ thế mơ mơ màng màng mà trở thành hoàng hậu.​
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười hai 2022
  2. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiên đế Ân Hồng trong một lần chinh phạt các bộ tộc phía Bắc đã băng hà, trong hậu cung chỉ có hai hoàng tử đại hoàng tử là Ân Chính con của Trang Phi mới 12 tuổi, còn nhị hoàng tử là con của hoàng hậu Ân Thừa mới 3 tuổi.

    Chuyện lập hoàng đế tiếp theo tất nhiên do Hoàng Hậu quyết định nhưng vẫn phải nghe theo ý kiến của các triều thần, có người cho rằng nên lập đại hoàng tử vì nhị hoàng tử thường xuyên ốm yếu.

    Nhưng cũng có người cho rằng nên lập nhị hoàng tử vì là Đích tử của hoàng hậu, cuối cùng hoàng hậu đã chọn nhị hoàng tử, phong đại hoàng tử làm Đức Vương đưa xuống phía Nam giang Hà không có lệnh của vua không được vào kinh thành.

    Vì Ân Thừa từ nhỏ đã ốm yếu phải học võ, năm 13 tuổi đã tuyển phi, các đại thần trong triều nói chức vị hoàng hậu này nên cho tiểu thư của Nguyên lão ba triều là Lý Thanh Ưu thì thích hợp nhất.

    Lý Tu không can tâm nhưng lại không thể từ chối, Lý Tu không can tâm vì thân tại triều đình tâm tại Đức Vương. Lý Tu cho người đi tìm một nữ tử giống với con gái mình để thay thế vào cung.

    Tại Thiên Lý nhãn bang

    Mọi người đang bàn tán sôi nổi xem hôm nay ai sẽ thắng nhất trong cuộc thi săn bắn (đây là cuộc thi mỗi năm tổ chức 1 lần cho Thiên Lý nhãn bang tự tổ chức để rèn luyện cho các đệ tử trong bang)

    Năm nay giải thưởng khác với mỗi năm đó chính là một đóa băng Sơn Tuyết Liên trăm năm.

    Từ ngoài cửa thiếu bang chủ Hàn Tử Phách chạy vào:

    "Cha năm nay con cũng muốn tham gia cuộc thi này có được không?"

    Bang chủ đứng dậy nói:

    "Đây là cuộc thi giữa Nam tử với nhau con là một nữ nhi, nên ở trong bang đợi bọn ta về, Chương Hàn, Tử Trị, hai người đưa thiếu bang chủ về phòng không có lệnh của ta không ai được phép thả nó ra."

    Sau đó mọi người đều xuất phát chỉ có Trương Hàn và Tử Trị ở lại, Tử Phách không ở yên được nói:

    "Trương Hàn, Tử Trị hai người mau thả ta ra đi, ta sẽ nói cho người biết một bí mật động trời.

    Trương Hàn và Tử Trị cũng hỏi lại:

    " Thiếu Bang Chủ, đó là bí mật gì vậy? Mau nói ta nghe xem rồi ta sẽ thả người ta.

    Tử Phách vui vẻ nói:

    "Thật ra ở trong khu rừng mà cha ta và mọi người đi săn có cất giữ bản đồ kho báu tiền triều, các người không tưởng tượng được đâu, chỗ Châu báu đó có thể chứa cả một căn phòng ở trong bang này đó.

    Sau đó ba người bọn họ đi đến khu rừng nhưng Tử Phách lấy cớ đau bụng bảo hai người đó đi trước.

    Bọn họ vừa đi không được bao lâu Tử Phách thấy đằng sau như có một bóng đen chưa kịp nhìn rõ thì cô đã ngất đi.

    Hai khắc sau Trương Hàn và Tử Trị thấy chuyện không ổn liền quay lại tìm, nhưng không thấy người đâu.

    Tử Phách từ từ mở mắt, thấy có cảm giác rất chóng mặt, nhìn mọi thứ rất mơ hồ, chỉ cảm thấy như đang ngồi trên một thứ chuyển động, tiếng gió lao xao.

    Về phần Trương Hàn và Tử Trị sau khi không tìm thấy thiếu bang chủ thì về bang sau đó nhận tội với bang chủ, và tiếp tục đi tìm thiếu bang chủ, cả bang phái đều đi tìm nhưng không có chút tin tức.

    Lần này Tử Phách cố gắng thật tỉnh táo mà đứng dậy, thì phát hiện mình đang ngồi trên xe ngựa, còn mặc y phục lòe loẹt trang sức cài đầy đủ, vén màn lên chỉ nhìn thấy trước mặt có hai chữ" Hoàng Cung"thật rộng lớn và uy nghiêm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2022
  3. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô tiếp tục cố gắng ngó qua cửa sổ nhìn thấy vài Thái giám cô ngạc nhiên hỏi:

    "Các người là ai? Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?"

    Mấy thái dám nói:

    "Thưa tiểu thư, à! Không phải bây giờ nên đổi cách xưng hô rồi nên gọi là Hoàng Hậu nương nương mới đúng.

    Hoàng Hậu nương nương chúng ta sắp vào cung rồi, bắt đầu một cuộc sống mới trong vinh hoa phú quý người phải cảm thấy vui lên mới đúng chứ, không nên để Hoàng Thượng thấy vẻ mặt của người như vậy."

    Tử Phách ngạc nhiên:

    "Cái gì mà Hoàng Hậu, cái gì mà vào cung, ta đây không muốn vào cái này cái đó đâu, ngươi mau thả ta xuống đi ta muốn về nhà.

    Mấy tên tiểu thải giảm lại nói:

    " Nương nương, người mau ngồi im đi, chúng ta cần phải vào cung nữa, trời sắp tối rồi muộn nữa là không kịp đâu "

    Nhưng mấy tiểu thái giám thấy cô không ngớt lời, đành đánh ngất cô.

    Lần này Tử Phách tỉnh lại còn bất ngờ hơn trước, cô thấy mình ở trong một căn phòng lớn rất xa hoa, thân thì mặc hỉ phục đầu trùm khăn voan không nhìn thấy gì.

    Một lát sau tôi nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa rồi đột nhiên có người mở cửa bước vào tiếng bước chân càng ngày càng đến gần cô, người đó mở khăn trùm đầu lên cho cô đó là một nam nhân cũng mặc hỉ phục mặt rất Anh Tuấn, hỏi cô:

    " Nàng là con gái của thượng thư đại nhân Lý Thanh Ưu sao?

    Nhìn nàng cũng đẹp đó chứ?

    Nhưng sao mà lại có vẻ không vui vậy? "

    Tử Phách ném mạnh chiếc khăn xuống đất:

    " Cái gì mà Lý Thanh Ưu chứ, ta còn chưa hỏi ngươi đây là chỗ nào, tại sao ta lại ở đây, ngươi là ai?

    Đầu tiên là Hoàng Cung, tiểu Thái giám, bây giờ lại đến lượt ngươi, lại còn mặc hỉ phục nữa, rốt cuộc các người muốn làm gì?

    Còn nữa ta nói cho người biết ta là Hàn Tử Phách, con gái của bang chủ Thiên Lý Nhãn Hàn Điều, chứ không phải Lý Thanh Ưu gì đó?

    Các người mau thả ta ra nếu không cha ta mà biết, nhất định sẽ giết chết các người "

    Ân Thừa ngồi xuống giường cạnh nàng cười nói:

    " Nàng có biết đây là đâu không?

    Đây là Hoàng Cung đó, cha nàng là ai?

    Mà dù có là thần thánh cũng khó để mà vào đây, nói gì là giết ta, còn nữa ta chính là Hoàng Đế ta tên Ân Thừa,

    Từ nay về sau nàng là Hoàng Hậu của ta, ta mặc kệ nàng là con gái của ai? Thì nàng cũng là Hoàng Hậu, không thể trốn tránh, nàng biết chưa, à phải rồi năm nay là bao nhiêu tuổi? "

    Tử Phách im lặng một lát rồi trả lời:

    " Năm nay ta 15 tuổi, do ta một mình không chịu nghe lời của cha, nên bây giờ mới lâm vào bước đường này "

    Nàng chưa nói hết câu thì ân thừa đã ôm chặt lấy nàng, đêm xuân cứ thế trôi qua nhưng chưa được sự cho phép của Tử Phách và cô cũng không thích.

    Sáng hôm sau

    Cô ngồi một mình trên giường khóc, nhưng khi thấy ân thừa bước vào tiểu phách không khóc nữa quay mặt sang một bên. Ân thừa nói:

    " Nàng có khóc thì cứ khóc đi, không cần phải vì ta mà che giấu nội tâm của mình, ta biết nàng không thích ta nhưng đây là một cuộc hôn nhân chính trị,

    Ta bắt buộc phải làm vậy sau này ta sẽ bù đắp cho nàng có được không?

    Tử phách đáp:

    "Ta không khóc, cha ta nói ta tên tử phách là phải có khí khách của nam nhân không được như nữ nhi yếu đuối như vậy sẽ không có được những thứ mình muốn,

    Ta sẽ không khóc đâu, ngươi đi ra đi, ta không muốn gặp ngươi."

    Sau đó ân thừa lặng lẽ đặt tay lên mái tóc nàng rồi đi ra ngoài.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2022
  4. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Ân Thừa bước ra, có một nam tử mặc y phục màu đen trên tay cầm một thanh Bảo Kiếm, bưng một hộp đồ nói:

    "Hoàng Hậu nương nương đây là quà mà Hoàng Thượng dặn thần gửi cho người mong người nhận lấy."

    Tử Phách vẫn đang khóc và hỏi:

    "Ngươi là ai? Hoàng Thượng đưa cái này cho ta làm gì? Ngươi mau đưa đi đi ta không cần.

    Phớt lờ lời cô nói hắn cứ đặt đó rồi đi ra ngoài không nói một lời nào.

    Vừa đi hắn vừa nói:

    " Ta là Lương Chiêu hậu vệ của Hoàng Thượng từ nhỏ đã đi theo người, Hoàng hậu nương nương người là nữ tử đầu tiên mà Hoàng Thượng từng tặng đồ, có lẽ trong lòng Hoàng Thượng, người rất đặc biệt với ngài ấy. "

    Nói xong cô vẫn tiếp tục ngồi trên giường nhưng trong lòng nghĩ rằng:

    " Ta không thể tiếp tục như thế này được, ta phải tự cứu lấy chính bản thân, để về nhà "

    Rồi đột nhiên nghĩ ra một chủ kiến:

    Là nếu như người ấy là Hoàng Đế ta có thể đi hành thích người, dù có thành công hay không chắc chắn sẽ bị tội phạm thượng, bị đuổi ra khỏi cung vậy là ta có thể về nhà rồi, có thể đoàn tụ với cha với các huynh đệ trong Thiên Lý Nhãn rồi."

    Rồi cô quyết định đi làm, cô đi đến ngự thiện phòng nhưng mọi người đều cản cô lại nói:

    "Người Là Hoàng Hậu thân phận cao quý, không lên đến nơi như thế này, Hoàng Hậu nương nương người mau đi ra ngoài đi, nếu để hoàng thượng thấy thì chúng nô tì sẽ rơi đầu đó"

    Tử Phách đành nghe theo và dặn họ làm cho cô một chén canh hoa quế để mang đi cho Hoàng Thượng.

    Khi đi đến số Hoàng Thượng cô nhẹ nhàng rút túi hạc đỉnh hồng từ trong người ra cho vào chén canh, nào ngờ cô chưa kịp cho vào thì đã bị gió cuốn đi mất rơi vãi đầy sân.

    Lúc đó hoàng thượng đã nghe thấy tiếng của nàng ở ngoài liền bảo Lương Chiêu mời nàng vào, nàng muốn trốn nhưng không kịp, khi vào chỉ có thể nói:

    "Hoàng Thượng đây là chén canh mà thần thiếp nấu cho người, người mau ăn đi, à phải rồi để thần thiếp giúp ngày mài mực,"

    "Cuối cùng cũng có thể qua ải."

    Trở về phòng thật nhẹ nhõm nhưng Tử Phách vẫn chưa từ bỏ ý định ám sát Ân Thừa.

    Buổi tối nàng cầm một con dao lén đi vào phòng của Hoàng Thượng, vừa để giao đến trước cổ Hoàng Thượng giật mình tỉnh dậy, nàng vội thu dao lại, Hoàng Thượng hỏi:

    "Sao nàng lại ở đây, ban đêm nàng không ngủ lại chạy vào phòng ta, không lẽ nàng vẫn còn muốn.. chơi một trò thú vị"

    "Thần thiếp hôm nay vào đây là vì thiếp để rơi một cây trâm nên thiếp muốn vào tìm thử."

    Hoàng Thượng nhanh chóng đáp:

    "Chỉ là một cây trâm, trong cung này thiếu gì, nàng cần gì chỉ cần nói với ta, không cần phải vì một cây trâm mà mất sức đi tìm như vậy, vả lại theo ta nhớ thì đây là lần đầu tiên nàng vào phòng ta mà, làm sao có thể đánh mất gì được chứ, hay là.. đang có chuyện gì dấu ta"

    "Thôi vậy, thần thiếp đi trước đây."

    "Đứng lại đã vào đây rồi mà còn muốn đi sao?"

    Chưa kịp nói hết câu ân thừa đã cầm tay nàng ngả vào trong lòng,

    Tử Phách vụt dậy đi thẳng ra phía cửa không quay đầu lại, cứ Như vậy, tử phách chỉ cần có cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng là lúc nào cũng dở trò ám sát nhưng chỉ có kế chuồn là hiệu quả nhất.

    Trong lần tuyển phi đó có rất nhiều mỹ nữ, ba vị Chiến Phi, Lược Phi, và Cẩm Phi là ba người rất được Hoàng Thái hậu yêu thích, và rất giỏi trong việc dùng quỷ kế, nên việc đối mặt với họ là không thể tránh khỏi cũng là việc mà Tử Phách chán nhất.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2022
  5. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày tháng trôi qua, cuộc sống trong cung của Tử Phách cứ diễn ra như vậy, hàng ngày khi Ân Thừa duyệt tấu sớ thường bảo Tử Phách ngồi bên cạnh mài mực.

    Có những lúc còn phá phách, và thường đi dạo, lâu lâu cũng đi thả diều cùng Ân Thừa. Thời gian qua đi Ân Thừa dần dần nảy sinh tình cảm với Tử Phách nhưng Tử Phách vẫn muốn về nhà, rời khỏi

    Hoàng cung.

    Ba tháng sau

    Đang ngồi trong phòng chuẩn bị đến thư phòng mài mực cho Ân Thừa, trong lòng Tử Phách nghĩ:

    "Đã ba tháng rồi ta nhất định lần này phải thành công, nếu không chắc cả đời ta phải ở trong cung này mất"

    Nói xong cô đến thư phòng vừa bước vào, thấy Ân Thừa vì quá mệt mỏi với tấu xớ mắt đã lim dim ngủ, cô liền cầm con dao vào chuẩn bị vung lên đưa vào cổ Ân Thừa, đột nhiên Ân Thừa tỉnh lại hai người nhìn nhau với vẻ rất ngạc nhiên. Đúng lúc đó Lương Chiêu bước vào nói:

    "Hoàng Hậu nương nương người đang làm gì vậy?"

    Nghe thấy thế Tử Phách đưa dao xuống lắp bắp mà trả lời:

    "Ta.. Ta.. đang thử chơi một trò chơi với Hoàng Thượng thôi mà, ngươi đừng có hoảng sợ."

    Hoàng Thượng với vẻ mặt nghiêm túc tức giận nói:

    "Chốn Hoàng Cung này là để nàng chơi sao? Nàng là Hoàng Hậu phải biết thân phận của mình chứ, phải làm gương cho lục cung, chứ không phải ở đây dở trò trẻ con ta trước mặt trẫm làm gì?"

    Tử Phách chỉ cúi đầu xuống trả lời:

    "Ta.. thật ra.. ta chỉ.."

    Chưa kịp nói hết câu nàng đột nhiên ngã xuống đất rồi ngất đi. Hoàng Thượng vội chạy ra đỡ nàng, sai Lương Chiêu đi gọi ngự y đến.

    Sau khi bắt mạch được một hồi lâu với vẻ mặt hớn hở ngự y đáp:

    "Chúc mừng hoàng thượng là hỉ mạch, nương nương đã mang thai gần được hai tháng rồi."

    Hoàng Thượng gấp gáp hỏi:

    "Vậy tại sao nàng ấy lại ngất đi? Không lẽ thai nhi có chuyện gì sao?"

    Ngự y nói:

    "Bẩm Hoàng Thượng long thai rất khỏe mạnh, chỉ là hoàng hậu tuổi còn rất trẻ lại thường chạy lung tung, khiến sức khỏe tiêu hao nên mới có triệu chứng ngất đi, để lão thần bốc vài thang thuốc an thai là được."

    Sau đó Hoàng Hhượng ra hiệu cho hắn và mọi người lui xuống, tự mình ở lại chăm sóc cho Tử Phách.

    Hai khắc sau Tử Phách tỉnh lại một tay ôm đầu có vẻ rất chóng mặt hỏi:

    "Có chuyện gì vậy? Sao ta lại ngất đi."

    Hoàng Thượng tươi cười nói:

    "Nàng có biết không? Chúng ta sắp có con rồi đó, nàng đã mang thai được gần Hai tháng rồi mà còn thích chạy lung tung"

    Tử Phách ngạc nhiên đứng dậy nói:

    "Cái gì chứ, mang thai, không thể nào? Ta vừa mới vào cung chưa đầy nửa năm sao lại.."

    Hoàng Thượng nói:

    "Nàng đừng có lo lắng, trong khoảng thời gian này, nàng cứ yên tâm dưỡng thai những chuyện khác để ta lo"

    Sau đó Ân Thừa vui vẻ bước ra cửa.

    Chuyện nàng có hỉ, trong chốc lát đã truyền ra khắp hoàng cung, sau khi thái hậu nghe thấy cũng rất vui vẻ. Nhưng ngược lại thượng thư đại nhân Lý Tu lại rất lo lắng, ban đầu ông chỉ có ý định đưa cô ta vào cung một thời gian, khi thời cơ chín mùi sẽ có thể loại bỏ cục đá này, ai ngờ cô lại có thai,

    Nếu sau này hoàng thượng biết được đó không phải là đích nữ của thượng thư đại nhân thì sẽ là tội khi quân, lừa dối hoàng thượng là tội tru di Cửu tộc. Trong lúc này ông ta chỉ có một cách duy nhất chính là đột nhập vào hoàng cung giết chết hoàng hậu, phá hủy manh mối như vậy mới không cản trở đại nghiệp của ông ta và Đức Vương.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2022
  6. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào tối hôm đó Tử Phách vì không chấp nhận được sự thật nên đã ra đứng trên cầu ngắm trăng nhớ gia đình, đột nhiên một bóng đen từ dưới nước bay lên.

    Trên tay cầm một đoản Kiếm xông thẳng vào cô rồi tiếp theo có khoảng mười mấy tên như vậy, vì cô đang mang thai vả lại từ nhỏ được nuông chiều nên ít khi luyện võ dù có nó cũng là rất thấp tất nhiên không phải là đối thủ của mấy tên sát thủ này.

    Một tên đã cầm kiếm suýt nữa đâm trúng cô một cây quạt bay đến đánh bay thanh kiếm,

    Đó là cây quạt của Hoàng Thượng, sau khi hành thích thất bại đám sát thủ cắn lưỡi tự vấn không để lại một chút manh mối.

    Hoàng Thượng bế Tử Phách vào điện rồi bảo Lương Chiêu đi mời ngự y. Sau khi ngự y bắt mạch thì nói:

    "Bẩm hoàng thượng! Hoàng Hậu nương nương không sao, nhưng từ nay về sau nên chú ý điều dưỡng cơ thể và đừng để chuyển như hôm nay xảy ra nữa là được rồi."

    Hoàng thượng nói:

    "Được rồi, ông lui xuống đi!"

    Sau đó nhẹ nhàng nói chuyện với nàng:

    "Nàng không sao chứ, lần sau chú ý một chút trong cung tuy nói là an toàn nhưng cũng không an toàn tuyệt đối đâu, sau lưng vẫn còn rất nhiều thế lực đang rình rập chiếc ngai vàng của Trẫm"

    Sau đó Tử Plhách trả lời:

    "Ta biết rồi, người mau đi ra ngoài đi, ta biết tự chăm sóc cho bản thân rồi, người không cần lo đâu."

    Hoàng thượng như không quan tâm nói:

    "Ai nói trẫm lo cho nàng chứ, Trẫm chỉ đang lo cho hoàng nhi của Trẫm trong bụng nàng thôi."

    Tử Phách có vẻ không vui, Hoàng Thượng ân cần nói với nàng:

    "Được rồi, Trẫm tất nhiên lo cho cả hai, đối với Trẫm hai người đều quan trọng như nhau, Trẫm đi trước đây."

    Sau lần đó tuy hoàng thượng không biết truyện thích khách là do ai làm, nhưng trong cung đã Phòng bị nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, để có một cơ hội ra tay như vậy nữa quả là rất khó.

    Nửa năm sau

    Chớp mắt đã qua nửa năm bây giờ tử phách đã mang Thai được tám tháng đã sắp đến ngày sinh nở, chuyện đi lại quả là khó khăn nói chi đến chuyện bỏ trốn,

    Nhưng cô không hề bỏ cuộc, trời đã bước qua mùa đông, cái giá lại không thể nào mà trốn tránh được, Hoàng Thượng sợ việc không may xảy ra nên thường nghỉ ở phòng của Tử Phách,

    Ngày lại ngày trôi qua, buổi sáng hôm nay tử phách đang ngồi uống trà cùng với Hoàng Thượng trong phòng đột nhiên lại kêu đau bụng sau đó thì chuyển dạ, các bà đỡ, cung nữ ra vào náo nhiệt như hội,

    Tiếng la hét ở trong phòng càng dữ dội càng làm cho lòng Hoàng Thượng lo sợ, một lúc sau:

    "Oe oe.. oe oe"

    "Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu sinh rồi, là hoàng tử, chúc mừng Hoàng Thượng"

    Nghe được như vậy Hoàng Thượng rất vui vẻ cho thưởng tất cả mọi người.

    Hai canh giờ sau

    Tử Phách từ từ mở mắt nghe thấy tiếng khóc

    "Oe.. oe.."

    Và tiếng Hoàng Thượng đang dỗ đứa trẻ, cô cố gắng ngồi dậy nói:

    "Hoàng Thượng đưa đứa nhỏ lại đây cho ta, ta muốn nhìn nó"

    Sau đó Hoàng Thượng đưa đứa bé lại cho Tử Phách, hai người nhìn nó với vẻ rất say mê, tự nhiên Hoàng Thượng hỏi:

    "Nàng đặt tên cho nó đi?"

    Tử Phách ngạc nhiên hỏi:

    "Ta được đặt tên sao? Đặt tên gì cũng được hả?"

    Hoàng Thượng đáp:

    "Nó là con do nàng sinh ra, nàng thích đặt tên gì cũng được"

    Rồi sau đó tử phách đặt tên cho nó là "Tinh Quỳ" hoàng thượng quay sang hỏi nàng tại sao, thì nàng đáp:

    "Hoàng Thượng nhìn ra cửa sổ xem, bây giờ là mùa đông Tuyết rơi đầy trời nền một màu trắng xóa, nhưng những bông hoa quỳ ngoài kia lại nở sặc sỡ màu vàng, ta đặt tên cho nó là quỳ hi vọng nó sau này dù gặp khó khăn gì cũng không được bỏ cuộc.

    Giống như bông hoa quỳ ngoài kia dù đứng trước tuyết rơi lạnh giá nhưng vẫn giữ được nét đẹp của loài hoa."
     
  7. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết vẫn ngày càng lạnh đi tuyết vẫn rơi hàng ngày, cuối cùng đã đến một tháng từ khi cô sinh hạ Hoàng tử.

    Ngày đầy tháng của hoàng tử được hoàng thượng tổ chức rất linh đình đó không chỉ là một bữa tiệc đầy tháng bình thường mà nó còn là việc chính trị nói rằng từ nay hoàng thất sẽ có người kế thừa là phúc của cách tính Thiên Hạ.

    Hôm nay tuy trời vẫn rất lạnh nhưng mọi người trong cung chuẩn bị mọi thứ tấp nập ra vào không ngớt, tử phách nghĩ đây chính là cơ hội mà cô ấy có thể trốn ra ngoài cung, nếu bỏ lỡ không biết sẽ đến khi bao giờ có cơ hội thứ hai.

    Trong thanh lạc điện

    Tử phách ngồi một mình trước bàn lén lút đưa tấm bản đồ mà cô tự vẽ trong một năm cô đã ở trong cung thu thập được. Suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cô đã nghĩ ra cách rồi vội vàng thu gói tay nải. Một cung nữ ở ngoài điện nói:

    "Hoàng hậu nương nương giờ lành đã đến hoàng thượng và Thái hậu đang đợi người, nô tì đã đem y phục đến cho người, người mau mở cửa ra đi!"

    Tử phách vội vàng giấu tấm bản đồ sau đó mời cung nữ đó vào.

    Sau khi để cô ta chải đầu tử phách giả vờ kêu đau bụng sau đó để tất cả nô tì ra ngoài, nhưng đám nô tì không chịu nghe cứ khăng khăng ở lại, tử phách đành phải nghĩ cách khác.

    Sau khi trang điểm xong chuẩn bị bước ra đón tiểu hoàng tử rồi đi đến điện cô giả vờ vấp vào bậc thềm cửa ngã xuống đất mấy nô tì liền đi gọi thái y trong thời điểm này tử phách đặt tiểu hoàng tử xuống sau đó cầm tay nải thay y phục của Thái giám rời khỏi cung trên một chuyến xe ngựa lạ mặt.

    Sau khi gọi Thái y bước vào điện không còn thấy bóng dáng của hoàng hậu chỉ nghe tiếng tiểu hoàng tử khóc um sùm, vừa hoảng sợ vừa lo lắng cung nữ đó đi bẩm báo cho hoàng thượng.

    Khi hoàng thượng biết chuyện đã đến nhưng vừa bước vào người đã đi mất, bên cạnh người tiểu hoàng tử có để lại một bức thư trong đó viết:

    "Hoàng thượng đa tạ người trong một năm nay luôn yêu thương chăm sóc bảo vệ ta, nhưng ta không phải con gái của thừa tướng đại nhân Lý Thanh ưu.

    Ta là thiếu bang chủ của ủa Thiên Lý nhãn bang hàn tử phách, ta phải về nhà rồi, Hoàng thượng người là một người tốt người không cần phải nhớ đến ta, hãy tìm một người thích hợp hơn ta để làm hoàng hậu và chăm sóc tốt cho tiểu quỳ nhi"

    Sau khi đọc xong bức thư hoàng thượng như mất tâm hồn lặng lẽ bước ra đi đến chính điện với vẻ mặt nghiêm túc nói với thừa tướng:

    "Khanh có biết tội của mình chưa?"

    Thừa tướng vẫn ngạc nhiên như không biết có chuyện gì xảy ra rồi hoàng thượng quát:

    "Khanh có biết nữ tử mà một năm trước gả vào cung là ai không? Đừng tưởng trẫm không biết chuyện của Khanh làm, khai thật đi."

    Thừa tướng Hoảng hốt khai hết mọi chuyện nhưng thật ra ông cũng không biết đó là người nào, chỉ là năm xưa khi nhìn vóc dáng cảm thấy rất giống con gái mình nên ông mới bắt cô ta về.

    Vì ông ta là trọng thần triều đình nên cũng không thể sử tội nặng được vả lại đây cũng không phải chuyện tốt gì, hoàng thượng ra lệnh Phong tỏa tin tức.

    Ngày hôm sau hoàng thượng đã ra lệnh lục soát khắp kinh thành nhưng vẫn không có tin tức của hoàng hậu, đứng ở trước cửa điện bế trên tay tiểu hoàng tử trong lòng đầy nghi hoặc, hoảng sợ, lo lắng, hối hận, nhưng lại không thể làm gì được.

    Trên vai vẫn còn rất nhiều trọng trách không thể từ bỏ, nhìn từng bông hoa tuyết từ từ rơi xuống rất đẹp nhưng cuối cùng vẫn lại tan nát xuống nền đất dơ bẩn.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2022
  8. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi vẫn vậy rốt cuộc vẫn không có tung tích, ngày ngày vẫn phải lên chiều xử lý chính vụ, ở trên ngai vàng địa vị tối cao của quyền lực nhưng lại là người cô độc lẻ loi nhất thế gian,

    Bên ngoài thì các nước dòm ngó bên trong thì loạn lạc quân thần.

    Trong Vĩnh lạc điện

    "Oe.. oe.."

    Hoàng thượng tiểu hoàng tử không chịu bú sữa cứ khóc như vậy không phải là cách mong hoàng thượng tìm ra giải pháp.

    "Dạo này trẫm thật sự không có thời gian quan tâm đến tiểu hoàng tử đưa nó qua đây cho trẫm, người mau đi chuẩn bị cho ta một bình sữa.

    Quỳ nhi tại sao con cứ khóc hoài vậy, ta biết con không được gặp lại mẫu hậu nhưng con là hoàng tử sau này sẽ kế thừa ngai vàng con đừng khóc nữa.

    " Bẩm Hoàng thượng sữa đã đưa đến rồi, "

    Hoàng thượng đáp:

    " Người mau lùi xuống đi. "

    Để hoàng thượng không còn nhung nhớ vị hoàng hậu kia nữa, thái hậu đã đưa một tiểu thư của nhà bên ngoại mình vào cung.

    Chớp mắt đã đến mùa thu năm sau.

    " Hoàng thượng ra đến ngự Hoa viên rồi, "

    " Đã đến rồi sao? Cảm giác bây giờ của chấm tất cả những thứ xung quanh đều là một màu đen không có cảm giác gì cả "

    Công công nghe vậy liền nói:

    " Hoàng thượng vẫn còn nhớ vị hoàng hậu đó sao trên đời này có rất nhiều nữ nhân khác mà "

    Hoàng thượng quay lưng lại Quát lớn:

    " Đúng, trên đời này có rất nhiều nữ nhân nhưng trong lòng của chấm chỉ có nàng ấy thôi, từ nay về sau người còn dám nhắc đến chuyện này cẩn thận cái đầu của người đó.

    Vốn nghĩ rằng hoàng thượng lâu ngày sẽ quên, thật không ngờ vẫn như vậy, lã Anh nghi đứng sau gốc cây nghe được những lời đó đã bỏ đi tìm Thái hậu.

    Vừa bước vào vừa khóc nói:

    "Cô cô hoàng thượng vẫn nhớ cô ta con sẽ không vào cung đâu, con không muốn lấy một người mà con không thích, Thái hậu nói:

    " Đã lục hết khắp Kinh Thành rồi chắc cô ta đã bỏ đi theo tình nhân khác rồi đường đường là một hoàng đế sao có thể nhớ mãi một nữ nhân được thời gian chắc chắn có thể làm nó thay đổi.

    Không lẽ con không muốn có được trái tim của hoàng đế sao. "

    " Con muốn, tất nhiên là muốn nhưng mà. "

    Thái hậu đứng dậy quay người với vẻ nghiêm túc nói:

    " Con yên tâm ta nhất định sẽ giúp con có được trái tim của thừa nhi "

    Sau khi rời khỏi hoàng cung tử phách vì trốn tránh quân binh truy đuổi cô đã chạy nhưng đột nhiên rơi xuống một vực thẳm may nhờ hàng vẫn ra tay giúp đỡ, cứu được cô. Tử phách dần dần mở mắt nhìn thấy một nam tử ở trước mặt cô giật mình hỏi:

    " Huynh là ai? Đây là đâu? "

    Hàng vẫn chỉ đáp:

    " Cô nương, cô tỉnh rồi, hồi nãy tại hạ nhìn thấy cô rơi từ trên vách núi xuống nên mới ra tay giúp đỡ. "

    " Đa tạ huynh đài, xin hỏi cao danh quý tính của các hạ. "

    " Nghe khẩu khí của cô chắc là người trong giang hồ, không biết tại sao lại bị quân binh truy đuổi "

    Tử phách trả lời:

    " Ta.. ta.. "

    Được rồi nếu cô nương không muốn nói ta cũng không ép cô.

    " Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ ta là hàng vấn. Nếu không có chuyện gì tại hạ xin cáo từ, "

    Tử phách nói:

    " Hàng đại ca huynh có thể cho ta đi cùng với Huynh trừ Gian diệt ác được không. Thật ra ta có điều khó nói, bây giờ ta không Thể về nhà cho nên ta.. cho nên.. "

    Hàng vẫn có vẻ nghi ngờ nói:

    " Cho nên bây giờ cô đi theo ta sao? "

    " Huynh yên tâm ta chỉ đi theo Huynh một năm thôi, rồi ta sẽ từ biệt, được không hàng đại ca."
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2022
  9. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tử phách đi cùng hàng vẫn được một năm thì trở về nhà hàng vấn cũng trở về môn phái thuộc về hắn. Thời gian trước mắt trôi qua.

    Bốn năm sau

    Thái tử người chạy chậm thôi cẩn thận ngã đấy. Ân quỳ vừa chạy vừa nói nói:

    "Phụ Hoàng.. hắn đánh con.. Phụ Hoàng."

    Hoàng đế đáp:

    "Quỳ nhi, con chạy khắp nơi như vậy còn ra hệ thống gì nữa"

    Ân quỳ cúi mặt xuống nói:

    "Người suốt ngày chỉ biết mắng con, là tại con từ nhỏ không có mẫu hậu bên cạnh, rốt cuộc mẫu hậu đã đi đâu."

    Hoàng thượng không nói gì, một hồi lâu nhỏ nhẹ:

    "Tiểu Bằng tử người đưa thái tử về điện đừng để nó làm càn."

    "Phụ Hoàng con không muốn con muốn đi tìm mẫu hậu."

    Vừa đi ân quỳ vừa Khóc còn hỏi tên Thái giám bên cạnh:

    "Công công tại sao phụ hoàng lại như vậy? Cứ như mất hồn vậy khi nghe ta nhắc tới mẫu hậu"

    Công công trả lời:

    "Suốt bao năm qua hoàng thượng luôn tìm kiếm vị hoàng hậu năm xưa dù bây giờ đã đưa lã tiểu thư làm quý phi nhưng thật ra trong lòng của hoàng thượng chỉ có vị hoàng hậu năm xưa mà thôi.

    " Vậy là ta đã trách nhầm phụ hoàng sao? Ông hãy nói cho ta biết làm cách nào để người nguôi giận được không? "

    Công công mỉm cười:

    " Thái tử là đứa con duy nhất của hoàng thượng tất nhiên hoàng thượng sẽ không trách người đâu nhưng nếu người đã có lòng hiếu thảo như vậy khi có thể làm việc gì đó như là nấu một chén canh hoặc là.. "

    Thái tử người chạy đi đâu vậy, chậm chậm thôi, công công vừa chạy vừa hét.

    Ân quỳ hớt hải chạy vào nói:

    " Cuối cùng cũng đã đến, ngự thiện phòng này cũng xa quá đó, tiểu bằng tử người ở đâu vậy. "

    Nhìn lại thấy tiểu bằng tử cũng vừa chạy đến. Mọi người chạy ra định báo cho hoàng thượng đã bị thái tử ngăn lại.

    " Hôm nay ta đích thân xuống bếp nấu 1 chén canh cho phụ hoàng nếu tên nào dám ăn nói linh tinh thì đừng trách ta. "

    Nói thì nói như vậy thôi từ nhỏ ân quỳ tính tình ngây thơ nhưng rất chu toàn trong mọi chuyện, không dám giết người đâu.

    Thật không ngờ cái bếp đã bị thái tử làm tan nát hết khói bụi bay khắp nơi lửa bùng cháy may mà mọi người không ai bị thương nặng.

    Sau một lát một đám quan binh đến đưa thái tử đi.

    Đến thư phòng của hoàng đế

    " Phụ Hoàng con biết lỗi rồi, từ nay về sau con sẽ không như vậy nữa. "

    Hoàng đế ra hiệu cho ân quỳ đến bên cạnh nói:

    " Con là đứa con duy nhất của ta với nàng ấy ta không cho phép con có chuyện gì xảy ra còn nữa hôm nay ta có một chuyện nói với con. "

    Ân quỳ ngạc nhiên hỏi:

    " Chuyện gì vậy không lẽ phụ hoàng lại muốn đọc thêm phi tử sao. "

    " Phi tử gì chứ! Hôm nay ta sẽ giao lại giang sơn này cho con, con phải giúp ta trị vì thiên hạ bách tính Lê dân an cư lạc nghiệp mọi nơi Thái Bình con nhớ chưa? "

    Ân quỳ đáp:

    " Vậy người sẽ đi đâu? "

    Hoàng thượng ngước mặt lên trời nói:

    " Ta chắc sẽ không còn nhiều thời gian nữa, trước khi ra đi ta muốn gặp lại mẫu hậu con một lần nữa, ta cũng mãn nguyện rồi. "

    Ân quỳ ôm hoàng đế khóc:

    " Không được, phụ Hoàng người nhất định sẽ Thọ lâu trăm tuổi, sẽ không có chuyện gì đâu, ngự y trong cung là giỏi nhất, nhất định sẽ có cách chữa mà. "

    Hai người ôm nhau mà khóc hoàng đế nói:

    " Lần này ta phát bệnh đã rất nghiêm trọng rồi bây giờ dù cho là Hoa Đà tái thế cũng không cứu được đừng có nói là ngự y. "

    " Con mặc kệ con nhất định sẽ cứu người "

    Hoàng đế nói:

    " Đứa trẻ ngốc có ai trên đời này mà không chết chứ, chỉ cần khi còn sống có thể vui vẻ là được."
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2022
  10. Nguyệt Lang

    Bài viết:
    0
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tháng sau ân quỳ Đăng cơ, trước mặt các Văn Võ bá quan trong triều một số người thì vui vẻ nhưng có một số người lợi dụng cơ hội tân đế Đăng cơ tuổi còn nhỏ mà chiếm lợi.

    Ân thừa tự Xưng là thái thượng hoàng rời khỏi triều đình cho cái Hoàng Thái hậu là triều buông rèm nhiếp chính. Tuy cách này không hay cho lắm nhưng cũng là bất đắc dĩ vả lại cũng từng có tục lệ như vậy.

    "Cuối cùng cũng đã bãi chiều thật nóng chết đi được không hiểu sao phụ hoàng có thể chịu được nữa."

    Về đến điện vừa bước vào ân quỳ đã nhìn thấy thái thượng hoàng sắp xếp hành lý. Vô cùng ngạc nhiên cậu chạy đến hỏi:

    "Người thật sự muốn đi đến vậy sao không thể ở lại thêm một vài ngày sao"

    Ân thừa chỉ nói:

    "Ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, quỳ nhi à có những thứ nếu không tự mình giành lấy thì mãi mãi sẽ mất đi,

    Ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, không muốn tiếp tục ở lại đây là một con rùa, không dám đi đối diện với nàng ấy"

    Ân quỳ vừa khóc vừa nói:

    "Nếu người đi, con cũng sẽ đi, con cũng muốn gặp mẫu hậu, phụ hoàng người cho con đi có được không?"

    Ân thừa đứng dậy quát:

    "Con có biết bây giờ con là ai không? Con là thiên tử, là Hoàng thế, là người đứng đầu cả nước,

    Không chỉ là người nắm trong tay quyền sát sinh mà con còn có trách nhiệm bảo vệ đất nước có biết không?"

    Ân quỳ khóc đứng lên:

    "Con không hiểu.. con không hiểu.. người có biết không con rất ngưỡng mộ những đứa trẻ khác có cả cha,

    Mẹ bên cạnh có một ngôi nhà nhỏ, tuy không giàu nhưng rất tốt. Không như con từ nhỏ đã phải mang cái thân phận Thái tử

    Cao quý nhất nhưng lại là cô độc nhất không có được những thứ mà người bình thường có."

    "Chúng ta là người sinh ra trong hoàng tộc không có lựa chọn."

    Ân quỳ phản kháng:

    "Cái gì mà không có lựa chọn, con không tin.. con không tin.. chắc chắn sẽ có."

    Sau đó ân quỳ vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

    Sau khi về ân quỳ đã đi hỏi tất cả mọi người, tìm tất cả mọi cách, nhưng tất cả đều chỉ có một câu trả lời là không được, cuối cùng nó nghĩ ra một cách chính là.

    Sáng hôm sau

    "Đã lâu vậy rồi, hoàng đế đâu?"

    Mỗi người đều hoảng sợ, Thái hậu với vẻ mặt tức giận đùng đùng bước vào điện của hoàng thượng nói:

    "Bây giờ là giờ nào rồi con còn có thể ngủ được sao?"

    Từ trong chăn một giọng nói thoát ra với vẻ rất run. Từ từ mở chăn ra:

    "Thái hoàng thái hậu xin tha tội.. Thái Hoàng Thái hậu.."

    "Tiểu Bằng tử, là ngươi, hoàng đế đâu?"

    Tiểu Bằng tử run người nói:

    "Hoàng thượng đã xuất cung cùng thái thượng hoàng rồi trước khi đi con để lại một bức thư."

    Trong thư viết

    (Hoàng tổ mẫu tha cho con tội bất hiếu không thể cáo biệt người, nhưng con thật sự rất muốn gặp lại mẫu hậu, lần này xuất cung chắc phải mấy tháng, con mong người bảo trọng long thể, ân quỳ tuyệt bút).

    Đúng là làm càn, chuyện đã đến nước này thì chỉ còn cách. Người đâu, đưa tiểu bằng tử đi thay long bào rồi lên triều, cứ nói gần đây hoàng thượng long thể bất an nên phải buông rèm tránh gió,

    Từ xa như vậy chắc họ sẽ không nhận ra đâu. Mấy tên thái giám đứng cạnh bàn tán:

    "Thái hoàng thái hậu.. chuyện này.."

    "Chỉ cần có ta ở đây mấy tên đó đừng hòng làm phản. Còn không mau đi."

    "Dạ!"

    Chỉ còn lại tên thái giám thân cận bên cạnh thái hậu mới nói:

    "Từ nhỏ nó đã bệnh tật, lần này ra ngoài cung nếu có thể hoàn thành tâm nguyện của nó, ta chịu đựng một chút có sao đâu."

    "Người bận lòng rồi."
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...